1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bẻ Em Không Thương Lượng - Tuyết Mặc (38 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 35
      Cảnh Nhiên trong mơ hồ nghe được lời trầm thấp từ sân thượng truyền đến củ hai mẹ con, vui vẻ nhàng đọng ở khóe miệng của , động tác chuẩn bị hải sản tay chưa từng dừng lại, rất thích thấy Trần Việt thích ăn món ăn làm, giữa trưa xem bộ dáng nhã nhặn ăn toàn bộ cháo cá mình mang đến cho loại cảm giác thỏa mãn trong nội tâm, khó lên lời.

      Trần Việt vì cái gì phải ôm lấy thân phận đồng tính luyến ái của mình buông tay, coi như là đồng tính luyến ái, cũng phải có khả năng khác phái, vì cái gì Trần Việt cứ kiên trì cái lập trường giải thích được như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ với biến cố xảy ra khi còn là thiếu niên? Rốt cuộc là cái biến cố gì?

      Nữ nhân vừa đến giường liền biến thành mèo hoang nhiệt tình như lửa kia, là đồng tính luyến ái thích nam nhân, rất tin tưởng, coi như phải thế nào? Dưới chiến thuật gấp gáp chằm chằm người của , xem còn có thể kiên trì bao lâu, sau, Trần Việt bây giờ, cũng phải tuyệt đối thờ ơ với a.

      Càng nghĩ càng đẹp, động tác tay khỏi nhanh hơn vài phần, sau đó, vui mừng cực lại sinh bi , "A. . . Đáng chết." cái sơ ý, cây gai bén nhọn đỉnh đầu tôm lớn cứ như vậy lưu tình chút nào vào ngón tay của , sau đó còn rất ác độc cắt đứt, tơ máu chảy ra lưu lại ở tay tôm đâm, chậm rãi tràn ra, nhiều lắm, lại chướng mắt dị thường.

      Cảnh Nhiên muốn dùng tay nhổ, lại phát mũi nhọn do tôm đâm ở lại trong thịt, dùng tay căn bản nhổ ra, có chút đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến, làm cho nhịn được nhe răng.

      Tình huống này, xem ra chỉ có thể ra xin hai nữ nhân ngoài kia giúp đỡ rồi, chỉ là xảy ra chuyện sơ ý như vậy, có đủ mất mặt, hay là nhịn chút khuya về nhà tự mình rút .

      Quyết định chủ ý, Cảnh Nhiên liền tính toán lau máu tay, "Ngươi làm cái gì?" Thanh Trần Việt cũng xuất ở phía sau vào lúc này.

      "A, có gì, ngươi ra ngoài , ở đây ngươi giúp được gì." Có thể là vừa rồi gọi tiếng đưa tới. muốn dạng ngốc của mình bị nhìn thấy, vẫy tay muốn đuổi ra ngoài.

      Bàn tay to có chút thấy đau kia trong giây đồng hồ bị bắt được.

      Trần Việt nhìn ngón tay còn máu kia, híp mắt hỏi : "Đây là có chuyện gì?" Vừa rồi ở sân thượng chợt nghe đến tiếng kêu thảm thiết của , tiến đến xem xét, người nam nhân này lại giả vờ giống như có việc gì, rốt cuộc nghĩ gì.

      "Chỉ là bị đâm xuống." Cảnh Nhiên cười muốn rút về tay của mình, lại bị nắm càng chặc hơn.

      "Cái điểm màu đen này là cái gì?" Trần Việt chỉ vào gai còn ở lại đầu ngón tay .

      "Hắc hắc. . . cái gai ."

      Sau đó Cảnh Nhiên đương nhiên thu được ánh mắt khinh thường lớn của Trần Việt, " theo ta." Sau đó dắt tay của liền ra ngoài, Trần Việt có phát , gần đây thường xuên kéo tay Cảnh Nhiên, có lẽ bởi vì làm động tác như vậy vô cùng thuận theo tự nhiên, mới có thể xem a.

      Cảnh Nhiên rốt cục may mắn kiến thức đến cái gọi là diễn viên tốt nhất, đối tượng đương nhiên là Trần nương nương, chỉ thấy sau khi bà nhìn thấy vết máu tròn tay , liền ngạc nhiên gào to, như quan lớm cấp bậc cao nhất, chỉ trỏ ra lệnh cho Trần Việt.

      "Dùng rượu sát trùng trừ độc châm trước, khi lấy gai phải cẩn thận, thể có chút lưu lại, lấy gai xong tranh thủ thời gian trừ độc cho vết thương, dán băng cá nhân mấy thích hợp, hay là dán băng gạc lên a, nhà của chúng ta có băng gạc tẩy nhờn, hay dùng cái kia, kỳ tốt nhất phải bệnh viện khử viêm hoặc là uốn thuốc mới tốt. . . ."

      Cảnh Nhiên nghe đến ứa ra mồ hôi lạnh, Trần Việt nghiêm túc giúp lấy gai ra, bởi vì tâm tư vô cùng chuyên chú, có để ý tới mẹ líu ríu bên cạnh, đợi cho lấy hết gai ra, tiêu hết độc dán lên băng cá nhân, mới đáp lời.

      Chỉ nghe lạnh lùng câu, "Mẹ, mẹ gọi xe cứu thương được !"

      Khoé miệng lão thái thái co giật, "Con hoài nghi chuyên nghiệp của mẹ sao?"

      "Con làm sao dám hoài nghi chuyên nghiệp phụ khoa của mẹ." Vừa thu dọn đồ đạc, Trần Việt vừa mặn lạt đùa với mẹ.

      Cảnh Nhiên ở bên cạnh nhúng vào, chỉ có thể làm người xem thành .

      "Mẹ là chuyên nghiệp phụ khoa thế nào, vết thương này, có thể lớn có thể , xử lý tốt..., liền dễ dàng lây, bệnh viện khử viêm có cái gì đúng! !" Trần nương nương càng càng động khí, chuyên nghiệp nhiều năm của mình, cư nhiên bị nữ nhi của mình hoài nghi, quả thực buồn cười.

      lúc ngọn lửa cực kì tăng vọt khiến bà muốn lý luận muốn giải thích, Trần Việt lại hợp thời quăng ra câu, " bệnh viện chích, tối nay ai tới thu phục đống hải sản kia?"

      Lời đầy bụng của lão thái thái lập tức nghẹn ở cổ họng, phun ra cũng nuối trôi, cả người lập tức ỉu xìu: "Kỳ vết thương ngoài da đó cũng có thể bệnh viện."

      "Phì. . . ." Cảnh Nhiên ở bên nín cười vất vả, tại lão thái thái ra câu tốt nhất rốt cục vẫn nhịn được phá công, sau khi tiếp thu đến ánh mắt sắc bén của nhạc mẫu tương lai, rũ đầu nhanh chân bỏ chạy, "Ta tiếp tục chuẩn bị hải sản. . ."

      Lão thái thái trừng mắt nhìn Trần Việt: "Như thế nào, người này có phải là rất đáng , rất vui vẻ."

      Trần Việt giống như nhìn đến con quạ hoa lệ bay qua đỉnh đầu , "Mẹ, con nghĩ nam nhân đều thích được 'ca ngợi' đáng hoặc thú vị như vậy."

      "Ít giả đứng đắn, mẹ còn biết con, con khẳng định cũng mến hai điểm này của !"

      Khoé miệng Trần Việt cong lên, "Con ưa ba điểm." (#Ami: tưởng tượng các bạn, ba điểm gì =D)

      Lão thái thái tiêu hóa lời này của chút, con mắt miệng lập tức thành hình chữ O, " nghiệt a! ! ! Con lại đùa như thế với mẹ!"

      Sau đó chỉ thấy lão thái thái hai tay bưng lấy mặt chạy trối chết về phòng.

      Trần Việt thở phào cái, bên tai cuối cùng có thể thanh tịnh hồi rồi, ánh mắt bay về phía thân ảnh cao lớn trong phòng bếp, biểu lộ như có điều suy nghĩ.

      Tay nghề của Cảnh Nhiên cách nào bắt bẻ, xác cua xác tôm xếp thành từng tòa núi bàn, mặc dù như thế, Cảnh Nhiên vẫn rất có kiên nhẫn tiếp tục lột cua cho hai người, lão thái thái ăn đến sắp căng cưng dừng chiếc đũa lại, cảm thấy mỹ mãn vỗ cái bụng, nhìn nhìn nữ nhi còn vùi đầu ăn mãnh liệt, còn có con rể tương lai lột vỏ cua đến mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, đột nhiên ai oán thở dài, "Ai nha, món này ngon thế, về sau ăn được nên làm cái gì bây giờ a! !"

      Động tác tay Cảnh Nhiên chưa ngừng, vừa cười vừa : "Bá mẫu cần lo lắng, bác muốn ăn, ta tùy thời có thể làm cho bác ăn."

      "Nhưng cháu cũng thể luôn làm cho bác ăn a, ngày nào đó cháu muốn kết hôn..., tổng tốt khiến cháu vứt vợ con xuống, chạy tới nấu cơm cho bác a."

      Cảnh Nhiên vừa nghe lời này của bà, liền biết lão thái thái lại làm oanh tạc yếu sức với Trần Việt, mà cũng vui vẻ cùng lão thái thái hát đôi, liền rất phối hợp khổ mặt theo, "Cái này phải xem ý Trần Việt."

      Trần Việt ném xác cua trong tay, xoa xoa tay, "Xem ta có ý tứ gì? Ý của ta là lúc ăn cơm đừng những chuyện làm cho người ta tiêu hoá nổi..., mời hai người có chừng có mực."

      Trần nương nương liếc cái, "Trần Việt con đừng giả bộ hồ đồ, con đừng quên, ngày đó chính con đáp ứng là phụ trácg với Cảnh Nhiên."

      Cảnh Nhiên bên cạnh lập tức phụ họa gật đầu.

      Trần Việt dở khóc dở cười, lấy tới lấy lui, ràng kéo trở lại đề tài này rồi, "Con khi nào con chịu trách nhiệm rồi, Cảnh Nhiên ngươi ăn no rồi liền thu thập cái bàn, xong rồi đến phòng ta, ta hảo hảo 'phụ trách' với ngươi!" xong suất khí ném khăn tay, đứng dậy tiêu sái rời .

      Cảnh Nhiên nhìn bóng lưng mảnh khảnh của , trong đầu ảo tưởng các loại hành vi "phụ trách" áp dụng với , sau đó lại kiêng nể gì xuân tình nhộn nhạo.

      Mà lão thái thái bên thống khổ kéo tóc của mình, miệng lẩm bẩm, " nghiệt a, nghiệt a, lại động tình trước mặt lão thái bà như ta! Ta làm sao có thể sinh ra nghiệt như vậy a! ! ! !"

      Sau đó lần nữa nhìn thấy lão thái thái hai tay bưng mặt chạy trối chết về phòng.

      Tuy bên ngoài là ngày hè mặt trời rực rỡ cao chiếu khốc nhiệt, nhưng mọi người trong trạm sửa xe biết , Cảnh đại sư phụ đắm chìm trong mùa xuân nở đầy hoa đào.

      Nhìn động chút lại cười đến như người bệnh thiếu não, đoàn người cũng biết, người nào đó đương.

      Cảnh Nhiên biết người bên ngoài nhìn tựa như thăm con khỉ trong vườn thú, đều có chút hăng hái, nhưng mới thèm để ý, giờ này khắc này , cảm thấy cỗ ánh sáng hạnh phúc chăm chú bao vây lấy , làm cho cảm giác vui vẻ đến có điểm chân thực.

      Bởi vì luôn nhịn được hồi tưởng về bữa tối ăn xong bữa tiệc hải sản lớn kia, Trần Việt "Phụ trách" với giường thế nào, đó là tra tấn vô cùng ngọt ngào, quả thực chính là sướng làm cho muốn chết, thế cho nên những ngày sau, đều giống như ôn tập bài học, mỗi ngày đều phải nhớ lại trăm lần.

      Tiểu Thư sớm thói quen loại hành vi nằm mơ ban ngày này của sư phụ, chỉ là khi trưởng tiệm tới, liền đẩy , hi vọng có thể kịp thời hoàn hồn.

      Sở Bạch ngồi xổm bên người Cảnh Nhiên, cong khóe miệng cười : "Tâm tình Cảnh sư phụ đúng là tồi a!"

      "Hắc hắc. . ." Cảnh Nhiên xoa xoa đôi bàn tay, hạnh phúc cười ngây ngô.

      "Như thế nào, có tiến triển to lớn với Trần Việt à." Sở Bạch y nguyên vui vẻ nhàng, tâm địa còn rất tốt giúp lấy công cụ.

      Cảnh Nhiên dừng lại, mặt có chút đỏ lên, vẫn quên vỗ vỗ nịnh hót: "Trưởng tiệm quả nhiên liệu như thần."

      Sở Bạch gật gật đầu, giấu tia ảm đạm lên dưới mắt, lập tức lại bị che dấu qtốt, " Trần Việt . . ."

      Cảnh Nhiên biết lời chưa ra miệng của là nội dung gì, nhún nhún vai, "Rất nhiều chuyện, cũng phải tuyệt đối a! Ta rất lạc quan."

      "Đúng vậy a, có số việc, tuyệt đối như mặt ngoài xem ra." Sở Bạch giống như nhớ tới cái gì, lập tức cảm khái rất nhiều.

      "Trưởng tiệm và Trần Việt rất thân sao?" Cảnh Nhiên đột nhiên nhớ tới ngày bão kia, hành động giữa hai người bọn họ, quan hệ nên bình thường a, hơn nữa trưởng tiệm thoạt nhìn cũng rất khẩn trương Trần Việt.

      bất ngờ có thể hỏi như vậy, Sở Bạch sửng sốt chút, lập tức cười cười: "Trần Việt có đề cập quan hệ của chúng ta với ngươi à, đến rất có duyên, khi ở trung học phổ thông, ta và cùng lớp, khi đại học ta và cùng trường, sau đó ra xã hội, lại ngoài ý muốn phát chúng ta thích đến cùng quán bar, ngươi có phải rất thú vị hay ."

      Cảnh Nhiên nghe xong lông mày đều nhăn thành chồng chất, "Ta có chút ghen ghét, ngươi lại quen nhiều năm như vậy."

      Sở Bạch cho là đúng liếc mắt xem thường, "Quen lâu thế nào? Duyên phận nhiều khi đều là xảy ra với người khi thời gian chọn đúng, thời gian chọn đúng, cùng chỗ lâu cũng vô dụng."

      " thâm ảo." Cảnh Nhiên cảm thấy lời này của nghe cái hiểu cái , Sở Bạch giống như biểu đạt thứ gì, chính là lại nhất thời cách nào lý giải.

      "Về sau ngươi hiểu được." Sở trưởng tiệm vỗ vỗ vai của , đứng dậy rời , biết vì cái gì, Cảnh Nhiên đột nhiên có ảo giác, cảm thấy bóng lưng trưởng tiệm trở về văn phòng nhìn có chút đơn.

      Còn có, tuổi của trưởng tiệm vẫn còn trẻ sao cứ giả già dặn, động chút lại dùng bộ lời thấm thía chuyện với người! Làm cho người ta nghe xong cảm thấy khó chịu.

      Sắp tan việc, trong lòng Cảnh Nhiên ngừng tính toán buổi tối nên dùng cớ gì tìm Trần Việt, hình như có hai ba ngày gặp mặt rồi, nhớ nhớ đến muốn chết, tuy thấy luôn bộ dáng lãnh đạm quá thích để ý tới , chính là chỉ cần có thể luôn tiếp cận , Cảnh Nhiên cảm thấy những thứ khác quan trọng, đặc biệt tuần lễ còn có hai lần phúc lợi, này quả là phúc lợi làm cho sướng đến lệch ra a.

      Nghĩ nghĩ lại, nước miếng đều muốn chảy ra. . . .

      "Cảnh đại sư phụ. . . ." Sở Bạch tiếng hơi đất đến bên cạnh , trầm khủng bố ghé vào lỗ tai kêu tiếng, thiếu chút nữa dọa hồn bay phách tán.

      "Tiệm. . . trưởng tiệm?"

      Sở Bạch vươn tay khoát bờ vai của , cười : "Nghĩ đến nhập thần như vậy, suy nghĩ người trong lòng à." Nhìn bên tai Cảnh sư phụ nhanh chóng ửng đỏ, cổ quái nở nụ cười hai tiếng, tiếp tục : "Như thế nào, buổi tối cùng nhau ăn cơm, sau đó uống nước?"

      Cảnh Nhiên nhớ tới lần trước trưởng tiệm dẫn cái quán bar quỷ dị kia, cỗ ác hàn lập tức tập kích toàn thân , vừa đánh lạnh run vừa lắc đầu giống như trống lắc.

      "Ta , rảnh. . . . . ."

      Sở Bạch nhíu nhíu mày, khẩu khí tiếc hận : "Vậy à, đáng tiếc, kỳ hẹn Trần Việt cùng , ngươi rảnh vậy có biện pháp."

      "A. . . Trần Việt cũng à!" Cảnh Nhiên ngoài ý muốn hú lên quái dị, sau đó lập tức chồng chất tươi cười nịnh nọt: "Trưởng tiệm, ta có ta có." Vốn nghĩ tìm cái cớ gì gặp , nghĩ tới trưởng tiệm lại hẹn giúp , thực trời giúp .

      Nhìn nam nhân trở mặt nhanh như lật sách này, Sở Bạch tức giận hừ lạnh tiếng, "Cắt, ngươi rảnh của ngươi a, ta và Trần Việt vừa vặn vài lời yên ắng."

      "Vài lời yên ắng? Các ngươi có lời yên ắng gì để ! !" Cảnh Nhiên vẻ mặt đề phòng nhìn Sở trưởng tiệm, "Trưởng tiệm, chẳng lẽ ngươi. . . Ngươi đối với . . ."

      "Ta và như thế nào ngươi cứ chầm chậm đoán a." Hồ ly giảo hoạt cười nhìn tiểu động vật bị chính mình nắn trong lòng bàn tay, có chút hăng hái đùa .

      "Trưởng tiệm, ngươi quá hiền hậu, cho phép ngươi có ý nghĩ an phận gì đối với ." Cảnh Nhiên phản ứng như dự đoán, nhảy lên cao như con khỉ, thú vị cực kỳ.

      "Cảnh Nhiên cái gì gọi là cho phép ta có ý nghĩ an phận, ngươi chưa từng nghe qua từ thứ tự đến trước và sau sao? Ta và quen nhiều năm rồi! Đừng giơ chân, muốn liền tranh thủ thời gian thay quần áo."

      Đuổi tới nhà hàng kiểu Triều Châu hẹn, Trần Việt đặt phòng ở bên trong chờ bọn rồi, nhìn đến Cảnh Nhiên cũng cùng xuất , cũng biểu ra bao nhiêu kinh ngạc.

      Sở Bạch nhìn bàn bày xong ba bộ bát đũa, có hơi thất vọng hít hơi, với Cảnh Nhiên bên cạnh: "Người liệu như thần nhưng ra là ."

      Sau đó lại chưa từ bỏ ý định hỏi Trần Việt: "Làm sao ngươi biết ta dẫn ."

      Trần Việt cầm lấy ly trà nhấp ngụm, "Chỗ có náo nhiệt, ngươi nhất định đứng ở vị trí tốt nhất quan sát, ta còn biết ngươi."

      Sở Bạch kéo cái ghế tới ngồi xuống, cười đến: "Quá khen quá khen. . . . . ."

      Cảnh Nhiên thừa dịp bọn họ chuyện, lén lút đến vị trí bên người ngồi xuống, sau đó lấy bát đũa bên cạnh chuyển đến trước mặt mình.

      cử động kia lập tức rước lấy hai người khác ghé mắt.

      Bất quá Trần Việt chỉ là liếc mắt xem thường, ngược lại lời gì làm cho người ta lúng túng.

      Sở Bạch nhìn hành động được tự nhiên của hai người trước mắt, biểu lộ 囧囧, có dòng khí mập mờ cường đại chạy toán lên người hay người, xem thế nào đều là hình ảnh tình chàng ý thiếp mỹ hảo hài hòa.

      Đột nhiên cảm thấy tươi cười chua xót, liền tìm chủ đề ra: "Trần Việt làm sao vừa ý Cảnh sư phụ của chúng ta!"

      Trần Việt nhìn menu, nghe được câu trêu chọc như vậy của Sở Bạch..., có chút nhướng mày nhìn cái, "Ai với ngươi ta nhìn trúng ? Nếu như ngươi nhìn trúng , đừng khách khí, mời lấy ."

      Cảnh Nhiên vui nhìn Trần Việt, quyết định cắt đứt lời thích nghe..., "Trần Việt, ngươi thích ăn cá, chúng ta gọi cá hấp cá a."

      "Ai ta thích cá? Xương nhiều lắm ta chán ghét." Trần Việt tiếp tục đảo menu, nhìn đến món bụng cá bung[1], liền nhớ đến hình như Cảnh Nhiên có mua món này đến nhà ăn, liền thuận miệng gọi.

      Nghe được gọi món thích ăn, Cảnh Nhiên cảm động thiếu chút nữa muốn nhào qua ôm lấy , Trần Việt vẫn chú ý tới , "Gọi cá cá a, ta giúp ngươi lấy xương."

      "Này này, người mời ăn cơm là ta, sao có người hỏi ý kiến của ta chút." Sở Bạch cam lòng cầm chiếc đũa gõ gõ cái chén hiển lộ ràng hữu của mình, Sở Bạch là ai, sao có thể rơi xuống thành người qua đường Giáp làm nền.

      "A, trưởng tiệm ngươi muốn ăn cái gì?" Cảnh Nhiên cầm menu tay đưa cho Sở Bạch, chính mình sát qua xem chung với Trần Việt, gần qua ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt người , trong nội tâm thầm mắng mình câu: đần, sớm nên làm như vậy!

      bữa cơm Trần Việt bình tĩnh ăn, Cảnh Nhiên lại bận rộn ăn, ( phải giúp người nào đó lựa xương), mà Sở Bạch, ăn cực kỳ buồn bực.

      Nhìn hai người trước mắt luôn coi ai ra gì làm chút ít cử động thân mật làm cho người ta ăn ngon, Sở Bạch đột nhiên phát , việc gọi hai người ra, chuẩn bị xem kịch vui, chính là sai lầm to a!

      Cơm nước xong, Sở Bạch cùng bọn họ uống nước xong, câu "Ta còn có việc." Liền vứt hai người lại, tự mình chạy.

      Nhìn trưởng tiệm lái xe nhanh chóng, Cảnh Nhiên hiểu ra sao, nhìn nhìn lại吧 vẻ mặt nhàn nhã bên cạnh, đột nhiên cảm thấy, đây là chỗ quái dị của nhân sĩ thành công sao?

      Nhìn đến Trần Việt cũng muốn lấy xe, vội vàng da mặt dày theo sát, chê cười, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất gấp gáp chằm chằm người, sau Trần Việt cũng ngăn cản , vậy cũng ngầm đồng ý theo a!

      Đợi cho ban đêm gió lớn, thời điểm đêm dài vắng người, có thể như vậy như vậy, như vậy như vậy . . .

      Trong nội tâm khỏi hô to tiếng, "Trưởng tiệm sắp xếp của ngươi là quá minh rồi . . ."

      Chính lái Sở trưởng tiệm trong xe, hung hăng hắt hơi cái.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 36
      vách tường đầu giường, đèn tường tạo hình mới tinh mỹ tản phát ra ánh sáng ôn nhu, ánh sáng yếu ớt mông lung bí mật mang theo hơi thở ấm áp, rất hiển nhiên, độ sáng mập mờ như vậy, nhất định là do con người tạp ra, nếu như tin, chỉ hơi liếc mắt nhìn hai nhân loại bận rộn giường mềm ở bên cạnh đèn tường, tất cả liền hiển lộ.

      Lúc này bọn họ tiến hành, đúng là loại hành vi hoạt động mập mờ nhất giữa nhân loại, khó trách cả ngọn đèn đều xấu hổ e sợ như thế.

      Tóc đen ngắn đẹp của Trần Việ bởi vì vận động kịch liệt mà bị mồ hôi nóng ướt nhẹp, mềm mại dán ở trán , đôi mắt trải qua tân trang mà trở nên tuấn dưới lông mi mang theo hơi nước mờ mịt mông lung, đôi mắt màu đen nhắm mở dưới mí mắt, lóe ánh sáng nóng bỏng.

      Môi mỏng hé mở phát ra rên rỉ nỉ non như có như , loại mỹ lệ mang theo hấp dẫn trí mạng này, phải nam nhân bình thường có khả năng chống đỡ, chớ chi là nam nhân nằm ở dưới người , sớm điên cuồng vì , chỉ thấy nam nhân phát ra gầm như dã thú, bàn tay to kiềm chế eo của Trần Việt, vận dụng lực eo của mình, hung dữ chống lên , chỉ có như vậy, lửa kích tình điên cuồng tán loạn trong cơ thể, mới có thể thoáng giảm bớt.

      Trần Việt ngồi ở người , phối hợp với tần suất chống đối của giãy dụa eo thon của mình, chỗ ma xát giao tiếp thân dưới, sớm mảnh lầy lội.

      Nguyên bản cho rằng tư thế cưỡi như vậy, có thể cho thấy địa vị cường thế chủ đạo của , nào biết vài hiệp xuống, tình phát triển lại có điểm kiểm soát, Cảnh Nhiên người này, cho dù là nằm ở giường, thế tiến công cũng chưa yếu hơn nửa phần, bị hung mãnh đỉnh vào như vậy, bắt đầu sinh ra ảo giác, giống như cả linh hồn đều muốn bị đâm thủng.

      Nhiệt tình chậm rãi tích tụ, như quả cầu tuyết trong cơ thể hai người, càng lăn càng lớn, càng lăn càng nhanh, rốt cục tại cực hạn bộc phát ra lửa hoa hồng xinh đẹp nhất.

      Trần Việt ngửa đầu cái, khẽ gọi tiếng liền bắt đầu khống chế được run rẩy, thư sướng khoái hoạt nương theo trận trận run rẩy cọ rửa .

      Cảnh Nhiên đem phản ứng của nhìn ở trong mắt, biết đạt tới cao trào khoái hoạt, mà mình cũng ở vào bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, khi thành trong mẫn cảm của Trần Việt co rút lại dè chừng bao chặt lấy rốt cuộc cách nào khống chế độ mạnh của mình, điên cuồng sâu đỉnh vào trong thân thể của , tiếng gầm rú, đem tất cả nhiệt tình và tình nóng bỏng của mình, tất cả đều hề giữ lại bắn vào trong cơ thể của , khiến hai người còn khe hở giằng co thành thể.

      hồi tính hoàn mỹ từ từ kết thúc, tình hình kế tiếp, lại cực độ quỷ dị.

      Tựu như tất cả hình ảnh tình tiết miêu tả kinh điển trong nữ, hai bên nam nữ sau hồi hoan ái ngọt sướng đầm đìa, nam nhân tựa tại đầu giường trầm mặc hút thuốc, nữ nhân nằm ở bên dư vị vô cùng.

      Trần Việt và Cảnh Nhiên cũng rất có ăn ý diễn dịch màn kinh điển này, nhưng hình ảnh xem thế nào như thế nào cũng được tự nhiên, nhìn kỹ tinh tường, nhân vật cầm điếu thuốc nhả khỏi, vẻ mặt trầm tư, lại là Trần Việt, mà người nằm ở bên cạnh vẻ mặt thỏa mãn, lại là Cảnh Nhiên khỏe mạnh khôi ngô.

      Quả nhiên là —— có quỷ dị nhất, chỉ có quỷ dị hơn!

      Cảnh Nhiên tính phúc cười ngọt ngào, mặt tới gần eo Trần Việt chút ít, dán lên da thịt mềm nhẵn của , mội bàn tay to cũng khách khí vòng ngang eo của ôm chặt, còn có hưởng thụ hết cái ôm ấm áp này, cánh tay liền bị Trần Việt lưu tình chút nào đẩy ra, mu bàn tay truyền đến hồi đau đớn nóng rát.

      "Cách ta xa chút." đoàn sương mù phun về phía , Trần Việt có điểm hung thần ác sát cảnh cáo, kỳ lúc này trong nội tâm bất mãn với chính mình hơn, nghĩ tới lại là người háo sắc như vậy, dưới trêu đùa ba xạo, ba chân bốn cẳng của Cảnh Nhiên, liền ngoan ngoãn cùng lên giường "làm tình" rồi, hơn nữa vừa làm liền kịch liệt như thiên lôi cấu kết lửa đất, núi lở đất nứt, hỏa tinh đụng địa cầu.

      Kết quả như vậy làm cho cảm thấy vạn phần uể oải, chuyện cho tới bây giờ, muốn phủ nhận cái gì, cũng chỉ là bịt tay trộm chuông, lừa mình dối người, cảm giác với Cảnh Nhiên trong nội tâm, mãnh liệt đến rốt cuộc cách nào bỏ qua, loại tình hình này, còn có thể chống bao lâu?

      Cảnh Nhiên khẽ cười tiếng, xoay người nằm thẳng bên giường khác, có dự cảm, nắm bắt mục tiêu Trần Việt, cách càng ngày càng gần, nếu hỏi tại sao lại có loại dự cảm này, chỉ cần xem mấy lần hoan ái gần đây của bọn họ là biết, Trần Việt đối với khiêu khích của càng ngày càng có sức miễn dịch rồi, hơn nữa quá trình cũng càng ngày càng nóng bỏng rồi, cho nên , chuyện tốt giữa bọn họ càng ngày càng gần.

      Vì vậy dưới đắc ý vênh váo, Cảnh Nhiên rất tự nhiên ra câu như vậy: "Trần Việt, chúng ta đương ."

      Trần Việt háy cái, tiếp tục hút thuốc, trầm mặc hồi, mới tức giận ném ra câu đáp lại: "Ngươi cũng phải nữ nhân."

      Cảnh Nhiên hơi bị chán nản, "Trần Việt, pháp luật có quy định đương với ngươi, nhất định phải nữ nhân mới được a."

      Trần Việt cười nhạo lên tiếng, "Cảnh Nhiên, ngươi hiểu ý từ đồng tính luyến ái này sao?"

      Cảnh Nhiên xoay người bò lên, ngồi thẳng đối mặt Trần Việt, nghiêm túc ra: "Ngươi đừng cứ lấy cái từ đồng tính luyến ái này đến chắn ta, nghe nhiều hơn mới lạ rồi, bắt đầu từ lần đầu tiên ngươi lên giường với ta, ngươi cũng phải là đồng tính luyến ái thuần túy rồi, ta , ngươi rốt cuộc kiên trì cái gì!"

      đoạn văn xong, Cảnh Nhiên thầm đắc ý, chớ nhìn là sư phụ sửa xe văn hóa cao, nhưng đến lời văn nghệ, cũng phải rất yếu a!

      Động tác hút thuốc của Trần Việt dừng lại chút, khóe miệng cong lên liếc nhìn , xem ra là xem người nam nhân này rồi, nguyên lai người thành cũng có thể ra lời bén nhọn như vậy.(#Ami: lẽ cứ để chị dùng lời sắc bén đâm chết =.=")

      Bất quá Cảnh Nhiên làm sao , chính là có số việc, trong nội tâm nhận định rồi, rất khó cải biến, thừa nhận mình là người cố chấp, hơn nữa phải cố chấp bình thường.

      Nhìn nhìn hai người đều là thân thể trần truồng, loại tình hình này giống như quá thích hợp chuyện chính , cho nên tiện tay kéo qua bộ đồ ngủ treo bên cạnh, ngắm đến bộ đồ ngủ nam sĩ, cũng thuận tay giúp Cảnh Nhiên cầm tới, đột nhiên đình trệ, vì cái gì trong phòng có đồ ngủ nam nhân!

      "Ngươi lại mang đồ ngủ đến nhà của ta?" Cái này quá được tấc lại muốn tiến thước rồi.

      Cảnh Nhiên tiếp nhận đồ ngủ, cũng cười : " có, đây là bá mẫu mua giúp ta."

      ".. . . . ." Còn tốt chứ, nguyên lai được tấc lại muốn tiến thước chính là lão mẹ của !

      Mặc xong quần áo, hai người cũng có rời giường, mà là song song ngồi giường, Trần Việt hút xong điếu thuốc, lại châm điếu, híp nửa mắt tiếp tục nhả khói, Cảnh Nhiên cầm điều khiển từ xa, bấm loạn phen với TV treo cao tường, cũng rất săn sóc điều chỉnh lượng thành rất .

      Trong nội tâm bối rối, Trần Việt đột nhiên trở mặt, có phải là vừa rồi mình lời kia quá nặng? muốn tìm chủ đề mở ra cục diện bế tắc, chợt nghe đến người bên cạnh mở miệng.

      "Cảnh Nhiên, từ vừa mới bắt đầu ngươi biết ta là đồng tính luyến ái, vì cái gì còn có thể theo đuổi ta bỏ?" Thở ra ngụm khói, Trần Việt quay đầu nhìn , trong mắt tìm tòi nghiên cứu, hai hàng lông mày trói chặt, giống như vấn đề thốt ra, là bí mấy thế kỷ chưa giải.

      Cảnh Nhiên nhíu mày, khóe mắt hơi vểnh cười đến có điểm khờ, "Vấn đề này đơn giản, ta thích ngươi, rất , muốn bỏ qua ngươi, liền cố gắng tranh thủ nha."

      Ánh mắt thanh tịnh, khi ra mấy chữ ta thích ngươi càng toát ra, chân thành thẳng thắn vô tư, Trần Việt bên cạnh nhìn có chút động dung.

      "Nhưng ngươi thích ta cũng đại biểu ta phải thích ngươi." Thu hồi tầm mắt chú ý , Trần Việt có điểm chột dạ để ánh mắt chạy đến nơi khác, lại tìm thấy điểm dừng thoải mái.

      "Cho nên đây là mục tiêu ta cố gắng, cố gắng cho ngươi thích ta." Cảnh Nhiên gãi gãi đầu, ràng là chuyện rất đơn giản, vì cái gì cứ vòng tới vòng lui như vậy, cảm giác giống như so với đay rối còn rối loạn hơn, chẳng lẽ những phần tử trí thức này đều cần phải phức tạp hoá vấn đề để cư xử sao?

      Trần Việt nhìn biểu lộ cổ quái sốt ruột muốn biểu đạt ý nghĩ của mình của , nhịn được cười ra tiếng, đột nhiên phát , nhất cử nhất động của người nam nhân này, thoạt nhìn đáng , tâm tình dù buồn bực thế nào, chỉ cần nhìn đôi mắt thanh tịnh chân thành tha thiết của , tâm, giải thích được trầm tĩnh lại.

      Đây là cảm giác động tâm a, giống với động tâm ở vô số lần đương trước kia, tần suất trái tim nhảy lên rất nhanh, nhưng có khó thở dồn dập, chỉ cảm thấy dị thường an tâm.

      "Cảnh Nhiên, nếu như ngươi cố gắng ta vẫn thích ngươi, ngươi nên làm cái gì bây giờ?" Trần Việt nghiêng đầu, tay kẹp lấy thuốc lá gõ cái gạt tàn thuốc.

      Cảnh Nhiên nghe xong vấn đề của , tâm chìm vài phần, cổ họng như bị bóp lại, trong lúc nhất thời ra lời.

      "Ta biết cảm tình, bắt buộc được,cuối cùng ngươi quyết định cái gì, ta cách nào can thiệp, nhưng ta , cố gắng, chờ về sau nhớ lại phần cảm tình này, có lẽ có ngọt có khổ, nhưng chắc chắn có tiếc nuối."

      Động tác gõ thuốc của Trần Việt dừng lại, nghiêng mặt khiếp sợ nhìn , người thẳng thắn này, ý nghĩ thản nhiên, như cái chùy khổng lồ, nặng nề mà đập tới , gõ đến có điểm đầu váng mắt hoa.

      Thở phào cái, mất tự nhiên cười cười.

      "Cho tới nay, ta thậm chí nghĩ , có phải là mến người, bày tỏ, cố gắng, có thể tìm được đáp lại của đối phương, nếu như đối phương hồi đáp, có phải chính là biết tốt xấu." đến đây dừng lại hít ngụm khói, chua chát : "Cảnh Nhiên, hôm nay ngươi xem như cho ta bài học."

      "Có hứng thú hay nghe ta kể chuyện?" cười hỏi, tìm được gật đầu mạnh mẽ đáp lại của , mới bỏ điếu thuốc đốt nửa tay, nắm cái gối nhét vào trong ngực của mình, thở dài với trần nhà.

      "Đó là chuyện tình cách rất lâu, hẳn là chuyện vào năm ta lớp 9 (Hán Việt là sơ tam)...."

      Trong hồi ức của Trần Việt, biểu lộ chụp lên tia mê mang, trong ánh mắt mông lung có khổ sáp nhàn nhạt, loại thần sắc khiến người tích, làm cho Cảnh Nhiên bên nhìn có loại xúc động muốn đem nhét vào trong ngực, nhưng lại dám có động tác, khó được đột nhiên chịu đề cập đề tài này, sợ tùy tiện cắt đứt ý nghĩ của , khẳng định lại muốn lùi về trong cái vỏ bảo vệ kiên cường của .

      Mười lăm mười sáu tuổi thiếu niên khờ dại, cũng là trẻ trung, rất hiếu kỳ với tất cả vật ở thế giới này, cùng vơi tâm tình muốn nhanh lớn lên, khiến cho thiếu niên ngây thơ ở đoạn thời gian này, đều có vẻ có tâm nặng nề.

      Lớp 9 đúng là năm việc học khẩn trương, ai muốn thi ra thành tích tốt chút, tđầu vào trường THPT trọng điểm? Như vậy đường phấn đấu lên đại học, thoải mái rất nhiều.

      Trần Việt cũng là thành viên trong những học sinh vùi đầu khổ học phần đông này, mỗi ngày luôn tái diễn học tập lại học tập, khá tốt trong lúc cuộc sống chán nản này, có bạn rất tốt ngồi cùng bàn với , hai người cười cười , cãi nhau ầm ỉ, thời gian trôi qua cũng rất tự tại.

      Hai cái tiểu nữ sinh có mục tiêu giống nhau, có tính cách tương tự, vì vậy, như hình với bóng là việc rất tự nhiên, các tương lai, lý tưởng, việc các chưa quen, kể cả tình .

      Trong năm tháng trẻ trung ngây thơ này, tình tựa như khỏa khỏa trái cấm được bôi lớp mật đường, chờ mong nó thực sợ hãi nó, càng giống khỏa hạt châu thuỷ tinh trong suốt, tại ánh mặt trời chiết xạ lóe ánh sáng chói chang chân .

      Các ảo tưởng người về sau có thể chiếm cứ nửa trái tim mình là bộ dáng gì, sau khi khổ sở suy nghĩ cũng được bất kỳ kết quả gì.

      Thiếu nữ ngồi cùng bàn , "Trần Việt, mình nghĩ ra bất luận kẻ nào, bởi vì mình nghĩ đến bạn họn, ở chung với bạn rất vui vẻ."

      Khi đó Trần Việt, cười đến cực kỳ khờ dại, "Ừ, chúng ta liền cùng tiến lên trung học phổ thông, cùng tiến lên đại học, làm việc với nhau, vĩnh viễn đều vui vẻ như vậy."

      lời này chỉ là xem những lời này thành loại lý tưởng, loại biểu tình bạn bè, cũng bỏ vào trong nội tâm, nhưng ngồi cùng bàn, lại nghe vào, cũng tưởng , càng mực nhớ kỹ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 37
      Trần Việt cảm thấy, cho dù hao hết thời gian đời này, cách nào quên được đêm tối hơi lạnh vào năm lớp 9 kia, chuyện xảy ra khi đó, vượt xa cực hạn có thể thừa nhận ở độ tuổi đó của các .

      Đó là đêm tối ngoài ý muốn lại cực kỳ hỗn loạn.

      Sau khi hai nữ sinh quét dọn vệ sinh phòng học xong, giống như thường ngày cười cười rời trường học, khi đến ngõ rẽ bạn ngồi cùng bàn đột nhiên kéo , có việc với , hỏi tối nay về nhà được .

      Sau đó Trần Việt thường thường bị vô số ý nghĩ hối hận giày vò, hối hận lúc ấy tại sao phải gật đầu đáp ứng, nếu như muốn về nhà, cự tuyệt lời mời của , màn tàn nhẫn sau đó cũng trình diễn ở trước mắt .

      biết bạn ngồi cùng bàn muốn cái gì với , chỉ biết ngõ nhõ mặt trời chiều chiếu tới, nhìn qua trầm khủng bố, cũng hiểu, có lời gì thể quang minh chính đại , lại tìm góc yên lặng như vậy để .

      bạn ngồi cùng bàn mím môi, thần sắc trầm xuống, thiếu khuôn mặt tươi cười bình thường nghênh người, nhiều hơn phần lạ lẫm nghiêm túc.

      rốt cuộc làm sao vậy? Đây là chuyển động duy nhất trong lòng Trần Việt lúc ấy, mờ mịt, cũng chỉ có thể yên lặng xem xét, nghe chút rốt cuộc đối phương muốn gì.

      "Trần Việt, mình sắp chuyển trường rồi, ba mẹ mình chuyển công việc, phải đến thành phố cách chỗ này rất xe, mình cũng phải theo." bạn ngồi cùng bàn thần sắc nhàn nhạt.

      Tin tức bất thình lình làm cho Trần Việt rất là ngoài ý muốn, "Nhưng còn có học kỳ nữa là thi lên THPT rồi, lúc này chuyển trường, tốt."

      Bạn ngồi cùng bàn gật gật đầu, "Mình biết , những điều này đều sao, mình chỉ muốn hỏi bạn, mình , chỗ rất xa, bạn có quên mình ?"

      Trần Việt cười đến sáng lạn, "Sao có thể a, bạn là bạn tốt nhất của mình, có lý do gì quên a, chúng ta có thể viết thơ, có thể gọi điện thoại, ngày nghỉ có thể gặp mặt chơi đùavới nhau, phương thức liên lạc rất nhiều."

      Bạn ngồi cùng bàn cười cười, sau đó tươi cười dần dần chuyển thành khổ chát, "Trần Việt, nếu như bạn biết mình có cảm tình khác với bạn, bạn còn có thể như vậy sao?"

      Trần Việt lại mờ mịt lần nữa.

      "Cảm tình mình đối với bạn, phải cảm tình giữa bạn học, cũng phải cảm tình giữa chị em, mà là tình giữa người , tình . . . Bạn biết ? Mình biết như vậy bạn cảm thấy rất đột nhiên, nhưng nếu như ra, mình cam lòng, cam lòng cứ như vậy lặng yên biến mất trong cuộc sống của bạn."

      chuỗi lời bỗng dưng xuất từ trong miệng đối phương thế này, có sâu sắc của văn cổ, cũng có phức tạp như đại số, chuỗi lời bình thường, Trần Việt lại cảm thấy cực kỳ khó lý giải, vượt ra khỏi nhận thức của .

      Ở trong đêm tối mang theo cảm giác mát đó, bạn ngồi cùng bàn sắp ly biệt với , cứ như vậy lưu tình chút nào đem quả lưu đạn màu hồng hung hăng đánh tới hướng .

      Nhưng khi còn chưa kịp làm ra bất luận đáp lại gì mấy nam sinh về sau hồ tưởng lại còn cảm thấy mặt mày dữ tợn, cứ như vậy đột ngột xuất ở miệng ngõ cụt, ngăn kín hai người ở bên trong.

      Khi nhìn ràng mấy nam sinh là ai rồi, mặt hai nữ sinh đều xanh rồi, bọn họ là vô lại nổi danh trong trường học, trốn học, đánh nhau, quậy phá, chuyện xấu nào đều có bọn họ, mà xuất của bọn họ, ràng chính là đến có ý tốt.

      "Lưu Lộ, đây là nguyên nhân ngươi cự tuyệt ta a, nguyên lai ngươi là đồng tính luyến ái đáng ghét!" Thằng dẫn đầu hừ tiếng, ác thanh ác khí , rất hiển nhiên, nghe được đoạn lời vừa rồi.

      Đây là lần đầu tiên Trần Việt nghe được từ đồng tính luyến ái này trong thực, cho nên dùng từ khiếp sợ đủ để biểu đạt cảm thụ trong nội tâm lúc đó.

      nhiều ít biết côn đồ kia có ý với đối bạn ngồi cùng bàn, chỉ là nghĩ tới dưới tình hình phức tạp này, oan gia lại đụng đầu.

      Sau đó bạn ngồi cùng bàn rất quyết đoán dắt tay của , "Chúng ta ."

      Nhưng các ra được, đầu hẻm bị ngăn chặn, mấy người nam sinh cao lớn kia, cười đến vừa tà ác vừa hạ lưu.

      "Muốn , có cửa đâu, chán ghét chán ghét, Lão Tử còn chưa có hưởng qua tư vị đồng tính luyến ái đâu, hôm nay mượn các ngươi phá trinh." nam sinh mặc đồng phục chính quy, lại có thể ra lời tục như vậy..., chỉ có thể làm cho người nghe cảm khái thói đời bạc bẽo.

      màn xảy ra sau đó, là bóng đè xoá sạch được từ nhiều năm trước tới nay của Trần Việt.

      đám nam nhân đem các đẩy tới đẩy , tay càng lưu tình chút nào xé rách y phục của các , bạn ngồi cùng bàn ra sức giãy dụa đẩy bọn họ ra, bảo vệ ở sau người, sau đó lạnh lùng với đám nam nhân kia: "Buông tha , ta tùy các ngươi như thế nào đều được."

      Sau đó, Trần Việt liền bị đẩy tới cúi ngõ, trơ mắt nhìn đám người kia như dã thú, đánh tới người vừa thổ lộ với , khắc này, Trần Việt cảm thấy, chính mình rất vô dụng, mà cái thế giới, quá điên cuồng.

      bạn ngồi cùng bàn xuyên thấu qua khe hở tù đám người, mở to đôi mắt mang nước, thẳng tắp nhìn , khóe miệng lại có vòng cười lạnh vui vẻ, giống như với : Trần Việt, ngươi xem, đây là nam nhân!

      Trần Việt đem tàn thuốc ném vào trong cái gạt tàn thuốc tủ đầu giường, chuyện xưa kể xong rồi, chính mình lại có xuống tâm tình như dự đoán trước kia, ngược lại là thở phào cái, nguyên lai thời gian là thuốc chữa thương hay, lúc ấy cho là vết khắc qua được, bây giờ nhớ lại, hề có cảm giác khiến hít thở thông.

      Ngược lại là người nghe chuyện xưa, vẻ mặt đơn đau thương.

      Đau lòng nhìn Trần Việt bình tĩnh, Cảnh Nhiên đột nhiên cảm thấy, mình tò mò đoạn chuyện cũ của , là cá đồ đần độn.

      Mở ra đôi tay to, ôm chặt vào trong ngực của mình, ra bất luận lời an ủi gì, hơn nữa nhiều năm như vậy rồi, những lời vô nghịa..., cũng quá mức giả tạo.

      Hôm nay cuối cùng hiểu , tại sao phải khiến mình trở thành kẻ mạnh, tại sao phải sinh ra ý muốn bảo vệ với nữ nhân bên cạnh, đều là tâm lý oán hận để lại khi còn trẻ quấy phá a.

      Trần Việt như vậy, làm cho tâm rất đau.

      Người bị ôm vào trong ngực, Trần Việt mất tự nhiên muốn giãy dụa, muốn cho Cảnh Nhiên, những chuyện cũ này kỳ coi vào đâu, bây giờ, là kẻ mạnh chân chính.

      mở miệng lại ra lời làm chính cũng cảm thấy khiếp sợ..., "Những năm này ta đều rất đau lòng, ta dám tìm , dám, dù cho ta biết chuyển về thành phố này, vẫn dám gặp , ta lýc đó, nhu nhược cực kỳ tàn nhẫn!"

      bàn tay to của Cảnh Nhiên êm ái vuốt ve tóc ngắn của , trong lúc bất tri bất giác, kiểu tóc ngắn đến thể ngắn hơn của Trần Việt, lặng yên dài ra rất nhiều, sợi tóc xẹt qua cảm xúc mềm mại vào lòng bàn tay, làm cho lại hiểu sao thương tiếc hồi, " trách ngươi, ta nghĩ, chuyện như vậy tuy khó khăn, nhưng đối với bạn học của ngươi mà , đó cũng là loại phương thức bảo vệ ngươi."

      Ngẩng đầu trong nháy mắt, giọt nước mắt tiếng động lướt qua gò má trắng nõn của , Trần Việt ngây dại, Cảnh Nhiên cũng ngây dại.

      tự tay muốn lau giọt lệ trong suốt, nhưng trong nháy mắt dính vào ẩm ướt, lại do dự, trong nội tâm càng muốn đem giọt nước mắt sáng long lanh này cất kỹ trong lòng bàn tay, để kỷ niệm kinh diễm trong chớp nhoáng này.

      Thất thần, Trần Việt chút do dự đưa tay lau quệt giọt nước mắt đại biểu chịu nổi này, trong nội tâm ngăn được mắng mình tiếng ngu ngốc, bao nhiêu năm khóc rồi? Từ sau khi chuyển trường thề muốn làm kẻ mạnh, rơi nước mắt loại hành vi nhu nhược này bị từ bỏ.

      nghĩ tới hôm nay lại rơi nước mắt trước mặt nam nhân này, chính mình quả nhiên là hết thuốc chữa a.

      Hai người trầm mặc lát, Trần Việt sửa sang lại cảm xúc của mình, đôi mắt sáng thanh lệ thẳng tắp chằm chằm vào Cảnh Nhiên, sau đó lạnh nhạt câu.

      nhàn nhạt ra, lại làm cho Cảnh Nhiên mấy ngày kế tiếp, hành vi nghiêm trọng thất thường.

      Thất thường đến ông chủ Sở Bạch của bắt đầu lo lắng có cần thay đổi sư phụ , bằng tiếp tục như vậy nữa, bãi đỗ xe khẳng định bị đảo ngược.

      Nhìn Cảnh Nhiên nhất thời thất thần, nhất thời cười ngây ngô, nhất thời u buồn, Sở Bạch rất vô lực thở dài, ngón tay thon dài ấn lên máy tính, sau đó nhìn con số đó, vô lực thở dài hơi lần nữa, chuỗi số này khỏi quá khổng lồ a, Cảnh Nhiên, ngươi được! !

      phải là theo đuổi nữ nhân sao? Có cần khoa trương như vậy ! Sao thấy những người khác có tác dụng phụ khi như , Sở Bạch xoa xoa mi tâm, cảm giác mình còn bị Cảnh Nhiên lăn qua lăn lại như vậy nữa, nhất định hỏng mất !

      "Cảnh Nhiên, tới!" Sở lão đại buồn bực đến để ý hình tượng hô to tiếng, khiến mọi người chăm chỉ làm việc lại càng hoảng sợ, duy chỉ có người bị gọi tên kia có phản ứng gì, như mất hồn.

      có biện pháp, Sở Bạch chỉ có thể tự làm, thô lỗ cầm cổ áo của lên, dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, xách Cảnh Nhiên vào văn phòng, chuẩn bị nghiêm hình tra tấn buộc cung khai.

      "Ngươi cái gì! ?" Sở Bạch uống nước thiếu chút nữa bị sặc chết, khó có thể tin trừng to mắt nhìn nam nhân trước mắt, dưới bức cung của , Cảnh Nhiên thành khai báo, nhưng tình ra, cũng quá sức bạo, làm cho mọi người gặp sóng gió nối liền rất khó tiếp nhận.

      " là Trần Việt ?" Thanh Sở Bạch cổ quái hỏi.

      Cảnh Nhiên gật đầu.

      " muốn thử xem với ngươi?" Sở Bạch kỳ quái tiếp tục hỏi.

      Cảnh Nhiên tiếp tục gật đầu, cộng thêm đưa lên cái tươi cười hạnh phúc vượt qua ngu ngốc.

      Sở Bạch có lên tiếng nữa, chỉ là thần sắc mặt dị thường quỷ dị, nhịn nhịn, nhịn lại nhịn, rốt cục.... "Ta khinh, vậy ngươi còn có cái gì hài lòng, cả ngày đều đẩy ra gương mặt ăn cứt làm cái gì!"

      Cảnh Nhiên bị lời tục đột nhiên tuôn ra của làm càng hoảng sợ, trời, trưởng tiệm nhã nhặn có phong độ nguyên lai cũng lời thô tục! ! thần kỳ . . . . .

      "Ta cao hứng a! Ta phiền chuyện khác." Nghe tới Trần Việt câu "Chúng ta thử kết giao xem chút ", biết có bao nhiêu hưng phấn, nếu như phải hào khí lúc ấy rất ấm áp, muốn ôm nhảy vài cái giường, sau đó bọn họ hôn chứa nửa điểm tình dục, so với quay cuồng giường còn khiến người kích động hơn vài lần.

      Cao hứng cao hứng, nhưng sau khi biết Trần Việt có khúc mắc như vậy, trong nội tâm cảm thấy muốn làm chút chuyện ch , Trần Việt canh cánh chuyện cũ trong lòng, nếu như có thể làm chút chuyện khiến có thể cởi bỏ cái gúc trong nội tâm, nguyện ý làm, chỉ là ai buộc chuông người đó cởi chuông, chỉ cần tìm được bạn ngồi cùng bàn kia, chừng tình có chuyển cơ, nhưng biển người mênh mông, bảo tìm bạn ngồi cùng bàn của Trần Việt từ chỗ nào?

      Mặc dù biết đoạn chuyện cũ này đối bạn ngồi cùng bàn của Trần Việt mà , cũng đồng dạng u, tại chạy tới vạch trần vết sẹo của người ta là việc rất tàn khốc, nhưng vì Trần Việt, nghĩ được nhiều như vậy.

      Đây chính là căn nguyên mấy ngày nay phiền não, tuy hạ quyết tâm, nhưng căn bản có năng lực cũng có bản lĩnh tìm người, mỗi lần nghĩ tới đây, liền vô cùng uể oải!

      Nếu như có thể thần thông quảng đại như Sở trưởng tiệm tốt rồi! Đợi chút... Thần thông quảng đại! Sở trưởng tiệm!

      Sở Bạch còn ở bên cạnh tiêu hóa tin tức Cảnh Nhiên ra, nghĩ như thế nào đều cảm thấy bất ngờ, sau đó lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn đến đôi mắt Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm, xem xét liền biết đối phương có chủ ý với .

      "Ngươi... Ngươi, muốn làm gì?" Cho dù Sở trưởng tiệm duyệt vô số người, sau khi chống lại ánh mắt cực nóng như vậy, vẫn có chút hoảng hồn và chột dạ, loại cảm giác này tựa như khi người vui vẻ làm chuyện xấu trong bóng đêm, đột nhiên bị đường ánh sáng mãnh liệt đánh tới người, chỗ nào che dấu cảm giác này quá tệ.

      "Trưởng tiệm.... Chỉ có ngươi có thể giúp ta chuyện này!" Cảnh Nhiên nhìn hiểu biểu lộ thay đổi của Sở Bạch, chỉ biết chuyện mình phiền lòng có manh mối, kích động, người liền thẳng tắp nhào tới, trừng mắt như những vì sao nhìn Sở Bạch.

      Sở Bạch đầu đầy hắc tuyến, trong nội tâm càng mắng liên tục, mẹ, ngươi Cảnh Nhiên chết tiệt, ngươi có việc muốn giúp đỡ cứ việc thẳng, làm gì bày ra bộ biểu lộ muốn thổ lộ, ngươi dụ dỗ ai!

      hung dữ hất Cảnh Nhiên ra, "Đứng vững chuyện cho ta!" Lôi lôi kéo kéo ra cái gì...

      "Trưởng tiệm, ta muốn nhờ ngươi tìm người giúp ta, người đối Trần Việt mà rất quan trọng!"

      "A?" Nghe được có quan hệ với Trần Việt, Sở Bạch cảm thấy hứng thú nhướng nhướng lông mày, "Người nào, có quan hệ với Trần Việt như thế nào?"

      Cảnh Nhiên mấp máy môi, "Ta chỉ có thể cho ngươi biết, là bạn học cấp 2 của Trần Việt, cái khác ta thể ."

      "Thần bí như vậy?" Tuy tâm lý nhiều ít có chút khó chịu, nhưng Sở Bạch cũng hỏi nữa, hiểu được Cảnh Nhiên là người ngay thẳng, chuyện tình cho là thể , nhất định là có tình gì, sau liên quan đến Trần Việt, Sở Bạch càng cảm thấy thể hỏi quá ràng.

      Cho nên cũng chỉ hơi suy nghĩ, Sở Bạch liền gật đầu đáp ứng hỗ trợ tìm người.

      Tuy Sở Bạch giao thiệp rộng, đường nhiều, nhưng phải tìm kiếm người chưa quen trong thành phố lớn, khó như tìm cây kim trong biển rộng, đúng là phí tâm lực và nhân lực rất lớn, bất quá khá tốt, tối thiểu còn có manh mối có thể tìm ra, bởi vì người kia là bạn học cấp 2 của Trần Việt.

      Cho nên thời gian ngắn kế tiếp, Cảnh Nhiên và Sở Bạch đều trở nên cực kỳ bận rộn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 38
      Bên kia bận rộn, vấn đề bên này tới rồi, khi Cảnh Nhiên bận rộn nhiều việc, Trần Việt lại rảnh rỗi rồi, thời gian trước công ty bàn bạc được hợp đồng lớn, cho nên Trần Việt quyết định thả cho mình nghỉ, hơn nữa lúc trước với nam nhân kia, muốn thử lần, cho nên liền quyết định lợi dụng khoảng thời gian này lĩnh hội tình bình thường giữa nam và nữ bình thường, tuy cách này có chút khó khăn, bất quá đối phương là Cảnh Nhiên..., cảm giác cũng rất mệt mỏi .

      Nhưng cố tình lúc này, lại tìm được người.

      Gọi điện thoại tìm , phải tăng ca công tác với ông chủ, chỉ là sư phụ trong bãi đỗ xe còn phải công tác? Công tác cái gì chứ? ! Thông minh như , lập tức liền nghĩ đến, Cảnh Nhiên qua quít với .947c0f60cc47c574cbae . . . . .

      Nghĩ như vậy làm cho Trần Việt có điểm bực bội, cũng có chút trăm mối vẫn có cách giải, khi thèm nhìn , giống như con bạch tuộc liều mạng bám , đợi sau khi quyết định tiếp nhận , lại loay hoay thấy bóng dáng, tâm tư của nam nhân cũng quá phức tạp a!

      Trần lão thái thái nhìn nữ nhi tâm thần bất định ngồi ở đó bất an, tiếng động thở dài, tính cách tiểu tử Cảnh Nhiên kia bà ràng, tuyệt đối phải loại người bội tình bạc nghĩa, trái lại, hai người trẻ tuổi cùng chỗ, bà ngược lại lo lắng nữ nhi của mình bội tình bạc nghĩa với người ta, bất quá hai ngày này Trần Việt phiền muộn, bà làm mẹ cũng nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng.

      Cảnh Nhiên hét lớn tiếng, nhắm mắt lại xông lên, phen liền ôm lấy Trần Việt, trong nháy mắt người liền trúng vài quyền mạnh, đau đến thở mạnh.

      "Ngươi.d6ebc7fb15db0c124c1eb . . ." Trần Việt hổn hển, "Ngươi thấy xông lên a, còn đánh cái gì!"

      Sở Bạch vỗ vỗ bụi người, hiển nhiên đánh xong vài quyền, tâm tình khá, "Ta chính là muốn đánh, như thế nào, ngươi muốn tiếp tục, ta cũng vui lòng phụng bồi."

      "Hừ!"

      Trần Việt tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ đến mình lại vì tâm tư mập mờ của Sở Bạch mà động thủ với , mình cũng có thể xúc động thành như vậy! Quả thực gặp quỷ!

      Trong ba người, cũng chỉ có Cảnh Nhiên hiểu được nhất, hai người đánh là đánh, đánh xong còn có thể giỡn, đây coi là phương thức ở chung gì?

      "Các ngươi muốn đâu?" Nhìn đến Cảnh Nhiên cũng bị đánh , Trần Việt mới hoà hoãn biểu lộ hỏi.

      Cảnh Nhiên nhìn nhìn , thần sắc đột nhiên như đứa bé làm sai chuyên, còn do dự muốn hay , chợt nghe đến Sở Bạch bên cạnh , " gặp người, ngươi cũng biết, ta xem ngươi cũng cùng , có chuyện gì, ngay mặt ràng."

      Bởi vì câu này, hành trình nguyên bản hai người, biến thành ba người .

      Cảnh Nhiên tựa tại bên cạnh lan can ven đường, thỉnh thoảng lại hướng quán cà phê nhìn quanh cách đó xa, trong nội tâm càng bất an, Sở Bạch đứng ở bên cạnh vẻ mặt nhàn nhã, tuy biết hai nữ nhân bên trong có chuyện cũ gì, nhưng nhiều ít cũng có thể đoán được khẳng định phải là chuyện cũ vui sướng gì, cũng tốt, người cũng thể bị quá khứ trói buộc mãi.

      "Cảnh Nhiên, lần này xem như ngươi làm đúng rồi." với nam nhân thần sắc khẩn trương kia.

      Cảnh Nhiên nhìn , có điểm sững sờ, đột nhiên ra: "Trưởng tiệm, quen ngươi lâu như vậy, lần đầu tiên thấy ngươi cười chân thành như thế!"

      Sở Bạch hơi bị chán nản, nam nhân ngu ngốc như vậy, cũng chỉ có Trần Việt mới chịu được a! Bởi vì hai người đều là ngu ngốc, quả thực chính là trời sinh đôi, tuyệt phối.

      Sau đó lại chát chát nghĩ, như vậy cũng tốt, tối thiểu có người hạnh phúc, phải sao.

      giờ sau, Trần Việt ra, biểu lộ rất bình tĩnh, hai nam nhân cũng dám mở miệng hỏi thế nào, sợ cẩn thận dẫm lên mìn, nổ cái hài cốt còn.

      Mà Trần Việt, thủy chung trầm mặc.

      Thẳng đến ăn xong cơm tối, Cảnh Nhiên rửa bát đũa xong, thấy mình đứng sân thượng, vẫn là biểu lộ như có điều suy nghĩ.

      Lão thái thái lải nhải với Cảnh Nhiên, ý bảo thu phục , sau đó liền như việc liên quan đến mình trở về phòng.

      Cảnh Nhiên cười khổ, nhận mệnh lên cầu thang, đến bên người , "Trần Việt! chuyện được ?"

      Trần Việt ngẩng đầu nhìn , lâu có trả lời, lâu đến Cảnh Nhiên cho rằng hai người cứ đứng như vậy vĩnh viễn sánh cùng thiên địa rốt cuộc mở miệng.

      "Cảnh Nhiên, cám ơn anhi." Khẻ nhếch khóe miệng khơi gợi lên nụ cười mỹ lệ, khiến Cảnh Nhiên nhìn vào mê.

      "Nguyên lai những năm này, trôi qua rất tốt, rất tốt, có con trai tuấn và nữ nhi xinh đẹp, người nhà rất hạnh phúc." Trần Việt trầm thấp , nước mắt ở khóe mắt ràng, " kiện kia cũng có tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng tâm lý cho ".38e1cb1ed1df327bc9ed7 biết Lưu Lộ như vậy có phải hay , nhưng tình nguyện tin tưởng tất cả lời của .

      Cảnh Nhiên nhịn được vươn tay ôm , "Đây phải rất tốt sao?"

      "Ừ, Cảnh Nhiên, em có phải nhu nhược quá hay ? mực dám tới gặp , nếu như em sớm cố lấy dũng khí tìm , cuộc sống có lẽ chính là bộ dáng khác a."

      Nhớ tới kinh nghiệm những năm này, đột nhiên có loại cảm giác chân , mực cố gắng, tranh thủ, muốn chứng minh gì đó, vô hình đặt ở vai, mà sau khi gặp người kia, giống như gặp được lời nguyền giải trừ ma pháp, lập tức tan thành mây khói, thoải mái đến cực kỳ chân thực.

      "Đừng nghĩ loạn, cuộc sống tại của em là tốt nhất, đặc biệt có xuất của , khiến em tốt hơn!" đỏm dáng , tay ôm buộc chặc lần nữa, ôm lấy giống như ôm lấy đồ tốt đẹp nhất đời, hạnh phúc đến làm cho muố rơi nước mắt.

      "Cảnh Nhiên, chúng ta cứ ở chung chỗ như vậy a." cười .

      "Ừ." giọng đáp lời.

      Từ lúc nào bắt đầu động tâm? Là lần đầu tiên gặp mặt ở cửa ra vào rạp chiếu phim? Hoặc là cửa trường học của Cảnh Mân? Hoặc là đầu đường ngày bão? Có rất nhiều đoạn ngắn đan xen, đợi chỉnh lý xong mới phát , , ở chỗ sâu nhất trong nội tâm .

      KẾT THÚC
      Tết lịch năm nay, Trần gia náo nhiệt dị thường, mẹ con Trần gia, em Cảnh gia, hơn nữa có Sở trưởng tiệm mời mà tới, hào khí mừng năm mới bị khuếch đại đến điểm sôi.

      Hai nam nhân đáng thương bị đuổi vào phòng bếp, ba nữ nhân ở phòng khách nhàn nhã chờ đợi cơm giao thừa.

      Sở trưởng tiệm vừa xắt thức ăn vừa phàn nàn: "Cái gì gia đình tới! Cảnh Nhiên ngươi thảm, toàn gia đình này chính là chế độ nữ tôn nam ti, xem ra ngươi có thời gian xoay sở ."

      Cảnh Nhiên cười cười, "Ta cảm thấy có cái gì tốt nha!"

      Sở trưởng tiệm bộ biểu lộ gặp quỷ: "Ngươi là hết thuốc chữa."

      Cơm tất niên phong phú, tất cả mọi người ăn tận hứng, sau khi cơm nước no nê, liền ngồi chung xem đêm liên hoan tết, Cảnh Mân bởi vì ngọt, cho nên nhận được tiền lì xì của tất cả mọi người ở đây, cân nhắc phân lượng, là nhiều, cho nên cả buổi tối là người cười ngọt nhất.

      Cảnh Nhiên và Trần Việt dính cùng chỗ, vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, Trần Việt biết cái gì bên tai Cảnh Nhiên, Cảnh Nhiên lập tức ngốc thành người máy.

      Mọi người hiểu ra sao nhìn hai người bọn họ, "Tiểu Việt con cái gì, khiến tiểu Nhiên sợ đến như vậy?" Lão thái thái cực kỳ có quyền lên tiếng nhịn được đặt câu hỏi.

      Trần Việt tiếp tục cắn hạt dưa, " có gì, con chỉ với vài ngày nữa nhận giấy hôn thú ."

      Lần này tất cả mọi người ngốc thành người máy.

      Trong đại sảnh chỉ còn lại có người chủ trì tiếng chuyện chít chít méo mó của người chủ trì đêm liên hoan tết, và tiếng cắn hạt dưa ken két của Trần Việt.

      Sau đó, Cảnh Nhiên bạo phát!

      "Trần Việt em quá mức! ! Bình thường cái gì cũng nhường em, cũng thấy sao, vì cái gì cả chuyện cầu hôn em cũng đoạt của .

      tết lịch náo nhiệt vô cùng nha, Trần lão thái thái cười đến thấy răng thấy mắt.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :