1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bến xe - Thương Thái Vy

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 7.2

      “Tám giờ rưỡi.” bạn nhìn đồng hồ.

      “Gì cơ?” Đầu óc Liễu Địch nổ tung. Tám giờ rưỡi? mải chơi nên quên cả thời gian, tám rưỡi tối rồi? Liễu Địch thể khống chế cơn run rẩy và quả tim đập thình thịch trong lồng ngực.

      Sao có thể quên mất thầy Chương. Thầy Chương, giờ thầy Chương ở đâu? Thầy về nhà chưa? Trong lòng Liễu Địch nóng như lửa đốt, vô cùng đau đớn. cảm thấy mình là kẻ tệ bạc.

      Tuyết rơi ngày càng nhiều, biết trời nổi gió từ lúc nào. Ngọn gió bắc cuốn lấy từng đóa hoa tuyết bay vào mặt Liễu Địch. mặc nhiều quần áo mà vẫn run cầm cập. lại nhớ đến thầy Chương, thầy chỉ mặc chiếc áo khoác mỏng. Trời ạ, thầy Chương, thầy ở đâu? Nếu thầy ở văn phòng, thầy làm thế nào để trải qua buổi chiều dài độc? Nếu thầy về nhà… Tuyết rơi nhiều như vậy, thầy làm thế nào để ra bến xe? Trong lòng Liễu Địch rối bời, dùng hết sức lao nhanh về phía trường học, bất chấp gió tuyết.

      Cuối cùng, Liễu Địch cũng lảo đảo chạy tới cổng trường. Ơn trời, cổng trường vẫn chưa khóa. Theo thói quen, đưa mắt về ô cửa sổ ở tầng bốn tòa nhà phía bắc.
      Văn phòng tối om, nhưng có thể chứng minh điều gì? Người mù vĩnh viễn cần ánh sáng. Liễu Địch cần nghĩ ngợi, chạy vội về phía tòa nhà phía bắc.

      Bên trong dãy nhà bật đèn, Liễu Địch lập tức rơi vào bóng tối. Cảm giác về phương hướng biến mất, ánh sáng cũng biến mất, chỉ có thể dựa vào trí nhớ, dò dẫm đến chân cầu thang, leo từng bậc lên tầng bốn.

      Nghe tiếng giày nện cộp cộp xuống nền nhà, bị bóng tối hư vô hỗn độn bao vây, Liễu Địch đột nhiên cảm thấy sợ hãi và độc chưa từng có. có trời đất, có trăng sao và mặt trời, có cây cỏ, có muôn loài, cả thế giới chỉ còn lại mình , như con thuyền độc, trôi dạt trong bóng tối vô cùng vô tận, biết lúc nào thịt nát xương tan. Bóng tối có lẽ là thế giới bất hạnh và đáng sợ nhất. Liễu Địch bỗng nhận ra thầy Chương cũng phải sống trong thế giới như vậy. Vụ hỏa hoạn năm năm trước định số mệnh của thầy thoát khỏi bóng tối vô tận, bóng tối bờ bến. Lúc này, Liễu Địch mới cảm nhận được tâm trạng của thầy Chương lúc thầy bị mù. Thế giới của người khiếm thị vốn rất đơn, vậy mà thầy Chương còn đẩy mình vào nơi độc hơn. Hôm nay, còn tặng thêm cho thầy nỗi độc, quả thực quá tàn nhẫn.

      Cuối cùng cũng leo lên tầng bốn, đôi mắt Liễu Địch bắt đầu quen dần với bóng tối, miễn cưỡng nhận ra đường nét của vật thể. bám theo bờ tường, về phía văn phòng của thầy Chương. Đến trước cửa phòng, dừng bước theo thói quen, ngập ngừng , hai giây rồi gõ cửa.

      có tiếng trả lời, bốn bề chỉ là yên tĩnh đến tột cùng.

      Liễu Địch lại gõ cửa, vẫn là yên tĩnh đáng sợ.

      vội vàng đẩy cửa, cánh cửa khép hờ lập tức mở toang.

      Trong phòng tối đen, Liễu Địch lần lần tới chỗ công tắc bật đèn. Ánh sáng chợt lóe lên khiến Liễu Địch lóa mắt. Sau đó, quan sát lượt căn phòng. Bàn làm việc, ghế ngồi, cốc trà, phích nước, chậu hoa nhài, quạt sưởi… vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng thầy Chương thấy đâu. Mặc dù sớm đoán biết, Liễu Địch vẫn khỏi hoảng hốt và thất vọng.

      Liễu Địch lại đảo mắt vòng, chợt phát thấy mũ và găng tay của thầy Chương vẫn ở bàn. Tim thắt lại, thầy Chương mang theo mũ và găng tay, chắc chắn thầy chưa về nhà. Thầy có thể đâu?

      Sau đó, Liễu Địch nhìn thấy tờ giấy và cây bút đặt bên cạnh chiếc mũ và đôi găng tay. Đó là cây bút mực đỏ dùng để viết nhận xét bài văn. Lẽ nào thầy Chương viết lời nhắn để lại cho ? Ba năm nay, Liễu Địch chưa từng nhìn thấy thầy Chương viết. vội cầm tờ giấy lấy lên xem, bàn tay đột nhiên run run. tờ giấy có chữ, chỉ có vô số dấu chấm hỏi, to , đậm nhạt chồng lên nhau. Có mấy dấu hỏi, do người viết ấn bút quá sâu, thậm chí chọc thủng cả giấy, chứng tỏ tâm trạng của người viết vô cùng nôn nóng và sốt ruột.

      Tim Liễu Địch nhói đau, nước mắt chảy giàn giụa, rơi cả xuống tờ giấy, làm nhòe dấu hỏi màu đỏ tờ giấy trắng. Trong lòng Liễu Địch tràn ngập nỗi đau đớn và ân hận. Thầy Chương, thầy muốn hỏi ai? Thầy muốn hỏi điều gì? Có phải thầy muốn hỏi tại sao em đến đón thầy? Tại sao con bé đó lại để thầy mình ở đây, để nỗi độc gặm nhấm tâm hồn thầy? Thầy có biết , em quên mất thầy, quên mất thầy…

      Trong tầm nhìn trở nên mơ hồ vì nước mắt, Liễu Địch lại thấy chiếc mũ và đôi găng tay bị bỏ quên bàn làm việc. Thầy Chương đội mũ và đeo găng tay mà ra ngoài. Trong đêm gió tuyết này, thầy có thể đâu? Lẽ nào thầy tìm ? Trời ạ, thầy làm sao có thể “tìm”?

      Lòng Liễu Địch đau như cắt, trán rịn mồ hôi lạnh. lập tức quay người lao ra khỏi văn phòng, chạy như bay xuống cầu thang, bất chấp bóng tối bao vây.

      Liễu Địch chạy mạch đến phòng bảo vệ ở cổng trường. vừa đập cửa phòng bảo vệ vừa hét to: “Ông Lý! Ông Lý!” Ông Lý chậm chạp ra cửa. Liễu Địch túm lấy tay ông. “Ông Lý, thầy Chương đâu rồi? Ông có nhìn thấy thầy Chương ạ?”

      “Thầy Chương à? Ờ, ông có nhìn thấy.” Ông Lý cất giọng già nua chậm rãi. “Lúc năm giờ chiều đến chỗ ông, hỏi ông có nhìn thấy cháu ra ngoài . Ông thấy. Nhiều người lại như vậy, ông nhìn thấy cháu. Sao hôm nay cháu về cùng thầy Chương?”

      Trong lòng Liễu Địch càng rối bời và chua xót.

      “Nghe ông vậy, thầy Chương quay người về phía lớp học của cháu xem thế nào.”

      “Sao ạ? Thầy tới lớp học của cháu ư?” Liễu Địch kinh ngạc hỏi.

      “Đúng vậy.” Ông Lý thở dài. “Ông khuyên thầy đừng nhưng thầy nghe. Tính của thầy chắc cháu hiểu hơn ai hết. Ông dám giúp thầy, chỉ có thể đứng nhìn thầy dò dẫm từng bước tới tòa nhà phía nam. Tuyết dày như vậy, thầy lại chẳng nhìn thấy gì, ông thấy thầy bị trượt ngã, rồi thầy đứng lên, sau đó lại bị ngã…” Ông Lý thở dài, lắc đầu. “ đấy, ông biết thầy ngã bao nhiêu lần. Thầy còn đội mũ…”

      “Được rồi, ông Lý, ông đừng nữa!” Trong lòng Liễu Địch dấy lên nỗi đau xé tim gan. Tất cả đều là lỗi của ! “Sau đó sao ạ?” sốt ruột hỏi.

      “Sau đó ông đành lòng nhìn thầy nữa nên quay về phòng bảo vệ.”

      “Sao đó sao ạ? Rốt cuộc thầy Chương đâu?”

      “Ông biết.” Ông Lý .

      Liễu Địch thất vọng thở dài. Hỏi thăm hồi, vẫn biết tung tích của thầy Chương. Thầy Chương có thể đâu? Liễu Địch tự hỏi. Trong đầu đột nhiên vụt qua ý nghĩ. Bến xe, đúng rồi, là bến xe. Sao có thể quên mất bến xe? Liễu Địch nghĩ ngợi, lao nhanh ra trạm xe buýt.

      Tuyết rơi thưa dần từ lúc nào. Mọi người về nhà đón năm mới từ lâu. đường phố chỉ thấp thoáng vài bóng người và xe cộ. Đèn đường tỏa ánh sáng mờ mờ xuống nền tuyết trắng, tạo thành vẻ tịch thê lương. Liễu Địch bất giác chậm lại. Vỉa hè vắng lặng, bước chân ngày càng nặng nề.

      Trạm xe buýt mỗi lúc gần. Liễu Địch cảm thấy nỗi sợ hãi thành lời. Thầy Chương liệu có ở bến xe? Chuyến xe cuối cùng chuyển bánh từ lâu, thầy ở bến xe đấy chứ? Liễu Địch cắn môi, bước chân trở nên chậm chạp. muốn nhanh đến bến xe nhưng lại sợ hãi. Trong tâm trạng đầy mâu thuẫn đó, cuối cùng Liễu Địch cũng đến gần tấm biển sắt độc ở trạm xe buýt. Dưới tấm biển là thân hình cao lớn bất động. Nhờ ánh đèn đường, Liễu Địch nhận ra đó là thầy Chương của .

      Chính là thầy Chương. Thầy vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, đội mũ và đeo găng tay. Thầy đứng bên cạnh tấm biển, tay nắm chặt cột sắt của biển báo. Thầy đứng ở đó rất lâu, bởi Liễu Địch nhìn thấy lớp tuyết người thầy. Hai chân thầy vùi dưới tuyết. Thầy cứ đứng đó, dưới ánh đèn mờ mờ, trông thầy như bức tượng đá hoa cương.

      Liễu Địch ngây người, đầu óc trống rỗng, thậm chí có cảm giác mình thể thở được trong giây lát. cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau đến mức lòng bàn tay túa mồ hôi. Nước mắt lại trào ra nơi khóe mi. Qua làn nước mắt, thầy Chương trở thành hình bóng mơ hồ. Liễu Địch lau nước mắt, rồi ấn tay vào lồng ngực đau đớn. Sau đó, nhàng đến bên bức “tượng điêu khắc”, cất giọng nghẹn ngào: “Thầy Chương!”

      “Bức tượng điêu khắc” khẽ cử động. “Liễu Địch, là em phải ?” Giọng trầm thấp của thầy che giấu vui mừng. Nhưng chỉ trong chốc lát, thầy lấy lại bình tĩnh thường ngày. “Tôi biết.” Thầy , giọng run run. “Tôi biết, nếu em xảy ra chuyện gì, nhất định em ra bến xe tìm tôi.”

      “Thầy Chương!” Liễu Địch nấc nghẹn. cảm thấy cả cơ thể, trái tim và tâm hồn đều run rẩy. Thầy Chương vẽ nhiều dấu chấm hỏi như vậy, thầy đội gió tuyết tìm . Thầy đứng ở bến xe, đợi trong giá lạnh biết bao lâu. Vậy mà thầy còn lo xảy ra chuyện.

      Trong lúc thầy Chương mình lo lắng cho , lại cùng người khác chơi, ca hát, ném thầy ra khỏi đầu. Giây phút này, cảm thấy mình đê tiện, ích kỷ và vô tình. tháo găng tay, từ từ nắm lấy bàn tay bám lấy cây cột sắt của thầy Chương. Thầy Chương run rẩy, vội vàng thu tay về, nhưng do ở ngoài trời quá lâu, bàn tay thầy cứng đờ, thể cử động. Liễu Địch nhàng xoa bóp bàn tay cứng đờ đó. có muôn vàn điều muốn nhưng cổ họng tắc nghẹn, thể thốt thành lời. Cuối cùng, vẫn là thầy Chương lên tiếng trước: “Liễu Địch, em bỏ tay ra , đừng để mình bị lạnh cóng.”

      Chỉ câu ngắn gọn khiến tất cả hối hận, áy náy, cảm động, tự trách… dấy lên trong lòng Liễu Địch. Nhiều cảm xúc đến cùng lúc làm tâm hồn bé của Liễu Địch ngừng run rẩy. Cuối cùng thể khống chế bản thân, vùi đầu vào lòng thầy Chương, òa khóc nức nở. Tâm trạng đau đớn, hối hận, áy náy, cảm động cùng trào ra theo tiếng khóc của . Liễu Địch ôm chặt thầy Chương, : “Thầy Chương, thầy hãy trách mắng em , trừng phạt em ! Em sai rồi, em sai rồi! Em quên mất thầy, em nhớ đến thầy…”

      Liễu Địch vừa khóc vừa lẩm bẩm, nhưng bản thân cũng biết mình gì. Sau đó, cảm thấy cách ràng bàn tay lạnh giá của thầy Chương nhàng vỗ lưng . Giọng của thầy vang lên bên tai , lần này, giọng thầy vô cùng ôn hòa: “Liễu Địch, em đừng khóc. Em làm sai điều gì. Em vì tôi mà mất quá nhiều thời gian… Đừng khóc nữa, được em?” Giọng đó dịu dàng như cơn gió xuân tháng Ba, chút lạnh lẽo. Liễu Địch dần ngừng khóc trong tiếng thầm dịu dàng đó. đột nhiên cảm thấy trái tim mình như búp hoa còn đọng giọt sương mai, kỳ ảo, đẹp đẽ và thuần khiết.

      Tuyết lặng lẽ ngừng rơi. Vầng trăng chui ra khỏi mây, chiếu ánh sáng nhàn nhạt khắp gian. Ánh trăng và tuyết trắng phảng phất khiến gian như được khoác chiếc áo cưới lung linh, mộng ảo.

      Tất cả trở nên thánh thiện vô cùng…
      nhimxuChris thích bài này.

    2. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 8.1

      Sau Tết dương lịch, kỳ nghỉ đông lặng lẽ đến, rồi lặng lẽ .

      Đối với học sinh lớp 12, kỳ nghỉ đông chỉ là hữu danh vô thực. Ngoài sáu ngày nghỉ Tết theo luật định, chúng vẫn đến trường học thêm, vẫn về nhà vào lúc hoàng hôn, vẫn phải làm cả núi bài tập như những ngày thường. Tài liệu ôn thi các môn và đề thi thử liên tục được phát, cặp sách của học sinh đều nặng trĩu, khối lượng bài tập khổng lồ khiến chúng thở ra hơi.

      Học kỳ mới lại bắt đầu. Chỉ hơn hai tháng sau, bọn chúng bước chân ra khỏi cánh cửa trường trung học. Hơn bốn tháng sau, họ tham gia kỳ thi đại học đáng sợ. Học sinh lớp 12 ai cũng gầy rộc , sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt lờ đờ vì thiếu ngủ. Thế nhưng, các thầy và bậc phụ huynh vì chúng mệt mỏi, căng thẳng mà thả lỏng. Chúng càng dám lơ là. Đây là giai đoạn then chốt, chỉ cần lơ là chút là mọi nỗ lực trước đó tan như bọt biển. Cạnh tranh lúc nào cũng tàn khốc như vậy.

      Mùa xuân ở phương Bắc đến rất muộn. Sau tiết thanh minh, ngọn cỏ mới bắt đầu nhú. Nhờ mấy trận mưa phùn, hoa đào phơn phớt hồng, hoa lê trắng muốt, hoa lài mùa đông vàng ươm nở rộ. Trong và ngoài khuôn viên trường học được nhuộm các màu sắc tươi sáng. Cây bạch dương nhú chồi xanh lục, cây dương liễu đung đưa tà váy dịu dàng, cây hợp hoan lắc lư cành lá mềm mại như đuôi chim công…. Mùa xuân đều thuộc về mọi sinh mệnh.

      Chỉ có những học sinh chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba, ngày ngày vùi đầu vào đống bài tập là thuộc về mùa xuân này. Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió thoảng. Đến tháng Năm, học sinh bắt đầu đăng ký nguyện vọng vào đại học. Các bạn học sinh và phụ huynh thận trọng cân nhắc, đồng thời trưng cầu ý kiến của những người xung quanh. Sau đó, chúng nộp tờ đăng ký nguyện vọng cho nhà trường, giao phó vận mệnh của mình. Nguyện vọng của Liễu Địch vô cùng đơn giản, chỉ điền nguyện vọng duy nhất: khoa Trung văn, Đại học Bắc Kinh.

      khí ở trường học ngày càng căng thẳng. Đám học sinh ra sức làm bài tập, đọc sách, học thuộc lòng… chỉ hận thể đọc tất cả các loại sách trong hơn tháng. Tóm lại là trong khoảng thời gian này, chúng rời tay khỏi quyển sách, bất kể là lúc ăn cơm hay vệ sinh.

      biết ai đó viết bảng dòng chữ: “Chúng ta phải cố gắng! Chúng ta ra sức tiến về phía trước! Thế giới tươi đẹp, thế giới quang vinh, xán lạn chờ đón chúng ta!” Đám học sinh ai cười nhạo, cũng ai xóa khẩu hiệu này. thời gian sau, nó trở thành động lực học tập của học sinh. Trong khí khổ học hăng say, ai chú ý đến mùa xuân đầy sắc màu bên ngoài cửa sổ.

      Trong những ngày tháng căng thẳng đó, buổi chiều, Liễu Địch bị chủ nhiệm Trần Chi gọi tới góc khuất ngoài hành lang.

      xem tờ đăng ký nguyện vọng của em.” giáo cất giọng nghiêm nghị. “Tại sao em điền nguyện vọng hai?”

      “Em có nguyện vọng hai.” Liễu Địch lập tức trả lời mà hề suy nghĩ. “Em chỉ muốn vào Bắc Đại.”

      có ư?” giáo Trần nghi hoặc cau mày. “Nhỡ em thi đỗ sao? Kiểu gì cũng phải có đường lùi chứ?”

      “Em cần để lại đường lùi cho mình. Từ trước đến nay, đường lùi chỉ dành cho người nhu nhược. Em tin mình thi đỗ.”

      “Hả?” giáo Trần vô cùng kinh ngạc. Tuy biết khả năng của Liễu Địch, nhưng ngờ Liễu Địch lại tự tin đến mức dám “đập nồi dìm thuyền”[1], tựa hồ nữ sinh trước mặt nắm chắc vận mệnh trong tay. Hơn hai mươi năm dạy học, lần đầu tiên giáo Trần gặp học sinh tự tin như Liễu Địch.

      [1] Đập nồi dìm thuyền: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc, sau khi qua sông dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy còn đường lui, có nghĩa là phải quyết tâm đánh thắng.

      “Liễu Địch.” Trầm tư lát, giáo Trần tiếp. “ rất tán thưởng quyết tâm của em, cũng tin tưởng vào khả năng của em, nhưng chuyện thi cử ai lường trước được, dám tin trăm phần trăm em thi đỗ. May mà tại em vẫn còn cơ hội, trường chúng ta vừa xin được suất tuyển thẳng vào Bắc Đại. Em cũng là trong số ứng cử viên cạnh tranh suất đó.”

      “Vậy hả ?” Liễu Địch động lòng. Tuy có niềm tin vào bản thân nhưng cũng dám chắc trăm phần trăm. Nếu giành được suất học bổng tuyển thẳng này, những có thể thực được ước mơ của mình, mà còn có thể tránh hai tháng ôn thi khổ cực. Nhưng chủ nhiệm chỉ là trong những ứng cử viên. Vậy… Liễu Địch thăm dò: “Thưa , em có cơ hội ạ?”

      “Cơ hội tất nhiên là có, nhưng khó khăn cũng rất lớn.” Trần thẳng: “Xét về thành tích học tập của em có gì đáng bàn. Ai cũng biết em luôn đứng nhất nhì toàn khối. Tuy nhiên, Bắc Đại cầu học sinh được tuyển thẳng phải tài đức vẹn toàn. Mà em chưa bao giờ là học sinh “ba tốt”[2], cũng phải là cán bộ lớp, thậm chí chưa phải là Đoàn viên…”

      [2] “Ba tốt” là danh hiệu dành cho học sinh xuất sắc, bắt đầu áp dụng từ năm 1954. “Ba tốt” chỉ đạo đức tốt, học tập tốt, hoạt động tập thể tốt.

      “Việc đó có thể chứng minh điều gì? Đạo đức của em tốt hay sao?” Liễu Địch , giọng hơi tức giận. cảm thấy mình bị sỉ nhục. làm cán bộ, vào Đoàn là lựa chọn của , nhưng cũng chính vì điều này, mỗi lần bình bầu “ba tốt”, đều bị đánh trượt. Liễu Địch chẳng bận tâm có được nhận danh hiệu “ba tốt” hay , nhưng thể vì điều đó mà phủ nhận nhân phẩm của được.

      “Tuy thể đạo đức của em tốt, nhưng ở trường, đó là căn cứ quan trọng để đánh giá phẩm chất của học sinh. Ít nhất…” Trần nhấn mạnh: “Nó chứng tỏ em có thái độ tích cực và tinh thần cầu tiến.”

      Liễu Địch ngẩng đầu. đồng ý với câu sau cùng của Trần, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận câu đầu tiên. Trầm tư lát, Liễu Địch cất giọng quả quyết: “ Trần, hãy để người khác cạnh tranh suất tuyển thẳng này . Nếu bắt em dùng chuyện vào Đoàn hay làm cán bộ lớp làm ván cầu nhảy tới Bắc Đại, em thà dựa vào nỗ lực của mình, đường đường chính chính thi vào Bắc Đại còn hơn.”

      giáo Trần hít hơi sâu. Liễu Địch có ngoại hình xinh xắn, trầm tĩnh nhưng bên trong là tính cách quật cường và tự phụ. Về điểm này, Liễu Địch rất giống thầy giáo mù mà bé chăm sóc. Nghĩ đến “thầy giáo mù”, trong đầu Trần liền nảy ra ý. Đúng rồi, tại sao nghĩ tới cách này chứ?

      “Liễu Địch!” giáo Trần cất giọng hồ hởi. “ cách có thể giúp em cần vào Đoàn hay làm cán bộ lớp mà vẫn có thể giành được suất tuyển thẳng vào Bắc Đại. Hơn nữa, cách này tám, chín mươi phần trăm đảm bảo có kết quả.”

      ạ? Cách gì vậy ?” Liễu Địch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

      “Chẳng phải em chăm sóc thầy Chương suốt ba năm nay sao? Đây chính là hành động thực tế nhất.” giáo Trần vô cùng phấn khích về ý tưởng “thiên tài” của mình. “ người bà con làm phóng viên ở đài truyền hình. Hôm nay, chuyện với người đó, ngày mai người đó đến trường phỏng vấn em. Em hãy kể chuyện chăm sóc thầy Chương, cần khoa trương, cứ có thế nào như vậy. Đây vốn là câu chuyện cảm động lòng người. bảo người bà con của phát cuộc phỏng vấn này truyền hình trong thời gian sớm nhất. Nếu việc làm của em được tuyên truyền ti vi, chắc gây tiếng vang gấp nhiều lần việc vào Đoàn hay làm cán bộ ấy chứ. Đến lúc đó, em nắm chắc tám, chín mươi phần trăm cơ hội được tuyển thẳng vào Bắc Đại.”

      Trần càng càng tỏ ra hồ hởi: “Được rồi, cứ quyết định như vậy ! Em hãy về nhà chuẩn bị, ngày mai phỏng vấn. À, em hãy trước với thầy Chương, ngày mai phỏng vấn cả thầy ấy, thầy ấy nhất định bằng lòng. Được lên ti vi và nổi tiếng, ai mà muốn chứ?” đến đây, Trần mới phát Liễu Địch nhìn bằng ánh mắt phẫn nộ xen lẫn khinh thường.

      “Thưa !” Giọng của Liễu Địch như phun ra ngọn lửa. “ cảm thấy làm vậy là rất đê tiện hay sao?”

      “Đê tiện?” Trần tin vào tai mình. “Sao em lại là đê tiện? cũng chỉ vì muốn tốt cho em.”

      “Muốn tốt cho em?” Liễu Địch hít hơi sâu, lắc đầu. rành rọt từng từ: “ coi em là gì? coi thầy Chương là gì?”

      “Sao em có thể vậy?” giáo Trần khỏi tức giận. Làm sao bực tức khi kế hoạch hoàn hảo do nghĩ ra bị Liễu Địch dùng từ “đê tiện” phủ nhận sạch trơn? “Chuyện này có lợi cho em và cả thầy Chương. Em có thể nổi tiếng, có thể vào Bắc Đại. Còn thầy Chương cũng nhận được nhiều giúp đỡ hơn, cuộc sống và công việc của thầy dễ dàng, thuận lợi hơn.”
      nhimxuChris thích bài này.

    3. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 8.2

      “Có lợi ở điểm nào ạ?” Cuối cùng Liễu Địch kiềm chế nổi, cất cao giọng: “ Trần, muốn đẩy thầy Chương đến trước giới truyền thông, xé toạc vết thương của thầy cho tất cả mọi người cùng thấy. bắt em lợi dụng thầy để nổi tiếng, khiến vết thương lòng của thầy lại càng đau. khiến tất cả mọi người đều biết thầy mù lòa, khiến tất cả mọi người thương hại thầy, bố thí giúp đỡ cho thầy, họ giẫm đạp lên tôn nghiêm của thầy. biến thầy thành kẻ đáng thương, biến em thành người học trò mua danh trục lợi, biến chăm sóc đáng kể của em trở thành vốn để em tiến thân, biến quan hệ giữa em và thầy trở thành mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng. Vậy mà còn muốn tốt cho em và thầy. ... Sao có thể thốt ra những lời đó?”

      giáo Trần hoàn toàn hiểu gì. loạt lý luận của Liễu Địch khiến đầu óc lùng bùng. cất giọng nghi hoặc: “Liễu Địch, em gì thế? có ý tốt mà em lại coi lòng lang dạ thú sao?”

      Liễu Địch thở dài bất lực. “ Trần, em biết có ý tốt với em, nhưng cũng như tất cả mọi người, đều coi thầy Chương là người mù. Do đó, việc thầy nhìn thấy ánh sáng khiến mọi người cảm thấy thương hại. Còn em, em coi thầy là người thầy mà em kính phục và sùng bái, vì vậy, việc thầy sống trong tăm tối khiến em cảm thấy đau đớn và bi thương. thương hại hình thành khi ta nghĩ rằng mình ưu việt hơn người khác. Khi và mọi người thương hại thầy, cũng có nghĩa chà đạp lên tôn nghiêm của thầy. ra chúng ta có tư cách thương hại bất cứ ai, đặc biệt là thầy Chương, bởi chúng ta hẳn ưu việt hơn thầy, cũng chưa chắc đứng thầy. Thậm chí em có thể , phần lớn chúng ta ở dưới chân thầy. Có thể về mặt thân thể, thầy có khiếm khuyết bằng người khác, nhưng về mặt kiến thức, học vấn và tư tưởng, thầy cao quý hơn bất cứ người nào.”

      Trần chỉ biết trợn mắt, há miệng. Trong đầu óc của nữ sinh này toàn là những suy nghĩ kỳ lạ. Con bé dám bảo vệ Chương Ngọc, còn khẳng định người đàn ông mù lòa, người giáo viên chưa tốt nghiệp đại học và chỉ dạy tạm thời đó là cao quý hơn bất cứ ai? Thảo nào con bé tận tâm tận lực chăm sóc Chương Ngọc, thảo nào Chương Ngọc nhìn nó bằng ánh mắt khác. Con bé này và Chương Ngọc đúng là cặp thầy trò bình thường.

      “Vậy...” giáo Trần cam lòng, hỏi: “Em cần suất tuyển thẳng, cần cơ hội nổi tiếng hay sao?”

      Nổi tiếng? Đến bây giờ chủ nhiệm vẫn cho rằng việc này là cơ hội nổi tiếng? Liễu Địch cắn môi, cố gắng đè nén cơn giận dữ, nhưng lời của khách khí: “Em cần! Em và thầy Chương đều phải là người dung tục như vậy.”

      giáo Trần sắp thể kiềm chế cơn tức giận. Liễu Địch dám dùng từ “dung tục” với . Ai dung tục ở đây? Là hay sao? cũng chỉ muốn tốt cho học trò, vậy mà bị con bé thành “dung tục”.

      giáo Trần muốn mắng Liễu Địch trận nhưng biết thể làm vậy. Liễu Địch chỉ là đứa trẻ, thể so đo với trẻ con. Hơn nữa, Liễu Địch là học trò đầy triển vọng. Nếu Liễu Địch đăng ký nguyện vọng hai, cũng chẳng cần bận tâm, bởi Liễu Địch kiểu gì cũng thi đỗ đại học. Nhưng con bé chỉ đăng ký Đại học Bắc Kinh, đây phải là chuyện giỡn chơi. Từ trường trung học ở miền Bắc, chen chân vào cánh cửa Bắc Đại đâu phải dễ dàng. Ngộ nhỡ sơ sẩy, học sinh có thành tích xuất sắc như Liễu Địch mà thi trượt đại học, thử hỏi mặt mũi để vào đâu? Hơn nữa, điều đó còn ảnh hưởng đến tỷ lệ thi đỗ đại học của lớp . Nghĩ đến đây, giáo Trần toát mồ hôi hột. Con bé này đúng là chẳng hiểu biết gì cả.

      Nhưng đối diện với học trò vừa bướng bỉnh vừa tự phụ, giáo Trần biết thế nào cũng vô dụng. Ai có thể khuyên nhủ nó? Trừ khi... Trong đầu giáo Trần lại nảy ra sáng kiến.

      “Liễu Địch.” giáo Trần tiếp tục. “Nếu thầy Chương đồng ý, em phải đối, đúng ?”

      “Gì ạ? định với thầy Chương hay sao?” Liễu Địch nhảy dựng lên. hiểu hơn ai hết, đối với thầy Chương, đề nghị này chẳng khác nào đâm thêm nhát vào nỗi đau của thầy. “Thưa , đừng với thầy Chương, thầy đồng ý đâu ạ!”

      “Nếu vì bản thân, có thể thầy ấy chịu, nhưng vì em, chẳng lẽ thầy ấy lại đồng ý hay sao?” Trần lên tiếng, giọng vô cùng chắc chắn.

      Liễu Địch ngẩn người. ngờ chủ nhiệm lại nghĩ ra cách này, dùng làm vũ khí tấn công thầy Chương. Con người quả nhiên là loài động vật tàn nhẫn.

      giáo Trần tiếp: “ bàn với thầy Chương. việc này liên quan đến lợi ích thiết thực của em. tin em chăm sóc thầy ấy suốt ba năm, thầy ấy lại chịu báo đáp em. Thầy ấy đến nỗi máu lạnh như vậy chứ?”

      “Đây phải là vấn đề báo đáp, cũng phải vấn đề máu lạnh, mà là vấn đề nhân cách và tôn nghiêm.” Liễu Địch . Trầm mặc vài giây, ngẩng đầu, ánh mắt vụt qua tia sáng lạ thường: “ Trần, bất kể dùng lý do gì, thầy Chương chắc chắn đồng ý.”

      “Nếu thầy ấy đồng ý sao?” giáo Trần hỏi câu.

      “Nếu thầy ấy đồng ý.” Giọng của Liễu Địch ràng và kiên định. “Vậy ... thầy ấy phải là thầy Chương mà em biết.”

      giáo Trần ngây người, logic kiểu gì lạ vậy? “Dù thế nào, cũng thử lần.” Trần xong, liền quay người ra ngoài.

      Năm giờ chiều, Liễu Địch tiễn thầy Chương tới trạm xe buýt đợi xe như thường lệ. Hôm nay lớp có tiết tự học ngữ văn buổi tối. đường , hai thầy trò thường im lặng. Liễu Địch muốn nhìn thấy điều gì đó nét mặt của thầy Chương, nhưng thầy vẫn tỏ ra bình tĩnh, lạnh nhạt như thường lệ. Có lẽ chủ nhiệm vẫn chưa kịp chuyện với thầy.

      Ánh hoàng hôn chiếu tia nắng vàng dịu dàng khắp gian. Liễu Địch dắt thầy Chương đến trạm xe buýt, định để thầy ngồi nghỉ ở bồn hoa đinh hương, nhưng thầy Chương nhàng giật khỏi tay , thẳng đến bên cây dương liễu. Từ trước đến nay, cảm giác phương hướng của thầy đều rất chính xác.

      Liễu Địch hơi sững sờ khi phát ra điều bất bình thường. Lẽ nào chủ nhiệm tìm thầy Chương và thầy nhận lời giáo? , thể! tình nguyện chăm sóc thầy phải vì ơn huệ, hơn nữa thầy Chương cũng chưa bao giờ coi là ân nhân. Bằng , thầy tuyệt đối chấp nhận chăm sóc của . Thầy... Chắc chắn thầy nhận lời.

      Bốn bề rất yên tĩnh, ngoài hai thầy trò, có ai đứng đợi xe. Ánh hoàng hôn chiếu xuống cây dương liễu, tạo thành bóng dài mặt đất.

      “Liễu Địch.” Trầm mặc lát, cuối cùng thầy Chương cũng lên tiếng, giọng của thầy hơi nặng nề, có vẻ thầy phải hạ quyết tâm rất lớn mới thốt thành lời: “Có chuyện tôi muốn cho em biết.”

      “Gì ạ?” Đôi lông mày thanh tú của Liễu Địch nhíu chặt. Theo bản năng, đoán ra điều thầy Chương muốn .

      “Chiều nay, chủ nhiệm lớp em đến tìm tôi. ấy với tôi chuyện liên quan đến em...”

      “Thầy cần với em.” Liễu Địch đột ngột cắt ngang lời thầy. “Em biết, là việc tuyển thẳng vào Bắc Đại.” Liễu Địch dám nghe tiếp. Chẳng hiểu tại sao bỗng nhớ tới cảnh thầy Chương đứng đợi ở bến xe trong buổi tối tuyết rơi ngày cuối cùng của năm, bên tai vang lên của chủ nhiệm: “Vì em, chẳng lẽ thầy ấy lại đồng ý hay sao?”

      “Em biết rồi à?” Thầy Chương có vẻ kinh ngạc.

      “Vâng ạ! Trần chuyện này với em, nhưng em từ chối.” Liễu Địch cất giọng dứt khoát. dám để thầy Chương trước, sợ nghe thấy lời thỏa hiệp từ thầy, dù thỏa hiệp đó là vì chính . Liễu Địch biết , chỉ cần thỏa hiệp, thầy Chương coi thường nhân cách của , cũng coi thường nhân cách của thầy. rất sợ mối quan hệ giữa và thầy thay đổi vì chuyện này.

      “Ờ.” Thầy Chương thở hơi, như được an ủi. Sau đó, thầy khẽ: “Tôi cũng từ chối lời đề nghị của giáo.”

      Sống mũi Liễu Địch bỗng cay cay. Tất cả cảm giác sợ hãi, thấy thỏm đè nặng trong lòng suốt buổi chiều, lúc này như được đôi bàn tay vô hình gỡ xuống. Cùng lúc đó, thứ tình cảm dịu dàng lặng lẽ ngập tràn trái tim .

      Liễu Địch nhìn thầy Chương, gương mặt nhợt nhạt của thầy được nhuộm bởi ánh hoàng hôn nhàn nhạt. bỗng cảm thấy vào thời khắc này, trái tim rất gần trái tim thầy Chương. Họ chỉ đứng đó, đối diện nhau mà lời, nhưng hai tâm hồn quấn quýt, giao hòa.

      Cơn gió chiều mát lạnh thổi tới, khí xung quanh trong lành. Liễu Địch đột nhiên phát bầu khí êm dịu này tỏa ra mùi hương như mùi rượu vang khiến con người chếnh choáng. nhìn ngó xung quanh, sau đó ngạc nhiên, mừng rỡ khi bắt gặp nụ hoa màu tím nhạt trong bồn đinh hương biết nở rộ từ lúc nào.

      Liễu Địch bất giác reo lên như ngây thơ: “Thầy Chương, thầy mau lại đây xem , đinh hương nở hoa rồi! Đinh hương nở hoa rồi!”

      Vừa dứt lời, Liễu Địch liền ôm miệng. hoảng hốt nhìn thầy Chương. Trời ạ, sao có thể ra những lời này? Thầy Chương lặng lẽ đứng đó. Gương mặt thầy lộ vẻ tức giận, ngược lại, khóe miệng thầy nhếch lên thành đường cong dịu dàng. Thầy hít mũi như muốn nắm bắt điều gì đó. Thế là Liễu Địch cũng bắt chước thầy, hít thở khí trong lành. Ờ, trong khí có mùi thơm của hoa đinh hương, mùi của cây cỏ, mùi của đất cát, mùi hương dìu dịu của chồi non... chúng đều là sinh khí của mùa xuân.

      Liễu Địch đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. bắt gặp cây dương liễu của mùa xuân, hoa đinh hương của mùa xuân, con đường và bầu trời trong vắt bị vẩn đục của mùa xuân, ánh tịch dương làm lay động lòng người và con chim líu lo cành cây... Cuối cùng Liễu Địch cũng cảm nhận thấy khí của mùa xuân. Mùa xuân đến rồi! Trong lòng tràn ngập xúc động khiến Liễu Địch muốn hét to, muốn ca hát, muốn nhảy múa.

      Nhưng cố gắng kìm nén niềm vui, chuyển ánh mắt về phía thầy Chương. Thầy tắm trong ánh chiều tà, trở thành bức tượng điêu khắc màu vàng. Thầy cũng là phần của mùa xuân. Thầy đứng nghiêm trang, vẻ vô cùng tập trung, tựa như cảm nhận mùa xuân bằng tâm hồn. Sau đó, thầy với tay cầm cành dương liễu, nhàng đưa cành dương liễu chạm vào mặt thầy, bình thản thốt ra câu: “Mùa xuân đẹp.”

      Giọng điệu bình thản của thầy Chương có vẻ thâm trầm, như nốt nhạc chạy thẳng vào trái tim Liễu Địch khiến cả cơ thể và tâm hồn run rẩy. Trong lòng dấy lên tâm tình mãnh liệt. ngước nhìn bầu trời, mặt trời dần khuất bóng nhưng vẫn cháy đỏ rực ở phía xa xa
      nhimxuChris thích bài này.

    4. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 9

      “Tháng Bảy đen tối” đáng sợ cuối cùng cũng đến.

      Ngày mùng Bảy tháng Bảy, Liễu Địch thức dậy từ sáng sớm. phát ngoài trời đổ mưa, cơn mưa . Nhìn nước mưa chảy thành những đường cong đẹp đẽ cửa kính, Liễu Địch phấp khởi mừng thầm. Nghe , các sĩ tử ở thời phong kiến khi thi chỉ mong trời mưa, trời mưa là điềm lành, dự báo bọn họ “vượt long môn” thành công. Nhưng có nhiều sĩ tử như vậy, ai cũng có thể thành công sao? Liễu Địch cười thầm, trong lòng thấy căng thẳng. Tham gia cuộc thi quan trọng như vậy, sao có thể lo lắng được chứ? May mà môn đầu tiên là môn Ngữ văn. Đối với Liễu Địch, đây là lợi thế. vội vàng ăn hai miếng bánh mì, uống cốc sữa rồi xuất phát.

      Địa điểm thi của Liễu Địch là trường trung học 18, cách nhà rất xa. phải lên chuyến xe buýt số 2 mà thầy Chương thường để tới địa điểm thi.

      Liễu Địch từ chối đề nghị cùng của bố mẹ, mình lên xe buýt. xe phần lớn là thí sinh thi đại học và phụ huynh kèm. Phụ huynh và các bạn học sinh đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Mấy người cố tươi cười trò chuyện nhưng cũng thể che giấu hồi hộp, căng thẳng. hiểu tại sao, Liễu Địch cảm thấy mình bỗng bị ảnh hưởng bởi khí căng thẳng này. Nhịp tim của dường như đập nhanh hơn bình thường. Kỳ lạ , từ trước đến nay luôn tự tin, đến mức cho bản thân đường lùi. Vậy mà hôm nay lại thấy hồi hộp.

      Bên tai Liễu Địch vang lên câu của chủ nhiệm: “ rất tán thưởng quyết tâm của em, cũng tin tưởng vào khả năng của em, nhưng chuyện thi cử ai lường trước được, dám tin trăm phần trăm em thi đỗ.”

      Đúng vậy, ai dám chắc trăm phần trăm rằng mình thi đỗ chứ? Cũng chẳng ai dám bảo đảm với , kể cả bố . Tối qua, bố Liễu Địch trịnh trọng tặng bốn chữ: “Cố gắng hết sức.” Điều đó có nghĩa bố cũng có lòng tin vào ? Cũng chẳng thể trách ông, bây giờ, ngay cả lòng tin của cũng có phần lung lay. Câu khẳng định từ hai tháng trước như vang lên bên tai Liễu Địch: “Em cho mình đường lùi! Đường lùi đều dành cho người nhu nhược. Em tin em thi đỗ!”

      Thi cử vô thường! Thi cử vô thường! Liễu Địch tự hỏi bản thân: “Bây giờ mình còn dám câu đó ?”

      Sắp đến trường trung học 18, Liễu Địch nhìn ra ngoài cửa xe. Bên ngoài lố nhố đầu đen, toàn là thí sinh và phụ huynh. Liễu Địch rất phản đối chuyện phụ huynh theo thí sinh tới địa điểm thi. cho rằng phụ huynh đứng bên ngoài chẳng giúp ích gì cho thí sinh, nhiều khi còn phản tác dụng.

      Thi đại học là quá trình kiểm nghiệm năng lực của bản thân, ai có thể giúp bạn, bạn cũng cần giúp đỡ của bất cứ người nào. Vì lý do này, Liễu Địch cho bố mẹ đến điểm thi để “chịu khổ chịu cực”.

      Nhưng vào thời khắc này, Liễu Địch có phần hối hận. Thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc, đây là thiên binh vạn mã. Trong khi cây cầu độc mộc mà phải vượt qua lại là cây cầu khó khăn nhất. thấy lo lắng và dao động, Liễu Địch hy vọng ai đó trong biển người kia chờ đợi , những lời động viên và khích lệ .

      Nhảy xuống xe buýt, Liễu Địch lặng lẽ về phía cổng trường. ai đợi , ai an ủi , chỉ có thể dựa vào bản thân. Đột nhiên, Liễu Địch cảm thấy cơn mưa còn đẹp đẽ, cũng chẳng phải dự báo điềm lành, mà biến thành hỗn loạn, tơi tả. Nhưng vừa được vài bước, Liễu Địch chợt phát hình bóng quen thuộc đứng dưới tấm biển của bến xe buýt. sững sờ giây, vội vàng đến, gần như tin vào mắt mình. Trời ạ, đó là thầy Chương!

      “Liễu Địch, là em phải ?” Trong tiếng ồn ào, náo nhiệt, thầy Chương vẫn có thể nhận ra tiếng bước chân của của . Thầy đứng bất động, người thầy khoác chiếc áo mưa màu đen, trong tay thầy cầm cái ô. Liễu Địch biết thầy đứng đợi bao lâu. Cơn mưa phải là , gương mặt và gấu quần của thầy ướt sũng.

      “Thầy Chương!” Viền mắt Liễu Địch nóng lên, vô ý thức nắm tay thầy: “Sao... thầy lại đến đây?”

      “Em có mang theo giấy báo dự thi ?” Thầy Chương cất giọng trầm trầm.

      “Em mang rồi ạ!” Liễu Địch trả lời, giọng run run.

      “Ô sao?”

      “Em cũng mang rồi ạ!” Liễu Địch nhìn chiếc ô chưa mở trong tay thầy Chương.

      “Đồ dùng học tập cũng mang đầy đủ rồi chứ?”

      “Vâng ạ!”

      Hai người im lặng, mặt đối mặt. Liễu Địch cảm thấy bàn tay nắm tay thầy Chương của run rẩy. thấy cảm động vô cùng. Thầy Chương đội mưa gió đến địa điểm thi chỉ để hỏi những điều vụn vặn. Nhưng từ điều vụn vặt đó, Liễu Địch cảm nhận được quan tâm to lớn của thầy.

      hồi chuông vang lên, là tiếng chuông báo hiệu thí sinh vào phòng thi. Liễu Địch quyến luyến buông tay thầy Chương, về phía cổng trường.

      “Liễu Địch!” Thầy Chương đột nhiên gọi tên . Liễu Địch vội dừng bước, quay đầu nhìn lại. Thầy Chương dò dẫm đến trước mặt , đưa tay ra nắm hai tay . "Em hơi căng thẳng, đúng ?" Thầy lại lần nữa "nhìn" thấu tâm trạng của .

      "Vâng ạ!" Liễu Địch trả lời. Trước mặt thầy Chương, muốn giấu giếm, cũng cần giấu giếm.

      "Đừng sợ hãi, em hãy bình tĩnh để làm bài cho tốt!" Thầy Chương cất giọng trầm ổn, ràng và kiên định: "Tôi dám dùng sinh mạng để bảo đảm em nhất định thi đỗ vào Bắc Đại."

      Nước mắt ấm nóng dâng tràn lên khóe mắt Liễu Địch khiến tầm nhìn của trở nên mơ hồ. cảm động, xúc động và vui mừng bao trùm trái tim . Mọi căng thẳng và hỗn loạn trước đó như được xua tan hết. Ai ai dám cam đoan thi đỗ chứ? Có thầy Chương, hơn nữa thầy còn dùng cả sinh mạng để bảo đảm. đời này liệu có vị phụ huynh, thầy và bạn bè nào dám dùng sinh mạng để bảo đảm tiền đồ của người thi? Chỉ mình có được điều đó.

      Vào thời khắc này, Liễu Địch đột nhiên cảm thấy hai bàn tay to lớn nắm tay rất kiên định và ấm áp. Thầy Chương dùng sinh mạng để bảo đảm, để đổi lấy tự tin vừa đánh mất.

      "Liễu Địch, mau vào phòng thi !" Thầy Chương buông tay Liễu Địch. há miệng, muốn điều gì đó nhưng cổ họng lại tắc nghẹn. hít hơi sâu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. Sau đó, cắn răng, chạy như bay vào trong trường thi.

      Trước khi bước vào cổng trường, Liễu Địch quay đầu nhìn lại. Qua làn nước mắt, trong cơn mưa mờ mịt, nhìn thấy thầy Chương đứng bất động, như hóa thành bức tượng đá màu đen, như ngọn tháp thẳng đứng. Trong lòng Liễu Địch dấy lên niềm tin chút dao động, niềm tin tất thắng.
      nhimxuChris thích bài này.

    5. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 10.1

      Sau khi nộp bài thi môn cuối cùng, Liễu Địch cũng như các thí sinh khác trong phòng thi đều thở phào nhõm. Phòng thi vô cùng nóng bức, thể ở lại lâu hơn nên nhanh chóng rời khỏi đó.

      ra sân trường, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh và vầng mây trắng trôi lững lờ, Liễu Địch bỗng có cảm giác như thế kỷ trôi qua. dám tin kỳ thi mất bao công sức chuẩn bị thời gian dài, bây giờ trở thành " quá khứ". Bên tai vẫn là tiếng ngòi bút làm bài thi loạt soạt, trước mắt vẫn là đề thi in chữ dày đặc...

      Ba ngày qua, Liễu Địch cảm thấy rơi vào trạng thái "quên mất bản thân". cảm thấy mình như vào khu rừng rậm, cây cối rợn ngợp. quen với trạng thái này nên bây giờ đột nhiên được giải phóng, lại mất phương hướng. Liễu Địch đảo mắt lượt quanh sân trường như muốn tìm kiếm điều gì đó, lập tức nhìn thấy thầy Chương đứng bên cạnh bồn hoa.

      Liễu Địch nhanh chóng chạy đến bên thầy Chương, trong lòng bỗng trào dâng niềm vui khó tả. chẳng chẳng rằng, nắm chặt hai tay thầy.

      Ba ngày vừa qua, mỗi khi thi xong môn, Liễu Địch đều vô thức tìm kiếm hình bóng thầy Chương. Nhưng kể từ hôm đầu tiên gặp ở bên ngoài điểm thi, thầy xuất thêm lần nào nữa. Hôm nay, được gặp thầy sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, trái tim Liễu Địch như bay bổng. chợt nhận ra người muốn gặp nhất sau khi thi xong phải là bố mẹ, mà là thầy Chương.

      "Em làm bài thế nào?" Thầy Chương vẫn bình thản như thường lệ, giọng thầy bộc lộ tâm trạng vui mừng hay mong mỏi.

      "Em cảm thấy mình làm bài rất tốt." Liễu Địch hề thấy buồn. quen với giọng điệu của thầy, biết nó chẳng lên điều gì.

      "Bài làm văn ra đề gì?"

      "Lấy bối cảnh hay địa điểm cố định làm tiêu đề, sau đó kể lại câu chuyện hoặc nhân vật có liên quan cách chân thực, bày tỏ tình cảm chân thành và sâu sắc của mình."

      "Hả?" Thầy Chương hơi bất ngờ. " phải là văn nghị luận. Vậy tiêu đề bài làm của em là..."

      "Bến xe." Liễu Địch .

      Thầy Chương hơi sững người, như bị chấn động. Hai từ "bến xe" như chạm đến sợi dây thần kinh nào đó của thầy. Thầy trầm mặc lúc như suy tư.

      Liễu Địch thấp thỏm, bất an. chợt nhớ tới bài văn "0 điểm" viết về thầy của mình. biết thầy Chương phê bình thế nào?

      lúc sau, thầy Chương lên tiếng, giọng rất bình tĩnh và quả quyết: "Liễu Địch, bài văn của em chắc chắn đạt điểm cao."

      câu đáng vui mừng biết bao! Nỗi lo nơm nớp trong lòng Liễu Địch tan biến, khóe miệng cong lên. tươi cười, rạng rỡ. Nụ cười ngây thơ, chân thành và đáng của khiến đám nam sinh vô thức quay đầu, ngây ngốc ngắm nhìn.

      Chỉ có thầy Chương là thờ ơ, bởi vì đối với người khiếm thị, vẻ đẹp bề ngoài tồn tại bất cứ mê hoặc nào. "Hãy đưa tôi ra bến xe." Thầy khẽ, ngữ điệu ra lệnh như thường thấy. "Tôi muốn về nhà."

      Về nhà? Nụ cười của Liễu Địch cứng đờ khóe môi. cảm thấy hơi thất vọng, còn rất nhiều điều muốn tâm với thầy, vậy mà thầy lại muốn về nhà.

      Về nhà? Liễu Địch mơ hồ ngẫm nghĩ. biết nhà của thầy Chương thế nào? cha mẹ, vợ con, người thân, chỉ mình thầy đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo. Đó là nơi thầy chìm trong bóng tối độc, chứ đâu phải là "nhà". Liễu Địch buột miệng : "Thầy Chương, em muốn đến thăm nhà thầy."

      Vừa dứt lời, Liễu Địch giật mình kinh hãi, bụm miệng, ngờ mình lại có ý nghĩ này, lại thốt ra câu này. Thầy Chương quả nhiên nhíu chặt lông mày. "Liễu Địch!" Giọng thầy lạnh lùng như tiếng vọng từ núi băng. "Tôi hoan nghênh bất cứ người nào đến nhà tôi, tất nhiên có cả em."

      Liễu Địch co rúm người. Thầy có phản ứng kịch liệt như vậy, cảm thấy kỳ lạ, cũng thấy cụt hứng, tất cả trong định liệu của . Nhưng... "nhà" của thầy Chương rốt cuộc như thế nào? Liễu Địch nhắm mắt, cố gắng tưởng tượng ra ngôi nhà lãnh lẽo đó. Câu vừa thốt ra miệng cứ quanh quẩn trong đầu , tan biến. Tuy nhiên, Liễu Địch biết thể "thỉnh cầu" thầy Chương lần nữa.

      lặng lẽ đưa thầy Chương ra bến xe. Chỉ là sau khi thầy Chương lên xe, Liễu Địch cũng theo dòng người, lên chiếc xe buýt thầy vừa lên.

      xe chật cứng phụ huynh và thí sinh. Mấy bạn học cùng lớp nhìn thấy Liễu Địch định lên tiếng chào hỏi, Liễu Địch vội đưa tay lên môi, "suỵt" tiếng, ra hiệu mọi người im lặng. Thầy Chương xuống xe ở trạm xe buýt , Liễu Địch theo thầy trong ánh mắt ngạc nhiên của các bạn.

      đoạn, thầy Chương rẽ vào con ngõ hẹp. Hai bên mặt ngõ là những ngôi nhà mái ngói thấp. Nhà nào cũng đóng chặt cửa, bên ngoài có sợi dây thép phơi quần áo, chăn ga trải giường, tã lót... Có lẽ do buổi chiều nắng gắt, ở đây vô cùng yên tĩnh. Ngõ ngoằn ngoèo, có lúc tưởng như sâu hút nhưng lại xuất lối rẽ. Liễu Địch cảm thấy sắp lạc đường, trong khi thầy Chương rất nhanh, tựa hồ thầy quen thuộc với ngõ như trong lòng bàn tay. Liễu Địch chỉ còn cách bám theo thầy, sợ chỉ giây thiếu tập trung, để mất dấu thầy. Nhưng cũng dám tiến lại quá gần, sợ bị thầy phát .

      Mấy lần thầy Chương , đột nhiên hơi ngoảnh đầu. Liễu Địch theo phản xạ tránh sang bên. Nghĩ lại, mới thấy phản ứng của mình là thừa. Mắt thầy Chương nhìn thấy, nhưng thường quên mất điều này. Trong ý thức, chưa bao giờ coi thầy là người mù.

      Cuối cùng, thầy Chương dừng lại bên cây hòe già. Đằng sau cây hòe là bức tường gạch bao quanh cái sân . Dưới gốc cây hòe già có cái ghế đung đưa, bà lão ngồi ghế chải đầu. Bà lão mắt nhắm mắt mở, ngáp dài ngáp ngắn. Thầy Chương vào sân . Liễu Địch cũng theo thầy vào bên trong. Trước mặt là ba gian nhà mái bằng, cửa ra vào của hai gian đều mở toang, chỉ có gian đóng chặt. Thầy Chương về phía gian nhà đó, thầy rút chìa khóa, mở cửa cách thành thạo rồi vào trong nhà. Sau đó, Liễu Địch nghe thấy tiếng đóng sập cửa. Cánh cửa lại khép chặt.

      Liễu Địch tần ngần đứng trước cánh cửa đóng kín. hiếu kỳ quan sát ngôi nhà. Ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ, diện tích xem ra cũng . Hai gian nhà phía đông có vẻ hơn. Cánh cửa gỗ quét sơn màu xanh da trời bay màu trở thành nền trắng. Gần cửa ra vào là cửa sổ bằng kính. Đằng sau lớp kính là rèm cửa khá dày, che hết mọi thứ bên trong.

      Đằng sau cánh cửa này là thế giới như thế nào? Liễu Địch đột nhiên chột dạ. giơ tay định gõ cửa, nhưng vừa chạm vào cánh cửa, liền rụt tay về.

      "Vào Liễu Địch, cửa khóa đâu." giọng trầm thấp từ bên trong vọng ra. Liễu Địch giật mình hoảng hốt, tim đập thình thịch. Thầy Chương phát ra , biết thầy phát ra từ lúc nào? Có lẽ từ lúc lên xe buýt? Trời ạ, thầy đúng là "sáng mắt sáng lòng"!

      Bà lão vừa chải đầu ở bên gốc hòe thò đầu vào trong sân, nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt tò mò. Liễu Địch do dự đẩy cửa, bước vào nhà. sững người trong giây lát.

      Căn nhà tối om. Dù có tia nắng chiếu qua khe cửa, Liễu Địch cũng chỉ có thể phân biệt đường nét của đồ vật. Hình bóng của đống đồ vật như quái vật to lớn, mai phục ở góc nào đó, chuẩn bị lao vào . Ngoài ra, trong bóng tối còn lan tỏa luồng khí u ám khiến Liễu Địch cảm thấy khó thở. Đúng rồi, các cánh cửa đều đóng kín, khí được lưu thông. Sau đó, trong bóng tối vang lên tiếng của thầy Chương: "Em có thể kéo rèm cửa sổ, Liễu Địch. Tôi đóng kín rèm cửa là bởi tôi muốn người khác nhòm ngó vào nhà tôi bằng ánh mắt tò mò kỳ quái. Tôi càng muốn nghe những tiếng thầm bàn tán của bọn họ. Tôi nhìn thấy nên cũng chẳng cảm thấy phiền não, nhưng tôi muốn cho họ cơ hội. Tất nhiên em cũng có thể bật đèn, nhưng em phải tự tìm chỗ công tắc. Tôi còn nhớ công tắc nằm ở chỗ nào."

      Có lẽ do ảnh hưởng bởi khí trong nhà, giọng thầy trở nên nặng nề. Liễu Địch đợi thầy lần thứ hai, lập tức chạy về phía cửa sổ, kéo tung rèm cửa rồi mở toang cánh cửa sổ.

      Sau đó, lại mở cửa sổ ở hướng nam. Luồng khí trong lành ùa vào nhà, cả ngôi nhà chìm trong ánh sáng chói lòa. Ánh sáng bất chợt khiến Liễu Địch nhắm mắt lại theo phản xạ, trong khi thầy Chương vẫn bất động. Lòng Liễu Địch chùng xuống. Thầy chút cảm giác với ánh sáng. Tiếp theo, Liễu Địch quan sát cả ngôi nhà.

      Ngôi nhà quả thực , nhưng rất chật chội, bởi hai bên tường toàn là giá sách. Giá sách rất cao, gần như chạm trần nhà. giá sách xếp rất nhiều sách, khổ to, , độ dày, mỏng khác nhau. Vì những giá sách này, ngôi nhà còn nhiều diện tích trống. Bên cửa sổ hướng nam đặt chiếc bàn làm việc và cái ghế mây. bàn làm việc có chiếc đèn bàn màu xanh lục. Bên cạnh đèn bàn là ấm trà, tách trà và chiếc đồng hồ để bàn cũng màu xanh lục. Bên cạnh bàn làm việc là chiếc giường đơn và hòm gỗ . Ga trải giường màu xanh lá cây nhàn nhạt, hòm gỗ cũng được phủ miếng vải cùng màu. Ga trải giường và miếng vải đó có vẻ thường xuyên được giặt, nhưng vẫn có mấy vết bẩn, chứng tỏ người giặt nhìn thấy. vỏ gối và vỏ chăn cũng có vài chỗ chưa giặt sạch. bức tường ở hướng bắc của căn nhà treo đầy những bức tranh màu nước và tranh sơn dầu. số được lồng trong khung kính, số cứ thế treo lên. Ở góc mỗi bức tranh đều đề tên, có lẽ phải tác phẩm của bố thầy Chương cũng là của thầy.

      Dưới cửa sổ hướng bắc có cái bếp ga, bồn rửa mặt và hai thùng mì ăn liền lớn. Trong ngôi nhà này có gạo và mì sợi, có rau cỏ và hoa quả. Nền nhà được quét dọn sạch , nhưng ở các góc nhà vẫn xuất ít đồ lặt vặt, phải chủ nhân lười biếng mà phát ra. Ngôi nhà có vẻ được bày trí rất đơn giản nhưng lại đơn giản chút nào.

      Năm năm trước, nơi này chắc rất tao nhã và thi vị. Bây giờ, nét "tao nhã" và "thi vị" đó chỉ còn là hình bóng mơ hồ. Bao trùm cả ngôi nhà là khí lạnh lẽo, độc, tĩnh mịch và có phần thê lương.

      Liễu Địch quan sát lượt. hiểu tại sao sống mũi cay cay, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Ngôi nhà này khiến nhận thức cách sâu sắc nỗi bi ai của người khiếm thị. cũng có thể cảm nhận thấy thầy Chương sống rất nghiêm túc. Thầy sa ngã hay chà đạp bản thân như những người gặp tai họa bất ngờ khác. Trong ngôi nhà này, dù thầy nhìn thấy, dù thầy cho người khác vào nhưng thầy vẫn cố gắng giữ sạch . Tuy nhiên, cuộc sống của người mù độc thể tốt như cuộc sống của người thường, trừ khi nhận được quan tâm, chăm sóc từ người khác.

      Thầy Chương ngồi ghế mây bên bàn làm việc, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi đoán em theo tôi. Tôi từng em rất cố chấp, cố chấp giống tôi. Bây giờ, em nhìn thấy nhà của tôi rồi, tất cả đều đơn giản, đúng ? Nhà của người mù thể phức tạp, bởi ta thể ứng phó với phức tạp, ta thể thoát khỏi bóng tối vô tận. ta có thể đánh bại vô số kẻ địch nhưng vĩnh viễn thể đánh bại được bóng tối."

      Giọng của thầy mang vẻ tự giễu, đồng thời che giấu tâm trạng thê lương và bất lực. Câu của thầy như bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim Liễu Địch, nỗi bi thương lan tỏa trong lòng . Liễu Địch bỗng cầm cái chậu bồn nước, quay người ra sân.

      "Liễu Địch, em định làm gì vậy?" Thầy Chương kinh ngạc kêu lên, gương mặt thầy còn nghiêm nghị và lạnh nhạt như thường thấy nữa.

      Liễu Địch trả lời. hứng chậu nước, sau đó rút ga trải giường và miếng vải màu xanh lục phủ chiếc hòm gỗ, bỏ vào chậu nước.

      "Liễu Địch!" Thầy Chương lại hét lên. Thầy nhìn thấy nhưng vẫn có thể đoán biết Liễu Địch làm việc nhà: "Em hãy bỏ xuống! Tôi cần em giúp đỡ!" Vẻ mặt thầy vụt qua tia bất an.

      Liễu Địch đáp. tìm thấy miếng gỗ dùng để giặt quần áo và bột giặt ở dưới gầm giường, sau đó bắt đầu giặt ga trải giường.

      "Liễu Địch, dừng tay!" Thầy Chương cất cao giọng, giọng thầy thể sốt ruột và khổ não, nhưng tức giận. Trả lời thầy là tiếng cọ giặt loạt xoạt. Sau đó, thầy Chương thở dài, cất giọng bất lực: "Liễu Địch, việc gì em phải làm vậy hả?"

      Liễu Địch hơi ngẩn người, nhưng động tác tay của vẫn ngừng nghỉ. nhanh chóng giặt xong ga trải giường và tấm vải. Sau đó, bắt đầu giặt vỏ chăn, vỏ gối và đống quần áo thầy Chương thay ra, chưa kịp giặt. Từ đến lớn, Liễu Địch chưa bao giờ giặt nhiều đồ như vậy. Cuối cùng, hơi thở dốc nhưng cố gắng kìm nén, để phát ra tiếng thở nặng nề. Thầy Chương lặng lẽ ngồi chiếc ghế mây, gương mặt thầy trầm tư. biết bao lâu sau, thầy lẩm bẩm: "Liễu Địch, em giúp tôi đánh bại bóng tối đúng ? Nhưng bóng tối của người mù quá nặng nề, em có thể giúp được đến đâu? Em có thể giúp được bao lâu?"

      Liễu Địch thẫn thờ, nhận ra hiu quạnh trong giọng trầm thấp và bình tĩnh của thầy Chương. bất giác nhướng mắt nhìn thầy, vẻ mặt thầy vẫn vô cảm. Bên tai Liễu Địch chợt vang lên câu của hiệu trưởng Cao gần năm trước: " bé, thầy thể tưởng tượng sau khi em tốt nghiệp, thầy Chương thế nào?"

      Lúc đó, tốt nghiệp còn là chuyện xa vời. Nhưng hôm nay tốt nghiệp, có thể giúp thầy được đến đâu, có thể giúp thầy bao lâu? Lần đầu tiên trong đời, Liễu Địch cảm nhận được mùi ly biệt. giọt lệ thầm từ khóe mắt Liễu Địch chảy dài, rơi xuống chậu nước, hoàn toàn tan biến.

      Sau khi giặt xong đồ và phơi lên dây thép ở ngoài sân, Liễu Địch giúp thầy Chương lau giá sách, dọn dẹp nhà cửa. kinh ngạc phát , giá sách hề có bụi, ràng chúng thường xuyên được lau chùi. Thầy Chương thể đọc sách, nhưng thầy vẫn dày công nâng niu, bảo vệ những cuốn sách này. Sách được phân loại và sắp xếp đâu vào đấy, phần lớn là sách văn học, sách lịch sử, nghệ thuật và triết học cũng chiếm diện tích . Những cuốn sách Liễu Địch biết đến thầy đều có. Liễu Địch còn phát , có tới ba giá sách đều là sách ngoại văn, đa phần là sách tiếng và tiếng Pháp, số cuốn tiếng Tây Ban Nha. Liễu Địch há hốc miệng, biết phải gì.

      Liễu Địch lại ngó qua khu vực văn học cổ điển: Kinh thi[1], Sở từ[2], Bách gia chư tử[3], Lịch sử tản văn, Nhị thập tứ sử[4], Hàn nhạc phủ, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc, tiểu thuyết Minh - Thanh, các loại luận văn, tuyển tập của tám tác giả tản văn lớn đương đại... Trời a, loại nào cũng có đầy đủ. Kho sách này có thể so sánh với số sách của bố , người chuyên nghiên cứu văn học cổ điển sưu tầm.

      [1] Bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo.

      [2] Sở từ: là thể thơ do nhà thơ Khuất Nguyên thời Chiến Quốc sáng tạo ra.

      [3] Thời kì chứng kiến mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc, kéo dài từ năm 770 đến năm 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu - Chiến Quốc, nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kỳ "trăm nhà đua tiếng này" chứng kiến nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau.

      [4] Tuyển tập các cuốn sách sử Trung Quốc bao quát giai đoạn lịch sử từ năm 3000 TCN tới cuối thời nhà Minh vào thế kỷ 17. Toàn bộ có 3213 tập, khoảng 40 triệu chữ. Nó thường được coi là nguồn dữ liệu chính xác về truyền thống lịch sử và văn hoá Trung Quốc.
      Last edited: 19/10/14
      nhimxuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :