Bầu trời sụp đổ - Sidney (26 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 19:

      Chuyến bay tới Moscow của hãng hãng Sabena kéo dài ba tiếng rưỡi đồng hồ. Dana nhận thấy đa số hành khách đều mặc. Áo ấm còn giá để hành lý toàn là áo lông thú, mũ len, găng tay.

      Nhẽ ra mình phải mặc ấm hơn, Dana nghĩ. Ờ, mình ở lại Moscow quá hai ngày mà.

      Nàng thể nghĩ tới những lời của Antonio Persico. Taylor Winthrop như người điên. Tất cả những gì ông ấy qua điện thoại là "kế hoạch nước Nga" phải tiến hành. Chúng ta quá xa để có thể dừng lại rồi.

      Winthrop thực kế hoạch quan trọng gì. Hàng hoá gì được tập trung Và ngay sau đó, Tổng thống bổ nhiệm ông ta làm đại sứ ở Nga.

      Càng có nhiều thông tin càng dễ đoán đúng.

      Dana quyết định.

      Dana rất ngạc nhiên khi thấy ở Sheremtyevo II - sân bay quốc tế của Nga, có khá nhiều khách du lịch. Tại sao những người tỉnh táo lại du lịch Nga trong mùa đông nhỉ? Dana thắc mắc.

      Lúc Dana đứng đợi lấy hành lý, người đàn ông đứng gần đó cứ lén lút nhìn nàng. Tim Dana thót lại.

      Họ biết mình đến đây, nàng nghĩ, làm sao họ lại biết?

      ta tiến lại phía nàng.

      - là Dana Evans? - ta theo giọng Slovak.

      - Vâng…

      Nụ cười nở khuôn mặt và ta với vẻ kích động.

      - Tôi là fan lớn của đấy? Tôi xem truyền hình biết bao nhiêu lần.

      Dana thấy cả người.

      - Ồ, vâng. Cảm ơn.

      - biết tôi có thể có được chữ ký của nhỉ?

      - Dĩ nhiên.

      ta chìa mảnh giấy ra trước mặt Dana.

      - Tôi quên mang bút rồi.

      - Tôi có đây. - Dana rút ra chiếc bút vàng mới và ký cho ta.

      - Cảm ơn? Cảm ơn .

      Lúc Dana nhét bút vào túi, ai đó xô mạnh vào nàng và chiếc bút rời khỏi tay nàng rơi xuống nền gạch cứng ngắc. Dana cúi xuống nhặt nó lên. Nắp bút bị vỡ.

      Hy vọng là sửa được, Dana nghĩ. Rồi nàng đưa nồ lên gần mắt để nhìn cho hơn. đoạn dây rất ra sau chỗ vỡ. Bối rối, nàng khều nhè nó ra. Nối với nó là máy thu phát xíu. Dana thể nào tin nổi. Đó là cách mà họ luôn biết mình ở đâu. Nhưng ai đặt nó vào đây và tại sao? Nàng nhớ lại tấm thiệp kèm theo.

      "Dana thân mên, chúc thượng lộ bình an. Tổ chức".

      Giận dữ, Dana giật mạnh sợi dây ra, ném cái bút xuống đất và lấy chân dẫm nát.

      ° ° °

      Trong căn phòng thí nghiệm biệt lập, tín hiệu bản đồ đột nhiên biến mất.

      - Ồ mẹ kiếp.

      ° ° °

      - Dana!

      Nàng quay lại. Tay phóng viên của WTN ở Moscow đứng đó.

      - Tôi là Tim Drew. Xin lỗi vì tôi đến trễ. Giao thông ở ngoài kia quả là quá thậm tệ.

      Tim Drew khoảng bốn mươi tuổi, cao ráo, có mái tóc đỏ và nụ cười ấm áp.

      - Xe của tôi đỗ ngoài kia. Matt bảo tôi là ở đây vài ngày.

      - Đúng vậy.

      Họ lấy hành lý và cùng nhau ra ngoài.

      Quang cảnh Moscow lúc này trông giống cảnh trong phim Bác sĩ Zhivago. Dana cảm thấy cả thành phố như được khoác chiếc áo choàng tuyết trắng muốt.

      - Đẹp quá! - Dana thốt lên. - ở đây bao lâu rồi?

      - Hai năm.

      - có thích nó ?

      - Cũng hơi có phần sợ hãi. Thời kỳ Yeltsin qua rồi và biết có thể trông mong gì được ở Vladimir Putin ? - ta thắng gấp để mấy người chạy ẩu vượt qua. - đặt chỗ ở khách sạn Sevastopol à?

      - Vâng. Ở đó thế nào?

      - dạng khách sạn phản du lịch. Tầng nào cũng có người để ý đến từng hành động của khách.

      Đám đông qua lại đường sùm sụp trong những chiếc áo khoác dầy, khăn quàng kín cổ. Tim Derw liếc sang Dana.

      - nên mặc nhiều áo ấm nếu muốn bị đóng thành băng.

      - Tôi ổn mà. Ngày mai hoặc ngày kia là tôi về rồi.

      Phía trước họ là Quảng trường Đỏ và điện Kremlin. Điện Kremlin đứng sừng sững ngọn đồi thấp hướng mặt ra phía tả ngạn sông Moskva.

      - Chúa ơi, ấn tượng quá.

      - Ừ. Nếu những bức tường này biết nghe được khá nhiều chuyện lạ đấy. - Tim Drew tiếp tục. - Đây là trong những công trình vĩ đại nhất thế giới. Nó nằm miếng đất bao quanh đồi Little Borovitsky ở phía bờ bắc và…

      Dana nghe thấy gì. Nàng nghĩ ngợi:

      - Nếu Antonio dối sao? Nếu ông ta dựng chuyện Taylor Winthrop giết chết cậu bé sao? Và lừa gạt về kế hoạch nước Nga

      - Quảng trường Đỏ ở phía ngoài của bức tường phía đông. Tháp Kutafya kia là lối vào cho khách du lịch ở phía tường tây…

      Nhưng tại sao Taylor Winthrop lại nhất định sang Nga. Chỉ đơn giản trở thành viên đại sứ có nhiều ý nghĩa với ông ta.

      Tim Drew vẫn :

      - Đây là nơi tập trung quyền lực của nước Nga qua nhiều thế kỷ. Ivan bạo chúa và Stalin đặt tổng hành dinh ở đây, rồi đến Lênin và Khrushchev.

      "Tất cả hàng hoá được tập trung" - Mình phải tìm hiểu xem câu đó có ý nghĩa gì.

      Họ dừng lại trước khách sạn lớn.

      - Đến nơi rồi. - Tim Drew .

      - Cảm ơn, Tim. - Dana ra khỏi xe và bị ngay cái lạnh lẽo của bầu khí băng giá quất vào người.

      - vào trước ! - Tim bảo. - Để tôi mang hành lý cho. Nhân tiện, nếu chiều nay rảnh, tối đưa ăn.

      - Cảm ơn nhiều.

      - Có câu lạc bộ tư nấu nướng ngon lắm. Tôi nghĩ là thích nó đấy.

      - Vâng.

      Đại sảnh của khách sạn Sevastopol rộng rãi và lộng lẫy, toàn người là người. Chỉ có vài nhân viên đứng sau quầy lễ tân. Dana tiến lại trong số họ.

      ta ngước lên:

      - Vâng.

      - Tôi là Dana Evans. Tôi đặt phòng trước.

      ta nhìn nàng lát và với vẻ lo lắng.

      - À, vâng, Evans. - ta đưa cho nàng tờ khai. - Xin điền vào đây. Và tôi cần hộ chiếu của .

      Lúc Dana bắt đầu viết, người nhân viên nhìn người đàn ông đứng trong góc đại sảnh và gật đầu.

      Dana đưa lại tờ khai cho ta.

      - Để tôi cho người đưa lên phòng.

      - Cảm ơn.

      Căn phòng mang dáng dấp của thời quý phái, đồ đạc trong phòng cũ kỹ, sờn rách và hơi có mùi ẩm mốc.

      phụ nữ to lớn trong bộ đồng phục nhàu nhĩ mang hành lý của Dana vào. Nàng giúi cho bà ta ít tiền, bà ta lẩm bẩm gì đó rồi ra. Nàng nhấc điện thoại và gọi số 252- 2451.

      - Đại sứ quán Mỹ nghe đây.

      - Làm ơn, văn phòng của ngài đại sứ Hardy.

      - chờ lát!

      - Văn phòng đại sứ Hardy xin nghe.

      - Xin chào. Tôi là Dana Evans. Tôi có thể chuyện với ngài đại sứ ?

      - Xin vui lòng cho biết về vấn đề gì?

      - Là… là chuyện riêng.

      - chờ cho lát.

      Ba mươi giây sau đại sứ Hardy cầm máy.

      - Evans phải ?

      - Vâng.

      - Chào mừng đến Moscow.

      - Cảm ơn ông.

      - Roger Hudson gọi điện báo cho tôi biết là đến. Tôi có thể giúp gì cho ?

      - biết tôi có thể gặp ông ?

      - Dĩ nhiên. Tôi… chờ lát! Rồi ông đại sứ quay lại. - Ngày mai được ? Mười giờ sáng?

      - Vâng. Cảm ơn ông nhiều.

      - Vậy mai gặp nhé.

      Dana nhìn qua cửa sổ xuống đám đông vội vã trong cơn gió lạnh buốt và nghĩ thầm, Tim đúng. Tốt nhất là mình nên mua vài cái áo ấm.

      Cửa hàng tổng hợp GUM ở cách khách sạn của Dana xa. Đó là cửa hàng lớn đầy những hàng hoá rẻ tiền từ quần áo đến cả vũ khí.

      Dana về phía khu dành cho phụ nữ, nơi có nhiều giá treo áo khoác đủ loại. Nàng chọn chiếc áo dạ màu đỏ và chiếc khăn quàng cũng màu đỏ. Phải đến hai mươi phút sau nàng mới tìm thấy người bán hàng để giả tiền.

      Khi Dana về đến phòng, chuông điện thoại di động của nàng reo. Đó là Jeff.

      - Chào em . Hôm giao thừa cố gọi cho em, nhưng em trả lời máy và biết phải tìm em ở đâu.

      - Em xin lỗi, Jeff. Vậy là ấy quên! Chúa phù hộ cho .

      - Em ở đâu vậy?

      - Em ở Moscow.

      - Mọi việc vẫn ổn chứ, em ?

      - Vâng, Jeff, cho em biết Rachel thế nào .

      - Còn quá sớm để bất cứ điều gì. Ngày mai người ta tiến hành phương pháp điều trị mới cho ấy. Mọi chuyện vẫn chỉ là bước đầu. Vài ngày nữa có kết quả.

      - Mong là nó thành công! - Dana .

      - Ở bên đó có lạnh ?

      Dana cười to.

      - tin nổi đâu. Em sắp thành người tuyết rồi.

      - Giá mà có thể sang đó gặp em.

      Họ chuyện thêm năm phút và Dana nghe thấy giọng của Rachel gọi Jeff.

      Jeff :

      - phải cúp máy đây, Rachel có việc cần .

      - Em cũng cần , Dana nghĩ. - Em .

      - em.

      ° ° °

      Toà đại sứ Mỹ ở số nhà 19- 23 đại lộ Novinsky là toà nhà cũ kỹ, xiêu vẹo, với những người lính Nga đứng trong các chốt gác ở bên ngoài. dãy người kiên nhẫn đứng xếp hàng. Dana vượt qua ranh giới và tên mình với người lính gác. ta nhìn vào tấm bảng và vẫy tay cho nàng vào.

      Trong đại sảnh, quân nhân Mỹ đứng trong cái bốt có gắn kính chống đạn. nữ quân nhân mặc đồng phục kiểm tra các thứ trong túi xách của Dana.

      - Được rồi.

      - Cảm ơn, - Dana đến bên bàn. - Dana Evans.

      Người đàn ông đứng cạnh đó .

      - Ngài đại sứ chờ , Evans. Mời theo tôi.

      Dana theo ta lên cầu thang đá hoa tới căn phòng ở cuối hành lang dài. Lúc Dana bước vào, phụ nữ xinh đẹp trạc bốn mươi tuổi mỉm cười và :

      - Evans rất hân hạnh được biết . Tôi là Lee Hopkins, thư ký của ngài đại sứ. Xin mời vào trong.

      Dana tiếp vào văn phòng phía trong. Ông đại sứ Edward Hardy đứng dậy khi nàng tiến đến gần bàn làm việc của ông ta.

      - Xin chào, Evans.

      - Xin chào ông, - Dana . - Cảm ơn vì gặp tôi.

      Ông đại sứ dáng cao, nước da hồng hào, có phong thái của nhà chính trị kỳ cựu.

      - Rất vui được gặp . dùng gì nhé?

      - , cảm ơn.

      - Mời ngồi.

      Dana ngồi xuống.

      - Tôi rất hào hứng khi Roger Hudson bảo tôi chờ đón viếng thăm của . đến vào thời điểm rất thú vị.

      - Ô!

      - Tôi muốn ra, nhưng chỉ giữa tôi và , tôi e rằng đất nước này trượt dốc phanh. - Ông ta thở dài. - cách thành , tôi hề biết được điều gì tiếp theo diễn ra ở đây, Evans ạ. Đây là đất nước với tám trăm năm lịch sử và chúng ta nhìn thấy nó ngày kiệt quệ. Tội ác điều hành đất nước này.

      Dana tò mò nhìn ông ta.

      - Ý của ông là gì?

      Ông đại sứ ngả người vào lưng ghế.

      - Luật pháp ở đây rằng thành viên nào của Duma quốc gia - tức là hạ nghị viện - Có thể bị truy tố vì bất kỳ tội ác gì. Kết quả là trong Duma bây giờ toàn là những người sẵn sàng làm bất cứ điều gì có lợi cho họ bất chấp việc làm đó có đúng luật hay . Có ai sờ được vào họ đâu.

      - thể tin được. - Dana .

      - Vâng. Người Nga rất tuyệt, nhưng còn chính phủ của họ… à, tôi có thể giúp gì cho , Evans.

      - Tôi muốn hỏi ông vài điều về Taylor Winthrop. Tôi làm phóng về gia đình ông ấy.

      Đại sứ Hardy lắc đầu tiếc nuối.

      - Như tấn bi kịch Hy Lạp, phải ?

      - Vâng. - Lại là những câu đó.

      Ông ta tò mò nhìn Dana.

      - Cả thế giới nghe câu chuyện này biết bao nhiêu lần rồi. Tôi nghĩ là còn nhiều chuyện để nữa.

      Dana cẩn thận trả lời.

      - Tôi muốn thuật lại nó từ góc độ cá nhân. Tôi muốn biết Taylor Winthrop là người như thế nào, các bạn của ông ta ra sao, liệu ông ta có kẻ thù nào…

      - Kẻ thù? - Hardy tỏ vẻ ngạc nhiên. - . Ai ai cũng mén Taylor. Có lẽ ông ta là vị đại sứ tuyệt nhất mà đất nước chúng ta từng có được.

      - Ông làm việc với ông ta?

      - Vâng. Tôi làm việc với ông ta?

      - Đại sứ Hardy, ông có biết liệu Taylor Winthrop có tiến hành công việc gì mà… - Nàng dừng lại, biết diễn tả sao cho phải. - … mà tất cả hàng hoá được tập trung ?

      Đại sứ Hardy cau mày.

      - Ý của là việc kinh doanh hay việc chính phủ?

      - Tôi cũng nữa! - Dana thú nhận.

      Ông ta nghĩ lát.

      - Tôi cũng . Tôi biết đó là việc gì.

      - Những người làm việc ở đây bây giờ… họ từng làm việc với ông ta chứ?

      - Ồ, vâng. là, thư ký của tôi, Lee, nguyên là thư ký của Taylor.

      - Ông có phiền nếu tôi hỏi chuyện bà ấy?

      - hề. Tôi cho danh sách những người có thể giúp được .

      - Vậy tuyệt quá cảm ơn ông.

      Ông ta đứng dậy.

      - Hãy cẩn thận khi ở đây, Evans. Ngoài đường hay xảy ra tội ác lắm đấy!

      - Tôi nghe rồi.

      - Đừng uống nước máy. Ngay cả người Nga cũng uống thứ nước đó. Và khi ăn tiệm, phải nhớ cầu ràng "chistyi stol" - tức là cái bàn sạch - nếu thấy bàn của mình chất đầy những món khai vị đắt tiền mà gọi. Và nếu mua sắm phố Arbat là nơi tốt nhất. Các cửa hàng ở đó có mọi thứ. cũng nên cẩn thận khi taxi. Hãy chọn những cái xe cũ mà . Bọn lừa đảo thường hay lái xe mới.

      - Cảm ơn ông. - Dana mỉm cười. - Tôi nhớ.

      Năm phút sau, Dana ngồi chuyện với Lee Hopkins, thư ký của ông đại sứ. Họ ở trong căn phòng biệt lập, cửa đóng kín.

      - Bà làm cho đại sứ Winthrop được bao lâu rồi?

      - Mười tám tháng. muốn biết chuyện gì?

      - Hồi còn ở đây, đại sứ Winthrop có kẻ thù nào ?

      Lee Hopkins ngạc nhiên nhìn Dana.

      - Kẻ thù?

      - Vâng. Trong công việc như thế này, tôi nghĩ là ai cũng có lúc điều gì đó có thể làm phật lòng người khác. Tôi tin chắc là đại sứ Winthròp thể nào làm vừa lòng được tất cả mọi người.

      Lee Hopkins lắc đầu.

      - Tôi biết theo đuổi cái gì Evans, nhưng nếu định viết những chuyện xấu về Taylor Winthrop kiếm nhầm người rồi. Ông ấy là con người tốt nhất, tuyệt vời nhất mà tôi từng biết.

      Lại vẫn thế, Dana nghĩ.

      Trong hai giờ tiếp theo, Dana chuyện thêm với năm người khác từng làm việc dưới thời của Taylor Winthrop.

      Ông ấy là nhân vật lỗi lạc…

      Ông ấy quý mến mọi người ông ấy giúp chúng tôi bằng cách của ông ấy…

      Kẻ thù ư? Taylor Winthrop

      Mình lãng phí thời gian quá, Dana nghĩ. Nàng quay lại gặp đại sứ Hardy.

      - có được cái mình cần chưa? - ông ta hỏi. Trông ông ta có vẻ thiếu thiện cảm.

      Dana lưỡng lự.

      - Chưa hoàn toàn! - nàng thành trả lời.

      Ông ta ngả người về phía trước.

      - Và tôi nghĩ là có được nó đâu, Evans, nếu cứ tiếp tục tìm kiếm những điều hay về Taylor Winthrop. làm mọi người ở đây nổi giận. Họ quý mến ông ta. Tôi cũng vậy. Đừng cố moi móc ra những điều . Nếu đến đây chỉ vì mục đích ấy nên về .

      - Cảm ơn ông, - Dana . - Tôi về!

      Nhưng nàng hề có ý định rời khỏi.

      ° ° °

      Câu lạc bộ CIP National đối diện điện Kremlin và quảng trường Manezh là nhà hàng và sòng bạc tư nhân. Lúc Dana đến Tim Drew ngồi đợi sẵn.

      - Chào , - ta . - Tôi nghĩ là thích nơi này. Đây là nơi tiêu khiển của những tinh hoa trong xã hội thượng lưu Moscow. Nếu quả bom rơi vào đây có lẽ chính phủ Nga đến phải nghỉ việc mất.

      Bữa tối rất ngon miệng. Họ bắt đầu với món trứng cá caviar nổi tiếng và tiếp theo là xúp củ cải đỏ, cá tầm Georgia sốt, thịt bò nướng và cơm sloukom, cuối cùng tráng miệng bằng bánh nhân mứt vatrushki.

      - là tuyệt vời, - Dana . - Thế mà tôi nghe rằng món ăn ở Nga tệ lắm.

      - Đúng vậy! - Tim Drew quả quyết - Đây đâu phải nước Nga. Đây chỉ là ốc đảo đặc biệt thôi.

      - Vậy cuộc sống ở đây ra sao?

      Tim Drew suy nghĩ lát.

      - Như đứng bên cạnh ngọn núi lửa vậy, biết nó phun vào lúc nào. Đó là cái để bắt đầu cuộc cách mạng cuối cùng. Có trời mới biết sắp tới có chuyện gì xảy ra. cách công bằng, đó chỉ là mặt của vấn đề. Nền văn hoá ở đây tuyệt vời. Họ có nhà hát Lớn, bảo tàng Hermitage, bảo tàng Puskin, có những đoàn balê tuyệt điệu rạp xiếc Moscow… và nhiều thứ khác nữa. Lượng sách của người Nga nhiều hơn phần còn lại của thế giới gộp lại và trung bình năm người Nga đọc sách nhiều gấp ba lần người Mỹ.

      - Có lẽ họ đọc nhầm sách? - Dana lạnh nhạt .

      - Có lẽ vậy. Bây giờ họ lúng túng giữa chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, nên chẳng đến đâu cả. Dịch vụ tồi tệ, lạm phát gia tăng và nơi này đúng là thiên đường của tội ác. - ta nhìn Dana - Hy vọng là tôi làm chán.

      - . Cho tôi biết , Tim, có biết Taylor Winthrop ?

      - Tôi phỏng vấn ông ta vài lần.

      - có bao giờ nghe thấy ông ta dính vào dự án lớn nào ?

      - Ông ta dính vào quá nhiều dự án. Rốt cuộc ông ta là đại sứ của chúng ta.

      - Tôi về chuyện đó. Tôi về chuyện khác cơ cái gì đấy rất phức tạp… nơi mà tất cả hàng hoá được tập trung.

      Tim Drew nghĩ ngợi lát.

      - Điều này gợi lên cái gì cả.

      - Ở đây ông ấy hay tiếp xúc với ai?

      - Chắc là những nhân vật người Nga tương xứng với ông ấy. có thể chuyện với họ đấy.

      - Đúng, Dana . - Tôi làm.

      Người phục vụ mang hoá đơn ra. Tim Drew xem qua và nhìn Dana.

      - Cái này là tiêu biểu đây. Có đến ba phần phụ thu khác nhau hoá đơn. Và cũng đừng hỏi xem đây là những phần phụ thu gì.

      ta trả tiền.

      Khi họ ở ngoài phố, Tim Drew hỏi Dana:

      - có mang súng theo ?

      Nàng ngạc nhiên nhìn ta.

      - Dĩ nhiên là .

      Sao vậy?

      - Đây là Moscow. ? biết đâu. ta nảy ra ý định. - Tôi cho biết cái này. Chúng ta đến đó !

      Họ lên taxi và Tim Drew đưa cho người tài xế địa chỉ. Năm phút sau họ dừng lại trước cửa hàng bán súng và ra khỏi xe.

      Dana nhìn vào bên trong và :

      - Tôi dùng súng đâu.

      - Tôi biết. Cứ theo tôi. - giá trong cửa hàng có đủ loại súng khác nhau.

      Dana nhìn quanh:

      - Ai cũng có thể vào đây mua hoặc vài khẩu à?

      - Tất cả những gì họ cần là tiền. - Tim Drew .

      Người đàn ông đứng sau quầy hỏi Tim điều gì đó bằng tiếng Nga. Tim ra thứ mà ta muốn.

      - Được! - ông ta lôi từ trong quầy ra vật hình trụ , màu đen.

      - Cái này để làm gì? - Dana hỏi.

      - Để cho . Đây là bình xịt hơi cay! Tim Drew cầm nó lên. - chỉ việc ấn vào cái nút này và thế là đứa nào muốn quấy rầy phải chịu nhiều đau đớn đấy.

      Dana :

      - Tôi nghĩ…

      - Tin tôi ! Cầm lấy. - ta đưa nó cho Dana, trả tiền và họ rời khỏi.

      - có muốn xem hộp đêm Moscow ? - Tim Drew hỏi.

      - Nghe hay đấy.

      - Tốt. Vậy .

      Hộp đêm Night Flight đường Tverskaya lớn và được trang hoàng lộng lẫy, đông nghẹt những người Nga ăn mặc sang trọng nhậu nhẹt, nhảy nhót và đập phá.

      - Hình như trong này chả có vấn nạn kinh tế gì cả, - Dana bình luận.

      - Đúng. Họ bỏ nghèo khổ lại phố rồi.

      Hai giờ sáng Dana mới trở về khách sạn, người mệt lử.

      Đó quả là ngày dài. phụ nữ ngồi ở bàn ngoài hành lang ghi lại từng động tĩnh của các vị khách.

      Khi Dana vào phòng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nàng từng có tấm bưu thiếp vẽ cảnh tuyết rơi êm đềm dưới ánh trăng.

      Ngày mai, Dana nghĩ cách chắc chắn, mình biết mình đến đây vì cái gì.

      ° ° °

      Tiếng ồn của chiếc máy bay phải lực đầu to đến nỗi người ta có cảm tưởng như nó sắp đụng vào toà nhà.

      Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc vội vã đứng lên, với chiếc ống nhòm và bước ra phía cửa sổ. Đuôi máy bay thấp dần để chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay cách đó nửa dặm. Ngoại trừ đường băng, tất cả mọi vật đều được phủ tấm màn tuyết trải dài đến ngút tầm mắt. Trời mùa đông và nơi đây là Siberia.

      - Vậy là! - ông ta với viên phụ tá - người Trung Quốc đến đầu tiên. - Lời của ông ta phải để chờ câu trả lời. - Tôi được thông báo là người bạn Ling Wong của chúng ta quay lại nữa. Lần trước khi ông ta ra về tay trắng, tôi biết đó cuộc trở về vui vẻ gì. Rất buồn. Ông ta vốn là người tử tế.

      Cùng lúc đó, chiếc máy bay thứ hai xuất bầu trời. Ông ta nhận ra được nó đến từ đâu. Sau khi nó hạ cánh, ông ta chiếu ống nhòm vào những người đàn ông từ ca bin bước ra. vài người trong số đó cố giấu những khẩu súng máy mà họ mang theo.

      - Người Palestin đến.

      chiếc máy bay khác xuất . Vẫn là mười hai ông ta nghĩ. Ngày mai khi bắt đầu, đây là cuộc đấu giá lớn nhất. thể để sơ suất nào xảy ra.

      Ông ta quay lại bảo viên phụ tá. - Chuẩn bị thư mật.MẬT - CHO CÁC THÀNH VIÊN - HUỶ NGAY SAU KHI ĐỌC TIẾP TỤC GIÁM SÁT CHẶT CHẼ MỤC TIÊU. BÁO CÁO CÁC HOẠT ĐỘNG VÀ CHUẨN BỊ KHẢ NĂNG LOẠI TRỪ.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 20:

      Khi Dana thức giấc, nàng gọi điện ngay cho Tim Drew.

      - có biết gì thêm từ phía đại sứ Hardy ? - ta hỏi.

      - . Tôi nghĩ là tôi làm mất lòng ông ta. Tim, tôi cần gặp .

      - Được. taxi đến gặp tôi ở Boyrsky Club tại số - bốn đường Treatrilny Proyezd.

      - Ở đâu? Tôi chưa hề biết nó.

      - Đám lái taxi biết đấy. Chọn cái xe nào cũ mà .

      - Được.

      Dana bước ra ngoài khách sạn, đứng trong cơn gió lạnh cóng. Nàng mừng vì có chiếc áo dạ mới. Cái bảng điện tử toà cao ốc đối diện cho biết nhiệt độ là 29 độ C. Lạy Chúa, nàng nghĩ. Tức là khoảng 20 độ F dưới .

      chiếc taxi bóng loáng đỗ xịch trước cửa khách sạn. Dana lùi lại nhường cho người khác lên. Chiếc thứ hai trông có vẻ cũ hơn. Dana vẫy nó lại. Người tài xế nhìn nàng dò hỏi qua tấm gương chiếu hậu.

      Dana cách thận trọng:

      - Tôi muốn tới số bốn đường Tre at…! - Nàng do dự… rylny…! - Hít hơi thở dài - … Proye zd…

      ta còn kiên nhẫn nữa:

      - muốn đến Boyrsky Club?

      - Đúng vậy.

      Họ qua những đại lộ dài đông đúc xe cộ và cả những khách bộ hành lầm lũi bước trong cái lạnh đến kinh người. Cả thành phố như bị bao phủ bởi lớp gỉ đồng xám xịt, ảm đạm. Và chỉ là thời tiết. Dana nghĩ.

      ° ° °

      Boyrsky Club là nơi rất đại và tiện nghi với những chiếc ghế bành và ghế con bọc da. Tim Drew ngồi đợi nàng ở gần cửa sổ.

      - Tôi biết là tìm được mà.

      Dana ngồi xuống.

      - Tay tài xế đó tiếng .

      - Thế may mắn đấy. số trong bọn họ thậm chí còn được cả tiếng Nga, họ từ các vùng khác đến. có biết nước Nga lớn thế nào ?

      - Tôi lắm.

      - Lớn gần bằng hai nước Mỹ. Nó có đến mười ba múi giờ và biên giới giáp với mười bốn nước. Mười bốn nước.

      - Thú vị , - Dana . - Tim, tôi muốn chuyện với vài người Nga từng cộng tác với Taylor Winthrop.

      - Thế bao gồm tất cả chính phủ Nga.

      - Tôi biết. Nhưng chỉ những người gần gũi với ông ta hơn thôi. Tổng thống.…

      - Có thể những người có chức vụ thấp hơn chút. - Tim Drew khô khan. - Trong những người mà ông ta cộng tác cùng, Sasa Shdanoff là thân nhất.

      - Sasa Shdanoff là ai?

      - Ông ta là uỷ viên trong Cục phát triển kinh tế Quốc tế. Tôi tin là Winthrop gặp riêng ông ta cũng nhiều chẳng kém gặp chính thức là bao. - ta nhìn Dana. - theo đuổi cái gì vậy, Dana?

      - Tôi , - nàng thành trả lời. - Tôi cũng .

      ° ° °

      Cục Phát triển kinh tế Quốc tế là toà nhà lớn xây bằng gạch đỏ, chiếm hẳn cả đoạn phố Ozernaya.

      Bên trong lối vào chính, hai cảnh sát Nga mặc cảnh phục đứng bên cửa, còn người khác mặc thường phục ngồi ở sau bàn.

      Nàng tiến về phía cái bàn. ta đứng dậy.

      - Xin chào!

      - Chào !

      Dana ngăn ta lại.

      - Xin lỗi. Tôi đến gặp uỷ viên Shdanoff. Tôi là Dana Evans. Tôi ở Tập đoàn viễn thông Washington Tribune.

      ta nhìn tờ giấy trước mặt mình rồi lắc đầu.

      - có hẹn ?

      - , nhưng…

      - Vậy phải hẹn trước. là người Mỹ à?

      - Vâng.

      ta lấy tờ khai bàn và đưa cho nàng.

      - Mời điền vào đây.

      - Được, - Dana . - Vậy có thể gặp ông uỷ viên vào buổi chiều ?

      ta nháy mắt.

      - Tôi biết. Người Mỹ các lúc nào cũng vội vã. ở khách sạn nào?

      - Sevastopol. Tôi chỉ cần vài phút…

      ta phác cử chỉ.

      - có người gọi điện cho . Tạm biệt.

      - Nhưng… - Nàng thấy vẻ mặt ta. - Tạm biệt.

      Cả buổi chiều hôm đó Dana ngồi chờ điện thoại trong phòng mình. Đến sáu giờ, nàng gọi điện cho Tim Drew.

      - gặp Shdanoff chưa? - ta hỏi.

      - Chưa. Họ gọi lại cho tôi.

      - Đừng nôn nóng, Dana. gặp phải bọn quan liêu bậc nhất đó.

      Sáng hôm sau Dana quay lại Cục phát triển kinh tế Quốc tế. Ngồi sau bàn vẫn là người nàng gặp hôm qua.

      - Xin chào, - Dana .

      ta ngước nhìn nàng, mặt lạnh như tiền.

      - Chào .

      - Ông uỷ viên nhận được lời nhắn của tôi chưa?

      - Tên ?

      - Dana Evans.

      - Hôm qua để lại lời nhắn à?

      - Vâng. - Nàng trả lời yếu ớt - Cho .

      ta gật đầu.

      - Vậy ông ta nhận rồi. Tất cả các lời nhắn được nhận!

      - Tôi có thể gặp thư ký của ông uỷ viên Shdanoff ?

      - có hẹn ?

      Dana hít hơi thở sâu.

      - .

      ta nhún vai:

      - Vậy được.

      - Khi nào tôi có thể…

      - có người gọi điện cho .

      đường về khách sạn, Dana qua Detsky Mir - cửa hàng dành cho trẻ em, nàng rẽ vào và nhìn quanh. Có cả khu bán toàn đồ chơi. Trong góc là các giá trò chơi điện tử. Kemal thích cho mà xem, Dana nghĩ. Nàng mua cái và ngạc nhiên trước cái giá đắt khủng khiếp. Rồi nàng về khách sạn ngồi đợi điện thoại. Đến sáu giờ nàng hết hy vọng. Nàng định xuống lầu ăn tối chuông điện thoại reo.

      Dana chạy vội ra nhấc máy.

      - Dana? - Đó là Tim Drew.

      - Vâng.

      - Có may mắn nào chưa?

      - Tôi e là chưa.

      - Ừ, ở Moscow nên bỏ lỡ những gì tuyệt vời nó có. Tối nay có biểu diễn ba lê. Vở Giselle. có thích .

      - Rất thích. Cảm ơn .

      - tiếng nữa tôi qua đón .

      Vở ba lê được công diễn ở toà nhà quốc hội sáu ngàn chỗ trong điện Kremlin. Đó là buổi tối huyền diệu. nhạc tuyệt vời, các vũ công cũng tuyệt vời và màn trôi qua cách nhanh chóng.

      Khi ánh đèn bật sáng báo hiệu thời giạn tạm nghỉ, Tim đứng dậy.

      - theo tôi. Nhanh lên.

      Đám đông bắt đầu đổ xô lên gác.

      - Chuyện gì vậy?

      - Rồi thấy!

      Khi lên đến tầng cùng, họ thấy sáu cái bàn chất đầy trứng cá caviar và rượu vodka ướp đá. Những người lên trước bận rộn tự phục vụ mình.

      Dana quay sang Tim.

      - Họ biết cách tổ chức sô diễn ở đây.

      Tim :

      - Đây là cách mà giới thượng lưu sống. nên nhớ rằng có ba mươi phần trăm dân số sống dưới mức nghèo khổ đấy.

      Dana và Tim về phía cửa sổ, tránh xa đám đông ồn ào.

      Những ngọn đèn bắt đầu nhấp nháy. Màn hai sắp bắt đầu rồi.

      Màn hai hấp dẫn, nhưng những mẩu đối thoại vẫn lởn vởn trong đầu Dana.

      Taylor Winthrop là quái vật. Ông ta thông minh, cưc kỳ thông minh. Ông ta gài tôi…

      Đó là tai nạn rủi ro. Gabriel là đứa con ngoan…

      Taylor Winthrop huỷ diệt tương lai của gia đình Mancino…

      Khi vở ba lê kết thúc và họ ngồi trong xe, Tim Drew :

      - có vui lòng về nhà tôi dùng li rượu ?

      Dana quay sang nhìn ta. ta hấp dẫn, thông minh và quyến rũ. Nhưng ta phải là Jeff.

      Những gì nàng là:

      - Cám ơn Tim. Nhưng được.

      - Ồ! - ta thất vọng ra mặt. - Hay ngày mai vậy.

      - Tôi cũng muốn lắm nhưng tôi luôn phải dậy sớm.

      Mình có điên mới người khác.

      Sáng sớm hôm sau Dana lại có mặt tại Cục phát triển kinh tế Quốc tế. Vẫn là người nàng gặp ngồi ở sau bàn.

      - Chào .

      - Chào .

      - Tôi là Dana Evans. Nếu tôi thể gặp ông uỷ viên, liệu tôi có thể gặp phụ tá của ông ấy ?

      - có hẹn ?

      - . Tôi…

      ta trao cho Dana tờ giấy.

      - điền vào đây và…

      Khi Dana trở về phòng, điện thoại của nàng rung chuông.

      - Dana…

      - Jeff!

      Họ có quá nhiều điều muốn với nhau. Nhưng Rachel đứng giữa họ như bóng ma và họ thể bàn về điều quan trọng nhất trong tâm trí: Bệnh tình của Rachel. Cuộc chuyện bị giám sát.

      Cú điện thoại từ văn phòng của uỷ viên Shdanoff đến bất ngờ vào tám giờ sáng hôm sau. giọng trầm trầm hỏi:

      - Dana Evans?

      - Tôi là Yerik Karbava, phụ tá của uỷ viên Shdanoff. muốn gặp ông uỷ viên à?

      - Vâng! - Nàng tưởng ta " có hẹn ?" Nhưng thay vào đó lại là: "Vậy đúng tiếng nữa có mặt ở Cục phát triển kinh tế Quốc tế".

      - Được. Cảm ơn ông. - Bên kia dập máy.

      tiếng sau Dana lại bước vào đại sảnh của toà nhà gạch đỏ. Vẫn là người bảo vệ đó ngồi ở sau bàn.

      ta ngước lên.

      - Chào .

      Nàng cố nở nụ cười. - Chào . Tôi là Dana Evans và tôi đến đây gặp ông uỷ viên Shdanoff.

      ta nhún vai. - Tôi rất tiếc. Nếu có hẹn…

      Dana cố giữ bình tĩnh. - Tôi hẹn trước.

      ta ngờ vực nhìn nàng.

      - Vậy à? - Rồi ta nhấc điện thoại và gì đó. ta quay lại nhìn Dana, vẻ miễn cưỡng:

      - Tầng ba, có người ở đó chờ !

      Văn phòng của uỷ viên Shdanoff khá rộng rãi nhưng lại rất tồi tàn, đồ đạc trong đó trông như được sản xuất từ những năm hai mươi. Có hai người đàn ông ở trong văn phòng.

      Lúc Dana bước vào, cả hai người đều đứng dậy.

      Người già hơn :

      - Tôi là uỷ viên Shdanoff.

      Sasa Shdanoff khoảng ngoài năm mươi tuổi, thấp và chắc nịch, có mái tóc thưa thớt, khuôn mặt tròn nhợt nhạt, cặp mắt nâu linh hoạt lúc nào cũng đảo quanh căn phòng như tìm kiếm vật gì đó. Ông ta giọng hơi nặng. người ông ta là bộ áo vét nhầu nhĩ và đôi giầy mòn vẹt. Ông ta chỉ người kia.

      - Đây là em tôi, Boris Shdanoff.

      Boris Shdanoff mỉm cười.

      - khoẻ chứ, Evans?

      Boris Shdanoff hoàn toàn giống trai mình. Trông phải trẻ hơn Sasha Shdanoff đến mười tuổi ông ta có cái mũi khoằm và cái cằm cương nghị, mặc bộ vest màu xanh nhạt hiệu Armani và đeo cà vạt xám hiệu Hermes.

      Sasa Shdanoff bằng giọng tự hào:

      - Boris từ Mỹ về thăm nhà. Cậu ấy làm ở đại sứ quán Nga tại thủ đô của các vị, Washington D.C.

      - Tôi rất ngưỡng mộ công việc của , Evans. - Boris Shdanoff .

      - Cảm ơn ông.

      - Tôi có thể giúp gì cho ? - Sasa Shdanoff hỏi. - gặp phải vướng mắc gì thế?

      - , phải vậy!, Dana . - Tôi muốn hỏi ông đôi điều về Taylor Winthrop.

      Ông ta bối rối nhìn nàng.

      - muốn biết gì về Taylor Winthrop?

      - Tôi biết rằng ông cộng tác với ông ấy, và vì thế ông thường gặp mặt ông ấy theo nghĩa bạn bè thuần tuý.

      Sasa Shdanoff cách thận trọng.

      - Vâng!

      - Tôi muốn biết ý kiến riêng của ông về ông ấy.

      - Có gì để đâu? Tôi nghĩ ông ấy là đại sứ tốt.

      - Tôi được biết ở đây ông ấy cũng khá nổi tiếng và…

      Boris Shdanoff ngắt lời.

      - Ồ vâng. Các đại sứ ở Moscow thường tổ chức nhiều bữa tiệc và Taylor Winthrop cũng hay…

      Sasa Shdanoff cau mày nhìn em mình.

      - Thôi nào! - Ông ta quay sang Dana. - Đại sứ Winthrop đôi khi cũng đến tham gia các bữa tiệc đó. Ông ấy quý mọi người. Còn người Nga thích ông ấy.

      Boris Shdanoff lại lên tiếng.

      - là ông ấy bảo tôi nếu ông ấy có thể…

      Sasa Shdanoff cáu kỉnh :

      - Vớ vẩn! - ông ta tiếp tục. - Như tôi đó, Evans, ông ấy là đại sứ tốt.

      Dana nhìn Boris Shdanoff. ràng ông ta định điều gì đó với nàng. Nàng quay sang ông uỷ viên.

      - biết đại sứ Winthrop có gặp rắc rối gì khi ông ấy ở đây ?

      Sasa Shdanoff cau mày.

      - Rắc rối? ông ta cố tránh ánh mắt nàng.

      Ông ấy dối, Dana nghĩ. Và nàng dồn tiếp.

      - Ông uỷ viên, ông có nghĩ đến lý do nào khiến cho ai đó phải ra tay sát hại Taylor Winthrop và gia đình ông ấy ?

      Sasa Shdanoff mở to mắt.

      - Sat hại? Nhà Winthrop? . .

      - Ông thể nghĩ ra điều gì sao?

      Boris Shđanoff .

      - Thực tế là…

      Sasa Shdanoff ngắt lời ông ta.

      - có lý do nào cả ông ấy là đại sứ tuyệt vời. - Ông ta lấy điếu xì gà trong cái hộp bằng bạc và Boris vội vã châm lửa.

      - còn muốn biết chuyện gì nữa ? - Sàsha Shdanoff hỏi.

      Dana nhìn hai người. Họ che giấu chuyện gì đó, nàng nghĩ, nhưng là chuyện gì? Toàn bộ việc này khác gì mê cung có lối thoát.

      - . - Nàng liếc Boris và chậm rãi .

      - Tôi ở tại khách sạn Sevastopol đến sáng mai, nếu ông nghĩ ra vấn đề gì.

      Boris Shdanoff hỏi.

      - chuẩn bị về à?

      - Vâng. Chiều mai tôi lên máy bay.

      - Tôi… - Boris Shdanoff định cái gì đó, ông ta liếc trai mình và lại im lặng.

      - Tạm biệt, - Dana .

      - Tạm biệt.

      - Tạm biệt.

      Khi Dana về đến phòng mình, nàng gọi điện cho Matt Baker..

      - Ở đây nhất định có chuyện xảy ra, Matt, nhưng tôi tài nào khám phá được, mẹ kiếp nó. Tôi có cảm giác mình có thể ở đây vài tháng mà cũng lấy được thông tin nào có giá trị. Ngày mai tôi về.

      Ở đây có chuyện xảy ra, Matt, nhưng tôi tâi nào khám phá được, mẹ kiếp nó. Tôi có cảm giác mình có thể ở đây vài tháng mà cũng lấy được thông tin nào có giá trị. Ngày mai tôi về.

      Hết băng.

      ° ° °

      Chiều hôm đó sân bay Sheremetyevo II đông nghẹt người. Trong lúc ngồi đợi máy bay, Dana lại có cảm giác mình bị theo dõi. Nàng liếc qua đám đông nhưng thể phát ra người nào có cử chỉ khác lạ. Họ lẩn khuất đâu đó thôi. Ý nghĩ này làm nàng thấy ớn lạnh.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 21:

      Bà Daley và Kemal ra sân bay Dulles đón Dana. Nàng nhận ra mình nhớ Kemal đến mức nào. Nàng nhào vào ôm chặt lấy nó.

      Kemal :

      - Chào , Dana. Cháu rất mừng vì về. có mang cho cháu chú gấu Nga ?

      - có, nhưng may, nó trốn mất rồi.

      Kemal nhe răng cười.

      - Giờ ở nhà thôi chứ?

      - Chắc chắn là vậy?

      Bà Daley mỉm cười.

      - Đó là tin tốt, Evans. Rất mừng khi thấy trở về bình an.

      - Tôi cũng mừng vì được về nhà, - Dana .

      Trong xe, đường về nhà, Dana hỏi.

      - Bây giờ cháu thích cánh tay mới của mình chưa, Kemal? Cháu quen sử dụng nó rồi chứ?

      - Nó tuyệt lắm.

      - rất vui. Thế còn chuyện ở trường sao?

      - Cũng có gì.

      - Cháu đánh nhau đấy chứ?

      - .

      - Thế là tuyệt. - Dana ngắm thằng bé lát. Có cái gì đó rất khác ở nó, gần như là vẻ bị khuất phục. Thế có nghĩa là những chuyện xảy ra làm nó thay đổi, nhưng dù cho đó là chuyện gì nó cũng ràng đứa bé hạnh phúc.

      Khi về đến nơi, Dana :

      - phải đến văn phòng nhưng về và chúng ta ăn tối cùng nhau. Tới McDonald s. - Nơi chúng ta thường đến ăn cùng Jeff.

      ° ° °

      Lúc Dana bước vào toà cao ốc của WTN, nàng có cảm giác như mình xa nơi này hàng thế kỷ. đường tới văn phòng của Matt, Dana được chào đón nồng nhiệt bởi hàng chục đồng của mình.

      - Chúc mừng trở về, Dana. Chúng tôi rất nhớ .

      - Ồ Dana về rồi. Chuyến tốt đẹp chứ?

      - Rất tốt. Cám ơn.

      - Vắng chỗ này khác nhiều quá.

      Khi Dana bước vào văn phòng của Matt, ông :

      - có vẻ sút cân nhiều đấy. Trông tệ quá.

      - Cảm ơn Matt.

      - Ngồi . thiếu ngủ à?

      - Đại khái như vậy.

      - À này, tỷ lệ người xem giảm xuống khi vắng mặt. Thấy về, Elliot chắc mừng lắm.

      Matt ông ta lo lắng cho Dana đến mức nào.

      Họ chuyện hơn nửa giờ.

      Khi Dana về văn phòng của mình, Olivia :

      - Mừng về. Quả là…

      Chuông điện thoại kêu. ta nhấc máy.

      - Văn phòng Evans… Xin bà đợi lát. - ta nhìn Dana.

      - Pamela Hudson ở đường dây số .

      - Được rồi. - Nàng về bàn làm việc và nhấc điện thoại lên. - Pamela.

      - Dana! về rồi. Chúng tôi rất lo cho . Nước Nga phải là nơi an toàn trong những ngày này!

      - Tôi biết. - Nàng cười to. - người bạn mua cho tôi chiếc bình xịt hơi cay!

      - Chúng tôi rất nhớ . Roger và tôi rất mong đến uống trà vào buổi chiều nay. rảnh chứ?

      - Vâng.

      - Ba giờ nhé?

      - Được.

      Phần còn lại của buổi sáng hôm ấy được dành cho việc chuẩn bị bản tin tối.

      ° ° °

      Lúc ba giờ chiều, Cesar đứng chờ Dana ở cửa.

      - Evans!! - nụ cười lớn nở khuôn mặt ông ta. - Rất vui được gặp . Chúc mừng về nhà.

      - Cảm ơn, Cesar. Dạo này ông thế nào?

      - Rất tuyệt, cảm ơn .

      - Ông bà Hudson…

      - Vâng. Họ đợi . Để tôi cất áo khoác cho .

      Khi Dana bước vào phòng khách, cả Roger và Pamela đồng loạt thốt lên:

      - Dana!

      Pamela Hudson ôm lấy nàng:

      - Con người lang bạt trở về.

      Roger Hudson :

      - Trông có vẻ mệt mỏi.

      - Phản ứng chung thôi mà.

      - Mời ngồi, mời ngồi. - Roger .

      người hầu bước vào mang theo khay trà, bánh bích quy, bánh nướng và bánh sừng bò. Pamela tự tay rót trà.

      Họ ngồi xuống và Roger :

      - Nào, kể cho chúng tôi nghe những gì xảy ra .

      - Tôi e là mình chưa đến đâu cả. Tôi nản lắm rồi. - Dana hít hơi dài - Tôi gặp người tên là Dieter Zander, ông ta rằng, ông ta bị Taylor Winthrop gài đến nỗi phải tù. Trong khi ông ta thụ án gia đình ông ta chết sạch trong đám cháy. Ông ta đổ lỗi cho Winthrop về những cái chết đó.

      Pamela :

      - Vậy là người này có động cơ để giết cả nhà Winthrop.

      - Đúng vậy. Nhưng vẫn còn nữa. Ở Pháp tôi có chuyện với người khác tên là Marcel Falcon. Đứa con duy nhất của ông ta bị chết trong vụ tai nạn giao thông mà hung thủ bỏ trốn. Tài xế của Taylor Winthrop sau này đứng ra nhận tội, nhưng ông này bây giờ lại khăng khăng Taylor Winthrop mới chính là thủ phạm.

      Roger Hudson trầm ngâm :

      - Marcel Falcon làm việc trong Uỷ ban NATO ở Brusels mà.

      - Đúng vậy. Và người tài xế với ông ta là Taylor Winthrop mới là người giết con trai ông ta.

      - thú vị.

      - Vâng. Rất thú vị. Ông nghe đến cái tên Vincent Mancino chưa?

      Roger Hudson nghĩ lát.

      - Chưa.

      - Ông ta là mafia. Taylor Winthrop làm con ông ta mang bầu rồi trao ta vào tay tên lang băm để nạo thai và cuối cùng bị tên này cắt mất tử cung. Bây giờ ta sống trong nhà tu kín còn bà mẹ cũng phải vào trại điều dưỡng.

      - Lạy Chúa.

      - Mấu chốt là cả ba đều có động cơ mạnh mẽ để tiến hành việc trả thù. - Dana thở dài chán nản. - Nhưng tôi chẳng thể chứng minh được cái gì.

      Roger Hudson nhìn Dana:

      - Vậy Taylor Winthrop có làm những điều tồi tệ ấy ?

      - Vấn đề này hoàn toàn có câu trả lời, Roger. Tôi chuyện với những người đó. Con người giấu mặt sau những vụ sát nhân sắp đặt khéo léo. hề có manh mối nào. Mỗi vụ đều được thực theo cách thức riêng, có kiểu mẫu nào. Mọi chi tiết được họ tính toán hết sức tỉ mỉ, bỏ sót bất cứ điều gì. Và tệ nhất là các vụ này đều nhân chứng nào.

      - Tôi biết điều này ra được tự nhiên lắm, nhưng… có khả năng họ liên kết với nhau để trả thù Taylor Winthrop ?

      Dana lắc đầu.

      - Tôi tin chuyện đó. Tất cả những người tôi gặp đều rất có quyền lực. mình họ cũng thừa sức thực rồi. Chỉ người trong số đó ra tay thôi.

      Nhưng là người nào?

      Dana chợt nhìn đồng hồ của mình.

      - Tôi xin lỗi. Tôi hứa đưa Kemal ăn tối, và tôi phải làm việc này trước khi làm.

      - Dĩ nhiên, - Pamela . - Chúng tôi rất hiểu. Cảm ơn vì ghé qua đây.

      Dana đứng dậy.

      - Và cảm ơn hai người về buổi uống trà tuyệt vời này, cũng như ủng hộ về mặt tinh thần quý báu của các vị.

      ° ° °

      Sáng thứ hai, đường đưa Kemal đến trường, Dana :

      - quên làm việc này, nhưng bây giờ lại đâu vào đấy.

      - Cháu rất vui. - Kemal ngáp cái.

      Dana nhận ra nó ngáp suốt từ lúc bắt đầu thức giấc. Nàng hỏi:

      - Đêm qua cháu ngủ có ngon ?

      - Có. Cháu đoán vậy. - Nó lại ngáp.

      - Ở trường cháu làm những gì? Dana hỏi.

      - Ý của là ngoài giờ lịch sử và tiếng chán ngắt à?

      - Cháu đá bóng.

      - Cháu chơi quá nhiều đấy chứ, Kemal?

      - .

      Nàng liếc nhìn tấm thân mỏng mảnh ngồi cạnh mình. Dường như tất cả năng lượng của Kemal đâu hết. Nó có vẻ trầm lặng cách thiếu tự nhiên.

      Dana tự hỏi biết có nên đưa nó khám .

      Có lẽ nàng phải tìm vài loại thuốc bổ để tăng cường sinh lực cho thằng bé. Dana nhìn đồng hồ. Nửa giờ nữa là đến buổi họp chuẩn bị cho bản tin tối rồi.

      Buổi sáng trôi qua cách êm ả và Dana cảm thấy thoải mái khi được quay lại với thế giới của mình. Lúc về văn phòng, nàng thấy chiếc phong bì dán kín có đề tên mình nằm bàn làm việc. Nàng mở nó ra.

      Bên trong viết:

      " Evans. Tôi có tin tức cần. Tôi đặt phòng cho tại khách sạn Soyuz ở Moscow. Sang ngay lập tức. được với ai về chuyện này".

      Bức thư ký tên. Dana đọc lại lần nữa, tin nổi. Tôi có tin tức cần.

      Chắc hẳn đây chỉ là kiểu bịp bợm. Nếu ai đó ở Nga có câu trả lời mà nàng tìm kiếm, tại sao họ cho nàng biết ngay khi nàng còn ở bên đó? Dana nghĩ đến cuộc gặp giữa nàng với Sash Shdanoff và em trai ông ta, Boris. Boris tỏ ra rất muốn với nàng nhưng Sasa ngăn ông ta lại. Dana ngồi vào bàn suy nghĩ. Làm sao mà bức thư đến đây được. Hay nàng bị theo dõi.

      Mình phải quên chuyện này , Dana quyết định. Nàng nhét bức thư vào túi. Về đến nhà mình xé nó .

      Dana dành cả buổi chiều chơi với Kemal. Nàng nghĩ nó rất hứng thú với bộ trò chơi điện tử mới nàng mua ở Moscow, nhưng nó lại tỏ ra thờ ơ. Đến chín giờ mắt nó bắt đầu díp lại.

      - Cháu buồn ngủ quá, Dana. Cháu ngủ đây.

      - Cũng được. - Dana nhìn nó vào phòng và nghĩ, nó thay đổi nhiều quá. Dường như nó trở thành người khác. Thôi, kể từ bây giờ chúng ta luôn ở bên nhau. Nếu có gì làm nó phiền muộn, mình phải tìm cho ra. đến giờ nàng phải trở lại trường quay.

      Người đàn ông trong căn hộ kế bên vừa nhìn vào màn hình vừa vào chiếc máy ghi đặt bên cạnh.

      - Mục tiêu đến trường quay. Thằng bé ngủ. Người giúp việc ngồi khâu vá.

      - Bắt đầu. Đèn đỏ của máy quay bật sáng.

      ° ° °

      Giọng của phát thanh viên vang lên.

      "Xin chào quý vị và các bạn. Sau đây là bản tin mười giờ của WTN với Dana Evans và Richard Metton.

      Dana mỉm cười vào máy quay:

      "Xin chào quý vị và các bạn. Tôi là Dana Evans.

      Bên cạnh nàng, Richard Melton :

      "Và tôi là Richad Melton.

      Dana bắt đầu "Mở đầu bản tin tối nay là tấn bi kịch khủng khiếp ở Malaysia…

      Mình thuộc về nơi này, Dana nghĩ, chử phải chạy vòng quanh thế giới để lùng sục những cái hoang đường Bản tin kết thúc, Dana về đến nhà Kemal ngủ say. Sau khi tạm biệt bà Daley, Dana lên giường, nhưng nàng tài nào ngủ được.

      Tôi có tin tức cần. Tôi đặt phòng cho tại khách sạn Soyuz ở Moscow. Sang ngay lập tức. được với ai về chuyện này.

      Đây là cái bẫy. là ngớ ngẩn nếu mình quay lại Moscow, Dana nghĩ. Nhưng nếu nó là sao? Ai dám dính vào tất cả những phiền phức này Và tại sao? Lá thư này chỉ có thể là của Boris Shdanoff Có phải ông ta thực biết được điều gì?

      Nàng thao thức cả đêm đó.

      Đến sáng, Dana gọi điện cho Roger Hudson và kể cho ông ta nghe về bức thư.

      - Lạy Chúa. Tôi biết phải gì bây giờ. Thế nghĩa là có người sẵn sàng về Taylor Winthrop với .

      - Tôi biết.

      - Dana, chuyện này có thể rất nguy hiểm. Tôi muốn tiếp tục nữa.

      - Nhưng nếu tôi , chúng ta bao giờ biết được .

      Ông ta lưỡng lự:

      - Tôi cho là đúng.

      - Tôi cẩn thận, nhưng tôi phải .

      Rogèr Hudson cách miễn cưỡng:

      - Đành vậy.

      - Tôi hy vọng thường xuyên giữ liên lạc với tôi.

      - Tôi hứa, Roger.

      ° ° °

      Dana tới đại lý lữ hành mua vé khứ hồi Moscow. Hôm đó là thứ ba. Hy vọng là mình quá lâu Dana nghĩ. Nàng để lại lời nhắn cho Matt kể về những việc xảy ra.

      Khi Dana về nhà, nàng với bà Daley:

      - Tôi e là tôi lại phải xa. Khoảng vài ngày thôi. Mong bà trông nom Kemal cẩn thận cho.

      - phải lo lắng gì cả, Evans. Chúng tôi có vấn đề gì đâu!

      Người đàn ông ở căn hộ bên cạnh vội rời khỏi tivi và gọi cú điện khẩn.

      ° ° °

      chuyến bay của hãng hàng Aeroflot tới Moscow, Dana nghĩ, có lẽ mình mắc phải lỗi lầm to lớn. Đó có thể là cái bẫy. Nhưng nếu câu trả lời đúng là ở Moscow, mình tìm thấy nó.

      Sáng hôm sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Sheremetyevo II, giờ đây trở nên quen thuộc, Dana lấy túi xách và bước ra ngoài, nơi cơn bão tuyết hoành hành. dãy dài hành khách đứng chờ taxi. Dana đứng trong cơn gió lạnh buốt, thầm yên tâm vì mặc đủ ấm. Bốn mươi lăm phút sau khi đến lượt Dana, người đàn ông cố chen lên phía trước nàng.

      - ? - Dana cương quyết - Đây là xe của tôi. - Rồi nàng chui vào trong.

      Người tài xế hỏi:

      - muốn đâu.

      - Khách sạn Soyuz.

      ta quay lại nhìn nàng và bằng thứ tiếng ngọng nghịu. - Có chắc là đến đấy ?

      Dana hỏi lại, vẻ bối rối:

      - Sao cơ? Ý của là gì?

      - Đó phải là khách sạn tốt.

      Dana chợt rùng mình cảnh giác. Có chắc .

      Quá muộn để quay lại rồi. ta đợi câu trả lời.

      - Có. Tôi… tôi chắc.

      Người tài xế nhún vai, vào số và cho xe chạy, hoà vào dòng xe cộ qua lại thưa thớt.

      Nếu phòng chưa được đặt trước sao Nếu đây chỉ là trò đùa quái ác sao.

      Khách sạn Soyuz nằm trong khu vực của người lao động bình dân ở ngoại ô Moscow, phố Lebeverezhnaya. Đó là toà nhà cũ kỹ xấu xí với mặt tiền quét vôi màu nâu tróc vữa loang lổ.

      - Có cần tôi đợi ? - Người tài xế hỏi.

      Dana lưỡng lự giây lát.

      - .

      Nàng trả tiền, chui ra khỏi xe và cơn gió băng giá đẩy nàng vào tiền sảnh bé và tồi tàn. phụ nữ đứng tuổi ngồi sau bàn, đọc tạp chí. Bà ta ngước lên và ngạc nhiên khi thấy Dana bước vào. Nàng tiến lại gần cái bàn.

      - Vâng!

      - Tôi tin là mình đặt phòng rồi. Dana Evans.

      Nàng cố nén hồi hộp.

      Bà ta từ từ gật đầu.

      - Dana Evans, vâng. - Rồi quay lại lấy chiếc chìa khoá giá. - Phòng bốn hai, tầng bốn. - Bà ta đưa chìa khoá cho Dana.

      - lTôi có phải đăng ký ?

      - cần đăng ký. trả tiền ngay. Ngày .

      Dana lại cảm thấy cẩn phải cảnh giác. khách sạn ở Nga nơi mà người nước ngoài phải đăng ký? Có cái gì đó ổn.

      Bà ta :

      - Năm trăm rúp.

      - Để tôi đổi tiền dã, - Dana . - Lát nữa tôi trả.

      - . Bây giờ. Ở đây lấy cả đôla.

      - Cũng được. - Dana cho tay vào túi và lấy ra nắm giấy bạc.

      Bà ta gật đầu, thò tay ra và lấy sáu tờ.

      Mình có thể mua cả cái khách sạn này bằng số tiền đó Dana nhìn quanh.

      - Thang máy ở đâu?

      - Ở đây có thang máy.

      - Ồ! - Vậy cần hỏi thêm về người khuân hành lý nữa, Dana cầm lấy túi và lê chân lên gác.

      Căn phòng thậm chí còn tồi tệ hơn tiên đoán của nàng. Nó vừa vừa cũ kỹ, màn cửa rách còn giường được dọn. Boris liên lạc với nàng bằng cách nào? Có thể đây là trò lừa bịp, Dana nghĩ, nhưng tại sao người ta lại gây ra lắm rắc rối thế này.

      Nàng ngồi ở mép giường và nhìn qua khung cửa sổ bụi bặm xuống cảnh phố xá nhộn nhịp bên dưới.

      Mình ngớ ngẩn, Dana nghĩ. Có lẽ mình phải ngồi đây nhiều ngày mà chẳng có gì…

      Có tiếng gõ lên cửa. Dana hít hơi dài và đứng dậy. Ngay lúc này đây nàng khám phá được điều bí hoặc nhận ra có điều bí nào cả.

      Nàng mở cửa. có ai ở ngoài hành lang. sàn nhà là chiếc phong bì. Dana nhặt nó lên và lấy vật ở trong ra. Đó là miếng giấy có ghi: "VDNKh 9:00 P.M."

      Dana ngắm nghía miếng giấy, cố đoán xem ý nghĩa của dòng chữ này là gì. Rồi nàng mở vali và lôi ra quyển sách hướng dẫn du lịch mà nàng mua từ nhà.

      Đây rồi, VKNKh. Nó nghĩa là Triển lãm thành tựu kinh tế quốc dân Liên Xô. Kèm theo đó là địa chỉ.

      Tám giờ tối hôm đó, Dana gọi taxi.

      - VDNKh. Khu triển lãm? - Nàng chắc lắm về cách phát của mình.

      Người tài xế quay lại nhìn nàng.

      - VDNkh? Chỗ đó đóng cửa lâu rồi.

      - Ô.

      - vẫn à?

      - Vâng.

      ta nhún vai và cho xe chuyển bánh.

      Khu triển lãm này nằm ở phía đông bắc Moscow. Giờ đây trông nó vắng vẻ và hoang vu khác gì khu đất hoang.

      Dana ra khỏi xe và rút ra mấy tờ đôla.

      - Có cần…

      - Vâng! - ta vồ lấy số tiền và chỉ vài giây sau mất hút.

      Dana nhìn quanh. Chỉ có mình nàng đứng trơ trọi trong cái lạnh ghê người của mùa đông. Nàng tới cái ghế dài gần đó, ngồi xuống và đợi Boris. Nàng nhớ lại mình chờ Sinisi ở công viên như thế nào.

      "Nếu Boris"…

      giọng cất lên từ phía sau làm Dana giật nảy mình.

      - Cuối cùng cũng đến…

      Dana quay lại và mở to mắt ngạc nhiên. Nàng chắc rằng đó là Boris. Nhưng thay vào đó lại là uỷ viên Sasa Shdanoff.

      - Ông uỷ viên? Tôi ngờ…

      - theo tôi. - Ông ta cộc lốc. Sasa Shdanoff bắt đầu băng qua khu đất. Dana do dự giây lát rồi đứng dậy và theo. Ông ta tới quán cà phê cũ kỹ ở cạnh đó và bước vào, ngồi xuống cái bàn ở góc trong cùng. Bên trong chỉ có hai người khách. Dana tiến lại bàn của ông ta và cũng ngồi xuống.

      hầu bàn trông nhếch nhác mặc cái tạp dề bẩn thỉu đến bên họ:

      - Hai vị uống gì?

      - Hai cà phê, làm ơn. - Shdanoff . Ông ta quay lại với Dana. - Tôi dám chắc là đến, nhưng quả là người rất kiên trì. Chuyện này có lẽ khá nguy hiểm đấy.

      - Trong bức thư ông có thể cho tôi biết điều mà tôi muốn biết.

      - Vâng.

      Cà phê được mang ra. Ông ta uống hớp và yên lặng hồi lâu. - muốn biết có đúng là Taylor Winthrop và gia đình bị ám sát, phải ?

      Tim Dana đập nhanh.

      - Câu trả lời là…

      - Đúng! - Đó là lời thầm kỳ lạ.

      Dana bất giác rùng mình.

      - Ông có biết ai giết họ ? - Nàng hít hơi dài. - Ai?

      - Tôi cho biết, nhưng trước hết phải làm giúp tôi việc.

      Dana nhìn ông ta và thận trọng hỏi:

      - Việc gì?

      - Đưa tôi ra khỏi nước Nga. Ở đây còn an toàn đối với tôi nữa.

      - Tại sao ông ra sân bay và mua vé bay nước ngoài? Theo tôi được biết du lịch ra ngoại quốc vẫn chưa bị cấm mà.

      - Evans ơi, ngây thơ quá. Cực kỳ ngây thơ. là, nếu làm theo điều tôi bị giết trước khi kịp đến gần sân bay. Ở đây, ngay cả những bức tường cũng có tai và mắt. Tôi ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Tôi cần giúp đỡ của .

      Dana bất lực nhìn ông ta.

      - Tôi thể đưa ông… tôi biết phải bắt đầu từ đâu.

      - phải biết. phải tìm ra cách. Mạng sống của tôi bị đe doạ.

      Dana nghĩ lát.

      - Tôi có thể chuyện với ông đại sứ Mỹ…

      - ? - Giọng Sasa Shdanoff sắc nhọn.

      - Nhưng đó là cách duy nhất…

      - Trong đại sứ quán cũng có tai mắt. ai được biết chuyện này ngoài và những người giúp . Ông đại sứ của các người thể giúp được tôi.

      Dana bỗng cảm thấy chán nản. có cách nào khả dĩ có thể đưa uỷ viên cao cấp người Nga ra khỏi nước Nga. Mình thể đưa nổi con mèo ra khỏi đây. Và nàng lại có ý nghĩ khác. Tất cả những chuyện này có lẽ là trò bịp. Sasa Shdanoff chẳng có tin tức nào cả. Ông ta chỉ sử dụng nàng như công cụ để đưa ông ta trốn sang Mỹ. Chuyến này chẳng đem lại kết quả gì.

      Dana :

      - Tôi e là tôi thể giúp được ông, uỷ viên Shdanoff ạ. - Nàng giận dữ đứng dậy.

      - Đợi ! muốn bằng chứng hả? Tôi cho bằng chứng.

      - Bằng chứng gì?

      Ông ta suy nghĩ hồi lâu trước khi trả lời. Rồi ông ta chậm rãi lên tiếng:

      - ép tôi làm điều mà tôi hề muốn. - Ông ta đứng lên. - theo tôi.

      Hai mươi phút sau, họ vào văn phòng của Sasa Shdanoff ở Cục Phát triển kinh tế Quốc tế bằng lối cổng hậu.

      - Tôi có thể bị tử hình vì những gì sắp cho biết. - Sasa Shdanoff khi họ đến nơi. - Nhưng tôi hết đường lựa chọn.

      Ông ta phác ra cử chỉ bất lực.

      - Bởi vì ở lại đây tôi cũng vẫn bị giết.

      Dana nhìn Shdanoff tới bên cái két sắt đặt ngầm trong tường, xoay khoá mã và mở nó ra, lôi ra cuốn sách dầy. Ông ta mang nó lại bàn làm việc. bìa cuốn sách là hàng chữ Klassifitsirovanngy mầu đỏ.

      - Đây là tài liệu cấp cao, - Shdanoff bảo Dana. Ông ta mở sách ra.

      Dana nhìn kỹ hơn khi ông ta bắt đầu lật từng trang . Trang nào cũng có những bức ảnh màu về máy bay chiến đấu các loại, tàu vũ trụ, hệ thống phòng thủ tên lửa đạn đạo, tên lửa đối đất, vũ khí tự động, xe tăng và tàu ngẩm.

      - Đây là toàn bộ vũ khí của người Nga. - Trông chúng khủng khiếp. - Vào thời điểm này, nước Nga có hơn ngàn tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, hơn hai ngàn đầu đạn nguyên tử và bẩy mươi phi cơ chiến đấu chiến lược! - ông ta chỉ vào các loại vũ khí khác nhau ở từng trang. - Đây là Awl… Acrid… Aphid… Anab… Archerv. Kho vũ khí hạt nhân này duy trì được thế cạnh tranh của chúng tôi với nước Mỹ.

      - là ấn tượng.

      - Quân đội Nga gặp nhiều vấn đề nghiêm trọng, Evans. Chúng tôi phải đối mặt với khủng hoảng. có tiền để trả cho binh lính và sĩ khí tụt xuống mức báo động. tại còn tạm ổn, nhưng tương lai có lẽ tồi tệ .

      Dana :

      - Tôi e là mình hiểu.

      - Hồi nước Nga còn là siêu cường, chúng tôi thậm chí còn sản xuất nhiều vũ khí hơn cả nước Mỹ. Số vũ khí đó vẫn còn ở đây. Có tất cả mười hai quốc gia thèm khát chúng. Chúng đáng giá đến hàng chục tỷ đôla.

      Dana kiên nhẫn :

      - Ông uỷ viên, tôi hiểu vấn đề, nhưng…

      - Đây phải là vấn đề.

      Dana bối rối nhìn ông ta.

      - à? Vậy nó là gì?

      Shdanoff thận trọng lựa chọn từ ngữ.

      - bao giờ nghe đến Krasnoyarsk- 26 chưa?

      Dana lắc đầu:

      - Chưa.

      - Tôi ngạc nhiên. Nó chỉ có số bản đồ và những người sống ở đó đều chính thức tồn tại.

      - Ông về cái gì vậy?

      - Rồi biết. Ngày mai tôi đưa đến đó. Trưa mai đến gặp tôi ở quán cà phê lúc nãy. - Ông ta bóp chặt tay Dana. - được với ai về chuyện này.

      Ông ta làm nàng đau.

      - Hiểu chứ.

      - Vâng.

      - Tốt. Thoả thuận như thế?

      ° ° °

      Buổi trưa, Dana đến quán cà phê cạnh VDNKh. Nàng ngồi vào đúng cái bàn cũ và chờ đợi. Ba mươi phút trôi qua mà Shdanoff vẫn chưa xuất .

      Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng lo lắng tự hỏi.

      - Chào , - Sasa Shdanoff đứng bên bàn. - . Chúng ta sắm chút đồ.

      - Sắm đồ? - Nàng ngạc nhiên hỏi lại.

      - thôi?

      - Sắm đồ làm gì? - Dana theo ông ta ra ngoài.

      - Cho .

      - Tôi cần…

      Shdanoff vẫy chiếc taxi và họ tới khu cửa hàng. Hai người ra khỏi xe và Shdanoff trả tiền.

      - Đến nơi rồi, - Shdanoff .

      Họ vào khu mua bản, qua khoảng sáu bảy cửa hàng. Đến cửa hàng có dán biểu tượng tình dục cửa, Shdanoff dừng lại.

      - Đây rồi. - Ông ta dắt Dana vào trong.

      Dana nhìn vào những bộ quần áo hở hang. - Chúng ta làm gì ở đây?

      - phải thay quần áo .

      phụ nữ bán hàng xuất và Shdanoff trao đổi ngắn gọn với bà ta bằng tiếng Nga. lát sau bà ta quay lại với chiếc mini jupe mầu hồng và chiếc áo choàng xanh ngắn cũn cỡn.

      Shdanoff tỏ ý bằng lòng.

      - Được rồi! - Ông ta quay sang Dana. - mặc những thứ này vào.

      Dana giẫy nẩy lên.

      - ! Tôi mặc đâu. Ông định…

      - phải mặc. - Giọng ông ta cương quyết.

      - Tại sao?

      - Rồi biết.

      Dana nghĩ. Thằng cha này chắc là bị biến thái tình dục. Mặc cái đồ này vào trông mình thành thứ quỷ gì nữa biết.

      Shdanoff nhìn nàng. - Được chứ?

      Dana hít hơi dài.

      - Được. - Nàng vào buồng thay quần áo bé tí và mặc chúng vào. Khi bước ra, nàng nhìn mình trong gương và rên lên. - Trông tôi như con ***************** vậy.

      - Còn chưa đâu, Shdanoff cho biết. - Chúng tôi trang điểm cho .

      - Ông uỷ viên…

      - nào.

      Quần áo của Dana được nhét vào trong túi giấy.

      Dana mặc cái áo khoác vào, cố che giấu thân thể càng nhiều càng tốt. Họ lại xuyên qua khu chợ. Người ta nhìn Dana, còn đám đàn ông ném cho nàng những nụ cười đầy ngụ ý. người quét dọn nháy mắt với nàng.

      Dana cảm thấy mình hèn hạ.

      - Trong này.

      Họ đứng trước mỹ viện. Sasa Shdanoff bước vào Dana do dự, rồi cũng theo ông ta. Họ đến bên quầy.

      - Lấy cho tôi, - ông ta .

      Người nhân viên đưa cho ông ta thỏi son môi mầu đỏ tươi và hộp phấn.

      - Cảm ơn, - Shdanoff . Ông ta quay sang Dana. - làm . Nhớ đánh đậm vào nhé.

      Dana cảm thấy quá đủ.

      - , cảm ơn. Tôi biết ông chơi trò gì, nhưng tôi phải là phần của nó. Tôi

      Ông ta nhìn thẳng vào mắt nàng:

      - Tôi bảo đảm với đây phải là trò chơi, Evans. Krasnoyarsk- 26 là thành phố bí mật. Tôi là trong vài người được quyền ra vào nó. Họ rất ít khi cho phép người ngoài như chúng tôi được đưa ***************** vào. Đây là cách duy nhất giúp qua mắt được đám bảo vệ. Ngoài ra còn phải nộp thêm thùng vodka nữa. còn hứng thú nữa hay ?

      Thành phố bí mật. Bảo vệ. Chúng ta còn đến đâu với chuyện này?

      - Còn. - Dana miễn cưỡng quyết định. - Tôi còn hứng thú.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 22:

      chiếc máy bay quân chờ sẵn trong khu vực tư nhân ở sân bay Sheremetyevo II.

      Dana rất ngạc nhiên khi thấy chỉ có nàng và Sasa Shdanoff là hai hành khách duy nhất.

      - Chúng ta đâu đây? - Dana hỏi.

      Ông ta nở nụ cười lấy gì làm vui vẻ.

      - Tới Siberi.

      Siberi. Dana thấy bụng mình thắt lại. Ôi.

      Chuyến bay kéo dài bốn tiếng đồng hồ. Dana cố gắng gợi chuyện với hy vọng phần nào nắm bắt được cái mà mình sắp phải đối diện nhưng Shdanoff chỉ ngồi yên lặng, mặt lạnh như đá xẻ.

      Khi máy bay hạ cánh xuống đường băng lọt giữa vùng đất hoang vu, chiếc Lada 2110 mui kín chờ sẵn mặt đường phủ tarmac. Dana nhìn quanh khung cảnh hoang vắng nhất mà nàng từng thấy trong đời.

      - Chỗ mà chúng ta định đến: có xa đây ? Và chúng ta có trở về ?

      - Cách quãng ngắn thôi. Phải hết sức cẩn thận.

      Đó là đoạn đường gập ghềnh dẫn đến nơi trông như ga tầu hoả . Sáu người bảo vệ mặc đồng phục đứng thềm.

      Lúc Dana và Shdanoff tiến về phía họ, cả đám đưa mắt liếc trang phục nghèo nàn của Dana. người chỉ nàng và cười.

      - Ngon quá nhỉ.

      - Trông nàng mới hấp dẫn làm sao!

      Shdanoff nheo mắt đầy ngụ ý và điều gì đó bằng tiếng Nga rồi tất cả cùng cười phá lên.

      Mình chẳng muốn biết, Dana nghĩ.

      Shdanoff lên tầu và Dana theo, bối rối hơn bao giờ hết. Chuyến tàu này có thể đâu trong vùng lãnh nguyên hoang vu tuyết phủ này. Bầu khí tầu cũng băng giá như ở ngoài trời. Đầu máy bắt đầu hoạt động và chỉ vài phút sau con tàu vào đường hầm sáng sủa ăn sâu vào lòng núi. Dana nhìn những tảng đá ở hai bên đường, có cảm giác như mình lọt vào giấc mơ kỳ quái.

      Nàng quay sang Shdanoff.

      - Làm ơn cho tôi biết chúng ta đâu thế này?

      Con tầu đột ngột dừng lại.

      - Đến nơi rồi.

      Họ bước xuống và về phía toà nhà gạch cách đó khoảng trăm mét. Đằng trước toà nhà là hai hàng rào dây thép gai gớm ghiếc cùng những người lính vũ trang đầy đủ. Lúc Dana và Shdanoff đến cửa, đám lính đồng loạt giơ tay chào.

      Shdanoff thào:

      - Khoác lấy tay tôi, hôn tôi và cười to vào.

      Jeff bao giờ tin chuyện này đâu, Dana nghĩ. Nàng khoác tay ông ta rồi hôn vào má ông ta, cố nặn ra tiếng cười vô nghĩa.

      Cánh cửa được kéo sang bên và họ qua, tay trong tay. Đám lính ghen tị nhìn theo Shdanoff khoác tay ***************** đẹp hết chỗ chê. Trước ngạc nhiên của Dana nơi mà họ vào chỉ là tầng cùng của trạm thang máy xuống phía dưới. Họ vào thang máy và cánh cửa đóng sập vào.

      Lúc bắt đầu xuống, Dana hỏi:

      - Chúng ta đâu?

      - Xuống dưới núi.

      Thang máy tăng dần tốc độ.

      - Xuống có sâu ? - Dana hồi hộp hỏi.

      - Khoảng hơn trăm mét.

      - Chúng ta trăm mét xuống dưới núi? Tại sao? Ở dưới đó có cái gì? - Dana nhìn ông ta với vẻ ngờ vực.

      - Rồi biết.

      Vài phút sau thang máy bắt đầu giảm tốc độ. Cuối cùng nó dừng lại và cánh cửa tự động mở ra.

      - Chúng ta đến nơi rồi, Evans.

      - Nhưng đây là nơi nào?

      Họ được hơn sáu mét Dana đứng sững lại vì choáng váng. Nàng thấy mình nhìn xuống con phố của thành phố đại với những cửa hàng, hiệu ăn và nhà hát. Đàn ông và đàn bà bộ các vỉa hè và Dana chợt nhận ra ai phải mặc áo khoác ngoài cả. Nàng bắt đầu thấy ấm dần lên.

      Dana quay sang Shdanoff.

      - Chúng ta ở dưới lòng núi à?

      - Đúng vậy?

      - Nhưng… - Nàng nhìn những cảnh tượng lạ thường trải ra trước mắt mình. - Tôi hiểu. Đây là đâu?

      - Tôi rồi. Krasnoyarsk- 26.

      - kiểu hầm tránh bom à?

      - Ngược lại như thế. - Shdanoff cách khó hiểu.

      Dana lại nhìn những công trình đại quanh mình.

      - Ông uỷ viên, nơi này được xây lên với mục đích gì?

      Ông ta ném cho Dana cái nhìn gay gắt.

      - Tốt hơn là nên biết những gì mà tôi định cho .

      Dana cảm thấy cần phải cảnh giác.

      - có biết gì về chất phóng xạ ?

      - nhiều lắm.

      - Chất phóng xạ chính là nhiên liệu của đầu đạn hạt nhân, yếu tố then chốt của vũ khí nguyên tử. Mục đích tồn tại duy nhất của Krasnoyarsk- 26 là sản xuất chất phóng xạ. trăm nghìn nhà khoa học và kỹ thuật viên sống và làm việc ở đây, Evans. Họ được ăn các món ăn ngon nhất, mặc quần áo đẹp nhất và ở những căn nhà tiện nghi nhất. Nhưng cũng có hạn chế duy nhất.

      - Vâng!

      - Họ phải đồng ý bao giờ được rời khỏi đây.

      - Ý của ông…

      - Họ thể ra ngoài. bao giờ. Họ phải cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

      Dana nhìn những người con phố ấm áp và nghĩ, Điều này thể là .

      - Họ sản xuất chất phóng xạ ở đâu?

      - Tôi chỉ cho .

      chiếc xe goòng tới.

      - thôi. - Shdanoff lên xe và Dana lên theo ông ta. Họ xuống con đường chính và cuối cùng chui vào hệ thống đường hầm rắc rối.

      Dana nghĩ đến những công việc phi thường và bao nhiêu năm dài đằng đẵng bỏ ra để xây dựng nên thành phố này. Vài phút sau đèn trong hầm bắt đầu sáng lên và chiếc xe goòng dừng lại. Họ ở trước phòng thí nghiệm khổng lồ, sáng rực rỡ.

      - Xuống .

      Dana bước theo Shdanoff và kinh hoàng nhìn quanh. Trong hang động mênh mông là ba lò phản ứng khổng lồ. Hai cái im hơi lặng tiếng còn cái thứ ba vẫn tiếp tục hoạt động xung quanh nó là vô số các chuyên viên kỹ thuật.

      Shdanoff .

      - Ba lò phản ứng này có thể sản xuất đủ chất phóng xạ để cứ ba ngày là chế tạo được quả bom nguyên từ - ông ta chỉ tay vào lò hoạt động. - Mỗi năm nó vẫn cho ra đời nửa tấn chất phóng xạ, đủ để làm trăm quả bom. Khối lượng chất phóng xạ cất ở phòng bên trị giá đến vài chục tỷ đô la.

      Dana hỏi:

      - Ông uỷ viên, họ có ngần ấy rồi, tại sao còn sản xuất thêm làm gì nữa?

      - Họ thể tắt lò phải ưng vì chất phóng xạ cung cấp nhiên liệu cho thành phố ngầm này. Lò phản ứng mà ngừng hoạt động là ở đây còn ánh sáng, còn sức nóng và mọi người bị chết rét cách nhanh chóng.

      - là kinh khủng, - Dana . - Nếu…

      - Khoan . Những gì tôi cho biết trở nên tồi tệ rất nhiều. Nền kinh tế nước Nga nay đủ sức trả tiền cho các nhà khoa học và kỹ thuật viên làm việc ở đây. nhiều tháng qua họ được lĩnh lương. Những căn nhà xinh đẹp của họ xuống cấp nghiêm trọng và họ có tiền sửa sang chúng. Tất cả tiện nghi mất hết. Mọi người ở đây trở nên chán nản cực độ. Có thấy điều nghịch lý chưa? Số phóng xạ ở đây trị giá hàng chục tỷ đôla, còn những người chế tạo ra chúng lại sắp sửa chết vì đói.

      Dana từ từ :

      - Và ông nghĩ là họ có thể bán chất phóng xạ cho các quốc gia khác?

      Ông ta gật đầu.

      - Trước khi Taylor Winthrop trở thành đại sứ ở Nga, đám bạn bè cho ông ta biết về Krasnoyarsl- 26 và hỏi ông ta có muốn làm ăn .

      Sau khi chuyện với những nhà khoa học ở đây, những người có cảm giác bị nhà nước của mình phản bội, ông ta sẵn sàng bắt tay vào việc. Nhưng việc này rất phức tạp, và ông ta phải chờ đến khi mọi thứ được thu xếp đâu vào đấy.

      Ông ấy cứ như người điên. Ông ấy cái gì như là "ọi thứ được thu xếp đâu vào đấy".

      Dana thấy khó thở.

      - Ngay sau đó, Taylor Winthrop trở thành đại sứ của Mỹ ở Nga. Winthrop và đồng của ông ta cộng tác với vài nhà khoa học phản bội và họ bắt đầu buôn lậu chất phóng xạ cho mười hai quốc gia, bao gồm Libya, Iran, Iraq, Pakistan, Bắc Triều Tiên và Trung Quốc.

      Sau khi mọi thứ được thu xếp! Chức đại sứ quan trọng với Taylor Winthrop bởi vì ông ấy phải điều hành công việc này.

      Ông uỷ viên tiếp tục.

      - Cũng dễ thôi, bởi vì khối lượng chất phóng xạ nặng cỡ quả bóng tennis là đủ để sản xuất quả bom hạt nhân, Evans ạ. Taylor Winthrop kiếm được hàng tỷ đôla. Họ tiến hành công việc rất sạch ai có mảy may nghi ngờ gì! - Giọng ông ta chua chát hơn. - Nước Nga trở thành cửa hàng bánh kẹo, nhưng thay vì mua bánh kẹo, người ta có thể mua bom nguyên tử, xe tăng, máy bay chiến đấu và các hệ thống tên lửa.

      Dana cố gắng tiêu hoá những gì nàng nghe.

      - Tại sao Taylor Winthrop bị giết?

      - Ông ta trở nên tham lam và quyết định làm mình. Khi đồng của ông ta biết được chuyện này, buộc ông ta phải chết.

      - Nhưng… nhưng tại sao lạí phải giết cả nhà ông ta?

      - Sau cái chết của vợ chồng Taylor Winthrop, cậu con trai Paul lại định tống tiền tay đồng kia, vậy là cậu ấy cũng phải chết. Rồi ta quyết định để người con nào của Winthrop có cơ hội tìm hiểu về vụ chất phóng xạ này nên ra lệnh giết luôn hai người kia và sắp xếp cái chết của họ trông giống như vụ tai nạn.

      Dana nhìn ông ta hồi hộp:

      - Ai là đồng của Taylor Winthrop?

      Uỷ viên Shdanoff lắc đầu.

      - Bây giờ biết thế là đủ rồi, Evans. Tôi cho biết tên khi đưa được tôi ra khỏi nước Nga. - Ông ta nhìn đồng hồ. - Chúng ta phải thôi.

      Dana quay lại nhìn lò phản ứng lần cuối cùng, cái lò vẫn sản xuất chất phóng xạ hai mươi bốn giờ ngày.

      - Chính phủ Mỹ có biết gì về Krasnoyarsk- 26 ?

      Shdanoff gật đầu.

      - Ồ, có. Họ sợ nó lắm. Uỷ ban năng lượng của nhà nước nỗ lực làm việc với chúng tôi để tìm cách giảm bớt tính chết chóc của những lò phản ứng này. Vậy mà… - ông ta nhún vai.

      Trong thang máy, Shdanoff hỏi:

      - có quen thuộc với FRA ?

      Dana nhìn ông ta và thận trọng trả lời.

      - Có.

      - Họ cũng dính vào vụ này.

      - Cái gì? - Và sau đó nàng chợt nhận ra. Đó là lý do vì sao tướng Booster cảnh cáo mình nên tránh xa ra.

      Họ lên đến mặt đất và ra khỏi thang máy Shdanoff .

      - Tôi có căn hộ ở đây. Chúng ta tới đó.

      Khi họ bắt đầu dọc theo con phố, Dana trông thấy phụ nữ cũng ăn mặc như nàng, khoác tay người đàn ông.

      - Người đàn bà đó…

      - Tôi với rồi. vài người được đưa làm tiền vào đây trong ngày. Nhưng đến đêm đám này phải về khu vực được canh gác. Họ được biết chuyện gì xảy ra đây.

      Khi họ , Dana nhận thấy đa số các cửa hàng đều trống rỗng.

      Tất cả tiện nghi mất hết. Nền kinh tế nước Nga nay đủ sức trả tiền cho các nhà khoa học và kỹ thuật viên làm việc ở đây. nhiều tháng qua họ được lĩnh lương. Dana nhìn lên toà nhà cao tầng ở góc đường và nhận ra dụng cụ kỳ lạ gắn. Ở cao thay cho vị trí của chiếc đồng hồ.

      - Cái gì vậy?

      - Máy đo Geiger, dùng để cảnh báo trong trường hợp các lò phản ứng sinh chuyện. - Họ rẽ vào phố toàn là các căn hộ. - Căn hộ của tôi ở đây. Chúng ta phải ở đây lát để ai nghi ngờ gì. FBS kiểm tra tất cả mọi người.

      - FBS à?

      - Ừ. Cũng còn được gọi là KBG. Họ đổi tên, nhưng đó cũng là tất cả những gì họ thay đổi.

      Căn hộ rộng rãi và cũng thời tiện nghi, nhưng bây giờ trở nên tồi tàn. Rèm cửa bị rách, các tấm thảm sờn, đồ đạc cũ kỹ.

      Dana ngồi xuống, nghĩ đến những gì Sasa Shdanoff về FRA. Jeff từng bảo nàng. Đó chỉ là cái vỏ bọc, mục đích chính của họ là theo dõi phát triển công nghệ nước ngoài. Taylor Winthrop từng lãnh đạo FRA, làm việc với tướng Booster. Mình tránh tướng Booster càng xa càng tốt.

      Và cuộc gặp của nàng với Boosdter. Bọn phóng viên khôn nạn các người thể để cho người chết yên nghỉ được sao? Tôi cảnh cáo nên tránh xa địa ngục ra. Tướng Vitor Booster có cả tổ chức bí mật để thực những vụ giết người.

      Và Jack Stone cố bảo vệ nàng. Hãy cẩn thận. Nếu Victor Booster biết tôi chuyện với

      Mật thám của FRA ở khắp mọi nơi và Dana chợt thấy mình trần trụi.

      Sasa Shdanoff nhìn đồng hồ.

      - Đến giờ về rồi. biết làm cách nào để đưa tôi ra khỏi đất nước này chưa?

      - Rồi. - Dana chậm rãi . - Tôi nghĩ là tôi biết cách sắp xếp. Nhưng tôi cần chút ít thời gian.

      Khi máy bay hạ cánh xuống Moscow, có hai chiếc xe chờ sẵn. Shdanoff trao cho Dana mấu giấy.

      - Tôi ở cùng người bạn ở khu Chiaka. ai biết tôi ở đó. Đó là nơi mà các gọi là "căn nhà an toàn". - Đây là địa chỉ. Tôi thể về nhà mình nữa. Tám giờ tối mai đến địa chỉ này. Tôi phải biết kế hoạch của .

      Dana gật đầu.

      - Được. Tôi phải gọi cú điện .

      Về đến đại sảnh của khách sạn Soyuz, người đàn bà ngồi sau bàn cứ nhìn Dana chằm chằm. Mình trách bà ta. Mình phài thay ngay cái đồ quỷ này .

      Trong phòng nàng, Dana thay quần áo trước khi gọi điện. Nàng thầm cầu nguyện khi nghe bên kia đổ từng hồi chuông dài. Nhanh lên. Nhanh lên. Rồi giọng của Cerar vang lên:

      - Nhà riêng của ông Hudson.

      - Cesar, ông Hudson có nhà ? - Dana thấy mình như ngừng thở.

      - Evans. Rất vui khi nghe thấy giọng . Có, ông Hudson có nhà. chờ cho giây lát.

      Người Dana như bẫng . Nếu ai có thể giúp Sasa Shdanoff trốn sang Mỹ Roger Hudson chính là người đó.

      lát sau nàng nghe thấy giọng ông ta.

      - Dana?

      - Roger, ồ, cảm ơn Chúa vì gặp được ông.

      - Chuyện gì vậy? sao chứ? ở đâu?

      - Ở Moscow. Tôi tìm ra nguyên nhân Taylor Winthrop và gia đình ông ta bị sát hại!

      - Cái gì? Lạy Chúa. Làm sao

      - Tôi kể hết khi gặp được ông. Roger, tôi rất ngại nhưng tôi lại phải làm phiền ông lần nữa. Có nhân vật quan trọng người Nga muốn trốn sang Mỹ. Ông ta tên là Sasa Shdanoff. Mạng sống của ông ta gặp nguy hiểm.ông ta biết được câu trả lời cho tất cả những chuyện xảy ra. Chúng ta phải nhanh chóng đưa ông ta . Ông có giúp được ?

      - Dana, ai trong chúng ta nên dính vào những chuyện như vậy. Có thể cả hai gặp rắc rối to đấy.

      - Chúng ta phải nắm lấy cơ hội này. Chúng ta chọn lựa nào khác nữa. Chuyện này rất quan trọng. Nó phải được thực .

      - Tôi thích thế, Dana.

      - Xin lỗi vì lôi kéo ông vào, nhưng tôi còn biết trông cậy vào ai khác.

      - Mẹ kiếp, tôi… - Ông ta dừng lại. - Thôi được. Điều tốt nhất nên làm ngay lúc này là đưa ông ta đến đại sứ quán Mỹ. Ở đó ông ta được an toàn cho đến khi chúng ta làm xong kế hoạch đưa ông ta qua Mỹ!

      - Ông ta muốn vào đại sứ quán Mỹ. Ông ta tin họ.

      - Thế còn cách nào khác. Tôi gọi điện cho ông đại sứ và bảo ông ta lo bảo vệ Shdanoff. Ông ta giờ ở đâu?

      - Ông ta đợi tôi ở khu Chiaka. Ông ta sống cùng người bạn. Tôi đến đó gặp ông ta, lát nữa thôi.

      - Cũng được, Dana, đón ông ta xong, hãy thẳng đến đại sứ quán. Đừng dừng lại ở bất kỳ chỗ nào.

      Dana thấy cả người.

      - Cảm ơn, Roger. Ý tôi là cám ơn ông rất nhiều.

      - Cẩn thận nhé, Dana.

      - Vâng.

      - Chúng ta chuyện sau.

      ° ° °

      "Cảm ơn, Roger. Ý tôi là cảm ơn ông rất nhiều Cẩn thận nhé, Dana.

      "Vâng.

      "Chúng ta chuyện sau.

      Hết băng.

      ° ° °

      Bảy giờ ba mươi, Dana luồn ra ngoài khách sạn Soyuz bằng lối dành cho nhân viên. Nàng xuống ngõ , run rẩy trong cơn gió cắt da cắt thịt. Dana cài chặt áo khoác nhưng cái lạnh vẫn ngấm vào tận xương tuỷ. Nàng bộ qua hai đoạn phố, chắc chắn rằng mình bị ai theo dõi. Tới ngã tư đông người đầu tiên, nàng vẫy chiếc taxi và cho tài xế địa chỉ mà Sasa Shdanoff đưa nàng. Mười lăm phút sau chiếc xe dừng lại trước toà cao ốc bình thường.

      - Tới đợi chứ?

      - .

      Shdanoff có thể cũng có xe. Dana lấy vài đôla trong túi đưa ra và người tài xế gần như vồ lấy chúng. Nàng nhìn theo chiếc xe khỏi rồi bước vào bên trong toà nhà. Hành lang vắng tanh. Nàng nhìn mảnh giấy trong tay mình, căn hộ 2B. Nàng lên cầu thang và tới tầng hai. có ai quanh đó cả. Hành lang dài trải rộng ra trước mắt nàng.

      Dana bắt đầu chậm rãi dọc nó, nhìn những con số các cánh cửa. 5BE… 4BE… 3BE… Cửa căn hộ 2BE chỉ khép hờ. Dana cảm thấy căng thẳng. Rất cẩn thận nàng đẩy nó ra và bước vào. Căn hộ tối om.

      - Ông uỷ viên…? Nàng chờ đợi. có tiếng trả lời. - Uỷ viên Shdanof!

      Bầu khí im lặng nặng nề.

      Trước mặt nàng là phòng ngủ và Dana tiến về phía đó.

      - Uỷ viên Shdanoff?

      Lúc Dana bước vào phòng ngủ tối om, nàng vấp phải vật gì và ngã xuống đất. Nàng nằm thứ mềm mềm và ẩm ướt. Tràn đầy nỗi sợ hãi, Dana cố gắng bò dậy. Nàng lần dọc theo tường cho đến khi sờ tay được vào cái công tắc. Nàng bấm nó và cả căn phòng bỗng tràn ngập ánh sáng. Tay nàng đầy những máu. Vật mà nàng vấp phải chính là cái xác của Sasa Shdanoff. Ông ta nằm ngửa, ngực đầm đìa máu, cổ họng bị nhát cắt dài từ bên này sang bên kia.

      Dana rú lên. Cùng lúc đó nàng nhìn lên giường và thấy xác của phụ nữ trung niên với cái túi nylon trùm kín đầu. Dana thấy mình như muốn quỵ xuống.

      Thu hết sức lực, nàng quay người và chạy như điên xuống cầu thang.

      ta đứng tại cửa sổ căn hộ trong toà cao ốc đối diện, lắp đạn vào khẩu AR - 7 có ống giảm thanh. sử dụng ống ngắm loại 3- 6, đạt độ chính xác tuyệt đối trong phạm vi sáu mươi mét. làm việc này cách từ tốn với tác phong của tay chuyên nghiệp.

      Đây quả là công việc đơn giản. Người đàn bà kia ra khỏi toà cao ốc trong vài phút tới. mỉm cười khi nghĩ đến kinh hoàng của ta lúc phát ra hai cái xác đẫm máu. Và bây giờ đến lượt ta.

      Cửa toà cao ốc bên kia mở tung ra và cẩn thận tì khẩu súng vào vai. Qua ống ngắm, thấy gương mặt Dana khi nàng chạy ào ra phố, nhìn quanh cách kinh hoàng, cố xác định xem mình phải đường nào. cẩn thận cho nàng lọt vào đúng tầm ngắm rồi mới nhàng đẩy cò.

      Ngay lúc đó, chiếc xe bus đỗ xịch trước toà nhà và đường của loạt đạn đụng ngay vào nóc chiếc xe làm văng cả mảnh trần xe xuống đất. Tay sát thủ nhìn xuống với vẻ hoài nghi. vài viên khác đập vào bức tường của toà nhà còn mục tiêu hề hấn gì. Đám đông vừa ùa ra khỏi xe vừa la hét rầm trời. biết phải rời khỏi chỗ này ngay. ta vẫn chạy phố. sao cả. Những người khác giải quyết ta.

      ° ° °

      Dana ở trong kinh hoàng tột độ và nàng còn biết đến cái rét thấu xương cũng như con gió quất ào ào vào mặt. Chạy qua hai đoạn phố, nàng trông thấy khách sạn và nhảy vội vào.

      - Điện thoại? - Nàng với nhân viên đứng sau quầy.

      ta nhìn bàn tay đẫm máu của nàng và lùi lại.

      - Điện thoại? - Dana gần như hét lên.

      cách sợ hãi, ta chỉ tay vào buồng điện thoại ở góc tiền sảnh. Dana vội vã tới. Nàng rút ra cái thẻ và bằng những ngón tay run rẩy, nàng bấm số tổng đài.

      - Tôi muốn gọi điện về Mỹ. - Tay nàng vẫn còn run lên. Qua hàm răng lập cập, nàng đọc cho tổng đài số thẻ của mình và số điện thoại của nhà Roger Hudson.

      Sau quãng thời gian chờ đợi tưởng như vô tận, Dana nghe thấy giọng Cesar.

      - Nhà ông Hudson.

      - Cesar? Cho tôi gặp ông Hudson. - Giọng nàng nghẹn lại.

      - Evans?

      - Nhanh lên, Cesar, nhanh lên!

      phút sau là giọng của Roger.

      - Dana?

      - Roger? - Nước mắt rơi má Dana. - Ông ấy… ông ấy chết rồi. Họ g… giết ông ấy và bạn ông ấy.

      - Cái gì? Lạy Chúa, Dana. Tôi biết… có bị thương ?

      - … nhưng họ định giết tôi.

      - Bây giờ cơ nghe kỹ nhé. Đêm nay có chuyến bay của Air France Washington. Tôi đặt chỗ cho .

      Nhớ đừng để bị theo dõi. Đừng taxi ra sân bay. thẳng đến khách sạn Metropol. Khách sạn này có tuyến xe bus thường trực ra sân bay. Nhớ lẫn vào đám đông. Tôi đợi ở Washington khi đến nơi. Vì Chúa, phải hết sức cẩn thận!

      - Vâng, Roger. Cảm ơn ông.

      Dana dập máy. Nàng đứng bất động ở đó hồi lâu, thể xua hình ảnh hai cái xác đẫm máu của Shdanoff và bạn ông ta ra khỏi đầu. Rồi nàng hít hơi dài, ra khỏi buồng điện thoại, qua cặp mắt nghi ngờ cửa nhân viên lễ tân và bước ra ngoài màn đêm lạnh giá.

      chiếc taxi đỗ xịch bên cạnh nàng và tay tài xế ló đầu ra hỏi nàng bằng tiếng Nga.

      - , Dana trả lời. Nàng bắt đầu bước nhanh phố. Nàng phải về khách sạn Soyuz .

      ° ° °

      Roger dập máy, ông ta thấy Pamela xuất ngưỡng cửa.

      - Dana từ Moscow gọi điện về hai lần. ta biết tại sao cả nhà Winthrop bị giết.

      - Vậy chúng ta phải cho ta xa ngay lập tức, - Pamela .

      - làm rồi. giao việc này cho tay bắn tỉa, nhưng có cái gì đó nhầm lẫn.

      Pamela nhìn ông ta với vẻ coi thường.

      - ngốc lắm. Gọi lại cho họ . Và, Roger…?

      - Gì cơ?

      - Bảo họ làm sao cho giống vụ tai nạn.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 23:

      Ở Raven Hill, tấm bảng báo hiệu CẤM VÀO màu đỏ và hàng rào kín loại cao ngất được dựng lên để ngăn cách tổng hành dinh của FRA tại với thế giới bên ngoài. Bên trong những căn hẩm được canh giác nghiêm ngặt là hàng loạt các dụng cụ tối tân phục vụ cho công tác nghe lén và kiểm tra hệ thống tín hiệu toàn cầu cũng như trong cả nước .

      Trong toà nhà trung tâm của cơ quan này, bốn người đàn ông nhìn vào màn hình lớn.

      - Xem ta thế nào, Scotty.

      Họ theo dõi cảnh màn hình thay đổi trong khi chiếc ăng ten từ từ chuyển động. lát sau, hình ảnh Dana vào phòng khách sạn Soyuz xuất màn hình.

      - ta về rồi. - Họ quan sát Dana rửa đôi tay vấy máu cách vội vàng và bắt đầu cởi quần áo.

      - Này, lại nữa này. - người cười to.

      Họ chăm chú xem nàng thay đồ.

      - Ôi, tôi thích được ăn ta quá.

      người nữa bước vào.

      - Đừng, trừ khi cậu thích ăn thịt người chết, Charlie ạ.

      - cái gì vậy?

      - ta sắp gặp phải tai nạn thảm khốc.

      Dana mặc xong quần áo rồi nhìn đồng hồ. Vẫn còn thừa thời gian để đến khách sạn Metropol và ra sân bay. Với nỗi sợ hãi mỗi lúc tăng nàng chạy vội xuống lầu. thấy người đàn bà mập đâu cả.

      Dana bước ra ngoài đường. Trời càng lúc càng lạnh hơn.

      Gió vẫn thổi dữ dội. chiếc taxi đỗ trước mặt nàng.

      - Taxi.

      Đừng taxi. thẳng đến khách sạn Metropol. Khách sạn này có tuyến xe bus thường trực ra sân bay.

      - .

      Dana bắt đầu bộ dọc theo con phố phủ đầy tuyết. Mọi người chen nhau vượt qua nàng, vội vã trở về nhà hoặc văn phòng ấm áp. Khi Dana tới ngã tư đông đúc, dừng lại trước đèn đỏ, bất thình lình nàng lĩnh nguyên cú đẩy thô bạo từ phía sau và cả người nàng nhào ra lòng đường, ngay trước mũi chiếc xe tải lao tới. Nàng chới với mặt đường đóng băng rồi ngã ngửa ra, kinh hoàng nhìn chiếc xe khổng lồ sắp sửa nghiến lên người mình.

      Vào giây cuối cùng đó, người tài xế mặt trắng bệch cố đánh mạnh tay lái sang bên và bánh xe lướt qua người Dana trong gang tấc.

      Trong khoảng khắc, Dana nằm trong bóng tối, tai ù đặc vì tiếng động cơ xe, tiếng lốp xe kéo lê lên mặt đường đến chói cả tai.

      Bỗng nhiên nàng lại trông thấy bầu trời. Chiếc xe tải xa. Dana chuếnh choáng ngồi dậy. Mọi người xúm vào đỡ nàng đứng lên. Nàng nhìn quanh để tìm kẻ đẩy mình, nhưng giờ đây có thể là bất kỳ ai trong đám đông này. Dana hít những hơi dài và cố lấy lại bình tĩnh. Đám đông vây quanh nàng to bằng tiếng Nga. Họ lại bắt đầu làm nàng sợ.

      - Khách sạn Metropol? - Dana hy vọng hỏi.

      - nhóm thanh niên tiến tới. - Được rồi. Chúng tôi đưa .

      Tiền sảnh của khách sạn Metropol khá ấm áp, tràn ngập khách du lịch và dân kinh doanh. lẫn vào đám đông. Tôi đợi ở Washington khi đến nơi.

      Dana hỏi nhân viên:

      - Khi nào có chuyến xe bus kế tiếp ra sân bay?

      - Ba mươi phút nữa, thưa !

      - Cảm ơn.

      Nàng ngồi xuống ghế, thở cách nặng nhọc, cố xua nỗi kinh hoàng vẫn còn đọng lại trong đầu. Ai định giết nàng và tại sao? Kemal vẫn bình yên chứ?

      Người nhân viên đến bên Dana:

      - Xe bus đến rồi.

      Dana là người đầu tiên lên xe. Nàng ngồi vào ghế cuối cùng và ngắm nghía gương mặt của các hành khách. Họ là khách du lịch đến từ nhiều nước khác nhau ở châu Âu, châu Á, châu Phi và vài người từ châu Mỹ. người đàn ông ngồi ở dãy ghế bên kia nhìn nàng chằm chằm.

      Trông quen quá, Dana nghĩ. Hay là theo dõi mình? Nàng thấy mình quá lo lắng.

      giờ sau khi đến sân bay Sheremetyevo II, Dana là người cuối cùng xuống xe. Nàng vào phòng làm thủ tục và tiến về phía quầy của Air France.

      - Tôi có thể giúp gì?

      - Xin hỏi chỗ của Dana Evans được đặt chưa?

      Dana cố ghìm hơi thở.

      ta xem qua tờ danh sách.

      - Rồi. Vé của đây. Nó được thanh toán.

      Cám ơn Roger. Cảm ơn.

      - Chuyến bay mang số hiệu 220. giờ mười phút nữa cất cánh.

      - Ở đây có phòng chờ. - Dana định với đông người - Tôi có thể nghỉ ở đâu?

      - Hết hành lang này rồi rẽ phải.

      - Cảm ơn.

      Phòng chờ khá đông người. có gì tỏ ra bất thường hay đe doạ cả. Dana ngồi xuống. Chỉ lát nữa thôi nàng đường về Mỹ và được an toàn.

      "Chuyến bay của hãng hàng Air France Washington D.C mang số hiệu 220 ở cửa số ba. Mời hành khách cầm sẵn tay hộ chiếu và vé máy bay".

      Dana đứng dậy và về phía cửa số ba. người đàn ông quan sát nàng từ quầy của Aeroflot vào điện thoại di động.

      - Mục tiêu chuẩn bị lên máy bay.

      ° ° °

      Roger Hudson nhấc điện thoại lên và quay số.

      - ta chuyến bay số 220 của Air France. Tôi muốn xong ta ngay tại sân bay.

      - Ông muốn làm theo cách nào?

      - Theo tôi vụ tai nạn xe cộ và hung thủ bỏ trốn.

      ° ° °

      Họ bay ở độ cao mười lăm cây số so với mực nước biển, bầu trời quang đãng gợn mây. máy bay còn ghế trống nào. người Mỹ ngồi bên cạnh Dana.

      - Gregory Price, - ta . - Tôi công chuyện.

      ta khoảng bốn mươi, gương mặt dài khoằm khoặm, cặp mắt màu xám nhạt để ria mép.

      - Đất nước mà chúng ta vừa rời khỏi thế nào nhỉ?

      "Mục đích tồn tại duy nhất của Krasnoyarsk- 26 là sản xuất chất phóng xạ, yếu tố then chốt của vũ khí nguyên tử. Người Nga chắc chắn khác chúng ta rồi, nhưng sau thời gian quen với họ thôi.

      trăm ngàn nhà khoa học và kỹ thuật viên sống và làm việc ở đây".

      - ràng là họ nấu ăn giống người Pháp. Mỗi lần sang đây tôi đều phải mang đồ ăn theo!

      Họ thể ra ngoài. ai đến thăm họ. Họ phải cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

      - sang Nga làm việc à?

      Dana trở về với thực tại.

      - Du lịch.

      ta ngạc nhiên nhìn nàng.

      - du lịch Nga vào thời tiết chết tiệt này sso?

      Lúc các chiêu đãi viên mang bữa ăn ra cho hành khách, Dana định từ chối nhưng nàng chợt nhận ra mình đói meo. Nàng thể nhớ ăn bữa cuối cùng vào lúc nào.

      Gregory Priee .

      - Nếu muốn ly rượu ngô, tôi dang có chai xịn đây, thưa .

      - , cảm ơn. - Nàng nhìn đồng hồ. Vài tiếng nữa thôi là máy bay hạ cánh.

      Khi chiếc máy bay của Air France ngừng hẳn sân bay Dulles, có bốn người đàn ông đứng quan sát các hành khách lần lượt bước ra khỏi máy bay. Họ đứng đó, tự tin, biết chắc rằng nàng thể nào trốn thoát.

      người :

      - Cậu chuẩn bị kim tiêm chưa?

      - Rồi!

      - Đưa ta đến công viên Rock Creek. Ông chủ muốn có vụ tai nạn giao thông.

      - Được!

      Cặp mắt họ quay trở lại phía cửa máy bay. Hành khách vẫn nốỉ tiếp bước ra, dừng lại mặc áo len, áo da, đội mũ len, đeo găng rồi tiếp. Dòng người củối cùng cũng kết thúc.

      người cau mày.

      - Để tôi xem cái gì giữ chân ta lại.

      ta chạy vào đường dốc dẫn đến cửa máy bay.

      Tổ lao công bận biu với công việc. ta bước vào, len lỏi giữa hai hàng ghế. có dấu hiệu của hành khách nào nữa. mở cửa toilet. Bên trong trống . vội ra gặp tiếp viên trưởng chuẩn bị rời khỏi, Dana Evans ngồi ở chỗ nào?

      ta ngạc nhiên nhìn .

      - Dana Evans? phát thanh viên TV à.

      - Đúng!

      - ấy có mặt chuyến bay này. Mong là ấy các chuyến bay của tôi. Tôi rất thích được gặp ấy.

      Gregory Plice vẫn với Dana:

      - có biết đỉều tuyệt nhất trong ngành kinh doanh gỗ là gì ? Đó là các sản phẩm của tự phát triển. Vâng, ngài chỉ việc ngồi yên và xem, Mẹ Thiên nhiên mang tiền về cho ngài.

      Giọng vang lên từ trong loa.

      "Chúng tôi hạ cánh xuống sân bay ở Hare, Chicago trong vài phút nữa. Xin quý khách vui lòng dựng lưng ghế thẳng lên và cài dây an toàn".

      Người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đối diện nàng với vẻ bất cần.

      - Ừ, dựng lưng ghế thẳng lên. Có chết tôi cũng chẳng thèm ngả người ra lấy phút.

      Từ "chết" làm Dana giật nảy mình. Nàng có thể nghe thấy thanh của loạt đạn găm vào tường và cảm thấy bàn tay đẩy mình vào mũi ôtô. Nàng rùng mình khi nghĩ đến chuyện hai lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

      Vài giờ trước, lúc còn ngồi trong phòng chờ ở sân bay Sheremetyevo II, Dana tự nhủ rằng mọi chuyện sắp yên ổn cả rồi. Người tốt bao giờ cũng thắng. Nhưng cuộc chuyện với ai đó cứ có cái gì làm nàng băn khoăn. Phải chăng là với Matt? Hay uỷ viên Shdanof. Tim Drew? Dana càng cố nhớ lại càng nhớ được.

      Tiếng thông báo của nhân viên sân bay vang lên trong loa: "Chuyến bay của hãng hàng Air France Washington D.C mang số hiệu 220 ở cửa số ba. Mời hành khách cầm sẵn hộ chiếu và vé máy bay ra tay".

      Dana đứng dậy và về phía cửa. Lúc sắp đưa vé cho người gác, nàng bỗng nhớ ra đó là cái gì. Đó là cuộc chuyện cuối cùng của nàng với Sasa Shdanoff.

      ai biết tôi ở đó. Đó là nơi mà các gọi là "Căn nhà an toàn".

      Người duy nhất mà nàng tiết lộ chỗ ở của Shdanoff là Roger Hudson. Và ngay sau đó, Shdanoff bị giết. Và ngay từ đầu Roger Hudson bóng gió đến mối quan hệ mờ ám giữa Taylor Winthrop với người Nga.

      Lúc tôi còn ở Moscow có tin đồn là Taylor Winthrop dính vào vài vụ làm ăn cá nhân với người Nga…

      Trước khi Taylor Winthrop trở thành đại sứ ở Nga, ông ấy có bảo các bạn mình rằng ông ấy dứt khoát về hưu…

      Taylor Winthrop gây áp lực với Tổng thống để được bổ nhiệm vào chức đại sứ…

      Nàng thông báo cho Roger và Pamela mọi hoạt động của mình. Và họ theo dõi nàng sát sao. Chỉ vì lý do duy nhất: Roger Hudson chính là đồng của Taylor Winthrop.

      ° ° °

      Khi chiếc máy bay của American Airlines hạ cánh xuống sân bay O Hare ở Chicago, Dana nhòm qua cửa sổ xem có điều gì đáng nghi . có gì cả: Mọi thứ vẫn bình thường. Nàng hít hơi dài và rời khỏi máy bay. Thần kinh của nàng căng ra như dây đàn.

      Nàng luôn cố lẫn vào giữa đám đông, đứng cùng với đám đông. Nàng phải thực cuộc gọi khẩn.

      Trong suốt chuyến bay, điều khủng khiếp chợt loé lên trong đầu làm nàng thấy nguy hiểm của bản thân còn quan trọng nữa. Kemal. Nếu nó cũng bị nguy hiểm vì nàng sao? Nàng chịu đựng nổi ý nghĩ có chuyện gì xảy ra với nó. Nàng phải tìm người bảo vệ Kemal. Ngay lập tức, nàng nghĩ đến Jack Stone. ta ở trong tổ chức có đủ quyền lực để cho nàng và Kemal bảo vệ cần thiết và nàng tin chắc rằng ta thu xếp chuyện này. ta tỏ ra thông cảm với nàng ngay từ thời gian đầu. ta phải là người của bọn chúng.

      Tôi cố tránh xa vụ này. Đó là cách tốt nhất tôi có thể giúp , nếu hiểu ý tôi.

      Dana tới góc vắng trong phòng đón khách, lục tìm trong túi và lôi ra số điện thoại riêng mà Jack Stone đưa. Nàng bấm số. ta trả lời ngay.

      - Jack Stone đây.

      - Tôi là Dana Evans. Tôi gặp rắc rối. Tôi cần giúp.

      - Chuyện gì xảy ra thế?

      Dana có thể nghe thấy giọng ta đầy vẻ quan tâm.

      - Bây giờ tôi thể , nhưng có người theo dõi tôi, tìm cách giết tôi.

      - Tôi biết. Nhưng về con nuôi tôi, Kemal, tôi lo cho nó quá. có thể giúp tôi cho người đến bảo vệ nó?

      ta trả lời ngay.

      - Cứ để cho tôi. Giờ này nó ở nhà chứ?

      - Vâng.

      - Tôi cho người đến. Thế còn sao? có ai định giết à?

      - Vâng. Họ làm hai lần rồi.

      khoảnh khắc im lặng.

      - Để tôi xem mình có thể làm được gì. ở đâu?

      - Sân bay O Hare, Chicago, phòng đón khách của American Airlines, và tôi biết lúc nào mới có thể rời khỏi chỗ này.

      - cứ ở ngay đấy. Tôi cho người đến bảo vệ . phải lo cho Kemal đâu.

      Dana thấy cả người.

      - Cảm ơn. Cảm ơn .

      Nàng gác máy.

      ° ° °

      Trong văn phòng của mình ở FRA, Jack Stone gác máy. ta ấn nút của hệ thống liên lạc nội bộ.

      - Mục tiêu vừa gọi điện. ta ở trong phòng đón khách của Ameriean Airlines ở O Hare. Bắt ta lại.

      - Vâng.

      Jack Stone quay sang người phụ tá.

      - Khi nào tướng Booster từ Viễn Đông trở về?

      - Chiều hôm nay.

      - Được, rời khỏi đây ngay trước khi lão ta biết chuyện gì xảy ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :