1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh muốn cáo từ, “Cảm ơn. Có điều, tôi còn phải về tiệm bánh làm việc, chẳng còn thời gian nữa, hai người cứ tự nhiên thưởng thức.”




      “Ăn chút rồi .” La Thế Triết : “Giờ này kẹt xe lắm, thời tiết lại tốt, đợi bọn lát, rồi gọi xe chở em về, hoặc là để Tô Mạn tiễn em về, ấy tiện đường mà.” Những lời này với Giản Minh, nhưng lại quay mặt qua phía Tô Mạn, giọng điệu phảng phất nhún nhường, “Em có thời gian mà, đúng Tô Mạn?”




      Tô Mạn vô cùng cởi mở, cởi mở đó làm Giản Minh phân biệt được rốt cuộc là lòng được bao nhiêu phần trăm, “ thành vấn đề.” tự mình mang đến trước mặt Giản Minh xửng sủi cảo, an ủi: “Chị đừng sốt ruột, có lẽ thời gian tiếp xúc giữa em và Đông Đông phải lâu hơn chút, bọn em ổn thôi, cho em và Đông Đông thêm chút thời gian nhé.”




      Giản Minh biết phải trả lời như thế nào, trong lòng rầu rĩ đến cực điểm, suy nghĩ cách tiêu cực, thời gian hả, biết bản thân ta có còn trụ nổi hay ?




      La Thế Triết đột nhiên hỏi: “Giản Minh, căn hộ cha mẹ mua sửa sang lại nội thất chưa?” Giản Minh lắc đầu bảo chưa, đề nghị: “Hay là có thể bàn với cha mẹ chút xem sao, đợi sau khi làm xong nội thất chuyển về đó ở luôn, dù sao cha mẹ cũng nghỉ hưu rồi đúng ? Thực ra cha mẹ rất thương Đông Đông, giao Đông Đông cho cha mẹ chăm sóc mọi người đều yên tâm, cho dù có việc gì nữa, tôi ở ngay gần đó, luôn kịp thời giúp đỡ. Như thế vừa học vừa làm vất vả.”




      Đây quả thực là ý kiến hay, Giản Minh phải chưa suy nghĩ đến tình huống này, nhưng mà, cảm thấy cha mẹ đồng ý, xét cho cùng, Giản Minh hiểu tâm tư của cha mẹ, hy vọng lớn nhất bây giờ của họ là mong nhanh chóng bước nữa, nuôi Đông Đông sợ khó tìm được đối tượng, cho nên việc chuyển vào đây chăm sóc Đông Đông, cha mẹ chưa chắc đồng ý. Nhưng bây giờ bước vào đường cùng rồi, Giản Minh vẫn muốn thử xem sao, chưa thử, làm sao biết là được?




      Nhìn sắc mặt của Giản Minh, La Thế Triết giải thích thêm về đề nghị của : “Nếu như định bàn chuyện này với cha mẹ , cần phải có chuẩn bị, phải chuẩn bị sẵn thế nào, rồi mới bàn với cha mẹ.”




      Giản Minh trả lời tiếng: “Dạ.”




      Giây phút này bỗng nhiên Tô Mạn chen vào: “Chị Giản Minh này, chị có bao giờ suy nghĩ tìm người khác ? Thực ra, tìm người thích hợp để sống với mình, nếu như người đó hợp với Đông Đông, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết được.”




      Lời của Tô Mạn làm cánh tay bưng cốc trà của La Thế Triết phải ngừng lại trong chốc lát. Còn Giản Minh, xấu hổ đến mức giống như đứng thảm lá vàng rơi, hòng tìm kiếm chiếc nhìn tạm được chút để che lấy đầu, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, “Ừ, đúng vậy, cũng từng có suy nghĩ như thế, tạm thời chưa tìm thấy người nào thích hợp, có điều, sớm muộn gì rồi cũng gặp…”




      Đối với Giản Minh, việc cấp bách trước mắt phải tìm người , mà về nhà gặp cha mẹ, hy vọng lần cứu viện này thành công. Dù sao nhà cửa cũng mua rồi, sau khi sửa sang lại nội thất, cho dù mình ở, cho thuê cũng kiếm được ít tiền lẻ để tiêu phải nào? Đến Tết về nhà, nhắc chuyện đó với cha mẹ: “Cha mẹ sửa nội thất căn hộ đó chưa?”




      Ông Giản dứt khoát từ chối: “Giản Minh, cha mẹ đồng ý con đón Đông Đông về ở cùng đâu.”




      Mẹ Giản Minh còn thẳng thừng hơn nữa: “Minh Nhi, trẻ con còn chưa hiểu chuyện đành, người lớn đừng có hiểu chuyện như bọn nó chứ. Đông Đông ở với La Thế Triết và Tô Mạn có thể ăn ngon, ngủ yên, sống tốt như thế, có gì mà được? Đông Đông bây giờ còn , chưa hiểu chuyện, đợi nó lớn lên chút nữa, nó hiểu ngay, sau này nó biết con tách nó ra khỏi bình mật ong, hận con đấy. Cứ nhìn việc La Thế Triết đồng ý với con rằng để tiền lại cho Đông Đông, cũng có thể thấy được rằng, quả đúng là hổ dữ cũng ăn thịt con, đến nỗi thiệt thòi cho Đông Đông đâu, con đừng có bày việc ra nữa.”




      Ông Giản lại tiếp: “Nếu như con Tô Mạn lại vừa có con, mẹ kế ngược đãi Đông Đông đành, mọi việc phải bình yên hay sao, con đừng có tự dằn vặt mình nữa được ?”




      Bà Giản tiếp ngay: “Minh Nhi, mồng hai gặp người với mẹ, con trai nhà em họ của dì họ con, cũng ly hôn, điều kiện cũng tốt, làm việc ở công ty nước ngoài…”




      Giản Minh quỳ xuống dưới chân cha mẹ, “Cứ cho là con hiểu chuyện , cha, mẹ, xin cha mẹ đấy, cha mẹ có thể thương con như thuở con còn bé ? Mẹ nấu cơm xong, con thích ăn, khóc lóc đòi ăn kem, cha liền mua ngay cho con, bất kể có hợp lý hay , chỉ vì thương con, cho nên ủng hộ con vô điều kiện. Cha mẹ có thể như trước đây được ? Con chỉ muốn sống cùng Đông Đông, giúp con lần được ạ?”




      Khóe mắt của hai ông bà đỏ lên, cố gắng lôi Giản Minh đứng bật dậy, bắt ngồi lên ghế.




      Cha Giản Minh kiên quyết: “ được, Giản Minh, chính vì ngày xưa con còn , cưng chiều con quen rồi, nên bây giờ con mới có tính khí như thế này đó.”




      Giản Minh cảm thấy việc này đúng là hết hy vọng rồi, cố gắng đến tận cùng, “Cha, mẹ, có thể trả lại cho con tám mươi vạn đó ?”




      trả!”




      “Qua Tết, cha em nhanh chóng bán đứt căn hộ đó luôn, giá nhà lên nhanh, cuộc mua bán này ông kiếm được ít tiền.” Giản Minh cảm thấy mơ hồ, thảng thốt: “Nhưng cha em nhất quyết chịu giúp đỡ em, giống như ngày em còn bé. Con lấy chồng, có phải giống như bát nước đổ hay nhỉ?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lăng Lệ vẫn ngồi xổm trước mặt Giản Minh, xuýt xoa than thở, “Cũng có thể là, thời đại ngày nay làm cho ông như thế, thay đổi quá nhanh, tốc độ quá nhanh, cho nên luôn cảm thấy có cái gì có thể tin cậy được, chỉ có nắm tiền trong tay mới có cảm giác an toàn.”




      Nghe những lời của bác sĩ Lăng, nước mắt của Giản Minh lại lăn ra, lần nữa khóc thành tiếng, “Em biết là em vô dụng, đáng lẽ em nên để cho cha mẹ thất vọng, em hề muốn trở thành như thế này nhưng em có cách nào thay đổi bản thân mình theo kiểu cha mẹ em thích được, làm thế nào bây giờ?”




      Lăng Lệ xích lại gần Giản Minh hơn chút, rất dịu dàng: “Trong cuộc đời, sức mạnh để nâng đỡ cho chúng ta tiếp tục sống, an ủi chúng ta, ràng là có tác dụng gì, giống như công bằng, giống như văn minh, giống như chính nghĩa, giống như tình . Con người nên phân biệt người vô dụng hay người vô dụng, em thấy thế có đúng ?”




      Nước mắt của Giản Minh lăn qua khỏi gò má, từng giọt từng giọt rớt xuống vạt áo, nhìn bộ dạng rất thê thảm, “ cũng nghĩ như vậy à?”




      vẫn mãi, vẫn luôn nghĩ như thế, và cũng tin tưởng như thế.” Giản Minh khóc làm Lăng Lệ cảm thấy khổ sở trong lòng, vì ước mơ của mình, cần phải trả giá như thế nào mọi chuyện mới kết thúc đây? Muốn tìm khăn giấy cho Giản Minh nhưng hết sạch từ lúc nãy, tình hình gấp gáp nên chẳng them để ý đến việc bộ quần áo đồng phục có bao nhiêu vi khuẩn nữa, giơ ông tay áo blouse lên lau nước mắt cho Giản Minh, đè nén lại nỗi đau lòng và xót xa, : “Giản Minh này, chồng cũ của em tên là La Thế Triết phải ? Khả năng phán đoán của ta tốt lắm, có chuyện, chắc chắn ta hiểu sai rồi, cho dù khó khăn như thế này, em cũng hề thỏa hiệp với thực, em vẫn luôn trung thành với cảm giác của bản thân, cố gắng làm việc, cố gắng vui sống, nghĩ cách để chăm sóc Đông Đông, có trách nhiệm với con cái.” Ngồi xổm trước đầu gối Giản Minh, Lăng Lệ cẩn thận, tỉ mỉ lau sạch nước mắt khuôn mặt Giản Minh, với giọng mà Giản Minh, đủ để cảm thấy hay giống ngọn gió vi vu vờn đùa bầu trời của rừng thông, “Giản Minh của chúng ta rất dũng cảm, là hùng.”




      Giản Minh cứng người, người có cuộc sống tệ hại như mà còn được khen ngợi, lại còn được người nhìn có vẻ rất khá khen ngợi là hùng, nghèo khổ đến tận cuối đời, chắc là cũng chỉ có lần có cơ hội này thôi, chiếc bánh của ông Trời rơi trúng vào sao? Theo lẽ thường, đáng lẽ nên dốc hết tâm huyết ôm lấy gào khóc dữ dội mới đúng, nhưng thực tế là khuôn mặt với đường nét ràng của Lăng Lệ đưa đến gần sát mũi của Giản Minh, và tư thế dịu dàng còn vương mùi sát trùng làm cả người Giản Minh đông cứng lại, được, khoảng cách gần quá, bị người ta nhìn thấy rất dễ gây hiểu lầm, Giản Minh cố gắng tựa người vào thành ghế, để có thể kéo dài khoảng cách với vị bác sĩ này hơn, ra hai chữ rất đỗi bình thường, “Cảm ơn.”




      Thế là, giọng dịu dàng của Lăng Lệ cũng đông cứng lại, cảm thấy mình hình như quá vội vàng, nhưng cảm xúc của hai người đến bước này cách thuận lợi như thế, đáng lẽ nên… chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Giản Minh, khóc đến là xấu, hai mắt sưng húp lên như hai quả hạnh đào, nhưng làn da trắng trẻo mịn màng, đôi mắt vừa được gột rửa bằng nước mắt nên trong veo, ở khoảng cách gần như thế này mới biết rằng, hóa ra lông mi của vừa dài lại vừa cong, hai giọt nước mắt hãy còn vương hàng mi, muốn rơi nhưng chưa rơi được, và đôi môi đỏ thắm căng mọng kia gần ngay trước mắt muốn… Lăng Lệ giơ tay lên, nâng lấy cằm của Giản Minh.




      Giản Minh chăm chú nhìn bác sĩ Lăng, ngoài đôi môi màu đỏ ra, cả tai và cổ đều đỏ gay, co cảm thấy tự nhiên, lại lần nữa, “Cảm ơn!”




      Kéo dài tình huống này nữa rất khó xử, chút ý chí chiến đấu thành lời kia của Lăng Lệ ngay lập tức tan biến, “Khách sáo làm gì.” Đứng dậy, ôi, ngồi xổm lâu quá, chân tê cứng lại. Mặt mày khổ sở, bước lùi lại bước, vận động cho giãn gân cốt, thúc đẩy máu huyết lưu thông, để xua tan ngượng ngùng ngắn ngủi ban nãy, kể cho Giản Minh nghe câu chuyện, “Có khả năng giống như em vậy, con trai, con trước và sau khi kết hôn đều giống nhau, mối quan hệ xã hội thay đổi, cho đến mối quan hệ với cha mẹ ruột của mình cũng còn bền vững như trước. Còn nhớ thời gian vừa đến khoa Nội tiết làm việc, có bệnh nhân nữ sắp được làm mẹ, bị tiểu đường trong thời kỳ mang thai. Điều kiện gia đình phải dư giả lắm, hai vợ chồng vừa mới cưới vừa mua nhà cửa, trong tay có nhiều tiền, giờ phải trả viện phí nên có chút khó khăn, cha mẹ hai bên lại đùn đẩy cho nhau, muốn giúp đôi bạn trẻ giải quyết, cuối cùng bệnh nhân của , trong lúc giận dữ phá thai.” Lăng Lệ vô cùng xót xa, “ bảy tháng rồi, suy nghĩ lại thấy đáng tiếc.”




      Cũng giống với mục đích của bác sĩ, Giản Minh vội vàng đứng lên, đổ hộp cơm họ vẫn chưa ăn hết vào thùng rác, trả lời Lăng Lệ, “Hóa ra chỉ có em gặp phải vấn đề như vậy.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Đương nhiên.” Lăng Lệ bắt đầu giải thích. “Trước đây thầy giáo dạy môn tâm l‎ý học lâm sàng của bọn rằng, cảm giác thất bại của chúng ta phải được sinh ra từ bản thân của việc thất bại, mà là được sinh ra từ cảm giác mất mát khi chúng ta đạt được mục đích của dự kiến ban đầu. phẫn nộ và tủi thân của chúng ta, cũng phải được sinh ra từ thân của việc phẫn nộ, mà vì người khác làm đúng theo kỳ vọng của mình. Những cảm xúc như thất bại và phẫn nộ, tức giận, tủi thân, v.v… có chút giống nhau, chỉ cần chúng ta học cách làm thế nào để giải quyết cảm giác mất mát, những việc khác dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.”




      Giản Minh có vẻ như rất thấm thía, đứng đó suy nghĩ về điều đó , tự lẩm bẩm mình, “Học cách làm thế nào để giải quyết cảm giác mất mát…”




      Điện thoại trong túi áo của Lăng Lệ lại rung lên, ôi trời, rốt cuộc là ai tìm đây nhỉ? Sao cứ gọi hoài vậy? Tiếp tục nhấn nút tắt, gọi Giản Minh, “ về thôi, chiều quá rồi, lát nữa lạnh lắm đấy.”




      “Vâng.” Giản Minh theo Lăng Lệ, “Chân còn tê ?”




      “Hết tê rồi.”




      “Xin lỗi .” Giản Minh cảm thấy áy náy trong lòng. “Chuyện của em, lại làm mất nhiều thời gian của đến vậy.”




      Lăng Lệ cũng nhấn mạnh lại lần nữa, “Đừng như thế, em phải nhớ rằng, chúng ta là bạn bè, nguyện làm điều đó vì em.” quan tâm Giản Minh, “Đúng rồi, buổi trưa em ăn ít thế, bây giờ có chỗ nào được thoải mái ?”




      Giản Minh thà, “Hình như vẫn hơi đói.”




      “Em có chuẩn bị đồ gì ăn tạm chưa?”




      “Em có túi bánh quy Soda đường và quả táo.”




      “Lát nữa về em gọt táo ăn .” Họ vừa vừa vào tòa nhà của khoa Nội tiết, ngừng lại trong giấy lát, Lăng Lệ dặn dò, “Còn nữa, nhớ rửa mặt cho sạch.”




      Giản Minh cúi đầu, “Chắc là vì khóc nên mặt mũi xấu xí lắm.”




      Lăng Lệ hiểu nổi, “Tư duy của phụ nữ bọn em là kỳ lạ.” đành phải thằng, “Bởi vì lúc nãy lấy tay áo lau nước mắt cho em, em biết áo blouse trắng thường có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh. Ai biết em khóc nhiều như thế, dùng hết luôn cả khăn giấy của .”




      Ồ, hóa ra là như thế, Giản Minh mỉm cười vì chu đáo và tinh tế bởi thói quen nghề nghiệp của Lăng Lệ, “Áo blouse của liệu có bẩn hơn tiền ?”




      “Là sao?”




      biết có vài nhân viên ngân hàng, thời gian làm việc mỗi ngày đều phải ngồi với máy đếm tiền, mỗi khi kiểm xong mấy trăm vạn, bụi bặm bay lên dính cả vào mặt của họ, trốn cũng trốn được. Trước đây khi La Thế Triết vừa chuyển đến ngân hàng thành phố, mỗi lần họp hành đều nhấn mạnh chỉ lần, cầu những nhân viên ở quầy đếm tiền, trước khi ăn cơm hay uống nước đều phải dùng khăn ướt lau mặt mũi trước, ngụm nước đầu tiên phải súc miệng cho sạch rồi nhổ ra, nhưng khi bận rộn lên ai mà để ý đến điều đó nữa, đặc biệt là nhân viên nữ làm thường tô chút son, nếu như mỗi lần uống nước đều phải theo quy trình này, phải dặm son phấn đến mấy lần, cũng chẳng có thời gian. Họ thường đùa với nhau bản thân mình là máy hút bụi bằng người…”




      Lăng Lệ hiểu rằng, Giản Minh muốn đừng để ý đến chuyện tay áo blouse trắng dính đầy vi khuẩn, kể chuyện này có thể là vô tình, có điều vô tình như vậy mới làm người ta lo lắng. Lăng Lệ ngừng bước chân, đứng bậc thang, buột miệng , “Giản Minh này, thực ra, hình như em vẫn còn nhớ đến La Thế Triết phải ?”




      Giản Minh kinh ngạc, “Tại sao lại như vậy?”




      Nhìn thái độ của Giản Minh làm Lăng Lệ lần nữa cảm thấy khó có thể kéo dài tình huống này, muốn chết hay khi tự nhiên nhắc đến vấn đề này? Vừa căng thẳng lại vừa giả vờ gắng tỏ ra bình tĩnh tìm l‎ý do, “Đúng thế, em nên thử bắt đầu với cuộc sống của mình, đừng có chứa đựng quá nhiều kỉ niệm về ta ở trong đầu.”




      Giản Minh quang minh chính đại, “Về kỉ niệm cũng chẳng biết làm thế nào, phạm vi cuộc sống của em quá , quá đơn thuần, kinh nghiệm sống cũng có giới hạn. Có điều,” nhún vai, “Việc này có nghĩa là em vẫn nhớ đến ấy.” kéo áo khoác lại vào chút cho ấm hơn, giọng kiên quyết, “Con người em, mặc dù vô dụng, nhưng rất có nguyên tắc, chồng của người khác, em quyết nhung nhớ.”




      Khi chuyện, đôi mắt của Giản Minh nhìn thẳng vào Lăng Lệ, ánh mắt trong trẻo, long lanh, làm Lăng Lệ giật mình, lúc này đây mới nhớ ra việc vô cùng vô cùng quan trọng ly hôn rồi, việc này chưa từng với Giản Minh, chết rồi, thế này chẳng phải xôi hỏng bỏng rồi ư? Vội vàng giơ tay giữ lấy Giản Minh định bước , trong lúc cuống quýt đại cho xong, “ nhớ nhung, nhưng những người cần nhớ vẫn phải nhớ…” nhất thời chẳng nhớ đến quan điểm sống của Giản Minh, làm cho này vô cùng sửng sốt, “Trời ơi, bác sĩ Lăng, làm sao thế?”




      Lăng Lệ bây giờ cảm thấy bản thân mình có triệu chứng của hạ đường huyết, tâm trạng hoảng hốt, ra mồ hôi, run lẩy bẩy, “ , em hiểu lầm rồi…” chưa kịp giải thích, Đường Nhã Nghiên từ lao thẳng xuống, giống như có cháy đến nơi, phấn khích, rất cao giọng, “Ông Lăng, xảy ra chuyện gì thế hử? Tại sao lại nghe điện thoại? Tôi tìm ông cả buổi chiều nay rồi, ở đây bận rộn chết được, ông đừng có trốn việc được …” Cũng chẳng them để ý đến đầu đuôi câu chuyện, giơ tay túm lấy cánh tay Lăng Lệ đặt cánh tay Giản Minh, kéo như kéo con cừu, lôi người ta lên , “Nhanh lên, kiện lớn, để nhắc nhở toàn bộ người dân chú ý đến việc ăn uống vào mùa xuân, đài truyền hình có làm chương trình về sức khỏe và đời sống, lần này bắt khoa Nội tiết của chúng ta phải ra tay…”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cả cầu thang bị Lăng Lệ và Đường Nhã Nghiên choán chỗ, Giản Minh đành phải bước từng bước theo đằng sau hai người, vừa vừa suy nghĩ đến lời lúc nãy của Lăng Lệ, cảm thấy vô cùng bất an. Bác sĩ Lăng trông có vẻ thuộc kiểu người rất có nguyên tắc, rất có chừng mực, là người có trách nhiệm với gia đình, theo lý mà , hành vi, lời phải rất thận trọng mới đúng, mặc dù năm lần bảy lượt nhấn mạnh họ là bạn bè, nhưng cũng được vượt quá giới hạn của tình bạn, trước đó, có lau nước mắt cho … Cứ cho đó là vì Giản Minh tốt, nên tùy tiện mất bình tĩnh trước mặt người khác, sai rồi, nhưng lúc nãy lời là có ý gì đây? Giản Minh nghĩ, cứ cẩn thận là tốt nhất, có thể giữa đàn ông và phụ nữ, đúng hề tồn tại tình bạn trong sáng, phải tránh xa vị bác sĩ này ra chút. Cuộc đời của chịu đủ các cung bậc thăng trầm lắm rồi, thể nào chịu đựng nổi bước sai sót nào nữa.



      Lăng Lệ quay đầu nhìn Giản Minh, “106, em phải kiểm tra đường huyết trước , tình trạng hạ đường huyết trưa nay để y tá ghi chép lại.”



      Giọng của Giản Minh cứ như thực công việc chung, “Được rồi, cảm ơn bác sĩ Lăng.”



      Trong lòng Lăng Lệ gào thét, thôi chết rồi…



      Điều làm cho Lăng Lệ vui vẻ, phải là tham gia vào chương trình Sức khỏe và đời sống của đài truyền hình, mà là bên phía bác sĩ Dương có bệnh nhân chuẩn bị xuất viện, nghĩ đến Giản Minh được giám đốc bệnh viện dặn dò chiếu cố qua điện thoại, cho nên chiếc giường bệnh này phải để cho Giản Minh.



      Để chúc mừng việc được lên ti vi, các đồng nghiệp tổ chức ăn tối với nhau, đến khi về nhà là mười giờ, Lăng Lệ hôm nay uống nhiều chút, cuối cùng cũng có thời gian cầm lấy di động, định gọi điện thoại với Giản Minh về vấn đề mấu chốt của , bây giờ vẫn độc thân mà? từng là chồng của người khác!!! Nhưng giờ này có vẻ như hợp lắm, giờ này tất cả bệnh nhân ở hanh lang có thể ngủ rồi, nhưng nếu như cho ràng chắc chắn cũng được, cho nên, bác sĩ Lăng bắt đầu phát huy tác dụng của các ngón tay, phải chúng ta vẫn có thể nhắn tin sao?



      Sẵn có hơi men trong người, Lăng Lệ hào hứng viết tin nhắn rất dài đầu tiên cho Giản Minh, nhiều nhất về việc có giường bệnh, Lăng Lệ chưa gửi , nhấn nút xóa, nội dung loãng quá, chưa vào suy nghĩ trọng tâm.



      Lại viết thêm tin nhắn cũng tương đối dài, kể lượt về việc tại sao lại ly hôn với Phương Nam, nhưng vẫn gửi , có vẻ dài dòng quá, vẫn chưa thể được suy nghĩ trọng tâm.



      Sau đó viết thêm tin nhắn nữa, viết kiểu sến sẩm như thời còn biểu diễn văn nghệ ở trường học, đọc xong tự mình còn cảm thấy nổi da gà, lo lắng Giản Minh “ăn” cái tư tưởng trọng tâm đó vào rồi lại nôn ra mất, xóa thôi.



      Loay hoay lúc, vậy mà quá nửa đêm rồi, Lăng Lệ mệt gần chết, tắm trước , suy nghĩ lại cho kĩ nên viết như thế nào, cảm thấy việc gì phải khổ sở như vậy? Suy nghĩ trọng tâm phải là ly hôn, vướng bận con cái hay sao? Tắm xong, thô bạo đánh mấy chứ này vào phần soạn tin nhắn, nhấn nút gửi ! phải là xong hay sao, vướng mắc cái gì nữa? Tự cho rằng việc này được truyền tải cách an toàn, ôm di động ngủ giấc vừa sâu vừa ngon lành.



      Sáng sớm ngủ dậy, Giản Minh phát ra trong điện thoại của mình có tin nhắn của số điện thoại la, nội dung chỉ vỏn vẹn có mấy chữ như thế này, “ ly hôn, vướng bận con cái.” có trong danh bạ, biết của ai gửi tới. Đọc tin nhắn này cảm thấy rét run trong lòng, đây rốt cuộc là trò đùa ác ý dành cho những phụ nữ độc thân như , hay là gửi nhầm vào đây? Giản Minh nghiêng về hướng suy nghĩ là gửi nhầm, giàu có cũng có sắc đẹp, quấy rối cũng được cái gì đâu, xóa tin nhắn, đánh răng rửa mặt.



      Khi Giản Minh nhận được thông báo chuyển vào phòng bệnh là đúng vào thời gian truyền thuốc, tự mình cầm lấy bình thuốc, còn y ta giúp chuyển những vật dụng các nhân khác, xếp vào trong tủ của giường bệnh số 36. Có điều, vừa mới ngồi xuống chưa đầy hai ba phút, cảm giác như ngày hôm qua đột nhiên kéo lên, tâm trạng hoảng hốt, cả người trống rỗng, ớn lạnh nổi da gà, mồ hôi trán rịn ra, tay chân mềm nhũn, Giản Minh vội vàng cầm cao bình thuốc đến phòng y tá, “Chị cảm thấy khỏe lắm, muốn đo đường huyết chút.” Chích mũi, kết quả kiểm tra quả nhiên là hạ đường huyết. Y tá dặn dò Giản Minh, “Nhanh chóng về ăn chút gì đó .” Giản Minh lại vội vàng cầm bình thuốc về phòng bệnh gặm nhấm bánh quy, màn hình điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn mới, vẫn là só có trong danh bạ, vẫn là dãy số điện thoại lạ của ngày hôm qua, cũng là câu đầu đuôi, “Có nhận được tin nhắn của tôi ? Tại sao trả lời?” Lại chuyện gì đây? Nhắn nhầm nữa ư? Giản Minh lại suy nghĩ theo hướng khác, đây có thể là chiêu thức lừa bịp ban đầu của kẻ xấu. Giận dữ gửi tin nhắn trả lời, “Ông còn nhắn tin đến quấy rầy tôi, tôi báo cảnh sát!!!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9






      Lăng Lệ họp với ban lãnh đạo của bệnh viện và biên tập viên bên phía đài truyền hình, chương trình phát vào dịp Tết này dự định có năm tập, mỗi tập nửa tiếng đồng hồ, gặp gỡ chuyên gia của khoa Nội tiết và khoa Tim mạch huyết quản là nội dung chủ yết của chương trình, các biên tập viên của đài truyền hình diễn thuyết về quy trình quay gì gì đó, Lăng Lệ hề để ý lắng nghe, lén lút soạn tin nhắn gửi cho Giản Minh, nào ngờ nhận được thư trả lời là như thế này đây. Quấy rầy ư? Báo cảnh sát ư? Cách từ chối này cũng quá mạnh mẽ mà, làm cho trái tim của ông chú vừa mới được gia nhập vào đội ngũ độc thân chảy máu ròng ròng.




      Bởi vì nhận được từ chối quá ư thảm thiết như thế, làm thay đổi hẳn sắc mặt dễ gần, hòa nhã ngày thường vốn có của Lăng Lệ, nhíu đôi chân mày, chống khuỷu tay lên mặt bàn, tay che miệng, tay cầm điện thoại, trông còn có vẻ đau khổ, thâm trầm hơn cả bức điêu khắc có tên là “Trầm tư” kia nữa. Ở trong buổi họp, thái độ đó của khó tránh khỏi làm người khác hiểu lầm, rốt cuộc có điều gì còn chưa hài lòng hả bác sĩ? Làm phó giám đốc bệnh viện chủ trì buổi họp phải hỏi, “Lăng Lệ, có ý kiến gì sao? Có ý kiến gì thử ra xem nào.” Lãnh đạo hỏi như vậy rồi, mà Lăng Lệ vẫn còn chưa hoàn hồn.




      Biên tập viên bên đài truyền hình như tưới thêm dầu vào lửa, “Chúng tôi mong chờ những ý kiến đóng góp của phó chủ nhiệm Lăng.” Để bày tỏ thành ý còn đứng ra vỗ tay hoan nghênh, rốt cuộc cũng làm Lăng Lệ tỉnh táo trở lại, cứ nghĩ rằng có lãnh đạo nào đó muốn phát biểu, vỗ tay theo.




      Tất cả mọi người đều ngạc nhiên hiểu, ông Lăng này điên rồi sao?




      May có người bạn làm cùng cơ quan ngồi bên cạnh nhắc nhở, “Phó giám đốc Thường hỏi có ý kiến gì ? Bắt phát biểu đó.”




      Trời ơi trời ơi, bị Giản hại đến mức thảm thương thế này đây, Lăng Lệ đành phải đứng dậy, “Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi lơ đãng chút, nghĩ về bệnh nhân của tôi, thay đổi của ấy, à, ý tôi là đường huyết của ấy có thay đổi quá lớn. Thế… vấn đề lúc nãy là gì? Có thể nhắc lại cho tôi lần được …”




      Buổi chiều, Lăng Lệ đứng ngoài ban công lộ thiên trước cửa phòng nước sưởi nắng, đứng tô tô vẽ vẽ lên đống tài liệu vừa mới được chỉnh sửa và in ra, trăn trở suy nghĩ làm thế nào để đưa phần chuyên ngành của vào trong đó cách sâu sắc nhưng dễ hiểu nhất, sinh động, cứng nhắc. Nhưng mà, khó quá, bởi vì bây giờ trong tim bác sĩ có việc khác, vừa sinh động, lại vừa cứng nhắc.




      Để tiện cho việc phơi phóng quần áo của bệnh nhân, ngày đó lên sẵn kế hoạch thiết kế ban công lộ thiên này lớn chút, chiếm diện tích khoảng phần tư của tầng bốn này. Ánh nắng chiều rất ấm áp, có rất nhiều bệnh nhân mang đồ đạc, quần áo giặt sạch lên đây phơi phóng, giống như Giản Minh vậy. Nhìn dáng vẻ như tận hưởng bầu khí thoáng đãng nơi đây, tắm xong, đem khăn tắm, quần áo lên phơi ở nơi có ánh nắng chan hòa nhất, sau đó, buông thả mái tóc nửa khô nửa ướt xuống bờ vai, quàng chiếc khăn lớn có tua rua màu xám lên vai, bờ vai trông có vẻ nhắn, lãng mạn lại dịu dàng, cả người toát ra mùi hương thơm của hoa cỏ biết loại dầu gội đầu nào, nhanh nhẹn xinh tươi, bước đến trước mặt Lăng Lệ, “Chào bác sĩ Lăng, rất bận sao?”




      bận.” Lăng Lệ giả vờ giả vịt, làm ra vẻ như chuyên tâm với đống tài liệu, hề để ý đến tồn tại của người khác, “Ồ, em cũng ở đây à?”




      “Dạ, sưởi nắng chút.” Giản Minh mỉm cười, đôi môi hồng thắm vẽ ra hình dáng của đóa hoa.




      Chỉ nụ cười như thế, lọt vào trong đáy mắt Lăng Lệ, lại trở nên vô cùng tuyệt đẹp, làm tim đập chân run. Lăng Lệ biết bản thân mình thuộc dạng người cổ hủ, trong con người tâm hồn luôn hoài cổ, mong đợi gặp Châu Kiệt Luân, thích nhuộm tóc, sơn móng tay, con mắt thẩm mỹ của cố chấp lưu lạc về những năm tháng ở thế kỉ chín mươi, những trong mơ thường giống như Giản Minh vậy, mái tóc đen óng ả buông xõa ngang bờ vai, da dẻ mịn màng, dịu dàng say lòng người, cần thứ trang sức nào cả, đơn giản đến tinh khiết, trong mắt của , trước mặt với đôi mắt đẹp như nước hồ thu mới là người đẹp nhất. Giả vờ ho khan mấy tiếng, Lăng Lệ cố ý nhìn vào chiếc khăn choàng to của Giản Minh, “ lạnh sao?”




      Nụ cười nơi khóe môi của Giản Minh dường như sâu hơn chút, lắc đầu, “ lạnh, ánh nắng đẹp như thế này.” Có chút ngập ngừng muốn , “Em làm phiền mấy phút được ?”




      Có phải về tin nhắn giết mình ngày hôm đó nhỉ? Lăng Lệ suy nghĩ lúc, sắc mặt hình như có chút u ám, lắp bắp. “Đương, đương, đương nhiên là được.”




      Hình như bác sĩ Lăng tỏ ra rất khó xử, rất gượng gạo, Giản Minh định rút lời, “Nếu , cứ bận việc của trước , em…”




      .” Lăng Lệ xích ra chút, bảo Giản Minh cũng đứng về phía lan can, “Nào, cứ tự nhiên, cũng rảnh rỗi đây này.” Thò đầu ra hay thụt đầu vào cũng chỉ cần nhát dao mà thôi, Lăng Lệ ôm sẵn tinh thần chút sợ hãi, chờ đợi nhát dao giải thích ràng, mau lẹ của Giản Minh.




      Nhưng khi Giản Minh cất tiếng rằng, “Sáng nay em đến phòng y tá, nghe mấy y tá với nhau, nhìn ra em lại có gốc gác làm to như thế, đích thân giám đốc bệnh viện dặn dò phải bố trí giường bệnh cho em.”




      Ồ, hóa ra là vấn đề này, Lăng Lệ hình như có chút thất vọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :