1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bệnh án khám chữa FA di căn - Lam Bạch Sắc

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 35

      Nếu như trước đây Trịnh Diễn Tự được trăm phần trăm mọi người ngước nhìn nhờ vào ba cao - ngoại hình cao ngạo, khí chất cao sang, trang phục cao cấp - tối nay ràng cả ba cao đều còn, nhưng tỉ lệ ngước nhìn lại giảm mà tăng thêm, lên tới 300%.

      Tất cả mọi người gặp Trịnh Diễn Tự đều nhìn cái lúc tới trước mặt, khi qua người lại nhìn cái nữa, đến lúc xa còn nhịn được quay lại nhìn lần thứ ba...

      Cứ thế hưởng thụ tỉ lệ ngước nhìn 300%, Trịnh Diễn Tự thẳng đến quán bar.

      Vẫn là quán bar đó, vẫn là hai người này, đãi ngộ lại hoàn toàn bất đồng. Bảo vệ quan sát Trịnh Diễn Tự đủ năm lần, dùng đèn pin soi ba lần mới chịu cho phép qua cửa. Trịnh Diễn Tự qua cửa an ninh, bảo vệ còn kìm được nghi ngờ, đưa mắt nhìn theo hai lần nữa.

      Cũng là ngồi bên cạnh quầy bar nhưng còn cảnh tượng đám tinh tranh giành Trịnh Tam Tạng nữa mà biến thành phạm vi ba mét xung quanh có bóng người. Bất kể là thiếu nữ xì tin hay quý lạnh lùng, lúc qua chỗ hai người họ đều phải vòng.

      Quả thực thanh tịnh đến mức thể thanh tịnh hơn được nữa.

      Lần đầu tiên trong quán bar chật chội chen lấn lại có khoảng trống đủ để đặt bàn đánh mạt chược.

      Mặc dù giáo Viên rất ngán ngẩm trước tình cảnh này, nhưng đây chẳng phải là hiệu quả muốn sao?

      Trịnh Diễn Tự cần mặt mũi có mặt mũi, cần dáng người có dáng người, nhưng vì sao Hướng Mông vẫn thích ta?

      Đáp án thực ra rất đơn giản. Viên Mãn tự hỏi lòng mình chút, cho dù là Ngô Ngạn Tổ mà nhìn suốt hai mươi năm cũng ngán đến tận cổ. Hướng Mông biết Trịnh Diễn Tự rất nhiều năm, mắt có sáng thế nào, ngũ quan có hoàn mỹ thế nào, đối với ta cũng vẫn chỉ là người bình thường mồm ngang mũi dọc.

      Mặt khác, mặc dù Cao Đăng còn chưa điều tra ra tình hình gia đình Hướng Mông, nhưng qua lời ăn tiếng cử chỉ bình thường của Hướng Mông biết ta xuất thân tồi. Viên Mãn cũng còn nhớ từng nhìn thấy ảnh Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông khi còn bé trong phòng Trịnh Diễn Tự, Hướng Mông trong ảnh mới chỉ mười mấy tuổi mà ra nước ngoài nghỉ hè rồi, tài sản của nhà họ Hướng ra sao chắc cần cũng biết. Hướng Mông đương nhiên cũng phải loại phụ nữ kiến thức hạn hẹp đến mức chỉ nhìn tài sản của đàn ông. Trong mắt Hướng Mông, giá trị của Trịnh Diễn Tự là bao nhiêu cũng chỉ là những con số khô khan.

      Vậy Trịnh Diễn Tự có thể dựa vào cái gì để đánh động tâm hồn thiếu nữ? Tính cách? EQ?

      Tính cách của Trịnh Diễn Tự? Tồi!

      EQ của Trịnh Diễn Tự? Thấp!

      giáo Viên biết Trịnh Diễn Tự xấu tính thế nào, EQ thấp ra sao, nhiệm vụ trước mắt đúng là gánh nặng mà đường xa.

      “Khụ khụ!”

      Viên Mãn hắng giọng, Trịnh Diễn Tự hưởng thụ yên tĩnh bên cạnh nghiêm túc cau mày nhìn lại. Viên Mãn lập tức cảm thấy ngán ngẩm.

      Trịnh tiên sinh ơi Trịnh tiên sinh, bình thường ngài đẹp trai dáng chuẩn, mặc âu phục đeo cà vạt, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc này còn tạm coi như thích hợp. Nhưng bây giờ ngài mặc bộ đồ phong cách smart thành thị nông thôn kết hợp mà vẫn bày ra bộ mặt nghiêm túc này nhìn rất củ chuối biết ?

      Viên Mãn nín thở năm giây, cố kìm nén cảm giác muốn đập bàn cười phá lên, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Trong vòng năm phút tìm được mục tiêu, mời ta uống li rượu, lấy được số điện thoại của ta”.

      Trịnh Diễn Tự hề cử động.

      giáo Viên lập tức chính khí lẫm liệt: “Bây giờ là khách hàng của tôi, phải nghe theo chỉ huy của tôi, OK?”

      rồi nhét li whiskey nhân viên vừa bưng tới vào tay Trịnh Diễn Tự: “Đến lúc khảo nghiệm rồi, nào Pikachu!”

      Trịnh tiên sinh hô phong hoán vũ trong ngành điện tử lúc này cầm li whiskey trong tay, lạc giữa biển người cuộn sóng.

      Tìm mục tiêu? Trịnh Diễn Tự suy nghĩ lại câu này. Đưa mắt nhìn quanh, trong quán bar toàn là phụ nữ lông mi giả môi đỏ chót, ta nên tìm ai?

      Đương nhiên lúc này Viên Mãn cũng nhàn rỗi. quen với chuyện này, nhanh chóng khóa chết mục tiêu: Nữ, khoảng 28 đến 30 tuổi, ngồi mình ghế cao chân, chỉ gọi li rượu vang, vừa uống rượu vừa cúi đầu chơi điện thoại, thoạt nhìn như hưởng thụ độc nhưng nhanh chóng bị ánh mắt ta bán rẻ. Mắt ta thỉnh thoảng lại liếc khắp nơi, ràng đợi người đến bắt chuyện, rất chờ mong, cũng rất kìm nén.

      Được! Chính là người này!

      Viên Mãn nghĩ như vậy, vội liếc mặt ra hiệu cho Trịnh Diễn Tự vẫn lạc trong biển lông mi giả môi đỏ chót.

      ràng có lòng từ bi, tìm cho ta mục tiêu có độ khó thấp như vậy, ta lại biết ơn mà còn lạnh lùng lia ánh mắc như dao về phía . giáo Viên đành phải vừa than thở tấm lòng vàng bị coi là lòng lang dạ thú, vừa đưa mắt nhìn ta đến chỗ nàng rượu vang, háo hức chờ xem vỡ kịch vui sắp diễn.

      Xa xa nhìn lại, chỉ thấy nàng rượu vang ngẩng đầu nhìn mặt Trịnh Diễn Tự, ánh mắt lập tức sáng ngời. Nhưng khi cúi xuống nhìn quần áo Trịnh Diễn Tự, ánh mắt vừa sáng lên lại tối .

      ràng muốn chuyện.

      Viên Mãn cười nỗi đau của người khác. Trịnh Diễn Tự biết làm sao, quay lại nhìn Viên Mãn cái nhưng lại thấy vẻ mặt cười cợt của .

      Lần đầu tiên trong đời ta bị ngó lơ, tại sao nàng này lại có thể vui vẻ như vậy chứ?

      Đến tận lúc này, Viên Mãn phía xa xa mới phát lửa giận của Trịnh tiên sinh, vội thu nụ cười, đưa mắt ra hiệu cho ta: Tiếp tục... Tiếp tục...

      Phải công nhận Trịnh Diễn Tự đúng là lên tiếng thôi, lên tiếng là kinh động toàn trường. Dường như bị kích thích vì thấy Viên Mãn cười nỗi đau của mình, ngờ Trịnh Diễn Tự những bỏ cuộc mà ngược lại còn dùng chân móc chiếc ghế tới ngồi xuống bên cạnh nàng rượu vang.

      Tiếng nhạc xung quanh đinh tai nhức óc, Viên Mãn dù đeo tai nghe bluetooth cũng nghe thấy hai người họ những gì, chỉ thấy dưới ánh đèn khi sáng khi tối, Trịnh Diễn Tự chỉ chỉ điện thoại di động của nàng rượu vang, biết về đề tài gì mà nàng rượu vang thiếu hào hứng lại rời mắt khỏi điện thoại lần nữa, đưa lên nhìn Trịnh Diễn Tự.

      những thế, sau khi Trịnh Diễn Tự hồi, vẻ bài xích và kiêng kị trong ánh mắt nàng rượu vang lại dần dần bị thay thế bởi tán thưởng và thậm chí là sùng bái.

      Đúng thế, Viên Mãn nhìn lầm, trong ánh mắt nàng rượu vang quả lộ sùng bái, , lừa được ai...

      Chuyện xảy ra sau đó, Viên Mãn xem hiểu.

      Nhiệm vụ đặt ra cho Trịnh Diễn Tự ràng là mời mục tiêu uống li rượu rồi xin số điện thoại của mục tiêu, ngờ kết quả lại là Trịnh Diễn Tự xong mời uống rượu cũng xin số điện thoại mà luôn như cưỡi ngựa xem hoa, vương vấn chút mây mờ. Ngược lại nàng rượu vang gần như là khẩn cầu ta ở lại, xin số điện thoại liên lạc, còn mời ta uống li rượu.

      Từ bao giờ Trịnh Diễn Tự biến hóa nhanh chóng từ gã thiểu năng EQ thành cao thủ tán rồi?

      Thấy Trịnh Diễn Tự bình tĩnh qua phía sau mình, Viên Mãn định lên tiếng bảo ta giải đáp nghi hoặc, ngờ Trịnh Diễn Tự hề dừng bước, thẳng ra cửa quán bar, cũng hề đợi . Đúng là kieu căng hết cỡ! Viên Mãn vội nhảy xuống ghế đuổi theo, đuổi được nửa đường lại nhịn được nhìn nàng rượu vang, chỉ thấy nàng rượu vang nghiêng đầu, nâng cằm, mắt đầy sùng bái đưa tiễn bóng lưng Trịnh Diễn Tự.

      Lần này Viên Mãn quả phải há hốc mồm.

      Chẳng lẽ nàng rượu vang này có mắt lửa ngươi vàng, gặp Trịnh Diễn Tự ăn mặc thế này mà vẫn có thể nhìn xuyên qua bề ngoài bụi bặm để thấy bản chất cao ráo giàu có đẹp trai của ta?

      Viên Mãn đuổi theo ra ngoài quán bar, đưa mắt nhìn quanh, hoàn toàn có bóng dáng Trịnh Diễn Tự.

      phải là tức giận bỏ về đấy chứ?

      Viên Mãn vội chạy xuống bậc thềm, lúc qua người ngồi bậc thềm cũng hề dừng lại, đến lúc chạy được vài bước mới đột nhiên dừng chân quay lại.

      Người ngồi bậc thềm đó chẳng phải Trịnh Diễn Tự là ai?

      Vừa rồi đứng thềm nhìn khắp nơi, mà Trịnh Diễn Tự lại quay lưng về phái , thảo nào nhận ra được...

      Viên Mãn vội quay lại, cũng đặt mông ngồi xuống bậc thềm.

      làm thế nào vậy?”

      “...” Trịnh Diễn Tự lại bày ra điệu bộ kênh kiệu sở trường của mình.

      còn muốn theo đuổi Hướng Mông hay ?”

      Viên Mãn dứt lời, lông mi Trịnh Diễn Tự khẽ run lên.

      Quả nhiên giáo Viên biết rất tử huyệt của Trịnh Diễn Tự. Nhưng lẽ ra phải đắc ý mới đúng chứ? Tại sao gió đêm thồi qua lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá?

      ta ngồi buồn dùng điện thoại di động xem cổ phiếu Mỹ. Tôi phân tích giúp ta chút. Trước khi hết phiên giao dịch ta kiếm được mấy chục ngàn là bình thường”.

      A! Cuối cùng Viên Mãn hiểu! Trịnh tiên sinh vừa cho xem ví dụ sinh động về “Khoa học kĩ thuật thay đổi vận mệnh”...

      Lúc này sàn chứng khoán Mỹ vừa mới mở cửa giao dịch lâu, chém giết khốc liệt, thành phố Bắc Kinh lại chìm trong bóng đêm, bao nhiêu người chìm vào giấc ngủ. Chẳng hạn như Hướng tiểu thư cách đó vài cây số...

      Viên Mãn quay sang thoáng nhìn Trịnh Diễn Tự. Vì sao ta yên lặng? Phải chăng nhớ người chìm vào giấc mộng?

      “Kể chuyện giữa và Hướng Mông ”. Viên Mãn nghe thấy tiếng của chính mình, gần như chịu điều khiển.

      Niềm vui của những người có ban đêm chỉ gói gọn trong phạm vi quán bar, ra ngoài đường là đầy đệ tử Lưu Linh say như chết nằm nôn ọe ven đường. Hai người ngồi bậc thềm này lại đều tỉnh táo. Viên Mãn biết ta nghe , nhưng rất lâu thấy ta trả lời.

      “Tôi phải hiểu được tiền căn hậu quả mới có thể giúp được”. Viên Mãn cảm thấy mình giống như giáo viên tà ác, dẫn dắt từng bước cho học trò sa ngã: “ cũng cần quá tỉ mỉ, chỉ kể sơ qua là được”.

      cầu này quá đường hoàng, hoàn toàn kín kẽ, Trịnh Diễn Tự hiển nhiên từ chối được.

      Trịnh Diễn Tự nhìn về phía , ánh mắt lộ vẻ ngập ngừng. Viên Mãn còn tưởng mình phá vỡ phòng tuyến trong lòng ta, ngờ...

      “Tôi biết ấy năm 13 tuổi. Năm 21 tuổi ấy đến Paris, năm nay mới về nước định cư”.

      Viên Mãn đợi mãi thấy ta tiếp, đột nhiên tỉnh ngộ: Có thế thôi à?

      Viên Mãn ngồi cao hơn ta bậc thềm, lúc này rất muốn co chân đạp vào lưng ta: “ quá đáng vừa thôi”.

      “...”

      “Thôi được rồi, dù tôi cũng có thể tra được. Chỉ có điều phải mất thời gian chút thôi”. Viên Mãn cam chịu đứng dậy, phủi mông bỏ .

      “Lúc vừa mới biết ấy...”

      Trịnh Diễn Tự đột nhiên tiếp. Bước chân Viên Mãn dừng phắt lại.

      ***

      Đây thực ra là câu chuyện rất dài.

      Nhưng ta rất giản lược. Giản lược đến mức gần như né tránh rất nhiều tiền căn hậu quả.

      Chẳng hạn như ta chỉ chịu với , khi còn bé ta còn béo hơn , lại chịu vì thế ta gặp phải những gì.

      Lại chẳng hạn như, ta chỉ chịu với , ta phải nằm viện mấy năm để chữa bệnh kén ăn, lại chịu nguyên nhân làm ta mắc bệnh kén ăn.

      Viên Mãn nửa dựa vào nghe, nửa dựa vào đoán, nắm bắt được góc trí nhớ của Trịnh Diễn Tự.

      Vừa cảm khái vừa than tình tiết giống nhau mà kết cục khác nhau. Hướng Mông từng là người bạn duy nhất chê ta béo, khiến ta nhung nhớ chừng đó năm. Còn cũng là người duy nhất chê Bác Yến béo, tại sao lại trầm luận đến kết cục bị phản bội?

      chỉ suy nghĩ như vậy, Trịnh Diễn Tự lại thẳng ra: “ cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao?”

      Vì thế ta mới giúp giảm béo? Giống như trước kia cứu vớt chính ta? Viên Mãn dường như hiểu...

      Nếu như trước đây Viên Mãn vừa giúp đỡ lại vừa phá đám, vậy lúc này, vào đêm quá tĩnh mịch, Viên Mãn lại chợt suy nghĩ miên man: Giúp ta theo đuổi được Hướng Mông, phải chăng có thể đền bù được những tiếc nuối do mối tình đầu kết thúc dở dang của mình mang đến?

      Cho dù có thể chính bản thân Trịnh Diễn Tự cũng còn , cố chấp của ta đối với Hướng Mông rốt cuộc là xuất phát từ sức mạnh của kí ức hay là sức mạnh của tình ?

      Viên Mãn nhịn được nhìn về phía Trịnh Diễn Tự. Gương mặt ta lộ sức mạnh kiên nghị. Vì vậy nhìn hồi rồi bất giác nuốt nghi vấn này vào bụng.
      PhongVy thích bài này.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 36

      Đường về yên tĩnh đến đáng sợ.

      Trịnh Diễn Tự yên lặng như trước giờ vẫn vậy. Còn Viên Mãn luôn luôn ồn ào ...

      giọng vang lên trong lòng: Thời gian tới có lẽ mình phải dùng đến bản lĩnh .

      giọng khác lại vang lên: Viên Mãn, mày hối hận, mày nhất định hối hận...

      Hai thanh cứ thế cãi nhau trong đầu, Viên Mãn đâu còn có tâm tư chọc cười?

      Có lẽ bởi vì quá yên tĩnh, khi điện thoại di động đổ chuông, Viên Mãn giật mình thoát khỏi cuộc cãi lộn của hai thanh trong đầu, tập trung tinh thần nghe điện thoại.

      “Bên chỗ Trịnh Diễn Tự tiến triển thế nào?” Đối tác nghề gọi đến giám sát công việc.

      “Tạm được. Còn bên chỗ cậu?”

      ta cùng đám bạn tụ tập trong quán rượu sang chảnh”.

      Viên Mãn liếc nhìn Trịnh Diễn Tự ngồi ở ghế sau. người phụ nữ như Hướng Mông khác gì đóa hướng dương, ở đâu cũng rực rỡ sắc màu. Trong mắt Trịnh Diễn Tự, kẻ lạnh lùng như hồ sâu suối lạnh, hai chữ Hướng Mông này có lẽ cũng có ý nghĩa như ánh mặt trời bờ biển, nhiệt tình mà ấm áp khiến ta thể từ chối.

      Cao Đăng bên kia vẫn tiếp tục cung cấp tin tình báo.

      “Em với chị này, nàng Hướng Mông đó quả thực chính là con cưng của trời. Em bám theo ta mấy ngày, tất cả những người xung quanh ta đều có ngoại hình đẹp đẽ khí chất cao sang, em hiểu, chẳng lẽ ta có người bạn nào ngoại hình hơi xấu chút à?”

      Trong quán rượu vốn là tòa tứ hợp viện, khung cảnh thanh nhã, ngay cả những thứ đồ bàn cũng là đồ cổ được chủ nhân sưu tầm, giá cả đương nhiên thấp, chai bia cũng rất đắt tiền. Lúc này Cao Đăng uống bia mà trong lòng lại rỉ máu.

      Hướng Mông và đám bạn ngồi quanh chiếc bàn dài cách gã tấm bình phong, người nào cũng xinh đẹp rực rỡ, chuyện trò vui vẻ. Cao Đăng ngồi rất gần, cần bất cứ thiết bị nghe trộm nào cũng có thể nghe được toàn bộ nội dung trò chuyện của họ.

      “Hướng Mông, bạn trai bạn đâu? Tại sao cùng về với bạn?”

      “Bạn trai? Chết rồi! Bây giờ tớ độc thân”. Hướng Mông vừa vừa giơ tay lên cho mọi người thấy chiếc nhẫn độc thân đeo ngón trỏ.

      “Ha ha, chia tay cũng được. Tớ vẫn gã Daniel đó có gì tốt, chẳng qua biết chơi lãng mạn, biết...”

      Cuối cùng cũng đến trọng điểm! Nghe đến đó, Cao Đăng còn tâm tư xót tiền bia mấy trăm chai nữa, bắt đầu dỏng tai lên nhập thiền.

      Đúng lúc này chùm chuông giá cửa ra vào khẽ vang lên, có khách vén rèm vào. Cao Đăng chỉ vô tình thoáng nhìn ra ngoài nhưng lập tức chết sững, còn để ý bên kia bình phong gì nữa.

      Người vén rèm vào quán rượu phải ai khác mà chính là Trần Trình.

      Mà Trần Trình vừa bước vào cửa, chuông gió lại vang lên lần nữa. Lại có người khác vén rèm vào quán sau lưng Trần Trình.

      Gordon lập tức ngồi nổi nữa.

      Là đàn ông! Là người đàn ông trẻ! Là người đàn ông trẻ tướng mạo khôi ngô!!!

      Trong lúc Cao Đăng gào thét câu này trong lòng, người đàn ông đó và Trần Trình tình tứ đến chỗ ngồi đặt trước...

      ***

      Trịnh Diễn Tự về nhà, thẳng vào phòng quần áo chuẩn bị thay áo ngủ. Lúc qua trước gương lại khỏi dừng bước.

      ta quay người nhìn chính mình với bộ áo quần lố lăng trong gương.

      Nhìn rất lâu mới cởi bộ quần áo này ra, với tay lấy áo ngủ, vừa thay vừa nhịn được nghĩ đến bóng dáng.

      Trong cửa hàng trang phục, đứa dở hơi cười lăn lộn sofa vì nhìn thấy ta mặc bộ quần áo này...

      Màn đêm trầm, thoáng ấm thoáng lạnh, lúc này Trịnh tiên sinh lại mỉm cười mà tự biết.

      ***

      “Leng keng! Leng keng! Leng keng!”

      Chưa đến 7 giờ, cửa sổ vẫn mênh mang hơi nước, đất trời hỗn độn, chuông cửa nhà Trịnh Diễn Tự vang lên như bị bắn phá điên cuồng.

      Ngay cả Trịnh Diễn Tự luôn luôn sinh hoạt điều độ, tỉnh sớm dậy sớm cũng vừa mới từ trong mơ tỉnh lại, mang đôi mắt lim dim buồn ngủ ra cửa.

      Nhưng khi bật màn hình giám sát lại chỉ thấy Viên Mãn vừa thở hồng hộc vừa gọi: “Mau mở cửa!”

      Trịnh Diễn Tự ngây người, theo bản năng quay lại nhìn đồng hồ treo tường. Kim phút vừa chạy qua 6 giờ 55, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây chắc?

      Đương nhiên, chuyện làm cho Trịnh Diễn Tự ngạc nhiên hơn còn ở phía sau. nàng này đến đến, ngờ lại còn kéo theo chiếc va li hỏng bánh.

      Va li ít nhất 30 inch, kiểu này... Chẳng lẽ là phải đến ở nhờ nhà ta?

      Viên Mãn thở hổn hển xách va li vào cửa, lời, chỉ cằm đầu làm việc. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự nhịn được nhướng mày: “ bỏ nhà bụi à?”

      Viên Mãn đâu có thời gian trả lời? Va li hỏng bánh rồi, phải hì hục xách vào bằng sức mình, cuối cùng thở hồng hộc đặt va li xuống trước tủ ti vi, mở khóa kéo đánh roẹt.

      Trịnh Diễn Tự cúi xuống nhìn.

      Trong va li lại toàn là đĩa lậu.

      Có đĩa rất cũ, in ấn nhòe nhoẹt, cũng có đĩa bao bì tinh xảo có thể so với đĩa xịn.

      Trịnh Diễn Tự tự hỏi lòng mình, ta còn chưa tỉnh ngủ hay sao? Tại sao hoàn toàn hiểu nổi những gì xảy ra trước mắt?

      Bên này, Viên Mãn cầm xấp đĩa lậu lên, tự hào ném lên bàn uống nước. Đây chính là “thành quả” của sau khi rời khỏi quán bar tối hôm qua.

      Nhưng hiển nhiên Trịnh tiên sinh vẫn hiểu. ta thoáng nhìn những đĩa phim bị ném lên bàn uống nước. My love from the star? It's ok, this is love? Reply 1997? The Master's sun? Sorry, I love you? Đây là những thứ quái quỷ gì?

      “Đây là cái gì?”

      mù à? Phim Hàn đấy!”

      Viên Mãn dùng mũi chân đá đá bánh va li hôm qua ngã gãy khi chạy quản lý thị trường: “ biết tôi mất bao nhiêu thời gian để kiếm được đống này ? Tôi vơ vét cả đêm ở con phố đĩa lậu, suýt nữa bị quản lí thị trường bắt vì tưởng là bán hàng rong...”

      giáo Viên dường như sắp bị chính mình làm cảm động phát khóc, Trịnh Diễn Tự vội làm cho dừng lại: “ mang lắm phim Hàn đến nhà tôi như vậy làm gì?”

      “Thế mà cũng hỏi! Đương nhiên là để xem!”

      Viên Mãn nhanh chóng lấy chiếc đĩa ra cho vào đầu DVD. Bắt đầu!

      “Phim Hàn là bí kíp thỏa mãn hư vinh của tất cả phụ nữ châu Á, khiếm khuyết EQ mà. Những phim này...” Viên Mãn dang tay dựa vào sofa, cầm lấy điều khiển từ xa, bấm nút play: “Có thể nâng cao EQ giúp ”.

      Thấy màn hình ti vi bắt đầu chạy loạt chữ Hàn, trước mắt Trịnh Diễn Tự tối sầm...

      “Tôi phải làm”.

      “Hôm nay cuối tuần”.

      “Cuối tuần làm thêm”.

      “Tôi là trợ lý đời sống của , chẳng lẽ lại biết hôm nay có bất cứ lịch trình gì?”

      “Tôi hẹn Hướng Mông”.

      “Ôi dào, thôi ! Cao Đăng bám theo Hướng Mông cả ngày, chẳng lẽ lại biết hôm nay ràng ta hẹn bạn thân dạo phố?”

      giáo Viên đúng là cao tay ấn, thấy chiêu đỡ chiêu, khiến Trịnh Diễn Tự thể lấy cớ gì được.

      Viên Mãn thành khẩn: “Nghe tôi sai đâu. Phụ nữ Trung Quốc, đến 80 tuổi, dưới đến 18 tuổi, từ người trái đất đến người ngoài hành tinh đều thích các ộp pa chân dài”.

      Viên Mãn và Trịnh Diễn Tự xem từ phim xưa nhất như “Autumn fairy tale” đến phim những năm gần đây như “My love from the star”. Viên Mãn lúc khóc nước mắt nước mũi tèm lem, lúc cười ngặt nghẽo, nhưng Trịnh Diễn Tự từ đầu đến cuối lại có biểu gì.

      Thậm chí còn có vẻ chán ghét.

      Viên Mãn hỏi cùng nước mắt nước mũi: “ cảm thấy rất cảm động à?”

      “...”

      Trịnh Diễn Tự chỉ thở ra dài.

      ***

      Chiếc đồng hồ đứng đặt trong góc phòng vẫn kêu tích tắc.

      Trong phòng kéo rèm cửa sổ biết là ngày hay đêm.

      bàn uống nước xếp đống lộn xôn những đĩa phim xem xong.

      giáo Viên vẫn ngồi ngay ngắn sofa, tập trung tinh thần, mê mẩn nhìn màn hình trước mặt.

      Ộp pa chân dài dừng hình thời gian khi ôm hôn nữ chính, Viên Mãn: “Đến đoạn đặc sắc rồi, mau xem, mau xem!”

      Đáp lại chỉ có yên lặng.

      Quay đầu sang nhìn, ngờ Trịnh Diễn Tự ngủ. Họp cả ngày cũng có thể ngủ gật, ngờ mới xem phim Hàn hồi mà Trịnh Diễn Tự ngủ mất.

      Viên Mãn nhìn ta, dần dần chuyển được ánh mắt nữa.

      Tình huống ti vi vẫn còn tiếp diễn, Viên Mãn lại quên cả xem phim. Đến khi Viên Mãn phản ứng lại, tay chạm vào khóe môi Trịnh Diễn Tự...

      Viên Mãn giật mình bừng tỉnh, nhìn vị trí ngón tay mình bây giờ, lập tức sợ hãi rút tay về.

      Vội vàng nhắm hai mắt lại, chắp tay trước ngực, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, trong lòng lặp lặp lại mặc niệm như tụng kinh: Phía chữ sắc là lưỡi dao, tỉnh táo! Viên Mãn! Mày phải tỉnh táo cho tao!

      Nhưng khi tự cho là vượt được tâm ma, lúc hai bàn tay tách nhau ra, ánh mắt lại liếc sang bên cạnh khống chế được.

      Tại sao lại đẹp như vậy? Còn đẹp hơn cả Doo Min Joon...

      ta... chắc... phát đâu.

      Viên Mãn hết sức thận trọng dịch đến gần.

      Nhưng lại dám tới quá gần, chỉ dừng lại ở khoảng cách gần xa, chu môi, từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai bên. Sắp hôn được rồi... Sắp rồi...
      PhongVy thích bài này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 37

      Càng ngày càng gần... Càng ngày càng gần... Viên Mãn gần như có thể ngửi thấy hơi thở của ta. Như kẻ nhát gan với lương tri dần bị nam sắc nuốt trọn, hai giọng vẫn đánh nhau bên tai.

      giọng la hét: Trịnh Diễn Tự, Trịnh Diễn Tự! Ngươi mau tỉnh lại cho ta! Tỉnh lại đánh bay ta ra!

      giọng khác dụ dỗ: Đừng tỉnh dậy! Tiểu Tự Tự, thoải mái hưởng thụ nụ hôn của ta trong mơ ! Ha ha ha ha ha ha...

      Ha ha...

      Hôn được rồi!

      Cảm giác đầu tiên ngờ lại là: A... còn mềm mại hơn tưởng tượng. Trịnh Diễn lạnh mặt lạnh, ngờ môi lại ấm áp như vậy...

      ***

      Lông mày Trịnh Diễn Tự khẽ động rồi tỉnh lại.

      Bên tai vẫn là những tiếng ộp pa, sum ni đa, sum ni đa, ộp pa từ ti vi truyền đến như ma gĩ tường. Trịnh Diễn Tự tiện tay cầm lấy điều khiển ấn tạm dừng. Giấc ngủ này sâu, phim Hàn dù phải bí kíp đương cũng là chuyên gia ru ngủ. Trịnh Diễn Tự day mi tâm, đưa mắt nhìn quanh: “Viên Mãn?”

      có ai trả lời ta.

      Hình ảnh tạm dừng ti vi, nam nữ nhân vật chính hôn nhau, giáo Viên lại chẳng biết đâu.

      Lúc này giáo Viên làm gì?

      trốn trong nhà vệ sinh, ngồi bồn cầu, đón nhận cắn rứt của lương tâm.

      Xuất phát từ ham muốn cá nhân của bản thân mà hôn khách hàng của mình, quả thực tội thể tha! Tuy nhiên... Nhưng mà... Có điều... Môi của Tiểu Tự Tự, bất kể là xúc cảm, tính chất hay là mùi vị... Các phương diện đều quá thích hợp để hôn, làm mọi người chỉ muốn hôn sâu cho thỏa...

      Dừng lại dừng lại dừng lại! giáo Viên ơi là giáo Viên, đừng có chìm đắm trong dư vị nữa! Viên Mãn vừa mắng chính mình vừa lấy điện thoại ra gọi cho Cao Đăng.

      Phải để Cao Đăng cũng mắng chính mình, nếu giấc mơ này sợ là tỉnh lại được...

      Đáng tiếc điện thoại vẫn có người nghe máy, Viên Mãn nghe tiếng tut tút trong điện thoại, chợt cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Vừa ủ rũ đặt điện thoại xuống, tiếng gõ cửa vang lên bên tai.

      Viên Mãn giật mình, run tay, điện thoại rơi tõm vào bồn cầu.

      Trịnh Diễn Tự đứng ngoài cửa nhà vệ sinh đương nhiên nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng kêu “A”. ta cau mày gõ cửa lần nữa: “Viên Mãn? làm gì trong đó?”

      Viên Mãn trả lời hề suy nghĩ: “ nặng”.

      “Thế kêu la cái gì?”

      “Táo bón được à?” Viên Mãn đứng bên bồn cầu, nhìn chiếc điện thoại đáng thương của mình chìm dưới đáy nước, tự nhiên tức giận.

      Phụ nữ táo bón lại cáu kỉnh như vậy? Thứ cho Trịnh tiên sinh hiểu nổi.

      cứ ngồi trong đó . Hướng Mông vừa hẹn tôi ăn cơm. Tôi đây”.

      Viên Mãn thèm nghe tiếng bước chân rời , mò điện thoại lên với vẻ mặt chán ghét, vội thả vào bồn rửa tay xối nước. Điện thoại rửa sạch nhưng làm thế nào bật lên được. Viên Mãn nhìn chính mình màn hình điện thoại, nỡ tức giận chính mình, càng nỡ tức giận Tiểu Tự Tự vừa mất nụ hôn đầu tiên mà hề biết, chỉ có thể tức giận người nào đó chịu nghe điện thoại.

      Cao Đăng, nếu phải tại cậu nghe điện thoại làm sao điện thoại của chị lại rơi xuống bồn cầu. Đợi ... Trịnh Diễn Tự vừa gì?

      Hướng Mông hẹn ta ăn?

      Đến tận lúc này Viên Mãn mới phản ứng lại, vội bỏ lại điện thoại đuổi theo ra ngoài. Vừa chạy ra đến phòng khách thấy Trịnh Diễn Tự mặc quần áo lịch nghiêng người ra cửa.

      Viên Mãn chưa kịp gọi ta, ta đóng sầm cửa lại.

      Tiếng đóng cửa vẫn còn vang vọng, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình giáo Viên, ôm vô số phim Hàn và trái tim nên lời là cảm giác gì...

      Vừa rồi còn ngồi cùng nhau xem phim Hàn, bây giờ lại , đối xử với người quan trọng lúc nào cũng dứt khoát như vậy. ràng sớm biết tác phong làm việc của ông chủ Trịnh từ xưa đến giờ vẫn vậy, tại sao đột nhiên lại thấy khó chịu?

      Nhìn chiếc đĩa lậu bàn uống nước trước mặt, khuôn mặt đau khổ vì tình ngoài vỏ đĩa chợt biến thành chính , Viên Mãn lắc đầu mạnh, ép chính mình di chuyển toàn bộ sức chú ý sang việc “Trách móc người cộng của mình”.

      phải Cao Đăng bám theo Hướng Mông sao? Tại sao Hướng Mông hẹn Trịnh Diễn Tự ăn mà Cao Đăng báo tin này cho ?

      Lúc này Cao Đăng ngồi trong góc nhà hàng chợt hắt hơi cái.

      “Ắt xì!”

      Tiếng hắt hơi quá lớn, cốc nước trong tay thực khách bàn đối diện cũng khẽ rung động. Trước khi bị quá nhiều người để ý, Cao Đăng rút khăn giấy che miệng mũi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tiếp tục chăm chú nhìn người phụ nữ ngồi cách đó xa.

      Người phụ nữ gã nhìn chằm chằm lại phải Hướng Mông mà là khách hàng cũ của gã, Trần Trình, Trần tiểu thư.

      sai, đồng chí Cao Đăng trốn việc. Hôm nay gã bám theo Hướng Mông mà đến đây xử lí vài.. việc cá nhân.

      Còn việc cá nhân đó là gì?

      Ngồi bên bàn ăn bị Cao Đăng nhìn chằm chằm đương nhiên phải chỉ có mình Trần Trình mà còn có người đàn ông nữa.

      Người đàn ông này Cao Đăng thấy rất quen, lần trước còn cùng Trần Trình đến quán rượu. Thường xuyên hẹn hò như thế, có thể thấy được quan hệ ra sao.

      Nhưng căn cứ những hành vi hề thân mật giữa hai người này, có thể đoán được 80% là trong giai đoạn làm quen. Phân tích đến đây, Cao Đăng thở phào nhõm.

      Còn vị Trần tiểu thư “hoặc là Trịnh Diễn Tự, hoặc là độc thân cả đời” vì sao đột nhiên lại đổi ý chịu hẹn hò với người khác?

      Cao Đăng còn kịp suy nghĩ kinh hãi.

      Gã vừa mới than thở hai người này đúng là quý nhau như khách, ngờ người đàn ông đó mượn động tác đưa khăn giấy, nhân cơ hội sờ bàn tay Trần Trình.

      Còn phản ứng của Trần Trình...

      ngờ lại chỉ hơi nhíu mày! ngờ lại gạt tay người đàn ông đó ra! ngờ lại thản nhiên chấp nhận! ngờ còn ép chính mình ngước mắt lên cười với đối phương!

      Nhìn lúm đồng tiền bên má người phụ nữ này, mấy dấu chấm than tàn nhẫn nện thẳng xuống trán Cao Đăng.

      Cao Đăng mồm cắn khăn giấy, tay cầm cốc nước, cả người căng cứng, biết là giận hay là kinh sợ. Nhớ lại đêm mấy tháng trước, hai người như thế như thế rồi, vậy mà khi gã định hôn ta, ta lại hùng hổ đẩy cằm gã ra.

      Nhìn bàn tay gã bên kia lấn từ đầu ngón tay tới mu bàn tay, còn tiếp tục tiến lên , hề có ý định dừng lại...

      Vậy mà lại được voi đòi tiên! tội thể tha!

      Cuối cùng Trần Trình thể gạt tay đối phương ra, nhưng vẻ chán ghét trong mắt chỉ lóe lên rồi biến mất, vội vã mỉm cười che đậy.

      Trần Trình đứng dậy: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh”.

      xong đợi gã kia phản ứng đứng dậy luôn.

      Cao Đăng nhìn thấy tất cả, cảm giác trong lòng như ngồi tàu lượn siêu tốc. Đưa mắt nhìn bóng lưng kiêu ngạo của người phụ nữ đó, Cao Đăng hoàn toàn ta nghĩ thế nào. ràng trong lòng chán ghét, tại sao lại phải cố ép chính mình?

      Trái lại, người đàn ông bị bỏ lại kia, quả nhiên Trần Trình vừa rời nguyên hình. ràng cũng nhìn thấy kháng cự của Trần Trình, ràng cũng khinh thường cao ngạo của ta, nhưng lại vẫn phải chinh phục. Còn xuất phát từ thiện cảm hay là xuất phát từ bản năng chinh phục của giống đực thể biết được...

      Về vấn đề này, Cao Đăng vừa mới nghi vấn trong lòng, người đàn ông bên kia giải đáp giúp gã.

      Trần Trình rất lâu về, ta đợi sốt ruột, động tác nghe điện thoại khi có người gọi đến cũng lộ vẻ bực bội.

      “Còn có thể làm gì nữa? Ăn cơm thôi”.

      “...”

      “Còn có thể với ai nữa? nàng làm quen đó thôi”.

      “...”

      “Thôi , như vậy rồi mà biết còn làm cao gì nữa”.

      còn chưa xong thấy bóng người bước thẳng tới bàn mình. lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn. Thấy người tới phải Trần Trình mà là người đàn ông xa lạ, mới tiếp tục chuyện điện thoại bằng giọng chớt nhả: “Nếu phải thấy ta có tí nhan sắc...”

      Còn chưa xong, chiếc ghế đối diện bị kéo ra.

      ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông xa lạ lại kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với .

      là?” hỏi.

      “Cao Đăng”. Cao Đăng tự giới thiệu xong, ngồi khoanh tay trước ngực, lần đầu tiên đánh giá kĩ đối tượng xem mắt của Trần Trình ở cự li gần như thế.

      bị Cao Đăng nhìn phát hãi, giọng căng thẳng: “Tôi và ... biết nhau à?”

      Cao Đăng cười, vẻ mặt vô hại: “Tôi là bạn trai của Trần Trình”.

      Đối phương sửng sốt: “ ràng Trần với tôi...”

      Cao Đăng ung dung ngắt lời: “Mẹ của Trần Trình với ấy độc thân rất nhiều năm đúng ? Ôi, Trần chưa bao giờ nhận tôi là con rể, bởi vì tôi có hộ khẩu Bắc Kinh, hai cũng mua nổi ba phòng hai sảnh ở Bắc Kinh, ba cũng kiếm được nhiều tiền bằng Trần Trình”.

      lộ vẻ cảnh giác.

      Cao Đăng rơm rớm nước được mắt: “Yên tâm, phải tôi đến chia rẽ hai người. Tôi biết hợp với Trần Trình hơn tôi. Tôi chỉ hi vọng có thể thay tôi đối xử tốt với ấy...”

      “...”

      Cao Đăng tiếp tục cố rặn, lập tức lệ nóng tràn mi: “Thứ nhất, được nghĩ cách bắt ấy dịu dàng; Thứ hai, được để ấy uống ba li rượu trở lên, nếu ấy gặp người là đánh; Thứ ba, đến quán cà phê nhất định phải uống cà phê, ngàn vạn lần được uống nước ngọt hoặc nước cam; Thứ tư, nếu ấy đánh , nhất định phải giả vờ rất đau, nếu rất đau lại phải giả vờ sao; Thứ năm...”

      trở nên kinh hãi, xem ra hề nghi ngờ lời Cao Đăng . Cao Đăng tính toán trong lòng, may mà gã này chưa xem “Bạn dã man”, may hơn nữa là nhìn Trần Trình rất giống người có thể bạo hành bạn trai, nếu nhất định lộ tẩy.

      Đương nhiên trong lòng đắc ý đến mấy, ngoài mặt vẫn phải giữ dáng vẻ của người bị vợ bỏ: “Thứ năm, ngày thứ trăm hai người biết nhau, nhất định phải đến công ty ta tặng bông hoa hồng, ấy rất thích; Thứ sáu, nhất định phải học được đấu kiếm, đánh tennis đập tường; Thứ bảy, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tư tưởng ngồi tù; Thứ tám, nếu ấy ấy giết đừng nên cho là , như vậy dễ chịu hơn chút; Thứ chín, nếu ấy giầy thoải mái, nhất định phải đổi giầy cho ấy; Thứ mười...”

      Cao Đăng còn chưa xong bị người tóm tai kéo lên.

      Bài diễn giảng rưng rưng nước mắt của Cao Đăng vì thế kết thúc bằng tiếng kêu đau đớn.

      Quay đầu nhìn lại, người xách tai gã chính là Trần Trình, biết về đến bàn từ lúc nào.

      Ôi, chỉ tại gã diễn quá nhập tâm, vậy mà phát Trần Trình quay lại...

      “Cao Đăng! làm cái quái gì ở đây?” Trần Trình buông tay ra, tai Cao Đăng đỏ rực.

      Cao Đăng trả lời, chỉ bất đắc dĩ ra hiệu cho người đàn ông đối diện cả kinh nên lời nhìn tai gã: Thấy chưa? ấy có khuynh hướng bạo lực...
      PhongVy thích bài này.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 38

      Cao Đăng bị xách tai kéo ra khỏi nhà hàng.

      Thực khách và nhân viên phục vụ đường toàn bộ đều nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc, Trần Trình lại ngoảnh mặt làm ngơ, đến tận lúc lôi Cao Đăng đến chỗ bốn bề vắng lặng mới đột nhiên buông tay ra.

      “Họ Cao, sau này đừng để tôi nhìn thấy nữa. Thế thôi”. Phong cách đặc trưng của Trần tiểu thư, ngắn ngọn, ràng, cho người khác bất cứ cơ hội thương lượng nào, xong quay đầu bước luôn.

      Cao Đăng vừa xoa cái tai bị kéo đến tê dại vừa nhìn dáng người thon thả nhưng có khí trường mạnh mẽ của Trần tiểu thư, trong lòng cảm thấy chút ầm ức. Gã kém cái tên hai mặt trong nhà hàng đó hay sao? Vậy mà ta có thể miễn cưỡng cười vui với tên kia, lại chịu nể nang gã chút nào.

      Vì bị nhất bên trọng nhất bên khinh, gã đột nhiên buông lời chế nhạo: “Trần tiểu thư, tưởng vẫn tuyên bố coi trọng ai ngoài Trịnh Diễn Tự cơ mà? Thế gã này là thế nào?”

      Trần Trình quả nhiên dừng bước, cả người cứng đờ.

      Cao Đăng chậm rãi đến gần Trần Trình: “Hay là bởi vì cũng biết Trịnh Diễn Tự bây giờ có đối tượng để theo đuổi, thấy mình đơn phương vô vọng nên cuối cùng bắt đầu sốt ruột?”

      Gã cũng hiểu sơ sơ về Trần Trình, đâm dao là đâm đúng chỗ đau. Thấy đôi môi Trần Trình dần dần mím chặt, tâm tình Cao Đăng biết nên hình dung thế nào. Sảng khoái nhiều hơn? Hay là đau lòng nhiều hơn?

      Nhân viên Khoa Tín dù ít dù nhiều đều tò mò về đời tư của ông chủ. Trước đây Trịnh Diễn Tự nổi danh gần nữ sắc, nhưng dạo này người phụ nữ đáng chú ý như Hướng Mông thường xuyên ra vào Khoa Tín, suốt ngày cặp kè với Trịnh Diễn Tự, gã tin Trần Trình biết chuyện này.

      Cho nên suy cho cùng ta đột nhiên đổi ý chính là vì Trịnh Diễn Tự.

      Gã vẫn chờ Trần Trình phản bác, kể cả chửi mắng cũng được. Nhưng Trần Trình vẫn nửa lời, chỉ dừng lại lát rồi tiếp tục về phía trước, có điều bước chân nhanh hơn, khinh thường đối với gã có lẽ cũng được thay thế bởi nỗi hoang mang.

      Cao Đăng hả giận được chút, nhưng gã đàn ông trong nhà hàng... là người hay là cóc nhái vẫn là dấu hỏi, dù trong lòng gã cân bằng cũng thể đẩy người phụ nữ này vào hang sói được.

      “Nếu muốn , tôi có thể giới thiệu giúp , bảo đảm người nào cũng đáng tin hơn gã đó”.

      Cuối cùng Cao Đăng vẫn thoả hiệp.

      Nhưng lần hảo tâm hiếm thấy của gã khi lọt vào tai Trần Trình lại khác gì lời châm chọc. Trần Trình cười lạnh quay lại: “ có thể giới thiệu cho tôi người đáng tin sao? Phải biết người đàn ông đáng tin nhất mà tôi từng gặp chính là . Ban đầu vì chút tiền mà điều tra tôi, dò xét chuyện đời tư của tôi. Sau đó tôi chỉ uống say trận, kết quả hôm sau tỉnh lại ngủ với rồi. Bây giờ dễ gì tôi thuyết phục được chính mình làm quen người khác, lại chạy tới trước mặt người ta mà mỉa mai tôi”.

      Tại sao tất cả những chuyện tốt được ra từ miệng người phụ nữ này đều trở thành chuyện xấu hết vậy?

      Cao Đăng quả thực chỉ thiếu nước tức ói máu: “Tốt tốt tốt! Điểm thứ nhất tôi phản bác , tính chất công việc của tôi quyết định tôi phải dò xét chuyện riêng của người khác, cũng giống như thám tử tư, có thể đến quyền riêng tư với thám tử tư sao? Điểm thứ hai tôi đồng ý, ràng là ép tôi! ràng là tôi chịu! Còn điểm thứ ba...”

      Hiển nhiên điểm thứ hai triệt để chọc giận Trần tiểu thư.

      câm miệng cho tôi!”

      Cuối cùng Trần Trình mất hết phong độ, gầm lên với người đàn ông trước mặt.

      Cao Đăng hậm hực câm miệng.

      Tại sao người phụ nữ này đáng ghét như vậy? Lại đáng như vậy? ràng vẻ mặt giận dữ lạnh lùng, tai lại từ từ đỏ lên, miệng đường lòng nghĩ nẻo...

      Cao Đăng nhìn sắc đỏ tươi bên tai người phụ nữ này, rất hợp thời, đột nhiên muốn ôn lại lần, ngậm vành tai đó trong miệng, cảm nhận ấm mềm và mẫn cảm của vành tai...

      Cao Đăng cố gắng tập trung tinh thần, xua hết mọi mơ mộng ra khỏi đầu. Có thể là do tinh thần quá tản mạn, còn chưa kịp tập trung về trong đầu lại phát thấy nét yếu ớt thoáng lên trong mắt người phụ nữ này.

      Ánh mắt Cao Đăng bị vẻ yếu ớt này lôi kéo, gần như lạc hướng, đến tận lúc Trần Trình mở miệng tiếp.

      “Bà ngoại tôi bị ốm nằm viện, tâm nguyện duy nhất chưa hoàn thành của bà chính là muốn nhìn thấy tôi kết hôn. Cho nên đây là chuyện liên quan đến mạng người, ân oán của chúng ta trước đây toàn bộ xóa bỏ, xin đừng làm phiền tôi nữa”.

      Giọng ta vẫn ngang ngược như cũ, hề giống cầu xin người khác. Nhưng Cao Đăng lại chết sững, bất cứ lời hay ý đẹp nào lúc này cũng mất tung tích.

      ***

      ngày hết sức bình thường lại trôi qua.

      Sắc trời tối dần, giáo Viên nằm trong căn hộ toàn là hơi thở của Trịnh Diễn Tự, xem trọn ba bộ phim Hàn, xa rời thế giới cả ngày. Nhưng trong đầu còn là các thể loại ộp pa chân dài, mà là...

      Tiểu Tự Tự môi mỏng mềm mềm thơm thơm...

      Bất kể Viên Mãn la hét bắt những mơ mộng này dừng lại như thế nào đều có tác dụng, xem ra chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ...

      Cuối cùng ăn xong suất cả nhà, Viên Mãn thỏa mãn nằm sofa hưởng thụ cảm giác no nê lâu được tận hưởng. Viên Mãn nheo mắt nhìn đĩa thịt gà và túi tôm hùm cay thơm nức chưa kịp hưởng dụng bàn uống nước. Món ngon lâu được ăn lúc này nằm trước mắt, ai còn có thời gian nghĩ đến Tiểu Tự Tự thơm thơm mềm mềm gì nữa?

      Nhưng khi Viên Mãn vừa đeo găng tay dùng lần, chuẩn bị bắt đầu hưởng thụ món ngon lần thứ hai, đột nhiên sững lại.

      Mình phải giảm béo!

      Mình phải phản kích!

      Mình được để cho người khác xem thường nữa!

      Lời thề thành khẩn của giáo Viên đột nhiên trở lại trong đầu, chiếm vị trí chủ đạo, lập tức kéo linh hồn lạc đường trong mĩ thực trở lại. Viên Mãn vội tháo găng tay ra, khiếp sợ nhìn tàn tích của những món ăn giải quyết xong bàn uống nước...

      Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Mình làm gì thế này?

      Viên Mãn chạy tới chỗ chiếc cân với tốc độ chạy trăm mét, vội vã đứng lên bàn cân.

      Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! mệt sống mệt chết nửa tháng mới giảm được có hai cân, vậy mà mới ăn thỏa thuê có bữa tăng lên hơn 7 lạng rồi...

      Hay là cân hỏng rồi? Đúng! Nhất định là thế! Viên Mãn lừa mình dối người, vội bước xuống rồi bước lên lần nữa.

      Kết quả vẫn... có bất cứ thay đổi nào.

      Những con số biết lừa người, Viên Mãn nhìn lại lần cuối, cuối cùng chán nản ngồi dựa vào tường bên cạnh.

      Mà thế nào là nhà dột lại gặp mưa suốt đêm?

      Chính là lúc trong đầu toàn là những con số bàn cân, phía cửa ra vào xa xa lại vang lên tiếng mở cửa.

      Viên Mãn kinh hãi.

      còn chưa kịp lau mỡ miệng.

      còn chưa kịp dọn rác bàn uống nước.

      còn chưa...

      Trịnh Diễn Tự mở cửa vào nhà.

      Rầm tiếng, hai chữ to nện thẳng xuống đầu Viên Mãn: Toi rồi!

      Thấy Trịnh Diễn Tự vừa vào nhà, còn chưa thay giầy đưa mắt tìm bóng dáng mình, Viên Mãn vội vàng đứng lên, gần như lao về phía Trịnh Diễn Tự, chỉ để tranh thủ chút thời gian. Ít nhất cũng phải giải thích chút trước khi ta nhìn thấy những đồ ăn bàn uống nước.

      Nhưng ngờ Trịnh Diễn Tự lại qua phòng khách đến chỗ , hoàn toàn phát bằng chứng phạm tội bàn bên cạnh, chỉ hỏi câu kì lạ: “Tại sao điện thoại di động của tắt máy?”

      Viên Mãn còn nghĩ đến đồ ăn bàn, thanh có chút run rẩy: “Điện thoại của tôi... rơi vào bồn cầu... Sao vậy? tìm tôi có việc à?”

      Trịnh Diễn Tự vừa mở miệng định lại ngập ngừng, cuối cùng dừng lại.

      Có tâm gì vương vấn trong lòng mà ta trở nên lạ lùng như vậy?

      Trịnh Diễn Tự đương nhiên trả lời , chỉ nhìn đồng hồ: “Muộn rồi. Tôi đưa về”.

      Viên Mãn sửng sốt.

      nghe nhầm chứ???

      kẻ thiểu năng EQ ngờ lại chủ động lên tiếng đề nghị đưa phụ nữ về nhà?

      Có thể thấy gã này xem nửa ngày phim Hàn cũng có chút tiến bộ!

      ***

      Nhưng năm phút sau Viên Mãn quyết định thu hồi câu đó.

      Vừa khen ta có tiến bộ, ta khôi phục tính tình cáu kỉnh hàng ngày. Lên xe câu, mặc kệ Viên Mãn tự sinh tự diệt trong thế giới yên tĩnh này.

      Đến tận lúc xe dừng lại dưới lầu, Viên Mãn xuống xe: “Tôi lên nhà đây”, ta vẫn hề lên tiếng.

      Viên Mãn nhếch miệng: Ôi, thôi! Lòng tự trọng bị tổn thương quá rồi đấy!

      Nhưng chưa được mấy bước nghe thấy phía sau có tiếng bước chân xuống xe theo.

      Viên Mãn kinh ngạc quay lại, ngờ đúng là Trịnh Diễn Tự.

      Trịnh Diễn Tự thẳng tới chỗ .

      Chuyện... chuyện... chuyện này quá mức bất thường! ta định đưa đến tận thang máy? Viên Mãn tin vào mắt mình.

      Nhưng ta gì, chỉ yên lặng cạnh dưới ánh đèn đường.

      Đèn đường chiếu vào mặt ta, khắc họa những đường nét đẹp đẽ, rơi vào trong mắt ta, tạo thành sắc màu thần bí...

      Hôm nay ta ăn cơm với Hướng Mông bị chuyện gì kích thích hay sao? Nếu tại sao lại khác thường như thế?

      Khi Viên Mãn nhìn trộm ta lần thứ năm, cuối cùng ta cũng dừng lại, buông mắt nhìn . Viên Mãn vội thu ánh mắt lại, vẫn còn nơm nớp lo sợ, ta lại mở miệng khẽ: “Tôi nhìn thấy ta rồi...”

      Viên Mãn sửng sốt: “Ai?”

      “Daniel Trương”.

      Daniel Trương? Viên Mãn ngẩn ra hồi lâu. Daniel? phải là bạn trai cũ của Hướng Mông sao?

      Trịnh Diễn Tự có thời gian xem phản ứng của , chỉ tiếp tục : “Tôi có thể... có thể theo đuổi được Hướng Mông...”

      Ý là sao? Tại sao ta... đột nhiên đưa ra kết luận này? Viên Mãn còn chưa kịp ra miệng nghi hoặc của mình bị tiếng gào to cắt ngang.

      “Viên Mãn!”

      ***

      “Viên Mãn!”

      Suy nghĩ của Viên Mãn bị tiếng gào từ xa truyền đến này cắt đứt.

      vô thức quay lại nhìn về phía phát ra tiếng gào đó.

      ngờ lại nhìn thấy Tống Lâm Giai dưới lầu nhà mình.

      Lâm Giai lạnh mặt tới chỗ Viên Mãn, bước chân rất chậm, dáng vẻ lại hùng hổ.

      Viên Mãn gần như bị ép lùi bước, chuyển sang thế phòng ngự: “ làm gì?”

      “Bác Yến có đến tìm ?”

      “Cái gì?”

      Trong mắt Tống Lâm Giai, biểu của Viên Mãn lúc này giống như biết hết mọi chuyện lại còn làm như biết. Tống Lâm Giai nhịn được coi thường: “ ta đề nghị chia tay tôi rồi, còn về tìm ?”

      “...”

      Thứ cho Viên Mãn ngu dốt, thể hiểu nổi...

      Chia tay?

      Ý Tống Lâm Giai là ta và Bác Yến chia tay rồi?

      ***

      Chỉ mấy tiếng trước, Tống Lâm Giai còn kéo Bác Yến xem nhà khắp nơi. Lại biết mình sắp mất bạn trai rồi...

      “Em nghĩ rồi, nếu trả góp, hai chúng mình mỗi tháng cần...” Khi Tống Lâm Giai vừa lật xem tập thông tin nhà đất tay vừa từ trung tâm môi giới ra, Bác Yến phía sau đột nhiên lại ngắt lời ta.

      “Chúng ta tạm thời tách ra thời gian . rất mệt...”

      “Đàn ông các tại sao đều như vậy? Lúc con bé họ Viên, chế nó thể cho động lực. Bây giờ em lại ngại mệt à? Bác Yến, hối hận!”

      Tống Lâm Giai giận dỗi bỏ , nhưng khi hết giận, ta đến nhà tìm , lại phát Bác Yến hề về nhà.

      Trong từ điển của bạn thời, ba chữ kinh khủng nhất chính là “Bạn cũ”. Tống Lâm Giai đợi suốt buổi tối, càng nghĩ càng sốt ruột, chỉ thiếu nước hình dung ra cảnh mùi mẫn giữa Bác Yến và Viên Mãn sau khi quay lại với nhau, vì cảnh này quả thực có thể ép Tống Lâm Giai phát điên.

      Tống Lâm Giai lúc này tìm được Viên Mãn, lại thấy người phụ nữ này cùng người đàn ông khác. ta như mụ đàn bà lồng lộn ghen tuông, Viên Mãn lại vui vẻ thoải mái, nét mặt toả sáng... Đáng giận nhất là Viên Mãn lại còn gầy hơn trước, ngũ quan vì vậy cũng sắc nét hơn...

      đời trêu ngươi đến thế là cùng...
      PhongVy thích bài này.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 39

      Lúc này Viên Mãn nhìn Tống Lâm Giai, dường như nhìn thấy chính mình ba tháng trước.

      Đêm đó, ba tháng trước, chịu tin tưởng Bác Yến lại vứt bỏ tình cảm tám năm giữa hai người. Hôm nay, ba tháng sau, Tống Lâm Giai chịu tin tưởng người bạn trai nhau tha thiết lại dễ dàng vứt bỏ mình như thế.

      cho cùng, và Tống Lâm Giai có gì sai? Cấu xé mất còn vì gã đàn ông rác rưởi? Viên Mãn làm được.

      liên lạc với tôi! tin tự xem !” Thậm chí Viên Mãn còn rút điện thoại di động ra: “Ngay cả cuộc điện thoại cũng có!”

      Kì thực nếu có Trịnh Diễn Tự ở đây, bất kể Viên Mãn chính khí lẫm liệt đến mấy, tỏ ra thẹn với lương tâm đến mấy, có lẽ Tống Lâm Giai vẫn cứ tin. Nhưng giờ này phút này, nhìn từ góc độ của người ngoài đơn thuần, có Trịnh Diễn Tự rồi, ai còn cần Bác Yến nữa? Lí lẽ này Tống Lâm Giai vẫn hiểu được.

      Sau khi ý thức được điều này, kiêu ngạo của Tống Lâm Giai cũng tắt phụt, lẩm bẩm tự với mình: “Tôi nên làm thế nào?”

      Nhìn Tống Lâm Giai hồn xiêu phách lạc, kì thực Viên Mãn rất muốn bỏ lại câu “Liên quan quái gì đến tôi” rồi phóng khoáng quay . Nhưng vừa vòng qua Tống Lâm Giai, được hai bước dừng lại tự chủ được.

      chán chường và bất lực của Tống như tấm lưới trùm lên trái tim thánh mẫu của Viên Mãn.

      có thể ở sân bóng đá trường trung học số 4”.

      Trước đây mỗi khi gặp phải những khó khăn vượt qua được, Bác Yến luôn đến đó đá bóng. Nghe Bác Yến kể, từ rất thích đá bóng, nhưng quá mập, các bạn bao giờ muốn đá cùng với , chỉ có thể ngồi suốt buổi băng ghế lạnh lẽo. Đến lúc mặt trời lặn, tất cả mọi người đều về, chỉ còn lại quả bóng bị vứt bỏ và chính cũng bị vứt bỏ. Dần dà Bác Yến quen với việc đá bóng mình sân bóng bóng người, có người xem, cũng có đồng đội. Vì vậy còn luyện được kĩ năng đá bóng rất tốt, nhưng ai cũng biết, ai cũng muốn biết...

      tự ti được hình thành từ gần như thấm sâu tận cốt tủy Bác Yến, vì vậy sau đó sân bóng đá trở thành cảng tránh bão của , đến tận lúc Viên Mãn vào cuộc đời .

      Viên Mãn còn nhớ mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, Bác Yến dẫn tới sân bóng, với : “Cảm ơn bạn đến với tớ. Sau này tớ còn đơn độc nữa. Tớ cần người khác, có bạn xem tớ là đủ rồi”.

      Lúc lời này, hai mắt Bác Yến rất sáng, rất chân thành.

      Chỉ có điều những chuyện xưa này có lẽ Bác Yến quên từ lâu... Lời thề khi còn trẻ bị thời gian làm cho biến thành phân chó, quên có lẽ tốt hơn.

      Chỉ có điều Viên Mãn thể quên được đôi mắt Bác Yến, ánh mắt chân thành đó kéo Viên Mãn về kí ức trong thời gian ngắn ngủi, đến tận lúc bị tiếng bước chân chạy của Tống Lâm Giai làm cho bừng tỉnh.

      Tiếng bước chân vội vàng nhanh chóng xa, đến lúc thể nghe thấy được nữa, Viên Mãn ngước mắt lên nhìn, bắt gặp ngay ánh mắt của Trịnh Diễn Tự.

      Trịnh Diễn Tự lẳng lặng đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn .

      Viên Mãn cười cười: “Biểu của tôi có đủ phóng khoáng hay ?”

      cố gắng làm cho thanh của mình tỏ ra trong trẻo chút, để che giấu mình vừa bị kí ức đánh cho còn mảnh giáp.

      “Đủ”. Trịnh Diễn Tự có biểu cảm gì.

      “Có đủ khí phách hay ?”

      “Đủ”.

      “Có đủ vương giả hay ?”

      “...” Trịnh Diễn Tự nhướng mày: “Đừng ép tôi dối nữa”.

      Thôi được, Viên Mãn ngậm miệng, đột nhiên lại mất hết sức mạnh, đặt mông ngồi bệt xuống bậc thềm.

      Cúi đầu kiểm tra lại chính mình, điện thoại di động vẫn cầm trong tay, lúc này mới nhớ ra điện thoại bật lên được nữa.

      “Vừa rồi tôi còn bảo Tống Lâm Giai xem điện thoại của tôi để khẳng định Bác Yến gọi điện thoại cho tôi, đúng là say rồi. Ha ha... Ha ha...” Viên Mãn với Trịnh Diễn Tự, giọng đầy tự giễu.

      Trịnh Diễn Tự nhếch miệng, hiển nhiên muốn để ý đến nữa.

      Thực ra Viên Mãn cũng biết mình bị làm sao. Bác Yến chia tay, chẳng phải hợp ý sao? nên vui vẻ sao? Vì vô số lần thầm nguyền rủa Bác Yến tan vỡ , hai tan vỡ cặp cơ mà?

      Tuy nhiên lại là, lúc này ngay cả nụ cười của cũng rất miễn cưỡng. rất muốn hỏi thẳng trước mặt Bác Yến: “Tôi cho rằng gặp được tình thể để lỡ nên mới lựa chọn từ bỏ tình cảm tám năm của chúng ta. Nhưng bây giờ chia tay dễ dàng như vậy, chẳng phải là với tôi tình cảm tám năm trong mắt chính là cái rắm, còn bằng chút cảm giác hám của lạ nhất thời hay sao?”

      Viên Mãn vừa nghĩ như vậy vừa vô thức bấm nút khởi động.

      Cuộc đời đúng là có quá nhiều chuyện ngoài ý liệu, Viên Mãn ngờ điện thoại chết cả ngày mà lúc này lại khởi động hề có vướng mắc gì. Cũng như ngờ Bác Yến lại chia tay sớm như vậy...

      Nhìn màn hình khởi động, Viên Mãn sững sờ lát. Sau hình ảnh khởi động máy là thông báo cuộc gọi lỡ. Nhìn thông báo gọi lỡ, Viên Mãn sững sờ tập hai.

      Bác Yến quả có gọi điện thoại cho , mặc dù chỉ có cuộc.

      Rốt cuộc muốn làm gì?

      Viên Mãn muốn suy nghĩ vấn đề này, hai chữ Bác Yến lên trong đầu bao nhiêu lần, thấy buồn nôn bấy nhiêu lần.

      Nhìn quanh vòng, cuối cùng Viên Mãn tìm được đề tài vô thưởng vô phạt: “Đúng rồi, vừa rồi ... và Hướng Mông thế nào rồi?”

      “Xử lý xong chuyện lằng nhằng của rồi tiếp”. Trịnh Diễn Tự quyết đoán từ chối.

      “Chuyện này có gì mà xử lý? Nếu Bác Yến chia tay vì tôi, điều đó chỉ có thể là đồ tồi, thứ gì nhận được chính là thứ tốt nhất. Nếu chia tay phải vì tôi đó chính là vấn đề giữa và Tống Lâm Giai, càng liên quan gì tới tôi”.

      thoải mái nhưng sắc mặt lại hề thoải mái. Trịnh Diễn Tự phá lệ nhìn lâu hơn chút...

      “Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Đột nhiên phát tôi đẹp như tiên nữ à?”

      Trịnh Diễn Tự bắt lời : “Có phải còn bỏ được ?”

      Đây chính là kết luận ta đưa ra sau khi quan sát hồi lâu sao?

      Viên Mãn bật cười. Trịnh tiên sinh ơi là Trịnh tiên sinh, quả nhiên EQ dưới .

      Đương nhiên, nếu EQ của ta đủ cao sao lại nhìn ra giờ đây tất cả những ý niệm tà ác của đều trút vào người khác...

      Nụ cười của Viên Mãn còn chưa biến mất, Trịnh Diễn Tự ngồi xuống bên cạnh : “Thực ra... tôi gặp từ rất lâu trước”.

      “Hả?”

      “Ngay từ ngày còn chưa mập”.

      “Hở??”

      “Đương nhiên, còn cả Bác Yến nữa”.

      “Hử???”

      Thế này là thế nào? giáo Viên hoàn toàn theo kịp suy nghĩ của vị Trịnh tiên sinh này...

      Trịnh Diễn Tự nhìn lâu, dường như muốn tìm thấy những đường nét xưa kia gương mặt , đáng tiếc lại tìm được, chỉ có thể thở dài khe khẽ.

      Viên Mãn bị tiếng thở dài của ta kích thích sâu, nhếch miệng rất cam lòng: “Tại sao tôi chút ấn tượng nào?”

      Trịnh Diễn Tự trả lời , nhưng hiển nhiên trong trí nhớ của Trịnh Diễn Tự, ấn tượng để lại cũng tốt đẹp gì.

      thể , cách xuất bao giờ cũng rất đặc biệt. Chẳng hạn như lần trước đến phỏng vấn bị gạt tàn đập trúng đầu, còn lần đầu tiên tôi nhìn thấy từ cây rơi xuống đất”.

      cây? Rơi xuống?

      Viên Mãn vắt hết óc nhớ lại. Quả có lần ngã từ cây xuống, chỉ có điều lần đó là ở...

      Mùa hè năm 16 tuổi, cũng là mùa hè cuối cùng của nàng Viên Mãn mảnh mai, cẩn thận bị ngã gãy chân vì ban đêm trèo tường ra ngoài ăn với Bác Yến. Vì thế bà Viên rất giận dữ, để đề phòng thằng bé mập mạp lại đến gây họa cho con mình, bà Viên cho Viên Mãn vào bệnh viện nơi ông Viên công tác, mục đích chính là giam lỏng con .

      Nhưng Viên Mãn đâu chịu bị giam lỏng, cả ngày chỉ nghĩ cách chuồn ra chơi. còn nhớ khi đó mình ở tầng hai, ngoài cửa sổ là cây cao chọc trời xanh mướt, đêm đến bóng cây nghiêng nghiêng hắt vào cửa sổ, giường bệnh nằm cũng in bóng cây đung đưa. Mùa hè đó rất nóng, rất muốn ăn kem, rất muốn ăn kẹo, rất muốn uống nước ngọt... Sau thời gian chơi với Bác Yến suốt ngày, cũng trở nên háu ăn hơn. Giờ vào nằm viện, càng được ăn lại càng thèm đến quay cuồng, suốt đêm ngủ được. Đến buổi tối, đột nhiên hòn đá bay tới đập vào cửa sổ phòng bệnh.

      nhanh chóng dịch đến bên cửa sổ. Kì thực khi đó lại bình thường rồi, nhưng bà Viên vẫn cho xuất viện, chỉ sợ thằng nhóc mập lại đến tìm . Nhưng bà Viên sợ chuyện gì chuyện đó nhất định đến, Viên Mãn mở cửa sổ ra xem...

      ngờ Bác Yến ngồi chạc cây, hưng phấn chào .

      Đó là lần đầu tiên gặp Bác Yến kể từ khi ngã gãy chân.

      Bác Yến kịp gì, vội tháo cặp sách sau lưng xuống tung vào cho .

      Viên Mãn đỡ được chiếc cặp, rất nặng. mở ra xem, trong cặp đựng đầy đồ ăn vặt...

      “Trong cặp có kem đấy, bạn mau ăn là chảy nước hết”.

      Viên Mãn quả nhiên tìm được kem trong cặp, ngờ mới chỉ bị chảy chút. Sau đó Viên Mãn mới biết, khi đó vì muốn kem tan hết, Bác Yến gần như chạy mạch vào bệnh viện, trọn ba cây số, phút cũng dám dừng lại.

      Khi đó Viên Mãn ăn kem mà đầu óc lại nóng lên, ngậm que kem trong miệng trèo ra ngoài cửa sổ, theo cành cây to trèo đến chỗ Bác Yến.

      Bác Yến kinh hãi, vội vàng xua tay cho quay về. Nhưng về sao được? đâu muốn về? Viên Mãn dứt khoát dùng cả tay lẫn chân bò mạch đến trước mặt Bác Yến.

      Cuối cùng hai người ngồi mặt đối mặt chạc cây. Viên Mãn thở hồng hộc vì mệt, Bác Yến lại sợ đến mức dám thở mạnh, bốn mắt trợn tròn nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cả hai cùng bật cười hì hì.

      Tiếng muỗi vo ve, đêm hè oi bức, bóng cây đu đưa và nụ cười cứng nhắc vì căng thẳng của cậu bé này là những kí ức đẹp đẽ nhất của Viên Mãn về mùa hè năm đó.

      Nhưng kích động nào cũng phải trả giá.

      Hai người trèo xuống kiểu gì bây giờ?

      “Bạn trèo xuống thang...” Bác Yến cúi đầu chỉ chiếc thang dựa vào thân cây. Vừa rồi trèo lên cây được là nhờ có chiếc thang này, nhưng bây giờ cúi đầu xuống nhìn mới phát ...

      Ơ? Thang đâu?

      biết chiếc thang bị ai thu mất!

      “Bọn trẻ con hay bắc thang trèo cây bắt tổ chim, chắc là nhân viên bệnh viện nhìn thấy nên chuyển thang rồi”. rất thoải mái, lo lắng chút nào.

      những lo lắng mà còn xắn tay áo chuẩn bị tay tụt xuống.

      Bác Yến giữ lại, còn cam đoan với : “Yên tâm, lần này tớ tuyệt đối trượt tay đâu”.

      Kết quả...

      Viên Mãn đúng là được làm được, hề trượt tay, chỉ trượt chân chút lúc sắp xuống đến đất. Nhưng cũng ngã xuống đất, mà ngã lên...

      người cậu bé mập mạp...

      ***

      “May mà khi đó gầy, nếu hôm đó tôi bị đè chết rồi”.

      Giờ này ngày này, Trịnh Diễn Tự tổng kết lại chuyện nhiều năm trước bằng câu như vậy.

      Viên Mãn chớp chớp mắt, chỉ ta: “?” Lại chỉ chính mình: “Tôi?”

      Trịnh Diễn Tự hờ hững như muốn , đúng vậy, sai, chính là , đừng có chối.

      “Cả mùa hè năm đó tôi đều xem và Bác Yến quấn quýt với nhau. Lúc trèo cây vì , lúc leo cây xuống tìm . Lúc dầm mưa mấy tiếng bên ngoài khoa điều trị để đợi , lúc nuôi muỗi nửa buổi tối trong buồng điện thoại công cộng để chuyện điện thoại với . Khi đó có nghĩ tới cảm giác của tôi ?”

      Cái gì? ta lại còn buộc tội nữa???

      là đồ cuồng nhìn trộm!” Cuối cùng giáo Viên nhịn được đứng dậy lên án: “Dám nhìn trộm tôi từ khi tôi vẫn là thiếu nữ thuần khiết???”

      Đương nhiên, giáo Viên dù bề ngoài tức giận nhưng trong lòng lại nhịn được nhảy nhót: Chẳng lẽ năm đó trong mắt ta lại xinh đẹp đến vậy? Nếu bao nhiêu năm trôi qua, tại sao ta còn có thể nhận ra ?”

      Nhưng đáp án thực tế thông thường đều tàn khốc...

      “Nếu có vụ bị gạt tàn đập trúng phải nằm viện, tôi nhân tiện điều tra cha mẹ , nhận ra cha chính là bác sĩ điều trị chính của tôi năm đó*, tôi hoàn toàn ngờ được lại...”

      ta dừng lại lát, tiếp. Nhưng hiển nhiên ý ta muốn là “Hoàn toàn ngờ lại béo đến mức này”.

      Đáp án này đúng là... làm người ta tổn thương.

      Bên này, Viên Mãn tan nát cõi lòng. Bên kia, Trịnh tiên sinh tự nhận là lịch thiệp vì lược qua nửa câu sau, chỉ tiếp tục : “Càng ngờ hai người năm đó tôi hâm mộ lại có kết cục như vậy...”

      +++++++

      Có thể bạn quên, ông Viên từng TDT nhìn quen mắt, là vì ông điều trị cho TDT hơn 10 năm trước.
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :