1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bệ hạ luôn thích giả đứng đắn - Vân Sơ Chi Sơ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Rum23

      Rum23 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      19
      Mong chờ

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 2: CHI CHI

      Edit: Miêu
      Beta: Hằng Lê

      Cung Quảng Hằng
      Gió xuân lướt qua dịu , lặng lẽ dũng mãnh xông vào bên trong đạo quan, đem màn che hai bên thổi lên cũng đánh tan thanh tĩnh tồn tại rất lâu trong đạo quan.

      Đạo sĩ kia thấy, giọng : “Gió nổi lên rồi.”

      “Gió tự động, mành xao động.” Ánh mắt của Tạ Hoa Lang như mặt nước hồ thu nhìn xung quanh, rồi lại cười : “Đạo trưởng, lòng của ngài động.”

      thanh của nàng nhàng như gió xuân ấm áp, lời bên trong thêm vài phần hàm ý, những người có mặt trong nội thất nghe được, ngớ người, nhất thời cũng biết lời nào.

      Đạo sĩ ghé mắt nhìn nàng, trong ánh mắt xuất gợn song hiếm có, Tạ Hoa Lang mặc ngắm, cười nhàng nhìn lại .

      Bốn mắt nhìn nhau, im lặng gì, cuối cùng vẫn là đầu hàng trước.

      nương.” rũ lông mi xuống xa cách, bên trong mơ hồ tỏa ra vài phần ngây ngô, sau lúc rồi mở miệng : “ nương đến đây làm gì?”

      Tạ Hoa Lang cười : “Ta muốn xin đạo trưởng cành đào.”

      Lời này khi ra mang theo ý nghĩa khác.

      Nếu đến xin cành đào bình thường chỉ ở tiền viện xin nhưng nếu có vài phần tình ý trong đó, nó lại có tầng nghĩa khác.

      Đạo sĩ trẻ tuổi liền đỏ mặt, cả giận: “ nương, nương quả thực…”

      “Ta xin đạo trưởng, đâu có xin ngươi, cho hay đều là do đạo trưởng quyết định, liên quan gì đến ngươi?”

      Tạ Hoa Lang mặt cũng đỏ, ngược lại năng hùng hồn đầy lý lẽ đem đạo sĩ trẻ tuổi kia đến á khẩu trả lời được, nàng lại dời mắt nhìn sang quan chủ: “Quan chủ, ngài có cho hay ?”

      Nàng nhìn buông mi xuống, cười hỏi.

      Tạ Hoa Lang xuất thân nhà cao cửa rộng, dung nhan xuất chúng. Ở trong kinh thành, các chàng trai hâm hộ nàng rất nhiều, tới cửa cầu thân cũng ít nhưng ai mà Tạ Hoa Lang ưng ý cả, nhưng khi đối mặt với vị quan chủ lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, vừa nghiêm khắc vừa tuân thủ lễ giáo, vừa lộ ra vẻ xa cách này bỗng dưng có chút động tâm.

      Nàng chưa bao giờ có cảm thấy mình xấu xa như hôm nay, thích trêu cợt người khác, nhất là khi thấy rũ mắt, né tránh ánh mắt của mình, vẻ mặt mang theo nét quẫn bách, khi ngây ngô kia, trong lòng lại càng thích.

      Quan chủ rũ mắt xuống biết suy nghĩ cái gì, Tạ Hoa Lang càng thúc giục người ấy trả lời, chỉ mỉm cười nhìn , chờ trả lời.

      Đạo sĩ trẻ tuổi mặt ngày càng đỏ lên, muốn cái gì rồi nghẹn lại, đạo sĩ trung niên dẫn Tạ Hoa Lang vào được gọi là Hành Gia lúc trước đứng hầu bên cạnh, nhìn vị quan chủ rồi nhìn lại Tạ Hoa Lang, biểu tình mặt có chút cổ quái.

      biết qua bao lâu, quan chủ đứng lên, : “ nương theo ta đến đây.”

      Tạ Hoa Lang đứng dậy đuổi theo người đó, cười : “Quan chủ, ngài chấp nhận?”

      Quan chủ cũng quay đầu, giọng ừ nhưng gần như thể nghe thấy.

      Đạo sĩ trẻ tuổi thấy cảnh tượng trước mắt, mặt dại ra, đứng hình tạo chỗ, Hành Gia cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đạo sĩ trẻ tuổi liền muốn đứng dậy đuổi theo liền bị Hành Gia ngăn cản.

      “Quan chủ đều có chủ trương của ngài ấy.” Y nhìn theo hai người bước trước sau, khẽ cười : “Chúng ta cũng cần quấy rầy.”

      Đạo sĩ trẻ tuổi kia lắp bắp : “Nhưng, nhưng, nàng ta làm sao dám….”

      Hành Gia cười : “ người thích đánh, người chịu đánh mà thôi.”​

      Cung Quảng Hằng

      ….

      Trước tiền viện có hoa đào nở rộ, xuất trước tầm mắt đẹp sao tả xiết.

      Quan chủ ở phía trước, Tạ Hoa Lang ở phía sau, hai người cùng đến gốc hoa đào, Tạ Hoa Lang liền nghe : “ nương muốn cành nào?”

      Ánh mắt Tạ Hoa Lang nhìn chung quanh rừng đào mấy lần, cuối cùng rơi vào cây đào trước mặt , sau đó nàng nhìn chăm chú, cười tản nhiên : “Quan chủ chọn cành nào ta liền thích cành đó.”

      Quan chủ bị nàng nhìn chăm chú, hơi tức giận, tiện tay bẻ cành đào cạnh mình, vẻ mặt có chút xa cách, : “Hoa đào cho, nương hãy sớm rời .”

      “Quan chủ, ngài biết ?” Tạ Hoa Lang lại đáp lại lời của , chỉ tiếp nhận cành đào tay quan chủ, mỉm cười nhàng : “Tên của ta…. Là Chi Chi.”

      Quan chủ nghe được chỉ hơi ghé mắt, đáp lại.

      Tạ Hoa Lang thấy thế, ý cười trong ánh mắt gần như muốn tràn ra ngoài.

      ràng là muốn hỏi thăm, vậy mà còn chịu mở miệng hỏi.

      Đúng là giả đứng đắn.

      Nàng cũng vạch trần, chỉ đưa mắt nhìn cành đào tay rồi ngẩng đầu nhìn : “Nguyện làm cây chốn thâm sơn, Như non liền suối, nhánh liền cành cây.”

      (Chi cũng có nghĩa là nhánh cây, nữ 9 dùng từ đồng nghĩa)

      Quan chủ vẫn rũ mắt cúi đầu, lúc sau mới đáp lại: “Tên rất êm tai.”

      “Lễ thượng vãng lai (*).” Tạ Hoa Lang cười : “Quan chủ, ngài cũng nên tên mình cho ta biết .”

      (Có qua có lại)

      Quan chủ ngước mắt nhìn nàng, nhàng : “Đạo hiệu của ta là Huyền Trinh.”

      Tạ Hoa Lang hỏi: “Chữ Trinh của nghĩa nào.”

      Quan chủ đáp: “Trinh của may mắn, điềm lành.”

      “Cái tên đẹp.” Tròng mắt Tạ Hoa Lang khẽ đảo, lại hỏi: “Vậy tên trước khi xuất gia?”

      Quan chủ nhàn nhạt : “Nếu xuất gia cái tên trước kia đâu còn quan trọng nữa.”

      Tạ Hoa Lang am hiểu nhất là lợi dụng sơ hở của ngôn ngữ, nở nụ cười giảo hoạt, ngữ khí nhàng : “Nếu quan trọng, tại sao lại cho ta biết chứ?”

      Quan chủ nghe thấy bật cười, cúi đầu nhìn nàng, nhàng : “ nương lại càn quấy rồi.”

      Thời điểm cười rộ lên, vẻ xa cách quanh người giảm rệt, cùng lộ ra nét ôn hòa tao nhã, Tạ Hoa Lang càng nhìn càng thích, muốn trêu thêm lại nghe : “Trùng Dương.”

      Nàng hơi ngẩn ra chút: “Cái gì?”

      “Tên trước khi xuất gia của ta.” đối lại tầm mắt của nàng, : “Trùng Dương.”

      Tạ Hoa Lang cứ tưởng rằng ra nhưng sau khi nghe xong liền kinh ngạc, chợt bật cười liếc cái, : “Hoa cũng hái, tên cũng trao đổi nhau xong, Huyền Trinh đạo trưởng, cáo từ.”

      Đến đây trước cũng là nàng, dây dưa dứt cũng là nàng, nay lại rời chút lưu luyến cũng là nàng.

      Tâm tình của quan chủ đột nhiên cũng rối loạn mấy phần, như mưa rào lướt qua vườn trúc, nhìn vẫn thẳng như cũ, nhưng cành nghiêng lá lệch lông mi run rẩy vài cái, lại biết giữ lại hay nên cáo biệt với nàng đây.

      Tạ Hoa Lang chỉ cười, lưu luyến, hướng thi lễ rồi cầm hoa rời .

      “…. Đợi .” Quan chủ bỗng nhiên gọi nàng lại.

      Tạ Hoa Lang dừng bước chân lại, xoay người nhìn .

      lại gì khác nữa, hướng cây đào sườn đông trước mặt bẻ cành đào khác lần nữa, sau đó đưa cho nàng.

      “Cành đào kia đẹp.” : “Hãy lấy cành đào này .”

      Tạ Hoa Lang nhoẻn miệng cười, đưa tay tiếp nhận, lại lời nào, lập tức xoay người rời .

      …..

      “Chi Chi, ngươi có gặp chuyện gì ?” Sau khi quay về, mặt Nguyên Nương đầy lo lắng: “Sao lâu vậy mới quay về?”

      “Hoa đào nơi đó nở rất đẹp, ta mê mẩn nên nán lại ngắm lâu chút.” Tạ Hoa Lang đưa hai cành hoa đào cho hai người, : “Như thế nào, đẹp ?”

      “Rất đẹp.” Hiến Nương thực rất thích: “Ngươi có hai cành vậy cho ta cành, được ?”

      được.” Tạ Hoa Lang đem hai cành kia bảo vệ kín mít: “Đây là của ta, đóa hoa cũng cho ngươi đâu.”

      “Đúng là đồ keo kiệt mà.” Hiến Nương bỗng oán giận cái, ánh mắt liền nhìn từ đầu đến chân nàng lần, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào bên tai nàng, kinh ngạc : “Chi Chi, hoa tai của ngươi đâu rồi?”

      “Hoa tai?” Tạ Hoa Lang theo bản năng duỗi tay sờ vào tai mình, sờ soạng vài cái có, xoay người nhìn nhìn rồi nhíu mày : “Tám phần là rớt ở đường rồi. Thôi sao đâu, đó cũng có ký hiệu gì, nếu bị người khác nhặt cũng sợ mất mất thôi.”

      “Hoa tai san hô này là ngươi thích nhất, nay chỉ còn cái, về sau chỉ sợ ngươi thể đeo lần nào nữa.” Nguyên Nương ôn nhu : “ tìm thử xem, mất rồi đáng tiếc lắm.”

      “Ta tìm với ngươi.” Hiến Nương áy náy : “Nếu phải ta khuyến khích ngươi hái cành hoa đào kia bị mất hoa tai.”

      cái hoa tai thôi mà, đáng đâu.” Tạ Hoa Lang thèm để ý, cười : “Được rồi, được rồi, nếu các ngươi hứng thú như thế, vậy phạt chén rượu trợ hứng , đặc biệt là Hiến Nương đó, ngươi phải uống ba ly đấy!”

      ….

      Tạ Hoa Lang rồi, quan chủ vẫn đứng tại chỗ như cũ, rời đâu cả.

      Gió xuân thổi lên, cánh hoa đào theo gió rơi xuống rải rác khắp vai , mà hơi rũ lông mi xuống, biết suy nghĩ gì, cũng vươn tay phất hoa đào kia xuống.

      lúc sau, xoay người rời lại bị thứ lung linh trước mắt thu hút, khỏi dừng bước chân.

      Là hoa tai san hô.

      Rực rỡ như máu, sáng chói lấp lánh, lẳng lặng mắc ở cành đào gần đó.

      lâu trước đây nó còn tai nữ nhân kia cùng nàng cười , nhàng lay động, lay động đến mức làm cho tâm rối loạn.

      duỗi tay gỡ hoa tai xuống, cầm chặt trong lòng bàn tay nhìn lúc lâu rốt cuộc dùng khăn gói lại, bỏ vào trong ngực.

      Cách đó xa có tiếng bước chân truyền đến, Hành Gia cùng đạo sĩ trẻ tuổi tới, chỉ thấy trong rừng đào còn mình , khom người thi lễ, : “Bệ hạ, nương kia rời rồi sao?”

      Cố Cảnh Dương xoay người nhìn ta, nhàng : “Nàng tên là Chi Chi. “Nguyện làm cây chốn thâm sơn, Như non liền suối, nhánh liền cành cây.”

      Hành Gia nghe hiểu gì, nhất thời có chút sững sờ, do dự chút rồi sửa cách : “Chi Chi tiểu thư, rồi sao?”

      “Trẫm chỉ cho ngươi biết, nàng tên là Chi Chi, tên của nàng xuất phát từ nghĩa gì.” Chi Chi rũ mắt nhìn ta: “Cũng phải cho ngươi gọi nàng là Chi Chi.”

      Hành Gia nghe thế đờ người lúc lâu mới đáp: “Nô tài biết.”

      Cố Cảnh Dương lời nào nữa, lập tức rời , chỉ còn lại Hành Gia cùng đạo sĩ trẻ tuổi kia đưa mắt nhìn nhau, sau lúc người sau mới do dự mở lời: “Hoàng thúc, có phải ngài ấy ….”

      Hành Gia lắc đầu, bật cười: “Ai biết được.”

      …..

      Cố Cảnh Dương ở phía sau hậu đường tĩnh ngồi hơi nửa ngày, tiếng nào.

      Bây giờ là chạng vạng, mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà lặng lẽ chiếu xuống, ánh sáng hắt lên mặt liền tỏa ra phần thanh lãnh xa cách bên trong lại thêm vài phần ấm áp, càng thấy trang trọng nhiêm nghị, gống như vị thần ngồi địa vị cao.

      Hành Gia tiến lên, thấp giọng : “Bệ hạ, ngài….”

      Hàng mi của Cố Cảnh Dương buông xuống, chăm chú nhìn xuyến bạch ngọc lưu châu cổ tay, nhàng : “Hành Gia, lòng trẫm rối loạn.”

      Hành Gia ngẩn ngơ.

      Cố Cảnh Dương lại đem xuyến lưu châu cổ tay cởi ra, ngón tay thoáng dùng sức, chuỗi ngọc châu tay đứt rời rơi xuống.

      Bạch ngọc châu rơi đầy mặt đất, phát ra thanh đặc biệt.

      “Chi Chi, Chi Chi.” giọng : “Tên nghe là êm tai.”
      Last edited: 27/2/19
      Chôm chôm, Phương Lăng, bachnhaty24 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Chi Chi tên là dễ nghe nên thôi Trẫm quyết định cần tĩnh tâm tu hành =D]]]]~

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 3.1: GẢ CƯỚI

      Cung Quảng Hằng

      Edit: Miêu
      Beta: Chị Hằng Lê​

      Tạ Hoa Lang cùng Nguyên nương với Hiến nương tạm biệt nhau, mỗi người về phủ rồi hướng đến mẫu thân thỉnh an.

      Mặt trời ngã về phía tây, Lư thị cài trâm đẹp đẽ sang trọng, váy sặc sỡ càng thấy càng chói lọi, chân mày lộ ra sầu muộn ngày càng ràng.

      Thấy nữ nhi đến, Lư thị lộ ra ý cười: “Chi Chi về rồi.”

      Thị thiếp Điền thị với Tưởng thị cũng ở đây nên chào hỏi: “Tam tiểu thư.”

      Ngồi dưới hai vị di nương là tiểu phụ nhân mắt phượng, mày lá liễu, mặt giống như quả hạnh, ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, áo màu xanh nhạt, mang theo nét thanh nhã dịu dàng quyến rũ của thiếu nữ cùng đứng lên vấn an.

      Tạ Hoa Lang liếc mắt đánh giá nàng ta, hướng mẫu thân cười : “Cha nạp thêm thiếp?”

      “Ta cũng hy vọng là cha ngươi nạp.” Ngữ khí của Lư thị có hơi mỉa mai, uể oải : “Là tiểu thiếp của đại ca con.”

      Tiểu thiếp của đại ca, Tạ Hoa Lang thân là tiểu muội nhưng thường ngày cũng thấy được đại ca nên cũng quen thuộc lắm, liếc mắt cái, thấp giọng : “Tại sao vậy?”

      Sắc mặt Lư thị lạnh lùng, đem quạt trong tay gấp lại rồi với Tưởng thị với Điền thị: “Các người lui ra .”

      Tiễn hai người kia rồi, Lư thị mới nhíu mày mở miệng : “Nàng ta có thai.”

      Tạ Hoa Lang hơi cả kinh: “Hả?”

      ……

      Đại phòng Tạ gia có bốn nhi tử với hai nữ nhi, trưởng tử Tạ Duẫn, con thứ Tạ Lương và con út Tạ Vĩ cùng với Tạ Hoa Lang là Lư thị sinh ra, còn thị thiếp Điền thị sinh con thứ ba Tạ Đàn và thị thiếp Tưởng thị sinh nữ tử Tạ Huy.

      Sáu người con chỉ có huynh trưởng Tạ Hoa Lang thành gia lập thất.

      Tạ Duẫn là đích trưởng tử của Tạ gia, thân phận cao quý cần phải , Tạ Yển và Lư thị đối với người con trai này cũng ký thác kỳ vọng cao, Tạ Duẫn cũng rất tiến tới, phong tư tuấn dật, ít có người so sánh được, đưa mắt nhìn khắp thành Trường An này cũng là nhân tài được mọi người ái mộ.

      Năm mười bảy tuổi, Phụ thân Tạ Yển làm chủ, Tạ Duẫn cưới con của Bí Thư Thừa Tùy Mẫn làm vợ, sang năm cũng sinh ra đích trưởng tôn Tạ Lan cho Tạ gia.

      Tạ Duẫn cùng với Tùy thị cũng coi như hợp ý, lại thêm con trai, vừa lòng đẹp ý, nên mối lương duyên này cũng hạnh phúc, nhưng mà quá hoàn hảo cũng chưa chắc là chuyện tốt.

      Hoàng hậu của tiên đế xuất thân từ gia tộc lớn, tính tình cương nghị lại hiểu biết sâu rộng, rất được tiên đế tín nhiệm, phu thê hòa thuận sinh ba người hoàng tử và công chúa.

      Lúc sau, tiên đế bệnh tật ốm yếu, thường xuyên đem chính ủy thác cho hoàng hậu, triều thần cũng gọi là bà Thiên Hậu, xem như có quyền ngang với hoàng đế thời bấy giờ.

      Sau khi tiên đế băng hà, Trịnh hoàng hậu lấy danh nghĩa là thái hậu giám quốc lâm triều, tân hoàng xưng đế bao lâu liền bị phế truất, rồi tự mình làm hoàng đế.

      Nữ nhân xưng đế đây vẫn là lần đầu tiên trong lịch sử, tôn thất cực kì chấn động, kinh ngạc và giận dữ, Trịnh hậu dùng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp, thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc đem huyết mạch của Cao tổ, Thái tông tàn sát hầu như còn ai, ngay cả phò mã trước của con mình là Lâm An công chúa cũng may mắn thoát khỏi.

      Phò mã bị chết trong ngục, Lâm An công chúa lâm bồn hạ sinh nữ nhi liền nghe tin trượng phu của mình bị giết, đau đớn bút nào tả xiết.

      Trịnh hậu cảm thấy nợ đứa con duy nhất này, nên càng thương ngoại tôn nữ mới sinh hơn bất kì ai, tứ phong là Thục gia huyện chủ, đối xử và phân lệ với nàng cũng như công chúa.

      Thục Gia huyện chủ trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, nên kiêu kì và tôn quý càng cần phải kể. Có lần ra ngoài dạo ngắm mặt trời mọc, khi quay về phủ nhìn thấy huynh trưởng Tạ gia cưỡi ngựa, ngang qua, ngọc thụ chi lan, lập tức rơi vào lưới tình, sau khi biết được thân phận của tự mình đến cầu xin Trịnh hậu tứ hôn.

      Trịnh hậu khi đó xưng đế, đối với đứa cháu ngoại này phá lệ thương tiếc, tay nắm trọng quyền cao, nên cũng cảm thấy chia rẻ vợ chồng người khác là có gì đúng.

      Vì để cho hoàng tộc Cố tộc cùng với gia tộc Trịnh thị có thể hòa hợp, bà ta thậm chí ban thưởng cho nữ nhân của tộc mình là họ Trịnh, lại ban chết cho thê thất của cháu mình, bắt buộc phải cưới Lâm An công chúa làm vợ.

      Tùy thị là con của bí thư thừa Tùy Mẫn – là lão thần ba triều đại, Tạ thị ở Trường An cũng phải gia tộc tầm thường, nên Trịnh hậu chỉ hạ lệnh cho Tạ Duẫn cùng Tùy thị hòa li, chứ ra tay giết, lại ban thưởng theo nghi thức dành riêng cho công chúa, đem Thục Gia huyện chủ gả vào Tạ gia làm thê thất Tạ Duẫn.

      Tùy thị gặp chuyện tai bay vạ gió, quay về nhà mẹ đẻ, càng buồn bực hơn vì phải xa cách con trai nên u uất trong lòng chồng chất, đến ba tháng ưu phiền quá độ nên qua đời.

      Thục Gia huyện chủ lòng thương Tạ Duẫn thêm Tạ gia gia thế hiển hách, nhà cao cửa rộng cho nên u khi vào cửa đối với cha mẹ chồng kính trọng, đối với hai người em trai cùng Tạ Hoa Lang có gì để , nhưng dù vậy, bởi vì cái chết của Tùy thị cũng sinh ra khoảng cách .

      Sau khi Tùy thị trở về nhà, Lư thị liền đem trưởng tôn Tạ Lan về bên mình để chăm sóc, Thục gia huyện chủ sau khi gả vào Tạ gia cũng chưa hề có ý kiến gì về chuyện này.

      Trong đại gia tộc đều có quy tắc ngầm, đó chính là trước khi chủ mẫu sinh con, thị thiếp và thông phòng được phép có thai. Sau khi Lư thị sinh hai nhi tử mới ngừng cho thị thiếp uống thuốc tránh thai, vợ của Tạ Lệnh là Lưu thị cũng như thế, chờ tới khi Thục Gia huyện chủ bước vào dù Lư thị thích người con dâu này nhưng cũng phá bỏ quy củ.

      Nhưng Thục gia huyện chủ gả cho Tạ Duẫn vài năm, nhưng lại sinh được đứa con nào, hòn đá rơi vào trong nước cũng có tiếng động, nhưng bụng của nàng ta vẫn im lìm thấy động tĩnh.

      Lâm An công chúa sủng ái nhất là trưởng nữ này, Trịnh hậu cũng thương nàng ta, nên cũng từng nghi ngờ là người nhà họ Tạ động tay động chân, làm nàng ta thể mang thai, còn từng đặc biệt ra lệnh cho danh y vào phủ bắt mạch, thậm chí còn để y nữ bên cạnh làm bạn.

      Việc này làm cho Lư thị cực kỳ bực bội, Thục Gia huyện chủ dù sao cũng là thê thất của trưởng tử, nếu có con dù trai hay cũng vẫn là con của chính thất, tất nhiên quý trọng hơn con của thê thất rồi, cho dù bà thích nàng ta cũng đến mức chán ghét cháu đích tôn của chính mình.

      Vả lại, huyện chủ chậm chạp có thai thị thiếp với thông phòng đương nhiên cũng có động tĩnh, chẳng lẽ bà nhìn thấy dưới gối con trai mình chỉ có trưởng tử độc nhất lòng bà cao hứng hơn sao?

      Bởi vì duyên cớ này, bà liền dứt khoát miễn Thục Gia huyện chủ vấn an mỗi ngày, mắt thấy tâm phiền.

      Sau khi Trịnh hậu xưng đế kim thượng cùng trung thư lệnh Tạ Yểm còn có môn hạ của hai vị tể tướng liên hợp với tôn thất phát động chính biến phục hồi Cố thị, giam Trịnh hậu ở cung Đại An, tàn sát bộ tộc Trịnh thị, cũng kết thúc luôn thời đại nữ đế của Trịnh thái hậu.

      Trịnh hậu rơi đài, Thục Gia huyện chủ cũng mất nửa chỗ dựa nhưng mẹ đẻ là Lâm An công chúa là chị ruột thịt của tân đế, cũng là cậu ruột của nàng, thể khinh thường như trước, đồng thời từ khi nàng ta được gả vào Tạ gia cũng làm gì sai trái nên Tạ gia cũng đối đãi với nàng như trước kia.

    5. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Hoàng Đế mà thê nô chị ruột Hoàng Đế có kiêu căng gì cũng chẳng là gì =D]]]]]
      Mieu1810Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :