1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bệnh án khám chữa FA di căn - Lam Bạch Sắc

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 40

      Sân bóng đá mênh mông, bãi cỏ xanh mướt được ánh đèn chiếu sáng bừng. Bác Yến đứng sân bóng, người cao mét tám mấy mà vẫn tỏ ra hết sức bé.

      Xung quanh chỉ có bóng dáng của chính được ánh đèn in xuống mặt cỏ.

      Bác Yến cho rằng mình có thể điên. Tại sao hai chữ chia tay lại có thể ra miệng dễ dàng như vậy?

      Tống Lâm Giai có gì tốt? Trong đợt du học sinh đó, Tống Lâm Giai là xinh đẹp nhất, thông minh nhất, chuyện với hợp nhất, bên cạnh cũng nở mày nở mặt nhất.

      Cũng là sau khi gặp Tống Lâm Giai, mới hiểu được, từ lâu còn Viên Mãn nữa. Thứ duy nhất chống đỡ tình cảm của và Viên Mãn chính là quá khứ, những kí ức của tám năm trời. Nhưng hơi ấm của quá khứ sao đọ được với ấm áp tại?

      Thế là dần dần càng ngày càng muốn nghe điện thoại Viên Mãn gọi tới. Cho dù khi nhìn thấy mặt Viên Mãn màn hình, trong đầu cũng chỉ còn nghi vấn: Tại sao ta lại béo hơn rồi...

      chỉ lựa chọn như tất cả những người đàn ông khác lựa chọn, có lẽ có chút áy náy, nhưng quá quan trọng...

      Chủ yếu là đáng mừng, đáng mừng vì cuối cùng thoát khỏi Viên Mãn, thoát khỏi người phụ nữ chỉ biết sao, mua nhà cũng có thể kết hôn”, “ sao, chúng ta cùng kiếm tiền nuôi con”, “ sao, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết”.

      Cuối cùng cũng cáo biệt người phụ nữ mang nổi cho bất cứ động lực nào, cuối cùng nghênh đón cuộc sống tràn ngập cảm xúc mà mong muốn.

      Tống Lâm Giai hoàn toàn trái ngược với người vào cuộc sống của , đây phải điều muốn sao? Nhưng vì sao lại càng ngày càng mệt mỏi? Càng ngày càng kìm nén?

      Mới đầu thích Tống Lâm Giai vì ta luôn có chính kiến, nhưng dần dần số lần bất đồng ý kiến càng ngày càng nhiều, kéo theo tranh cãi cũng càng ngày càng quyết liệt.

      Mới đầu thích tính đỏng đảnh đặc thù của phụ nữ, có thể chịu thua để dỗ dành ta, có thể cứng rắn chinh phục ta, cả hai cách đều mang lại niềm vui. Nhưng dần dần bắt đầu bận công việc, có thời gian và sức lực dỗ dành, thế là lại tranh cãi ngớt. muốn tranh cãi, ta bạo hành lạnh. tranh cãi, ta đạt được rồi là còn trân trọng...

      Quả , mắc bệnh chung của đàn ông, nắm trong tay là còn quý trọng?

      Bác Yến biết.

      cú sút xa búa tạ, vào! Đồng thời cũng trượt chân ngã bệt xuống đất, đầu đầy mồ hôi.

      Phiền muộn có thể lăn xa theo trái bóng sao? hề...

      Đến tận lúc cảm giác lạnh buốt chạm vào cánh tay .

      Có lúc trí nhớ của da thậm chí còn tốt hơn của đầu óc. bao lâu qua rồi? Mỗi lần gặp phải chuyện phiền lòng nào, đều tới chỗ này đá bóng. Mỗi lần mệt nằm xuống trước cầu môn đều có người nhàng đến gần, chạm chai nước khoáng mát lạnh vào cánh tay .

      rùng mình vì lạnh, đồng thời quay lại, nhất định có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười: “Biết ngay là lại đến đây đá bóng mà...”

      Cứ thế, kí ức và thực xáo trộn trong thời gian ngắn ngủi. Lúc này Bác Yến quay đầu lại, gần như là vô thức: “Viên Mãn!”

      Quay lại.

      Sửng sốt.

      Trước mắt Bác Yến là Tống Lâm Giai.

      Tống Lâm Giai có lẽ cũng phát , khi gọi cái tên này và quay đầu lại, trong ánh mắt và giọng của đều ngập tràn chờ mong, dù có lẽ ngay cả chính cũng biết.

      Tống Lâm Giai cầm chai nước khoáng, lòng bàn tay có lạnh đến mấy cũng lạnh hơn trái tim ta lúc này được.

      Vội vội vàng vàng tìm đến đây, mồ hôi chảy nhòe cả trang điểm, bạn trai mình lại buột miệng gọi tên người phụ nữ khác.

      Tống Lâm Giai muốn cười lạnh mà cười nổi.

      Bác Yến vội vàng đứng lên, ánh mắt bối rối, tận lực che giấu gì đó. Có lẽ ngay cả chính cũng kinh hãi, tại sao mình lại gọi tên Viên Mãn...

      “Sao em lại đến đây?”

      Trả lời cái tát của Tống Lâm Giai.

      Tiếng bạt tai vang vọng trong trời đêm thăm thẳm.

      ***

      Vẫn dưới bầu trời sao này, Trịnh Diễn Tự còn tiếp tục hồi tưởng.

      “Có điều cho cùng tôi nên cảm ơn và Bác Yến. Năm đó hai người làm cho tôi nhìn thấy hi vọng. Béo có gì đáng ngại, vẫn có thể sống vui vẻ, vẫn có thể có người . Nếu như tôi đột nhiên hiểu ra điều này, sợ rằng bệnh kén ăn của tôi vẫn khỏi được, sợ rằng bây giờ tôi chết rồi”.

      Lần đầu tiên Trịnh tiên sinh phân tích quá khứ của mình cách chân thành như thế. quen với Trịnh Diễn Tự lạnh lùng, Viên Mãn có chút thích ứng. gãi đầu xấu hổ: “Vậy tôi chẳng phải là ân nhân cứu mạng của sao?”

      Trịnh Diễn Tự nhìn , ngán ngẩm bóp trán: Ôi... Đúng là chỉ giỏi trát vàng lên mặt mình.

      Qua động tác chán nản ôm đầu của ta đoán được ta khinh bỉ mình, Viên Mãn nhếch miệng vô vị, đột nhiên lại ngẩn ra: “Chờ , đột nhiên với tôi những chuyện này làm gì?”

      Cuối cùng giáo Viên hỏi đúng điểm mấu chốt.

      “Nếu bỏ được tìm ”.

      Viên Mãn trợn trừng hai mắt.

      Đây là lí luận quái gì?

      ! Viên Mãn tôi tuyệt đối nhai lại! Tôi từng cho rất nhiều, chính biết quý trọng, chà đạp tình cảm của tôi. có thế nào cũng là đáng đời!”

      Trịnh Diễn Tự bớt cau mày chút.

      Đây là lần đầu tiên từ khi biết Viên Mãn, ta thấy bùng nổ như vậy.

      Quả ta hề tiếp xúc nhiều với phụ nữ, ta còn tưởng tất cả mọi phụ nữ đều luôn do dự khi bị tổn thương, giống như Hướng Mông. Mấy ngày nay câu ta nghe thấy Hướng Mông nhiều nhất chính là: “Tôi nên làm thế nào? Tôi muốn tìm ấy. Nhưng tôi thể... Tôi rất muốn tha thứ cho ấy, nhưng tôi thể...”

      Nhưng lúc này Viên Mãn lại kiên cường như vậy, dứt khoát như vậy. Trịnh Diễn Tự kinh ngạc: “Vì sao?”

      “Tôi là thế, lúc toàn tâm toàn ý, có thể cho mọi thứ. Tất cả mọi người bảo tôi ngớ ngẩn, bảo tôi dở hơi, tôi đều quan tâm. Nhưng khi kết thúc, tôi quay lại, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc sao? Tôi phải nhìn về phía trước, nếu là bạn đừng có khuyên tôi quay lại, được ?”

      Trịnh Diễn Tự suy tư lúc lâu, cuối cùng bật cười gật đầu, gần như là than thở: “Nếu Hướng Mông cũng có thể nghĩ giống như tốt”.

      Sau hồi phát tiết, Viên Mãn cũng thoải mái hơn, cúi đầu nhìn Trịnh Diễn Tự. ta còn ngồi bậc thềm, khẽ buông mắt u sầu.

      Viên Mãn thở dài, lại ngồi xuống bậc thềm: “Tại sao như vậy?”

      Trịnh Diễn Tự trả lời, chỉ nở nụ cười ba phần đắng chát, bảy phần chán nản.

      Được lắm! Gã Trịnh tiên sinh này lại bắt đầu úp mở rồi! Tại sao mọi chuyện từ gã này lại khó như vậy chứ? Viên Mãn chỉ có thể cố nén sốt ruột, dẫn dắt từng bước: “Vừa rồi nhìn thấy Daniel Trương đúng ? Thế nào? Hướng Mông định làm lành với ta à?”

      có. Hướng Mông đột nhiên hẹn tôi ăn trưa, lúc tôi đến Daniel cũng có mặt”.

      ta lại đến tận Bắc Kinh cơ à?”

      Trịnh Diễn Tự gật đầu.

      Trịnh tiên sinh lại yên lặng. giáo Viên đoán nếu mình cứ dò hỏi chút như vậy, phỏng chừng đến lúc trời sáng cũng chưa moi được tin tức gì đáng giá, vì thế dứt khoát phát huy trí tưởng tượng của mình.

      Hướng Mông, Daniel, Trịnh Diễn Tự... Trong nhà hàng, có thể xảy ra chuyện gì chấn động lòng người hay sao? Kết hợp với tâm tình sa sút của Trịnh Diễn Tự lúc này...

      phải là Hướng Mông dối là bạn trai mới của ta để Daniel lui bước chứ?”

      Trịnh Diễn Tự nhướng mày, ràng như : Chuyện này cũng đoán được?

      giáo Viên nhếch miệng như trả lời: Biết ngay mà, thời đại nào rồi mà Hướng Mông còn dùng bài vở cũ rích như vậy?

      “Sau đó thế nào? Daniel bị đánh lui chứ?”

      Mặc dù tình huống cũ rích nhưng vẫn đủ hấp dẫn, giáo Viên sốt ruột đứng lên, Trịnh Diễn Tự ngẩng đầu, đưa tay kéo ngồi xuống.

      Tại sao người phụ nữ này thể ngồi yên lát, cứ hoa chân múa tay, lúc lúc trước mắt ta?

      biết, tỏ thái độ gì, chỉ hẹn chúng tôi cuối tuần tham gia tiệc mừng về nước”.

      giáo Viên bấm đốt ngón tay tính toán, gã Daniel này, đạo hạnh thâm hậu...

      sao, tôi định ra kế hoạch tác chiến giúp ”. giáo Viên vỗ ngực cam đoan: “Bảo đảm có thể đánh bại tình địch, giành được mỹ nhân...”

      Còn chưa xong bị ngắt lời.

      cần”.

      “Vì sao?”

      Trịnh Diễn Tự trả lời , chỉ đứng dậy, đứng trước mặt Viên Mãn, quay lưng về phía Viên Mãn: “Về ngủ sớm chút ”.

      xong tay đút túi quần, thẳng quay đầu lại...

      Trịnh tiên sinh đúng là phất tay áo bỏ , vương vấn mây mờ. Viên Mãn ngồi yên tại chỗ, được gì.

      ***

      Cuối tuần cứ thế đến trong yên lặng.

      chiếc xe con màu đen chạy vào khu biệt thự Mật Vân. Xe nhanh chóng dừng lại bên ngoài tòa biệt thự, tài xế đeo bao tay trắng xuống xe mở cửa, ngay sau đó đôi giày cao gót tinh xảo bước xuống từ cửa sau xe.

      Tiếp theo đôi giày cao gót là đôi giày da kiểu nam sáng loáng.

      Từ giày da nhìn lên có thể thấy chiếc quần tây là phẳng phiu. Lên nữa, cổ áo sơ mi là hai chiếc kim gài lấp lánh chói mắt, khiến đôi mắt hơi hẹp dài cũng rạng rỡ lấp lánh theo.

      Chính là Trịnh Diễn Tự đơn độc hành động, bỏ lại quân sư quạt mo.

      Người bên cạnh Trịnh Diễn Tự đương nhiên là Hướng Mông trang điểm xinh đẹp tuyệt trần, mục đích là lấn át chủ nhân.

      Hai người vào cổng biệt thự.

      Hướng Mông lo lắng cúi xuống nhìn chính mình: “Tôi mặc như vậy có long trọng quá ?”

      Trịnh Diễn Tự lại chỉ cười cười: “Miễn đẹp là được”.

      Hướng Mông nhìn chính mình phản xạ trong mắt Trịnh Diễn Tự, yên tâm khoác tay Trịnh Diễn Tự vào chiến trường.

      Nhưng khi vào biệt thự, Hướng Mông lại nhìn thấy Daniel mà nhìn thấy...

      Bạn của ta khi ở nước ngoài???

      Hướng Mông còn chưa vào đại sảnh sửng sốt. Daniel mời tất cả bạn của ta ở nước ngoài về nước, thế trận hùng tráng đến mức làm người ta thể kiêng kị.

      Nhưng hiển nhiên tất cả những người ở đây đầu là người lạ đối với Trịnh Diễn Tự, ta chỉ cảm thấy bàn tay Hướng Mông khoác tay ta đột nhiên cứng đờ, khỏi hỏi: “Sao thế?”

      Hướng Mông cười cười miễn cưỡng: “Tôi nhìn thấy mấy người bạn, tôi đến chào họ”.

      Trịnh Diễn Tự gật đầu, đưa mắt nhìn Hướng Mông rồi mới xoay người tìm nơi đứng chờ. Nhưng khi ta chuẩn bị cầm lấy li rượu bàn ăn dài, đuôi mắt lại thoáng nhìn thấy gì đó rồi sững lại.

      nhân viên phục vụ cách đó xa nhìn trộm ta.

      Trịnh Diễn Tự lập tức lia ánh mắt sắc như dao tới, nhân viên phục vụ đó sợ hãi cúi đầu.

      ***

      Viên Mãn đứng sau quầy bar, cố gắng hết sức cúi đầu, trong lòng hồi hộp: “Hình như ta phát ra chị rồi!”

      vào tai nghe bluetooth, giọng căng như dây đàn.

      Đầu bên kia tai nghe bluetooth, giọng Cao Đăng lại tràn đầy nghi vấn: “Làm gì có chuyện đó, ở đấy có mấy chục người mà, có thể phát ra chị trong cả đám người cơ à?”

      Mặc dù Cao Đăng khẳng định chắc chắn như vậy nhưng Viên Mãn vẫn dám thờ ơ, cả người cứng đờ, ngước mắt nhìn về phía khác.

      Xem ra vừa rồi quả Trịnh Diễn Tự chỉ vô ý liếc mắt nhìn về phía , Viên Mãn thở phào nhõm.

      Nhưng nơi này nên ở lâu, Viên Mãn quyết định lập tức di chuyển, tìm vị trí đông người hơn để lẩn trốn.

      Nhưng vừa quay đầu bị bóng dáng bất ngờ tới trước mặt chặn đường.

      Viên Mãn ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng...

      Trịnh Diễn Tự vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt , đuôi lông mày bên trái nhếch lên.

      cần nhiều lời, Viên Mãn hiểu ta dùng biểu cảm sinh động của mình để hỏi : Tại sao lại ở đây?

      Viên Mãn nuốt nước bọt. Thôi, còn nước còn tát!

      giáo Viên cố bày ra bộ mặt tươi tắn, nhiệt tình hỏi bộ mặt Husky trước mắt: “Hi! Drink? La?”

      Thấy người phụ nữ này làm như biết ta, đáng tiếc biểu diễn quá kém, Trịnh Diễn Tự sầm mặt xuống: “ giáo Viên, cho rằng tôi mù chắc? thay bộ quần áo khác là tôi nhận ra sao?”

      Viên Mãn cười cười, ngoan ngoãn đúng kiểu luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu.

      Thậm chí còn phét lác biết ngượng: “Chúng tôi nhận tiền của khách hàng, đương nhiên phải làm tròn bổn phận với khách hàng!”

      Trịnh Diễn Tự cũng tốn nước bọt với , đưa tay định lôi ra ngoài, ngờ lúc này lại bị vị khách khác phá đám.

      “Chào em! Cho li whiskey!”

      người đàn ông trẻ trung tới cắt ngang đoạn đối thoại của hai người. Viên Mãn phản ứng rất nhanh, lập tức quay sang cười với vị khách chân tướng đó: “Vâng, em mang đến cho !”

      xong cúi người chui qua dưới cánh tay Trịnh Diễn Tự mất.

      Trịnh Diễn Tự định lôi nhưng thất bại, giây sau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Viên Mãn trốn lẫn vào đám đông nhanh như chớp, thoáng cái thấy bóng dáng đâu, đúng là nhanh như thỏ.

      Ôi, càng ngày càng khống chế được nàng này nữa.

      Thôi đành để nước trôi bèo trôi. Có điều, ta cũng muốn xem xem hôm nay giáo Viên còn có thể gây ra chuyện gì nữa...
      PhongVy thích bài này.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 41

      Hóa thân thành con tê tê thành công, giáo Viên liên tục len lỏi qua đám người, chuồn mạch đến vườn hoa bên ngoài biệt thự.

      Trong vườn hoa cũng bày bàn ăn dài và ghế ngồi nghỉ. Xem mặt trận cỡ này, lần này Daniel ít nhất phải mời 50 khách. buổi tiệc về nước mà có thể làm xa xỉ như vậy, chẳng lẽ là định dằn mặt bạn trai tại của bạn cũ, cũng chính là bạn trai giả hiệu Trịnh tiên sinh?

      Viên Mãn vuốt cằm suy ngẫm, đột nhiên lại bị thanh dịu dàng làm cho kinh hãi.

      “À... Whiskey của tôi...”

      thanh gần trong gang tấc, Viên Mãn quay đầu nhìn lại.

      Vị khách vừa rồi gọi whiskey ngờ lại... theo đến tận nơi này?

      giáo Viên quả thực khiếp sợ, vị khách này lại lộ ra ánh mắt thầm khát vọng. Viên Mãn vội vã nhìn quanh khắp nơi, may mà bàn ăn dài ngay bên cạnh, cầm lấy li whiskey đưa cho vị khách này. Sau khi cười cười với khách, Viên Mãn quay người định , dù sao nhiệm vụ chủ yếu của hôm nay là quan sát Hướng Mông, sẵn sàng phò tá Trịnh Diễn Tự chứ phải đến bưng bê.

      ngờ vị khách lại gọi giật lại: “Chờ !”

      Viên Mãn nghi hoặc quay lại nhìn.

      Vị khách này lại cúi đầu ngượng ngùng: “À... có thể xin số QQ của em ?”

      Viên Mãn sửng sốt trợn trừng hai mắt.

      Vị khách tiếp tục gãi đầu e lệ: “Ờ... Vừa rồi để ý em, nhưng dù sao bây giờ em cũng làm việc, tiện quấy rầy. Lúc nào em được nghỉ, có thể mời em... ăn cơm ?”

      Đây là ... làm quen sao?

      Chẳng lẽ người đàn ông này thị lực tốt?

      Viên Mãn lộ vẻ thể tin được, chỉ chỉ chính mình: “ khẳng định? Tôi?”

      Hiển nhiên, cho rằng ánh mắt ta rất hoang đường, ta lại cảm thấy câu hỏi của rất hoang đường, khỏi mỉm cười xác nhận: “Đúng vậy, em”.

      ***

      Viên Mãn chuồn lên tầng ba, tầng ba mở cửa đón khách, xung quanh bóng người. Viên Mãn ngồi bậc thang, tay cầm điện thoại di động mở camera tự sướng, dùng điện thoại như gương, quan sát chính mình từ các góc độ.

      Vẻ mặt vẫn hết nghi hoặc. Đến tận lúc có tiếng bước chân đến gần, Viên Mãn giật mình, vội giấu điện thoại ra sau lưng. chuẩn bị đứng lên tìm đường chuồn mất, Viên Mãn lại nhìn thấy người từ tầng hai lên lại phải người ngoài mà là đối tác tốt của , Cao Đăng.

      Viên Mãn thở phào nhõm, lần nữa giơ điện thoại di động lên trước mặt, tiếp tục quan sát chính mình từ mọi góc độ.

      “Em tìm chị mãi”. Cao Đăng bỏ tai nghe bluetooth xuống, cũng đặt mông ngồi xuống bậc thang. Đối tác của mình tự dưng trốn lên này chụp ảnh tự sướng, mình gã làm sao kiểm soát được toàn bộ cục diện: “Tưởng chị bám theo Trịnh Diễn Tự cơ mà? Sao lại lên đây làm gì?”

      Viên Mãn đâu có thời gian trả lời, chỉ mải loay hoay điện thoại di động. Cuối cùng, khi ống kính dừng lại ở vị trí chéo 45 độ phía , hình ảnh của trong điện thoại: Mắt to, cằm nhọn, khe ngực, đầy đủ cả.

      Cao Đăng nhìn mãi mà hiểu loạt những hành động của có ý nghĩa gì, cuối cùng nhịn được hỏi: “Chị làm gì thế?”

      “Chị vừa được người ta làm quen”.

      Ngay cả bản thân Viên Mãn khi ra lời này cũng mang đầy vẻ khó tin, càng huống chi là Cao Đăng.

      “Em còn có người làm quen mà chị lại được làm quen?” Cao Đăng nghĩ nghĩ lại, chỉ có nguyên nhân: “Thị lực của chắc chắn tốt”.

      chị cười nhìn rất giống Hilary Duff”.

      “A, vậy chắc phải thị lực tốt”. Cao Đăng dừng chút: “Mà là mù rồi. Hoặc là bán hàng đa cấp, định lừa tiền chị”.

      Viên Mãn nhếch miệng. Được, Cao Đăng đúng là lời thức tỉnh người trong mộng. Thay vì tin tưởng quả là người đẹp 45 độ chéo xuống, chẳng thà tin rằng vị khách kia hoặc là cận thị nặng hoặc là phần tử bán hàng đa cấp. Viên Mãn hậm hực cất điện thoại, chuẩn bị đứng dậy tiếp tục công việc, Cao Đăng đột nhiên lại cau mày trịnh trọng quan sát : “Nhưng mà cũng phải hình như chị gầy hơn chút, sắp có cằm nhọn rồi...”

      Có à? Viên Mãn lần nữa lấy điện thoại ra bật selfie, liều mạng điều chỉnh cằm mình trước điện thoại. Kết quả đúng là đáng mừng, quả nhìn thấy cằm nhọn.

      Viên Mãn suýt nữa rơi lệ: Xin chào, cái cằm nhọn biến mất sáu năm gặp.

      Lần này ngay cả Cao Đăng cũng kinh ngạc. Gã quá quen Viên Mãn, quen đến mức hoàn toàn bỏ qua thẩm mỹ, quen đến mức Viên Mãn là nam hay nữ cũng sắp quên mất rồi, đấu để ý quan sát xem gầy hay béo.

      Bây giờ quan sát kĩ càng, đúng là...

      Vốn phải mặc cỡ XL, bây giờ mặc cỡ L là được rồi, thậm chí còn rộng rãi. Nhân viên phục vụ lại có quy định phải trang điểm toàn bộ, Viên Mãn dán lông mi giả vào, đánh môi đỏ rực, quả cũng ra dáng người đẹp.

      “Quả chị có gầy chút, nhưng... Hilary Duff?” Vẻ mặt kinh hãi, Cao Đăng cử động ngón trỏ như chuột rút: “Vẫn còn xa lắm. Em vẫn cho rằng là kẻ bán hàng đa cấp”.

      Trong lúc hai đối tác tốt sắp sửa tranh chấp ngớt, lại có tiếng bước chân vang lên từ cầu thang phía dưới, hơn nữa còn là tiếng bước chân của hai người.

      Viên Mãn, Cao Đăng ăn ý nhìn nhau, cảnh giác đứng dậy, chuẩn bị tìm chỗ tránh hai người từ tầng dưới lên...

      phụ nữ trung niên trang điểm kĩ càng và người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc cầu kì sang trọng nhưng vẻ mặt lại hết sức thân thiện.

      Viên Mãn nhanh chóng nhận ra phụ nữ trung niên chính là giám đốc quan hệ xã hội phụ trách buổi party lần này, còn người kia...

      Viên Mãn chưa kịp nhìn bị Cao Đăng kéo sang bên cạnh. Mà lúc này giám đốc quan hệ xã hội cũng nhìn thấy hai người.

      Nếu bị giám đốc quan hệ xã hội nhận ra hai người bọn họ phải nhân viên của mình chẳng phải hỏng bét? Viên Mãn đương nhiên là người nhát gan hơn, vội vàng cúi đầu dám thở mạnh, còn Cao Đăng xưa nay là người cam đảm, chắc chắn giám đốc quan hệ xã hội nhận ra hết các nhân viên thuộc quyền nên thoải mái đối mặt với giám đốc quan hệ xã hội, thậm chí còn khúm na khúm núm chào hỏi: “Giám đốc!”

      Giám đốc quan hệ xã hội nhìn thấy hai người mặc đồng phục nhân viên lại trốn việc tầng ba, lập tức cau mày: “Còn mau xuống làm?”

      Cao Đăng vội vàng gật đầu, kéo Viên Mãn chạy xuống bên dưới.

      Giám đốc quan hệ xã hội và người đàn ông trẻ tuổi đó cũng để ý đến chuyện vặt vãnh này, thẳng vào gian phòng tầng ba, khép hờ cửa lại.

      Nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại lầu, Viên Mãn và Cao Đăng tự nhiên dừng bước: “Người đàn ông trẻ tuổi đó là ai?”

      “Daniel Trương”.

      Sao? Bạn trai cũ của Hướng Mông ngờ lại là người Hoa tóc đen da vàng?

      Thấy Viên Mãn lộ vẻ bàng hoàng kinh ngạc, Cao Đăng nhịn được chọc ngón tay vào trán : “Chị chỉ biết lên này soi gương, nếu có em khống chế tình hình, bây giờ có khi chúng ta còn biết mặt mũi tình địch của Trịnh Diễn Tự như thế nào, làm sao giúp Trịnh Diễn Tự đánh bại tình địch được?”

      Viên Mãn thể cãi lại, chỉ có cách cúi đầu nhận lỗi.

      Cao Đăng cũng có thời gian tị nạnh với , phất tay cái, chỉ huy Viên Mãn cùng mình rón rén quay lên tầng ba, đến ngoài cửa phòng nghe xem Daniel Trương và giám đốc quan hệ xã hội bàn mưu tính kế gì.

      Cửa phòng khép hờ, Cao Đăng dùng ngón trỏ nhàng đẩy ra khe cửa, hai người nép ngoài cửa nghe trộm.

      Thấy giám đốc quan hệ xã hội dẫn Daniel tới bên cửa sổ, chỉ mấy vị trí ngoài cửa sổ, : “Trương tiên sinh, sân bãi toàn bộ chuẩn bị xong, đến đúng 1 giờ, người chúng tôi sắp xếp nghĩ cách dẫn tiểu thư Hướng Mông tới vị trí chỉ định”.

      Viên Mãn vội vàng trao đổi ánh mắt với Cao Đăng. Bên ngoài cửa sổ hình như chính là bãi cỏ đằng trước biệt thự. Giám đốc quan hệ xã hội bố trí những gì bãi cỏ đó? Vì sao phải dẫn Hướng Mông tới chỗ đó?

      Viên Mãn và Cao Đăng trao đổi bằng ánh mắt còn chưa tìm ra bất cứ đáp án nào, giám đốc quan hệ xã hội cất bước ra cửa, giày cao gót lách cách.

      Viên Mãn và Cao Đăng sợ đến hồn phi phách tán, hoàn toàn kịp suy nghĩ, theo bản năng chạy dọc hành lang. Đồng thời với tiếng mở cửa vang lên, hai người bất chấp nền đá cẩm thạch cứng rắn, dũng đổ người ngã xuống đất.

      giây sau, giám đốc quan hệ xã hội mở cửa ra, rất vội vàng, hoàn toàn phát hành lang cách đó xa có hai người nằm im dám thở mạnh.

      Đợi tiếng giày cao gót xuống cầu thang càng ngày càng , Viên Mãn mới kêu đau tiếng, lồm cồm bò dậy.

      Đưa tay sờ má. Được lắm! Ngã rách cả mặt.

      Lại nhìn Cao Đăng. tốt hơn được bao nhiêu, trán xanh mảng. Viên Mãn gần như nhìn thấy quá trình mảng xanh trán đối tác sưng lên như thế nào, có thể thấy là rất đau...

      Nơi này đúng là thể ở lâu, hai thương binh vừa xoa chỗ đau vừa nhăn nhó xuống lầu.

      Lúc qua phòng Daniel ở, chỉ vô tình nhìn vào trong phòng, cả hai người đồng loạt dừng lại.

      Daniel vẫn đứng bên cửa sổ, lại nhìn ra ngoài cửa sổ mà cúi đầu lộ vẻ suy tư, nhìn thứ trong tay ...

      Nhẫn kim cương??

      Viên Mãn, Cao Đăng liếc nhau, cùng thấy vẻ kinh ngạc của đối phương. Hiển nhiên chiếc nhẫn kim cương từ trời rơi xuống này phá vỡ toàn bộ mọi tính toán.

      Chẳng lẽ Daniel li hôn? Lần này về nước chỉ là để cầu hôn bất ngờ? Cho nên mới mời toàn bộ bạn của Hướng Mông ở nước ngoài về để chứng kiến thời khắc này?

      Làm gì có thời gian thưởng thức chiếc nhẫn kim cương thoạt nhìn hơn 3 carat này rốt cuộc đắt tiền đến mức, nào, Viên Mãn cũng quên cả cú ngã đau đến tận linh hồn vừa rồi, lập tức kéo Cao Đăng xuống lầu.

      Lần này Cao Đăng hoàn toàn có chủ ý gì nữa: “Làm thế nào? Làm thế nào?”

      “Cái gì làm thế nào?” Viên Mãn nhanh chóng xuống lầu, thanh bị bước chân làm cho rung động: “Đương nhiên là phá hoại rồi! Vạn nhất Daniel cầu hôn thành công, Trịnh Diễn Tự còn theo đuổi cái quái gì nữa?”

      Thoáng cái hai người chạy xuống cầu thang, tới cửa vào vườn hoa, trước mắt là vị trí lát nữa Daniel cầu hôn.

      thảm cỏ là quang cảnh của buổi tiệc đứng. Giám đốc quan hệ xã hội chỉ huy công nhân vận chuyển loạt hòm gì đó, hòm phủ vải bạt thấm nước. Nếu là năm phút trước, Viên Mãn cho rằng trong hòm chứa đồ ăn sẵn từ nhà hàng chở đến, nhưng lúc này...

      chiếc hòm trong số đó, tấm vải bạt đậy kín hẳn, gió thổi qua, phía dưới tấm vải bạt lộ ra đóa hoa hồng trắng.

      “Quả nhiên là chuẩn bị cầu hôn”. Cuối cùng Cao Đăng cũng có thể xác nhận, vẻ mặt lại vẫn khiếp sợ như cũ: “Hiệu suất đúng là quá nhanh!”

      Lúc này giáo Viên lại thể thái độ nên có, nhìn những đợt sóng ngầm dưới bề ngoài buổi tiệc đứng trước mặt, ánh mắt kiên định như có dự tính: “Yên tâm, hiệu suất của chúng ta nhanh hơn ”.
      PhongVy thích bài này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 42

      “Chị nghĩ ra phải làm thế nào rồi?” Cao Đăng bảy phần nghi hoặc, ba phần khâm phục.

      Lúc này Viên Mãn xắn tay áo chuẩn bị hành động: “Tìm được Hướng Mông rồi tiếp”.

      Lợi ích khi có đối tác lâu năm chính là cần nhiều lời, trực tiếp chia nhau hành động. Cao Đăng phụ trách bên ngoài, Viên Mãn phụ trách trong nhà: Đại sảnh, quầy bar, bàn ăn, nhà vệ sinh, hành lang...

      Viên Mãn vừa tìm vừa gọi điện thoại cho Trịnh Diễn Tự.

      Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông ở cùng nhau là tốt nhất. Nếu lúc này Trịnh Diễn Tự ở mình, cũng có thể với ta mưu cầu hôn hôm nay để ta biết đường phòng bị.

      Nhưng điện thoại lại có người nghe.

      Viên Mãn sốt ruột từ đầu tóc đến ngón chân, dám dừng lại phút nào, tiếp tục xuống tầng hầm tìm kiếm: Phòng bi-a, bể bơi trong nhà, phòng kính trồng hoa...

      Vừa bước xuống bậc thang xuống tầng hầm, điện thoại di động của Viên Mãn đổ chuông. Viên Mãn vừa định tiện tay tắt lại nhận ra là điện thoại Trịnh Diễn Tự gọi lại nên vội vàng nghe máy.

      làm gì vậy? Đoạt mạng liên hoàn call à?” Giọng vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, nhanh chậm.

      Viên Mãn vội cướp lời ta: “ đừng hỏi gì vội, nghe tôi . Lần này hoàn toàn phải party về nước, mà là...”

      Viên Mãn vừa mới cướp lời người ta xong bị người khác cướp lời...

      giáo Viên?”

      thanh êm tai như nước suối trong vắt, lại xen lẫn chút kinh ngạc. Viên Mãn nhìn về phía phát ra thanh...

      phải ai khác, chính là Hướng Mông từ hầm ngầm lên.

      Đúng là mòn giày sắt tìm thấy, tới tay lại chẳng tốn công phu, lúc này Hướng Mông chỉ còn cách có mấy bậc thang.

      Viên Mãn để ý đến Trịnh Diễn Tự bên kia điện thoại nữa mà nhanh chóng cất điện thoại . Lúc này Hướng Mông bước lên bậc thang, đến gần chỗ : “Sao lại ở đây?”

      Ánh mắt nghi hoặc của Hướng Mông chạy vòng người Viên Mãn, từ mặt Viên Mãn trượt xuống đến bộ đồng phục nhân viên người Viên Mãn, lại trở lại gương mặt Viên Mãn, nhìn chằm chằm vết thương mặt Viên Mãn, lông mày nhíu lại: “Mặt ...”

      Hướng Mông còn chưa xong, Viên Mãn vội vã quỳ xuống.

      Hướng Mông sợ đến mức suýt nữa ngã từ cầu thang xuống, vất vả lắm mới đứng vững được, vội bước tới đỡ lấy Viên Mãn: “ làm sao vậy?”

      Điều hòa tổng trong nhà chạy vù vù, Viên Mãn muốn nặn ra nửa giọt mồ hôi cũng khó, chỉ có thể thầm than câu: Phần cứng đủ, chuyển sang diễn xuất! Sau đó mới từ từ mở mắt ra: “Tôi... đau bụng quá...”

      có ăn thứ gì bị hỏng ?” Qua vẻ mặt sốt ruột của Hướng Mông có thể thấy ta tin tưởng màn biểu diễn của Viên Mãn: “Khu biệt thự này có bác sĩ phụ trách, tôi tìm bác sĩ...”

      Viên Mãn giữ chặt tay Hướng Mông, muốn ? sao được?

      “Đưa tôi... đến bệnh viện”.

      Lần trước bổ túc phim Hàn cho Trịnh Diễn Tự, xem đủ các kiểu nữ nhân vật chính chết vì nan y, chết vì tai nạn giao thông, chết thê chết thảm, trình độ biểu diễn của giáo Viên quả thực có bước nhảy vọt về chất, còn là Viên Mãn giả vờ ngủ cũng bị người ta bóc mẽ khi vào viện vì bị gạt tàn đập trúng lần trước. Lúc này giáo Viên diễn xuất hoàn hảo cả về thanh, dáng vẻ lẫn tư thế: Ôm bụng, nhe răng trợn mắt, giọng run run.

      Vừa tóm chặt tay Hướng Mông buông ra vừa phất cờ hò reo trong lòng: Hướng tiểu thư, mau đưa tôi đến bệnh viện , nếu tôi sắp được nữa rồi...

      Cuối cùng Hướng tiểu thư ngây thơ cũng định tìm bác sĩ nữa: “Tôi đưa đến bệnh viện!”

      Vừa , Hướng tiểu thư vừa cố gắng đỡ “vật nặng” trọng lượng gần gấp rưỡi mình lên.

      Viên Mãn thầm tính toán làm thế nào mới có thể tỏ ra ốm yếu bệnh tật mà lại đè ngã Hướng Mông. Lúc định run rẩy đứng lên, lúc chuẩn bị nghênh đón bình minh thắng lợi, bàn tay biết từ đâu vươn tới gần như dã man giật tay ra khỏi tay Hướng Mông.

      Tên tiểu quỷ nào lại chạy tới quấy rối trong thời khắc then chốt này?

      Viên Mãn lập tức quên mất mình vào vai bệnh nhân nửa chết nửa sống, quắc mắt nhìn lên, giây sau lại sững sờ.

      Kẻ đột nhiên xông vào quấy rối ngờ lại là Trịnh Diễn Tự?

      Viên Mãn kịp giấu vẻ mặt tràn ngập căm phẫn, chỉ kịp nghĩ câu trong đầu: Toi rồi, Trịnh tiên sinh chắc chắn phát trò mèo rồi...

      Bên kia, Hướng Mông hề phát chuyện khác thường, vẻ mặt vẫn đầy sốt ruột. Bên này, giáo Viên lòng như tro tàn, ngồi chờ bị lật tẩy. Nhưng lúc này Viên Mãn lại thấy người mình bẫng.

      ngờ lại bị bế xốc lên...

      Bị Trịnh Diễn Tự bế xốc lên??

      Viên Mãn dám thở mạnh nữa.

      Trịnh Diễn Tự cúi xuống nhìn , chỉ cắm đầu mạch. Tiếng thở khe khẽ, quai hàm căng cứng, trái khế khẽ chuyển động, gân xanh nổi lên cánh tay... Tất cả những thứ này yên lặng hội tụ thành dòng điện chạy đến tai Viên Mãn làm tai nóng rần rần.

      ta bế lên tầng , qua đám người trong đại sảnh, ngay cả ánh mắt khác thường của những người xung quanh cũng lay chuyển được cương nghị và dịu dàng của ta.

      Viên Mãn vừa định lên tiếng giải thích với ta, khóe mắt lại thoáng thấy Hướng Mông cũng vội vàng chạy theo, chỉ có thể cắn răng ngậm miệng lại, ngừng đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Diễn Tự.

      Chỉ tiếc là Trịnh Diễn Tự và thể ăn ý như và Cao Đăng, sao có thể đọc hiểu được ánh mắt của ? Thấy làm vậy, Trịnh Diễn Tự còn tưởng đau đến mức hai mắt trợn ngược, liền tức giận vô cớ, cúi xuống trợn mắt nhìn , có bực bội, có bất đắc dĩ, như nhìn em bé bướng bỉnh thế nào cũng chịu nghe, thương xót có, trách cứ cũng có...

      Nhìn thấy ánh mắt này, Viên Mãn ngơ ngác, cả người cứng đờ, dường như chìm vào ánh mắt như bình tĩnh, như gợn sóng của ta thể nào thoát ra được.

      Chỉ có thể để mặc ta trách cứ...

      “Có phải lại chui xuống gầm bàn ăn vụng nhiều quá nên đau bụng ?”

      Đây là người đàn ông với cánh tay rắn rỏi.

      “Tôi phải thế nào mới nghe?”

      Đây là người đàn ông mặt lạnh tâm nóng.

      “Cố chịu đau chút, tôi đưa đến bệnh viện”.

      Đây là ...

      ...Người đàn ông nhất định thuộc về .

      ***

      tiếng sau, cuối cùng xe dừng lại ngoài cửa bệnh viện to đẹp.

      Xuống xe, cuối cùng còn cần Trịnh Diễn Tự bế nữa, giáo Viên bị đặt thẳng lên chiếc giường bệnh ngoài cửa bệnh viện, được y tá đẩy vào trong.

      Nghe tiếng bánh xe lắp ở bốn góc giường bệnh phát ra tiếng ken két khe khẽ, Viên Mãn tuyệt vọng kéo chiếc chăn mỏng màu trắng lên trùm kín mặt, đành lòng nhìn tất cả những gì sắp xảy ra.

      Lúc làm xong loạt xét nghiệm, được đưa về phòng bệnh, Hướng Mông vốn đợi sofa lập tức đứng lên, Trịnh Diễn Tự đứng bên cửa sổ xoay lưng ra cửa cũng quay đầu lại.

      Bác sĩ theo Viên Mãn đến phòng bệnh đưa mắt nhìn người phụ nữ trẻ chờ trong phòng bệnh với vẻ mặt sốt ruột rồi lại nhìn người đàn ông trẻ với vẻ mặt bình tĩnh như chuyện liên quan đến mình, cuối cùng quyết định đến trước mặt người phụ nữ trẻ có vẻ tương đối quan tâm đến sống chết của bệnh nhân, cũng chính là Hướng Mông.

      “Kết quả xét nghiệm hoàn toàn bình thường”.

      Hướng Mông sửng sốt: “Sao lại thế được?”

      vậy. phải viêm dạ dày cấp tính, cũng có vấn đề gì khác”.

      Bác sĩ rất ràng, Viên Mãn muốn nghe tiếp, chỉ muốn đào lỗ tự chôn mình xuống đất...

      Lúc này Trịnh Diễn Tự cuối cùng cũng lên tiếng: “ ấy đau đến mức mồ hôi đầm đìa thế kia, sao lại có chuyện gì được?”

      Trịnh Diễn Tự vừa vừa đến chỗ Viên Mãn, Viên Mãn cúi gằm mặt xuống.

      có thể với ta rằng đó phải toát mồ hôi vì đau mà là toát mồ hôi vì sợ ? Sợ sau khi biết chân tướng, ta ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

      Có lẽ Trịnh tiên sinh trời sinh có khí trường làm người ta thần phục, vị bác sĩ vừa nãy còn đầy chắc chắn lập tức lại ngập ngừng: “Nếu phải tiếp tục tìm ra nguyên nhân bệnh, vậy tôi đề nghị soi xem có u phân hay , u phân quá nhiều cũng dẫn tới...”

      Trịnh Diễn Tự hề quay sang nhìn bác sĩ, chỉ đứng trước mặt Viên Mãn, hơi cúi xuống đưa tay sờ trán . Viên Mãn tránh né theo bản năng nhưng lại bị ta giữ chặt.

      ta đặt tay lên trán xem nhiệt độ: “Quả sốt, nhưng mặt đỏ như vậy...”

      “...”

      Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi quan tâm lần đầu tiên của người đàn ông này?

      giáo Viên cúi đầu thấp đến mức thể thấp hơn nữa, tránh đến thể tránh hơn nữa, nên đành phải đâm lao theo lao: “Tôi... tôi đau đầu”.

      như vậy, Trịnh Diễn Tự mới hạ tay xuống. Viên Mãn lại thể thở phào nhõm, gần như thầm cầu khẩn vô vọng trong lòng: Hướng tiểu thư ơi là Hướng tiểu thư, ra chỗ khác lát được ? Còn với Trịnh Diễn Tự chân tướng, tôi có bệnh cũng phải bị giày vò sinh bệnh...

      Chẳng lẽ bởi vì bây giờ gầy hơn rồi, mỡ người đủ nữa? Cho nên ràng trước đây mỗi lần cầu khẩn các bạn mỡ người đều linh nghiệm, bây giờ lại liên tiếp mất thiêng? Chẳng những Hướng Mông mà Trịnh Diễn Tự còn tới gần , lời ôm eo .

      Mặc dù biết đây là ta cần đỡ đến giường bệnh, nhưng...

      Lòng bàn tay ta dán vào eo , ấm áp. Cánh tay ta vòng sau lưng , mạnh mẽ. Khoảng cách giữa ta và , 0,5 cm.

      Cả người giáo Viên hoàn toàn cứng ngắc.

      Lúc này ngờ Hướng Mông lại lên tiếng giải cứu : “Đúng rồi, tôi mang ví, lát nữa nộp viện phí nhé”.

      Hướng Mông vừa vừa tới vỗ vỗ vai Trịnh Diễn Tự. Trịnh Diễn Tự quay lại nhìn Hướng Mông, Viên Mãn mới nhân cơ hội này vùng thoát khỏi tay Trịnh Diễn Tự, trèo giường bệnh nhanh như chớp, dám cả thở mạnh. Đến tận lúc Trịnh Diễn Tự nghe lời Hướng Mông rời khỏi phòng bệnh.

      Phòng bệnh còn Trịnh Diễn Tự, khí cũng thoáng mát hơn nhiều...

      Viên Mãn nằm giường bệnh, thở hơi dài.

      Việc này lại khiến Hướng Mông đột nhiên bật cười.

      Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc này, Viên Mãn kinh ngạc quay phắt đầu lại.

      Chỉ thấy Hướng Mông nhìn như biết tất cả: “ giáo Viên, thích ấy đúng ?”

      Viên Mãn chết sững.

      Hướng Mông thấy thế, nét cười sâu hơn.

      “Ơ... sao? ấy? Ai?” Câu hỏi của Hướng Mông quá bất ngờ làm Viên Mãn phòng bị kịp, vẻ mặt giả vờ hiểu nhưng ràng vẫn đầy sơ hở.

      Hướng Mông phát ngay vẻ bối rối mà ra sức che giấu: “Chúng ta đều là phụ nữ, ánh mắt lừa được ai đâu”.

      Vẻ mặt Viên Mãn đông cứng, được gì.

      Đương nhiên, chỉ có vẻ mặt Viên Mãn đông cứng mà còn cả Trịnh Diễn Tự đứng ngoài cửa phòng bệnh, định quay về lấy ví tiền.
      PhongVy thích bài này.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 43

      Trong phòng bệnh, ánh mặt trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gương mặt Hướng Mông, có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ bé. Nhưng người phụ nữ xinh xắn này, bất kể là trang điểm hay là nụ cười vẫn hoàn toàn kín kẽ ngay cả trước ánh nắng sáng ngời như thế.

      Đây là buổi chiều quá thích hợp để giãi bày thẳng thắn, thế là sau khoảng yên lặng ngắn ngủi, Hướng Mông lại lên tiếng: “Nhưng có biết , ấy thích người khác rồi”.

      Hướng Mông vẫn mỉm cười như vậy, Viên Mãn lại nhịn được cau mày.

      Người Trịnh Diễn Tự thích phải ta, Hướng Mông hay sao? Bây giờ lời này lại được ra từ miệng Hướng Mông, Viên Mãn sao có thể cảm thấy bình thường được?

      Khi nhìn Hướng Mông lần nữa, Viên Mãn thể nhìn bằng ánh mắt khác: “ vẫn biết ta thích ?”

      Vẻ mặt của Hướng Mông...

      Viên Mãn coi như Hướng Mông ngầm thừa nhận, trong lòng khỏi than thở. Hai người này là thú vị, người , người kia giả vờ biết, vẫn che giấu hết thảy dưới danh nghĩa tình bạn.

      Còn cụ thể Hướng Mông biết từ bao giờ, tại sao lại biết, vấn đề này còn quan trọng. Viên Mãn cắn răng dứt khoát thẳng vào vấn đề chính: “Vậy còn ?”

      “Tôi nghĩ có thể hiểu được, tôi và Diễn Tự quá quen nhau, quen đến mức tôi cảm thấy có lẽ tôi thể sinh ra tình với ấy. Nhưng ấy lại là người bạn, người thân thể thiếu của tôi, có lúc tôi mong rằng ấy đừng bao giờ , tôi cũng tiếp tục làm như biết. Nếu , khi tôi từ chối ấy, tôi vĩnh viễn mất ấy”.

      Ý chính là ta thích Trịnh Diễn Tự chút nào?

      Nhưng khi kết luận này vừa hình thành trong đầu Viên Mãn, Hướng Mông lại chuyển giọng, cười khổ tiếp: “Nhưng mấy năm nay tôi trải qua rất nhiều chuyện, , tôi sợ bị tổn thương lần nữa. Bây giờ tôi quay đầu lại, phát ấy vẫn ở chỗ cũ chờ tôi, tôi cũng biết mình có nên vui vẻ hay . Có thể cả đời che chở tôi, lừa gạt tôi, cả đời tốt với tôi, có lẽ chỉ có ấy. Nhưng... tôi biết phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình cảm của tôi với ấy thành tình . Có lẽ tôi cần thời gian...”

      Nghe đến đó, Viên Mãn thể cảm thấy kính nể. người phàm tục như có thể khái quát toàn bộ câu chuyện bằng mấy chữ “bắt cá hai tay”, tại sao ra từ miệng Hướng Mông lại khiến người ta xúc động như vậy?

      Nhưng nghĩ cũng phải nghĩ lại, con người bản tính ích kỉ. ích kỉ của Daniel làm tổn thương Hướng Mông, ích kỉ của Hướng Mông làm Hướng Mông Trịnh Diễn Tự, nhưng vẫn cần Trịnh Diễn Tự...

      Còn ích kỉ của Viên Mãn khiến hỏi Hướng Mông với giọng gần như trách cứ: “ cảm thấy làm như vậy là rất công bằng với Trịnh Diễn Tự sao?”

      Hướng Mông thoáng nghẹn lời nhưng nhanh chóng tìm được đáp án: “Trong tình lấy đâu ra công bằng?”

      Nốc ao! giáo Viên thể cãi lại được.

      giáo Viên, hi vọng có thể phân giới hạn với Diễn Tự, được chứ?”

      Viên Mãn nhướng mày, tại sao tự nhiên lại lôi vào?

      “Tôi biết tôi như vậy rất ích kỉ, nhưng tôi cũng chỉ muốn tốt cho . Phải biết được đáp lại, người tổn thương vĩnh viễn là chính mình”.

      “...”

      “...”

      Hướng Mông , trả lại phòng bệnh cho Viên Mãn, cả phòng yên tĩnh.

      Lời Hướng Mông phải có lí, ngược lại, đó quả thực chính là chân lí. Có ai biết đơn phương là hành vi ngu xuẩn tấn công địch 0, tổn thương chính mình 100, nhưng lại có ai điều khiển được trái tim mình?

      Hiển nhiên bây giờ trở thành Trần tiểu thư khác, khăng khăng mực, lại thấy ngọt như đường.

      Phân giới hạn mới là lí trí nhất. Nhưng... ai làm được như vậy?

      ***

      Hướng Mông quay lại, Trịnh Diễn Tự cũng thấy bóng dáng, bệnh tật, giáo Viên sức khỏe rất tốt nằm trong phòng bệnh đến tiếng bị bệnh viện mời về.

      Cúi đầu ra khỏi bệnh viện, thấy chiếc xe con đen bóng dừng lại trước mặt, Viên Mãn lập tức sáng mắt lên, lời khuyên bảo của Hướng Mông lập tức bị vứt lên chín tầng mây. Viên Mãn như chạy đến bên cạnh xe, mở cửa xe bước lên.

      Chờ trong xe lại chỉ có lái xe.

      Tài xế khách sáo cười cười với Viên Mãn: “Trịnh tiên sinh dặn tôi đưa về”.

      “Trịnh tiên sinh đâu?”

      Tài xế cười cười, gì mà chỉ khởi động xe.

      Cả khoang ghế sau chỉ có mình ngồi, tỏ ra cực kì rộng rãi. Tại sao Trịnh Diễn Tự trước đó còn thận trọng bế , thoáng cái biến mất còn bóng dáng?

      Viên Mãn vô thức sờ túi tìm điện thoại nhưng thấy đâu. Tài xế nhìn thấy qua gương chiếu hậu, mới nhớ ra phải trả lại điện thoại cho .

      “Viên tiểu thư, vừa rồi lúc Trịnh tiên sinh bế xuống xe nhặt được điện thoại của . Trịnh tiên sinh dặn tôi trả lại cho , suýt nữa tôi quên mất”.

      Tài xế vừa đưa điện thoại di động cho Viên Mãn vừa áy náy.

      Viên Mãn nhận lại điện thoại, kịp cảm ơn vội vã mở khóa điện thoại, bỏ qua loạt tin nhắn QQ hiển thị màn hình, vào thẳng danh bạ tìm số của Trịnh Diễn Tự rồi bấm gọi.

      nghe máy.

      phải ta lại chạy về party chứ?

      Vậy phen khổ tâm của mình chẳng phải trôi ra sông ra biển hết? Viên Mãn nghĩ như vậy, hoàn toàn dám chậm trễ. gọi được cho Trịnh Diễn Tự, chỉ có thể gọi cho Cao Đăng để gã khống chế cục diện.

      Đối tác tốt quả nhiên có thần giao cách cảm, Viên Mãn còn chưa gọi Cao Đăng gọi tới trước.

      Thấy hai chữ Cao Đăng lên màn hình gọi đến, Viên Mãn lập tức nghe máy.

      Bên kia, tiếng cười của Cao Đăng phải là kinh hãi người đời: “Ha ha ha ha, chị Viên, chị giỏi đấy, màn cầu hôn này hoàn toàn đổ vỡ rồi!”

      Viên Mãn nghe vậy lập tức thở phào nhõm: “Hướng Mông về à?”

      . Daniel giận dữ đuổi tất cả mọi người về rồi”. Cũng là trong những người bị đuổi về, Cao Đăng lại cười mặt mày hớn hở.

      Viên Mãn cắn răng, hỏi hơi chột dạ: “Thế còn... Trịnh Diễn Tự?”

      “Trịnh Diễn Tự? Em vẫn thấy , chắc là cũng quay lại”.

      Viên Mãn ngẫm nghĩ. Cũng đúng, Trịnh Diễn Tự chắc chắn phải cùng Hướng Mông, quay lại trường cầu hôn của tình địch làm gì?

      Trong lúc Viên Mãn suy nghĩ xem Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông có thể bỏ lại “bệnh nhân” này để đâu, Cao Đăng bên kia điện thoại lại nhịn được tò mò: “Đúng rồi, em nhắn bao nhiêu tin cho chị hỏi xem nữ nhân vật chính chạy đâu, tại sao chị trả lời em?”

      Trong đầu nghĩ chuyện khác, Viên Mãn còn chưa kịp trả lời, Cao Đăng bên kia điện thoại đột nhiên lại với giọng căng thẳng: “Chờ ! Điện thoại của em vừa báo có thư...”

      “...”

      “...”

      “Là... đề nghị thanh lý hợp đồng”. Cao Đăng nghi hoặc: “Trịnh Diễn Tự gửi đến?”

      Viên Mãn sửng sốt.

      ***

      Lúc này Cao Đăng vừa lái xe ra khỏi khu biệt thự vừa chuyện điện thoại qua tai nghe đột nhiên phanh lại. Xe còn chưa dừng hẳn, Cao Đăng vội vã mở email có tiêu đề “Đề nghị thanh lý hợp đồng” này ra.

      Cuối cùng khẳng định mình nhìn lầm.

      Gordon há hốc mồm, vội mở file đính kèm, cuộn xuống dưới xem. Cao Đăng cảm thấy chỉ số thông minh của mình đủ: “Trịnh Diễn Tự cần thanh lý hợp đồng với chúng ta. Thế này rốt cuộc là sao hả chị Viên?”

      “...”

      “...”

      Bên kia điện thoại, Viên Mãn ngồi ghế sau chiếc xe chạy đều đều. Nếu biết là chuyện gì há hốc mồm như bây giờ.

      Mà lúc này tuyệt đối nghĩ rằng, trong lúc còn do dự có nên phân giới hạn hay , ba chữ Trịnh Diễn Tự trước bước, níu kéo được, biến mất khỏi thế giới của ...
      PhongVy thích bài này.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 44

      Trước kia luôn thấy trợ lí hành chính của Trịnh Diễn Tự khen ông chủ làm việc hiệu suất cao, bao giờ dây dưa, Viên Mãn còn cảm thấy trợ lí quá lời. Đến hôm nay Viên Mãn mới thực hiểu được thế nào gọi là bao giờ dây dưa.

      Hôm sau tài khoản của nhận được tiền bồi thường hợp đồng.

      Theo quy định trong hợp đồng, đơn phương chấm dứt hợp đồng có lý do, Trịnh Diễn Tự phải bồi thường 300%.

      Có khoản tiền này, chơi dài cả năm cũng có thể ăn ngon mặc đẹp! phải vui vẻ nhảy dựng lên mới đúng chứ?

      Đây là tài khoản liên danh của và Cao Đăng, nhận được thông báo chuyển khoản, đương nhiên Cao Đăng cũng nhận được. Vì thế khi nhận được điên thoại của Cao Đăng gọi đến, Viên Mãn bất ngờ chút nào.

      Còn thanh của Cao Đăng bên kia điện thoại đầy kinh ngạc: “Em có cần đến hỏi Trịnh Diễn Tự xem vì sao chấm dứt hợp đồng ? Em muốn cả đêm mà hiểu nổi...”

      Đúng vậy, từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ được 24 tiếng. Mới đầu Viên Mãn cũng nghĩ ra, nhưng trằn trọc ngủ cả đêm, nghĩ nghĩ lại, có lẽ chỉ có khả năng.

      Hướng Mông tất cả với Trịnh Diễn Tự.

      Cho nên... gặp phải kết cục giống như Trần Trình trước đây.

      Đây là phương pháp nhất quán của Trịnh Diễn Tự khi xử lí vấn đề tình cảm. Lòng rối như tơ vò? sao, ta vung dao chém xuống, tơ lòng đứt tung.

      “Này? Chị Viên? Chị có nghe ?”

      thấy Viên Mãn gì, Cao Đăng bên kia cuối cùng nhịn được hỏi.

      Viên Mãn Cao Đăng làm bừng tỉnh. Họ Trịnh lòng dạ sắt đá, lại chỉ có thể mạnh miệng: “Chị cũng là người có tự trọng, dựa vào cái gì mà thích làm làm, làm thôi, chị lại còn phải chủ động cầu hoà?”

      “Em sợ Trịnh Diễn Tự bất mãn với dịch vụ của chúng ta, sau này giận cá chém thớt làm khó việc phát triển phần mềm. Phải nhớ là cuối tháng này chếm điểm rồi, vạn nhất Trịnh Diễn Tự dùng phần mềm của chúng ta, chúng ta biết ăn với đám sinh viên vừa ra trường đó thế nào?”

      Lời Cao Đăng vẫn còn văng vẳng bên tai, Viên Mãn nhìn chuỗi con số tài khoản ngân hàng, yên lặng đủ phút, đột nhiên đứng lên chạy thẳng ra cửa.

      Bà Viên bưng mâm đồ chay từ bếp ra suýt nữa bị con đụng ngã, vội vàng nghiêng người tránh, quay lại thấy Viên Mãn ngồi thay giầy gần cửa liền thắc mắc: “ sắp ăn tối rồi, con còn chạy ra ngoài làm gì?”

      “Con ăn đâu”.

      Viên Mãn rồi mở cửa lao ra ngoài.

      Nghe tiếng đóng sập cửa, vẻ mặt bà Viên ngơ ngác, ông Viên vừa khổ cực múc bát canh bí đao từ trong bếp ra thấy thế lại vui như mở cờ trong bụng, vội vàng hỏi vợ: “Con ănở nhà, thế nấu thêm món mặn nhé!”

      “...”

      “Bà xã đại nhân, xin chuẩn tấu!”

      Dạo này con mê mẩn giảm béo, để phối hợp với con , chỉ cần con ở nhà ăn cơm, hai ông bà nhất định chỉ ăn toàn đồ chay, thể có bất cứ món mặn nào. Ông Viên thèm thịt nửa tháng nay, nhìn bà Viên đầy khao khát, ngờ bà Viên quay lại ném ngay hạt dẻ lông vào chính giữa trán ông Viên: “ chuẩn tấu!”

      Mà lúc này Viên Mãn chạy thẳng mạch xuống cầu thang.

      Thói quen có lúc rất đáng sợ, như lúc đầu Trịnh Diễn Tự cho thang máy mà bắt thang bộ, chưa được hai tầng thở hồng hộc, trong lòng tràn đầy oán hận, nhưng bây giờ quen ra cửa là rẽ trái về phía cầu thang bộ, hề nghĩ rằng kì thực mình chỉ cần rẽ phải là có thể thoải mái thang máy xuống lầu.

      Hoặc giống như bây giờ...

      Khi dừng bước chạy, ngẩng đầu lên nhìn, ngờ lại tới dưới lầu nhà Trịnh Diễn Tự.

      Thực ra trong thời gian giảm béo vẫn thường xuyên chạy tối như bây giờ, cũng biết bắt đầu từ lúc nào, điểm cuối đường chạy tối của đều là dưới lầu nhà Trịnh Diễn Tự. Đứng dưới lầu làm gì khác, chỉ đếm từng tầng từ dưới lên , xem cửa sổ nào là cửa sổ nhà ta, xem nhà ta có sáng đèn hay . Nếu có sáng đèn cũng lên nhà thăm...

      ràng là việc quá mức nhàm chán mà lại dần dần tạo thành thói quen. Thậm chí hôm nay kì thực hoàn toàn định tới chỗ này, vốn chỉ muốn chạy hồi cho toát mồ hôi, đột nhiên ngẩng đầu lên lại phát mình tới đây.

      Cho nên mới , thói quen là thứ rất đáng sợ.

      Còn cửa sổ nào mới là cửa sổ nhà ta ư? Viên Mãn cần đếm từng tầng từ dưới lên nữa, chỉ đưa mắt lên tìm được mục tiêu giữa loạt ô cửa sổ hoặc sáng hoặc tối...

      Cửa sổ đó tối đèn, Trịnh Diễn Tự có nhà.

      Có thể ăn bữa tối trong ánh nến với Hướng Mông, hoặc...

      tiếng choang vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Viên Mãn, Viên Mãn quay lại nhìn, ra là người qua ném lon đồ uống uống hết vào thùng rác.

      Kì thực vận mệnh của và vỏ lon đó cũng giống nhau.

      Ý nghĩ này xuất trong đầu, Viên Mãn đầu óc nóng lên, quay lại nhìn người qua đường đó: “Tại sao lại ném nó?”

      “...” Người qua đường sửng sốt: “Đồ thần kinh”.

      Thấy người qua đường nhanh chóng rời khỏi như tránh kẻ thần kinh, Viên Mãn lập tức thấy đầu óc nguội : Viên Mãn ơi Viên Mãn, mày đúng là dở hơi, thôi, đừng ở đây cho mất mặt...

      Có điều hoàn toàn ngờ, còn chưa quay đầu bước bóng dáng quen thuộc qua sát bên cạnh người qua đường vừa bị dọa chết khiếp...

      đúng ra đó phải bóng dáng quen thuộc mà là hai.

      Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông cứ thế tới ngược chiều ánh sáng.

      Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, cảnh tượng yên tĩnh thanh bình. Viên Mãn đứng trong bóng tối, hoàn toàn cần tránh cũng có ai phát ra . Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông đẩy xe mua đồ trong tiểu khu, nhìn xa xa thấy trong xe có những thứ gì, nhưng logo của siêu thị cỡ lớn túi chứa đồ hết sức nổi bật, có lẽ là đồ gia dụng.

      Trịnh Diễn Tự người chút hơi thở của cuộc sống bình thường, trước đây Viên Mãn còn tưởng ta cả đời đến những chỗ như siêu thị, hóa ra... chỉ là dạo siêu thị với mà thôi.

      Nhìn sang Hướng Mông, đẩy xe mua đồ cũng mất vẻ thanh nhã, trái lại bản thân ...

      Cả người đẫm mồ hôi, cộng thêm bộ quần áo còn vừa người mà để ý. Hình tượng ở đâu? Viên Mãn cúi xuống tìm hồi lâu mà thấy.

      Còn hai người cách đó xa vì sao lại đẩy xe chở đầy đồ gia dụng về nhà? Dường như ... hề có tư cách quan tâm.

      Kể cả hai người này sống chung với nhau cũng có quan hệ gì với ?

      Chỉ là nhìn thấy Hướng Mông và Trịnh Diễn Tự trò chuyện với nhau vui vẻ, người cười tươi sáng kiều diễm, người khóe miệng khẽ cong lên dịu dàng, Viên Mãn lại nghĩ đến chiếc vỏ lon đáng thương đó...

      Thùng rác mới là điểm đến của nó.

      Lúc Hướng Mông qua bên cạnh thùng rác, xung quanh bóng người. Thấy về đến dưới lầu, Hướng Mông ngẩng đầu cười với Trịnh Diễn Tự đẩy xe mua hàng: “Sau này chúng ta là hàng xóm rồi, hoan nghênh tới nhà tôi ăn cơm”.

      Trịnh Diễn Tự mỉm cười: “Tốt thôi”.

      Hướng Mông cười tươi hơn, bước chân như cũng nhàng vui sướng hơn. Trịnh Diễn Tự định theo, đột nhiên lại dừng bước vô cớ. Trong tối tăm dường như có gì đó ép buộc ta quay đầu lại.

      Kì thực phía sau ta có gì cả, nếu phải có gì đó chỉ có bóng người chạy cách đó ngoài năm trăm mét, dưới ánh trăng, càng ngày càng xa, cuối cùng đến mức nhìn thấy được nữa.

      “Gì thế?” Thấy ta theo, Hướng Mông nhịn được quay lại hỏi.

      Trịnh Diễn Tự thu ánh mắt lại: “ có gì, thôi”.

      Tân gia của Hướng Mông ở tầng nhà ta, hoàn thiện xong từ trước. Hướng Mông quyết định về nước định cư chuyển đến khu nhà ta quả là lựa chọn tốt nhất.

      ***

      Hai người có hiệu suất cao làm việc cùng nhau, chưa đến nửa tiếng, căn hộ có dáng vẻ của ngôi nhà. Hướng Mông bày bàn chải, khăn mặt, đồ dùng cá nhân vào các vị trí trong nhà vệ sinh, đưa mắt nhìn lại, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp.

      Cuộc sống mới của ta cuối cùng cũng bắt đầu...

      Trịnh Diễn Tự bận chuyển sách vở và tài liệu công việc của Hướng Mông do công ty chuyển nhà đưa đến từ sáng vào phòng sách. Tối nay ta còn có công việc cần làm...

      “Cuồng công việc” là trong những đặc tính chung của hai người này.

      Đến lúc sắp xếp giá sách xong xuôi, Trịnh Diễn Tự quay đầu nhìn lại, thấy Hướng Mông cắm điện đèn bàn rồi kêu tiếng ảo não: “Hỏng bét, quên mua bóng điện rồi”.

      người phụ nữ lo toan mọi việc thỉnh thoảng có đãng trí chút cũng rất đáng , Trịnh Diễn Tự đặt quyển sách tay xuống: “ sao, tôi xuống nhà lấy cho em chiếc”.

      ta xong thẳng xuống tầng dưới vào phòng sách nhà mình lấy bóng điện. Hướng Mông theo ta xuống lầu, thấy chiếc đèn bàn bàn sách của ta giống hệt chiếc đèn bàn mình chọn, cảm giác hiểu ngầm này rất tuyệt...

      Nhưng ngay sau đó ánh mắt Hướng Mông sững lại: “Sao đèn của lại có chữ?”

      “Cái gì?”

      Hướng Mông chỉ vào mặt trong chụp đèn: “ xem này...”

      Trịnh Diễn Tự bận tháo bóng đèn vội cúi xuống nhìn vào trong.

      Thấy ba chữ “đồ quỷ sứ” viết bằng bút dạ, phía sau còn vẽ mặt quỷ.

      Vị trí của mặt quỷ này rất khéo, bình thường nấp trong chụp đèn ai phát , nhưng mỗi khi ta ngồi làm việc bên bàn, mặt quỷ phía trong chụp đèn này ở vị trí đối diện ta, nhìn ta, cười nhạo ta...

      thế giới này còn ai có sở thích trẻ con này ngoài ấy?

      Trịnh Diễn Tự nghĩ đến người.

      cười cái gì?” Hướng Mông tò mò hỏi.

      Trịnh Diễn Tự sửng sốt.

      Vì sao lại sửng sốt?

      Bởi vì đến tận lúc này ta mới ý thức được ngờ ta lại cười.

      Bởi vì nghĩ đến người kia, cười mà tự biết.
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :