1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bắt tay người trộm bội - Trà Đáo Mạt Niên (29/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 10.

      Lưu phủ.

      Giải trí ngày thường của Lưu phu nhân nhiều lắm, ngoại trừ họp mặt cùng các phu nhân ở vùng lân cận thời gian còn lại phần lớn là chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ trong viện.

      Sau cơn mưa khí ươn ướt, mười mấy chim bồ câu vây quanh Lưu phu nhân.

      Lưu phu nhân rắc gạo kê trong lòng bàn tay xuống, hỏi tỳ nữ nhổ cỏ bên cạnh, "Chim bồ câu của thiếu gia đâu?"

      "Hồi phu nhân, con bồ câu đó đưa tin cho công tử vẫn chưa trở lại!" Tỳ nữ thả công việc trong tay ra, hơi khom người trả lời.

      Lưu phu nhân nhíu mày, "Thằng bé Chỉ Hàn này hẳn nhận được tin, vì sao thả bồ câu quay về?"

      "Có thể chung quanh đây có mưa, trì hoãn đường bay của chim bồ câu!" Tỳ nữ nhặt cỏ .

      Lưu phu nhân gật đầu trở về phòng uống trà.

      Lưu phu nhân suy nghĩ nhiều, tuyệt đối ngờ con trai của bà trong lúc nổi giận nướng bồ câu ăn.


      Nhắc đến ăn bồ câu, bây giờ Thư Hoàn vẫn còn thấy hương ở trong miệng, đối với Hoa Diện biết từ đâu xuất dây dưa dứt càng cảm thấy mất kiên nhẫn.

      Ám vệ Lục nhìn ra Thư Hoàn vui, liền đứng ra ngăn tiễn lần nữa : " ra ngoài du ngoạn cùng người biết đường biết tên húy biết phủ đệ, chuyện này phù hợp với quy củ nương nhà ta, kính xin vị công tử này thứ lỗi."

      "Khá khen cho câu thứ lỗ!" Hoa Diện tình bất định.

      Thư Hoàn yên lặng thầm giơ ngón tay cái lên với ám vệ Lục, còn phối hợp với giả bộ chóng mặt.

      "Sao vậy?" Ám vệ Lục đỡ lấy Thư Hoàn bỗng nhiên sắp té xỉu.

      "Đau đầu." Thư Hoàn chớp chớp mắt, nắm lấy tay áo ám vệ Lục, "Có lời gì để Kiều San lên phòng lầu ."

      Dưới lầu quá nhiều người râu ria.

      Dưới lầu có rất nhiều người xem náo nhiệt.

      muốn làm con khỉ giở trò thẳng lên lầu.

      Chỉ có Hoa Diện bị từ chối ngoài cửa, ai biết là người nào chứ?

      Nhiều lần bị cự tuyệt, Hoa Diện lén cắn răng, đánh chủ ý lên người Kiều San theo Thư Hoàn lên lầu.

      Phòng lầu.

      Thư Hoàn dựa vào cạnh bàn, làm ra thủ thế xin mời. Kiều San mất tự nhiên lắc đầu, tỏ vẻ cần ngồi. Thụ Thôn lại quản nhiều như vậy, đĩnh đạc ngồi xuống ghế, miệng còn : "Người có tiền ở phòng thượng đẳng giống với người bình thường, chậc chậc, giường lớn quá ha ha!"

      Ám vệ Lục nghe xong trực tiếp bẻ gảy cánh tay của .

      "A!" Kiều San ngờ nam nhân mang mặt nạ màu đen kia đột nhiên lý lẽ đánh người, nàng cất giọng thét lên, gắt gỏng hỏi : "Sao ngươi lại đánh người! Thư Hoàn nuôi dưỡng gã sai vặt nghe lời vậy sao!"

      Ngón tay Thư Hoàn cọ cọ mũi, giương mắt nhìn ám vệ Lục, chờ giải thích.

      " đùa giỡn ." Ám vệ Lục đánh ngất xỉu Thụ Thôn kêu thảm thiết ngừng chửi bới dứt.

      Thư Hoàn giật mình, lại nhìn sang Kiều San bĩu môi, " cũng nghe thấy rồi đấy!"

      Kiều San lên tiếng.

      Bầu khí trong phòng có chút áp lực.

      Thư Hoàn hắt xì cái.

      Hắt xì luôn khiến người ta liên tưởng đến hồi ức tốt, Thư Hoàn được tự nhiên liếc nhìn ám vệ Lục, tiếp nhận áo choàng đưa tới khoác lên.

      Bình tĩnh luôn cần phải có người đến phá vỡ.

      Làm khách mời người ta, trong lòng nén giận còn phải mượn bạc, có ý mở miệng lại ngượng ngùng, làm chủ phòng ắt hẳn phải mở miệng trước nhỉ.

      " tính mượn bao nhiêu?"

      "Cái gì?" Kiều San thể phản ứng kịp.

      Thư Hoàn dừng chút tiếp, "Ta có thể tạm thời cho mượn năm lượng bạc, lúc nào trả lại."

      Trong lòng Kiều San ngổn ngang trăm mối, sáng nay Thụ Thôn còn uy hiếp nếu tìm Thư Hoàn vay tiền hưu nàng, ngay cả đứa bé trong bụng của nàng cũng cần.

      Kiều San có cách nào nghĩ ra có trượng phu Thụ Thôn này, mình nàng mang thai làm sao mà sống, cho nên chuyện vay tiền hôm nay là nàng bị bức bách.

      Yên lặng khóc nức nở, Kiều San đáp, "Cảm ơn!"

      " cần!" Thư Hoàn lắc đầu. Mặc dù nữ nhân thành hèn yếu, cũng chướng mắt nam nhân chơi bời lêu lổng ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc, nhưng làm công chúa của nước Đại Ngu, dù sao nàng vẫn đến mức trơ mắt nhìn con dân của mình chịu đói mà ra tay cứu giúp.

      Thư Hoàn thiếu bạc, thai phụ là chuyện thuận tay.

      chậu nước lạnh giội xuống đầu Thụ Thôn.

      "Con mẹ nó ai giội nước ông!"

      Thụ Thôn lau nước mặt, mở mắt liền mắng, sau đó phản ứng kịp ai u kêu đau.

      Thư Hoàn thích nhìn tên côn đồ trước mắt mắng trời mắng đất, làm ánh mắt ra hiệu cho ám vệ Lục.


      Nước mưa ở U thành nhiều hơn những trấn khác.

      Lý phủ.

      Thừa dịp trời mưa Lý Nhược Mai lén ra ngoài bị Lý lão gia phái người bắt trở về.

      Toàn thân Lý Nhược Mai ướt đẫm đánh nhau với đám tỳ nữa bắt nàng, trong miệng ngừng hỏi, "Vì sao, vì sao cho con và biểu ca ở chung chỗ, vì sao vì sao!"

      "Đồ nghịch nữ!" Lý lão gia tức giận đến mức mắng to, chỉ vào mũi nàng rống lên, "Biểu ca cái rắm, tên khốn đó sớm đính hôn với nương Phùng gia rồi, ngươi còn lưu luyến rời cái rắm, Tiếu Cảnh Thăng chỉ chọc ngươi mà thôi!"

      Lý Nhược Mai dùng sức lắc đầu, ở trong phòng vừa khóc vừa nháo, hoàn toàn tin Tiếu Cảnh Thăng sớm mất hứng với nàng, trí nhớ của nàng còn dừng ở hình ảnh tuyệt vời của hai người.

      Lý lão gia tức giận, bất chấp ngăn cản của Lý phu nhân, trực tiếp sai người nhốt con biết tốt xấu này vào phòng củi.

      "Biểu ca, biểu ca, tại sao huynh đến thăm muội, tại sao đến giải thích với cha mẹ muội, tất cả mọi người đều lừa gạt ta..."

      Chuột ở phòng củi nhiều đến mức ban đêm trực tiếp đánh nhau, Lý Nhược Mai bị hù sợ thét lên.

      Trời càng lúc càng tối, Lý Nhược Mai chỉ lo trốn chuột ngược lại đau lòng bao nhiêu.


      Vén màn lên.

      Thư Hoàn nhớ đến chuyện lúc sáng ám vệ Lục dùng môi chạm vài lỗ tai của mình khỏi lăn qua lăn lại giường, kéo tay áo ám vệ Lục cho .

      " buổi tối có chim bồ câu nướng ăn, tại sao có hả!"

      Bởi vì mẹ ta dùng bồ câu gởi tin cho ta!

      Ám vệ Lục kéo tay áo xoa xoa mi tâm, "Hết rồi."

      " tin!"

      "Bồ câu nuôi trong nhà, có nhiều." Ám vệ Lục dịch góc chăn.

      "Nuôi trong nhà? Ai nuôi?"

      "Mẹ ta." Ám vệ Lục quyết định nhân cơ hội này ra tất cả, "Trong nhà dùng bồ câu đưa tin, bảo ta mau chóng về nhà kết hôn."

      Thư Hoàn sửng sốt trợn tròn mắt, cố làm ra giọng điệu thoải mái, " tin!"

      Ám vệ Lục trầm mặc, lại khẽ cười : "Công chúa, thuộc hạ hai mươi ba rồi, hôn được định từ sớm, nhưng vẫn luôn có cơ hội nhắc tới nên cũng hiểu ."

      Thư Hoàn ão não cào tóc, tại sao lại bị kẻ khác chiếm dụng trước rồi? Hôn nhân được hai gia đình định sẵn từ gì gì đó đáng ghét! "Đối phương là ai?"

      "Công chúa rất tò mò sao?" Ám vệ Lục bất ngờ nhíu mày, cho rằng Thư Hoàn thích nghe chuyện nhàm chán.

      "Đúng vậy, rất tò mò, ta nghe xem!" Trong lòng Thư Hoàn cũng sắp khổ sở thương tâm đến chết rồi, nhưng vì muốn ám vệ Lục nhìn ra điều gì, nàng ra sức trợn tròn mắt giọng điệu nhàng, "Thê tử của ngươi nhất định rất đẹp nhỉ!"

      "Ừ."

      Khen ngợi tình địch xinh đẹp gì đó chỉ là ra vẻ! Hứ, ngụy quân tử!

      "Có thể xứng đôi với ám vệ Lục, chắc là đại mỹ nhân, hì hì!"

      "Ừ."

      "Đừng chỉ lo ừ à như thế, mau chuyện của nàng ấy !" ra hề muốn nghe, Thư Hoàn là nhân vật điển hình nghĩ đằng nẻo.

      "Ừ." Ám vệ Lục nâng mí mắt lên, vươn tay vuốt vuốt nơi trái tim, chậm rãi mở miệng, "Hoa sen mới nở chính là nàng."

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó?" Ám vệ Lục thấy Thư Hoàn cảm xúc dâng trào, liền buông tay xoa ngực xuống , "Ta thích nàng, cho dù là xấu xí, cũng thích."

      "Vậy nàng ấy đúng là hạnh phúc!"

      Cười gượng hai tiếng, Thư Hoàn rúc đầu vào vào trong chăn.

      Để người mình mơ ước thích nữ nhân khác, đầu óc nàng nhất định là bị nhúm nước rồi.

      Có lẽ ám vệ Lục càng nhiều, nàng càng buộc mình buông tay nhỉ? Đúng ? Ám vệ Lục người ta có vị hôn thê, nàng tiếp tục theo dính vào ra thể thống gì chứ!

      Thư Hoàn cảm thấy mình rất biết làm người, nhất định ám vệ Lục thích nàng tiếp tục mò mẫm dây dưa, nàng thức thời vì mình cảm thấy mừng thầm.

      Muộn thế này rồi, nên để nam nhân có vị hôn thê trở về phòng ngủ thôi!

      "Ta, ta mệt!" Thư Hoàn ngáp cái.

      Ám vệ Lục gật đầu, "Vậy ngày mai thuộc hạ quay về U thành được ?"

      "Được! Cho ngươi nghĩ hai tháng, tùy ngươi chơi thế nào chơi!" Thư Hoàn ra vẻ hào phóng khoát tay.
      Last edited: 27/2/16
      Trâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 11.

      Trời mưa mấy ngày liên tiếp, sao bầu trời đêm nhiều lắm.

      Thư Hoàn ra khỏi nhà xí, nếu phải bụng thoải mái, nàng cũng có thói quen nữa đêm nhà xí, lần này vệ sinh lúc nửa đêm quá khổ sở rồi. Ám vệ Lục bị nàng xem thành vật trong bàn tay nhiều năm qua vị hôn thê rồi? Hôn được định từ bé? Ông trời, lòng ta gần như tan vỡ rồi!

      Người ngủ yên, đành phải đến nhà xí bộ vòng.

      Gió đêm hơi lớn, Thư Hoàn ho khan mấy tiếng.

      "Tại sao ra ngoài mặc nhiều áo chút?" Ám vệ Lục lặng lẽ theo cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng.

      Thư Hoàn sờ sờ quần áo màu đen thuộc về ám vệ Lục cảm thấy được tự nhiên, có lẽ từ nay về sau nam nhân này thuộc về người khác, quan tâm đến những nữ nhân khác, ngoại trừ chua chát còn có khó chịu. Nàng muốn ám vệ Lục ân cần, nhưng muốn ám vệ Lục quan tâm cẩn thận với người khác!

      kèm với đầu óc ràng là đau xót như dâng trào.

      "Ta quay về phòng ngủ đây!" Thư Hoàn cười hì hì vỗ vỗ vai ám vệ Lục.

      "Được!"

      Thư Hoàn chui vào trong chăn, nàng có loại xúc động muốn khóc, sau đó tạm biệt quá khứ, bắt đầu lần nữa. Nhưng nàng dám, bởi vì lỗ tai ám vệ Lục vô cùng nhạy, nghe thấy nàng khóc nhất định rất kỳ lạ.

      Hôm nay đúng là ngày công chúa đại nhân chịu khổ!

      Ngủ thôi!

      con dê hai con dê ba con dê... trăm năm mươi con dê, trăm năm mốt con dê, trăm năm hai con dê...


      Ở trong căn nhà dân bình thường trấn Trương gia, hai nam nữ làm giao dịch.

      Bên cạnh cái bàn bị gãy góc, Thụ Thôn tay gặm đùi gà, cười nheo mắt miệng đầy dầu mỡ , " hay lắm hay lắm, Kiều San và nữ nhân Thư Hoàn kia có quan hệ vô cùng tốt, Thư Hoàn thể để ý đến đạo lý, chuyện du thuyền ngươi cứ yên tâm, có Kiều San làm được!"

      "Vậy đa tạ!" Hoa Diện nho nhã cảm ơn, lại thả mấy thỏi bạc bàn.

      Mắt Thụ Thôn nhìn chằm chằm vào bạc, bạc đánh bài mấy tháng tới có rồi, lại càng phát ngôn bừa bãi, "Huynh đệ ngươi yên tâm, Thụ Thôn ta xưa nay vì huynh đệ mà tiếc cả mạng sống, nếu nữ nhân Thư Hoàn kia biết suy xét chịu cùng với ngươi, ta trói nàng thả giường ngươi!"

      " cần thô lỗ như vậy!" Hoa Diện thu chiết phiến lại đống ý , "Để Kiều phu nhân giúp đỡ thay mặt mời có chút ổn rồi, người biết còn tưởng rằng ta ham muốn sắc đẹp, ra ta càng để ý đến tài đức của nương hơn!"

      "Đúng đúng! Hoa huynh rất có lý, đến nào, hai huynh đệ chúng ta tiếp tục uống vài chén!" Thụ Thôn xưng huynh gọi đệ, lòng dạ quyết định lừa bạc từ tay Hoa Diện. Còn Kiều San sau lưng hai người, đối với chuyện thông đồng làm bậy lừa gạt Thư Hoàn cũng có chút lắc lư bất định, nàng muốn như vậy, nhưng có điều chỉ cần tìm Thư Hoàn ra ngoài là có thể có rất nhiều bạc, nàng lại cam lòng bạc trắng tới tay còn để mất.

      Kiều San vuốt vuốt bụng lâm vào rối rắm.

      Đợi đưa Hoa Diện , Thụ Thôn cất bạc xong phun ngụm nước bọt mặt đất, "Trò quái gì vậy chứ! Muốn chơi nữ nhân còn muốn giả bộ làm người tốt, mặt người dạ thú!"

      "Nhận bạc của người khác, quay đầu chàng liền mắng, cũng đâu có đạo đức gì tốt!"

      "Ối chao! Con đàn bà này phát cáu đúng ? Ba ngày đánh ngươi, ngươi muốn leo tường dỡ ngói rồi hả?" Thụ Thôn trừng mắt, vươn tay đẩy Kiều San, "Ta cho ngươi biết, đừng trông thấy mặt trắng mà động lòng riêng, ngươi sống là người nhà họ Thụ, ngươi chết cũng là quỷ nhà họ Thụ!"

      Kiều San bụng cao suýt chút nữa bị đẩy ngã, nàng vịn vách tường đỏ hốc mắt, " ràng là chàng đúng!"

      "Ông đây ngươi dám hai?"

      " dám!" Kiều San vừa khóc vừa vào nhà, nếu thuận theo ý của Thụ Thôn, e rằng mấy tháng tiếp theo nàng có lấy ngày tốt lành.


      Vầng trăng sáng chậm rãi biến mất.

      Ánh mặt trời nóng cay.

      Cửa thành thị trấn Trương gia người đến người .

      Trời mưa ngừng chặn ít đường của người đường, lúc này sắc trời dễ gì hoàn toàn trời quang mây tạnh, người qua lại cửa thành lập tức nhiều hơn bình thường.

      Thư Hoàn đứng yên ở trước cửa thành phất tay, đưa mắt nhìn bóng lưng ám vệ Lục dần dần biến mất trong đám người.

      Tối hôm qua đáp ứng ngày hôm nay để ám vệ Lục quay lại U thành!

      Theo lý mà khi thuộc hạ về nhà thành thân, làm chủ tử ít nhiều cũng phải có chút bày tỏ. Cho nên trước khi ám vệ Lục , Thư Hoàn tặng chút bạc. Mặc dù Thư Hoàn có lòng tặng vòng tay trâm cài bông tai hoặc là nhúm tóc, nhưng những cái đó có tính ám hiệu quá mạnh mẽ, khụ!

      Nếu thể ở cùng chỗ, còn chịu đơn đùa giỡn vậy cũng quá tệ rồi!

      Thư Hoàn dùng sức lắc đầu ném bực bội .

      Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến người ta quên chuyện sắp rời khỏi thị trấn Trương gia.

      Trở lại khách điếm Thư Hoàn liền thu dọn đồ nữa trang, quyết định đến nơi khác chơi. Nhưng nàng vừa mới xuống lầu bị Kiều San xấu hổ tìm tới lần nữa.

      Thư Hoàn có chút nhức đầu nâng trán, chẳng lẽ mặt của mình rất hòa ái dễ gần nên mới hấp dẫn người ta hết lần này tới lần khác đến cầu giúp đỡ? Nhìn nàng rất giống người tốt sao? Nàng chỉ là tên trộm thông minh chút mà thôi!

      Kiều San chú ý đến bao đồ vai Thư Hoàn, chỉ lo cươi tười , "Ở nhà ta có làm nhiều món ăn, biết Thư Hoàn nương có thời gian đến ăn ?"

      " rảnh!" Thư Hoàn nhìn Kiều San gượng cười cho qua chuyện, cần gì chứ? "Đừng cảm tạ ta, ta sắp rời khỏi thị trấn Trương gia rồi!"

      Kiều San sững sờ, lúc này mới chú ý tới bao đồ vai nàng, khỏi nghĩ thầm chẳng lẽ số bạc này cần trả lại? Lại hiểu : "Hoàn cảnh nơi này rất tốt, vì sao nương muốn rời ?"

      "Trấn Trương gia có hái hoa tặc lảng vảng!" Thư Hoàn nghĩ lại phát sợ nhấn mạnh : "Ta từ U thành trốn đến đây, nghe hái hoa tặc đến trấn Trương gia, ta phải nhanh, khà khà! Hơn nữa quả thực ta cũng ăn no rồi!"

      Kiều San cười gượng, nàng muốn Thư Hoàn dứt khoát rời . Cầm bạc của Hoa Diện, Kiều San nhận ủy thác của người ta, nếu như thể mang Thư Hoàn du thuyền vẫn thể để người ta rời , Hoa Diện này nhất định trở mặt lấy lại bạc, Thụ Thôn cũng có bạc dùng mà bực mình đánh người, mặc dù nàng mang thai cũng có cách nào tránh được Thụ Thôn động thủ.

      Tâm tư Kiều San quay nhanh bất định, Thư Hoàn nâng tay chào tạm biệt, mắt thấy bóng lưng Thư Hoàn sắp biến mất ở đầu bậc thang, dưới tình thế cấp bách Kiều San há miệng kêu đau, "Thư Hoàn, Thư Hoàn, đau bụng, đau quá..."

      Bên trái khách điếm có tiệm thuốc.

      Thư Hoàn vô cùng lo lắng đưa Kiều San xem đại phu.

      Nhớ trước kia ám vệ Lục có đến đây mua thuốc mỡ dãn gân cốt cho nàng phải?

      Thư Hoàn quan sát xung quanh tiệm thuốc, ký ức ngày trước lên trong lòng, trước đây cảm thấy săn sóc như vậy là điều gì, chỉ biết đây là chuyện nên làm, tại nhớ lại khó tránh khỏi có chút mầu nhiệm, là ứng với câu 'mất mới hiểu được quý trọng'! Nàng đường đường là công chúa cũng trở nên ngu ngốc rồi hả? Suy nghĩ này khiến Thư Hoàn có chút nghẹn, nhanh chóng chuyên tâm nghe đại phu tình hình của Kiều San như thế nào.

      ra lúc Kiều San chưa mang thai thân thể kém, cộng thêm cả ngày tức giận với Thụ Thôn biết điều, thai nhi tượng bất ổn, cũng may sớm đến khám, nếu đứa này có thể mất trong lúc bất tri bất giác.

      Đại phu kê đơn thuốc an thần giữ thai, Thư Hoàn mang theo gói thuốc đỡ Kiều San đứng bất tiện ra khỏi tiệm thuốc.

      Thư Hoàn ngẩng đầu nhìn trời cái, mọi việc trước mắt phụ nữ có thai là lớn nhất, nàng chủ động mở miệng : "Ta đưa về nhà, phải vừa rồi muốn mời ta đến nhà ăn cơm sao, ta tiện đường qua ngồi chút cũng được!"

      "Ừ!" Kiều San dựa vào người Thư Hoàn, tâm tình có chút phấn chấn. Lợi dụng lương thiện của người ta để đạt được mục đích thể cho ai biết, Kiều San muốn che mặt khóc nức nở, vì gian trá của mình, cũng vì đứa trong bụng mà, vậy mà có vấn đề!
      Last edited by a moderator: 6/1/16
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12.

      Từ thị trấn Trương gia đến U thành nếu ra roi thúc ngựa nửa ngày là có thể đến.

      Hoàng hôn.

      Ám vệ Lục dắt dây cương ngựa vào thành, đường đổi quần áo thành Lưu Chỉ Hàn, mặt mày tuấn tú, hấp dẫn ít nương dừng bước ven đường ghé mắt nhìn.

      Trước cửa chính Lưu phủ có gã sai vặt vội vàng tiến đến báo tin cho Lưu lão gia, "Lão gia lão gia, công tử về rồi!"

      Lưu lão gia khoa tay múa chân với Lưu phu nhân, mình ngày đó ra sao thế nào, có thể kiếm được bao nhiêu bạc, đến lúc đó lại mua đại trạch viện có hồ sen. Lưu phu nhân cười mà , chuyện đại trạch viện này biết Lưu lão gia nhắc tới bao nhiêu lần rồi, trong nhà cũng sớm có bạc mua.

      "Cha, mẹ, con về rồi!" Lưu Chỉ Hàn vào Lưu phủ chuyện thứ nhất là vấn an nhị lão trong phủ.

      "Sớm như vậy à, mẹ còn tưởng rằng con kéo dài đến ngày thành thân chứ!" Lưu mẫu liếc nhìn con trai của mình cái, sau khi phàn nàn xong mới bắt đầu hỏi han ân cần như lệ thường.

      "Con khỏe lắm." Lưu Chỉ Hàn muốn đến mình quá nhiều, thầm lái sang chuyện khác, "Khi nào thành thân?"

      "Mười sáu tháng sau!" Lưu lão gia vuốt vuốt chòm râu, cười nheo mắt : "Nhạc phụ Lý Đại Xương của con đáp ứng cho Lý Nhược Mai hai trăm mẫu ruộng đồng hơn mười gian cửa hàng làm hồi môn!"

      Của hồi môn đàn nhiều, đàn trai cũng có mặt mũi.

      Nhưng Lưu Chỉ Hàn vui ngược lại nhíu mày.

      Thông thường mà , danh tiếng thiên kim gia đình giàu có ở U thành đủ thể diện, cần thêm quá nhiều của hồi môn, như vậy chỉ có hiệu quả thêu hoa gấm ( đẹp lại càng đẹp thêm, vui mừng lại vui mừng hơn nữa), ngược lại làm cho người ta hoài nghi, chẳng lẽ Lý phủ ám hiệu trá hình Lý Nhược Mai Lý phủ có địa vị cao ở Lưu phủ, mặc dù lập gia đình ai cũng thể tuỳ tiện chửi mắng?

      Lưu Chỉ Hàn nhìn mẹ cái, tư thái dịu dàng hào phóng bộ dáng chất phát hiền lành hoàn toàn giống mẹ chồng có thể bắt nạt con dâu. Lý phủ này lại vì Lý Nhược Mai làm đệm địa vị gì ở Lưu phủ? khi đến Lưu phủ, Lưu Chỉ Hàn thương thê tử của mình?

      Trong đầu lên chuyện Tiếu Cảnh Thăng từng nhiều lần khen ngợi Lý Nhược Mai, Chỉ Hàn như có điều suy nghĩ.

      Trước kia tận lực thăm dò mọi chuyện, tại có thể để mặt bàn rồi.

      tình trọng đại, Lưu Chỉ Hàn muốn sau này trong phủ truyền ra lời ong tiếng ve gì, quyết định tự mình Lý phủ chuyến, chào hỏi tiếng với Lưu lão gia Lưu phu nhân, xoay người ra khỏi nhà.


      Chim đầu cành líu ríu kêu.

      Sắc màu trời chiều xa vời càng thêm tươi đẹp.

      Nhà Kiều San ở trong hẻm rất vắng vẻ trấn Trương gia.

      Thư Hoàn đỡ nữ nhân mang thai vào tiểu viện sạch , chỉ vào con gà mái trong viện hỏi, "Mỗi ngày chúng nó đều đẻ trứng sao?"

      "Nếu như thời tiết ấm áp đúng vậy!"

      "Vậy ta muốn ăn trứng chiên!" Thư Hoàn để Kiều San ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, "Để ta làm cơm tối cho!"

      "Cái này..." Kiều San vội vã ngăn cản, "Ta làm xong để ở trong nồi rồi. Cũng có trứng chiên, lúc này chỉ làm phiền Thư Hoàn nương bưng lên bàn là được rồi!"

      "Được!" cần công chúa đại nhân nàng tự mình ra tay nấu ăn đỡ phải phiền toái cũng được.

      Thư Hoàn xoay người tiến vào nhà bếp, suy tính xem ăn cơm xong trở về khách điếm tiếp tục ở đêm, sáng mai ra khỏi thành. Mà nàng biết khi nàng vào nhà bếp bưng thức bao lâu, Kiều San cùng hai nam nhân đột nhiên từ trong phòng ra chuyện giao dịch.

      Tiền tài mua bán, cho dù ngay từ đầu thực có chút bất đắc dĩ, khi dính vào lại thể tự thoát khỏi, dần dần đánh mất tư tưởng ban đầu.

      "Kiều San làm trứng chiên thơm quá, con cá này cũng... " Thư Hoàn được nửa, hai dĩa thức ăn tay suýt chút bữa bị rớt xuống đất vì nhìn thấy xuất khó hiểu của Thụ Thôn và Hoa Diện. Thụ Thôn đến sòng bài chơi đủ thấy kỳ lạ rồi, Hoa Diện quen biết với bọn họ chạy tới nhà Kiều San làm gì?

      " khéo, nương cũng tới làm khách?" Hoa Diện vẫy vẫy chiết phiến trong tay cười híp mắt hỏi.

      " phải!" Thư Hoàn lắc đầu, bưng dĩa thức ăn đặt lên bàn, "Nếu trong nhà có người, vậy cũng cần ta đến chăm sóc nữa, ta về trước."

      "Nếu đến rồi cần gì vội như vậy!" Kiều San làm như phát ánh mắt ra hiệu của Hoa Diện, cúi đầu giữ im lặng, Hoa Diện cũng tức giận, tự mình chắn ở trước cửa, "Thức ăn Kiều phu nhân làm rất ngon, Thư Hoàn nương thể nể mặt mà rời như thế chứ?"

      Thư Hoàn đoán được nam nhân xưng là "Hoa Diện" này rắp tâm làm loạn, thể giao tiếp với quá nhiều, vì vậy ngáp cái : "No rồi, muốn ăn, muốn ngủ!"

      Đối với loại người dùng mánh khoé mua bán gian xảo lại tự cho là tiêu sái này Thư Hoàn cực kỳ phiền, nhất là chuyện phát sinh sau đó khi bị Kiều San Thụ Thôn cùng Hoa Diện cấu kết lừa gạt người tới làm khách.

      Lòng người nên rắn nuốt voi.

      Kiều San và Thụ Thôn bị vàng bạc thu mua.

      Tiểu viện này là nơi tràn ngập tiền tài mua bán lương tâm... Thư Hoàn có chút buồn nôn!

      Xưa nay Hoa Diện đối với người đẹp đều dùng thái độ tất phải lấy được, cho nên tức giận chút nào, bị từ chối cũng làm như nghe thấy, mực mình rất tệ rất đúng đắn.

      Ngón tay Thư Hoàn cọ cọ mũi, lần đầu tiên nhận thức cảm giác tức giận có ám vệ Lục ở bên cạnh có cách nào đánh tên lưu manh này trận được.

      Trong viện bốn người, ba người nhóm, còn dư lại người ở địa bàn của người khác quyền phát biểu nhiều lắm!

      Vì để ầm ĩ bị giam ở trong ổ kẻ xấu, Thư Hoàn miễn cưỡng dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Hoa Diện, cái nhìn của Thụ Thôn và ánh mắt áy náy của Kiều San ăn hết cái trứng chiên.

      Được rồi! Ăn xong trứng chiên Thư Hoàn quay đầu bước !

      Hoa Diện làm đuôi cũng theo~

      Làm sao có thể chạy thoát khỏi tên sắc quỷ này trở thành việc cấp bách của Thư Hoàn, nhất là sắc quỷ kia còn biết chút võ công?

      Còn Thư Hoàn đương nhiên cũng biết Hoa Diện tạm thời dùng sức mạnh là cố kỵ ám vệ Lục, nếu chuyện ám vệ Lục rời bị Hoa Diện biết, Thư Hoàn cảm thấy lúc này mình nên lo lắng cho trinh tiết của mình.


      Vầng trăng trời tròn vằng vặt.

      Dưới ánh trăng có bóng người rơi xuống nóc phòng nào đó của Lý phủ.

      Điều tra chuyện muốn người khác biết, dùng phương thức quang minh chính đại bằng nửa đêm lén la lén lút.

      Lưu Chỉ Hàn thay quần áo ám vệ Lục, đêm đến dò xét Lý phủ.

      Lý phủ to lớn đương nhiên dễ tìm phòng của Lý Nhược Mai như vậy, nhưng Lưu Chỉ Hàn có thể theo sau lưng mấy tỳ nữ.

      Nếu quan hệ của Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng sâu đậm, biết tháng sau mình phải gả cho Lưu Chỉ Hàn, tất nhiên Lý Nhược Mai nóng ruột, cũng chưa hẳn nửa đêm bí mặt gặp Cảnh Thăng kể lể tâm lẫn nhau.

      Lưu Chỉ Hàn biết mình tới chậm, có số việc nếu có sớm nên xảy ra, còn chuyện tại cần làm là tìm manh mối người Lý Nhược Mai.

      Trong lòng Lưu Chỉ Hàn có chút phức tạp, tức giận hoặc mong đợi rất khó diễn tả bằng lời.

      Nếu tức giận, có là là tôn nghiêm của nam nhân tác quái;

      Nếu mong đợi, tiếp tục mong nhớ công chúa đại nhân... A?

      Ánh trăng mông lung.

      Lưu Chỉ Hàn hít sâu hơi lắc đầu, tâm tư này coi như là ăn chén nhìn nồi sao... Phải sửa!

      "Ôi!" tỳ nữ xách đèn lồng vấp ngã.

      " có việc gì chứ?" Bội Hương đưa tay đỡ.

      " sao! Tỷ tỷ, đường trơn quá, tỷ cũng cẩn thận chút!" Bội Diệu bị té toàn thân đầy bùn dở khóc dở cười.

      "Tỷ cẩn thận, nhưng chúng ta còn phải đến phòng củi đưa cơm cho tiểu thư đói bụng!" Bội Hương ánh mắt liếc nhìn bốn phía chút, cực kì cẩn thận.

      "Aiz!" Bội Diệu lấy khăn từ trong ngực ra lau bùn váy, "Lão gia của chúng ta cũng nhẫn tâm, nhốt tiểu thư vào phòng củi toàn chuột kia, còn cho ăn, đây phải là bức tiểu thư vào con đường chết sao?"

      "Muội biết cái gì!" Bội Hương trách cứ vài câu cho Bội Diệu nhiều lời, bước chân vội vàng quẹo vào tiểu viện.

      Lưu Chỉ Hàn thể nghe , chỉ có thể lật mảnh ngói nóc phòng, quan sát tình hình phòng củi và Lý Nhược Mai trong phòng củi qua lỗ .

      Mở khóa ra, hai tỷ muội lặng lẽ tiến vào trong cửa.

      Mượn đèn dầu có thể quan sát được mạng nhện xà nhà, có ít muỗi dính vào đó, Bội Hương có tâm tư quét dọn phòng củi cho Lý Nhược Mai chút, chỉ có chút thời gian nên đủ.

      "Nhìn lung tung gì đó, còn lấy thức ăn ra cho ta!" Lý Nhược Mai vui, nàng đói đến sắp chết rồi, tỳ nữ chậm chạp thất thần, đừng tưởng rằng nàng biết trong lòng của những kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng này cười nhạo mình.
      Last edited: 6/1/16
      Trâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13.

      Phòng củi vừa ẩm ướt vừa lạnh, đừng là người, đến chuột cũng phải buồn bực, huống chi là Lý Nhược Mai được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa chưa bao giờ nếm khổ.

      Lý Nhược Mai chịu được khổ, ăn thức ăn do Bội Hương và Bội Diệu lén lút mang tới, suýt chút nữa muốn với hai người nàng muốn phán kháng hôn rồi! Nhưng nghĩ đến mối tình cuồng dại với biểu ca Tiếu Cảnh Thăng, Lý Nhược Mai lại phỉ nhổ mình kiên định.

      Bánh bao nhân thịt vịt bằm tính là cái gì, cho dù cơm thừa canh cạn Lý Nhược Mai nàng cũng ăn được!

      Tuổi Bội Diệu còn suy nghĩ nhiều, thấy Lý Nhược Mai đầu tóc rối bời quần áo bẩn thỉu liền đau lòng khuyên nhủ: "Tiểu thư khổ như vậy, tạm thời nên nghe theo lão gia , nếu phải tiếp tục ở lại trong phòng củi đáng sợ toàn chuột này ngủ đấy!"

      Đáng tiếc Bội Diệu bụng dạ thẳng thắn chỉ được lòng tiểu thư nhà mình, ngược lại còn bị người ta chán ghét.

      Lý Nhược Mai cực kỳ thích tỳ nữ thuận theo mình, nhất là tỳ nữ lòng với cha mẹ nàng, độ trung thành bằng con chó.

      Lý Nhược Mai mặt lạnh cũng khách sáo, bàn tay vung lên tát lên mặt Bội Diệu cái, "Ta cảnh cáo ngươi đừng nhắc tới chuyện bản tiểu thư gả cho Lưu Chỉ Hàn kia, nếu cắt đầu lưỡi của ngươi!"

      "Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Bội Diệu tự nhận làm sai tí tách rơi nước mắt, đẩy cửa chạy ra ngoài.

      Bội Hương lo lắng cho muội muội bị đánh, lại thể bốc đồng ném Lý Nhược Mai ở đây lo, đành phải kiên nhẫn đợi Đại tiểu thư liên tục ăn xong cơm. Đói ngày, bỗng chốc nhìn thấy thức ăn còn thân hơn so với nhìn thấy cha mẹ ruột, nhưng ăn nhanh như vậy rất dễ đau dạ dày, Bội Hương dám nhắc nhở Đại tiểu thư thích tát tai người khác này.

      Lưu Chỉ Hàn bí mật quan sát nóc phòng nhíu mày lại từ đầu đến cuối chưa từng dãn ra.

      Nếu Lý nương ôm tâm tính thù ghét, kháng cự chuyện đính ước đến mức bị nhốt vào phòng củi, bị bỏ đói, còn lại ôm ý định chạy loạn sống tốt sau khi thành thân trở về nhà đúng là mơ tưởng viễn vong!

      Lưu Chỉ Hàn bực bội nhảy xuống mặt đất, bùn lầy dưới chân bắn tung tóe ướt đôi giày vải.

      Cũng cần thiết tiếp tục tìm hiểu sâu chuyện Lý Nhược Mai kháng cự hôn nữa, Lưu Chỉ Hàn mượn bóng đêm, bóng dáng im hơi lặng tiếng biến mất ở Lý phủ.


      Lưu phủ.

      Lưu lão gia ngủ thường hay ngáy, tiếng ngáy còn rất lớn, mặc dù Lưu phu nhân nghe quen nhưng tối nay cũng có phần thích ứng được, dù sao Lưu phu nhân cũng vì lo nghĩ cho hôn của con trai mà buồn rầu, hơn nửa đêm còn nghe Lưu lão gia ngáy có chút nhịn được.
      "Tỉnh lại, tỉnh lại !"

      "Ngủ , có chuyện gì sáng mai dậy !" Lưu lão gia đẩy tay vỗ vỗ vai ông.

      Cốc, cốc cốc!

      Ba tiếng gõ cửa.

      "Ai đó?" Lưu lão gia vừa đặt đầu xuống gối giật mình cái.

      "Cha, con có việc!"

      "Chỉ Hàn?"

      "Vâng."

      "Aiz, cha con tuổi tác cao rồi, tinh lực bằng thanh niên các con, có việc cần phải nửa đêm, chỉ biết học tật xấu thôi!" Lưu lão gia lầu bầu chui ra tấm màn, khoác thêm áo khoác mở cửa.

      Lưu phu nhân cũng theo xuống mặc quần áo vào đến phòng khách.

      "Con quấy rầy rồi!" Lưu Chỉ Hàn gật đầu với Lưu lão gia ngồi xuống ghế, nương theo đèn dầu bàn nghiêm túc , "Hôn của con và Lý Nhược Mai Lý phủ có thể bàn lại, tốt nhất cha mẹ nên chuẩn bị ."

      "Bàn lại hôn ? Dù sao con cũng phải cho cha mẹ lý do chứ, hay là con hài lòng?" Lưu lão gia trầm ngâm vuốt râu.

      "Con hài lòng, nhưng hôn định ra thể tuỳ tiện nuốt lời." Lưu Chỉ Hàn uống hớp trà lạnh chậm rãi ý nghĩ của mình, "Lý nương vì kháng cự hôn thà rằng bị Lý lão gia nhốt vào phòng củi ăn uống, chúng ta cần gì phải ép nàng ấy thành thân với con. Con cưới vợ, nhưng đối với nữ nhân xem con như sài lang hổ báo con có hứng thú."

      Gia đình giàu có có hôn ước với nhau mà huỷ khó xử ở chỗ mất hết mặt mũi;

      phải vạn bất đắc dĩ Lưu lão gia đồng ý cho con trai hủy bỏ hôn với Lý Nhược Mai, mặc dù con trai Lý Nhược Mai khước từ nhiều lần.

      Chuyện này phải là chuyện , Lưu Chỉ Hàn trông chờ cha mẹ trong khoảng thời gian ngắn đáp ứng huỷ hôn, phải cho hai người thời gian suy nghĩ.

      Đồng thời, phải bất đắc dĩ, Lưu Chỉ Hàn có ý định Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng có quan hệ mập mờ, cái này rất có sức ảnh hưởng đến danh dự của nương.

      Tác phong nhân phẩm của người khác thế nào Lưu Chỉ Hàn xen vào, cũng lười trông nom, bản thân làm chuyện vi phạm trái với lương tâm là được rồi.


      Đêm dài đằng đẵng.

      Từ trong cơn ác mộng choàng tỉnh, Thư Hoàn lau mồ hôi trán.

      Canh mấy rồi? Lê giầy đẩy cửa sổ ra, Thư Hoàn thò đầu nhìn sắc trời.

      Vừa qua khỏi giờ Tý sao?

      Gió lạnh đập vào mặt, toàn bộ đầu óc Thư Hoàn đều tỉnh táo.

      Lại cơn ác mộng ngừng hành hạ, lẽ ra Thư Hoàn nên mắng chửi Hoa Diện có ý đồ xấu kia, đều do ban nãy thi triển quỷ kế hù nàng sợ điếng hồn.

      thể ở khách điếm được nữa rồi!

      "Cửa nhà" thường xuyên bị chắn, Thư Hoàn quyết định trời sáng lập tức chuyển hang ổ trước.

      Nhưng hơn nửa đêm có chỗ nào tốt để , Thư Hoàn dứt khoát sang căn phòng sát vách của ám vệ Lục ở.

      Nằm giường ám vệ Lục từng nằm, mùi hương trong chăn dường như còn lưu lại hương của .

      Thư Hoàn tham lam hít sâu, "Khụ khụ..." Lông trong chăn có bụi, hít vào trong miệng khiến cổ họng người ta mấy dễ chịu; cái này chính là tự làm tự chịu đúng là đáng đời, nhớ nam nhân nhớ đến nỗi này, đủ mất mặt công chúa nàng rồi, kém mấy so với những phi tử bên cạnh phụ hoàng luôn dùng thủ đoạn lộn xộn đấu đá ngừng.

      Thư Hoàn lại ão não gãi tóc, đầu tóc đen trải khắp cả giường.


      Nghe nương Phùng phủ xuất phủ chơi.

      Bình thường nương ra khỏi U thành phần lớn đều đến trấn lân cận, xa hơn đến thành lớn khác.

      Phùng Điềm Thu thường ra ngoài lại, thình lình xuất phủ chuyến đương nhiên xa, thích ứng với đường sá xa xôi, hai là an toàn cho thân thể cũng là vấn đề, dù sao chuyện hái hoa tặc truyền rất rộng, ở ngoài nguy hiểm xác định rất nhiều. Nhưng xưa nay Phùng Điềm Thu câu nệ vào lẽ thường, nàng tham gia náo nhiệt là chuyện thường như cơm bữa, cho nên lúc này các nương có dung mạo xinh đẹp đều tránh né thị trấn Trương gia, Phùng Điềm Thu lại đặc biệt xuất phủ đến đó chơi.

      Nhưng vì Phùng Điềm Thu bị Tiếu Cảnh Thăng quấn lấy cả ngày, đến lúc xế chiều mới đuổi được người ra khỏi phủ, cho nên đến nửa đêm nàng mới lẫn vào thị trấn Trương gia. Cũng may nàng mang theo nhiều gia đinh, cửa thành đóng chặt nàng giẫm lên vai gia đinh leo tường thành vào.

      Thuận lợi leo tường tiến vào thị trấn, thuận lợi bắt đầu tìm khách điếm.

      Có khách điếm ban đêm đóng cửa.

      "Tiểu nhị, ta muốn ở trọ!" Phùng Điềm Thu diện mạo xinh đẹp ngọt ngào ném thỏi bạc lên bàn.

      "Được! Vừa vặn còn lại phòng!"

      " phòng?" Phùng Điềm Thu cảm thấy bất mãn, dọc theo đường , các khách điếm ngoại trừ đóng cửa chính là đầy ngập khách.

      "Tiểu thư, tiểu nhân đến mấy khách điếm phụ cận xem sao?" Gã sai vặt quanh năm hầu hạ ở Phùng phủ tiến tới trước mắt Phùng Điềm Thu giọng đề nghị.

      "Cũng được, các ngươi tìm nơi ngủ, sáng mai đến khách điếm này tập hợp!" Phùng Điềm Thu vỗ bàn quyết định, sau đó theo tiểu nhị lên lầu đến căn phòng duy nhất có người ở.

      Cửa phòng bị khóa từ bên trong;

      Tiểu nhị sững sờ, căn phòng này có người ở từ khi nào?

      "Sao vậy?" Phùng Điềm Thu cũng buồn bực, tiện tay vừa gõ.

      Thư Hoàn nằm ở trong chăn của ám vệ Lục lăn qua lăn lại đột nhiên xốc màn lên hỏi, "Ai đó? Có chuyện gì sao?"

      "Ta là tiểu nhị, xin hỏi nương là?" Tiểu nhị chần chờ cách cửa phòng hỏi.

      " nương ta ở phòng bên cạnh, tối nay đổi phòng ngủ, sáng mai ta giao tiền hai phòng!" Thư Hoàn lo lắng muộn như vậy rồi tiểu nhị còn đến trước cửa phòng có thể có người ở trọ, Thư Hoàn dứt khoát mình chiếm dụng hai căn phòng để cự tuyệt tiểu nhị.

      Tiểu nhị bị chặn lời khó xử muốn chết, Phùng Điềm Thu ở bên cạnh vui cướp lời mở miệng trước, " mình nương làm gì ở hai căn phòng, để căn phòng lại cho ta ở đêm được sao?"

      "Được!" Thư Hoàn lười dây dưa với người ngoài cửa, "Xin cứ tự nhiên!"

      Phùng Điềm Thu...

      Tiểu nhị...
      Last edited: 6/1/16
      Trâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14.

      Trước khi Ám vệ Lục xuất phủ ném lại câu cho nhị lão Lưu gia, "Cho dù Lý phủ dằn vặt như thế nào, hôn này đừng nghĩ nữa!"

      phụng bồi!

      Ban đêm cửa thành mở, ám vệ Lục đợi được đến sáng mai chạy về thị trấn Trương gia;

      Nương theo bóng đêm ám vệ Lục bay lên cửa thành nhảy xuống, chạm đất liền tung người về phía trước, lên xuống mấy cái biến mất ở ngoài thành.

      cưỡi ngựa, dùng khinh công gấp rút lên đường, trong lúc sắc trời còn chưa sáng ám vệ Lục chạy về đến khách điếm ở trọ cùng Thư Hoàn.

      Tiểu nhị ngáp đến bắt chuyện, "Ôi khách quan trở lại!"

      Ám vệ Lục gật đầu, toàn thân quần áo đen cộng thêm mặt nạ đen, kiểu cách người giang hồ, phong cách ăn mặc quá mức thu hút mắt người, đừng hỏi tiểu nhị có thể nhớ được trong đông đảo lữ khách, nhưng lại quen phòng của bị Thư Hoàn chiếm dụng. Ám vệ Lục mang theo tràn ngập vui mừng gõ cửa phòng Thư Hoàn, nhưng đến trước cửa lại nghĩ thầm trong lòng, cố tình cho Thư Hoàn niềm vui bất ngờ, sử dụng nội lực chấn văng then cửa, nhàng rón rén đến trước giường Thư Hoàn.

      Đáng thương ám vệ Lục cuối cùng cũng lấy mười phần dũng khí nam tử hán kéo tấm màn ra, dưới tình huống tìm hiểu người giường là Thư Hoàn nhào lên.

      Lần đầu tiên Ám vệ Lục giở trò lưu manh có chút khẩn trương;

      Đưa tay sờ sờ đỉnh đầu nữ nhân giường;

      Môi của công chúa đại nhân tất nhiên là mềm mềm ngọt ngọt...

      "A!" Nữ nhân giường giãy dụa!

      Thư Hoàn chuẩn bị xuống lầu nhà xí bị tiếng thét chói tai trong căn phòng của nàng ở sát vách truyền ra dọa sợ, nín tiểu cũng còn.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Khách trong phòng khác nghe thấy tiếng đẩy cửa thò đầu ra xem náo nhiệt.

      Tiểu nhị nằm bàn ở đại sảnh dưới lầu ngáy ò ò giật mình tỉnh giấc, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên lầu.

      Mọi người chợt nghe thấy trong căn phòng phát ra tiếng thét của nữ tử tiếp tục truyền ra tiếng té ngã;

      "Sao ngươi có thể phi lễ với ta? Đồ vô lại!" Phùng Điềm Thu từ giường ngồi dậy nắm chặt vạt áo nam nhân "tay chân luống cuống".

      "Ta, ta có!" Ám vệ Lục vô cùng bất lực.

      Phùng Điềm Thu thấy trang phục người này dấu đầu lộ đuôi, đặc biệt là động tác ngừng kéo vạt áo ra cố tình chạy trốn, Phùng Điềm Thu càng thêm xác định người này là hái hoa tặc mê muội thèm thuồng mỹ mạo của nàng!

      Vì thế Phùng Điềm Thu bất chấp thân phận kéo căng cổ họng phát ra tiếng rống như giết heo, "Người đâu, tới bắt hái hoa tặc ! Người đâu, tới bắt hái hoa tặc! phi lễ ta, cứu mạng..."

      Ám vệ Lục quần áo chỉnh tề chút xốc xếch:...

      Người xem náo nhiệt ngoài cửa:...

      Thư Hoàn lau mồ hôi, may mắn cảm thấy có chút gì đó...

      Gần nửa canh giờ qua.

      Thư Hoàn biết chân tướng gượng cười hai tiếng ám vệ Lục là hái hoa tặc gì gì đó nàng đều tin, nhưng ám vệ Lục lại chịu mở miệng cho nàng lời giải thích, Phùng Điềm Thu cũng khẳng định bị phi lễ rồi, việc này có chút khó xử; bọn họ nam nữ cùng giường cùng chăn bị mọi người nhìn thấy, nữ uất ức khóc lóc kể lể suýt chút nữa bị hại, nam thừa nhận lại giải thích lý do! Cho nên , cái gọi là chân tướng có chút mơ hồ!

      Người trong phòng nhiều, có mặt ở đây phần lớn là chủ , trong đó có chưởng quầy khách điếm, ông ta ngừng xin lỗi các vị ở đây, ngay cả "hái hoa tặc" danh nghĩa là ám vệ Lục ông ta cũng cẩn thận, chưởng quầy mở khách điếm nhiều năm, chuyện gì vật gì đều chưa từng thấy qua? Cho dù là nhân vật tầm cỡ hay là người bình thường ông ta đều đắc tội nổi!

      Phùng Điềm Thu lấy tư cách "người bị hại" vô cùng xem thường hành động chó săn của chưởng quầy với ám vệ Lục, hung hăng nhếch thẳng lông mày, "Ta rất nhiều lần rồi, người này sờ mặt ta nhúm chàm làm bẩn ta, chính là hái hoa tặc! Tại sao đám các người hỏi , chẳng lẽ đưa quan phủ ngồi đại lao phải là việc cấp bách hả?"

      Mỗi lần Phùng Điềm Thu phun ra câu chưởng quầy lau giọt mồ hôi, sợ hết hồn hết vía! "Việc này... Bổn điếm vốn chỉ là mua bán ..."

      Chưởng quầy nhẫn nhịn rất lâu rốt cục cũng định ra, ai cũng thể đắc tội, coi như xảy ra chuyện ở trong khách điếm của ông cũng thể tính đầu ông để ông tìm nha dịch bắt người nha!

      Nhưng đợi chưởng quầy hết lời Phùng Điềm Thu xù lông rồi, lên nắm lấy lỗ tai chưởng quầy gào thét, "Khá khen cho lão già ông! giữ gìn chính nghĩa đứng lập trường của nương bị khuất nhục, ông lại dám rụt đầu dám? Uổng công ông là chưởng quầy khách điếm lại nhát như chuột, cũng được, ta thấy khách điếm này của ông khỏi cần mở nữa, phụ trách an toàn của khách chính là hắc điếm! tại ta muốn nha môn cáo trạng, ông bao che cho hái hoa tặc!"

      "Ôi nương, cầu xin đừng náo loạn nữa!" Chưởng quầy quả thực là có khổ mà thể .

      Những người còn lại có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau, mấy người bọn họ có nhân vật máu mặt giang hồ; có phú hộ trấn khác. Nhìn diễn trò hồi lâu, những người này cũng nên lên sân khấu mấy câu. thế nào nữa, nam nhân giữa đêm giữa hôm xông vào phòng người khác chính là đúng, nhất là chuyện nam nhân này muốn làm việc xấu trong phòng chủ nhân, dù cho có nhiều lý do hơn nữa cũng khó trốn khỏi vương pháp!

      "Phùng nương rất đúng, chúng ta thể nối giáo cho giặc, khi gặp được ra tay giúp đỡ!" thương hộ cũng ở U thành lên tiếng đầu tiên, xem như bán cho Đại tiểu thư Phùng phủ chút mặt mũi, mặc dù vị đầu óc của vị Đại tiểu thư này có vẻ hơi có "vấn đề".

      "Tiểu tử ngươi tự mình chủ động nha môn hay là để đại gia ta ra tay?" Đại hán toàn thân cơ bắp hai tay bẻ rớp rớp ra tiếng.

      "Thằng quỷ ghê tởm!"

      "Đưa gã cặn bả này nha môn !"

      " là mặt người dạ thú!"

      "Phùng nương rất may mắn, suýt chút nữa bị, aiz..."

      người mắng, mọi người ở đây đều lên tiếng theo.

      Phùng Điềm Thu vừa thấy những người vừa rồi đều bày ra thái độ việc liên quan đến mình bắt đầu đứng về phía nàng ta, khỏi sinh lòng đắc ý, nàng hất cằm khiêu khích ám vệ Lục : "Ngươi còn có gì để ? Hái hoa tặc!"

      " lời nào để !" Ám vệ Lục thèm liếc Phùng Điềm Thu lấy cái, cũng quản người ngoài chỉ trích mắng nhiếc, từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Thư Hoàn trốn trong góc phòng phía sau bình phong.

      Ánh mắt kia của ám vệ Lục vô cùng chuyên tâm, mạnh mẽ đến mức khiến Thư Hoàn cố tình tránh cũng được!

      Thôi thôi!

      Tâm tư của thuộc hạ này kiên định, chịu nổi dụ hoặc của mỹ nhân làm ra loại chuyện ngượng ngùng kia, công chúa đại nhân làm chủ tử nếu sống chết mặc bây cũng có chút... hơ hơ!

      ra Thư Hoàn cảm thấy buồn cười, nàng tuyệt đối ngờ ám vệ Lục lại cuốn vào trong sóng gió phong ba hái hoa tặc.

      Thư Hoàn xem kịch hơn nửa canh giờ, đầu óc chậm chạp rốt cục có chút phản ứng.

      Ông trời thể nào? phải ám vệ Lục cho rằng là nàng nên mạnh mẽ muốn công chúa đại nhân nàng đấy chứ?

      Thư Hoàn quả trợn mắt há hốc mồm! Y y nha nha với ám vệ Lục mấy câu lại im lặng...

      Sau đó dưới ánh mắt kỳ dị của mấy người trong phòng, Thư Hoàn miễn cưỡng ho khan tiếng hỏi ám vệ Lục, "Ngươi, phải ngươi về nhà thành thân sao?"

      "Hôn bị hủy!" Ám vệ Lục khẽ cười tiếng qua kéo tay Thư Hoàn, nắm lấy hai tay nàng vào trong lòng bàn tay, "Ta cho rằng người trong phòng là nàng!"

      Trời ơi, trời ơi! Ám vệ Lục ngươi lại dám ở trước mặt mọi người ra những lời khiến người ta cảm thấy xấu hổ thế này, quá xấu hổ rồi huhu...

      "Vậy các ngươi..." Thư Hoàn hiếu kỳ giữa và Phùng Điềm Thu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại ngại hỏi, vì vậy lời trở nên giấu giấu diếm diếm.

      Ám vệ Lục thử ôm Thư Hoàn vào lòng, thấy nàng phản kháng còn có vẻ mặt ngơ ngác liền ngửi ngửi mùi hương thoang thoảng tóc nàng, thở dài tiếng : "Đồng ý với ta ? Nếu đồng ý ta cho nàng biết!"

      Thư Hoàn bị dụ dỗ có chút sững sờ...

      Mọi người xem cuộc vui bên cạnh há to mồm, có thể nhét quả trứng ngỗng vào!
      Last edited: 6/1/16
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :