1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bắt tay người trộm bội - Trà Đáo Mạt Niên (29/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 5.

      Lý lão gia tâm nặng nề, sáng sớm ngay cả cơm cũng ăn sai hạ nhân chuẩn bị xe, quyết định đến Lưu phủ chuyến.

      Còn Lưu lão gia xưa nay muốn sáng sớm bị người đến đánh thức chỉ cảm thấy phiền muộn, chẳng lẽ lại có chuyện xui xẻo với ông.


      Lại đến thị trấn Trương gia, lúc này mặt trời lên cao.

      So với những hộ gia đình bắt đầu sinh hoạt thường ngày, Thư Hoàn có tật ngủ nướng, đặc biệt là đêm qua mang theo chút căm ức chìm vào giấc ngủ, sang ngày mai đến buổi trưa cũng muốn thức dậy, ngáy ò ò ngay cả tiếng gõ cửa của ám vệ Lục cũng nghe thấy.

      Ám vệ Lục ở ngoài cửa từ từ thả tay gõ cửa xuống, suy nghĩ lát rồi ra ngoài cửa chính khách điếm.

      hiểu râm tư của công chúa keo kiệt, nhưng cũng khẳng định nương này tức giận, làm mình làm mẩy.

      Tiếng ồn ào đường phố rất lớn, mỗi quán đều có tiếng rao hàng của sạp chủ, ám vệ Lục vào cửa hàng nhìn bên ngoài hết sức có quy cách và đại khí. Bà chủ trong tiệm cười híp mắt chào hỏi: "Ôi khách quan, tiểu điếm chuyên bán đồ dùng cho nữ tử, biết khách quan mua cho mẫu thân bận rộn hay là nương tử ngoan ngoãn đợi ở nhà?"

      Hiển nhiên ám vệ Lục ngờ bà chủ lại có tài ăn tốt như vậy, nhưng suy nghĩ lại người nào mở cửa làm ăn năng ngôn thiện đạo khéo như rót, nên cũng tiếp tục suy nghĩ bậy bạ ở trong lòng, giọng điệu hề phập phòng : "Phấn có mùi và màu đều nhạt."

      "Phải là phấn có mùi và màu đều đậm, hàng trong tiểu điếm đều là loại như vậy, chứ phấn mùi nhạt khó bán lắm, trong thời gian ngắn tiểu điếm có." Bà chủ cân nhắc dùng từ, cười tươi , "Nếu dùng vội, có thể gia hạn mấy ngày, để ta tìm đồ làm!"

      Ám vệ Lục có cũng được mà có cũng sao gật đầu, tiện tay trả tiền đặt cọc, ngoài miệng lại : " sau ."

      Trước đó ra ra vào vào cửa hàng son phấn tương tự dưới mười nhà, lời chủ quán chênh lệch bao nhiu, cho nên đối với việc tìm son phấn loại Thư Hoàn thích cũng mấy hy vọng.


      Thư Hoàn gọi tiểu nhị múc nước rửa mặt ở trong khách điếm dạo vài vòng cũng thấy ám vệ Lục, thầm vài câu liền xuống lầu ngồi trong đại sảnh ăn cơm.

      Đại sảnh nhiều người nhiều miệng, yên tĩnh bằng trong phòng, Thư Hoàn nghe thấy rất nhiều chuyện thú vị, nhưng cũng có chuyện khiến người ta tức giận.

      Mấy nam nhân cao lớn thô kệch vây quanh cái bàn, trong đó có nam nhân lớn tuổi cả chòm râu cằm nhúm vào trong ly rượu cũng quan tâm, miệng lại chốc chốc rêu rao, mấy hôm trước ở trong U thành có hái hoa tặc trắng trợn làm bậy bị nha dịch bắt nhưng trốn ngục.

      Mấy nam nhân suy đoán hái hoa tặc này hối lộ quan đại nhân, nếu hoàn toàn thể chạy trốn ra khỏi ngục thiết kiên cố.

      Càng làm cho người ta lo lắng chính là, hái hoa tặc này gây tai vạ hết U thành, tại đến thị trấn Trương gia của bọn họ.

      Các nương trong thị trấn Trương gia đều bị nhốt kỹ ở trong nhà mà trông chừng!

      Mấy nam nhân cười ha ha trêu chọc.

      Có vài người nghe bọn họ bắt đầu lo lắng cho con nhà mình, chuẩn bị đến nhà của các thân thích ở thị trấn khác lánh nạn, tránh trận gió độc này.

      Thư Hoàn vừa nghe đến mấy cái này mặn nhạt đều chê, nước trà trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài, nàng vừa mới từ U thành trốn đến thị trấn Trương gia mấy ngày thôi, dưới tình huống có hái hoa tặc dạo lung tung trấn, cho dù bên cạnh có ám vệ Lục bảo vệ nàng cũng muốn ở trong trấn này lâu thêm nữa.


      Lý phủ.

      Lý Nhược Mai khóc rống ở trong phòng dứt, đặc biệt là nghe Bội Hương Lý lão gia dùng gậy gỗ thô tô đánh đuổi Tiếu Cảnh Thăng. Lý Nhược Mai cực kỳ đau lòng, mặt mũi lem luốc nước mắt quỳ gối ở trước chân Lý mẫu van xin, "Mẹ à, con lấy chồng, con lấy chồng họ Lưu, mẹ mau với cha !"

      Lý mẫu do dự tới, "Nhược Mai, con mau đứng dậy , quỳ với mẹ cũng vô dụng thôi, con thấy tối hôm qua ngay cả mẹ cha con cũng đánh sao? Bây giờ má trái của mẹ vẫn sưng đỏ đây này! Hơn nữa sáng nay cha con đến Lưu phủ thương lượng với Lưu lão gia chuyện hôn của con và Lưu Chỉ Hàn, bây giờ gì cũng muộn rồi, con ngoan ngoãn chờ xuất giá !"

      "Cha mẹ bức chết con..." Lý Nhược Mai khóc lóc ngừng, bờ vai gầy yếu run lên cái.

      Bội Hương đành lòng nhìn tiểu thư nhà mình bất lực như thế, rốt cuộc ra nghi ngờ từ tối hôm qua vẫn luôn giấu trong lòng, "Phu nhân, tiểu thư, tối hôm qua biểu thiếu gia có với tiểu thư, đối với tiểu thư phải là tình nam nữ!"

      Lý Nhược Mai sững người ra, dưới vẻ mặt vui vẻ của Lý mẫu quăng cho Bội Hương lắm mồm cái tát, trách mắng: "Ngươi bậy gì hả, biểu ca bị cha ép buộc mới như vậy, vào năm trước ta và biểu ca sớm lưỡng tình tương duyệt, sao có thể có tình nam nữ chứ!"

      "A!" Bội Hương đau rát hét lên tiếng, vội vàng lui ra phía sau, dám nhiều lời nữa.


      Đêm khuya vẫn thấy ám vệ Lục trở lại khách điếm.

      Thư Hoàn xuất cung hơn hai năm, ám vệ Lục vẫn luôn nghe theo lời nàng, rất ít khi hành động mình. Mặc dù đến nỗi tấc cũng rời, nhưng cũng báo tiếng mà qua đêm về. khác thường lần này, chẳng lẽ do trận ầm ĩ tối qua của hai người? Bắt chước nàng rời nhà trốn .

      Trời ạ!

      Trời cao hoàng đế xa, có cách nào đánh cho tên ám vệ nghe lời đủ tư cách này làm sao bây giờ?

      Thư Hoàn thở phì phò bước vào trong phòng, thầm quyết định giáo huấn ám vệ Lục chút, xem còn dám bắt nạt công chúa, xem công chúa là kim chi ngọc diệp nữa hay , hừ!


      Trong quán vẫn chưa tới giờ đóng cửa, tiểu phụ trẻ tuổi da mặt mềm mại trắng nõn ở sau lưng nam nhân có thân hình cao lớn vẫy tay, "Lần sau khách quan lại đến nhé!"

      Ám vệ Lục nghe vậy bước chân dừng trong chốc lát, trong lòng bàn tay cọ cọ hộp phấn vừa mới lấy được, mặt đổi sắc vào ngõ .

      Giờ này có lẽ công chúa ngủ rồi nhỉ? Thôi đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

      Trở lại khách điếm lẳng lặng đứng trước cửa phòng Thư Hoàn hồi lâu, ám vệ Lục trở về căn phòng bên cạnh của mình.

      Ám vệ Lục chưa từng nghĩ tới công chúa duy ngã độc tôn thành thói quen quyết định rời khỏi thị trấn Trương gia, ngay cả đồ nữ trang Thư Hoàn cũng dọn dẹp sạch , đợi ám vệ Lục nguyên cả buổi chiều, dưới tình huống thấy người tức giận hừng hực sao chịu ngủ? Nhưng coi như ám vệ Lục tránh được kiếp nạn, Thư Hoàn chờ đến buồn ngủ vẫn tính kế người tha.


      Lưu phủ.

      Gọi hạ nhân tắt đèn, Lưu lão gia và Lưu phu nhân nằm giường, thương lượng hôn tháng sau với Lý phủ.

      "Chỉ Hàn mới ra khỏi thành chưa tới hai ngày, dùng bồ câu đưa tin gọi nó trở lại, có lẽ kịp lo liệu hôn ."

      "Nhưng lão gia tiền trảm hậu tấu như thế có khiến con trai vui ?"

      "Lý Đại Xương muốn dùng hai trăm mẫu ruộng đồng làm của hồi môn cho Lý Nhược Mai, cộng thêm mười mấy cửa hàng, chúng ta bất mãn gì nữa?" Giọng điệu Lưu lão gia thoải mái, ràng hết sức hài lòng với của hồi môn Lý gia ra.

      "Con trai còn nữa, lẽ ra Lý phủ chúng ta nên sốt ruột hôn này hơn, vậy tại sao nhìn Lý lão gia lại vội vàng hoang mang như vậy? Biểu nóng lòng phải gả Lý Nhược Mai khiến thiếp có chút bất an." Lưu phu nhân vô cùng lo lắng, tay che ngực : "Gần đây mí mắt bên phải luôn nhảy, chẳng lẽ Lý lão gia có chuyện gì giấu chúng ta!"

      Lưu lão gia cảm thấy thích với mấy thứ lằng nhằng này nhưng vẫn : "Được rồi, ngày mai ta phái người Lý phủ ở vùng lân cận tìm hiểu, nhưng chim bồ câu gởi cho Chỉ Hàn cũng đưa rồi, nó xem ý của chúng ta cố gắng trở về nhà nhanh thôi!"
      Last edited: 12/12/15
      Trâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.

      Sắc trời chà bóng, giăng đầy mây đen, trong trung thấp thoáng truyền ra tiếng sấm.

      Đây là mùa mưa.

      Sau khi gục xuống bên bàn tròn ngủ đêm, sáng dậy Thư Hoàn đau lưng, thầm hận ám vệ Lục đêm về, làm hại nàng khổ đợi suốt đêm, hôm nay bóc lớp da của ám vệ Lục làm chăn, nàng viết ngược họ của mình lại!

      Thư Hoàn thở phì phò trực tiếp đẩy cửa ra, nhưng nàng lại quên tối qua động tay động chân ở cửa phòng định "gậy ông đập lưng ông", vì vậy chậu nước treo sợi dây lâu giội ngay xuống đầu nàng, lạnh thấu tim...

      Như thế còn chưa đủ, bát mỳ cũng đổ xuống...

      Tiếng thét chói tai vang lên!

      Rất cực kỳ dọa người ngồi mặt đất khóc!

      Ám vệ Lục cài đai lưng màu đen, nghe tiếng nhanh chóng đạp cửa ra xem tình hình, chỉ thấy đất bừa bộn đống, cả người nương nhếch nhác thảm hại ngồi đất lau nước mắt.

      Lấy đầu óc của ám vệ Lục cũng đại khái đoán ra được chậu nước lạnh và tô mỳ này là dành cho mình, kết quả Thư Hoàn đần độn u mê hại người hại mình. Cái gọi là thiện ác rốt cuộc đều có báo là vậy sao? Ám vệ Lục hơi nhún vai, ngồi xổm người xuống hỏi, "Cần giúp ?"

      Thư Hoàn cảm nhận được dụng ý xấu đến từ thuộc hạ "thờ ơ lạnh nhạt", nàng rất muốn cao ngạo ngẩng đầu thèm ngó tới, thực tế nàng chu môi lên, "Đau!"

      "Đau chỗ nào?" Ám vệ Lục vươn tay đặt lên bờ vai ẩm ướt rụng rời của nàng, đỡ người từ từ đứng lên : "Lên giường ngồi trước ."

      "Ừm." Dưới nâng đỡ của ám vệ Lục, Thư Hoàn ngồi ở mép giường, "Quần áo ướt."

      Ám vệ Lục nghe ra ý liền gật đầu, cầm cái bao quần áo bàn qua, "Thuộc hạ cáo lui trước."

      "Chờ chút!" Thư Hoàn vui, cái người này hề giải thích câu nào rời , trong lúc nàng ở trong khách điếm sao dám cả gan tự tiện rời công tác, chất vấn: "Ngày hôm qua ngươi đâu làm chuyện gì, báo cáo nhanh từng việc cho bản công chúa!"

      " vì chuyện này mà tức giận?"

      "Nếu sao!"

      "Thuộc hạ mua được loại phấn hương nhạt cho công chúa, muốn xem ?" Ám vệ Lục giải thích cho hành vi tự tiện rời công tác của mình, lại cho Thư Hoàn nghe ngày hôm qua nàng ngủ đến mặt trời lên cao dậy, cố tình thông báo tiếng mới , cũng tại hết cách rồi. Huống chi chưa hẳn mua được thứ cần mua nên hứa hẹn cũng có chút quá phận, hơn nữa khiến người ta vui, nhưng cũng may là mua được trong quán cực kỳ bình thường trong hẻm .

      "Tại sao tự nhiên muốn mua phấn cho ta..." Hai tai Thư Hoàn ửng đỏ có chút lúng ta lúng túng, hơi có vẻ mất tự nhiên lau lau nước người, ", khắc nữa ngươi hãy quay lại."

      Ám vệ Lục chú ý tới biến hóa cảm xúc của nàng, hiểu hành động lần này khiến nàng vui vẻ, vì thế khóe môi hơi nhếch lên, xoay người đóng cửa phòng lại trở về gian phòng bên cạnh của mình.

      Trái tim Thư Hoàn thoáng lên ràng, thay quần áo sạch trong bao, cẩn thận rửa mặt trang điểm.

      Tiếng sấm bên ngoài rất lớn, Thư Hoàn nghe tiếng sấm này cảm thấy hôm nay có cách nào ra khỏi thành rồi.

      Ước chừng qua khắc, ám vệ Lục đặt ly trà trong tay xuống, trong phút chốc đẩy cửa xoay người thấy tiếng vỗ cách phành phạch.

      Ám vệ Lục ngạc nhiên, buồn cười khi nãy bản thân lại đột nhiên quên mất con bồ câu màu trắng sáng sớm nay lượn vòng trong phòng. Hơi suy nghĩ chút, ám vệ Lục quyết định xem thư chim bồ câu gởi trước rồi tìm Thư Hoàn sau.

      Từ từ mở mảnh giấy lấy từ chân chim bồ câu ra, đó viết câu, "Mau chóng về nhà thành thân".

      Tin tức thành thân cùng Lý Nhược Mai của Lý phủ đến quá bất ngờ, mặc dù định thân từ bé.

      Ám vệ Lục trầm mặc, ánh mắt trầm, nhìn về phía con bồ câu đằng đằng sát khí.

      lát sau thở dài, ám vệ Lục tự giễu cười tiếng, hộp phấn trong ngực dường như cười nhạo hành động và đắc ý mấy ngày nay của , là người có "thê tử", còn dám trơ trẽn mơ mộng nghĩ đến công chúa.

      thể làm người ngay cả mình cũng khinh bỉ chính mình.

      Tiếng cửa sổ mở ra, tùy ý ném hộp phấn vào trong nước mưa, cơn mưa to rào rào làm cho khắp cả người phát lạnh.

      Thư Hoàn đói bụng đến mức khó chịu, liền xuống lầu gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, đến giờ hẹn với ám vệ Lục lại thấy đâu có chút hơi cáu, nhưng nghĩ đến những ngày chung đụng trước kia lại an tâm bình tĩnh. Chẳng mấy chốc nàng ăn cơm xong, ám vệ Lục mới khoan thai tới chậm, Thư Hoàn nhào lên nắm lấy cánh tay lắc lắc : "Phấn phấn!"

      " có." Ám vệ Lục ung dung rút cánh tay ra, lui sang bên giữ khoảng cách, "Thuộc hạ vì muốn công chúa tha thứ nên dối, hôm nay biết sai rồi, kính xin công chúa thứ tội!"

      Thư Hoàn có chút sững sờ, "Ngươi chọc ta vui lắm sao?"

      " dám!" Ám vệ Lục lắc đầu, "Xin công chúa thứ tội."

      "Ta muốn mắng người làm sao bây giờ?" Thư Hoàn nghiến răng ken két.

      "Thuộc hạ lĩnh mắng."

      Ám vệ Lục xong quỳ chân đất, cúi đầu đợi phạt. Thư Hoàn phát cáu lại xen lẫn với thất vọng, có chút chua xót thành lời, liên tục dậm chân, "Vậy cả ngày hôm qua ngươi đâu!"

      "Đánh bài."

      "Đánh bài?" Thư Hoàn giọng lần, ám vệ Lục ở dưới ánh mắt kỳ lạ thể tin lại thể nhìn mặt mà bắt hình dong của Thư Hoàn bình tĩnh giải thích, "Mấy ngày trước về nhà dính vào, lục bao đồ của công chúa tìm bạc cũng là vì chuyện này." thuận thế đẩy chuyện tìm ngọc bội uyên ương thành lục bạc người, xem như lấy hành động "đánh bạc" khó hiểu làm đệm.

      Tình hình có chút quẫn, Thư Hoàn còn có thể gì đây? Chỉ nổi trận lôi đình cằn nhằn người này dám cả gan dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng mới có thể phát tiết khó chịu khi nãy mình lại có tâm tình tiểu nữ nhi ngu ngốc xấu hổ đợi người ta tặng phấn! Ám vệ Lục hoàn toàn có tâm tư này, cũng khó trách phụ hoàng cuộc sống của ám vệ Lục giống như tu khổ hạnh, xuất cung cùng ra ngoài chơi cần lo lắng vấn đề "gần quan được ban lộc". Nhưng bây giờ công chúa muốn ám vệ gần quan được ban lộc phải làm thế nào?

      Ám vệ Lục thẳng lưng bình tĩnh quỳ mặt đất càng làm cho Thư Hoàn ôm theo tâm tư tình nam nữ cực kỳ hốt hoảng.

      Nàng bắt đầu bừa, "Nhìn ngươi áo mũ chỉnh tề oai vệ hơn người, lúc ở ngoài làm chuyện tốt đấy, ngươi tự , người khác đúng là biết ngươi ham bài bạc! Thế nào? Bây giờ thiếu bạc cho nên thể thẳng thắn thừa nhận?"

      Ám vệ Lục làm sai chuyện, tự mình nếm quả đắng, mặc cho Thư Hoàn chế giễu cũng mở miệng giải thích, tiếp tục hiểu lầm như vậy cũng tốt...


      Mưa nhiều, nước mưa từng giọt tí tách ngừng, phố người đường mặc áo choàng bung dù mà .

      Cửa hàng hai bên đường đều nửa mở nửa đóng buôn bán.

      Nha đầu hầu hạ bên cạnh Lý phu nhân che dù đẩy hai cánh cổng của cửa hàng vải ra, Lý phu nhân theo sát phía sau, bà quay đầu lại vẫy tay thúc giục: "Đừng lề mề nữa, mau chọn vải về nhà làm quần áo mới!"

      đầu Lý Nhược Mai đội mũ sa (mũ có vải mỏng), người ngoài nhìn thấy được viền mắt đỏ bừng vì nàng khóc cả ngày.

      Bội Hương dìu nàng bước qua ngưỡng cửa, "Tiểu thư chậm chút, quẹo qua trái."

      Bà chủ tô đôi môi đỏ thẫm gẩy bàn tính, cười híp mắt chào hỏi khách khứa, trong tiệm mỗi ngày người đến người , bà chủ sớm quên Lý Nhược Mai và Bội Hương mấy ngày trước có đến tiệm hỏi chuyện.

      Lý phu nhân để Thúy Điệp tiến lên trao đổi với bà chủ, còn bà cầm tay Lý Nhược Mai nhìn chung quanh chút.

      Sắc môi Lý Nhược Mai trắng bệch, ra vẻ chóng mặt : "Mẹ, con cảm thấy khó chịu trong người, có thể sang khách điếm đối diện ngồi chút ?"

      "Có muốn tìm đại phu bắt mạch cho con ?" Lý phu nhân chần chừ.

      "Ngồi chút là được rồi, khách điếm ở đối diện thôi, mẹ cũng yên lòng sao?"

      Giọng điệu cực kỳ bi thương, Lý Nhược Mai lừa gạt tín nhiệm của Lý phu nhân, nháy mắt ra hiệu với Bội Hương cùng đến khách điếm đối diện. Còn trong khách điếm sớm có người giúp hai người các nàng đặt xong phòng hạng nhất rồi.

      Trong phòng khách, bàn tròn gỗ, bốn cái ghế, nam nhân có tướng mạo tuấn tú chờ lâu, kiên nhẫn giữa hai lông mày để lộ ra tâm trạng buồn phiền của .

      Bất mãn chuyện đính ước cùng oán hận thể ở chung chỗ với người trong lòng khiến Lý Nhược Mai vừa thấy Tiếu Cảnh Thăng liền nhào vào trong lòng , "Biểu ca, nếu huynh nghĩ cách, muội cha mẹ buộc gả cho Lưu Chỉ Hàn đó!"

      Tiếu Cảnh Thăng cảm thấy đau đầu, gần đây người của Tiếu phủ thu xếp hôn cho , nữ tử đó cũng làm cho rất có cảm tính, cho nên tại Tiếu Cảnh Thăng có chút hối hận vì mấy năm nay trêu chọc Lý Nhược Mai.
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 7.

      Lưu phủ.

      Giọt nước đọng cành cây gió thổi qua liền tan , mặt đất có chút lầy lội.

      Có gã sai vặt vội vàng gõ cửa báo cáo với Lưu lão gia, gã sai vặt các tỳ nữ ở Lý phủ ai cũng kín miệng, dò hỏi được chuyện gì, Lý phu nhân dẫn Lý nương đến cửa hàng vải chọn vải vóc, Lý lão gia cũng ra cửa làm ăn vui chơi giải trí với người khác.

      Lưu lão gia nghe xong gã sai vặt sáng sớm đến Lý phủ dò xét tình hình trở về hài lòng gật đầu, "Làm tệ, xuống dưới lĩnh thưởng !"

      "Tạ lão gia!" Gã sai vặt rạo rực lâng lâng rời khỏi phòng khách.

      Lưu phu nhân nhịn được lần nữa, "Mí mắt phải của thiếp nhảy ngừng, chỉ mong Lý phủ đừng làm ra chuyện gì!"

      "Haiz! Nàng đa tâm rồi, có thời gian chuẩn bị sính lễ cho tốt, chờ con trai hồi phủ tránh cho nó lo nghĩ theo!" Đều người gặp chuyện tốt tinh thần sảng khoái, con trai hơn hai mươi rốt cuộc cũng sắp thành thân. Lưu lão gia nhịn được mà cười ha ha, mặt mày đỏ lên.


      Ám vệ Lục ở sát vách bị cấm ăn cấm uống ngày, lúc này đôi môi hơi khô nứt, thả bồ câu trong tay lặng yên tiếng động theo sau Thư Hoàn.

      Thư Hoàn trà trộn vào trong phố phường hơn hai năm, từ lâu nghe đến sòng bạc, nhưng cũng chỉ nghe nơi đó tốt xấu lẫn lộn khí ngột ngạt, cho nên bao giờ đặt chân vào. Nhưng hôm nay ám vệ Lục làm cho nàng có chút tò mò về sòng bạc, vô cùng nghĩ ra tại sao ám vệ Lục muốn đánh bạc, cho nên sau khi xuống lầu nàng liền hỏi thăm tiểu nhị trong khách điếm sòng bạc gần đây.

      Tiểu nhị kinh ngạc đánh giá Thư Hoàn từ xuống dưới, tốt bụng : "Ta nương này, chỗ đó dành cho những người có cuộc sống đứng đắn nghiêm chỉnh như chúng ta, nếu nhàn rỗi nhàm chán dạo đường phố mua phấn son, đừng đến những nơi thực tế kia!"

      "Đa tạ, nhưng ta vẫn muốn !"

      Thư Hoàn đưa cho tiểu nhị thỏi bạc cười cười : " cho ta biết nơi đó là được."

      Tiểu nhị vẫn có lòng khuyên bảo, nhưng nhìn nương này có thể tùy tiện ném ra thỏi bạc khen thưởng, đủ thấy thế lực trong nhà , tình huống sòng bạc cũng được nâng lên dụ dỗ, tiểu nhị cũng tiếp tục nhiều chuyện, chỉ đường : "Ra khỏi cửa chính khách điếm quẹo sang bên trái..."

      Thư Hoàn theo lời ra khỏi cửa chính khách điếm quẹo sang bên trái, khoảng chừng nén nhan, quẹo vào hẻm hẻo lánh.

      Ám vệ Lục ngầm tức giận tiểu nhị chỉ đường, lại bất lực đuổi theo Thư Hoàn. Ở sòng bạc hạng người nào cũng có, mình nàng ngốc kia đến đó chẳng phải chịu thiệt sao. Đồng thời ám vệ Lục có chút hối hận tìm cớ gì tìm, nhất định phải làm bẩn mình sòng bạc, giờ tốt rồi, chọc cho lòng hiếu kỳ của công chúa nổi dậy tìm đến đó, đừng dẫn đến lưu manh côn đồ chặn đường là tốt rồi.

      Phải ám vệ Lục đúng là miệng quạ đen, phải Thư Hoàn gặp được lưu manh ở ngay cửa lớn sòng bạc ở đây đánh bài cả ngày rồi sao? Nhưng có người gặp sớm hơn cả nàng chính là thai phụ đến sòng bạc tìm trượng phu đánh bài nhiều ngày chưa trở về.

      "Sòng bạc Đại Xoa Xoa" gần đây nổi tiếng ở thị trấn Trương gia, ngay cả hộ gia đình ở thành trấn lân cận cũng biết vũng nước bẩn này, bên trong tụ tập rất nhiều người làm việc đàng hoàng chơi bời lêu lổng, bọn chúng phá sản thành tính, đánh bài đến mức nhà mình chỉ có bốn bức tường , bên ngoài còn nợ nần chồng chất, nhất là có vài người hành động tác phong khiến người ta khinh thường, bọn họ trộm cắp cũng ít!

      Kiều San gả cho Thụ Thôn cũng năm rồi, sau khi thành thân đến hai tháng nam nhân này nhiễm phải thói xấu đánh bạc của đám bạn xấu sát vách, suốt ngày ở trong sòng bạc quyến luyến về nhà.

      Hôm nay Kiều San thân mang thai, mắt thấy trong nhà còn gì để ăn, nhà mẹ đẻ nàng lại có ai có thể dựa vào, đành phải ôm bụng đói đến sòng bạc Thụ Thôn thường hay chơi. Nhưng sòng bạc dòng người hỗn tạp làm sao có thể tùy tiện để cho nữ nhân mang thai vào? Kiều San vẫn chưa nhìn thấy trượng phu ở đâu bị hai nam nhân tai to mặt lớn cản lại.

      Hai người này mặt mày dữ tợn, nụ cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi, " , thai phụ xê qua bên ! Đừng té ngã mang vận xui đến cho sòng bạc chúng tôi!"

      Kiều San bị đẩy suýt chút nữa ngã xuống đất, cũng may Thư Hoàn kịp thời đuổi tới đỡ nàng ta phen.

      Còn Thư Hoàn hiểu chuyện gì xảy ra chỉ thấy Kiều San bị bắt nạt, nàng thuận tay ném cho hai gã mập kia thỏi bạc, lạnh lùng : "Dẫn đường lên trước, đưa vị phu nhân này đến nơi nàng muốn đến."

      Đại hán nhận bạc nịnh nọt : "Được được, vị phu nhân này muốn đến chỗ nào của sòng bạc chúng tôi?"

      Có thể là do nam nhân vừa rồi còn mới hung thần ác sát xoay mặt cái liền mặt mày hớn hở, Kiều San có chút thích ứng, vô thức cảm ơn Thư Hoàn, sau đó mặt lộ vẻ ưu sầu, "Đa tạ nương trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, nhưng bạc này tiểu phụ có cách nào trả lại..."

      " sao!"

      Thư Hoàn lắc đầu, đỡ thân thể tiện lại của phụ nhân theo gã mập vào cửa chính sòng bạc, phía có treo rèm vải bông, vén rèm lên chỉ cảm thấy hơi nóng đập vào mặt, cũng có mùi mồ hôi, mùi hôi chân trộn lẫn vào nhau, Thư Hoàn hơi cau mày có chút muốn ói. Kiều San có thai càng chịu nổi mùi hôi này, trực tiếp che miệng chạy ra ngoài.

      Kiều San chống lên vách tường ngừng nôn mửa, sắc mặt trắng bệch.

      Thư Hoàn chạy theo ra khỏi sòng bạc thấy nàng ta khó chịu bèn khuyên giải: "Bằng về nhà trước , tình hình này của thể nào tìm người được đâu!"

      "Đa tạ nương có lòng tốt, nhưng ta phải tìm cho được Thụ Thôn về nhà để sống những ngày kế tiếp." Kiều San cười gượng, tay vuốt vuốt bụng : " nương cần theo ta, bên trong sạch ."

      Thư Hoàn phát khi Kiều San vuốt bụng mặt có chút vui mừng, trong lòng nàng khẽ động hỏi, " định dùng đứa bé để kêu về nhà sao?"

      "Đúng vậy!" Kiều San bất ngờ nhìn Thư Hoàn cái, có lẽ là kỳ lạ vì sao nương này nhanh chóng đoán được tâm tư của mình, nhưng Kiều San như trước giải thích , "Hổ dữ ăn thịt con, Thụ Thôn biết tình hình trong nhà còn gì để ăn suy nghĩ đến đứa trong bụng ta, chàng nhất định ít đánh bài lại, cầm tiền về nhà mua cơm!"

      Thư Hoàn há to miệng, định tính chó khó đổi nên trông cậy quá nhiều, nhưng lại đành lòng phá vỡ tia hi vọng cuối cùng của nữ nhân mang thai bị phu quân ruồng bỏ, cuối cùng khéo, " ta phải là người đáng để phó thác chung thân, cần phải tìm người tốt hơn!"

      Kiều San ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy bất mãn, kiên định lắc đầu, " nương đừng khuyên nữa, cho dù phu quân có như thế nào chàng cũng là phu quân của ta, ta làm ra chuyện trơ trẽn hồng hạnh xuất tường này, xin nương hãy thu hồi tâm tư này lại."

      Có lòng tốt nhưng lại bị coi là lòng lang dạ thú!

      Ý nghĩa bị vặn vẹo, Thư Hoàn có loại ảo giác nuốt trôi, rất nghẹn.

      Kiều San nhìn vào sắc mặt đổi tới đổi lui của Thư Hoàn nữa, trực tiếp qua rèm vải bông của sòng bạc, lần này Kiều San vào sớm lấy khăn che miệng che mũi, cũng chặn mùi thối lại.

      Trong sòng bạc ồn ào, nhiều người chen chúc, bụng Kiều San nhô ra cho nên dám chen chúc với người khác, gần như tìm được chỗ đặt chân chứ đừng chi là tìm người.


      Còn trong gian phòng thượng hạng của khách điếm đối diện cửa hàng vải.

      nam nữ bên cạnh bàn vẻ mặt ưu sầu.

      Lý Nhược Mai thể nhịn được mà khóc nức nở, "Cậu và mợ cũng ép biểu ca thành thân sao?"

      "Ừ!" Tiếu Cảnh Thăng giả vờ phiền não thở dài, tay nắm thành quyền nện vào bàn, "Lệnh của cha mẹ lời của mối mai, biểu muội biết xưa nay huynh nặng hiếu, nhưng thể nào bỏ được muội, hôm nay quả khó cả đôi đường!"

      "Muội, biểu ca đừng nóng vội, có biện pháp vẹn cả đôi đường." Lý Nhược Mai nghe vậy tinh thần chán nản, lại giữ vững tinh thần an ủi ngược lại, "Việc cấp bách, biểu ca phải mau chóng cho cậu và mợ chuyện của chúng ta, tin rằng cậu mợ làm khó biểu ca."

      Tiếu Cảnh Thăng thầm nghĩ đương nhiên bọn họ làm khó ta, hơn nữa vui còn kịp, nhưng ta tìm được tình chân thành làm sao? Vì sao biểu muội cứ đau khổ dây dưa chịu buông tay như vậy chứ?
      Trâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 8.

      Trời quang mây tạng gần nửa canh giờ, lúc người đường nhiều lên lại mưa to ngớt.

      Theo sát vùng lân cận sòng bạc phần lớn cũng là nơi vui đùa, phải nơi dành cho người có cuộc sống đứng đắn có thể . Thư Hoàn bị Kiều San phòng như phòng trộm, cái gì " muốn hồng hạnh xuất tường nương hãy thu hồi tâm tư này lại" vặn vẹo lời của người khác, tại tâm trạng dạo lung tung của Thư Hoàn còn, đương nhiên cũng đến nơi hỗn loạn như sòng bài kia... tránh mưa.

      Lúc Thư Hoàn mang theo dù giấy, vì thế dùng áo choàng khoác lên người chạy trong mưa, quyết định lấy tốc độ cực nhanh trở về khách điếm. Nước đọng dưới chân nhiều hơn, khiến người ta chịu nổi mà phàn nàn thời tiết quỷ quái này biết phải kéo dài mấy ngày, chuyện ra khỏi trấn hoàn toàn bị trì hoãn.

      Bị dính mưa dễ cảm lạnh, ám vệ Lục thân ở chỗ tối chần chờ nữa, nhảy lên bật dù giấy trong tay, mưa tơi rơi tí tách thanh trúc phía cây dù.

      "Oa!" Cả người Thư Hoàn ướt cũng gần hết, thầm trách ám vệ Lục vừa rồi nhất định đứng ở nơi xa lén nhìn trộm, đợi đến khi nàng ướt như chuột lột mới ra ngoài giả bộ làm người tốt bung dù, ám vệ Lục này đúng là keo kiệt thù dai. Chỉ bỏ đói ngày vậy mà lại dùng khí trời ác liệt tự nhiên như vậy ra tay "báo thù"? Trong lòng Thư Hoàn có chút bất mãn, nhưng lúc dùng đến nô bộc xảo quyệt này, nàng thể trở mặt dưới trận mưa to, còn phải yếu ớt : "Lạnh quá, lạnh quá!"

      Chỉ có cái dù, ám vệ Lục đỡ Thư Hoàn dùng ôm hai run rẩy ôm vai về phía trước, " lát nữa là đến khách sạn rồi, kiên trì chút."

      Ám vệ Lục lo cho công chúa có thể bị cảm lạnh hoàn toàn biết chuyện dối sòng bạc tạo ảnh hưởng đến chút tính phán đoán của Thư Hoàn, từ trước tới nay Thư Hoàn luôn là người dùng phương thức chính diện để đối đãi với , lần này nàng vô thức dùng phương diện tiểu nhân ti tiện để đối đãi, điều này có liên quan đến chuyện ngày hôm nay Thư Hoàn sòng bạc mở mang kiến thức gặp phải đám người Kiều San.

      Ý nghĩ bây giờ của Thư Hoàn là: Buông tay thôi, nam nhân xấu sòng bài vĩnh viễn nhiều hơn "nam nhân tốt"!

      Mặc dù thiên tử cũng có lúc nhìn nhầm, ừm! Ám vệ Lục ở trước mặt này phải là như vậy sao?

      Trước mặt hoàng đế biểu giữ khuôn phép, cũng làm chuyện trái với quy định, đợi đến lúc Hoàng đế ban cho công chúa làm ám vệ rồi, liền giương nanh múa vuốt lộ ra diện mạo .

      Suốt dọc đường đến khách điếm Thư Hoàn đều nghiến răng, bị giội thành như con chim ngốc hoàn toàn nín nghẹn rồi.


      Lý phủ U thành.

      "A!" Tiếng thét chói tai của nữ tử.

      Chuyện Lý Nhược Mai hẹn hò với Tiếu Cảnh Thăng ở khách điếm bị bại lộ, sau đó Lý Nhược Mai bị tỳ nữ Lý phủ vác hai cánh tay lên rời khỏi cửa sau của khách điếm.

      Trở về Lý phủ, Lý lão gia tát cho Lý Nhược Mai ba tai, mắng to là đề tử* biết xấu hổ cả ngày vụng trộm với nam nhân biết ngại!
      [* = đồ đĩ (tiếng chửi con thời xưa)]

      Nếu có Lý phu nhân mở miệng khuyên bảo, chỉ sợ hôm nay phải mấy cái tát là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng Lý lão gia tức giận, cũng quan tâm vấn đề mặt mũi, lúc xế chiều mang theo nước mưa đến Tiếu phủ, ra toàn bộ chuyện của hai người Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng cố kỵ có hôn với người khác biết xấu hổ liên tục thông đồng với nhau, để người của Tiếu phủ cho lời giải thích, cũng để cho Tiếu Cảnh Thăng bọn họ đừng tiếp dây dưa với người ta nữa, nếu cắt đứt quan hệ thân thích của hai phủ!

      Vào mấy tháng trước Tiếu phủ sớm bắt đầu thu xếp hôn cho Tiếu Cảnh Thăng, để đính hôn với thiên kim tiểu thư của hộ gia đình giàu có khác ở U thành, Tiếu Cảnh Thăng cũng tỏ vẻ khá hài lòng với chuyện đính ước này, cho nên Tiếu lão gia và Tiếu phu nhân có chút khó hiểu khi Lý lão gia đến nhà trở mặt la mắng om sòm giống như bát phụ*.
      (* người đàn bà chanh chua)

      Nhất là Tiếu lão gia nghiêm mặt lên : "Đều là thân thích mấy chục năm nay, phải mình ông cắt là có thể cắt, có chuyện cứ từ từ , nếu như thằng nhóc Tiếu Cảnh Thăng kia làm chuyện gì có lỗi với Nhược Mai, chuyện này Tiếu phủ cũng phụ trách!"

      "Đừng có ở đó mà suống, Tiếu Cảnh Thăng vừa đính hôn với nương Phùng gia vừa dây dưa dứt với Nhược Mai, chuyện bẩn thỉu này ông đây muốn thêm, bảo con của ông từ nay về sau mở to hai mắt đối nhân xử thế, người nào nên đụng người nào nên đụng, đừng mang thân chuột gan mèo nữa!" Lý lão gia vốn tin lời Tiếu lão gia, cho rằng cha con bọn họ đều lời ngụy biện.

      Chuyện thể đồng ý, đàm phán thành rồi.

      Lý lão gia tức giận khó trôi trở về Lý phủ.

      Tiếu lão gia gọi Tiếu Cảnh Thăng tới sắc mặt tốt chất vấn, "Thằng nhóc con qua lại với biểu muội con từ lúc nào?"

      Tiếu Cảnh Thăng ở trước mặt cha mẹ luôn luôn yếu bóng vía, hai ba câu liền khai ra chuyện, "Tình nam nữ giữa con và biểu muội sớm còn sau khi nhìn thấy Phùng nương! Là biểu muội vẫn luôn dây dưa dứt, con lại tiện cự tuyệt, nhưng con cố ý gạt người, nếu cũng sai gã sai vặt len lén gọi dượng đến khách điếm!"

      "Đồ khốn nạn!" Tiếu lão gia mắng to, nếu có Tiếu phu nhân ngăn trở, chắc chắn Tiếu Cảnh Thăng lãnh gậy dạy dỗ của Tiếu lão gia.

      Nhưng Tiếu lão gia cũng chỉ cảnh cáo. Chuyện của con trai, đợi mấy ngày nữa Lý lão gia hết giận đến Lý phủ nhận lỗi, nếu đuổi ra khỏi nhà!

      Tiếu Cảnh Thăng kêu khổ trong lòng, mặt cũng chỉ tạm thời đáp ứng.


      Giờ Tý, mưa dầm ngoài cửa sổ ngừng, tiếng côn trùng ồn ào trong ngày thường còn nghe thấy nữa.

      "Đại phu thong thả!"

      "Được rồi, ngươi cũng mau trở về chăm sóc nương kia , ta thấy con bé nóng đến mê rồi đấy!" Đại phu râu dài mang theo cái hòm thuốc ra khỏi khách điếm, tay kia cầm dù giấy bước nhanh trong mưa.

      Ám vệ Lục lên lầu đóng cửa phòng lại, đến bên chậu nước giặt khăn nóng đắp lên trán Thư Hoàn.

      "Hắc xì! Hắc xì!" Mũi Thư Hoàn ngưa ngứa hắc xì hai cái, nước mũi vừa vặn phun lên mặt ám vệ Lục tới đắp khăn nóng cho nàng... Hai người mắt to trừng mắt , Thư Hoàn trợn mắt há mồm quả muốn tìm cái lỗ để chui vào, nhất là ánh mắt sâu xa nhúc nhích của ám vệ Lục này khiến cho người ta ảo não biết bao.

      Ám vệ Lục giữ im lặng lên tiếng nhặt khăn lông bị Thư Hoàn làm rớt mặt đất, thả vào trong nước giặt lần nữa, vắt sạch nước, lần này dùng để lâu sạch mặt nạ màu đen của mình. Thư Hoàn nhìn loạt động tác ghét bỏ của người này, nàng chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn, khó chịu giống như con cá bị dày vò đặt lửa nướng, nàng phải chút gì đó để phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

      "Mưa bên ngoài lớn!" Cố ý làm động tác ngó ra ngoài cửa sổ, ra ngoại trừ nghe thấy tiếng ngọn đèn mờ tối ‘tí tách’ ra nghe thấy cái gì cả.

      Ám vệ Lục nghe tiếng, động tác bưng chậu đẩy cửa dừng lại, "Ừ."

      Thư Hoàn nhìn theo bóng lưng của ám vệ Lục hoàn toàn biến mất ở trước cửa phòng buột miệng ra, "Ngươi muốn gì với bản công chúa sao!"

      "Công chúa miệng vàng!" Lời vừa dứt, tay của ám vệ Lục từ từ cọ cọ lỗ mũi màu đen.

      Ngôn từ và động tác của vốn có tính ám chỉ, Thư Hoàn cố tình coi như nước mũi ban nãy phun lên mặt cũng được, quá mất mặt nha!

      Thư Hoàn miễn cưỡng tiếp tục giả vờ biết, nhưng lần này nàng thông minh chủ động đáp lời, ngoan ngoãn nằm trong chăn đợi uống thuốc.

      Trận mưa lúc chiều cực lớn, Thư Hoàn ướt đẫm quần áo đương nhiên tránh khỏi bị cảm lạnh mà phát sốt.

      Ám vệ Lục ra ngoài khoảng chừng gần nửa canh giờ, lúc đẩy cửa vào phòng tay bưng cái mâm cùng chén thuốc, kéo tấm màn đánh thức Thư Hoàn mơ mơ màng màng dậy uống thuốc.

      Lúc nàng ngủ cũng mặc nhiều áo, trong phút chốc Thư Hoàn từ trong chăn ngồi dậy cẩn thận ngồi lên dây lưng cột eo, sau đó nàng nhận lấy chén thuốc trong tay ám vệ Lục uống từng muỗng thuốc, miệng phàn nàn thuốc quá đắng hoàn toàn biết làn da vai lộ ra ngoài...

      Ám vệ Lục nhìn chỗ khác ho khan.

      "Sao vậy?" Ngẩng đầu ra khỏi chén thuốc.

      "!"

      "Sao ngươi ho, phải cũng bị cảm lạnh chứ!"

      "!"

      "Ngươi có thể thêm mấy chữ hả?" Thư Hoàn cảm thấy bầu khí trong phòng có chút quái dị.

      "Được!" Ám vệ Lục dứng dậy khỏi mặt ghế, "Uống thuốc xong để chén bàn, ta quay về phòng ngủ."

      Thư Hoàn nghe xong có chút nghẹn, qua hồi lâu, cầm chén thuốc uống xong bỏ lên bàn lại kéo lê đôi giày bò đến giường, ước chừng nén nhang lâm vào trạng thái ngủ say.

      Giờ Sửu, mưa dần dần ngừng, vạn vật đều tĩnh lặng.

      Ám vệ Lục thân mình ngồi dựa bên giường chút buồn ngủ, bồ câu đưa tin màu trắng ru rú bên gối vỗ cánh 'phành phạch'.

      là ngủ, có lẽ từ lúc ở trong phòng Thư Hoàn trở về, ám vệ Lục vẫn luôn duy trì tư thế ngồi này rất lâu.

      Ám vệ Lục suy nghĩ rất nhiều, hôn với Lý Nhược Mai được định từ thể đổi ý là đổi ý, như vậy công bằng với Lý Nhược Mai, nhất là chuyện hủy hôn rất tổn hại đến đàn . biết từ từ từng chút , chậm rãi đào khoét đem hình bóng công chúa ra khỏi lòng mình, tựa như thong dung chú ý quan tâm như lúc trước, qua nhiều năm sau cũng nước chảy thành sông Lý Nhược Mai - thê tử sau này của .

      Nhưng trước đó, mỗi lần nhìn thấy chim bồ câu đưa thư này cảm thấy buồn bực làm sao!

      Ám vệ Lục có chút giận chó đánh mèo lên con bồ câu đưa tin tức cố gắng về nhà sớm thành thân.


      Trong căn nhà dân bình thường trấn Trương gia.

      nam nữ ngồi quanh bàn bị gãy góc, hơn nửa đêm bọn họ lại dưới ánh đèn dầu ăn cơm cũng là lạ, nam nhân vừa đào bới thức ăn vừa phát cáu với nữ nhân bên cạnh, "Khóc khóc khóc! Khóc cái gì mà khóc! phải ông đây chỉ tiêu chút tiền ngươi bán thêu hoa sao? Còn đội trời mưa chạy đến sòng bạc khiến ông đây mất mặt!"

      Đối mặt với chỉ trích và mắng chửi, Kiều San yên lặng khóc nức nở, tay vuốt ve bụng, "Nếu như phải vị Thư Hoàn nương kia, e rằng tối nay có tiền ăn bữa cơm này!"

      Thụ Thôn có bản lĩnh, nghèo có cơm ăn cũng thấy tổn thương lòng tự trọng nam nhân gì gì đó, ngược lại biết xấu hổ : "Nữ nhân kia nhiều bạc, sao ngươi nhân cơ hội đó lấy nhiều chút hả?"

      "Chàng..." Kiều San khổ sở rơi lệ, gì.
      Trâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 9.

      Nước mưa mái hiên tí tách.

      Sau khi nghỉ ngơi cả đêm, cổ họng Thư Hoàn còn rát nữa, bệnh phong hàn cũng gần khỏi, ngoại trừ thỉnh thoảng khỏe khác mấy với người bình thường, tiếp tục chú ý chút đừng để cảm lạnh nữa là được, nhưng còn cần uống mấy ngày thuốc nữa.

      Thư Hoàn thử dạo mấy vòng mặt đất, eo mỏi chân đau. Ám vệ Lục bưng chậu nước rửa mặt tới, Thư Hoàn xoay người lại soi gương chải đầu.

      Lúc ăn bữa sáng, Thư Hoàn chú ý bàn có thêm đĩa thịt nướng, dùng đũa chọc chọc, "Đây là cái gì?"

      "Chim bồ câu nướng!" Ám vệ Lục mặt đổi sắc, giống như ăn thịt chim bồ câu nuôi hề có chút khó chịu, có lẽ có cơ hội ăn tươi nuốt sống toàn bộ con bồ câu.

      "Khách điếm có bán chim bồ câu nướng hả!" Thư Hoàn vô cùng kinh ngạc, món này mấy khách điếm trước kia đều có, nhịn được ăn nhiều chút. ăn ngon chợt nghe thấy tiểu nhị ở ngoài gõ cửa : " nương, dưới lầu có tiểu phụ nhân mang thai tìm !"

      Tiểu phụ nhân mang thai? Tìm nàng?

      Thư Hoàn cắn đũa suy nghĩ, dường như nàng chỉ miết mỗi Kiều San là thai phụ phải? Nếu là ngày thường, có người dám quá đáng với công chúa đại nhân nàng, như vậy lúc qua lại với công chúa đại nhân nàng tuyệt đối để ý tới đối phương, nhưng lần này nàng nể mặt Kiều San mang thai thân thể bất tiện lại bị nam nhân bắt nạt dám phản kháng, công chúa đại nhân nàng xem Kiều San có chuyện gì.

      "Bảo phụ nhân kia đợi ở dưới lầu, tính vào tiền ăn của ta!"

      "Được!"

      Tiểu nhị xuống lầu dựa theo phân phó của Thư Hoàn lại với Kiều San.

      Kiều San nghe xong ngược lại có phản ứng gì đăc biệt, tùy ý tìm cái bàn ngồi xuống, đêm qua mưa lớn, đường xá lầy lội đến khách điếm khiến bụng nàng có chút khó chịu, ngồi ghế nghỉ ngơi tốt gì bằng.

      Thụ Thôn vừa nghe tiểu nhị Thư Hoàn mời khách, liền cà lơ phất phơ ngồi xuống bên cạnh bàn, giống như đại gia gõ gõ ngón tay bàn, "Mau mang cho ông hai cân thịt bò, mâm cá hấp, mâm cá kho tàu, vò rượu trắng, ngoài ra mang vài món ăn chiêu bài trong quán đến đây!"

      Loại người giả bộ đắc ý này sao tiểu nhị lại chưa gặp qua, sững sờ tại chỗ rất nhanh kịp phản ứng lại, đáp tiếng liền làm theo phân phó, nhưng trong bụng lại thầm, vị nương áo trắng kia nhìn giống người thường, tại sao lại quen biết với thai phụ và gã lưu manh này?

      Kiều San bị Thụ Thôn buộc tìm đến thấy khó chịu rồi, hôm nay Thụ Thôn nghe người ta muốn mời khách biết xấu hổ ăn uống thả cửa, đều gọi món đắt tiền, làm nàng nào còn mặt mũi chuyện với Thư Hoàn chứ?

      "Chàng đủ rồi đấy! phải đến mượn bạc là về sao? Chàng thể giữ lại chút mặt mũi hả!"

      "Con đàn bà ngươi mới đủ đấy! Ông đây ăn của ngươi ngươi đau lòng cái rắm! Những kẻ có tiền này sao có thể cảm nhận được khổ não của ngươi nghèo chúng ta, ăn của ta chút tiền đáng là gì hả?" Thụ Thôn ném đũa, giọng lớn đến mức người ngồi trong mấy khách điếm lân cận cũng nghe thấy, cũng có ít người len lén nhìn bọn họ xem náo nhiệt.

      Trong nháy mắt mặt Kiều San đỏ lên, "chàng chàng" ngừng, sửng sốt ra nửa câu cãi lại. nương người ta phú quý quả thực thể nhận thức được vấn đề nghèo khổ, như vậy cũng sai, nhưng vì sao câu này từ trong miệng Thụ Thôn phát ra lại cảm thấy đúng? Dường như có rất nhiều chỗ khiến người ta kinh bỉ!

      "Ha ha ha ha ha!" Tiếng cười to đóng chiết phiết trong khách điếm phải là ai khác, chính là vị công tử áo xanh, vị công tử này mày xinh mắt đẹp, cước bộ thản nhiên đến trước mặt Kiều San chắp tay : "Tại hạ xưng là Hoa Diện công tử, biết vừa rồi phu nhân nhắc tới vị Thư Hoàn nương kia ở đâu?"

      Lần đầu tiên có nam tử lễ phép chuyện với mình, Kiều San nhất thời luống cuống, "Nàng ấy, nàng ấy, Thư Hoàn nương nàng ấy ở khách điếm này, có việc có thể tới tìm!"

      "Này! Ngươi là ai?" Thụ Thôn hiếm khi nhìn thấy thê tử xưa nay quắc mắt trừng mi với mình bày ra vẻ mặt thẹn thùng với người khác, liền vỗ bàn lớn tiếng gắt gỏng hỏi công tử áo xanh.

      "Ta sao?" Hoa Diện bình tĩnh cười, " , xưng là Hoa Diện!"

      "Ta quản ngươi hoa gì mặt trắng gì, cách xa nương tử của ta chút!" Thụ Thôn cảm thấy trong lòng khó chịu. (diện có nghĩ là mặt)

      "Đó là đương nhiên!" Hoa Diện buồn cười lắc đầu, "Khẩu vị của ta xưa nay phức tạp, nhưng đối với phụ nữ có chồng lại có hứng thú, nhưng ta cũng thể hùng hổ hỏi han nương tử của ngươi được? Vậy ta thành hạng người gì? Cho dù là lưu manh du côn cũng phải tố chất!" câu cuối cùng của Hoa Diện rất có ý vị thâm trường.

      Mà Thụ Thôn cũng ngốc, nghe ra người khác chửi xiên chửi xỏ mình có tố chất, lập tức xắn tay áo lên, "Ối chà chà! Tên mặt trắng ngươi muốn ăn đòn phải ?"

      Nhìn bên ngoài, quả thực Hoa Diện gầy yếu, kém xa Thụ Thôn mạnh mẽ người cao ngựa lớn, giá trị vũ lực liếc mắt cái cũng thấy ràng! Nhưng làm người thể trông mặt mà bắt hình dong phải sao? Đặc biệt là đối tượng Hoa Diện có dáng người vô cùng gầy gò mà , rất thích người khác dùng thân thể để chế giễu , ba chữ "mặt trắng " quả sỉ nhục .

      "Sợ? Sao chuyện? Sợ cút về nơi nên cút !" Thụ Thôn nhận được đáp án càng lộ vẻ kiêu ngạo, ngẩng cằm vừa vỗ bàn vừa đuổi người .

      "Cổ nhân , có qua có lại mới toại lòng nhau!" Hoa Diện nheo mắt cười nhạt .

      Thư Hoàn vừa mới đến đầu bậc thang nghe thấy, liền quay đầu giọng với ám vệ Lục: "Người này dường như rất nham hiểm."

      Ám vệ Lục lắc đầu, " nghe thấy."

      "Hả???"

      Thư Hoàn hỏi xong vô thức nhìn xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy công tử áo xanh kia quay đầu mỉm cười với nàng, kịp tìm Thụ Thôn tính sổ lại có thời gian cười với nàng, "Nhìn nương thân áo trắng, đôi mắt xinh đẹp, hàm răng trắng tinh, biết có thể mời nương du thuyền chuyến ?"

      " nhìn trúng ." Khóe môi của ám vệ Lục hơi chạm vào lỗ tai Thư Hoàn, khiến Thư Hoàn chuẩn bị đáp ứng Hoa Diện du thuyền đột ngột nghẹn trở lại, sửa lời : "Đa tạ công tử thịnh mời, nhưng gần đây thân thể khỏe, sợ quấy rầy hứng thú của công tử."

      " sao." Hoa Diện tạm thời buông ân oán với Thụ Thôn xuống, lên lầu, " biết khi nào mới có cơ hội mời nương ?"

      " có thời gian." Ám vệ Lục cường thế ngăn ở trước người Thư Hoàn, giọng bình tĩnh hề phập phồng, " nương nhà ta thân thể quý giá, thích hợp ra ngoài, mời vị công tử này lui xa chút."

      Hoa Diện nheo mắt có chút nguy hiểm, "Có phải ngươi muốn cản đường của ta ?"

      Ám vệ Lục muốn chuyện với loại người tự cho mình là siêu phàm, ánh mắt của dừng ở người Kiều San hỏi, "Tìm Thư Hoàn nương có chuyện gì?"

      "Ta..." Kiều San lúng ta lúng túng, chuyện mượn bạc biết xấu hổ như thế làm sao mà ra, nhất là mở miệng với nương chỉ mới gặp mặt hai lần.

      "Đàn bà bại gia đần độn chết !" Thụ Thôn dùng sức Kiều San ra, suýt chút nữa đẩy nàng ta ngã xuống đất, Thụ Thôn quan tâm bày ra sắc mặt nịnh nọt với ám vệ Lục: "Đại gia, nể mặt có chút quen biết, có thể thưởng chút ?"

      "Há!" Thư Hoàn gục ở vai ám vệ Lục cười ra tiếng, lụa mỏng ở mặt theo tiếng cười run lên cái, nàng : "Lời này do nữ tử còn có thể nghe được, thanh niên trai tráng như ngươi bày ra bộ dạng sắc mặt này, thực buồn cười!"

      Thụ Thôn hai mắt tỏa sáng nhìn Thư Hoàn, muốn tiếp tục khóc than, ngờ lại bị xuất khó hiểu của Hoa Diện cắt ngang.

      Xưa nay Hoa Diện nghe tiếng nhìn người, nghe tiếng của nương này cảm thấy tuyệt vời, khuôn mặt dưới lụa mỏng nhất định càng mê người hơn, trước đó lâu còn trấn này mỹ nữ ít, nhưng lần này đúng là mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu. Hoa Diện quét mắt nhìn "gã sai vặt áo đen" khiến người ta chướng mắt, rồi hướng về phía Thư Hoàn nho nhã lễ độ : " nương, tại hạ mới tới trấn này lâu, mấy quen thuộc với trấn, biết nương có thể mang tại hạ dạo bốn phía được ?"
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :