1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bệ hạ luôn thích giả đứng đắn - Vân Sơ Chi Sơ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Huhu chương ngắn quá đọc hổng gì chơn :yoyo25: . Hoàng Đế bệ hạ ,Trùng Dương công tử , Trọng Cửu ca ca , Cửu Lang mau mau bắt chi chi đem về nhà nào
      Mieu1810 thích bài này.

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 6.2: TÂM
      Edit: Miêu
      Beta: Boss Hằng Lê
      Cung Quảng Hằng
      “Đạo trưởng.” Nàng cầm bàn tay , đem bàn tay ấm áp, áp sát mặt mình, lại lần nữa thấp giọng hỏi: “Ta muốn nghe trong lòng ngươi , muốn ta hay ? Muốn hay ?”

      Cố Cảnh Dương rũ mi xuống, lập tức lại ngước lên, trong lòng ngàn vạn do dự.

      sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình lại bị buộc đến tình cảnh chật vật như thế này, càng nghĩ đến đem mình ép đến tình cảnh này, lại là trẻ mới mười sáu tuổi này.

      Tạ Hoa Lang thấy , ngược lại cũng bắt buộc, buông tay ra : “Ngươi lời nào, ta coi như ngươi cự tuyệt.”

      Nàng đứng lên, ý muốn rời ống tay áo bị kéo lại.

      Tạ Hoa Lang đưa lưng về phía , dừng chân lại khóe môi kiềm được khẽ cong cong, biết tại sao, nàng lại tự dung nhờ đến lúc bé nàng ngồi trong lòng phụ thân, lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa trải rộng khắp bầu trời đêm ở thành Trường An.

      Đêm đó, pháo hoa đầy trời, chói lọi, xinh đẹp gì sánh nổi. Đây chính là phong cảnh đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy lúc còn bé, bao nhiêu năm trôi qua vẫn có gì có thể thay thế được.

      “Đạo trưởng.” Nàng : “Cái gì cũng chịu là ngươi, tại cho ta cũng là ngươi, ngươi cũng khó hầu hạ mà.”

      “Chi Chi.” Cố Cảnh Dương ngồi dậy, kéo ống tay áo nàng, : “Đừng nữa.”

      Tạ Hoa Lang nhịn cười, lại chịu tha, hỏi ngược lại: “Vì sao cho ta ?”

      “Chi Chi, tâm ý của ta, ngươi cũng hiểu mà.” im lặng lát, trong giọng thêm vài phần ngây ngô, khó xử, thấp giọng : “ đem ta ép đến hoàn cảnh này, cần nữa, ta…”

      Tạ Hoa Lang quay người lại nhìn , trong ánh mắt tràn đầy ý cười, cũng lời nào, chỉ quay lại nhìn như thế.

      Cố Cảnh Dương chưa từng thấy qua ánh mắt sáng ngời như vậy, cùng nàng nhìn nhau lâu, rốt cục quay mặt qua chỗ khác, ôn nhu gọi tiếng: “Chi Chi.”

      Tạ Hoa Lang ngồi kế bên cạnh , dùng bờ vai cọ vài cái, thấp giọng cười : “Chỉ là thêm câu, khó khăn đến thế sao?”

      Cố Cảnh Dương : “Quá mức tùy tiện, hợp lễ nghi.”

      “Dài dòng quá .” Tạ Hoa Lang nghĩ như vậy, vừa cúi đầu nghiêng mặt theo dõi , : “Lúc ta , ràng ngươi rất thích nha.”

      “Ngươi xoay mặt qua bên kia .” Cố Cảnh Dương quay đầu chỗ khác, giọng : “Nào có ai nhìn người khác như thế chứ.”

      Tạ Hoa Lang ngoan ngoãn ngồi xuống, lại cầm ống tay áo rộng rãi của , : “Cửu lang, ngươi nhìn ta này, nhanh lên nào.”

      Cố Cảnh Dương liền nghiêng đầu nhìn nàng, : “Ngươi sao thế?”

      Tạ Hoa Lang đem môi lại sát gần , hôn mạnh lên mặt cái

      “Chụt.” tiếng

      Thân thể Cố Cảnh Dương cứng đờ, đưa tay lên che lại chỗ nàng vừa hôn qua, ngẩn người lúc lâu, định lên tiếng, lại bị Tạ Hoa Lang ngắt lời trước.

      “Đạo trưởng, ngươi lại còn muốn gải đứng đắn!”

      Nàng nghiêm túc : “Vừa rồi ta hôn chậm như thế, ngươi có thế tránh được mà!”

      Nơi bị nàng hôn qua, tựa hồ nóng lên, ngón tay Cố Cảnh Dương vẫn ở chỗ kia, : “Ta chỉ là, chỉ là….”

      Tạ Hoa Lang chậm rãi : “Chỉ là ngươi muốn trốn.”

      Cố Cảnh Dương buông mắt xuống, nữa.

      “Chuyện này có gì mà thể thừa nhận chứ?” Tạ Hoa Lang ngồi dậy, dựa sát vào tai , thấp giọng : “Ngươi thích ta.”

      Cố Cảnh Dương hơi tức giận, ngước mắt nhìn nàng : “ sao?”

      sao cả.” Tạ Hoa Lang lúc này bị câu của làm bật cười, ôm lấy cánh tay , cười hỏi: “Đạo trưởng, ta hôn ngươi hai lần, khi nào mới đến lượt ngươi hôn ta đây?”

      Cố Cảnh Dương quen với nghiêm túc chuẩn mực, vừa rồi bị nàng ép sát quá nên mới buột ra câu như thế, sau đó càng nghĩ càng xấu hổ, giờ phút này làm sao có thể đồng ý với ý nàng chứ, quay mặt qua chỗ khác để ý đến nương kế bên.

      “Đạo trưởng, ngươi sao lại thế này?” Tạ Hoa Lang : “Ngoài miệng tự xưng là đứng đắn, lễ nghĩa, nhưng ngay cả đạo lý có qua có lại cũng biết.”

      Cố Cảnh Dương : “Có qua có lại phải dùng như thế này.”

      “Ngươi mặc kệ ta dùng chỗ nào ." Tạ Hoa Lang đong đưa cánh tay , thúc giục: “Hôn ta cái thôi mà.”

      “Chi Chi.” Cố Cảnh Dương hơi ngượng ngùng, thấp giọng : “Đừng nghịch nữa.”

      “Có phải ngươi tiện đúng ?” Tạ Hoa Lang nghĩ nghĩ , liền từ trong tay áo lấy khăn ra, quấn quanh đôi mắt lại: “ tại ta nhìn thấy gì hết, có thể hôn rồi chứ?”

      Khăn trắng che ở trước mặt nàng, càng làm đôi môi nàng tươi ngon căng mọng như châu như ngọc, động lòng người.

      Cố Cảnh Dương nhìn lâu, chợt nhớ tới mùi hoang hoa đào rực rỡ nở lúc tháng sáu bay thoảng trong gió.

      Người ta hay , miệng như đào, ra là thế này.

      Tạ Hoa Lang bịt kín mắt lại, kỳ cũng chắc hôn mình , nhưng mà im lặng đó coi như là hy vọng.

      Bên trong hết sức yên ắng, khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng gần, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe được,

      Cũng biết như thế nào, phát hơi thở đến gần, Người sợ trời sợ đất như Tạ Hoa Lang, lại trở nên thấp thỏm yên, hơi hối hận vì bịt kín mắt.

      Hơi thở của khẽ lướt qua môi nàng, từ xa đến gần, cuối cùng cũng rơi xuống, chỉ đưa tay dịu dàng quẹt chop mũi của nàng.

      Tạ Hoa Lang trời sinh tính nóng nảy, nếu nhìn trúng cũng lớn mật theo đuổi cũng coi mình chủ động là mất hết thể diện. Hai lần trước đều là nàng tự hôn , đều hết sức thoải mái, nhưng lần này, chỉ cọ lên mũi cái, lại làm nàng đỏ mặt.

      “Ta tuy luôn thích Hương (*).” Cố Cảnh Dương nhận thua, ôm nàng vào lòng, nắm bờ vai nàng, thấp giọng : “Nhưng lại có khả năng làm Võ hoàng đế, chỉ xin làm mây trắng bay hoài dứt (**).”

      (Thực ra đoạn này là :"Ngô lão thị hương hĩ, bất năng hiệu vũ đế cầu bạch vân hương dã! Cũng là câu trêu đùa kiểu 18+ của Hán Đức Đế và Triệu Hợp Đức (em của Triệu Phi Yến) rằng, sau khi hoan ái với Triệu Hợp Đức (em Triệu Phi Yến, vì mê bộ ngực nõn nà của nàng nên y thốt lên câu là :"Ngô lão thị hương hĩ, bất năng hiệu vũ đế cầu bạch vân hương dã! Bạch vân hương chỉ hán vũ đế vãn niên thường cầu trường sinh bất lão chi bạch vân . . . Nghĩa là Ta luôn thích ‘Hương’ thế này, tuy ta phải là Hiệu vũ đế nguyện mình thành đám mây trắng bay bầu trời vĩnh diễn, nhưng mong được bên bộ ngực nàng mãi mãi…) (Trích Triệu Phi Yến Ngoại Truyện) (Hán đức đế đặt tên cho bộ ngực của Triệu Hợp Đức là ôn nhu hương)

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Bây giờ kêu hôn chịu hôn . Sau này đừng đè con người ta ra hôn nhen Cửu Lang kkkk
      Mieu1810 thích bài này.

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 7.1: TINH TƯỢNG
      Edit: Miêu
      Beta: Boss chị Hằng Lê
      Cung Quảng Hằng
      “Ta tuy luôn thích Hương.” Cố Cảnh Dương nhận thua, ôm nàng vào lòng, nắm bờ vai nàng, thấp giọng : “Tuy có khả năng làm Võ hoàng đế, chỉ xin làm mây trắng bay hoài dứt.”

      Lời này là của Thành đế thời Tây Hán với Triệu Hợp Đức, với ngụ ý là, khi rơi vào ôn nhu hương từ nay về sau, còn tâm trí noi theo Hán Vũ đế cầu tiên vấn đạo nữa.

      Tạ Hoa Lang tựa vào trong lòng , bật cười khẽ : “Đạo trưởng, chàng muốn làm Hán Thành đế, nhưng ta muốn làm Triệu Hợp Đức đâu, trong đống bừa bãi của Triệu thị để bị mắng ngàn năn như <Hán Thư> đâu.”

      Cố Cảnh Dương cũng mỉn cười, : “Nàng xinh đẹp sang quý như thế, nếu đem ra so sánh, cũng chưa biết là ai xinh đẹp hơn ai.”

      Tạ Hoa Lang nghe vậy cũng bật cười, giờ phút này hai người sát gần với nhau, nàng thoáng cúi đầu lại ngửi được mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt tỏa ra từ người , ngạc nhiên : “Đạo trưởng, chàng dùng huân hương gì vậy? Ta phân biệt được.”

      Nàng vừa cúi đầu ngửi thử, thân thể khỏi nghiêng người về phía trước nên vạt áo khẽ buông lỏng, cái cổ tinh tế trắng nõn làm tim Cố Cảnh Dương bỗng nhiên nhảy lên, giống như bị phỏng, vội vàng thu hồi ánh mắt lại.

      có gì.” thấp giọng : “Trầm thủy hương mà thôi, nếu nàng thích để ta gọi Hành gia lấy cho nàng ít.”

      “Thôi miễn .” Tạ Hoa Lang ngẩng đầu nhìn , liền nhìn thấy mặt người này sạch như ngọc, phong thái xa cách lại hòa nhã cùng với hai mắt có thần, trong lòng liền thích thôi, đưa tay sờ chòm râu của , cười : “Hương thơm thanh nhã nhàng như thế chỉ thích hợp cho loại người giống thần tiên như chàng thôi, khi hòa vào nhau càng tang thêm đặc tính của nó, nếu ta dùng có chút kì quái.”

      Cố Cảnh Dương nhàng đẩy tay nàng ra, thấp giọng : “Chi Chi, nàng lại ngang bướng nữa rồi.”

      Tạ Hoa Lang buồn cười, bỗng nhiên phát giác ra vài điểm khác biệt, nghi ngờ nhìn , : “ đúng sao, ta cũng từng gặp người khác dùng Trầm thủy hương rồi, nhưng phải mùi này.”

      “Phải ?” Mày Cố Cảnh Dương khẽ nhúc nhích, hơi trầm tư rồi : “Có thể Hành gia cho người thêm vài hương liệu vào đó.”

      xong, kêu lên: “Hành gia.”

      Hành gia lúc trước bj đuổi , nhưng cũng xa lắm, chỉ đến nơi nhìn thấy hai người bên trong nhà, cũng nghe được thanh bên trong.

      tại, lại nghe thấy thanh Cố Cảnh Dương, ta vội vàng vào, ánh mắt lướt qua bên trong phòng, liền nhìn thấy bệ hạ luôn mẫu mực khắc khổ nhà mình ôm mỹ nhân trong lòng, cảm thấy kinh ngạc, vội vàng rũ mắt xuống, dám nhìn nữa.

      Tạ Hoa Lang nhìn thấy phản ứng ta như thế cũng cảm thấy thú vị, theo bản năng nhìn về hướng Cố Cảnh Dương, lại thấy thần thái tự nhiên, hoàn toàn hề ngượng ngùng như trong tưởng tượng của nàng, đúng là làm cho nàng mở mang tầm mắt mà.

      Nàng có chú ý tới bàn tay trong tay áo của Cố Cảnh Dương siết lại chặt, như thay quẫn bách của chủ nhân nó tại.

      Cố Cảnh Dương nhàng : “Huân hương trong phòng có phải là Trầm thủy hương ?”

      “Phải, nhưng cũng phải.” Hành gia phản ứng rất nhanh, đáp: “Mùi hương này nguyên thủy đúng là xuất xứ từ Trầm thủy hương, sau đó được điều hương sư bỏ thêm mấy hương liệu vào làm nhạt bớt hương khí ban đầu của Trầm thủy hương, thành mùi hương khác.”

      “Điều hương sư kia là rất độc đáo, ta chỉ ngửi được mùi hương này ở người đạo trưởng thôi.” Tạ Hoa Lang cảm khái câu, lại hỏi: “Như vậy tại mùi này có tên gọi là gì?”

      Hành gia đáp: “Dùng tên gọi khác của Trầm thủy hương, gọi là Bồng Lai hương.”

      “Khiến nương chê cười rồi.” Hành gia cung kính đáp lại câu, thấy nàng hỏi lại, rồi hướng Cố Cảnh Dương gật đầu cáo lui, sau lặng lẽ lui ra ngoài.

      “<Hải nội thập châu kí> có ghi lại, Bồng lai tương truyền rằng trong biển đông có quả núi có các tiên ở gọi là Bông Lai sơn.” Tạ Hoa Lang suy nghĩ lát, cười : “ có gió mà sóng to hơn trăm trượng, thể lui tới được. có Cửu trùng thiên, Cửu Thiên Thực Cung, là nơi của Thái Thượng lão quân ở. Chỉ có tiên mới có thể bay đến được chỗ này thôi.”

      (Hải nội thập châu kí : Tục truyền Hán Vũ Đế nghe Tây Vương Mẫu , đại dương bao la có Thập Châu, thế là triệu kiến Phương Sĩ Đông Phương Sóc, hỏi Thập Châu có cái gì Tiên gia dị vật, Đông Phương Sóc viết xuống Thập Châu Ký.

      Đây chỉ là cổ đại truyền thuyết, liền theo số thêu dệt vô cớ tiểu thuyết cố dạng, căn ai tin tưởng những tình này.)


      “Đạo trưởng.” Nàng cười : “Với khí chất bực này của chàng, là thiên tiên, cũng sai biệt lắm đâu.”

      Cố Cảnh Dương rũ mắt xuống nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy cưng chìu, giọng đầy bắc đắc dĩ: “Nàng lại giễu cợt ta rồi.”

      Tạ Hoa Lang cười ha ha, thêm gì nữa, tựa vào lòng chợp mắt.

      là buổi sáng sớm, nắng vàng rực rỡ làm ấm áp lòng người, làn gió man mát lướt qua khung cửa, kéo theo hương thơm của tháng ba trải đầy khắp phòng, trong phòng có tiếng người, nhất thời yên tĩnh.

      Tạ Hoa Lang vốn dĩ chỉ muốn tựa lát trong lòng hồi, cũng biết như thế nào liền từ chợp mắt thành ngủ rồi.

      Cố Cảnh Dương rũ mắt xuống nhìn nàng, ánh mắt mềm mại, đầy thương, chăm chú nhìn lâu, rốt cục cũng cúi đầu hôn như cánh chuồn chuồn vừa lướt qua mặt nước.

      Giấc ngủ Tạ Hoa Lang cũng tính là lâu, khi tỉnh lại thấy mình gối đầu lên đùi , hiếm khi thấy nàng có chút ngượng ngùng, vội vã cáo từ, co chân muốn chạy.

      “Chi Chi.” Cố Cảnh Dương gọi nàng lại, ôn hòa : “Ngày mai, ta có ở đây, nàng đừng đến.”

      Cái tật ba hoa lanh chanh của Tạ Hoa Lang lại phát tác: “Ta đâu ngày mai đến chứ!”

      Cố Cảnh Dương bị nàng như vậy, ngừng lại chút, : “ đến đến.”

      “Huyền Trinh đạo trưởng, sao chàng lại còn mong manh hơn cả ta thế ?” Tạ Hoa Lang dở khóc dở cười, : “Ta đùa với chàng mà.”

      Nàng lắc lắc cánh tay , : “Chàng muốn xa sao?”

      phải.” Cố Cảnh Dương : “Có số việc cần ta phải xử trí mà thôi.”

      biết.” là chuyện gì, Tạ Hoa Lang cũng truy vấn, ngón tay cọ cọ vào trong lòng bàn tay , lại cười : “Ta nhé?”

      Cố Cảnh Dương liếc nhìn nàng sâu, rồi gật đầu: “Ừ!”

      Bước chân Tạ Hoa Lang nhanh nhẹn rời , thẳng đến khi bóng dáng nàng biến mất trong tầm mắt, Cố Cảnh Dương mới quay về sảnh đường, ánh mắt lướt qua ngọc trụy mà nàng treo vỏ kiếm treo tường, mềm mại hẳn .

      Chén trà vừa uống xong vẫn còn đặt y nơi đó, vốn muốn gọi người vào dọn dẹp nhưng trông thấy chén trà mà nàng dùng qua bất chợt dừng lại.

      cái chén trắng như tuyết kia, vẫn còn dính chút son môi đỏ thẫm, nét đỏ xinh đẹp chói mắt, như đóa hoa đào nở giữa tháng sáu.

      Son môi dính bên miệng chén, lưu dấu vết nào mới là lạ, cho nên những nương, phu nhân thời nay chuẩn bị sẵn tờ giấy để lúc nào cũng lau được.

      Cái lễ tiết cực này đến mức nàng lại biết.

      Cũng giống như đóa hoa tai thất lạc lần trước, ràng là cố ý mà.

      Cố Cảnh Dương đưa tay tới, muốn chạm vào dấu son môi kia nhưng ngón tay chưa chạm đến liền rút lại.

      hợp lễ giáo.

      ….
      Kimkimdao, Chôm chôm, bachnhaty14 others thích bài này.

    5. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      khoái lại còn ngại =D]]]]]~ . Bệ hạ cứ đứng đắn vầy biết nào mới có thịt ăn đây
      Mieu1810 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :