1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bẫy Tình ( Yêu Giả Thành Thật ) - Lam Bạch Sắc (36 chương + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12


      Edit: cereniti

      Sau đêm đó Phương Tử Hằng tới làm phiền nữa.

      Diêu Tử Chính cũng liên lạc với .

      Thế giới lập tức trở nên thanh tịnh.

      lại chính thức rơi vào những đợt sóng đưa đẩy của kế sinh nhai, người ngoài , là bởi vì đạo diễn cùng giám chế suy nghĩ xem giữa và Nữ Diễn Viên kia, rốt cuộc ai thích hợp hơn cho vai nữ chính nên sinh ra mấy cái vấn đề này.

      Kinh Kỷ Nhân nhiều lần hẹn Tư Gia Di chuyện này, đánh giá khá cao đối thủ: "Em xem qua bộ phim của ấy, rất xúc động. Nếu tài nghệ em bằng người ta, em oán trách gì. cũng đừng lo lắng, nếu bị đổi làm nữ phụ, em vẫn phát huy hết tài năng mình."

      Lời này lại chọc giận Kinh Kỷ Nhân, khiển trách có triển vọng. Nhưng cơn tức giận này kích thích chút phản ứng nào của Tư Gia Di, Kinh Kỷ Nhân biết thích cứng, chỉ đành phải lời dịu dàng: "Lần đổi vai sóng gió này, tuyệt đối đơn giản như em nghĩ. Gia Di, hãy cho biết , có phải em cãi nhau với ta?"

      "Người nào?"

      "Đừng giả bộ khờ dại với ."

      ". . . . . ."

      " biết trong đầu em chứa những gì. . . . . ." Kinh Kỷ Nhân cuối cùng cũng thua dưới trầm mặc của , thở dài tiếp tục , " nghĩ em 'được chìu chuộng sinh kiêu' rồi. Thứ Năm tuần sau chính là sinh nhật ta, CEO công ty muốn tìm cơ hội kết nối quan hệ với ta, bí mật tổ chức buổi tiệc, dùng tên em đặt bình rượu Lafite 62 năm, em nhớ chọn thời điểm đưa cho ta nhé."

      Thứ năm tới, Tư Gia Di phải tham dự lễ khánh thành cửa hàng, đặc biệt dặn dò phụ tá tắt máy, ngờ Kinh Kỷ Nhân trực tiếp lái xe tới nơi làm, Tư Gia Di chỉ vừa mới cắt băng xong, còn chưa được hai ba câu với chủ tiệm, liền bị Kinh Kỷ Nhân kéo ra ngoài.

      Kinh Kỷ Nhân lái xe tốc hành, cực kì bực bội: "Em có biết gọi cho em mấy cuộc điện thoại ? nhanh giết chết em cam lòng à?"

      Tư Gia Di nhìn quang cảnh thành phố lướt cực nhanh ngoài cửa sổ, cho đến khi xe chợt ngưng lại, gương mặt phản chiếu cửa kính bị ánh đèn nê-on ngũ sắc chớp tắt chiếu sáng, lúc này rốt cuộc chịu mở miệng: "Em chưa từng nghĩ mình 'được chiều sinh kiêu'."

      Vội vã mở cửa xe, Kinh Kỷ Nhân cau mày quay đầu lại, "Em cái gì?"

      "Càng tiếp xúc lâu với ta, lại càng cảm thấy ta là nhân vật nguy hiểm. ta tựa như . . . . . . thợ săn với cặp mắt chuẩn xác, Fuck! @#$%$@ `trinh tiết chính là linh hồn của phụ nữ, thứ trân quý nhất đối với , ta cướp nó. Nếu như là em, nhất định trốn chạy còn nhanh hơn cả em. Đấy là bản năng phòng vệ."

      Kinh Kỷ Nhân cự tuyệt việc thảo luận vấn đề này. Chỉ : "Gia Di, từ khi em ra mắt tới nay, thế giới vẫn chỉ là màu hồng, phần lớn trách nhiệm đều ở , biết xứng với cái chức vị “người đại diện”, phải chỉ có người là kẻ chỉ biết cản trở người khác. cũng muốn phản bác, nhưng năng lực có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Em có biết thứ gọi là mặt mũi trong cái thế giới này , em nổi tiếng, bọn họ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, lập tức đổi tên thành “người đại diện Kim Bài”. thừa nhận thích hư vinh, nhưng. . . . . . tiền tài của bây giờ chỉ dựa vào mỗi nghệ sĩ là em, chỉ có thể nhờ cậy vào em. Chúng ta là cộng nhiều năm như vậy, em nhẫn tâm nhìn ngã về đáy cốc?"

      Tư Gia Di ở ghế trước ngồi yên chốc lát, vẫn cắn chặt hàm răng. Kinh Kỷ Nhân vẫn nhìn , ánh mắt của khiến Tư Gia Di thể gánh nặng, cuối cùng, chợt đẩy cửa xuống xe.

      Nhà hàng đêm nổi tiếng nhất thành phố, phía trước là sàn nhảy, hàng người chật kín, đường hầm thông sâu về phía sau là nơi minh tinh thích nhất, cánh cửa phía sau thỉnh thoảng có người lặng lẽ ra vào, lại có an ninh canh giữ, bảo đảm bị quấy rầy.

      Chỗ đậu tốt nhất tại bãi đậu xe đều bị các hãng xe sang trọng chiếm cứ, Tư Gia Di xuyên qua bãi đậu xe, ngầm vào hộp đêm đặc biệt, Kinh Kỷ Nhân bước nhanh đuổi theo, đưa bình rượu ngon với vẻ ngoài tuyệt hảo vào trong tay .

      Dưới ánh đèn lờ mờ, tìm kiếm Diêu Tử Chính, nghệ sĩ cùng công ty đường bắt gặp , lôi kéo cười ríu rít: " trễ thế này còn chưa thấy cậu, mọi người đều nghĩ cậu tới đấy."

      Tư Gia Di lắc lắc bình rượu trong tay: "Sinh nhật của người lãnh đạo trực tiếp, quà cùng bản thân đương nhiên phải đến."

      "Song, cậu tới quá muộn rồi, Diêu tiên sinh mới vừa đưa ông chủ về, vẫn chưa quay lại, chắc cũng về nghỉ luôn rồi."

      Tư Gia Di chầm chậm "ừm" tiếng, nhưng ra là thở hơi trong lòng. Xoay người lại thấy Kinh Kỷ Nhân đứng cách đó xa, mấy do dự, lách mình qua đám đông, trốn về nơi yên tĩnh.

      Có điều ngờ tới , tại nơi yên tĩnh đó lại gặp được Diêu Tử Chính.

      Mắt vốn tinh, vừa nhìn thấy cái bóng lưng ai đó ngồi, đứng tại chỗ bất động.

      Trong hàng ghế nghỉ yên tĩnh chỉ có vị khách là , saxophone sân khấu trình diễn cho mỗi . ở khá xa, chỉ loáng thoáng nhìn thấy màn hình laptop của có mấy chữ "Thâm hãm gièm pha".

      ngờ Diêu Tử Chính xem loại tin tức này, Tư Gia Di ôm bình rượu xoay người, hậm hực quay về đường cũ.

      Phục vụ bưng khay tới chỗ Diêu Tử Chính, lúc lướt qua bị gọi lại. tìm được cách vứt bỏ món quà này: "Thay tôi giao nó cho ngài Diêu."

      lấy ly rượu khay phục vụ xuống, chuẩn bị uống hơi cạn sạch, hoán đổi nó thành bình rượu quà, cổ tay chợt bị ai đó giữ chặt lại.

      ***

      Tư Gia Di bị kéo xuyên qua các dãy bàn ghế, thoát khỏi nơi ngồi yên tĩnh, lượn quanh lối thoát hiểm, tới hẻm sau.

      Bảo vệ hiểu tình huống, muốn tiến tới ngăn lại, nhưng thấy mặt của Diêu Tử Chính, lại chần chừ lui về.

      Ánh đèn đường rọi xuống làm thấy vẻ mặt của người đàn ông kia vì đứng ngược sáng.

      Chai rượu còn nắm trong tay, Tư Gia Di nắm chặt, từng chút tiêu biến cảm xúc sợ hãi, rốt cuộc có thể bình thản cười: "Sinh nhật vui vẻ."

      "Loại trò chơi khi gần khi xa này, em chơi sao?"

      Gió lạnh phất vào cổ áo của , bằng chút ý lạnh từ giọng điệu người đàn ông này.

      Tiếng tim đập dồn dập cơ hồ muốn làm thủng màng nhĩ Tư Gia Di, thầm đếm đến ba, mở miệng, khi ấy giọng mới có thể miễn cưỡng chút lo sợ: "Quan hệ chúng ta như vậy là thích hợp nhất, tôi muốn có bất kì thay đổi gì."

      chầm chậm cúi đầu xuống, hàng lông mi đen như muốn rơi xuống mí mắt Gia Di, cự ly gần như vậy, muốn nghiêng đầu, lại bị nắm được cằm. Lập tức bị buộc nhìn thẳng vào trong mắt , thể tự kềm chế.

      "Tôi chỉ muốn xem trong mắt em, quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì."

      Tư Gia Di trả lời được.

      biết trong mắt người đàn ông này là gì, chỉ nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đáy mắt có phần căng thẳng

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu Gia Di ra khỏi vùng lầy trong đáy mắt .

      Phía sau là vách tường, phía trước là Diêu Tử Chính, có chút ý muốn lui về sau.

      Là Kinh Kỷ Nhân điện tới: "Bà nội lại chạy đâu?"

      Diêu Tử Chính bình tĩnh phà hơi thở ngay môi , được lời nào.

      Ngón tay thon dài lặng yên tiếng động nhận lấy điện thoại trong tay

      Tư Gia Di nhìn thấy đôi môi mỏng kia hé mở trong gang tấc, tiếp theo, giọng rét lạnh vang lên: " ấy ở bên tôi."

      ***

      Diêu Tử Chính đưa về nhà.

      Tư Gia Di nhìn từ trong gương chiếu hậu, đoạn đối thoại ở hẻm, dường như bị quẳng ra sau đầu. bình tĩnh tới mức khiến người ta. . . . . . Sợ hãi.

      Xe mới vừa dừng hẳn tại nhà trọ , Tư Gia Di lập tức xuống xe, nhìn xe dần mất, bước vào trong, cởi giày cao gót, mệt đến bất động, trái tim rã rời.

      Ngồi nền nhà ngay phía sau cửa, nghĩ tới nghĩ lui, bấm số điện thoại của Diêu Tử Chính.

      Vang tiếng liền bắt máy.

      "Tôi quên mất phải trả lời câu hỏi của ."

      ". . . . . ."

      "Tôi chỉ muốn làm tình nhân của , theo như cái gọi là nhu cầu kia . . . mà phải là người ."

      Diêu Tử Chính như cười.

      Sau đó chuông cửa nhà trọ liền vang lên.

      Tư Gia Di bên chờ câu trả lời của , bên theo quán tính đứng dậy mở cửa.

      Lòng yên, mắt chứng kiến thấy người bên ngoài khiến kinh ngạc.

      ", làm sao . . . . ."

      Tư Gia Di biết mình cái gì.

      thấy dời điện thoại di động ra khỏi tai mình, dập máy.

      "Tôi tới. . . . . . Theo như nhu cầu. . . . . ."

      Diêu Tử Chính chợt tiến lên, vững vàng giữ chặt má , cúi người hôn .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13


      Gia Di hoàn toàn hình dung được tâm trạng của mình lúc này , nhất là khi nghiêng đầu , có thể nhìn thấy người đàn ông ngủ say

      ngồi giường ngẩn ngơ hồi lâu , vén chăn lên , tấm thân trần trụi đứng dậy , thấy mặt đất còn có áo lót bị kéo hư , có chút phiền não , đem nó đá xuống sàng , cầm khăn vào phòng tắm .

      Đứng ở vòi hoa sen , nước ấm xông vào người , hơi nước mông lung mờ nhạt tỏa dần lên chiếc gương đối diện , có thể nhìn thấy ràng dấu vết ân ái , kích tình quá độ làm cách nào xóa được .

      Thà làm tình nhân , đến cuối lỡ có ngày mỗi người ngã , cũng phải nhận cảm giác đau lòng .

      tắt vòi hoa sen , lau tóc , ra bên ngoài , bởi vì gập đầu , chỉ thấy đôi chân trần của chính bản thân . muốn ngẩng đầu nhìn thấy mặt , cứ như vậy , nhúc nhích đứng ở đàng kia , cho đến khi Diêu Tử Chính mở miệng . " ngủ được ?!"

      thèm quan tâm đến câu của đối phương , vẫn trầm mặc về bên giường , nhặt quần áo , mặc vào . Tư Gia Di thở hơi , chưa kịp phản ứng , nhìn thấy đứng bên cạnh .

      "Như vậy , cơm tối vẫn còn chưa ăn , cùng ra ngoài ăn bữa ăn khuya ."

      " trễ thế này . . . . . ."

      Bất đắc dĩ giọng có chút khó xử , vừa đúng cho cơ hội chặn lại ý nghĩ cự tuyệt của . "Nếu là tình nhân , lẽ nào cầu nhoi , em cũng muốn thực ?!"

      ***

      trang bị đầy đủ mọi thứ người , nào là mắt kiếng , áo khoác , cho đến khẩu trang , mùa đông rét lạnh , ăn mặc thế này đường , cũng có gì khác biệt .

      Cách đây xa có quán ăn nằm ở lầu dưới , Diêu Tử Chính lại muốn lấy xe chở đến chỗ xa hơn

      Tư Gia Di ngồi lên xe , thái độ miễn cưỡng , ít nhiều có chút ghi hận người này , biểu ham muốn giường của gần như dã man

      . "Nếu cảm thấy mệt ngủ lát !" Gia Di hả hê quay đầu , giả vờ ngủ say , cố tình muốn chuyện cùng .

      Xe rốt cuộc cũng dừng lại , lúc nghe . "Tới rồi ." Gia Di bất giác mở mắt , vặn cửa , xuống xe , nhìn cảnh sắc chung quanh chợt dừng lại.

      Nhìn lần , lại lần , xác định phải ảo giác .

      Diêu Tử Chính vòng qua thay Gia Di đóng lại cửa xe , chậm chạp bất động , liền ôm thắt lưng , cùng nhau về phía trước . "Trước đây em thường xuyên tới đây ?! Có thể đề cập số món ngon cho tôi được ?!"

      chuyện vẫn rất bình thường , còn cứng ngắc như con rôbốt , tay cắm trong túi quần , nắm chặt .

      Diêu Tử Chính chọn quán ăn vô cùng náo nhiệt , có điều tìm đến vị trí góc khuất . Mặc dù khách khứa đông đúc , xunh quanh ồn ào những tiếng chuyện , nhưng nội tâm rơi vào tĩnh mịch

      Sau khi chọn rượu và thức ăn , còn giúp lau đũa . Nhìn lời nào , lại tò mò với câu ban nãy .

      Gia Di ghét nhất những người chuyện theo kiểu úp mở , bình rượu đặt ở cạnh bàn nhanh chóng bị cầm lên , chủ yếu dùng rượu vực dậy nỗi lòng can đảm , ngượng ngùng hỏi . "Làm sao biết nơi này ?! Là Diêu Á Nam với ?!"

      cười , thái độ nước đôi

      Ly rượu trong tay đầy , vừa cầm lên , vừa ngửa đầu uống cạn , chẳng biết tại sao nội tâm mang theo cảm giác phiền muộn . Kết quả là uống quá mau , sặc ho khù khụ , trong cổ họng dâng lên khoang mũi có chút cay cay .

      Diêu Tử Chính đứng dậy giúp vỗ lưng .

      " từng , bởi vì khi đó trong nhà xảy ra chút chuyện , chúng tôi khao khát số tiền lớn ." đột nhiên

      Gia Di nhăn mày , hiểu ngẩng đầu nhìn

      "Nếu như tôi nhớ lầm , em và Á Nam khi ấy còn là thực tập sinh ?! Công ty đại diện cũng chỉ là quân cờ , tiền bạc lăng xê lại càng có ."

      "Tại sao phải đề cập đến điều này ?!"

      Quá khứ ! ghét hai từ này .

      Diêu Tử Chính tựa hồ rất thích , sẵn sàng tới . "Tất nhiên , tiền bạc bây giờ đối với tôi còn quan trọng , nhưng thời điểm kia , chính là chi phí để cứu gia đình . Tôi lại chẳng có năng lực , thể làm gì khác ngoài việc vay mượn bạn bè , có điều ngờ đụng đến số thành phần bất hảo . Á Nam sống ở khu trọ đầu phố , lúc ấy tôi hẹn Á Nam gần ở chỗ này , hứa là mang theo tiền đến đây , để em ấy gửi về giúp đỡ cha mẹ . Có nhớ hay lúc ấy em và Á Nam cùng nhau tới đây lấy tiền ?!"

      Thời gian trải qua rất lâu , trí nhớ vốn nhạt nhẽo , nhưng thanh bình tĩnh của giống như có thể xuyên thấu hàng rào hồi ức của , cưỡng ép kêu tỉnh câu chuyện mà quên lãng

      Lúc ấy Diêu Á Nam hẹn tới chỗ này ăn khuya , con phố này nổi tiếng là khu ăn vặt , chỉ vì đồ ăn cám dỗ , mà lái xe tới đây . ăn ngấu nghiến , còn Á Nam như người mất hồn , nhìn đông ngó tây , giống như là chờ người . Sau đó tại đây , xảy ra xô xát

      "Tôi khi đó tìm được hai người , ngược lại còn bị đám côn đồ truy bắt . Khéo léo bị đánh tới đây , ngờ nhìn thấy các người ăn ."

      nhớ lúc ấy và Á Nam ăn cái gì , nhưng xác chuyện , Diêu Á Nam lúc ấy xông lên phía trước ngăn cản , sắc mặt lo lắng vô cùng .

      Diêu Á Nam lôi người bị đánh chạy trốn như điên , cũng tình hình sau đó , chỉ nhớ mang máng Á Nam gọi điện , mới tìm được nơi bọn họ trốn .

      Mùa đông năm ấy , lạnh lẽo y chang gió mùa năm nay , Diêu Á Nam tìm thuốc trị thương , còn dùng tạm khăn giấy thay cầm máu . phát run , biết là bởi vì đau đớn , hay vì cơn gió rét lạnh . Gia Di đem áo khoác ngoài cởi ra , sau đó mặc vào cho , chỉ khắc kế tiếp , lần đầu tiên giương mắt nhìn , hàng lông mi dày đậm , nháy mắt quan sát áo khoác của .

      "Lúc ấy thân thể tôi rất dơ bẩn , mặt lại còn có máu , em nhớ tôi cũng là bình thường ."

      Gia Di quả thể tưởng tượng nổi , người đàn ông dơ bẩn khi đó cùng với người này giờ lại sống chung căn hộ với

      "Còn tôi , tôi lại nhớ em ."

      "Đừng là . . . . . ."

      gạt mâu thuẫn , ngắt ngang lời của . "Khi đó tôi luôn cảm giác được , bản chất của chúng ta ràng khác nhau , phải hình dung như thế nào nhỉ ?! Em tựa như . . . . . . , cực kỳ sĩ diện , phóng khoáng , lại rất sạch . Nhận thức sai lầm , chủ động len lỏi vào vòng tròn nghiệt ngã của giới diễn viên , dễ bị mùi đời ô nhiễm . Tôi muốn nhìn thấy kết quả này , nếu cải biến được , tôi vẫn tình nguyện làm người nhiễm bẩn em ."

      Người đàn ông kiệm lời này chưa từng nhiều với như vậy , cảm giác được giọng của mình có chút ngớ ngẩn . "Tại sao lại cho tôi biết những chuyện này ?!"

      Ánh trăng mờ nhạt lung linh như nước , hồi ức kéo dài chợt quay về , . "Tôi tự cho phép mình điều đó để lấy được tình của em ."

      Tư Gia Di ngạc nhiên ngẩng đầu . Diêu Tử Chính rạng rỡ mỉm cười nhìn

      Ánh trăng mờ nhạt dường như tỏa sáng , từ góc độ này nhìn lên , biểu tình dịu dàng của khiến đột nhiên cảm thấy . . . . . . đôi mắt kia quyến rũ mê hồn .

      ***

      Đạo diễn hô tiếng "cắt" . Tựa hồ rất hài lòng , hướng về phía Gia Di cùng nam diễn viên chính . "Hay , hay lắm !"

      Tư Gia Di tiến tới máy quay xem lại cảnh quay của mình , đồng thời được phụ tá khoác thêm chiếc áo khoác lên người

      Đây là cảnh quay cuối cùng của ngày hôn nay , mọi người vội vàng kết thúc công việc , trước khi chia tay đạo diễn gọi Gia Di lại . "Diễn xuất hôm nay tồi , tiếp tục giữ vững phong độ ." Đây là hai lần trong ngày ông ta với .

      Bành đạo diễn cùng với chỉ đạo đều thế này . "Xử lý cảnh tình cảm của khá hơn rất nhiều , nên tiếp tục giữ vững trạng thái ."

      Tư Gia Di à Tư Gia Di , cuộc sống lại tựa hồ trở nên bất đồng .

      Lễ noel qua , sau đó là đêm giao thừa , Diêu Tử Chính lại công tác , theo như cách chuyện , trước 0 giờ của năm mới , đoán chừng có thể quay về .

      Đêm giao thừa hôm đó , cũng phải làm việc , rạng sáng công việc kết thúc , về nhà chỉ ngủ mấy giờ , chớp mắt đến buổi trưa , cùng Phó Dĩnh hẹn nhau ăn cơm

      Phó Dĩnh lần này giận dữ , mặt oán hận . "Đừng tưởng rằng mời tớ bữa là xem như xí xóa . Cậu có lương tâm , tối nay chịu cùng tớ đón giao thừa !"

      " còn cách nào khác , buổi tối tớ còn phải tham dự bữa tiệc , người lãnh đạo cũng ."

      Tư Gia Di mới vừa xong , lại thấy có người ngồi ở cách đó xa tới , vị khách này đến đây chủ yếu xin được chụp hình , cùng với chữ ký của . Phó Dĩnh liếc nhìn , chậc chậc cảm thán . "Chúng ta tới đây ăn chưa được bao lâu , vậy mà có người đến xin cậu chữ ký rồi ."

      "Cậu hay , mới vừa rồi là ai vừa nhìn thấy tớ liền đưa ngay xấp poster , còn ngay được , ký hết đống này được ăn trưa !"

      "Ai bảo người thân và bạn bè của tớ nhiều quá , chừng ấy người cũng đủ để cậu ký mỏi cả tay ."

      Tư Gia Di khẽ cười , tâm tình trở nên cực tốt .

      Phó Dĩnh cũng cười hì hì . "Nếu như năm đó tớ cố gắng cùng cậu kiên trì , chừng bây giờ tớ cũng như cá gặp nước , nổi danh chỉ trong phút chốc ."

      đùa , nhưng Gia Di lại bắt đầu suy tư . "Nếu lần sau cậu tới công ty tớ , tớ tiến cử cậu ."

      "Ai da , đừng nha . So với minh tinh điện ảnh , tớ vẫn thích công việc tại hơn . Vả lại , ở giới nghệ sĩ lăn lộn nhiều khi cũng chưa biết chừng . Cậu thấy đấy , nhìn gương của Phương Tử Hằng mà xem , thời gian trước bước lên mây, tại hai bàn tay trắng . . . . . ."

      Tư Gia Di vội vàng chuyển đổi chủ đề . "Bây giờ cậu rãnh rỗi đúng ?! Theo tớ mua ít món ăn ."

      " phải tối nay cậu phải tham gia buổi tiệc sao ?!"

      "Tiết mục kỳ tới của tớ là nấu nướng , thừa dịp hai ngày nghỉ ngơi này luyện tập chút ."

      Sau khi tạm biệt Phó Dĩnh , ô-tô đến khu căn hộ của Diêu Tử Chính , bao lớn bao mang theo . Trong tủ lạnh của người đàn ông này , toàn bộ đều để trống , chỉ có nước cùng với những chai rượu đỏ

      Tư Gia Di làm hai món ăn Trung Quốc và hai món ăn Tây , thế này có thể thay đổi khẩu vị . mò xuống hầm rượu , chọn ngay bình rượu đỏ , chậm rãi rót vào hai ly . Nhìn bàn thức ăn , trong lòng tỏ ra đắc ý

      Tất cả chuẩn bị xong , nhìn đồng hồ , ra gần 7 giờ . Đưa tay lên tính toán , đoán chừng sắp về nhà

      Trong lòng vui mừng cố gắng chờ đợi , đến khi đồng hồ điểm 8 giờ , vẫn thấy bóng dáng của . Đổi đài tivi đến phiền , rốt cuộc cũng quyết định kết thúc trò chơi nhàm chán , tắt ti vi , gọi điện thoại cho Diêu Tử Chính

      Mới vừa lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra , điện thoại bàn bên cạnh sofa vang lên tiếng chuông .

      Nhìn vào mã số máy bàn , vội vàng bỏ qua nhấc .

      Nghe trong điện thoại truyền ra thanh kết nối

      Nơi đó truyền tới tiếng cửa mở

      Giọng trong máy trả lời tự động . "Diêu tiên sinh , Phương Tử Hằng bị ép đến từ chức , chúng ta cần tiếp tục ?!"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14


      Edit: cereniti

      Mở cửa phòng bếp, lách người về phía trước, mùi thơm nhè của thức ăn bay tới, Diêu Tử Chính nghiêng đầu nhìn, bàn đầy thức ăn. Mi tâm nhíu lại, sâu hơn vào trong, quả nhiên thấy bóng lưng ai đó ở trong phòng khách.

      "Đừng tùy tiện tới đây, tôi muốn lời này lần thứ ba." Giọng của mơ hồ vui.

      Người phụ nữ nghe vậy từ từ xoay ngời lại. Nhưng đó phải là Quý Khả Vi.

      Tư Gia Di quay đầu, trong chớp mắt nhìn thấy Diêu Tử Chính trố mắt sững sờ.

      Loại vẻ mặt này là lần đầu tiên thấy từ người đàn ông này . nhận lầm thành người nào khác ?! Chuyện này càng khiến cho tâm tình Gia Di càng tồi tệ hơn việc nghe thấy lời nhắn khi ấy.

      "Sao em lại tới đây ?!"

      cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, Tư Gia Di có cảm giác vui, lườm chiếc điện thoại cái, xác định rằng mình xóa sạch tin nhắn kia hay chưa, lại ngẩng đầu nhìn , gắng sức cười: "Lúc trước phải bảo, khi trở về nước hi vọng có thể ăn bữa cơm do tự tay tôi làm hay sao ?! tại tôi làm đấy, quá trễ chứ ?!"

      hôn cái lên mặt thay cho câu trả lời. Thái độ thân mật làm người ta kinh ngạc. Tư Gia Di cần chút thời gian suy nghĩ, nhàng né tránh lồng ngực , tới nhà bếp: "Đồ ăn cũng lạnh rồi, tôi hâm lại."

      ***

      Ăn cơm, chạm cốc, ít chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, phần lớn thời gian còn lại là trầm mặc. Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt là món bánh pút-đinh Tư Gia Di tự mình làm, thừa nhận bản thân mình luôn luôn nghĩ đến cú điện thoại kia, rồi lại nghĩ tới mình rốt cuộc bị ngộ nhận cái gì, khống chế tâm tư yên lặng nhìn , hiển nhiên thấy cảnh ăn món bánh pút-đinh.

      Chỉ ăn muỗng, sắc mặt hơi sững lại.

      Tư Gia Di cũng ăn thử muỗng. Phát bánh pút-đing mặn chát.

      Cho đến khi ăn xong món bánh pút-đing, mới ậm ừ hỏi: " ăn bánh pút-đing mặn ư ?!"

      "Ừ."

      "Vậy ăn hết nó ?!"

      "Bởi vì đó là do em làm."

      Tư Gia Di nhịn cười được, song vẫn kiên định : "Đây là câu lấy lòng cổ lỗ sỉ nhất tôi từng nghe."

      "Em là người phụ nữ ngang ngạnh nhất tôi từng thấy." dịu dàng sặc sụa đáp lại.

      Bỏ qua mọi chuyện trước đây, giờ khắc này rất vui.

      Tư Gia Di lại rót cho mình gần nửa ly rượu đỏ, đầu ngón tay lướt quanh mép ly. yên lặng suy đoán suy nghĩ những gì, rồi đột nhiên nghe thấy mở miệng: "Tối nay đừng ."

      ***

      Ở bên người đàn ông này lâu, dần dần có loại cảm giác như muốn bất chấp tất cả.

      Giống như tại.

      thậm chí vì sao trong lòng có nhiều nghi vấn, lại có cảm giác kích động đáp ứng . vất vả lý trí mới chiếm thế thượng phong, : "Sáng sớm mai, tôi phải diễn."

      dường như trông thấy kẻ có bản lĩnh dối quá tệ, trầm mặc, mỉm cười liếc nhìn .

      "Huống chi nơi này cũng có sẵn dụng cụ vệ sinh buổi sáng."

      Hiển nhiên đây phải là vấn đề. Lòng bàn tay Diêu Tử Chính đặt lên mu bàn tay , ngăn cản tiếp: "Ngày mai tôi lái xe đưa em tới studio. Đồ dùng vệ sinh. . . . . . lát nữa chúng ta cùng mua."

      Trời khi nào rạng sáng.

      Cửa hàng mở cửa suốt 24 giờ, song lúc 0h1' còn bấy nhiêu khách. phải tất cả mọi người đều như bọn họ vui vẻ ra cửa vào khoảng thời gian nguy hiểm này, hơn nữa đây phải là nơi náo nhiệt gì

      Như vậy càng khiến Tư Gia Di tự do hơn rất nhiều, chỉ cần mang áo khoác có mũ cùng mắt kiếng là đủ.

      Cuộc sống túng thiếu khi trước tập cho loại thói quen thích lựa những món đồ tại quầy hạ giá. Nhìn so đo giá cả giữa những chiếc khăn đung đưa ngừng, người đàn ông cùng phía sau tựa hồ cảm thấy thú vị, ôm hai cánh tay cười cười đứng nhìn.

      rốt cuộc chọn được hai chiếc lớn chiếc , hài lòng chọn thứ kế tiếp, Diêu Tử Chính đẩy xe theo, nghe truyền thụ kinh nghiệm: "Cái khăn lông này mặc dù đắt hơn, nhưng mua hai tặng , chia ra vẫn lời hơn."

      Sau đó Diêu Tử Chính ngừng lại trước quầy hàng. Cầm ba hộp đồ xuống ném vào shopping cart, Tư Gia Di cúi đầu chuẩn bị nhìn xem ba hộp đó là gì, song bị trước bước, kéo đầu vai qua thẳng, vừa vừa nghe : "Mua hai tặng ."

      Tư Gia Di chỉ đành phải quay đầu lại nhìn về phía quầy hàng ban nãy, chỉ thấy ba dòng chữ chiết khấu đỏ thẫm: Bao cao su Durex khuyến mãi, mua hai tặng .

      dở khóc dở cười quay đầu mình về, nhìn thấy chọn dép. Nghiêm túc chọn kiểu, nhìn giá tiền.

      Dáng vẻ này của Diêu Tử Chính, rất “gia đình”, vô cùng . . . . . . ấm áp.

      Bất tri bất giác chọn rất nhiều thứ, từ những thứ như móc treo quần áo, đến những món lớn như áo choàng tắm, thậm chí còn có đồ ăn nhanh. Trước khi tính tiền, Tư Gia Di nhìn đống đồ đầy ắp xe đẩy, mới ý thức mình mua nhiều vậy.

      "Nếu như em chỉ ở cùng tôi buổi, cũng thực phí khi mua nhiều đồ như vậy."

      Diêu Tử Chính những lời này, phải chăng là muốn. . . . . . mời tới sống chung?

      Tư Gia Di mỉm cười châm biếm

      Khi tính tiền, nhân viên thu ngân tựa hồ nhận ra , vừa quét mã vạch ghi giá vừa liếc nhìn chớp mất, Tư Gia Di bị ta nhìn chăm chú, cả người khó chịu, bỗng bàn tay vòng qua phía sau , kéo người xoay lại, đồng thời úp cái mũ liền với áo khoác lên đầu .

      Động tác của nhanh đến mức nửa giây sau Tư Gia Di mới ý thức mình nằm trong ngực .

      "Nhìn bạn của người khác, đáng bị đánh."

      Diêu Tử Chính với nhân viên thu ngân. Tư Gia Di cố nhịn cười, vân vê cổ áo vest của , tránh mình bật cười thành tiếng.

      ***

      Áo choàng tắm vừa mua ngâm trong máy giặt, Tư Gia Di tạm thời sử dụng đồ của . Vào phòng tắm, xoay người kéo cửa chợt bị tay ai đó chặn lại.

      Diêu Tử Chính đứng ở bên ngoài, khẽ híp mắt, rất cám dỗ : "Tắm cùng chứ?"

      Tư Gia Di biết nên cự tuyệt ra sao, mắt thấy cửa bị kéo ra từng chút , dường như thỏa hiệp mặc cho vào, đúng lúc này, trong phòng lại truyền ra tiếng chuông điện thoại di động của .

      Diêu Tử Chính có vẻ muốn tiếp chuyện điện thoại. rốt cuộc đành giải thích: "Tối nay, điện thoại di động của réo rất nhiều lần, vậy mà lại muốn bắt máy ?!"

      Dừng chút, bổ sung: "Hay làdo phụ nữ gọi tới nên nhận ?!"

      Diêu Tử Chính bất đắc dĩ cười. tiếp điện thoại chứng minh mình trong sạch.

      Tư Gia Di khóa lại cửa phòng tắm, nhàng thở ra hơi phào

      Tối nay là lần đầu tiên thấy mình ngốc nghếch tới vậy.

      Khi nãy mang áo choàng tắm vào cũng thuận tiện mang theo điện thoại.

      Gọi điện cho Phương Tử Hằng? Thời điểm tại có chút bất tiện, huống chi mình lấy lập trường gì gọi tới số điện thoại này?

      Nước chảy ào ào vào bồm tắm, gương dần dần bị hơi nước phủ mờ, Tư Gia Di lau lau nó, thấy mấy chữ "nôn nóng bất an" viết mặt mình.

      Tại sao phải nôn nóng tới vậy?

      từng qua "Thà rằng người vây bẩn em chính là tôi".

      từng qua "Tôi tự cho phép mình điều đó để lấy được tình của em".

      từng qua "Nhìn bạn người khác như vậy, đáng bị đánh".

      cho cảm giác tốt đẹp như vậy, bất chợt khiến chịu đựng nổi, loại cảm giác này xen lẫn chút ít dối trá xấu xa ?!

      ghét loại cảm giác này, thường được người đời gọi là "động lòng".

      Tư Gia Di cuối cùng vẫn thể gọi điện cho Phương Tử Hằng. Tại buổi dùng cơm trưa, Phó Dĩnh có nhắc tới ít chuyện gần đây của Phương Tư Hằng, Tư Gia Di trái lo phải nghĩ, để ý đến việc trễ như vậy, gọi cho Phó Dĩnh.

      Tắt máy.

      Cũng trễ thế này, đoán chừng ấy ngủ. . . . . .

      Tư Gia Di đành phải gởi tin nhắn cho Phó Dĩnh, muốn ta mau gọi điện lại.

      Nước trong bồn tắm sớm đầy, Tư Gia Di tháo dây buộc tóc tới bồn tắm, tiếng gõ cửa vang lên.

      "Tôi còn chưa tắm xong." cất giọng .

      Sau đó, ngoài cửa liền yên tĩnh.

      Tư Gia Di vội vàng cởi quần áo nhảy vào bồn tắm, người mới vừa chìm vào trong nước, cửa liền mở ra —— Diêu Tử Chính cầm chìa khóa, đứng cạnh cửa.

      sửng sốt, theo bản năng muốn phủ thêm áo choàng tắm đứng dậy. Nơi này khá tối, phòng ngoài lại sáng ngời, ở hướng ngược sáng tới, trầm mặc, khiến cho người ta phải dè chừng.

      Cuối cùng, Diêu Tử Chính ngồi bên bồn tắm, mỉm cười hỏi : "Em biết rồi ư?"

      "Biết gì?"

      "Chuyện Phương Tử Hằng."

      ". . . . . ."

      "Sao hỏi tôi lý do tại sao ra tay với ?"

      vén lọn tóc ướt đẫm trán ra sau, lời ác độc đến vậy, mà lại dịu dàng đến thế. Tư Gia Di có chút phản ứng kịp, máy móc trả lời: "Tại sao?"

      "Bởi vì an phận dám mở tưởng đến người phụ nữ của tôi."

      chớp mắt nhìn , tựa như muốn xác nhận thêm lần nữa: sai, là người phụ nữ của tôi

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15


      Tiếng nước chảy từ bồn tắm tràn ra , thức tỉnh những cử chỉ điên rồ của Tư Gia Di .

      suy nghĩ chút , định thần cất giọng . "Nếu thực đúng như lời , tốt , tôi cam đoan với , từ nay về sau cắt đứt mọi liên lạc với Phương Tử Hằng , và cũng nên tha cho ta !"

      Sắc mặt của Diêu Tử Chính “chợt” trầm xung . "Tôi có thể hiểu rằng , em ra mặt vì bạn trai cũ , ở trước mặt tôi đặt điều kiện ?!"

      Tư Gia Di bối rốii biết đáp trả thế nào , nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia , cười tiếng . "Xem ra quan tâm tới ta !"

      cầm điện thoại trong tay , thoáng giơ lên trước mặt . "Tin nhắn trong hộp thoại của tôi , hẳn là em nghe thấy ?!"

      Tư Gia Di lườm chiếc điện thoại – vẫn còn phát tín hiệu . Cứ như vậy trơ mắt nhìn Diêu Tử Chính , đặt điện thoại lên tai , chỉ nghe . "Ép ta đến đường cùng , tôi muốn làm cho cái tên 'Phương Tử Hằng' này , biến mất hoàn toàn trong giới truyền thông !"

      Mặc dù tiếp chuyện với điện thoại , nhưng vẫn nhìn chăm chú , khiến cho người ngâm mình trong nước ấm cũng phải rét run

      Rốt cuộc là ai nuôi nấng trở thành con người có tình cách bất thường như vậy ?! Điều này thể lý giải , nhưng hiểu , những tình cảm dịu dàng ngọt ngào này , sớm biến thành bọt nước . Lúc trước đồng ý sáng sớm đưa đến studio , được làm được , nhưng khi tới đó , vừa bước chân xuống xe , liền vọt mất , dứt khoát đến độ phản ứng được gì .

      Cuối cùng cũng tìm được từ thích hợp nhất để hình dung người đàn ông này - Độc đoán , theo kiểu thuận ta sống , nghịch ta chết

      Sau đó đối với còn quan tâm , hoặc giả chẳng còn ý nghĩa nào nữa , phải chăng thèm đoái hoài đến ?!

      Nghĩ đến thoáng buồn cười .

      Tất cả lịch trình sau tết nguyên đán của Tư Gia Di đều được người đại diện sắp xếp , sang năm mới chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị cho bộ phim mới của đạo diễn Bành

      Các lễ trao giải lớn vào cuối năm đều được Kinh Kỷ Nhân từ chối thay , hiếm khi có cơ hội được nghỉ phép , và Phó Dĩnh cùng nhau trở về gia đình để đón năm mới . Hai nhà cùng nhau ăn cơm , cực kỳ náo nhiệt . Em Phó Dĩnh tảo hôn , đứa bé cũng được bốn tuổi . Mỗi lần Phó Dĩnh trở về nhà đều bị nhắc tới chuyện lấy chồng , năm nay Tư Gia Di cũng thể tránh được , các bậc phụ huynh bóng gió , hỏi có đối tượng chưa . Cuối cùng thể làm gì khác hơn là phải lẻn vào trong phòng bếp để gọt trái cây.

      Lề mề hơn mười phút sau mới bưng đĩa trái cây ra , được hai bước liền nghe mẹ chuyện với mẹ Phó Dĩnh . "Chắc con bé tưởng rằng nó ở xa nhà tôi biết , ra những bài báo mạng , hoặc là tin tức về nó , tôi đều có xem , bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài bàn tán của người ta , đối với người phụ nữ mà , quan trọng nhất chính là danh dự , có con nhà đàng hoàng nào lại cưới con trong giới giải trí đâu ?! Tôi rất lo cho tương lai con bé !"

      Lại nghe mẹ Phó Dĩnh an ủi . "Bây giờ thịnh hành việc kết hôn muộn , đứa Gia Di này bà cần phải lo , tự bản thân nó có thể kiếm tiền , hiếu thuận như vậy , việc đầu tiên khi nó trở về chính là mở rộng cửa hàng cho ông bà , so với Phó Dĩnh nhà chúng tôi giỏi hơn rất nhiều , bà còn sợ gì sau này gả được cho người tốt ?! Phó Dĩnh nhà chúng tôi mới nan giải đây !"

      "Tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân , tôi có quan niệm để con mình nuôi dưỡng tuổi già , cũng thể trông mong nó giúp được gì , chung quy con phải có nơi có chốn tốt , sau này cuộc sống mới dễ ổn định , tôi thực hi vọng nó lo nghĩ . Ngày trước lúc nó viết thư về rằng muốn học nữa , trở về nước thi vào học viện điện ảnh gì đó , tôi kiên quyết phản đối , bởi vì cha nó quá nuông chiều nó , coi lời tôi như gió thoảng bên tai !"

      Ngồi chuyện tán gẫu cùng hai bậc phụ huynh Phó Dĩnh giọng kháng nghị , Tư Gia Di muốn tiếp tục nghe nữa , bưng đĩa trái cây trở lại phòng bếp , đóng cửa , nhất thời im lặng . Đồng hồ tích tắc ngừng vang lên , Gia Di ngẩng đầu , liếc mắt nhìn , lại cúi đầu , trong khoảng thời gian ngắn như có rất nhiều suy nghĩ . Ví như thời gian ở đây so với trong nước lệch nhau mười sáu tiếng . Lại ví như , kết quả tốt . . .

      đời này làm gì có điểm dừng tốt thực sư ?! Người có thể dựa vào , mãi mãi chỉ có chính mình

      Em Phó Dĩnh đưa con cho chồng trông nom , là dẫn hai người con độc thân này ra bên ngoài giải tỏa tâm trạng bức bối , nhưng thực ra lái xe chở hai đến quán bar náo nhiệt

      Ba người phụ nữ cùng nhau trải qua đêm đầu tiên của năm mới , cũng có gì tốt

      "Em rất ngưỡng mộ hai người độc thân như các chị , rất tự do , còn em ngay cả ra ngoài uống rượu cũng phải kiếm cớ !"

      "Gia Di , chị rất giỏi , chứ người mẹ như em , ngay cả con em cũng xem thường !"

      Ba người phụ nữ chạm cốc , nuốt trôi phiền não cùng với bạn rượu .

      Uống say đến nỗi thể lái xe trở về , thuê căn phòng trong khách sạn gần đó ngủ tạm đêm . Phó Dĩnh uống say nhảy ở quán bar còn chưa đủ , vào phòng còn trèo lên bàn nhảy tiếp , hai người phụ nữ ở bên dưới cười lăn cười bò

      Phó Dĩnh nhảy chưa đủ, muốn kéo Gia Di lên bàn cùng mình , tìm khắp nơi , cuối cùng nhìn thấy say khướt dựa vào cửa sổ bằng kính , tay ôm chai rượu , tay cầm điện thoại . "Diêu Tử Chính"

      " ngại quá , Diêu tiên sinh họp , xin hỏi có gì . . . ."

      "Diêu Tử Chính"

      "..........."

      "Tôi-muốn-gặp- !"

      *******

      Ngày hôm sau , ở trong phòng khách sạn , Tư Gia Di tỉnh lại , những chuyện xấu lúc say rượu sớm quên , ký ức còn lưu lại chút gì .

      Chỉnh đốn cẩn thận ba người bọn họ mới trở về nhà , em Phó Dĩnh lại trở thành vợ ngoan mẹ hiền , và Phó Dĩnh ngoan ngoãn như trước , đối mặt với những người khác nhau , phải mang những mặt nạ khác nhau . Vở kịch cuộc sống này , vĩnh viễn thể "dừng lại"

      Mẹ nhận được điện thoại của công ty hàng gọi tới , biết mua vé máy bay , có chút kinh ngạc . "Ngày kia rồi sao ?! Con thể ở nhà thêm mấy ngày nữa ?!"

      Tư Gia Di chơi cờ cùng cha , : "Phó Dĩnh ngày kia cũng , đúng lúc có bạn bay cùng !"

      "Hôm kia con chơi cùng với Phó Dĩnh , uống đến cả người đầy mùi rượu mới về đến nhà , chập tối nay con còn muốn cùng Phó Dĩnh mua đồ , ngày kia lại , con cả năm rồi , đến khi về nhà cũng có thời gian ở nhà , hầu hết đều cùng Phó Dĩnh ra ngoài , rốt cuộc con mang họ Tư hay là họ Phó ?!"

      Ba lên tiếng giúp . "Gia Di vội vàng cũng bởi vì công việc , bà thông cảm cho nó !"

      Mẹ có chút oán hận . "Ông lo cơ thể con ông bị công việc làm cho suy sụp hay sao ?! Khó khăn lắm mới được nghỉ phép , biết tranh thủ nghỉ ngơi , ít nhất cũng phải ra ngoài tản bộ !"

      Cha đưa mắt nhìn ra hiệu , trong lòng có chút tình nguyện , nhưng vẫn cắn răng , ngẩng đầu nhìn về phía mẹ , làm nũng cười . "Mẹ yên tâm , con mẹ bất khả chiến bại , làm sao có thể suy sụp đây ?!"

      là buổi chiều ra ngoài , nhưng vẫn nhân lúc ba mẹ ngủ trưa chạy lẻn ra . Bên ngoài tuyết còn rơi , đọng thành từng lớp chắn ở hai bên đường , xe Tư Gia Di chạy xuyên qua lớp lá chắn , chạy về phía cửa hàng lớn .

      dạo cùng Phó Dĩnh cả buổi chiều , mua được rất nhiều thứ , ghế dựa mát xa , bộ mỹ phẩm chăm sóc da mặt , bộ chén uống trà bằng sứ , đĩa nhạc các bài hát cũ . . .

      Lúc thấy biên lai tính tiền , Phó Dĩnh lo lắng thay . "Có sợ mẹ cậu lại mắng tiêu tiền phung phí hay ?!"

      "Tớ thích nhìn dáng vẻ ba mẹ mình vừa la vừa khuyên nhủ đừng vì bọn họ mà mua những thứ linh tinh !"

      Những món hàng lớn được chuyển đến nhà vào ngày hôm sau , các món hơn tự chở về . gần chập tối , tuyết lại bắt đầu rơi , mui xe tụ lên lớp tuyết mỏng , Tư Gia Di cùng với Phó Dĩnh mỗi người xách hai túi đồ lớn vào nhà , bước mặt tuyết phát ra những tiếng "soạt soạt"

      móc chìa khóa ra , Phó Dĩnh đợi đến chịu nỗi , bèn thúc giục . "Lạnh quá , lạnh quá , cậu mau ấn chuông cửa !" xong thay ấn chuông cửa .

      Có người ra mở cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra , từ trong khe cửa phả ra chút hơi ấm , Tư Gia Di khom người xách lấy túi đồ , vào lúc này , đột nhiên túi đồ tay Phó Dĩnh lại rơi xuống đất cái "Bộp"

      ngẩng đầu nhìn Phó Dĩnh , trông thấy vẻ mặt khiếp sợ

      Theo ánh mắt của Phó Dĩnh nhìn vào bên trong , phút chốc Gia Di sững sờ tại chỗ , toàn thân quên cả cử động

      Người đàn ông đối diện khẽ nhếch mép , dương dương tự đắc . " phải là muốn gặp tôi sao ?!"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16
      Đầu vang lên ong ong , lồng ngực quặn thắt , như cảnh báo mình đừng lún sâu vào lưới tình của nụ cười kia .

      Các bậc trưởng bối sớm chuẩn bị bữa tối , chỉ việc chờ họ trở về , thúc giục ngồi vào bàn ăn . Diêu Tử Chính nhận lấy túi đồ trong tay Tư Gia Di , thẳng vào trong phòng khách , tự nhiên như những cặp vợ chồng khác.

      Mẹ chợt đẩy đẩy vai . "Sao con lại để cho khách xách đồ như thế ?! Còn mau giúp tay !"

      " cần đâu bác , đồ nặng lắm." điệu mềm mỏng , lại vừa kiêu ngạo mang theo biểu tôn trọng . Gia Di nhìn về phía mẹ , sau đó cười thầm .

      Từ lúc vào nhà cho đến lúc ngồi vào bàn cơm , luôn giữ thái độ im lặng , Phó Dĩnh đá đá chân ở dưới bàn ăn , khẩn cầu giải thích , vẫn hề quan tâm .

      Mẹ là người mở miệng phá vỡ bầu khí yên tĩnh . "Năm mới cháu quay về đoàn tụ với gia đình , sao lại bay tới thành phố Vancouver ?!" ( thành phố ở Canada)

      "Có người mở lời mời cháu đến đây làm khách , ấy rất quan trọng !" xong , còn cố ý liếc mắt nhìn người đối diện , Tư Gia Di xấu hổ cúi đầu .

      "Lúc nãy bác loáng thoáng nghe cháu chuyện với ba của Gia Di , cháu bảo làm chung công ty với nó , cụ thể là làm việc gì ?!"

      Bộ dạng của bà Tư như thể con rể tới nhà , miệng ngừng truy vấn , Tư Gia Di thay mẹ mình có chút lúng túng . Phó Dĩnh lại lần nữa cố gắng đá đá chân , sau đó đứng bật dậy , tính ra ngoài .

      "Cậu đâu đấy ?!"

      "Tớ muốn xới thêm cơm ."

      "Chén cơm của cậu còn chưa đụng đũa . . . . . ."

      Tư Gia Di lắc đầu , tiếp đó vào phòng bếp.

      đứng ở trước kệ bếp , ngẩn người , bàng hoàng khó hiểu . Người đàn ông này , luôn khiến người ta phân tâm .

      Hơi thở ấm áp truyền đến từ sau gáy , giật mình , cúi đầu nhìn thấy eo bị ôm ngang , hành động này của làm càng thêm bối rối , cơ thể trở nên cứng ngắc . "Tôi có ý mời đến nhà."

      "Tôi-muốn-gặp- , đây phải lời mời còn có ý gì khác ?!" Lúc chuyện cố tình phả hơi nóng lên gáy .

      " làm điều này với tôi , chẳng khác nào vừa đánh vừa xoa , , tôi chịu nổi."

      xoay người lại , muốn nhìn thẳng mặt mình . Từng chữ từng câu trịnh trọng . "Tôi như thế nào em mới chịu đựng nổi ?!"

      Khi ân cần dụ dỗ , khi tỏ ra xa lánh , cảm giác đan xen này khiến mong muốn từ bỏ . Lời châm chọc nhưng vô cùng mềm yếu: "Vui vẻ mới đến tìm tôi , hài lòng lại biệt tăm biến mất , đây cũng phải là lần đầu tiên."

      "Vì tôi muốn ảnh hưởng cuộc sống của em , chủ động liên lạc với em , bởi vì tìm kiếm lý do yên tĩnh . Chợt tôi phát rằng , chỉ cần đối tượng là em , tôi lại thể từ bỏ . . . . . ."

      Người đàn ông kiệm lời này am hiểu tình trường , luôn biết biện hộ cho mình , lời ngọt ngào ấm áp như thể chìm dưới đáy biển sâu . Pphòng bếp khép hờ bỗng nhiên bị đẩy , kèm theo sau là giọng của Phó Dĩnh . "Ơ . . . . ."

      Tư Gia Di bất chợt sửng sốt , còn chưa kịp phản ứng Diêu Tử Chính vội vàng lui về phía sau . Phó Dĩnh nghiễm nhiên bắt gặp bọn họ ôm nhau , sắc mặt hơi chút xấu hổ . "Bác nhờ tôi gọi hai người ra ngoài , thức ăn đều nguội hết rồi."

      ***

      Bà Tư kiên trì muốn khách ở lại qua đêm , chủ động nhường phòng Gia Di cho Diêu Tử Chính , kêu con mình vào thư phòng mà ngủ .

      " cần phiền toái vậy đâu bác , cháu trở về khách sạn."

      "Khi còn bé Gia Di đều bỏ căn phòng trống , toàn chạy qua thư phòng ngủ , nó thích ngủ ở trong lều , chuyện này cháu cần quan tâm."

      Cuối cùng đành phải nhận lời , còn tự giác vào thư phòng , đóng cửa , chui vào chiếc lều cũ kỹ . Đây là thế giới tuổi thơ của , dù nó hơi nhưng vẫn thuộc về kỷ niệm

      Mỗi lần chạy vào đây để ngủ là mẹ tìm đủ mọi cách đuổi về phòng , giải thích nơi đây quá , ngủ trong gian quá chật sau này ảnh hưởng đến xương sống . Hôm nay mẹ bởi vì Diêu Tử Chính , tựa hồ xem là đồ bỏ —— mãi mãi thể hiểu nổi , ý đồ của mẹ là gì .

      mơ màng chìm trong giấc mộng , loáng thoáng nghe tiếng mở cửa , tiếng bước chân ngày càng gần , Gia Di vẫn để ý lật người ngủ tiếp .

      "Gia Di , con ngủ rồi sao ?!" phải là giọng của Diêu Tử Chính

      Ngồi dậy , kéo khóa lều ra , dụi mắt cho tỉnh táo , nhìn về phía mẹ

      "Ba của con còn ở lầu dưới uống rượu cùng Diêu Tử Chính."

      Tư Gia Di ngáp ngáp , liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ . "Cũng trễ lắm rồi."

      "Ba của con khen tửu lượng cậu ấy tệ , bộ dạng trông rất lịch , rất có thể là người tốt , đánh giá cậu ấy đạt 90 điểm."

      "Mẹ gọi con dậy là vì chuyện này ?!"

      "Ai bảo con vội vàng mua vé máy bay , chịu lưu lại mấy ngày . Bây giờ mẹ còn có thời gian tâm với con , biết sau này khi nào mới gặp !"

      "Mẹ , mẹ đừng khoa trương như vậy , ba mẹ cũng có thể bay về tìm con . Con của mẹ bây giờ có tiền , ba mẹ đừng tiết kiệm tiền bạc cho con."

      "Được rồi , được rồi , đừng ba hoa nữa . Mẹ đến đây là để nhắc nhở con , đối mặt với đàn ông tốt cũng phải nghĩ đến việc lâu dài."

      ". . . . . ."

      Thấy Gia Di sửng sốt , bà cứ nghĩ rằng con còn trong cơn buồn ngủ , nhất thời kịp phản ứng lời của bà . Thời gian còn sớm nữa , bà đành ngậm ngùi quay về phòng để ngủ tiếp . "Thôi nào , mẹ biết là con chê mẹ nhiều chuyện , ngủ , tóm lại ghi nhớ lời mẹ căn dặn"

      Nghe tiếng đóng cửa , mới hoàn hồn lại . Mặc dù hiểu ý đồ của mẹ nhưng có thể xác định , mẹ muốn con phải chịu thiệt thòi.

      Chuẩn bị chìm vào giấc ngủ , cánh cửa thư phòng lại bị đẩy ra , đoán chừng là mẹ yên lòng muốn tới khuyên bảo đôi câu , Gia Di buồn ngủ , thèm động đậy thân thể , im lặng nghe tiếng bước chân . Ccô nghe được mùi rượu thoang thoảng , tiềm thức biết là ai , càng muốn lật người

      bị bế lên ôm khỏi thư phòng trở về chiếc giường mềm mại . nụ hôn nhàn nhạt ấn xuống môi , tâm trí có chút động lòng , chìa tay kéo người tính rời

      nghe được tiếng cười miễn cưỡng . "Lại giả bộ ngủ ?!"

      "Ba mẹ tôi đều ngủ rồi sao ?!"

      "Bằng làm sao tôi mang được em vào đây ?!"

      "Lưu manh."

      Diêu Tử Chính khẽ nheo cặp mắt . "Tôi còn có thể lưu manh hơn nữa."

      Tiếng vừa dứt , Gia Di mỉm cười tủm tỉm ôm chặt chăn che mặt mình lại . Khung hình đặt ở cạnh đó được bỏ sang bên , ngồi xuống để gối đầu lên đùi của mình . tay vuốt ve mái tóc dài đen nhánh , tay cầm khung hình hỏi . "Đây là ?!"

      liếc nhìn hình , lại . "Mối tình đầu"

      Sắc mặt trở nên lạnh lùng . "Bây giờ còn liên lạc ?!"

      " ấy bây giờ sống chết ra sao tôi cũng ."

      Thoáng dịu lại , cầm khung hình khác lên . "Đừng với tôi đây cũng là bạn trai cũ của em ?!"

      "Chỉ là thầy dạy võ thuật ."

      Diêu Tử Chính ngồi ở mép giường , tay từ từ lướt qua lần lượt khung hình , dưới ánh đèn mờ ảo , có tấm ảnh thu hút tầm mắt .

      Hai kề vai sát cánh hướng phía ống kính , nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai

      Vẻ mặt phút chốc biến đổi , tâm tình che giấu ở dưới lớp đèn mờ . Giấu được cũng tốt , thế này đôi khi lại cảm thấy thoải mái . Ngón tay giữ lại khung hình khoảng nửa giây , sau đó lại cầm khung hình khác . "Em từng học qua múa ba lê ?!"

      "Lúc tôi còn mẹ thường hay bảo , tính cách của tôi mấy kiên nhẫn , cái gì cũng học qua loa , khi thích học ba lê lúc lại đòi học võ , cuối cùng chẳng học cái gì ra hồn . Đóng phim là việc tôi kiên trì nhất , nhiều năm vất vả cũng chưa lần muốn từ bỏ nó . Đoán chừng tính cách của tôi như vậy , dễ dàng đam mê , nhưng nếu đam mê bỏ được."

      dễ dàng người , nhưng nếu có lẽ dùng hết cả đời chăm sóc . Tư Gia Di ngước nhìn người đàn ông trước mặt , trong lòng thầm bổ sung.

      Hai con người cùng nhau im lặng , mặc dù còn cảm giác khó chịu như lúc mới quen , ngược lại im lặng trong hoàn cảnh này cũng là giải pháp tốt nhất .

      dường như sắp ngủ thiếp , có mấy lời qua tối nay nhất định phải , cúi đầu thầm . "Diêu Tử Chính."

      "Hửm ?!"

      "Tôi nghĩ rằng . . . . . ."

      "Cái gì ?!"

      "Hãy đồng ý với tôi , tha cho Phương Tử Hằng."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      ***

      Tư Gia Di vô tình nghe được tình trạng gần đây của Phương Tử Hằng từ miệng Phó Dĩnh . "Tôi vốn mệt mỏi khi phải làm công cho người khác rồi , tại có người tình nguyện ủng hộ đầu tư cho tôi thành lập tòa soạn báo , giống như người ta hay họa phúc khôn lường nào biết chuyện gì xảy ra." —— Nghe giọng điệu Phó Dĩnh thuật lại , cũng biết Phương Tử Hằng là người thế nào , cần tình cảm , cần bạn bè , chỉ biết nắm lấy cơ hội thành công .

      Sau khi về nước lâu , tác phẩm của đạo diễn Bành mới bắt đầu xúc tiến , diễn viên có rất ít thời gian rời khỏi đoàn phim , trước đó vì được trải qua huấn luyện diễn xuất , hiệu quả làm việc của càng được khen ngợi

      Khi có thời gian rãnh , lại bận bịu công việc cả ngày . Phần lớn luôn ở nhà mình , thỉnh thoảng có hai ba ngày bọn họ mới gặp mặt nhau , cùng ôm ấp , thiếp , tỉnh dậy , làm chút cơm nước , nếu vừa miệng , cũng ngăn cản gọi đồ ăn bên ngoài cho mình , sau đó len lén gọi điện đặt hàng kêu người ta mang pizza tới , tự kỷ xem phim mình , mặt khác học cách để '' .

      phải tự mình học thắt cà vạt , thậm chí còn sáng tạo được nhiều kiểu thắt đẹp mắt . Khi sơn móng tay , lại cố tình đặt chân lên đùi của , lúc vào phòng tắm vờ như khóa trái cửa , đoán được lúc nào xông vào .

      Buổi sáng trước khi tỉnh lại , len lén đổi tư thế , chấn chỉnh bộ dạng đẹp nhất chờ thức dậy . Thâm tâm rất ghét . "Hôm nay tôi có việc , chờ tôi trở lại."

      Thời gian chỉ định vừa đến , trong lòng nhớ nhung ngừng gọi điện thoại báo cho biết . "Qua 0 giờ tôi khóa cửa."

      " lập tức trở về ."

      Diêu Tử Chính nghe xong , cúp điện thoại , khẽ mỉm cười , lấy lại phong độ , đứng dậy , ra bên ngoài ra lệnh trợ lý . "Hủy hết lịch trình ngày mai giúp tôi."

      Vừa mới bước đến cửa phòng làm việc , dừng bước chân ngoái đầu nhìn người trợ lý vẫn trầm mặc . "Có vấn đề gì sao ?!"

      "Tôi chỉ muốn hỏi . . . ." Trong mắt trợ lý tiềm nỗi buồn , cất giấu tâm tư , bộ dạng vô lực

      ". . . . . ."

      "Diêu tiên sinh , tôi thay Á Nam hỏi câu , khi nào mới ra tay ?!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :