1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bến xe - Thương Thái Vy

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 15.2

      “Giáo sư đừng nữa, con hiểu!”
      Liễu Địch cất giọng thành khẩn. “Giáo sư kể tiếp ạ!”

      Giáo sư Tô thở dài, uống ngụm trà rồi kể tiếp: “Nghe Hải Thiên vậy, ta có phần ngạc nhiên. Sắc mặt nó chút biểu cảm nhưng sống với nó nhiều năm, ta biết nhất định có tình cảm gì đó nảy nở trong trái tim nó, thế là ta hỏi: “Con bé đó đúng ?” Hải Thiên gượng cười, chỉ tay về phía chậu hoa nhài bệ cửa sổ. “ ấy thuần khiết như chậu hoa nhài này. Nếu nhốt ấy ở trong phòng tối, liệu ấy còn có thể sinh trưởng và nở hoa?” Ta thể trả lời câu hỏi của nó. lúc sau, ta hỏi: “ bé đó sao? Nó có con ?” Hải Thiên trầm mặc lúc mới trả lời: “Con cố gắng để ấy đừng con!”.”

      đến đây, Giáo sư Tô đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Liễu Địch chăm chú, sau đó cất giọng hiền từ và bi thương: “Liễu Địch, ta dám khẳng định Chương Ngọc con bằng tình cảm cố chấp, nhẫn nhịn và đau khổ. Nó con sâu sắc đến mức muốn để tình của nó ảnh hưởng đến tương lai và danh dự của con.”

      Lời của Giáo sư Tô như quả bom lớn nổ tung trong đầu Liễu Địch, lay động mọi hồi ức chôn sâu dưới đáy lòng . Rất nhiều chuyện cũ như cảnh đặc tả trong phim điện ảnh lên trong đầu . Liễu Địch ôm đầu, gục xuống bàn đá. nhớ đến hình ảnh thầy Chương đợi trong buổi tối tuyết rơi đầy trời, hình ảnh thầy đội mưa gió đến địa điểm thi động viên và cam đoan với , thầy ngày ngày cùng đợi giấy báo trúng tuyển, thầy lần đầu kể chuyện cuộc đời mình ở văn phòng, thầy bộc lộ tình ý khi chơi guitar ở ngôi nhà , thầy vòng tay ôm ở bến xe, rồi nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đó... Trời ạ, hồ đồ! Tại sao nhận ra, ngay cả cự tuyệt lạnh lùng cũng thể tình sâu sắc của thầy? Vậy mà còn tủi thân, còn thờ ơ, thậm chí hai tháng nay còn quên mất thầy.

      Cảm giác hối hận, đau khổ, cảm động, áy náy.... lại lần nữa tràn ngập trong lòng Liễu Địch. ngẩng đầu, cất giọng tự trách: “Giáo sư Tô! Con đáng chết! Con biết thầy luôn con!”

      Giáo sư Tô lắc đầu. “Liễu Địch, con đừng tự trách bản thân. Con còn quá trẻ, vẫn chưa hiểu thế nào là tình .”

      , bây giờ con hiểu rồi!” Trong mắt Liễu Địch như bùng cháy đốm lửa. “Con thầy Chương, thầy ấy bằng cả trái tim mình. Con phải cho thầy biết là con thầy. Thầy bao giờ phải chịu đơn mình, vì bất kể gặp phải khó khăn gì, con cũng ở bên thầy! Con là đôi mắt của thầy. Đúng vậy, con là đôi mắt của thầy. Con giúp thầy trở lại với công việc sáng tác. Milton, Homer, B.R.Epomehk chẳng phải đều là nhà thơ, nhà văn khiếm thị hay sao[2]? Dựa vào tài năng của thầy nhất định thầy trở thành nhà văn xuất sắc. Giáo sư Tô...” Liễu Địch nắm tay Giáo sư Tô. “Giáo sư hãy mua giùm con vé tàu hỏa, ngày mai con thăm thầy. Mai là thứ Bảy, con cần xin nghỉ học, Chủ nhật con quay về. Trong điện thoại thầy chẳng câu nào, con lo thầy xảy ra chuyện. Hơn nữa, con nghe thấy những tiếng thầm to và tiếng cười xấu xa. Thầy nhất định gặp phiền phức rồi. Con phải quay về, con phải quay về ngay, con giúp thầy giải quyết rắc rối. Hai người dù sao cũng mạnh hơn người. Giáo sư Tô, con nhất định phải về với thầy.”

      [2] John Milton (1608-1674): nhà thơ, soạn giả, nhà phê bình văn học người . Homer: nhà văn, người hát rong truyền thuyết thời cổ Hy Lạp được công nhận là tác giả của hai trường ca Iliad và Odyssey. B.R.Epomehk (1889-1952): nhà thơ người Nga.

      “Liễu Địch, con đừng quá xúc động!” Giáo sư Tô quả quyết cắt ngang lời . “Có lẽ phải Hải Thiên gặp phiền phức, mà là nó nhận ra tình cảm của con, sợ làm liên lụy đến con nên mới cố ý làm vậy.”

      “Dù thế nào con cũng phải quay về!” Liễu Địch kiên định . “Thầy Chương sống trong quạnh và đau khổ như vậy, con phải cho thầy biết, thế giới này có người thầy, coi thầy còn quan trọng hơn mạng sống của ấy. Dù chỉ là bình thường nhưng ấy gắn kết sinh mệnh của ấy với sinh mệnh của thầy. Như vậy thầy đơn nữa.”

      “Liễu Địch!” Giáo sư Tô sững sờ nhìn trước mặt. bé vô cùng thuần khiết, bé là người có tư tưởng, có chủ kiến, dám , dám hận. Hải Thiên phải vì xúc động nhất thời. Thế nhưng.... Vẻ mặt Giáo sư Tô đột nhiên trở nên nặng nề. “Liễu Địch, con nghĩ tới chưa, tình của các con liệu có kết quả ? Bố mẹ con thế nào? Dư luận xã hội phản ứng ra sao? Ngoài ra, Hải Thiên còn là... người khiếm thị. Thế giới của người khiếm thị như thế nào, con có hiểu nổi ? Con Hải Thiên, con phải chăm sóc nó cả đời. Việc chăm sóc người mù khiến con phải hy sinh rất nhiều, kể cả việc học tập, nghiệp của con và những thứ khác nữa. Con phải đối mặt với khó khăn mà con tưởng tượng nổi. Trước mỗi khó khăn, con đều phải hao tổn nhiều tinh thần và sức lực để khắc phục. Công việc của Hải Thiên ổn định, nó đứng trước nguy cơ bị mất việc bất cứ lúc nào, trong khi con vẫn còn học. Vấn đề kinh tế là bài toán rất nan giải. Các con phải đối mặt với áp lực từ mọi phía, chúng đủ đánh gục các con. Hơn nữa, có thể con còn phải đối mặt với trở ngại xuất phát từ Hải Thiên. Tâm hồn của người mù rất nhạy cảm, ta dám Hải Thiên hề cảm thấy tự ti. Có thể trước mặt người khác, nó tự ti, nhưng khi đối diện với con, ta dám bảo đảm điều đó... Những điều này, con nghĩ tới chưa?”

      Liễu Địch cúi đầu, có cách nào phủ nhận lời của Giáo sư Tô. Đây là thể trốn tránh. Trầm tư lát, Liễu Địch ngẩng đầu, vẻ mặt trang nghiêm, nơi đáy mắt bộc lộ quyết tâm bất chấp tất cả. lên tiếng, giọng ràng, tràn đầy sức mạnh: “Giáo sư Tô, con biết những điều Giáo sư đều là , hoặc sắp trở thành . Nhưng nếu con trốn tránh, mình thầy Chương phải gánh chịu tất cả khó khăn này. Con nghĩ, khi nhau cả hai người phải cùng gánh vác khó khăn. Con bận tâm con phải hy sinh bao nhiêu, mất bao nhiêu, con chỉ muốn , kể từ ngày hôm nay, sinh mệnh và tâm hồn của con hòa vào sinh mệnh và tâm hồn của thầy. Nỗi đau của thầy cũng là nỗi đau của con, niềm vui của thầy chính là niềm vui của con. Chúng con vinh nhục cùng hưởng, phải là chuyện ai hy sinh cho ai. Nếu cuộc đời thầy là cái giếng khô, con cũng ở dưới giếng khô với thầy, cho đến khi chúng con cùng đào tới được mạch nước ngọt trong lành. Nếu số mệnh định thầy phải sống trong địa ngục, con cũng xuống địa ngục với thầy. Hai người chịu tội dưới địa ngục dù sao cũng tốt hơn người lẻ loi cõi đời. Tóm lại, con biết tương lai của chúng con gặp phải rất nhiều chông gai. Sau khi vượt qua tất cả, có lẽ chúng con đến được thế giới tươi đẹp, cũng có thể chúng con nghèo khó, vất vả đời, hoặc thể vượt qua được chông gai. Dù kết quả thế nào, con cũng theo thầy!”

      Giáo sư Tô bị chấn động bởi lời bày tỏ tình cảm thẳng thắn và sâu sắc của Liễu Địch. Ông nhìn chăm chú. Gương mặt trắng ngần của ửng đỏ vì xúc động, trong cặp mắt đen láy như bùng cháy ngọn lửa. Toàn thân như tỏa ra ánh hào quang làm rung động lòng người. đẹp, vẻ đẹp thuần khiết và thông tuệ. Giáo sư Tô bất giác thở dài, bé tuyệt vời như vậy mà Hải Thiên lại thể nhìn thấy. Bởi đối với người mù, vẻ đẹp bề ngoài vĩnh viễn tồn tại. Nhưng ông biết, đối với hai đứa trẻ này, vẻ đẹp bề ngoài cũng tồn tại. Hải Thiên nhìn thấy Liễu Địch nhưng vẫn , còn Liễu Địch bỏ qua Hải Thiên mắt sáng để Chương Ngọc mù lòa. Hai đứa trẻ nhau bằng trái tim, tâm hồn của chúng. Giống như Hải Thiên : “tâm hồn hòa làm ”. Tình như vậy liệu có thể chia cắt? Ai có thể chia tách hai tâm hồn hòa làm ?

      Giáo sư Tô khỏi cảm động bởi tình cảm của hai người trẻ tuổi. Có điều, Liễu Địch còn quá trẻ, thể hiểu hết tàn nhẫn và vô tình của xã hội và con người. Về phần Hải Thiên, nó biết quá , cũng phải trả cái giá quá đắt. Liệu nó có thể chấp nhận tình cảm của Liễu Địch? Liệu nó có chịu để Liễu Địch con đường đầy chông gai này ? Ông nên làm gì với đứa con trai và con mà ông quý? Sống quá nửa đời người, đây là lần đầu tiên trong đời Giáo sư Tô cảm thấy mâu thuẫn và rối bời.

      Trong lúc Giáo sư Tô chìm trong suy tư, Liễu Địch lại lên tiếng: “Giáo sư Tô, con xin Giáo sư, hãy giúp con mua tấm vé tàu hỏa. Con yên tâm, cuộc điện thoại ngày hôm nay quá bất thường, con nhất định phải quay về xem tình hình thế nào.”

      Câu đó thức tỉnh Giáo sư Tô. Đúng vậy, con trai ông gặp phiền phức, sao ông có thể khoanh tay đứng nhìn? Hải Thiên là người cao ngạo, chịu cúi đầu, ai biết được xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, Giáo sư Tô cất giọng lo âu: “Liễu Địch, ngày mai ta mua vé tàu hỏa. Ta cùng con thăm Hải Thiên. Đúng vậy, Hải Thiên mất quá nhiều thứ đẹp đẽ trong đời, nó nên để lỡ tình thuần khiết của con.”

      vậy sao?” Liễu Địch vui mừng nhảy lên. sắp được gặp lại thầy Chương, sắp được bày tỏ tình cảm với thầy sao? Thầy Chương gặp phiền phức ư? sợ, cùng thầy đối mặt. Thầy Chương chấp nhận tình cảm của ư? sợ, chỉ cần thầy , có cách khiến thầy chấp nhận tình cảm của .

      Cảm giác ấm áp từ trái tim Liễu Địch lan khắp cơ thể. Đất đai tơi xốp, hoa cỏ hồi sinh, chồi non nhú lên, búp hoa nở rộ. Mùa xuân của sinh mệnh Liễu Địch, mùa đẹp nhất cuộc đời đột nhiên ập đến. Gió xuân thổi qua gương mặt , nước xuân làm ẩm ướt trái tim , hạt giống tình được gieo xuống, nhanh chóng lớn lên thành cái cây xanh tốt. Hạnh phúc khiến thiếu nữ mới biết ngây ngất. Đúng vậy, mùa xuân rất đẹp. Khi nào gặp thầy Chương, nhất định dùng tình cảm ấm áp như mùa xuân, xua tan tâm hồn băng giá của thầy. Chỉ cần gặp thầy, mọi việc tốt đẹp. Đúng vậy, chỉ cần gặp thầy.

      Ngày hôm sau, Giáo sư Tô mua được vé tàu hỏa. Sáng sớm ngày hôm sau nữa, Liễu Địch nhận được điện báo, bên chỉ vẻn vẹn hàng chữ: “Chương Ngọc qua đời vì tai nạn giao thông, mau về gấp!”

      Mùa xuân của Liễu Địch lập tức bị bóp chết bởi hàng chữ tàn nhẫn, lạnh lùng đó. Trước mắt tối sầm, ngã vật xuống đất, bất tỉnh.
      Chris thích bài này.

    2. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 16.1

      Cảm giác như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng Liễu Địch cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê.

      Vừa mở mắt, liền nhiền thấy thế giới toàn màu trắng, bức tường màu trắng, ga trải giường màu trắng, vỏ chăn màu trắng và y tá mặc bộ đồ màu trắng...

      Ánh mắt hờ hững và vô thức lướt qua những thứ đó, sau đó dừng lại ở vợ chồng Giáo sư Tô đứng bên cạnh giường. Gương mặt họ chỉ sau ngày mà già trông thấy, mỗi nếp nhăn tựa hồ khắc sâu nỗi đau đớn và bi thương. Nhưng ánh mắt họ thể sốt ruột và mong chờ. Thấy Liễu Địch mở mắt, họ đồng thanh kêu lên: “Liễu Địch, con tỉnh rồi à?”

      Liễu Địch rời mắt khỏi vợ chồng Giáo sư Tô, nhìn nơi khác cách máy móc, tựa hồ nghe thấy tiếng của họ. Hình như ở thế giới này, mà hành tinh xa xôi.

      “Liễu Địch!” Bà Tô, hai mắt mọng đỏ, cúi người xuống thành giường, cất giọng lo lắng và sốt ruột. “Con... con nhận ra chúng ta sao?”

      Liễu Địch gật đầu, hai mắt đen láy, bờ môi trắng bệch.

      “Ờ...” Bà Tô thở ra hơi. “Vậy... con có muốn ăn gì ?”

      Liễu Địch lắc đầu.

      “Con có muốn ta tìm bác sĩ ? Hay là muốn ngủ lát?”

      Liễu Địch lại lắc đầu, cả cơ thể và ý thức dường như thuộc về . tại, chỉ có khả năng duy nhất là gật đầu và lắc đầu.

      “Liễu Địch!” Giáo sư Tô ở bên cạnh lên tiếng. “Con cần gì? Con mau chuyện ! câu cũng được!”

      Liễu Địch từ từ ngồi dậy, cố gắng nuốt nước bọt, động đậy bờ môi. Dưới ánh mắt căng thẳng và chờ đợi của vợ chồng Giáo sư Tô, cuối cùng khó nhọc thốt ra hai từ: “Con lạnh!”

      Vợ chồng Giáo sư Tô ngẩn người. Trong phòng bật máy sưởi rất ấm, vậy mà Liễu Địch lại kêu lạnh. Giáo sư Tô nhàng cầm tay Liễu Địch. Quả nhiên, bàn tay lạnh như cục đá.

      Mùa xuân của sinh mệnh vẫn chưa đến vậy mà nó qua .

      “Liễu Địch!” Giáo sư Tô hét lên. “Con làm sao vậy? Con đừng làm ta sợ!”

      Liễu Địch trả lời, cũng nhúc nhích. Gương mặt trắng bệch của có bất cứ biểu cảm nào, giống như đeo tấm mặt nạ. Thần kinh của như chìm trong trạng thái tê liệt. còn chút sinh khí, giống như hồn ma vật vờ, trôi dạt.

      Giáo sư Tô hết sức đau lòng. Ông lặng lẽ nhìn gương mặt còn sức sống của Liễu Địch mà biết làm thế nào để khiến nỗi đau trong trái tim giảm bớt. Nỗi đau đó đến bất thình lình và dữ dội, khiến cả thế giới, tương lai, tình và mộng ước của Liễu Địch vỡ vụn, khiến chỉ còn là cái xác hồn. Liễu Địch bây giờ giống như người biết bơi bị rơi xuống nước, ban đầu còn vùng vẫy để ngoi lên mặt nước hít thở, nhưng sau đó dần chìm sâu xuống, đến ý thức cầu cứu, ý thức sinh tồn cũng biến mất.

      “Liễu Địch!” Giáo sư Tô lại gọi tên . “Con tỉnh lại , tỉnh lại ! Chúng ta ở bên con ngày trời. Chúng ta muốn thấy con như vậy.”

      Liễu Địch vẫn có phản ứng. Gương mặt đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, bờ môi chút sắc hồng. Cả người đều là màu xám, cả tâm hồn cũng màu xám.

      “Liễu Địch!”Giáo sư Tô cắn môi. Ông biết việc cấp thiết nhất bây giờ là đánh thức ý thức mê man của Liễu Địch. Ông tính mạo hiểm lần: “Liễu Địch, con còn nhớ buổi sáng hôm nay xảy ra chuyện gì ?”

      Liễu Địch dường như bị chấn động, khóe miệng giật giật. Từ sáng đến giờ chỉ có hơn mười tiếng đồng hồ mà như mấy vạn năm trôi qua. cúi đầu, trầm mặc lên tiếng.

      “Liễu Địch!” Khóe mắt Giáo sư Tô lấp lánh ánh lệ. Ông cố gắng đè nén nỗi đau xé lòng, chút lưu tình tiếp: “Hải Thiên của chúng ta, thầy Chương của con... còn cõi đời này! Sáng nay con nhận được điện báo, con còn nhớ nội dung của tờ điện báo ?”

      Liễu Địch rùng mình. Trong đầu vụt qua dòng chữ lạnh lùng và tàn nhẫn: “Chương Ngọc qua đời vì tai nạn giao thông, mau về gấp.”

      Toàn thân run rẩy, Liễu Địch cắn chặt môi. Sau đó, giơ hai tay ôm đầu, bờ vai mảnh khảnh run bần bật, nhưng vẫn mở miệng chuyện. thực quá tàn nhẫn, vô thức cự tuyệt tỉnh lại.

      “Liễu Địch!” Cuối cùng Giáo sư Tô hét lên tiếng đầy tuyệt vọng. “Con mau tỉnh lại ! Ta mất đứa con trai, ta thể lại mất đứa con !”

      Toàn thân Liễu Địch đột nhiên co giật. đứng dậy, người lảo đảo. Bà Tô vội lao đến đỡ . Nhưng đúng lúc này, cổ họng Liễu Địch bỗng dâng lên vị ngòn ngọt, tựa hồ có thứ gì đó trào ra. vừa há miệng, ngụm máu từ miệng phun ra ngoài. Tấm ga trải giường trắng toát lập tức vấy đầy máu đỏ.

      Giáo sư Tô hốt hoảng, ông cảm thấy thể đứng vững được nữa. Ông ngồi phịch xuống giường, trong lòng hối hận vô cùng, ông ngờ lại khiến Liễu Địch bị kích động đến mức thổ huyết. Trong khi đó, bà Tô hét lên: “Y tá! Y tá!”

      y tá chạy vội đến, cầm mảnh vải lau vết máu miệng Liễu Địch. Liễu Địch gạt tay y tá. ngẩng đầu, miệng vẫn còn vệt máu, đôi mắt đen mở to hết cỡ nhìn vợ chồng Giáo sư Tô chằm chằm. Sau đó, gương mặt dần xuất chút biểu cảm, hơi thở dần gấp gáp, viền mắt ngân ngấn nước. Cuối cùng, Liễu Địch cũng bật khóc. lao vào lòng Giáo sư Tô, vừa khóc vừa : “Giáo sư Tô, thầy Chương mất rồi! Thầy mất rồi...”

      Ba ngày sau, Liễu Địch cùng Giáo sư Tô Văn ngồi tàu hỏa về quê.

      Liễu Địch vẫn còn rất yếu. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, gầy trông thấy, thần sắc vô cùng tiều tụy. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt vừa to vừa đen, nhưng đáy mắt thể quyết tâm bất chấp tất cả.

      Bác sĩ khuyên Liễu Địch nên nằm chỗ nghỉ ngơi, nhưng thái độ của rất kiên quyết, ai có thể ngăn cản. với vợ chồng Giáo sư Tô: “ ra bây giờ chúng ta trở về cũng quá muộn.” câu đánh gục hai ông bà. Thế là Giáo sư Tô mua vé tàu, cùng trở về quê.

      tàu hỏa, Liễu Địch ngồi bất động. Thân hình gầy guộc của lọt thỏm trong chiếc ghế rộng, tưởng như mỗi cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào cũng có thể đẩy ngã. Liễu Địch mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ như ngẫm nghĩ điều gì đó. Ba ngày nay, luôn chìm trong suy tư. Mỗi lần tàu hỏa lắc lư, bờ vai bé của lại run rẩy.

      “Giáo sư Tô!” Liễu Địch đột nhiên mở miệng, đây là câu đầu tiên của kể từ khi lên tàu. “Giáo sư thử xem, có đúng là thầy Chương gặp tai nạn giao thông ?”

      Giáo sư Tô kinh ngạc nhìn Liễu Địch. “Sao thế, con nghi ngờ điều gì à?”

      Liễu Địch gật đầu. “Thính lực của thầy Chương rất tốt, thầy có thể phân biệt tiếng động của các loại xe, có thể phán đoán chuẩn xác tốc độ của ô tô, chưa từng nhầm lẫn. Thầy qua đường vốn chẳng cần giúp đỡ. Thầy thường bị đánh bại bởi những vật tĩnh hơn.”

      “Liễu Địch!” Giáo sư Tô . “Điều này liên quan đến tai nạn giao thông. Phần lớn những người gặp tai nạn ô tô thế giới này đều phải người mù.”

      Đúng vậy, người mắt sáng còn bị xe đâm nữa là người khiếm thị. Nhưng những tiếng thầm to , tiếng cười xấu xa và thái độ trầm mặc bất thường của thầy Chương luôn quanh quẩn trong đầu óc Liễu Địch. Điều này liệu có liên quan đến cái chết của thầy ?

      Giáo sư Tô như nhận ra tâm tư của Liễu Địch, ông bằng giọng thành khẩn: “Liễu Địch, Hải Thiên là đứa bé kiên cường. Nó rất cuộc sống, sinh mạng của mình. Nếu phải là tai nạn, nó dễ dàng từ bỏ việc đấu tranh chống lại số mệnh.”

      Liễu Địch im lặng. Đúng vậy, biết rất điều này. Tuy nhiên... thể nghĩ tiếp. Nghĩ tới cố nhân khiến đau đớn đến thở nổi. Dù sao khi trở về trường, tất cả ràng. Liễu Địch từ bỏ việc suy đoán, lặng lẽ lắng nghe thanh đơn điệu của tàu hỏa. nghe mãi, nghe mãi, thanh đó bỗng biến thành tiếng hát trầm ấm, chứa chan tình cảm của thầy Chương:
      Chris thích bài này.

    3. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 16.2

      “Tôi ra đời vì ra đời,

      Tôi chết vì cái chết,

      Tôi ra đời vì cái chết,

      Tôi chết ra đời.”

      Rời nhà ga, Giáo sư Tô và Liễu Địch thẳng đến trường học.
      Hiệu trưởng Cao đón họ ở cổng trường. Hai tháng gặp, ông như già đến mười tuổi. Nhìn thấy Giáo sư Tô đỡ Liễu Địch từ từ tiến lại gần, hiệu trưởng Cao bước tới, nắm tay Liễu Địch, cất giọng đau xót: “Liễu Địch, thầy thể giữ thầy Chương lại cho em.”

      Liễu Địch để ý đến hiệu trưởng Cao, thậm chí nhìn ông. Ánh mắt dừng lại ở toàn nhà cũ kĩ phía bắc, ô cửa sổ tầng bốn. nhàng rút tay ra khỏi tay Giáo sư Tô. Đột nhiên, cơ thể còn mềm nhũn, hai chân còn run rẩy. từng bước tiến về phía trước, ánh mắt từ đầu đến cuối rời khỏi ô cửa sổ .

      Sau đó, Liễu Địch tới chân cầu thang của tòa nha phía bắc. Bên cầu thang có cậu bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi nhìn chăm chú. Liễu Địch để ý, chỉ ngẩn ngơ dõi mắt lên cầu thang xập xệ. Tiếp theo, đột nhiên chạy lên cầu thang, chạy rất nhanh, thậm chí bám vào tay vịn. Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao gọi , mặc kệ. Người ở bên cạnh kinh ngạc nhìn , cũng mặc kệ. như quay về ba năm trước, lại là nữ sinh bận rộn. Trong đầu chỉ có ý nghĩ: “Nhanh lên, đừng để lỡ việc chấm bài của thầy Chương.”

      Liễu Địch chạy mạch lên tầng bốn, đến trước cửa văn phòng quen thuộc. dừng bước, lau mồ hôi trán và điều hòa lại nhịp thở theo thói quen. Sau đó, giơ tay, gõ lên cánh cửa tiếng.

      Bốn bề im lặng. Liễu Địch nghe thấy giọng lạnh nhạt và lịch quen thuộc: “Mời vào!”

      lại gõ cửa, vẫn là tĩnh mịch đáng sợ.

      Bàn tay Liễu Địch run run, đôi chân mềm nhũn, trái tim run rẩy. dám đẩy cánh cửa đó, muốn đẩy chúng ra. cố chấp gõ cửa lần thứ ba.

      Xung quanh tiếng động, chỉ có yên tĩnh chết chóc. Hiệu trưởng Cao và Giáo sư Tô biết đứng sau lưng Liễu Địch từ lúc nào. Họ trầm mặc chứng kiến cảnh tượng này, mắt ngấn nước.

      Bàn tay Liễu Địch run rẩy. đột nhiên nhớ đến buổi tối tuyết rơi, nhớ đến cảnh dò dẫm trong bóng đêm đến căn phòng này. Bây giờ, lại lần nữa cảm thấy độc và nỗi sợ hãi đó. biết lấy đâu ra dũng khí, Liễu Địch đẩy cửa, bước vào phòng.

      Căn phòng vẫn thay đổi. Bàn làm việc, hai chiếc ghế đối diện nhau, bình giữ nhiệt, cốc trà bằng sứ màu trắng, lọ mực đỏ, chậu hoa nhài và chồng vở bài tập xếp ngay ngắn. Tất cả vẫn thay đổi, như thể ngày hôm qua Liễu Địch mới rời khỏi nơi này, hôm nay lại quay về.
      Tất cả thay đổi, tất cả vẫn như cũ, chỉ là chủ nhân của căn phòng còn nữa, thầy vĩnh viễn thể quay về.

      Liễu Địch đờ đẫn nhìn những đồ vật vô cùng quen thuộc, trong đầu đột nhiên xuất câu thơ: “Vật thị nhân phi hưu, Dục ngữ lệ tiên lưu.[1]” Nhưng thể thốt ra lời, cũng thể rơi lệ, chỉ biết ngây ngốc đứng đó.

      Dịch nghĩa: “Vật còn ở đó, người ở nơi đâu. Muốn mà dòng lệ tuôn trào.” Trích trong bài Vũ Lăng xuân của Lý Thanh Chiếu, đời Tống.

      Sau đó, Liễu Địch tìm mảnh vải, bắt đầu lau bụi bàn làm việc. Bàn làm việc phủ lớp bụi mỏng, có lẽ ba, bốn ngày ai động đến nó. Lau bàn xong, Liễu Địch lại lau chùi ghế ngồi, lau cốc trà, bình giữ nhiệt... lau chùi rất tỉ mỉ, như thầy Chương vẫn còn ở văn phòng, thầy chỉ ra ngoài lát, trở về ngay lập tức.

      Hiệu trưởng Cao và Giáo sư Tô ở bên cạnh, nước mắt giàn giụa. Giáo sư Tô đột nhiên bước tới, nắm tay Liễu Địch. “Liễu Địch, con hãy khóc ! Khóc trận con!”

      Liễu Địch khóc, nước mắt cạn. giật khỏi tay Giáo sư Tô, lau cửa sổ. Những việc này làm suốt ba năm, trở thành thói quen. Sau đó, chú ý đến chậu hoa nhài bệ cửa sổ. Hoa nhài được tươi tốt, lá héo úa. Liễu Địch đột nhiên nghe thấy giọng trầm ấm, chua xót thấp thoáng bên tai: “Những ngày tháng sau này, chỉ nó nó ở bên cạnh tôi.”

      Liễu Địch giật mình, bỗng kêu lên tiếng: “Thầy Chương, thầy ở đâu?” , có thầy Chương, đây chỉ là ảo giác của mà thôi. Hoa nhài à, mày có biết , người cần mày ở bên cạnh ra trước mày. Có phải vì thế mày mới héo úa? Liễu Địch đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, cảm xúc tê liệt bắt đầu hồi sinh. nhìn chậu hoa nhài chăm chú, đột nhiên phát , cành cây yếu ớt, khẳng khiu xuất nụ hoa trắng.

      Phát này mang đến sức mạnh to lớn, làm chấn động sợi dây thần kinh tê liệt của Liễu Địch. Hoa nhài nở hoa vào tháng Mười , lẽ nào hoa nhài cũng là sinh vật có tình, nó dùng màu trắng thuần khiết để tưởng nhớ thầy Chương?

      Liễu Địch cảm thấy trái tim vỡ vụn. Thầy Chương rồi, rồi! Ba ngày qua, mặc dù biết nhưng tiềm thức của vẫn kháng cự. hy vọng xuất kỳ tích, cho biết tất cả phải . Tuy nhiên kỳ tích xuất . Đến lúc này, mới tin và chấp nhận . Trái tim và mỗi tế bào người đều đau đớn vô ngần, mặt giàn giụa nước mắt.

      Cuối cùng, Liễu Địch ôm chậu hoa nhài, bật khóc nức nở. Tiếng khóc của như xé nát tâm can. Mọi nỗi đau đớn và bi thương tích tụ trong ba ngày giờ bộc phát theo tiếng khóc của .

      Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao lặng lẽ khóc cùng Liễu Địch. Mấy ngày nay, trong lòng họ cũng tích tụ quá nhiều đau khổ. Họ cũng cần dùng tiếng khóc để giải tỏa tâm trạng của mình.

      lúc lâu sau, tiếng khóc của Liễu Địch dần rồi tắt hẳn. ngẩng đầu, phát đầu óc mình tỉnh tảo hơn nhiều. Trái tim vẫn đau đớn nhưng lý trí bị đau thương vùi lấp từ từ quay trở lại. lại lần nữa quan sát chậu hoa nhài vừa đánh thức lý trí của . Liễu Địch đột nhiên phát , cây hoa được thay chậu khác. Chậu đất sét trước kia được thay bằng chậu cao lanh. , thể, tuyệt đối thể! Cây hoa nhài héo úa đến mức này, trừ khi... Liễu Địch lập tức chạy đến trước mặt hiệu trưởng Cao, cất giọng nghiêm túc: “Thầy mau cho em biết, thầy Chương qua đời như thế nào?”

      Mặt hiệu trưởng Cao biến sắc trong giây lát, ông trả lời: “Thầy Chương đúng là chết vì tai nạn giao thông, đó là !”

      “Em tin!” Liễu Địch cười nhạt. “Trước khi xảy ra tai nạn sao? Lẽ nào thầy Chương gặp phải chuyện gì?”

      “Điều này...” Sắc mặt hiệu trưởng Cao càng tái nhợt. Ông ấp úng: “Thầy Chương chết vì tai nạn giao thông... việc liên quan đến người khác...”

      đúng, cái chết của thầy Chương những liên quan đến người khác, mà còn có quan hệ rất lớn!” giọng lanh lảnh từ bên ngoài vọng vào, ngân vang trong căn phòng .
      Chris thích bài này.

    4. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 17.1

      Ba người giật mình kinh ngạc, cùng quay đầu về phía cửa phòng. cậu bé tầm mười sáu, mười bảy tuổi từ bên ngoài vào. Cậu bé tương đối cao, gương mặt đỏ ửng, mở to mắt quan sát từng người trong phòng. Ánh mắt cậu thẳng thắn và rắn rỏi.

      Liễu Địch nhìn cậu bé chớp mắt, cảm thấy cậu ta nhìn có vẻ quen quen. Cậu bé chú ý ánh mắt của Liễu Địch nên lên tiếng trước: “Em biết chị chính là Liễu Địch. Vừa rồi em nhìn thấy chị khi chị lên cầu thang, vì thế em theo chị lên đây.”

      Đúng rồi, ban nãy khi Liễu Địch chạy lên cầu thang, có cậu bé cứ nhìn chằm chằm, hóa ra là cậu ta. Nhưng cậu ta là ai? đợi Liễu Địch lên tiếng, hiệu trưởng Cao nghiêm giọng : “Văn Tuấn, em lên đây làm gì?”

      Văn Tuấn bận tâm đến lời của hiệu trưởng Cao, cậu với Liễu Địch: “Em xin tự giới thiệu. Em tên là Văn Tuấn, học sinh lớp 10-1, cũng là người đại diện của thầy Chương. ngày trước khi thầy Chương qua đời và buổi sáng hôm thầy qua đời, em đều ở bên cạnh thầy, tận mắt chứng kiến nhiều chuyện. Em vốn định cho chị biết, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi, em nghĩ chị có quyền biết những việc này. Chị có muốn nghe ?”

      Người đại diện? Liễu Địch ngẩn người. Thời gian trước, từ này là cách xưng hô thuộc về . liếc qua hiệu trưởng Cao, ánh mắt ông đầy vẻ lo lắng và tự trách. Lẽ nào... Liễu Địch mím môi, với Văn Tuấn: “Chỉ cần là , dù tàn khốc đến thế nào, chị cũng muốn nghe.”

      Văn Tuấn nhíu mày nhìn Liễu Địch, ánh mắt cậu vụt qua tia khâm phục. Sau đó cậu bắt đầu kể: “Đầu tiên, em xin , em thích thầy Chương. Cũng giống như các bạn trong lớp, em chỉ thích nghe thầy giảng bài chứ thích con người thầy. Chúng em cũng muốn quý thầy, nhưng thầy khiến chúng em quý nổi. Hơn nữa, em phát thầy cũng thích em. Thầy cho em đón thầy sau khi tan học, cho em tiễn thầy ra bến xe buýt. Thầy chỉ cho phép em giúp thầy làm công việc nhận xét và chấm điểm bài văn vào buổi trưa. Em nghĩ, nếu phải vì bất đắc dĩ, chắc thầy cũng để em làm việc này. Mỗi buổi trưa tới giúp thầy chấm bài, quả dùng từ “ngồi đống lửa” cũng quá đáng. Bởi em cảm nhận thầy thích em ngồi vào chiếc ghế kia, thậm chí thích em ở trong căn phòng này. Vì vậy, việc chấm bài văn đối với em là cực hình. Thứ duy nhất thầy thích có lẽ chỉ là chậu hoa nhài bệ cửa sổ. Em thường thấy thầy dò dẫm lấy nước về tưới cho cây hoa. Mặc dù tưới ra ngoài nửa nhưng thầy vẫn cho người khác giúp thầy. Mọi người đều , thầy thích chậu hoa nhài là bởi chậu hoa đó do chị tặng thầy.”

      Liễu Địch lên tiếng, biết đây là . Đáng sợ hơn, mọi người cũng biết này. Liễu Địch chợt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực. Giáo sư Tô liền đỡ ngồi xuống ghế.

      “Tin đồn giữa chị và thầy Chương...” Văn Tuấn liếc cái rồi tiếp: “... ầm ĩ từ lâu, ai là biết. Mọi người đều bàn tán sôi nổi, đa phần là những lời khó nghe. Xin thứ lỗi em thể kể ra lời đồn ở đây, bởi sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, em cảm thấy những tin đồn đó hoàn toàn vô căn cứ. Nhưng lúc đó chúng em có năng lực phán đoán, ai nấy đều nửa tin nửa ngờ. Hơn nữa, nhiều thầy cũng khẳng định, nên chúng em thể tin. , thanh danh của chị và thầy Chương chẳng ra sao cả. Tuy nhiên, thầy Chương hề hay biết điều đó. Thứ nhất, bởi thầy tiếp xúc với mọi người. Thứ hai, thầy thanh cao như vậy, ai dám năng linh tinh trước mặt thầy? Mọi người chỉ bàn luận chuyện của chị và thầy sau lưng thầy. Họ chị và thầy rất kinh khủng.”

      Liễu Địch cuộn chặt hai bàn tay lại. Tình cảm giữa và thầy Chương thuần khiết như vậy, trong mắt người khác nó biến thành cái gì? Khó nghe như thế nào? Kinh khủng ra sao? dám hỏi, cũng muốn hỏi. Trong giây phút này, nhận ra con người là loài động vật vô cùng tàn nhẫn.

      Văn Tuấn thở dài rồi tiếp: “ việc xảy ra vào tiết ngữ văn sáng thứ Sáu. Sau khi trả vở bài tập làm văn cho cả lớp, Khiên Khiên phát ra bài văn của cậu ta bị thầy Chương cho 0 điểm...”

      “Khiên Khiên là ai?” Liễu Địch hỏi.

      “Cậu ta ngồi cùng bàn với em, là con của chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục thành phố, đứa con cưng của nhà trường, bảo bối của các thầy giáo, công chúa ai dám động vào.” Văn Tuấn hơi rồi liếc qua hiệu trưởng Cao. Xem ra, nữ sinh tên Khiên Khiên được lòng các bạn.

      “Em đọc bài văn của Khiên Khiên.” Văn Tuấn tiếp. “Thầy Chương chỉ nghe đoạn mở đầu liền cho 0 điểm. Hơn nữa, thầy còn phê năm chữ: “Đạo văn đáng xấu hổ.” Nghe thời cấp hai, môn Ngữ Văn của Khiên Khiên luôn đạt điểm rất cao. Lên cấp ba, gặp phải thầy Chương, những điểm số của cậu ta rớt xuống, mà còn chưa bao giờ nhận được lời khen ngợi, cậu ta bất mãn với thầy Chương lâu. Bây giờ, thầy Chương còn cho cậu ta “0 điểm”, lại cậu ta “đáng xấu hổ”. Đây là điều Khiên Khiên thể chịu đựng nổi. Cậu ta cầm bài văn, tìm thầy Chương lý luận, bắt thầy Chương đưa chứng cứ, bằng , điều đó có nghĩa là thầy đặt điều, hủy hoại danh dự của cậu ta. Thầy Chương bị ép buộc, cuối cùng cũng ra tác giả của bài viết, thậm chí cả thời gian đăng bài đó. Em nhớ , hình như bài viết đăng cuốn tạp chí từ mấy năm trước. Tên tác giả... À đúng rồi, tên là Hải Thiên.”

      “Trời ạ!” Liễu Địch và Giáo sư Tô đồng thanh kêu lên. Văn Tuấn nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, hiểu tại sao họ lại kinh ngạc như vậy. Nhưng cậu thắc mắc, mà kể tiếp: “Tóm lại, lúc đó Khiên Khiên chỉ biết há hốc miệng. Chứng cứ của thầy Chương khiến cậu ta á khẩu. Từ lúc vào trường, cậu ta được các thầy giáo coi như viên ngọc tay, chưa bao giờ phải chịu đựng xỉ nhục như vậy. Thế là cậu ta thẹn quá hóa giận, đột nhiên thốt ra cậu: “Thầy Chương, thầy chỉ bắt nạt những người như chúng em mà thôi. Nếu Liễu Địch làm vậy, liệu thầy có cho chị ta điểm 0 ?”

      Liễu Địch giật mình thảng thốt.

      “Sắc mặt thầy Chương tái nhợt. Thầy cuộn hai bàn tay lại, mím chặt môi, cố gắng kiềm chế. Sau đó, thầy bình tĩnh trả lời: “ ấy cũng từng bị tôi cho 0 điểm bài làm văn.” Mọi người đều đờ người. Chẳng ai nghĩ ra nguyên nhân tại sao bài văn của chị lại bị thầy Chương cho 0 điểm. Khiên Khiên lần nữa cảm thấy thất bại. Cậu ta chợt bướng bỉnh hét lên: “Nhưng thầy từng dụ dỗ chị ta!”...”

      Ầm tiếng, nắm đấm của Liễu Địch đập mạnh xuống mặt bàn. thể chịu đựng xỉ nhục từ câu này. Người lảo đảo, tựa hồ sắp ngã. Giáo sư Tô vội đỡ từ phía sau. Văn Tuấn giật mình, cậu hết nhìn Liễu Địch lại nhìn Giáo sư Tô, biết có nên kể tiếp. Liễu Địch định thần, mặt cắt còn giọt máu. Nhưng cất giọng kiên quyết: “Em kể tiếp !”

      “Cậu ta vừa câu đó, cả lớp chúng em đều sửng sốt. Nhưng Khiên Khiên cứ như bị ma nhập, tiếp tục hét lớn: “Thầy Chương, thầy bị mù sao? Thầy bị mù mà thầy biết nữ sinh nào xinh đẹp nhất trường, sau đó thầy cho người ta làm đại diện của thầy rồi quyến rũ người ta. Hai người ở trong văn phòng đóng chặt cửa tình tình tứ tứ, ôm ôm ấp ấp ở bến xe, ở nhà thầy càng biết làm ra chuyện bẩn thỉu gì. Thầy tưởng thầy có thể che mắt thiên hạ hay sao? Lẽ nào thiên hạ cũng đui mù giống thầy? Là nhà giáo, vậy mà thầy dụ dỗ học sinh. Thầy có tư cách gì mà đứng ở đây tôi “đáng xấu hổ”? ra, kẻ đáng xấu hổ nhất là thầy và Liễu Địch. Thầy và chị ta, người dụ dỗ mê hoặc, người tự nguyện lao vào vòng tay của thầy giáo mình; kẻ hạ lưu đê tiện, còn kẻ vô liêm sỉ; kẻ ra vẻ đạo mạo, còn kẻ giả vờ đứng đắn...” Sau đó, tiếng “bốp” vang lên, thầy Chương cho Khiên Khiên bạt tai!”

      “Tát rất đúng!” Giáo sư Tô lên tiếng. Nếu Khiên khiên có mặt ở đây, chắc ông cũng lập tức cho con bé bạt tai. Liễu Địch lên tiếng, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, cảm thấy nghẹt thở. Những lời vô căn cứ này tại sao có thể lan truyền, sao có thể ra cách tàn nhẫn như vậy?

      Văn Tuấn nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt đồng tình. “Liễu Địch, chị đừng tức giận. ra, những lời này sớm muộn cũng có người , Khiên Khiên chỉ là người đầu tiên dám thốt ra miệng mà thôi.”

      Liễu Địch rùng mình, cảm thấy khí lạnh lan tỏa tới mỗi tế bào thân thể. đột nhiên hiểu ra, tình cảm của và thầy Chương được xã hội thừa nhận, thậm chí còn bị bóp méo, xuyên tạc và phỉ báng. Lúc vẫn chưa ý thức được tình , dư luận hủy diệt tình cảm của . Đến lúc này, Liễu Địch lĩnh ngộ mặt tàn khốc của xã hội.

      Văn Tuấn thở dài, tiếp tục câu chuyện: “Cái bạt tai của thầy Chương vừa mạnh vừa chuẩn xác, khiến bên má Khiên Khiên sưng vù. Lần đầu tiên em chứng kiến bộ dạng phẫn nộ của thầy. Sắc mặt thầy đanh lại, hơi thở gấp gáp, giống như con bò đực bị chọc giận. Thầy nghiến răng từng từ: “Trước khi tôi cho em cái tát thứ hai, em mau cút xéo khỏi phòng học này!” Thầy Chương nhiều, nhưng mỗi từ như phun ra ngọn lửa, mang uy lực có thể thiêu cháy tất cả. Khiên Khiên sững sờ, cậu ta ngờ mình lại bị đánh. lúc sau, cậu ta mới có phản ứng. Nhưng đứng trước thầy Chương nổi giận, cậu ta dám mắng thêm câu. Cuối cùng, cậu ta gào khóc: “Chương Ngọc, thầy cứ đợi đấy!” xong, cậu ta chạy ra khỏi phòng học. Có thể tưởng tượng chuyện Khiên Khiên bị thầy Chương đánh nhanh chóng lan ra toàn trường. Buổi trưa, em đến văn phòng thầy Chương sớm hơn thường lệ. hiểu tại sao em thấy hơi lo lắng cho thầy. Em biết câu “thầy cứ đợi đấy” của Khiên Khiên phải chơi, còn tại sao cậu ta phải chơi, bản thân em cũng . Thầy Chương giống như mọi ngày, thầy phải sợ hãi, mà có nhiều tâm , tựa hồ có gánh nặng trong lòng. Thầy chấm điểm bài tập làm văn ngay mà ngồi trầm tư rất lâu. Sau đó, thầy đột nhiên hỏi em: “Văn Tuấn, em hãy cho thầy biết, tin đồn về thầy mà Khiên Khiên ngày hôm nay có phải lưu truyền thời gian dài rồi ?” Em ngờ thầy Chương lại tinh ý như vậy. Em chẳng có cách nào che giấu thầy, cũng dám giấu giếm, đành : “Vâng ạ, lúc mới nhập học, em có nghe phong thanh số chuyện, bây giờ lan truyền khắp trường, hơn nữa còn rất khó nghe.” Thầy Chương khẽ gật đầu, sắc mặt thầy nặng nề, tựa hồ lời của em chứng thực suy nghĩ trong lòng thầy. Sau đó, em và thầy bắt đầu chấm bài. điều khiến em rất khâm phục là, dù xảy ra chuyện lớn nhưng thầy Chương vẫn bình tĩnh nhận xét bài văn, như hề bị ảnh hưởng. Tuy em thích thầy nhưng thể kính phục dũng khí của thầy. Chấm đến quyển bài tập thứ ba, cửa văn phòng đột nhiên bị đá bật ra. Khiên Khiên và họ của cậu ra xuất ở cửa. họ của Khiên Khiên là huấn luyện viên tán thủ[1] của thành phố. ta vừa xuất , em biết ngay nguyên nhân vì sao. Quả nhiên, họ của Khiên Khiên : “Chương Ngọc, thằng chó, mày dám đánh em tao, mày muốn sống phải ? Mày dám giở trò đầu ông nội mày. Hôm nay nếu dạy dỗ mày, mày biết tao là ai!” Thầy Chương liền đứng dậy. Em rất kinh ngạc khi thấy thầy hề sợ hãi khi đối mặt với hoàn cảnh đó. Thầy đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cất giọng đanh thép: “ sai, tôi đánh em của em. Là giáo viên, tôi nên đánh học sinh của mình, nhưng là người có máu có thịt, tôi phải đánh em , bởi em lăng nhục nhân cách của tôi, đồng thời lăng nhục nhân cách và danh dự của học sinh tôi quý nhất. Kẻ sĩ có thể chết, chứ thể chịu nhục. Tôi thể tha thứ cho người sỉ nhục tôi, càng thể tha thứ cho người sỉ nhục học sinh của tôi. Nếu đánh tôi, tôi đánh lại, bởi là thầy giáo, tôi nên chịu trừng phạt. Có điều, tôi cho biết, đánh tôi, tôi oán hận; tôi đánh em , tôi cũng hối hận. Nếu lăng nhục tôi và học sinh của tôi, dù phải là đối thủ của , tôi cũng động thủ với .”

      [1] Môn võ tay tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế.

      hay lắm!” Liễu Địch và Giáo sư Tô cùng kêu lên. Giọng của hai người rất khẽ nhưng che giấu niềm tự hào. Văn Tuấn liếc nhìn họ, đột nhiên phát hai người trước mặt rất tán thưởng thầy Chương, người được cả trường hoan nghênh. Cậu ta tiếp: “Đúng vậy. Lúc đó, em cũng bị chấn động, thậm chí quên cả sợ hãi. Em chợt cảm thấy thầy Chương có sức mạnh tinh thần rất hiếm gặp, điều đó khiến em cảm động. họ của Khiên Khiên dường như cũng bị chí khí đường đường chính chính của thầy Chương làm cho khiếp sợ. ta lặng lẽ nhìn thầy Chương vài giây rồi quay người rời khỏi văn phòng. Khiên Khiên vô cùng thất vọng, cậu ta vừa chạy đuổi theo vừa hét: “, nhận lời trả thù của em. nhận lời…”

      Văn phòng lại rời vào trạng thái tĩnh lặng. lúc sau, em và thầy Chương đều lên tiếng. Sắc mặt thầy vô cùng nghiêm nghị, ngoài ra còn có vẻ lo lắng và đau khổ. Thầy đột nhiên với em: “Văn Tuấn, hôm nay cần chấm điểm nữa. Chỗ tôi bây giờ còn là nơi an toàn.”

      Em đột nhiên thấy rất cảm động. Có thể , kể từ khi làm người đại diện của thầy, đây là lần đầu tiên em cảm nhận được ấm áp từ thầy. Thầy quan tâm đến an nguy của em. Em cảm kích nhìn thầy rồi ra ngoài…”

      “Sao em lại ra ngoài?” Liễu Địch hỏi. Nếu là , nhất định quyết bỏ . Dù thầy Chương có cầm gậy đuổi, cũng .

      “Tất nhiên là em ra ngoài rồi. Em phải là chị, có tình cảm sâu nặng với thầy như chị. Nhưng lúc đó, đúng là em rất cảm động, em thấy thầy Chương đáng ghét như trước, thậm chí bắt đầu quan tâm đến thầy. sân trường tụ tập khá đông học sinh, các bạn đều bàn luận chuyện xảy ra ban sáng. hiểu sao bấy giờ em lại thấy phản cảm với những tin đồn mà em mảy may nghi ngờ trước đó. Em bắt đầu hoài nghi, em nghĩ thầy Chương có thể ra những lời đầy khí phách như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa thầy và chị như tin đồn. Đáng tiếc, chỉ mình em nghe thấy những lời của thầy. Em đột nhiên thấy bất an. Cảm giác này khiến em thể tập trung vào tiết học buổi chiều. Vì vậy, sau tiết thứ nhất, em chạy vội đến văn phòng hiệu trưởng, định kể chuyện xảy ra với hiệu trưởng Cao. , em lo thầy Chương chịu thiệt thòi.

      Nhưng vừa đến cửa văn phòng, em vô tình nghe thấy hiệu trưởng Cao tranh cãi với người đàn ông. Em nghe thấy người đó bằng giọng kích động: “Dù thế nào, thầy giáo đánh học sinh cũng là hành vi vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật. Hơn nữa, dựa vào tình hình sức khỏe và học vấn của , có tư cách dạy học, dù là giáo viên dạy thay cũng đủ tư cách. Tôi ngờ lợi dụng chức quyền, để tên lưu manh dạy học ở trường này. Đúng là khôi hài, hoang đường đấy!” Sau đó, em nghe hiệu trưởng Cao : “Nhưng thầy Chương dạy rất tốt, thành tích thi đại học của khóa trước…” Hiệu trưởng Cao chưa hết câu, người kia cắt ngang: “Tôi cho biết, tên Chương Ngọc này phải cuốn xéo ngay. vốn có tư cách đứng bục giảng, để dạy học ba năm là quá nể rồi.”
      Chris thích bài này.

    5. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 17.2

      Em khỏi giật mình. Đuổi thầy Chương khỏi trường ư? Đây là điều thể, chỉ mình em đồng ý, đa số các bạn trong lớp cũng đồng ý. Chúng em rất thích bài giảng của thầy Chương, thầy giảng bài rất hấp dẫn và sinh động. Nếu từ nay về sau được nghe thầy giảng bài, đó là điều em thể tưởng tượng nổi. Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy chúng em thể mất thầy Chương, thầy rất quan trọng đối với chúng em. Em nhìn qua khe cửa mới biết, người chuyện với hiệu trưởng Cao là bố của Khiên Khiên.

      Hiệu trưởng Cao trầm mặc lát rồi trả lời: “Chủ nhiệm Hàn, tôi thể đuổi Chương Ngọc. cậu ấy là nhân tài hiếm có, cậu ấy dạy rất tốt, học sinh thích nghe cậu ấy giảng bài. Hơn nữa, nếu cậu ấy mất công việc này, cuộc sống của cậu ấy gặp khó khăn…”

      “Đủ rồi, trường học phải là nơi cứu thế, cần thiết phải cứu tên mù.” Chủ nhiệm Hàn đột nhiên cất cao giọng. Sau đó, ông ta lên tiếng uy hiếp: “Hiệu trưởng Cao, đừng mơ bảo vệ Chương Ngọc. Nếu muốn giữ ở lại, vậy hãy chống mắt chờ xem. Tôi có thể kiện ra tòa, kiện vi phạm luật Dạy học và luật Bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Hơn nữa, tôi còn có thể nhân cơ hội này xử lý , vì lạm dụng chức quyền, cậy quyền mưu lợi việc riêng. Đến lúc đó, chỉ và Chương Ngọc thể giữ bát cơm, mà những chuyện xấu xa, phong lưu của Chương Ngọc cũng bị vạch trần trước dư luận.”.”

      Liễu Địch cảm thấy vừa bị giáng đòn trí mạng, tựa hồ viên đạn bắn trúng trái tim . đột nhiên nhớ đến câu của thầy Chương: “Thế giới của người mù quá nặng nề? Em có thể giúp được bao lâu?” Bây giờ, hiểu hàm nghĩa thực của từ “nặng nề”. Nó chỉ đến từ bản thân người mù, mà nó còn đến từ bản thân người mù, mà nó còn đến từ con người, từ xã hội, từ mọi mặt của cuộc sống. Nó chỉ nặng nề mà con mạnh đến mức thể đánh bại. Nó chỉ kéo thầy Chương, mà kéo những người có liên quan đến thầy, như và hiệu trưởng Cao xuống vực sâu đáy.

      “Chủ nhiệm Hàn xong liền khỏi phòng thầy hiệu trưởng. Hiệu trưởng Cao sau tiễn ông ta. Sắc mặt hiệu trưởng Cao rất tệ, bàn tay thầy cuộn chặt thành nắm đấm. hiểu tại sao em bỗng cảm thấy bố con Khiên Khiên đúng là ỷ thế ức hiếp người. Nhưng em có thể làm gì? Hơn nữa, bố Khiên Khiên đúng, ông ta hoàn toàn có thể đuổi thầy Chương khỏi trường. Em nghĩ, việc duy nhất em có thể làm bây giờ là báo tin cho thầy Chương, để thầy tìm cách. Nhưng em vừa đến chân cầu thang, đúng lúc ông Lý và thầy Chương xuống. bạn học ở bên cạnh cho em biết, thầy Chương nghe điện thoại của chị.”

      Liễu Địch mím chặt môi, cú điện thoại của đến đúng lúc.

      “Nghe tin này, em vội chạy đến phòng văn thư. Khi tới nơi, em vô cùng sửng sốt, phòng văn thư bị mọi người vây kín, ai nấy đều thầm bàn luận, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm, giống như chuẩn bị xem màn kịch hay. hiểu tại sao cảnh tượng trước mắt khiến em chợt nghĩ đến tình tiết “dân chúng chờ xem chặt đầu” mà Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết của ông. Thầy Chương nhanh chóng tới nơi. Ngoài bờ môi thầy trắng bệch, em nhìn ra bất cứ biểu cảm khác thường nào khác. Vừa thấy thầy, tiếng bàn tán biến mất, mọi người tự động tránh sang hai bên, nhường lối cho thầy. Thầy Chương cảnh giác dừng bước, tựa hồ phát ra điều gì đó. Sau đó, thầy vào phòng văn thư. Mọi người vây kín phòng văn thư, ai nấy đều giống con thú rình mồi, nghển cổ chờ đợi mỗi câu , mỗi cử chỉ của thầy Chương…”

      Trái tim Liễu Địch như bị mũi dao đâm nhát, đau đến mức thành lời. Nghi hoặc trong lòng cuối cùng cũng có lời giải đáp. Tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười mang ý tốt và trầm mặc của thầy Chương, bây giờ hiểu nguyên nhân. Liễu Địch ngước mắt nhìn trần nhà, nước mắt chảy dài gò má, từng giọt lặng lẽ rơi xuống. Vì , vì danh dự và trong sạch của , vì để người khác nắm được điểm yếu, thầy Chương phải cố gắng đè nén tình cảm phức tạp cuộn trào trong lòng. Khi Liễu Địch bày tỏ tình cảm với thầy, hề hay biết, trái tim thầy đau đớn nhường nào, chua xót đến mức nào, bởi thầy thể thổ lộ câu với người thầy thương.

      “Thầy Chương nghe điện thoại nhưng câu. Mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng bất động giống như tảng băng của thầy. Sau đó, thầy buông điện thoại, chậm rãi về tòa nhà phía bắc, gương mặt thầy vẫn chút biểu cảm. Mọi người thất vọng tản chỗ khác. Chỉ cỏ em theo thầy Chương về văn phòng. Thầy Chương rất chậm, đến cửa văn phòng, thầy chống tay lên bờ tường, đứng lúc rồi mới vào bên trong. Trong lòng em thấy rất mâu thuẫn, em muốn báo với thầy những điều bố Khiên Khiên uy hiếp, nhưng em lại phân vân biết có nên hay . Vì vậy, khi đến cửa phòng, em dừng ở bên ngoài. Sau đó, em đột nhiên nghe thấy tiếng hét thê lương từ văn phòng truyền ra. Đó phải là tiếng người kêu, mà là tiếng thét của con sư tử bị thương. Tiếng thét tuyệt vọng và đáng sợ đó ngân vang hành lang. Em sợ chết khiếp, vội vàng đẩy cửa vào. Kết quả, em nhìn thầy Chương ngồi bệt dưới đất, hai tay cầm mảnh vỡ của chậu hoa nhài, gương mặt rúm ró, đau khổ và vô cùng tuyệt vọng. Trước mặt thầy, cây hoa nhài biết bị ai nhổ cả gốc, xác xơ nằm lẫn trong đống đất tung tóe dưới nền nhà.”

      “Á…” Từ trái tim đau khổ của Liễu Địch phát ra tiếng kêu kinh hoàng. cảm thấy quả tim yếu ớt của đập liên hồi, như có đàn ngựa từ lồng ngực muốn nhảy ra ngoài. Máu trong cơ thể như bị tắc nghẽn. Gương mặt trắng bệch, bờ môi tím tái, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lồng ngực như có tảng đá đè nặng khiến thở nổi. lảo đảo, ngã vật về phía sau. Giáo sư Tô lập tức đỡ lấy , hoảng hốt kêu to: “Liễu Địch, Liễu Địch! Con hãy cố chịu đựng!”

      “Hãy cho con biết, hãy cho con biết…” Liễu Địch lẩm bẩm, ánh mắt hoảng sợ và bất lực. “ cho con biết, tại sao họ lại tàn nhẫn như vậy, tại sao? Thầy Chương tuy cao ngạo và lạnh lùng nhưng thầy chưa từng làm tổn thương bất cứ người nào. Tại sao họ lại hận thầy như vậy? Tại sao họ lại đối xử với thầy như vậy? Tại sao họ lại tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn mà xúc phạm thầy như vậy?”

      Hiệu trưởng Cao rơi lệ, Giáo sư Tô rơi lệ, thậm chí khóe mắt Văn Tuấn cũng lấp lánh ánh lệ. Hiệu trưởng Cao nắm tay Liễu Địch, : “ thế giới này, nếu mỗi câu hỏi “tại sao” đều có đáp án cuộc sống đơn giản rất nhiều. Nhưng xã hội phức tạp, cuộc sống phức tạp, nhân sinh cũng phức tạp. khi phức tạp, tồn tại tàn nhẫn và độc ác. Thậm chí, nhiều người cho đến lúc kết thúc sinh mạng cũng biết bản thân từng gây tổn thương cho người khác cách tàn nhẫn. Đố kỵ, ích kỷ, hư vinh, yếu đuối… là nhược điểm phổ biến trong tính cách con người. Nó khiến số người gây tổn hại đến người khác cách vô tình. Ngoài ra, việc khoanh tay đứng nhìn, thích xem trò vui, thêm thắt đặt điều, bo bo giữ mình và cái gọi là “lòng tốt” đều khiến con người bất giác đổ thêm dầu vào lửa hoặc trở thành khán giả đứng ngoài, bàng quan xem trò vui, gián tiếp gây tổn thương người khác. Chương Ngọc quá tài hoa và phi phàm. Người như vậy dễ bị xúc phạm nhất. Có thể lúc cậu ấy lớn mạnh, người khác xu nịnh, bỡ đỡ cậu ấy, nhưng khi cậu ấy sa cơ lỡ vận, họ do dự chĩa mũi nhọn vào cậu ấy. Tại sao ư? Có lẽ chỉ bởi vì cậu ấy quá xuất sắc mà thôi.”

      Liễu Địch từ từ bình tĩnh lại. Thầy Chương chỉ chiến đấu chống lại số mệnh, mà thầy còn phải chống lại tàn nhẫn của xã hội, cuộc sống và con người. Thử hỏi sao thầy thương tích đầy mình?

      Văn Tuấn lau khô nước mắt, yên tâm hỏi Liễu Địch: “Chị… chị có thể nghe em kể tiếp ?”

      Liễu Địch gật đầu. “Đừng bận tâm đến chị, em cứ kể tiếp !”

      Văn Tuấn tiếp tục: “Bắt gặp bộ dạng đó của thầy Chương, trong lòng em dấy lên thương cảm. Nhưng em biết giúp thầy bằng cách nào. Chắc chị cũng biết, ngoài chị ra, thầy Chương nhận giúp đỡ của bất cứ ai…”

      “Bởi vì thầy cần thương hại của bất kỳ người nào.” Liễu Địch cắt ngang lời Văn Tuấn.

      Văn Tuấn thè lưỡi. “May mà em giúp thầy. Trong lúc em lưỡng lự, hiệu trưởng Cao đến nơi. Em vội bỏ , nhưng trong lòng vẫn rất bất an. Buổi chiều trước khi tan học, thầy Chương đột nhiên đến lớp học tìm em. Thầy lấy lại vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc thường ngày. Thầy gọi em ra ngoài hành lang, hỏi em: “Văn Tuấn, sáng mai em có rảnh ?” Em có. Thầy lại : “Vậy sáng mai em đến trường chuyến, chúng ta chấm điểm bảy bài tập làm văn cuối cùng.” Em đột nhiên hiểu ra vấn đề. Đúng là thầy Chương sắp rời khỏi lớp chúng em, rời khỏi ngôi trường này. Hóa ra hiệu trưởng Cao tìm thầy là muốn khuyên thầy từ chức…”

      sai.” Hiệu trưởng Cao tiếp lời. “Thầy tìm Chương Ngọc để khuyên cậu ấy từ chức. Thầy cũng có cách khác. ra, thầy bận tâm đến cái ghế hiệu trưởng của mình, chỉ là nếu chuyện ầm ĩ này được đưa lên toà án, hậu quả em và Chương Ngọc phải gánh chịu thể tưởng tượng. Lúc thầy vào phòng, thầy nhìn thấy Chương Ngọc ngồi bất động dưới đất, thầy cũng nhìn thấy chậu hoa nhài vô tội bị đập vỡ, trong lòng thầy dấy lên bi phẫn. Thầy lập tức quay về phòng hiệu trưởng, lấy chậu đất cao lanh rồi nhanh chóng bỏ cây hoa nhài, hốt hết đất vào chậu đó. Chương Ngọc vẫn ngồi đó như tảng đá trầm mặc. Cậu ấy ngồi đúng tiếng đồng hồ. Sau đó, cậu ấy đứng dậy, với thầy: “Chú Cao, cảm ơn chú giúp cháu trồng lại cây hoa.” Thầy ngẩn người, hóa ra cậu ấy biết tất cả. Lúc này, cậu ấy lấy lại vẻ bình tĩnh, nỗi đau khổ và tuyệt vọng vơi ít. Thế là thầy lựa lời với cậu ấy những điều Chủ nhiệm Hàn uy hiếp. Chương Ngọc lặng lẽ lắng nghe, cậu ấy hề biểu lộ tức giận. Cậu ấy với thầy: “Chú Cao, cháu xin từ chức. Cháu rất cám ơn vì chú chăm sóc và quan tâm đến cháu những năm qua. Cháu luôn cố gắng tránh gây phiền phức cho chú. may đến cuối cùng, cháu vẫn khiến chú gặp rắc rối.” Lồng ngực thầy như bị đâm nhát dao, đau nhói. Thầy với cậu ấy: “Chương Ngọc, chú Cao có lỗi với cháu. Bố của Khiên Khiên là người chúng ta thể dây vào.” Chương Ngọc bình tĩnh với thầy: “Chú Cao, điều này liên quan đến chú. Kể cả chú với cháu, cháu cũng định từ chức.” Cậu ấy đột nhiên chỉ tay vào chậu hoa nhài, cười khổ: “Nếu cháu , chắc nó vẫn bị vùi dập.”

      Ba người trong văn phòng đồng thơi “ồ” lên tiếng. Liễu Địch cất giọng run run: “Thực ra, vì em nên thầy Chương mới quyết định từ chức.”

      Trong mắt Văn Tuấn vụt qua tia kinh ngạc, cậu đưa mắt nhìn mọi người, liếm môi rồi kể tiếp: “Ngày hôm sau, sáng thứ Bảy, em đến trường từ sớm. Tâm trạng của em rất phức tạp, em hy vọng thầy Chương từ chức nhưng nghĩ ra cách giữ thầy ở lại. Lúc em đẩy cửa văn phòng thầy, em nhìn thấy thầy tưới nước cho chậu hoa nhài. Thầy rất tập trung, tựa hồ dồn hết tinh thần vào công việc đó. Em đột nhiên phát , thầy Chương khác hẳn ngày thường. Hôm đó, thầy mặc áo sơ mi màu mận, quần jean màu xanh đậm, thầy còn đeo cặp kính màu nâu trà…”

      “A…” Liễu Địch lại kêu lên tiếng, trái tim co thắt dữ dội. mơ hồ lẩm bẩm câu: “Tại sao thầy lại mặc bộ đồ đó?”

      “Đúng vậy, em cũng hiểu vì sao.” Văn Tuấn thà trả lời. “Bây giờ là cuối thu, trời rất lạnh, thầy chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng, làm sao có thể chịu đựng nổi? Tuy nhiên, thầy Chương dường như để ý đến thời tiết. chú ý của thầy đều tập trung vào chậu hoa nhài. Em đành lòng quấy rầy thầy. Cho đến khi thầy tưới cây xong, quay đầu lại, em mới chào tiếng: “Thầy Chương!”

      “Văn Tuấn đến rồi à?” Thầy , vẻ mặt thầy vô cùng bình thản, thậm chí bộc lộ dịu dàng hiếm thấy: “Em hãy lại đây, em thấy cây hoa nhài này thế nào?” Thầy chỉ tay vào chậu hoa nhài bệ cửa sổ. Cây hoa sống lại, mặc dù cành lá vẫn còn ủ rũ, xác xơ. Em với thầy: “Chắc có vấn đề gì đâu ạ! Chỉ cần bị nhổ lên lần nữa, nó sống tốt.” Thầy Chương hài lòng gật đầu, đồng thời câu mang hàm ý sâu xa: “Tôi rồi, hy vọng nó bị vùi dập nữa.”.”

      Liễu Địch giật mình, câu này mang điềm chẳng lành. Lẽ nào nó ám chỉ điều gì đó?

      “Nghe đến từ “”, viền mắt em cay cay. Em đột nhiên hiểu ra, chúng em thể rời xa thầy Chương. ai có thể thay thế vị trí của thầy trong lòng chúng em. Con người thường đến lúc đánh mất mới biết thứ mình mất quý giá biết bao. Em xúc động hét lên: “Thầy Chương, em muốn xa thầy!” gương mặt thầy Chương vụt qua tia cảm động, nhưng thầy nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhàng với em: “Chúng ta cùng chấm nốt số bài văn còn lại!”

      Em và thầy bắt đầu chấm điểm và nhận xét. Em biết, đây là lần cuối cùng em được làm việc với thầy. Cảm giác “cực hình” và “ngồi đống lửa” ở trong em trước kia giờ trở thành lưu luyến. Thầy Chương vẫn nghiêm túc lắng nghe và nhận xét mỗi bài văn như thường lệ. Mặc dù từ chức, thầy vẫn làm tròn trách nhiệm của giáo viên. Sau đó, em độc đến bài văn của Khiên Khiên. hiểu sao, em đột nhiên muốn xé nát bài văn đó. Nhưng lần này, cậu ta viết rất hay. Cậu ta viết về vụ hỏa hoạn kinh hoàng xảy ra ở thành phố chúng ta vào buổi tối trước đêm Giao thừa năm năm trước…”

      “Hả?” Liễu Địch, Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao kinh ngạc thốt lên.

      “Đúng vậy, Khiên Khiên viết về trận hỏa hoạn đó. Lúc đó, cậu ta ăn cơm ở nhà bà nội, nhà bà nội của cậu ta cũng nằm trong khu vực bị cháy. Ông bà nội của cậu ta chết trong trận hỏa hoạn đó. Còn cậu ta đứng lên vai người con trai, nhảy ra khỏi ô cửa sổ bức tường nên mới thoát chết. Đáng tiếc là cậu ta vừa nhảy xuống, bức tường đó liền đổ sụp. Sau này, cậu tìm thầy ân nhân cứu mạng. Nhưng cậu ta , cậu ta mãi mãi bao giờ quên đôi mắt sáng ngời của ấy trong ánh lửa. Bài văn của Khiên Khiên rất cảm động, đến thầy Chương cũng bị ảnh hưởng. Thầy ngẩng đầu, ngồi thẳng người, dường như nghe rất nhập tâm. Trong quá trình em đọc bài văn, thầy cắt ngang lần nào. Sau đó, lần đầu tiên thầy hỏi em ai viết bài văn này. Em do dự lát rồi mới tên Khiên Khiên. Thầy có vẻ hơi kinh ngạc. Trầm mặc lát, thầy gượng cười rồi cho bài văn 98 điểm, là điểm số cao nhất của lần viết văn này.

      là, việc làm của thầy Chương khiến em bị chấn động. Thực tế, trong hai ngày đó, thầy Chương làm em chấn động dưới lần. Ở thầy có thứ gì đó thuộc về tinh thần ảnh hưởng sâu sắc đến em lúc nào hay, khiến em hoàn toàn thay đổi cách nhìn về thầy. Em thể là thích thầy, nhưng ít nhất em kính trọng thầy.”

      Văn Tuấn nhìn Liễu Địch chăm chú rồi cất giọng chân thành: “Liễu Địch, chị đúng, thầy Chương gây tổn hại cho người khác, thầy cũng chẳng có ý trả thù người khác.”

      “Cám ơn nhận xét của em về thầy.” Liễu Địch gật đầu. “Em có thể ra câu này, chứng tỏ em xứng đáng làm người đại diện của thầy.”

      Văn Tuấn hơi ngượng ngùng. Cậu nhanh chóng kể tiếp: “Sau khi chấm xong bài, em giúp thầy Chương viết đơn xin nghỉ việc. Là thầy đọc, em viết. Đơn xin nghỉ việc vẻn vẹn chỉ có lý do: “Bởi vì xử phạt học sinh đúng, tôi xin được từ chức.” Chỉ mấy từ đơn giản nhưng thầy gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Sau khi viết xong, thầy ký tên rồi bảo em cầm đến phòng thầy hiệu trưởng. Lần đầu tiên em nhìn thấy thầy Chương viết chữ. Nét chữ của thầy rất phóng khoáng. Hiệu trưởng Cao ở trong phòng. Sau khi nhận đơn, thầy gì, chỉ buông tiếng thở dài. Khi em quay về văn phòng, thầy Chương chuẩn bị ra về. Em và thầy cùng xuống cầu thang. Thầy cần em đỡ, bước rất ung dung, điềm tĩnh. Đến cổng trường, thầy đột nhiên với em: “Văn Tuấn, thầy rất cám ơn em giúp thầy trong hai tháng qua.” Em cảm thấy mặt nóng bừng, trong lòng vô cùng hổ thẹn. Mỗi buổi trưa tới giúp thầy chấm điểm, em đều oán trách và nguyền rủa thầy. Bây giờ nghĩ lại, em rất hối hận. Thầy Chương vẫy tay với em, em kinh ngạc phát , thầy cười. Đầy là lần đầu tiên em nhìn thấy thầy mỉm cười. Nụ cười đó như ánh mặt trời ló ra khỏi tầng mây, rạng rỡ và ấm áp vô cùng. Em bất giác đứng ngây người ở cổng trường, dõi theo bóng lưng thầy cho đến khi bóng thầy khuất dạng. Em thể ngờ… chỉ tiếng đồng hồ sau, thầy vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này…”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :