1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bầy hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26.

      Ăn tối xong, vừa ra đến cửa nhà ăn, cậu lính trẻ tuổi thuộc tiểu đội bếp núc rửa sạch cà chua hái rồi mang đến cho . Chử Điềm chọn hai ba trái, còn bao nhiêu bảo cậu ta chia cho những người khác.


      đường trở về, Chử Điềm mải mê ăn cà chua để ý đến Từ Nghi. Phó quản đốc Từ gì, đến khi trở về phòng, lúc chỉ còn hai người họ mới thong thả hỏi:

      "Chị dâu gì với em? Chuyện hôm qua ôm em về phòng à?"

      "Còn hỏi nữa à?" - Chử Điềm liếc xéo - "Hình tượng của em mất hết rồi."

      Từ Nghi cười khẽ:

      " cảm thấy họ đúng mà, lẽ nào tình cảm hai chúng ta mặn nồng à?"


      "Đó đâu phải, bị mấy người lính cũng thôi . Mấu chốt là chính miệng chị dâu với em. Dù da mặt em có dày cũng cảm thấy mất tự nhiên biết ." - Chử Điềm vừa cơn giận cũng dấy lên, đẩy ra: "Quay qua chỗ khác, cho nhìn, em muốn thay quần áo."


      Từ Nghi rất muốn nhắc nhở đồng chí này người có chỗ nào là chưa thấy đâu chứ? Nhưng thấy giận, vẫn phối hợp quay người . Nhưng mà nghe thấy tiếng quần áo sột soạt của vợ mình phía sau lưng, khó tránh khỏi có chút suy nghĩ lan man. muốn làm gì đó phân tán sức chú ý của mình, ánh mắt vừa chuyển thấy túi của Chử Điềm.


      chiếc túi da trâu lớn màu đen, bên trong đầy đồ đạc của , hơi ngả xuống mặt bàn, đồ bên trong cũng sắp rơi ra ngoài. đưa tay muốn thu dọn lại giúp , kết quả cẩn thận làm rơi ra cái hộp. Cầm lên xem thử, ra là bao cao su.


      Ngay cả đồ này ... mà cũng chuẩn bị luôn à?


      Từ Nghi khẽ bật cười, quay đầu lại nhìn Chử Điềm. Đúng lúc vừa thay quần áo xong, nhìn thấy thứ cầm tay, mặt đỏ bừng. Từ Nghi thấy vậy hỏi :


      "Sao tối hôm qua lấy ra?"


      "Em quên mất." - Chử Điềm quay người, làm bộ như gấp quần áo để phải nhìn .


      đâu có dối, thực ra mỗi lần ở bên , từ lúc bắt đầu hôn , linh hồn bé của bay mất tiêu đến tận đâu rồi, chứ đừng ... là ở giường. nào còn tỉnh táo nhớ ra thứ này chứ, bất tỉnh là may rồi.


      Từ Nghi cầm lấy hộp trong tay, vừa như suy nghĩ vừa hỏi :

      "Mang theo bao nhiêu?"

      " hỏi cái này để làm gì?" - thẹn quá hóa giận - " hộp."

      Từ Nghi im lặng vài giây, từ tốn thốt ra năm chữ:

      "Sao mà ít vậy hả?"


      Trêu như vậy mà còn nhịn được nữa mang họ của luôn. Chử Điềm gào lên tiếng, nhào lên lưng , muốn cướp đồ lại. Nhưng Từ Nghi huấn luyện quanh năm, bắt giữ và tránh né vừa khéo là sở trường của . Vừa ra tay dễ dàng chế ngự Chử Điềm. vứt chiếc hộp qua bên, đè Chử Điềm xuống giường.


      Chử Điềm phục đá cái, suýt nữa đá trúng vị trí quan trọng. Từ Nghi né tránh rất nhanh, nhưng cũng đủ khiến sợ mất hồn vía. Tay giữ chặt đôi chân dài trắng nõn của lại, hạ giọng khẽ bên tai :


      " chịu thua em rồi, có thể đừng lộn xộn nữa ?"


      Chử Điềm miệng lưỡi sắc bén phản bác: "Ai bảo giở trò lưu manh trước?"


      " giở trò lưu manh?" - buồn cười - "Thế ai mang theo bao cao su đến thăm ?"

      "..."


      Chử Điềm á khẩu trả lời được, đành quật khởi phản kháng lấy lại chút sĩ diện. Nhưng vẫn bị Từ Nghi đè xuống, dù có cố gắng thế nào cũng vùng thoát được. Bất đắc dĩ, đành thừa nhận:


      "Là em mang đến sao? Còn phải để cho dùng à."


      Trải qua trận hành hạ vừa rồi, gương mặt đỏ ửng, trán cũng rỉ ra lớp mồ hôi mỏng. Từ Nghi nằm nghiêng bên cạnh, ánh mắt nhìn sâu lắng. Bị nhìn như vậy, Chử Điềm rất lung túng, quay ngoắt người , nhưng lại bị xoay lại. Chử Điềm bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt , cảm thấy có điều là lạ:


      " sao vậy? Có, có phải muốn dùng hay ?"

      Từ Nghi nhìn , bình tĩnh khẽ cất lời:

      "Điềm Điềm, bây giờ em vẫn chưa muốn có con à?"

      Chử Điềm gật đầu chẳng hề suy nghĩ:

      "Đúng vậy."

      Từ Nghi khựng lại rồi mới hỏi: "Tại sao?"


      Vấn đề này, Chử Điềm cũng hơi do dự. thể trở mình, chỉ có thể né tránh cái nhìn chăm chú của . Dáng vẻ muốn lại thôi khơi dậy lòng hiếu kỳ của Từ Nghi. vô cùng nhẫn nại, khẽ :


      " sao đâu, em ."


      "Vậy được cười em đâu đấy!" - Chử Điềm liếc , nhanh chóng rũ mí mắt xuống - "Em muốn sinh con sớm như vậy. Trước khi kết hôn cũng có cơ hội đương hẹn hò, sau đám cưới lập tức mang thai sinh con, nào còn thời gian của riêng hai người nữa chứ."


      ra hề hoài nghi tình cảm Từ Nghi dành cho . người đàn ông như vậy nếu chắc chắn kết hôn với . Bởi vì trước đó theo đuổi rất lâu, cũng chưa từng được đáp lại như thế này. Có điều vẫn cảm thấy chưa đủ, trong lòng hiểu , hơn rất nhiều. Vì vậy muốn trước khi nhiều hơn mà có thêm đứa con, nếu vậy khiến phân tâm. trắng ra là có chút ghen tỵ, vì cảm nhận được Từ Nghi rất thích trẻ con.


      Nghe xong lý do này, Từ Nghi chìm vào im lặng. ra phải muốn có con, dù sao tại ở nông trường, thể quan tâm đến gia đình, để mang thai phải là quyết định sáng suốt. Sở dĩ im lặng là vì hoàn toàn ngoài dự liệu của . vốn cho rằng có ý nghĩ khác, ngờ lại là lý do như vậy, thẳng thắn đến mức... đáng làm sao.


      Có lẽ là thời gian im lặng quá dài, Chử Điềm hơi bất an, đụng vào người : "Sao chuyện? muốn có con à?"


      Từ Nghi hoàn hồn lại, chăm chú nhìn . Lúc suy nghĩ xem phải biểu đạt ý nghĩ của mình thế nào, chỉ thấy người đẹp Chử kiêu ngạo cười tiếng: "Vậy cũng đừng có mơ, trong khoảng thời gian này, em thề bảo vệ thế giới hai người của chúng ta để lung lay."


      Từ Nghi cảm thấy đúng, cho nên yên lặng nhặt lại chiếp hộp durex bị vứt sang bên, yên lặng đặt người đẹp Chử dưới thân, vẻ mặt bình tĩnh đến mức nghiêm túc: "Cũng tốt, vậy trước tiên thử nhãn hiệu này , xem có dùng tốt ."


      Khóe mắt Chử Điềm giật giật: “…!!!...”


      Kể từ sau vụ việc áo mưa, số lần Từ Nghi luyện "binh" ban đêm tăng cường rệt, Chử Điềm cảm thấy áp lực, nhưng chuyện như vậy thể phản kháng, cũng chỉ có thể chiều thôi. Cũng may là thời tiết cả tuần tốt, ban đêm trời luôn đổ mưa, chỗ nông trường ở thôn X lại là đường đất, tiện ra ngoài, nên cứ yên tâm thoải mái ở trong phòng, sợ người khác dị nghị.
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27.

      Bởi vì thân mang chức trách, mỗi ngày Từ Nghi đều bận bịu đến mức muốn phân thân. Chử Điềm đến đây gần tuần rồi mà hôm nay mới dành được ngày chơi với . Chử Điềm thích thú lắm với thôn X này, nhưng rất thích việc dành thời gian cho mình. Vì vậy vô cùng hăng hái ăn diện trang điểm, thay bộ váy mặc lúc mới đến nông trường.


      Sau khi Từ Nghi nhìn thấy, bình tĩnh lấy chiếc áo dài màu đỏ đô lúc trước mặc và chiếc quần dài ra, đề nghị :

      "Mặc cái này tiện hơn."

      “…”

      Chử Điềm nhất thời cảm thấy tiêu chuẩn thẩm mỹ của chồng hơi kỳ lạ. Tuy nhiên khi thấy chiếc xe đạp dựng dưới lầu, Chử Điềm hiểu được dụng ý của Từ Nghi. Khi nãy trước lúc xuống lầu, nghe Từ Nghi xe để bên dưới, vốn cho rằng là chiếc xe Jeep hoặc xe việt dã, ngờ lại là chiếc xe đạp. Hại sau khi nghe được còn vui mừng hớn hở chạy xuống lầu, chắc chắn là giờ cười thầm mình đây.


      Chử Điềm bĩu môi nhìn Từ Nghi. Từ Nghi thấy thế nhịn cười được, biết thế nào cũng dẩu môi lên mà. đội nón rơm lên cho :


      "Điều lệnh quy định được phép dùng xe quân làm việc riêng, cho nên thể lái xe chở em chơi. tại chỉ có chiếc xe đạp đòn dông hai mươi tám hiệu Vĩnh Cửu cổ xưa cũ kỹ này thôi, xin bà Từ đừng chê."

      Lại thêm tràng trêu chọc như vậy nữa, tưởng biết cãi lại à? Chử Điềm cong khóe môi nhìn :


      " có thể cho em lý do để chê ?"


      Chân dài của Từ Nghi nhấc lên, dễ dàng ngồi lên xe, chân chống xuống đất. quay đầu lại nhìn Chử Điềm, nghĩ ngợi rồi :


      "Đợi lát nữa ra khỏi nông trường, cho em ngồi phía trước, sao hả?"


      vừa vừa gõ gõ cái đòn dông trước xe. Chử Điềm muốn khen chồng rất sáng dạ. dùng dằng lập tức chạy đến ngồi phía sau. Từ Nghi thấy ngồi xong, nhấn mạnh bàn đạp, mục tiêu nhắm thẳng đến cửa nông trường. Xuất phát!


      Nếu ở thành phố, có lẽ đến tháng Sáu trời nóng bừng bừng rồi, nhưng ở nông trường phía Bắc này vốn là vùng núi nên sau cơn mưa khí khá trong lành, nhiệt độ mát mẻ dễ chịu. Chử Điềm ngồi phía sau tựa đầu vào lưng Từ Nghi, cảm thấy tâm trạng thoải mái.


      "Dẫn em đâu vậy?" - lớn tiếng hỏi Từ Nghi.

      "Chưa biết." - Từ Nghi ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, mặt mày thư giãn, tâm trạng vui vẻ - "Tùy em muốn đâu đó."

      Chử Điềm ngẩng đầu lên, nhìn thấy vài ngọn núi đứng sừng sững cách đó xa, đề nghị:

      "Vậy chúng ta leo núi , trùng hợp hôm nay em mang giày thể thao."

      Từ Nghi ngừng lại nheo mắt đánh giá ngọn núi phía xa thầm tính lộ trình, sau đó với Chử Điềm:

      "Bà Từ à, em nghe câu nhìn núi chạy chết ngựa chưa?"

      Chử Điềm nhảy xuống khỏi chỗ ngồi phía sau, nghiêng đầu nhìn cười to:

      "Ngại xa à, phải tùy em muốn đâu sao? Đồng chí phó quản đốc, giữ lời ư?"

      Được rồi, còn gì để bàn đâu. Từ Nghi miết khuôn mặt cười hớn hở của :

      "Lên xe."

      Chử Điềm hất cằm:

      "Em muốn ngồi phía trước."

      Từ Nghi rất phóng khoáng buông tay cầm tay lái ra, mời ngồi vào phía trước. Chử Điềm cẩn thận ngồi lên đòn dông, tuy hơi cấn nhưng ngồi ở đây ràng cảm thấy tốt hơn phía sau nhiều. ôm chặt eo Từ Nghi, ngẩng đầu hôn lên cằm , cười khúc khích :

      "Xuất phát."

      Khóe môi Từ Nghi cũng nhoẻn cười hai tay vòng quanh bắt đầu nhấn bàn đạp.


      Bởi vì còn cách ngọn núi khá xa nên Từ Nghi tăng tốc. Đạp rất lâu lại chở theo người nhưng hề thấy mệt. Thể lực tốt vốn được huấn luyện hàng năm khiến nên đạp xe nhàng giống như cá bơi trong nước vậy. Gió thổi lướt qua mặt lay động mái tóc dài của Chử Điềm, trêu chọc mắt mũi và cằm , nhiễu loạn tầm mắt . Từ Nghi hơi cúi thấp đầu, chặn lại bên tóc của .


      Cảm giác được sức nặng phía sau, Chử Điềm quay đầu lại nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Từ Nghi, thấy vẻ mặt chăm chú đạp xe ấy, đột nhiên cảm lòng cảm thấy rất đôi ngọt ngào. ngẩng đầu, lại hôn cái, kết quả là xe đột nhiên khẽ lảo đảo.


      Chử Điềm nhất thời nổi tính nghịch ngợm, hôn thêm vài cái lên cằm và cổ , còn khẽ cắn cái. Tuy Từ Nghi đỉnh đầu hề rối loạn, nhưng cảm giác cả người giống như bị điện giật cũng khiến bứt rứt yên. rút tay chặn đầu Chử Điềm lại, giọng khàn khàn mà bình tĩnh:


      "Đừng làm rộn, để yên cho đạp xe nào."

      Chử Điềm gạt tay ra chớp mắt cười khanh khách, xảo quyệt :

      "Em giúp huấn luyện kháng cự quấy nhiễu mà, chuyện này cũng được à?"


      " được." - Ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, trịnh trọng - "Lực sát thương lớn đến mức chỉ trong vài phút thôi ném vũ khí đầu hàng rồi."

      Mặc dù biết đùa nhưng nghe được câu này Chử Điềm cũng rất vui vẻ, nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn , mắng :

      "Dẻo miệng."

      Từ Nghi khẽ cười: "Được rồi, ngồi cho vững, sắp tăng tốc đấy!"

      Đạp chừng tiếng, hai người mới đến dưới chân núi. Từ Nghi gửi xe ở nhà nông dân gần đó, dẫn Chử Điềm lên núi. Ngọn núi này cao lắm, hàng năm đều có người lui tới, đường vô cùng thuận lợi.


      lâu Chử Điềm chơi mấy chỗ thế này, cố ý chậm lại phía sau chủ yếu là thưởng thức phong cảnh núi non và tranh thủ chụp hình bóng lưng Từ Nghi. Từ Nghi mình ở phía trước nghe thấy sau lưng vang lên tiếng tanh tách, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. quay đầu lại, vẫy vẫy tay với ý bảo mau theo. Chử Điềm nhân cơ hội lại chụp thêm tấm, sau đó đắc ý lắc lư điện thoại với . Từ Nghi hơi mỉm cười:


      " có cái gì đáng chụp đâu?"


      Chử Điềm gấp rút đuổi theo, khoác cánh tay , giơ cao điện thoại di động nhắm vào hai người bọn họ. Từ Nghi muốn chụp, vừa định ngăn lại nghe :

      "Im nào, mau cười cái ."

      Đồng chí phó quản đốc Từ: "..."


      Tiếng tách vang lên, tấm ảnh chụp chung của hai người xuất . Chử Điềm đánh giá tỉ mỉ, vẫn cười ngọt ngào ăn ảnh, còn Từ Nghi bên cạnh tuy vẻ mặt bình đạm, nhưng khóe môi cũng khẽ cong lên. Đối với người đàn ông thích chụp ảnh mà chụp được bức ảnh như thế này, Chử Điềm cảm thấy rất hài lòng.


      Chử Điềm ngắm nghía trong chốc lát, lúc Từ Nghi tưởng định cất điện thoại di động lại nhanh chóng mở ứng dụng xã hội Weibo Weixin, tải ảnh lên, còn thuận tiện đính kèm hai chữ: Thăm chồng. thêm bất cứ biểu cảm gì, vô cùng lạnh lùng quý phái.


      Cả quá trình Từ Nghi chỉ đứng bên quan sát, nhịn được hỏi:

      "Đăng lên đó làm gì?"

      Chử Điềm chẳng buồn trả lời, sóng điện thoại trong núi tốt lắm, nhón chân giơ điện thoại lên cao để hình mau chóng tải lên. Chừng năm phút sau, bức hình mới tải lên thành công. Có điều chỉ trong mười mấy giây bên dưới liền có vài bình luận của đồng nghiệp và bạn bè. Chử Điềm mở ra xem, nhìn loạt chữ "Chồng à? Xứng đôi quá", cười tít mắt.

      Từ Nghi chợt hiểu ra, hành động này của vợ theo cách nay đó chính là khoe chồng khoe tình . Hiểu ra điều này, bất giác bật cười. Nhìn cười, Chử Điềm nhịn được bĩu môi:


      "Cười cái gì?"


      suốt ngày phải nhìn bạn bè khoe chồng khoe con, thể khoe lần sao? tại tất cả người quen của ai cũng biết kết hôn rồi, cũng ít người chạy đến hỏi , nếu cứ im lặng mãi nhất định khiến họ tò mò hơn. Dứt khoát đăng lên là được, dù sao chồng cũng đâu phải loại tầm thường. Mà ngoại trừ lúc đăng ký kết hôn ra, đây cũng là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của họ.


      Đúng lúc đó Từ Nghi cũng tâm ý tương thông nghĩ đến vấn đề này, cười nữa, quay người tiếp tục dẫn về phía trước:

      "Lúc về gửi ảnh chụp chung khi nãy cho nhé."

      " định làm gì?" - liếc .

      "Làm hình nền điện thoại." - suy nghĩ - " có Weibo Weixin, chỉ có thể dùng cách này khoe vợ thôi."

      Chử Điềm ngơ ngác nhìn bóng lưng trong giây lát, “Ôi” tiếng rồi nhào lên lưng . Từ Nghi cười khẽ khàng, thừa dịp khom lưng xuống cõng lên.


      Còn cách đỉnh núi đoạn rất dài, Từ Nghi cũng đặt xuống cứ mạch cõng lên núi. Như thể chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, về sau thậm chí còn cõng nặng gần năm mươi ký chạy nước rút. Chử Điềm bị tốc độ của dọa cho sợ đến mức phải đấm vào vai ý bảo dừng lại. ngờ tốc độ của Từ Nghi càng lúc càng nhanh, chạy hơi lên vùng đất bằng cách đỉnh núi chưa đến trăm mét.


      Chử Điềm vội vàng nhảy xuống khỏi vai , nhân lúc thở dốc đeo túi leo lên đỉnh núi. Quan sát rừng cây sum suê trong núi và thôn làng trùng trùng điệp điệp cách đó xa, nghe tiếng gió thổi vi vu bên tai, cảm giác tuyệt vời. Chử Điềm quay đầu lại vẫy vẫy tay với Từ Nghi, reo lên:

      "Em leo đến đây rồi!"

      Từ Nghi thể lực tiêu hao ít, nhìn giận đến mức nhịn được bật cười. Dù sao cũng là cõng đến đây mà, ít ra phải đợi cùng lên chứ.

      Chử Điềm lại vội vàng quay người, hai tay hợp lại thành chiếc loa đưa lên miệng hô to về phía xa xa:

      "Ông xã, em ."

      Sau đó lấy hơi, lại hô to thêm lần nữa:

      "Từ Nghi, em ."


      Dãy núi vọng lại tiếng từng hồi, Chử Điềm nheo mắt lắng nghe nhất thời cảm thấy hạnh phúc quá đỗi. quay đầu lại nhìn Từ Nghi, phát cũng chăm chú nhìn , nơi đáy mắt vốn luôn bình tĩnh phút giây này như dậy sóng mãnh liệt. Bỗng nhiên khẽ cười, giang rộng tay về phía .


      Nhìn ánh mắt , Chử Điềm cảm thấy trái tim mình loạn nhịp vang thình thịch thình thịch. kiềm nén rung động trong lòng, từ từ xuống, lúc cách mặt đất bước bỗng bị trượt chân, nhưng sau đó Từ Nghi đỡ lấy cánh tay , nhanh chóng kéo vào lòng .


      Chử Điềm còn chưa kịp phản ứng tay vòng qua siết chặt eo , môi chạm lên môi . ngẩng đầu hôn đáp lại, nhưng mọi quyền chủ động đều bị tước hết. Cả hai trao cho nháu nụ hôn nồng nàn và cháy bỏng, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập, đồng thời tay cũng siết chặt hơn, như thể giây sau họ hòa tan vào nhau vậy...
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28.

      đường trở về đột nhiên trời đổ cơn mưa. Chử Điềm ngồi phía trước có nón và được Từ Nghi che chở nên tình trạng thê thảm lắm, nhưng Từ Nghi cả người ướt sũng. Vậy mà sáng hôm sau Chử Điềm bỗng phát sốt. Đêm hôm qua trước khi ngủ, bởi vì mắc mưa sợ bị cảm nên uống trước thuốc cảm cúm rồi. Nhưng ngủ giấc dậy, vẫn có cảm giác đầu óc choáng váng cả người bủn rủn mỏi mệt, vừa kiểm tra nhiệt độ phát quả nhiên sốt rồi.


      Chỉ còn ngày nữa phải về nhà, quả Chử Điềm bội phục mình chết được. May mà nông trường có nhân viên y tế cho loại thuốc, sau khi Chử Điềm uống xong liền quấn kín chăn nằm giường chuẩn bị đổ mồ hôi ra cho hạ sốt. Thuốc hạ sốt có thành phần gây ngủ, Chử Điềm uống xong ngủ cả buổi sáng cho đến trưa mới tỉnh lại.

      Khi thức dậy thấy Từ Nghi ngồi bên cạnh, xem quyển sách. Chử Điềm định thừa dịp chú ý vén chăn lên cho mát chút. ngờ chân vừa nhúc nhích bị tay cản lại. ngẩng đầu xấu hồ lườm cái.


      "Dậy rồi à?" - vén sợi tóc ướt mồ hôi trán , lau mồ hôi cho , đưa tay thăm dò nhiệt độ trán - "Ừ, hết sốt rồi."


      Rốt cuộc thở phào nhõm. Chử Điềm nhìn dịu giọng hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi."


      "Đến giờ cơm trưa rồi. Em có muốn dậy ăn chút gì hay ?"


      Chử Điềm lắc đầu: "Em chưa đói."


      "Nhà ăn nghe em bị sốt nên làm cho em chút thức ăn giành cho người bệnh, nếm chút nhé?"

      Chử Điềm vẫn từ chối. Từ Nghi khẽ thở dài, cúi đầu nhìn :

      " chịu ăn gì cả, ngày mai mang bệnh về nhà đó."

      Hai chữ về nhà khuấy động đến Chử Điềm, sáp đến cọ vào tay Từ Nghi:

      " theo em về nhà ."

      "Sao vậy?" - khẽ hỏi, giơ tay kia vén từng sợi tóc rơi xuống trán ra sau ót.


      " biết." - Chử Điềm dựa vào cánh tay Từ Nghi, tựa như nỉ non: " muốn hai người ở hai nơi thôi."


      Nhìn , đột nhiên Từ Nghi mềm lòng. Tuy nhiên bản năng còn lại của người lính khiến nhanh chóng khôi phục lại tâm tình, vuốt tóc Chử Điềm:


      "Còn nhớ lúc chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu, có lần em tỏ tình với ?"


      ra câu này khẽ bật cười. Lẽ ra Chử Điềm vừa bị sốt đầu óc phải đặc quánh như hồ, nhưng nghe nhắc như vậy lập tức nhớ ra ngay. Khi ấy vừa quen biết bao lâu, có lần lỗ mãng liều lĩnh chạy đến doanh trại chặn lại, tỏ tình với .


      :

      " cần lo lắng về tinh thần giác ngộ của em, tốt xấu gì em cũng là người đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình quân lữ, em nhất định ủng hộ công việc của trăm phần trăm. Hai người hai nơi cũng thành vấn đề, kiểu xa như vậy mới đầy thử thách chứ. Em cam đoan với lập trường Đảng viên của , chúng ta chắc chắn đều là người chịu được thử thách..."


      Khi đó tại sao mình có thể năng hùng hồn như vậy? Có lẽ cảm thấy rất có khả năng là từ chối mình sao? Nhưng khi có được , dẫu chia lìa ngày đôi khi cũng cảm thấy khó mà chịu được.

      Chử Điềm nhụt chí:

      " có thể đừng dùng câu của em mà từ chối em được ?" - cho dù như vậy nhưng cũng có thể nuốt lời chứ, lời gió bay mà.


      Từ Nghi đành lòng trêu chọc nữa, an ủi: "Chờ khi trở về trung đoàn, đến lúc đó xin tùy quân, em có thể dọn đến sống ở khu gia thuộc *."

      Khu gia thuộc* là nơi ở do quân đội cung cấp cho người nhà của sĩ quan, thường là gần đơn vị công tác.

      " hả?"


      Mắt Chử Điềm sáng lên nhìn . Từ Nghi nhìn ánh mắt mong đợi như thế, nhịn được tạt cho gáo nước lạnh:


      "Nhưng đừng kỳ vọng lớn quá vào phòng ốc của khu gia thuộc, cấp bậc của chồng em quá thấp, chỉ được phân căn sáu mươi bảy mươi mét vuông thôi, như vậy có chịu ?"


      Khi được gọi về trung đoàn thiết giáp, lên chức tiểu đoàn phó, theo như chính sách, Chử Điềm quả có thể tùy quân rồi. Đây là chuyện biết trước khi tới nông trường, nhưng trước mặt nhắc đến bởi vì điều kiện bên đó quá tệ hại, sợ Chử Điềm chịu thiệt thòi. Theo như hoàn cảnh trưởng thành của , căn nhà sống đó cũng thể gọi là lớn.


      "Hơi , nhưng dù sao chỉ có hai người chúng ta sống, kiểu gì cũng đủ ở thôi." - Chử Điềm càng nghĩ càng phấn khởi - "Có thể mang ít đồ qua đó, đồ còn lại để ở nhà cũ, nếu cần lái xe về nhà lấy thôi. Đúng rồi, xe của em chắc là có thể lái đến đó chứ?"

      Từ Nghi buồn cười: "Có thể."

      Chử Điềm vỗ tay bôm bốp:


      "Vậy hoàn toàn thành vấn đề, giao thông thuận tiện là được rồi. Lúc đó mỗi tuần em có thể miễn cưỡng giảm bớt số lần ra ngoài, nhân tiện có thể tiết kiệm được mớ tiền."


      “Khu gia thuộc có tuyến xe buýt đặc biệt cần em lái xe." - Từ Nghi nhắc nhở .


      Chồng vẫn an tâm về khả năng lái xe của , có điều Chử Điềm thèm tranh cãi với , vui vẻ khen :

      "Vậy lái, dù sao lái cũng giỏi hơn em."


      Đáng lẽ chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng nghe như vậy, ngày tùy quân dường như ở trước mắt, mà còn là ngày tháng tươi đẹp khiến người ta hết lòng mong đợi.


      Từ Nghi hoàn hồn lại, thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, định khuyên rời giường ăn cơm, chợt thấy mặt Chử Điềm đột nhiên biến sắc, dè dặt, thấp thỏm nhìn .

      "Lúc trước với em là sau khi kết thúc ba tháng huấn luyện rời khỏi nông trường, trở về đơn vị cũ đúng ? gạt em chứ?"


      Phó quản đốc Từ: "..."

      Ngày hôm sau Chử Điềm chuẩn bị ra về, trận ốm đùng đùng kéo đến đỡ hơn nhiều.

      Ăn trưa xong, thu ghém đồ đạc, chuẩn bị xe nông trường trở về nội thành. Vừa mới xuống lầu, thấy Từ Nghi xách hai túinilon tới. :

      "Rau quả nông trường trồng ra, mấy chiến sĩ hái đưa đến, là biếu em mang về ăn thử."

      Chử Điềm cười cười:

      "Cám ơn họ thay em nhé."

      Sau khi Từ Nghi để đồ lên xe, quay người lại thấy Chử Điềm còn đứng nguyên tại chỗ như là đợi mình. Hôm nay mặc chiếc váy chiffon màu xanh nhạt hôm đến nông trường, tôn lên làn da trắng nõn. Ngày đến chỉ cố làm sao dỗ đừng tức giận, chưa kịp ngắm nghía, bây giờ nhìn cảm thấy đẹp vô cùng.


      Kỳ nghỉ phép thăm chồng ngắn ngủi như vậy, chỉ chớp mắt sắp phải về rồi. Từ Nghi bước đến trước mặt , hệt như hôm đó vừa thấy , biết phải gì, lúc lâu mới khẽ dặn dò:


      "Về đến nhà gọi điện thoại cho biết. Điện nước trong nhà xảy ra vấn đề gì đừng tự mình đụng vào, gọi điện thoại tìm người đến sửa. Lúc làm tốt nhất đừng tự mình lái xe, buổi tối về nhà ít nghịch máy vi tính với điện thoại thôi, ngủ sớm chút để dưỡng da. Còn nữa... Tiền muốn xài xài, nghèo đến mức nuôi nổi em."


      Chử Điềm vốn bị dặn dò hơi rầu rĩ, nhưng nghe thấy câu sau cùng, thậm chí chóp mũi hơi cay cay. Bây giờ… muốn bắt về nhà với mình quá.


      " ôm em cái ." - làm nũng với .

      Ánh mắt Từ Nghi đong đầy nét cười nhìn , vẫn nhúc nhích.

      Chử Điềm cho rằng sợ ảnh hưởng tốt, hơi bĩu môi: "Em đâu có bảo hôn em đâu."

      Đúng là... sợ . Từ Nghi bật cười, nhìn xung quanh, tiến lên ôm lấy vòng eo nhắn của , tiến lên hôn cái lên má rồi khẽ bên tai :

      "Cái này có tính là hoàn thành vượt mức nhiệm vụ ?"

      Chử Điềm ngoan ngoãn cọ cọ trước ngực , kiễng chân hôn lên khóe môi :

      "Chờ về nhà đấy."


      dòng nước ấm từ từ dâng lên trong lòng, Từ Nghi lại ôm thêm chút nữa mới chịu buông ra, để lên xe.


      Sau khi Chử Điềm ngồi lên xe, quay kiếng xuống, vẫy vẫy tay với . Từ Nghi trước sau vẫn mỉm cười, đưa tiễn thêm hai bước, vẫy tay chào .


      Khác với ngày đến, cuối cùng bầu trời hôm nay cũng quang đãng, mặt trời chói chang gieo nắng đến từng góc khắp nông trường. Từ Nghi đứng dưới ánh mặt trời, nhìn chiếc xe nhanh chóng lăn bánh tới cổng, xa dần xa dần rồi biến mất nơi khúc cua.


      Cuối cùng cũng tiễn xong, lần tạm biệt này đối với Chử Điềm mà có thể xem là viên mãn. Nhưng đối với Từ Nghi lại cảm thấy lòng mình như thiếu khoảng. thoáng hối hận, nên bảo đến đây, bởi vì... quá nhiễu loạn lòng quân …
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29.

      thăm chồng về, mùa hè cũng từ từ đến thành phố B.

      Ngày đầu làm lại, Chử Điềm nhận được thông báo của lão Lưu. Ông , vì phát triển lâu dài của công ty nên muốn điều vài người trong bộ phận bọn họ đến đại học Z thuộc thành phố tham gia chương trình đào tạo “Nguồn nhân lực” ngắn hạn, thời gian là thứ bảy, học trong vòng hai tháng.


      Nghe tin tức này, Phùng Kiêu Kiêu ngừng than khóc. Nhưng Chử Điềm khá bình tĩnh, dù sao đại học Z là trường nổi tiếng trong nước, công ty cử các đến hẳn là muốn bồi dưỡng cho các , dự trữ nhân lực. Vì vậy, Chử Điềm hề chống đối khóa học này như khóa huấn luyện quân .


      Buổi chiều tan sở, mình Chử Điềm ăn mứt hồ lô đứng ven đường chờ xe buýt. Lẽ ra định chung với Phùng Kiêu Kiêu, thế nhưng bé bỏng ấy lại bị mẹ ấy sắp xếp cho xem mắt.


      Ăn mứt xong, chuyến xe đợi vẫn còn chưa đến, Chử Điềm rảnh rỗi đến mức buồn chán, định bụng dạo siêu thị gần đó, mua chút thực phẩm, thuận đường xe điện ngầm về nhà. lúc vừa vừa thầm tính xem buổi tối ăn cái gì chiếc Volkswagen Phaeton bất chợt chạy đến bên cạnh .


      Chử Điềm bị chiếc xe này làm giật mình, đến khi thấy chủ xe là ai, nhất thời híp mắt lại. Là tên Triệu Hiểu Khải, ta hạ cửa kính xe chạy xuống, gỡ mắt kiếng ra, cào cào mái tóc tự cho là rất điển trai, sau đó nở nụ cười với .


      Chử Điềm nhìn ta, thiếu chút nữa nhịn được bật cười. Mấy ngày gặp, kiểu tóc vốn nghiêm chỉnh biến thành phong cách mào gà, còn làn da trông trắng nõn mịn màng biết được tẩy bao nhiêu lớp da chết nữa. Tóm lại, từ trong ra ngoài vẻ ẻo lả như phụ nữ.


      Nhìn ta, Chử Điềm cảm thấy khó chịu từ tận đáy lòng, nhất là hôm trở về từ thành phố T, tên này ngồi sau cứ giơ chân đạp vào ghế của , rất ghê tởm. Nhưng mà dù sao cũng là đồng nghiệp, kiềm chế phản cảm lại, ra vẻ thoải mái, thờ ơ bắt chuyện chào hỏi với ta:

      "Có chuyện gì ?"

      " đâu thế? Thuận đường tôi đưa em ." - Triệu Hiểu Khải nhiệt tình mời lên xe.

      Chử Điềm đủ khả năng đón nhận lời mời của gã này.

      cười, : "Cám ơn , chúng ta thuận đường, trước ."

      "Còn so đo chuyện này với tôi à? Tôi đặc biệt chở em thôi, được ?"

      hay , giống như việc ta chở là chuyện đáng vinh hạnh lắm vậy. Chử Điềm nén nỗi kích động muốn quắc mắt, với ta:

      " dám phiền , tôi vài bước đến trạm tàu điện ngầm rồi, vừa nhanh vừa tiện còn bị kẹt xe. về nhà cần thận nhé."

      Dứt lời, bỏ lại ta, thẳng về phía trước. Nhưng chưa được mấy bước, Triệu Hiểu Khải xuống xe đuổi theo. ta níu tay Chử Điềm:

      "Đừng mà, tôi còn có chuyện chưa với em nữa."

      Bị ta chạm vào, Chử Điềm sởn hết gai ốc. Phải biết rằng sau việc "thúc vào chỗ ngồi" lần đó, gặp ác mộng hai ngày liền. Chử Điềm gạt phăng tay ta ra, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng:

      "Đừng đụng tay đụng chân, có chuyện gì cứ ."

      Triểu Hiểu Khải nhìn chằm chằm trong giây lát, bỗng cười bất cần đời: " phải chứ Chử Điềm? Còn giả bộ vậy nữa hả?"

      "Tôi giả bộ cái gì chứ?" - lạnh lùng phản bác.

      "Được." - Triệu Hiểu Khải hơi mất kiên nhẫn - "Tôi hỏi em, em nhận ra tôi thích em đúng ?"

      " xin lỗi nhé." - Chử Điềm cười ha ha hai tiếng - "Tôi kết hôn rồi."

      "Tôi biết, phải là tên lính nghèo thôi sao?" - Triệu Hiểu Khải dửng dưng như - "Tôi với em này Chử Điềm, bây giờ lính chẳng đáng giá đâu, bản thân được tự do , mỗi tháng chỉ có chút tiền lương ít ỏi. Em xem lại bản thân em , em có thể chịu được cực khổ sao? Với số tiền lương còm cõi của chồng em có thể nuôi sống được em ?"


      Chử Điềm thờ ơ nhìn ta: "Cám ơn , dù tôi chết đói cũng phiền quan tâm."


      "Được, coi như là em kiên cường ." - Triệu Hiểu Khải nhướng mày, bỗng hạ giọng với - "Cho dù em có thể chịu được nghèo khó, nhưng chồng em hai ba tháng về, em cũng chịu được à?"

      ta xong, ánh mắt bỗng sáng ngời:

      " đó Chử Điềm, tôi rất thích em, nếu em muốn theo tôi tôi có thể lén lút dốc chút sức lực miễn phí giúp chồng em cũng được..."


      Lời còn chưa dứt bị Chử Điềm tát bạt tay. Triệu Hiểu Khải chưa kịp phòng bị nên bị ăn tát mạnh đến tai bị ù luôn, thiếu chút ngã lăn ra đất. Sau khi ta đứng vững, ôm mặt, nhìn Chử Điềm có chút khó tin, muốn chửi ầm lên, nhưng hành động vừa rồi khiến người xung quanh chú ý, chỉ có thể hạ giọng chất vấn:

      "Chết tiệt, dám đánh tôi à?"

      "Tôi đánh cái loại mồm chó mọc được ngà voi như đó."

      Chử Điềm hất cằm lên, lạnh lùng :

      "Tôi niệm tình là đồng nghiệp, muốn vạch mặt , nhưng ngờ lại là hạng người biết xấu hổ như vậy. Triệu Hiểu Khải, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi với . Thứ nhất, chồng tôi cao hơn , đẹp trai hơn và còn đàn ông hơn gấp cả vạn lần, tôi bị mù mới thích . Thứ hai, từ đến lớn cái tôi thiếu nhất là tiền. Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, hôn nhân của lính là được bảo vệ, cũng thể tùy tiện chửi bới quân nhân, chỉ điều này thôi cũng đủ để kiện rồi. cần sĩ diện là chuyện của , nhưng tôi khuyên , sau này đừng có ý đồ gì với tôi nữa, nếu tự gánh chịu hậu quả."


      Những lời này gằn từng chữ từng chữ, Triệu Hiểu Khải nghe đến mức đần ra, chờ ta kịp phản ứng, Chử Điềm quay người xa rồi.


      Về đến nhà, Chử Điềm mới thở phào nhõm. xòe tay ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mới vừa rồi hơi lo lắng, sợ Triệu Hiểu Khải tức nước vỡ bờ, tuy lường trước ta chẳng có can đảm đó.


      Chử Điềm lấy lại tinh thần, phát ra mình chẳng hề đói bụng chút nào. Từ bỏ ý định nấu cơm, quyết định gọi điện thoại cho Từ Nghi trước. như vậy cũng được xem là bị kinh sợ, muốn làm nũng để được dỗ dành an ủi.


      Chử Điềm hớn hở bấm số điện thoại Từ Nghi, chờ mãi bên kia mới bắt máy. nằm nhoài ghế salon, dịu dàng hỏi:

      " làm việc à?"

      "Xem thời ."

      Chử Điềm vui mừng, thấy chồng mình rất đáng , dạo gần đây có bao nhiêu người nghiêm túc xem thời chứ. Nhưng Từ Nghi lại xem, mà còn bỏ lỡ ngày nào.


      "Em nhớ lắm, có nhớ em ?" Tiếng Chử Điềm giống như dây điện thoại quấn lấy tay , dù người đàn ông nào nghe cũng thấy như bị mình bị trêu chọc trắng trợn.


      Quả nhiên bên này Từ Nghi cũng cảm thấy vậy, ngước mắt quan sát đám lính ngồi theo hàng xem tivi phía trước, câu với quản đốc nông trường rồi đứng dậy ra khỏi phòng sinh hoạt. Sau khi đóng cửa lại, mới cất tiếng chuyện với đầu bên kia:

      "Cố ý giở trò, muốn ăn đòn phải ?"

      Chử Điềm cười khúc khích:

      " cũng đâu có làm gì được em, em bây giờ là trời cao hoàng đế xa rồi."


      Từ Nghi có thể tưởng tượng ra bộ dạng vô cùng đắc ý lúc này của ở bên kia. Mỗi tối nông trường chẳng những sắp xếp cho các chiến sĩ xem thời , mà còn cầu cấp phải tham gia chung. Tối nào đều nghiêm chỉnh xem hết từ đầu đến cuối, Chử Điềm ở đây bảy tám ngày cũng biết chuyện này. Cho nên mới dám trêu ở đầu bên kia điện thoại như vậy. Nhưng lại thể xa, lại phải phòng bị người xung quanh nghe thấy, nên nghe điện thoại mà cứ như bị giày vò.


      Từ Nghi hắng hắng giọng, với Chử Điềm:

      " ghi lại chuyện này, trở về chúng ta tính toán sòng phẳng."


      lại uy hiếp trở về tính sổ với cơ đấy. Nhưng Chử Điềm chẳng hề tức giận, chết cái kiểu giả bộ đứng đắn này của . Trêu thêm lát Chử Điềm mới thỏa mãn cúp điện thoại, chuẩn bị nấu cơm. Còn đồng chí phó quản đốc Từ bị Chử Điềm vui vẻ cúp máy lại có chút bi thảm. mở cửa sổ cuối hành lang ra, hóng gió đêm ở nông trường lúc lâu mới có thể đè nén được ngọn lửa bốc lên trong người.


      Ngẫm nghĩ lại cảm thấy buồn cười, xinh đẹp như sao lại hề bị chướng ngại tâm lý giở trò lưu manh với người đàn ông như vậy chứ. Mà còn bị trêu chọc đến mức có phản ứng. đúng là... khiến người ta kháng cự được mà!


      Mở màn hình điện thoại di động ra, nhìn khuôn mặt cười ngọt ngào ảnh nền, khóe môi Từ Nghi thể khẽ cong lên.
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30.

      Sáng sớm thứ bảy, Chử Điềm đến đại học Z tham giam khóa huấn luyện. Chín giờ đúng mới vào học, lúc đến mới tám giờ ba mươi nhưng trong phòng học ngồi kín hơn phân nửa, khiến Chử Điềm khá kinh ngạc.


      Chử Điềm chọn chỗ ngồi cùng, mới vừa ngồi xuống Phùng Kiêu Kiêu cũng đến. Tóc tai nàng rối bù, có vẻ là dậy trễ chưa kịp chải chuốt, cầm bánh bao ăn ngấu nghiến. Lúc thấy Chử Điềm ánh mắt ấy bừng sáng.


      ấy vất vả nuốt bánh bao ngốn đầy trong miệng xuống, nhìn Chử Điềm mặc bộ đồ thể thao màu trắng ngà liền kêu lên:
      "Sao mặc đồ teen vậy."


      Chử Điềm cột mái tóc thành kiểu đuôi ngựa cao cao, cười rất đáng ghét:

      "Vất vả lắm mới được trở về sân trường đại học, đương nhiên là phải ăn mặc trẻ trung rồi."

      Phùng Kiêu Kiêu nhìn lại mình, nhất thời muốn để ý đến Chử Điềm nữa.


      lâu sau phòng học đầy người, có vài người vừa vào nhìn thấy vậy liền dứt khoát đứng nghe giảng. Chử Điềm khỏi khen thầm , vị giáo sư tên Phó Dục Ninh này quả nhiên phải người bình thường. Phải biết rằng đây là phòng học lớn nhất đại học Z, nhìn người người vẫn ngừng lục đục vào, cảm thấy lần sau có thể phải học ở hội trường lớn mất.


      Chử Điềm để giấy bút chuẩn bị lên bàn, rồi lấy điện thoại ra vội vàng gửi tin nhắn Weixin cho Từ Nghi. Đây là thói quen gần đây tập cho đồng chí phó quản đốc Từ Nghi. Mấy ngày ở nông trường, rảnh rỗi nhàm chán lên Weixin chuyện với bạn bè, bất chợt nhớ ra Từ Nghi còn chưa có Weixin, thế là tạo cho tài khoản với nick name là Gạch Ba Sao, còn dạy sử dụng như thế nào.


      Cho nên chuyện khiến Từ Nghi phải á khẩu xảy ra. Có đôi khi hai người ràng ở chung phòng nhưng muốn câu thôi cũng phải lên Weixin nhắn tin cho , còn bắt phải trả lời lại đó cho mới chịu.


      Có điều tại có ở bên cạnh , liên lạc bằng cách này vừa tiện lợi vừa kinh tế. mở hình đại diện Gạch Ba Sao ra, gõ vào: Meo Meo Meo.


      Tin nhắn quả chẳng có ý nghĩa gì, nhưng Chử Điềm lại thích thú. biết lúc này chắc chắn huấn luyện binh lính, quan tâm đến việc trả lời cho , nhưng lại muốn "quấy rầy" chút. Sau đó chờ khi thấy tin nhắn trả lời lại cho thôi. Vài ngày liên tục như vậy, cũng sớm thành thói quen của .


      Lúc cất điện thoại, Chử Điềm nhân tiện xem đồng hồ, chín giờ kém mười rồi. Bấy giờ, trong phòng học vang lên tiếng xôn xao nho , Phùng Kiêu Kiêu vốn cúi đầu chăm chú lướt Weibo vỗ vỗ cánh tay Chử Điềm:


      "Điềm Điềm, cậu xem người đó có phải Phó ?"


      Chử Điềm quay đầu lại, thấy người phụ nữ nhàng từ từ bước vào cửa lớp. Bà mặc chiếc váy màu xám đậm, để mái tóc ngắn năng động, sống mũi cao thẳng đeo cặp mắt kính gọng, ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng nõn, khóe môi hơi nhoẻn cười. đường vào lớp, bà vừa vừa chào hỏi những học sinh ngồi bên dưới, dáng vẻ tao nhã và phóng khoáng.


      " Phó nhìn khá trẻ nhỉ." - Phùng Kiêu Kiêu giọng khen ngợi bên tai - "Cậu đoán xem ấy bao nhiêu tuổi?"


      Chử Điềm chăm chú quan sát Phó Dục Ninh, nghe thấy câu hỏi liền trả lời chẳng hề suy nghĩ:

      "Chỉ tầm bốn mươi thôi."


      "Mới bốn mươi tuổi mà làm giáo sư rồi sao?" - Phùng Kiêu Kiêu cảm thấy khó tin, nhưng quay đầu nhìn lại dáng vẻ của Phó Dục Ninh, ấy cảm thấy cũng có thể là vậy.


      Dường như Phó Dục Ninh quen với việc bị người khác nhìn ngó, bà từ từ đến bục giảng, lúc ánh mắt lướt qua Chử Điềm hơi khựng lại.


      Thấy mình bị bà nhìn chăm chú, Chử Điềm nở nụ cười chào bà. biết tại sao mà lòng lại nghẹn ứ, nụ cười mặt cũng thoáng nét sợ hãi. Tuy nhiên ngờ lúc đó Phó Dục Ninh dừng bước, bà nâng gọng kiếng, đánh giá Chử Điềm vô cùng nghiêm túc, sau đó mới hắng giọng dịu dàng hỏi:


      "Em tên gì?"

      "Em ạ?" - Chử Điềm ngơ ngác chỉ chỉ mình - "Em tên Chử Điềm."

      "Chử Điềm." - Phó Dục Ninh cúi đầu khẽ lặp lại tên giống như xác nhận gì đó. lúc lâu sau bà dịu dàng cười với - "Tên rất hay."


      Trước nụ cười của bà, Chử Điềm như lọt vào sương mù, tròn xoe mắt nhìn Phùng Kiêu Kiêu: "Tên của mình hay lắm sao?"

      Phùng Kiêu Kiêu: "..."

      Hai người nhất trí cho rằng, giáo sư xinh đẹp này loạn trí rồi.


      Bởi vì khóa học nguồn nhân lực khá dài này liên quan tình hình thực tế của các công ty xí nghiệp, Phó Dục Ninh giảng rất sinh động, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, kết hợp lý luận và thực tiễn khiến người nghe cảm thấy thú vị, có thể đúc kết được kiến thức từ trong đó. Buổi giảng hai tiếng nhanh chóng trôi qua.


      Buổi trưa hai người chọn bừa quán ở cổng trường ăn tạm, sau đó tiếp tục lên lớp buổi chiều. Suốt bốn tiếng ròng rã, hai người chỉ ngồi nghiêm nghe giảng thôi thấy mệt lử, mà Phó Dục Ninh đứng bục giảng chẳng hề mệt mỏi chút nào, có điều tiếng hơi khàn khàn. Lúc kết thúc, bà còn đứng bục đưa mặt nhìn học viên rời khỏi lớp.


      Chử Điềm cố ý cuối cùng, bởi vì muốn cảm ơn với Phó Dục Ninh. ngờ Phó Dục Ninh vừa nhìn thấy khẽ cười tiếng, vẫy vẫy tay với .


      " Phó." - Lần này Chử Điềm chủ động thân thiện lịch chào Phó Dục Ninh.

      "Em định về nhà sao?" - Phó Dục Ninh nhìn hỏi - " về thế nào?"

      "Ngồi xe điện ngầm rồi chuyển xe buýt ạ." - Chử Điềm ngoan ngoãn đáp lời.

      "Phiền vậy à..." - Phó Dục Ninh khẽ thở dài - "Nhà ở đâu?"

      "... Ở khu phố cũ, đường Phùng Thủy ạ."

      "Vậy cũng thuận đường với , đưa em về đoạn nhé?"

      “…”

      Sao Phó này lại thân thiết như quen từ lâu rồi nhỉ? Chử Điềm thoáng do dự, suy nghĩ làm sao từ chối nghe thấy bà khẽ cười tiếng.


      "Có phải thấy nhiệt tình quá mức ?" - Bà vạch trần ý nghĩ của .


      Chử Điềm đỏ mặt, sao quên mất người trước mặt này là giáo sư chuyên ngành nghiên cứu chứ. ngẫm nghĩ rồi :

      " làm phiền , Phó, tự em về nhà được, em còn muốn dạo chút."

      "Buổi tối em ăn cơm mình à?" - Phó Dục Ninh bỗng hỏi.


      Chử Điềm hơi sửng sốt. Từ nãy giờ đâu có đến điều này? Sao bà lại biết được? Từ vẻ mặt của à?


      Nhìn Chử Điềm trố mắt, rốt cuộc Phó Dục Ninh bật cười, nỡ trêu chọc nữa:

      "Điềm Điềm, là con chưa nghe về à?"

      Vậy mà bà lại gọi là... Điềm Điềm?

      Chử Điềm nghiêm túc nhìn bà:

      "Sếp em cho em biết chịu trách nhiệm giảng dạy cho bọn em, những thứ khác em biết..."

      Tuy Phó Dục Ninh dự đoán được nhưng vẫn bất mãn “Hừ” tiếng:

      " như vậy là Từ Nghi chưa hề nhắc gì đến trước mặt con à?"

      Từ Nghi ư? Sao lại kéo vào? Phó Dục Ninh biết Từ Nghi à?

      Chử Điềm nheo mắt lại đánh giá Phó Dục Ninh, rốt cuộc nhớ ra:

      "Chẳng lẽ út làm giảng viên đại học Z mà Từ Nghi ?"


      Phó Dục Ninh hất cằm lên:

      "Đúng vậy, út của nó, cũng là út của con."

      "Nhưng mà, họ của ..."

      " theo họ mẹ, cho nên họ Phó."


      Chử Điềm hoàn toàn ngây ngốc. Trước khi kết hôn Từ Nghi chỉ sơ qua về tình cảnh Từ gia. Lúc đó thời gian gấp rút, có điều kiện gặp mặt hết từng người. cũng chỉ biết người dạy học ở đại học Z, nhưng ngờ là siêu đến mức độ này.


      nhìn Phó Dục Ninh, biết gì cho phải. Trái lại Phó Dục Ninh thu dọn xong xuống bục giảng, khoác cánh tay cười tít mắt :


      " sớm nghe thằng nhóc đó kết hôn rồi, nhưng nó vẫn chưa rảnh dẫn con đến cho bọn gặp, thế mà hôm nay lại bị bắt được. thôi, về nhà cho ông xã biết mặt.”

      Chử Điềm im lặng, trong lòng mắng Từ Nghi cả nghìn lần.
      hamaxink, Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :