1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bệ hạ luôn thích giả đứng đắn - Vân Sơ Chi Sơ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 5.1: ỒN ÀO
      Edit: Miêu
      Beta: Chị Hằng Lê

      Cung Quảng Hằng

      Lúc Tạ Hoa Lang bước vào đạo quan, trong lòng có hơi lo lắng yên, khi ra cửa lại cảm thấy giống như du xuân, bước chân ung dung.

      Người này sao lại mạnh miệng như vậy?

      ràng là thích nàng nhưng miệng lại chịu .

      Giả đứng đắn.

      Thân phận người có thể thay đổi, tình cảnh có thể đổi dời nhưng lời và cử chỉ của người chỉ có thời gian hun đúc tạo nên, thái độ cũng rất khó thay đổi.

      Tạ Hoa Lang gặp vài lần, nghe và nhìn, phong thái và cử chỉ của có lẽ xuất thân cũng tầm thường. Hôm nay cùng hợp tấu khúc nhạc, ý niệm này càng sâu hơn.

      Nếu xuất thân là thứ dân, nào có rãnh rỗi tập tành thổi tiêu, lại thông thạo luật?

      Càng khỏi , xây lên đạo quan mà làm quan chủ tại địa phận của Giang vương.

      Tạ Hoa Lang đoán khả năng là người quen, xem tướng mạo của giống môn khách các loại, thầm đoán chẳng lẻ tri kỷ của Giang vương?

      Tạm thời quản những chuyện này nữa.

      Trong lòng nàng vừa vui sướng lại thấy ngọt ngào, cúi đầu nhìn miếng ngọc bội hôn cái, thu vào trong tay áo, tiếp tục ra khỏi đạo quan.

      Tạ Hoa Lang vào thấy Thải Thanh, Thải Tố ở ngoài cửa chờ, thấy nàng ra nhanh như vậy liền có chút kinh ngạc, trong lòng biết đây phải là chuyện mà các nàng có thể biết nên lên riếng hỏi. Dẫn ngựa qua, đem dây cương đưa đến.

      Tạ Hoa Lang cũng có giải thích với các nàng, phi thân lên ngựa, cách khoảnh rừng đào xinh đẹp, ánh mắt nhìn về phía xa mỉm cười, “Chúng ta trở về thôi.”

      ….

      “Tam tiểu thư, trở về?”

      Tạ Hoa Lang vừa bước vào cửa trước Tạ phủ, liền gặp tỳ nữ bên người của mẫu thân tiến lên đón, trong miệng cười : “Đêm nay trong phủ có yến tiệc, chúc mừng huyện chủ có thai, Lâm An trưởng công chúa cũng đến, phu nhân tiểu thư chọn quần áo và trang sức.”

      Tạ Hoa Lang đem ngựa giao cho người hầu, cười đáp: “ biết.”

      nay, Tạ gia có hai phòng, nếu như cùng nhau đến cũng có gần hai mươi nhân khẩu, chớ chi còn có Lâm An trưởng công chúa cũng đến. Vậy quy mô yến tiệc tối nay .

      Thục Gia huyện chủ giống như mẫu thân, cũng là đệ nhất mỹ nhân.

      Nàng ta là đích nữ duy nhất của tiên đế và Trịnh hậu, mặc dù tuổi trẻ qua nhưng dung mạo xuất sắc cùng sang quý, làm cho người khác dám nhìn thẳng.

      Cũng may nf có mối quan hệ là Thục Gia huyện chủ nên những năm gần đây hai nhà chung đụng ngược lại hòa hợp.

      Người Tạ gia tướng mạo đều cực tốt, Tạ Duẫn cùng với vài vị nam nhân tuổi trẻ cần phải , mặc dù huynh đệ Tạ Yển cùng với Tạ Lệnh qua bốn mươi tuổi, vẫn cảm giác phong thái chính trực, khí độ ung dung, cùng với vài vị nương càng thanh tú tao nhã đều tầm thường.

      Lâm An trưởng công chúa sau khi gặp khỏi khen ngợi: “Cả nhà đều khí chất như ngọc, trong thành Trường An chỉ có Tạ thị thôi.”

      Tạ Yển vuốt râu cười, : “Nữ nhi xinh đẹp gì, là để công chúa chê cười.”

      Lâm An trưởng công chúa mỉm cười, nhìn Tạ Hoa Lang : “Tam tiểu thư tài hoa và dung mạo nổi bật, Tạ đại nhân chọn được rể hiền chưa?”

      Tạ Yển nghe tiếng hiểu lời: “Là có con cháu trong tôn thất đến cậy nhờ trưởng công chúa?”

      Tạ Hoa Lang nghe thế giật thót cả người, lặng lẽ nhìn mẫu thân, thấy Liễu thị vén tay áo rót rượu cho Tạ Yển cười : “Công chúa vẫn nên từ chối ạ, trong lòng Tam nương tử có người, sợ là có duyên phận với mấy vị ấy.”

      Lời ấy vừa ra, cho dù là Tạ Yển cũng có chút ngạc nhiên.

      Lâm An trưởng công chúa cũng như thế, đuôi lông mày thâm thúy nhếch lên, cười :

      “Ngay cả tôn thất cũng đều để vào mắt, có lẽ tam nương chọn trúng, chắc chắn là con em nhà quý tộc?”

      “Vậy cũng phải, chỉ là người ta thích thôi, danh phận cao sang”

      Ánh mắt mọi người nhìn sang có chút tìm tòi, còn có nghi hoặc, Tạ Hoa Lang ngược lại sợ, cười : “Bát tự cũng chưa từng trao đổi qua, trưởng công chúa đừng cười đùa tiểu nữ.”

      Nàng xong lời này, khí bữa tiệc trở nên khác hẳn, Tạ Yển và Tạ Lệnh hai người bất động, nhưng những công tử và tiểu thư khác, lòng lại có toan tính.

      Có kinh ngạc, có mừng thầm, hoặc tiếc hận, phải là ít.

      “Cũng biết là con cháu nhà ai có phúc khí này, có thể lấy tam tiểu thư làm vợ, bất quá nay còn chưa tới phiên muội ấy đâu.” Thục Gia huyện chủ thấy Tạ Hoa Lang muốn chuyện nhiều nên chuyển câu chuyện sang hướng khác, mỉm cười : “Nhị công tử, tam công tử cũng gần đến tuổi trưởng thành cũng nên lấy vợ rồi.”

      Tạ Hoa Lang có thứ huynh Tạ Lương gần đến tuổi bàn hôn và trưởng tử chi thứ hai trọng phủ Tạ thị là Tam công tử - Tạ Sáng cũng mười chín tuổi, chờ sang năm liền cưới tân nương vào phủ.

      Thục Gia huyện chủ đến việc này, trọng tâm của bữa tiệc được chuyển dời , mọi người thuận thế cũng chuyển hướng câu chuyện, cũng làm chi Tạ Tạ Hoa Lang khẽ thở hơi.

      Bóng đêm dần khuya, nhưng tiền thính đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn hát nghỉ, ca múa cũng ngừng, tay áo phiêu diêu, dáng múa uyển chuyển. Bầu khí bữa tiệc nóng lên, nâng ly cạn chén, khách và chủ đều vui mừng thẳng đến nửa đêm mới dừng lại.

      Lâm An trưởng công chúa thân phận cao quý nhưng mà Tạ Yển cũng là tể tướng, đưa đến tiền thính dừng lại, gọi con cháu đưa tiễn đoạn đường còn lại.

      là đêm khuya, sắc trời mờ tối, Lâm An trưởng công chúa có hơi say rượu, thân hình hơi nghiêng ngã may mã có người đỡ nên mới ngã.

      Ánh mắt bà hơi say, mơ màng hỏi: “Ngươi là….”

      “Tiểu nữ là nhị tiểu thư Tạ phủ.” Dưới ánh đèn, nữ lang kia càng nhu mì, ân cần : “Công chúa có thế gọi ta là a Huy.”

      “Kỳ quái.” Lâm An trưởng công chúa biểu cảm, : “Đều là cùng phụ thân nhưng sao ngươi lại kém với tam tiểu thư như vậy?”

      Sắc mặt Tạ Huy chợt đỏ, gió lạnh thổi qua, thân mình cũng lạnh nửa.

      “Gió đêm lạnh.” Nhận áo choàng từ trong tay nữ tỳ,Tạ Duẫn tự mình giúp Lâm An công chúa phủ thêm, lại cười : “Nhạc mẫu sớm hồi phủ thôi, cẩn thận cảm lạnh.”

      Lâm An trưởng công chúa cực kì vừa ý chàng rể hiền này, đến cửa phủ lại dặn dò: “Thục Gia lòng thích ngươi, trong bụng nàng cũng có đứa cũng là cốt nhục của ngươi, A Duẫn, đối xử với nàng tốt nhé.”

      Ngọn đèn trước cửa phủ chiếu vào mặt Tạ Duẫn càng trở nên tuấn lãng, giọng : “Vâng ạ.” Lâm An trưởng công chúa vừa lòng gật đầu, để tùy tùng hộ tống rời .

      Tạ Duẫn nhìn theo bọn họ biến mất ở đường, mới quay trở lại với đám đệ muội: “ còn sớm nữa, đều trở về nghỉ ngơi .”

      Mọi người vâng, rồi tự mình rời .
      Kimkimdao, Chôm chôm, Phương Lăng17 others thích bài này.

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 5.2: ỒN ÀO
      Edit: Miêu
      Beta: Chị Hằng Lê
      Cung Quảng Hằng
      …..

      “Sao công chúa lại làm mất mặt nhị tiểu thư như thế.” xe ngựa, có tì nữ thấp giọng : “Dù sao cũng là tiểu thư của Tạ gia.”

      Lâm An trưởng công chúa mặt có chút ủ rủ, ngáp cái : “Tạ gia có ý định rút lui khi thế lực đỉnh vinh quang dòng dõi thê thất của Nhị lang, tam lang mặc dù thấp nhưng cũng quá thu hút. Ngay cả hôn phu của tam tiểu thư sợ cũng có ý đinh chọn tôn thất cùng nhà quyền quý nào cả.”

      “Ngươi gặp qua rồi sao?” Nàng ta có chút buồn cười, : “Lúc Tam tiểu thư người trong lòng mình ngưỡng mộ có địa vị cao đôi mắt của Nhị tiểu thư sáng lên, chỉ sợ là muốn chạy đến cậy nhờ ta mai mối, gả cho đệ tử hàng tôn thất.”

      Nữ tì cười : “Công chúa có ý định giúp nàng?”

      Lâm An trưởng công chúa với giọng điệu mỉa mai: “Tam tiểu thư là em chồng của Thục Gia, ta phí chút tâm lực quan tâm và chăm sóc cũng có gì, còn nhị tiểu thư là thứ gì mà sao xứng để tiến vào cánh cửa hoàng gia?”

      Nữ tì mỉm cười .

      …..

      Sau yến tiệc này, hôn của Tạ Hoa Lang đồn ra bên ngoài.

      Đêm đó, Tạ Yển ở trong viện Lư thị nghỉ ngơi, lại nghe thê tử tình.

      Ông vốn phóng khoáng rộng rãi, ngược lại hay tức giận, chỉ cười : “Ánh mắt Chi Chi từ trước đến giờ luôn tinh tế, ngày khác ta gặp người nọ, nếu xác thực đứng đắn hợp lý, khó tiến cử hiền tài thăng tiến con đường làm quan.”

      Bánh xe lịch sử cuồn cuộn về phía trước, từng cửu phẩm công chính chế bị khoa thi cử thay thế được, nhưng mà Tạ thị dù sao cũng là nhà cao cửa rộng hiển hách, con cháu phần đông, Tạ Yển nếu có chút tâm tiến cử hiền tài con rể chính mình chỉ cần đừng quá mức, cũng có người bám lấy buông.

      Lư thị xõa tóc, dưới ánh đèn người đẹp như ngọc: “Ba đứa con trai đều có công danh nghiệp của mình, chỉ có Chi Chi là nữ lang, của hồi môn ngày trước của ta cũng lưu ít cho mấy nàng dâu, còn dư lại cho nàng, nữ nhi xuất giá có tiền trong người, mới có lo lắng.”

      Tạ Yển cười : “Đều theo ý của nàng.”

      Lư thị sinh con trai thứ hai Tạ Lương bị khó sanh, bị tổn thương thân mình, đại phu từ nay về sau cũng thể sinh, làm bà khỏi có chút đau buồn, nhưng phía trước có hai đứa con trai bên cạnh, nên cũng đành chấp nhận vì thế bà cũng ước thúc thị thiếp, thông phòng tránh thai nữa. Nào biết vài năm sau, thế nhưng lại có bầu.

      chỉ là bà, ngay cả Tạ Yển cũng vui mừng, vì là đích nữ đầu tiên gọi là ‘Hoa Lang’, tự là ‘Chi Chi’, biểu thị quý trọng.

      nay biết được nữ nhi có người trong lòng, Tạ Yển làm cha khỏi có chút buồn bã, cũng với Lữ thị chuyện có phải nên tìm thời gian gặp lần.

      “Còn gấp, ta thấy Chi Chi cũng xác thực, có lẽ cũng phải nắm chắc.” Lữ thị giọng : “Vả lại đợi thời gian, chàng đừng thúc giục con.”

      Việc bên trong nhà, xưa nay Tạ Yển hỏi qua, nghe thê tử như vậy, phản đối: “Vậy chờ chút vậy.”

      …..

      Lữ thị nhận được tin tức từ chỗ trượng phu, đương nhiên gạt nữ nhi, kêu Tạ Hoa Lang qua đem những tâm tư Tạ Yển ra, nàng tất nhiên vô cùng vui mừng, cũng có lý do danh chánh ngôn thuận chạy ra bên ngoài.

      Lữ thị thấy thế, chỉ phải lầm bầm vài câu: “Nữ nhi lớn rồi giữ được.” Lại giọng dặn dò nàng, lén gặp cũng có gì nhưng đừng làm chuyện khác người, Tạ Hoa Lang hứa hẹn, vội vàng ra cửa.

      “Phu nhân cũng an tâm .” Nữ tì đưa trà thơm lên, cười :

      “Tiểu thư thông minh từ , nào có chịu thua thiệt chứ?”

      “Mấy hài tử kia chưa từng làm ta bớt lo phần nào, thêm đứa nữa cũng khỏe hơn?”

      Lữ thị bất đắc dĩ : “Tâm tư tinh nghịch hoạt bát, chỉ cần hơi sơ ý chút, liền gây cả đống tai họa cho ngươi xem.”

      Nữ tì mỉm cười, an ủi : “Tiểu thư lớn rồi, trong lòng biết cân nhắc.”

      …..

      Tạ Hoa Lang vừa ra khỏi cửa, liền phóng ngựa đến đạo quán, đạo sĩ trẻ tuổi đứng trước cửa thấy nàng, thần sắc có chút kì quái.

      Tạ Hoa Lang phát mình ngày càng thích trêu đùa người này, thấy thế dừng lại : “Ngươi ngăn cản ta nữa sao?”

      Đạo sĩ trẻ tuổi rầu rĩ : " ngăn cản."

      Tạ Hoa Lang hăng hái hỏi: “Vì sao ngăn cản?”

      Đạo sĩ trẻ tuổi buông chổi trong tay xuống, vẻ mặt có chút hoang mang: “Quan chủ , sau này cũng cần ngăn cản nương.”

      ta chuyển mục tiêu, nhìn Tạ Hoa Lang, kỳ quái : “Vì sao nhỉ?”

      Tạ Hoa Lang buồn cười, : “Ngươi cảm thấy là tại sao chứ?”

      Đạo sĩ trẻ tuổi nghĩ nghĩ, thẳng thắn : “Ta biết.”

      Đầu mùa xuân, ánh mặt trời chiếu vào mặt có phần hơi ngây thơ, trẻ tuổi.

      “Vậy suy nghĩ tiếp .” Tạ Hoa Lang cười : “Vì sao gọi các ngươi ngăn cản ta?”
      Đạo sĩ trẻ tuổi bị nàng cười hơi đỏ mặt, nhất thời biết như thế nào ứng đối, lúng ta lúng túng .

      Tạ Hoa Lang buồn cười, định đùa thêm vài câu nữa thấy Hành gia chẳng biết đến đây lúc nào, : “ nương mạnh khỏe?”

      Tạ Hoa Lang hướng Hành gia thi lễ, người sau nghiêng người tránh , cười : “Quan chủ , nếu nương lại đùa giỡn với người khác từ nay cho ngài đến nữa.”

      Tạ Hoa Lang trong lòng khẽ nhúc nhích, chợt ùng ục ùng ục bốc lên phao đến đây, ngọt gần như muốn nhịn được cười: “ ở đâu?”

      Hành gia bảo nàng vào: “ ở hậu đường.”

      Từ cửa đạo quan đến hậu đường, cách nhau cũng xa, Tạ Hoa Lang bước nhanh qua, liền thấy người nọ ngồi xếp bằng, sống lưng thắng tắp, phía trước vốn là trà án để bộ trà cụ, đều là đồ đôi.

      Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, ghé mắt đưa mắt sang, chợt đem tầm mắt thu hồi, lặng im gì.

      “Đạo trưởng!” Tạ Hoa Lang bỏ giày ở trước cửa, cười khanh khách ra phía trước, ngồi xuống ở bên cạnh : “Ta đến rồi!”

      Cố Cảnh Dương nâng tay châm trà, trước thay nàng châm nửa chén, sau đó mới đến mình.

      Tay cũng xinh đẹp, khớp xương rệt và thẳng tắp, thon dài thẳng tắp, cũng giống như con người của , đoan chính nghiêm túc như trúc xanh.

      “Đạo trưởng, người tức giận sao?”

      Tạ Hoa Lang chống tay lên má, nhìn trang nghiêm hỏi: “Ta chuyện với ngươi, vì sao ngươi lại trả lời?”

      Cố Cảnh Dương thản nhiên :

      “Ngồi vào chỗ đối diện .”

      “Vì sao?”

      Ánh mắt Tạ Hoa Lang nhìn dõi theo hề chớp mắt, cảm thấy vẻ mặt từ thanh lãnh nhưng lạnh lùng xa cách đến khí chất đao chính thanh nhã, rồi đến đạo bào trắng tinh của người này, chỗ nào mà nàng thích.

      Nàng cười tủm tỉm hỏi:

      “Ngươi thích ta ngồi kế bên sao?”

      “Uống trà đều là ngồi đối diên.” Cố Cảnh Dương : “ có người như ngươi vậy, ngồi kế bên người.”

      "Đạo trưởng, " Tạ Hoa Lang hơi thu lại nụ cười, cao thấp đánh giá trong chốc lát, bỗng nhiên : "Ngươi tức giận."

      Cố Cảnh Dương : “ có.”

      “Có.” Tạ Hoa Lang : “Ngươi giận cái gì?”

      Cố Cảnh Dương rũ mí mắt xuống, im lặng .

      Tạ Hoa Lang cứ như vậy theo dõi , nhìn rồi suy nghĩ trong chốt lát, : “Sau này ta chuyện cùng đạo sĩ trẻ tuổi nữa.”

      Cố Cảnh Dương ngay cả mắt cũng nâng lên.

      mà.” Tạ Hoa Lang thấy thế, đảm bảo : “Từ nay về sau, chỉ cần bọn họ chuyện với ta trước, ta thèm để ý đến bọn họ. Đương nhiên nếu họ có chủ động hỏi ta ta cũng để ý luôn.”

      “Đạo trưởng, đạo trưởng?”

      Cố Cảnh Dương lời nào, nàng liền kéo lấy ông tay áo , mỉn cười đong đưa : “Trọng Cửu ca ca, Trùng Dương công tử, Cửu lang? Ngươi đừng xụ mặt lời nào, để ý đến ta mà.”

      Giọng của nàng mềm mại, giống như nhận khuyết điểm, ngược lại như là làm nũng.

      Cố Cảnh Dương nghe nàng kêu đến ‘Cửu lang’ cặp mắt như ngọc lưu ly phát ra loại ánh sáng long lanh, đột nhên lên tia ngượng ngùng, đẩy tay nàng ra, thản nhiên : “Uống trà.”

      ràng chính là ghen tị, lại ngượng ngùng thành như vậy, câu cũng chịu .

      Tạ Hoa Lang buồn cười: “Đạo trưởng, ngươi giận ta chứ?”

      Cố Cảnh Dương lạnh nhạt .

      “Ngươi, tại sao lại để ý đến người ta nữa rồi?” Tạ Hoa Lang chống tay lên má, hỏi: “Ta thích ngươi mà, ngươi được quan tâm người ta nha.”

      Cố Cảnh Dương : “Lời như thế, cũng là có thể tùy tiện ra khỏi miệng sao?”

      “Vậy sau này ta nữa.” Tạ Hoa Lang ngoan ngoãn, mỉm cười kêu: “Trọng Cửu ca ca, Cửu công tử, Cửu lang? Đại nhân đại lượng, đừng giận mà.”

      Cố Cảnh Dương ngước mắt nhìn nàng, nhàng : “Ồn ào.”
      Kimkimdao, Chôm chôm, bachnhaty14 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      phái mà còn bày đặc ngại kkkk
      Mieu1810 thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      nghiệm mà còn ngại :yoyo60:
      Mieu1810linhdiep17 thích bài này.

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 6.1: TÂM
      Edit: Miêu
      Beta: Boss Hằng Lê
      Cung Quảng Hằng
      “Ồn ào?” Tạ Hoa Lang hơi nhíu mày, kinh ngạc : “Quan chủ ta ồn ào?”

      Có gió xuân từ ngoài phòng thổi lên vạt áo Cố Cảnh Dương, vẫn sừng sững bất động, ánh mắt vẫn điềm đạm, thản nhiên : “ phải sao?”

      Tạ Hoa Lang còn có bị người như vậy, sinh lòng kinh ngạc, nghi ngờ hỏi Hành gia đứng ngoài cửa: “Hành gia, ngươi cũng thấy ta ồn ào sao?”

      Hành gia nghe nàng hỏi như vậy, ‘phải’ cũng được, phải’ cũng tốt, có những lời bệ hạ có thể nhưng tuyệt đối thể .

      Hành gia tiến thoái lưỡng nan, thấy Cố Cảnh Dương xoay người nhìn mình, nhíu mày: “Nếu quan chủ có phân phó gì khác…”

      có.” Cố Cảnh Dương : “Ngươi lui ra .”

      “Dạ.” Hành gia vội vàng đồng ý, lặng lẽ lau mồ hôi , lui ra ngoài.

      Trong lòng Cố Cảnh Dương có chút khó khăn, quay người lại thấy Tạ Hoa Lang cầm chén sứ trắng trong tay, tinh tế bình phẩm trà.

      nương tại tương đối châu báu, đồ trang sức, son phấn như hoa mẫu đơn, từ hoa điền tới vàng nhạt, thậm chí thái dương tà đỏ, có nhiều trường hợp cá biệt.

      Nàng cũng có phần thích quần áo hoa mỹ nhưng mặt vẫn thuần khiết, lại có trang sức nào cả, mười ngón tay như ngọc ngay cả móng tay sơn.

      Tạ Hoa Lang đem chén sứ trắng đặt xuống, : “Đạo trưởng, tay của ta còn đẹp hơn mặt của ta đúng ?”

      Cố Cảnh Dương vì nàng rót thêm: “Lúc ngươi chuyện là đẹp nhất.”

      Tạ Hoa Lang ‘phốc xuy’ tiếng, nở nụ cười, ngón tay cầm chén sứ vuốt cuốt vài cái, nhưng uống, cảm thấy bên ngoài có chút gió lớn, liền đứng dậy đem cửa số đối diện đóng lại.

      Cố Cảnh Dương nghĩ đến lễ giáo, ngẫu nhiên thoáng nhìn chợt tầm mắt mở rộng.

      Tạ Hoa Lang cũng chú ý việc này, ánh mắt của nàng bị thanh kiếm đặt ở phía đông hấp dẫn.

      Dù sao cũng là khách, thể quá tự tiện, nàng hỏi chủ nhân trước: “Ta có thể qua nhìn chút ?”

      Cố Cảnh Dương vẫn chưa đứng dậy, chỉ : “ .”

      Kiếm được khen ngợi nhiều nhất trong trăm món binh khí còn lại, bởi vì nó xuất đầu tiên và tiện dụng nhất trong các loại binh khí khác, nên được mệnh danh là tổ sư của các loại binh khí.

      Tạ Hoa Lang hiểu biết kỵ xạ nhưng mà quyền thuật chi đạo chưa từng đọc lướt qua, nhưng trong nhà có vài vị huynh trưởng, nên ở phương diện này có chút hiểu biết. Phụ thân, thúc phụ cùng huynh trưởng mấy người họ mỗi khi cũng trang bị làm vật tô điểm bản thân.

      Thanh kiếm kia được đặt ngay ngắn giá, thể là vật bày trí được, Tạ Hoa Lang tiến lên rút kiếm ra khỏi vỏ, liền cảm nhận được khí lạnh bốn phía, ánh sáng chói chang khép kín, mũi kiếm mát lạnh như băng ràng phản chiếu đến hai mắt của nàng.

      Khẽ gật gù, nàng đưa kiếm về vỏ, khen lòng: “Kiếm tốt.”

      Cố Cảnh Dương : “Tạm thôi.”

      “Bất kể tốt bao nhiêu, đến tay của ngươi chỉ có thể là tạm thôi thượng khả.” Tạ Hoa Lang còn nhớ lúc trước đánh giá việc chính mình, nghe vậy mỉm cười: “Tại sao có ngọc bội?”

      Lễ ký có dạy: Quân tử vô cố, ngọc bất khứ thân. (*)

      Người Xưa “Quân Tử Vô Cố, Ngọc Bất Khứ Thân” tức ý người Quân Tử thắc mắc, nhu nhược và cố ý cưỡng cầu nên giữ cái Tâm mình như Ngọc Sáng. Bởi vậy mà Người Quân Tử Xưa (Tức là người hiểu biết rộng rãi có phong cách lịch , có đẳng cấp cao trong xã hội) luôn giữ bên mình các đồ Ngọc Khí để răn mình, cũng là để chứng tỏ Phong Cách của mình. Vì sao người xưa lại ví Tâm Đức người Quân Tử như Ngọc ? Là bởi Ngọc có cách đặc tính Cứng Rắn, Tinh Khiết, Làm Đẹp Cho Xung Quanh, Hấp Thu Tinh Hoa Nhật Nguyệt, Hòa Mình Với Xung Quanh…Nó cũng tương ứng năm Đức Tốt mà người Quân Tử luôn tu dưỡng gồm “Nhân Nghĩa Trí Dũng Khiết”.(Internet)

      Thiên tử đeo bạch ngọc tết dây đen, công hầu đeo huyền ngọc tết dây đỏ, đại phu manh thủy thương ngọc tết dây trắng, thế tử đeo du ngọc tết dây xanh nhạt, sĩ tử đeo đá quý tết dây gai.

      Phụ thân Tạ Hoa Lang – Tạ Yển làm quan đến trung thư lệnh, cũng là tể phụ, ấn vàng tết dây tím nên đeo huyền ngọc.

      Thúc phụ Tạ Lệnh làm quan đến Quốc tử giám tế tửu, ngân ấn tết dây xanh, nên theo quy tắc mang Bội thương ngọc.

      Dùng ngọc để so ra phẩm giá, từ công khanh cho đến lê dân bá tánh đương thời, phàm là người có năng lực gần như có ai là có ngọc bội mang theo bên mình. Ngay cả Tạ Hoa Lang cũng có mấy hòm ngọc bội điếu trụy để mang phối hợp với quần áo hoặc trang sức.

      “Đều là vật ngoài thân.” Cố Cảnh Dương thản nhiên : “Có hoặc có cũng được, quan trọng.”

      “Làm sao quan trọng được?” Tạ Hoa Lang cởi xuống ngọc bội bên hông, thắt ở bên vỏ kiếm, going : “Người đời vẫn có số quy củ, vẫn nên gìn giữ.”

      Cố Cảnh Dương hơi lộ ra ý cười: “Nghe cũng hơi có lý.”

      “Muốn khen ta khen , có lý gì chứ.”

      Tạ Hoa Lang đem thanh kiếm trả về chỗ cũ, lại ngồi kế bên cạnh : “Tại sao ngươi cứng miệng như vậy?”

      Cố Cảnh Dương rũ mắt xuống, rót thêm cho nàng, : “Uống trà.”

      Tạ Hoa Lang buồn cười, bưng lên uống hớp liền đặt xuống, tay chống lên má, hai mắt theo dõi .

      Cố Cảnh Dương bị nàng nhìn nên tự nhiên, giương mắt nhìn lại : “Ngươi nhìn cái gì vậy?”

      Tạ Hoa Lang cười : “Nhìn đạo trưởng ngài nha.”

      Cố Cảnh Dương mở mắt, : “Nhìn ta làm gì.”

      Tạ Hoa Lang mỉm cười, : “Xem đạo trưởng giả đò nghiêm chỉnh như thế nào thôi.”

      Cố Cảnh Dương : “ năng nghiêm túc.”

      “Tốt, tốt, ta cười ngươi nữa được chưa.” Tạ Hoa Lang co được dãn được, thuận thế vòng lại câu chuyện, cười : “Đạo trưởng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

      Nàng chính tuổi bích ngọc, tuổi trẻ thanh xuân. Ánh trời ngoài cửa sổ phảng phất vào hai gò má bóng loáng như ngọc, cũng có nửa phần tỳ vết.

      Cố Cảnh Dương lẳng lặng nhìn nàng lúc lâu, trong lòng cảm thán, đột nhiên sinh ra mấy phần buồn bã, nản chí.

      “Chi Chi.”

      nhàng gọi nàng tiếng, bàn tay cầm lấy tay nàng: “Ta năm nay ba mươi sáu. Mà nàng, còn rất trẻ.”

      Lòng bàn tay ấm áp, hoàn toàn khác với vẻ lãnh đạm xa cách bên ngoài của .

      Tạ Hoa Lang khẽ cười, cầm lấy tay , vuốt ve mặt , ôn nhu : “Vừa đúng lớn hơn ta hai mươi tuổi.”

      “Chi Chi. Nếu, nếu….”

      Cố Cảnh Dương trời sinh tính tình cừng cỏi, xử quả quyết. Từ lúc chào đời đến nay, vẫn là lần đầu tiên biết được lo lắng yên là như thế nào, cũng là lần đầu tiên do dự, phân vân.

      lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ rung động, dừng lúc lâu, mới : “Nếu bây giờ ngươi hối hận, muốn rời vẫn còn kịp.”

      Tạ Hoa Lang thấp giọng hỏi : “Ngươi muốn ta sao?”

      Cố Cảnh Dương rủ mắt , khó mà mở miệng được.

      Nếu lúc trước, Tạ Hoa Lang tất nhiên ép hỏi, nhưng đến chỗ này, hỏi được.
      Last edited: 9/4/19
      Kimkimdao, Chôm chôm, bachnhaty10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :