1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ - Tô Phù Sơ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: ánh mắt

      Nghĩ tới đây, Tô Nghiêu động tác vỗ nếp uốn y phục dần dần chậm lại.

      Diệp Lâm quay đầu lại chắp tay liếc mắt hướng về phương xa, thần sắc bình tĩnh đến mức gọi là mặt co liệt, lòng Tô Nghiêu nghèn nghẹn.

      Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều... Diệp Lâm cao quý vậy, dạng nương nào chưa từng thấy qua, vậy mà luôn bị muôn hoa đua sắc vây quanh lại dính thân, nàng tưởng những tin đồn đại lúc trước của chỉ là...

      Xem ra giờ chứng kiến, nàng dám bỏ sót chuyện có thể.

      Tô Nghiêu lắc đầu cái, ném ý niệm này ra sau ót chuyên tâm chỉnh lại y phục.

      Có gió còn có hoa dại và mùi cỏ xanh thơm ngát cùng tóc mai thổi tung bay, Tô Nghiêu nhắm mắt lại, hai tay vịn lan can cầu hình vòm, cảm thụ hơi ấm cuối xuân.

      Huyền Táp bị Diệp Lâm buộc bên cây liễu, cúi đầu ăn cỏ.

      Tô Nghiêu nghĩ, có lẽ thái tử điện hạ là người quá câu nệ lễ tiết, khi đó nàng bừa cũng giận... Có phải sau này ở cạnh nhau cũng cần quá lo lắng ...

      "Sao thế?" Bên người vang lên thanh trong trẻo.

      Tô Nghiêu mở mắt, Diệp Lâm cùng nàng sóng vai đứng cầu, thần sắc bình tĩnh nhìn phương xa. Non sông tươi đẹp, cả người thân tím trắng di thế độc tôn(*), tựa như hưởng qua khói lửa trần thế.

      Tô Nghiêu nhịn được nghĩ, mỹ nhân như thế, có người đến tranh giành, đúng là... Phí của trời... Chỉ vì thân phận Diệp Lâm, chung quy nàng vẫn dám động tâm với .

      Sau này, là hoàng đế.

      "Nhìn đủ?" Giọng điệu pha lẫn ý vui, Diệp Lâm xoay đầu lại, giữa lông mày toát lên dịu dàng.

      Tô Nghiêu phản xạ có điều kiện lắc đầu cái, nhận ra đúng, lại bối rối gật đầu cái.

      Diệp Lâm thấy nàng vậy, trái lại càng thêm vui, vươn tay ôn nhu , " dạo chút ."

      Xin hỏi có thể cự tuyệt ? Tô Nghiêu do dự tay khoác lên bàn tay Diệp Lâm, cùng dọc quanh hồ tản bộ.

      Lòng bàn tay Diệp Lâm có chút thấm ướt mồ hôi, ước chừng lúc cưỡi ngựa lo lắng nàng bị té xuống, Tô Nghiêu thầm nghĩ quả là người tốt.

      "Lúc trước chưa từng cưỡi ngựa?" Người nọ nghiêng đầu, khẽ hỏi.

      Tô Nghiêu gật đầu cái, nàng ở cạnh Diệp Lâm là vì điểm tốt này, Diệp Lâm biết Tô Dao, nàng có thể tùy tiện ứng phó , "Thuở thân thể tốt, phụ thân cho phép ta học cưỡi ngựa bắn cung."

      "Ồ?" Diệp Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt thần sắc ôn nhu như nước, trong đôi mắt chút nghi ngờ chỉ có khen ngợi, "Vậy ra nàng là người rất có thiên phú."

      Tô Nghiêu nhìn chằm chằm lát, mới cuống quít cúi đầu trốn tránh tầm mắt kia.

      Nếu lấy ánh mắt này so sánh với người khác mà , Diệp Lâm là người tuyệt đối đánh đâu thắng đó... Nhìn vào ánh mắt khiến lòng nàng cũng tan rã, câu khen ngợi ra liền hấp dẫn người...

      Diệp Lâm cười rộ.

      Tiểu nương
      [​IMG]
      ChrisWinter thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :