1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bắc Cung Huyền Vũ - Thủy Ngân (10C + Vĩ thanh )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 10:

      “Tại sao ngươi lại bắt con của ta ?” Câu đầu tiên Thượng Quan Nghiệp mở miệng ra là câu hỏi.

      “Người bắt Lam Tuyết là Tề Thịnh Dung, ta bất quá chỉ là từ tên Tề Thịnh Dung xoàng xĩnh đó mang Lam Tuyết thôi!” Rất tốt, tại từ “lừa biến thành “bắt ” rồi, Vô Danh biến thành tội phạm bắt người rồi.

      “Ngươi tự tiện mang nữ nhi của ta , lại cho chúng ta biết, căn bản là có ý bất lương!” Thượng Quan Nghiệp lại rống lên.

      “Ta giúp Lam Tuyết đưa thư về, thể có báo được!” Giọng của Vô Danh nhanh chậm, tuyệt đối bị lửa giận của người khác làm ảnh hưởng.

      “Nếu như ngươi có ý đồ bất lương, làm sao lại dứt khoát đem Lam Tuyết đưa về Thượng Quan gia?”

      “Nếu như Thượng Quan gia có năng lực bảo vệ Lam Tuyết, nàng sao lại bị rơi vào trong tay tên Tề Thịnh Dung xoàng xĩnh đó??” Vô Danh hỏi ngược lại, thái độ kiêu ngạo cũng siểm nịnh.

      "Ngươi ——" Thượng Quan Nghiệp nhất thời cứng họng, ngay sau đó lại rống lên : "Nếu phải là ngươi bắt Lam Nhi, Lam Nhi về nhà nha!"

      Bắc Cung Vô Danh để ý tới , chỉ hướng về phía Lam Tuyết .

      "Lam Tuyết, tới đây."

      “Được!” Lam Tuyết muốn bước qua, nhưng lại bị đại ca kéo lại “Đại ca?”

      “Ta muốn dẫn nữ nhi của ta về nhà, ngươi đừng mơ tưởng lại cướp nữ nhi của ta!” Thượng Quan Nghiệp lập tức ngăn cản ở giữa, cho nữ nhi lại nghe lời của tên tiểu tử ngu ngốc kia nữa!

      “Thượng Quan Phi Lũng ngươi có nhớ lời ta ?” Vô Danh nhìn Thượng Quan Nghiệp, trực tiếp hướng về phía Phi Lũng .

      “Ta nhớ, nhưng Lam Nhi là người của Thượng Quan gia, làm sao chỉ bằng lời của ngươi là muốn mang nó ?” Thượng Quan Phi Lũng so với Thượng Quan Nghiệp vẫn tỉnh táo hơn chút “Ngươi cứu Lam Nhi, Thượng Quan gia rất cảm ơn ngươi, nhưng Lam Nhi thuộc về ngươi!”

      “Ta muốn ở chung chỗ với Vô Danh!” Lam Tuyết chợt lên tiếng. “Cha, tại sao người lại nổi giận với Vô Danh? Vô Danh là người tốt, chàng bảo vệ ta, đánh đuổi người xấu !”

      “Chuyện này…” Thượng Quan Nghiệp tỉnh táo chút. Vô Danh thực cứu được Lam Nhi!!!

      “Đại ca, ca hãy buông muội ra!” Lam Tuyết giùng giằng.

      “Lam Nhi, cha muốn đưa con về nhà!” Thượng Quan Nghiệp đỡ lấy vai của nữ nhi, trầm giọng “Con cần tên tiểu tử thối này, còn cần cha mẹ nữa sao?”

      “Con…” Nàng há miệng, nhưng biết nên cái gì.

      Nàng muốn có cha mẹ, muốn có ca ca, nhưng mà nàng cũng muốn có Vô Danh nha! Ánh mắt nàng luống cuống hoảng hốt, nhìn về phía Vô Danh.

      Vô Danh chỉ nhàn nhàn lắc đầu cái, nàng liền trấn tĩnh lại ngay.

      Hai người tiếng động ăn ý với nhau, mọi người đều xem thấy ở trong mắt.

      Lam Tuyết hề lên tiếng nữa, nàng giãy dụa nữa đứng yên ở phía sau của cha và ca ca, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vô Danh.

      “Cung chủ, đa tạ ngươi giúp Thượng Quan gia ta tìm được nữ nhi, phần ân tình này, Thượng Quan gia nhất định hồi báo! Xin cáo từ!!!” Thượng Quan Nghiệp chắp tay chào cung chủ Vân Lưu Cung, rồi chuẩn bị rời .

      Thân hình của Vô Danh khẽ động, ngăn ở trước mặt của Thượng Quan Nghiệp.

      “Ông muốn làm sao mới bằng lòng để cho Lam Tuyết ở lại đây?”

      “Ta tuyệt đối để nữ nhi lưu lại đây!” Thượng Quan Nghiệp chém đinh chặt sắt .

      “Như vậy, các người cũng có cách nào rời khỏi Vân Lưu Cung!” Vô Danh cười nhạt tiếng .

      “Ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được Thượng Quan Nghiệp ta ở đây?” Thượng Quan Nghiệp giận đến râu cũng dựng lên, trừng mắt .

      Vô Danh bắt chéo tay sau lưng, nhàn nhạt bày tỏ “Chuyện mà Đường chủ Huyền Vũ Đường muốn làm, chưa từng có chuyện làm được!!!”

      Vô Danh đúng là có năng lực đó, mỗi người trong Thượng Quan gia đều biết rất .

      “Thượng Quan Nghiệp ta mà muốn , cũng tuyệt đối có người nào cản được!” Thượng Quan Nghiệp trợn trừng mắt .

      Vô Danh nhìn Lam Tuyết cái, biết nàng tuyệt đối muốn xung đột với Thượng Quan gia, nên thu vẻ mặt lại, tiếp: “Nghe , Huyền Long thần chưởng của Thượng Quan gia giang hồ có người nào có thể địch lại được!”

      “Coi như ngươi cũng có chút kiến thức!” Biết lợi hại đừng có cản đường, tên hỗn tiểu tử!!!

      “Nếu như ta có thể chịu được ba chưởng của ông, ông liền cho Lam Tuyết lưu lại đây, có được ?”

      “Ngươi muốn tìm chết?” Huyền Long thần chưởng chứa nội lực rất lớn, bình thường nếu bị trúng chưởng lục phủ ngủ tạng bị nát hết, còn đòi chịu ba chưởng sao?

      “Có đồng ý hay , chỉ cần câu thôi!”

      “Tốt!” Tên tiểu tử này muốn dùng mạng sống đánh cuộc, ông chơi với .

      “Đường chủ…” Tào thúc muốn ngăn cản, nhưng Vô Danh phất tay muốn lui ra.

      Toàn bộ mọi người đều lui ra, đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại Thượng Quan Nghiệp cùng với Vô Danh đối đầu với nhau!

      Thượng Quan Nghiệp vận khí trong tay, phát ra chưởng thứ nhất.

      “Chưởng thứ nhất!”

      Vô Danh đứng yên, đưa tay phải lên vận chưởng chống đỡ, bị nội lực của Thượng Quan Nghiệp đánh lùi hai bước.

      Thượng Quan Nghiệp thu chưởng, ngạo nghễ đứng đó.

      “Tiếp tục !” Điều hòa lại nội lực xong, Vô Danh lên tiếng.

      “Tiểu tử được lắm!” Mặc dù rất giận bắt cóc nữ nhi, nhưng khí phách của lại làm cho Thượng Quan Nghiệp rất tán thưởng “Chưởng thứ hai!”

      Lời vừa dứt, Thượng Quan Nghiệp bỗng nhiên xuất thủ, chưởng vỗ trúng ngực của Vô Danh.

      Thượng Quan Nghiệp thu chưởng lại, Vô Danh nhắm mắt khóe miệng tràn ra ít máu tươi, nhưng gương mặt có chút biểu gì, chỉ chậm rãi mở mắt ra.

      chưởng cuối cùng!” trầm giọng .

      “Huyền Vũ đường chủ đúng là bất phàm!” Có thể chịu hai chưởng của mà chỉ nôn ra máu tươi, vẫn đứng thẳng như cũ, tiểu tử này… trong lòng Thượng Quan Nghiệp càng thưởng thức hơn.

      Nhưng chuyện có liên quan tới nữ nhi, cũng nương tay!!!

      “Chưởng thứ ba!”

      Đây là chưởng thức có uy lực nhất trong Huyền Long Thần Chưởng, sắc mặt người của Thượng Quan gia rất cả đều rất kinh sợ.

      “Tiếp chiêu!” Thượng Quan Nghiệp trầm giọng quát, chưởng thức biến hóa vô cùng, lập tức đánh về phía Vô Danh.

      được!” Lam Tuyết bỗng dưng kêu lên tiếng, thừa lúc mọi người chú ý đến, vọt tới trước người Vô Danh, muốn thay Vô Danh ngăn lại chiêu cuối cùng.

      “Lam Tuyết!”

      Kinh hãi nhìn thấy nữ nhi xông ra, Thượng Quan Nghiệp lập tức thu chiêu lại, nhưng vẫn kịp nữa, ông bị nội lực của mình chấn động hộc máu tươi.

      Thượng Quan Phi Lũng vội vàng chạy tới trước đỡ lấy phụ thân.

      Đồng thời lúc đó, Vô Danh ôm lấy Lam Tuyết, thân hình chuyển cái bảo vệ Lam Tuyết sau lưng, lấy thân tự hứng lấy chưởng lực bén nhọn đánh tới!!!

      Vô Danh bị thương lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa đứng vững được!

      Ám đột nhiên tiếng động thân, chạy tới điểm lại sáu đại huyệt người Vô Danh, mà Thiên Cừu vừa nhìn thấy tình huống đúng, lập tức phóng tới giữ lấy Vô Danh.

      Vô Danh lại nôn ra máu, lại là… máu đen!!!

      “Đông Phương, tới đây!” Thiên Cừu vội vã kêu lên, hai người đó ngay lập tức phóng tới “Đem Vô Danh vào trong phòng ngay!!!”

      “Ừ!” Đông Phương cùng với Tây Môn lập tức làm theo.

      "Vô Danh!" Lam Tuyết cũng muốn theo.

      “Lam Tuyết nương, nên theo!” Thiên Cừu vội vàng ngăn cản, ôn hòa an ủi “Yên tâm , Vô Danh có chuyện gì đâu!”

      “Ngươi gạt ta!” Lam Tuyết lắc đầu cái, hốt hoảng kêu lên, căn bản là tin lời của . “Ta muốn ở bên Vô Danh, ta muốn ở chung chỗ với chàng!”

      “Lam Tuyết, bình tĩnh chút !” Giọng của Thiên Cừu thêm phần mạnh mẽ “Ta bảo đảm toàn lực cứu , ngươi chờ ở đây !”

      “Vô Danh…” Lam Tuyết gật đầu, cũng lắc đầu, chẳng qua là giãy giụa đòi theo vào nữa.

      Thiên Cừu bảo Diễm Kha tới đỡ Lam Tuyết, còn bản thân mình hướng về phía cung chủ gật đầu cái, sau đó lập tức vào nội đường.

      Tất cả mọi người bị tình huống đột phát này làm kinh sợ ngây người, Thượng Quan Phi Lũng sau khi giúp cha điều khí xong mới lên tiếng hỏi:

      “Đây là chuyện gì xảy ra?”

      “Tào thúc, ngươi !” Cung chủ Vân Lưu Cung mở miệng .

      “Thuộc hạ cũng ràng lắm, nhưng có khả năng là lúc Đường chủ đánh nhau với Phùng Như Song bị trúng độc!” Tào Nhân đem tình hình của chiêu cuối cùng đó ra. “Ngoài mặt đường chủ có chút gì bất thường, nhưng ta lại cảm thấy có chút gì đúng! bốn ngày rồi, độc nhất định là vẫn còn ở trong cơ thể của Đường chủ!”

      Bắc Cung Vô Danh trúng kịch độc bốn ngày, lại còn dám nhận ba chưởng của Thượng Quan Nghiệp. Bên trong đại sảnh, nhất thời yên lặng như tờ.

      “Là… là vì cứu ta!!!” Lam Tuyết thở hào hển, níu chặt lấy tim, vẻ mặt vô cùng thống khổ, kịch liệt thở hổn hển mấy tiếng, rồi đột nhiên nàng bất tỉnh ở trong ngực của Diễm Kha.

      "Lam Tuyết!" Diễm kha kinh sợ gọi.

      Thượng Quan Nghiệp vội vàng muốn chạy tới chỗ nữ nhi, nhưng bị trượng phu của bốn tỳ nữ ngăn cản lại.

      Cung chủ mang khăn che mặt ra khỏi rèm, chẩn mạch cho Lam Tuyết.

      "Lam Nhi!" Thượng Quan nghiệp lo lắng kêu lên.

      "Nàng có sao, chỉ là trong lúc tâm tình quá mức kích động, mới bất tỉnh thôi." Cung chủ trầm tĩnh “Thượng Quan lão gia, theo ước định của ông và Vô Danh, Vô Danh coi như là chịu ba chưởng của ông, bây giờ Lam Tuyết thuộc về !”

      bậy, chưởng thứ ba của ta căn bản là chưa xuất ra nha!” Thượng Quan Nghiệp bao giờ dễ dàng đem nữ nhi giao cho bất kỳ kẻ nào.

      Cung chủ hơi nhíu mày lại nhìn ông, bắt đầu khó chịu với cái người này rồi!!!

      “Vô Danh vì bảo vệ Lam Tuyết, tuy biết rằng thể chất của Lam Tuyết sợ bất kỳ loại độc gì, vẫn như cũ xả thân bảo vệ nàng, đây đủ chứng minh tâm ý của Vô Danh đối với Lam Tuyết. Mà Vô Danh hề phản kháng mặc cho ông đánh ba chưởng, coi như là chuộc lại lỗi mang Lam Tuyết , vậy cũng được rồi! Còn nữa, nếu tính kỹ mà , cứu Lam Tuyết, cũng coi như là ân nhân của Thượng Quan gia, phải sao?” Cung chủ nhàng hỏi lại.

      "Này. . . . . ."

      “Trong chuyện này mà , Thượng Quan lão gia lo lắng cho nữ nhi của mình, tới Vân Lưu Cung tìm người, đó là chuyện đương nhiên. Cũng bởi vì vậy, cho nên bổn cung mới để cho các người vào trong cung!” nàng lại tiếp “Ta hy vọng chuyện này có thể giải quyết tốt đẹp, nhưng Thượng Quan lão gia tựa như có ý muốn gây hấn với Vân Lưu Cung của ta!”

      “Nếu như Vân Lưu Cung bắt cóc con của ta, ta tự nhiên cũng có làm khó!” Thượng Quan Nghiệp mở miệng .

      “Thượng Quan lão gia sai rồi!” Nàng lắc đầu cái “Nếu như Vân Lưu Cung đạo lý, hung hăng càn quấy bổn cung thèm đếm xỉa tới Thượng Quan gia, vừa bắt đầu cự tuyệt cho các người vào trong cung rồi! Tuy là Thượng Quan gia là bá chủ phương nhưng Vân Lưu Cung cũng phải là tiểu bối vô danh chút tiếng tăm, Thượng Quan lão gia có thể làm gì được bổn cung?”

      “Ngươi như vậy, là muốn đối lập với Thượng Quan gia? Cố ý trả lại con cho ta?” Thượng Quan Nghiệp giận đến lông mày dựng đứng, uy nghiêm hỏi lại.

      “Thượng Quan lão gia có từng nghĩ tới, vừa bắt đầu vào trong đại sảnh, Vô Danh tại sao lại chấp nhận để cho Lam Tuyết trở về bên cạnh ông?” Giọng của cung chủ vẫn treo trẻo chút tức giận.

      “Thời điểm mà Thượng Quan gia và Vô Danh tranh chấp với nhau, tại sao Vô Danh lại muốn Lam Tuyết phải lựa chọn, Thượng Quan lão gia biết tại sao ?” Cung chủ lại hỏi tiếp.

      Thượng Quan nghiệp nhíu lông mày lại, im lặng .

      “Cuối cùng, Vô Danh có thể giao thủ với ông, nhưng lại làm vậy, Thượng Quan lão gia nghĩ đây là vì cái gì?”

      “Ngươi muốn gì?” Thượng Quan Nghiệp trầm giọng .

      “Thượng Quan lão gia thương nữ nhi, nhưng những hành động của ông có từng nghĩ tới Lam Tuyết nương chưa?”

      “Nó là con của ta, những chuyện ta làm đều là vì tốt cho nó!”

      Cung chủ Vân Lưu Cung lắc đầu cười.

      “Nếu quả thực hiểu Lam Tuyết nương, ông nên biết nàng ấy muốn nhìn thấy nhất là cái gì. Nàng quan tâm người nhà, nhưng cũng Vô Danh. Điều mà nàng muốn nhìn thấy nhất chính là ông xung đột với Vô Danh, bởi vì nàng có cách nào lựa chọn giữa người nhà và Vô Danh được! Nàng vĩnh viễn hiểu được tại sao giữa người nhà và Vô Danh nàng chỉ có thể chọn !”

      Cung chủ hơi ngừng lại, rồi tiếp: “Nếu như phải muốn để cho Lam Tuyết phải khổ sở, Vô Danh có thể giao thủ với ông, đoạt lại Lam Tuyết, ở đất của Vân Lưu Cung, Thượng Quan lão gia lòng cho rằng mình có thể an toàn rời sao?”

      “Ngươi muốn uy hiếp ta?”

      "Uy hiếp Thượng Quan lão gia, là có ý nghĩa gì?" Cung chủ hỏi ngược lại: “Ý của bổn cung muốn hỏi chính là, Thượng Quan lão gia tự nhận là thương nữ nhi, nhưng ông vì nữ nhi suy nghĩ những gì? Mà Vô Danh Lam Tuyết, vì Lam Tuyết suy nghĩ những gì?”

      Giữa hai người, tương đối khó để nhìn ra ai có dụng tâm với Lam Tuyết hơn!

      Thượng Quan Nghiệp nhìn về phía nữ nhi hôn mê, vẻ mặt phức tạp.

      Lam Nhi… cũng có thể hiểu chuyện, cái tên… tên hỗn tiểu tử kiêu ngạo đó sao?


      ***

      Nam Thiên Cừu giải độc, Đông Phương cùng với Tây Phương thay phiên nhau giúp cho Vô Danh trị liệu nội thương. Bốn canh giờ sau, ba người mệt mỏi rời khỏi Huyền Vũ cư, Bắc Cung Vô Danh cuối cùng cũng thoát được tình cảnh nguy hiểm.

      Bắt đầu từ lúc đó, Lam Tuyết kiên quyết canh giữ bên cạnh của Vô Danh, ai khuyên cũng chịu . Loại tình cảm này, là cho Thượng Quan Nghiệp cảm thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Nữ nhi, còn là của mình nữa rồi!

      Hôn mê hai ngày sau, Vô Danh rốt cục cũng tỉnh lại.

      “Lam Tuyết?” Nàng tại sao lại nằm ở bên giường ngủ thiếp .

      "Vô Danh, chàng tỉnh rồi! ?" vừa động, nàng liền thức tỉnh.

      “Nàng ở đây… còn cha nàng đâu?” nhớ chuyện ba chưởng, hôn mê, như vậy coi như là thắng sao? Nhưng Thượng Quan lão gia lại có thể dễ dàng đáp ứng cho Lam Tuyết lưu lại đây sao?

      “Cha cũng ở đây, ta biết cha ở nơi nào, ta chỉ luôn mực ở nơi này!” Lam Tuyết đầu đuôi, nhưng Vô Danh cũng hiểu sơ được hoàn cảnh nay.

      Chắc là cung chủ ngăn Thượng Quan gia mang Lam Tuyết , mà Lam Tuyết kiên trì canh giữ bên cạnh , Thượng Quan lão gia cũng ở lại đây.

      "Vô Danh ngốc. . . . . ." Nàng đột nhiên nghẹn lời. "Bị thương cũng . . . . ."

      "Ta sao." Vô Danh cười rất dịu dàng, ôm lấy nàng đặt lên giường.

      "Đều là ta hại chàng. . . . . ." Nàng khóc, ôm chặt lấy .

      “Nàng có, nàng có nhớ lời ta . cho nàng suy nghĩ lung tung.” nâng mặt của nàng lên, cúi đầu hôn lên mắt nàng, hy vọng có thể mãi mãi lau khô lệ của nàng.

      “Nhưng mà ta hại chàng bị cha đánh…” Nàng vẫn còn nghẹn ngào.

      “Ông ấy chẳng qua là tức giận ta mang nàng thôi!” , hy vọng nàng có thể quên .

      “Ta muốn cha đánh ta, bởi vì là do ta muốn cùng Vô Danh ở chung chỗ!” Nàng muốn bị đánh thay nàng.

      “Ta để cho bất kỳ người nào đánh nàng!” nghiêm mặt “Nàng cũng được tìm cha nàng nhận sai lầm, có biết ?” muốn nàng an toàn bị thương tổn gì.

      “Nhưng mà ta muốn cha đánh chàng!” Nàng khẽ “Cha đánh chàng, chàng rất đau, là đau là đau, lại bị chảy máu, ta muốn chàng bị chảy máu…”

      “Ta có gì, rất nhanh tốt thôi. Nàng nhìn xem, ta bây giờ phải rất tốt sao?”

      “Nhưng mà chàng bất tỉnh lâu…”

      “Đó là “Ngủ”, là ta nghỉ ngơi!” thay đổi sắc mặt cải chính lại, mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa có người phát ra giọng muốn ói.

      “Nhưng mà Nam đại ca chàng bị thương rất nặng, hôn mê lâu…” Gương mặt nàng ánh lên nét nghi ngờ.

      lừa gạt nàng!” Chửi bới đại phu biết thức thời, Vô Danh ra vẻ mình vô tội.

      “Vậy chàng thực bị sao?” Nàng lại hỏi lần nữa, giữa người khác và Vô Danh, nàng dĩ nhiên chọn lựa tin tưởng vào Vô Danh.

      sao rồi!”

      “Vậy tốt!” Nàng thở phào nhõm, dựa vào trong ngực “Ta là sợ chàng bất tỉnh, vậy ta cùng chàng ngủ, cũng cần tỉnh lại!”

      Đây là nàng muốn đồng sinh cộng tử với sao?

      “Lam Tuyết ngốc!” khoan khoái bật cười tiếng.

      Có nàng ở bên cạnh, muốn cười cũng rất khó.

      “Khụ khụ khụ…” cảm thấy người ở bên trong cũng đủ ghê tởm rồi, đám người ngoài cửa thèm gõ cửa, mời tự động bước vào.

      Lập tức tràn vào nhiều người như vậy, khiến cho Lam Tuyết sợ hết hồn, bất giác ôm chặt Vô Danh.

      “Ta còn suy nghĩ các người còn ở bên ngoài nghe lén bao lâu mới bằng lòng vào!” Vô Danh nhàn nhạt .

      “Chúng ta là cho ngươi và Lam Tuyết cơ hội để trò chuyện, ngươi phải cảm kích bọn ta mới đúng!” Tây Môn nghiêm trang .

      “Cần ta lời cảm ơn sao?” Vô Danh lễ độ hỏi.

      “Vậy cũng cần, chỉ cần ngươi nhớ mấy ngày nay “ngủ” nhiều, đừng nên động chân khí là tốt rồi!” Nam Thiên Cừu tiếp lời, nắm lấy tay bắt mạch.

      “Ta cố gắng!” Lời này tuyệt đối hề thành khẩn.

      “Vô Danh, đừng để cho Lam Tuyết vì ngươi mà lo lắng!” Người nhiều tuổi nhất trong bốn đường chủ đứng đầu Đông Phương Tình rốt cục cũng lên tiếng, vừa mở miệng liền điểm trúng chỗ yếu của .

      Vô Danh đáp, chẳng qua là giới thiệu với ba nam nhân này với Lam Tuyết, cùng với thê tử của bọn họ, sau đó lại hỏi: “Cung chủ đâu?”

      nghỉ ngơi ở Vân Chức Lâu?” Thiên Cừu trả lời. ra trong lòng có chút lo lắng, thân thể cung chủ gần đây hình như là tốt lắm.

      “Người của Thượng Quan gia có phản ứng gì ?” Vô Danh lại hỏi.

      “Sau khi ngươi hôn mê, chúng ta chỉ tập trung chữa thương cho ngươi. Sau đó nghe cung chủ cùng với Thượng Quan lão gia chuyện rất nhiều, Thượng Quan lão gia bị cung chủ hỏi đến có cách nào trả lời, thái độ của ông ấy mới tốt hơn chút!” Đông Phương Tình trả lời. Nếu như phải vì vậy, Thượng Quan lão gia chắc chắn để cho Lam Tuyết chờ đợi ở chỗ này.

      "Bọn họ ở nơi nào?" Bắc Cung Vô Danh hỏi.

      "Ở khách viện."

      Vô Danh gật đầu cái, kéo chăn đắp ra muốn bước xuống giường.

      “Vô Danh, ngươi muốn đâu?” Thiên Cừu vội vã hỏi.

      gặp bọn họ!” Mang giày vào xong, nắm lấy tay của Lam Tuyết “Chuyện này cũng cần phải giải quyết!”

      "Chúng ta cùng ngươi ."

      cần, ta cùng với Lam Tuyết có thể giải quyết được!” Vô Danh nhìn Lam Tuyết cái, nàng khẽ mỉm cười với , hai người cùng sóng vai ra ngoài.

      ***

      Bắc Cung Vô Danh vẫn như cũ thân áo đen, dắt Lam Tuyết tới khách viện, tới trước mặt của Thượng Quan Nghiệp, cả hai bên đều trầm mặc nhìn chăm chú vào đối phương.

      “Cha, Vô Danh khỏe rồi!” Lam Tuyết đột nhiên mở miệng, buông tay của Vô Danh ra, cao hứng nhìn phụ thân “Nam đại ca , chỉ cần mấy ngày hôm nay Vô Danh đánh nhau, rất nhanh có thể khỏi hẳn!”

      "Cha biết."

      Khuôn mặt tươi cười của nữ nhi khiến vẻ mặt của Thượng Quan Nghiệp mềm lại, kéo nữ nhi ngồi ở bên cạnh, sau đó cam lòng hướng về phía Vô Danh “Tiểu tử, ngươi cũng ngồi !”

      Vô Danh có trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi xuống.

      “Cha, người đánh Vô Danh nữa chứ!?”

      Lam Tuyết lo lắng hỏi.

      !”

      Thượng Quan Nghiệp thấp giọng trả lời, trong lòng thầm nghĩ nữ nhi thể giữ được nữa. nhìn Vô Danh “Ngươi trúng độc, tại sao lại ?”

      hay cũng có gì khác biệt cả!”

      Lời lạnh lùng của cũng có suy giảm chút nào.

      “Tên tiểu tử này tại sao lại luôn cao ngạo như vậy chứ?” Thượng Quan Nghiệp thở phì phì . Nếu như muốn kết hôn với Lam Nhi, phải biết khách khí với ông chút chứ!!!!

      “Ba chưởng kia, là ta hy vọng ông có thể hiểu được năng lực của ta, cam tâm tình nguyện đem Lam Tuyết giao cho ta!”

      Ý là, nếu phải vì Lam Tuyết, tên tiểu tử này cũng để ý tới ông phải ? Thượng Quan Nghiệp nhìn Vô Danh chằm chằm.

      “Ba chưởng qua, hy vọng ông có thể tuân thủ lời hứa!” Vô Danh lại , chút cũng biết uyển chuyển.

      “Ai , chưởng cuối cùng ta còn chưa đánh xong!” Tên hỗn tiểu tử, ngay cả cầu hôn cũng cao ngạo như vậy, cũng kêu được tiếng nhạc phụ đại nhân sao?

      “Ông muốn tại đánh lại chưởng cuối, ta cũng có ý kiến gì!” Vô Danh nhíu mày nhăn mặt .

      “Tên tiểu tử này, ngươi biết lấy lòng ta chút sao? Dẫu sao ta cũng là phụ thân của Lam Tuyết, tương lai là nhạc phụ đại nhân của ngươi!” Thượng Quan Nghiệp rốt cục cũng giận dữ hô to.

      “Cha đừng hung dữ!”

      Vô Danh còn chưa có lên tiếng, Lam Tuyết liền lo lắng la lên. Nhìn lại cha cái, lại nhìn Vô Danh cái, nàng sợ bọn họ lại đánh nhau, gấp đến vành mắt đỏ hoe.

      " sao, đừng khóc.”

      Vô Danh lập tức giọng dụ dỗ, Lam Tuyết lúc này mới khống chế được nước mắt.

      Đối với nữ nhi giọng ngọt ngào như vậy, đối với nhạc phụ lại xa cách khó gần, là kém quá nhiều! Thượng Quan Nghiệp thấy tràn đầy cảm giác khó chịu.

      "Ta muốn mang Lam Nhi trở về."

      lớn tiếng , cũng tin tên hỗn tiểu tử này vội.

      "Con muốn chăm sóc Vô Danh, chàng là bệnh nhân."

      Lam Tuyết lại , nhớ tới lời giao phó của Nam Thiên Cừu “Nam đại ca , Vô Danh phải có người ở bên mới có thể ngoan ngoãn ngủ được, Lam Tuyết muốn ở bên !”

      Này này này…. Thượng Quan Nghiệp thiếu chút nữa giận tới muốn té xỉu.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cùng Lam Nhi. . . . . ."

      Tiểu tử khốn kiếp! Dám khi dễ Lam Nhi?

      “Lam Tuyết vẫn hoàn hảo như ban đầu! Thời điểm thành thân, Vô Danh phái người tới thông báo, đến lúc đó hy vọng nhạc phụ cùng nhạc mẫu đại nhân đều có thể tới thăm Lam Tuyết!” Vô Danh lãnh đạm , duỗi tay kéo Lam Tuyết ra ngoài, Lam Tuyết liền chủ động cầm lấy tay “Nhạc phụ đại nhân, xin thứ cho tiểu tế thân thể bị bệnh , cần phải nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước!” xong, Vô Danh dắt Lam Tuyết bỏ .

      Cứ như vậy bước ? Thượng Quan Nghiệp nhất thời kinh ngạc, quên mất phải ngăn cản.

      Tiểu tử này… Bây giờ đem ông để vào trong mắt!

      Tư Đồ Tuyền ngồi bên thấy cảnh này phải than thở dứt. So với và Sở Ngôn lúc đối mặt với nhạc phụ đại nhân phải cuống quýt kinh hãi, tên Vô Danh này hiển nhiên là giỏi hơn rất nhiều, Thượng Quan Nghiệp căn bản là hoàn toàn có cách gì với .

      “Cha, ít nhất đối với Lam Nhi là toàn tâm toàn ý, đem Lam Nhi giao cho nam nhân như vậy, chúng ta cũng có thể yên tâm!” Thượng Quan Phi Lũng hiển nhiên là rất thưởng thức Vô Danh.

      Thượng Quan Nghiệp vẫn còn thở phì phò.

      Được rồi, nữ nhi có người thương, người , làm cha liền thua thiệt chút cũng được, bằng

      Hừ! tên tiểu tử khốn kiếp!!!

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 10:

      “Tại sao ngươi lại bắt con của ta ?” Câu đầu tiên Thượng Quan Nghiệp mở miệng ra là câu hỏi.

      “Người bắt Lam Tuyết là Tề Thịnh Dung, ta bất quá chỉ là từ tên Tề Thịnh Dung xoàng xĩnh đó mang Lam Tuyết thôi!” Rất tốt, tại từ “lừa biến thành “bắt ” rồi, Vô Danh biến thành tội phạm bắt người rồi.

      “Ngươi tự tiện mang nữ nhi của ta , lại cho chúng ta biết, căn bản là có ý bất lương!” Thượng Quan Nghiệp lại rống lên.

      “Ta giúp Lam Tuyết đưa thư về, thể có báo được!” Giọng của Vô Danh nhanh chậm, tuyệt đối bị lửa giận của người khác làm ảnh hưởng.

      “Nếu như ngươi có ý đồ bất lương, làm sao lại dứt khoát đem Lam Tuyết đưa về Thượng Quan gia?”

      “Nếu như Thượng Quan gia có năng lực bảo vệ Lam Tuyết, nàng sao lại bị rơi vào trong tay tên Tề Thịnh Dung xoàng xĩnh đó??” Vô Danh hỏi ngược lại, thái độ kiêu ngạo cũng siểm nịnh.

      "Ngươi ——" Thượng Quan Nghiệp nhất thời cứng họng, ngay sau đó lại rống lên : "Nếu phải là ngươi bắt Lam Nhi, Lam Nhi về nhà nha!"

      Bắc Cung Vô Danh để ý tới , chỉ hướng về phía Lam Tuyết .

      "Lam Tuyết, tới đây."

      “Được!” Lam Tuyết muốn bước qua, nhưng lại bị đại ca kéo lại “Đại ca?”

      “Ta muốn dẫn nữ nhi của ta về nhà, ngươi đừng mơ tưởng lại cướp nữ nhi của ta!” Thượng Quan Nghiệp lập tức ngăn cản ở giữa, cho nữ nhi lại nghe lời của tên tiểu tử ngu ngốc kia nữa!

      “Thượng Quan Phi Lũng ngươi có nhớ lời ta ?” Vô Danh nhìn Thượng Quan Nghiệp, trực tiếp hướng về phía Phi Lũng .

      “Ta nhớ, nhưng Lam Nhi là người của Thượng Quan gia, làm sao chỉ bằng lời của ngươi là muốn mang nó ?” Thượng Quan Phi Lũng so với Thượng Quan Nghiệp vẫn tỉnh táo hơn chút “Ngươi cứu Lam Nhi, Thượng Quan gia rất cảm ơn ngươi, nhưng Lam Nhi thuộc về ngươi!”

      “Ta muốn ở chung chỗ với Vô Danh!” Lam Tuyết chợt lên tiếng. “Cha, tại sao người lại nổi giận với Vô Danh? Vô Danh là người tốt, chàng bảo vệ ta, đánh đuổi người xấu !”

      “Chuyện này…” Thượng Quan Nghiệp tỉnh táo chút. Vô Danh thực cứu được Lam Nhi!!!

      “Đại ca, ca hãy buông muội ra!” Lam Tuyết giùng giằng.

      “Lam Nhi, cha muốn đưa con về nhà!” Thượng Quan Nghiệp đỡ lấy vai của nữ nhi, trầm giọng “Con cần tên tiểu tử thối này, còn cần cha mẹ nữa sao?”

      “Con…” Nàng há miệng, nhưng biết nên cái gì.

      Nàng muốn có cha mẹ, muốn có ca ca, nhưng mà nàng cũng muốn có Vô Danh nha! Ánh mắt nàng luống cuống hoảng hốt, nhìn về phía Vô Danh.

      Vô Danh chỉ nhàn nhàn lắc đầu cái, nàng liền trấn tĩnh lại ngay.

      Hai người tiếng động ăn ý với nhau, mọi người đều xem thấy ở trong mắt.

      Lam Tuyết hề lên tiếng nữa, nàng giãy dụa nữa đứng yên ở phía sau của cha và ca ca, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vô Danh.

      “Cung chủ, đa tạ ngươi giúp Thượng Quan gia ta tìm được nữ nhi, phần ân tình này, Thượng Quan gia nhất định hồi báo! Xin cáo từ!!!” Thượng Quan Nghiệp chắp tay chào cung chủ Vân Lưu Cung, rồi chuẩn bị rời .

      Thân hình của Vô Danh khẽ động, ngăn ở trước mặt của Thượng Quan Nghiệp.

      “Ông muốn làm sao mới bằng lòng để cho Lam Tuyết ở lại đây?”

      “Ta tuyệt đối để nữ nhi lưu lại đây!” Thượng Quan Nghiệp chém đinh chặt sắt .

      “Như vậy, các người cũng có cách nào rời khỏi Vân Lưu Cung!” Vô Danh cười nhạt tiếng .

      “Ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được Thượng Quan Nghiệp ta ở đây?” Thượng Quan Nghiệp giận đến râu cũng dựng lên, trừng mắt .

      Vô Danh bắt chéo tay sau lưng, nhàn nhạt bày tỏ “Chuyện mà Đường chủ Huyền Vũ Đường muốn làm, chưa từng có chuyện làm được!!!”

      Vô Danh đúng là có năng lực đó, mỗi người trong Thượng Quan gia đều biết rất .

      “Thượng Quan Nghiệp ta mà muốn , cũng tuyệt đối có người nào cản được!” Thượng Quan Nghiệp trợn trừng mắt .

      Vô Danh nhìn Lam Tuyết cái, biết nàng tuyệt đối muốn xung đột với Thượng Quan gia, nên thu vẻ mặt lại, tiếp: “Nghe , Huyền Long thần chưởng của Thượng Quan gia giang hồ có người nào có thể địch lại được!”

      “Coi như ngươi cũng có chút kiến thức!” Biết lợi hại đừng có cản đường, tên hỗn tiểu tử!!!

      “Nếu như ta có thể chịu được ba chưởng của ông, ông liền cho Lam Tuyết lưu lại đây, có được ?”

      “Ngươi muốn tìm chết?” Huyền Long thần chưởng chứa nội lực rất lớn, bình thường nếu bị trúng chưởng lục phủ ngủ tạng bị nát hết, còn đòi chịu ba chưởng sao?

      “Có đồng ý hay , chỉ cần câu thôi!”

      “Tốt!” Tên tiểu tử này muốn dùng mạng sống đánh cuộc, ông chơi với .

      “Đường chủ…” Tào thúc muốn ngăn cản, nhưng Vô Danh phất tay muốn lui ra.

      Toàn bộ mọi người đều lui ra, đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại Thượng Quan Nghiệp cùng với Vô Danh đối đầu với nhau!

      Thượng Quan Nghiệp vận khí trong tay, phát ra chưởng thứ nhất.

      “Chưởng thứ nhất!”

      Vô Danh đứng yên, đưa tay phải lên vận chưởng chống đỡ, bị nội lực của Thượng Quan Nghiệp đánh lùi hai bước.

      Thượng Quan Nghiệp thu chưởng, ngạo nghễ đứng đó.

      “Tiếp tục !” Điều hòa lại nội lực xong, Vô Danh lên tiếng.

      “Tiểu tử được lắm!” Mặc dù rất giận bắt cóc nữ nhi, nhưng khí phách của lại làm cho Thượng Quan Nghiệp rất tán thưởng “Chưởng thứ hai!”

      Lời vừa dứt, Thượng Quan Nghiệp bỗng nhiên xuất thủ, chưởng vỗ trúng ngực của Vô Danh.

      Thượng Quan Nghiệp thu chưởng lại, Vô Danh nhắm mắt khóe miệng tràn ra ít máu tươi, nhưng gương mặt có chút biểu gì, chỉ chậm rãi mở mắt ra.

      chưởng cuối cùng!” trầm giọng .

      “Huyền Vũ đường chủ đúng là bất phàm!” Có thể chịu hai chưởng của mà chỉ nôn ra máu tươi, vẫn đứng thẳng như cũ, tiểu tử này… trong lòng Thượng Quan Nghiệp càng thưởng thức hơn.

      Nhưng chuyện có liên quan tới nữ nhi, cũng nương tay!!!

      “Chưởng thứ ba!”

      Đây là chưởng thức có uy lực nhất trong Huyền Long Thần Chưởng, sắc mặt người của Thượng Quan gia rất cả đều rất kinh sợ.

      “Tiếp chiêu!” Thượng Quan Nghiệp trầm giọng quát, chưởng thức biến hóa vô cùng, lập tức đánh về phía Vô Danh.

      được!” Lam Tuyết bỗng dưng kêu lên tiếng, thừa lúc mọi người chú ý đến, vọt tới trước người Vô Danh, muốn thay Vô Danh ngăn lại chiêu cuối cùng.

      “Lam Tuyết!”

      Kinh hãi nhìn thấy nữ nhi xông ra, Thượng Quan Nghiệp lập tức thu chiêu lại, nhưng vẫn kịp nữa, ông bị nội lực của mình chấn động hộc máu tươi.

      Thượng Quan Phi Lũng vội vàng chạy tới trước đỡ lấy phụ thân.

      Đồng thời lúc đó, Vô Danh ôm lấy Lam Tuyết, thân hình chuyển cái bảo vệ Lam Tuyết sau lưng, lấy thân tự hứng lấy chưởng lực bén nhọn đánh tới!!!

      Vô Danh bị thương lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa đứng vững được!

      Ám đột nhiên tiếng động thân, chạy tới điểm lại sáu đại huyệt người Vô Danh, mà Thiên Cừu vừa nhìn thấy tình huống đúng, lập tức phóng tới giữ lấy Vô Danh.

      Vô Danh lại nôn ra máu, lại là… máu đen!!!

      “Đông Phương, tới đây!” Thiên Cừu vội vã kêu lên, hai người đó ngay lập tức phóng tới “Đem Vô Danh vào trong phòng ngay!!!”

      “Ừ!” Đông Phương cùng với Tây Môn lập tức làm theo.

      "Vô Danh!" Lam Tuyết cũng muốn theo.

      “Lam Tuyết nương, nên theo!” Thiên Cừu vội vàng ngăn cản, ôn hòa an ủi “Yên tâm , Vô Danh có chuyện gì đâu!”

      “Ngươi gạt ta!” Lam Tuyết lắc đầu cái, hốt hoảng kêu lên, căn bản là tin lời của . “Ta muốn ở bên Vô Danh, ta muốn ở chung chỗ với chàng!”

      “Lam Tuyết, bình tĩnh chút !” Giọng của Thiên Cừu thêm phần mạnh mẽ “Ta bảo đảm toàn lực cứu , ngươi chờ ở đây !”

      “Vô Danh…” Lam Tuyết gật đầu, cũng lắc đầu, chẳng qua là giãy giụa đòi theo vào nữa.

      Thiên Cừu bảo Diễm Kha tới đỡ Lam Tuyết, còn bản thân mình hướng về phía cung chủ gật đầu cái, sau đó lập tức vào nội đường.

      Tất cả mọi người bị tình huống đột phát này làm kinh sợ ngây người, Thượng Quan Phi Lũng sau khi giúp cha điều khí xong mới lên tiếng hỏi:

      “Đây là chuyện gì xảy ra?”

      “Tào thúc, ngươi !” Cung chủ Vân Lưu Cung mở miệng .

      “Thuộc hạ cũng ràng lắm, nhưng có khả năng là lúc Đường chủ đánh nhau với Phùng Như Song bị trúng độc!” Tào Nhân đem tình hình của chiêu cuối cùng đó ra. “Ngoài mặt đường chủ có chút gì bất thường, nhưng ta lại cảm thấy có chút gì đúng! bốn ngày rồi, độc nhất định là vẫn còn ở trong cơ thể của Đường chủ!”

      Bắc Cung Vô Danh trúng kịch độc bốn ngày, lại còn dám nhận ba chưởng của Thượng Quan Nghiệp. Bên trong đại sảnh, nhất thời yên lặng như tờ.

      “Là… là vì cứu ta!!!” Lam Tuyết thở hào hển, níu chặt lấy tim, vẻ mặt vô cùng thống khổ, kịch liệt thở hổn hển mấy tiếng, rồi đột nhiên nàng bất tỉnh ở trong ngực của Diễm Kha.

      "Lam Tuyết!" Diễm kha kinh sợ gọi.

      Thượng Quan Nghiệp vội vàng muốn chạy tới chỗ nữ nhi, nhưng bị trượng phu của bốn tỳ nữ ngăn cản lại.

      Cung chủ mang khăn che mặt ra khỏi rèm, chẩn mạch cho Lam Tuyết.

      "Lam Nhi!" Thượng Quan nghiệp lo lắng kêu lên.

      "Nàng có sao, chỉ là trong lúc tâm tình quá mức kích động, mới bất tỉnh thôi." Cung chủ trầm tĩnh “Thượng Quan lão gia, theo ước định của ông và Vô Danh, Vô Danh coi như là chịu ba chưởng của ông, bây giờ Lam Tuyết thuộc về !”

      bậy, chưởng thứ ba của ta căn bản là chưa xuất ra nha!” Thượng Quan Nghiệp bao giờ dễ dàng đem nữ nhi giao cho bất kỳ kẻ nào.

      Cung chủ hơi nhíu mày lại nhìn ông, bắt đầu khó chịu với cái người này rồi!!!

      “Vô Danh vì bảo vệ Lam Tuyết, tuy biết rằng thể chất của Lam Tuyết sợ bất kỳ loại độc gì, vẫn như cũ xả thân bảo vệ nàng, đây đủ chứng minh tâm ý của Vô Danh đối với Lam Tuyết. Mà Vô Danh hề phản kháng mặc cho ông đánh ba chưởng, coi như là chuộc lại lỗi mang Lam Tuyết , vậy cũng được rồi! Còn nữa, nếu tính kỹ mà , cứu Lam Tuyết, cũng coi như là ân nhân của Thượng Quan gia, phải sao?” Cung chủ nhàng hỏi lại.

      "Này. . . . . ."

      “Trong chuyện này mà , Thượng Quan lão gia lo lắng cho nữ nhi của mình, tới Vân Lưu Cung tìm người, đó là chuyện đương nhiên. Cũng bởi vì vậy, cho nên bổn cung mới để cho các người vào trong cung!” nàng lại tiếp “Ta hy vọng chuyện này có thể giải quyết tốt đẹp, nhưng Thượng Quan lão gia tựa như có ý muốn gây hấn với Vân Lưu Cung của ta!”

      “Nếu như Vân Lưu Cung bắt cóc con của ta, ta tự nhiên cũng có làm khó!” Thượng Quan Nghiệp mở miệng .

      “Thượng Quan lão gia sai rồi!” Nàng lắc đầu cái “Nếu như Vân Lưu Cung đạo lý, hung hăng càn quấy bổn cung thèm đếm xỉa tới Thượng Quan gia, vừa bắt đầu cự tuyệt cho các người vào trong cung rồi! Tuy là Thượng Quan gia là bá chủ phương nhưng Vân Lưu Cung cũng phải là tiểu bối vô danh chút tiếng tăm, Thượng Quan lão gia có thể làm gì được bổn cung?”

      “Ngươi như vậy, là muốn đối lập với Thượng Quan gia? Cố ý trả lại con cho ta?” Thượng Quan Nghiệp giận đến lông mày dựng đứng, uy nghiêm hỏi lại.

      “Thượng Quan lão gia có từng nghĩ tới, vừa bắt đầu vào trong đại sảnh, Vô Danh tại sao lại chấp nhận để cho Lam Tuyết trở về bên cạnh ông?” Giọng của cung chủ vẫn treo trẻo chút tức giận.

      “Thời điểm mà Thượng Quan gia và Vô Danh tranh chấp với nhau, tại sao Vô Danh lại muốn Lam Tuyết phải lựa chọn, Thượng Quan lão gia biết tại sao ?” Cung chủ lại hỏi tiếp.

      Thượng Quan nghiệp nhíu lông mày lại, im lặng .

      “Cuối cùng, Vô Danh có thể giao thủ với ông, nhưng lại làm vậy, Thượng Quan lão gia nghĩ đây là vì cái gì?”

      “Ngươi muốn gì?” Thượng Quan Nghiệp trầm giọng .

      “Thượng Quan lão gia thương nữ nhi, nhưng những hành động của ông có từng nghĩ tới Lam Tuyết nương chưa?”

      “Nó là con của ta, những chuyện ta làm đều là vì tốt cho nó!”

      Cung chủ Vân Lưu Cung lắc đầu cười.

      “Nếu quả thực hiểu Lam Tuyết nương, ông nên biết nàng ấy muốn nhìn thấy nhất là cái gì. Nàng quan tâm người nhà, nhưng cũng Vô Danh. Điều mà nàng muốn nhìn thấy nhất chính là ông xung đột với Vô Danh, bởi vì nàng có cách nào lựa chọn giữa người nhà và Vô Danh được! Nàng vĩnh viễn hiểu được tại sao giữa người nhà và Vô Danh nàng chỉ có thể chọn !”

      Cung chủ hơi ngừng lại, rồi tiếp: “Nếu như phải muốn để cho Lam Tuyết phải khổ sở, Vô Danh có thể giao thủ với ông, đoạt lại Lam Tuyết, ở đất của Vân Lưu Cung, Thượng Quan lão gia lòng cho rằng mình có thể an toàn rời sao?”

      “Ngươi muốn uy hiếp ta?”

      "Uy hiếp Thượng Quan lão gia, là có ý nghĩa gì?" Cung chủ hỏi ngược lại: “Ý của bổn cung muốn hỏi chính là, Thượng Quan lão gia tự nhận là thương nữ nhi, nhưng ông vì nữ nhi suy nghĩ những gì? Mà Vô Danh Lam Tuyết, vì Lam Tuyết suy nghĩ những gì?”

      Giữa hai người, tương đối khó để nhìn ra ai có dụng tâm với Lam Tuyết hơn!

      Thượng Quan Nghiệp nhìn về phía nữ nhi hôn mê, vẻ mặt phức tạp.

      Lam Nhi… cũng có thể hiểu chuyện, cái tên… tên hỗn tiểu tử kiêu ngạo đó sao?


      ***

      Nam Thiên Cừu giải độc, Đông Phương cùng với Tây Phương thay phiên nhau giúp cho Vô Danh trị liệu nội thương. Bốn canh giờ sau, ba người mệt mỏi rời khỏi Huyền Vũ cư, Bắc Cung Vô Danh cuối cùng cũng thoát được tình cảnh nguy hiểm.

      Bắt đầu từ lúc đó, Lam Tuyết kiên quyết canh giữ bên cạnh của Vô Danh, ai khuyên cũng chịu . Loại tình cảm này, là cho Thượng Quan Nghiệp cảm thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Nữ nhi, còn là của mình nữa rồi!

      Hôn mê hai ngày sau, Vô Danh rốt cục cũng tỉnh lại.

      “Lam Tuyết?” Nàng tại sao lại nằm ở bên giường ngủ thiếp .

      "Vô Danh, chàng tỉnh rồi! ?" vừa động, nàng liền thức tỉnh.

      “Nàng ở đây… còn cha nàng đâu?” nhớ chuyện ba chưởng, hôn mê, như vậy coi như là thắng sao? Nhưng Thượng Quan lão gia lại có thể dễ dàng đáp ứng cho Lam Tuyết lưu lại đây sao?

      “Cha cũng ở đây, ta biết cha ở nơi nào, ta chỉ luôn mực ở nơi này!” Lam Tuyết đầu đuôi, nhưng Vô Danh cũng hiểu sơ được hoàn cảnh nay.

      Chắc là cung chủ ngăn Thượng Quan gia mang Lam Tuyết , mà Lam Tuyết kiên trì canh giữ bên cạnh , Thượng Quan lão gia cũng ở lại đây.

      "Vô Danh ngốc. . . . . ." Nàng đột nhiên nghẹn lời. "Bị thương cũng . . . . ."

      "Ta sao." Vô Danh cười rất dịu dàng, ôm lấy nàng đặt lên giường.

      "Đều là ta hại chàng. . . . . ." Nàng khóc, ôm chặt lấy .

      “Nàng có, nàng có nhớ lời ta . cho nàng suy nghĩ lung tung.” nâng mặt của nàng lên, cúi đầu hôn lên mắt nàng, hy vọng có thể mãi mãi lau khô lệ của nàng.

      “Nhưng mà ta hại chàng bị cha đánh…” Nàng vẫn còn nghẹn ngào.

      “Ông ấy chẳng qua là tức giận ta mang nàng thôi!” , hy vọng nàng có thể quên .

      “Ta muốn cha đánh ta, bởi vì là do ta muốn cùng Vô Danh ở chung chỗ!” Nàng muốn bị đánh thay nàng.

      “Ta để cho bất kỳ người nào đánh nàng!” nghiêm mặt “Nàng cũng được tìm cha nàng nhận sai lầm, có biết ?” muốn nàng an toàn bị thương tổn gì.

      “Nhưng mà ta muốn cha đánh chàng!” Nàng khẽ “Cha đánh chàng, chàng rất đau, là đau là đau, lại bị chảy máu, ta muốn chàng bị chảy máu…”

      “Ta có gì, rất nhanh tốt thôi. Nàng nhìn xem, ta bây giờ phải rất tốt sao?”

      “Nhưng mà chàng bất tỉnh lâu…”

      “Đó là “Ngủ”, là ta nghỉ ngơi!” thay đổi sắc mặt cải chính lại, mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa có người phát ra giọng muốn ói.

      “Nhưng mà Nam đại ca chàng bị thương rất nặng, hôn mê lâu…” Gương mặt nàng ánh lên nét nghi ngờ.

      lừa gạt nàng!” Chửi bới đại phu biết thức thời, Vô Danh ra vẻ mình vô tội.

      “Vậy chàng thực bị sao?” Nàng lại hỏi lần nữa, giữa người khác và Vô Danh, nàng dĩ nhiên chọn lựa tin tưởng vào Vô Danh.

      sao rồi!”

      “Vậy tốt!” Nàng thở phào nhõm, dựa vào trong ngực “Ta là sợ chàng bất tỉnh, vậy ta cùng chàng ngủ, cũng cần tỉnh lại!”

      Đây là nàng muốn đồng sinh cộng tử với sao?

      “Lam Tuyết ngốc!” khoan khoái bật cười tiếng.

      Có nàng ở bên cạnh, muốn cười cũng rất khó.

      “Khụ khụ khụ…” cảm thấy người ở bên trong cũng đủ ghê tởm rồi, đám người ngoài cửa thèm gõ cửa, mời tự động bước vào.

      Lập tức tràn vào nhiều người như vậy, khiến cho Lam Tuyết sợ hết hồn, bất giác ôm chặt Vô Danh.

      “Ta còn suy nghĩ các người còn ở bên ngoài nghe lén bao lâu mới bằng lòng vào!” Vô Danh nhàn nhạt .

      “Chúng ta là cho ngươi và Lam Tuyết cơ hội để trò chuyện, ngươi phải cảm kích bọn ta mới đúng!” Tây Môn nghiêm trang .

      “Cần ta lời cảm ơn sao?” Vô Danh lễ độ hỏi.

      “Vậy cũng cần, chỉ cần ngươi nhớ mấy ngày nay “ngủ” nhiều, đừng nên động chân khí là tốt rồi!” Nam Thiên Cừu tiếp lời, nắm lấy tay bắt mạch.

      “Ta cố gắng!” Lời này tuyệt đối hề thành khẩn.

      “Vô Danh, đừng để cho Lam Tuyết vì ngươi mà lo lắng!” Người nhiều tuổi nhất trong bốn đường chủ đứng đầu Đông Phương Tình rốt cục cũng lên tiếng, vừa mở miệng liền điểm trúng chỗ yếu của .

      Vô Danh đáp, chẳng qua là giới thiệu với ba nam nhân này với Lam Tuyết, cùng với thê tử của bọn họ, sau đó lại hỏi: “Cung chủ đâu?”

      nghỉ ngơi ở Vân Chức Lâu?” Thiên Cừu trả lời. ra trong lòng có chút lo lắng, thân thể cung chủ gần đây hình như là tốt lắm.

      “Người của Thượng Quan gia có phản ứng gì ?” Vô Danh lại hỏi.

      “Sau khi ngươi hôn mê, chúng ta chỉ tập trung chữa thương cho ngươi. Sau đó nghe cung chủ cùng với Thượng Quan lão gia chuyện rất nhiều, Thượng Quan lão gia bị cung chủ hỏi đến có cách nào trả lời, thái độ của ông ấy mới tốt hơn chút!” Đông Phương Tình trả lời. Nếu như phải vì vậy, Thượng Quan lão gia chắc chắn để cho Lam Tuyết chờ đợi ở chỗ này.

      "Bọn họ ở nơi nào?" Bắc Cung Vô Danh hỏi.

      "Ở khách viện."

      Vô Danh gật đầu cái, kéo chăn đắp ra muốn bước xuống giường.

      “Vô Danh, ngươi muốn đâu?” Thiên Cừu vội vã hỏi.

      gặp bọn họ!” Mang giày vào xong, nắm lấy tay của Lam Tuyết “Chuyện này cũng cần phải giải quyết!”

      "Chúng ta cùng ngươi ."

      cần, ta cùng với Lam Tuyết có thể giải quyết được!” Vô Danh nhìn Lam Tuyết cái, nàng khẽ mỉm cười với , hai người cùng sóng vai ra ngoài.

      ***

      Bắc Cung Vô Danh vẫn như cũ thân áo đen, dắt Lam Tuyết tới khách viện, tới trước mặt của Thượng Quan Nghiệp, cả hai bên đều trầm mặc nhìn chăm chú vào đối phương.

      “Cha, Vô Danh khỏe rồi!” Lam Tuyết đột nhiên mở miệng, buông tay của Vô Danh ra, cao hứng nhìn phụ thân “Nam đại ca , chỉ cần mấy ngày hôm nay Vô Danh đánh nhau, rất nhanh có thể khỏi hẳn!”

      "Cha biết."

      Khuôn mặt tươi cười của nữ nhi khiến vẻ mặt của Thượng Quan Nghiệp mềm lại, kéo nữ nhi ngồi ở bên cạnh, sau đó cam lòng hướng về phía Vô Danh “Tiểu tử, ngươi cũng ngồi !”

      Vô Danh có trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi xuống.

      “Cha, người đánh Vô Danh nữa chứ!?”

      Lam Tuyết lo lắng hỏi.

      !”

      Thượng Quan Nghiệp thấp giọng trả lời, trong lòng thầm nghĩ nữ nhi thể giữ được nữa. nhìn Vô Danh “Ngươi trúng độc, tại sao lại ?”

      hay cũng có gì khác biệt cả!”

      Lời lạnh lùng của cũng có suy giảm chút nào.

      “Tên tiểu tử này tại sao lại luôn cao ngạo như vậy chứ?” Thượng Quan Nghiệp thở phì phì . Nếu như muốn kết hôn với Lam Nhi, phải biết khách khí với ông chút chứ!!!!

      “Ba chưởng kia, là ta hy vọng ông có thể hiểu được năng lực của ta, cam tâm tình nguyện đem Lam Tuyết giao cho ta!”

      Ý là, nếu phải vì Lam Tuyết, tên tiểu tử này cũng để ý tới ông phải ? Thượng Quan Nghiệp nhìn Vô Danh chằm chằm.

      “Ba chưởng qua, hy vọng ông có thể tuân thủ lời hứa!” Vô Danh lại , chút cũng biết uyển chuyển.

      “Ai , chưởng cuối cùng ta còn chưa đánh xong!” Tên hỗn tiểu tử, ngay cả cầu hôn cũng cao ngạo như vậy, cũng kêu được tiếng nhạc phụ đại nhân sao?

      “Ông muốn tại đánh lại chưởng cuối, ta cũng có ý kiến gì!” Vô Danh nhíu mày nhăn mặt .

      “Tên tiểu tử này, ngươi biết lấy lòng ta chút sao? Dẫu sao ta cũng là phụ thân của Lam Tuyết, tương lai là nhạc phụ đại nhân của ngươi!” Thượng Quan Nghiệp rốt cục cũng giận dữ hô to.

      “Cha đừng hung dữ!”

      Vô Danh còn chưa có lên tiếng, Lam Tuyết liền lo lắng la lên. Nhìn lại cha cái, lại nhìn Vô Danh cái, nàng sợ bọn họ lại đánh nhau, gấp đến vành mắt đỏ hoe.

      " sao, đừng khóc.”

      Vô Danh lập tức giọng dụ dỗ, Lam Tuyết lúc này mới khống chế được nước mắt.

      Đối với nữ nhi giọng ngọt ngào như vậy, đối với nhạc phụ lại xa cách khó gần, là kém quá nhiều! Thượng Quan Nghiệp thấy tràn đầy cảm giác khó chịu.

      "Ta muốn mang Lam Nhi trở về."

      lớn tiếng , cũng tin tên hỗn tiểu tử này vội.

      "Con muốn chăm sóc Vô Danh, chàng là bệnh nhân."

      Lam Tuyết lại , nhớ tới lời giao phó của Nam Thiên Cừu “Nam đại ca , Vô Danh phải có người ở bên mới có thể ngoan ngoãn ngủ được, Lam Tuyết muốn ở bên !”

      Này này này…. Thượng Quan Nghiệp thiếu chút nữa giận tới muốn té xỉu.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi cùng Lam Nhi. . . . . ."

      Tiểu tử khốn kiếp! Dám khi dễ Lam Nhi?

      “Lam Tuyết vẫn hoàn hảo như ban đầu! Thời điểm thành thân, Vô Danh phái người tới thông báo, đến lúc đó hy vọng nhạc phụ cùng nhạc mẫu đại nhân đều có thể tới thăm Lam Tuyết!” Vô Danh lãnh đạm , duỗi tay kéo Lam Tuyết ra ngoài, Lam Tuyết liền chủ động cầm lấy tay “Nhạc phụ đại nhân, xin thứ cho tiểu tế thân thể bị bệnh , cần phải nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước!” xong, Vô Danh dắt Lam Tuyết bỏ .

      Cứ như vậy bước ? Thượng Quan Nghiệp nhất thời kinh ngạc, quên mất phải ngăn cản.

      Tiểu tử này… Bây giờ đem ông để vào trong mắt!

      Tư Đồ Tuyền ngồi bên thấy cảnh này phải than thở dứt. So với và Sở Ngôn lúc đối mặt với nhạc phụ đại nhân phải cuống quýt kinh hãi, tên Vô Danh này hiển nhiên là giỏi hơn rất nhiều, Thượng Quan Nghiệp căn bản là hoàn toàn có cách gì với .

      “Cha, ít nhất đối với Lam Nhi là toàn tâm toàn ý, đem Lam Nhi giao cho nam nhân như vậy, chúng ta cũng có thể yên tâm!” Thượng Quan Phi Lũng hiển nhiên là rất thưởng thức Vô Danh.

      Thượng Quan Nghiệp vẫn còn thở phì phò.

      Được rồi, nữ nhi có người thương, người , làm cha liền thua thiệt chút cũng được, bằng

      Hừ! tên tiểu tử khốn kiếp!!!

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Kết thúc

      Nửa năm sau, Vân Lưu Cung tổ chức chuyện vui. Lần này, nhân vật chính là bốn vị đường chủ tiếng tăm lừng lẫy!!!

      Đêm hôm đó để phản đối chuyện động phòng hoa chúc, trượng phu của bốn tỳ nữ bởi vì cam lòng lúc trước bản thân mình thành thân bị bốn vị đường chủ ít hoặc nhiều dạy dỗ qua, cho nên quyết định trong buổi tối này toàn lực phản công, mà thân nhân của nhà cũng hào hứng gia nhập vào hàng ngũ phá động phòng…

      Thần Long cư

      “Đông phương, tại sao chúng ta thể ở lại trong phòng?” Vân Thủy Tâm kỳ quái hỏi.

      “Bởi vì tối hôm nay, chỉ sợ có bọn đạo chích hoành hành!” Đông Phương Tình lôi kéo thê tử tìm kiếm chỗ an toàn khác.

      Bọn đạo chích? Vân Thủy Tâm hiểu được, Trong Vân Lưu Cung cũng có ăn trộm sao?

      ***

      Bạch Hổ cư

      "Hì hì." Phong Sơ Tuyết cười trộm.

      “Suỵt!!” Tây Môn Bất Hồi có ý bảo thê tử chớ có lên tiếng.

      Bọn họ làm xong đôi người giả đặt ở giường, khuôn mặt kinh dị… bảo đảm làm cho người khác giật mình nha!

      ***

      Chu Tước cư

      " thể nào?"

      Tiêu Vũ ngạc nhiên nhìn trượng phu.

      “Đây là chỗ tị nạn!” Nam Thiên Cừu dắt tay thê tử, vào ám thất sau bức tường, sau đó tất cả lại khôi phục lại nguyên trạng.

      Cái này gọi là lo trước khỏi sợ họa! muốn đùa sao, đêm động phòng hoa chúc có thể để bị phá sao? Nam Thiên Cừu tự nhận có dạy dỗ qua bất kỳ kẻ nào, dĩ nhiên cũng ngoan ngoãn chờ bị người ta chỉnh nha!!!

      ***

      Huyền Vũ cư

      "Chúng ta tới rồi." Diễm Kha lôi kéo trượng phu vội vã trình diện.

      "Giao cho các ngươi." Vô Danh ôm lấy Lam Tuyết bị phụ thân cùng với các huynh trưởng mưu “tính kế” chuốc rượu uống say, quay ra phía sau rời .

      Tối hôm nay, bọn họ cùng với Diễm Kha trao đổi phòng, bởi vì Diễm Kha tự nguyện lưu lại ngăn người của Thượng Quan gia.

      Diễm Kha muốn giúp đỡ, thân là trượng phu Nhâm Phong Hành dĩ nhiên là ủng hộ. chưa từng thấy Vô Danh ức hiếp Diễm Kha, hơn nữa lại từng cầu xin giúp Diễm Kha, làm vậy cũng coi như là báo đáp ân tình.

      ***

      Đêm động phòng hoa chúc, nơi ở của bốn vị đường chủ đứng đầu rơi vào đại hỗn chiến, nhưng Vân Chức Lâu vẫn bàng quan.

      Khó có được chuyện vui, Liễu Khinh Phi cũng ngăn cản, để cho bọn họ náo nhiệt phen cũng tốt lắm, dù sao “Ám” tự nhiên cũng thay nàng tạo nên chốn thanh tĩnh.

      Nàng đứng ở lầu mỉm cười nhìn đám náo nhiệt kia, cho đến khi ngực có báo trước rỉ ra chút đau đớn, nàng chịu nổi thiếu chút nữa ngã xuống.

      Ám lập tức thân, mở ra hàm răng nàng cắn chặt, đút vào viên thuốc.

      lúc lâu sau, mồ hôi lạnh của nàng dần dần ngưng lại, mềm nhũn dựa vào người .

      "Đừng cho bọn họ. . . . . ."

      Ám cau mày, tràn đầy lo lắng.

      "Dẫn ta trở về phòng nghỉ ngơi." Nàng , nhắm mắt lại dựa vào khuỷu tay .

      Ám chỉ có thể nghe lời nàng, đưa nàng trở về phòng.

      Bốn đường khí náo nhiệt, mà Vân Chức Lâu lại lặng lẽ bịt kín tầng bóng ma.

      Bất kể là như thế nào, bốn đường chủ đứng đầu cùng với bốn tỳ nữ nhân duyên mỹ mãn đó là chuyện tốt.Có thể suy ra tương lai của Vân Lưu Cung càng lúc càng náo nhiệt!!!


      -THE END-

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      :bye:
      Last edited: 9/6/15

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :