1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bắt tay người trộm bội - Trà Đáo Mạt Niên (29/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27.

      Thụ Thôn trà trộn đầu đường cuối ngõ ở phố phường lâu như vậy có khả năng nghe ra dụng ý xấu châm ngòi của Hoa Diện, nhưng Thụ Thôn vẫn nghe theo lời Hoa Diện lên, dù sao đối với cũng vô cùng có lợi phải sao? Tìm ám vệ Lục và Thư Hoàn đòi tiền bán đứa bé!

      Đúng vậy!

      Thụ Thôn quyết định bán con vừa mới sinh ra của mình, cái này chẳng những nuôi được người kế thừa hương khói còn lãng phí bạc, khi trưởng thành lãng phí tiền bạc đồ cưới, bằng bán cho người bằng lòng nuôi dưỡng, làm cha vui vẻ, làm con cũng có thể có được môi trường khác!

      Thụ Thôn ảo tưởng tay cầm rất nhiều vàng bạc ruộng đồng, về nhà tái giá mấy phòng ái thê xinh đẹp, mở sòng bạc lớn nhất trấn, cả ngày khoác lác ai cũng phải cúi đầu khom lưng, trấn Trương gia này còn ai dám cho xem sắc mặt khinh thường? nương họ Vương bên cạnh hạ tư thái cầu Thụ Thôn cưới!

      Thụ Thôn mơ mộng hão huyền khỏi cười ha ha!

      Giờ sửu;

      Góc bàn tối tăm, tiểu nhị tay chống cằm, đầu gật lên gật xuống, mí mắt đánh vào nhau;

      Hơn nửa đêm, khách ở trong phòng đều ngáy khò khò, đói bụng mới xuống lầu ăn khuya, buổi tối tiểu nhị ngoại trừ thể ngủ ra những cái khác đều thoải mái, nhưng tối nay lại bị phá vỡ.

      người đến khách điếm cả người đều là dáng vẻ lưu manh, người này toàn là hơi thở dâm loạn, giọng trêu chọc văng vẳng vang vọng phía trước! Tiểu nhị tùy mặt gửi lời nhiều năm là lô hỏa thuần thanh cũng là hỏa nhãn kim tinh, nghe tiếng biết người!

      Tiếng đập bể!

      Ý thức được có người ăn no rỗi việc đến khách điếm bới móc, tiểu nhị lập tức lên tinh thần!

      Thụ Thôn nghênh ngang rảo bước tiến vào khách điếm, tay gõ bàn đặc biệt giọng điệu phách lối, "Gọi cái tên Lục tử gì đó và Thư Hoàn nương ở trọ ở quý điếm ra đây, đại gia có việc gấp!"

      la "tiện điếm" cho chưởng quầy Trương Tú Hoa chút mặt mũi rồi!

      "Được! Khách quan ngài đợi chút!"

      Tiểu nhị để ý thái độ Thụ Thôn tự cho mình cao hơn người bậc, đon đả tìm người, thời cơ kiếm bạc trắng cực tốt!

      Khách lầu, sau tấm bình phong, tấm màn dao động;

      Bóng dáng nam nữ đè lên nhau;

      Tiếng va đập ở ngoài cửa nghe rất ràng;

      Phùng Điềm Thu biết phòng trọ có cách , bảo Tiếu Cảnh Thăng làm chậm động tác chút, nhưng Tiếu Cảnh Thăng cao hứng làm gì nghe thấy, hoàn toàn quan tâm đến Phùng Điềm Thu thân là nữ tử ngượng ngùng;

      Sau đó chuyện kế tiếp phát triển tình huống có chút mất khống chế, bởi vì ám vệ Lục và Thư Hoàn vừa vặn tay trong tay ngang qua ngoài cửa phòng...

      Giọng kỳ lạ nha!

      Cũng may ám vệ Lục sớm biết Tiếu Cảnh Thăng vứt bỏ Lý Nhược Mai ở chung chỗ với Phùng Điềm Thu, buổi tối lại nhiệt tình lăn qua lăn lại;

      Thư Hoàn giống vậy, Thư Hoàn biết hai người kia tằng tịu với nhau, bỗng chốc nghe thấy tiếng "ư ử" khó hiểu của nữ tử còn với ám vệ Lục câu "Quái tai!"

      Tham gia náo nhiệt!

      Hơi đẩy cửa phòng người khác nhìn lén!

      Ám vệ Lục ho tiếng, xách cổ áo phía sau của Thư Hoàn dạt dào hứng thú nhìn trộm người ta, vừa lôi vừa kéo đẩy người đến phòng của mình;

      cẩn thận đụng phải góc bàn, Thư Hoàn bất mãn.

      Ám vệ Lục cũng giải thích nhiều, chỉ bảo người ngủ sớm.

      Thần thần bí bí lén la lén lút nhất định là trong lòng có quỷ! Chẳng lẽ Phùng Điềm Thu ở phòng sát vách làm chuyện gì thể để mọi người nhìn thấy?

      Lòng hiếu kỳ của Thư Hoàn dâng lên mười phần, đợi ám vệ Lục rời lâu nàng rón ra rón rén đến ngoài cửa Phùng Điềm Thu nghe trộm.

      Nghe vẫn chưa đủ, nàng còn chọc thủng cửa phòng người ta cái lỗ!

      Y y nha nha y y nha nha!

      Y y nha nha y y nha nha!

      Ư ư a a ư ư a a!

      "Duyệt tận" cuộc sống muôn màu "quan tận" hoa nở hoa bại, dường như nàng hiểu chút gì đó...

      đúng!

      Thư Hoàn che miệng chấn kinh, lâm vào trầm tư, nam nhân hô mưa gọi gió trong phòng Phùng Điềm Thu là ai? Nghĩ đến những ngày gần đây truyền đến tin tức hái hoa tặc nhưng vẫn quá mức, Thư Hoàn trợn to hai mắt, vội vội vàng vàng chạy tìm ám vệ Lục.

      Ám vệ Lục ngồi trước bàn lạnh lùng bình tĩnh, có chút nhức đầu , "Là Tiếu Cảnh Thăng, có quan hệ gì với chúng ta đừng quấy rầy."

      " phải Tiếu Cảnh Thăng và Lý Nhược Mai là đôi sao? si tình với Lý Nhược Mai có khả năng vụng trộm làm xằng làm bậy với nữ nhân khác."

      Ám vệ Lục khinh thường, Thư Hoàn tin tưởng nhân phẩm của Tiếu Cảnh Thăng mà cam đoan, trong lòng ám vệ Lục ngứa ngứa, có loại xúc động muốn xông vào phòng Phùng Điềm Thu hung hăng đánh cho Tiếu Cảnh Thăng trận, "Bản sắc nam nhân, thay lòng đổi dạ ở trong sớm chiều sao? Còn nữa, sao công chúa có thể biết được Tiếu Cảnh Thăng có ở trước mặt nàng diễn trò giả vộ say mê Lý Nhược Mai hay ?"

      " có lý do để gạt ta?"

      "Tướng mạo của Tiếu Cảnh Thăng bình thường nữ tử đều thích nhỉ? Công chúa cũng ngoại lệ đâu ha?" Ám vệ Lục trả lời mà hỏi ngược lại, trực tiếp hỏi khiến Thư Hoàn trợn mắt đỏ mặt cúi đầu nghịch ngón tay, ám vệ Lục cười nhạo, "Từ chối những người ái mộ khác, dùng nương làm lá chắn vừa vặn ngăn cản những phiền toái, lại cùng người tâm thương như hình với bóng! Lúc này công chúa phải biết Phùng Điềm Thu, sau đó thở phì phì lá chắn Lý Nhược Mai kia làm phiền!

      "Làm sao ngươi biết xiêu vẹo sức sẹo này chứ? Có khi nào ý nghĩ viển vông..." Thư Hoàn phục, trong lòng thắc mắc buột miệng ra, nhưng câu kế tiếp cùng với ánh mắt của càng thêm ý vị sâu xa, Thư Hoàn khẽ run lên im bặt.

      Trong phòng tĩnh lặng rất lâu, Thư Hoàn mới cười khan : "Ta có ý gì khác, lúc trước Tiếu Cảnh Thăng mở miệng ngậm miệng đều là Lý Nhược Mai, vừa đẹp vừa tuyệt, ta có thể xem hai người bọn họ là đôi sao? Đầu óc ta đơn giản như vậy nào giống như ngươi cong cong quẹo quẹo đúng ? Ta hiểu những thứ này mới hỏi thăm ngươi, ngươi đừng tức giận nữa!"

      Nếu phải ám vệ Lục vô ý nghe thấy đối thoại của Tiếu Cảnh Thăng và Phùng Điềm Thu ngán đến chán ngấy, chỉ sợ cũng bị hai người này lừa gạt, cho rằng Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng vẫn qua lại với nhau, chỉ là bây giờ xem ra, Lý Nhược Mai ở trong mắt biểu ca Tiếu Cảnh Thăng này chỉ có thể là chuyện quá khứ rồi.

      Ám vệ Lục gặp may, thứ gặp may quá mức phức tạp, có vài lời khó mà giải thích.

      Nếu Tiếu Cảnh Thăng vô sỉ lấy Lý Nhược Mai ngăn cản Thư Hoàn, e rằng cho dù hai người Tiếu Lý trải qua tình ý ngọt ngào lại dùng mắt lạnh nhìn nhau, người ngoài cũng rất khó hiểu quan hệ trong chuyện này. Lấy tư cách từng là vị hôn phu của Lý Nhược Mai, ám vệ Lục suýt chút nữa đần độn u mê bị cắm sừng.

      Ám vệ Lục chán ghét hai người Tiếu Lý phải là .

      "Ngươi làm sao vậy? Thư Hoàn được tự nhiên dùng ngón tay đẩy đẩy cánh tay .

      " sao!" Ám vệ Lục thôi nghĩ nữa, tay nắm lấy hai trảo của Thư Hoàn, "Suy nghĩ xem ta và Tiếu Cảnh Thăng, bộ dáng của ai tương đối vui tai vui mắt hơn!"

      "Ha ha, ha ha..."

      Thư Hoàn hối hận.

      Nàng chưa từng thấy khuôn mặt của ám vệ Lục nha!

      Lỡ như mặt mày khó ưa sao?

      Đầu năm nay có dáng vẻ tốt giọng cũng xấu!

      Thư Hoàn âu sầu, bắt đầu khổ sở nếu như ám vệ Lục quá xấu công chúa đại nhân nàng hạ miệng thế nào!

      "Nàng nghĩ cái gì?"

      Cốc cốc cốc! Có người gõ cửa, ám vệ Lục đúng lúc ngậm miệng, nghe giọng khàn khàn đặc biệt của tiểu nhị ở ngoài cửa : " nương, dưới lầu có trượng phu của Kiều San đến tìm, nhìn bộ dạng giống dễ chọc, có muốn xuống gặp ?"

      "Ta biết rồi." Thư Hoàn sớm đoán trước chuyện này, cho dù Thụ Thôn muốn tìm phiền toái, Hoa Diện trú tạm nhà bọn họ cũng đổ thêm dầu vào lửa.

      "Cùng xử lý?" Thư Hoàn ngẩng đầu hỏi, người đến cửa phòng.

      "Ừ." Ám vệ Lục gật đầu, câu dò hỏi vừa rồi nuốt vào trong bụng, xử lý chuyện người ngoài xong hỏi lại cũng muộn.

      Thụ Thôn đứng đợi trong đại sảnh dưới lầu bắt chéo hai chân, vẻ mặt quá mức đắc ý có chút muốn đánh đòn, nhưng đợi đến lúc thấy Thư Hoàn lập tức đứng dậy nghênh đón, vẻ mặt nịnh nọt, hiển nhiên Thụ Thôn biết người nào nên đắc tội, người nào nên đắc tội, lần trước đến đòi bạc ăn khổ khiến rút kinh nghiệm ít.

      Thức thời là trang tuấn kiệt, đúng vậy, nhưng đổi đến người Thụ Thôn, Thư Hoàn phiền muộn phải bình thường, người nhìn ngứa mắt có chuyện mau có rắm mau thả, quanh co lòng vòng kéo dài thời gian vô cùng chướng mắt.

      Thụ Thôn biết người ta phiền mình, liên tiếp nhắc tới khi còn sống Kiều San thế nào, cái gọi là lôi kéo tình cảm, làm đệm lót cho việc muốn đòi bạc, chuyện này chọc cho Thư Hoàn đau bao tử. Thư Hoàn tự hỏi giúp Kiều San gặp mặt mấy lần còn chọc cho mình tức giận tìm người nuôi dưỡng đứa bé là tận hết lòng rồi, nếu tự móc tiền túi nuôi trượng phu của Kiều San, Thư Hoàn phạ mình nghèo chết cũng nôn chết!
      Last edited by a moderator: 12/7/16
      Trâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28.

      Thụ Thôn xoa xoa hai tay, sau khi nhảm nén hương rốt cuộc cũng đắc chí : "Ta muốn nhiều, cho chút tiền lẻ xin cơm là được, dù sao các người cũng thiếu tiền đúng ?"

      Cứu tế những người có cuộc sống trong nước lửa Thư Hoàn còn bằng lòng, cứu tế Thụ Thôn bán mẹ bán con? Thư Hoàn lắc đầu muốn nhiều lời, kéo kéo ống tay áo ám vệ Lục, " ôm đứa bé xuống đây để cầm về, ba của nó còn sống mình nuôi làm gì? Chúng ta cũng cần bắt buộc nuôi đứa bé, cần trả tiền!"

      Ám vệ Lục gật đầu, làm bộ lên lầu, Thụ Thôn sợ lấy được bạc còn phải nuôi đứa bé liền vội vàng ngăn cản ám vệ Lục, "Đừng vội! Đứa bán cho các ngươi sao có thể trả là trả? muốn cho tiền mua đứa cũng cần như vậy chứ?"

      Thụ Thôn vô liêm sỉ chọc cho Thư Hoàn bực bội thở ra hơi dùng sức ho khan, ám vệ Lục vốn giận mấy cũng nhịn được mà phát cáu, đánh chưởng vào ngực Thụ Thôn làm ngã từ bậc thang thứ hai xuống đất.

      "A!" Thụ Thôn lăn lộn đau đớn kêu hô, "Gãy xương rồi, cứu mạng với..."

      " đúng là kẻ lưu manh!" Thư Hoàn hung hăng dậm chân; tiểu nhị cần người khác phân phó liền ném Thụ Thôn nằm mặt đất bị thương tích gì nhưng lại la hét như giết lợn ra bên ngoài.

      Thỉnh thoảng bị người gây phiền phức lần hai lần còn có thể nhẫn nhịn, nhiều lần ngược lại ai cũng chịu nổi, ít nhất là Thư Hoàn thể nhịn được; ngón tay ám vệ Lục vén sợi tóc của nàng để lên mũi ngửi , ngửi ra hơi thở bực bội, kế tiếp bước ra khỏi cửa chính khách điếm cho Thụ Thôn bài học nhớ đời,

      Rầm rầm rầm!

      Ám vệ Lục thi quyền triển cước với Thụ Thôn ở ngoài cửa!

      A a a!

      Thụ Thôn kêu la thảm thiết, bị đánh thành dạng chó!

      Thụ Thôn đau đớn chịu nổi liền lăn vòng, hô to, "Hoa Diện Hoa Diện tới cứu ta với!"

      Dưới tình thế cấp bách Thụ Thôn gọi cả tên cả họ của Hoa Diện, chút kính trọng của huynh đệ dài huynh đệ ngắn cũng có.

      Ám vệ Lục lạnh mặt, Hoa Diện hiểm xảo quyệt biết xuất từ lúc nào gây cản trở,

      "Ha ha ha..."

      nóc nhà khách điếm, Hoa Diện đứng ngoài cuộc rất lâu hào sảng cười to, hề có chút cảm giác tội ác làm chuyện xấu bị đâm rách tại chỗ, ngược lại tự nhiên phóng khoáng nhảy từ nóc nhà xuống mặt đất.

      "Tối nay ánh trăng rất đẹp." Hoa Diện phe phẩy cây quạt.

      Ám vệ Lục gì, lật chưởng thành quyền nện tới.

      "Ối! Quân tử động khẩu động thủ!" Hoa Diện nghiêng đầu né tránh quyền này.

      Trong lúc Hoa Diện cho rằng còn phải phí phen miệng lưỡi mới có thể giải quyết vấn đề ám vệ Lục thu quyền lại.

      quyền vừa rồi của ám vệ Lục chỉ là dò xét, tối nay thích hợp để giết người, khách phòng lầu có ít người xuống xem trò vui, trong đó còn có Tiếu Cảnh Thăng và Phùng Điềm Thu vội vàng mặc quần áo.

      Thư Hoàn vừa ngáp vừa lên lầu, ngang qua hai vị vừa mới ở trong phòng mây mưa với nhau, Thư Hoàn nhớ lại lời của ám vệ Lục, Tiếu Cảnh Thăng vô sỉ dùng Lý Nhược Mai làm lá chắn để ngăn cản "ái mộ" của nàng khiến nàng "ghen ghét"! Công chúa đại nhân cười mỉa! Nam nhân tuấn tú nàng thấy nhiều rồi, cũng cần thiết coi trọng Cảnh Thăng nhiều lắm chỉ có chút thiện cảm mà thôi, người này lại làm ra tuồng kịch như thế đúng là khiến người ta chán ghét!

      Nhưng tối nay Thư Hoàn rất mệt chủ động trêu chọc ruồi nhặng, ngoảnh mặt làm ngơ đường vòng;

      Sau khi Phùng Điềm Thu xuống giường dường như có chút mệt, nhưng nàng có ý định để Thư Hoàn ngủ an giấc, nàng ngăn lại, " và Lục tử gì đó bồi thường cho ta mà vẫn chưa thấy đâu đấy!"

      Thư Hoàn thở dài đáng tiếc, khoanh tay trước ngực, ngoài cười nhưng trong cười nhìn về phía Tiếu Cảnh Thăng.

      Tiếu Cảnh Thăng cố gắng làm người trong suốt thất bại ngượng ngùng cười tiếng, đương nhiên nhận ra Thư Hoàn rồi, cũng càng sợ Thư Hoàn gì đó ảnh hưởng đến quan hệ của và Phùng Điềm Thu. Đành phải giải thích ân oán giữa Thư Hoàn và Phùng Điềm Thu, vội vàng chen vào, "Thư Hoàn nương cũng ở đây à? Gần đây bận bịu gì sao?"

      Thư Hoàn đùa nghịch ngón tay, nhìn vào ai, "Bận bắt hái hoa tặc cho Phùng nương, dù sao danh dự của nương gia rất quan trọng!"

      Ám vệ Lục lên lầu... Có chút chột dạ!

      Thư Hoàn cố ý khó gần, nhưng Phùng Điềm Thu nhìn ra châm chọc của nàng, còn cho là bày ra vẻ mặt ta là chính nghĩa là quỷ quái hô lên, " bậy! Là hai chủ tớ sạch , ta vô tội, dựa vào cái gì đổi trắng thay đen, ràng là các người sai!"

      Người xem náo nhiệt ở bên ngáp liên tục, mang theo quầng thêm xem cuộc vui.

      Thư Hoàn ở ngoài hơn hai năm bị ít người như Phùng Điềm Thu sỉ nhục, nàng và ám vệ Lục là cẩu nam nữ ban ngày ban mặt tằng tịu gì gì đó, lúc ấy tâm tư Thư Hoàn đặt người ám vệ Lục, cũng chỉnh ít người. Lúc này bị miệng thúi của Phùng Điềm Thu sỉ nhục, Thư Hoàn vẫn mừng thầm, cảm giác biết xấu hổ trước giờ có nay lại có!

      Dùng sức ho khan tiếng, Thư Hoàn nghiêm mặt che đậy, "So ra vẫn kém nương eo chân dài!"

      Câu này của Thư Hoàn nhìn như nịnh hót vóc người đẹp khiến người ta quái tai, trận chiến nước miếng phải là nàng nhỉ? Phùng Điềm Thu có dáng người rất đẹp đấy!

      xem náo nhiệt làm ý nghĩa của Thư Hoàn, ngay cả bản thân Phùng Điềm Thu cũng biết, tiếp được.

      Ăn miếng trả miếng!

      Thư Hoàn chơi đùa ngón tay nữa, nàng ưỡn ngực ngẩng đầu cố gắng dùng cằm nhìn người! Dám công chúa đại nhân và thuộc hạ sạch , còn Phùng Điềm Thu mới bò ra khỏi ổ chăn của nam nhân đấy, đừng tưởng rằng dùng chăn lớn người khác nghe thấy! Nhưng Thư Hoàn cũng nhìn ra lấy năng lực não của Phùng Điềm Thu hoàn toàn nghe ra châm biếm trong lời của mình, thôi thôi, công chúa đại nhân còn lâu mới so đo với người là tặc mà kêu hô bắt tặc, hừ!

      Hừ mạnh tiếng!

      Thư Hoàn quay đầu dùng phương thức rất uy vũ túm lấy cánh tay của ám vệ Lục, sau đó kéo kéo đẩy đẩy ám vệ Lục vào phòng.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau;

      Phùng Điềm Thu cố tình tiến lên muốn bồi thường, Tiếu Cảnh Thăng sợ rước lấy sai lầm sợ Thư Hoàn lung tung, lập tức ngăn cản hành động có lý trí của Phùng Điềm Thu, khuyên can mãi mới mời được bà này về phòng.

      "Hắc xì!" Phùng Điềm Thu hắt xì cái, trong khoảnh khắc cùng Tiếu Cảnh Thăng tiến vào phòng cảm thấy sống lưng phát lạnh, " có gió cũng lạnh nha!"

      Hoa Diện bước ra khỏi chỗ tối, ánh mắt hiểm như con rắn độc nhìn chằm chằm nam nữ kề vai sát cánh biết liêm sỉ kia!

      Trong hẻm đen ngòm, hai nam nhân ngừng cãi nhau.

      Thụ Thôn mặt mũi bầm dập, tìm người ta phá rối nhận được chút lợi ích nào, tổn thất này nhất định phải tìm người bồi thường chứ?

      Hoa Diện trầm, sắc mặt đen thui có thể ra mực, Thụ Thôn cầm bạc chịu còn ở đó ngừng lải nhải.

      Rắc rắc!

      Tiếng vặn gãy cổ;

      Giọng vịt đực của Thụ Thôn im bặt...
      Last edited by a moderator: 12/7/16
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29.

      Mây đen đầy trời khiến sắc mặt của tiểu thương bày quầy ở ngoài cửa từ sớm tinh mơ ưu sầu, ngày mưa người đường rất ít, khách mua đồ càng ít hơn.

      Buôn bán phấn son được tốt lắm!

      Trương bà tử than vắn thở dài, đặt mông ngồi ghế với con dâu ngồi đối diện, "Thời tiết càng ngày càng tệ, con để phấn son ở đây ta bán cho, con về nhà dọn dẹp phơi quần áo !"

      Tay Yến Bình sờ sờ hộp phấn ngừng lại chút, thờ ơ : "Mùi hương phấn son của con và mẹ giống nhau, để cùng chỗ bán e rằng ổn đâu?"

      Tiền bạc trong nhà xưa nay do hai người bọn họ trông nom, nhưng phân chia rất ràng, Yến Bình rất căm tức Trương bà tử mượn thân phận trưởng bối kiếm cớ trá hình moi tiền từ trong tay nàng! Như hôm nay bà đuổi nàng về nhà mình, để phấn son lại tiền bán thuộc về Trương bà tử.

      Yến Bình nhọc công khổ sở làm phấn son, sau khi bán có tiền tại sao phải cho mẹ chồng luôn thiên vị tiểu thúc?

      Trương bà tử da mặt dày làm như nghe ra từ chối của con dâu, lại lãi nhãi bảy tám lần bảo con dâu về nhà dọn dẹp phơi quần áo.


      Ngày mưa dầm.

      Trong khách điếm, phòng ốc tối tăm, Thư Hoàn nhập nhèm buồn ngủ.

      Bên cạnh có đứa bé cần chăm sóc, Thư Hoàn cũng vì đêm qua ngủ quá muộn mà ban ngày dậy nổi.

      Thư Hoàn động tác lưu loát mặc quần áo, sau đó thay chăn đệm sạch cho đứa bé; đứa bé nho ngừng khóc, Thư Hoàn gãi gãi đầu cẩn thận ôm lấy bé tìm tiểu nhị.

      " nương muốn sữa dê tươi mới sao?" Tiểu nhị vội vàng tiến lên cười hỏi, vai vắt khăn tay để lau mồ hôi.

      "Ừ." Mỗi ngày Thư Hoàn đều cho bé con này uống sữa dê tươi mới.

      "Được!" Tiểu nhị đáp rồi vội vàng chạy .

      Phùng Điềm Thu thích ngồi chung bàn với nhiều người dùng bữa ở trong đại sảnh thấy xuống lầu, Thư Hoàn xấu bụng suy đoán Phùng Điềm Thu hẳn là nổi ha?

      Ám vệ Lục đứng canh giữ ở đầu bậc thang bỗng nhiên lên tiếng, "Sao gọi ta cùng ?"

      "Tự ta... cũng có thể mà!" Thư Hoàn trợn tròn mắt, dám đảm bảo vẻ mặt cười gian vừa rồi của mình có bị ám vệ Lục phát hay , nếu phát biết có cảm tưởng gì?

      Công chúa đại nhân lại bỉ ổi rồi!

      Ám vệ Lục giữ im lặng lên tiếng.

      Thư Hoàn đoán ra được suy nghĩ của ám vệ Lục, miễn cưỡng về phía phòng, lại nghe thấy ám vệ Lục đến bên cạnh : "Ta có thể chăm sóc đứa bé cùng nàng, đừng để mất ngủ!"

      Mỗi lần gần sát chút, lỗ tai của công chúa đại nhân đều bị hơi thở của ám vệ Lục bao vây... nhất định phải cố ý!

      Rất ngứa rất ngứa!

      Thư Hoàn nhịn xuống xúc động muốn gãi lỗ tai, vội vàng đẩy cửa vào, đặt bé con xuống giường.

      "Bên ngoài mưa rất lớn." Đứng lặng hồi lâu trước cửa sổ, ám vệ Lục quan sát người đường dưới lầu.

      "Ừ." cho gió thổi vào từ cửa sổ tránh làm bé con cảm lạnh, Thư Hoàn thả màn xuống.


      Vù vù!

      Mưa to rào rào!

      Trương bà tử bán được bao nhiêu phấn son lại bị nước mưa giội ước chửi ầm lên, Yến Bình giả câm giả điếc vội vàng thu phấn son vào trong thùng gỗ, đậy nắp xách thùng bung dù về nhà.

      Trương gia ở trong hẻm khá vắng vẻ trấn Trương gia, mỗi lần Yến Bình về đều vòng đường xa, lần này nóng lòng về nhà liền chọn đường gần. Hai bên đường hẹp này rất ít hộ gia đình, thường xuyên xảy ra chuyện đánh lộn đánh lạo, cho nên ngày bình thường Yến Bình rất thích .

      Con đường lầy lội, cộng thêm Trương bà tử mắng nhiếc ngừng, Yến Bình phiền lòng nôn nóng cẩn thận vấp ngã, cổ chân đau nhức.

      Phấn son trong thùng gỗ rơi ra mấy hộp, Trương bà tử tức chết ngừng ai u tiếc nuối! Yến Bình hoàn toàn nghe bà mẹ chồng vắt cổ chày ra nước gì, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào góc tường dơ dáy bẩn thỉu, nơi đó có bàn tay người bị chôn vùi, nhìn kỹ hơn, là đầu người trợn to hai mắt nhìn người!

      "A!"

      Tiếng thét chói tai sởn tóc gáy văng vẳng vang vọng...


      Ám vệ Lục chú ý tới động tác tay của Thư Hoàn ở tấm màn, tiện tay đóng cửa sổ lại.

      "Tới đây !" Mưa to gió lớn đứng trước cửa sổ làm gì? Có cảnh đẹp? Có người đẹp? Thư Hoàn vẫy tay.

      "Ừm!" Ám vệ Lục kéo cái lưng mỏi dựa vào ghế.

      Vặn eo đại biểu cho mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.

      Chung đụng nhiều năm bỗng chốc Thư Hoàn phát ám vệ Lục cũng mệt mỏi giống người thường, rất ngạc nhiên nha! Sau đó nàng nghe thấy gì nào? Ám vệ Lục lười nhát vẫy tay với nàng: "Giúp ta xoa bóp vai!"

      Làm thuộc hạ cũng dám sai chủ tử làm chuyện thuộc bổn phận nô tỳ xoa vai đấm chân, trong lòng Thư Hoàn nín nghẹn hơi cảm thấy ám vệ Lục ngứa da, nhưng nàng vẫn chầm chập lê bước qua.

      Ám vệ Lục cảm thụ hai móng vuốt vai, trong lòng buồn cười, nhấp ngụm trà, "Còn nhớ vừa tới thị trấn Trương gia, nhìn thấy phụ nhân và lão bà tử già trẻ bán phấn son ?"

      "Ừ!" Đương nhiên Thư Hoàn nhớ , lão bà tử bán phấn son lúc trước còn bảo nàng hỏi ám vệ Lục có phải thích nương thơm ngào ngạt hay ! Nhớ lại chuyện cũ, Thư Hoàn khó chịu thái độ đại gia lúc này của ám vệ Lục liền hung hăng dùng ngón tay nhéo thịt; ám vệ Lục nhanh chậm mở miệng, " rất nhiều ngày thuộc hạ tắm rửa cái cổ, ô uế móng tay công chúa là xin lỗi nha!"

      Thư Hoàn vô thức giơ hai móng vuốt lên nhìn, vừa rồi nàng dùng lực trong móng tay nên cũng có bùn, lại nghĩ đến đêm đó bị ám vệ Lục liếm đầu ngón tay, ngón tay nàng run lên, lỗ tay ửng đỏ, thần tư bấn loạn, nghe thấy ám vệ Lục Yến Bình và Trương bà tử quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nàng bay bổng hỏi, " nương thơm ngát càng khiến cho nam nhân thích sao?"

      Ám vệ Lục sửng sốt, hơi suy nghĩ chút hiểu ra vì sao Thư Hoàn hỏi câu này, "Người ngoài biết sao, nhưng đối với ta mà có thơm mấy cũng có ngày ngán, thơm hay quan trọng, chỉ cần ta thích nương kia là được!"

      thích vì hương thơm, cũng vì hương thơm mà thích.

      Thư Hoàn đối với câu trả lời này coi như thoả mãn, giọng rầu rĩ, "Vậy, vậy hương của ta thơm sao?"

      Cái này...

      Ngón tay ám vệ Lục gõ gõ mặt bàn lại khẽ nâng trán, "Sát lại gần ta ngửi thử xem!"

      Mưa to rào rào khiến ít người đường có nhà xa chạy vào khách điếm tránh mưa;

      cặp vợ chồng chừng hai mươi tuổi ngồi ở trong góc khuất đại sảnh, ngoài miệng càu nhàu cơn mưa này biết đến khi nào mới ngừng, hai người cũng quên tám chuyện, là sáng nay có cặp mẹ chồng con dâu ở trong kênh rạch phát cỗ thi thể, sau khi được nha dịch tra kết luận thi thể này là của nam nhân thường xuyên đánh bài ở trong sòng bạc, Thụ Thôn.

      Cũng thê tử Kiều San của Thụ Thôn vừa mới sinh non, sinh đứa bé ra qua đời.

      Thụ Thôn kết thù kết oán với người ta rồi!

      Thù gì?

      Nghe là có người cướp con vừa mới sinh ra của Thụ Thôn.

      Vậy các ngươi cái chết của Thụ Thôn lẽ có liên quan đến kẻ xấu cướp con của ?

      chừng ấy chứ!

      Có hai nha dịch bung dù vào khách điếm, "Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây!"

      Nha dịch tới cửa xưa nay luôn bày ra thái độ tốt, chỉ tay năm ngón.

      Tiểu nhị nháy nháy mắt, ngay cả chào hỏi khách khứa cũng kịp, ngoan ngoãn chạy vào trong phòng tìm chưởng quầy ra "gặp khách"!

      Chưởng quầy cũng đau đầu, ở trong phòng kêu trời trách đất phen lập tức treo lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt đón khách!

      Khách quý này ấy à, người bình thường đắc tội nổi!

      Nhanh chóng nhìn xem là ai lại chọc phải đại gia này tới cửa!

      Hai nha dịch gần đây chạy đến khách điếm ít lần, cũng coi như thân quen với chưởng quầy, cho nên sau khi nhận bạc chưởng quầy hối lộ theo lên lầu đàm luận với khách phòng lầu.

      Hai nha dịch ngoại trừ thái độ thu bạc mắt chó nhìn người thấp ra, mấy cái khác ngược lại cũng che giấu, cái vị khách Lục tử gì đó ở khách điếm các người đúng là thần tiên! Lại gây tai hoạ rồi! Cách kiện hái hoa tặc lần trước tới mấy ngày đấy! Nhưng Lục tử gì đó lần này gặp họa rồi, họa lớn luôn rồi! Có người tối hôm qua trông thấy ở trong ngõ hẻm giết người, cũng có người và người chết Thụ Thôn có thù oán.

      ngắn gọn!

      Có dính líu đến người chết, cho nhiều bạc hơn nữa cũng có cách nào dàn xếp ổn thỏa, vẫn phải để vị Lục tử kia theo hai nha dịch chuyến. có chuyện gì lớn, tuỳ ý lảm nhảm!
      Last edited by a moderator: 12/7/16
      Trâu thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 30.

      Đứa bé vừa sinh ra tới mấy ngày được nuôi dưỡng tốt rất dễ chết non, cho nên ngoài miệng Thư Hoàn kháng cự muốn muốn, nhưng chuyện hầu hạ con Kiều San rất chuyên tâm, nỗ lực thực sợ người thư thản, tiền ăn mặc đều dùng hết cho đứa bé, tìm ra lỗi sai nào, để cho đứa bé chịu uất ức.

      Điển hình năng chua ngoa nhưng lòng dạ đậu hủ?

      Ha ha ha ha ha ha ha ha... Sai rồi!

      Thư Hoàn ngu ngốc đắc tội với người khác khắp nơi sau đó sau lưng làm chuyện tốt lưu danh, trán nàng có ghi mấy chữ rành thế đối nhân xử thế sao? Nàng hầu hạ con nhà người ta cùng hầu hạ rửa chân chùi đít tổ tiên dường như phải xuất phát từ thương tiếc, hoàn toàn xuất phát từ nàng làm việc trắng đen ràng từ nghiêm túc!

      Cốc cốc cốc!

      Có tiếng gõ cửa!

      Thư Hoàn đoán chừng là tiểu nhị mang sữa dê và thức ăn lên, nàng bưng bát sữa dê hoàn toàn tươi mới đút cho bé con xong mới ăn cơm.

      Ám vệ Lục đợi lâu, tức thời chuyển đôi đũa qua, nhưng lo lắng lần trước công chúa đại nhân bị mảnh vụn ly trà cứa đứt tay vẫn còn đau, "ân cần" : "Ta đút cho nàng ăn!"

      Vậy cũng rất thân mật nhỉ?

      Trái tim Thư Hoàn căng thẳng ra vẻ bình tĩnh lắc đầu, " có gì đáng ngại, tự ngươi ăn !"

      Bị từ chối, ám vệ Lục cười tiếng.


      Lại đến bên kia.

      Sáng sớm Phùng Điềm Thu bị đói làm cho tỉnh dậy, khuôn mặt tiều tụy;

      Phùng Điềm Thu eo mỏi lưng đau bất mãn đánh thức Tiếu Cảnh Thăng chỉ lo ngáy ò ò ở bên săn sóc cho nàng hai câu.

      "Tối hôm qua tiêu hao thể lực quá mức, Điềm Thu nàng để cho ta ngủ lát !" Tiếu Cảnh Thăng hé mắt, giọng điệu của câu đầu tiên là phàn nàn.

      Phùng Điềm Thu...


      Đầy bàn cao lương mỹ vị hầu hạ hai vị nha dịch, chưởng quầy bất chấp đau lòng chi tiêu, đối với lời của nha dịch liên tiếp gật đầu đồng ý, đáp ứng cam đoan chuyển lời cho Lục tử kia, còn Lục tử kia tự mình đến nha môn tiếp nhận thấm vấn.

      Hai vị nha dịch thấy chưởng quầy phối hợp như thế cũng hoạnh hoẹ thêm, sau khi ăn uống no nê rời .

      Còn khách mời trong đại sảnh dưới lầu đều bày ra tư thế xem náo nhiệt, sau lưng thầm khách điếm này đúng là lắm tai ương, dăm ba ngày mời nha dịch ăn bữa lớn, sợ lỗ vốn rồi!

      Phùng Điềm Thu thở phì phì xuống lầu, tùy ý ngồi cùng bàn với người ta, đến mấy câu kinh hô, cái gì? Hái hoa tặc kia hóa ra là tội phạm giết người?

      chỉ cướp con của người khác còn vặn gảy cổ của Thụ Thôn để chết có đối chứng?

      Ôi trời ạ! Thế giới này biến đổi quá nhanh!

      Phùng Điềm Thu suy nghĩ người theo chủ tử có thể làm ra chuyện cướp đứa bé chuyện giết người cũng chẳng lạ gì, nàng chưa từng quên chủ ý lúc đầu của Lục tử là Thư Hoàn làm chủ tử kia. Phùng Điềm Thu thầm nghĩ Thư Hoàn là kẻ ngu ngốc, bên cạnh có hạ nhân mang ý đồ xấu cũng sợ có ngày lật thuyền trong mương!

      được!

      Phùng Điềm Thu dùng sức đặt bát đũa xuống, quyết định cho Tiếu Cảnh Thăng biết tin tức trọng đại có quan hệ đến Lục tử gây án giết người kia.

      Vội vàng lên lầu thở mạnh, Phùng Điềm Thu xốc chăn lớn kéo lỗ tai Tiếu Cảnh Thăng ba la ba láp trận...

      Khẩu vị của Thư Hoàn tốt, bữa ăn có thể ăn nhiều thêm cái bánh bao, đổi thành cơm trắng cũng phải ăn bát đầy, nhưng động tác nhai của nàng so ra kém ám vệ Lục, lúc ám vệ Lục ăn xong hai chén cơm đồng thời để bát đũa xuống nàng vẫn chưa ăn xong; ám vệ Lục đứng dậy dựa ở cửa lẳng lặng quan sát cái miệng của Thư Hoàn ăn đồ ăn, phát nàng nhai càng lúc càng chậm, miệng mở ra cũng càng lúc càng , nhịn được mỉm cười, ám vệ Lục ho khan vài tiếng về phía cửa sổ.

      bị ám vệ Lục nhìn chăm chăm, Thư Hoàn thở hơi, nếu phải ăn cơm nàng rầu rĩ đến mức muốn túm tóc cào da đầy! Lần sau ăn cơm ăn nhanh nàng gọi là Thư Hoàn, chỉ động tác nhanh mà còn phải ăn xong trước ám vệ Lục, sau đó dán mắt quan sát mỗi động tác nhai nuốt của , xem có thể ăn ngon có thể nuốt trôi được nữa , hừ!

      Trong lòng Thư Hoàn xoay chuyển vô số ý niệm trả thù, ăn cơm cũng ngon miệng hẳn lên,

      Chưởng quầy ở trước cửa tiễn bước nha dịch, có chút ưu sầu nha!

      Tiểu nhị thấy mặt ông u sầu bép xép câu, "Có phải chưởng quầy ngài vô cùng rảnh rỗi hay ? Có thể giúp đỡ kiểm sổ sách ?"

      Chưởng quầy nhìn ngoài cửa mưa như trút nước thương xuân bi thu cảm xúc rối rắm gì đó đều biến mất, hung hăng vỗ cái ót tiểu nhị cái, " làm việc của ngươi !"


      Dưới uy quyền của Phùng Điềm Thu, Tiếu Cảnh Thăng mặc quần áo xuống lầu, tinh thần có chút phấn chấn, bất đồng với Phùng Điềm Thu ở trong đại sảnh thu thập tin tức đầu đuôi độ chuẩn xác mười phần , Tiếu Cảnh Thăng vừa mới xuống lầu liền tìm chưởng quầy chào hỏi.

      Chưởng quầy tinh ranh, bâng quơ vài ba câu liền nghe ra mục đích của Tiếu Cảnh Thăng, còn Tiếu Cảnh Thăng bị đâm chọc tại chỗ cũng giấu giếm nhiều, nhún vai, "Ông có thể thẳng, ta và Thư Hoàn có quen biết, thuộc hạ của nàng xảy ra chuyện ta thể thờ ơ ra tay giúp đỡ! Dù sao cũng chỉ tận chút sức , là tâm ý của ta phải sao? Nếu phải Lục tử có cảnh giác trong lòng nghi ngờ ta, ta đích thân đến hỏi Thư Hoàn mà phải tới hỏi chưởng quầy ông!"

      Lời ngon tiếng ngọt luôn luôn là sở trường của Tiếu Cảnh Thăng, tuy nhiên chưởng quầy vẫn nửa tin nửa ngờ, "Ngươi Lục tử gia nghi ngờ ngươi, biết nghi ngờ ở chỗ nào?"

      Chưởng quầy cũng hoàn toàn bị lừa, bắt lấy mấu chốt vấn đề hỏi. Tiếu Cảnh Thăng sớm có đáp án cho câu hỏi này, nếu cố ý tiết lộ chuyện Lục tử thích , nhưng Tiếu Cảnh Thăng cũng thầm từ chối cho ý kiến, biết từ lúc nào ngay cả gã sai vặt cũng xứng với từ "gia" này rồi? Tiếu Cảnh Thăng rất biết cách giáp mặt ứng xử cười đến mức mặt mày rạng rỡ, "Chắc hẳn chưởng quầy ông cũng nhìn ra chút tâm tư của Lục tử đối với Thư Hoàn, phong độ lịch lãm ngọc thụ lâm phong như ta, đối mặt với gã sai vặt xem mình như tình địch cũng có chút khó à!"

      Khụ khụ! Chưởng quầy nghe Tiếu Cảnh Thăng dõng dạc xong, suýt chút nữa phun nước trà trong miệng ra, khách quan ngài là kiểu thư sinh nho nhã yếu đuối, chút khí tràng cũng có nha! Còn Lục tử gia vững vàng trầm ổn chuyện làm việc gọn gàng ngăn nắp là gã sai vặt? Chưởng quầy ngừng lắc đầu tin, Thư Hoàn nương là tỳ nữ ông còn tin vài phần!

      Đến cuối cùng chưởng quầy cũng giữ miệng giữ mồm, tiết lộ cho Tiếu Cảnh Thăng chút xíu chuyện liên quan đến Lục tử "giết người", vì nguyên nhân khác, Tiếu Cảnh Thăng cho bạc đủ, đáng để ông bán đứng Lục tử gia lần!


      U thành.

      Thị trấn Trương gia cách U thành tính là xa, cho nên thị trấn Trương gia mưa U thành cũng mưa.

      "Lại mưa!" Lưu phu nhân nhìn ngoài cửa sổ, tay nâng trà nóng cảm khái, "Từ bé Chỉ Hàn thích mặc nhiều, nhưng đừng để bị lạnh!"

      Lưu lão gia dựa vào ghế lắc lắc, tay ngừng lật trang sách, "Đừng quan tâm, con trai nàng da thô thịt dày sao có thể bị cảm lạnh! Nàng có thời gian rỗi cau mày nhíu mi bằng tìm bà mối giúp con trai tìm nương có có gia cảnh trong sạch, đừng để mỗi năm đánh nhạn lần này lại bị nhạn mổ mắt!"
      Last edited by a moderator: 12/7/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 31.

      Trở lại phòng, Tiếu Cảnh Thăng bị chưởng quầy qua loa vài câu đuổi cảm thấy vô cùng căm phẫn, vốn mấy hứng thú với chuyện Lục tử giết người, tìm chưởng quầy bắt chuyện là hoàn toàn muốn nhìn mình Phùng Điềm Thu bận rộn xem náo nhiệt, nhưng tính tình thích nhiều chuyện lại lòng vì người ta nghe ngóng rồi để đổi lấy cái gì? Chưởng quầy xem có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú! Tiếu Cảnh Thăng là loại người tiểu nhân tính kế ở sau lưng đáng bị đề phòng như thế sao?

      Cho dù Tiếu Cảnh Thăng từng ngừng ái mộ Thư Hoàn nương, nhưng giữa bọn họ hoàn toàn có thù oán lớn!

      Tiếu Cảnh Thăng trở về phòng trái lo phải nghĩ, nện mạnh quyền vào bàn, muốn để cho nhúng tay vào sao, thể phá rối hồ nước trong suốt thấy đáy sao?

      Cũng may Phùng Điềm Thu cam lòng bỏ qua "hái hoa tặc" Lục tử, bất đồng ý kiến với Tiếu Cảnh Thăng, cho nên chữ với về chuyện "hái", ngược lại là "hơi giống hùng"!

      Vì vậy hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, gõ cửa phòng sát vách;

      Hỏi hai người làm gì?

      Đương nhiên là gã sai vặt Lục tử thu thập châu báu chạy mau , có nha dịch hung thần ác sát tới cửa bắt ngươi đấy, nếu chạy phải ngồi đại lao, thưởng thức chế độ tội phạm, mỗi ngày cùng ăn cùng ở với chuột đấy!

      Thư Hoàn vắt hết óc trái ôm phải dỗ đứa bé chơi đùa, vô cùng chào đón Tiếu Cảnh Thăng sang đây, đặc biệt là còn mang tin tức xấu đến, vẻ mặt giả bộ lo lắng cùng khoa tay múa chân, nhìn Phùng Điềm Thu đứng im phía sau xứng với thái độ từ cao nhìn xuống làm cho khuôn mặt người ta tê dại, nàng ta có gì hay mà phải đắc ý chứ, là vì cho người khác tin tức xấu nên nàng ta bày ra mới sắc mặt ân nhân giống như mau tới vẫy đuôi , bản nương ban thưởng cho ngươi!

      Hai vị khách mời mà tới này là lỗ mũi trâu*!
      (* mâu thuẫn chủ yếu của việc hoặc mấu chốt ảnh hưởng đến toàn bộ)

      Thư Hoàn buồn nôn!

      Mỹ vị vừa mới ăn khỏi trở thành đồ hỏng phun ra ngoài, Thư Hoàn quyết định muốn chuyện với hai người ràng có ý đồ xấu tới cửa, nàng ngồi giường, tấm màn che trước mặt, toàn bộ đều giao cho ám vệ Lục xử lý.

      Ý nghĩ đuổi khách của Thư Hoàn hết sức ràng, nhưng Tiếu Cảnh Thăng đứng lặng ở cạnh cửa lâu sửng sốt giả bộ nhìn thấy, ngừng liến thoắng với ám vệ Lục mục đích tự cho là "rất tốt", ngừng khuyến khích ám vệ Lục rời thị trấn Trương gia, chạy trốn tránh đầu sóng ngọn gió. Còn Thư Hoàn buồn bực, Tiếu Cảnh Thăng mở miệng tiếng ám vệ Lục giết người, còn bảo ám vệ Lục "chạy án", đây phải là khiến ám vệ Lục giết Thụ Thôn biến thành sát nhân chịu oan ức vì người, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch sao?

      So với bất mãn của Thư Hoàn, ám vệ Lục ngược lại khó chịu mấy, bị vu oan hãm hại cũng gấp, mời Tiếu Cảnh Thăng vào phòng ngồi cẩn thận .

      Tiếu Cảnh Thăng có chút tình nguyện, gã sai vặt tên là Lục tử này bị mấy câu của dọa sợ thu thập châu báu chạy trốn đúng là ngoài ý muốn!

      Cho nên , Tiếu Cảnh Thăng hoàn toàn hiểu chuyện Thụ Thôn chết cùng với những thứ ngổn ngang trong đó, trong lòng xem thường tính tình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của gã sai vặt Lục tử, dự tính của chuyến này là hạ bọc cho người ta! Nhưng đừng trách Tiếu Cảnh Thăng tồi tệ, có trách trách chưởng quỹ biết phân biệt kia!

      Ám vệ Lục thẳng vào vấn đề, "Các vị có được tin tức này từ đâu?"

      "Ta có quen biết với người trong nha môn, thế nào, Lục tử ngươi tin ta?" Tiếu Cảnh Thăng ra vẻ rất bi thương thể tin hỏi.

      Ám vệ Lục ho khan, "Ngươi tiếp tục !"

      "Nghe ta , nhanh chóng ra khỏi thành tránh đầu gió, ngươi cũng muốn tiểu thư nhà ngươi kinh hồn bạt vía vì ngươi mà vất vả quá độ chứ?" Tiếu Cảnh Thăng đối với câu hỏi của ám vệ Lục tận lực tránh đáp, " từ cửa sau khách điếm, vòng qua đại sảnh, trực tiếp ra khỏi thành!"

      Ám vệ Lục lắc đầu, giết người nên cần bỏ trốn, việc cấp bách là tìm ra hung thủ giết hại Thụ Thôn để rửa sạch oan tình của mình. Ám vệ Lục biết người khác giội nước bẩn lên người đơn giản là muốn ở đại sảnh xem náo nhiệt, cho là và Thù Thôn có thù cướp con, buồn cười chính là Tiếu Cảnh Thăng mặt thúc giục nhanh chóng rời khỏi đây đừng qua đại sảnh khách điếm, ràng là cố ý che dấu những người khác cũng biết chuyện Thụ Thôn chết .

      Ám vệ Lục quyết định tìm chưởng quầy hỏi chân tướng, tin vỉa hè của Tiếu Cảnh Thăng hoàn toàn có giá trị để tin.

      Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người đối diện, Ám vệ Lục chậm rãi đứng dậy, "Tiễn khách!"

      Tiếu Cảnh Thăng phản ứng kịp, ngược lại Phùng Điềm Thu giương nanh múa vuốt : "Đây chính là thái độ của ngươi dành cho người đối tốt với ngươi sao?"

      "Người đối tốt với ta? sao? Hay là ?" Ám vệ Lục nhếch môi cười, mang theo ý châm biếm, "Tin rằng Tiếu công tử ngu xuẩn đến mức ra tay giúp đỡ tình địch, như thế nào ta cũng từng bắt nạt nương của , đúng Điềm Thu đáng !"

      Phùng Điềm Thu sững sờ, hoàn toàn vì sao thái độ của ám vệ Lục chuyển biến nhanh như vậy, còn nàng... đáng ? Còn Tiếu Cảnh Thăng sắc mặt hết sức khó coi, kéo nàng ôm vào lòng, tuyên bố chủ quyền, sau đó xoay người đẩy cửa rời .

      "Ôi chao!" Chưởng quầy vừa đến ngoài cửa bị hai người bước ra ngoài đụng phải.

      Ba người thấy đối phương xuất ở đây đều cảm thấy rất ổn, đưa mắt nhìn nhau.

      Nhưng Tiếu Cảnh Thăng nghĩ lại, khi trở mặt với đám người Lục tử rồi, còn sợ chưởng quầy bừa làm gì?

      "Vào !" Ám vệ Lục vui vẻ hoà nhã với chưởng quầy; mặc dù chưởng quầy biết diễn trò, nhưng vẫn vui quá hóa sợ như cũ, chà chà tay vào, "Cái đó, tiểu lão nhân có việc bẩm báo!"

      "Ừm." Ám vệ Lục, đóng cửa lại ngăn ánh mắt tức giận của hai người ngoài cửa, quay đầu lại làm ra thế tay mời chưởng quầy, "Ngồi , đại khái ta đoán ra ông đến là vì chuyện gì."

      Chưởng quầy có chút yên trong lòng, bưng ly trà bàn nhấp ngụm, "Là Tiếu công tử với ngươi sao, cũng tìm tiểu lão nhân hỏi chuyện Lục tử gia, nhưng tiểu lão nhân nào dám quá nhiều, chỉ qua loa vài câu rồi thôi!"

      ra là thế!

      Trong mắt ám vệ Lục lên chút ánh sáng khó hiểu, chữ. Chưởng quầy chà tay lần nữa thở dài : "Sáng nay nha dịch tới cửa, Thụ Thôn chết trong ngõ hẻm kênh rạch bị hai người già trẻ mẹ chồng con dâu phát , trong đại sảnh có ít người Lục tử gia làm, nha dịch cũng hoài nghi như vậy! Cho nên để tiểu lão nhân truyền lời thay, bảo Lục tử gia tự mình nha môn chuyến, cũng ý gì khác, chỉ tra vấn thông lệ!"

      Ngón tay ám vệ Lục gõ gõ mặt bàn, gật đầu ý bảo , so sánh với lời đe dọa của Tiếu Cảnh Thăng, chưởng quầy lời bẩm báo càng đáng tin hơn, huống chi thái độ nha dịch hời hợt, khiến người ta đoán ra chuyện này tính là lớn, hoàn toàn cần thiết rối loạn trong lòng, Ám vệ Lục đáp ứng xế chiều đến nha môn, để cho chưởng quầy thất tín với nha dịch. Ngoài ra, ám vệ Lục cũng buồn chán hỏi chưởng quầy vì sao sau khi Tiếu Cảnh Thăng tới đây, chưởng quầy lo lắng đồng ý nha môn chuyến mới có thể đứng ngồi yên.

      Đợi ám vệ Lục thay đổi trang phục Lưu Chỉ Hàn sau đó dạo vòng ở dưới lầu, về cơ bản biết chân tướng. tin lời Tiếu Cảnh Thăng , cũng hoàn toàn tin chưởng quầy. Về việc này, ám vệ Lục có dự tính trước, liền định lên lầu đổi lại quần áo đen, nhưng lại may đụng phải Thư Hoàn xuống lầu tìm người.
      Last edited by a moderator: 12/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :