1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bệ hạ luôn thích giả đứng đắn - Vân Sơ Chi Sơ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 3.2: GẢ CƯỚI

      Cung Quảng Hằng

      Edit: Miêu
      Beta: Chị Hằng Lê
      Tạ Hoa Lang nghe mẫu thân thị thiếp có thai, nàng liền hiểu vì sao mẫu thân bối rối: Trưởng tử của bà con nối dòng đơn bạc, nên bà tất nhiên nỡ phá bỏ nhưng nếu lưu lại Tạ gia lại xem như sủng thiếp diệt thê, thấy Trịnh thị thất thế, nên cố ý khinh thường Thục Gia huyện chủ.

      “Sao lại có thể có thai?” Nàng giọng hỏi mẫu thân.

      “Nàng ta uống thuốc tránh thai nhưng do nàng ấy tham ăn nên ăn trúng đồ sạch liền nôn mửa ngừng và thuốc kia cũng nôn ra hơi phân nửa, vì chuyện đó có từng mời đại phu đến khám bệnh.” Lư thị hiểu vì sao Tạ Hoa Lang như thế, ngược lại càng thêm đau đầu, mày đẹp nhăn lại, : “Chỉ duy nhất lần đó, ai ngờ lại có chứ.”

      Nếu thị thiếp kia cố tình dựng chuyện đem chén thuốc đổ , tất nhiên Lư thị tha cho loại thiếp thất có dã tâm thế này, nhưng đây chỉ là trùng hợp, đứa này đến bất ngờ như duyên phận, nên bà lại có chút đành lòng.

      Sáng nay khi Tạ Hoa Lang đến thỉnh an thấy sắc mặt mẫu thân có điều lo lắng ra do việc này, nàng dừng lại chút, rồi : “Huyện chủ biết chuyện này ?”

      Lư thị xoa xoa trán, : “Chuyện từ sáng đến giờ sắp qua ngày, chắc cũng biết chuyện này rồi.”

      Tạ Hoa Lang khẽ thở dài, chuyển về hướng thị thiếp, : “Ngươi họ gì?”

      Thị thiếp cong gối hành lễ, vẻ mặt có chút bất an: “Thiếp thất họ Liễu.”

      “Được rồi, đừng chuyện này nữa.” Lư thị xua xua tay, ý bảo Liễu thị lui ra có nữ tì bưng trà thơm vào, bà liền bưng lên uống ngụm, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại: “Chi Chi, hoa tai con đâu?”

      Tạ Hoa Lang sớm có chuẩn bị: “Làm rớt đường, nên con cũng cất luôn hoa tai còn lại rồi.”

      Lư thị duỗi tay ra chỉ vào trán nàng, bà sống trong nhung lụa nên đôi tay trắng như ngọc: “Cái bệnh lỗ mãng hấp tấp đó của con nên sửa lại rồi, nếu sau này lỡ xuất giá, phải làm sao đây?”

      “Như thế nào ạ?” Tạ Hoa Lang nghe được trong lòng trầm xuống, : “Hôn của con, cha nhắm được người nào rồi?”

      “Hai mối hôn nhân trước sau của đại ca con đều vì Tạ gia, nên cha con cũng rang mà chịu đựng, ông nếu nam nhân sao, có thể cưới người khác hoặc cưới thêm vài thị thiếp nhưng con thể như thế.”

      Lư thị thế đây liền có chút vui mừng cầm bàn tay tinh tế ca nữ nhi, tươi cười dịu dàng: “Hôn của con do chính con quyết định chỉ cần người quá chướng mắt là được.”

      vậy sao?” Tạ Hoa Lang ngờ có được niềm vui ngoài ý muốn như vậy.

      “Kỳ còn có suy xét khác cho chuyện này - phụ thân con làm tể tướng, thúc phụ chấp chưởng, huynh trưởng lại là Hoàng môn thị lang, phú quý vinh sang của Tạ thị cao đến cực điểm, cần để tiểu thư nhà này liên hôn nữa.”

      Lư thị : “Tôn thất nay có vài vị vương gia được tuyển chọn cho vị trí thái tử, mấy vị đó vẫn chưa có ai có Vương phi, tranh vị trí thái tử hung hiểm đến bực nào, nên Tạ gia có thể cách càng xa càng tốt.”

      Hoàng đế là đích trưởng tử của tiên đế cùng Trịnh hậu. Lúc sinh là tiên đế còn là thái tử, thái tông vô cùng thích trưởng tôn này, lại biết được tính tình thái tử nhu nhược yếu đuối, mà thái tử phi vô cùng cường thế và quyết đoán nên e sợ tương lai trưởng tôn bị Trịnh Hậu quản chế, nên mang đến Thái Cực điện tự mình nuôi dưỡng cũng bởi vì lý do này, nên Trịnh hậu cùng đương kim hoàng đế tuy danh nghĩa là mẹ con, nhưng lại hề có tình cảm mẹ con.

      Ý định của Thái Tông đó chính là bỏ mẹ chỉ giữ con, nhưng ngài ấy đột nhiên lại băng hà chưa kịp sắc lập trưởng tôn làm Thái tôn.

      Lúc tiên đế đăng cơ bị các lão cáo già trong triều quản chế, nên trong triều đình như có cái gai , Trịnh hậu cho rằng trong lòng các lão thần chỉ kính trọng Thái tong, hề đem tân quân để vào mắt, vì có thể quét sạch căn bệnh nan y của triều đình, nên lợi dụng lúc hoàng đế vi hành cầu phúc cho thái tông, liền lệnh cho trưởng tử của mình rời cung để tu hành, sau đó lập con thứ làm thái tử.

      Tính tình tiên đế yếu mền thể dựa vào thê tử mạnh mẽ đó, đồng thời thế cục như định sẵn nên cũng phản đối.

      Bốn năm trước, đương kim hoàng đế cùng vài tể phụ tôn thất đảo chính làm Trịnh hậu rơi đài. Sau khi đăng cơ xưng đế, nhưng lại hề có ý định lập hậu tuyển phi, thậm chí tuyển tú đều chưa từng tiến hành.

      tại thời đại cởi mở, Hồ Hán giao hữu quả là bình an thịnh thế, ý nghĩ cũng mở mang hơn xưa, các triều đại gần như chưa bao giờ đạt được độ phóng khoáng về kiến thức như thế này, ngay cả Nữ Đế cũng có, chuyện Quân chủ gần nữ sắc lại càng đáng để đến

      Còn chuyện ai là tân quân tương lai, vậy cứ chọn tôn thất trong hoàng thất làm con thừa tự.

      Dưới thời Trịnh hậu cầm quyền tàn sát huyết mạch cao tổ, thái tông hầu như còn, nhưng vẫn còn sót lại vài người. Với lại hoàng thượng có hai người em, con cháu cũng phải con số ít.

      Tạ Yểm thân là trung thư lệnh cũng là trong những vị tể tướng, Tạ thị lại rất có danh tiếng ở Trường An, cha của Lư thị là Hình Quốc công cũng là trọng thần đương triều.

      Tạ Hoa Lang ở trong phủ đứng thứ ba trong các nhi nữ xưng là tam tiểu thư nhưng luận về thân phận lại cao quý hơn cả hai vị tỷ tỷ trước đó. vào đó dung mạo của nàng kiều diễm chỉ có con em nhà quyền quý cầu cưới mà có thêm con cháu của hoàng thất trong tối ngoài sáng ướm lời dạm ngỏ. Muốn cưới thê tử có gia tộc cường thế làm chỗ dựa, xem như lót đường cho vị trí thái tử tương lai.

      Tạ thị đạt đến đỉnh cao của phú quý vinh sủng rồi, nên tại muốn tham gia vào công cuộc tranh giành lần này. Những năm gần đây, Tạ Yểm n có ý định cáo lão từ quan khi danh vọng đạt đến cùng cực.

      Ban đầu Tạ Hoa Lang còn lo lắng, nay nghe mẫu thân như vậy lập tức vui mừng: “Con nên cảm tạ phụ thân.”

      Lư thị thấy ánh mắt nàng có ý cười, vẻ mặt vui sướng, trong lòng chợt nảy ra ý: “Chi Chi, con có người trong lòng?”

      Tạ Hoa Lang cũng hề thẹn thùng, đôi mắt sáng lấp lánh đáp: “Xem như là có .”

      là có!” Lư thị lộ ra vẻ kinh ngạc, thấp giọng dò hỏi: “Người như thế nào?”

      “À.” Tạ Hoa Lang nghĩ nghĩ, cười : “Rất tuấn tú.”

      “Cũng được, Chi Chi của chúng ta xinh xắn, nếu tìm người xấu cũng kỳ cục.” Lư thị thương, sờ tóc nàng, : “Tuổi tác như thế nào?”

      Tạ Hoa Lang cố ý úp mở qua loa: “So với con hơi lớn chút.”

      “Lớn hơn con mấy tuổi cũng tốt, vậy thương con nhiều hơn.” Lư thị quả nhiên hiểu sai ý, lại cười : “Bên cạnh có sạch , có ai hầu hạ dưới gối ? Tinhs cách thế nào?”

      “Hậu viện sạch , tính tình hơi rụt rè, lại thẹn thùng.” Tạ Hoa Lang mỉm cười, lặng lẽ : “Mỗi khi con thấy như thế liền kể xiết.”

      “Thôi .” Lư thị trừng mắt với nàng, sẵng giọng: “Nào có tiểu thư khuê các nào lại ăn như thế?”

      “Dù sao con vừa ý rồi.” Tạ Hoa Lang kéo tay áo mẫu thân, năn nỉ : “Phụ thân nếu muốn con gả cao, mẫu thân đánh tiếng trước với phụ thân, để phụ thân chuẩn bị.”

      “Nếu là con nhà thế gia, sao hậu viện lại sạch được?” Lư thị đồng ý với Tạ Hoa Lang, nhưng lại thấp giọng hỏi: “Có phải dòng dõi hơi kém chút hay ?”

      “Mẫu thân.” Tạ Hoa Lang kiên trì : “Con thích.”

      Tài vật Tạ gia hiếu, con cháu Tạ gia đều có ý chí phấn đấu vươn lên, tại có thể phú quý đến ba đời kế tiếp, mặc dù nữ nhi gả có thấp có huynh trưởng dựa vào cũng đến mức bị người đời khi dễ.

      “Thôi thôi.” Lư thị nghĩ thoáng, cười : “Dòng dõi kém chút cũng được, con thích là quan trọng nhất.”
      Chôm chôm, Phương Lăng, bachnhaty16 others thích bài này.

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 4.1: TỚI CỬA.

      Edit: Miêu
      Beta: Hằng Lê
      Cung Quảng Hằng
      Tạ Hoa Lang được mẫu thân hứa hẹn, trong lòng biết việc này thành công nửa, vui vẻ thôi lại nghe nữ tì bẩm báo, Thục Gia huyện chủ đến vấn an.

      gương mặt đoan chính thanh nhã của Lư thị giờ lên ít do dự: “Kêu nàng ấy vào .”

      Thục Gia huyện chủ tuổi xuân sắc, mói về tướng mạo lại càng thêm giống mẹ đẻ là Lâm An trưởng công chúa, thanh nhã cao quý trời sinh, cũng là mỹ nhân hiếm thấy.

      Bước vào trong phòng, nàng ta hướng Lư thị vấn an, Tạ Hoa Lang cũng hành lễ gọi huyện chủ.

      Lư thị ngồi ngay ngắn ghế, trong giọng mang theo chút khách sáo và xa cách: “Sao huyện chủ lại đến đây?”

      “Con đến đây muốn với mẫu thân hai việc, là đưa Liễu thị trở về chăm sóc, hai là có tin tức muốn thông báo.” Thục Gia huyện chủ dịu dàng, mỉm cười : “Thai nhi kia cũng là hài tử của lang quân, nếu chăm sóc tốt.”

      Lư thị ngờ nàng ấy lại chịu chấp nhận hài tử trong bụng Liễu thị, kinh ngạc rất nhiều nên có chút áy náy, ngữ khí liền tốt lên chút: “Huyện chủ có tin gì muốn cùng ta.”

      Thục Gia huyện chủ cười , bàn tay ôn nhu sờ bụng của mình, vẻ mặt có chút e lệ, thị nữ phía sau thấy vậy quỳ gối xuống, cười : “Huyện chủ có thai, y nữ bắt mạch hơn hai tháng.”

      Lư thị nghe thế ngơ ngẩn nhưng ngược lại vui vẻ: “Thực sao?”

      “Con cũng sợ y nữ trẻ tuổi khám sai nên thỉnh thái ý khám rồi.” Thục Gia huyện chủ ôn nhu : “ ạ.”

      “Như vầy là tốt quá.” Lư thị sau khi nghe xong vô cùng vui vẻ ngược lại đem Liễu thị quăng đến chín tầng mây, vội vàng kêu Thục Gia huyện chủ ngồi xuống, lại : “Thai tượng ổn định chứ, A Duẫn biết chưa?”

      “Thái y đây là thai đầu, nên cẩn thận chút sao.” Thục Gia huyện chủ, cười : “Lang quân tại chưa về phủ, nên con chưa có cho người thông báo cho huynh ấy.”

      Lúc trước Trịnh hậu cùng Lâm An trưởng công chúa có ý nghi ngờ Tạ gia, nên an bài cho y nữ nhập phủ, vì thế Lư thị đối với Thục Gia huyện chủ có lòng bất mãn, thường ngày đối với nàng cũng nhàn nhạt nay biết nàng có thai nên thái độ có tốt hơn trước.

      Bà cùng Thục Gia huyện chủ cũng phải thân cận, lúc này có ý định phái người báo tin, tránh người ta nảy sinh nghi ngờ, chỉ : “Mẫu thân con vẫn luôn trông ngóng, nếu biết được tin tức này cao hứng lắm, con có cho người truyền tin này chưa?”

      Lâm An công chúa sủng ái trưởng nữ đến như vậy, nếu biết được tin tức này phái người đến chăm sóc.

      Thục Gia huyện chủ cười : “Con cho người đưa tin.”

      Dâu cả có thai, đối với Tạ gia và Tạ Duẫn chuyện tốt, Lư thị đương nhiên cũng vui mừng phân phó người đưa Thục Gia huyện chủ trở về lại kêu Liễu thị cùng rời .

      Tạ Hoa Lang thấy trong phòng có người nên thấp giọng : “Hơi trùng hợp phải ?”

      “Ai biết được.” Lư thị đem gối sửa sửa, mắt ý cười chưa tan: “Chỉ xem kết quả là được, quá trình như thế nào cũng quan trọng?”

      Thục Gia huyện chủ gả vào Tạ gia mấy năm luôn cung kính ngoan hiền, ngôn hành cử chỉ đều hề bắt bẻ chỗ nào, nếu phải việc Tùy thị chết như cái gai trong lòng mọi người đây cũng là người con dâu hợp ý.

      việc của gia đạo nhà huynh trưởng, Tạ Hoa Lang cũng tiện tham dự vào, nhưng biết mình sắp thêm hai cháu trai hoặc chất nữ cũng vui mừng tự tận đáy lòng, mẫu thân hạ lệnh đem tin tức này thông báo én chi thứ hai, có lẽ hai ngày sau trong nhà có yến tiệc.

      Lư thị nhìn nữ nhi, ôn nhu : “Được rồi, con cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi có việc gì ngày mai .”

      Tạ Hoa Lang nghe vậy đứng dậy hành lễ, trở về viện của chính mình.

      ……
      Miêu - Cung Quảng Hằng

      Khi Tạ Hoa Lang cùng Lư thị chuyện Thải Thanh, Thải Tố cũng ở đó, hai người theo Tạ Hoa Lang hằng năm. Hai người lúc nào cũng biết nàng giao tiếp với ai, gặp loại người nào nên khi Tạ Hoa Lang với Lư thị là có người trong lòng khỏi kinh ngạc.

      Ở trong viện Lư thị, các nàng dám thẳng, đến khi cùng Tạ Hoa Lang trở về thấy người nào mới thấp giọng hỏi: “Tiểu thư có người trong lòng…..”

      Hai người liếc nhau, Thải Thanh thử : “ phải đạo sĩ kia chứ?”

      Tạ Hoa Lang từ trong tay áo lấy ra hoa tai San hô, ngón tay mềm vuốt ve, bình thản : “ thể sao?”

      “Sao lại có thể?” Thải Thanh, Thải Tố hoảng sợ, quỳ xuống đất : “Đạo sĩ kia quan tước cũng thôi, lại còn là người ở huyện ngoài.”

      Khi Tạ Hoa Lang muốn vào trong đạo quan chỉ để hái hoa, nên hai người theo vào giờ phút này lại hối hận kịp.

      Nếu hai người vào ít nhất cũng biết người mà nương nhà mình nhìn trúng là ai, người nọ trông như thế nào.

      “Các người là tì nữ của ta chứ phải là cha cũng phải mẹ ta.” Tạ Hoa Lang đem hoa tai kia thu hồi, ánh mắt hơi trầm xuống, đưa mắt nhìn hai nha hoàn: “Lời nên t nên nuốt hết vào lòng cho ta, biết ?”

      Thải Thanh cùng Thải Tố liếc nhau, dập đầu vâng dạ.

      Tạ Hoa Lang hơi mỉn cười, : “Đứng lên , quỳ tới quỳ lui còn ra thể thống gì nữa.”

      …….

      Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Hoa Lang dậy rất sớm đến viện của Lư thị vấn an lại nghe lúc này mẫu thân chưa thức dậy.

      Tì nữ thấp giọng : “Huyện chủ có thai, phu nhân thực vui mừng thêm nữa hôn của nhị công tử sắp đến gần, đêm qua cùng lão gia chuyện đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.”

      Tạ Hoa Lang cười : “ ra là thế, vậy cần quấy nhiễu cứ thông báo cho mẫu thân là ta có tới được rồi.”

      Tì nữ hơi giật mình, thấy nàng váy áo hoa mỹ, tóc búi kỹ càng kinh ngạc : “Tiểu thư muốn ra ngoài sao?”

      “Ngươi cứ ta ra ngoài tìm bạn.” Tạ Hoa Lang mỉn cười : “Mẫu thân hiểu .”

      Tì nữ nghe thấy nửa biết nửa vẫn gật đầu đáp ứng.

      …….

      Hôm qua ra khỏi thành có Hiến nương cùng Nguyên nương chuyện, còn hôm nay giơ roi giục ngựa nên chạy nhanh đến.

      Tạ Hoa Lang thông thạo đến trước cửa đạo quan hôm qua, lát sau thong thả xuống ngựa.

      Trước cửa vẫn như cũ, là đạo sĩ trẻ tuổi vẩy nước quét sân hôm nay thấy nàng đến như thấy quái đến bắt tiểu hài nhi, cả kinh : “Sao ngươi lại đến nữa rồi?”

      Tạ Hoa Lang thấy gương mặt quen thuộc, nhịn được cười : “Hôm qua xưng ta là ‘nữ lang’, hôm nay lại ngươi ngươi ta ta, đạo sĩ ngươi đúng là xem ta như người thân thuộc mà.”

      Nắng sớm mờ ảo, nàng lại nh đẹp tuyệt trần, khi mỉm cười lại lộ đôi môi hồng răng trắng, tươi mát quyến rũ mang theo nét phóng khoáng khác.”

      Gương mặt đạo sĩ trẻ tuổi đỏ lên, nhất thời thể ra lời, úng búng lúc lâu mới : “Hoa đào nữ lang cũng hái, hôm nay ngươi lại tới đây lại có việc gì sao?”

      “Hôm qua hoa đào, hôm nay là hoa tai.” Tạ Hoa Lang hợp tình hợp lý : “Khi tới vẫn còn, nhưng lúc lại có nên hôm nay mới đến đây tới tìm.”

      “Hoa tai?” Đạo sĩ trẻ tuổi hơi giật mình, chợt lắc đầu: “Chúng tôi đích xác chưa từng nhìn thấy.”

      “Các ngươi thấy chứ có nghĩa là người khác nhìn thấy.” Tạ Hoa Lang : “Có lẽ có người nhặt được, rồi giao cho quan chủ của các ngươi sao?”

      Đạo sĩ trẻ tuổi : “Cái này ta cũng biết.”

      Gỗ mục thể đẽo mà!

      Tạ Hoa Lang nghe vậy chỉ lắc đầu bật cười : “Còn vào hỏi giúp ta.”
      Last edited: 19/3/19
      Kimkimdao, Chôm chôm, Phương Lăng17 others thích bài này.

    3. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      Hôm nay cao hứng, nên spoil trước cho mọi người 1 đoạn , mai lên hết chương 4 nha, nhớ comment cho mình có động lực hơn nha, cảm ơn, saranghaeyo


      “Hoa tai của ta làm rơi ở nơi này.” Tròng mắt Tạ Hoa Lang chuyển động hợp tình hợp lý : “Ngươi phải bồi thường cho ta.”

      Cố Cảnh Dương : “Ta cũng chưa từng nhìn thấy.”

      Tạ Hoa Lang chờ đợi những lời này, đợi xong liền cách ngang ngược: “Vậy ngươi đổi món khác bồi thường cho ta .”

      Cố Cảnh Dương : “Ngươi muốn cái gì?”

      “Cũng cần cái gì khác.” Tạ Hoa Lang chỉ vào thất huyền cầm bên cạnh án thư, : “Đạo trưởng biết thổi tiêu ?”

      Nàng lại cười : “Nếu biết cùng ta hợp tấu khúc.”

      Cố Cảnh Dương lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời lời nào Tạ Hoa Lang cũng thúc giục chỉ mỉm cười đối diện với ánh mắt của , biết qua bao lâu, thu hồi tầm mắt : “Hành Gia.”

      Người ở bên ngoài nghe tiếng , : “Vâng.”

      Cố Cảnh Dương : “ lấy tiêu của ta đến đây.”

      Tạ Hoa Lang cũng biết là đồng ý, ý cười càng đậm, bước đến trước thất huyền cầm ngồi xuống, tiện tay khảy chút.

      Hành Gia lấy tiêu tới trình lên,sau đó đứng hầu bên.

      Tạ Hoa Lang chưa là đàn khúc nào mà cũng hỏi, người trước tấu khúc người sau nháy mắt theo kịp, chợt đuổi kịp.

      Tạ Hoa Lang vẫn chưa đàn tấu cầm khúc, chỉ đàn huyền cầm cũng chỉ từ tâm đàn ra là ngẫu nhiên, tiếng tiêu của Cố Cảnh Dương cũng giao hòa, hai cực hòa hợp.

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 4.2: TỚI CỬA
      Edit: Miêu
      Beta: Chị Hằng Lê

      Cung Quảng Hằng
      Đạo sĩ trẻ tuổi hướng Hành Gia việc này, Cố Cảnh Dương ở trước án đọc thư, nhàn nhạt : “Làm sao vậy?”

      Hành Gia : “Nữ lang Chi Chi lại tới.” Nghĩ tới việc hôm qua vội vàng sửa miệng: “Bệ hạ, tiểu thư của Tạ gia đến, rằng có đánh rơi hoa tai ở đây, cố ý đến tìm.”

      Ngón tay Cố Cảnh Dương dừng lại, rũ lông mi xuống, giọng : “Kêu Chi Chi vào .”

      Hành Gia hành lễ tự mình ra cửa đem Tạ Hoa Lang thỉnh vào, ngay sau đó lui ra thuận tiện đóng cửa lại.

      ngày gặp, vẫn bộ dáng như trước khuôn mặt tuấn mơ hồ thanh lãnh, theo thói quen mi mắt thả xuống giống như trời sinh liền cự người ngoài ngàn dặm.

      Tạ Hoa Lang cũng thèm để ý, sau khi ngồi xuống cười tủm tỉm : “Đạo trưởng ngày gặp như cách ba thu.”

      Cố Cảnh Dương cũng nhìn nàng, chỉ : “Miệng lưỡi trơn tru.”

      “Ta đây liền chính .” Tạ Hoa Lang chống tay lên má, nhàng : “Hôm qua lúc ta tới đây có đánh rơi chiếc hoa tai.”

      Cố Cảnh Dương vẫn buông mi xuống, : “Ừm.”

      Tạ Hoa Lang nhìn , lại : “Ngươi có nhìn thấy ?”

      Đáy mắt Cố Cảnh Dương có chút gợi sóng, giương mắt nhìn nàng rồi rũ xuống, : “Chưa từng nhìn thấy.”

      Tạ Hoa Lang giang hai tay, lòng bàn tay có hoa tai san hô màu sắc sắc sảo, sáng lấp lánh.

      “Đáng tiếc.” Nàng tiếc hận : “Cặp hoa tai này là ta thích nhất, giờ mất chỉ còn cái từ nay về sau thể đeo được nữa.”

      Lông mi Cố Cảnh Dương khẽ run muốn mở miệng lại nghe ngoài cửa sổ truyền đến rào rào tiếng vang.

      Tạ Hoa Lang liếc mắt ra nhìn liền thấy bên cửa sổ có con mẫu đơn vũ đầu màu hồng, ngực màu vàng, đuôi màu xanh, lông chim tươi đẹp cực kỳ mỹ lệ bay đến. Nó chải chuốt lông của mình quay đầu thấy nàng đứng, đôi mắt như hạt đậu đen của nó chớp cái.

      Tạ Hoa Lang thấy nó xinh đẹp, có chút thích: “Đạo trưởng, đây là ngươi nuôi sao?”

      Cố Cảnh Dương nhàn nhạt : “Ừm.”

      Hai người chuyện mẫu đơn quan sát Tạ Hoa Lang được lúc bỗng nhiên bay qua đậu lên đầu vai nàng.

      Tạ Hoa Lang hơi cả kinh, nghiêng mắt nhìn thử liền thấy nó cũng nhìn mình, bỗng nhiên lại bay lên òi bay đến đậu án thư, kêu với giọng khàn khàn: “ xinh đẹp! Ui, xinh đẹp!”

      Khóe môi Cố Cảnh Dương hơi cong, duỗi tay vuốt ve lông chim lại nước mắt nhìn thử Tạ Hoa Lang.

      Nàng dường như thích mình xinh đẹp nhất, hai lần gặp nhau đều là cẩm y hoa phục, tam cài lược giắt, đẹp tựa như hoa, rực rỡ hơn cả châu ngọc, làm cho người nhìn cảm thấy nàng đẹp bởi vì vật ngoài thân, ngược lại cảm thấy đúng mực.

      Tăng phần hơi nhiều, ít phần lại thiếu, môi hồng răng trắng, da mặt trắng tựa hoa, mỹ nhân quốc sắc thiên hương chắc cũng thể vượt qua nhan sắc của nàng.

      Hiếm thấy Cố Cảnh Dương thất thần lại nghe nàng bỗng nhiên kêu tiếng “Đạo trưởng” chợt hoàn hồn.

      Tạ Hoa Lang nghiêng đầu nhìn , cười : “Ngươi nhìn chằm chằm ta lâu rồi.”

      Nét mặt Cố Cảnh Dương có chút quẫn bách

      vì bị nhìn thấu nhưng có thêm vẻ than nhiên, quay đầu chỗ khác lông mi nhàng run rẩy lại lời nào.

      Tạ Hoa Lang thích nhất bộ dáng này của , thân thể hơi nghiêng về phía trước, cười hỏi: “Ta đẹp ?”

      Cố Cảnh Dương chỉ nhìn mẫu đơn vũ nhàn nhạt : “Tạm được.”

      Tạ Hoa Lang buồn cười cố ý chuyển dời câu chuyện, : “Hoa tai của ta làm sao bây giờ?”

      Cố Cảnh Dương liếc mắt xem nàng, : “Ngươi muốn thế nào?”

      “Hoa tai của ta làm rơi ở nơi này.” Tròng mắt Tạ Hoa Lang chuyển động hợp tình hợp lý : “Ngươi phải bồi thường cho ta.”

      Cố Cảnh Dương : “Ta cũng chưa từng nhìn thấy.”

      Tạ Hoa Lang chờ đợi những lời này, đợi xong liền cách ngang ngược: “Vậy ngươi đổi món khác bồi thường cho ta .”

      Cố Cảnh Dương : “Ngươi muốn cái gì?”

      “Cũng cần cái gì khác.” Tạ Hoa Lang chỉ vào thất huyền cầm bên cạnh án thư, : “Đạo trưởng biết thổi tiêu ?”

      Nàng lại cười : “Nếu biết cùng ta hợp tấu khúc.”

      Cố Cảnh Dương lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời lời nào Tạ Hoa Lang cũng thúc giục chỉ mỉm cười đối diện với ánh mắt của , biết qua bao lâu, thu hồi tầm mắt : “Hành Gia.”

      Người ở bên ngoài nghe tiếng , : “Vâng.”

      Cố Cảnh Dương : “ lấy tiêu của ta đến đây.”

      Tạ Hoa Lang cũng biết là đồng ý, ý cười càng đậm, bước đến trước thất huyền cầm ngồi xuống, tiện tay khảy chút.

      Hành Gia lấy tiêu tới trình lên,sau đó đứng hầu bên.

      Tạ Hoa Lang chưa là đàn khúc nào mà cũng hỏi, người trước tấu khúc người sau nháy mắt theo kịp, chợt đuổi kịp.

      Tạ Hoa Lang vẫn chưa đàn tấu cầm khúc, chỉ đàn huyền cầm cũng chỉ từ tâm đàn ra là ngẫu nhiên, tiếng tiêu của Cố Cảnh Dương cũng giao hòa, hai cực hòa hợp.

      Chiếc thất huyền cầm kia cách rất gần, Tạ Hoa Lang ngồi trước cầm tất nhiên cũng gần sát , thậm chí có thể ngửi được hương thơm thanh nhã thoảng thoảng từ người .

      Kỳ quái.
      Miêu - Cung Quảng Hằng
      Trong lòng nàng nghĩ dùng huân hương nào mà dễ ngửi như vậy?

      Trong lòng cân nhắc như vậy, tiếng đàn vẫn như nước chảy tuôn qua từ những ngón tay của nàng.

      Tiếng đàn réo rắt trào dâng, giống nh chứ tiếng sấm rền, mang theo kiệt ngạo tiếng tiêu lại thâm trầm, thư giãn, giống như dòng nước sâu yên ả, càng cảm thấy nghiêm túc mẫu mực, hai người cùng vào cùng ra, thiên y vô phùng.

      Hành Gia tinh thông luật thấy tài nghệ phi phàm của hai người bất giác nghe đến thất thần, lại nghe tiếng đàn dần chậm lại tiếng tiêu dần dâng cao, làn điệu nghiêng về ấm áp dễ chịu, tiếng tiêu dẫn dắt tiếng đàn,giống như dỗ dàng cơn song lớn song, dần trở nên yên ả.

      khúc nhạc vừa kết thúc, Cố Cảnh Dương đem tiêu thu bổi, giọng : “Tính tình của người quá mức cố chấp, có lẽ vào ngõ cụt, nên sửa lại.”

      “Hợp tấu xong rồi, xem như bồi thương hoa tai xong.” Tạ Hoa Lang tiếp lời, tự mình đứng lên, : “Đạo trưởng cáo từ.”

      Vẻ mặt Cố Cảnh Dương hơi khựng lại, hiếm thấy có chút ngạc nhiên, Hành Gia thấy thế, ngăn lại : “Nữ lang mới vào cửa chưa đầy khắc mà muốn rồi sao?”

      Tạ Hoa Lang cười : “Cao hứng mà đến, tận hứng về.”

      Cố Cảnh Dương rũ mi, ngữ khí có chút lãnh đạm: “Hành Gia, tiễn khách.”

      Hành Gia cẩn thận đánh giá vẻ mặt của , mới dám : “Vâng.”

      Hai người đường ra hậu đường, buông rèm rơi xuống che khuất ánh mắt người phía sau, đáy lòng thở dài hơi lại thấy Tạ Hoa Lang dừng lại.

      biết nàng nhớ đến cái gì bỗng nhiên lui về,nhưng cũng bước vào cửa chỉ nằm ở bên cửa sổ vào: “Ta sửa!”

      xong, xoay người rời .

      Thanh của Cố Cảnh Dương từ bn trong truyền ra: “Ngươi đứng lại đó.”

      Tạ Hoa Lang dừng lại thuận thế quay đầy, lại bước đến, chỉ cứng cổ : “Đạo trưởng, ngươi còn có lời gì muốn sao?”

      Cố Cảnh Dương đứng dậy, muốn duỗi tay đẩy rèm ra đứng trước mặt nàng biết nghĩ đến cái gì rồi dừng lại.

      Tạ Hoa Lang thấy thế liền bước đến, hai người cách nhau tấm rèm cùng đứng đối mặt nhau.

      Ban ngày ánh sáng sáng ngời cũng rọi bóng hai người xuống như cùng dây dưa với nhau khó mà phân ra được.

      “Đạo trưởng.” Tạ Hoa Lang gục đầu xuống nhìn mũi chân của mình thấp giọng : “Lần này, ta đánh rơi cái gì cả.”

      Cố Cảnh Dương : “Ừm.”

      Tạ Hoa Lang lại : “Từ nay về sau, có lẽ ta cũng còn lý do nào để đến đây nữa tìm ngươi nữa.”

      Hàng mi Cố Cảnh Dương run lên, sau đó lại cụp xuống, nhưng cũng lên tiếng

      “Xem như thanh toán xong.” Tạ Hoa Lang miễn cưỡng cười chút, hướng : “Ta đây.”

      “Chi Chi.” Cố Cảnh Dương gọi nàng lại.

      Thiên địa rộng lớn, nhưng ngoài chính bản thân ai biết được giãy dụa cùng buồn bã trong lòng .

      Tạ Hoa Lang xoay người nhìn , : “Sao vậy?”

      Cố Cảnh Dương buông tay ra rồi định tâm lại lấy ngọc bội bên hông ra đưa đến trong tay nàng.

      “Đưa ta cái này làm gì chứ.” Khóe môi Tạ Hoa Lang nhịn được cong lên, trong lòng vui mừng, nhưng mặt biểu ra chỉ thấp giọng hỏi: “Bồi thường hoa tai của ta sao?”

      Cố Cảnh Dương : “Ngươi cảm thấy như thế nào chính là như thế đó.”

      “Huyền Trinh đạo trưởng, đúng, nên gọi như vậy.” Tạ Hoa Lang nghĩ nghĩ, buồn cười, lại sửa lại lời : “Trọng Cửu ca ca, Trùng Dương công tử, cái gì ngươi cũng chịu , chỉ bắt ta đoán sao?”

      Cố Cảnh Dương bị nàng như vậy quẫn bách, rũ mắt : “Ngươi muốn, trả lại cho ta.”

      !” Tạ Hoa Lang đem ngọc bội nắm chặt, con mắt sáng cùng với thần thái động lòng người, cười : “Trọng Cửu công tử ơi, mặt công tử đỏ kìa!”

      Cố Cảnh Dương : “Sao ngươi còn ?”

      Tạ Hoa Lang thích nhất khi thẹn thùng như thế này, liền mỉm cười nhìn , càng xem càng thích, bỗng nhiên duỗi tay xốc lên rèm châu nhón chân hôn cái len mặt .

      Cố Cảnh Dương cảm nhận được mùi hương người nàng chợt lại xa, hai bên má cũng bị ai kia khẽ chạm vào chút, khi lấy lại tinh thần khỏi ngẩn ngơ.

      Tạ Hoa Lang thấy như thế, trong lòng thực rất thích, cầm ngọc bội kia vui sướng rời .

      Cố Cảnh Dương đứng trước cửa nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, mà chỗ gò má mà nàng hôn lên dường như vẫn còn nóng rực.

      Đầu ngón tay chạm vào chút, rũ mi mắt xuống, thấp giọng : “ biết xấu hổ.”
      Kimkimdao, Chôm chôm, Phương Lăng20 others thích bài này.

    5. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      ra Bệ Hạ thích nhất Chi Chi biết xấu hổ kkkk
      Mieu1810Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :