1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bầy hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 76.1

      Hành lang ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.

      Sau khi đưa Chử Điềm đến bệnh viện, Phùng Kiêu Kiêu đứng ngồi yên chờ ở ngoài. lâu sau, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng cũng chạy đến. Nghe Phùng Kiêu Kiêu kể ngọn nguồn, Từ Kiến Hằng nhịn được trừng mắt nhìn vợ, bắt đầu trách bà:

      bà đừng gọi điện thoại cho Chử Điềm, chuyện còn chưa đến đâu gì mà ? Bây giờ tốt rồi, con dâu sợ đến mức cũng vào viện, lỡ như có chuyện gì xấu, bà có mà khóc.”

      Giờ phút này Tống Khả Như chẳng nổi câu, tâm trạng của bà quá phức tạp, phức tạp đến mức chỉ có thể diễn tả bằng nước mắt. Sau khi Từ Kiến Hằng cảm ơn Phùng Kiêu Kiêu, nhìn dáng vẻ vợ khóc thút thít có chút bất đắc dĩ nhắc nhở bà:

      “Được rồi, đừng khóc nữa, mau gọi điện thoại cho Từ Nghi . Điềm Điềm như vậy rồi, tôi tin nó trở về, đến lúc đó bà bắt nó lại hỏi cho được sao?”

      “Gọi rồi, đường gọi rồi.” - Tống Khả Như , nước mắt lại lăn xuống - “ tại tôi lo lắng cho Điềm Điềm, sợ nó có chuyện gì xấu xảy ra.”

      Từ Kiến Hằng cũng nữa, ôm bả vai vợ mình, lặng lẽ an ủi.


      Phùng Kiêu Kiêu ở bên cạnh nhìn, mấy lần muốn Chử Điềm có thể mang thai. Nhưng trong lòng cũng sợ, sợ Điềm Điềm mang thai khiến hai ông bà mừng hụt. Lại sợ Điềm Điềm mang thai nhưng lại xảy ra chuyện gì khiến họ lo lắng. dứt khoát gì cả, chờ với họ.


      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc có bác sĩ ra, tháo khẩu trang xuống, kêu người nhà của Chử Điềm. Bấy giờ Tống Khả Như khôi phục lý trí, vội vàng bước đến:

      “Bác sĩ, tôi là mẹ chồng của Điềm Điềm, con dâu tôi nó…”

      “Mang thai rồi, hơn mười tuần. có vấn đề gì lớn, hơi thiếu máu, trở về phải bồi bổ nhiều hơn.”


      Nghe xong lời bác sĩ , Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng đều ngây dại, chỉ có Phùng Kiêu Kiêu trong góc thở phào nhõm. bước đến, cười rạng rỡ chúc mừng Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng:

      “Chú dì, chúc mừng chú dì có cháu trai cháu bế rồi.”


      Cháu trai cháu . Từ này biết làm sao chọc trúng Tống Khả Như, thoáng cái bà tỉnh hồn lại, nước mắt lã chã rơi xuống đất. Phùng Kiêu Kiêu hoảng hốt, vốn tưởng bà vui mừng rơi lệ lại ngờ Tống Khả Như khóc càng thảm thiết hơn, cả người co giật như rút lại, vẫn là Từ Kiến Hằng đứng tiện từ từ đến ôm lấy bà mới để bà ngã lăn ra đất.

      “Lão Từ…”

      Nức nở kêu lên hai chữ này, lời còn lại Tống Khả Như ra được nữa. Mắt Từ Kiến Hằng cũng đỏ, ông trấn an Tống Khả Như như đứa trẻ, tiếng nghẹn ngào:

      “Được rồi, đừng khóc nữa. Điềm Điềm sao, đứa bé cũng sao…”


      Phùng Kiêu Kiêu hiểu vì sao hai vị trưởng bối này lại xúc động như thế, phản ứng còn lớn hơn gia đình bình thường chút. Nhưng thấy cảnh tượng như vậy, rất cảm động. Tự đáy lòng hâm mộ Chử Điềm, lấy chồng tốt, có thể thai nghén sinh mệnh vì người mình tốt.


      lát sau, Chử Điềm tỉnh lại, được đưa vào phòng bệnh bình thường. Tuy lúc trước có chút phỏng đoán mơ hồ, nhưng sau khi biết tin mình chính xác mang thai, cả người Chử Điềm trở nên choáng váng. vuốt ve bụng mình, trông lớn hơn lúc trước. Nhưng bây giờ là mùa đông, rất ít khi mặc quần áo bó, cũng để ý cho lắm. Mang thai, mang thai ư?


      Nhìn vẻ mặt Chử Điềm, Tống Khả Như cho rằng sợ liền dịu dàng an ủi:

      “Bác sĩ có việc gì lớn, chỉ hơi thiếu máu thôi.” - bà vừa vừa đánh giá Chử Điềm từ xuống dưới - “Đúng là gầy quá, mấy thứ mua cho con lúc trước con ăn sao?”

      Chử Điềm vẫn còn chút mê man:

      “Mẹ, bác sĩ con mang thai sao?”

      câu khiến tất cả mọi người đều bật cười.

      “Chuyện này còn giả nữa sao?” - Tống Khả Như dém góc chăn cho - “Bây giờ con cần nghĩ gì cả, dưỡng thai tốt. Bên phía công ty có thể đừng …”


      Thấy vợ càng càng xa, Từ Kiến Hằng ngăn lại đúng lúc:

      “Được rồi, bà đừng khiến Chử Điềm chịu áp lực lớn như vậy. Nếu thân thể nó tốt cứ làm việc như bình thường, thể bởi vì mang thai mà làm gì hết.”

      Tống Khả Như vội :

      “Cũng tốt, xem tình trạng sức khỏe của Điềm Điềm thế nào .”


      Ba mẹ chồng bàn bạc rất lâu, Chử Điềm chẳng hề nghe lọt câu. Mang thai, mang thai rồi, vào lúc này, vào lúc Từ Nghi muốn đại đội đặc chủng. Đầu óc vừa tỉnh táo, Chử Điềm gọi mẹ chồng vui mừng quá đỗi:

      “Mẹ, chuyện con mang thai Từ Nghi biết ?”

      “Vẫn chưa biết.” - Tống Khả Như –-“Vừa rồi định gọi điện thoại báo cho nó nhưng ai nghe. Chắc hẳn đường , nó nghe tin con ngất xỉu đường trở về đấy.”

      “Vậy… chuyện khi nãy mẹ ấy muốn đại đội đặc chủng?”

      Nụ cười mặt Tống Khả Như thoáng chốc tan biết:

      “Mẹ cũng nghe người ta như vậy, biết có phải là , chờ nó về rồi hỏi cho .”

      Hỏi? Hỏi thế nào? Nếu quyết định , có thể giữ được sao? Lấy con giữ lại à? Chử Điềm xác định được.


      Lúc mọi người ở đây vừa mừng vừa lo, Từ Nghi lái xe chạy đến bệnh viện.

      Khi nhận được điện thoại của mẹ, mới ra khỏi văn phòng làm việc của Cố Hoài Việt, cúp điện thoại kịp xin cả phép lập tức lái xe Cố Hoài Việt chạy thẳng đến bệnh viện. Thế nhưng giao thông trong khu vực thành phố hơi tắc nghẽn, nửa giờ sau mới chạy đến bệnh viện.


      Đến quầy lễ tân hỏi phòng bệnh của Chử Điềm, liền chạy mạch kịp thở lên lầu bốn. Còn chưa tìm được phòng bệnh chạm mặt Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng. Gần tháng gặp con trai, hai vợ chồng nhất thời cũng biết gì với Từ Nghi. Nhưng Từ Nghi liền bước đến hỏi:

      “Chử Điềm thế nào rồi ạ?”

      Vừa nhắc đến chuyện này, Tống Khả Như nổi giận:

      “Con còn biết xấu hổ à, Điềm Điềm ngất xỉu tất cả đều là vì con.”

      Mắng câu này vành mắt bà liền đỏ lên. Thấy mẹ như vậy, Từ Nghi càng thêm sốt ruột:

      “Mẹ, mẹ khoan khóc , Điềm Điềm ấy rốt cuộc có sao ?”

      sao.” - Từ Kiến Hằng trầm giọng - “Bị chút kinh sợ nên ngất xỉu. Chẳng biết cậu làm cái gì, vợ mình cũng chăm sóc được. Cậu có biết Điềm Điềm thiếu máu ?”

      Quả biết. Từ Nghi mím môi dưới đáp:

      “Con thăm ấy.”

      , ngon ngọt dỗ dành nó.” - Từ Kiến Hằng - “Bác sĩ nó mang thai, mười tuần rồi.”

      Mang thai? Từ Nghi quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn ba mình. Khuôn mặt luôn nghiêm túc rốt cuộc thoáng chút nét cười, Từ Kiến Hằng ôn hòa :

      “Từ Nghi, con sắp làm cha rồi.”


      Từ Nghi cảm thấy đầu óc mình như nổ ầm, nước mắt lên luồng sáng, gần như đứng vững. đưa tay chống lên tường, vẻ mặt phức tạp, có khó tin, cũng có vui mừng khôn xiết cố gắng kiềm chế. Hai tâm trạng đan xen ùa đến, suýt nữa khó mà tiếp nhận. liếc mắt nhìn cha mẹ, chẳng thốt nổi câu, quay người vào phòng bệnh.


      Trong phòng bệnh, Phùng Kiêu Kiêu vắt hết óc dỗ Chử Điềm vui vẻ. Nhưng trước sau Chử Điềm vẫn vui nổi, uổng phí khổ tâm của nàng.


      “Điềm Điềm, cậu như vậy được.” - Phùng Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn - “ nghe bác sĩ sao, tâm trạng của người mẹ có ảnh hưởng rất lớn đến phát triển khỏe mạnh của đứa bé.”


      Chử Điềm dẩu môi. Ba của đứa con sắp chạy trốn rồi, tâm trạng có thể tốt được sao? Vả lại, còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nghĩ đến cuộc sống sau này, vô cớ cảm thấy hoảng hốt.

      “Kiêu Kiêu, cậu sờ thử tim mình có phải đập rất nhanh hay ?”

      Phùng Kiêu Kiêu chẳng hề để ý đến , cho rằng giả bộ:

      “Có thể là trong tiềm thức cậu quá vui mừng, cho nên nhịp tim mới tăng tốc. Lập tức khỏi ngay, cậu có muốn nằm chút ?”

      Chử Điềm lắc đầu, nhìn ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ, trong lòng có chút hoang mang bất định. Hồi lâu khẽ cất tiếng:

      “Kiêu Kiêu, mình muốn đứa bé này lắm.”


      Phùng Kiêu Kiêu kinh hãi lập tức bật dậy khỏi ghế:

      “Chử Điềm, cậu đừng nghĩ lung tung. Cậu thấy dáng vẻ vui mừng của ba chồng và mẹ chồng cậu khi nãy à. Nếu cậu muốn đứa bé này, cậu có tin họ dám nhảy từ lầu này xuống ?”


      Chử Điềm vừa nghe lời này biết Phùng Kiêu Kiêu hiểu lầm ý rồi. Vừa định giải thích cửa đột ngột mở ra, người vào. Khi thấy người này, và Phùng Kiêu Kiêu đều ngây dại. Sau đó Phùng Kiêu Kiêu phản ứng lại trước, nàng đứng lên rời như chạy trốn.
      Jan Bùi thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 76.2

      Trong phòng chỉ còn lại hai người Chử Điềm và Từ Nghi. Đôi vợ chồng son vừa được thăng chức làm ba mẹ ngơ ngác nhìn nhau.

      Từ Nghi chạy mạch đến đây, giờ phút này vẫn còn chưa ổn định lại hơi thở. Nhìn nhau chốc lát với Chử Điềm, rạng rỡ cười, đến bên giường. Nhưng mặt Chử Điềm chẳng có chút vui vẻ gì, giận dữ lườm Từ Nghi cái, quay đầu chỗ khác.

      “Điềm Điềm” - Từ Nghi khẽ gọi , thấy để ý đến liền vịn bả vai , nhàng quay lại - “Bà xã?”

      Chử Điềm hất hai tay ra:

      đừng chạm vào em.”

      Dẩu môi bốn chữ này xong, nước mắt liền kiềm được rơi xuống. Từ Nghi có chút tình hình, nhưng thấy Chử Điềm khóc, phản ứng đầu tiên vẫn là lau nước mắt cho .

      “Sao lại khóc?”

      Giọng vô cùng dịu dàng, càng như vậy càng khiến Chử Điềm muốn khóc. ra sức trốn khỏi tay , tránh được liền mắng :

      “Từ Nghi, là tên lừa gạt. Hai ngày trước còn cam đoan ngon lành với em, hôm nay liền lập tức lén gạt em. Em muốn sinh con cho . tránh ra.”

      Từ Nghi nghe hiểu ra sao, bóp chặt bả vai , tránh để tâm trạng quá kích động tổn thương đến bản thân:

      lén gạt em gì chứ?”

      còn hỏi hả?” - Chử Điềm đỏ mắt trừng - “Có phải muốn đại đội đặc chủng ? Có phải ?”

      Từ Nghi nhướng mày, nhanh chóng buông ra:

      “Em biết cả rồi?”

      “Em thể biết sao? định giấu diếm em đến khi nào?”

      Nếu người có chút sức lực sớm cắn vào cánh tay rồi. ngờ đau lòng như vậy nhưng người đàn ông trước mặt này lại cười.

      định giấu em, vốn định lần này nghỉ phép về nhà cho em biết.”

      ràng Chử Điềm tin, biểu cảm “lại chơi trò này, em tin nữa mới là con ngốc” vẻ mặt.

      mà.” - Từ Nghi cam đoan với - “ phải bị điều , có điều phải là đại đội đặc chủng.”

      Chử Điềm vừa nghe tin này, tim lại thót lên:

      “Vậy là đâu?”

      Từ Nghi nhìn Chử Điềm, định lau giọt nước mắt nơi khóe mắt nhưng lại bị đẩy ra chút nể tình. có cách nào, đành :

      “Hôm nay sư bộ vừa ra lệnh, cử Lục Chi bồi dưỡng, thời hạn là năm rưỡi.” - quan sát vẻ mặt Chử Điềm, lại bổ sung - “Là Lục Chi ở ngoại ô thành phố B, cách khu gia thuộc của chúng ta chỉ nửa giờ. Lộ trình gần, mà bình thường thời gian cũng dư dả hơn chút.”

      Chử Điềm bị việc đột nhiên rơi xuống làm choáng váng, ngơ ngác hỏi:

      đồng ý rồi hả?”

      suy nghĩ hai ngày.” - - “Bởi vì bên dượng út có viện nghiên cứu cũng tuyển người, lúc trước khi học từng theo dượng làm nghiên cứu tương quan, từng viết hai ba bài, nên dượng hi vọng có thể đến đó.”

      “…”

      Chử Điềm nhìn chồng , biết phải gì.

      Từ Nghi nhìn dáng vẻ trố mắt vô cùng muốn ôm hôn vài cái. Có điều suy nghĩ đến tình huống đặc biệt trước mắt của , đành nhịn xuống. lau nước mắt mặt , dịu dàng :

      “Những chuyện này em cần suy nghĩ, em chỉ cần biết, dù lựa chọn thế nào cũng cách xa em là được.”


      Chử Điềm nhìn chằm chằm lúc lâu, đột nhiên cúi đầu, vùi vào hai chân để gập, tiếp theo nghe thấy tiếng khóc nức nở. Từ Nghi nhịn được, đáy mắt có chút ẩm ướt.

      “Đừng khóc được ?” - ôm lấy - “ phải sao?”

      “Nhưng bao giờ cũng vậy.” - Chử Điềm khó chịu vô cùng - “Chuyện gì cũng với em, đều gạt em cả. Từ Nghi, bao giờ cũng vậy.”

      Từ Nghi khẽ thở dài:

      nghĩ chuyện có kết quả rồi mới với em, muốn khiến em lo lắng theo.”

      muốn khiến người ta lo lắng phải cho em biết, hỏi ý kiến em chứ.”

      “Lần sau biết.” - Từ Nghi nhận sai với thái dộ vô cùng thành khẩn, hỏi - “Vậy bà Từ, em chịu cho đại đội đặc chủng ?”

      Chử Điềm vội vàng lắc đầu:

      “Em muốn.”

      Từ Nghi cười, có chút bất đắc dĩ:

      biết rồi, .”

      cúi đầu hôn , giọng có chút mơ hồ giữa răng môi quất quýt - “ đâu hết, ở đây với em.”


      Khóc hơn nửa giờ, cảm xúc Chử Điềm cuối cùng ổn định lại. Từ Nghi canh giữ bên người nửa bước rời, dỗ ngủ. Nhưng Chử Điềm ngủ được, cọ cọ trong lồng ngực , dấy lên ngọn lửa khiến Từ Nghi có phản ứng, áp vào trong ngực vân vê hồi, hôn đến mức thở ra hơi rồi mới buông ra.

      Cảm nhận được biến hóa ở người dưới của , Chử Điềm khẽ “hừ”:

      “Đều tại , thế giới hai người của chúng ta đều bị mất.”


      Từ Nghi cũng có chút tiếc nuối vì đứa con này đến hơi sớm, nhưng càng khát vọng làm cha hơn, nên câu nào chỉ hôn Chử Điềm. Ở trong lồng ngực , Chử Điềm ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn :

      đại đội đặc chủng hả?”

      hỏi bao nhiêu lần rồi.” - thấy miệng Chử Điềm dẩu lên, Từ Nghi cười cười, kề vào trán khẽ - “ .”

      ra nếu muốn cũng có thể …” - Chử Điềm có chút rối rắm - “Có điều phải là mấy năm này, con còn mà, cần có ba.”


      xong, ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt khẩn cầu. Từ Nghi biết trong đầu óc nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì, để loại bỏ ý nghĩ và bất an trong , chân thành và nghiêm túc :


      mà. Dù lựa chọn Lục Chi hay dượng út, cũng ôm thành tích lần này đến đó, nên trong khoảng thời gian ngắn thể nào điều động nữa. Nếu như bắn phát đổi hố, như vậy đến cuối cùng chẳng làm được gì cả. Cho nên Điềm Điềm à, bây giờ cầu của về công việc phải là nghe có hay, có thể thăng chức nhanh hay mà là ổn định, thiết thực. Nghe hiểu ?”

      Nghe hiểu rồi, hoàn toàn nghe hiểu rồi. Chử Điềm vô cùng vui vẻ, quàng qua cổ , cụng vào đầu cái mạnh. Từ Nghi hơi mỉm cười:

      “… Đồ ngốc.”
      hamaxinkJan Bùi thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 76.3

      Đến tối, Từ Nghi mới dỗ Chử Điềm ngủ được. Bởi vì sau khi tỉnh lại, cả người đều rất phấn khởi, kéo hỏi sinh con trai sao, sinh con sao, hoàn toàn quên mất lúc trước bản thân muốn có con. Từ Nghi biết trước đó nghĩ như vậy là vì đủ cảm giác an toàn, nên nhắc lại nữa.


      Vất vả lắm mới ngủ, Từ Nghi rón rén trở mình xuống giường, chuẩn bị đến phòng vệ sinh. Kết qua ra cửa phát ba và mẹ ngồi băng ghế ngoài phòng bệnh, biết ngồi bao lâu rồi.

      “Ba, mẹ, sao ba mẹ còn ngồi ở đây?”

      “Điềm Điềm thế nào rồi?” - Từ Kiến Hằng hỏi:

      sao, ngủ rồi ạ.” - Từ Nghi - “Hôm nay ba mẹ cũng cực khổ rồi, mau chóng về nhà nghỉ ngơi ạ, con ở đây trông Điềm Điềm, mai đưa ấy về nhà.”


      Từ Kiến Hằng gật đầu , nhưng hai người chẳng ai nhúc nhích. Từ Nghi nhìn chân ba mình, khẽ hỏi:

      “Ba, chân ba lành chưa?”

      Từ Kiến Hằng “à” tiếng:

      “Ồ, con chân ba à, lành nhiều rồi, lành nhiều rồi.”


      Ông vừa vừa đứng dậy, cần Từ Nghi dìu, từ từ đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng vờ như nhìn phong cảnh bên ngoài. Từ Nghi thoáng do dự, qua đó. nhìn mẹ mình, tần ngần biết có nên giải thích với bà xem vì sao lúc trước ba nằm viện mà bà gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy nhưng đều nhận hay . Lời ra khỏi miệng lại trở thành:

      “Mẹ, mẹ và ba trở về , trễ chút nữa trời lạnh đấy.”

      Tống Khả Như để ý đến lời , ngẩng đầu hỏi thẳng:

      “Mẹ hỏi con, tại tình trạng Điềm Điềm thế này, con còn muốn đại đội đặc chủng sao?

      Từ Nghi hơi giật mình:

      “Sao mẹ cũng…”

      “Đúng, mẹ biết rồi, mẹ muốn hỏi con vấn đề này, xem con trả lời mẹ thế nào.” - thấy lời nào, Tống Khả Như liền truy hỏi - “Bây giờ phải là mẹ suy nghĩ cho mẹ và ba con, con đừng quên con kết hôn, còn có Điềm Điềm.”


      Kiêng dè Điềm Điềm, giọng bà đè nén xuống rất khẽ, nhưng sức lực chẳng hề giảm bớt chút nào, mặt đỏ bừng hết cả. Suốt buổi chiều Từ Nghi đều trả lời vấn đề này đến mức mệt mỏi thôi. nhìn mẹ, thuật lại đầu đuôi câu trả lời với Chử Điềm cho mẹ nghe. Cuối cùng nhịn được lại hỏi:

      “Tin kia cũng là mẹ cho Điềm Điềm ạ?”

      “Là mẹ với nó.” - sau khi kinh ngạc , dần nén nỗi vui sướng xuống đáy lòng, Tống Khả Như nghiêm mặt nhìn - “Sao hả, muốn trách mẹ tự chủ trương làm vợ con kinh sợ à?”


      Từ Nghi có chút nhức đầu. biết, đây là cách chuyện đặc biệt của giáo sư Tống, rất ràng là bà hối hận, nhưng giành ra trước , khiến nghẹn đến khó chịu nhưng phản đối được.

      “Mẹ, phải là con trách mẹ. Con muốn hỏi là những tin tức này mẹ nghe được từ đâu?”


      “Con hỏi mẹ trân cái mặt già này với con. Là người bạn học cũ của con lúc học trường quân đội, tại cậu ta làm cùng sư đoàn với con, mẹ và mẹ cậu ta quen biết nên thường thông qua cậu ta hỏi thăm tình hình của con. Sao hả, có phải cảm thấy mẹ làm con mất mặt ?”


      Tống Khả Như sẵng giọng , nhưng hốc mắt đỏ lên. Từ Nghi biết đại khái là ai rồi. im lặng hồi lâu, đột nhiên đưa tay xoa bả vai Tống Khả Như, khẽ :

      phải con chê mẹ làm con mất mặt, chẳng qua sau này đừng phiền người ta vậy nữa, mẹ muốn biết gì cứ hỏi thẳng con là được.”

      Tống Khả Như hất tay ra:

      “Hỏi con à? Mẹ cũng muốn đấy! Nhưng tự con xem lại mình , mẹ gọi cho con nhiều lần như vậy, con nghe mấy lần?”


      xong nước mắt liền rơi xuống, đành nhanh chóng quay mặt , để Từ Nghi nhìn thấy. Giọt nước mắt đó khiến thần kinh Từ Nghi đau nhói, để tay lên ngực tự hỏi, lời nào có thể .


      May mà Từ Kiến Hằng đến, phá vỡ cục diện bế tắc của hai người họ. Ông ôm chặt bả vai vợ, giọng khuyên bà:

      “Được rồi, đừng suốt ngày phân cao thấp với bọn nữa. Để Điềm Điềm dưỡng thai cho tốt, chúng ta trước , ngày còn dài mà.”


      Dứt lời, ông buồn nhìn đến Từ Nghi, ôm vai Tống Khả Như bỏ . Đến lúc hai người xa, Từ Nghi mới ngẩng đầu. Nhìn bóng lưng ba mẹ càng lúc càng xa, có nỗi phiền muộn nên lời luẩn quẩn trong lòng. Khoảng cách giữa và ba mẹ quá lớn, phải chốc là có thể gạt bỏ. Tuy nhiên có câu ba rất đúng, còn nhiều thời gian mà.


      Nháy mắt, cái gai nghẹn trong lòng bỗng nhiên được nhổ tận gốc. Tuy có chút đau đớn nhưng tin từ từ được chữa khỏi.
      hamaxinkJan Bùi thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 78.

      Ở bệnh viện hai ngày, Chử Điềm về nhà bắt đầu cuộc sống dưỡng thai. Lần này trở về, phát tình thế có chút thay đổi. Như hôm xuất viện, dưới lời hứa của Từ Nghi, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng ở lại nhà ăn bữa cơm trưa. Nếu là trước kia, chuyện này gần như là khỏi cần phải nghĩ, nhưng bây giờ có vẻ là lẽ vô cùng đương nhiên. Mấy ngày sau ba mẹ chồng lại đến nhà đưa cho đống thực phẩm dinh dưỡng, Từ Nghi cũng từ chối.


      Dĩ nhiên, trong lòng biết nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, cũng là vì đứa bé trong bụng thôi. Nghĩ đến đây, khỏi bật cười, đứa con bảo bối này quả chính là Định Hải Thần Châm(*) của nhà này.

      (*) Định Hải Thần Châm hay còn gọi là gậy kim như ý của Tôn Ngộ cướp từ Đông Hải Long Vương, có tác dụng trấn biển.


      Về đến nhà chưa được mấy ngày, Từ Nghi liền nhận được điện thoại của sư đoàn A, là lệnh cử học được đưa xuống, bảo về ban cán bộ của sư đoàn báo cáo công tác, trong tuần đến Lục Chỉ trình diện. Cũng vào lúc này Chử Điềm mới biết được từ chối lời mời của dượng út để Lục Chỉ.


      Hỏi đến nguyên nhân, cũng chỉ hời hợt dẫn binh chưa đủ. Đột nhiên Chử Điềm hiểu , trong lòng có niềm tiếc nuối. Nếu là trước đây, có lẽ vẫn thể hiểu được nổi cố chấp này của , hoặc là nghiện dẫn binh. Nhưng hôm đó nghe chuyện điện thoại nhiều như vậy, nghĩ đến lời về thời kỳ nản lòng lúc mới vừa đến đại đội cảnh vệ cơ quan tổng bộ, làm nửa năm cũng biết hết toàn bộ cấp dưới, biết vẫn muốn bù đắp niềm tiếc nuối này. Chử Điềm chẳng có suy nghĩ gì, nhưng Từ Nghi yên lòng để mang thai ở nhà mình, tạm thời đưa đến hoa viên Sâm Giang ở với ba mẹ mình.


      Có hàng loạt đệm lót từ trước, Chử Điềm hề cảm thấy bất ngờ, đêm đó sửa soạn đồ cần đem theo. Thấy thản nhiên như vậy trái lại Từ Nghi thích ứng được, giữ tay lại hỏi:

      “Đồng ý hả?”

      còn tưởng rằng phải phí chút miệng lưỡi, dù sao quen chểnh mảng, chắc chắn quen bị trưởng bối quản giáo.

      “Tất cả vì đứa con bảo bối của chứ sao.” - Chử Điềm , dẩu môi - “Em chẳng muốn lúc học còn kéo bước lại để lo lắng vì em đâu.”

      Từ Nghi cười:

      lo lắng cái gì.” - kề trán vào nhau, hôn – “Em nghe lời như vậy chẳng lo lắng chút nào.”


      Hôm sau, sau khi đưa cả người và hành lý Chử Điềm đến hoa viên Sâm Giang, Từ Nghi liền chạy về sư đoàn A làm thủ tục. Chử Điềm cũng chính thức ở nhà ba mẹ chồng, chịu đựng thời kỳ bắt đầu những ngày mài hơp. ở đâu cũng được hưởng thụ, trong nhà có dì giúp việc, tất cả mọi chuyện đều cần đụng tay, chỉ cần để ý an tâm dưỡng thai.


      Bởi vì thời gian đến Lục Chỉ trình diện khá gấp rút, trước khi Từ Nghi kịp về nhà chuyến. Sau khi chính thức nhập học, số lượng bài huấn luyện và bài vở được sắp xếp mỗi ngày nhiều đến khủng bố, khiến người ta bận đến mức như có thuật phân thân. Bởi vì chương trình học bận rộn, Từ Nghi thể đưa Chử Điềm khám thai lần đầu, chỉ có thể nhờ mẹ Tống Khả Như cùng với .


      Họ khám thai ở Bệnh viện đa khoa Quân khu. Kết quả kiểm tra biểu thai nhi hoàn toàn khỏe mạnh, theo cách của bác sĩ, tay chân của thai nhi tách ra, có thể nhìn thấy đầu và tứ chi. Tuy vẫn nhìn lắm, nhưng hai người đều vô cùng vui mừng. Tống Khả Như lại càng phấn khởi quá mức đút phong bì cho bác sĩ, nhưng bị mỉm cười từ chối. Sau khi hai người kiểm tra xong mới rời khỏi khu mới xây của bệnh viện đa khoa. Lúc đến bãi đậu xe bất ngờ gặp phải người quen - Phương Triết. Lúc chạm mặt đôi bên đều sửng sốt. Nhất là Phương Triết nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của tròng mắt trợn đến mức sắp rớt ra ngoài. Chử Điềm khẽ cười ngượng ngùng, với mẹ chồng, cùng Phương Triết sang bên trò chuyện.


      “Mấy hôm gặp thế mà có thai rồi.” - Phương Triết khỏi thổn thức- “Từ Nghi quả để lại cho nam thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn chúng tôi con đường sống mà.”

      Chử Điềm khẽ mỉm cười:

      “Gần đây bác sĩ Phương bận gì mà vội vàng giải quyết chuyện chung thân đại .”

      Phương Triết xua tay:

      “Đừng nữa, gần đây liên tục trực hai ca đêm, chỉ cầu có thể tìm chỗ ngủ giấc an lành thôi.”

      “Bận rộn vậy à?”

      sao cả, sắp sửa có hội chẩn.” - Phương Triết thở dài – “Ôi, có điều cũng biết người này, là Mạnh Phàm.”


      Nghe tên này, Chử Điềm ngẩn ngơ trong chốc lát. Sau khi và Từ Nghi làm hòa còn gặp ấy nữa, cũng biết tin tức của ấy, biết ấy tốt hay xấu.

      “Chị ấy... sao thế?”

      “Mấy tháng nay đến thăm ấy sao, thảo nào biết.” - Phương Triết – “Bệnh tình tái phát, mà chức năng thận còn có vấn đề, cụ thể là gì còn phải đợi kiểm tra thêm bước, chiều nay hẳn có kết quả.”

      Chử Điềm thấy hơi kỳ lạ:

      “Nghiêm trọng vậy hả?”

      Phương Triết cười khổ:

      “Đúng vậy đấy. gạt , tôi biết Mạnh Phàm năm rưỡi rồi, ấy bị bệnh tình giày vò cũng đành lòng.”

      Chử Điềm biết gì cho phải, chỉ giữ vững im lặng. Nhận ra tâm trạng , Phương Triết nhoẻn môi khẽ cười:

      “Xem tôi này, với chuyện này làm gì, để tâm trạng thai phụ trầm trọng theo, có lỗi quá, có lỗi quá.”

      Chử Điềm rằng, chỉ khẽ cười.


      Đêm đó, Chử Điềm có trằn trọc thao thức vì chuyện Mạnh Phàm như lúc trước, ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tỉnh lại nhận được tin tuần này Từ Nghi bị sắp xếp trực ban, lại thể về nhà, Chử Điềm quyết định “thăm người thân”, vì thế cố ý xin nghỉ phép đầu tiên.


      Tống Khả Như yên tâm để như thế, nhưng trong lòng bà ràng, chuyện vợ chồng độ thanh niên nhưng luôn gặp nhau cũng được này, nên bà ngang ngược cản trở nữa. Sau khi dặn dò hết lần này đến lần khác, bà bảo tài xế của Từ Kiến Hằng lái xe đưa .


      Sáng sớm Từ Nghi nhận được tin, lúc nhận được điện thoại của gác cổng gọi đến, chẳng dám trì hoãn lấy giây đón người. Từ rất xa nhìn thấy bóng dáng thướt tha đứng cạnh cổng, mặc áo phao lông vũ dài màu xanh lá, quần dài màu xám, giày đế bằng, tay xách túi cúi đầu nhìn điện thoại di động. Từ Nghi đột nhiên thấy may mắn cho họ là vùng ngoại thành, nếu đứng ở đó biết thu hút bao nhiêu ánh mắt từ những người khác.

      “Chử Điềm.”


      Từ Nghi gọi tên , bước nhanh đến. Chử Điềm vừa ngầng đầu nhìn thấy Từ Nghi, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào. So với Từ Nghi, đơn giản hơn nhiều, chờ đến gần liền lập tức nhào đến.

      Từ Nghi lo nghĩ đến bụng , cẩn thận ôm cái liền buông ra. Thấy bất mãn dẩu môi, khẽ bên tai :

      “Về rồi ôm, ở cổng phải chú ý ảnh hưởng.”

      lúc chuyện tài xế xách hết đồ Tống Khả Như chuẩn bị cho Chử Điềm xuống, cả túi to. tiễn tài xế, xách đồ, hai người mạch trở về ký túc xá.


      Là trường học đặc biệt chịu trách nhiệm huấn luyện sĩ quan chỉ huy trung cấp của quân ta, điều kiện phòng nghỉ của Lục Chỉ thể chê được. người phòng, còn có luôn cả phòng vệ sinh. Chử Điềm vẫn là lần đầu đến đây, sau khi ngó nghía cả căn ký túc, hài lòng nằm lên giường, thở hắt hơi. lo lắng ở căn phòng hai người, chẳng muốn ở căn phòng mà người đàn ông khác từng ở chút nào.


      Từ Nghi ngồi bên vội vàng thu dọn đồ mang đến, ngoại trừ chút đồ dùng hàng ngày, tất cả những thứ khác đều là đồ ăn. thấy liền thể nhịn cười. Lúc trước nghe mẹ trong điện thoại, đến giai đoạn mang thai này, phản ứng ốm nghén của Chử Điềm dần mất , khẩu vị tăng lên, luôn thèm ăn. Cho nên chuẩn bị nhiều như vậy là để khi thèm ăn là có thể ăn được ngay.


      Chử Điềm nhìn bận rộn, nhớ đến gì đó đột nhiên ngồi dậy bước xuống giường, động tác nhanh nhẹn khiến Từ Nghi kinh hoảng, sợ vừa chú ý xảy ra sơ suất nào đó.

      “Sao vậy?”


      nhìn dáng vẻ có chút lo lắng của , hỏi. Chử Điềm chẳng quan tâm đến việc trả lời, vùi đầu tìm đồ trong túi, tìm mãi mới lấy ra vật từ bên trong. Từ Nghi vừa nhìn, phát là máy tính bảng.

      Thở phào nhõm, Chử Điềm thích thú :

      “Ở nhà mẹ luôn hạn chế cho em chơi, may mà em thông minh quên mang theo.”


      Từ Nghi nhớ ra. Lúc trước sớm nghe kể khổ trong điện thoại, bởi vì sợ phóng xạ, mẹ luôn trông chừng , hạn chế thời gian xem tivi, chơi máy tính bảng ở nhà. Buổi tối nằm giường muốn xem phim hoạt hình còn phải lén lén lút lút, có chút động tĩnh liền vội vàng giấu .

      Nhìn dáng vẻ hí hửng của , Từ Nghi hết sức “tàn nhẫn” nhắc nhở:

      “Ở đây có mạng, em mang đến cũng chẳng dùng được.”

      sao, em còn mang theo sim 3G mà.”

      Chử Điềm đắc ý lắc lư trước mặt . Từ Nghi thấy buồn cười, suy tính này của bà xã đúng là gõ vang bôm bốp. Khẽ thở dài, giả bộ có chút thất vọng :

      “Vốn còn tưởng em đến thăm , ồn ào cả buổi trời hóa ra là chạy đến hóng gió.”

      Chử Điềm vội vàng liếc cái, làm nũng :

      “Đừng vậy mà, bình thường ở nhà em bị quản lý rất đáng thương đấy.”

      Đáng thương? Từ Nghi đến, ôm lấy từ phía sau, tay đặt lên bụng , nhàng hôn lên vành tai :

      “Bảo bối lớn nhất trong nhà là em rồi, còn đáng thương à?”


      Bị hôn, Chử Điềm thấy sau tai râm ran, khẽ “hừ”, liền tránh né theo phản xạ, kết quả bị thuận thế quay người lại, hai người trở thành đối mặt nhau, nụ hôn của liền lập tức rơi xuống. hôn vừa nôn nóng vừa cực lực, Chử Điềm bị mút đến lưỡi tê dại, lầm bầm vài tiếng xin tha đều bị nuốt hết vào. Hai tay vô thức vịn lên bờ vai , eo bị nhàng ôm lấy, hôn càng sâu hơn.


      Sau nụ hôn nóng bỏng kéo dài, Từ Nghi thả lỏng Chử Điềm ra, khẽ hôn lên cổ và sau tai , vừa để hít thở khí trong lành, vừa bình ổn lại lửa nóng trong cơ thể.

      nhớ em ?”

      Hơi kéo ra chút khoảng cách, Chử Điềm chớp đôi mắt đen láy hỏi Từ Nghi. Kết quả lại bị hôn nữa, nụ hôn khiến người ta nghẹt thở lâu, Từ Nghi khẽ thở hổn hển hỏi :

      “Biết nhớ em thế nào chưa?”

      Chử Điềm chỉ cảm thấy cả người đều bủn rủn, nào còn sức lực trả lời .

      Xa nhau gần tháng, giây phút gặp lại hai người thắm thiết gần giờ. Sau khi buông ra, Từ Nghi vứt máy tính bảng qua bên, thay chiếc quần dài rộng rãi cho vợ. Chử Điềm nằm giường, ngoan ngoãn mặc cho hầu hạ.

      Thay quần xong, Từ Nghi vuốt ve bụng , có chút hiểu :

      hơn ba tháng rồi, sao bụng vẫn còn vậy?”

      Chử Điềm vặn eo, vội vàng bị Từ Nghi giữ lại. chớp mắt cười:

      “Giờ còn sớm mà, đến bốn năm tháng mới lộ bụng. Với lại nghe mẹ , có số người mang thai lộ bụng, lớn mới vất vả đấy.”

      “Cũng tốt.” - ánh mắt Từ Nghi nhìn vào bụng trở nên rất đỗi dịu dàng – “Cũng coi như là con cưng thương mẹ.”

      Chử Điềm bị nhìn như vậy cả người sởn hết gai ốc, đúng lúc bụng vang lên hai tiếng rột rột, vội đẩy Từ Nghi ra, làm nũng :

      “Em đói bụng.”

      “Đến giờ cơm rồi, đến nhà ăn mua suất cơm về cho em, đừng ăn đồ ăn vặt.”

      phải phiền phức như vậy, em cùng với thôi.”

      Sửa soạn thỏa đáng, Chử Điềm và Từ Nghi cùng đến nhà ăn Lục Chỉ. Khó tránh bị chú ý quá mức, Từ Nghi tìm vị trí khá vắng vẻ, sau khi dẫn ngồi xuống :

      “Em ngồi chờ ở đây, mua cơm đến cho em.”

      Chử Điềm an tĩnh đợi trong chốc lát, nhàm chán, đưa điện thoại theo hướng ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ chụp ảnh, mở tài khoản Weixin Tiểu Điềm Điềm, đăng ảnh lên, kèm theo câu: Thăm người thân.


      Mới vừa đăng lên phút có vài trả lời, trong đó có tin như vầy: Tiểu Điềm Điềm, kết bạn Weixin với năm rồi. Ngoại trừ đăng trạng thái thăm người thân ra chẳng thấy đăng ảnh gì khác. Kèm theo biểu cảm phát điên.


      Phùng Kiêu Kiêu trả lời bên dưới: Uông FA mau tránh ra, biết gì gọi là giác ngộ của vợ lính ? Biểu cảm phía sau là khinh bỉ.


      Chử Điềm xem vui vẻ, lơ đãng ngẩng đầu, thấy Từ Nghi mang cơm trở về. hớn hở vẫy vẫy tay với , tiếp theo liền phát được bình thường. Có phụ nữ theo bên cạnh Từ Nghi, mà hai người còn vừa vừa cười.
      Jan Bùi thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 78.2

      Ánh mắt Chử Điềm sáng ngời chăm chú nhìn hai người đến, nữ sĩ quan kia dường như chú ý đến Chử Điềm, thấy Từ Nghi về phía còn định nhắc nhở bên đó có người ngồi. Nhìn Từ Nghi đặt khay cơm trong tay trước mặt Chử Điềm, ta thoáng sửng sốt.


      Chử Điềm nhận lấy, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ với Từ Nghi. Hạnh phúc đến quá đột ngột, Từ Nghi kịp suy nghĩ nhiều, giới thiệu với Chử Điềm:

      “Đồng đội huấn luyện cùng kỳ.” - rồi quay sang với nữ sĩ quan – “Vợ tôi.”

      “Chào .”

      Chử Điềm đứng lên, cười chào nữ sĩ quan.

      “Chào .”

      Nữ sĩ quan khôi phục như thường, tự nhiên tao nhã bắt tay Chử Điềm. Nhưng lúc thấy cái bụng hơi nhô lên của Chử Điềm, vẻ mặt ta có chút thay đổi. ta ngẫm nghĩ, ngồi xuống bên cạnh cách Từ Nghi ghế.

      Từ Nghi ngồi đối diện Chử Điềm, đưa đũa và thìa đến cho :

      hâm nóng lại rồi, yên tâm dùng .”

      Chử Điềm nhận lấy, dịu dàng cười tiếng:

      “Cảm ơn ông xã.”

      Từ Nghi cau mày lại, chuyển bát canh đặt bên phải sang bên trái. Bấy giờ nữ sĩ quan ở bên nhìn thấy màn này nhịn được bật cười, trêu:

      “Nhờ có chị dâu đến, bằng em còn biết tham mưu Từ là người tỉ mỉ đến vậy.”

      Chử Điềm nghe, phối hợp e lệ cười.


      Lúc ăn cơm Chử Điềm vẫn vùi đầu ăn từng miếng , tận lực câu nào, biểu vô cùng yên tĩnh thỏa đáng. Có điều, nữ sĩ quan này theo qua đây hình như muốn thảo luận vấn đề gì đó với Từ Nghi, ăn cơm còn trò chuyện vấn đề gì mà chiến đấu giữa đô thị làm chẳng biết gì. hiểu Từ Nghi, biết lúc ăn cơm thích chuyện, vì thể phép lịch nên thỉnh thoảng đáp lại đôi câu. Như thế cũng khiến yên tâm. Xem ra ta vẫn chưa thân đến mức bạn bè.


      Ngẫm nghĩ, Chử Điềm gắp miếng cà bỏ vào khay Từ Nghi. Hành động này lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người. Nữ sĩ quan nhìn Chử Điềm, cười có chút xấu hổ:

      “Xem tôi , cứ mải trò chuyện về bài tập với , làm ảnh hưởng đến việc dùng cơm.”

      Từ Nghi sao, hỏi Chử Điềm:

      “Sao ăn?”

      Chử Điềm nhíu nhíu mày, ra vẻ ghét bỏ:

      “Cà thấm dầu, ăn ngán.”

      “Trước đây phải rất thích à, nghe mẹ buổi tối thèm ăn đến mức sắp khóc nữa kìa.”

      Chử Điềm ngờ chuyện này, mặt đỏ quá nửa:

      “Thai phụ ăn uống kén chọn, được sao?”


      lườm cái. Từ Nghi cười, bưng khay cơm của đến cho toàn bộ cà kho vào khay mình. Động tác thành thạo lưu loát, Chử Điềm thấy vậy sảng khoái tinh thần, khóe miệng khẽ cong lên.

      Từ Nghi thoáng cái hiểu ra ý , sau khi nhìn cái đầy thâm ý, với nữ sĩ quan:

      “Trước đây tôi từng viết bài về tác chiến liên hợp bộ binh và xe tăng trong chiến đấu đô thị, nếu cần tôi có thể tìm cho xem.”

      Nữ sĩ quan cảm kích :

      “Vậy cảm ơn .”

      Dưới dồn ép tinh thần mạnh mẽ của bà Từ, nữ sĩ quan cơm nước xong liền trước. Nhìn bóng lưng có chút hốt hoảng của ta, Chử Điềm mất hứng dẩu môi:

      mới đến đây học tập có vài ngày khiến ong bướm bổ nhào tới.”

      “Gì mà ong bướm? Đây chỉ là đồng đội cộng bạn học thôi.” - cách chiếc bàn, Từ Nghi lau miệng cho - “Miệng dẩu cao như thế có thể treo cả bình dầu lên rồi.”


      Chử Điềm “hừ”, để ý đến . Trả khay cơm, hai người vòng trong khu dạy học cho tiêu cơm mới trở về ký túc xá ngủ trưa. Nhiệt độ máy sưởi trong phòng vừa đủ, cơn buồn ngủ lập tức ùa đến. Từ Nghi khép hờ hai mắt, lúc sắp ngủ cánh tay bị người khác đụng đụng.

      “Nữ sĩ quan mới vừa rồi năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”

      ra là còn ghi nhớ. Từ Nghi vẫn nằm im nhúc nhích:

      làm sao mà nhớ được chuyện này? Dù sao lớn hơn em là được.”

      Cũng phải, cấp bậc là thượng úy rồi, số tuổi khẳng định cũng chẳng kém chồng . Hơi nhõm, Chử Điềm quấn lấy hỏi tiếp:

      “Vậy ta có bạn trai chưa?”

      “Chưa.”

      Thảo nào nhìn chồng bằng ánh mắt kia. Chử Điềm giải thích được:

      “Sao tìm người? Trong quân đội nhiều đàn ông như vậy mà.”

      Từ Nghi có chút bất đắc dĩ mở mắt ra, trở mình ôm lấy :

      “Chuyện này liên quan đến số lượng đàn ông ít hay nhiều mà phải chú ý đến duyên phận. phải tất cả mọi người đều có thể may mắn như chúng ta đâu.”

      Lời này khiến lòng Chử Điềm ngọt như uống mật, lẩm bẩm:

      “Coi như thức thời.” - tiếp theo lại lắc cổ - “Vậy xem, em và ta ai đẹp hơn?”


      Đúng là phụ nữ, giây trước còn chê bai mồm mép trơn tru, giây sau lại ước gì bị bạn lừa dối. Có điều đối mặt với vấn đề này, Từ Nghi trả lời lòng dạ, khẽ “Ừ” tiếng đỉnh đầu :

      “Em đẹp. Buổi tối đừng đến nhà ăn dùng cơm, mang về cho em, miễn cho bị nhiều người nhìn.”


      Phải rằng người đàn ông này thực càng lúc càng biết chuyện rồi. ràng là buộc , nhưng tìm ra chỗ sai. Chử Điềm ngẩng đầu tinh nghịch cắn lên cằm cái, đầu lập tức bị giữ lại.

      “Đừng làm loạn mà.” - tiếng khàn khàn của người nào đó thể ràng nén nhịn, vỗ lên mông - “Ngủ .”

      Chử Điềm rất nhạy cảm phát ra phản ứng dưới người , đành lòng nghịch lửa giày vò , lại hôn cái rồi biết điều ngủ.
      hamaxinkJan Bùi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :