1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bắt tay người trộm bội - Trà Đáo Mạt Niên (29/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46.

      Thổi thuốc nguội càng khó uống hơn, cho nên ngoại trừ lúc Lâm phu nhân bưng thuốc vào phòng Thư Hoàn có chút buồn bực, cũng nhùng nhằng mè nheo gì thêm. Còn Lâm phu nhân sau khi đưa thuốc cũng có định rời ngay, do dự lát thử thăm dò : "Sắc mặt nhìn có vẻ tốt, có chỗ nào thoải mái sao?"

      Thư Hoàn lắc đầu, tình trạng cơ thể lúc này của nàng đương nhiên thể với người ngoài, nàng còn đợi oán giận với ám vệ Lục đấy, cho nên nàng chỉ nhìn Lâm phu nhân lắc đầu tỏ vẻ có vấn đề.

      Lâm phu nhân gợi chuyện, sau đó bà thuận tiện , "Ta thấy dường như Lục công tử rất khổ não!"

      "Hả?" Thư Hoàn hiểu.

      Lâm phu nhân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng giống là giả, bà khỏi nâng trán, nếu Lục công tử biết vị Thư Hoàn nương này hoàn toàn biết rối rắm chuyện gì, có lẽ tức giận đến hộc máu nhỉ? Lâm phu nhân quyết định làm người tốt đến cùng, tiết lộ với Thư Hoàn, "Dường như Lục công tử đơn phương hiểu lầm !" Lâm phu nhân đến dễ nghe, cũng dám đề cập đến thái độ thỏa đáng gọi đến đuổi của Thư Hoàn.

      Thư Hoàn rất muốn câu ta có chuyện gì mà bị người khác hiểu lầm!

      Nhưng lời gượng gạo như vậy nàng thể , nàng phải uyển chuyển chút, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc;

      Quả nhiên, Lâm phu nhân thuận theo tự nhiên : "Trong lòng của , ừm, luôn có khúc mắc quan hệ chủ tớ với !"

      Thư Hoàn nghệch đầu! Động tác khả ái như vậy nhất định là nàng giả bộ, vì tốt hơn lời khách sáo mà thôi. Nghe giọng điệu của nữ nhân này ắt hẳn ám vệ Lục với bà ấy ít chuyện giữa hai người, Thư Hoàn sinh ra chút đố kị, theo đó nhìn Lâm phu nhân cũng có chút chướng mắt, nhưng nàng cực kỳ thông minh biểu lộ ra, còn làm ra động tác bởi vì lời của Lâm phu nhân mà đỏ hốc mắt, ra là tay nàng ở trong chăn véo đùi mà thôi.

      Còn hàng loạt động tác này của Thư Hoàn ở trong mắt Lâm phu nhân hiểu nội tình lập tức cảm thấy uất ức, Lâm phu nhân vội vỗ mu bàn tay Thư Hoàn an ủi : " đừng gấp, Lục công tử nhất thời nghĩ thông mà thôi, chờ quay lại dễ nghe chút, tâm tình của tốt thôi!"

      Ý là để bản công chúa nịnh nọt ?

      ràng Thư Hoàn nghĩ sai lệch, ở trước mặt Lâm phu nhân cúi đầu gì.

      Trong lòng nàng càng thích Lâm phu nhân, mặc dù biết lý do rất gượng ép, mặc dù biết nên, nhưng cũng là vì ám vệ Lục quá nhiều chuyện với Lâm phu nhân mà sinh ghét. Lâm phu nhân cũng tốt bụng, nếu phải bà nhiệt tình tới đây ám vệ Lục ấm ức trong lòng chuyện quan hệ chủ tớ hai người, có lẽ Thư Hoàn vẫn biết hôm nay ám vệ Lục chiến tranh lạnh cái gì.

      Chỉ là rốt cuộc chiến tranh lạnh làm cái gì chứ?

      Bởi vì câu ngươi liếm sạch lòng bàn tay cho ta sao? tay nàng có nước nha! Tay nàng bẩn!

      Có thể đầu óc Thư Hoàn ngốc tới trình độ nhất định, vài câu nhắc nhở của Lâm phu nhân khiến cho nàng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề, sau đó xoay xoay đầu , "Ta chút lời riêng tư, nhưng làm phiền Lâm phu nhân tiếng, ta sớm coi trọng chuyện chủ tớ rồi, bảo đừng nên suy nghĩ mẫn cảm như vậy!"

      "Được được được!" Lâm phu nhân ba tiếng được xong liền bưng cái chén cười cười đẩy cửa ra ngoài.

      Thư Hoàn nằm ngửa ở giường, đá cái chăn mấy lần, giường bị nàng làm cho lộn xộn, bạc trong bao cũng rớt ra, trong lòng nàng lại khẩn trương rồi, ôi... muốn chết quá!

      Con trai cả trở về phòng chép sách, cậu bé tin lời của ám vệ Lục, chép sách xong sách có móng heo ăn, lúc trở về phòng con trai cả vừa vặn đụng phải Lâm phu nhân vừa ra ngoài phòng Thư Hoàn, "Mẹ!" Con trai cả vô cùng cao hứng kêu lên: "Con muốn về phòng chép sách đổi móng heo ăn!"

      Lâm phu nhân kinh ngạc, chỉ sờ sờ đầu quả dưa của con trai cả, khích lệ câu, để cậu bé qua bên chơi.

      Mì Trường Nhạc bớt nóng, ám vệ Lục bưng vào phòng Thư Hoàn, nửa đường bị Lâm phu nhân ngăn lại, vừa rồi bà có chuyện với Thư Hoàn nương, tại vào phòng có thể có niềm vui bất ngờ đấy!

      Ám vệ Lục chỉ đa tạ! Dù sao dựa vào hiểu biết của với công chúa đại nhân, niềm vui bất ngờ trong miệng người khác nhất định là kinh hãi!

      dự đoán cũng sai, vừa mới vượt qua bình phong liền nhìn thấy ly trà Thư Hoàn ném sang;

      Sau ly trà còn có mấy thứ khác, ví dụ như gối, ấm trà, ngay cả bạc cũng bị Thư Hoàn cầm ném.

      Thư Hoàn đánh người phát tiết xong còn đổi trắng thay đen, chỉ trích ám vệ Lục sao lạnh nhạt nàng, sao lại bỏ rơi nàng, xong còn uất ức đỏ hốc mắt. Khụ! Lần này nàng véo đùi đỏ đau, mà là cảm thấy thoải mái mới muốn khóc.

      Ám vệ Lục đặt mì Trường Nhạc lên bàn, ngồi xổm trước giường lau mặt cho Thư Hoàn.

      "Vậy ngươi có còn giận ta ?"

      " giận!"

      "Vậy có liếm ngón tay cho ta ?"

      Ám vệ Lục sững sờ, cảm thấy huyệt Thái Dương phát đau.

      "Có liếm hay liếm!" Thư Hoàn cố chấp hỏi, dùng sức lắc bả vai người ngồi xổm trước mắt mình, rất có tư thế nếu "" nàng ngừng tay.

      Ám vệ Lục chậm rãi thở dài, đúng là, "Liếm!"

      Nhận được đáp án thỏa mãn, Thư Hoàn mới nín khóc mà cười, tiến lại gần để đầu óc buồn bực của ám vệ Lục dựa vào ngực mình, hung hăng , "Từ nay về sau ngươi phải đối tốt với ta, dám phát cáu chơi trò chiến tranh lạnh với ta, ta cứ thế mà sầu chết ngươi!"

      Đây là chết dưới hoa mẫu đơn là thể lựa chọn nhỉ?

      Ám vệ Lục cười khẽ, "Ta liếm giúp nàng, liếm giúp nàng..."

      Thư Hoàn bỗng chốc cảm thấy ngực ngứa ngứa, thân trước hơi ươn ướt...


      Lại đến chỗ nhà họ Vương.

      Trong lời tự thuật lắp ba lắp bắp của bọn sai vặt rốt cục Vương phu nhân cũng biết , hạ nhân tên Lục tử kia biết võ, còn là cao thủ khó dây dưa giang hồ, người bình thường đối phó được! Rất hiển nhiên, Vương phu nhân nuôi dưỡng những "đám ô hợp" này đánh lại Lục tử nhà người ta!

      Vương phu nhân giận dữ, mắng câu lũ ăn hại!

      Nhưng có người nghĩ kế cho, "Hổ tốt ngăn nổi đám sói!" Là ý Lục tử có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có mình, sau đó nghe bên cạnh còn có nương "nhu mì điềm đạm" tay tấc sắt cần phải che chở, đám người bọn họ lên còn sợ lại?

      Vương phu nhân nghiêm túc suy nghĩ chút, cho rằng người này rất đúng, liền quyết định đến nhà họ Lâm thi hành quần đấu với Lục tử!

      Mà Vương phu nhân cũng sợ đám người rầm rộ qua nhà họ Lâm bắt người bị hù dọa chạy trốn, dứt khoát để đám gã sai vặt chia nhau

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47.

      Tay nghề nấu nướng của ám vệ Lục cũng tàm tạm, làm đồ ăn cũng ngon mấy, điểm ấy Thư Hoàn sớm biết, nàng cực kỳ tự hào cho rằng có bất kỳ nữ nhân nào có thể hiểu tay nghề của ám vệ Lục hơn nàng! Đương nhiên, muốn ăn mì Trường Nhạc của ám vệ Lục làm là giả, để cho đút ăn là ! Thư Hoàn kéo cánh tay ám vệ Lục cho , sống chết để đút mì ăn, đút miếng còn phải cây "Ái phi"!

      Ám vệ Lục bị làm cho đau cả đầu! Đút mì có thể, còn để ái phi? Cực kỳ bình thường đó có được ?

      Công chúa tiếp tục tùy ý ngu đần tự chủ náo loạn lên, ám vệ Lục cảm thấy đầu và cổ tách riêng ra rồi!

      "Nàng buông tay!"

      " buông!"

      "Nàng buông tay!"

      " buông!"

      "Nàng buông tay!"

      " buông!"

      "Nàng buông tay!"

      " buông!"

      Hai người mắt to trừng mắt !

      Thư Hoàn đảo mắt, lại bắt đầu học những lời có trung tiết ở trong cung, "Tướng công chàng theo ta !"

      Ám vệ Lục...

      Nữ nhân ngã bệnh bình thường đều rất khó đối phó sao? So với ngày thường càng mệt hơn sao? Ám vệ Lục khỏi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

      Câu kia của công chúa tuyệt đối thể tin, nàng rắm hai sợ, tin lời của nàng bất kể làm cái gì đều thất bại thảm hại! Ám vệ Lục thầm khuyên bảo chính mình như vậy, đối với lời mập mờ của Thư Hoàn cũng khồng còn xúc động như lúc trước nữa. Dường như vị công chúa này rất thích người khác chủ động, nàng thích đàn ông bị động?

      Ám vệ Lục nghiêm túc tự hỏi từ nay về sau có phải nên thuận theo sở thích kỳ quặc này của Thư Hoàn, chịu đựng xúc động thân mật giả bộ thờ ơ, sau đó chờ công chúa cam tâm sinh ra cảm giác chinh phục chủ động thân cận ? Mặc kệ ám vệ Lục suy nghĩ từ góc độ nào cũng cảm thấy làm như vậy có chút biến thái!

      Nhưng biến thái vẫn còn ở phía sau đấy!

      Bởi vì ám vệ Lục vẫn luôn nắm được thái độ lúc lạnh lúc nóng của công chúa, nên tạm thời lặng im , nhưng bộ dạng mất hồn mất vía này của rơi vào trong mắt Thư Hoàn chính là hiền lành chất phác.

      sai, chính là hiền lành chất phác.

      Thư Hoàn cũng buồn bực sao nam nhân này có đôi lúc xấu xa như thế, có đôi lúc ngơ ngác như người mất hồn như thế? Ám hiệu của công chúa đại nhân nàng rất ràng nha! Cầu ôm cầu cầu hôn cầu vỗ về đấy!

      Chẳng lẽ trong lòng ám vệ Lục vẫn còn khúc mắc quan hệ chủ tớ kia, sau đó dám yên lòng to gan xuống tay?

      Ai ôi u! Cái này làm hỏng đầu công chúa rồi!

      Ám vệ Lục vẫn như cũ vừa thân thiết cũng lạnh lùng, người như có tầng vỏ vẫn luôn ngăn cản nàng tới gần.

      Được rồi!

      Thư Hoàn cách nào quyết định có lời mở miệng mà mói.

      ra hai người đều khó chịu.

      như thế nào? thế nào để đưa ra lời đầu?

      Thư Hoàn dùng biện pháp cũ, ở trong chăn véo bắp đùi mình, đau đến mức nước mắt chảy ra ngoài, bày ra dáng vẻ đáng thương : "Ngươi cần ta nữa!"

      " có!" Ám vệ Lục chán ngắt .

      "Nhưng ngươi chơi đùa với ta!"

      "Cũng có!" Ám vệ Lục thầm nghĩ, đây phải là sợ nàng chọc ghẹo ta sao, cao hứng trêu chọc, mất hứng ném qua bên.

      "Ngươi còn thích ta nữa hay ?"

      "Thích!" Ám vệ Lục cố gắng hết mức cho qua, giả bộ như để ý đến, lại ở trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi quyết định diễn vai nam nhân thâm trầm Thư Hoàn thích.

      Thư Hoàn lập tức thấy tim đau, phải như thế đâu! Tại sao nàng có cảm giác giữa hai người có điểm bất thường chứ?

      "Ngươi nhìn vào mắt ta thích!"

      Ám vệ Lục mím môi dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy buồn cười, chiêu muốn nghênh còn cự này vẫn rất có tác dụng, dáng vẻ Thư Hoàn hốt hoảng khiến càng cảm thấy thích, thâm trầm nhìn tiểu nương muốn !

      Lúc này Thư Hoàn gấp đến khóc, ám vệ Lục lại phớt lờ nàng!

      Đây là tình huống gì?

      "Ngươi, ngươi, phải chúng ta ngươi được để ý đến ta sao..." đến phần sau Thư Hoàn nghẹn ngào, ngôn từ mơ hồ , bỗng chốc chui thẳng vào trong ngực ám vệ Lục.

      mềm!

      Ám vệ Lục đưa chóp mũi đến gần tóc nàng khẽ ngửi, hai bánh bao dựa người khiến tâm viên ý mã, nhưng cũng quên giả làm bộ dáng thâm trầm, "Chúng ta rất nhiều chuyện!"

      Vuốt ve cái ót của tiểu nương luống cuống, khẩu vị treo ngược gần như sai biệt lắm, ám vệ Lục biết thể tiếp tục mặc cho Thư Hoàn khổ sở, ôm chặt trấn an nàng, "Đừng sợ! Ta rời bỏ nàng!"

      Loại giọng điệu này là xuất phát từ trách nhiệm người còn bất đắc dĩ! Trong mắt ám vệ Lục lên chút giễu cợt, càng diễn càng sâu, dù sao mặc kệ thế nào cũng buông tay, lúc cần thiết sử dụng chút mánh khóe khiến nương vẫn luôn vểnh cao cái đuôi thần phục!

      Thư Hoàn hoàn toàn biết ý vị thâm trường trong mấy câu này, chỉ , "Ta chưa từng ghét bỏ ngươi là thuộc hạ của ta, ngươi cần có áp lực, cứ giống như trước được ?"

      "Ta cũng ghét chính mình!" Giọng điệu ám vệ Lục lành lạnh.

      Thư Hoàn sửng sốt, "Ngươi đừng hiểu lầm ý của ta!"

      "Hiểu lầm cái gì?"

      "Hiểu lầm ta thích ngươi ấy!"

      " sao!"

      " sao là có ý gì?" Thư Hoàn có chút tức giận, cảm thấy ám vệ Lục thay đổi, còn thay đổi khiến nàng thể nào quan tâm được.

      "Ta , phải nàng vẫn luôn thích ta sao!" Ám vệ Lục cười có chút lạnh.

      Thư Hoàn hiểu, người này có chút cố tình gây , hoặc có chút khiến người ta nhìn thấu, dùng lời lạnh nhạt đối với người khác dùng ở người nàng, thái độ thương tiếc của nàng thích sao? Trong nháy mắt Thư Hoàn bị suy đoán của mình làm cho sợ hãi, cánh môi khẽ mở nhưng ra lời.

      Ám vệ Lục thầm nghĩ hỏng rồi, dùng lực quá độ rồi, dọa sợ tiểu công chúa rồi! Phải chút gì đó để xoay chuyển! "Ta muốn ăn cùng bát mì Trường Nhạc với nàng, cái loại nàng miếng ta miếng..."

      "Trước kia ngươi từng !"

      "Nhưng nàng đồng ý!"

      "Ngươi giận ta vì chuyện này?" Thư Hoàn đỏ hốc mắt.

      "Nếu vì cái gì? Mỗi lần ta dựa gần chút nàng lùi về phía sau chút, giống như ta là hồng thủy mãnh thú vậy, như vậy còn dám thích ta?" Ám vệ Lục lấn người tiến tới gần, "Cái thích của nàng khiến nàng thể cùng ta ăn chung bát mì? Vậy cái thích của nàng cao quý!"

      Thư Hoàn uất ức trong lòng, nhưng thái độ cùng châm chọc này của ám vệ Lục khiến nàng chịu ra ban đầu là nàng xấu hổ, chịu lúc ấy nàng rất mong đợi, chịu mì Trường Nhạc hôm nay đều là dự định, chịu hôm nay nàng để cho đút mì nhưng vẫn tha thứ!

      Thư Hoàn phủ thêm áo khoác chạy ra ngoài, dường như nàng hiểu lời mẫu hậu từng , nam nhân đều thích nương quá mức xấu hổ, đặc biệt là nương khiến người ta đoán ra tâm tư khẩu thị tâm phi! Thư Hoàn hiểu, hiểu!

      Mắt thấy tiểu công chúa chạy ra ngoài cửa, ám vệ Lục gấp đến độ nắm đầu, làm chuyện tốt gì đây chứ!

      Lâm phu nhân quét sân, thấy Thư Hoàn khóc sướt mướt chạy ra ngoài viện vội vàng ngăn lại, nhưng Thư Hoàn có học qua võ công, mặc dù lợi hại nhưng cũng khiến cho Lâm phu nhân và Lâm Sinh ngăn được.

      Thư Hoàn đánh lui hai người liền chạy ra khỏi cửa, chẳng mấy chốc chạy đến phố người đến người .
      Last edited: 19/10/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48.

      Vương phu nhân dẫn đầu đám người đông đúc tìm đến nhà họ Lâm, hùng hùng hổ hổ, vài người ngang qua xì xào bàn tán.

      Ám vệ Lục chạy ra cửa sân nhìn thấy Thư Hoàn chui vào đám người, ngược lại bị đám ô hợp ngăn lại.

      "Cút!" Giọng điệu vô cùng rét lạnh.

      "Tiểu tử ngươi biết trời cao đất rộng!" Vương phu nhân trách mắng.

      "Ta có hứng thú với trời cao, bà lùn là được rồi!" Ám vệ Lục nhìn những người này tựa như nhìn heo được nuôi dưỡng chờ cho mập ra rồi làm thịt. Buổi sáng ra cửa đương nhiên nghe ngóng được diện mạo Vương phu nhân - mẹ của Vương Lai Dân, cũng hiểu những ngững người này đến tìm , nhưng bọn họ ngàn nên vạn nên tìm tới cửa sau khi tiểu công chúa bị làm cho tức giận chạy ra ngoài, càng đáng hận chính là ngăn cản . Như vậy chỉ chốc lát là tiểu công chúa sớm chạy mất dạng.

      "Khá khen cho tiểu tử cuồng vọng!" Vương phu nhân tức giận nở nụ cười, phấn mặt cũng bởi vì diễn cảm vặn vẹo mà rơi rụng, "Xem ra hôm nay để cho ngươi nới lỏng gân cốt, ngươi biết cách làm người!"
      "Vậy Lục tử ca ca có thể bị nguy hiểm hay !" Con trai cả nhịn được lo lắng hỏi, dù sao tiểu hài tử thấy có người có thể nghĩ kế cho mình ăn móng heo chung quy tốt hơn Vương phu nhân quen biết lại hung dữ ở bên ngoài.

      Lâm Sinh cùng thê tử thương lượng làm sao ứng đối Vương phu nhân về sau có thể tránh phiền phức, mặt ủ mày chau, nghe vậy lại cười ha ha : "Lục tử ca ca của con có bản lĩnh giỏi, cần bận tâm đến !"

      Ánh mắt của con trai cả sáng ngời, cực kỳ hứng thú chạy tới kéo cánh tay cha cậu lắc lắc hỏi, "Chính là kiểu đánh nhau rất lợi hại kia sao? Con nghe thấy bên ngoài có rất nhiều người kêu la thảm thiết!"

      "Con cao hứng với mấy chuyện như thế này?" Lâm Sinh có dự cảm xấu.

      Quả nhiên chợt nghe thấy con trai cực kì dương dương đắc ý : "Từ nay về sau con trai của người cũng muốn trở thành cao thủ hạng nhất đương thời!"

      "Tiểu tử thối học ai lại mê sản vậy hả!" Lâm Sinh cười mắng vỗ ót con trai cả, nhưng hề dùng lực.

      Con trai cả uất ức ôm đầu, làm nũng, "Mẹ ơi!"

      "Ngoan gặm móng heo , mẹ và cha con có chính phải làm!" Lâm phu nhân cho con tra nụ cười an ủi.

      "Được!" Có móng heo ăn nên con trai cả cũng náo loạn, cùng tiểu muội chơi đùa.

      Cao thủ võ công giải quyết đám người tay chân yếu ớt mềm nhũn hoàn toàn cần lãng phí bao nhiêu thời gian, chân chính ghiền bóp!

      Chưa tới thời gian nén nhang, Vương phu nhân dẫn tới đám mặt hàng miệng hùm gan sứa bị ám vệ Lục đánh cho nằm úp hết đất, kêu cha gọi mẹ vô cùng thảm thiết!

      dọa người mà!

      Nhất là Vương phu nhân còn bị ám vệ Lục xách cổ áo lên giống như chó chết!

      Nhưng cho dù Vương phu nhân thành tù nhân ngoại trừ vừa mới bắt đầu sắc mặt đại biến ra, sau đó trấn định như thường, còn dám lấy tư thế người uy hiếp : "Ta chính là Vương gia Diện thành..."

      Ám vệ Lục mất kiên nhẫn nghe lão bà này nhãm, tự động giúp bà ta lược bớt ngàn chữ, lại vung tay lên, ném Vương phu nhân như ném đồ bẩn lên mặt đất, lạnh lùng , "Dẫn người của bà biến , nếu đừng trách hôm nay ta mở sát giới!"

      đường người đến người , rất nhiều người dừng bước quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Vương phu nhân chỉ cảm thấy mất sạch thể diện, nổi giận khó chịu, bà hung hăng liếc mắt nhìn ám vệ Lục, bảo đám nhân sĩ bệnh tàn đuổi theo sau lưng bà ta cút !

      Ám vệ Lục vội vã tìm Thư Hoàn, cho nên cũng giải thích nhiều với người Lâm gia, chỉ đừng lo lắng, Vương gia trở lại tìm phiền toái, liền xoay người rời , lưu lại vợ chồng Lâm gia hai mặt nhìn nhau.

      Đương nhiên ám vệ Lục được làm được, gây thêm phiền toái cho người liên quan, cho nên sau khi rời khỏi Lâm gia liền đến nha môn chuyến, thân phận quang minh, để quan lão gia nhúng tay vào chuyện Vương gia, nếu Vương gia dám cả gan đem chuyện nhục nhã trước mặt mọi người ngày hôm nay giận lây sang Lâm gia, vậy bảo bọn họ cút ra Diện thành, thỏi bạc cũng đừng mong mang !

      Quan lớn có quyền đè chết quan !

      Đương nhiên mọi chuyện quan lão gia đều lấy ám vệ Lục làm đầu, tiếp tục bảo vệ giao tình ngày thường với Vương gia nữa, vỗ ngực bảo đảm từ nay về sau tuyệt đối bảo vệ Lâm gia, cho Vương phu nhân làm mưa làm gió tùy ý ức hiếp lương dân!

      Ám vệ Lục còn tính hài lòng với thái độ thức thời của quan lão gia, mấy lời linh tinh như nếu tìm được có thể đến làm phiền nha dịch lần nữa.

      Quan lão gia nghe xong sao có thể biết cái gọi là người đồng hành cùng vị trước mặt bọn họ náo loạn khác nhau, nhưng quan lão gia dám buôn dưa lê, chỉ mình là hễ kêu là tới, đại nhân ngài cứ yên tâm!

      Ám vệ Lục nhìu chặt mày gật gật đầu, ngồi ở nha môn lâu, đến nơi có thể Thư Hoàn qua tìm người.

      Diện thành rất phồn hoa, lễ Trường Diện cũng nhiều người, muốn tìm người cố tình trốn khác nào mò kim đáy bể.

      Nhưng ám vệ Lục có nguyên tắc tìm phương hướng, ví dụ như ngủ phải đến khách điếm, thắp hương bái Phật tự miếu, mấy nơi kỳ quái hiếm lạ như loại người giúp người viết sách viết thư; cho ăn mày bánh màn thầu vâng vâng cũng đều chạy qua. Bởi vì Thư Hoàn có cái dở hơi thể , đau lòng khổ sở thích làm chuyện tốt, nhìn ánh mắt sùng bái người khác, để cho người khác nàng là chúa cứu thế, thích người khác mở to mắt trong lòng đều là nàng...

      Bên kia Vương phu nhân trở về tới nhà.

      Đều đánh người mình đau, đánh người mình nhớ, Vương phu nhân đau tai trở về nhà liền chửi bới ngừng, nô bộc trong nhà nơm nớp lo sợ, sợ chọc phải phu nhân có tính tình nóng nảy.

      Còn Vương phu nhân tính xấu đổi hoàn toàn nghe lời cảnh cáo của ám vệ Lục, dưới đề nghị của mấy quân sư quạt mo còn đánh chủ ý lên người Thư Hoàn. Đương nhiên Vương phu nhân biết Thư Hoàn ở đâu, nhưng bà có thể tiết lộ tin tức giả cho ám vệ Lục, ám vệ Lục sốt ruột tìm người tất nhiên bỏ qua bất kỳ tin tức nào về Thư Hoàn, Vương phu nhân liền lợi dụng điểm này để kiềm chế chân ám vệ Lục! Vương phu nhân gọi chuyến này là dắt chó dạo!




      Chương 49.


      Thư Hoàn khóc lóc sướt mướt chạy ra khỏi cửa chính Lâm gia cũng xa, trong lòng nàng thầm hận, lặng lẽ đến lầu khách điếm gần đây xem kịch hay, tầm mắt nhìn từ cửa sổ nơi này về phía Lâm gia rất tốt; lau nước mắt Thư Hoàn cắn hạt dưa, chỉ tiếc nữ nhân chỉ biết phô trương thanh thế như Vương phu nhân sấm to mưa , đám người bọn họ cũng làm cho ám vệ Lục bị thương tổn gì, ngược lại bị đánh đến mặt mũi bầm dập; đám ăn hại!

      Thư Hoàn thể thầm khen ám vệ Lục thực lực mạnh, cũng tránh khỏi trong lòng càng buồn bực hơn, tự cho là mượn tay Vương phu nhân có thể đánh ám vệ Lục để cho đừng quá kiêu ngạo, coi như trả thù được rồi!

      Nhưng Vương phu nhân trọng sĩ diện nặng như vậy khinh địch mà bỏ qua cho ám vệ Lục chứ?

      Có thể tiếp tục xem ám vệ Lục bị người khi dễ Thư Hoàn liền cười ha ha ha!

      Cao hứng đến còn là chính mình nữa rồi!

      Suýt chút nữa hoa chân múa tay vui sướng rồi!

      Nhưng nghĩ đến mỉa mai của ám vệ Lục, Thư Hoàn liền buồn bực trận, bao nhiêu tuổi rồi còn gây gỗ với nàng, nam nhân này còn mọn hơn cả nàng!

      Thư Hoàn quyết định, cho ám vệ Lục nếm chút khổ sở nàng quay về, trong thời gian này để độc mình .

      Ám vệ Lục tìm kiếm Thư Hoàn khắp nơi trong Diện thành vẫn biết nương muốn phủi mông chạy lấy người này ở nơi nào, để lại mình chơi trong Diện thành, chỉ biết dạy dỗ Vương phu nhân vẫn chưa đủ nhiều, dám tùy ý tiết lộ tin tức giả có quan hệ đến Thư Hoàn cho . Ám vệ Lục bị Vương phu nhân đùa bỡn mấy lần, mặt trầm tìm tới cửa chính Vương gia.

      có bản lĩnh còn khiêu khích bậy, vận mệnh của Vương phu nhân có thể nghĩ ra, lúc này ám vệ Lục nể mặt bà ta nữa, đả thương nô bộc nhà bà ta, chỉ đặc biệt đánh bà ta mà thôi.

      Vương gia gà bay chó chạy.

      Đương nhiên, Thư Hoàn ra khỏi Diện thành nên biết những chuyện này, nàng bối rối đứng ở lối rẽ, mắt thấy sắc trời dần tối, nàng lạc đường rồi... Hay là dựa theo đường cũ trở về nhỉ, mặc dù bộ dạng có vẻ như có chút mất mặt thế nhưng so với qua đêm ở rừng núi hoang vắng tốt hơn!

      Ám vệ Lục bước ra khỏi Vương gia, suy nghĩ tại tìm được Thư Hoàn cũng chẳng có ích gì, ngược lại chọc cho Thư Hoàn tức giận, bộ dáng như con thỏ của Thư Hoàn khóc đến đỏ cả mắt ám vệ Lục cũng dám quên, chẳng lẽ thấy tránh xa, ám vệ Lục dứt khoát tìm chỗ người thay trang phục Lưu Chỉ Hàn.

      Lưu Chỉ Hàn ra khỏi thành bao lâu vểnh tai nghe thấy có tiếng động, buổi tối khuya có tiếng khóc của con truyền đến, vả lại thanh này rất quen thuộc, nhớ đến Thư Hoàn có tật xấu nhớ đường, thầm nghĩ chắc phải nương này quẹo vào trong rừng ra được chứ?

      Nhưng phải sao?

      Thư Hoàn muốn trở về thành nhầm đường, ở trong rừng quanh quẩn hơn nửa ngày, nếu là ban ngày nàng cũng có thể tự mình tìm ra, dù sao cánh rừng này tính là lớn, nhưng cố tình mặt trời xuống núi sắc trời đều tối theo, trong rừng cây tối đen bị muỗi cắn ngứa khắp cả người, Thư Hoàn ôm vai khóc, kêu trời trời biết kêu đất đất chẳng hay đối với người có lá gan là vô cùng tàn khốc.

      "Ai!" Có tiếng bước chân trong rừng, Thư Hoàn bị kinh hãi.

      "Ta." Lưu Chỉ Hàn giọng, nghĩ đến hai người quen thân lắm, dưới tình huống chỉ nghe thấy tiếng tháy bóng dáng người khác chưa hẳn có thể biết được là ai, liền tăng thêm câu. "Lưu Chỉ Hàn."

      Thư Hoàn chậm rãi thở phào nhõm, "Sao ngươi... ở trong này?"

      " ngang qua." Lưu Chỉ Hàn cởi áo khoác xuống, "Ban đêm sương nặng."

      Thư Hoàn do dự chút tiếp lấy áo khoác từ trong tay khoác lên, nhưng lại tin lời ngang qua gì gì đó của , có lẽ là nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của mình nhỉ. Mỗi lần chật vật đều trùng hợp để người này nhìn thấy, Thư Hoàn cúi đầu mũi chân đụng mũi chân, biết là xấu hổ hay may mắn.

      Giữa hai người im lặng trong chốc lát;

      Lưu Chỉ Hàn nghĩ ngợi cười : "Cùng chứ?"

      "Ừm." Thư Hoàn hít hít mũi, có đạo lý cự tuyệt. theo sau lưng Lưu Chỉ Hàn, trong lòng khẩn trương có chỗ thư giãn, ra khỏi rừng cây hai người cũng mỗi người ngả, cùng tới cửa thành vào bên trong thành.

      "Muốn ăn cái gì?" Tiểu thương phố sớm dọn nghỉ, Lưu Chỉ Hàn vào khách điếm gật đầu với tiểu nhị lại xoay người hỏi Thư Hoàn lời.

      "Ăn mì ." Bụng Thư Hoàn kêu rột rột thế nhưng có khẩu vị ăn uống, yên lòng, " phải ngươi phải ra khỏi thành sao?"

      " vội." Lưu Chỉ Hàn đến góc trong đại sảnh ngồi xuống, lúc này trong khách điếm hết người rồi, kéo ghế cho Thư Hoàn hỏi, "Còn , sao lại thân mình?"

      Mắt Thư Hoàn cay cay, "Ám vệ Lục có nhắc với ngươi về chuyện của ta ?"

      "Ừm." Ngón tay Lưu Chỉ Hàn quay đáy ly, thầm nghĩ đâu chỉ , còn rất quen, chỉ là vai trò tại của là bạn thân ám vệ Lục, lại có quan hệ thân quen với Thư Hoàn, cái gọi là thân thiết với người quen sơ là được, rất ít, "Có nhắc tới."

      "Ta và cãi nhau." Thư Hoàn cũng ngại ngùng giấu diếm, có sao vậy, dù sao cũng chỉ là câu đơn giản, nàng đột nhiên gục xuống bàn, muốn nữa.

      Lưu Chỉ Hàn than , thử thăm dò hỏi, "Cho nên rời nhà trốn ?"

      "Cũng khác lắm!" Thư Hoàn nhăn mũi rất bất mãn với hình dung của người này, nhưng cũng lười uốn nắn, nhàm chán đếm hoa văn ly, vừa vặn tiểu nhị bưng mì lên cho hai người, Thư Hoàn nhìn thấy hai người đều là mì Trường Nhạc, hôm nay lại là lễ Trường Diện, nàng càng vui, ném đũa cả giận , "Ngươi dựa vào cái gì ăn mì Trường Nhạc cùng ta. Ngươi là người thế nào của ta hả?"

      Lưu Chỉ Hàn sửng sốt, sau lời nhắc nhở nổi trận lôi đình cũng ý thức được như vậy là đúng, vô cùng mập mờ hoặc là Thư Hoàn cho rằng ám chỉ cái gì đó, đặc biệt là thân phận bây giờ của là bạn thân thiết của ám vệ Lục. Ngấp nghé nữ nhân của huynh đệ? Mấy câu chán ghét sao có thể hình dung được, cũng khó trách Thư Hoàn nổi giận. Nhưng Lưu Chỉ Hàn cũng tuyệt đối thể nhận sai, giúp Thư Hoàn tăng thêm phách lối càng xúi quẩy.

      "Thư Hoàn nương hiểu lầm rồi, ta có vị hôn thê, sao có thể có ý nghĩ an phận với nương khác?" Lưu Chỉ Hàn bất đắc dĩ lại miễn cưỡng dối, lần trước là bạn thân thiết ám vệ Lục, lúc này càng tuyệt hơn, trực tiếp có vị hôn thê, Lưu Chỉ Hàn cực kỳ buồn rầu, cũng dám tiếp tục trước mặt Thư Hoàn thất thần, gọi tiểu nhị tới làm bát mì khác cho .

      Lúc này mới Thư Hoàn thả lõng chân mày, phải giậu đổ bìm leo là tốt rồi, nàng có ấn tượng tệ về Lưu Chỉ Hàn, cũng hy vọng là ngụy quân tử hèn hạ vô sỉ. Đừng nàng và ám vệ Lục chỉ cần cãi nhau làm mình làm mẩy, cho dù nháo đến tức giận cũng phải là chuyện của Lưu Chỉ Hàn , huynh đệ tìm trước nam nhân nàng còn lâu mới mặc kệ!

      Nhưng Thư Hoàn cũng buồn bực những rồi có vị hôn thê, là đến tuổi rồi sao?

      Trong lúc nhất thời nàng cũng sợ cha mẹ ám vệ Lục lại tìm nữ nhân cho , dù sao hai mươi ba tuổi cũng còn nữa, dâu được định từ bé, cha mẹ ám vệ Lục có đạo lý lập tức tìm thê tử cho .

      Nghĩ đến điểm này Thư Hoàn liền đứng ngồi yên, trái lo phải nghĩ hỏi, "Ám vệ Lục có từng nhắc về ta với người nhà của ?"

      " có. Lần trước rất gấp." Lưu Chỉ Hàn cân nhắc ;

      ngờ Thư Hoàn lại cho tiếng sét, "Vậy nếu cha mẹ lại tìm nữ nhân cho làm sao bây giờ?"

      Nghĩ tới đây nàng liền mặt ủ mày chau;

      Lưu Chỉ Hàn: "..."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 50.


      bao lâu qua bao lâu, tiểu nhị lại bưng bát mì khác lên cho Lưu Chỉ Hàn.

      Thư Hoàn đói bụng liền nhìn chằm chằm vào Lưu Chỉ Hàn, cho dù mì có ngon cũng khiến người ta nuốt trôi, suy nghĩ liên tục làm bộ như chân tướng hỏi, " nương có chuyện muốn với ta?"

      "Là có vấn đệ." Ngón tay Thư Hoàn quấn sợi tóc mai, dường như hết sức phớt lờ thuận miệng hỏi, "Dáng dấp của ám vệ Lục có đẹp ?"

      Thảo luận cùng nương có ý với mình về tướng mạo đẹp trai phóng khoáng của mình...

      Lưu Chỉ Hàn còn tưởng rằng trong lòng Thư Hoàn căm tức muốn oán trách, dù sao vừa rồi cũng suýt chút nữa bị sặc nước trà khi nàng đến chuyện cha mẹ có thể tìm nữ nhân cho , hỏi về bộ dáng của ám vệ Lục. Thư Hoàn phát sắc mặt khác thường càng quyết định chết sống đều muốn cạy miệng ra.

      Còn Lưu Chỉ Hàn chẳng mấy chốc ý thức được quyết tâm Thư Hoàn nhận được đáp án hài lòng quấn lấy tha, vô cùng nhức đầu, chủ yếu là cảm xúc tại của Thư Hoàn rất được ổn định, là có chỗ trói buộc rồi, ngay cả láo cũng dễ có thể gạt được. Sau khi bày mọi cách đều thành công, Lưu Chỉ Hàn dứt khoát trắng ra, " nương chấp nhất tướng mạo của ám vệ Lục như thế chắc là có nguyên nhân nhỉ?"

      "Đương nhiên." Thư Hoàn hề phủ nhận.

      "Có thể nghe chút ?"

      " cho ngươi rồi ngươi cho ta biết tướng mạo của sao?"

      "Có thể!"

      Thư Hoàn nở nụ cười, chiếc đũa khuấy khuấy mì Trường Nhạc trong bát, " phải ta với cãi nhau sao, nếu dáng dấp đẹp cho dù miệng đần chút biết quan tâm chút thường hay chọc ta tức giận chút, ta đều dễ dàng bỏ qua cho , nhưng nếu bình thường thậm chí là xấu, vậy mà dám xa cách ồn ào nổi nóng với ta, ta ngại hoạnh hoẹ nhiều thêm đâu!"

      Lưu Chỉ Hàn đổ mồ hôi, dở khóc dở cười, may mắn cha mẹ cho diện mạo dùng để dụ dỗ nương hề bất lợi!

      Thư Hoàn cười càng thêm ngọt hơn, nhưng thanh ngoài ý muốn khàn khàn hề xuôi tai, "Là huynh đệ tốt của , ngươi phải nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta!"

      "Lừa như thế nào?" Lưu Chỉ Hàn vươn tay ra sờ sờ cái cổ.

      Thư Hoàn trả lời, chỉ cúi đầu khuấy mì trong bát, sức lực có lớn hơn lúc nãy chút, "Ngươi có thể thử chút xem sao!" Trong lời của nàng khỏi có chút uy hiếp, còn có chút nghiến răng. Lá gan người đúng là lớn, biết nàng là công chúa còn dám che che giấu giấu, từ khi nàng biết là là hảo hữu của ám vệ Lục, thái độ của mình đối với người này cũng tùy ý, nụ cười dịu dàng có thể mê chết người cũng lười giả bộ, cái này gọi là mối quan hệ "quá quen" sao?

      Quả nhiên quen tốt hơn.

      Lưu Chỉ Hàn cười : "Ta chuyện mập mờ, có phải suy đoán dáng dấp của ám vệ Lục như hổ đực ?"

      Hổ đực?

      Thư Hoàn sửng sốt, đúng là có!

      Lưu Chỉ Hàn mím môi che giấu nụ cười của bên môi.

      Ý niệm gì đó trong đầu nàng lóe lên, nhanh đến mức làm cho người bắt được;

      Nhưng ý của người này chỉ tướng mạo của ám vệ Lục là rất khỏe sao?

      Những điều nên Lưu Chỉ Hàn , nên câu cũng đề cập tới, với tiểu nhị muốn thuê gian phòng rồi tự mình lên lầu.

      Để lại mình Thư Hoàn ngồi bàn buông đũa khuấy mì nữa, lúc tìm ví tiền chuẩn bị tính tiền phát bên trong có bạc, hóa ra là nàng ra ngoài vội nên mang theo bạc. Cắn môi nghĩ Lưu Chỉ Hàn có keo kiệt nữa cũng để nương mời khách nhỉ? Ôm ý nghĩ này Thư Hoàn liền hùng hồn với tiểu nhị muốn gian phòng, khi có phòng chuẩn bị nghênh ngang lên lầu, kết quả tiểu nhị vẻ mặt khó xử , " nương, tiền mì của ngài?"

      Thư Hoàn...

      Khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Chỉ Hàn sớm chờ lâu, sửa sang lại vẻ mặt chút mới mở cửa, còn giả bộ nhập nhèm buồn ngủ hỏi Thư Hoàn nổi giận đùng đùng, "Đêm khuya, tại sao ngủ?"

      Thư Hoàn tức giận phồng hai má, thầm nghĩ còn phải vì gã nam nhân keo kiệt bủn xỉn ngươi, ngay cả tiền mì cũng chịu thanh toán giùm nương gia! Nhưng Thư Hoàn cũng biết mình có lập trường trách người khác, Lưu Chỉ Hàn có thể dẫn nàng ra khỏi rừng cây đồng thời cho nàng biết ám vệ Lục có dáng dấp xấu xí rất đạt đến trình độ nhất tâm giao rồi, cho nên Thư Hoàn cố gắng áp chế oán khí : "Cho ta mượn chút bạc, mấy ngày nữa để ám vệ Lục trả lại cho ngươi!"

      Lưu Chỉ Hàn còn sợ chết hỏi, " quyết định mấy ngày nữa mới bỏ qua cho ám vệ Lục?"

      Thư Hoàn trừng .

      "Khụ!" Lưu Chỉ Hàn ho tiếng, "Ta vào phòng lấy cho ."

      Mỗi lần gặp mặt đều là mượn bạc, Thư Hoàn cũng rất bất lực, nhưng lúc này lại chú ý tới nam nhân này quần áo xốc xếch...

      Nếu phải còn có chỗ hữu dụng cần tìm người này, Thư Hoàn hận thể trét mì vào mặt !

      Đợi lấy được bạc, Thư Hoàn thanh toán tiền mì, cho tiểu nhị chút tiền bảo đến trước cửa phòng Lưu Chỉ Hàn nhổ nước bọt.

      Tiểu nhị lập tức kinh ngạc, Thư Hoàn bị ánh mắt quỷ dị của nhìn có chút xấu hổ, nghĩ cũng biết tiểu nhị kinh ngạc cái gì, nhất định cho rằng nàng lấy oán trả ơn mượn bạc người ta xong nhổ nước bọt vào người ta.

      Thư Hoàn tức giận đến đoạt lấy bạc về, "Ngươi nhổ ta tìm người khác nhổ!"

      "Ta nhổ ta nhổ!" Tiểu nhị cúi đầu khom lưng nhận "mỹ sai" kia, đây là vì ngụm nước miếng mà khom lưng đấy!

      "Hừ!" Thư Hoàn chống nạnh ở đầu cầu thang nhìn lén, đôi mắt nghiêm túc này so với năm đó theo lão phu tử bảo thủ nghiêm túc đọc sách còn cố gắng hơn.

      Đáng tiếc kế hoạch khi dễ người hoàn mỹ này lại thất bại!

      Bị tiểu nhị thành việc ít, hỏng việc nhiều bóp chết từ trong trứng nước!

      Lưu Chỉ Hàn cười như cười nhìn miệng tiểu nhị chẹp nước miếng.

      "Khách, khách quan..." Dưới tình thế cấp bách tiểu nhị lại nuốt nước miếng trở vào, làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ, cũng coi như thông minh thêu dệt lời dối: "Khách quan muốn nước nóng ?"

      " phải ngươi vừa mới bưng qua cho ta sao?" Lưu Chỉ Hàn giả vờ khó hiểu.

      "Hả?" Tiểu nhị thầm nghĩ sao ta nhớ? cũng rơi vào mơ hồ, sau đó chợt nghe thấy giọng điệu chậm rãi của vị khách quan kia, ánh mắt biết quét đến nơi đâu: "Ta chọc ngươi thôi!"

      Tiểu nhị sợ tới mức hai chân đều run bắn lên, chắc hẳn vị khách quan này biết vừa rồi thổ nước miếng ở cửa phòng! Mắt thấy chuyện còn có đường quay về, tiểu nhị vội vàng xin cáo lui, hoàn toàn dám vì chút bạc mà dính vào chuyện của người khác.

      Thư Hoàn ở đầu cầu thang chạm phải ánh mắt của Lưu Chỉ Hàn quét tới, trái tim khỏi nhảy thình thịch, phô trương thanh thế : "Ngươi, ngươi ngươi ngươi nhìn cái gì!"

      "Nhìn chứ sao!" Giọng điệu Lưu Chỉ Hàn tựa như thời tiết rất tốt.

      Dù sao Thư Hoàn cũng là làm chuyện xấu bị người ta bắt được, cực kỳ chột dạ, hoàn toàn so đo lời mờ ám này, nàng vùng vẫy bước . Đáng tiếc Lưu Chỉ Hàn dễ gì nắm thóp được nàng, có thể sảng khoái thả người mới là đầu óc có vấn đề, "Ta tự hỏi nể mặt ám vệ Lục, từ khi lần đầu tiên chạm mặt dùng lễ đối đãi với nương, nhưng vì sao nương lại dựng râu trừng mắt với ta? Hôm nay lại càng cho người dùng nước bọt để đãi, xin hỏi nương, tại hạ đắc tội chỗ nào?"

      Mặt Thư Hoàn lúc trắng lúc xanh rồi chuyển sang đỏ, xấu hổ đến mức toàn thân khô nóng, đỉnh đầu như bốc khói, là nàng tốt là nàng đúng, nhưng lần này bị Lưu Chỉ Hàn giáp mặt chỉ ra việc ác khiến người ta hận thể chui vào kẻ đất, miệng cũng nghe theo sai bảo, "Ta, ta ..."

      " có gì!" Lưu Chỉ Hàn nhếch môi cười, chỉ là vẫn luôn nhớ lần giáo huấn đó, nếu dám lấy tư thế người gây để treo ngược mối quan hệ hai người, cho nên trước khi Thư Hoàn bối rối lại cười : "Ta chọc thôi! Có lời gì ngại vào phòng !"

      câu "Chọc thôi" nhìn như tràn ngập ý đùa giỡn, nhưng chính câu nhàng này khiến Thư Hoàn đột nhiên thở hơi, lúc này nàng mới ý thức được mình đầu đầy mồ hôi, vội vàng từ chối, ", được, ta còn muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng mau quay về phòng !"

      "Được!" Lưu Chỉ Hàn nhịn xuống xúc động muốn vươn tay vuốt ve đỉnh đầu nàng, trước mắt hai người vẫn chưa quen thuộc đến mức động tay động chân, cười : " ngủ sớm, tránh cho tiều tụy!"

      Thư Hoàn qua quýt gật đầu, cũng cẩn thận nghe trở lại phòng.

      Thư Hoàn nằm ở giường nghỉ ngơi đột nhiên ý thức được đúng, mưu đồ nàng sai người nhổ nước miếng ràng là Lưu Chỉ Hàn quần áo xốc xếch ra lúc trời tối.

      Nàng bị đầu độc mắt, nàng cực kỳ có đạo lý để giáo huấn nam nhân có thể phơi bày dáng người ở bất cứ nơi đâu!

      Nhưng tại sao ầm ĩ đến cuối cùng lại trở thành nàng đúng chứ?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51.

      Mặt trời vừa mới nhô lên, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch;

      Lưu Chỉ Hàn vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ xem ai dùng bồ câu đưa tin, là hoàng thượng khả năng lớn, nếu là cấp khác có chuyện quan trọng sắp xếp, lần trước đụng phải Trang Thiệu Nhàn tới, dù sao trước đó vài ngày Trang Thiệu Nhàn mới nhận nhiệm vụ từ trong cung ra; về phần những người khác, ngoại trừ nhị lão Lưu gia có chuyện tìm ra trong chốc lát nghĩ đến ai cả.

      Lưu Chỉ Hàn mở cửa sổ ra, bồ câu màu trắng dính ít sương sớm lông chim bay vào phòng, quen cửa quen nẻo đậu bàn, chờ chủ nhân trong phòng đến tháo tờ giấy cột chân chim bồ câu ra.

      Tờ giấy rất nên cũng viết được nhiều, Lưu Chỉ Hàn vừa mới mở tờ giấy ra liền nhận ra đó là nét chữ của Lưu phu nhân. Nhưng nội dung tờ giấy cũng khiến cho Lưu Chỉ Hàn phiền muộn, mẹ của quả nhiên như Thư Hoàn dự đoán, ở nhà chọn nữ nhân cho , nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhúm vui ngày hôm qua của Thư Hoàn, lại khó tránh khỏi dở khóc dở cười.

      Tiểu nương là biết "nhìn xa trông rộng"!

      Hành động lần này của nhị lão Lưu gia cũng khiến cho Lưu Chỉ Hàn bất ngờ mấy, dù sao lúc đầu vội, trước khi rời nhà chỉ muốn hủy bỏ hôn với Lý gia chứ đến quan hệ "thân thiết" giữa và Thư Hoàn, cha mẹ biết chuyện thúc giục thành gia nên sau khi hủy hôn với Lý gia liền phân phó hạ nhân tìm chân dung của các nương gia khác cũng sai.

      Loại chuyện trơ mắt nhìn cha mẹ tiếp tục chọn vị hôn thê này, Lưu Chỉ Hàn cũng cho là lúc đó mình suy nghĩ chu đáo, dù sao lúc đó cho là mình có vị hôn thê, thể tiếp tục mờ ám tới lui với Thư Hoàn, cho nên trước khi về nhà thành thân vì tránh cho mình chưa chết tâm còn băn khoăn Thư Hoàn, liền những lời chó má bôi đen mình với Thư Hoàn, gì mà thích vị hôn thê mặc kệ nàng xấu hay đẹp.

      Cũng vì những lời chó má này khiến Lưu Chỉ Hàn biết Lý Nhược Mai ngấm ngầm qua lại giữa và Tiếu Cảnh Thăng, mặc dù phản cảm tức giận cũng dám quay đầu liền tìm Thư Hoàn. Mà Lưu Chỉ Hàn càng thể cam đoan thề thốt với cha mẹ có người mình thích muốn dẫn nàng về nhà thế này thế kia.

      Dĩ nhiên Lưu Chỉ Hàn vui khi nhị lão trong nhà nhiều lần nhúng tay vào đại nhân sinh của , nhưng cũng thể oán hận bọn họ, nhị lão tiền trảm hậu tấu lần nữa cho đính hôn trước Lưu Chỉ Hàn cảm thấy mình may mắn lắm rồi, vì thế bàn tùy ý lấy tờ giấy, mài mực múa bút.

      Đợi đến khi viết xong, Lưu Chỉ Hàn cột tờ giấy vào chân chim bồ câu.

      Chim bồ câu này thèm ăn điểm tâm trong dĩa, có lẽ chim bồ câu này đường mệt nhọc nên Lưu Chỉ Hàn cũng tùy ý để nó ăn đuổi .

      Bên ngoài mặt trời xé tan màn đêm hé ra ánh sáng rực rỡ.

      Lưu Chỉ Hàn dùng nước trong chậu rửa mặt, rửa mặt xong xuống lầu ăn cơm.

      Dưới lầu ít người, Lưu Chỉ Hàn chọn vị trí trong góc bảo tiểu nhị mang thức ăn lên.

      Tiểu nhị này xem như quen biết , mang theo đôi mắt gấu mèo nịnh nọt bưng trà dâng nước, chuyện tối qua nhổ nước miếng ở trước cửa phòng người ta bị bắt được, khiến cả đêm tiểu nhị thể ngủ yên, rời giường cũng chột dạ phiền muộn.

      Lưu Chỉ Hàn có thể hiểu chút tâm tư này của tiểu nhị sao? phải là làm chuyện ác chột dạ, sợ tố cáo chưởng quầy để ông ta bảo gã cuốn gói cút à, cũng có lòng dạ nhàn rỗi hù dọa tiểu nhị, trực tiếp khoát tay : "Nên làm gì làm !"

      Có được lời chắc chắn biết bị khách tìm phiền toái tiểu nhị thở hơi, trái tim xem như trở về chỗ cũ.

      Mới sáng sớm có rất nhiều người vào thành, đến khách
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :