1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bầy hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 51.

      Quả nhiên người này bị đánh thức, ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc hiển ngay trước mắt. Nhưng tức , nỗi ấm ức ùa đến, Chử Điềm đưa tay cào loạn xạ:

      “Sao lại ngủ ở đây hả? Sao vào nhà?Làm em sợ tới mức cho rằng tham mưu trưởng gạt em, tưởng có về.”


      Chính trị viên Từ vừa mới tỉnh ngủ, lúc mơ mơ màng màng biết trời trăng bị cào hai cái. hít vào hơi, sau khi nhìn thấy người trước mắt là ai, liền bật cười ôm vào lòng.

      “Em là mèo à, hai tuần gặp, vừa trở về cào ?”

      Sau khi bất chợt tỉnh ngủ, giọng hơi khàn khàn, nghe càng hấp dẫn hơn. Thoáng chốc thân thể Chử Điềm mềm nẫu, vùi đầu vào ngực :

      “Ai bảo xuất trễ, để em tìm lâu.”

      muốn vào nhà nhưng sờ túi mới phát ra để quên chìa khóa ở nhà, muốn gọi điện thoại cho em nhưng điện thoại di động lại hết pin.”

      “Cái điện thoại cùi gì thế.”

      Chử Điềm dẩu môi oán trách.

      cho phép em tùy tiện chê bai điện thoại di động do đích thân vợ mua cho .”

      Chử Điềm á khẩu được gì, ngẫm nghĩ lại đưa tay cào phát nữa, khiến khẽ cười, cánh tay ôm khẽ siết mạnh, cả người được bế lên.

      hoảng hốt kêu lên xúi nghe thấy ba chữ khẽ khàng nhưng mạnh mẽ của người đàn ông này.

      “Về nhà nào!”


      Về đến nhà, Từ Nghi thong thả bắt đầu trả mối thù bị cào, địa điểm là phòng tắm. Quả Chử Điềm bị hành hạ điên mất, bởi vì hiệu quả cách dưới lầu tốt lắm, nên dám cất tiếng kêu, chịu đủ người ta bắt nạt từ trong ra ngoài. Đến khi trở về giường, cả người tựa như bị nghiền ép, đau nhức lại cứng đờ.


      Chử Điềm muốn khóc cũng khóc được. Tuy tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng lúc tân hôn cũng thê thảm đến nỗi này. nằm giường nghỉ ngơi trong chốc lát, đến lúc có thể cử động được hành động đầu tiên chính là véo eo người bên cạnh. Từ Nghi thoáng cử động cánh tay, tiện thể kéo cả người vào lòng, nhàng vỗ về.

      Trong lòng Chử Điềm vẫn tức giận:

      …sao có thể như vậy? Ban đêm thể dịu dàng với em chút hay sao?”


      cảm thấy vô vàn ấm ức. Trong bóng tôi, nghe thấy cười khe khẽ, bên tai vang lên giọng nam khàn khàn sau lúc thỏa mãn:

      “Có thể am hiểu tác chiến ban đếm hơn. Lần sau chú ý.”

      “Lời này tám tram lần rồi, có quỷ mới tin .”

      Trong lúc tức giận đưa chân đá phát, Từ Nghi nhanh tay lẹ mắt chế ngự.

      “Đừng náo loạn, bây giờ vẫn còn sức đấy.”

      Chử Điềm bị lời của làm cho sợ tới mức ngoan ngoãn, chốc lát sau thấy có hành động bước tiếp theo lại cam lòng đưa tay chọc vào cơ bụng vài cái. Từ Nghi sừng sững bất động, xem tất cả hành động của như gãi ngứa.


      ai lên tiếng, phòng yên tĩnh trở lại. Chử Điềm tựa vào ngực Từ Nghi, tay nắm chiếc áo may ô 81 của , lúc sắp ngủ trong đầu lại lên ý nghĩ, thoáng tỉnh táo lại, đưa tay lay lay Từ Nghi:

      “Từ Nghi, có chuyện muốn bàn bạc với chút.”

      “Chuyện gì thế?”

      cảm thấy bây giờ chúng ta có con được ?”

      “Đây là việc lớn, ngủ trước , ngày mai thức dậy chúng ta bàn bạc kỹ.”


      Phản ứng của khiến Chử Điềm hơi thất vọng, lẽ nào kích động ngủ yên như ? bất mãn lại chọc :

      “Tối nay em nghĩ vậy đấy, nhưng ngày mai có thể em hối hận, vẫn muốn thế giới hai người chúng ta, xem có nên nắm chắc cơ hội này hay ?”


      Từ Nghi bị làm cho buồn cười, ngay cả cơn buồn ngủ cũng bay biến, ôm chặt eo , mở mắt ra, cúi đầu nhìn chăm chú. Trong đêm tối, ánh trăng chiếu vào qua ô cửa kính, đôi mắt trở nên rực sáng. :


      “Vậy dù tối nay em nhận lời, nhưng ngày mai nhắc đến chuyện này em lại có thể nuốt lời, em nhớ cũng vậy thôi đúng ?”

      vẫn… hiểu . Chử Điềm hơi ngượng ngùng, vùi đầu vào lồng ngực .

      đâu, em nhận lời chắc chắn nuốt lời.”

      “Thôi!” – Từ Nghi – “ nghĩ qua rồi, bây giờ sở dĩ chúng ta dao động , suy nghĩ muốn có con hay , có lẽ bởi vì vẫn còn chưa chuẩn bị tốt. Nếu chưa chuẩn bị tốt vậy đừng nên ép buộc bản thân.”

      Chử Điềm ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù nhìn :

      chưa chuẩn bị tốt hả?”

      “So với em đương nhiên là tốt hơn chút rồi.” – cười – “Nhưng tại phát hai người ra lại tệ. Tựa như …bây giờ vậy. Chuyện con cái, chúng ta cứ thuận theo từ nhiên .”


      Chử Điềm phát bây giờ quả thực càng lúc càng biết ăn , mà lời còn đúng chất như vậy. Vốn là nhìn thấy Tiểu Manh Manh, nghĩ đến Từ Nghi rất thích trẻ con, nếu thực muốn họ cứ sinh đứa . Bây giờ nghe Từ Nghi thế, mới biết liếc mắt nhìn thấu tâm tư của , mà còn suy nghĩ nhiều hơn cả nữa. khi như vậy còn rối rắm làm gì chứ?

      Chử Điềm cọ vào ngực , ngọt ngào được.


      Trải qua trận náo loạn tối qua, ngày hôm sau Chử Điềm dậy nổi. Từ Nghi nấu bữa sáng xong phải gọi , nhưng mặc cho gọi thế nào, cù ở đâu, Chử Điềm cũng chịu ngồi dậy, ràng tỏ vẻ giận dỗi. Từ Nghi biết tối qua mình hơi quá đáng, cúi đầu vẽn mái tóc dài che kín tai , kề vào tai :


      “Trong khu chỉ còn sót lại chuyến xe cuối thôi, trước đây. Em có thể ngủ thêm chốc nữa, sau khi thức dậy hâm nóng thức ăn lại rồi ăn, nghe ?”


      Chử Điềm lên tiếng im lặng trốn tránh , Từ Nghi cười khẽ:

      “Vậy em ngủ , canh giờ rồi gọi cho em, đánh thức em dậy.”


      Chử Điềm bất mãn ừm ừm hai tiếng, cảm thấy người này quả bá đọa đến cảnh giới cao lắm rồi. Trong lòng Từ Nghi biết bị dụ dỗ rồi, hôn lên thái dương , đội mũ lên rồi khóa cửa rời .
      hamaxinkJan Bùi thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 52.

      Chử Điềm ngủ giấc đến gần trưa, trong khoảng thời gian đó Từ Nghi gọi điện về lần, ừ ừ có lệ sau đó nằm nhoài ra giường ngủ tiếp. Tự cho rằng thành công, ai ngờ vị thượng úy tham mưu lục quân nào đó còn nhanh trí hơn nhiều, lại liên tiếp gọi về hai cuộc. Quấy rầy đến mức phải tức giận chồm dậy, ăn sáng xong lại trở về giường ngủ tiếp.


      Khi tỉnh lại vẫn là bị điện thoại đánh thức. Vốn cho rằng Từ Nghi gọi, nhưng cái tên nhấp nháy màn hình khiến tỉnh táo lại, nhận cuộc gọi liền.

      út?”

      Đầu bên kia phải là Phó Dục Ninh mà là ruột của Chử Điềm, cũng chính là em ruột của Chử Ngật Sơn. Người này mồ côi từ bé, bà nội Chử Điềm sau khi sinh bị băng huyết nên chết, do vậy tên của bà là do Chử Ngật Sơn – người chẳng có văn hóa mấy đặt, gọi là Chử Đồng Mai.


      Chử Đồng Mai chuyện với cháu bằng tiếng phổ thông đậm giọng địa phương.

      “Điềm Điềm, dạo này con sống ổn ? nhớ con quá!”


      câu hỏi khiến mũi Chử Điềm hơi cay cay. rất có tình cảm với út này, bởi vì hồi bé khi Chử Ngật Sơn chạy xe chở hang, bận gây dựng nghiệp, là bà đỡ đần mẹ chăm khôn lớn. Cũng vì vậy hôn của bà bị muộn, hai mươi lăm tuổi mới gả cho người đàn ông ở quê nhà.

      Chử Điềm vội đáp:

      , dạo này con sống tốt lắm. Công việc của con bận bịu suốt có thời gian về thăm . dượng có rảnh đến thành phố B chơi nhé!”

      “Chỗ bọn con xa quá, và dượng hai người đến biết phải tốn bao nhiêu tiền.”


      xa đâu, dượng đến đây cứ ở chỗ con, con trả tiền xe cho dượng.”

      chẳng cần con tiêu phí khoản tiền ấy đâu.” – Chử Đồng Mai cười – “ gọi điện đến là muốn với con chuyện ba con.”

      Chử Điềm vừa nghe lập tức cảnh giác.

      “Có phải con nhận điện thoại của ông ta nên ông ta bảo gọi đến chuyển lời ?”

      phải, là chuyện của bản thân ” – thoáng do dự, Chử Đông Mai hỏi
      “Trước đó vài ngày ba con có về quê, trong lúc vô tình nghe ông ta nhắc đến chuyện mua căn nhà ở thành phố B, có phải là mua cho con ?”


      “Con nghe ông ta nhắc đến, mà dù ông ta mua con cũng cần.”
      Chử Điềm rất kiên quyết.


      “Ôi, đứa cháu ngốc, cháu nghĩ đơn giản quá, cảm thấy căn nhà này tám phần là mua cho Triệu Tiểu Tĩnh rồi.” – Chử Đông Mai căm hận – “Nghe ba con , người phụ nữ này lần trước đến thành phố B, trở về vẫn ồn ào đòi mua nhà ở đó. nào là bảo đảm tăng giá, chỉ lời lỗ, thấy chắc chắn là ả muốn dọn đến đó sống thôi.”


      Chử Điềm vẫn nghĩ đến mức độ này, khỏi hơi giật mình.

      Trong điện thoại, Chử Đông Mai vẫn :

      cả cũng quá hồ đồ, sao ả đàn bà đó gì ông ta cũng đồng ý vậy. Tiền của ông ta cũng đâu phải trời rơi xuống, là tiền cực khổ kiếm được, tại sao có thể để người khác phung phí. Ả đàn bà kia cũng vậy, lòng tham đáy, rắn muốn nuốt voi.”

      Nghe thấy lời này của Chử Đông Mai, Chử Điềm bật cười:


      “Chuyện này cần quan tâm thay ông ta, ông ta cho mình có nhiều tiền, mà còn rất khôn ngoan nữa, Triệu Tiểu Tinh giở trò gì cũng thể trốn khỏi lòng bàn tay ông ta được.”


      Tuy vậy, nhưng cúp điện thoại rồi, Chử Điềm vẫn nảy sinh nghi ngờ. Lúc trước, khi và Từ Nghi vừa đăng ký kết hôn có với Chử Ngật Sơn rằng sau này trở về Từ Xuyên nữa, sau khi mẹ trị hết bệnh đón mẹ đến thành phố B. Sau đó vừa bao lâu mẹ bị bệnh qua đời, chuyện này càng khiến có lý do gì ở quên lâu hơn nữa. Lo liệu xong hậu của mẹ, mình trở về thành phố B.


      Chử Ngật Sơn từng nhắc đến việc mua nhà cho , đó là sau khi mẹ qua đời chưa được vài ngày. Lúc đó Chử Điềm căm hận ông ta chết được, ước gì máu chảy người phải là của nhà họ Chử ông, làm sao chịu nhận nhà? và Chử Ngật Sơn náo loạn trận, thậm chí cầm dao kề cổ bắt buộc ông ta mau chóng biến mất cho khuất mắt . Từ đó về sau, Chử Ngật Sơn dám nhắc đến nhà cửa và tiền bạc trước mặt nữa. Cho nên Chử Điềm kết luận, căn nhà kia phải mua cho .


      Sau khi ràng, Chử Điềm lại gọi điện cho Chử Đông Mai, nhờ bà nghĩ cách hỏi xem Chử Ngật Sơn mua nhà ở đâu. CHử Đông Mai vừa nghe liền hiểu ý , đến tối gửi địa chỉ lại cho .


      Nhìn hai hang chữ ngắn ngủn trong điện thoại, Chử Điềm khẽ cau mày. Đêm đó, Từ Nghi vì họp quá muộn nên về nhà. mình CHử Điềm ngủ sớm, ngày hôm sau thức dậy rất sớm, trang điểm rồi lái xe ra ngoài. Theo địa chỉ Chử Đông Mai gửi đến và hướng dẫn tìm đường, Chử Điềm thuận lợi tìm được khu Chử Ngật Sơn mua căn nhà kia.


      Nhìn bên ngoài có thể đoán được đây là khu vô cùng xa hoa, chắc chắn tiện nghi bên trong cũng kém. Khu vực này, giá cả này, hoàn cảnh này, nếu mua cho Triệu Tiểu Tĩnh quả ông ta bỏ hết vốn liếng.


      Cách lớp kính râm, Chử Điềm nhịn được cười khẩy. Muốn tùy tiện vào khu này là thể, Chử Điềm chuẩn bị tìm bảo vệ hỏi thử, xem nơi này có chủ nhà tên là Chử Ngật Sơn hay là Triệu Tiểu Tinh . lúc chuẩn bị xuống xe, chiếc BMW chạy ra khỏi khu nhà, nhìn biển số xe, đó chính là chiếc xe Triệu Tiểu Tinh thường lái. Mà người ghế lái phải Triệu Tiểu Tinh là ai? Dù cho ả có cắt tóc, nhưng Chử Điềm vẫn có thể nhận ra chỉ sau cái liếc mắt.


      Bên ghế lái phụ còn có người, nhìn từ góc độ của thấy lắm. Cho nên Chử Điềm vội vàng nổ máy theo sau ả.


      Có lẽ rất ít khi lái xe ở thành phố B nên Triệu Tiểu Tinh lái xe rất chậm, gần nửa giờ sau, ả dừng xe ở cửa bệnh viện. Lại tốn mười phút đỗ xe, ả mới xuống xe, cầm túi vào bệnh viện.


      Chử Điềm xuống xe theo, vốn do dự có nên vào theo , nhưnng khi nhìn thấy ràng dáng vẻ của Triệu Tiểu Tinh đứng ngây ra. Nhìn từ bóng lưng, ả chẳng khác gì trước kia, vẫn thích õng ẹo làm dáng. Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như vòng eo còn mảnh khảnh nữa. Đến lúc ả nghiêng người, Chử Điềm nhìn thấy cái bụng nhô lên của ả.


      Triệu Tiểu Tinh mang thai. Ý thức được điều này, Chử Điềm như bị người ta dội cho chậu nước lạnh trong ngày giá rét, cả người lạnh buốt, sững sờ tại chỗ. Mặt trời hôm nay hơi gay gắt, cảm giác choáng đầu hoa mắt chợt ập tới, vội vàng chống tay vào sườn xe, vất vả lắm mới đứng vững nổi.


      Bên cạnh có chiếc xe vừa dừng lại, chủ xe thấy sắc mặt của tái nhợt, lập tức hỏi có sao ? Chử Điềm hết sức hoảng loạn liếc nhìn người nọ, câu nào trở lên xe. Ngồi ở ghế lái phụ, Chử Điềm mở cốc nước mang theo, uống ực ngụm. Sau đó cố gắng khiến mình tỉnh táo và trấn định lại, suy nghĩ xem rốt cuộc mọi chuyện là sao.


      vẫn tin vào điều mình thấy. Triệu Tiểu Tinh mang thai ư? Sao có thể?!


      còn nhớ những lời Chử Ngật Sơn khi vừa biết ông ta có tình nhân bên ngoài. Ông ta , chẳng qua chỉ vui đùa với người đàn bà kia chút thôi, xem là . Sau đó lúc biết tin hai người họ muốn kết hôn, Chử Điềm hoàn toàn để ý đến ông ta nữa. Chử Ngật Sơn đành phải nhờ em chuyển lời cho , tuổi tác ông ta lớn, sau này bên cạnh vẫn cần người chăm sóc, Triệu Tiểu Tinh dù tốt, nhưng dễ nắm trong tay, cũng có ý xấu với ông.


      Tuy Chử Điềm cảm thấy ông ta lời như vậy rất vô sỉ, nhưng tận đáy lòng vẫn luôn cho rằng Chử Ngật Sơn chẳng xem Triệu Tiểu Tinh là gì cả, đơn giản là thỏa mãn nhu cầu đồng thời tìm người hầu hạ mình dưỡng già thôi. gần như chưa từng nghĩ đến Chử Ngật Sơn còn dự định sinh con dưỡng cái với Triệu Tiểu Tinh. Lẽ nào hai người họ quên mất ban đầu họ đến với nhau thế nào, còn muốn trải qua cuộc sống bình thường như những gia đình bình thường khác sao?


      Nghĩ đến đây, Chử Điềm cảm thấy hai tay mình run lên bần bật. kiềm chế bản thân, mở cửa xe, từ từ bước xuống, vào cửa bệnh viện. Nếu mang thai chắc chắn ả đến bệnh viện để khám thai rồi. Chử Điềm thẳng đến khoa phụ sản, hỏi vị bác sĩ ở phòng trực ban:

      “Xin hỏi có phải có thai phụ tên là Triệu Tiểu Tinh đến khám ?”

      Bác sĩ xăm soi từ đầu tới chân:

      là?”

      “Tôi là…tôi là người thân của ta.”

      Chử Điềm cắn cắn môi. Bác sĩ ồ lên tiếng, :

      “Triệu Tiểu Tinh khám xong rồi, vừa mới lâu, đến đón à? Vậy mau đuổi theo , ta bụng to xa lắm đâu.”


      Chử Điềm tiếng cảm ơn bác sĩ, quay người liền . Tuy nhiên vừa mới ra khỏi cửa phòng trực, lại nghe thấy bác sĩ kia :

      “Ôi, Triệu Tiểu Tinh này đến khám chỗ chúng ta nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người thân của ta đến đón.”

      người khác phì cười.

      “Cũng đâu phải là nam, xúc động làm gì.”

      khoan , tôi vẫn tò mò chồng ta là thế nào. xem mỗi lần ta đến đều mang cái vẻ khoe khoang chịu được, nào là chồng tôi gần đây mua xe, mua nhẫn kim cương, mua nhà cho tôi. Người đó nếu có tài sản bạc triệu, liệu có thể nuôi nổi ta sao?”


      “Càn rỡ như vậy chừng là kẻ thứ ba đấy. Bây giờ trong bụng mang thai, nếu sinh được con trai, chưa biết chồng ta thưởng thức thế nào đây.”

      thể mò, bằng chứng…”


      Hai bác sĩ vẫn mãi còn tám chuyện thôi, nhưng Chử Điềm nghe nổi nữa. mím chặt môi, nắm chặt hai tay rồi cất bước rời .
      hamaxink, Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 53.

      Đêm đó Tư Nghi về hơi trễ, vừa vào cửa ngửi thấy mùi khét.

      bước nhanh vào bếp, phát bếp ga bật , cháo đun trong nồi ngọc trai khê nửa. Từ Nghi vội vàng tắt bếp, quay đầu lại tìm Chử Điềm.

      Cửa phòng ngủ khép hờ, đẩy cửa bước vào thấy Chử Điềm ngồi trước tủ áo, ngăn kéo cuối cùng để vớ bị kéo ra ngoài, mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào đống vớ đến thẫn thờ. Từ Nghi khẽ khom lưng, vỗ vào ót .

      “Sao lại ngồi đờ đẫn ở đây, cháo em nấu trong bếp khê hết cả rồi.”


      Dường như Chử Điềm bị tiếng của làm hoảng sợ, hốt hoảng quay đầu lại nhìn , kết quả cẩn thận đầy ngăn kéo trở lại, kẹp trúng vào tay . bị đau đến hít khẽ, Chử Điềm vội vàng rút tay ra, nhưng vẫn đau đến nhăn mặt.
      Từ Nghi nhíu mày, từng thấy người ngốc nhưng chưa thấy ai ngốc hơn vợ . Cháo khê , còn tự kẹp trúng đầu ngón tay mình. khuỵu gối xuống, nắm ngón tay lên thổi khẽ, lại giữ trong lòng bàn tay.

      “Hôm nay sao vậy? Mất hết hồn vía.”

      có gì.”

      Chử Điềm lẩm bẩm . Lời này Từ Nghi chắc chắn tin, nhưng muốn , cũng miễn cưỡng.

      “Cháo khê rồi, phải nấu cơm lần nữa, em muốn ăn gì?”

      “Em đói.” – thuận miệng đáp, vừa ngẩng đầu thấy Từ Nghi nhìn chằm chằm liền sửa lời – “Nấu đại món gì cũng được, em kén chọn.”


      Từ Nghi nựng mặt , dìu đứng dậy, cởi áo khoác ra rồi vào bếp. Nhìn bóng dáng bận rộn của Từ Nghi, nhìn lại đầu ngón tay bị kẹp đỏ ửng của mình, Chử Điềm có chút ủ rủ.


      Ăn tối xong, Chử Điềm chủ động đòi rửa bát nhưng bị Từ Nghi cự tuyệt. sợ lơ mơ chú ý là làm vỡ hết bát đĩa. Chử Điềm thẹn quá thành giận:

      “Em nào có ngốc như vậy!”

      “Em ngốc, là tay và não nhịp nhàng cho lắm, tay luôn nhanh hơn đầu óc bước.”


      Đây còn phải là ngốc à?! Chử Điềm nổi giận, ôm eo Từ Nghi từ phía sau, ra sức dụi. Từ Nghi bị náo loạn, hết cách, tay đầy nước rửa chén nên thể đụng vào , đành phải cúi đầu hôn cái lên má .

      “Để rửa chén xong trước được ?”

      được.”


      Chử Điềm tiến vào lồng ngực , ngập ngừng . nhịn cười được, lúc nghĩ cách làm sao dụ dỗ buông tay điện thoại di động của vang lên. Từ Nghi thừa cơ chuyển hướng:

      “Nhanh nghe điện thoại .”

      Chử Điềm dẩu môi, buông ra. Cú điện thoại đến từ Chử Đông mai, bà biết tin Triệu Tiểu Tinh mang thai. Chử Điềm hơi giật mình, ngờ út lại biết tin kia nhanh như vậy. Chử Đông Mai khóc lóc than thở trong điện thoại hỏi làm thế nào, Chử Điềm chỉ cảm thấy tại đầu óc rối như tơ vò.


      Khi Chử Điềm cúp điện thoại, CHử Đông Mai vẫn còn mắng giận vì hèn yếu. Nghe tiếng tít tít ngắn ngủi truyền đến từ ống nghe, cảm xúc vừa chuyển biến tốt hơn chút của lại rơi xuống đáy vực, thất thần nhìn xuyên qua cửa sổ ban công ra ngoài.


      Từ Nghi thu dọn xong trở ra phòng khách liền phát Chử Điềm ngẩn ngơ ngồi khoanh chân ghế salon. đến, đụng vào , hỏi:

      “Ai gọi đến thế?”

      út.” – Chử Điềm – “ út của em.”

      Lúc trước khi ở Tứ Xuyên, Từ Nghi từng gặp mặt Chử Đông Mai lần, nên Chử Điềm vừa nhắc đến nhớ ra.

      út gì vậy?”

      gì cả.”

      Chử Điềm , rồi quay mặt . Từ Nghi cảm thấy lạ, hỏi lại lần nữa:

      gì sao em lại dám nhìn ?”

      Chử Điềm lên tiếng cũng nhúc nhích. Từ Nghi khỏi bất giác cao giọng:

      “Điềm Điềm, quay đầu lại.”

      Chử Điềm cảm thấy quản nhiều quá, mất bình tĩnh hất tay ra:

      “Ôi, có phiền hả?”

      Bạn Từ nào đó mới vừa rồi còn bị vợ quấn lấy náo loạn, bây giờ ngờ ngợ rằng mới chút xíu thôi mà mình bị ghét bỏ. ngẫm nghĩ rồi hỏi:

      “Em…gặp phải chuyện gì sao?”

      Chử Điềm sao có thể biết xấu hổ mà kể chuyện hư hỏng này của Chử Ngật Sơn cho Từ Nghi nghe chứ, giả bộ tức giận :

      có chuyện gì hết, em muốn mình ngồi yên tĩnh trog chốc lát thôi.”


      Từ Nghi bị chọc cười, sống chung lâu cũng hiểu Chử ĐIềm. Bình thường trông tràn trề sức sống, trong sáng động lòng người, có gì phiền lòng đều hết lên mặt, hoàn toàn giấu được. Lúc này nếu người bên cạnh dám hỏi nhiều mấy câu, chắc chắn biến thành quả pháo châm lửa.


      “Cũng được, muốn ngồi ngồi , nếu chân bị tê thả xuống nghỉ lát.”


      Từ Nghi nghiêm túc lại như bâng quơ, nhưng Chử Điềm vừa nghe cũng biết true chọc , căn bản nhịn được, quay đầu lại bắt đầu cào . Từ Nghi nhịn được bật cười, mặc cho náo loạn trong chốc lát mới ôm hờ lấy , giọng còn chứa nét cười:


      “Vậy em bảo phải làm sao? Hỏi em làm sao em chịu .” – vén mái tóc dài hơi rối của , nhìn thẳng vào mắt – “Cào cũng cào rồi, bây giờ có thể cho biết xảy ra chuyện gì ?”


      Thực ra Chử Điềm cũng rất muốn tìm niềm an ủi từ Từ Nghi, nhưng này quá khó để mở miệng. Nhìn nhau trong chốc lát, thắng được kiên trì trong mắt , Chử Điềm có chút chán nản nghiêng đầu lên bả vai , buồn bã :

      “Sau khi ba em ly hôn với mẹ em lại kết hôn với người phụ nữ khác, biết chuyện này ? tại người phụ nữ kia mang thai, xem ra chắc hẳn sắp sinh rồi, bụng rất lớn.”

      Hóa ra là vì chuyện này. Từ Nghi do dự lát rồi :


      “Hai người họ kết hôn được khoảng thời gian rồi, nên mang thai sinh con cũng là chuyện bình thường thôi.”

      “Nhưng ả đàn bà kia ngay từ đầu làm kẻ thứ ba làm kẻ thứ ba cả đời, lẽ nào cầm được giấy đăng ký kết hôn xem mình là vợ chính ư? Quang minh chính đại sinh con hả?”


      Chử Điềm vô cùng tức giận . Dĩ nhiên Từ Nghi hiểu tâm trạng của Chử Điềm, nhưng dù sao bây giờ hai người kia cũng là vợ chồng hợp pháp, sinh con là chuyện hiển nhiên, họ có lập trường gì để phản đối chứ. Chỉ sợ là Chử Điềm cũng hiểu lý lẽ này, tâm trạng mới buồn khổ đến thế. Suy nghĩ lát, Từ Nghi :


      “Điềm Điềm, chuyện này nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Dù em khó chấp nhận thế nào nữa, đứa bé kia cũng là con của ba và Triệu Tiểu Tinh, chúng ta có quyền can thiệp, hiểu ?”


      Hưởng giáo dục nghiêm khắc nhiều năm, Từ Nghi vẫn thể gọi Triệu Tiểu Tinh là ‘ả đàn bà kia’ như Chử Điềm. Từng câu của Từ Nghi đều có lý, Chử Điềm thể nào phản bác.


      Nhưng trong lòng cảm thấy bức bối cách khó hiểu, hòi lâu, thốt ra câu:

      “Cái loại đàn bà hư hỏng như ả, ai biết được đứa bé mang trong bụng có phải là của ông ta hay ?”


      Từ Nghi chỉ xem như giận dỗi thôi, nhưng Chử Điềm xong câu đó, đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo. nhìn Từ Nghi :

      chừng có khả năng này.”


      Vẻ mặt Từ Nghi nghiêm túc lại: “Đừng đoán mò, lời này thể lung tung.”


      Dĩ nhiên Chử Điềm biết thể vô duyên vô cớ đổ oan cho người, nhớ đến người tới bệnh viện cùng Triệu Tiểu Tinh mà nhìn thấy lúc sáng nay. Trước đó ở trong xe thấy , về sau xuống xe lại kinh ngạc chuyện Triệu Tiểu Tinh có thai, lúc này đầu óc tỉnh táo chút mới nhớ đến người kia. Đó là người đàn ông, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng vẫn thấy người đó có thân hình cao lớn. Người này tuyệt đối phải là Chử Ngật Sơn bởi vì ông ta bình sinh hận nhất là vóc dáng mập lùn của mình.


      Người đàn ông kia và Triệu Tiểu Tinh có mối quan hệ thế nào? Tại sao phải với ả đến bệnh viện? Còn cười nữa chứ? Chử Điềm càng cảm thấy chuyện này khả nghi, nhìn Từ Nghi, cầm điện thoại lên, chạy ra ban công chuẩn bị gọi cho Chử Đông Mai.


      Nhìn bóng lưng Chử Điềm, lòng Từ Nghi chùng xuống. mơ hồ cảm thấy thể để Chử Điềm xen vào chuyện này, nếu , với tính cách của vô cùng có khả năng xảy ra chuyện.

      *

      Chử Điềm dự định gặp mặt Triệu Tiểu Tinh lần. Lúc ra quyết định này, tâm trạng có chút mâu thuẫn. ra sớm hết hi vọng về Chử Ngật Sơn rồi, cũng thầm quyết định bất cứ chuyện gì của ông ta đều liên quan đến mình. Đồng thời cũng vô cùng đồng ý lời Từ Nghi , họ có lập trường lo liệu chuyện này. Lý lẽ còn ở đó, tất cả mọi chuyện cũng ràng, nhưng vừa nghĩ đến lòng vẫn có chút ghê tởm.


      Tuy nhiên, khó chịu vẫn hoàn khó chịu. Ngày hôm qua, sau khi trở về từ bênh viện, thời gian hơn nửa ngày cho suy nghĩ ràng. Chuyện xảy ra, dù thế nào nữa cũng ngăn cản được, trừ khi đứa bé kia phải của Chử Ngật Sơn.


      Lúc trước, Chử Điềm thể nào dám tưởng tượng đến khả năng này. Trong mắt , Chử Ngật Sơn tốt với Triệu Tiểu Tinh đến mức gần như muốn gì được đó, ra tay hào phóng, ông ta chiều chuộng ả đàn bà này quả như người khác vậy. Vả lại tuy vóc dáng Chử Ngật Sơn được xem là cao lớn khôi ngô, nhưng khuôn mặt đoan chính, nhất là đôi mắt, được tôi luyện qua thương trường nhiều năm, trở nên thâm thúy sắc sảo, điểm tô cho con người ấy cảm giác đầy nghị lực. Nếu phải khuyết điểm duy nhất của ông ta chính là lớn tuổi chút.


      Chử Điềm nhớ kỹ lại người đàn ông cùng Triệu Tiểu Tinh thấy ngày hôm qua, chỉ nhìn từ cách ăn mặc và bóng lưng, quả gã trẻ hơn Chử Ngật Sơn rất nhiều. Mà nhìn từ cách cư xử của hai người, cả quãng đường vừa vừa cười, còn theo khám thai, tuyệt đối giống mới quen. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Chử Điềm càng nghi ngờ nhiều thêm. Có điều từ trước đến giờ giỏi phỏng đoán người khác theo chiều hướng ác ý, nên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn có ý định gặp mặt Triệu Tiểu Tinh trước .


      Ngoài dự tính của Chử Điềm, lúc còn rối rắm phải chuyện gì với Triệu Tiểu Tinh ngược lại ả đàn bà này gọi điện thoại trước cho . chưa bao giờ lưu lại số điện thoại của ả, nhưng nhìn thấy dãy số nhấp nháy màn hình, vẫn nhận ran gay. bặm môi, nhấn nút nghe.


      “Ơ! Bắt máy à?” – tiếng kiều của Triệu Tiểu Tinh xuyên qua ống nghe truyền đến ràng – “Tôi còn tưởng rằng nhận điện thoại của tôi chứ.”

      có chuyện gì?”

      Chử Điềm lười nhiều với ả.

      có gì. Muốn bây giờ tôi ở thành phố B, nếu có rảnh chúng ta gặp mặt nhau, thế nào?”

      “Vì sao tôi phải gặp ?”


      Cũng phải giả vờ giả vịt, Chử Điềm tò mò vì sao ả chủ động đề nghị muốn gặp mặt . Triệu Tiểu Tinh cười nhạo:

      “Đừng đùa, phải Chử Đông Mai chạy đến chỗ cáo trạng hay sao? Tôi tin bây giờ còn chưa biết ông ta mua nhà cho tôi ở thành phố B.”


      “Tôi biết sao? gặp mặt tôi lẽ nào chỉ bởi chút chuyện này?” – Chử Điềm cảm thấy buồn cười. Thực ra cũng chẳng xem trọng căn nhà kia, hơi nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ – “Ông ta có tiền, ông ta muốn mua cho cái gì chẳng hề liên quan gì đến tôi cả.”


      “Tôi biết quan tâm mà.” – Triệu Tiểu Tinh cười khẩy, lại tiếp –
      “Cho nên tôi tìm dĩ nhiên là bởi vì còn có chuyện khác.”


      E rằng là chuyện đứa con rồi đây. Đặt vào trước kia, sợ là Chử Điềm lập tức cúp điện thoại rồi, nhưng lần này được. Thế nhưng cũng nhanh chóng nhận lời, im lặng chừng phút, hỏi:

      “Gặp mặt ở đâu?”

      “Lát nữa tôi nhắn địa chỉ cho .”


      Triệu Tiểu Tinh giọng đáp lại. Cúp điện thoại bao lâu, tin nhắn của Triệu Tiểu Tinh liền gửi tới, ta chọn địa điểm gặp mặt ở tiệm cà phê gần khu ta ở tại. Nhìn địa chỉ này, Chử Điềm nhịn được cười lạnh.


      Nếu là người khác, có lẽ suy nghĩ là vì bụng to, tiện lại nên mới chọn chỗ gần nhà. Nhưng chắc chắn có lý do nghi ngờ Triệu Tiểu Tinh làm vậy vì muốn khoe khoang căn nhà mới mua kia.


      Sửa soạn qua loa, Chử Điềm ra ngoài. bắt chiếc xe, lúc vừa mới ngồi lên xe, Từ Nghi gọi điện đến. Chử Điềm hơi do dự nhưng vẫn nghe. Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Từ Nghi hơi khàn , chắc hẳn do huấn luyện quá mệt mỏi, tối nay về nhà sớm, hỏi muốn ăn gì.


      Bởi vì trong lòng Chử Điềm có việc nên trả lời hơi lơ là. Từ Nghi nghe ra được liền hỏi :

      “Em ở đâu? ra ngoài à?”

      Chử Điềm “À”, trả lời ậm ờ:

      “Em ra ngoài chuyến, gặp người, có lẽ tối nay em về nhà hơi trễ chút.”

      Tuy nhiên Từ Nghi lại là người rất thông minh, liền hỏi thẳng:

      “Em gặp ai? Triệu Tiểu Tinh hả?”

      Chử Điềm lừa được , liền dứt khoát đáp:

      “Đúng vậy, chính là ả.”

      “Chử Điềm, em…”

      Từ Nghi có phần biết phải làm sao, kêu tên nhưng lại biết phải gì mới tốt. Chử Điềm cũng biết nghĩ thế nào, giọng giải thích cho mình:

      “Em muốn làm gì cả, gặp ả lần, hơn nữa còn do ả gọi điện thoại tìm em trước mà. Được rồi, yên tâm , có việc gì đâu.”
      hamaxink, Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 54.

      Cam đoan xong, lập tức cúp điện thoại, trong lòng rầu rĩ như Từ Nghi nhảy thẳng ra ngoài điện thoại bắt về nhà vậy. Hai mươi phút sau, đúng giờ đến tiệm cà phê. Nhìn về phía cửa sổ, tìm thấy Triệu Tiểu Tinh ngồi uống nước gần vị trí cửa sổ, thân thể lọt thỏm trong chiếc ghế, vì vậy thoáng nhìn qua thấy được cái bụng bầu của ả. Nhưng Chử Điềm và ả đối đầu gay gắt lâu như vậy sớm hiểu được chút tâm cơ cỏn con của ả rồi. Đơn giản là muốn đợi vào, đến lúc tận mắt nhìn thấy cho ngạc nhiên’ to lớn. Bởi vì Triệu Tiểu Tinh thể ngờ rằng biết chuyện ả mang thai.


      và Triệu Tiểu Tinh liếc nhìn nhau, Chử Điềm nhìn đến vẻ mặt giả bộ cao quý hào phóng của ả, thanh toán tiền xe, quay người vào tiệm cà phê.


      Đẩy cửa xoay của tiệm cà phê, Chử Điềm bước đôi giày cao gót từ từ về phía Triệu Tiểu Tinh. Triệu Tiểu Tinh nhìn chằm chằm tới chớp mắt, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nhìn .


      “Tôi nhớ trước khi kết hôn phải còn có xe sao? Sao bây giờ ra ngoài phải bắt xe rồi hả?”

      Chử Điềm kéo ghế ngồi xuống, sau khi gọi nhân viện phục vụ cho cốc mocha mới thong thả trả lời Triệu Tiểu Tinh:

      “Lười lái.”

      Thực ra Từ Nghi chê kỹ thuật lái xe của tốt, để tùy tiện lái ra ngoài, nhất là đến khu đông đúc. Triệu Tiểu Tinh thoáng cười, khẽ nhấp hớp sữa tươi:


      ra lái xe cũng chẳng có gì tốt, mỗi tháng chỉ riêng tiền xăng thôi cũng là khoản nặng. Bây giờ giận dỗi với ba , chịu lấy tiền trong nhà, vậy chỉ có thể xài tiền của chính và chồng thôi đúng ? Hai người dân văn phòng, lính…”


      Ả vừa vừa nhấp hớp sữa tươi, bày ra vẻ như nghĩ đến sĩ diện của Chử Điềm vì tốt bụng nên muốn lại thôi, nhưng châm chọc trong lời dù là ai cũng nghe thấy được. Chử Điềm buồn để ý, nhìn sang:

      hẹn tôi ra đây để chuyện này sao?”

      Đấm phải bịch bông như Chử Điềm , khuôn mặt trang điểm của Triệu Tiểu Tinh hơi mất tự nhiên:

      “Dĩ nhiên phải.”


      , làm bộ như lơ đãng dịch chiếc túi vốn che đằng trước, bởi vì mang thai tám tháng nên bụng nhô hẳn lên. Chử Điềm nhìn thấy, hai tay bưng cốc cà phê khựng lại, đôi mắt khẽ xoay. Trong mắt người ngoài đó là vẻ cố gắng khắc chế nôi kinh ngạc. Triệu Tiểu Tinh có chút đắc ý liếc cái, nhàng vuốt ve bụng :


      “Lẽ nào ba cho biết? Tôi mang thai rồi, tám tháng đấy.”


      Nỗi ngạc nhiên của Chử Điềm hẳn hoàn toàn giả vờ, ngày đó ở bãi đỗ xe bệnh viện chỉ vội nhìn thoáng qua, thấy ràng như vậy. tại cách chiếc bàn tròn, tận mắt nhìn thấy bụng ta nhô cao mới phát hóa ra lớn như vậy rồi. Im lặng chốc lát, lại đưa cà phê lên miệng mình, uống vài hớp mới :

      “Sao hả, muốn nghe chúc mừng à?”


      Triệu Tiểu Tinh nhìn cốc cà phê thoáng chốc chỉ còn hơn phân nửa của Chử Điềm, trong lòng mừng thầm. Ả cũng biết, đừng thấy này ngoài mặt giả bộ bình tĩnh đến thế nhưng trong lòng chắc chắn lên xuống như song ngầm mãnh liệt. Ả kiềm nén ý cười bên khóe môi, khẽ:


      “Ngược lại tôi chẳng trông mong đâu. Tôi chỉ muốn , bây giờ ông ta tuổi tác cao, qua bảy tám năm nữa cũng sáu mươi rồi. Con người khi già liền mong mỏi trở về bên gia đình, đừng thấy tại đứa con vẫn còn ở trong bụng tôi, nhưng ông ta tính toán đợi nó lớn lên chút dẫn nó đâu chơi rồi đấy. Có điều, trong lòng ông ta vẫn có tiếc nuối, đó chính là .”

      vậy, ả đột ngột đưa tay qua bàn, cầm lấy tay Chử Điềm:


      “Cho nên Điềm Điềm à, chúng ta có thể giải hòa hay ? Cho ba có thể hưởng hạnh phúc gia đình trọn vẹn?”


      Chử Điềm bị hành động này của ả làm thoáng kinh ngạc, tiếp theo lại cảm thấy hết sức buồn cười. Nhưng vội vã hất tay Triệu Tiểu Tinh ra mà chậm rãi :

      “Nếu như tôi nghe lầm, làm kẻ thứ ba, vậy mà còn ở đây gia đình, hạnh phúc với tôi à?”

      …”


      Thoáng chốc khuôn mặt Triệu Tiểu Tinh cứng lại. Chử Điềm rút tay về, nhấp hớp cà phê dằn lại kích động, chẳng mảy may che giấu vẻ châm chọc trong giọng :


      “Tôi thể ngờ mặt có thể dày đến mức độ này. Triệu Tiểu Tinh, bình thường nghĩ đến chuyện mình làm sợ gặp báo ứng hay sao? Về phần ông ta, lúc này ông ta mới nhớ đến việc trở về với gia đình rồi ư? Lúc đầu ông ta thế nào? Hơn nữa, cái thai này phải dòng giống của ông ta, tôi khuyên vẫn nên an phận sinh ra , đến lúc đó có con cái hầu hạ bên gối, ông ta hứng lên chừng còn thưởng cho căn nhà hoặc chiếc xe hơi, cũng dễ ra ngoài khoe khoang. Lẽ nào tính làm vợ hiền mẹ tốt sao? Đừng đùa, đặt tay lên ngực tự hỏi , trong xương có ghen phụ nữ nhà lành sao?”


      “Chử Điềm!” – Triệu Tiểu Tinh nổi giận, nhưng vẫn khắc chế để nổi nóng – “Tôi khuyên đừng ăn tuyệt tình như vậy, thế nào giờ tôi cũng là vợ hợp pháp của ba , đứa con trong bụng tôi là con ruột của ba . Đây là thể nào thay đổi được.”

      Chử Điềm giương mắt nhìn ả:

      xác định đứa con trong bụng là của Chử Ngật Sơn hả?”

      Triệu Tiểu Tinh cau mày:

      có ý gì?”

      Chử Điềm lười quanh co với ả:

      “Nếu là con ông ta, sao hôm khám thai còn cần người ngoài chung?”

      Triệu Tiểu Tinh thoáng giật sửng sốt, trong mắt lập tức lóe lên vẻ chột dạ, nhưng đối mặt với lời chất vẫn của Chử Điềm, ả vẫn hùng hồn đáp:

      “Tôi biết thấy thế nào, tôi chỉ có thể , đó là người bạn ở thành phố B của tôi. ấy thấy tôi là thai phụ to bụng lại tiện nên tới giúp đỡ thôi.”

      “Ồ? Vậy ông ta có biết người bạn đó ?”

      Triệu Tiểu Tinh nghẹn họng, lúc cất tiếng lại có chút thẹn quá hóa giận:

      “Ông ta biết hay có liên quan gì? Tôi lớn như vậy vẫn thể có bạn bè hay của mình hay sao?” – , ánh mắt ả nhìn Chử Điềm có chút thay đổi – “Nếu hoài nghi đứa con này phải của ba , vậy chờ nó sinh ra làm xét nghiệm AND là được rồi.”


      Chử Điềm cẩn thận quan sát biểu cảm của Triệu Tiểu Tinh, tuy lúc ả đến người đàn ông kia có chút bối rối, nhưng lúc đến đứa con lại khá chắc chắn. Như vậy, bất kể ả và người đàn ông kia có tằng tịu gì, đứa con này chắc chắn là của Chử Ngật Sơn. Có điều vẫn đủ để Chử Điềm hoàn toàn yên tâm.


      “Vậy làm xét nghiệm là được, dù sao ông ta cũng quan tâm đến chút tiền cỏn con này.”


      “Là thiếu tiền đúng hơn.” – Triệu Tiểu Tinh cười nhạo – “Có điều biết ông ta có chịu hay . gạt , ông ta ký thác kỳ vọng rất lớn vào cái thai trong bụng tôi, dù sao cũng là con trai đầu tiên của ông ta. Ông ta có thể vì con trai mà vứt bỏ người vợ kết tóc, nếu để ông ta nghe thấy con ruột chất vấn con trai mình, liệu ông ta có cảm tưởng thế nào nhỉ?”


      Lần đầu tiên Chử Điềm nghe thấy Triệu Tiểu Tinh nhắc đến mẹ , hơn nữa giọng điệu lại có chút hả hê, hay phải là càn rỡ. Bên tai vang ầm lên, chống mạnh tay xuống bàn tròn, đến lúc bên tai yên tĩnh lại mới lên tiếng hỏi:

      cái gì?”

      Triệu Tiểu Tinh ra vẻ ‘tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi’:

      “Sao đây, vẫn biết à? cho rằng tại sao ông ta lại vứt bỏ cần mẹ , ngược lại lấy tôi? Đúng, lúc đó ông ta ngoại tình, nhưng chưa từng nghĩ đến việc ly hôn. Nếu phải mẹ phát , chủ động cương quyết đòi ly hôn, chắc là ông ta có thể kéo dài đến khi bà ta qua đời.”

      được đến mẹ tôi.”


      Chử Điềm thể chịu được ả hời hợt nhắc đến cái chết của mẹ như thế. Triệu Tiểu Tinh “À”, hoàn toàn để ý đến lời cảnh cáo của , tiếp:

      tức cái gì? Cho dù mẹ qua đời, ông ta cũng nhất định lấy tôi đâu. Nếu như phải tôi có con, chừng đến bay giờ vẫn danh phận.”

      Chử Điềm lạnh lùng nhìn ả:

      “Câm miệng!”

      Nhưng Triệu Tiểu Tinh quyết tâm kích động :

      “Sau khi tôi có thai, ông ta cũng nghĩ đến chuyện đăng kí kết hôn với tôi ngay, chẳng qua chỉ bày vàn bàn tiệc ăn mừng mà thôi, căn bản chẳng mời bao nhiêu người. Sau khi khám biết tôi mang thai con trai ông ta mới coi trọng, đăng ký kết hôn, tặng nhà tặng xe, cắt đứt quan hệ với tất cả người đẹp bên ngoài, ngày ngày về nhà làm chồng hiếu thảo. Tôi hỏi câu, ông ta có từng đối xử với mẹ như vậy ?”


      Chử Điềm câu nào, im lặng của khiến Triệu Tiểu Tinh đắc ý hơn:

      “Chưa từng có sao?”

      Chử Điềm nghe lọt tai nữa, đứng dậy bỏ , trong lúc bối rối làm rớt túi, vội vàng quay người nhặt lên. Triệu Tiểu Tinh vịn eo đứng dậy, quả nhởn nhơ đắc ý thưởng thức vẻ hôt hoảng của :


      “Cho nên tôi với rồi. CHử Điềm, trách được tôi, trách được bất cứ ai, muốn trách phải trách mẹ sinh được con trai, lôi kéo được trái tim của ông ta!”


      Ả vui sướng , nhưng giây sau liền bất ngờ bị xối cốc cà phê lên đầu. Triệu Tiểu Tinh chỉ cảm thấy mặt mình chợt lạnh, ả đưa tay sờ thử, chất lỏng màu nâu nhạt đầu ngón tay khiến ả nhận ra Chử Điềm xối cái gì, nhìn được ả thất thanh hét lớn:

      “Chử Điềm!”

      Hai mắt ả trợn to, lớp son phấn lấm lem khuôn mặt giống tranh trừu tượng dữ tợn. Dường như ả cực kỳ tức giận, ngón tay run run chỉ vào Chử Điềm nhưng thốt nên lời.


      Chử Điềm dằn mạnh cốc xuống, để ý đến ánh mắt và lời thầm to của người xung quanh, lạnh lùng :

      “Tôi cảnh cáo , được đến mẹ tôi.”

      Hai mắt Triệu Tiểu Tinh đỏ ngầu, trợn trừng mắt nhìn Chử Điềm:

      “Tôi bà ta sao? Bà ta có bản lãnh sinh con trai bị vứt bỏ là đáng đời. Còn nữa Chử Điềm, cho rằng ông ta cưng chiều lắm sao. Trong hai mươi bốn năm sinh ra có ngày nào là ông ta phiền muộn tại sao lại là con , biết ?”


      Chử Điềm bị lời của ả hoàn toàn chọc giận, hai mắt long lanh lên, hai lời liền cất bước đến cho Triệu Tiểu Tinh cái tát, chỉ muốn đánh cho ả mở miệng được nữa.


      Triệu Tiểu Tinh hoàn toàn ngây dại, ra cũng là ả xem Chử Điềm quá đơn giản. Bởi vì sau khi ả và Chử Ngật Sơn sống với nhau, ả chưa từng nghiêm chỉnh đối chọi với Chử Điềm . Với lại, căn bản mỗi lần đều có Chử Ngật Sơn ở đó, cho nên tình cảnh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, ả cũng chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu như nay. Ả che lại tai trái bị đánh vng lên ù ù và má trái bỏng rát, nhìn Chử Điềm chằm chằm cách khó tin.


      Chử Điềm lạnh lùng nhìn ả:

      cái tát này cũng là đáng đời .”


      cố gắng dữ dằn nhưng đáy mắt lại rơm rớm, khí thế cũng đủ. Triệu Tiểu Tinh ngơ ngác nhìn , bỗng dưng “A” lên tiếng, bắt đầu điên cuồng gào lên như thể tinh thần bị chấn động:


      “Tôi đáng đời! Tôi đáng đời! có bản lĩnh đánh chết tôi ! Đánh chết đứa con trong bụng tôi !”


      Ả vừa vừa xông lên, ra vẻ muốn ôm nhau chết chung với Chử Điềm. Đến lúc này ả hoàn toàn để ý đến đứa con trong bụng nữa rồi. Nhâm viên cửa hàng và người xung quanh vây xem thấy chuyện náo động lớn liền rối rít xông đến muốn kéo hai người ra. Nhưng Triệu Tiểu Tinh sống chết nắm tóc Chử Điềm, giật vài phen, Chử Điềm cảm giác da đầu đau đớn chết được, khỏi cất tiếng quát ả:

      “Triệu Tiểu Tinh, buông tay ra!”


      Nhưng Triệu Tiểu Tinh nhào đến như bị điên. Mà ả là phụ nữ có thai tám tháng, người khác dám quá dùng sức kéo ả ra, nên Chử Điềm bị đánh mạnh vài cú. đau đến mức biết phải làm sao, liền giơ tay cho Triệu Tiểu Tinh thêm cái tát. Cái tát này xác định được mình đánh trúng đâu, là mặt hay là cổ. Nhưng Triệu Tiểu Tinh dường như đột nhiên tỉnh táo, toàn thân cũng mất hết sức lực, cộng thêm người khác đỡ kịp, thoáng cái ả ngồi bệt xuống đất.


      Lúc Từ Nghi chạy đến, thứ đạp vào mắt chính là cảnh tượng hôn loạn như vậy. Triệu Tiểu Tinh ôm bụng ngồi dưới đất gào khóc, la lối om sòm mắng chửi Chử Điềm. Chử Điềm đứng thẳng, bộ ngực phập phồng, có thể thấy tâm trạng của sôi trào dữ dội vô cùng. hơi cau mày, gạt đám người vây xem phía trước ra. Lúc thấy Chử Điềm còn chưa nguôi giận, nhấc chân định bước đến, vội sải bước giữ tay lại.

      “Dừng tay!”
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 55.

      Nghe thấy tiếng quen thuộc, Chử Điềm hơi ngỡ ngàng nhìn người xuất trước mắt. Tuy nhiên sắc mặt Từ Nghi cực kém, liếc nhìn Chử Điềm từ xuống dưới, sau khi xác định sao liền đến định dìu Triệu Tiểu Tinh đứng dậy.

      Lý trí hồi phục, Chử Điềm đưa tay cản :

      làm gì? được đụng đến ả.”

      câu hỏi tức di dời chú ý của mọi người. Tất cả nhìn chằm chằm vào Từ Nghi, rối rít nhịn được suy đoán nam hai nữ này đến tột cùng có quan hệ gì. Lẽ nào là kẻ thứ ba đến tìm vợ lớn ra oai, còn chưa có kết quả người đàn ông này lại vội vã chạy đến cứu cánh?

      Từ Nghi hoàn toàn đếm xỉa đến lời bàn tán xung quanh, chỉ nhìn Chử Điềm với vẻ mặt bình tĩnh đến gần như lạnh lùng. Giằng co chừng phút, gạt tay Chử Điềm ra, dìu Triệu Tiểu Tinh dậy.


      Triệu Tiểu Tinh hoàn toàn ý thức được người đỡ mình là ai, chỉ lo kêu gào. Từ Nghi sử dụng chút sức lực mới đỡ ả đứng lên nổi. Còn chưa đứng vững hoàn toàn nghe ả ôm bụng kêu đau. Lúc Từ Nghi do dự có cần đưa ả đến bệnh viện hay người đàn ông vội vàng lao vào từ bên ngoài, ông ta trợn to hai mắt quan sát cảnh tượng trước mắt. Tiếng kêu gào của Triệu Tiểu Tinh thu hút chú ý của ông ta, người đàn ông thoáng do dự đến đỡ ả. Lần này Triệu Tiểu Tinh thấy , nhào vào lồng ngực ông ta, bắt đầu khóc hu hu.

      Bị mọi người vây xem, bàn tán, người đàn ông cảm thấy vô cùng lúng túng. Ông ta dùng khẩu hình hỏi Từ Nghi:

      ta sao vậy?”

      “Bụng khó chịu, e rằng phải bệnh viện khám thử.”

      Người đàn ông bật ra câu chửi thề, nhanh chóng ý thức được mình lỡ lời, suy tính chốc lát rồi dìu Triệu Tiểu Tinh ra ngoài. Từ Nghi giúp đỡ đưa Triệu Tiểu Tinh lên chiếc BMW màu đỏ của người đàn ông. Lúc trở về tiệm cà phê thấy Chử Điềm đâu nữa. Trong lòng Từ Nghi biết ổn, chần chừ khắc, đuổi theo Chử Điềm chưa được bao xa.

      “Chử Điềm” - kéo cánh tay Chử Điềm lại - “Em đâu?”

      Chử Điềm lạnh lùng hất tay ra:

      cần quan tâm.”

      Từ Nghi khẽ nhíu mày:

      “Theo về.”

      “Tại sao em phải theo về?” - Chử Điềm cứng cổ hỏi ngược lại - “ phải muốn đỡ Triệu Tiểu Tinh sao? Sao theo đến bệnh viện luôn ? , dù sao cũng chẳng nhìn em lấy cái, quan tâm đến em làm gì? Em cần quan tâm.”

      Từ Nghi biết tại sao lại cáu gắt, chẳng qua tình huống lúc nãy hỗn loạn như vậy, kịp gì chứ? ổn định :

      biết bây giờ em suy nghĩ lung tung, theo về nhà trước, sau đó với em.”

      “Em về! lại muốn giảng đạo với em đúng ? Có phải cảm thấy em ngốc như vậy, cảm thấy gì đều đúng hết ? đừng buồn cười, lần này em nghe lời đâu.”

      Chử Điềm hơi cưỡng từ đoạt lý. Hai bên đường có người chú ý bởi tiếng ồn ào của họ, thỉnh thoảng ló đầu vây xem. Từ Nghi hiểu đây phải là nơi để chuyện, tuy nhiên Chử Điềm cố chấp như thế, chỉ đành giải thích với :

      muốn giảng đạo với em, chẳng qua em có biết Triệu Tiểu Tinh có thai hay ?”

      được nhắc đến con của ả.”

      Nghĩ đến đây, Chử Điềm cảm thấy lồng ngực mình tức đến sắp nổ tung, muốn hất tay Từ Nghi ra, nhưng làm sao cũng giằng ra được.

      Từ Nghi rất hiếm khi thấy Chử Điềm thế này, dường như bất cứ lời nào cũng thể khiến trấn tĩnh lại. có cách nào, hít sâu hơi, đưa tay chặn ngang bế lên, dự định cứ thế khiêng vào xe, về nhà trước rồi sau. Nhưng Chử Điềm vô cùng giận dữ, tại chẳng hề muốn để ý đến Từ Nghi, còn bị khống chế như vậy, tức tối nắm lấy túi xách - món đồ duy nhất trong tay mình, đập vào người , dùng hết sức đập , vật trang trí túi vang lên leng keng.

      Từ Nghi bị làm loạn vô cùng nhức đầu, hơn nữa hôm nay kết thúc huấn luyện dã ngoại cẩn thận làm cánh tay bị thương, ôm như vậy khiến cơn đau tăng lên. Dù tính tình tốt hơn nữa cũng khống chế được nỗi phiền hà trong lòng . đau đến mức ức chế nổi nữa, thả Chử Điềm xuống, giọng điệu và mặt mày đều lạnh , mang theo vẻ nhẫn nại hiếm có:

      “Chử Điềm, làm loạn đủ chưa?”

      Chử Điềm thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng:

      “Chưa. Em còn muốn rủa Triệu Tiểu Tinh sinh được con, khó sinh mà chết. Tên khốn kiếp Chử Ngật Sơn kia cả đời có con trai.”


      Cơn giận của Từ Nghi hoàn toàn bị dấy lên, gân xanh thái dương đập thình thịch, mím chặt môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chử Điềm, thốt ra chữ. Chỉ chốc lát sau, nắm chặt hai tay, quay người sải bước bỏ . Chử Điềm đứng tại chỗ, nhìn bỏ xa quay đầu lại, lát sau nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, vùi đầu giữa hai gối khóc nức nở.


      Từ Nghi quay người chưa được mấy bước liền hối hận. Tuy nhiên cơn giận trong lòng chưa tiêu tan, bước chân vẫn chưa ngừng. đến bãi đỗ xe, mở cửa xe jeep ra, ngồi im xe phút. Sau khi gọi điện thoại cho Chử Ngật Sơn, hồi phục tâm trạng, nổ máy rồi lái về hướng khi nãy.


      Chử Điềm còn ở đó nữa, điều này khiến Từ nghi càng hối hận hơn. cho xe chạy chậm lại, tìm kiếm bóng dáng Chử Điềm dọc đường, lúc sắp chạy đến cuối đường vẫn tìm được. Từ Nghi khỏi sốt ruột, vừa gọi điện thoại cho Chử Điềm, vừa chăm chú nhìn mỗi người ven đường. lúc vô cùng lo lắng chờ đợi điện thoại được kết nối, lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy .

      ngồi trong tiệm KFC bên đường, chiếc bàn trước mặt chất khay gà viên to ụ. Mà bản thân vừa lau nước mắt vừa nhét thịt gà vào miệng mình.

      Từ Nghi thể tả nổi tâm trạng mình lúc này ra sao nữa, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cả người nhõm hơn, dần dần thoáng cười rất rất , chỉ có khóe môi khẽ nhoẻn lên. Chăm chú nhìn trong chốc lát, Từ Nghi tắt điện thoại, xuống xe.

      vào tiệm KFC, Từ Nghi mới thấy còn có bé ngồi đối diện Chử Điềm, mở vở ra nằm nhoài người làm bài tập ở đó, bên tay có cốc thức uống bốc khói nghi ngút.

      Từ Nghi đến, khom người xoa đầu bé, tiếng vô cùng êm ái:

      bạn , chú mang quyển vở qua bàn khác giúp cháu nhé, cháu đến đó làm bài được ?”.

      bé ngẩng đầu nhìn , hai bím tóc sau ót khẽ lay động:

      “Chú ơi, chú biết dì này sao?”

      “Chú biết.”

      bé ngẫm nghĩ rồi gật đầu, để Từ Nghi giúp bé mang đồ đến bàn khác, trước khi còn quay người gọi lại :

      “Chú ơi, phiền chú chuyển lời với dì kia, người lớn nhà cháu , khóc mà ăn rất dễ bị sặc, hơn nữa còn chứa trong bụng tiêu hóa được.”


      Từ Nghi cười được. Lúc trở lại bên cạnh chiếc bàn Chử Điềm ngồi, Từ Nghi phát vẫn còn ăn, dường như hoàn toàn hề nhận ra đến. cũng sốt ruột, ngồi đối diện nhìn ăn. Giữa hai người là khay gà viên to ụ. Quả nhiên giống như lời của bé kia , Chử Điềm ăn hồi là bắt đầu ho khan. Từ Nghi vội vàng cầm tấm khăn giấy qua, vỗ mạnh vào lưng , dùng khăn giấy che miệng lại, :

      “Nhổ ra.”

      Chử Điềm bị hành động của làm giật mình, nước mắt nhòe nhoẹt liếc nhìn , lại bị vỗ mạnh cái, liền há mồm nhổ hết toàn bộ gà trong miệng ra. Từ Nghi tiện tay vứt , thấy tiếng ho khan của hòa hoãn liền bưng cốc nước nóng đến cho .

      Cả quá trình Chử Điềm đều trợn to mắt nhìn chớp. Hồi lâu, dường như mới tin được người trước mắt này là Từ Nghi. Đầu ngón tay chạm phải cốc nước nóng, nước mắt kiềm được liền rơi lã chã.

      Từ Nghi khẽ thở dài, ôm vào lòng.

      “Điềm Điềm, trong lòng em vui, nổi giận trút vào , vào những thứ này đều được. Nhưng em có thể đừng luôn đặt vào phía đối lập em được ?”

      Chử Điềm cất tiếng khóc, ôm chặt hề buông tay.
      hamaxink, Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :