1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bẫy Tình ( Yêu Giả Thành Thật ) - Lam Bạch Sắc (36 chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27


      Edit: cereniti

      Giấy gói được lửa.

      Tin tức công ty sắp bị thu mua dưới miệng lưỡi của mọi người lan truyền nhanh chóng, người ta khỏi liên tưởng đến tượng nhân viên trốn việc gần đây, mặc dù biết người nào sắp sửa tiếp nhận chức ông chủ mới, song, khi kỳ hạn hợp đồng sắp kết thúc, các công nhân viên rối rít bắt đầu vì mình mà tìm đường mưu sinh.

      Lý Thân Ninh đơn độc hành thành thói quen, người khác rối rít hủy hợp đồng, tự con đường riêng, chỉ gia hạn hợp đồng, còn gia hạn những 5 năm, Dao Dao rất lo lắng, cách mấy ngày cứ hỏi Tư Gia Di lần: " có rời ?"

      " biết."

      "Vậy chúng ta ngoéo tay, nếu gạt cháu, cháu chán ghét cả đời."

      Tư Gia Di cười cười ngéo tay với Dao Dao, lúc này biết mình vì giữ lời với đứa trẻ, phải trả giá cao thế nào.

      ***

      Lượng công việc của Lý Thân Ninh rất lớn, thường phải bay khắp nơi, quay phim cả ngày lẫn đêm cũng là chuyện thường, trợ lý của Lý Thân Ninh là mới ra trường đại học lâu, cứ như vậy theo Lý Thân Ninh, rốt cuộc chịu nổi bị bệnh trận. Sốt cao bò dậy được, trợ lý cố gượng đến sáng, rốt cuộc cũng phải gọi điện thoại cho Tư Gia Di, muốn xin nghỉ.

      Kết quả, Tư Gia Di phải kiêm luôn công việc của trợ lý, ôm đầy tay tất tần tật các món đồ từ phòng làm việc đến bãi đỗ xe ngầm, “bảo vệ” xe ở dưới bãi chờ , Lý Thân Ninh ngồi ở bên trong, thấy chật vật như vậy, do dự chút, cuối cùng vẫn có ý định giúp đỡ, ngồi khoanh tay nhìn, chẳng hề có ý muốn xuống.

      Tư Gia Di thấy vậy nhưng thể trách, quyết định đường tắt đến bãi đỗ xe, vì có chút gấp nên nhìn đường phía trước, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thắng xe "Két ---".

      Súyt chút nữa là bị chiếc ô tô kia đụng phải. Cả quá trình “Hữu Kinh Vô Hiểm*”, may là bị đụng vào, hộp trang điểm trong tay vì bị chấn động nên rớt xuống.

      (*): tuy kinh hoàng nhưng mấy nguy hiểm

      Đồ bên trong hộp trang điểm rớt đầy đất, Tư Gia Di vội vàng ngồi chồm hổm xuống nhặt, vị trí ngồi vừa đúng ngăn chặn đường di chuyển của xe đối phương, tài xế chút khách khí ấn mạnh còi, hạ xuống cửa xe, lộ đầu ra : "Phiền xích ra chút được ?"

      Giọng tài xế có chút bực bội. Tư Gia Di ngẩng đầu nhìn tài xế, sau lại nhìn cửa kính ghế ngồi sau. Bên trong khoang sau có người, nhưng bởi vì chỉ thoáng nhìn, cửa kính lại màu đen, nên chỉ thấy mỗi gò má góc cạnh.

      Người đàn ông bên trong vẫn giữ vững vẻ trầm mặc, nhìn xuyên thấu người phụ nữ qua cửa kính, tay của dời đến tay nắm cửa, sau giây kế tiếp, tài xế mở cửa xuống.

      Người đàn ông chưa kịp xuống xe ——

      Tư Gia Di còn chưa kịp lời xin lỗi ——

      Đột nhiên, có người tục: "Con mẹ nó, mày biết điều chút."

      Người tài xế đến cả cử động cũng thèm xuống xe giúp Tư Gia Di, ngay chốc lát bị Lý Thân Ninh dọa cho trận, ắt hẳn ông ta cũng nhận ra Lý Thân Ninh, thế nên hậm hực ngậm miệng.

      Lý Thân Ninh ngồi chồm hổm xuống giúp nhặt đồ: "Chút chuyện này cũng làm xong, tôi chẳng biết nên nhờ làm gì nữa."

      Tư Gia Di bị người đàn ông cách hơn mình nửa con giáp giáo dục, chỉ đành gia tăng tốc độ nhặt đồ.

      Người đàn ông ngồi phía sau lần nữa khép lại cửa xe, nhấc tay khỏi nắm cửa, ánh mắt hề muốn nhìn cặp đôi nam nữ bên ngoài. Chỉ lạnh nhạt ngồi đó lời nào. Cho đến khi tài xế dừng xe hẳn, mở cửa mời xuống: "Diêu tiên sinh, thất lễ với ngài rồi, mời ngài xuống."

      Diêu Tử Chính xuống xe, lườm trợ lý chạy nhanh tới cổng ra vào cách đó xa, vào giờ phút này, thái độ của hệt như chiếc cổ áo sơ mi mặc, lạnh cứng.

      ***

      Trong phòng họp, tất cả mọi người đến đông đủ, đón chào Diêu Tử Chính tới trễ. Diêu Tử Chính hẹn vào hôm nay, chủ yếu là để xác nhận bước cuối của việc phân chia cổ phần.

      Xác nhận xong trực tiếp ký hợp đồng, trợ lý của Diêu Tử Chính đưa bút kí tên cho hai bên.

      Trong giới giải trí, thiếu người thích a dua nịnh hót, dĩ nhiên cũng có người tự vạch áo cho người xem lưng: "Diêu tiên sinh, lần hợp tác năm đó, trợ lý của ngài là Đinh Duệ đúng , cách đây lâu tôi có gặp ta. . . . . ."

      Sau đó có người đổi sắc mặt, vội vàng giật vạt áo, để cho thêm. Diêu Tử Chính chỉ cười nhạt tiếng: "Tôi hôm nay có chút chuyện, phải trước. Tiệc rượu tối mai, nể mặt tôi tham gia chứ."

      Sau, Diêu Tử Chính quay đầu rời , cái con người đổi sắc mặt khi nãy thở hơi, giải thích với kẻ bên cạnh: " biết mấy năm trước Diêu Tử Chính đuổi việc Đinh Duệ rồi à, nghe phạm vào sai lầm lớn. Lão Lý Lão Lý, tự vạch áo cho người xem lưng làm gì thế biết."

      Bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Hình như tôi có nghe đến chuyện này, là vào sáu năm trước phải. . . . . ."

      Diêu Tử Chính ra khỏi phòng họp, cửa phòng họp tự đóng phía sau lưng , chặn mọi lời bàn tán. Trợ lý trực tiếp tới thang máy nhấn xuống nút gọi, chần chừ hỏi: "Diêu tiên sinh, phải ngài hỏi tôi phòng quản lý người đại diện ở đâu sao? Là tại lầu hai, tại. . . . . ."

      "Hỏi để biết mà thôi." Thang máy đến, "đinh" tiếng, mở ra, Diêu Tử Chính ngẩng đầu trực tiếp vào thang máy, nhấn nút xuống tầng “1”.

      Thang máy dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm, tài xế ở trong xe, chắc hẳn ngờ Diêu Tử Chính xuống nhanh như vậy, lười biếng đâu đó. Vị trợ lý này của Diêu Tử Chính ở bên sáu năm, rất tính thích đùa, vội vàng gọi điện thoại cho tài xế, bảo vội vàng trở lại.

      Diêu Tử Chính về phía đuôi xe, trợ lý phía sau mãi lo gọi điện thoại, sau lát thấy có đứa bé nằm mặt đất, cánh tay ngừng duỗi vào gầm xe.

      Bên cạnh nhóc hề có người lớn, nhưng nhóc ngại nổi giận với hai vị này: "Đây là xe của các chú?"

      Trợ lý của Diêu Tử Chính bị giọng kia làm kinh hãi: "Có gì bé?"

      đứng dậy, vỗ vỗ bụi váy, chỉ vào chú trợ lý cao to: "Lái ."

      "Cái gì?"

      "Vòng tay của tôi lọt ở dưới gầm xe, chú lái xe , tôi làm sao lấy được?"

      Tài xế xuất cách đó xa, vừa móc khóa điện tử vừa xin lỗi: " xin lỗi xin lỗi, tôi vừa WC xong!" Chạy tới mở cửa.

      Trợ lý thấy thế, với : "Xe các chú ngay đây . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, Diêu Tử Chính khom người, cánh tay dài duỗi ra, nhàng kéo chiếc lắc tay bên trong ra ngoài.

      lấy lại được lắc tay liền nâng niu trong lòng bàn tay, thổi rồi lại thổi, bụi liền bay sót lại hạt.

      Diêu Tử Chính gì, khóa xe mở, mở cửa lên xe, trước khi đóng cửa liền nghe được lẩm bẩm: "Tư Gia Di cũng thiệt là, lắc tay mình tặng cho mà lại làm rơi. Mình thèm để ý Tư Gia Di suốt tiếng."

      ***

      Dao Dao vẫn cẩn thận chỉnh sửa lắc tay, đột nhiên cảm thấy có gì đó đúng, quay đầu nhìn, nhóc cho là xe lái , nhưng nó vẫn dừng ở bên cạnh.

      Người đàn ông ngồi xe bất ngờ xuống.

      Người đó rất cao, lấy chiều cao của Dao Dao, nhóc chỉ có thể cố ngưỡng cổ mới nhìn thẳng được vào trong mắt .

      Dao Dao chỉ nghe hỏi mình: " ấy là gì của cháu?"

      Thứ nhất, tâm trạng Dao Dao tốt, thứ hai nhóc hiểu chú này hỏi gì, giọng có chút bực: "Gì chứ?"

      "Tư Gia Di."

      Chú này hoàn toàn giống mấy chú mà Dao Dao thấy trước kia, trong nháy mắt, Dao Dao thèm để ý, bĩu môi, dứt khoát .

      ngược lại, cố đè nén, giọng ép xuống dịu dàng, thậm chí trong điệu còn xen lẫn chút cẩn thận cùng quan tâm: " ấy là mẹ cháu?"

      Lòng Dao Dao bỗng nổi lên nhịp trống, đỉnh đầu giương lên: "Đúng! sao?"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28


      Edit: cereniti

      Trước khi kết thúc công việc hôm nay, Lý Thân Ninh đặc biệt chạy về ăn cơm tối với Dao Dao, khi xe ngang qua siêu thị lớn thuận đường mua thức ăn. Vốn những điều này đều do trợ lý làm, trợ lý xin nghỉ, đành phải do Gia Di phụ trách.

      Tính Lý Thân Ninh nôn nóng, Tư Gia Di vào siêu thị còn chưa tới 5 phút, liền gọi điện thoại tới thúc giục: "Này xong chưa?"

      Bị thúc giục hai lần Tư Gia Di có chút bực bội, bây giờ lại phát lắc tay mình biến mất, trong bụng hơi hốt hoảng, dọc theo đường cũ trở về mà tìm lắc tay, tức giận: " nhảm quá, thấy chậm tự vào mua ."

      Đây là lần đầu tiên Tư Gia Di dùng giọng này chuyện với , trước đây, đều coi như hậu bối hiểu chuyện, so đo với . Ý thức được mình gì, theo bản năng định chút gì đó hòa giải, Lý Thân Ninh lại trực tiếp cúp điện thoại.

      ngờ nghênh ngang vào trong chọn nguyên liệu. nghênh ngang ra cũng đúng, tối thiểu vẫn có đội mũ. Nhưng Tư Gia Di nhìn cái liền nhận ra .

      Lý Thân Ninh đến gần bên người , bắt bẻ hồi: "Chọn lâu thế mà lại mua ít như vậy?" Lại lấy vỉ trứng trong xe đẩy ra ngoài: "Tôi ăn được thứ này."

      Nhận ra chỉ mỗi Tư Gia Di, khi thả trứng gà lại kệ, có người đến muốn xin chữ kí. May mà phải giờ cao điểm, siêu thị cũng có nhiều người, Lý Thân Ninh rất nhanh mua xong nguyên liệu, lúc tính tiền cũng bị xin chữ ký, Lý Thân Ninh thoải mái tiếp nhận.

      Tư Gia Di cảm thán: "Năm đó, khi tôi còn làm diễn viên cũng có gan như , ra cửa đổ rác còn phải “võ trang” đầy đủ sợ người ngoài nhận ra."

      xong mới ý thức mình cái gì. từ “năm đó”. . . . . . Đáng sợ đến dường nào. Lý Thân Ninh cũng quan tâm, : "Tôi rất thích hưởng thụ ánh hào quang của minh tinh." Liền vứt hai túi nilon đầy đồ ăn ra ghế sau.

      25 tuổi đối với nam diễn viên gặp đúng thời mà , đúng là đủ tư cách tùy hứng làm bậy.

      Nhưng hiển nhiên có người còn tùy hứng hơn ——

      Dao Dao về nhà trễ hơn hai người.

      Điện thoại của bảo mẫu và Dao Dao đều thông, bỗng, điện thoại của Lý Thân Ninh chợt hết pin, Tư Gia Di đành phải gọi tiếp, rốt cuộc cũng thông. Đối phương chậm chạp lời nào, Tư Gia Di nghi ngờ: "Hai người ở đâu vậy? Tôi và Lý Thân Ninh lo muốn chết."

      ***

      Diêu Tử Chính vẫn như cũ lên tiếng. Lòng bình tĩnh đến mức ngay cả cũng kinh ngạc. Giao điện thoại cho Dao Dao cầm hai dĩa buffet tiệc đứng. Dao Dao vừa nhìn thấy, liền vội vàng đón nhận: "A lô?"

      ". . . . . ."

      "Con ăn cơm tiệm với người bạn mới quen, đợi chút nha."

      ". . . . . ."

      "Yên tâm , có chị Lili ở đây, con ăn đồ lung tung. Lý Thân Ninh nhảm nhiều, con muốn chuyện với ta, bái bai."

      ***

      Dao Dao nhanh chóng quen thân với bạn mới, lúc Tư Gia Di bận rộn, Dao Dao tìm bạn mới giết thời gian. Lý Thân Ninh hết sức tò mò, luôn muốn gặp mặt đối phương, bất đắc dĩ công việc vô cùng bận rộn, kéo ngày lại ngày. Lý Thân Ninh phải ra nước ngoài cắt băng khánh thành, vì đây là công ty tư nhân quốc tế, Tư Gia Di đề ra ý kiến muốn mang theo người bạn cũng là “ma mới” tên Sunny cùng, Sunny phụ lòng mong đợi của mọi người lấy được lòng của đối tác, Tư Gia Di cũng vui vẻ thay cho .

      Thời tiết tốt, mưa lớn. Sau khi hoạt động cắt băng kết thúc, Lý Thân Ninh và Tư Gia Di nghỉ lại đêm, hơi mệt, Tư Gia Di đành ngủ sớm, lại bị điện thoại của Dao Dao đánh thức. "Khi nào và Lý Thân Ninh về?"

      "Ngày mai, sao vậy?"

      Dao Dao hơi khó mở lời: "Cháu có chuyện muốn với ."

      "Chuyện gì?"

      "Bạn của cháu muốn mời cháu ra ngoài ăn cơm, còn muốn cháu mang theo mẹ."

      Tư Gia Di rốt cuộc cũng "ngửi" được “mùi” kì quái.

      "Cháu cố ý láo."

      suy nghĩ chút: "Khi nào?"

      Dao Dao mừng rỡ, bên đầu dây điện thoại kia thét to vạn tuế, Tư Gia Di cúp điện thoại, nhìn mình trong gương, lại cười vui vẻ đến vậy, cũng biết chính bản thân mình lại có nụ cười này.

      Ngay cả khi Lý Thân Ninh thấy, cũng sững sờ.

      Tư Gia Di nghe được tiếng chuông cửa tự động đóng mở*, thấy Lý Thân Ninh đứng bên ngoài: "Có chuyện gì sao?"

      (*): cửa tự động phát ra tiếng chuông khi có người đóng hoặc mở cửa, ở đây có thể hiểu là Tư Gia Di khóa cửa, Lý Thân Ninh tự động mở cửa bước vào chứ gõ cửa.

      Định thần lại, trong chớp mắt, Lý Thân Ninh nhăn mày tỏ vẻ nghi ngờ, "Chuyện gì mà cười vui vậy?"

      " có gì. Đúng rồi, có chuyện gì?"

      "Ăn khuya ."

      Tư Gia Di còn chưa kịp chữ "", Lý Thân Ninh vươn tay lấy chìa khóa thẻ phòng , cũng tùy ý tắt đèn, Tư Gia Di thể đuổi theo : "Tôi muốn ."

      Lý Thân Ninh trực tiếp để chìa khóa phòng vào trong túi tỏ vẻ cự tuyệt.

      Mưa như trút nước nên ra cửa, vì ăn chén mì mà xối nước cho ướt sũng, Tư Gia Di có chút hối hận. Lý Thân Ninh cũng vẻn vẹn ăn mỗi chén, còn gói bao mang về khách sạn.

      để ý đến cơn mưa to gắng sức quyết ra cửa tựa hồ chỉ mỗi hai người, đường Tư Gia Di và Lý Thân Ninh về còn gặp phải Sunny cùng người đàn ông khác vào khách sạn trước. Lý Thân Ninh rất nhanh nhận ra người đàn ông kia là trong số người tham gia cắt băng khánh thành.

      Lẽ tự nhiên, Tư Gia Di cũng nhận ra.

      Sắc mặt Tư Gia Di liền trầm xuống, gì, bước vào phòng định đóng cửa. Cửa bị Lý Thân Ninh nhàng chắn bên ngoài: " muốn gì à?"

      "."

      "Nhưng. . . . . ." Tư Gia Di cắt đứt lời , bình tĩnh: "Mỗi người đều tự chọn con đường riêng cho mình, tôi có quyền can thiệp."

      Lý Thân Ninh cười, dáng vẻ nghiễm nhiên hệt như lần gặp đầu tiên, có chút đùa cợt xen lẫn khinh thường: "Quả nhiên là tác phong của Tư Gia Di , tôi liền quên mất, chính năm đó cũng vậy."

      Tư Gia Di muốn giải thích, từ từ đóng cửa lại.

      ***

      Thời tiết cả nước mấy ngày gần đây đều rất tệ, khi Tư Gia Di trở lại, tựa hồ cũng mang theo đợt mưa dầm, công ty giải trí Trung Thiên ra thông báo, chính thức thừa nhận công ty bị hợp mua, tin tức cụ thể công bố trong thời gian sớm nhất, trong công ty, lòng người bàng hoàng, tổng giám đốc bóng gió đề nghị Tư Gia Di từ chức, Tư Gia Di chẳng biết tại sao, thẳng thẳn cự tuyệt.

      Dao Dao cùng bạn mới hẹn ở tối thứ sáu ăn cơm, đó cũng chính là ngày Tư Gia Di phải đóng kịch, mang theo Dao Dao đến phòng ăn hẹn trước. biết vì lý do gì mà cả phòng ăn chỉ có mỗi bàn, Tư Gia Di và Dao Dao ăn điểm tâm ngọt trước, chờ đợi người bạn mới quen đến trễ.

      Dao Dao cảm thán: " là, khó khắn lắm mới . . . Haiz. . . . . ."

      Tư Gia Di cười xoa xoa đầu bé.

      Rốt cuộc, khoảng phút sau, người hầu kéo cửa phòng ăn ra. Bạn mới của Dao Dao đến.

      Dao Dao vội vàng ngoắc tay ý bảo bé và Tư Gia ở đây, đúng lúc Tư Gia Di có điện thoại, vội vàng móc điện thoại ra từ trong túi, tiếp nhận cuộc gọi, còn chưa kịp ngẩng đầu, ——

      "Xin chào, Diêu tiên sinh." Người hầu bàn kính cẩn lễ phép gọi.

      Tư Gia Di ngẩng đầu.

      Cũng trong lúc đó, điện thoại di động bên tai Tư Gia Di phát ra giọng kích động của người nữ: " Tư! Nhóc Đa Đa mở miệng chuyện rồi ! Xem ra cách trị liệu bằng cá heo có hiệu quả với chứng bệnh của Đa Đa. . . . . ."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29


      Edit: cereniti

      " Tư! Nhóc Đa Đa mở miệng chuyện rồi ! Xem ra đợt trị liệu cá heo có tác dụng. . . . . ."

      Cách đó xa người nọ từ nơi hơi tối thong thả ung dung bước tới, chút do dự đến gần, Tư Gia Di theo bản năng cúp điện thoại.

      Định thần ngồi lại, trong lòng bất ổn nhìn Diêu Tử Chính, ánh mắt nhìn thậm chí có thể ra vẻ mới gặp lần đầu, khẽ cúi đầu lễ phép, sau đó mới chuyển sang Dao Dao, lấy ra món quà: "Cho cháu."

      Dao Dao mở hộp quà, kêu lên: "Cháu có thể sưu tập đủ bộ thú bông số lượng có hạn rồi!"

      "Lúc công tác vừa vặn thấy, liền mua." Diêu Tử Chính lộ ra vẻ mặt ôn hoà khác thường.

      Dao Dao ôm thú nhồi bông vui mừng nửa ngày mới ý thức được Gia Di có chút kì lạ, nhóc hiểu mấy: "Mẹ làm sao vậy?" (*)

      (*): do 2 người giả vờ nên mình tự đổi xưng hồ từ “” sang “mẹ”.

      Ánh mắt Tư Gia Di nhanh chóng xẹt qua hai người trước mặt, đứng dậy : "Dao Dao, con và bạn con cứ ăn trước, mẹ toa-lét chút."

      Tư Gia Di trốn vào phòng rửa tay gọi điện thoại. Nghe xong hồi thuật lại của đầu dây bên kia, tâm trạng kích động khó khăn lắm mới đè nén được, nhưng khó khắn tiếp nối khó khăn, vừa nghĩ tới bữa tiệc Hồng Môn Yến (*) bên ngoài, Tư Gia Di vui vẻ nổi.

      (*): mình có biết về lịch sử của bữa tiệc Hồng Môn Yến, nhưng mình nhớ lắm, mấy bạn cứ hiểu là bữa tiệc chẳng tốt lành gì là được

      Trong lòng thổn thức hồi, bấm số điện thoại của tổng giám đốc.

      "Tôi muốn xin nghỉ bảy ngày."

      hết lời, điệu của Kinh Kỷ Nhân chợt căng thẳng: "Em. . . . . . cũng biết rồi hả?"

      Tư Gia Di vốn bận tâm đến chuyện khác, lời của Kinh Kỷ Nhân lại như đưa vào trong sương mù: "Biết cái gì?"

      Kinh Kỷ Nhân chỉ ầm ừ chậm chạp đáp, Tư Gia Di cũng đợi kịp, sang chuyện khác: "Lý Thân Ninh sắp tới có buổi phát ngôn, có thể tìm người thay em ?"

      thoải mái đồng ý, vội vàng cúp điện thoại, vừa ra khỏi toa-lét, vội vàng gọi điện cho hãng hàng , giọng gấp gáp: "Tôi cần book vé máy bay sang Singapore vào ngày mai . . . . . ."

      " Singapore làm gì?"

      Giọng nam trầm thấp vang bên tai Tư Gia Di tựa như cái đập mạnh, dừng lại bước chân, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy đứng đối diện. Dáng người thẳng, nhã nhặn, vẻ mặt lạnh nhạt . . . . . . Mỗi điểm điều là ác mộng của , trong nháy mắt khiến thể điều khiển được bản thân, lòng bàn tay tự động phát run.

      Tư Gia Di thản nhiên ứng phó sắc mặt nghiêm trang đạo mạo này, làm như thấy, bước vòng qua, cánh tay bị giữ chặt lại.

      "Tôi muốn vòng vèo với em, Dao Dao có phải là con tôi ?"

      Tư Gia Di nhịn cười được.

      Nụ cười này tựa hồ chọc giận , lại bị cố ép xuống, biểu bình thản mặt hết thảy đều giả dối, nhưng cái siết chặt tay lại tiết lộ mong đợi của .

      mong đợi đáp án của .

      Điều này làm cho cảm thấy châm chọc.

      "Thư kí ghi chép tại trường quay vào sáu năm trước cho tôi biết, em vòng quanh trái đất, còn bảo vệ cho tôi biết tình trạng em lúc ấy, tôi khẳng định đó là dấu hiệu sanh non."

      Trí nhớ theo giọng của thể chế mà nhanh chóng quay ngược về, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, chớp mắt lần, ép buộc kí ức đẫm máu này về sâu trong tâm trí.

      Thế nhưng lại buông tha : "Tôi tra được bệnh viện em khám ngày đó, nơi đó đứa bé vẫn giữ được. Nhưng sau năm, tôi tra được chút tin tức nào, điều tra nhà cha mẹ em thậm chí cả nhà cha mẹ của Phó Dĩnh cũng ra."

      " phải nghĩ rằng năm đó tôi trốn tránh tất cả, ra ngoài tìm chỗ bí mật sanh con chứ?"

      Diêu Tử Chính cố lắm mới bỏ qua được châm chọc trong giọng điệu : "DNA của Dao Dao tôi đưa hóa nghiệm rồi, trước khi biết kết quả, tôi muốn nghe nó từ miệng em."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Tôi từng nghĩ, khi gặp lần nữa, tôi nhất định phải làm ba chuyện."

      Diêu Tử Chính dang tai lắng nghe.

      "Thứ nhất, tôi muốn chúc mừng , ba năm trước thành công vật ngã tên kia, báo thù cho Diêu Á Nam."

      Ánh mắt lạnh băng, khóe miệng lại khẽ mỉm cười: "Sao em chắc chắn đó là do tôi làm?"

      Tư Gia Di từ chối giải thích, cắm đầu cắm cổ tiếp tục : "Thứ hai, tôi thương tiếc cho . Tôi xem cái bộ phim do chính sản xuất, phản ánh rất đúng chuyện cũ này. Tôi nhớ lúc ấy người xem bên cạnh tôi đều khóc, thể kịch bản rất đặc sắc, kết cục rất bi thảm. Chỉ tiếc, kết thúc trong phim mãn nguyện, còn thực tế, tuy tên kia cùng Phương Tử Hằng bị ép cho nhảy lầu, nhưng chỉ riêng tôi vẫn sống. đúng, có lẽ nên dùng từ “kéo dài hơi tàn” diễn tả chuẩn xác hơn."

      Tựa hồ Diêu Tử Chính cũng kinh ngạc, tiếp tục như “gió nước chảy mây bay”: "Thứ ba. . . . . ."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Chát ——! ! !"

      Cái tát tai vang dội quất vào mặt Diêu Tử Chính.

      Sau khi tiếng tát tay tàn nhẫn này tan biến, giọng Tư Gia Di từ từ cất lên: "Cái tát này chờ sáu năm. Là tôi đánh thay cho đứa bé thể ra đời. Tôi rất muốn sinh nó ra, còn muốn cho nó biết, ba của nó dùng thời gian hai ngày nghiền nát cố gắng của mẹ nó trong hai năm thành phấn vụn như thế nào. Đáng tiếc, tôi và đều có cơ hội này. . . . . ."

      ***

      Bữa cơm tối hoàn toàn ngon miệng, Tư Gia Di lời tạm biệt trước, Dao Dao gửi tin nhắn trách móc dứt, đặt bao hết phòng ăn chỉ vì bàn này, Diêu Tử Chính như luôn có tâm , Dao Dao có ai chuyện phiếm, vùi đầu ăn cơm cũng cảm thấy ngon.

      Diêu Tử Chính lái xe đưa Dao Dao về, trong xe người chuyện.

      Dao Dao nghiêng đầu nhìn lần thứ ba, rốt cuộc nhịn được hỏi: "Chú làm sao vậy?"

      Người đàn ông mất hồn này mãi mới có cảm xúc, nghiêng đầu lại mỉm cười với đứa bé: " có gì."

      Dao Dao "dạ" tiếng, cam nguyện bị đáp trả qua loa như vậy.

      Hồi lâu sau ——

      "Chú trông có vẻ rất đau khổ."

      Dao Dao thận trọng , Diêu Tử Chính quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

      Bên ngoài lớp kính thủy tinh là những ánh sao đêm sặc sỡ, đáp nụ cười mỉm bí của , từng chút vỡ tan, đến mảnh vỡ cuối cùng Dao Dao vẫn thể nhặt được.

      ***

      Sau tuần lễ, Tư Gia Di quay lại làm thêm liên tục ngừng nghỉ, tiền trong sổ tiết kiệm của khuyết số lớn, nhưng tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.

      Mẹ Phương Tử Hằng chuẩn bị rất nhiều đặc sản muốn mang về nước, đống lớn mang tới công ty, các đồng nghiệp nhặt Nha Tuệ (*), chia đồ ăn tại phòng giải khát.

      (*): ngà voi

      Tư Gia Di giữ lại hai hộp mang tới studio, Lý Thân Ninh diễn, đợi được, liền để lại tờ giấy: "Bánh ngọt rất hợp với trà đắng, ngon hơn nhiều."

      Công ty sắp tới nhiệm kỳ mới, việc thay đổi nhân khá ác liệt, nghe tối nay các ông chủ cấp cao lại tổ chức cuộc họp, ông chủ mới chưa lộ diện bắt đầu ra tay chọn lọc nhân tài, tiền lương tăng nhiều hơn ít, chức tổ trưởng bị bỏ trống, Tư Gia Di được chọn trúng vào chức vị này. tuần xin nghỉ trước gom lại ít công việc, lòng muốn thăng chức tăng lương, Tư Gia Di định ở công ty làm suốt đêm.

      Đợi đến khi xong, cũng còn hơi sức, Tư Gia Di gục xuống bàn ngủ thiếp , trong mơ hồ dường như cảm thấy có người sờ mặt mình.

      khắc kia giống như trở lại Singapore, ngón tay đứa bé chần chừ lướt qua mặt , êm ái mang theo chút vô định, nhiệt độ lòng ngón tay hết sức chân . . . . . . cơn buồn ngủ của Tư Gia Di từ từ tan biến, mở mắt.

      Thấy được gương mặt của Lý Thân Ninh.

      Tư Gia Di lập tức ngồi thẳng.

      Lý Thân Ninh ngồi dựa ở góc bàn, cách khoảng cánh tay. Thấy tỉnh, Lý Thân Ninh đẩy hai hộp bánh ngọt trong tay tới trước mặt .

      nhìn ngón tay của , ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại mặt của , phân thực tế cùng mộng: "Gì vậy?"

      "Quá khó ăn."

      Thái độ của người trẻ so với thời tiết còn thất thường hơn, khi chuyện chính là mưa, Tư Gia Di từ từ cũng quen, so đo với những điều này nữa, làm việc suốt đêm cũng đói bụng, mở hộp ra lấy miếng bỏ vào miệng.

      Lại bị ngăn cản.

      "Gì nữa đây?"

      Lý Thân Ninh bĩu bĩu môi, ý bảo nhìn bên kia.

      Bàn làm việc bên kia có để tô cháo cùng xíu mại . Tư Gia Di đứng dậy bưng lại, mở nắp ra, cháo còn nóng hổi. Tư Gia Di ăn hớp, cháo bỏng đến mức khiến nheo mắt lại.

      Lý Thân Ninh thờ ơ nhìn, nhếch môi, muốn cười nhưng cười.

      "Cám ơn." Tư Gia Di .

      "Đừng hiểu lầm, phải của tôi, khi tôi tới, đồ để ở đây rồi."

      tại cảm thấy giống như con người hai lòng vậy, rất đáng .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Đủ rồi (4)


      Edit: cereniti

      Tư Gia Di ăn xong bữa khuya liền thu dọn đồ đạc rời , tay Lý Thân Ninh chen vào dây lưng quần, ngạo mạn theo sát phía sau, hai người trước sau đứng giữa ngoài cửa thang máy, thang máy từ tầng cuối lên, số tầng từ từ nhảy.

      yên tĩnh, Lý Thân Ninh đột nhiên ra câu: "Tuần này, Dao Dao có buổi họp phụ huynh học sinh."

      "Tôi thay ."

      Có vẻ như ngờ có thể đồng ý dễ dàng như vậy, Lý Thân Ninh nhìn gật đầu lần nữa, rồi lại trầm mặc lâu " có biết người có ma lực ?"

      Lúc này Tư Gia Di phản ứng nhanh, quay đầu nhìn : "Cái gì?"

      Lý Thân Ninh bĩu môi, tựa hồ có chút lúng túng, nghiêng đầu, nhìn thẳng: "Làm cho đối phương có dục vọng muốn tìm hiểu đến cùng."

      thanh “đinh” báo hiệu thang máy tới nơi thay thế cho lời đáp trả của Tư Gia Di.

      Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tư Gia Di tỉnh hồn lại, nhấc chân vào trong, rồi lại sửng sốt. Cảm thấy có gì đó khác thường, Lý Thân Ninh nhìn vào trong buồng thang máy, CEO công ty, Phó tổng giám đốc cùng hai người đàn ông xa lạ đứng.

      ra cũng coi là xa lạ, đối tác Hoàn Cầu, Diêu Tử Chính cùng trợ lý của —— Lý Thân Ninh từng gặp qua hai người này.

      Phó tổng giám đốc cùng Lý Thân Ninh có quan hệ tốt, lúc rảnh rỗi hai người thường đánh tennis với nhau, Phó tổng giám đốc kêu Lý Thân Ninh vào thang máy, Lý Thân Ninh từ chối: " có việc gì, chúng tôi chuyến kế."

      Mấy vị quan chức cấp cao bên trong cảm thấy nên quấy rầy nghệ sĩ cùng người đại diện. Mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại, đúng lúc này, Diêu Tử Chính giơ tay lên cản cửa, cửa thang máy lần nữa mở ra.

      Phó tổng giám đốc nhìn sắc mặt Diêu Tử Chính, tự nhiên phụ họa theo, ngoắc Lý Thân Ninh: "Vào , vào . thang máy thôi, cần khách sáo như thế."

      Lý Thân Ninh chỉ đành phải vào trong thang máy, thấy Tư Gia Di chậm chạp bất động, thuận tay ôm vai , sau đó liền cảm nhận được ánh mắt muốn thiêu đốt mình, Lý Thân Ninh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diêu Tử Chính dời tầm mắt ra khỏi người .

      khí thang máy có chút tốt, Phó tổng giám đốc mở lời: "Đây là Lý Thân Ninh, nghệ sĩ trực thuộc công ty tôi, vị này là Diêu tiên sinh."

      Lý Thân Ninh khách sáo đôi câu: " biết Diêu tiên sinh còn nhớ hay , cách đây lâu chúng ta có gặp mặt nhau tại buổi tiệc sau lễ trao giải."

      Diêu Tử Chính nở nụ cười xa lạ, căn bản nhớ Lý Thân Ninh.

      Cảm giác lúng túng trong thang máy kéo dài đến khi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tư Gia Di dẫn đầu ra ngoài, có chút gấp gấp, giày cao gót thiếu chút nữa bị gãy, Lý Thân Ninh lanh tay lẹ mắt đỡ , kịp cám ơn, chạy trốn mất dạng trước.

      Lên xe cũng đạp cần ga mạnh, muốn ở lâu thêm giây. Nhưng vừa ra bãi đậu xe. liền bị cú điện thoại ép phải dừng lại. Lý Thân Ninh gọi tới: " nhanh như vậy làm gì? Quay lại đây."

      ". . . . . ."

      "Tôi lái xe tới, thân là người đại diện phải đưa tôi về?"

      Mang danh là nghệ sĩ, ngang ngược càn rỡ là chuyện đương nhiên, Tư Gia Di đấu tranh chỉ hai giây, bên đầu dây kia, Lý Thân Ninh lại lên tiếng: "Mau."

      chỉ đành phải quay đầu về.

      Đối diện, Diêu Tử Chính lái tới, màu sắc của khung xe giống chủ nhân nó như đúc, màu lạnh, Tư Gia Di để ý cũng được, xe của dám chếch ngang cả con đường, Tư Gia Di hạ xuống cửa sổ xe, ra dấu tay với tài xế xe Diêu Tử Chính, ý bảo nhường đường.

      Tài xế phản ứng, ngược lại, cửa sổ khoang sau lại hạ xuống.

      Tư Gia Di kịp thu hồi tầm mắt, đụng phải vẻ mặt chút thay đổi của Diêu Tử Chính.

      " là quan hệ gì?"

      lâu sau mới hiểu được lời của , cảm thấy buồn cười, lại cười . Cũng trả lời , trực tiếp quay cửa xe lên. Diêu Tử Chính cuối cùng cũng lay chuyển được người phụ nữ này, với tài xế: "Lái xe."

      Khó khăn lắm mới về đến bãi đậu xe, bất đắc dĩ vẫn phải nhìn thấy vẻ mặt lạnh của Lý Thân Ninh, Lý Thân Ninh kéo ra cửa bên ghế lái phụ, thái độ là khác thường, với : "Sao khi nãy lạ vậy?"

      Tư Gia Di vội vàng quay đầu nhìn gương chiếu hậu: " có."

      "Khẩu thị tâm phi." (*)

      (*) Miệng đằng, tâm nghĩ nẻo

      Lý Thân Ninh muốn tự định nghĩa, cũng phản bác.

      Đường yên tĩnh, con người chân chính khác thường như Lý Thân Ninh thế nhưng lại chủ động đánh vỡ trầm mặc: "Tôi từng thấy qua nhìn gương tự lảm nhảm hệt như tên ngốc."

      ". . . . . ."

      "Tôi còn nhớ, khi đó ai kia tự mực với mình, “Tư Gia Di, cười”. Sau đó bật cười. Tôi biết nên rất giả tạo, hay là nên rất đáng thương."

      Tư Gia Di cảm thấy tức giận: "Tôi giả tạo hay đáng thương liên quan tới ."

      "Chân thế này mới là , muốn tức giận liền tức giận, có cái gì tốt, cố giả vờ mình có tâm địa Bồ Tát chi?" Giọng người đàn ông này giống như châm chọc, trái ngược lại, như lòng khuyên .

      Nhưng càng thế này, càng làm người ta khó có thể tiếp nhận. Tư Gia Di thắng mạnh xe: "Vậy tôi giả bộ mình có tâm địa Bồ Tát gì đó với . Xuống xe!"

      Cửa xe thay mở ra.

      Lý Thân Ninh thoáng nhìn trước sau con đường, là rạng sáng, chung quanh bóng xe, thế nhưng lại cười, vui vẻ mà phải ngụy trang: "Chân chính là mình tốt hơn ?" Sau khi xuống xe lại thêm vào câu: " từng là nghệ sĩ dưới quyền Diêu Tử Chính?"

      Tư Gia Di trả lời, chính xác hơn mà , là phản bác được.

      ***

      Sau đoạn thời gian, vận mệnh của có chút xui xẻo.

      Tin người mới Sunny, người mà mang theo, qua đêm với vị thương gia giàu có tại khách sạn xa hoa lại bị truyền thông bắt được, điện thoại Tư Gia Di như muốn vỡ nát vì những cuộc gọi. Tin Hoàn Cầu hợp mua công ty giải trí Trung Thiên bị công khai, hai bên càng thêm mật thiết, khi ở công ty thường gặp phải kẻ mà muốn gặp phải.

      Cuộc gọi từ Singapore trở thành liều thuốc giải buồn tốt nhất dành cho , sau khi nghe xong điện thoại, tâm trạng luôn tốt hơn rất nhiều.

      ". . . . . . Tôi muốn dành chút thời gian cuối tuần Singapore chuyến." Tư Gia Di xong cúp điện thoại, rồi lập tức lại có điện thoại gọi tới. Là điện thoại phỏng vấn của tuần san Bát Quái, nhấn nút nghe, chuẩn bị ứng phó đôi câu liền treo máy. Lúc xoay người vừa đúng nhìn thấy người đàn ông kia đứng đó xa.

      Tư Gia Di dứt khoát quay người, bước khỏi hành lang.

      Diêu Tử Chính đứng tại chỗ nhìn , cho đến khi bóng dáng biến mất tại khúc quanh, mới nghiêng đầu với trợ lý: "Tìm người Singapore cùng ấy, sẵn tiện thu thập chút thông tin."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31


      Lần này Tư Gia Di cũng cần xin nghỉ phép để bay tới Singapore - Lý Thân Ninh được mời đến Singpore tham dự lễ trao giải lớn. Thân làm người quản lý của , tất nhiên cùng.

      Ở sân bay thường có ký giả canh sẵn, nên chỉ dẫn theo Dao Dao tới, xuất cảnh cùng Lý Thân Ninh. Biểu tình của con bé ngừng phấn khích: "Đây là lần đầy tiên cháu ra nước ngoài."

      Tư Gia Di cười: " phải là Lý Thân Ninh thường xuyên có dịp ra nước ngoài làm việc sao?"

      bé vô cùng kiêu ngạo, : "Người quản lý trước đây của Lý Thân Ninh rất đáng ghét, muốn cháu và ta cùng ngồi máy bay, cháu tình nguyện để Lý Thân Ninh đưa về nhà ông bà nội còn hơn."

      Từ đầu đến cuối Tư Gia Di chỉ cười , Dao Dao cười hì hì rồi lại nửa nghiêm túc hỏi: "Có phải cảm thấy cháu nhiều lời quá ?"

      kinh ngạc khi thấy bé lại có loại suy nghĩ này: "Làm sao có thể?"

      "Vậy tại sao chỉ có mỗi cháu , từ đầu tới cuối câu nào ?!"

      nghĩ nghĩ, : " thích nghe bạn chuyện."

      Cuối cùng Dao Dao mới yên tâm, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tầng mây trong xanh, ánh mặt trời rất đẹp. Tư Gia Di mỉm cười nhưng lại có chút cảm giác đơn.

      Những lúc thế này luôn kìm được muốn hút điếu thuốc lá, trong khoang máy bay cấm tiệt chuyện này, chỉ có thể vào tolet rửa mặt để giúp tỉnh táo. Nhưng trong toilet có người, đành phải dựa vào vách tường khoang máy bay chờ đợi.

      Trong lúc chờ đợi cảm giác buồn chán vây quanh, lấy móc chìa khóa trong túi ra, đó chỉ treo duy nhất khung hình , bên trong có tờ giấy. Tư Gia Di vừa mới mở khung hình ra, cửa toilet cũng đồng thời mở.

      Theo bản năng, tính đem móc chìa khóa nhét lại trong túi, ngẩng đầu thấy Lý Thân Ninh, mặt biến thành hoảng sợ, tay đột nhiên run lên. Móc chìa khóa rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang , Gia Di vội vàng cúi xuống nhặt, Lý Thân Ninh lại nhanh tay hơn.

      dừng động tác cúi lưng xuống, bởi vì nhìn thấy tấm hình rơi ra từ trong khung hình.

      Trong tấm ảnh là bé trai có độ tuổi ngang bằng Dao Dao, nhưng lại có vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

      Lý Thân Ninh nhìn về phía Gia Di bằng ánh mắt ngờ vực: "Đây là ....?!"

      đoạt lại móc chìa khóa, liền bước ngay vào toilet. Cửa đóng "Rầm" tiếng. Để lại mình Lý Thân Ninh, cau mày với bộ mặt khó hiểu.

      ***

      Sau khi xuống máy bay, Lý Thân Ninh dẫn Dao Dao tới khách sạn nghỉ ngơi. Hôm nay cũng có hành trình, Tư Gia Di vừa bỏ hành lý xuống liền rời khỏi khách sạn. Từ khách sạn tới nhà bác Phương mất 5 phút xe, phải tranh thủ thời gian . . .

      Bác Phương rất nhiệt tình, còn chưa vào tới cửa bà vội vàng cầm dép ra: "Sao hôm nay đến sớm vậy?! Cháu bảo hôm nay cháu mới lên máy bay, bác còn tưởng rằng đến tối cháu mới tới đây cơ."

      Tư Gia Di mỉm cười đưa quà tặng.

      Bác Phương cũng từ chối: "Mỗi lần cháu tới đều tặng cho bác bao nhiêu là quà, làm bác ngại quá !"

      " có gì đâu ạ, chỉ là chiếc khăn lụa, cảm thấy rất hợp với bác." Tư Gia Di vừa vào phòng khách liền nhìn xung quanh mấy lần "Đúng rồi, Đa Đa đâu ạ ?!"

      "Ở trong phòng xem ti vi đấy."

      Bác Phương xong liền dẫn tới phòng ngủ. Mở cửa ra chỉ thấy bé trai đoan đoan chính chính ngồi trước ti vi, mắt điếc tai ngơ với tiếng mở cửa, bác Phương lên tiếng gọi: "Đa Đa, xem ai đến này ?!"

      Đứa bé vẫn hề nhúc nhích, ngồi im tại chỗ.

      "Đa Đa . . . ." Bác Phương vẫn cố gắng thu hút chú ý của đứa bé.

      Tư Gia Di cười cười xấu hổ, ngăn bác Phương: " sao đâu. Vừa nãy khi vào nhà cháu thấy bếp vẫn đun gì đó, bác mau ra xem , cần phải lo cho cháu."

      Hình như bác Phương có hơi lo lắng, nhưng vẫn cất bước ra.

      Tư Gia Di đóng cửa lại, tới ngồi xuống bên cạnh đứa bé.

      1 phút .... 2 phút ..... cho đến 15 phút im lặng.

      Cuối cùng chịu nổi, thử thăm dò, ôm đứa bé đặt lên đùi: " mấy câu với mẹ được ?!"

      Đa Đa dường như nghe thấy, mặc dù ngồi đầu gối , nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi, hề chớp mắt.

      "Lần trước mẹ tới đây, con cũng xem chương trình số học này. Chúng ta đổi sang kênh khác có được hay ?" Tư Gia Di vừa xong liền cầm lấy chiếc điều khiển.

      Cuối cùng ánh mắt đứa bé cũng biểu lộ cảm xúc, nhìn về phía bàn tay cầm điều khiển, rồi lại nhìn mặt . Tư Gia Di kìm được xúc động, sờ sờ mặt đứa bé. Nó cũng né tránh.

      ôm đứa bé chặt hơn, tay bấm điều khiển, giọng tràn đầy dỗ dành: "Chúng ta xem kênh khác chiếu chương trình gì -."

      Chương trình ti vi ứng với câu trả lời.

      kênh chiếu chương trình thiếu nhi buổi trưa, màn hình là đứa bé chạc tuổi Đa Đa làm người múa chính, tiếng nhạc êm tai thay thế những chữ số nặng nề, Đa Đa lại giống như bị điện giật phút chốc ngoái đầu nhìn về ti vi.

      Im lặng trong nháy mắt bị phá vỡ.

      Đa Đa bịt tai, hét lên.

      Bất chấp tiếng hét chói tai của đứa bé, Tư Gia Di lập tức ôm nó vào lòng: "Đa Đa! Đa Đa !"

      Vội vàng bấm trở về chương trình số học, nhưng chẳng có tác dụng gì. Đứa bé vùng khỏi cái ôm của , thử đuổi theo, đứa bé liền bắt đầu ném đồ vật ngăn cản.

      Tư Gia Di tiến được lùi cũng xong, khay trà có gì hầu như đều bị ném xuống, bình hoa thủy tinh thoáng lung lay sắp đổ, nhìn vậy trong lòng liền run sợ, theo bản năng muốn đưa tay che cho đứa bé. Thấy dấu hiệu có người sắp đến gần mình, Đa Đa trở nên sợ sệt, cuối cùng đứa bé lảo đảo suýt ngã, người đứng vững lại được, tay lại gạt phải bình hoa, rơi xuống.

      Tư Gia Di hoảng sợ thốt lên: "Cẩn thận!"

      ***

      Màn đêm trầm lắng, lúc Tư Gia Di trở lại khách sạn là sức cùng lực kiệt, thế cho nên biết làm cách nào để ứng phó với vị khách mời mà đến - Lý Thân Ninh.

      Tư Gia Di nhìn thấy ta là lúc ta chần chừ cúi đầu đứng trước cửa phòng .

      đứng ở hành lang cách đó xa, đến khi Lý Thân Ninh phát ra , bản thân mới tình nguyện tới: "Tìm tôi có việc ?!"

      mặt ta có chút tức giận: "Gọi điện thoại cho nghe, sau đó lại tắt máy luôn, có ý gì ?!"

      biết rằng khả năng giả bộ của mình có thành công , lấy điện thoại ra nhìn nhìn, làm vẻ bừng tỉnh hiểu chuyện: "Hết pin rồi."

      Tất nhiên giả bộ cũng thành công, đổi lại là tiếng cười lạnh của Lý Thân Ninh.

      Tư Gia Di cúi đầu im lặng, trước mắt mình là mũi giày của ta, cũng chẵng nhìn sắc mặt ta.

      Nhưng nghe được xem thường trong giọng điệu của ta: "Lần sau nếu tôi liên lạc được với , có thể thu dọn đồ đạc rời đây."

      "......"

      "Ngẩng đầu lên chuyện."

      còn sức lực để đối phó với ta, đành ngoan ngoãn ngẩng đầu: "Tôi xin lỗi, được chưa ?! Cam đoan có lần sau, cũng muộn lắm rồi, mau nghỉ ngơi , ngày mai rất bận."

      xong liền lấy thẻ ra, định mở cửa phòng.

      để ý đến việc giấu bàn tay.

      Lý Thân Ninh nhìn chằm chằm lên cánh tay băng gạc: "Tay sao vậy ?!"

      cười có gì, cố gắng rút tay trở về.

      " !"

      " cẩn thận bị bình hoa rơi trúng."

      "Rốt cuộc cả ngày nay đâu ?!"

      Cố gắng rút tay về lần nữa.

      "Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống nghệ sĩ phải lo lắng cho người quản lý. có thể giấu diếm như vậy ?!" Lý Thân Ninh nhất thời nóng nảy, bàn tay tăng thêm lực, thấy Gia Di đau đến cau mày, mới giật mình, buông cánh tay ra.

      Lại nắm lấy bả vai .

      Tư Gia Di có chút kháng cự, khoảng cách gần như vậy: "Nếu bây giờ vội vã liên lạc với tôi vì chuyện công việc, lịch hành trình tôi sớm đưa cho rồi, hoàn toàn cần lo lắng đến việc của tôi. Nếu tìm tôi vì chuyện riêng tư, ngại quá, giữa và tôi còn chưa thân quen đến mức đó."

      Lý Thân Ninh im lặng, cánh tay khác đặt tiếp lên vai Gia Di, gần như là ôm trọn .

      hơi rủ mắt nhìn , Gia Di khẽ nhíu mày: " nghệ sĩ lại quan tâm người quản lý, có phải hơi quá rồi ?!"

      "Đây là vấn đề của người đàn ông quan tâm đến người phụ nữ." Lý Thân Ninh trả lời lại cách mỉa mai.

      "......."

      "Cái gì cũng giấu trong lòng, mệt mỏi sao ?!"

      "......"

      "......"

      Trước giờ Lý Thân Ninh biết còn có cách rơi lệ này.

      cần dựa vào, cần đồng cảm, chỉ đứng ở chỗ, tiếng động, cười khóc.

      ***

      Màn đêm yên lặng.

      Ngôi nhà yên tĩnh của nhà họ Phương vang lên tiếng chuông cửa, đứt quãng, lại kéo dài ngừng, cuối cùng đánh thức bác Phương tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

      Bác Phương khoác thêm chiếc áo khoác ra mở cửa, xuyên qua mắt mèo chỉ nhìn thấy bên ngoài là người đàn ông xa lạ. Trong lòng liền đề phòng, rút hai dây xích cửa xuống, bà chỉ kéo ra khe cửa.

      "Xin hỏi, cậu đến tìm ai ?!"

      Giọng của đối Phương cực kỳ khách sáo, nhưng khó giấu được khí chất xa cách: "Chào bà, tôi là bạn của Tư Gia Di, tôi họ Diêu."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :