1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bẫy Tình ( Yêu Giả Thành Thật ) - Lam Bạch Sắc (36 chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Đời này kiếp này
      Edit: cereniti

      Vừa chớm vào đầu thu, nhiều tin tốt lành ùa tới.

      Tin chủ tịch công ty Hoàn Cầu - Diêu Tử Chính sắp làm đám cưới lan truyền nhanh chóng. Nhưng kèm theo đó là tin mấy tốt lành, công ty chính thức bãi bỏ lệnh cấm Lý Thân Ninh, các fan ái mộ nôn nóng mong chờ thần tượng nhanh nhanh nhận lời đóng phim, tham gia hoạt động, nhưng ngờ Lý Thân Ninh lại thông báo rời xa giới giải trí 1 năm.

      Việc tổ chức hôn lễ Tư Gia Di giao cho công ty PR của Phó Dĩnh tổ chức, Phó Dĩnh vì thế mà giận dỗi hồi lâu.

      "Thanh danh mình ở trong nước tồi tệ đến vậy, nếu tổ chức tại đây, biết lại phải xảy ra mấy cái chuyện xấu gì, vậy bằng tránh xa chút, về lại Vancouver bên Canada tìm chút hơi ấm cũng hay. Như thế đành phải nhờ công ty bên đó tổ chức hôn lễ. Cậu cứ thong thả làm phù dâu của mình là được."

      Phó Dĩnh đành miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này. Song, thứ lo lắng hơn, là tâm trạng giờ của Tư Gia Di.

      vui, thậm chí có phần phải nó là lo sợ.

      "Tại sao cậu lại phải bán mình vì đứa bé?"

      " thương vụ trao đổi công bằng, mình cho ta tờ giấy hôn thú, ta cho mình bình yên mình muốn."

      Phó Dĩnh nghe giải thích, sau lắc đầu, nhưng cũng ngăn cản.

      Váy cưới kiểu Châu Âu của có rất nhiều vải lót đăng- ten, váy cưới kiểu Trung, cũng được đặt, công ty Hôn Khánh toàn quyền phụ trách, Tư Gia Di mấy quan tâm, vẫn như cũ làm, vẫn như cũ chăm sóc kĩ cậu con trai.

      và Diêu Tử Chính trước mắt cũng được coi là sống chung, đứa bé bình thường vẫn ở nhà Tư Gia Di, chủ nhật nhận lại đến nhà Diêu Tử Chính ở đến chiều. Hiển nhiên đứa bé thích ở bên hơn, Tư Gia Di cảm thấy vui vì điều này.

      Việc lựa chọn trường học là điều khó khăn, trường học thông thường đủ năng lực tiếp nhận con , cũng yên lòng để con học ở trường như vậy. Trước mắt chỉ có thể vừa đưa con đến trung tâm chữa trì, vừa đặc biệt mời gia sư đến dạy kèm.

      Đa Đa đối với phương diện Toán học khá khó khăn, nhưng về nhạc cậu bé khá là có năng khiếu, nhưng vẫn cần kèm cặp nhiều. Diêu Tử Chính có ý đưa con mình đến Châu Âu, nhờ danh y chữa trị. Tư Gia Di cũng muốn theo lần, nhưng thời gian gần đây hơi bận, phải xử lý hết công việc tại công ty trước.

      Việc Lý Thân Ninh rời khỏi giới giải trí năm, nhờ cấp Tư Gia Di mới biết, ta có vẻ rất tiếc cho tài năng như vậy: "Về mặt nào đó ta rất giống năm xưa, bị ép phải rút lui khỏi sân khấu, ta tốt hơn chút đỉnh, có tài năng, nhưng được trọng dụng, rồi lại vì thế mà rút lui khỏi giới showbiz năm, mà cũng chẳng chịu với chúng ta lời. Xuất thân ta vốn tốt, sợ mất tiền tài, nhưng tính ta thích tùy hứng làm bậy như vậy, phí cho cái thiên phú trời cho kia."

      Tư Gia Di chỉ có thể cười khổ. có tư cách gì cầu Lý Thân Ninh thay đổi quyết định chứ?

      Tư Gia Di ngờ người đầu tiên đến chúc mừng hôn lễ của lại là Quý Khả Vi.

      Hiển nhiên mối hiềm khích giữa hai người vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, Quý Khả Vi tới cửa, lập tức nhìn vào chiếc váy cưới vừa được mang tới trước đó lâu, thong thả soi mói: " xác định đây là hàng hiệu chứ? Sao tôi lại có cảm giác nó . . . . . . out of fashion."

      Tư Gia Di cẩn thận nhìn chiếc váy, việc trông thế nào sau khi mặc nó, ra cũng mấy để ý, , chẳng trông mong gì buổi lễ này.

      Tư Gia Di cố hết sức đè nén, cố hết sức thân thiện với vị khách mới tới: "Diêu Tử Chính cho biết địa chỉ của tôi?"

      Quý Khả Vi tới lui khắp phòng khách, hình như ta chẳng hề hài lòng với mọi thứ bên trong, nhất là vị nữ chủ nhân này: "Tôi chỉ hiếu kì chút đỉnh, tại sao hai người còn chưa kết hôn mà sống riêng rồi."

      "Để tiện cho công việc, nơi này khá gần công ty tôi."

      Hiển nhiên đáp án này thể thuyết phục Quý Khả Vi.

      Đa Đa hôm nay ở đây, Diêu Tử Chính phụ trách đưa con đến trung tâm y tế tái khám. Quý Khả Vi xác định trong nhà có ai xong, vẻ mặt liền trầm xuống: "Có vấn đề, tôi nghĩ mãi vẫn thông."

      "Vấn đề gì?"

      "Diêu Tử Chính hình như biết chuyện tôi đưa DVD."

      Sắc mặt Tư Gia Di liền thay đổi.

      Nét thay đổi này cũng tránh được cặp mắt sắc bén của Quý Khả Vi: "Tại sao?" Quý Khả Vi hiểu.

      "Bởi vì. . . . . ."

      Tôi vĩnh viễn cho phép mình có lý do để tha thứ cho ta . . . . .

      Tư Gia Di cười sang chuyện khác: "Đúng rồi, tôi muốn đến trung tâm y tế gặp Đa Đa, có muốn cùng ? Hình như chưa từng gặp nó."

      Quý Khả Vi bắt được điểm lạ trong lời của , khó chịu nhún nhún vai: " cần, tôi có hứng thú với đứa con của tình địch."

      Tư Gia Di bị lời chọc cho khẽ cau mày, nhưng đảo mắt, nét mặt lại trở nên nghiêm túc: "Vậy sao tự cho ta biết? "

      "Rất đơn giản, Diêu Tử Chính nếu biết tôi và Đinh Duệ liên kết với nhau định đưa vào bẫy, tất cả mọi thứ tôi có hôm nay, đoán chừng bị hủy trong nháy mắt. Tôi còn chưa thưởng thụ đủ, mạo hiểm tiền đồ của mình đâu."

      Người phụ nữ này thẳng thắn gấp trăm lần mình.

      Tư Gia Di thầm nghĩ trong đầu.

      Tin Tư Gia Di làm mang nhẫn cưới, toàn công ty rất nhanh liền biết tin sắp kết hôn.

      Hội nghị thường kỳ vào thứ hai náo nhiệt, ít người thấy Tư Gia Di, liền trực tiếp tiến lên : "Chúc mừng!"

      "Khi nào đưa chú rể đến phát bánh kẹo mừng vậy? "

      Đây là quy tắc kinh doanh, trước phải về hai vị đồng nghiệp này chính là kẻ nhạo báng đủ điều về trong buổi họp trước.

      Tư Gia Di cũng chỉ có thể làm theo quy tắc trò chơi, cười ngọt: " ấy khá bận, nếu có thời gian rãnh rỗi, nhất định tới."

      Tán dóc vài câu, tất cả mọi người đúng 9 giờ liền bắt đầu hội nghị. Hội nghị thường kì vào thứ hai đều do Tổng giám đốc chủ trì, mà Tổng giám đốc lại là người đến trễ nhất. Bàn hội nghị ngồi đầy người, còn vị trí chủ trì vẫn trống , bỗng, cửa phòng họp được đẩy ra.

      Tổng giám đốc đến. Nhưng lần này, là đến cùng chủ tịch Diêu Tử Chính.

      Tất cả mọi người đều sửng sốt, ai nấy đều đứng lên, mực cung kính chào hỏi: "Ngài Diêu, Chào buổi sáng."

      Diêu Tử Chính khẽ vuốt cằm.

      Lần hội nghị này đổi thành Diêu Tử Chính chủ trì. Chủ yếu về quyền lợi được hưởng của nghệ sĩ hai bên.

      Hai vị đồng nghiệp ngồi bên cạnh Tư Gia Di thừa dịp bị ai chú ý, giọng: "Cậu xem chiếc nhẫn tay Diêu Tử Chính kìa!"

      Mỗi từ bàn luận đều rơi vào tai Tư Gia Di, theo bản năng để đôi tay xuống dưới bàn, nhưng mọi hành động giờ đều vô bổ.

      Tan họp, tất cả mọi người khi ngang qua Tư Gia Di đều cố ý nghía mắt về chiếc nhẫn tay .

      " thể cái Tư Gia Di đó thủ đoạn, trông có vẻ im lìm, khó gần như vậy mà bỗng dưng được lên chức bà chủ hưởng nửa cổ phần"

      Tư Gia Di đến sân thượng công ty mong tìm được chút bầu khí thanh tịnh, nhưng thứ đón nhận được là tiếng đồn hăng say truyền theo cơn gió. Tư Gia Di nhè đóng cửa, xuống lầu.

      ai biết tâm trạng giờ thế nào, ngay cả Tư Gia Di cũng biết mình rốt cuộc nên tức giận hay nên cố giữ nhịp hô hấp.

      Người chung quanh ở trước mặt vẫn khách khí, nhưng loại mặt nạ này gặp nhiều, giờ chỉ cảm thấy chết lặng.

      Hôn lễ được tổ chức tại Vancouver tháng sau, thiệp mời được phát, vài người bạn trong nước được bao vé máy bay.

      Mẹ dặc biệt gọi điện thoại quốc tế tới: "Con nhớ đưa bạn trai tới gặp mẹ, quanh quẩn lại nhiều năm như vậy, các con có thể đến bên nhau dễ dàng, nhớ bao dung cho nhau chút, biết ? Dù sao. . . . . ."

      Câu "Dù sao" này, khi mẹ ra cũng có chút chua xót.

      "Mẹ, con hiểu. Con biết mình nên làm gì" Tư Gia Di ngoài miệng .

      Trong lòng cũng thầm biết vế sau của câu : Dù sao thanh danh của con tệ đến mức này, chồng con quan tâm đến chuyện đó, đối với con mà là may mắn lắm rồi, con phải biết thân biết phận.

      Trước hôn lễ ba ngày, nhóm người lên xe hơi tiến thẳng ra phi trường, gia sư dạy kèm của Đa Đa cũng được mời tham gia hôn lễ.

      Đa Đa cũng quen thân với vị gia sư này, hai người bọn họ ngồi chung xe, mà xe Tư Gia Di ngồi, chỉ có cùng Diêu Tử Chính.

      Kể từ khi hôn lễ quyết định được tổ chúc, đây là lần đầu tiên Tư Gia Di cùng Diêu Tử Chính ở riêng với nhau.

      Diêu Tử Chính phụ trách lái xe, Tư Gia Di ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khoảng cách chỉ có mười mấy cen-ti-mét, mà khí dường như đông lạnh.

      nhìn phía trước, nhìn ngoài cửa sổ.

      Tư Gia Di nghe thở dài: " có gì muốn với tôi?"

      khẽ động, như muốn quay người lại, nhưng nháy mắt, thân thể lại cứng đơ, vẫn như cũ hướng bên ngoài cửa sổ. "Đa Đa có chút sợ nơi đông người, đến phi trường, chúng ta phải chú ý hơn chút."

      "Két" tiếng, Diêu Tử Chính thắng mạnh xe.

      Bất giác, Tư Gia Di kinh hoàng, nghiêng người, tay giữ chặt gáy , nhịn được, ép phải nhìn .

      "Tôi hiểu, em đồng ý nhận chiếc nhẫn, chịu kết hôn, chính là vì để hành hạ cả hai chúng ta."

      Tư Gia Di cười rộ, nhưng nụ cười vào sâu được trong đáy mắt, chỉ thoáng lên bên ngoài: "Tôi lại hiểu, lần trước ràng khinh thường việc bắt nhốt tôi cả đời, chỉ lần đủ, sao giờ lại hối hận? Gửi nhẫn cho tôi." Khoảng thời gian ngắn ngủi hệt như độ dài của sợi lông mi, hai người trừng mắt, lạnh lùng nhìn nhau, ai nhường ai, cuối cùng, Diêu Tử Chính chợt buông tay, Tư Gia Di cũng lẳng lặng ngồi yên ghế, chờ lần nữa khởi động xe.

      lâu sau, tất cả mọi người tới phi trường, Diêu Tử Chính lái xe vào bãi đậu, Tư Gia Di khắp nơi tìm con trai mình.

      Vị gia sư của Đa Đa ôm con chạy rất vội, tình cờ đụng độ Tư Gia Di.

      Tư Gia Di thấy vậy, khỏi hỏi: "Sao vậy?"

      "Cháu nó muốn toilet."

      Tư Gia Di quyết định cùng bọn họ lên máy bay. Khi đến toilet định chờ bên ngoài, điện thoại chợt vang lên chuông báo, báo hiệu có tin nhắn.

      "Tôi gửi nhẫn cho em, là bởi vì biết mở miệng thế nào, rằng tôi em."

      Mọi thứ chung quanh trong nháy mắt như rời xa Tư Gia Di. Yên tĩnh, lẳng lặng, Tư Gia Di như thấy được hình ảnh người đàn ông đứng dựa vào bên sườn xe, tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt vốn trước sau như , giờ lại trông có vẻ chất chứa vô vàn cảm xúc.

      đánh nên những dòng chữ, rồi lại xóa , đánh lại, lại xóa , lặp lặp lại, cuối cùng, thiếu chút nữa lại muốn tắt hộp thư, rồi rốt cuộc hạ quyết tâm, gửi .

      Tư Gia Di nhìn những dòng chữ này, cơ thể như trúng phải căn bệnh điên rồ, thể cử động, đột nhiên, phía toilet sau lưng vang lên hồi thanh kinh hoàng: "Đứng lại! "

      Tư Gia Di chợt hồi hồn, chỉ thấy vị gia sư hối hả chạy vọt ra khỏi toilet, Tư Gia Di men theo phương hướng vị gia sư đuổi theo, thấy được người đàn ông ôm con chạy ra khỏi sân bay.

      Đứa bé bị dọa đến gào khóc, Tư Gia Di kinh hoàng đánh rơi điện thoại di động xuống đất, vội vàng đuổi theo.

      Người nọ ôm đứa bé chui vào trong xe, Tư Gia Di biết mình có thể chạy nhanh như vậy, suy nghĩ gì, chỉ biết liều mạng xông tới.

      Chiếc xe chút tránh né, bất chấp tất cả xông về phía trước, Tư Gia Di hoàn toàn chú ý rằng mình dùng thân thể chặn xe, bất chợt thấy được đôi mắt đỏ rầu của kẻ bắt cóc.

      Mắt thấy xe sắp đụng trúng mình, bất chợt, cánh tay Tư Gia Di bị người khác kéo lấy, chớp mắt, người bị nhấc lên đường, chiếc xe sượt qua đầu gối của , điên cuồng lái .

      Người Tư Gia Di dính vào lồng ngực đối phương, đầu óc vang lên tiếng "Ong ong", cố lắm mới có thể ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cực kì lo lắng của Diêu Tử Chính:"Người kia hình như là. . . . . . Là Đinh Duệ!"

      Hôn lễ bị hủy bỏ.

      Sau khi báo cảnh sát được bảy giờ, mọi thứ vẫn như cũ có tin tức của Đinh Duệ.

      Tư Gia Di bệnh viện băng bó vết thương nơi đầu gối, khập khiễng chạy về đồn cảnh sát, bắt được người liền hỏi, "Có tin tức gì hay ? Có tin tức gì hay ?"

      Mới từ ra khỏi phòng thụ án bắt cóc, Diêu Tử Chính tiến lên vịn .

      Tư Gia Di hỏi được tin tức từ phía cảnh sát, toàn bộ hi vọng đều ký thác vào người Diêu Tử Chính, đôi mắt mang theo lo lắng, hoảng sợ, lòng như lửa đốt, nhìn .

      Diêu Tử Chính bất đắc dĩ lắc đầu.

      Chân Tư Gia Di mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất. Diêu Tử Chính đỡ cả người vào lại ghế. Vẻ mặt trông có vẻ cả đêm ngủ.

      Ngay cả người mạnh mẽ như cũng muốn ngã quỵ.

      chỉ bên cảnh sát thu được tin tức, bạn bè giang hồ cũng bắt được tin nào hữu dụng. Đinh Duệ sau khi trốn ra khỏi bệnh viện, tìm tới bất luận kẻ nào, chi mình ra tay với đứa trẻ.

      Diêu Tử Chính ngồi bên hồi, đứng thẳng dậy: "Tôi hút điếu thuốc."

      Tư Gia Di gật đầu cái.

      ngồi ở ghế dài, mặc cho lòng như lửa đốt, suy nghĩ như muốn xé rách thân thể.

      Diêu Tử Chính ra bên ngoài hút thuốc lá, đèn đường đỉnh đầu làm kéo dài cái bóng đơn độc mà vô lực, tàn thuốc chợt lóe lên ánh lửa, thỉnh thoảng lại lịm , rọi vào đôi mắt trong suốt cực kì giống con .

      Điện thoại di động của vào lúc này lại vang lên, chỉ nửa tiếng bắt máy, hết sức gấp gáp.

      Đối phương lời nào.

      Diêu Tử Chính lúc này chợt tỉnh táo "Đinh Duệ?"

      Thời gian còn đủ để hút trọn điếu thuốc, Tư Gia Di thấy trở lại, lo lắng xuyên qua hành lang. vội vàng tiến tới.

      Bởi vì quá mau, vết thương đầu gối bị tác động, nửa người dưới trong nháy mắt đau đến mất tri giác, nhưng Tư Gia Di vẫn bước nhanh tới trước mặt Diêu Tử Chính: "Có tin gì ?"

      Ánh mắt Diêu Tử Chính lóe lên, hình như có chút khó xử, nhưng vẻ mặt rất nhanh lại bình tĩnh: "Cảnh sát bảo tôi làm chút chuyện hành chính"

      Tư Gia Di lại lần nữa thất vọng ngồi trở lại ghế.

      Diêu Tử Chính chỉ để lại câu: "Em chờ ở đây, đừng đâu." vội vã rời .

      Diêu Tử Chính tới công trường bị phá vỡ và bỏ hoang nửa, tìm được Đinh Duệ. Áp lực tinh thần cùng những đợt trị liệu dài hành hạ sống dở chết dở.

      Diêu Tử Chính men theo vách tường tàn tạ đến chỗ , ánh mắt mặc dù vẫn nhìn thẳng Đinh Duệ, nhưng cũng lướt nhanh xem xung quanh, hi vọng tìm được chút manh mối.

      "Đứa bé đâu?"

      Đinh Duệ như mất năng lực khống chế cơ mặt, muốn cười, nhưng thể cười: "Nó bây giờ chỗ an toàn, nhưng nếu như tao phát mày đến mình, nó còn có thể còn sống mà bước ra khỏi đây , là dấu hỏi lớn."

      "Đinh Duệ, mày hình như quên mất điều, Đa Đa chỉ là con trai của tao, mà còn là cháu của Á Nam."

      Đôi mắt đầy tia máu của Đinh Duệ chợt trừng: "Đừng cùng tao chơi trò máu mủ ruột già này. Tại sao bọn mày có thể đoàn tụ ở bên nhau, mà tao cùng Á Nam lại sinh tử cách biệt."

      ". . . . . ."

      "Mày xem , đây là nơi tao cùng Á Nam từng ở qua, nhưng bây giờ bị hủy thành ra như vậy, chỉ còn lại những thứ này." Đinh Duệ mất khống chế nhìn những tảng gạch đá vỡ nát, bỗng ngẩng đầu, tràn ngập oán hận nhìn Diêu Tử Chính, "Đều là do các ngươi làm hại."

      Diêu Tử Chính thủy chung lên tiếng. Hai tai lắng nghe, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của đứa bé —— hình như là từ đống gạch đá cách đây xa.

      Thần kinh căng thẳng cực độ, Diêu Tử Chính xác nhận ba lần mới dám kết luận mình phải sốt ruột mà nghe nhầm, rất chắc chắn: "Đứa bé vô tội, Á Nam tuyệt đối hi vọng mày trở thành kẻ tàn nhẫn, đối xử tệ hại với đứa trẻ." Vừa , tay vừa yên lặng men theo lưng quần, nhấn nút báo động từ xa.

      Nhờ máy báo động báo được đại khái vị trí giờ, giờ chỉ còn việc, khống chế tên điên này, để cảnh sát có đủ thời gian tới đây, bọc đánh phía sau cứu Đa Đa.

      Nhưng, Đinh Duệ lại cất bước tới, ánh nhọn từ con dao trong tay lóe lên: "Vậy bằng, dùng mạng của mày, để đổi con trai mày? Mày phải ra tay được với Tư Gia Di ư, vậy bằng chết thay bọn họ ? "

      Đinh Duệ mấy mạch lạc: "Mày cũng là đầu sỏ hại chết Á Nam, nếu mày làm mấy loại công việc có liên quan đến xã hội đen đến nỗi suýt mất mạng, ba mẹ mày bị mày chọc giận đến nỗi bị bệnh nặng phải làm giải phẫu, Á Nam căn bản cần bán mình kiếm tiền, cũng . . . . . ." Đinh Duệ chợt im lặng, bỗng chau mày, quay đầu lại nhìn đống gạch đá phía sau, "Ai đó?"

      Cả đời Diêu Tử Chính chưa từng luống cuống như bây giờ. Mắt thấy cảnh sát sắp bọc đánh thành công, Diêu Tử Chính phản ứng, ra tay đánh Đinh Duệ.

      Lưng Đinh Duệ bị va chạm mạnh, bất ngờ, Diêu Tử Chính thấy được con dao nhọn, giữ chặt cổ tay Đinh Duệ, dùng hết toàn lực. Dao nhọn bị văng ra ngoài.

      Bọc đánh thành công, cảnh sát đột phá vào, Đinh Duệ ngã bệnh nhiều năm, tay có vũ khí, hiển nhiên phải là đối thủ, Diêu Tử Chính dùng hết hơi sức toàn thân bắt lấy hông , quật ngã xuống nền đất.

      Đầu đập vào nền đất, phát ra hồi thanh giòn vang đáng sợ, Diêu Tử Chính liếc mắt nhìn Đinh Duệ phơi thây nằm mặt đất trông có vẻ bao giờ cử động nữa, Diêu Tử Chính thở hổn hển nhặt lại con dao nhọn.

      Phía sau , Đinh Duệ khổ sở cực kỳ, tay chống mặt đất bò dậy, máu tươi chảy nửa mặt, nhưng giấu được nỗi hận thù tàn bạo trong mắt .

      Diêu Tử Chính hoàn toàn để ý, chỉ biết tới nhặt lên con dao nhọn, cố đứng thẳng người ——

      "Cẩn thận!"

      Cách đó xa, tiếng cảnh sát thét chói tai cảnh báo Diêu Tử Chính cảnh giác, nhanh chóng quay đầu lại. Cảnh sát cũng đồng thời chạy như điên tới ngăn Đinh Duệ, nhưng lại chậm bước.

      Đinh Duệ khom người, dùng hết hơi sức toàn thân đánh ngã Diêu Tử Chính, Diêu Tử Chính gánh chịu kích này, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, hai cánh tay Đinh Duệ vững vàng kềm giữ hông , ép mạnh Diêu Tử Chính vào bên vách tường gạch vụn.

      Cơ thể và vẻ mặt Diêu Tử Chính chợt đình chỉ. Đinh Duệ trong cơn điên cũng bị cảnh sát khống chế.

      bị Đinh Duệ chặn ngang tập kích, Diêu Tử Chính thử đứng thẳng thân thể, nhưng hồi sây sẩm chợt đánh tới, hai chân khuỵu xuống, trong nháy mắt ngã nhào nền đất.

      Cảnh sát vội vàng đỡ dậy: " sao chứ?"

      Diêu Tử Chính ra lời, cảm giác đau đớn đến chết lặng, mất mọi cảm xúc, chỉ cảm nhận được sau gáy hình như có thứ gì ấm áp chảy ra. giơ tay về phía sau, cảm thấy ngoài gỉ sắt, còn có máu tươi.

      Vách tường đá vụn phía sau , có khối đá đính dầy những cây đinh dài sắc bén, sớm bị máu làm cho ướt đẫm.

      Đa Đa chỉ bị thương ngoài da, khi được đưa đến bệnh viện, nó khóc lại càng chuyện, hình như bị sợ hãi đến mất thần trí, Tư Gia Di lo lắng, đứng ở bên ngoài, qua lại chờ tin của bác sĩ.

      Nửa giờ sau, đứa bé rốt cuộc chịu nhào vào lồng ngực Tư Gia Di khóc lớn.

      Tất cả mọi người thở phào nhõm.

      Tư Gia Di chật vật dỗ con ngủ, ra khỏi phòng bệnh, liền gọi điện thoại cho Diêu Tử Chính.

      người nào nghe.

      Đây là lần gọi thứ sáu rồi.

      vẫn chưa liên lạc được với .

      trường lúc ấy được giữ bí mật, nhiều người biết, khi Tư Gia Di tới đứa bé được cứu, oán giận cảnh sát tại sao lại cho biết bọn họ hành động, người phụ trách chỉ : "Ai đó muốn cho biết, sợ lo lắng."

      Tư Gia Di nghe xong, chỉ biết thẫn thờ.

      Đúng vậy, phải là nơi để và con dựa vào lúc nguy cấp sao?

      Tư Gia Di lên xe cứu thương cùng với con, gặp được Diêu Tử Chính. Trước khi lên xe cứu thương, Tư Gia Di gọi điện cho , nhưng ai nhấc máy, hỏi cảnh sát ai nấy đều bận dọn dẹp trường, người Diêu Tử Chính theo cảnh sát khác về cục làm biên bản, người có thấy chồng , người Diêu Tử Chính . . . . . Tóm lại đủ mọi lời giải thích.

      " có thấy chồng tôi đâu ?"

      " xin lỗi, có."

      " có thấy chồng tôi đâu ? "

      " có. . . . . ."

      " có thấy chồng tôi , tôi có lời muốn với ấy."

      "Nếu gặp, tôi chuyển lời, ."

      Tư Gia Di cười cười, khoát khoát tay: "Thôi, cũng có gì quan trọng, làm phiền , tôi trực tiếp với ấy."

      Tôi muốn với ấy, Tư Gia Di muốn bắt đầu lại lần nữa với . . . . . .

      Hồi cuối

      " cảnh sát."

      . . . . . .

      "Giúp tôi việc."

      . . . . . .

      "Nếu như tôi chết, vĩnh viễn đừng cho ấy biết. . . . . ."

      CHÍNH VĂN HOÀN

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1: đồ mị (1)
      Đinh Duệ biết Diêu Á Nam là vào kì nghỉ xuân năm thứ 2 đại học khi về nước.

      Bạn bè của đa phần là con ông cháu cha, khi chơi chơi đến điên cuồng, hằng đêm mở các buổi tiệc khoe khoang tiền tài và hàng trăm hãng xe nổi tiếng, Đinh Duệ nhờ vẻ nho nhã của mình mà có phần đặc thù.

      Lần này về nước là bởi vì tài chính trong nhà có chút bất ổn, tính Đinh Duệ vốn thích nịnh nọt, chịu nổi cái cảnh bạn bè hở chút là tỏ vẻ “làm thân”, vậy nên bèn nhích người về phía trước.

      Cái rót rượu có dáng dấp xinh đẹp nhất kia chính là người được tên bạn chú ý, vung bút kí tấm chi phiếu ý muốn mua sạch đêm rót rượu của với giá cao, điều kiện trao đổi chính là muốn uống sạch các phần rượu bàn.

      bàn rượu đầy các ly rượu được rót đầy, vàng, lục, hồng, lam, cock-tail hết sức bắt mắt. Đinh Duệ nhìn , thèm chớp mắt, ly rồi lại ly, lòng khỏi ngạc nhiên về người phụ nữ này.

      Người phụ nữ động lòng người vừa có chút ngà ngà say, liền dễ dàng gặp phải chuyện xấu. Nhưng, mấy người biết, rót rượu kia còn chưa có uống xong liền tận dụng khe hở lẻn , bạn bè tối nay thấy con mồi ngon miệng bỗng biến mất, não như muốn bị ngâm trong rượu, rồi được người phụ nữ cho . . . ấy vào nhà vệ sinh để nôn vì khó chịu.

      Đinh Duệ lúc ấy mới vừa ra khỏi toilet, liền nhìn thầy bạn bè canh me ở ngoài.

      "Mày ở ngoài này làm gì?"

      "Chờ người."

      "Mày say coi bộ !"

      "Chẳng sao. A đúng rồi, Duệ Tử*, có mang “đồ chơi” theo ?"

      (*): đàn ông Trung Quốc thường thêm từ “Tử” sau tên bạn thân khi gọi.

      "Ma túy?"

      " mang à. Thứ tao là. . . . . . Bao cao su."

      " nào đáng giá đến độ được tên khỉ mày để ý?"

      "Huynh đệ mày hôm nay chơi có chút gấp, quên mang theo đồ dự phòng rồi, nể mặt huynh đệ, mày cho tao mượn cái."

      "Mày cũng biết tao chưa bao giờ ăn “đồ ở ngoài”."

      “Chậc, tao thừa biết loại tên khốn ngoài mặt ngoan ngoãn như mày bao giờ mang thứ đó ra đường. Được rồi, được rồi, coi như tao hỏi."

      Đơn giản chuyện với nhau, sau hai người tạm biệt, Đinh Duệ khá xa, đột nhiên nghe thấy phía sau động tĩnh, quay đầu nhìn lại, bạn bè hình như tranh chấp với ai đó, kiên quyết lôi đối phương ra khỏi toilet.

      Nhìn từ xa lắm, Đinh Duệ suy nghĩ chút, cảm thấy có gì đó ổn, còn chưa nhận thức được, lúc sắp qua khúc quanh chợt hiểu ra, người bị tên bạn lôi , hình như là rót rượu kia.

      Đối với việc vui chơi của bạn bè, Đinh Duệ từ trước đến giờ can thiệp, nhưng lần này, khi chuẩn bị quẹo qua khỏi khúc quanh, lại thể nhấc chân thêm được bước nữa, hình ảnh của khi nãy cứ đọng mãi trong đầu , gương mặt ngà ngà say kèm theo chút kháng cự của .

      Quay đầu lại, lần nữa tìm bóng dáng của hai người kia, nhưng hình ảnh thấy là khung cảnh vắng lạnh.

      Đinh Duệ do dự chỉ ba giây liền quay người lại, qua khỏi toilet, tìm từng gian phòng , xuyên thấu qua tấm gương tròn ngoài cửa phòng, tìm từng gian, mỗi gian đều có đôi nam nữ quấn lấy nhau đến quên hết đời, nhưng đều phải là người muốn tìm

      muốn tìm đến phòng tiếp theo, cách đó xa, tiếng thét chói tai của chợt bay đến. Trong phút chốc chạm đến sợi dây thần kinh của Đinh Duệ, còn chưa kịp chạy tới cửa, cửa gian phòng chợt mở ra, từ bên trong, vội chạy trốn.

      Tên bạn cũng rất nhanh đuổi theo, mặt đầy những vết cào cấu, co cẳng chạy, Đinh Duệ vốn biết tính nết nóng như lửa của ta, với việc có cổ phần lớn tại hộp đêm này, việc kia làm vậy với tên bạn rồi chạy mất, tuyệt đối phải là chuyện tốt.

      Dưới tình thế cấp bách Đinh Duệ bắt được cánh tay của kia, rồi ép vào lồng ngực mình.

      chỉ mỗi ấy sửng sốt, tên bạn kia cũng kinh ngạc theo.

      bị kích thích, xem hành động của Đinh Duệ như tên lưu manh, cứ đá đạp mãi vào người , Đinh Duệ mặt cẩn thận từng li từng tí tránh né đợt tấn công của , mặt tìm cách đối phó với tên bạn.

      "Tình huống gì đây?" Tên bạn của hỏi

      "Lúc uống rượu tao đưa thẻ phòng nghỉ cho ấy rồi. Nhưng, chớp mắt thấy tăm hơi, ra là chạy tới chỗ mày."

      nghe thấy lời Đinh Duệ , rốt cuộc dừng giãy giụa, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn . Đinh Duệ khẽ mỉm cười với .

      Tên bạn sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chợt hiểu ra, ảo não chụp trán: " ra là hai người có “hợp đồng” trước, sao sớm? Hại tao thiếu chút nữa bất kính với chị dâu!"

      Huynh đệ như tay chân , phụ nữ như quần áo, đồ em thấy trước tuyệt đối được đoạt. Đó là danh ngôn và chữ tín của đàn ông, tên bạn bèn thắt lại dây nịt, mặc quần áo tử tế, khôi phục lại sắc mặt ngà ngà say rồi tìm mục tiêu kế tiếp.

      Bóng lưng tên bạn vừa biến mất ở khúc quanh, Đinh Duệ liền buông ra. Vốn cũng biết nên những gì, đúng lúc này, Đinh Duệ điện thoại chợt đổ chuông, là cuộc gọi từ nhà , đoán chừng có chuyện quan trọng, Đinh Duệ chỉ khẽ gật đầu lời chào tạm biệt với , rồi quay đầu vừa vừa nghe điện thoại.

      Song, bị gọi lại: "Đợi ...!"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1: đồ mị (2)
      Đinh Duệ dừng lại.

      "Đây là danh thiếp của tôi, lần sau nếu tới, hãy đưa danh thiếp này cho hầu rượu, tên của tôi, họ giảm giá cho ."

      Đinh Duệ còn chưa trả lời, nhét danh thiếp vào tay , cứ như vậy bỏ .

      Đây là rất mạnh mẽ, lúc uống rượu, lúc rời , tất cả đều khiến cho mọi người cảm thấy dễ dàng bị khuất phục.

      cúi đầu nhìn danh thiếp: Diêu Á Nam.

      ***

      Người nhà vì Đinh Duệ mà sắp xếp ít buổi xem mắt. Cha mẹ vì nghĩ tới việc giải quyết nguy cơ tài chính trước mắt, cách dễ dàng nhất, chính là giới thiệu cho bạn có gia cảnh tốt hơn.

      thể phủ nhận đây là con đường tắt tuyệt vời, mặc dù Đinh Duệ chán ghét. Đối phương lại hình như rất hài lòng về , sau buổi xem mắt đầu tiên, chẳng bao lâu sao có cuộc hẹn giữa hai ngươi, vô luận đối phương là vì muốn biểu lòng thương người chân chính hay gì nữa, địa điểm hẹn hò đầu tiên là Nhi Viện.

      Hoàn cảnh Nhi Viện mặc dù kém, nhưng khí rất ấm áp, Đinh Duệ ngồi dưới đất cùng bọn xem ti vi, quảng cáo ùa tới, là đoạn video quảng bá thức ăn nhanh hết sức mê người, sử dụng hình ảnh của các nữ sinh.

      Đinh Duệ liếc mắt cái liền nhận ra ăn khoai tây cọng chiên. Hình như tên. . . . . .

      Diêu Á Nam.

      trở về tìm được tấm danh thiếp cách đây nửa tháng, Đinh Duệ biết có nên gọi điện thoại cho hay , suy tư hồi lâu, quyết định liền thôi.

      Tình trạng tài chính trong nhà rốt cuộc vẫn lộ ra ngoài, ít bạn bè nghe thấy nhà Đinh Duệ sắp phá sản, liền tránh gặp mặt, quả quyết cắt đứt liên lạc, cũng có kẻ vỗ ngực bảo đảm nhất định giúp nhưng phải bây giờ, Đinh Duệ cũng quá quan tâm.

      đó vẫn hẹn hè cùng , chỗ ăn chơi đàn điếm là nơi dễ tạo cơ hội nhất, sau vài ly rượu, ánh mắt đối phương nhìn càng trở nên mập mờ mà say mê.

      bồi rượu qua bàn , Đinh Duệ nhìn đồng phục mà phân biệt được đâu là bồi rượu quảng bá sản phẩm của hãng nào, ngoắc gọi người trong đó hỏi thăm.

      "Chúng tôi vừa ra sản phẩm mới, ngài có muốn dùng thử hay ?"

      "Tôi muốn uống loại rượu cũ"

      "Xin lỗi ngài, chúng tôi. . . . . ."

      Đinh Duệ cuối cùng vẫn muốn gọi thứ rượu mới kia.

      Cuối cùng cũng đưa được đối tượng hẹn hò của về nhà họ Liễu.

      Đêm khuya yên tĩnh, Đinh Duệ lái xe đến bờ đê, nếu như tài chính nhà vẫn khởi sắc, chiếc xe này bao lâu sau cũng phải bị bán để đổi lấy tiền mặt, Đinh Duệ dựa sườn xe hút thuốc lá, nghĩ đến câu “Cảnh còn người mất” kia.

      quyết định bấm số điện thoại danh thiếp.

      muốn đối phương nhấc máy .

      Nhưng đầu dây bên kia truyền tới thanh nửa quen thuộc nửa xa lạ: "A lô?"

      Đinh Duệ cũng ý thức được mình bật cười."Hãng rượu chỗ làm vừa ra sản phẩm mới, tôi muốn biết phiếu giảm giá này của có còn hiệu lực hay ."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1: đồ mị (3)
      Đinh Duệ chưa từng nghĩ mình như vậy rơi vào thứ gọi là tình , hơn nữa còn chỉ mới vừa bước chân ra xã hội.

      Cha mẹ dĩ nhiên phản đối, với tình hình tại nhà lúc này, hứng chịu nổi bất kì cơn ngông cuồng bất chợt nào của .

      Chính Đinh Duệ cũng hiểu, khi ấy sao có thể kiên trì đến vậy.

      Có lẽ chỉ vì trong cuộc sống hơn 20 năm theo lối “nước chảy bèo trôi”, thứ mà tình cờ tìm được, thay đổi tất cả.

      Cha mẹ sớm hình thành thói quen nghĩ luôn nghe lời, thói quen rồi thỏa hiệp, thành ra lần này giận dữ thôi, cắt đứt mọi nguồn kinh tế của .

      "Em vốn làm người mẫu xe hơi, nhận tham gia ít kiện, nhưng mới vừa rồi công ty giúp em có vai trong phim truyền hình, nếu về sau em cứ thế mà phất lên, nuôi cũng thành vấn đề."

      Lời hùng hồn của Diêu Á Nam làm cảm thấy càng thêm đáng .

      Nhưng về sau, với bên má đỏ ửng, chạy tới bên khóc nức nở .

      Khoảng thời gian đó, Diêu Á Nam bắt đầu năng dè dặt, khi chỉ khóc, Đinh Duệ tức giận đến mức bóp nát cái ly trong tay, muốn đánh sập cửa, mới nghe được nguyên do từ miệng .

      "Hôm nay người đại diện dẫn em tham gia bữa tiệc, có người sờ em, bị em ngăn cản"

      "Cho nên cái ỷ mình là người đại diện đó liền đánh em?"

      Đinh Duệ hai lần đối mặt với người đại diện của , cũng biết công ty các ở đâu, để ý tới can ngăn của mà quyết lái xe đến công ty, Diêu Á Nam ngăn được , chỉ đành đứng trước mũi xe .

      đương nhiên thể lái xe đâm vào người .

      "Van , Duệ Tử*, đừng . Em vẫn còn chưa thể nổi tiếng."

      (*): cách gọi thân mật từ tên

      khắc kia, Đinh Duệ đột nhiên biết mình rốt cuộc là giận ai.

      Có lẽ chỉ là giận mình là tên bạn trai vô dụng.

      Diêu Á Nam cũng tại buổi chiều đó hiến mình cho . Để trấn an , cũng chính là lễ vật muốn dành tặng cho .

      khít khao đến nỗi ngón tay của cũng vào được, Đinh Duệ ngờ . . .

      Khi chân chính tiến vào, đau đến mức thể đau hơn, nhưng cánh tay vẫn vòng ôm chặt để dễ dàng xâm nhập, mặc có được cao triều từ đau đớn của . . . . . .

      Qua hết nghỉ xuân về sau Đinh Duệ cũng trở về trường, trở thành trợ lý của Diêu Á Nam. Vì vậy cũng bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.

      Diêu Á Nam kiên quyết phản đối quyết định này của , nhưng lại như vừa vừa như đùa giỡn, : " tại em nuôi rồi."

      Bộ dáng nhất mực phản đối khi đó của rực rỡ động lòng người, ấn sâu vào tâm trí Đinh Duệ.

      Thế nhưng bánh răng định mệnh, nhất quyết nghiền nát mọi thứ đẹp đẽ.

      Đinh Duệ cả đời cũng ngờ trước được biến cố xảy ra, chỉ từ ——

      Diêu Á Nam dần dần có chút danh tiếng, trong hợp đồng công ty, có hạng mục cấm tuyệt đối tình cảm đương, bọn họ thể công khai hên hò, nhưng lén lén lút lút cũng tự có vui thú riêng, hơn nữa làm trợ lý, chỉ cần hành động vượt qua khuôn phép, hoàn toàn có thể 24 giờ dính vào nhau mà bị lên án.

      " ra so với làm diễn viên, em thích ca hát hơn, nhưng em biết mình hát được hay, nhưng sau này em nổi tiếng, em có thể thay đổi theo ưu nhược điểm của mình, hi vọng xuống cấp như đồ thị chứng khoán."

      Đây là tự có thể thích ứng với cuộc sống nơi thành thị, có cá tính hoàn toàn ngược lại với bé “an phận” khi gặp lần đầu, đủ chấp nhất, đủ liều mạng, mực thực cho bằng được ước mơ của mình. Điều này làm cho Đinh Duệ cảm thấy xấu hổ.

      "Duệ Tử, ước mơ của là gì?"

      Đinh Duệ nghĩ lâu, "Mơ ước lớn nhất của là em có thể hạnh phúc."

      Diêu Á Nam chưa từng nghe qua lời nào cảm động hơn. . . . . .

      Cơ hội rất nhanh liền tới, bộ phim truyền hình vừa công khai tuyển chọn diễn viên, đây là cơ hội rất tốt, đạo diễn, biên kịch đều rất có tiếng, công ty vốn là cũng sắp xếp cho Diêu Á Nam tham gia dự tuyển, song do Đinh Duệ biết được chú của mà mình từng hôn hít trước kia là trong những nhà đầu tư, thông qua cái quan hệ này, mà Diêu Á Nam đánh bại được mà công ty sắp xếp sẵn, thành công bước vào cuộc dự tuyển.

      Nhưng đây cũng có nghĩa là đươc chọn, dự định các diễn viên còn phải tiếp tục tham gia loại trừ vào các vòng sau, sau dù có nhận được vai, nhưng giữ được hay , còn tùy thuộc vào biểu của mình.

      Diêu Á Nam quen được Tư Gia Di cũng từ vòng dự tuyển đó. Họ được phân ở cùng phòng với nhau, vì cùng tuổi, cùng khát vọng, khiến cho các rất nhanh trở thành những người bạn có gì gọi là bí mật với đối phương.

      Dĩ nhiên đó chỉ là ngoài mặt, Diêu Á Nam từ trong miệng Tư Gia Di biết được, bạn trai là ký giả, mà Diêu Á Nam lại vẫn giữ riêng cho mình bí mật, người con trai mà bạn cùng phòng với thường thấy ra ngoài riêng với , chẳng qua chỉ là “trợ lý”.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện 1: đồ mị (4)
      Trong quy định dự tuyển có những điều khoản cấm diễn viên ra ngoài, Diêu Á Nam bình thường chỉ dám lén trốn ra vào buổi tối. cùng Đinh Duệ, có lúc dùng ô tô làm khách sạn ở riêng cả đêm, rồi sáng sớm chạy về, có lúc cũng chỉ ngồi bên trong công viên chuyện, chút rồi lại chút. Ngắn ngủi, nhưng cũng đủ thỏa mãn.

      Sau đó lâu, bé diễn viên trẻ tuổi dùng quyền thế tiền tài để vào được đoàn tuyển chọn, bé này lai lịch , Diêu Á Nam cùng tất cả diễn viên khác đều dám đụng tới , nhưng ta cố tình lại tỏ ra đối nghịch với Diêu Á Nam.

      Diêu Á Nam vốn cho rằng đó chỉ là cảm giác, cho đến khi và Lý Thiến cùng tổ, đối phương ba lần bốn lượt đánh đổ trà nóng lên người , lần thứ nhất có thể là vô ý, nhưng ba lượt liên tiếp —— Diêu Á Nam ý thức được đối phương chán ghét mình đến cỡ nào.

      chân bị vết phỏng lớn, buổi tối trở về túc xá, Tư Gia Di giúp bôi thuốc, hết sức bất ngờ và kinh hãi: " ta có thù oán với cậu à? Ra tay ác độc đến vậy."

      Diêu Á Nam biết trả lời thế nào, bởi vì chính cũng hiểu .

      Vết phỏng sau mấy ngày vẫn chưa hết sưng, chuyện Diêu Á Nam lo lắng nhất xảy ra ——

      chạy tới khách sạn mà và Đinh Duệ hẹn trước đó, sau khi lột sạch quần áo , tự nhiên thấy được vết thương ở chân.

      Kích động chút che giấu, "Chuyện gì xảy ra?"

      "Lúc uống trà em sơ ý."

      Đôi mắt người đàn ông lên ánh nhìn thương xót, làm giảm bớt nỗi đau người , Diêu Á Nam cười rất tươi: "Yên tâm , mỗi ngày em đều bôi thuốc, vết thương thôi, rất nhanh khỏi."

      Nhưng hình như Lý Thiến muốn bỏ qua cho .

      Ba phen mấy bận, Diêu Á Nam cuối cùng cũng nhịn được, quyết định thẳng. Lý Thiến bối cảnh đặc biệt, cần phải sống chung phòng với các diễn viên khác, Diêu Á Nam chỉ có thể chặn lại sau buổi tập huấn. Song, Diêu Á Nam ngờ, lái xe tới đón Lý Thiến, lại là Đinh Duệ.

      Đó là lần cãi vả đầu tiên giữa .

      rốt cuộc cũng biết nguyên do Lý Thiến cứ nhắm vào mình.

      Người từng xem mắt với Đinh Duệ, từng đáp ứng mọi cầu của Đinh Duệ, từng nhờ vào quan hệ giữa mình và chú để đưa vào, đều là Lý Thiến.

      Diêu Á Nam chưa từng tức giận thế này, sau mấy ngày kháng cự gặp , Đinh Duệ trực tiếp tìm tới cửa. Tư Gia Di thấy khí giận toát ra từ “trợ lý” của mà sợ đến mất hồn, Diêu Á Nam còn chưa kịp giải thích, bị Đinh Duệ túm .

      Bọn họ lại tranh cãi quyết liệt giữa cầu thang.

      "Tại sao tới chỗ tập huấn mà gọi cho tôi biết tiếng?"

      "Lúc ấy cha mẹ cũng ở xe, cha mẹ nhất quyết muốn dùng bữa với ấy, có thể từ chối sao?"

      Diêu Á Nam chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường: "Gần đây mối quan hệ giữa và cha mẹ tốt lên nhiều nhỉ, tất cả đều là công lao của ta?"

      Lần cãi vả này, nhất quyết phải vạch được giới hạn cuối cùng giữa Đinh Duệ cùng Lý Thiến.

      Mà rất nhanh Diêu Á Nam nhận được tin bị đánh rớt. Sau nhiều lần hỏi thăm, biết được, người đánh rớt là chủ đầu tư.

      Khỏi cần suy nghĩ, cũng biết được đâu là nguyên do.

      Vài ngày sau đó là buổi liên hoan, đạo diễn cùng Tư Gia Di và mấy diễn viên khác lo việc tiếp khách, Tư Gia Di biết tin bạn tốt mình bị đánh rớt, liền hỏi : "Có muốn cùng mình ?"

      Diêu Á Nam bị thuyết phục. . . . . .

      Cuộc sống vạn kiếp bất phục* của cũng bắt đầu từ đây.

      (*): hối hận cũng muộn, bước chân vào thể quay trở lại.

      Ngoại truyện 1: đồ mị (5)
      Tại buổi liên hoan, lần đầu tiên Diêu Á Nam gặp được chú của Lý Thiến - Lý Khải Quân.

      đúng hơn là sau buổi liên hoan, Diêu Á Nam lấy hết can đảm ngăn lại Lý Khải Quân chuẩn bị lái xe rời .

      Ngày đó Lý Khải Quân cũng cho thời gian chuyện, mà là mấy ngày sau hẹn gặp mặt tại nhà .

      như ngửi được mùi nguy hiểm, nhưng lại thể , chỉ có thể kéo theo Tư Gia Di để lấy thêm can đảm. Tư Gia Di đợi dưới lầu, mình tới chỗ hẹn tại lầu .

      Lý Khải Quân nhìn ra được nỗi lo lắng trong mắt , sau khi vào trong rót cho ly rượu. Diêu Á Nam uống. Cắn sắp bể đôi môi mới thốt ra được câu: "Ngài Lý, tôi. . . . . ."

      " cần , tôi biết lý do em tới tìm tôi."

      ". . . . . ."

      "Vậy có biết vì sao tôi đồng ý gặp em ?"

      ". . . . . ."

      " ra khi cháu tôi đưa hình em cho tôi xem, tôi liền bắt đầu chú ý đến em."

      tiến đến gần bước, Diêu Á Nam cuống quít lui về phía sau.

      Lý Khải Quân tiếp tục: "Tôi thấy được bản tính cương quyết bướng bỉnh trong người em, tôi thích điều đó."

      "Vậy tại sao còn phải ngăn trở tôi?"

      "Lẽ dĩ nhiên, dù sao chỉ có mình tôi thích em, giữa chúng ta chẳng có bất kì quan hệ gì, cháu tôi khóc cầu xin tôi loại trừ em khỏi cuộc tuyển chọn, tôi hoàn toàn có lý do cự tuyệt."

      ". . . . . ."

      "Trừ phi. . . . . ." Lý Khải Quân tiếp. Lần này từ từ đến gần , Diêu Á Nam tiếp tục lui về sau.

      Nửa khắc do dự, đợi đến lúc muốn phản kháng còn kịp, ta là kẻ cực kì có khí phách áp chế đối phương, cực kì có tự tin để hiểu và biến đổi hành động kháng cự của phụ nữ thành lời chào đón mời mọc .

      Diêu Á Nam sớm nhếch nhác, áo váy nát tươm, vất vả vọt tới bên cửa lớn, lại chỉ kịp kéo ra cửa chính, sau đó liền bị chặn ngang kéo vào phòng.

      Cho đến khi những mảnh chai rượu bỗng xuất đầu , Lý Khải Quân mới giận dữ dừng lại ——

      Diêu Á Nam lúc ấy kéo cửa ra nhưng quên chưa đóng, vậy nên Tư Gia Di mới tìm được nơi này, dùng chai rượu đập vào đầu .

      Xã hội tàn khốc là ở chỗ, người họ đập là kẻ xấu, nhưng đó lại là người quyền quý.

      Trước việc sắp mất tất cả, tôn nghiêm có thể coi là gì?

      Diêu Á Nam cũng định tố cáo việc này cho bất kì ai, bao gồm cả Đinh Duệ. đến bệnh viện tìm Lý Khải Quân, cầu xin tha thứ.

      lấy lại được vai diễn, còn Tư Gia Di vốn bị đuổi khỏi giới giải trí, nhưng rồi cũng chỉ bị cấm diễn trong năm.

      Nhân vật của rất được hoan nghênh, tại thời điểm túng thiếu tiền bạc này, cho là mọi thứ có chút khởi sắc, cuối cùng mới phát , tài chính của mình vẫn như cũ, bị công ty đại diện nắm giữ.

      Bệnh tình cha xấu lên, phải giải phẫu, bị công ty đại diện chiếm giữ mọi tiền bạc, trai làm việc quên mình cho bọn “cấp ” vẫn chỉ bù đắp được phần , rất nhanh, trong nhà lại cần khoản tiền lớn.

      Nhà họ Đinh sớm ‘tự thân khó bảo toàn’, thể nhờ Đinh Duệ giúp đỡ, thế nhưng lúc này, Lý Khải Quân lại giúp .

      Lý Khải Quân lấy được chút lợi ích nào người , mà lại đồng ý giúp như vậy. Tường thành phòng bị Diêu Á Nam lập vì cũng vì thế mà lỏng lẻo .

      có lần thứ nhất, có lần thứ hai, cho đến lần thứ ba mở miệng vay tiền, Lý Khải Quân rốt cuộc đưa ra cầu: "Tôi giúp em nhiều lần như vậy, phải chăng em nên có chút bày tỏ lòng biết ơn?"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      ", muốn cái gì?"

      "Tôi muốn cái gì, em biết rất . . . . . ."

      ". . . . . ."

      " đêm của em, trả năm ân tình, phải rất lời ư. . . . . ."

      Tin tưởng lời của ma quỷ, là lỗi nặng nhất Diêu Á Nam phạm phải trong cuộc đời.

      Vào lúc phòng bị, Lý Khải Quân chụp được ảnh “nóng” của . Dưới uy hiếp thể cứu vãn, thành tình nhân của .

      Động đến tà niệm, phải dùng cả đời để trả.

      dần sa ngã, biến chất.

      Dùng thân thể đổi lấy quyền thế, đổi lại vai diễn rồi lại vai diễn.

      Rồi dưới chất vấn nghi ngờ của Tư Gia Di, thế nhưng có thể thản nhiên ra: Cậu mệt nhọc cố gắng diễn tốt, tất cả mọi người đều khen cậu có tài, nhưng phải chỉ bằng câu của nhà đầu tư, cậu liện bị loại trừ ư? Gia cảnh cậu tốt hơn mình, tùy thời có thể rời khỏi cái giới giải trí này đến con đường khác, nhưng mình vậy, mình thừa dịp còn tuổi xuân mà đánh đổi để có được mọi thứ, cuộc sống sau này rất khổ sở.

      Và như thế, bại lộ. . . . . .

      Trước thế cục vạn kiếp bất phục này, người mà mong muốn cầu xin được tha thứ nhất, lại chỉ nghe và nhận lấy được cái tát của đối phương: "Tiện nhân!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :