1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bệ Hạ Nể Vợ - Văn Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sát Tỷ Tỷ

      Sát Tỷ Tỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      363
      ☆ Chương 16:: Đa tạ Tứ đệ quan tâm
      Editor: Sát Tỷ Tỷ


      Giường mạn Minh Hoàng, bên dùng dạ minh châu nâng lên chiếu sáng, chỗ nào là lộ ra thân thận cùng địa vị của chủ nhân, trong đại điện yên tĩnh, cho dù hơi chút ra sức chút hô hấp cũng có thể nghe thấy. Đàn mộc thượng hạng được điêu khắc đằng vân giá vũ nhị long diễn châu(*), màu vàng sáng trải rộng cả căn phòng, phóng mắt nhìn xung quanh toàn kỳ trân dị bảo, huy hoàng bốn phía.
      (*) rồng bay mây.

      Trước Long sàng, đám người mặc quan phục thái y quỳ rạp mặt đất, người run lẩy bẩy, đầu giường, vài nam tử tuyệt sắc tao nhã, khí chất phi phàm, bọn họ tướng mạo tuyệt mỹ, tuy nhiên khuôn mặt có vài điểm giống nhau, họ có cùng đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp. Thân phận cao quý, tùy tiện câu cũng đủ cho người đối diện phải cúi đầu.

      "Hoàng huynh ta tín nhiệm đám thái y các người, có hoàng huynh nào có các ngươi hôm nay, các ngươi to gan tày trời lại dám ra những lời đại nghịch bất đạo, quả thực đáng chết. . ." Đứng ở đầu giường nam tử mặc y phục màu bạc hoa y đột nhiên đối với thái y gần nhất đạp cho cước, khuôn mặt tuấn mĩ mang theo phẫn nộ cùng thực thể tin. "Hoàng huynh nếu có chuyện, toàn bộ thái y ở đây cũng đừng mong sống sót!"

      Đám thái y quỳ mặt đất vừa nghe lời này, khuôn mặt lại tăng thêm mấy bậc sợ hãi, run rẩy thôi.

      "Thất đệ." Nam tử vận y phục màu tím giữ chặt cánh tay của , lại nhìn thoáng qua mặt đất hơn hai mươi thái y run lẩy bẩy, lạnh lùng ra, "Tỉnh táo chút, chờ Diệp Minh đến đây lại , hoàng huynh cần yên tĩnh."

      "Tam ca, Nhị ca bây giờ như vậy, huynh ta phải tỉnh táo như thế nào đây?" Người được gọi là lão Thất nghe huynh của mình vậy hổn hển thở, hai mắt hẹp dài tràn đầy lo lắng, nhìn thoáng long sàng nam tử tuyệt sắc hôn mê bất tỉnh đến giờ, "Nhị ca hôn mê nửa tháng , triều đình những lão già kia có hoài nghi, thậm chí có người rục rịch, chúng ta tại như vậy ngồi chờ chết, mặc cho bọn họ muốn làm gì làm, vậy Đông Lê quốc chúng ta đại loạn mất."

      "Lão Thất ngươi cũng đừng nóng giận, chờ Diệp Minh mang Chương thần y Hoa Lương đến, nhất định có khả năng cứu chữa, hoàng huynh nhất định xảy ra chuyện gì." Ngồi ở bên cạnh long sàn, nam tử thanh y đứng dậy khuyên nhủ.

      "Người nam nhân kia quả thực chính là tên tính tình siêu cấp quái đản, Lục ca có thể mang đến sao? Tình hình ngàn cân treo sợi tóc như vậy, ta sợ Nhị ca huynh ấy . . ." Lão Thất thống khổ nhìn nam nhân nằm long sàn, dám đem chuyện mình nghĩ ra.

      " bậy bạ gì đó." Thanh y nam tử trừng mắt liếc , "Nhị ca là thiên tử cao quý, ông trời nhất định che chở huynh ấy, đừng có đoán mò."

      "Có thể. . ."

      Bị lão Thất gọi Tam ca nam tử mặc hoa y màu tím tím lạnh lùng đứng ở bên, con ngươi hẹp dài lóe lên môht tia dư quang nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen đứng bên lời nào, "Tứ đệ túc trí như vậy, ắt có chủ ý!"

      "Tam ca đùa, ta luôn luôn như thế Tam ca cũng phải biết, chỉ là đệ đệ có bản lãnh đến giúp hoàng huynh, trong nội tâm luôn kỳ tự trách mình giúp được gì, vì hoàng huynh mà lo lắng, mong hoàng huynh sớm ngày tỉnh lại, thể triền miên nằm giường bệnh." Nam tử áo đen nhìn về phía , trong lòng hừ lạnh tiếng, mặt lại lo lắng nhíu mày ra.

      "Trẫm đa tạ Tứ đệ quan tâm. . ." thanh truyền đến như nữ nhi hồng* làm say lòng người, nhanh chậm, ở này trong cung điện tạo nên hồi gợn sóng.

      #Nữ nhi hồng: Tên loại rượu của TQ

      - - đường phân cách tuyến - -

      Ngoài rừng trúc tía, hai người nam tử quanh quẩn , hoa y tràn ra, loang lổ vết máu, nhìn thấy mà giật mình.

      "Lục vương gia, trận pháp này đúng là rất lợi hại, hai ta vất vã kiên trì mới đến nơi đây, chẳng lẽ liền muốn buông tay sao? Bệ hạ ngài ấy . . ." Nam tử tuấn mỹ tay mang theo quyển sách, tay nắm lấy trường kiếm, máu đỏ theo ống tay áochảy xuống, tựa hồ cảm giác được đau đớn, chỉ là mệt mỏi nam tử áo lam bên cạnh .

      "Nếu như phải ngươi kịp thời chạy đến, bản vương sợ là mình thể kiên trì đến được rừng trúc này, nếu bản vương đến đây, tất nhiên phải đem Hoa Lương mang về hoàng cung." Nam tử ao lam che lấy vết thương trước ngực phục , "Dù chết, ta cũng phải cứu hoàng huynh bằng được!"

      Rừng trúc tía bị gió thổi hoa bay, trong khí, màu tím lá trúc xen lẫn màu trắng cánh hoa bay tán loạn, duy mỹ làm cho hai nam nhân có chút thất thần. Chờ hai người phục hồi tinh thần lại, lại phát vết thương người còn chảy máu, cũng có chút đau đớn nào. Đúng lúc này, trước mặt ngàn vạn trúc tía đột nhiên chuyển động, phảng phất là thiên địa chuyển dời, lại mất làm cho người ta chấn động đến sợ hãi, hai người nắm chặt trường kiếm trong tay khẽ cong người lên, bày ra tư thế phòng ngự.

      Rừng trúc xao động chợt ngừng lại, hồi lâu hề cử động, làm cho hai người có chút khó hiểu. Đột nhiên, nam tử áo lam ánh mắt sáng lên, thấy từ trong rừng trúc thân ảnh màu trắng chậm rãi tới.

      "Thần y Hoa Lương?" Bùi Lăng Độ nhìn nam tử kia đeo cái cái hòm thuốc sau lưng, kinh ngạc kêu lên.

      Nam tử áo lam ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, nhưng khỏi có chút nghi hoặc, hai người bọn họ ở bên ngoài đánh lui ba bốn đám kẻ địch, thậm chí quanh quẩn kêu lên hồi lâu cũng trông thấy Hoa Lương đáp lại tiếng, sao bây giờ lại tự mình ra?

      "Hai vị thỉnh dẫn đường ." Có tiếng tăm thần y Hoa Lương đến gần hai người thản nhiên , họ đều mang theo mặt nạ nên nhìn thấy bất kì vẻ mặt nào, chẳng qua cảm thấy khẩu khí của nhàn nhạt, lành lạnh, nghe tâm tư gì, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy tâm.

      "Tiên sinh, mời." Nam tử áo lam phục hồi tinh thần lại, vội vàng làm tư thế mời nhanh, sợ Hoa Lương đổi ý.

      Hoa Lương phóng tầm mắt nhìn về phía cây đại thụ cách đó xa, sau đó mới về hướng xe ngựa Bùi Lăng Độ mang đến, trường bào vén lên,thân ảnh xuất trần thoát tục biến mất ở ngoài xe ngựa, Bùi Lăng Độ và hai người vội vàng đánh xe , từ đầu đến cuối cũng có phát kia phía sau cậy đại thụ bị trời chiều nhuộm thành màu sắc ấm áp khuyết khuyết bạch y.

      Môi đào nho , nhàng mỉm cười, câu dẫn ra đường cong, chân lướt như bay, trong nháy mắt thấy thân ảnh ấy đâu, nếu có người lúc này, nhất định cho là mình hoa mắt.

      (ST: Chờ mong chờ mỏi nam chính siêu cấp soái ca xuất hiên hắc hắc...)
      linhdiep17, emilia, Kimiko2 others thích bài này.

    2. Sát Tỷ Tỷ

      Sát Tỷ Tỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      363
      ☆ Chương 17: trở lại
      Editor: Sát Tỷ Tỷ


      "Hoàng huynh. . ."

      "Nhị ca. . ."

      Người trong điện mừng rỡ, chỗ nào tỏ ngạc nhiên, thậm chí còn hoảng sợ nhìn về phía kia long sàn nhìn nam tử tuyệt sắc nhắm hai mắt như cũ, nhưng ai có thể biết cực lực nhẫn nội tâm kinh ngạc cùng phẫn nộ.

      Mày kiếm rậm dài xếch lên theo đường dài hoàn mĩ, bây giờ nhăn lại giống như chưa phá giải được khúc mắc nào đó, hàng lông mi cong vút đen nhánh như cánh quạt khẽ động, ở giữa đôi mắt ấy là sống mũi kiên nghị cao ngất như núi ngọn núi, làn môi dày mỏng vừa phải tái nhợt có chút máu, giờ phút này cố mím lại lộ vẻ khinh bạc cùng yếu ớt. Khuôn mặt hình dáng kia giống như kiệt tác hàn mĩ nhất thế gian, da thịt như tuyết ngọc nay tái nhợt vài phần, tuy nhiên làm mất vẻ đẹp của , cho dù là nữ nhân cũng muốn hâm mộ ghen tị phen. đầu tóc đen bày ra dưới thân thể, người đắp chăn màu vàng sáng thêu bát trảo kim thân long, tượng trưng cho thân phận cao quý người vạn vạn người.

      "Nhị ca. . . Tam ca, Ngũ ca, mới vừa rồi có là Nhị ca chuyện ?" Thất vương gia Phượng Lạc Trần nhìn nam nhân long sàn, ngạc nhiên nghi ngờ quay đầu lại hỏi Tam vương gia Phượng Dực Trần.

      Đứng ở bên Tứ vương gia Phượng Hàn Trần cũng nhìn nam nhân tuấn mỹ phi phàm nằm ở giường, đáy mắt lóe qua tia độc, ta thậm chí còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đại nghịch bất đạo kia liền thấy nam nhân long sàng chậm rãi mở hai mắt ra.

      ta hoảng hốt, như thấy trong lòng nam nhân kia trong lòng giống như sóng lớn mãnh liệt, khó có thể bình phục.

      "Nhị ca. . ." Ngũ vương gia ( thanh y nam tử ) Phượng Vũ Trần thấy vậy, ngạc nhiên mừng rỡ quên mất lễ nghi quân thần, gọi tên của đại ca mình.

      "Ngô hoàng sống lâu muôn tuổi, thọ ngang trời đất, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. . ." Mắt đám thái y chứng kiến nam nhân mở mắt ra, lập tức giơ hai tay lên liền quỳ phục mặt đất, cùng hô lên.

      "Khụ khụ. . ." Phượng Khuynh Trần ho khan hai tiếng, con ngươi đen thâm thúy nhìn về phía đám thái y, "Chúng khanh gia khổ cực, miễn lễ."

      "Tạ Hoàng thượng. . ." Thái y môn thụ sủng nhược kinh , xoa đôi chân chết lặng đứng lên, cung kính đứng lời nào cũng dám động.

      "Nhị ca, người cuối cùng cũng tỉnh, người biết , đám thái y này lúc trước còn người. . ." Phượng Lạc Trần nhìn sắc mặt tái nhợt Phượng Khuynh Trần có chút nghẹn ngào .

      ". . . Các vị hoàng đệ khổ cực, những ngày qua có các ngươi thay trẫm vững chắc triều cương, trẫm vui mừng đến cực điểm, khụ khụ. . ."

      "Hoàng huynh." Phượng Dực Trần lo lắng nhìn Phượng Khuynh Trần, trong tròng mắt đen lạnh lùng tràn đầy chân thành lo lắng.

      Phượng Khuynh Trần nhìn về phía , đôi mắt kia có chút tâm tình nào lại làm cho Phượng Dực Trần có chút thở nổi, còn nghi hoặc Phượng Khuynh Trần vì sao đối với tạo áp lực như vậy, đột nhiên người chợt , nguyên lai là Phượng Khuynh Trần nhìn qua chỗ khác .

      "Ta sao. . ." Phượng Khuynh Trần suy yếu , bênh này, nếu thần y Hoa Lương giống như trước đây chịu chữa trị cho , chắc bị độc quấn thân cả đời.

      Nhưng mà, cũng thể kỳ vọng quá nhiều, có câu “Có bỏ mới có được”, ông trời rủ lòng thương xót, cho cơ hội sống sót, cho dù là tàn phế, cũng cảm tạ thiên ân vạn lần.

      Ánh mắt dời xuống thân ảnh cao to mặc y phục màu đen, cơ thể vốn suy yếu nằm trong chăn ánh mắt khẩn trương, hai tay nắm chặt thành quyền, mặt lại giống than thể ốm yếu.

      Phượng Hàn Trần bắt gặp ánh mắt của rơi ở người mình, trong lòng rơi lộp bộp, cảm giác mình chưa bao giờ thấp thỏm đến như vậy, chẳng lẽ Phượng Khuynh Trần biết rồi cái gì?

      "Hôm đó Tứ đệ cùng trẫm ở khu vực săn bắn, lúc trẫm bị thương còn lo lắng cho Tứ đệ, thời, khụ khụ. . . Tứ đệ bình yên vô , trẫm an tâm, khụ khụ. . ."

      Phượng Khuynh Trần dùng loại ánh mắt giống như để mắt tới con mồi, Phượng Hàn Trần toàn thân tóc gáy đều cùng dựng lên đứng lên, rất thoải mái, như nếu phải hiểu rất Phượng Khuynh Trần, nhất định cho rằng Phượng Khuynh Trần ám chỉ ý trong lời ,vô hình cho rằng chuyện bị thương của Phượng Khuynh Trần là ám chỉ mình.

      "Hoàng huynh như vậy thần đệ trong lòng thấp thỏm yên, thần đệ lúc ấy hôn mê bất tỉnh, thể thay hoàng huynh gánh tất cả, thần đệ trong tâm thực tại rất áy náy, bây giờ hoàng huynh trọng thương nên an tĩnh nghỉ ngơi nhiều tý, thần y ở đây, có thuốc điều trị huynh nhanh bình phục lại." Phượng Hàn Trần nhíu mày bộ dạng thương cảm .

      Thực là huynh đệ tốt của . . .

      Hành động cao như thế siêu, đều bị mê hoặc, nếu phải lúc trước bị phát chân tướng, biết bây giờ có phải cam tâm tình nguyện chắp hai tay đem giang sơn đưa cho . Từ đó tránh khỏi huynh đệ tương tàn. . .

      Cũng có lẽ, mặc kệ thuận theo hay phản kháng, từ nay về sau chuyện đều thể tránh khỏi. . .

      Phượng Khuynh Trần nhắm mắt lại, đối với chuyện mình sống lại vẫn còn có chút khó có thể tiếp nhận, vốn nghĩ tiêu tan theo mây khói, nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu xuyên qua tới đây, xuyên xuyên lại, trong đầu lên phải tuyệt sắc mĩ nhân như Tử Yên nhưng nụ cười duyên, bộ dạng đáng , chính nàng thần sắc luôn chán ghét, ăn biết ngon luôn hờn dỗi, rồi chính sắc mặt nàng tái nhợt, nổi giận đùng đùng, thần thái tuyệt vọng, tất cả những biểu cảm cử chỉ này để ý , đều phải bởi vì mà vì nàng. . .

      Bùi Vận Nhi, ta trở về với nàng đây? Nàng trở về chưa? Nếu như chỉ là thời gian đảo lưu, nàng chưa từng cùng ta luân hồi, cả đời này, ta đem nàng buộc chặt ở bên người, cho dù như xưa nàng chán ghét ta, hận ta.

      ta. . . Cũng muốn cứu nàng, bên nàng.

      "Các vị vương gia, Lục vương gia cùng Bùi Lăng Độ Bùi đại nhân mang theo thần y Hoa Lương trở lại ." Thái giám tổng quản chạy vào thở hổn hển ra, lại nghĩ, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người của , thậm chí, thậm chí hoàng thượng hôn mê nửa tháng cũng nhìn xem mình, ta sợ hãi thở phù phù tiếng liền quỳ xuống.

      Thần y Hoa Lương, là nam nhân tính tình cổ quái, mặc kệ quý tộc hoàng cung, hay người giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, đều chẳng thèm ngó tới, chỉ sống ở hai cánh đồng dược nhờ trận địa tử ngũ hành bát quái trong rừng trúc che kín,ngẫu nhiên cần hái thuốc mới đích thân ra, nếu muốn cầu xin chữa bệnh, trừ phi tâm tình của tốt, nếu dù là ngươi là Thiên vương lão tử cũng mời nổi . Phượng Hữu Trần lúc, Phượng Dực Trần bọn họ vốn có hy vọng thần y đáp ứng.

      Nhưng bây giờ, trở lại. . .
      Last edited: 13/6/17
      linhdiep17, Hằng Lê, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    3. Sát Tỷ Tỷ

      Sát Tỷ Tỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      363
      Chương 18: Cường đại lên.

      Két...

      Ánh trăng rơi ở Đông Mai Uyển giữa, ánh sáng bạc bao trọn cả tầng sân chói lọi, càng làm cho Đông Mai Uyển thêm phần xinh đẹp cùng mộng ảo, cánh cửa sắt nhàng được đẩy ra, cho dù bàn tay cẩn thận nắm lấy cánh của, nhưng cánh cửa nhiều năm có ai mở ra, cũng khỏi phát ra những thanh "két két" quỷ dị.

      Chiếc đầu nho dò xét tiến vào, đôi mắt trong suốt đảo chung quanh quan sát hồi, thấy có ai, mới yên tâm cẩn thận đến, nàng rón ra rón rén đẩy cửa sắt, khi nghe kia những thanh kia khó nghe kia, mặt có chút hài lòng, "Quá vài ngày nữa ta khiến cho cha cặn bã thay đổi mày ngay!"

      Đóng lại cửa sắt, Bùi Vận thân hình như con mèo hướng căn phòng của chính mình chạy tới, đóng cửa lại, nàng dựa lưng vào cửa gỗ, vỗ vỗ bộ ngực bằng phẳng, sau đó ghét bỏ nhìn xuống thoáng qua, lại bất đắc dĩ thở dài. Cổ thân thể này từ thiếu dinh dưỡng nên được tốt, kiếp trước nàng cũng chú ý nhiều, thế nên thân thể này hai mươi tuổi vẫn là cái sân bay, nên lồi lồi, nên lỏm lõm, thoạt nhìn khác gì tiểu hài tử.

      Nàng cởi quần áo, xếp bằng ngồi ở giường, hai tay buông lỏng nhắm mắt lại. Chuyển qua tiền viện nửa tháng , cũng mayTriệu Kim Vân trong khoảng thời gian này coi như an phận, tuy rằng Bùi Nguyệt Nhi kia luôn giả vờ làm Bạch Liên Hoa ngẫu nhiên lâu lâu đến khiêu khích phen, Nhưng mà "binh đến tướng chặn", trước kia nàng e ngại bọn chúng tại càng .

      Trong lòng thầm đọc nội công tâm pháp, nghĩ đêm nay nhất định phải đột phá hai tầng.

      Nhớ tới ngày trước bởi vì có Phượng Hàn Trần làm hậu thuẫn, cho nên có gì cần kiêng dè, đối với võ công cũng hứng thú nhất thời, giờ nàng thân chiến đấu hăng hái, càng cần trở nên cường đại, tốt bảo vệ mẫu thân cùng Nghênh Xuân. Nàng là ngốc, lúc trước làm sao lại nhìn ra Phượng Hàn Trần kỳ chính là con sói đội lốt cừu non? Ừm, nàng nghĩ bây giờ mình có biết bao may mắn.

      Phượng Hàn Trần, Bùi Nguyệt Nhi hành động cũng cao tay, nếu ở thời đại chọn diễn viên, nhất định là ảnh đế tuyệt vời, đáng thương nàng lúc ấy tâm hồn bị tra tấn yếu ớt chịu nổi, lại đối mình tỉ mỉ che chở, hết thảy đều là , làm cho nàng thể tự kiềm chế mình. Nàng bị bệnh, ngay tại trước giường canh hai ngày hai đêm lo lắng thôi. Nàng bị Bùi Nguyệt Nhi dùng độc hủy mặt, thức trắng đêm đưa nàng về Bùi phủ chỉ vì cầu giải dược, còn cho dù nàng bị hủy dung nhan, cũng chỉ thích nàng. Cái gì gọi là thức trắng đêm chỉ vì thay nàng cầu giải dược? Sợ là ở Bùi phủ cùng Bùi Nguyệt Nhi phối hợp tự nguyện giao cho, chỉ vì ở nàng trước mặt trình diễn tiết mục thâm tình.

      rốt cuộc là muốn cái gì? Thứ nhất, nàng có thế lực nhà mẹ đẻ làm hậu thuẩn, thứ hai phải là nữ tử cổ đại tài hoa hơn người, nàng trước kia , nhưng tại biết . Nàng ở làm nhân viên chép sách ở bảo tàng, luyện qua được rất nhiều bản lĩnh, sau này xuyên qua bất quá đại cũng chỉ biết quản lý buôn bán cùng ít binh pháp mà thôi.

      Nhưng mà nàng lắm, tột cùng nàng có giá trị lợi dụng với Phượng Hàn Trần? Muốn làm ngơ, nhưng tiếng liền cầu hôn , trong khi bọn lúc đó ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, nàng còn nhớ lúc ấy Bùi Nguyệt Nhi tức giận đến xanh mặt, Triệu Kim Vân lại tức giận đến hộc máu.

      Nhớ tới dáng vẻ kệch cỡm của Bùi Nguyệt Nhi, Bùi Vận cũng kiếp trước đến tột cùng mình làm sao lại bại bởi Bùi Nguyệt Nhi, đều nam nhân thích nữ tử có dánh vẻ nhu nhược mềm yếu, nàng tuy rằng làm được Bùi Nguyệt Nhi như vậy, có đúng Phượng Hàn Trần khi nhưng cũng có tiểu nữ nhân mặt, còn hơn này đó khuê giữa tiểu thư, nàng hiểu được tay làm hàm nhai, tự trọng tự ái, vì cái gì liền tình nguyện phải là loại nữ nhân như Bùi Nguyệt Nhi? Đương nàng biết vì Bùi Nguyệt Nhi mà muốn giết nàng, ngày xưa nào là đối với làm nũng, vì suy nghĩ cảnh tượng giống như hung hăng cho nàng cái tát, như ở trước mặt nàng cười cười nhạo biết lượng sức.

      ai biết tâm tình của nàng lúc ấy, quả thực so với bị oan còn đau hơn. . .

      Nhưng Bùi Vận cũng biết, Phượng Hàn Trần sở dĩ lựa chọn Bùi Nguyệt Nhi là xuất phát từ ngôi vị hoàng đế của luôn cảm thấy bất an, ngày xưa Bùi Vận vì bày mưu tính kế, sáng tác binh thư quốc luận khi, chậm rãi mà chính là tự tin hạ bút thành văn, thong dong làm cho bản thân đối với vợ mình luôn cảm giác bất an. biết cả đời này đời đôi tình nhân cùng Bùi Vận căn bản thể được, điều này làm cho mãnh liệt cảm giác mình thể có được Bùi Vận, khi lên ngôi vị hoàng đế có tam cung lục viện, Bùi Vận tất nhiên ngừng lo lắng, thậm chí có thể phản bội , ở bên người khác trả thù .

      Cho nên thể bên nàng, hậu cung của cần chính là Bùi Nguyệt Nhi hung vô chí lớn, xem là trời, chỉ biết tranh giành tình , mà muốn nạp thiếp luôn lo lắng đề phòng ngôi vị chính thê bị đạp đổ.

      Nàng mở hai mắt, Tròng mắt đen ở trong bóng tối càng đẹp, giống như là cái đầm nước ở dưới ánh trăng liễm diễm sáng ngời. Nàng thở dài, mình an tĩnh lại, nhắm mắt lại chính là hình ảnh đủ loại của kiếp trước, ngừng nhiễu loạn lòng của nàng, nếu , chưa đến nửa tháng, nàng có thể đem nội công tâm pháp luyện đến ba tầng.

      Trời tối chỉ có ánh sáng - nến theo ngoài cửa sổ tiến vào, Bùi Vận cả kinh, vội vàng xoay người nằm xuống, nhìn thấy ánh sáng kia đến cửa liền dừng lại, tựa hồ muốn đẩy cửa vào, nàng nhanh tay kéo chăn đắp lên người, nhắm lại hai mắt.

      "Tiểu thư, người ngủ chưa?"

      Nghênh Xuân cố ý gọi nhưng vẫn như trước có chút thanh khó nghe truyền ra ngoài cửa, thấy phát gì.

      Bùi Vận có ra tiếng, mà là im lặng nhìn ánh sáng - nến ngoài cửa, trong mắt phiếm nhiều ngấn lệ. Nghênh Xuân bây giờ có nghe thấy thanh, nghiêng đầu nhìn nhìn vào bên trong, thân mình nhàng đẩy cửa ra, Bùi Vận chậm rãi nhắm mắt lại, làm bộ như ngủ say, lại xem khóe mắt còn ngấn lệ.

      Nghênh Xuân cầm cây nến vào, nhìn thấy Bùi Vận nằm ở giường ngủ, nàng nhàng thở cười cười, thầm mắng chính mình nghĩ quá nhiều. Ánh sáng chiếu lên khóe mắt Bùi Vận rơi nước mắt lại làm cho Nghênh Xuân thêm ngây ngẩn cả người, nàng ngồi vào mép giường, cánh tay nhàng lau nước mắt của Bùi Vận, rồi lẳng lặng ngắm nhìn.

      "Tiểu thư, Nghênh Xuân nhất định bảo vệ cho người cùng phu nhân, sợ. . . Cho dù chết, Nghênh Xuân cũng muốn bảo vệ các người chu toàn, cho Triệu thị mảy may tổn thương hai người. Chúng ta, nhất định càng ngày càng tốt hơn. . ."
      Last edited: 25/6/17
      thuyt, Tĩnh Nhu, linhdiep172 others thích bài này.

    4. Sát Tỷ Tỷ

      Sát Tỷ Tỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      363
      ☆ Chương 19: Mĩa mai


      Nghe được những lời này của Nghênh Xuân, Bùi Vận nhịn được nức nở đứng lên dọa Nghênh Xuân kêu to tiếng, còn tưởng rằng nàng gặp ác mộng, vội vàng đứng dậy đưa ngọn đèn trong tay ngọn đèn đặt bàn, sau đó chạy tới đem nửa người Bùi Vận ôm lên chân mình, khom người ôm lấy bã vai mảnh khảnh của Bùi Vận, cánh tay nhàng vỗ vỗ.


      Nghênh Xuân như vậy càng giống như trỉ kỉ ôn nhu, Bùi Vận trong lòng càng thêm khổ sở, nàng khỏi nhớ tới kiếp trước Nghênh Xuân chết, ánh mắt lúc ấy là "tuyệt vọng" " cam lòng" nhưng nàng cái gì cũng làm được, nàng vì Phượng Hàn Trần kia phụ bạc kia, ngày đêm thức trắng biên soạn binh pháp Tôn Tử, lúc ấy các nàng ở trong sân, Nghênh Xuân bị người khác thay nhau bắt nạt, đổ đủ thứ dơ bẩn cũng nguyện lớn tiếng cầu cứu vì sợ nàng phải chịu hại, mà nàng lại vì tên đầu sỏ gây nên mà hưng phấn soạn sách, giành tiền đồ.


      Mới đầu giọng còn nức nở sau biến thành khóc rống, bất luận Nghênh Xuân dỗ giành như thế nào cũng nghừng khóc, Bùi Vận thủy chung lời nào chỉ khóc, luôn đắm chìm trong đau khổ bên trong. Đêm thanh tĩnh, tiếng khóc đau đớn đến xé ruột xé gan của Bùi Vận trong tiểu viện càng thêm quỷ dị, làm cho mọi người chú ý, chỉ Tần Tình đến mà ngay cả Bùi Ngang cũng đến đây.


      "Tiểu thư chắc là gặp ác mộng ." Nghênh Xuân xấu hổ khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Bùi Ngang, nàng nửa đêm nghe có tiếng động liền đến xem ngay, cũng chưa kịp mặc quần áo nghiêm chỉnh, chỉ khoác áo khóc ngoài rồi đến đây, hơn nữa Bùi Vận ôm thắt lưng của mình nhúc nhích được, tại đối mặt với Bùi Ngang, mặc dù ta quay đầu , nhưng quần áo nghiêm chỉnh nàng cũng có chút lúng túng.


      Khi Bùi Ngang vào cửa Bùi Vận cũng khóc lại, khuôn mặt nhắn chôn ở trong lòng Nghênh Xuân ngừng nức nở , chỉ là nàng đột nhiên xúc động, nghĩ tới càng khóc càng thể dừng lại được, tiếng khóc đem luôn Bùi Ngang dẫn tơi đây. Thế nhưng Bùi Ngang đến đây, nàng dứt khoát theo lời của Nghênh Xuân nàng gặp ác mộng, đưa người cha cặn bã này chiếu cố "mĩa mai" phen.


      "Phụ thân, phụ thân, Vận Nhi rất nhớ phụ thân, vì sao phụ thân đến thăm Vận Nhi, mỗi khi con trộm ra ngoài nhìn thấy phụ thân đối tốt với đại tỷ tỷ con rất hâm mộ tỷ ấy, mẫu thân phụ thân cưng chiều Vận Nhi nhất nhưng tại sao lớn như vậy rồi ngay cả gặp phụ thân tý cũng khó như vậy.


      Bùi ngang nghe Bùi Vận " mê" , trong lòng vô cùng đau đớn, cũng áy náy cực kỳ, lúc trước vốn tưởng rằng Tần Tình đem đứa đưa hậu viện tốt hơn môt tý, dù sao lúc ấy đối Tần Tình vẫn còn quan tâm, lại nghĩ rằng...


      "Mẫu thân luôn với Vận Nhi phụ thân thương cưng chiều Vận Nhi nhất , nhưng từ đến lớn Vận Nhi đều chưa từng có qua cảm giác được phụ thân che chở, ngày đó đại tỷ tỷ đem con ra đẩy xuống đất, chảy rất nhiều máu, Vận Nhi rất đau, nghĩ đến mình sắp chết, muốn gặp phụ thân lần, chính đại tỷ tỷ thêm rằng Vận Nhi là nghiệt chủng. . .

      Phụ thân, Vận Nhi phải là nghiệt chủng, phụ thân, mẫu thân người như vậy, làm sao có thể cùng người có tư tình? Mẫu thân tổng phụ thân hai mẹ con nhất, ta luôn rất tin tưởng, nhưng khi biết mình sắp chết, mới hiểu được. . .

      Cũng chỉ vì , cũng thể tín nhiệm đối phương vô điều kiện tín nhiệm đối phương, bằng . . . Phụ thân làm sao lại tin tưởng mình, nhìn qua phát ra bên trong có mờ ám? Ngay cả tiểu hài tử như con cũng hiểu, phụ thân người sao lại ? Chẳng lẽ ngươi tự nhận là. . . Người thể so với những vị ưu tú tuấn mĩ sao? Phụ thân ở trong lòng Vận Nhi, luôn luôn là người tuấn mĩ vĩ đại nhất. . ."

      Bùi Ngang nghe Bùi Vận ở "Trong mộng" đối với lên án, đau lòng, tự trách, thương tiếc cùng nghi hoặc toàn bộ xông lên đầu, trong nháy mắt giống như thức tỉnh, tựa hồ có cái gì chợt lóe lên, lại kịp bắt lấy, nhưng trong lòng lại có cơ sở để cho tức giận dĩ nhiên là người bấy lâu nay thương , thoạt nhìn lúc nào cũng nhu nhu nhược nhược, nữ nhi thiện lương hào phóng, nghe Bùi Vận , chắc hẳn nàng ta thường đến hậu viện, còn hay làm khó dễ hai mẹ con này, hơn nữa biết Tần Tình vì sao lại phải ở trong hậu viện? Chẳng lẽ sau lưng Triệu Kim Vân thường gây ra những chuyện này cho hài tử này sao?

      "Nghênh Xuân, Nghênh Xuân, lạnh quá, mẫu thân, Vận Nhi muốn cùng mẫu thân ngủ, gió lớn, mưa lại người Vận Nhi , mẫu thânmau mau ômVận Nhi, Vận Nhi lạnh quá. . ."

      Bùi Vận đột nhiên sang chuyện khác, ôm Nghênh Xuân run lẩy bẩy nức nở , làm cho Bùi Ngang khỏi liên tưởng đến cái hậu viện kia "Gió mặc gió, mưa mặc mưa" phòng cỏ tranh, lại cảm thấy áy náy thôi.

      "Vận Nhi. . ." Tần Tình đến, khóe mắt ngập nước ôm Bùi Vận từ Nghênh Xuân ôm nữ nhi mình vào lòng, nghĩ tới Bùi Vận nphải cùng nàng cực sợ sống trong gian phòng bằng cỏ tranh kia, trong lòng luôn tự trách mà chảy nước mắt.

      Đều tại nàng sai, nếu như lúc ấy nàng phòng bị cảnh giác cao chút, hôm nay Bùi Vận phải theo nàng chịu nhiều khổ cực như vậy, mang Bùi Vận tới hậu viện cũng chỉ sợ Triệu Kim Vân gây bất lợi cho nàng, nhưng chưa từng muốn Bùi Vận phải mất tình thương của cha, lúc Bùi Ngang đối với nàng hết hy vọng, nàng làm sao dám mạo hiểm đem Bùi Vận đặt ở tiền viện như hang hổ hang sói đây. . .

      Ánh nến trong đêm yên lặng chiếu lên mình, bên ngoài ngẫu nhiên thổi lên trận gió thổi lên cành cây ngoài cửa sổ trắng xanh rít rít vang lên, nghịch ngợm theo khe cửa sổ chạy vào mang theo ánh nến nhảy múa, suýt nữa làm cho ánh nến quên mất nhiệm vụ của mình, cũng may giỏ cũng chỉ là gió, tự nhiên nó đến vội vã, rồi rời cũng vội vã, cùng ánh nến vui vẻ trong nháy mắt, sau vui vẻ lại mình chảy sáp, có ai quan tâm nó hỉ nộ ái ố?

      Trong phòng tĩnh đến mức có chút nặng nề, Bùi Ngang đứng nhìn Tần Tình cùng Bùi Vận, cảm giác khoảng cách vớicác nàng gần như vậy, lại cảm giác xa, ràng chỉ có hai bước ngắn ngủi, muốn tới lại giống như là “thiên sơn vạn thủy”.

      Mười năm này, vẫn luôn làm cho mình phải suy nghĩ, cần đến xem, muốn làm cho Tần Tình cảm nhận chút đau khổ của phản bội, mới đầu mỗi lần sắp sửa bước vào hậu viện, trong đầu liền ngừng lên hình ảnh nam nhân nằm ở bên cạnh nàng, áo quần rối loạn xộc xệch, chân lúc đấy động đậy nổi, cảm giác như bị rắn cắn miếng, đau đớn tràn đến, liền lập tức rụt trở về.
      hanyii7, linhdiep17, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. Sát Tỷ Tỷ

      Sát Tỷ Tỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      363
      ☆ Chương 20: Từng bước từng bước tiến tới.

      đêm mộng, Bùi Vận ngồi ở giường duỗi lưng cái, nhớ tới tình cảnh tối hôm qua Bùi Ngang mang theo vẻ mặt như có điều suy nghĩ thất vọng rời , nàng liền nhịn được cười cười, lưu loát xoay người mặc quần áo vào.

      Mặc lên người chiếc váy thêu hoa trăm điệp, bên ngoài khoác chiếc áo thêu hoa đào giữa mây mù, lộ ra đường cong duyên dáng cùng chiếc cổ thon dài, làn váy chạm xuống đất, như mặt nước lướt tuyệt vời, nhất động nhất tĩnh đều giống như bức họa đầy cuốn hút. Ba nghìn sợi tóc đen nhánh khoác ở sau người, nửa búi lên cao nửa thả xuống, đầu đơn giản cài chiếc trâm chi bạch ngọc hồ điệp, hai sợi tóc đen dùng trâm hoa quấn lên rủ xuống ở trước ngực, mặt bôi phấn càng khiến nàng như cánh hoa mềm mại xinh đẹp, làn da hơi xanh xao được nàng kĩ lưỡng chăm sóc nửa tháng cũng trắng lên chút ít, thoạt nhìn có nét đẹp khuynh quốc khuynh thành, thêm chút thời gian, chắc chắn danh hiệu đệ nhất mỹ nhân đế đô của Bùi Nguyệt Nhi lần nữa đoạt lại.

      Nàng soi gương cười tiếng, khuôn mặt nhắn non nớt lên tự tin, cho dù mắt có chút sưng đỏ, nhưng làm mất vẻ xinh đẹp gì sánh được.

      "Tiểu thư?" Nghênh Xuân bưng bồn rửa mặt đến, đứng ở cửa ngu ngơ kêu lên.

      "Nghênh Xuân, ta vận y phục này đẹp ?" Bùi Vận nghiêng thân thể nhìn Nghênh Xuân, dắt làn váy dạo qua vòng cười hỏi.

      "Đẹp, tiểu thư mặc lên là đẹp." Nghênh Xuân gật đầu , có chút thương cảm nhìn xem Bùi Vận .

      Lúc này tiểu thư nên có bộ dạng, cuộc sống này. . .

      "Khanh khách, y phục này là đẹp mắt." Nàng cố làm ra vẻ thích thú sờ sờ tay áo , kỳ trong lòng vô cùng khinh thường, đời trước nàng ngay cả phượng bào mặc qua, còn có cái gì mà cảm thấy hứng thú, bất quá muốn cho Nghênh Xuân cùng mẫu thân nhìn ra khác lạ. Huống chi những bộ quần áo này là cũ, cũng phải đồ đáng giá , nàng sớm biết Triệu Kim Vân lòng dạ hẹp hòi, dù bề ngoài hào phóng, đối với kẻ địch, bà ta lại có thể đưa ra quần áo tốt cho nàng cùng mẫu thân mặc? Đây cùng lắm là đồ mặc qua của Bùi Nguyệt Nhi thưởng cho nha hoàn ăn mặc, tại lại từ chổ nha hoàn đưa tới đây đổi mới đưa cho nàng mặc.

      A, muốn làm xấu nàng đúng ? Cho rằng đổi mới chút có thể lừa dối? Vậy xem quân cờ ai cao siêu hơn.

      "Tiểu thư rửa mặt , sáng nay lão gia muốn qua cùng Phu tiểu tỷ cùng nhau ăn ở đây." Nghênh Xuân , nghĩ tới đây tâm tình nàng khỏi nghĩ thoáng chút, Phu tiểu tỷ cuối cùng sống đến được . . .

      "Phụ thân muốn cùng chúng ta ăn cơm?" Vốn là đoán được Bùi Vận lại kinh ngạc , bộ dạng giả vờ thụ sủng nhược kinh.

      "Vâng, tiểu thư, ngươi cùng phu nhân. . . Cuối cùng cũng hết khổ , chỉ hy vọng lão gia biết phu nhân trong sạch, để cho tiểu thư phu nhân hề mơ hồ oan." Nghênh Xuân gật đầu , chóp mũi có chút chua xót.

      "Vậy còn gì có thể tốt hơn, nhưng, chuyện qua mười năm, còn có thể điều tra sao?" Bùi Vận nhận lấy chiếc khăn Nghênh Xuân đưa cho thấp giọng .

      "Nhất định có thể, haizzz, sáng sớm chọc tiểu thư mất hứng, Nghênh Xuân đáng đánh đòn." Nghênh Xuân đột nhiên cười , nhận lại khăn từ Bùi Vận thay nàng bắt đầu lau mặt.

      "Ai dám đánh Nghênh Xuân ta liền đánh người đó, ai cũng thể bắt nạt người của ta." Nàng hừ mũi khinh bỉ .

      Nghênh Xuân cười cười, khuôn mặt xinh đẹp ra vẻ yếu ớt. Bùi Vận đưa thay sờ sờ cổ họng của nàng ta có vết sẹo, "Nghênh Xuân, ta nhất định chữa lành cổ họng của ngươi ."

      Nghênh Xuân tay run lên, nhìn Bùi Vận có chút thể tưởng tượng nổi, lập tức lạc giọng cười cười, "Nghênh Xuân cuống họng là từ như vậy , tiểu thư chớ vì Nghênh Xuân phí tâm."

      Bùi Vận lắc đầu, súc miệng.

      Nghênh Xuân cuống họng đến tột cùng là xấu như thế nào, Bùi Vận cũng nhờ đời trước, trong lúc vô tình biết .

      Nghênh Xuân tám tuổi lúc, nàng ta bị cha mẹ bán cho Bùi phủ, lúc ấy Bùi gia còn chưa có ở riêng, bởi vì Nghênh Xuân lớn lên rất tôta, giọng lại hay, hát điệu hát dân gian vô cùng êm tai, mười tuổi năm ấy, Bùi gia đại gia coi trọng nàng, Bùi đại phu nhân lại là bình dấm chua khổng lồ, dám hiển nhiên phá hủy mặt Nghênh Xuân, bà ta liền phá hủy cuống họng Nghênh Xuân, hãm hại cho Nghênh Xuân uống nhất viên hỏa than, khiến cho Nghênh Xuân suýt nữa bị phỏng cổ họng bỏ mạng.

      Nữ nhân Bùi gia, là ác độc. . .

      ngày nào đó, nàng đem bọn họ nợ mẹ nàng cùng Nghênh Xuân , toàn bộ đòi lại hết. . .

      Bùi Vận từng bước từng bước về hướng phòng trước, đằng kia rèm thêu hoa trăm điệp, váy bươm bướm theo động tác uyển chuyển của nàng phảng phất như sống, nhàng nhảy múa, xa hoa. Bùi Ngang thấy nàng lúc này, trong nháy mắt kinh diễm phen, nàng lặng lẽ giả trang, ngoại trừ da điểm vàng, đơn giản mà chính là phiên bản Tần Tình năm, mà nàng đường tư thái ưu nhã thong dong, so với ma ma huấn luyện qua Bùi Nguyệt Nhi còn cao quý trang nhã hơn nhiều.

      Chỉ là, Bùi Vận mặc thân y phục như thế lại có chút quen mắt?

      "Nữ nhi bái kiện phụ thân, mẫu thân." Nhìn thấy Bùi Ngang, Bùi Vận đoan trang cúi người xuống, có chút ngượng ngùng .

      Tần Tình nhìn thấy Bùi Vận lần này cũng kinh ngạc phen, phải là kinh ngạc Bùi Vận vận cách ăn mặc như thế, Bùi Vận từ xinh đẹp nàng biết , nhưng nàng bộ lễ nghi, sao nữ nhi nàng lại làm được hoàn hảo, nàng khỏi có chút nghi ngờ.

      "Vận Nhi tri lễ như vậy phụ thân cảm thấy bội phần vui mừng." Bùi Ngang cười đỡ nàng dậy mà .

      "Đều là mẫu thân dạy hảo." Bùi Vận ngượng ngùng cúi đầu xuống cười .

      Bùi Ngang tán thưởng vui mừng nhìn thoáng qua Tần Tình, làm cho Tần Tình cũng là ngượng ngùng thôi, hờn dỗi nhìn Bùi Vận.

      "Mẫu thân ~ Vận Nhi biểu được ? Tối hôm qua lúc trở về nhà Vận Nhi luyện hồi lâu đấy." Bùi Vận đối với nàng nhếch miệng cười tiếng, hướng phía nàng tới, nàng thân mật khoác cánh tay Tần Tình, giọng .

      Tần Tình sững sờ, nhớ tới tối hôm qua trong phòng Bùi Vận đèn xác định sáng hồi lâu mới tắt, nàng đau lòng ngắm Bùi Vận, sờ sờ đầu của nàng "Con vẫn còn , lần sau đừng thức đêm như vậy, ban ngày nương cũng có thể dạy con."

      "Đúng vậy mẫu thân."

      Bùi Ngang nhìn hai mẹ con, trong nội tâm cảm giác được rằng đây chính là người nhà, khỏi đối với mình tán thưởng, đón các nàng trở lại quyết định để ba người đoàn tụ là quyết định sáng suốt.

      "Mẫu thân, người xem hôm nay con có xinh đẹp hay , lần trước chứng kiến đại tỷ tỷ cùng ngọc đào tỷ tỷ mặc cảm thấy rất đẹp mắt, Vận Nhi tại cũng có thể mặc đẹp mắt như vậy sao." Bùi Vận ở Tần Tình trước mặt xoay vòng , làm bộ nhìn thấy Bùi Ngang trong nháy mắt chìm xuống mặt.
      Lúc đầu hoài nghi quần áo người Bùi Vận sao lại nhìn quen mắt như vậy, còn nhớ hai năm trước Bùi Nguyệt Nhi còn mặc bộ này múa cho xem, về sau cũ liền thưởng cho các nha hoàn bên người.

      thời y phục này đổi mới chút, lại lại đến Bùi Vận người, này Triệu Kim Vân làm sao làm như thế chuyện? Uổng đối nàng phen tín nhiệm. . .
      thuytemilia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :