1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bẫy Tình ( Yêu Giả Thành Thật ) - Lam Bạch Sắc (36 chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1: đồ mị (6)
      Ai nấy đều ích kỷ, Đinh Duệ chưa từng có dũng khí để nghĩ rằng, chính cái tát kia hoàn toàn phá hủy dục vọng sống cuối cùng của Diêu Á Nam, cái chết của mang đến cho tuyệt vọng, bi thương, phương pháp duy nhất có thể khiến cảm thấy tốt hơn nhiều, chính là đổ tội bức tử Diêu Á Nam lên đầu người khác.

      Tư Gia Di, Phương Tử Hằng, Lý Khải Quân. . . . . . Biến tự trách thành hận thù, là bản năng tự vệ.

      Diêu Tử Chính là đồng minh kiên cố nhất của .

      Cho đến khi nhìn thấy Diêu Tử Chính tiêu hủy toàn bộ chứng cứ về scandal của Tư Gia Di, Đinh Duệ thể thừa nhận , đồng minh kiên cố nhất của mình cũng bị dao động.

      Bởi vì ?

      Buồn cười!

      Diêu Tử Chính tiêu hủy toàn bộ chứng cứ để hủy diệt cuộc đời của Tư Gia Di, thậm chí cả scandal hít thuốc phiện Đinh Duệ thừa dịp ra nước ngoài mà tạo ra, còn đặc biệt mời ký giả tới để giải thích mọi chuyện vì người phụ nữ đó.

      Đinh Duệ vẫn nhớ thời điểm ngồi ở trong phòng làm việc chờ Diêu Tử Chính, tâm tình bình tĩnh.

      vẫn nhớ vẻ mặt lãnh khốc khi Diêu Tử Chính vội vã chạy trở về phòng làm việc.

      vẫn nhớ thời điểm Diêu Tử Chính sắp ra khỏi phòng, sắp đối mặt với đám ký giả đông đảo, sắp vì người phụ nữ kia làm cuộc giải vây cuối cùng, ngăn lại Diêu Tử Chính: "Coi như mày có thể thay ta giải quyết scandal hít thuốc phiện này, nhưng sao, tao còn thứ này ——"

      Đinh Duệ lấy ra đĩa DVD.

      "Năm đó Lý Khải Quân chính là dùng thứ này uy hiếp Á Nam, tao tại cũng chỉ học theo."

      Đinh Duệ vẫn nhớ sắc mặt khó coi của Diêu Tử Chính lúc đó.

      "Ngài Diêu tiên sinh, biết ngài có suy nghĩ giống tôi , so với hít thuốc phiện, cái scandal này hủy diệt ta nặng hơn." Đinh Duệ mỉm cười.

      Đinh Duệ mang theo hoa bách hợp trắng mà Diêu Á Nam khi còn sống đến nghĩa trang, kể cho nghe về việc Phương Tử Hằng nhảy lầu, Tư Gia Di mai danh tích, cùng chuyện Lý Khải Quân táng gia bại sản ——

      "Vui vẻ sao Á Nam, rốt cuộc thay em báo thù."

      Đinh Duệ nhìn tấm hình ngôi mộ và , nhưng lại thể đổi được nụ cười của người con đó. khắc kia, Đinh Duệ rốt cuộc ý thức được mình mất cái gì.

      Thứ thiếu sót trong tim , cố gắng bổ khuyết, nhưng vô luận là rượu cồn hay ma túy, đều thể giải cứu. là thanh xuân, là sinh mạng của . , cũng mang theo linh hồn .

      Căn phòng trống trải mờ mờ, trong TV phát ra tin tức giải trí, Đinh Duệ ngồi dưới đất, cúi đầu tiêm vào người ít ma túy, thứ thuốc mê hoặc này có thể đưa vào giấc mộng ngọt ngào mà trong đó có .

      Thuốc chậm chạp chảy vào kinh mạch bên tai bỗng vang lên cái tên quen thuộc.

      "Công ty giải trí Trung Thiên chính thức gia nhập vào công ty Hoàn Cầu, chủ tịch hội đồng Diêu Tử Chính. . . . . ."

      TV trực tiếp đoạn ngắn buổi ký kết, Đinh Duệ ngẩng đầu nhìn, ống kính vừa vặn quay tới gò má của nữ nhân viên.

      Đinh Duệ nhìn chằm chằm màn ảnh, đầu óc hỗn độn làm nhận thức cái gò má quen thuộc này, nhưng lúc ống kính quay lại chỗ đài phát biểu, ràng thấy được Diêu Tử Chính vô tình nhìn bóng lưng của nữ nhân viên kia, sau dưới ánh mắt lạnh băng là quyến luyến thâm trầm.

      khắc kia Đinh Duệ rốt cuộc xác định mình nhận lầm.

      Khi tỉnh táo lại, người ở bệnh viện. Bởi vì tiêm quá nhiều lượng ma túy mà suýt nữa bỏ mạng. Hồi tưởng hình ảnh thấy trong TV trước khi hôn mê, là khủng hoảng? Là hận? sớm phân .

      biện vào hành động muốn làm, cùng cha mẹ tóc sớm có hai màu đen trắng gắng ép buộc cai nghiện, tiếp nhận trị liệu.

      Hai kỳ cai nghiện qua, được đưa đến viện trị liệu điều dưỡng.

      Ngày ngày trôi qua bình yên và quy luật.

      Ánh mặt trời cùng thốc an thần mà bác sĩ tiêm cho giống nhau, đều mang vị ngọt nhàn nhạt, thời gian giống như quay trở về cái năm quen Diêu Á Nam, ấm áp dần tràn vào trong máu .

      Rất nhiều cái thứ gọi là bạn bè trước đây tò mò mà tới thăm hỏi , nhưng Đinh Duệ chỉ nhận ra được mỗi Quý Khả Vi.

      biết người phụ nữ này có cùng kẻ thù giống .

      "Thay tôi bảo quản tốt DVD này, nếu như Diêu Tử Chính cùng ả đàn bà kia lại xuất cái quan hệ mập mờ chết tiệt đó, liền công bố nó thay tôi."

      ngờ Quý Khả Vi cũng phản bội .

      Quý Khả Vi giả vờ giỏi, nếu như phải trong lúc vô tình thấy cất thiệp mừng vào trong túi xách, Đinh Duệ sợ cả đời mình chẳng hay biết gì.

      Khi Quý Khả Vi còn chưa toilet về, Đinh Duệ liền đặt thiệp mừng lại vào trong túi của , ngồi ngay ngắn ghế đá bên ngoài viện trị liệu, nhắm mắt lại, ở trong bóng tối từng lần kiểm tra từng vết sẹo đau đớn của mình, mặc cho nỗi hận xé rách .

      Chạy ra khỏi viện trị liệu, tìm được địa chỉ giờ của Tư Gia Di, những thứ này đều phải việc khó, dưới mái hiên chung cư, liền gặp được đứa bé trai được Diêu Tử Chính dắt vào, gương mặt — hai người, lớn bé dường như giống hệt nhau.

      Nếu như đứa bé của và Á Nam có thể được sinh ra, có lẽ mặt mày cũng giống và tương tự . Nhưng , kẻ phản bội có hạnh phúc dễ như trở bàn tay, mà của , sớm bị phá tan thành những mảnh .

      Chân chính mặt đối mặt với đứa bé này, là ở trong toilet phi trường. Trong thân thể nho này chảy dòng máu của kẻ mà hận nhất, nhưng đứa bé, cũng là cháu trai của Á Nam. Đinh Duệ bắt cóc nó, rồi lại biết phải xử trí thế nào.

      Đinh Duệ lái xe tới công trường.

      Tại đây, từng sống hạnh phúc, nhưng hôm nay, khi trở về, chỉ có ba chữ “ thi công” màu đỏ in đậm như máu tường.

      Người theo gió chết , nơi để nhớ về cũng sắp bị dỡ bỏ hoàn toàn.

      Diêu Tử Chính lập tức chạy tới sau đó, nhưng cũng mang theo toán cảnh sát lớn. Đinh Duệ nhìn toán cảnh sát sắp giải cứu đứa bé, châm chọc đến cỡ nào, đối phương sắp nhà đoàn tụ, mình lại vĩnh viễn cùng người sống chết cách xa nhau.

      Oán giận xông vào mỗi tấc huyết mạch, có cách nào giải thoát, chỉ có thể điên cuồng, thừa dịp Diêu Tử Chính mất cảnh giác, xông vào, nghe thấy tiếng sống lưng Diêu Tử Chính đụng mạnh vào tường, nhìn ta mất máu mà ngã xuống.

      Đinh Duệ khoanh tay chịu trói dưới vũng máu của kẻ thù.

      vốn nghĩ mình rốt cuộc có thể quên được, lại phát mình mười phần sai.

      Cảnh sát tiến tới định khóa lại tay , Đinh Duệ vốn yên lặng, đột nhiên trở tay phản kháng, nhặt lên dao, xông tới trước viên cảnh sát, tiếng súng vang dội trong bầu trời đêm.

      Viên cảnh sát vì tự vệ mà rút súng, kinh ngạc mà sợ hãi.

      Ứng theo tiếng ngã xuống, là nụ cười khẽ của Đinh Duệ. rốt cuộc có thể mượn tay người khác kết thúc tánh mạng của mình.

      Trong nháy mắt đó, cuộc đời của Đinh Duệ phảnh phất như quay ngược.

      thanh quen thuộc nương theo máu cốt bay ra, dịu dàng trấn an tại phút cuối của sinh mệnh.

      " tên của tôi, họ giảm giá cho ."

      "Nếu như em có thể ra mắt, về sau nuôi cũng thành vấn đề."

      "Duệ Tử, giấc mộng của là gì? "

      "Chờ sức khỏe của ba em tốt lên, chúng ta liền kết hôn."

      ", cưới lén, em muốn quang minh chính đại gả cho ."

      "Duệ Tử, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."

      "Đừng rời xa em. . . . . ."

      "Em mang thai con của ."

      "Tin em , là con của ."

      " chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau."

      . . . . . .

      Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau . . . . . .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 2: Nếu như mây tạo mưa, gió thổi khô nó (1)
      Hôm nay là ngày mưa.

      Mang theo thanh của giày cao gót, trong tay Tư Gia Di là cây dù còn những giọt nước bé tí, y tá nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy , cười tủm tỉm chào hỏi: "Bà Diêu, tôi còn tưởng rằng hôm nay tới!"

      "Trời mưa lại kẹt xe, cho nên chậm chút." Tư Gia Di cũng cười cười.

      Tư Gia Di thả tay xuống chậu khử trùng, thay bộ quần áo cách ly, vừa chuẩn bị vào phòng bệnh, y tá liền với : " Tình hình của ngài Diêu mấy hôm nay rất ổn định."

      "Vậy tốt."

      Có lẽ do thời tiết mấy ngày nay xấu, giọng điệu của y tá qua lại với nhau cũng nặng nề: "Ngài Diêu nhập viện hơn 100 ngày mà tình hình vẫn chưa khởi sắc, cậu có nghĩ ......"

      Tư Gia Di mỉm cười nhưng xen vào cắt đứt lời của y tá: "Còn chưa tới 100 ngày, mới 97 ngày mà thôi, mỗi ngày tôi đều đếm."

      Tư Gia Di mời hai y bác sĩ tới chăm sóc , nhưng mỗi ngày vẫn đến bệnh viện chuyến, có lúc chỉ lẳng lặng nhìn qua lớp kính, có lúc vào phòng bệnh chút với . Quay quay lại, mọi y bác sĩ đều biết mặt .

      Nữ minh tinh vẫn xinh đẹp như cũ, đối nhân xử thế tuy thể gọi là thân thiện, nhưng vẫn là người tốt. Có người hỏi thăm được nghề nghiệp tại của , biết được người đại diện, ít người nhờ xin giùm chữ kí của vài minh tinh, bây giờ rất thỏa mãn. ngay cả đại minh tinh như Lý Thân Ninh, còn có thể lấy được xấp giấy chữ ký, vậy nên những bệnh nhân khác, nhất là fan của Lý Thân Ninh, cũng phá lệ thích , mỗi lần gặp mặt đều kêu “Chị Gia Di”, “Chị Gia Di”

      Chẳng qua có số chuyện, bà Diêu có vẻ phá lệ cố chấp. chẳng hạn như...... số ngày ở bệnh viện của ông Diêu, nếu người bên cạnh tính nhiều hơn nửa ngày, lập tức sửa.

      Người bên cạnh ít nhiều cũng có thể hiểu được tâm trạng của , cũng đều có thể đoán được tình cảm của ông Diêu bà Diêu có bấy nhiêu tốt đẹp. Nhưng vậy càng làm cho người ta thương tiếc. Mỗi lần y tá nhìn Tư Gia Di vào phòng bệnh, đều như vậy, liên tiếp thở dài thay .

      Tư Gia Di nhàng đến gần giường bệnh. Có lúc sợ mình quá mạnh đánh thức ; có lúc lại sợ, dù mình có mạnh hơn, cũng làm tỉnh dậy. Hiển nhiên vế sau càng làm cho con người ta tuyệt vọng.

      Nếu như phải vì cứu Đa Đa, ai nghĩ tới người mạnh mẽ như , giống như bây giờ, nằm giường bệnh, vây quanh là những công cụ y tế, gương mặt nghiêm chỉnh, tái nhợt, mệt mỏi.

      Tư Gia Di tình nguyện tin tưởng chỉ ngủ say.

      Ngủ say rồi ngày nào đó tỉnh dậy —— nếu như an ủi bản thân như vậy, sợ mình sớm điên mất.

      Sau khi rời bệnh viện Tư Gia Di còn phải về công ty. Mất trụ cột Diêu Tử Chính, công ty lớn như Hoàn Cầu cũng ít lần rơi vào trạng thái bất động.

      Lý Thân Ninh còn làm việc cùng , nhưng quan hệ giữa và Dao Dao lại thân thiết hơn trước. Dao Dao ngoài miệng mặc dù oán trách Đa Đa hờ hững với bé, nhưng mỗi khi có thứ tốt gì, bé đều nghĩ tới cậu bạn thờ ơ đó đầu tiên. Còn chưa kể tới việc khi Tư Gia Di bắt đầu tiếp quản công ty, Dao Dao liền kéo rương hành lý nho , níu níu kéo kéo đòi vào phòng làm việc ở với Tư Gia Di.

      Tư Gia Di liếc nhìn mái tóc có chút ướt của Dao Dao, lấy khăn giấy bàn làm việc: "Du lịch về rồi à?"

      Dao Dao ngẩng cái đầu , mặc cho Tư Gia Di giúp bé lau tóc: "Mặt trời Maldives chói, nhưng nơi này lại mưa."

      Tư Gia Di ý bảo nhắm mắt lại, muốn thay bé lau mặt: "Buổi chụp hình của Lý Thân Ninh thuận lợi chứ?"

      Dao Dao "xoẹt" tiếng liền mở mắt, như có chút tức giận: “ cho phép quan tâm ông ta, ông ta ngày ngày nhét cháu trong khách sạn, cho người đưa cháu ra ngoài chơi, tại cháu chiến tranh lạnh với ông ta, còn nữa, mấy hôm sau cháu muốn ở nhà .".

      Tư Gia Di cười, nhéo chóp mũi của bé: "Nhưng trước khi cháu Maldives, phải muốn tuyệt giao với Đa Đa sao?"

      "Hừ, ai bảo lúc đó cậu ta cứ nhìn chằm chằm cái bạn khiêu vũ kia! đáng đời! bạn đó có gì tốt chứ? Lý Thân Ninh , người học khiêu vũ sau này chỉ có thể làm bạn nhảy cho người ta, cháu học tính toán, sau này có thể kiếm nhiều tiền. Hơn nữa . . . " Dao Dao kéo rương hành lý , "Cháu mua về rất nhiều đồ ngon, để lúc bị giam trong khách sạn ăn cho đỡ chán, vừa khéo, nếu tên nhóc kia vẫn giận cháu, cùng lắm cháu chia cho cậu ta vài bịch kẹo." .

      Tư Gia Di xoa xoa đầu nhóc, đứng dậy khỏi phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy bảo mẫu của Dao Dao chờ ở ngoài, Tư Gia Di đưa chìa khóa nhà cho bảo mẫu, : "Đưa Dao Dao đến nhà tôi ."

      Bảo mẫu thở phào nhỏm: "Chị Gia Di, may là có chị ở đây, Dao Dao xuống máy bay liền rùm beng muốn bỏ nhà ra , ngay cả Lý Thân Ninh cũng có biện pháp giữ bé."

      Làm bảo mẫu Dao Dao, có lúc còn mệt mỏi hơn làm bảo vệ, Tư Gia Di hết sức hiểu : "Ở nhà tôi có quần áo và đồ dùng cho bé, bé mắc mưa, đưa bé về nhà tôi tắm , tránh bị cảm."

      Bảo mẫu gật đầu cái, muốn vào phòng làm việc dẫn Dao Dao ra ngoài, đột nhiên nhớ tới chuyện, đưa cho Tư Gia Di cái túi giấy khá lớn: "Đúng rồi, thứ này là do Lý Thân Ninh mua, ấy bảo tôi giao cho " .

      Ngoại truyện 2: Nếu như mây tạo mưa, gió thổi khô nó (2)
      Tư Gia Di liếc mắt vào trong túi giấy, bộ mỹ phẩm dưỡng da cùng mấy bình nước hoa, suy nghĩ chút, chỉ lấy này bộ mỹ phẩm:" Tôi tại ngày nào cũng phải ra vào bệnh viện, thể nào thơm nức người được, cái này cầm dùng ."

      Lý Thân Ninh gần đây thường bay ra nước ngoài, Tư Gia Di nhận khá nhiều quà của , mỗi lần nhận đều mua lại quà cho Dao Dao coi như hồi đáp, làm như vậy cũng coi như giảm bớt chút cảm giác khó xử.

      Nhắc đến chuyện này, bảo mẫu cũng nhịn muốn hỏi: "Gần đây, ngài Diêu thế nào?"

      Tư Gia Di mỉm cười, đáp án qua dưới 20 lần, nhưng mỗi lần ra khỏi miệng, vẫn như cũ đầy ngập tự trách bản thân mình vô dụng: "Vẫn như cũ."

      "Ừm, lâu trước đây ngay cả Dao Dao cũng có hỏi ấy ở đâu, nó sao ấy ra nước ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa về."

      Tư Gia Di lúc này thể trưng ra bộ mặt tươi cười, xoay người lại vào phòng làm việc, để Dao Dao bên ngoài. Bọn đến nay chưa hề hay biết gì, đại khái đó cũng chính là ý đồ ban đầu của Diêu Tử Chính, nếu như chết, hi vọng có thể lừa gạt được mọi người, nhưng cái chuyện lớn động trời này, làm sao có thể lừa gạt liền có thể lừa gạt?.

      Phỏng vấn hai nghệ sĩ mới xong, công việc hôm nay của Tư Gia Di coi như kết thúc, nhưng mưa vẫn chưa dừng, lúc về đến nhà, khí ấm cùng mùi ẩm mốc lạnh lẽo tạo thành liên minh đối nghịch nhau, Tư Gia Di vừa thay giày vừa chà xát hai bên cánh tay.

      Nghe tiếng mở cửa, Đa Đa lập tức dùng chân trần chạy tới, mỗi lần về nhà, đều gặp phải tình trạng như vậy, Đa Đa nhìn phía trước , rồi lại thoáng nhìn phía sau : "Cha, cha......" .

      Tư Gia Di mang dép vào cho con trai, xoa xoa mái tóc mềm của con, lại lần nữa nhắc lại cùng câu: "Ba ba vẫn còn ở nước ngoài chưa về."

      Đa Đa lời nào, chỉ nhìn đôi dép chân mình rồi ngẩn người, chỉ chốc lát sau Dao Dao liền tới, bất mãn bĩu môi: "Sao cậu lại chạy tới đây? phải chơi trốn tìm sao, hại mình trốn lâu như vậy, mà cậu lại tìm." .

      Đa Đa có lẽ nghe từ bảo mẫu câu "Miệng bé mà bĩu môi là có thể treo được cả bình dầu*" Kết quả là chỉ cần nhìn thấy bé bĩu môi, nhóc liền nhịn được chạm thử vào, lần này cũng vậy, khi Đa Đa đưa tay lên, nhóc liền thét lớn chạy , bên cười bên mắng: "Lưu manh!".

      (*): câu này ám chỉ bé mà cứ bĩu môi cao, sau này càng láu cá.

      Tiếng cười vui vẻ rộn rạo cứ thế tràn ngập căn phòng

      Tư Gia Di nhìn bọn nhóc, nụ cười giả tạo dần dần biến mất, lúc móc áo khoác vào móc treo bên ngoài, vô lực dựa trán vào móc treo bên cạnh, cũng dám nhắm mắt lại, chỉ sợ vừa nhắm mắt, trí nhớ vì xúc động mà ùa đến

      “Tôi ghét cái kết quả này, nếu thay đổi được, tôi tình nguyện người làm nhiễm bẩn em chính là tôi......" .

      “Tôi tự cấp cho em lý do để tôi”

      Dỗ hai đứa trẻ ngủ xong, Tư Gia Di lái ô-tô đến trước bệnh viện, đường nhận được cuộc điện thoại, là nghệ sĩ Sunny mà từng làm việc chung gọi tới, bé vừa mới gả cho vị phú thương hơn 50 tuổi, đầu bóng lưởng, nhưng mỗi khi say rượu như hôm nay, gọi điện thoại cho Tư Gia Di..

      Tư Gia Di nhấc máy, để chế độ loa ngoài, lắng nghe tiếng khóc của . Đường là do mình chọn, hậu quả phải tự mình gánh, sau khi khóc, Sunny liền mua hai túi xách bạch kim platin, ngày mai lại là ngày mới.

      Còn Tư Gia Di sao? Ngày mai của ở đâu? Sau khi khử trùng thân thể và quần áo, liền vào phòng bệnh, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, qua 12h đêm, điều này đồng nghĩa ngủ 98 ngày.

      Tư Gia Di ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm tay . Đôi bàn tay từng viết và ký biết bao nhiêu giấy tờ quyền lực, Tư Gia Di còn nhớ người đàn ông này từng cho biết " ra tôi phải trời sanh thuận tay trái, tôi dùng tay trái, chỉ là bởi vì khi còn bé hiểu chuyện, nghe theo lời kẻ khác mà đánh nhau bị thương nặng, thương tổn đến dây thần kinh tay phải." Khi đó, bọn họ ngồi đưa lưng về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lúc ấy đẹp.

      Hôm nay, đôi tay này, vô lực, tái nhợt, chút dấu hiệu của sinh mệnh.

      Tư Gia Di luồn tay vào tóc .

      "Diêu Tử Chính, biết , buổi sáng em lại nghe lời đánh giá về : Đáng tiếc, người có dáng dấp tuấn như vậy lại......"

      có chút phản ứng..

      "Còn nữa, Dao Dao rốt cuộc về nước, em nhận thấy, con trai mình đặc biệt thích bé này, nhìn thấy bé, nó còn vui vẻ hơn nhìn thấy em. nghĩ xem, em nên vui mừng hay đau lòng đây?" .

      Tư Gia Di có thể cảm giác được ngón tay của hơi giật giật. khi Tư Gia Di lần đầu tiên gặp phải động tác mang tính phản xạ này của , kích động đến mức run rẩy thể nhấn chuông gọi bác sĩ, cuối cùng căn bản thể đợi bác sĩ chạy tới, chạy thẳng về phía phòng làm việc của ông ta. khắc kia rốt cuộc chảy bao nhiêu nước mắt, còn nhớ.

      Sau lại mới biết đây chỉ là động tác phản xạ vô nghĩa, hi vọng giống như gai độc, đâm sâu vào buồng tim rồi lại phải nhổ , đau đớn đến mức nào? cũng muốn hồi tưởng..

      Tư Gia Di cầm giữ tay của . Mỗi đường cong, vết nhăn của lòng bàn tay đều thuộc làu.

      "Quá khứ như thế nào, và giả ra sao, em đều để ý, tại em chỉ hi vọng tỉnh lại, nhìn em lần. Em mong cầu gì hơn, đấy, mở mắt nhìn em , được sao?" .

      Tư Gia Di lắc đầu cái, hoàn toàn kết thúc buổi trò chuyện lẩm bẩm tối nay.

      "Ngày mai em lại tới thăm .".

      Môi đặt vào giữa trán .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 2: Nếu như mây tạo mưa, gió thổi khô nó (3)
      Lúc rạng sáng nhiệt độ rất thấp, cửa kính xe ngưng đọng lớp sương mờ, Tư Gia Di thả chậm tốc độ xe, bật cần gạt nước, con đường này lái qua dưới mấy trăm lần, vừa mới bắt đầu căn bản mỗi ngày đều mang theo hi vọng mà tới, thất vọng mà về, giờ đây tâm trạng trở nên hết sức bình tĩnh.

      Điện thoại di động vang lên, Tư Gia Di nhấc máy.

      Thanh đầu dây bên kia kích động đến phát run:"Bà Diêu, ông Diêu, ấy ...... tỉnh lại!" .

      Trong nháy mắt đó, đầu óc còn trống rỗng, bầu trời trước mắt vốn phủ đầy sương mờ, giờ bỗng tràn ngập màu xanh, cầm điện thoại lên đặt lại chặt vào bên tai, sợ mình nghe lầm, ngay cả thanh của chính , cũng nghe : " cái gì?"

      "Tôi , ông Diêu, ấy......"

      Tư Gia Di chỉ nghe được tới đó, "bịch", tiếng vang lớn làm rối loạn suy nghĩ của . Trời mưa, đường trơn trợt, lại cấp bách tiếp điện thoại, xe cứ như vậy cán phải vũng sình đường.

      Trán Tư Gia Di đụng vào tay lái, bong bóng khí an toàn chợt mở ra, hồi thanh lớn, nhưng Tư Gia Di lại cảm thấy chung quanh an tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng của y tá vang vọng bên tai.

      tỉnh.......

      Hôn mê qua, Tư Gia Di cố hết sức đẩy ra cửa xe, vừa chạy nhanh, vừa thở ra khí trắng lẫn vào trong sương, ngưng tụ rồi lại tiêu tan trước mắt, Tư Gia Di cũng biết mình chạy bao lâu, xa xa nhìn thấy cổng bệnh viện, đâu còn thời gian mà nghĩ tới hạt ngọc nước đọng mi mắt mình.

      Rốt cuộc, nhìn thấy cửa kính phòng bệnh rất gần. Đáng tiếc, bóng dáng bác sĩ đứng trước giường bệnh chặn lại tầm mắt của . Tư Gia Di cuối cùng được thả lỏng tim mình, bác sĩ cũng chạy đến, đồng nghĩa với việc .......

      Tư Gia Di dùng hết sức mở cửa, khắc kia, khung cảnh trước mắt bỗng tối đen, tay của cũng còn sức để đè xuống nắm đấm cửa, thân thể nhàng ngã xuống.

      Tư Gia Di có thể nghe được có người cùng chuyện. Nhưng rốt cuộc là mộng hay là thực, cũng có cách nào phân biệt, chỉ biết càng muốn mở mắt, thân thể lại càng nặng. Lỗ tai ong ong, phảng phất như vẫn còn ở tại thời điểm cán vào vũng sình đường, cuối cùng, rốt cục nghe , có người bên tai thầm: "Em vẫn ghét như vậy à? khi ngủ là ngủ tận bốn ngày."

      giây này, thân thể tựa hồ bị nỗi sợ hãi nuốt lấy. Sợ mình nếu tỉnh lại, ai đó hoàn toàn rời xa . Lông mi dưới Tư Gia Di đánh nhau liên tục, rốt cuộc, “tách” tiếng, mở mắt.

      Ánh sáng sáng ngời dị thường làm cặp mắt có chút đau, cảm giác được tay của mình bị ai đó nắm lấy, Tư Gia Di chậm rãi cúi đầu.

      người đàn ông, tựa đầu vào giường ngủ, Tư Gia Di nhìn đỉnh đầu của , nơi đó từng bị cạo tất cả tóc, giờ phút này mặc dù tóc mới mọc lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo giải phẫu.

      Chẳng qua khi nhìn thấy vết sẹo quen thuộc này, Tư Gia Di ngăn được tiếng khóc sụt sùi phát ra từ miệng mình, dần dần, khắc chế được bật ra thành tiếng. Tay trái Tư Gia Di bị nắm chặc, theo bản năng dùng tay phải che miệng lại, để cho tiếng khóc bật ra khỏi yết hầu, quấy rầy ngủ yên.

      http://***************.com

      Nhưng thân thể càng ngày càng run rẩy bởi vì khóc, rốt cuộc vẫn phải quấy rầy đến , Tư Gia Di cảm giác được bàn tay giữ chặt tay giật giật, từ từ buông lỏng tay , đồng thời, ngẩng đầu lên nhìn .

      Thời khắc này phảng phất như dài thế kỉ. người nào dám động, người nào dám chuyện, hoặc giả ai nấy đều sợ đây là ảo giác.

      Diêu Tử Chính đưa tay lau nước mắt cho , xúc cảm chân lan tràn từ đầu ngón tay, Diêu Tử Chính hơi cười.

      "Khóc cái gì?"

      thanh quen thuộc phảng phất đến từ nơi xa xôi, phảng phất trở lại lần đầu tiên gặp mặt, nhìn tấm thẻ của , nhớ tên : "Tư, Gia, Di?"

      Khi đó thanh của cũng giống như bây giờ, chầm chậm, trầm thấp, mang theo chút nghi ngờ. Khoảnh khắc nhớ tên , kiếp nạn của liền bắt đầu, hôm nay, ánh mắt vẫn phức tạp như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía , điểm khác biệt duy nhất là ngài Diêu hôm nay gầy hơn rất nhiều so với khi trước.

      Hơn nữa ràng là cười, song, sâu trong thanh lại tựa như đè nén điều gì đó khiến run rẩy:"Em có thể nhào tới đánh , cắn , mắng tại sao lại để cho em lo lắng lâu như vậy. Nhưng được khóc."

      Tư Gia Di cắn môi, như muốn cắn bật ra máu, nhưng vẫn như cũ dám động đậy, lại dám dời tầm mắt, Diêu Tử Chính vòng tay qua ôm chầm lấy , nhưng tứ chi có sức, dù ngồi xe lăn, nhưng lại có sức.

      "Diêu Tử Chính." rốt cục nghẹn ngào tìm lại được thanh của mình.

      "......"

      "Em hận ."

      " biết." bình tĩnh.

      —— Tư Gia Di lắc đầu —— biết. làm sao biết những ngày đó đối với , đau khổ gấp trăm lần đoạn thời gian 6 năm đó như thế nào? Đó là loại đau và dài, tìm được bất kỳ điểm phát tiết nào, chỉ có thể để nó làm tê cứng tim từng chút .

      "Cho nên , ngàn vạn lần, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần thể chết. nợ em, nợ cả đời cũng trả hết. Trước khi có thể trả hết được, phải sống lâu, tốt."

      Người đàn ông chưa từng rơi giọt lệ, hôm nay hốc mắt đỏ bừng, nhưng vẫn mỉm cười nhìn , dốc hết sức lực toàn thân, ôm vào lồng ngực.

      Nước mắt Tư Gia Di ấm áp rơi vào trong bộ quần áo bệnh nhân của , rồi thấm vào vào trong khe rãnh tim . có sức, sao, đổi thành ôm chặc lấy là được. còn có thể dịu dàng như vậy nhìn , còn có thể vén tóc ra sau tai , còn có thể hôn lên nước mắt , vậy còn gì quan trọng hơn.

      Ngoài cửa sổ, cơn mưa đừng lại, nghênh đón bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết.

      HẾT

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :