CHƯƠNG 2: CHI CHI
Edit: Miêu
Beta: Hằng Lê
Cung Quảng Hằng
Gió xuân lướt qua dịu , lặng lẽ dũng mãnh xông vào bên trong đạo quan, đem màn che hai bên thổi lên cũng đánh tan thanh tĩnh tồn tại rất lâu trong đạo quan.
Đạo sĩ kia thấy, giọng : “Gió nổi lên rồi.”
“Gió tự động, mành xao động.” Ánh mắt của Tạ Hoa Lang như mặt nước hồ thu nhìn xung quanh, rồi lại cười : “Đạo trưởng, lòng của ngài động.”
thanh của nàng nhàng như gió xuân ấm áp, lời bên trong thêm vài phần hàm ý, những người có mặt trong nội thất nghe được, ngớ người, nhất thời cũng biết lời nào.
Đạo sĩ ghé mắt nhìn nàng, trong ánh mắt xuất gợn song hiếm có, Tạ Hoa Lang mặc ngắm, cười nhàng nhìn lại .
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng gì, cuối cùng vẫn là đầu hàng trước.
“ nương.” rũ lông mi xuống xa cách, bên trong mơ hồ tỏa ra vài phần ngây ngô, sau lúc rồi mở miệng : “ nương đến đây làm gì?”
Tạ Hoa Lang cười : “Ta muốn xin đạo trưởng cành đào.”
Lời này khi ra mang theo ý nghĩa khác.
Nếu đến xin cành đào bình thường chỉ ở tiền viện xin nhưng nếu có vài phần tình ý trong đó, nó lại có tầng nghĩa khác.
Đạo sĩ trẻ tuổi liền đỏ mặt, cả giận: “ nương, nương quả thực…”
“Ta xin đạo trưởng, đâu có xin ngươi, cho hay đều là do đạo trưởng quyết định, liên quan gì đến ngươi?”
Tạ Hoa Lang mặt cũng đỏ, ngược lại năng hùng hồn đầy lý lẽ đem đạo sĩ trẻ tuổi kia đến á khẩu trả lời được, nàng lại dời mắt nhìn sang quan chủ: “Quan chủ, ngài có cho hay ?”
Nàng nhìn buông mi xuống, cười hỏi.
Tạ Hoa Lang xuất thân nhà cao cửa rộng, dung nhan xuất chúng. Ở trong kinh thành, các chàng trai hâm hộ nàng rất nhiều, tới cửa cầu thân cũng ít nhưng có ai mà Tạ Hoa Lang ưng ý cả, nhưng khi đối mặt với vị quan chủ lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, vừa nghiêm khắc vừa tuân thủ lễ giáo, vừa lộ ra vẻ xa cách này bỗng dưng có chút động tâm.
Nàng chưa bao giờ có cảm thấy mình xấu xa như hôm nay, thích trêu cợt người khác, nhất là khi thấy rũ mắt, né tránh ánh mắt của mình, vẻ mặt mang theo nét quẫn bách, khi ngây ngô kia, trong lòng lại càng thích.
Quan chủ rũ mắt xuống biết suy nghĩ cái gì, Tạ Hoa Lang càng thúc giục người ấy trả lời, chỉ mỉm cười nhìn , chờ trả lời.
Đạo sĩ trẻ tuổi mặt ngày càng đỏ lên, muốn cái gì rồi nghẹn lại, đạo sĩ trung niên dẫn Tạ Hoa Lang vào được gọi là Hành Gia lúc trước đứng hầu bên cạnh, nhìn vị quan chủ rồi nhìn lại Tạ Hoa Lang, biểu tình mặt có chút cổ quái.
biết qua bao lâu, quan chủ đứng lên, : “ nương theo ta đến đây.”
Tạ Hoa Lang đứng dậy đuổi theo người đó, cười : “Quan chủ, ngài chấp nhận?”
Quan chủ cũng quay đầu, giọng ừ nhưng gần như thể nghe thấy.
Đạo sĩ trẻ tuổi thấy cảnh tượng trước mắt, mặt dại ra, đứng hình tạo chỗ, Hành Gia cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đạo sĩ trẻ tuổi liền muốn đứng dậy đuổi theo liền bị Hành Gia ngăn cản.
“Quan chủ đều có chủ trương của ngài ấy.” Y nhìn theo hai người bước trước sau, khẽ cười : “Chúng ta cũng cần quấy rầy.”
Đạo sĩ trẻ tuổi kia lắp bắp : “Nhưng, nhưng, nàng ta làm sao dám….”
Hành Gia cười : “ người thích đánh, người chịu đánh mà thôi.”
Cung Quảng Hằng
….
Trước tiền viện có hoa đào nở rộ, xuất trước tầm mắt đẹp sao tả xiết.
Quan chủ ở phía trước, Tạ Hoa Lang ở phía sau, hai người cùng đến gốc hoa đào, Tạ Hoa Lang liền nghe : “ nương muốn cành nào?”
Ánh mắt Tạ Hoa Lang nhìn chung quanh rừng đào mấy lần, cuối cùng rơi vào cây đào trước mặt , sau đó nàng nhìn chăm chú, cười tản nhiên : “Quan chủ chọn cành nào ta liền thích cành đó.”
Quan chủ bị nàng nhìn chăm chú, hơi tức giận, tiện tay bẻ cành đào cạnh mình, vẻ mặt có chút xa cách, : “Hoa đào cho, nương hãy sớm rời .”
“Quan chủ, ngài biết ?” Tạ Hoa Lang lại đáp lại lời của , chỉ tiếp nhận cành đào tay quan chủ, mỉm cười nhàng : “Tên của ta…. Là Chi Chi.”
Quan chủ nghe được chỉ hơi ghé mắt, đáp lại.
Tạ Hoa Lang thấy thế, ý cười trong ánh mắt gần như muốn tràn ra ngoài.
ràng là muốn hỏi thăm, vậy mà còn chịu mở miệng hỏi.
Đúng là giả đứng đắn.
Nàng cũng vạch trần, chỉ đưa mắt nhìn cành đào tay rồi ngẩng đầu nhìn : “Nguyện làm cây chốn thâm sơn, Như non liền suối, nhánh liền cành cây.”
(Chi cũng có nghĩa là nhánh cây, nữ 9 dùng từ đồng nghĩa)
Quan chủ vẫn rũ mắt cúi đầu, lúc sau mới đáp lại: “Tên rất êm tai.”
“Lễ thượng vãng lai (*).” Tạ Hoa Lang cười : “Quan chủ, ngài cũng nên tên mình cho ta biết .”
(Có qua có lại)
Quan chủ ngước mắt nhìn nàng, nhàng : “Đạo hiệu của ta là Huyền Trinh.”
Tạ Hoa Lang hỏi: “Chữ Trinh của nghĩa nào.”
Quan chủ đáp: “Trinh của may mắn, điềm lành.”
“Cái tên đẹp.” Tròng mắt Tạ Hoa Lang khẽ đảo, lại hỏi: “Vậy tên trước khi xuất gia?”
Quan chủ nhàn nhạt : “Nếu xuất gia cái tên trước kia đâu còn quan trọng nữa.”
Tạ Hoa Lang am hiểu nhất là lợi dụng sơ hở của ngôn ngữ, nở nụ cười giảo hoạt, ngữ khí nhàng : “Nếu quan trọng, tại sao lại cho ta biết chứ?”
Quan chủ nghe thấy bật cười, cúi đầu nhìn nàng, nhàng : “ nương lại càn quấy rồi.”
Thời điểm cười rộ lên, vẻ xa cách quanh người giảm rệt, cùng lộ ra nét ôn hòa tao nhã, Tạ Hoa Lang càng nhìn càng thích, muốn trêu thêm lại nghe : “Trùng Dương.”
Nàng hơi ngẩn ra chút: “Cái gì?”
“Tên trước khi xuất gia của ta.” đối lại tầm mắt của nàng, : “Trùng Dương.”
Tạ Hoa Lang cứ tưởng rằng ra nhưng sau khi nghe xong liền kinh ngạc, chợt bật cười liếc cái, : “Hoa cũng hái, tên cũng trao đổi nhau xong, Huyền Trinh đạo trưởng, cáo từ.”
Đến đây trước cũng là nàng, dây dưa dứt cũng là nàng, nay lại rời chút lưu luyến cũng là nàng.
Tâm tình của quan chủ đột nhiên cũng rối loạn mấy phần, như mưa rào lướt qua vườn trúc, nhìn vẫn thẳng như cũ, nhưng cành nghiêng lá lệch lông mi run rẩy vài cái, lại biết giữ lại hay nên cáo biệt với nàng đây.
Tạ Hoa Lang chỉ cười, lưu luyến, hướng thi lễ rồi cầm hoa rời .
“…. Đợi .” Quan chủ bỗng nhiên gọi nàng lại.
Tạ Hoa Lang dừng bước chân lại, xoay người nhìn .
lại gì khác nữa, hướng cây đào sườn đông trước mặt bẻ cành đào khác lần nữa, sau đó đưa cho nàng.
“Cành đào kia đẹp.” : “Hãy lấy cành đào này .”
Tạ Hoa Lang nhoẻn miệng cười, đưa tay tiếp nhận, lại lời nào, lập tức xoay người rời .
…..
“Chi Chi, ngươi có gặp chuyện gì ?” Sau khi quay về, mặt Nguyên Nương đầy lo lắng: “Sao lâu vậy mới quay về?”
“Hoa đào nơi đó nở rất đẹp, ta mê mẩn nên nán lại ngắm lâu chút.” Tạ Hoa Lang đưa hai cành hoa đào cho hai người, : “Như thế nào, đẹp ?”
“Rất đẹp.” Hiến Nương thực rất thích: “Ngươi có hai cành vậy cho ta cành, được ?”
“ được.” Tạ Hoa Lang đem hai cành kia bảo vệ kín mít: “Đây là của ta, đóa hoa cũng cho ngươi đâu.”
“Đúng là đồ keo kiệt mà.” Hiến Nương bỗng oán giận cái, ánh mắt liền nhìn từ đầu đến chân nàng lần, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào bên tai nàng, kinh ngạc : “Chi Chi, hoa tai của ngươi đâu rồi?”
“Hoa tai?” Tạ Hoa Lang theo bản năng duỗi tay sờ vào tai mình, sờ soạng vài cái có, xoay người nhìn nhìn rồi nhíu mày : “Tám phần là rớt ở đường rồi. Thôi sao đâu, đó cũng có ký hiệu gì, nếu bị người khác nhặt cũng sợ mất mất thôi.”
“Hoa tai san hô này là ngươi thích nhất, nay chỉ còn cái, về sau chỉ sợ ngươi thể đeo lần nào nữa.” Nguyên Nương ôn nhu : “ tìm thử xem, mất rồi đáng tiếc lắm.”
“Ta tìm với ngươi.” Hiến Nương áy náy : “Nếu phải ta khuyến khích ngươi hái cành hoa đào kia bị mất hoa tai.”
“ cái hoa tai thôi mà, đáng đâu.” Tạ Hoa Lang thèm để ý, cười : “Được rồi, được rồi, nếu các ngươi hứng thú như thế, vậy phạt chén rượu trợ hứng , đặc biệt là Hiến Nương đó, ngươi phải uống ba ly đấy!”
….
Tạ Hoa Lang rồi, quan chủ vẫn đứng tại chỗ như cũ, rời đâu cả.
Gió xuân thổi lên, cánh hoa đào theo gió rơi xuống rải rác khắp vai , mà hơi rũ lông mi xuống, biết suy nghĩ gì, cũng vươn tay phất hoa đào kia xuống.
lúc sau, xoay người rời lại bị thứ lung linh trước mắt thu hút, khỏi dừng bước chân.
Là hoa tai san hô.
Rực rỡ như máu, sáng chói lấp lánh, lẳng lặng mắc ở cành đào gần đó.
lâu trước đây nó còn ở tai nữ nhân kia cùng nàng cười , nhàng lay động, lay động đến mức làm cho tâm rối loạn.
duỗi tay gỡ hoa tai xuống, cầm chặt trong lòng bàn tay nhìn lúc lâu rốt cuộc dùng khăn gói lại, bỏ vào trong ngực.
Cách đó xa có tiếng bước chân truyền đến, Hành Gia cùng đạo sĩ trẻ tuổi tới, chỉ thấy trong rừng đào còn mình , khom người thi lễ, : “Bệ hạ, nương kia rời rồi sao?”
Cố Cảnh Dương xoay người nhìn ta, nhàng : “Nàng tên là Chi Chi. “Nguyện làm cây chốn thâm sơn, Như non liền suối, nhánh liền cành cây.”
Hành Gia nghe hiểu gì, nhất thời có chút sững sờ, do dự chút rồi sửa cách : “Chi Chi tiểu thư, rồi sao?”
“Trẫm chỉ cho ngươi biết, nàng tên là Chi Chi, tên của nàng xuất phát từ nghĩa gì.” Chi Chi rũ mắt nhìn ta: “Cũng phải cho ngươi gọi nàng là Chi Chi.”
Hành Gia nghe thế đờ người lúc lâu mới đáp: “Nô tài biết.”
Cố Cảnh Dương lời nào nữa, lập tức rời , chỉ còn lại Hành Gia cùng đạo sĩ trẻ tuổi kia đưa mắt nhìn nhau, sau lúc người sau mới do dự mở lời: “Hoàng thúc, có phải ngài ấy ….”
Hành Gia lắc đầu, bật cười: “Ai biết được.”
…..
Cố Cảnh Dương ở phía sau hậu đường tĩnh ngồi hơi nửa ngày, tiếng nào.
Bây giờ là chạng vạng, mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà lặng lẽ chiếu xuống, ánh sáng hắt lên mặt liền tỏa ra phần thanh lãnh xa cách bên trong lại thêm vài phần ấm áp, càng thấy trang trọng nhiêm nghị, gống như vị thần ngồi địa vị cao.
Hành Gia tiến lên, thấp giọng : “Bệ hạ, ngài….”
Hàng mi của Cố Cảnh Dương buông xuống, chăm chú nhìn xuyến bạch ngọc lưu châu cổ tay, nhàng : “Hành Gia, lòng trẫm rối loạn.”
Hành Gia ngẩn ngơ.
Cố Cảnh Dương lại đem xuyến lưu châu cổ tay cởi ra, ngón tay thoáng dùng sức, chuỗi ngọc châu tay đứt rời rơi xuống.
Bạch ngọc châu rơi đầy mặt đất, phát ra thanh đặc biệt.
“Chi Chi, Chi Chi.” giọng : “Tên nghe là êm tai.”