1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bầy hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 36.

      ai với hết.”

      Lúc lời này, Từ Nghi kéo tay áo xoa bóp cánh tay cho Chử Điềm.

      “Em tin.” – đưa ngón tay lên gãi cánh tay – “ Lẽ nào tâm linh cảm ứng được sao?”

      ra chính cũng muốn bật cười.


      “Dù lý do là gì nữa, sau này xảy ra chuyện tương tự phải cho biết trước tiên. Nhớ chưa?”

      Hiếm khi nghe bằng giọng nghiêm túc như vậy. Chử Điềm khẽ cười:

      “ Cũng đâu phải là chuyện ghê gớm gì…”


      Lời còn chưa dứt thấy Từ Nghi ngẩng phắt đầu lên, mắt nhìn chằm chằm.

      dẩu môi, phụng phịu :

      “Nhớ rồi. Nhưng với sao chứ, có thể trở về à?”

      “Ít nhất có thể sắp xếp, nắm chắc tất cả tình huống.”


      Như vậy lúc vừa nhìn thấy giống khi nãy, phải luống cuống tay chân, ra lời. Chử Điềm thấy nghiêm túc như thế, cảm thấy hơi lo lắng quá mức, thế nhưng trong lòng vẫn rất vui. biết thể nào làm được người vợ lính hiền lành và biết thông cảm. Bởi vì quá lệ thuộc vào người đàn ông này, cũng muốn vào thời điểm ngã bệnh có ở bên để làm nũng.


      “Được rồi…” – Chử Điềm miễn cưỡng đồng ý, lại dẫn đến cái nhìn lom lom của Từ Nghi. lúc cho rằng còn muốn viện cớ gì đó lại nghe – “Em có thể cởi tóc ra ? Như vậy khó nhìn quá.”


      Từ Nghi: “…”


      Sống đến ngần này rồi nhưng chưa từng thấy ai ham đẹp như bà xã mình. đưa tay búng vào ót Chử Điềm khiến thét lên tiếng kinh hãi, sau đó giận giữ trừng mắt nhìn , Từ Nghi mới nhếch khóe môi cởi tóc cho , để mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống.


      Chử Điềm nhìn dáng vẻ bó tay hết cách của ông chồng mình, khóe miệng khe khẽ nhoẻn nụ cười đắc ý. Quá trình truyền dịch khá dài và nhàm chán, bao lâu sau Chử Điềm ngủ mất. Lúc đó căn phòng mới yên tĩnh trở lại, Từ Nghi ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ. Làn da vẫn trắng nõn như trước, nhưng sắc mặt tốt như trước đây, dưới mắt có quầng thâm nhạt, có lẽ do mấy ngày qua nằm viện được nghỉ ngơi tốt nên xuất . cúi đầu đo cổ tay , lần này cầm tay có cảm giác cổ tay chút. Có lẽ là ảo giác thôi, nhưng Từ Nghi biết lần này chịu khổ cực. nắm chặt tay , bất chợt hàng vạn hàng nghìn tâm tư dâng trào mãnh liệt.


      Điện thoại đặt bàn bỗng vang lên, tiếng ting ting ầm ĩ, Từ Nghi nhanh chóng cầm lên nhìn rồi khẽ nhíu mày. Quay đầu nhin thấy Chử Điểm vẫn còn ngủ say, mới đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.


      “Alo, Từ Nghi phải ? Sáng nay cậu gọi điện thoại cho tôi hả?” – tiếng của bác sĩ quân y Phương Triết vang lên – “ Tối qua tôi trực ca đêm, sáng nay ngủ bù, điện thoại di động chỉnh im lặng nên nghe thấy. Sao thế?”


      “Cũng có gì.”


      Từ Nghi xa thêm vài bước.


      “Thôi , muốn hỏi tình trạng của Mạnh Phàm chứ gì?” – Phương Triết cười – “Trong khoảng thời gian này sức khỏe ấy khá hơn trước chút, nhưng phương diện tinh thần vẫn như cũ, chịu được kích thích.”


      điều trị mấy năm nay sao chẳng có chút chuyển biến tốt nào hết vậy?”
      Từ Nghi nôn nóng cách khó hiểu. Phương Triết nhận ra cảm xúc chứa trong lời của , cũng có chút bất đắc dĩ:


      “Là bác sĩ trị bệnh cứu người, tôi còn cảm thấy thất bại hơn là cậu.”

      Từ Nghi im lặng trong giây lát:

      “Tôi xin lỗi.”


      “Khống sao.” – Phương Triết an ủi – “Tôi hiểu cậu mà, có điều chuyện này gấp được. cho cùng ổ bệnh của ấy là ở tâm lý.”


      Từ Nghi nhếch môi, hồi lâu mới :

      “Tôi biết rồi.”


      Cúp điện thoại, nheo mặt lại nhìn về nơi xa. Cuộc điện thoại của Phương Triết khiến tâm trạng vừa bình ổn của lại dậy lên lo lắng. Vừa nãy hơi thất lễ, nên nổi cáu với Phương Triết, dù sao cũng là chỉ mới điều trị cho Mạnh Phàm chưa đến nửa năm. Tuy nhiên biết tại sao vẫn kiềm chế được cơn tức giận. Nghĩ đến đột nhiên phát tất cả mọi thứ trước mắt đều hỏng bét, muốn nhịn nữa, muốn trút ra ngoài hết thảy.


      Điện thoại di động lại vang lên, Từ Nghi nhìn hiển thị cuộc gọi đến mà hơi giật mình. Nhìn dãy số, tự đáy lòng muốn nhận. Dường như đối phương biết được tâm lý trốn tránh của giờ phút này, cuộc gọi vừa ngắt chưa được vài giây tiếp tục vang tiếng ồn ào. Từ Nghi đàng phải bắt máy, chữ alo còn chưa thốt ra nghe thấy đầu bên kia :


      “Cuối cùng nghe điện thoại rồi hả? Cũng tệ, tôi nghĩ cậu lại làm con rùa rút đầu rồi đó chứ …”


      Giọng nữ lanh lảnh bức người truyền đến từ đầu bên kia, dường như có người ngăn bà để bà gọi điện thoại, bà quay đầu lại bảo người kia buông tay ra, sau đó tiếp tục với Từ Nghi:


      “Sao đây? Ban đầu biết là ai ước gì Phàm Phàm mau chóng đến nhà các người. Bây giờ sức khỏe nó ổn các người lại muốn vứt nó như vứt gói đồ thèm quan tâm hả? Tôi với cậu rồi Từ Nghi, có chuyện tốt thế đâu!”


      “Bác …” – Từ Nghi cất lời ngắt ngang lời của người phụ nữ kia – “Cháu định trốn tránh.”


      “Vậy tại sao cậu chịu đến thăm Phàm Phàm? Cậu hại nó thành cái dạng này cậu còn có lương tâm hay ?”


      xong, đầu bên kia dường như lại có người lôi kéo bà. Người phụ nữ che điện thoại tranh cãi vài câu với người kia, chỉ nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại. Từ Nghi khẽ soa thái dương nhói đau, thoáng nhắm hai mắt rồi lại mở ra:


      “Dì à, cháu nghĩ lúc trước rất với dì rồi, cháu thể gặp lại chị Mạnh Phàm. Thứ nhất, lúc chị ấy thấy cháu tâm trạng luôn rát bất ổn, thứ hai là …”.


      “Tầm phào!” - người phụ nữ cực kỳ tức giận ngắt lời – “Bớt mấy câu đường hoàng này . Căn bản là cậu viện cớ cho ích kỷ của mình thôi!”


      Người ta gây đến mức như vậy, trong lòng Từ Nghi biết bản thân thể nào chuyện với bà nữa. Thoáng do dự, cúp điện thoại. Bên tai lại vang lên tiếng ting ting, nhìn ra ánh nắng thiêu đốt ngoài cửa sổ, Từ Nghi cảm thấy đầu đau hơn.
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 37.

      Khi Chử Điềm tỉnh lại, Từ Nghi có trong phòng bệnh. Đợi chốc lát mới thấy trở về, trong tay còn cầm túi thức ăn mua ở nhà hàng.


      “Tỉnh rồi hả?” – đặt túi đồ xuống, đỡ ngồi dậy – “Khi nãy quay về gặp chị dâu Đồ Hiểu.”

      Chử Điềm trợn tròn mắt:

      “Chị họ?”

      “Ừ, là đến thăm em, thấy em ngủ nên quấy rầy.”


      Đồ Hiểu là chị họ của Chử Điềm. Lúc trước chị ấy cũng làm bác sĩ quân y ở bệnh viện này, đầu năm mới sinh con, bây giờ trong thời kỳ thai sản, chưa quay lại làm việc. Vì vậy chuyến này tới bệnh viện hẳn là do biết ngã bệnh nên có lòng đến thăm. Tiếng chị họ này Chử Điềm cũng phải gọi , hai người thực có mối quan hệ thân thích, mẹ ruột của Đồ Hiểu là dì ruột của Chử Điềm.


      Nhưng điều khiến Chử Điềm kinh ngạc phải là những thứ này, thấy lạ là vì sao Từ Nghi biết chị họ . nhớ mình chưa từng nhắc đến với , Chử Điểm nhìn hỏi:

      “Sao biết chị họ em?

      nhớ hả?” – Từ Nghi liếc nhìn , thấy vẻ mặt vẫn mờ mịt nên khẽ cười – “ từng dự đám cưới của chị họ em.”


      Chử Điềm ôm trán nhớ lại. Đó là khoảng thời gian vô vọng nhất trong quá trình theo đuổi , ngày cưới của chị họ Đồ Hiểu, là bà con nhà đến phụ giúp chịu trách nhiệm thu tiền mừng cưới. Lần đó Từ Nghi cũng đến dự, gặp ở cửa khách sạn, trong lòng có rất nhiều lời muốn với , nhưng nghĩ đến dáng vẻ trốn tránh kịp của hồi theo đuổi trước đó, trong lòng tức tối chẳng cho chút sắc mặt hòa nhã nào. Ngược lại Từ Nghi lại chào hỏi như thường rồi thẳng vào khách sạn, cả buổi tiệc hai người chẳng với nhau lấy câu.


      Lần đó uống hơi nhiều, về sau chống đỡ được nên mượn thẻ phòng của chị họ Đồ Hiểu, định lên lầu nghỉ ngơi. Nhưng đại sảnh tiệc cưới cách thang máy đoạn, liêu xiêu trong đám người, dẫn đến nhiều ánh nhìn chăm chú, nhất là đàn ông. Có người nhìn được bước đến dìu tay, quay đầu lại nhìn, có thể thực hơi say, trông thế nào người đó cũng giống Từ Nghi. Sau đó khi ngủ giấc tỉnh lại, nhớ đến người dìu , nhớ đến Từ Nghi, lại khổ sở bật khóc.


      Bây giờ nhớ lại còn cảm thấy đây là chuyện rất buồn. Nhưng lại quên béng mất, lẽ nào bởi vì khoảng thời gian này sống quá hạnh phúc rồi sao?


      Đúng lúc Từ Nghi múc cháo ra, đưa bát cho . Chử Điềm liếc nhìn , khẽ “Hừ” rồi nhận lấy. Từ Nghi biết lại nhớ đến “chuyện xưa xót lòng” trước kia rồi, khẽ cười, thèm để ý đến thái độ của .


      Chử Điềm ăn nửa bát cháo mua về no, Từ Nghi lại vô cùng tự giác gánh vác trách nhiệm dọn dẹp chiến trường, cầm lấy hộp giữ nhiệt, chuẩn bị giải quyết phần còn dư.


      Chử Điềm nằm bên cạnh đọc sách, xem hồi cảm thấy cổ tay hơi mỏi. Đặt sách qua bên, trở mình đối diện với Từ Nghi, nhìn ăn cơm:


      “Buổi trưa ra ngoài là mua cháo này sao?”

      Từ Nghi “Ừ”, rồi hỏi :

      “Mùi vị thế nào? đặc biệt mua về từ nhà hàng năm sao đấy.”

      Chử Điềm trợn to mắt:

      hả? Vậy mau cho em ăn thêm miếng nữa nào.”


      Từ Nghi lến đút vài thìa. Chử Điềm nhận biết mùi vị cháo này, khẽ dẩu môi:

      “Ăn chẳng thấy gì đặc biệt, ràng là gạt em.”


      Từ Nghi rũ mày khẽ cười, tiếp tục ăn cơm. Chử Điềm nằm nghiêng nhìn chồng chẳng hề chớp mắt. Đôi khi nghĩ đến , cảm thấy có được người đàn ông tốt nhất thế giới này. Tuy giàu có – Từ Nghi từng , muốn cầm tiền trong nhà, mà tiền lương của lính cũng coi là cao – mặc dù từ lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng mà hề coi trọng chuyện này.


      có rất ít thứ phải cố gắng rất nhiều mới đạt được, chỉ có hai việc, là sinh mệnh của mẹ, hai là Từ Nghi. Chuyện thứ nhất, từng cố gắng nhưng thể giữ lại mẹ. Chuyện thứ hai, vào lúc gần như nản chí cuối cùng lại đến bên .


      Chính là người đàn ông này đây. Chử Điềm nhìn , khẽ khàng hỏi:

      “Khi đó tại sao lại dự đám cưới của chị họ?”

      “Bởi vì rể họ của em là thủ trưởng cũ của .”

      Từ Nghi , lại đút cho hai thìa cháo. Chử Điềm nghe thấy lời này suýt bị sặc cháo:

      “Thiệt hay giả? Sao từ trước đến nay nghe nhắc đến?”

      xong liền nhớ lại, hình như lúc Từ Nghi nhắc đến Đồ Hiểu quả gọi chị ấy là chị dâu.

      .”

      Lúc mới vừa vào quân đội, ở cơ quan tổng bộ nửa năm, sau đó được điều đến tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn T quân khu B, lãnh đạo trực thuộc là Thẩm Mạnh Xuyên, cũng chính là rể họ của Chử Điềm.

      Chử Điềm im lặng chút lại hỏi:

      “Sau khi em uống rượu say là dìu em vào phòng sao?”

      “Ừ, là .”

      chính là ! Chử Điềm dằn nỗi kinh ngạc và kích động trong lòng, lườm cái:


      phải lòng dạ trốn tránh em sao, sao lại chịu quan tâm em sống hay chết vậy hả ?”

      Nghe thấy lời này, Từ Nghi lại lừ mắt nhìn :

      “Em suy nghĩ lại tình cảnh lúc ấy chút , cảm thấy có thể bỏ mặc em sao? ”

      “Em uống say nhớ .”

      Chử Điềm chơi xấu quay mặt sang chỗ khác.


      nhớ hả?” – Từ Nghi ngồi bên cạnh, vuốt mái tóc dài đen nhánh của , ra vẻ chủ tâm muốn khiến nhớ lại – “ Em mặc bộ váy phù dâu màu trắng, cổ lộ hết ra ngoài. Em uống nhiều, đầu tóc rối tung, hai gò má ửng hồng, lúc say còn vừa vừa kéo váy, thiếu điều cởi ra ngay tại chỗ. Những điều này em cũng nhớ hả?”


      Chử Điềm trợn mắt như muốn lọt ra ngoài:

      “Em uống say làm sao như vậy chứ?”


      Từ Nghi rất thức thời ngậm miệng lại, im lặng thin thít để tự nhớ lại mọi chuyện. Chử Điềm cũng im lặng hồi, bỗng bật kêu lên hai tiếng á á “Mắc cỡ chết được!” rồi lại dùng chăn che kín mặt. Từ Nghi nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay truyền dịch của , tránh để kim chuyền bị lệch.


      Nhìn ai đó bọc kín mình thành đống, Từ Nghi bèn kêu tên , ai đó thèm để ý. Phó nông trường Từ cau mày lại, nhịn được bật cười.


      giờ rốt cuộc cũng hiểu , đối với rất xinh đẹp mà , vẻ đẹp bên ngoài chính là yếu điểm lớn nhất. Cho nên có câu Từ Nghi cho Chử Điềm biết. Dáng vẻ say rượu … ra chẳng khó coi chút nào.
      hamaxink, Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 38.

      Bởi vì bị đả kích lớn , buổi tối Chử Điềm cảm thấy khó ngủ. Từ Nghi , thân hình cao mét tám mươi mấy nằm chiếc giường mét rưỡi, vậy mà vẫn ngủ được. Trong phòng chỉ bật chiếc đèn bàn nho , dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của Từ Nghi, Chử Điềm cũng từ từ nhắm mắt. ra tối nay Từ Nghi ngủ hề yên giấc, trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại nhiều lần, chịu đựng đến sáu giờ sáng mới trở mình xuống giường. Rửa mặt qua loa ở phòng vệ sinh, lúc trở lại phòng bệnh, Chử Điềm vẫn còn ngủ. Từ Nghi đến bên giường nhìn rồi mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. Lúc mới vừa đến cửa phòng bệnh, điện thoại di động vẫn vang lên hai tiếng, lấy ra xem, là tin nhắn của Phó Dục Ninh gửi đến.


      Từ Nghi mở ra xem, kinh ngạc đến hàng mày nhướng lên cao, đẩy cửa phòng ra, thấy út Phó Dục Ninh khoanh tay ngồi băng ghế dài ở hành lang, nhìn chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.


      út?” – Từ Nghi gọi bà – “Sao lại đến đây?”


      đến đây lạ lắm sao?” – Phó Dục Ninh nhướng đôi mày tinh tế - “ Theo qua đây, có chuyện hỏi con.”


      Hai người đến khúc cua đằng trước, Phó Dục Ninh đứng lại, quay người về phía Từ Nghi :


      “ Tối hôm qua nhận được tin nhắn của Điềm Điềm, hỏi có phải chuyện nó nằm viện cho con biết .”

      Từ Nghi hề bất ngờ:

      “Vậy trả lời ấy thế nào?”

      “Dĩ nhiên là trả lời rồi. Chuyện còn chưa ngọn nguồn ra sao, nào dám tùy tiện lung tung chứ. Với lại, còn định hỏi con chút, sao con lại đột ngột rời đơn vị chạy về đây vậy?”


      có gì đâu ạ”


      có gì” – Phó Dục Ninh thoáng cười khẩy – “ còn biết con à? Cho dù có việc mời con, chưa chắc con trở về, giờ con câu có gì mà hòng trông mong tin sao?”


      Lời vừa xong cả hai đều im lặng lâu, Phó Dục Ninh khẽ thở dài cất tiếng hỏi:


      “Thằng nhóc này tính tình con sao lại cố chấp đến thế. Gặp phải chuyện con muốn sống chết chịu hé miệng … hỏi con, có phải người bên nhà họ Mạnh lại gọi điện thoại cho con ?”

      “ …”


      “Mạnh Phàm? Mạnh Ngọc Hòa ? Hay là Chương Hiểu Quần?”

      “…”

      “Từ Nghi! Con điếc à, có thể câu hay ?!”

      Phó Dục Ninh nổi giận, lúc này Từ Nghi ngước mắt lên:

      út, giọng chút.”


      “À! Tính tình con quả là điềm tĩnh nhỉ!” – Tuy oán trách như vậy nhưng tiếng Phó Dục Ninh vẫn xuống tám độ - “Coi như là cầu xin con, có thể cho biết rốt cuộc chuyện này là sao ?”


      Khóe môi Từ Nghi khẽ mím, hồi lâu mới :


      “Là dì Chương, dì ấy gọi điện thoại cho con, tình trạng Mạnh Phàm rất tệ, bảo con trở về thăm chút.”


      “Bà ta gọi cho con mấy lần?”

      “Con nhớ nữa. ”


      Điều này phải là lấy lệ, kể từ tuần trước Chương Hiểu Quần bắt đầu oanh tạc điện thoại . Bà ta biết ban ngày huấn luyện, nhận điện thoại chuyển sang gọi buổi tối. Ban đầu còn nhận, nhưng càng về sau phát cách nào lý lẽ với Chương Hiểu Quần được nên nhận nữa.


      “Mấy cuộc điện thoại khiến con lỗ mãng chạy về à ”?


      Lửa giận trong lòng Phó Dục Ninh lại dấy lên, trừng mắt nhìn Từ Nghi với vẻ mặt giận giữ vì khinh là người hèn nhát. Từ Nghi cuối đầu, nhìn Phó Dục Ninh nữa :


      ra con muốn về, nhưng con nghĩ chỉ có thể gặp trực tiếp mới có thể ràng.”


      Phó Dục Ninh lại “À”, bà :


      “Với lại con vẫn cảm thấy yên lòng đúng ? Thực tế là con muốn gặp Mạnh Phàm lần chứ gì? Con gặp ta rồi làm sao nữa ? Có thể khiến ta tốt lên hơn sao …”


      út .” - Từ Nghi cao giọng ngắt lời bà ,gương mặt đượm nét mệt mỏi và có chút kiềm nén được –“ Con rồi, con gặp chị ấy. ”


      “Vậy con còn trở về làm gì? Chương Hiểu Quần thị phi còn muốn kéo con xuống nước, con cảm thấy mấy câu là bà ta có thể hiểu ư? Đừng có ngây thơ ! Từ Nghi, con làm cho , con phải chịu trách nhiệm với ai, người con phải chịu trách nhiệm nằm trong bệnh viện kia kìa. Nó vừa mới mổ chưa được mấy ngày, bây giờ còn chưa cắt chỉ xuất viện đấy! ”



      Tuy Phó Dục Ninh nổi giận nhưng tiếng giảm thấp xuống rất nhiều. Từ Nghi để bà răn dạy,sau đó cười tự giễu:


      “Cho nên con mới cảm thấy mình rất buồn cười. ”


      Biết chuyến uổng công nhưng cúp điện thoại rồi vẫn phải đến. Hơn ba giờ đường xe, biết có phải ông trời cố ý sắp đặt hay , vội vã đến vì người phụ nữ khác, nhưng ngoài ý muốn lại thấy vợ mình ở đây. Sau khi biết Chử Điềm vừa mới làm phẫu thuật viêm ruột thừa xong , cảm thấy lòng ngực mình như có thứ gì đó nổ tung , từng cơn lửa giận bùng cháy trong lòng nhưng thể nào trút ra được.



      Buồn cười, cảm thấy quả muốn chửi là mẹ kiếp quá buồn cười. thể nào cho Phó Dục Ninh biết cảm giác của mình, khó có thể mở miệng, vả lại bà cũng cảm động vì việc này.


      Từ Nghi bình ổn lại tâm trạng, với Phó Dục Ninh :

      “Chiều qua con gặp dì Chương rồi. ”

      gì ? ” "

      “Con cho dì ấy biết chuyện như vậy có tiến triển chỉ càng tệ hại hơn thôi.


      Con tin tưởng Mạnh Phàm khỏe lại, nhưng phải bằng cách này. ”


      Phó Dục Ninh suy nghĩ lời của , lại hỏi :


      “Vậy Chương Hiểu Quân có phản ứng gì?”


      “Dì ấy… cho con cái tát.”


      “Cái gì?” – Phó Dục Ninh kinh hải bật dậy – “Cho xem nào!”


      Từ nghi quay mặt , tránh khỏi tay Phó Dục Nnih: “ đánh trúng, tướng con cao, dì Chương chỉ đứng đến bả vai con thôi.”


      Phó Dục Ninh bị chọc cười, tiện tay vỗ vào bả vai phát:

      “Thằng nhóc chết dẫm!”


      Sau khi đánh , bà lại đau lòng, nhàng xoa hai cái lại hỏi:

      “Điềm Điềm có biết ?”

      biết à, con vẫn chưa cho ấy biết.”

      có ý định hả?”


      “Con .” – giọng Từ Nghi chẳng may do dự - “Nhưng phải bây giờ, ấy còn chưa khỏi bệnh, thời cơ thích hợp.”


      Phó Dục Ninh khẽ thở dài từ tận đáy lòng:


      “Đổi lại trước đây, bao giờ nghĩ rằng con tìm được như Điềm Điềm. Nhưng bây giờ xem ra, chuyện này chưa chắc là con có phúc.”

      “Con biết.”


      Từ Nghi , khóe môi gợn nét cười. Hôm nay Phó Dục Ninh còn có lớp, đến đây lát phải rồi, trước khi còn dặn dò :


      “Sau này đừng gặp Chương Hiểu Quần nữa, nếu đừng trách chuyện này cho ba con biết.”


      Từ Nghi im lặng, coi như đồng ý. Tiễn Phó Dục Ninh , lúc Từ Nghi trở về phòng bệnh Chử Điềm dậy, vừa rửa mặt xong , ngồi giường chờ .


      Ước lượng hộp giữ nhiệt trống trơn bàn, Từ Nghi :


      “Đói bụng chưa? mua đồ án.”


      Chử Điểm nheo mắt nhìn theo tay Từ Nghi, lúc cầm hộp giữ nhiệt ra khỏi cửa, bỗng bắt lấy cổ tay , ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ mặt bình tĩnh:


      “Mạnh Phàm là ai?”
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 39.


      Mắt Từ Nghi khẽ dao động, mặt ngớ ra, nhất thời im lặng. Thấy vậy, Chử Điểm ngồi thẳng lên, hỏi tiếp:


      phải là vì em bị bệnh nên mới trở về ư?”

      Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Chử Điểm, Từ Nghi chỉ cảm thấy tim đập cực nhanh. khẽ mím môi.

      …”


      là tên khốn kiếp, Từ Nghi!”


      Chử Điềm cầm lấy gối đập vào người , chuyện này khiến y tá vào đưa thuốc sợ hãi, “ầm” tiếng, ta đánh rơi toàn bộ thuốc tay xuống đất. Từ Nghi thoáng do dự, đến nhặt đồ lên giúp y tá, lấy thuốc của Chử Điểm, sau đó tiễn y tá , đóng cửa phòng lại. quay đầu thấy đôi mắt Chử Điềm ửng đỏ, thoáng thất thần rồi chậm rãi bước đến.


      Từ Nghi chưa nghĩ ra cách giải thích cho bản thân, mà Chử Điềm dường như cũng có ý định cho cơ hội này. lôi chiếc chăn ở bên ném vào người , còn gì để ném nữa lại dùng chân đá .


      “Cút! cút! Cút !”


      Chử Điềm nổi nóng lên đá loạn xạ chẳng có quy tắc gì. Từ Nghi đứng yên trước mặt , đá thế nào cũng nhúc nhích khiến Chử Điềm giận đến mức nắm tóc mình. Từ Nghi vội vàng bắt lấy tay , để cho tự làm khổ mình.


      “Chử Điềm …”


      Giờ phút này Chử Điềm sao còn nghe lọt, tay bị nắm chặt lại dùng tay kia gạt ra, kim tiêm suýt nữa bị lệch. Lúc này Từ Nghi mới sốt ruột, bắt lấy cả hai tay , khẽ quát:


      “Chử Điềm!”


      Chử Điềm bị tiếng quát của làm chấn động đến ngây ra,trợn to hai mắt mờ mịt nhìn trong chốc lát mới ý thức được mình bị kiềm giữ. nhìn hai tay bị nắm chặt, nước mắt rơi lã chã. nén giận, sau khi mắng to “khốn kiếp” lại bắt đầu đá .



      Từ Nghi nhúc nhích, nắm chặt lấy cánh tay ghim kim của , tay kia vươn ra ôm lấy . nhắm hai mắt, hít vào hơi sâu, để mặc đánh đá, mặc trút giận. Đến lúc dần dần hết sức lực, Từ Nghi mới vỗ nhè lưng , buông ra, với giọng khàn khàn.


      “Điềm Điềm, em nghe .”


      “Em muốn nghe.” – Chử Điềm cự tuyệt , lại nhịn được bật khóc – “Bây giờ em rất khó chịu. Em muốn nghe gì hết, muốn chút nào.”


      xong muốn rút kim ra, rời khỏi phòng bệnh này, chẳng muốn ở lại đây thêm chút nào cả.


      Từ Nghi lại muốn bắt lấy tay , nhưng thấy đôi mắt sưng đỏ đành thôi, chỉ nhàng bảo vệ cánh tay truyền dịch kia của .


      “Đừng rút kim! Em muốn nghe , nhưng em đừng rút kim được ?”


      Chử Điềm gì, thở hổn hển dồn dập. Từ Nghi hiểu , đứng lên nhưng dám xa, sau khi xác nhận kích động nữa đến nhặt chiếc khăn bàn bị vứt đặt lên giường. Vốn định đắp lên người , kết quả là Chừ Điềm giật phắt lấy chăn, quấn người mình lại, động tác ấy khiếm kim truyền bị lệch. Từ Nghi nhìn giọt máu rỉ ra từ chỗ kim truyền, đột nhiên cảm thấy tất cả đều rối loạn.



      Suốt cả ngày, khí trong phòng 312 khá kỳ lạ. Mỗi lần bác sĩ đến kiểm tra phòng hoặc là y tá vào đổi thuốc, vẻ mặt đôi vợ chồng trong phòng bệnh này đều rất nghiêm túc. Người nam còn đỡ chút, hỏi còn trả lời vài câu, nhưng nữ bệnh nhân bất ổn, hỏi bất cứ câu gì vẻ mặt vẫn vô cảm, tiếng nào.


      Y tá nhìn mu bàn tay bầm tím của Chử Điềm, hàng mày cau mày lại.


      “Sao lại như vậy, kim yên lành sao lại lệch?”


      ta vừa vừa lườm Từ Nghi, cho rằng người đàn ông này phải rồi. Từ Nghi hề quan tâm, thấy y tá lấy dây thun định cột cổ tay Chử Điềm lại, theo phản xạ định đưa tay ra giúp nhưng Chử Điềm lại rút tay về.


      Y tá thấy thế liền la :


      “Được rồi, để tôi , đàn ông các người tay chân vụng về. Nếu làm sao kim lại bị lệch chứ. ”


      Từ Nghi muốn lại thôi, đứng sang bên. Nếu như vào ngày thường, thấy Từ Nghi đuối lý như thế nhất định Chửu Điềm cười ầm lên. Nhưng bây giờ lòng dạ tràn ngập nỗi tức giận, trong mắt điều này hoàn toàn là biểu của chột dạ.


      Sau khi đổi bình dịch, y tá dặn dò nhiều lần mới rời khỏi phòng bệnh. Từ Nghi đóng kín cửa, trở lại bên giường, chịu đựng vẻ mặt lạnh tanh của Chử Điểm, tỉ mỉ xem xét tay lượt.


      “Sau này có tức giận cũng đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn.”


      Nghe như vậy, Chử Điềm khẽ “Hừ” to, rút tay lại, để qua bên. Tay kia lật trang sách sột soạt. Từ Nghi chăm chú nhìn trong chốc lát, thấy đọc sách tiện lắm bèn :


      “Để cầm cho em nhé?”


      cần.”


      Chử Điềm cất giọng khàn khàn từ chối . Từ Nghi nghe xong liền rót cốc nước đưa đến trước mặt .


      khát.” – Chử Điềm nhận.


      “Uống chút , giọng em khàn rồi.”


      muốn uống.”


      Chử Điềm vẫn nhìn lấy cái, muốn xem sách nữa liền cầm điện thoại lên chơi. Cả buổi chiều hai người thêm câu nào. Đến giờ cơm tối, Từ Nghi muốn ra ngoài mua cơm, hỏi Chử Điểm muốn ăn gì, vẫn làm như nghe thấy, tiếp tục nghịch điện thoại, trả lời.


      Từ Nghi thầm thở dài hơi khẽ khàng, ngồi bên nhìn vợ tán gẫu vui vẻ với người khác, trong lòng có phần thoải mái. Đột nhiên trong lòng chợt lóe lên ý tưởng, cũng lôi điện thoại ra, lên Weixin.


      lâu sau, Chử Điềm nhận được tin nhắn Weixin đến từ “ Gạch Ba Sao”:


      Tối rồi, có muốn ăn chút gì ?


      khỏi đưa mắt liếc nhìn, phát mò mẫm nhập cú pháp, có vẻ còn muốn gửi thêm tin cho . Thừa diệp tin nhắn còn chưa gửi đến, lại gửi cho tin?


      Tiểu Điềm Điềm: muốn ăn.


      Nhận được hồi trong nháy mắt, mặt Từ Nghi giãn ra, lại gửi đến tin.


      Gạch Ba Sao: được, cả ngày em chưa ăn gì hết.


      Gửi tin nhắn hăng hái vậy à? Chử Điềm mở biểu tượng cảm xúc, chọn cái gửi qua.


      Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt].


      Thấy Tiểu Điềm Điềm có biểu cảm “kiêu kỳ” như vậy, Gạch Ba Sao thoáng suy xét, ngón tay lướt nhanh màn hình.


      Gạch Ba Sao: Mua chút cháo nhé, được ? [Biểu cảm mặt cười].


      Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt]


      Gạch Ba Sao: Nhà hàng lần trước nhé? [Biểu cảm mặt cười]


      Tiểu Điềm Điềm: [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt] [Biểu cảm tạm biệt].


      Gửi đến ba biểu cảm vẫy tay tạm biệt liên tiếp, Gạch Ba Sao im lặng. Chử Điềm lại liếc nhìn Từ Nghi, phát vẫn cúi đầu, ngón tay màn hình dừng lại, biết rối rắm điều gì. Chừng hai ba phút sau, rốt cuộc tin nhắn của gửi đến.


      Gạch Ba Sao: Được rồi, mua đây [Biểu cảm trái tim] [Biểu cảm trái tim]


      Nhìn câu hàng biểu cảm kia, Chử Điềm quả như bị sét đánh đến ngoài khét trong sống, mãi lâu sau biết phải trả lời thế nào. Mà người khởi xướng là Từ Nghi giờ phút này cũng bị căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, điện thoại di động bị cầm chặt đến nóng hổi. lẳng lặng chờ, nhưng thời gian Chử Điểm im lặng quá lâu, lâu đến mức cảm thấy mình phải gì đó.


      Cho nên hắng giọng : “ đó nhé?” Giống như trưng cầu ý kiến của nhưng ra quyết định rồi. Từ Nghi đứng lên, cầm nón lính và chìa khóa xe rồi rời .
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 40.

      Từ Nghi nhanh chóng mua thức ăn về, vẫn là loại cháo lỏng trước đó. múc cháo ra đưa đến trước mặt .


      ra Chử Điềm đói, nhưng thấy bận bịu vì , dáng vẻ đầu đầy mồ hôi khiến đau lòng, lại mơ hồ cảm thấy chân . Giống như chỉ là người bất đắc dĩ hưởng trộm được tất cả quan tâm chăm sóc dịu dàng của , mà người đáng ra nên nhận lại là người khác vậy. Vừa nghĩ như thế liền cảm thấy như có ai đó đâm vào tim , khiến tim đau nhói. khẽ chớp mắt, nước mắt chực trào ra thành dòng.


      Sao lại khóc chứ? Ngay cả bản thân Chử Điềm cũng bị mình dọa sợ. cảm thấy rất khó chịu, quay mặt lấy tay áo lau lung tung mặt. Sau khi nước mắt ngừng rơi mới từ từ nằm xuống quay lưng về phía .


      Từ Nghi vẫn duy trì tư thế bưng cháo, chăm chú nhìn lưng Chử Điềm trong lúc, đặt bát cháo xuống, đưa tay nhàng dém chăn cho .


      “Điềm Điềm.” – hạ thấp giọng – “Em muốn nghe giải thích chút nào sao?”


      muốn.” – Chử Điềm trả lời bằng giọng mũi.

      muốn hả?” – lại hỏi.


      Chử Điềm cảm thấy Từ Nghi phiền phức, nhích qua bên kia giường, để ý đến . Từ Nghi im lặng ngồi xuống, hồi lâu mới :


      “Lần này đến bệnh viện quả phải vì thăm em.”


      Chử Điềm biết điều này, nhưng nghe thẳng thừng như vậy, lòng vẫn thắt lại. nắm chặt chăn, khẽ “À” tiếng, vẫn để ý đến .


      Từ Nghi trông mong trả lời lại, tiếp:

      “Mạnh Phạm, chị ấy … là bạn trai .”


      Vừa dứt lời có thể cảm thấy sống lưng Chử Điềm bỗng cứng đờ, sau đó thấy ấy chậm chạp ngồi dậy, trợn tròn hai mắt, muôn vàn kinh ngạc nhìn chằm chằm..


      cái gì?”

      Từ Nghi bình tĩnh nhìn lại , rất nghiêm túc :

      , Mạnh Phàm là bạn trai .”


      Chử Điềm hoàn toàn sợ ngây ra.

      “Nhưng mà trai phải …”


      Hai chữ hy sinh kia thốt ra được.


      trai hy sinh.” – Từ Nghi thay – “Nếu như ấy vẫn còn sống, bây giờ chúng ta phải gọi chị Mạnh Phàm là chị dâu rồi.”


      Chử Điềm mấp máy môi, biết nên gì. Vẻ mặt bình tĩnh của Từ Nghi hình như có chút trầm trọng.


      trai và chị Mạnh Phàm có tình cảm với nhau mười mấy năm trời, năm đó chuẩn bị kết hôn, ấy lại hi sinh vì nước, chị Mạnh Phàm bị đả kích quá lớn, tinh thần bất thường, bây giờ vẫn chưa khôi phục.”


      Chử Điềm: “…”


      Nhìn đôi mắt sững sờ, cứ nhìn vào của Chử Điềm, Từ Nghi khẽ cười khổ.


      biết, có lẽ em hơi khó tin, đây cũng là lý do vì sao chưa bao giờ cho em biết. Bởi vì có rất nhiều chuyện phức tạp hơn em nghĩ nhiều.”


      Chử Điềm nhìn , gần như mù mờ hỏi:


      “Vậy tại sao Mạnh Phàm muốn gặp ?”


      Nghe vậy Từ Nghi mím môi, gì. Nhưng Chử Điềm dường như bỗng thông suốt.


      “Chị ấy coi trai hả?”


      Lời này thốt ra ngay cả chính cũng giật mình, nhưng người đàn ông trước mặt lại phản bác. ngầm thừa nhận. Trong vô thức, Chử Điềm cảm thấy chuyện này quá khó tin, tuy nhiên biết Từ Nghi mang chuyện như vậy ra đùa . Chử Điềm lấy lại bình tĩnh, cất giọng khản đặc hỏi :


      "Vậy lần này trở về là để gặp chị ấy sao ?"


      Từ Nghi lắc đầu, ánh mắt lướt qua nhìn ra cửa sổ :


      "Chị ấy phải chấp nhận được cả rồi."


      biết, đối với Mạnh Phàm, đây là việc vô cùng khó khăn, nhưng lại là cách trực tiếp và hữu hiệu nhất. Trước sau đều cho là như vậy. Chử Điểm cảm thấy tim mình đập như trống giục.


      Sáng hôm nay, ra Từ Nghi rời giường bao lâu tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng biết ra ngoài liền vô thức đẩy cửa tìm . ra chẳng nghe thấy là bao những gì Từ Nghi và út với nhau. Thứ hai, nghe được mấy câu sau đầu óc mụ mị. Tuy nhiên giờ phút này, lại hoàn toàn tỉnh táo, nghe xong lời của Từ Nghi, cảm thấy miệng khô khốc, lòng nảy sinh nỗi hoảng sợ vô cớ.


      Nhận thấy tâm trạng của bất ổn, Từ Nghi khẽ thở dài đưa tay từ từ ôm lấy .


      " phải cố ý giấu diếm em. Chẳng qua em mới mổ xong, muốn với em những chuyện này."


      Chử Điểm im lặng trong chốc lát, bỗng ngẩng đầu hỏi :

      " định đến gặp Mạnh Phàm, vậy sao còn muốn tới bệnh viện ?"


      Từ Nghi khẽ cau mày, có chút biết giải thích thế nào :


      " như với út đấy."


      Lý do này, cũng muốn nhiều, may mà Chử Điềm nhanh chóng nhớ ra. mím môi giọng :


      " Là mẹ Mạnh Phàm luôn gọi điện thúc giục sao ?" - đến đây, khóe môi hơi nhếch – " Tại sao bà ta lại như vậy, em ngã bệnh làm phẫu thuật cũng đâu có với ."


      Từ Nghi im lặng, nhưng vòng tay ôm lấy siết chặt thêm, như thầm lặng câu xin lỗi.


      Chử Điềm cảm thấy trong lòng rất khó chịu. muốn cảm của Từ Nghi, nhưng đó là tình chứ phải là áy náy, hơn nữa cảm giác áy náy này còn bởi vì người khác mà có. Câu muốn nghe giải thích kia phải là dối. biết Từ Nghi nhất định còn có thể thuyết phục . thể nghi ngờ điều này, tự đáy lòng tin tưởng làm bất cứ chuyện gì đều có lý do. Nhưng đôi khi tình cảm chịu khống chế của lý lẽ.


      Nghĩ đến điều này, Chử Điềm thể gì thêm nữa.


      Mặc dù cũng , nhưng cảm xúc của Chử Điềm vẫn thể xoa dịu, lại thêm đêm nghỉ ngơi trong hờn dỗi.


      Sáng sớm hôm sau, sau khi khám, bác sĩ báo cho Chử Điềm tin tốt, có thể cắt chỉ xuất viện. Chử Điềm nghe xong cũng thở phào hơi, còn ở đây nữa mắc chứng trầm cảm mất.


      Sau khi cắt chỉ, nghe cả đống lời dặn dò của bác sĩ, Chử Điềm thúc giục Từ Nghi mau chóng làm thủ tục xuất viện cho . Nhưng Từ Nghi lại sốt ruột, hành động chậm chạp, rề rà đến tận trưa mới đưa về nhà. Hơn cả tuần nay chưa về nhà, Chử Điềm đẩy cửa ra vừa nhìn thấy trong nhà bám đầy bụi như trong tưởng tượng của , ngược lại nó được thu dọn tương đối thỏa đáng.


      Nhận thấy kinh ngạc của , Từ Nghi giải thích :


      "Mấy ngày nay em nằm viện, là út nhờ người đến thu dọn nhà cửa."


      Chử Điềm nhìn xung quanh, nhịn được cảm khái trong lòng, út này thực quá chu đáo, dượng út cưới được quả là có phúc.


      Từ Nghi thay giày, :

      thay quần áo , nấu cơm, em muốn ăn gì?”

      “Tùy .”


      Nụ cười quá ấm áp, Chử Điềm cố ý tránh tầm mắt mình , thèm nhìn nữa. Ở trong nhà, bây giờ đồng chí phó nông trường Từ có thể là thần mang tội, nên thể cầu đãi ngộ gì, càng thể quá để ý đến thái độ của bà xã mình. Cho nên ngay lập tức Từ Nghi cởi áo sơ mi, vào bếp.


      Bà xã là tùy nhưng thể làm bừa được. Nấu bữa cơm trưa gần nửa giờ, cuối cùng bưng ra ba món mặn món canh. Cá lóc hấp, cần xào tàu hũ ky, đậu que trộn và canh sườn. Trong lúc đó Chử Điềm nghỉ ngơi trong phòng suốt, đến lúc ra ngoài thấy ón ăn được bày bàn, khỏi trợn to mắt.


      Từ Nghi đặt món cuối cùng lên vàn, vừa lau tay vừa với Chử Điềm:

      “Cơm chín rồi, đến ăn .”


      Nhìn cả bàn đầy món ăn, Chử Điềm chẳng thể nào thốt nên câu “ muốn ăn” để phụ tâm ý của Từ Nghi. từ từ đến bên bàn, nhin hai bát canh đặt bàn, khẽ cắn môi dưới, :


      “Bao giờ cũng uống canh, có thể no sao?”


      sao.” – Từ Nghi – “ cần huấn luyện, xem như tu thân dưỡng tính thôi.”


      Cái gì mà tu thân dưỡng tính chứ? Chử Điềm liếc nhìn khiến bật cười, khí giữa hai người rốt cuộc hòa dịu chút. Ăn cơm trưa xong, Từ Nghi bảo Chử Điềm nghỉ ngơi.


      Nằm viện mấy ngày qua, quá nửa thời gian Chử Điềm đều nằm chiếc giường nhủ , nhưng về đến nhà nằm chiếc giường rộng thoải mái lại ngủ được. Chử Điềm đứng dậy, định đến phòng sách tìm cuốn sách gây ngủ để xem, kết quả vừa đến phòng khách phát Từ Nghi dựa vào ghế salon ngủ thiếp từ lúc nào rồi. Có vẻ chìm vào giấc ngủ rất nhanh, ngồi xuống bao lâu ngủ mất, ngay cả quần cũng kịp thay.


      Chử Điềm bước khẽ, đến ngồi xuống bên cạnh . ngắm nhìn người đàn ông này, mặt vẻ mỏi mệt, dưới mắt có vết quầng thâm nhàn nhạt, chắc hẳn xuất sau ba ngày vất vả ở bệnh viện. nghĩ đến cũng đúng, người đàn ông cao mét tám mấy mà co ro chiếc giường chưa đến mét sáu làm sao có thể ngủ ngon được? Huống chi trong lòng cất chứa nhiều chuyện như vậy.


      nằm viện phải chăm sóc cho , dồng thời còn phải lo lắng cho người khác. biết đó phải là chú ý của , thậm chí còn muốn gặp Mạnh Phàm, muốn dùng phương thức này gặp ấy. hiểu tất cả lý do làm như vậy, nhưng vì hiểu nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


      biết lòng dạ hơi hẹp hòi, nhưng chỉ muốn chồng mình phân tâm chút nào vì người phụ nữ khác, dù đó là người phụ nữ chẳng có bất cứ uy hiếp gì đến .


      Đánh vỡ giây phút im lặng này chính là tiếng chuông điện thoại của Từ Nghi, choàng mở mắt với tốc độ phản ứng cực nhanh, định cầm lấy điện thoại nhìn thấy Chử Điềm ngồi bên cạnh khiến sửng sốt.
      Chử Điềm vẫn rất bình tĩnh:


      “Nhận , chừng có việc gì đấy.”
      hamaxink, Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :