1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giản Minh dứt khoát lắc đầu, “ cần thiết, biết con người em thích nhiều chuyện, chỉ cần biết kết quả là được rồi.” chẳng lấy làm hứng thú, đối với người còn để ý đến mình, có cần thiết phải để ý đến ta ?”




      La Thế Triết đứng dậy, nhìn Giản Minh nữa, vứt lại câu : “Kết quả của , chẳng phải đợi Tô Mạn đến sao? Sắp tới đây Tô Mạn đến gặp đấy.”




      “Được thôi.” Giản Minh trả lời, cắn sợi chỉ, nghĩ, từ khi La Thế Triết tiết lộ ngoại tình, hơn ba tháng trôi qua, những tháng ngày đau đớn như lột từng lớp da, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi. Mà cuộc chuyện giữa và La Thế Triết đêm nay, có lẽ cũng là lần chuyện lòng cuối cùng giữa vợ chồng với nhau, từ nay về sau ta như người qua đường mà thôi.




      Những đêm dài mất ngủ, Giản Minh từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh Tô Mạn tìm đến nhà, nghĩ rằng phải đánh ta, phải chửi ta, phải đấm ta, phải làm cho ta bị tổn thương, đủ kiểu hành hạ, đủ kiểu trút giận, nhưng giây phút đối mặt , lại nhàng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, rất nhiều.




      Ngày Tô Mạn đến đây, ấn tượng đầu tiên của Giản Minh lại là, ấy rất đẹp, rất có khí chất. Tiếp theo đó cãi cọ nhau vài câu, Giản Minh đưa ra điều kiện, Tô Mạn ngồi xuống nền nhà trả tiền, chém giết nhau vài hiệp, sau đó ai nấy lui binh, Giản Minh tiếp tục việc nhà, Tô Mạn phẫn nộ cút ra khỏi cửa. Mọi việc xong xuôi, Giản Minh xuống bếp chuẩn bị nấu cơm, nhớ đến cái kiểu ví von về con thuyền rách và máy bay chiến đấu F20, chẳng hiểu thế nào, bỗng nhiên bật cười, cười đến đau cả bụng, cười cho đến khi bà La từ phòng khách chạy ra nhìn với khuôn mặt kinh ngạc, Giản Minh mới dần dần ngưng cười, bình tĩnh trở lại, “Ồ, mẹ cứ kệ con, quả thực là thể nào hiểu nổi. À, đúng rồi, buổi tối nay ăn đậu hũ sốt tôm, sườn chua ngọt, hai món rau xanh, mẹ thấy vậy được chưa ạ…?”. Sau trận cười như điên đó, Giản Minh mơ hồ nhớ lại lời của La Thế Triết, “ cũng thỏa hiệp với thực…”.




      Rất nhanh sau đó, đến luật sư ký vào giấy tờ ly hôn, số tiền tiết kiệm mà La Thế Triết gửi với danh nghĩa của mình và Giản Minh đều để lại cho Đông Đông, La Thế Triết thể động vào số tiền đó được. Căn nhà sau khi đền bù cũng thuộc về Đông Đông, cho dù La Thế Triết hay là Tô Mạn cũng có quyền bán. Còn ít cổ phiếu La Thế Triết đầu tư tiền bạc nhàn rỗi vào đó, đều thuộc về La Thế Triết.




      Giản Minh lấy tám mươi vạn từ phía Tô Mạn, La Thế Triết hỏi câu: “ thấy ít sao?”.




      Giản Minh trả lời: “Chẳng nhẽ đáng giá lắm ư?”




      La Thế Triết rỗi hơi, “Việc ly hôn, cho cha mẹ biết à? quyết định mình như vậy, e rằng sau này khó giải thích với hai cụ.”




      Giản Minh cố chấp: “ lo cho cái thân .”




      La Thế Triết gài chiếc bút máy Bentley bóng loáng, lạnh lẽo vào túi áo, câu tạm biệt trước khi : “Chúc may mắn.”




      Giản Minh trả lời: “ cũng thế nhé!”.




      Dám dám chịu, ly hôn rồi đây, quá nhạt nhẽo, quá bình thường so với tưởng tượng của , có khó khăn gì lắm đâu.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8






      Ngày rời khỏi nhà La Thế Triết, Giản Minh, La Thế Triết, La Thế Hoa, bà La đều ngồi ở phòng khách. Giản Minh nghĩ rằng việc này thể giấu con trai, thầm ra được, nhưng mà, tạm biệt với Đông Đông ràng là cũng xong.




      Đông Đông khóc suốt, La Thế Hoa bảo đến an ủi Đông Đông, ai ngờ còn khóc nhiều hơn cháu, sau đó bà La cũng khóc theo. Hai người giữ được vẻ bình tĩnh nhất lại chính là La Thế Triết và Giản Minh, vẫn liên tục khuyên nhủ Đông Đông, hứa hẹn rằng, mẹ của Đông Đông mỗi tuần đến thăm Đông Đông lần. Giản Minh : “Bởi vì mẹ phải làm, cho nên thể ở với Đông Đông được nữa, hy vọng con có thể hiểu và ủng hộ cho mẹ.” hứa hẹn: “Chắc chắn mẹ cố gắng để thua kém ai, kiếm tiền để mua nhiều quà cho Đông Đông, dẫn con Disney Land chơi nha.” Lời ngon ngọt thế mà vẫn dỗ dành được con trai.




      Chưa hết, La Thế Hoa lại còn làm cho mọi việc rắc rối thêm, “, em vẫn luôn nghĩ rằng, và chị dâu giữ vững tình , là tấm gương điển hình của các cặp vợ chồng, em luôn lấy chị làm tiêu chuẩn phấn đấu, nhưng mà đến cả chị còn như thế này, bảo em làm sao dám tin tưởng vào cái gì nữa?”.




      La Thế Triết ứng phó lại: “Hay là em điều chỉnh tiêu chuẩn của em lại chút ?”.




      Những lời của Thế Hoa làm Giản Minh thể chịu nổi hơn được nữa, nhưng muốn thất thố vào lúc này, đưa mắt với La Thế Triết, bảo chăm sóc con trai cho tốt rồi nhấc hành lý lên rồi . Sau lưng là tiếng khóc thảm thiết của La Thế Hoa và Đông Đông, La Thế Triết ôm Đông Đông vào lòng, im lặng chịu đựng. Tiễn Giản Minh lại là bà La, “Hay là để Thế Triết tiễn con .”




      Giảm Minh từ chối: “ cần đâu ạ, mẹ… À, , bác , tạm biệt.” Nếu như có thể, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại, quá đủ rồi. Ly hôn với La Thế Triết, chỉ trong vòng ba bốn tháng đó, Giản Minh gầy năm ký, cân nặng chẳng khác trước khi kết hôn là mấy, nhưng trong trái tim, cả vũ trụ sụp đổ, thể nào tìm lại được thần sắc và vẻ rạng ngời trong con người ngày xưa. Khi bước ra khỏi tòa nhà để đợi taxi, Giản Minh tin chắc rằng, thế giới này có rất nhiều thứ có thể tìm lại được, ví dụ như lương tri, ví dụ như thể trọng, nhưng mà những thứ thể nào lấy lại được còn nhiều hơn, ví dụ như ước mơ cũ, ví dụ như tuổi thanh xuân, ví dụ như cảm giác của mình đối với người nào đó.




      Chỉ có điều, ngờ mọi thứ đúng như những gì La Thế Triết từng , Giản Minh nghĩ rằng tám mươi vạn là có thể thay lời giải thích với cha mẹ, nào ngờ cha của Giản Minh nổi cơn thịnh nộ, đập tay lên bàn, mạnh đến nỗi ly tách bàn rung lắc dữ dội, “Tám mươi vạn là đồng ý ly hôn à? Đầu óc con bị làm sao thế? Giá của La Thế Triết bây giờ bao nhiêu con biết hả? Căn hộ trong tay nó bao nhiêu tiền rồi? Con chỉ đổi lấy tám mươi vạn thôi sao? Giản Minh!”. Cha già đau khổ ôm lấy đầu, “Con còn biết tính toán bằng mấy bà lão ở nông thôn nữa, uổng công cha tốn cơm tốn gạo nuôi con…”




      Bà Giản đỡ lấy ông Giản, khuyên nhủ: “Ông bình tĩnh chút được ? Cẩn thận huyết áp của ông…” Khuyên nhủ lúc, nước mắt bà cứ thế chảy ra, kêu tên mụ của con : “Minh Nhi à, rốt cuộc là con muốn làm gi? Chuyện tày trời như thế mà con cũng bàn với cha mẹ tiếng? La Thế Triết lừa thế nào để con cầm tám mươi vạn này thế? Con cứ thế mà để người ta đuổi ra khỏi cửa sao? Con muốn cha mẹ tức đến chết phải ?”




      Điều này làm cho Giản Minh bị sốc so với tưởng tượng, nghĩ rằng được mẹ ôm vào lòng an ủi, đúng thế, cái tưởng tượng này có vẻ hơi lâm li, sến sẩm như trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, nhưng mà, … Thôi được rồi, được rồi, Giản Minh từ bỏ… thử giải thích với cha mẹ: “Tiền tiết kiệm của con và Thế Triết, cả nhà nữa, đều để lại cho Đông Đông.”




      “Đông Đông? Thằng bé chút xíu đó cần tiền để làm gì?” Cha mẹ Giản Minh vẫn chịu hiểu cho, “Hơn nữa, từ nay về sau số tiền La Thế Triết kiếm được phải cũng đều để cho Đông Đông sao? Con thế là sao hả?”




      Giản Minh tiếp: “La Thế Triết xử lý với số tiền sau này kiếm được như thế nào con biết, con chỉ cảm thấy rất xin lỗi Đông Đông, trong phạm vi con có khả năng can thiệp, con đều suy nghĩ cho Đông Đông, tìm cách sang tên tài sản có của La Thế Triết sang cho Đông Đông. Con cảm thấy như vậy nhanh hơn ngồi chia từng tài sản trong nhà, chỉ lấy tám mươi vạn của Tô Mạn thôi.”




      Hai ông bà lại hỏi: “Con có bao giờ nghĩ là Tô Mạn được bao nhiêu tiền chưa? Nó cướp chồng của con, ít nhất con cũng phải bắt nó đổi hết cả gia tài, chỉ có tám mươi vạn thôi sao? Đối với nó cũng chỉ như mấy đồng tiền lẻ, tại sao lại như thế hả Giản Minh?”




      Giản Minh đuối lý, vốn cho rằng cách suy nghĩ của mình rất bình thường, hiểu tại sao bị cha mẹ mắng như thế, sao giống như cách nghĩ đó quá ngu ngốc, rụt rè : “Con cũng biết, con nghĩ rằng tám mươi vạn nhiều lắm rồi.”




      Cha Giản Minh hận thép thành gang, run run chỉ tay vào con , run đến nỗi mãi lên lời.




      Bà Giản cũng cảm thấy rất chóng mặt, chuyện với con nữa: “Mau vào phòng , đừng chọc tức cha con nữa.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nửa đêm, Giản Minh tài nào chợp mắt được, loáng thoáng nghe thấy tiếng cha than ngắn thở dài với mẹ: “Nuôi con gà còn đẻ trứng cho mình, nuôi con chó còn biết giữ nhà cho mình, con này ấy à, thấy nó vô dụng quá…”




      Giản Minh nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, tiết trời chớm xuân, ban đêm trời se lạnh, ánh trăng trong veo như nước, trong lòng Giản Minh cảm thấy não nề, não nề đến nỗi suy nghĩ gì được, biết làm thế nào…




      Ở nhà mẹ hai ngày, Giản Minh phải rồi, tìm được việc, cho dù có vô dụng như thế nào chăng nữa vẫn phải tiếp tục sống chứ, phải nào? Đối với công việc mà Giản Minh tìm được đó, cha mẹ Giản Minh khinh miệt ra mặt. Ông Giản cầu: “Đừng quay về nữa, cái công việc đó có gì mà làm? Ở chỗ mình đây có khách sạn cần tuyển người, mặc dù công việc này được người ta coi trọng lắm, nhưng có cơ hội quen biết với nhiều nhân vật có vai vế. Làm khoảng hai năm, có kinh nghiệm, quen biết cũng rộng, cơ hội còn nhiều, còn có tiền đồ hơn làm việc ở cái tiệm bánh đó ấy chứ.” Ông Giản rất đỗi chân thành: “Minh Nhi à, con ở nhà đây, cha mẹ cũng tranh thủ dạy dỗ con luôn, còn có thể giúp đỡ con trong công việc.”




      Giản Minh cảm thấy đề nghị của ông cụ nhà mình rất tốt, nhưng cũng có nỗi khổ riêng, “Cha, ở đây xa chỗ ở của Đông Đông quá, làm sao con có thể quan tâm đến nó được?”




      Ông Giản vỗ tay, “Con của cha ơi, con thông minh lên chút chết hay sao? Đứa bé đó mang họ La, mang họ Giản, cha nó có năng lực hơn con, cần con phải lo sao? Chúng ta đừng cố chấp, tỉnh táo chút được ?”




      Giản Minh định phải nhìn thấy Đông Đông sống tốt mới yên tâm được, nhưng đoán rằng lý do này càng làm cha mẹ tức giận thêm, kiểu khác, “Con ghi danh học khóa kinh doanh, có cái bằng đó trong tay mới tìm được việc tốt hơn chút. Ở nhà chúng ta đây học tiện lắm.”




      Lần này, cha mẹ Giản Minh phản đối nữa. Giản Minh để cho cha mẹ quá thất vọng, cho dù tám mươi vạn đáng giá trong mắt cha mẹ, nhưng vẫn để tiền lại, “Cha mẹ cất giúp con , mặc dù nhiều, nhưng nhỡ khi trong nhà có chuyện gì cần dùng gấp, có thể lấy đó ra đắp vào.”




      Cha mẹ Giản Minh cầm lấy thẻ tiết kiệm, “Ừ, cha mẹ cất đây cho con. Nếu con cứ thân mình như thế mãi, cũng đành phải lấy số tiền này dưỡng lão rồi. Tiền đưa hết cho cha mẹ, con còn đủ tiền tiêu ?”




      Trong tay của Giản Minh có bao nhiêu tiền, nhưng dám mở miệng với cha mẹ, cố làm ra vẻ tự tin, đáp: “Đủ ạ.”




      Giản Minh nghĩ rằng, cho dù có thảm hại và tơi tả như thế nào chăng nữa, cũng làm bừa cho xong hết mọi chuyện, kết thúc rồi, chỉ cần cố gắng chút, làm việc cho tốt, đợi tích lũy được ít tất cả mọi thứ thay đổi. Nhưng đúng là quá ngây thơ, ly hôn chỉ là khởi đầu của muôn vàn khó khăn, trắc trở, bị bắt nạt, bị bỏ rơi, bị phản bội, những việc này rồi cũng qua. Điều mà qua được, đó là đối mặt với vận mệnh, lưng càng cúi xuống càng thấp, ước mơ càng vào thực càng thấy nó thu hẹp lại…




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com






      Tô Mạn và Đông Đông ở với nhau rất rắc rối, điều này làm Giản Minh thể nào yên tâm được, lo lắng đủ điều cho con trai. cách thẳng thắn, phải Tô Mạn ngược đãi con trai, chỉ có thể rằng, ấy cách nào thương Đông Đông bằng lòng bao dung vô bờ bến. Hơn nữa trẻ con vốn là những sinh vật vô cùng nhạy cảm, đơn thuần, hình như Đông Đông còn nhạy cảm hơn so với bạn bè đồng trang lưa, đối với những việc có mục đích quá ràng, hình như tự nhiên nảy sinh ra việc bài xích.




      Mỗi lần Tô Mạn đối xử tốt với Đông Đông vì mục đích nào đó, cho dù là mua đồ chơi hay nấu món ăn ngon cho con trai, Đông Đông đều nhận, đồng thời còn cố ý khiêu khích Tô Mạn, động tí là “Mẹ cháu thế này mẹ cháu thế kia.” Trong mắt mỗi đứa trẻ, cha mẹ luôn chiếm vị trí cao nhất, vấn đề ở chỗ, làm sao Tô Mạn có thể chịu đựng nổi việc Giản Minh lại có thể ở “vị trí cao nhất” như thế? ta bị Đông Đông chọc tức, “ phát ra cháu là đứa trẻ con rất ác độc.”




      Đông Đông lớn tiếng trả lời: “ quái! Là mụ phù thủy.”




      Tô Mạn cũng tích cực: “Đúng là chẳng có lễ phép, chẳng được dạy dỗ gì cả, mẹ cháu dạy cháu thế nào vậy hả…” Cuộc chiến cứ thế lan dần ra.




      Giản Minh rất muốn đón Đông Đông về ở với mình, nhưng chút tiền lương đáng thương đó đủ chi trả cho cuộc sống của hai mẹ con. Cho dù La Thế Triết có đưa cho Đông Đông khoản tiền trợ cấp, nhưng khoản tiền trợ cấp đó cũng có giới hạn, những vấn đề giải quyết nổi vẫn còn rất nhiều, điều cơ bản nhất, chỉ có việc đưa đón Đông Đông nhà trẻ, thể xoay xở được. La Thế Triết và Tô Mạn có xe, Giản Minh có. Cho dù La Thế Triết và Tô Mạn có thời gian đưa đón con, vẫn có thể điều lái xe của cơ quan hoặc những nhân viên trong cơ quan giúp đỡ chạy đón hộ, người ta quyền cao chức trọng, có người để sai khiến, Giản Minh chỉ là thường dân, điều khiển ai đây?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mới đầu, Giản Minh còn nuôi tia hy vọng, nghĩ rằng thời gian va chạm ban đầu giữa Đông Đông và Tô Mạn qua, có thể tình hình có chuyển biên theo chiều hướng tốt hơn, nhưng xu thế phát triển của việc chưa bao giờ thay đổi vì ý nguyện cá nhân, mùa xuân, mùa hè, mùa thu, ba mùa trôi qua cách chóng vánh, nhưng tình hình đối địch và khó chịu giữa Tô Mạn và Đông Đông ngày nhiều hơn, càng lúc càng dữ dội.




      lần cuối tuần đến đón Đông Đông chơi, đến lúc phải đưa Đông Đông về, La Đông ôm lấy mẹ khóc sướt mướt, sống chết cũng chịu về nhà của La Thế Triết, Giản Minh khô hơi rát cổ mới khuyên bảo được Đông Đông. Tô Mạn biết Đông Đông nhõng nhẽo như thế với mẹ ruột rất vui, “La Đông, cháu được quấy mẹ như thế, đồng ý cho cháu gặp mẹ nữa đâu.”




      Giản Minh dỗ dành con vào phòng trước, sau đó với Tô Mạn: “ được phép ngăn cản con trai gặp tôi.”




      Tô Mạn trả lời: “Chị đừng quên rằng chúng ta từng bàn rằng, chị muốn gặp Đông Đông, bắt buộc phải có đồng ý của em và La Thế Triết.”




      Giản Minh luôn: “Đúng, biết là tốt rồi, cho nên La Thế Triết có đồng ý hay đây?”




      Tô Mạn chắc như đinh đóng cột: “Đừng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của em đối với La Thế Triết.”




      Giản Minh câm miệng, việc này có quyền bình phẩm và đánh giá.




      Sau việc đó, Giản Minh gọi điện thoại cho La Thế Triết, “Khi ly hôn, chúng ta thương lượng ràng, để bất kỳ người nào ức hiếp Đông Đông, nhưng với tình hình bây giờ giải thích sao đây?”




      La Thế Triết thờ ơ: “Chẳng ai ức hiếp con cả, chỉ là có mâu thuẫn.”




      Giản Minh hận thế cơ chứ, loại người này đúng là phức tạp, câu có thể hiểu trăm kiểu, vô cùng tức giận, “Chúng ta nhất quyết phải gặp nhau để giải quyết cho dứt việc của Đông Đông.”




      La Thế Triết nhắc nhở: “Chúng ta trước rồi, việc của Đông Đông nhất định phải có ba người, tôi, và Tô Mạn mới giải quyết được. Tôi thể gặp mình, điều này chẳng khác gì lừa Tô Mạn.”




      “Cái gì mà ba người cùng giải quyết? Mỗi tuần tôi đến gặp Đông Đông, ở đó được mấy lần? ba người cùng giải quyết, tại sao toàn bộ mọi việc của Đông Đông cứ để Tô Mạn giải quyết?” Giản Minh bùng nổ, “La Thế Triết, hoàn toàn có thể nghĩ rằng, tùy tiện lừa dối tôi, nhưng thể lừa dối Tô Mạn, nhưng đừng có lừa dối con trai được ? Nếu như đến cả con còn bảo vệ nổi, có phải là con người hay ?” Giản Minh đúng là yếu đuối, bùng nổ của có đầu mà có cuối, cứ thế là xong việc, xét cho cùng, chăm sóc tốt cho con đâu chỉ có mình La Thế Triết, cũng bao gồm cả cả, cuối cùng ứa nước mắt, có phần làm chủ được bản thân, “Nếu như tôi và đều chăm sóc được Đông Đông, ngày đó cứ sinh nó ra để làm gì?”




      La Thế Triết lặng lẽ .




      Giản Minh tiếp trong lòng, lúc đó cảm thấy tình quá tuyệt vời, vì thế nên thế giới cũng tốt đẹp theo, vốn nghĩ rằng tất cả những thứ tốt đẹp đều có thể nắm giữ trong tay, ai nào ngờ, tất cả những ước mơ đều bị dập tắt để đến hồi kết.




      Im lặng mãi lúc, phía bên kia điện thoại, La Thế Triết : “Để tôi sắp xếp thời gian, ba chúng ta gặp nhau, bàn về chuyện của Đông Đông cho xong.”




      Đó là buổi gặp mặt ba người, có tham gia của Tô Mạn, bởi vì Tô Mạn luôn luôn bận việc, thay đổi thời gian đến mấy lần, đợi đến khi có thể gặp nhau vào cuối mùa đông, tuyết rơi nhiều. Họ gặp nhau đông đủ ở phòng riêng của quán trà, Tô Mạn giành thế chủ động, vừa ngồi xuống liền ngay với Giản Minh, “Em biết, chị muốn đón Đông Đông về ở với mình, tự mình chăm sóc nó. Nhưng mà vô cùng xin lỗi, là người mẹ kế của Đông Đông, vì em xử l‎ý tốt nên để mọi người vui. Thực ra em phản đối việc chị đón Đông Đông , có điều em là mẹ kế, em cũng có trách nhiệm với con, cho nên em thấy hay là như vậy , chúng ta hãy bàn xem tính khả thi của việc chị đón Đông Đông về sống cùng…”




      Trước tiên, Tô Mạn liệt kê các khoản chi tiêu hàng ngày và tiền lương của Giản Minh, đủ các hóa đơn như nộp học phí, nộp tiền bảo hiểm vân vân, dễ hiểu, chi tiết, còn ràng hơn cả Giản Minh nữa.




      Giản Minh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tại sao Tô Mạn lại biết về thời gian làm việc, nghỉ ngơi, tình hình tài chính của đến như thế? cứ nghĩ rằng là La Thế Triết cho ta biết. Liếc mắt nhìn sang La Thế Triết, cũng nhìn , thái độ kia có nghĩa là, La Thế Triết cũng vô cùng kinh ngạc về việc vợ mình nắm chi tiết đến thế. Mà tình hình về cuộc sống thiếu thốn, khó khăn của Giản Minh, đoán rằng cũng là lần đầu tiên La Thế Triết biết được, cho nên trong mắt nhìn Giản Minh đó thương cảm. Giản Minh khỏi cảm thấy xấu hổ, nếu như có thể, muốn có cuộc sống tốt đẹp, vui vẻ hơn chút, để họ phải chống mặt lên xem. Nghe kết luận bên tai của Tô Mạn, kết luận rất khách sao, vẫn để lại đường lùi cho Giản Minh, “Chị xoay xở cho cuộc sống của mình chị cũng khó khăn lắm rồi.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tiếp theo đó, Tô Mạn về tiền lương và tiền thưởng của La Thế Triết, sau đó liệt kê ra các khoản chi tiêu cho cuộc sống gia đình họ và các khoản đối ngoại, cả những chi tiêu cho cá nhân La Thế Triết nữa, vân vân. rất lưu loát, giọng sắc sảo, dùng từ chính xác, năng đĩnh đạc, tất cả mọi thứ đều đưa ra con số chính xác để làm chứng, ràng rằng, để duy trì được mức sống xa hoa như nay của gia đình họ, chỉ dựa vào khoản thu nhập của La Thế Triết là ổn, bắt buộc Tô Mạn phải chia sẻ phần nào đó.




      Vào giây phút này, Giản Minh khỏi than dài, La Thế Triết ghét nhất cảm giác bị người khác kiểm soát, tiền bạc và vật dụng của ta, gian riêng tư của ta, công việc của ta, từ trước đến nay ta muốn để bạn hiểu, bạn mới được tìm hiểu, nếu ta thầm tức giận. Nhưng cái kiểu giận ngầm đó chỉ là giẻ rách đối với Tô Mạn, có vẻ như từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân của La Thế Triết, Tô Mạn đều nắm như lòng bàn tay. Giản Minh nghĩ rằng, đây có lẽ là tình giữa người đàn ông và người phụ nữ, người ta bạn, bạn làm cái gì cũng đúng, bạn nữa, bạn làm cái gì cũng sai.




      Tô Mạn vẫn biết giữ thể diện cho chồng mình, khoe khoang bản thân mình nhiều tiền hơn chồng, đồng thời cũng tiết lộ ra thu nhập xám dù ít dù nhiều của La Thế Triết, ngoài ra, những việc từ đến lớn ta chưa từng quên, sau khi mang những phiếu thu chi ra đây để suy diễn xong, ta đưa ra kết luận, “Chị Giản Minh à, nếu đưa Đông Đông cho chị chăm sóc, chúng em bàn tới vấn đề dạy dỗ, cũng bàn tới vấn đề chị có đưa đón con học được hay , chúng ta chỉ về tiền thôi, La Thế Triết phải lo các khoản chi tiêu cho Đông Đông là điều đương nhiên, nhưng số tiền mà La Thế Triết đưa cũng có giới hạn. Cho dù em có tốt như thế nào chăng nữa, nhưng mà Đông Đông ở với chúng em, ít nhất cũng đảm bảo được cuộc sống bình thường nhất, chẳng nhẽ để thỏa mãn cho tính ương bướng của Đông Đông mà bọn em phải lo cho cuộc sống của chị nữa sao? Giản Minh, chị thử suy nghĩ lại chút , có phải em cũng có lý ?”




      Thực ra cách của Tô Mạn rất hay, có thương lượng và bàn bạc, có lý lẽ và có chứng cứ, nhưng trong nội dung bên trong đó là muốn Giản Minh có đất dung thân, chẳng nhẽ để thỏa mãn cái tính ương bướng của La Đông, La Thế Triết còn phải tiếp tục nuôi người vợ cũ là đây sao?




      Rồi ta làm như chuyện phiếm với Giản Minh, “Giản Minh, em biết chị sống tiết kiệm quen rồi, em hiểu cách sống của chị mà, giữ tiền trong người mới có cảm giác an toàn, có điều tám mươi vạn đủ dùng cho chị và Đông Đông khoảng thời gian đó.”




      Tô Mạn ra đòn này quá nặng, bóng gió xa xôi, tiền ư, phải là chưa đưa cho Giản Minh, khi ly hôn, những thứ cần tính toán ràng trả xong rồi, chị Giản Minh ấy hả, hài lòng với môi trường sống của con trai, có thể dứt khoát đón con trai , phải La Thế Triết trả nổi sinh hoạt phí của Đông Đông, nhưng mà chị cứ bám riết lấy đòi ba người phải gặp nhau trao đổi là có ý gì? Có gì đáng phải trao đổi cơ chứ? Nghĩ đến đây, Giản Minh mắc cỡ biết phải làm thế nào mới được, đứng dậy, “Tôi vào nhà vệ sinh lát.”




      Giản Minh bay đến phòng vệ sinh, vốc nước lạnh lên rửa mặt, muốn làm cho mình tỉnh táo hơn, ồ, được rồi đấy, cần thiết phải ngồi đây tự chuốc thêm nhục nhã nữa. Thiết nghĩ, chắc là có tư cách cầu Tô Mạn đối xử tốt hơn với con trai chút nữa, Tô Mạn trước khi đến đây chuẩn bị trước như khi ra trận, có thể đưa ra đủ kiểu ví dụ chứng minh ràng, mặc dù ta chưa phải hoàn hảo, nhưng nếu là người mẹ kế có thể rằng ta làm tròn chức trách, nếu như cứ đưa ra quá nhiều cầu, đồng nghĩa với việc vô duyên vô cớ gây rối. Hoặc là điều mà Giản Minh cần phải kiểm điểm lại là cách dạy dỗ của , chứ phải là thái độ của mẹ kế đối với con trai . thể thừa nhận, Tô Mạn quả rất ghê gớm, Giản Minh học được rất nhiều điều từ ta.




      Lau khô khuôn mặt quay trở lại phòng riêng, từ khe hở của cánh cửa chưa khép chặt, vọng đến tiếng chuyện của Tô Mạn và La Thế Triết.




      Tô Mạn : “ có cần phải liếc mắt đưa tình với ta ngay trước mặt em vậy?”




      La Thế Triết trả lời: “Em suy nghĩ nhiều quá đấy.”




      Trong lòng Giản Minh cũng độc thoại như vậy, bà La, bà suy nghĩ nhiều quá đấy. Cùng lúc đó, mới hiểu ra rằng, đối với quyền nuôi dưỡng La Đông, thực tế là Tô Mạn dễ dàng gì bỏ qua, bởi vì nếu như Đông Đông về với , tình hình xoay chuyển lại, có những lúc La Thế Triết đến thăm Đông Đông, điều đó đồng nghĩa với việc La Thế Triết có nhiều cơ hội gặp gỡ mình hơn, Tô Mạn yên tâm. Rất buồn cười, thành công chuyển từ người thứ ba lên thành vợ chính thức, hóa ra cũng biết sợ cơ đấy? Thả bước chân, để người ngồi trong phòng riêng kia có thời gian chuẩn bị, đến khi Giản Minh đẩy cửa bước vào, Tô Mạn cười tươi rói, về việc giữ thể diện, thực vô cùng xuất sắc, gọi : “Chị Giản Minh, vào ăn chút gì , món bánh khoai môn chiên và món sủi cảo nhân tôm ở đây làm ngon lắm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :