1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bần hàn tức phụ - Vọng Giang Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 10

      Editor: Đô Đô

      Lần này ngoại trừ mua hạt lúa giống, La Tố còn mua thêm chút hạt giống khác mang về, để lúc gieo trồng vụ xuân, mang loại.

      Lần đầu tiên trong nhà có nhiều tiền như vậy, đường trở về Triệu mẫu cười suốt, miệng khép lại được.

      Lúc hai người về đến nhà, hai hài tử đều chơi, mà ngồi ở cửa trông chừng nấm mèo, lo lắng có người đến trộm nấm.

      Triệu Lâm còn cầm thanh kiếm gỗ , giống như tiểu võ sĩ, đứng ở trước cổng, đề phòng nhìn người qua nhà mình.

      La Tố nhìn thấy dáng vẻ này của , nhịn được bật cười.

      Triệu mẫu cũng cười , "Tiểu Miên, tiểu Lâm."

      Hai hài tử vừa thấy người lớn chợ trở về, vội vàng chạy tới. La Tố đưa tay lên môi, ý bảo bây giờ chưa phải là lúc chuyện, người nhà cười hi hi ha ha vào trong sân . Đóng chặt cửa cổng, La Tố lấy đồ ăn từ trong sọt ra, "Ta mua cho đệ, muội kẹo mạch nha và bánh bột ngô nè, hai đứa mau đến lấy ăn .”

      Lúc trước cuộc sống trong nhà còn tốt, thỉnh thoảng nương cũng mua cho bọn họ chút đồ ăn vặt, nhưng kẹo mạch nha chưa được ăn qua lần nào, nên khi nhìn thấy kẹo mạch nha trong tay La Tố, huynh muội hai người vui đến mức phân biệt được đông tây nam bắc, vội vàng cầm lấy kẹo chạy vào trong nhà ăn.

      Triệu mẫu cười , "Vẫn là ngươi chu đáo, nếu chúng ta tay trở về, hai đứa chắc rất thất vọng." Lúc mua đồ, tức phụ bà muốn mua chút đồ ăn vặt về cho hai hài tử, bà còn vui ý đâu. Bây giờ nhìn hai hài tử ăn vui vẻ như vậy, bà có cảm giác mình là người hơi keo kiệt.

      La Tố cười , "Đây là do nương phải tính toán qua ngày. Bây giờ nhà chúng ta thiếu chút bạc này, người cũng cần lo lắng. trong nhà có đủ tiền tiêu, sắp tới còn có thể bán tầm mười cân nấm mèo nữa. lâu nữa, mảng lớn nấm mèo loại trong sân cũng trưởng thành, ước chừng cũng phải được trăm cân."

      Nghe La Tố tính toán, trong lòng Triệu mẫu vui sướng, kéo tay La Tố, "Đây đều là công lao của ngươi, chao ôi, lúc đầu ta còn nghi ngờ ngươi."

      Trong lòng Triệu mẫu cảm thấy hổ thẹn vì lúc trước bà nghĩ La Tố là cái sao chổi.

      La Tố nghe bà ra suy nghĩ trong lòng, biết bà lòng coi nàng là người nhà. Nàng cũng biết, nàng được mọi người coi trọng là do nàng có cách giúp gia đình này kiếm tiền. Tuy vậy nàng cũng vin vào điểm này mà cảm thấy Triệu mẫu là người dối trá.

      Chẳng đến cổ nhân, chính là người đại, có mấy ai là mê tín.

      Nếu lúc trước Triệu mẫu thực điểm khúc mắc nào với nàng chẳng phải là người bình thường, mà là thánh nhân, chỉ có thánh nhân mới làm được điều này.

      Hơn nữa nàng là thành viên của gia đình này, nếu thể vì người nhà cống hiến sức lực, nàng cũng có mặt mũi nào ở lại đây. thời nàng cải thiện được tình trạng trong nhà, cũng được mọi người lòng quý, đây đúng là chuyện vẹn cả đôi đường.

      Nghĩ vậy, nàng chân thành , "Nương cần nhắc lại những chuyện qua, lúc trước người trong thôn muốn đuổi ta , cũng nhờ nương che chở cho ta. Sau này người nhà chúng ta lòng đối đãi với nhau là ta cảm thấy mãn nguyện rồi.”

      "Ngươi rất đúng." Triệu mẫu lau nước mắt, nắm tay La Tố vào trong nhà chính, rồi bà lấy từ trong ngực ra số tiền bán nấm mèo hôm nay, "Hôm nay ngoại trừ tiền mua đồ, còn lại năm trăm sáu mươi văn, đây đều là tiền do ngươi kiếm, ngươi cầm lấy ."

      Bỗng chốc đưa cho đại tức phụ hết số tiền này, trong lòng Triệu mẫu có chút luyến tiếc.

      Nhưng bà biết, giờ chỉ có mình tức phụ bà có bản lãnh kiếm tiền. Nếu bà giữ hết tiền bạc ở trong tay, trong lòng tức phụ bà vui, còn có thể oán hận bà. Nên bà dám học theo các bà bà lợi hại khác đắn đo con dâu mình.

      Trong đầu La Tố đoán được đôi chút ý nghĩ của bà. Bất quá nàng cũng cần thêm quý của Triệu mẫu mà từ chối số tiền này.

      Nàng cười , "Đúng là tại trong tay ta có chút tiền nào. Nhưng trong tay nương cũng thể có tiền bạc. Như vậy , sau này ngoại trừ chi tiêu trong nhà, mỗi lần bán đồ được tiền, ta và nương chia đều. Như vậy mỗi người đều có tiền tiêu."

      Triệu mẫu thấy nàng quả nhiên nhận tiền, trong lòng tránh khỏi có chút thất vọng. Nghe nàng muốn chia đều, trong thâm tâm bà có vài phần vui vẻ."Nếu ngươi như vậy, vi nương cũng miễn cưỡng. Ta cầm nửa tiền bạc, để sau này khi lão Nhị thi cũng có chút lộ phí. Đến lúc đó cũng cần hướng ngươi đưa tay."

      "Chuyện thi cử của nhị đệ, người làm tẩu tử là ta cũng có phần tâm ý.” La Tố chân thành cười . Lời này ra vô cùng chân thành. Triệu Từ là người có tiềm năng, về sau cần biết nàng vẫn ở lại đây hay gả cho người, nàng đều muốn ôm bắp đùi .

      Mặc dù tại bắp đùi còn hơn cánh tay nàng, nhưng nàng có lòng tin, chẳng bao lâu nữa nó vừa dài vừa to.

      ********************

      Bà tức hai người 'Chia của' xong, La Tố bàn bạc với bà về chuyện loại mầm mống.

      Nơi này có rất ít giống cây nông nghiệp. Lương thực chính gồm có cây cao lương, lúa nước và lúa mạch. Lương thực phụ chỉ có ngô, nhưng ngô sản lượng rất thấp, hoàn toàn đủ làm thức ăn lót dạ. Theo nàng biết ở đây cũng có cây cao sản như khoai tây và khoai lang, chớ chi là lúa nước tạp giao có sản lượng rất cao.

      Nông nghiệp vẫn còn lạc hậu, đất nước Đại Chu vừa mới thái bình còn ở trong giai đoạn hồi phục sau chiến trận, cuộc sống thường ngày của dân chúng vô cùng khổ sở. Trong ngày thường họ chỉ có thể ăn no bảy tám phần. Nếu gặp năm khô hạn hay nạn châu chấu, chắc chắn đống người bị đói chết.

      May là thôn bọn họ ở trong lãnh địa của hoàng đế Đại Chu, nếu ở nơi bị chiến tranh càn quét, cuộc sống này càng khó khăn. Hôm nay lúc nàng ở thị trấn nghe được tin, có vài nơi người dân phải ăn vỏ cây để sống qua ngày, càng đến chuyện phát triển công thương nghiệp.

      Quốc lấy dân làm gốc, dân dĩ thực vi thiên.

      Ăn còn đủ no, lấy đâu ra hứng mà xây dựng quốc gia thịnh vượng, thúi lắm.

      La Tố hiểu tình thế trước mắt, nàng biết bây giờ phải là lúc làm ra đồ ăn ngon mà nên loại ra đồ ăn có thể no bụng. chỉ có thể kiếm được tiền, còn có thể có cơ hội được triều đình biết đến.

      La Tố có chí hướng cứu vớt người trong thiên hạ, nàng chỉ muốn thông qua việc này, có được chút ban thưởng của triều đình. Là dân chúng ngèo khó, đột nhiên trở nên giàu có, khó tránh khỏi việc bị các thế gia ngang ngược ức hiếp. Nếu được triều đình ban thưởng, lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, nàng có thể hề cố kỵ đem hết sở học của mình ra dùng.

      Tất nhiên, nếu có thể thông qua triều đình cải thiện điều kiện sinh sống của người dân khắp cả nước, đây chuyện thể tốt hơn.

      Ngô là lương thực phụ, La Tố chưa muốn cải tiến nó. Ngô ăn cũng khá ngon, nhưng so với lương thực chính là lúa nước thể tốt bằng.

      Trong thôn cũng loại lúa nước, nhưng năm chỉ loại lần, hơn nữa sản lượng rất thấp. Đa số bình dân bọn họ có tiền mua gạo tẻ về ăn, cho nên người loại lúa nước cũng nhiều. Vì muốn nhà mình có nhiều lương thực, mọi người đều sửa ruộng trồng lúa nước thành ruộng cạn, để loại ngô và lúa mạch.

      Triệu gia cũng có vài mẫu ruộng lúa biến thành ruộng cạn. Bất quá công công La Tố Triệu lão đầu là người khá khôn ngoan, cảm thấy loại lúa được ít, nhưng gạo rất có giá. Đôi khi còn bán được giá tốt hơn bán hoa màu nhiều nên Triệu gia giữ lại ba mẫu ruộng lúa.

      Đối với quan điểm của người nơi này, La Tố còn điều gì để .

      Đem ruộng lúa tốt như vậy biến thành ruộng cạn, còn chỉ có thôn xóm làm như vậy, dõi mắt khắp Đại Chu, xem chừng tại ruộng lúa cũng còn nhiều. là phí phạm của trời.

      Phát điên mất thôi, La Tố chỉ có thể chấp nhận này.

      nay trong nhà có tám mẫu ruộng cạn, ba mẫu ruộng lúa và hai mẫu đất trồng rau tự khai hoang. Tính toán đâu ra đấy nhà nàng cũng có mười ba mẫu đất.

      Đối với người trong thôn mà , đây cũng là chuyện tốt. So với người có ruộng hoặc làm tá điền cho người ta tốt hơn nhiều.

      Trong lòng La Tố có tính toán, nàng thầm nghĩ cách thuyết phục Triệu mẫu đổi ruộng cạn lấy ruộng nước.

      ***********************
      Buổi tối La Tố xuống bếp làm thịt kho tàu, nghĩ đến Triệu Từ ăn được thức ăn có nhiều dầu mỡ nên nàng nấu canh trứng gà thịt nạc cho .

      Dạo gần đây được La Tố xoa bóp mỗi ngày với lại uống được thuốc tốt, thân thể Triệu Từ ngày càng tốt hơn, tại có thể xuống giường ăn cơm cùng mọi người.

      Tuy nhiên trong lúc ăn cơm, vẫn bị Triệu mẫu dùng chăn mỏng quấn kín người.

      Nhìn người nhà đoàn đoàn viên viên ăn cơm, còn có bàn thức ăn thịnh soạn như vậy. Hai mắt Triệu mẫu đỏ lên.

      "May mắn thay chúng ta còn phải sống những ngày như trước." Bà vừa vừa lau nước mắt.

      La Tố gắp thức ăn cho bà, "Nương, đây chính là chuyện tốt, sao người lại khóc chứ. Bây giờ chúng ta sống càng ngày càng tốt, sau này còn tốt hơn."

      "Đúng vậy." Triệu mẫu gật đầu, lại , "Về sau Từ nhi thành thân, sinh cháu trai cho ta, nhà ta có thêm nhiều miệng ăn, tiểu Miên và tiểu Lâm cũng lớn lên, nhà ta lại hưng thịnh."

      Sinh hoạt nhiều năm ở thời đại này, tâm lý tiếp nhận chuyện sinh ly tử biệt của mọi người vô cùng cường đại. Cho nên chuyện trong vòng năm mất trượng phu và trưởng tử, mặc dù Triệu mẫu vô cùng đau lòng, nhưng bà vẫn có hy vọng tràn trề về tương lai.

      Trong lòng La Tố cảm khái thôi, vừa uống ngụm canh, vừa nhìn về phía Triệu Từ.

      Nàng biết, cho dù nàng có ra sức đến mấy trong thâm tâm của mọi người, người có sắc mặt tái nhợt, tâm tính ôn hòa, Triệu Từ, mới là tất cả hy vọng của bọn họ.

      Có lẽ cảm nhận được mình bị người khác nhìn chằm chằm, Triệu Từ chậm rãi ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với La Tố. Khi bốn mắt hai người giao nhau, ai cũng có chút lúng túng.

      La Tố làm ra vẻ tự nhiên quay đầu nhìn Triệu mẫu, tránh ánh mắt nghi hoặc của Triệu Từ, với Triệu mẫu, "Nương, ta có chuyện muốn thương lượng với người."

      Triệu mẫu gắp thức ăn cho hai hài tử, nghe La Tố vậy, cười hỏi, "Có chuyện gì ngươi cứ , còn cái gì mà thương lượng."

      "Chuyện này là phải thương lượng." mặt La Tố có vài phần nghiêm túc, "Nương, ta biết nhà ta tại có tám mẫu ruộng cạn, ta muốn đổi tám mẫu ruộng cạn lấy bốn mẫu ruộng lúa với người trong thôn, người thấy có được ?"
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 11:
      Editor: Đô Đô

      "Đổi ruộng cạn lấy ruộng lúa?"

      Triệu mẫu thôi cười, bà há to miệng, sắc mặt kinh ngạc. Bà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn La Tố: "Đại nha, trước kia ngươi chưa từng làm ruộng nên biết, ruộng lúa chỉ có thể loại lúa nước, hơn nữa còn thu được nhiều, đủ cho chúng ta ăn. Ngày trước cha ngươi thấy bán gạo được nhiều tiền nên nhà ta mới giữ lại vài mẫu, bằng ta đem chúng chuyển thành ruộng cạn."

      Triệu Từ như có điều suy nghĩ, nhìn vào mắt La Tố, thấy sắc mặt nàng kiên định, cất tiếng : "Nương, trước hết người để cho đại tẩu ra hết ý tưởng, rồi chúng ta tiếp tục thương lượng."

      "Vậy được, đại nha ngươi trước ." Đối với kiến nghị của nhi tử, Triệu mẫu rất là coi trọng.

      La Tố biết ý định của nàng rất khó được chấp nhận. Dù sao mọi người đều coi trọng ruộng cạn hơn ruộng lúa, suy nghĩ này ăn sâu vào tâm trí của họ.

      Bất quá nàng sớm có cách, tin lay động được mẫu tử Triệu gia.

      "Nương, trước kia ta gặp được lang trung tha phương, chính là người dạy ta loại nấm mèo, qua nơi, ở đó năm loại hai vụ lúa nước, có khi còn loại tận ba vụ. Sản lượng rất cao, mẫu có thể thu được ba thạch lúa. Hơn nữa họ chỉ loại lúa nước đơn thuần, mà còn nuôi cá trong ruộng nữa. Chúng ta cũng cải tạo lại đồng ruộng, vừa trồng lúa vừa nuôi cá. Sang năm lúc nhà chúng ta thu lúa, có vô số con cá béo mập ăn mãi hết."

      Để an toàn, La Tố ra chuyện mẫu có thể thu được bảy tám thạch lúa, mà chỉ ra con số chắc chắn nhất. Đối với tại mẫu ruộng thu được thạch lúa mà , nàng có thể thu được ba thạch là vô cùng nhiều. Chớ chi năm còn có thể loại hai vụ.

      mặt Triệu mẫu và Triệu Từ tràn đầy khiếp sợ.

      Đặc biệt là Triệu mẫu, bà tin : " thể nào, năm sao có thể loại được hai vụ lúa, hơn nữa còn thu hoạch được sản lượng cao như thế?"

      "Nương, đấy là lời lão lang trung kia . Ban đầu ta cũng tin, nhưng người thấy đấy nấm mèo phải được ta loại ra sao? Cho nên ta muốn làm thử xem. Người nghĩ a, nếu chuyện đó là , nhà chúng ta còn lo có tiền? Lui vạn bước mà , cứ coi như chúng ta thành công, đến lúc đó lại chuyển ruộng lúa thành ruộng cạn, chuyện này phải đơn giản sao? Còn muốn đổi ruộng cạn lấy ruộng lúa rất khó. Chờ nhà chúng ta làm được, nhà người ta nhất định loại theo. Đến lúc đó chúng ta mới muốn đổi muộn rồi."

      Triệu mẫu nghe xong có chút dao động.

      Nếu là lúc trước, bà nhất định đồng ý. Đây là chuyện thể nào tưởng tượng nổi.

      Nhưng bây giờ giống, bà tận mắt nhìn thấy tức phụ mình bận rộn trận, loại ra nấm mèo. Nhờ có chúng nó mà nhà bà kiếm được bộn tiền. Điều này chứng tỏ tức phụ bà có thể làm là chuyện có thể thành.

      Nếu mọi chuyện là , nhà mình chắc chắn cơm no áo ấm. Nghĩ nghĩ lại bà vẫn thấy động tâm.

      Đúng là thể nào tưởng tượng nổi.

      Do dự mãi vẫn biết làm sao, bà nhìn về phía nhi tử mình: "Từ nhi?"

      Triệu Từ đáp lại bà, rũ mắt xuống suy tư, lát sau mới : "Đại tẩu, nhà chúng ta đổi hết thành ruộng lúa, có thể loại hết sao? Dù sao trong nhà chỉ có mấy người chúng ta có thể làm việc.”

      "Tất nhiên là loại hết, nhưng chỉ dựa vào mấy người chúng ta thể, đến lúc đó chúng ta bỏ tiền mướn người làm." La Tố quyết đoán .

      Làm ruộng mà chỉ dựa vào người trong nhà, chắc chắn làm trễ nải thời vụ.

      Triệu mẫu vội vàng : "Mướn người làm? Chúng ta phải là địa chủ, cần gì phải thuê người làm."

      "Nương, người nên nghĩ như vậy." La Tố nhẫn nại giải thích: "Nếu mướn người, làm chậm trễ thời gian, gây ra tổn thất lớn. Nếu bỏ lỡ thời gian trồng trọt, bằng mướn người đâu, cũng tốn bao nhiêu tiền."

      "Chuyện này..." Triệu mẫu lại do dự, trong ấn tượng của bà, chỉ có nhà địa chủ mới thuê tá điền làm ruộng. Đâu có gia đình nào như bọn họ mướn người làm ruộng. Tuy nay trong nhà lo ăn uống, nhưng cũng giàu có đến mức có tiền thuê công nhân.

      Triệu Từ suy nghĩ chút, lại cười : "Nếu đại tẩu có suy tính, vậy cứ làm theo lời đại tẩu."

      "Từ nhi, chuyện này có thể chứ?" Triệu mẫu nghi ngờ .

      Triệu Từ khẽ gật đầu cái.

      La Tố vừa nghe tiểu thúc đồng ý, biết chyện thành, vội vàng : "Nhị đệ, tại thân thể đệ khá hơn, chỉ cần chăm chỉ đọc sách là được rồi, đệ cần lo lắng chuyện trong nhà."

      Triệu mẫu nghe vậy, luẩn quẩn chuyện thuê công nhân nữa, vội vàng phụ họa, "Tẩu tử ngươi đúng."

      Triệu Từ cười : "Nương, tẩu tử, hai người yên tâm , ta tự có tính toán."

      ***********

      Thương định xong xuôi, Triệu mẫu dẫn La Tố xem đất đai trong nhà. Muốn nuôi cá trong ruộng lúa cần có nhiều mảnh đất liền nhau, cho nên nàng chỉ chọn mấy ruộng gần với ruộng nhà nàng để trao đổi. Đến lúc đó, nàng đổ đầy đất vào giữa các bờ ruộng, biến chúng trở thành ruộng lúa rộng lớn hoàn chỉnh, như thế cũng tiện cho việc quản lý.

      Sau khi chọn được mấy ruộng lúa tốt, Triệu mẫu vẫn yên lòng: "Mấy ruộng này do cha ngươi lúc trước chọn trúng đấy, chao ôi, ta bỏ được."

      Lúc này La Tố rất tự tin với kế hoạch nàng vẽ ra, thấy bà sa sút như vậy, bèn cười , "Nương, chỉ cần chúng ta sống tốt hơn, cha dưới suối vàng có biết cũng cao hứng."

      "Ngươi cũng đúng." Triệu mẫu than thở gật đầu, được vài bước : "Đại nha, ta cảm thấy ngươi chuyện giống với người khác, đôi khi có vẻ nho nhã, giống với Nhị đệ ngươi."

      "Đó là do ta học theo Nhị đệ.” Trong lòng La Tố căng thẳng vội bịa ra lý do.

      Triệu mẫu nghe vậy lập tức vui vẻ: "Cũng đúng, nhà ta có lão Nhị là người đọc sách, đến đâu cũng cao hơn người khác cái đầu. May mắn lúc trước..." đến đây, bà đột nhiên ngậm miệng lại.

      "Nương làm sao vậy?"

      La Tố nghi ngờ nhìn bà.

      Triệu mẫu khoát khoát tay, " có việc gì, ta chỉ nghĩ tới chuyện lúc trước cha ngươi cho Nhị đệ ngươi đọc sách."

      Nông dân đọc được sách dễ dàng, đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Trong lòng La Tố tò mò biết vì sao Triệu Từ có thể được học, hơn nữa nhìn thời gian niệm còn ít đâu. Trong khi đó Triệu Thành là trưởng tử lại được đọc sách. Theo đạo lý, phải cho trụ cột là con lớn nhất học mới đúng.

      La Tố cũng biết là nên hỏi, dù sao Triệu Thành có ở đây, nàng mà hỏi chuyện này, khác gì sát muối lên vết thương của Triệu mẫu.

      ************

      Trở lại trong thôn, bà tức hai người đến từng nhà thương lượng chuyện đổi đất với người ta.

      "Các ngươi dùng ruộng cạn đổi ruộng lúa?

      Người chuyện là Triệu nhị gia sống ở đầu thôn. Triệu nhị gia là lão nhân trong thôn, tóc bạc, có tay nghề trồng trọt lão luyện. Nghe Triệu mẫu với La Tố muốn đổi lấy ruộng lúa cảm thấy hai người hiểu chuyện.

      "Cháu dâu a, ta biết tại nhà của ngươi có người biết trồng trọt nhưng cũng thể vì thế mà làm ra chuyện hồ đồ. tốt trồng trọt, cũng có thể có chút thu hoạch, ngươi cần ruộng lúa kia để làm gì? Chúng ta sống trong cùng cái thôn, ta thể gieo họa cho các ngươi."

      Trong lòng La Tố cảm động. Người dân nơi đây đúng là là chất phác, tốt bụng. có thừa cơ hội này mà bắt nạt nhi quả mẫu bọn họ.

      Con mắt Triệu mẫu có chút hồng, đè nén tiếng khóc: "Nhị thúc, chúng ta muốn loại lúa nước, đại nha nàng có biện pháp làm tăng sản lượng thu hoạch, chúng ta muốn làm thử xem. Nhà chúng ta có lao động cường tráng, làm ruộng cạn cũng chẳng tốt hơn là bao."

      La Tố cũng : "Nhị gia gia, ngài yên tâm, chúng ta tính toán đâu vào đấy cả rồi. Nếu là được, sang năm nhà chúng ta chuyển ruộng lúa thành ruộng cạn."

      Triệu nhị gia thở dài : "Đúng là ruộng lúa có thể biến thành ruộng cạn, nhưng nó phì nhiêu bằng ruộng cạn. Ngươi làm vậy phải là lãng phí sao?"

      " có việc gì, Nhị gia gia, chúng ta thử làm lần. Dù có thành công hay cũng trách mọi người. Ngài coi như giúp chúng ta chuyện, đem hai khối ruộng lúa ở dưới chân núi kế bên ruộng nhà ta đổi cho chúng ta."

      Triệu nhị gia nghe vậy, nhìn về phía Triệu mẫu: "Cháu dâu, ngươi cũng có ý này?"

      Triệu mẫu khẽ gật đầu, trước khi tức phụ bà dặn, nếu chuyện trong nhà được thương định tốt sau khi ra ngoài phải đồng nhất ý kiến.

      Thấy Triệu mẫu cũng gật đầu, Triệu nhị gia nhiều lời nữa. Khuyên cũng khuyên, cũng , họ vẫn khăng khăng mực như vậy cứ coi như nhà ông nhân nghĩa.

      Đổi xong đất đai, bà tức hai người rời khỏi nhà Triệu nhị gia.

      Triệu nhị bà cười : "Nhà ta lại có thêm vài mẫu ruộng tốt. Đợi nhà lão đại và nhà lão nhị đều phân gia. Chúng ta đưa chúng cho lão Tam.”
      Triệu nhị gia có ba con trai, hai người thành thân, đều có kỹ năng trồng trọt tốt.

      " hồ đồ gì thế " Triệu nhị gia vừa mài nông cụ vừa vừa : "Hôm nay là đổi, nếu năm nay nhà các nàng loại tốt, ta còn muốn cho bọn họ đến đổi lại đâu. Ngươi cũng đừng nghĩ cách."

      Triệu nhị bà muốn, chống nạnh : "Thế nào còn muốn đổi lại, chúng là ruộng của nhà ta, lão đầu tử ngươi sao mà ngốc vậy."

      "Ngươi phụ nữ có chồng này." Triệu nhị gia đứng lên chỉ về phía bà: " Bỗng chốc nhà bọn họ mất hai tráng lao động, nhi quả mẫu đủ đáng thương, thân là trưởng bối, chúng ta có thể giúp phải giúp. Hơn nữa, lão Nhị nhà bọn họ là người có tiền đồ, chừng còn được làm quan, lúc này nhà chúng ta đưa tay giúp đỡ bọn họ, về sau chúng ta có thể thiếu phần?" Đời này gặp qua nhiều người, có con mắt nhìn người khá chuẩn. Bao nhiêu năm nay Triệu gia thôn chỉ có mình Triệu gia lão Nhị khảo trúng tú tài. Về sau tiền đồ ắt vô lượng. nhà bọn họ gặp khó khăn, là thời điểm tốt để tạo giao tình, chứ đợi đến lúc người ta phát đạt mới đánh hảo quan hệ tốt lắm.

      Triệu nhị bà cũng là người biết điều, nghe trượng phu như thế, bèn xoay người lại, cười tươi khiến nếp nhăn mặt giống hệt mấy đóa hoa cúc: "Ngươi lão đầu tử này, khôn như tặc."

      Trừ nhà Triệu nhị gia trì hoãn lát ra, những nhà khác vừa nghe Triệu gia muốn đổi ruộng cạn lấy ruộng lúa, đều nhanh chóng đáp ứng. Có hai nhà đưa cho Triệu mẫu chút đồ mang về, gọi là phí tổn thất đất đai.

      Triệu mẫu khách khí xô đẩy hai cái rồi nhận lấy.

      Bà cũng cảm thấy mang ruộng cạn nhà mình đổi với người ta là rất thua thiệt. Nhận chút đồ bồi thường là phải.

      Sáng sớm hôm sau, mấy nhà đồng ý đổi ruộng với nhà La Tố đến nhà lý chính.

      Lý chính cũng là tộc trưởng Triệu gia thôn. Nghe mấy nhà này đến là để làm thủ tục đổi ruộng cạn với nhà Triệu mẫu, sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ vào người mấy nhà đó mắng: "Con bà nó, đều phải là người. Lợi dụng cơ hộ bắt nạt nhi quả mẫu bọn họ, nhìn chằm chằm vài mẫu ruộng tốt nhà bọn họ lâu rồi phải ?"

      Người mấy nhà kia bị chửi sững sờ.

      Vẫn là La Tố phản ứng nhanh, vội vàng giải thích chuyện này. Triệu mẫu đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ.

      "Đúng vậy, là lão tẩu tử đến tìm chúng ta đổi, chúng ta đều là cùng tông đồng tộc, sao có thể làm ra chuyện biết xấu hổ kia." Mấy nhà kia cũng ồn ào giải thích.

      Lý chính đau đầu, khoát tay áo ý bảo đoàn người an tĩnh lại, lại hỏi Triệu mẫu: "Triệu Thành tức phụ, ngươi , các ngươi muốn lấy đổi ruộng lúa?"

      Triệu mẫu gật gật đầu: " tại trong nhà chỉ có ta với đại nha có thể làm việc, ruộng cạn cũng loại được. Cho nên chúng ta muốn loại lúa thử xem, nhất thiết phải loại ra nhiều."

      "Nếu ngươi có khó khăn phải , đáng đem đất đai đổi." Lý chính thở dài, khuôn mặt già nua mang theo vài phần ưu sầu. Đều là người trong tộc, ông vui vẻ gì khi thấy tộc nhân sống tốt. Đặc biệt là Triệu gia bỗng chốc mất hai tráng lao động như vậy.

      La Tố : "Đại gia gia, chúng ta nghĩ kỹ. Ta nghĩ ra biện pháp có thể loại ra nhiều lúa nước hơn. Nếu là thành công, về sau người trong thôn chúng ta cũng có thể loại, mọi người cũng có thể sống những ngày tốt hơn."

      "Ngươi biết cái gì." Lý chính lắc đầu.

      làm ruộng vài thập niên, vẫn thể loại ra nhiều lúa, dĩ nhiên tin vào lời của tiểu nha đầu.

      La Tố cũng biết lúc này có mấy ai tin lời nàng , chỉ có thể kéo áo Triệu mẫu.

      Triệu mẫu vội vàng : "Chúng ta đều đồng ý với nhau rồi, lão tộc trưởng, ngài cho chúng ta đổi . Ta quan tâm, dầu gì chúng ta cũng hối hận."

      Người mấy nhà khác trơ mắt đứng nhìn.

      Đây là chuyện tốt, họ đều muốn đổi sớm chút. Mặc dù đều là cùng tông đồng tộc, thể nhìn chằm chằm đồ tốt của người ta. Nhưng đây là chuyện tốt tìm tới tận cửa, thể bỏ qua a.

      Lý chính thấy vậy, còn cách nào, đành đáp ứng giúp đỡ đổi khế đất.

      Lần này đổi được năm mẫu ruộng lúa, cộng với ba mẫu ruộng lúa ban đầu, tổng cộng nhà nàng có tám mẫu ruộng lúa.

      Hơn nữa vừa rồi được lý chính nhắc nhở, mấy nhà đổi đất đai với nhà nàng cũng ít nhiều lưu lại mẫu đất cho La Tố trồng rau. Cho nên tại nhà nàng còn có sáu mẫu ruộng cạn.

      Giờ là đầu mùa xuân, La Tố vội vàng ra ruộng.

      Ngày hôm sau, nàng cầm cái cuốc điền lý, định san bằng bờ ruộng.

      Triệu mẫu thấy nàng làm việc, cũng cầm lấy cái cuốc theo nàng xuất môn. Bây giờ bà càng ngày càng có chủ kiến, hầu như cái gì cũng đều nghe đại tức phụ.

      Hai người mới vừa đẩy xuống bờ ruộng thấy người gầy gò đến.

      "Nhị đệ, sao đệ lại tới đây?" La Tố xoa xoa mồ hôi trán, kinh ngạc nhìn Triệu Từ.

      Lần này Triệu Từ có mặc trường bào của người đọc sách, mà xuyên bộ quần áo rộng rãi sờn cũ, đem vạt dưới buộc ở bên hông, ống quần cũng kéo lên tận bắp chân.

      "Đệ đến giúp hai người. tại thân thể đệ tốt hơn, ra được nhiều mồ hôi càng tốt. Ở nhà nín hỏng."

      Tiếng Triệu Từ rất ôn hòa, mềm mại, khiến người nghe cảm thấy hết sức thoải mái.

      La Tố phát , thời điểm làm việc mệt mỏi, nghe được tiếng dễ nghe, quả nhiên toàn thân thư thái.

      Triệu mẫu quan tâm giọng nhi tử có dễ nghe hay , trực tiếp nổi giận: " được, ngươi nhanh về học bài ." Nhi tử sinh ra là để đọc sách, sao có thể xuống đất làm việc được. Làm gì có hài tử đọc sách nhà nào ra ruộng làm việc.

      Triệu Từ im lặng đến chỗ trống bên cạnh, lội xuống nước bùn lạnh buốt: "Nương, sách , tay chân mà chăm chỉ ngũ cốc thể phân biệt được. Ta cũng phải thường xuyên làm, vài ngày này giúp đỡ chút, sau khi xong việc ra khỏi cửa, chuyên tâm học bài. Nếu ta ở trong nhà học bài cũng yên lòng."

      xong nhấc cái cuốc lên bắt đầu làm việc.

      La Tố cho rằng có nhiều khí lực, nghĩ tới làm sống rất nghiêm túc. Động tác nhanh hơn so với nàng và Triệu mẫu.

      Triệu mẫu thấy Triệu Từ nghe lời, tức đỏ mặt, lại chỉ có thể trừng mắt. Nhìn chốc, thấy nhi tử mình có chỗ nào thoải mái, lúc này mới thở dài, nhận mệnh bắt đầu làm việc.

      La Tố làm việc ở bên cạnh nhìn trộm Triệu Từ làm việc khí thế ngất trời cái, thấy bắt đầu chảy mồ hôi, vẻ mặt vẫn chuyên chú, có dáng vẻ muốn lùi bước chút nào, trong lòng cũng tin tưởng hơn vài phần.

      Nếu Triệu Từ chỉ là con mọt sách, mặc kệ sống chết của người nhà, nàng coi như muốn ôm bắp đùi , trong lòng tránh khỏi việc xem thường .

      Bây giờ nhìn lại, Triệu Từ chỉ biết đọc sách, còn là người có lương tâm, có thể chịu được cực khổ. Người như vậy về sau làm quan, vị quan tốt vì dân vì chúng.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 12:

      Editor: Đô Đô

      Triệu mẫu nỡ để các con mình phải chịu vất vả. Đặc biệt là Triệu Từ bệnh nặng mới khỏi, còn là người đọc sách, nên càng muốn để ra ruộng làm việc.

      Bà biết tính tình nhi tử bướng bỉnh, nếu trong nhà chỉ có bà với đại tức phụ hai nữ nhân làm việc, lão nhị nhất định phải ra ruộng làm việc, cho nên dứt khoát cắn răng, thương lượng với La Tố mướn công nhân đến hỗ trợ.

      La Tố vốn cũng vui ý xuống ruộng làm việc.

      Mặc dù lúc trong nhà có người, nữ nhân cũng có thể cắn răng chống lên ngưỡng cửa, nhưng làm ruộng là công việc cần dùng thể lực, nàng cũng phải là người am hiểu chuyện này, nhất thiết phải gồng mình chịu đựng. Cho nên sau khi Triệu mẫu chủ động đề cập chuyện mướn người, nàng lập tức tìm người quen trong thôn đến giúp đỡ.

      La Tố vừa thả ra tin tức muốn mướn công nhân, vài nhà quen biết có quan hệ tốt lục tục tìm tới cửa.

      Lúc này kiếm chút tiền tiêu đúng là dễ dàng. Bình thường muốn kiếm tiền, nam nhân nhà mình phải vào trong thành làm thuê, khuân vác hàng hóa cho người ta, đường xá xa , cơm còn được ăn đủ no. Ở trong thôn làm việc lại khác, cho dù chủ nhà bao cơm, còn có thể về nhà mình ăn.

      Hơn nữa Triệu gia này cũng thả ra tin tức, tiền công ngày là mười năm văn tiền, còn quản bữa cơm trưa.

      Chỉ cần là người có đầu óc đều biết chuyện này có lợi vô cùng. Lúc này có rất nhiều người bày tỏ nguyện ý giúp nhà La Tố làm việc.

      Nương tử Triệu nhị cũng tìm tới cửa.

      Trong ngày thường Triệu nhị nương có quan hệ tốt với Triệu mẫu, hơn nữa đối với La Tố cũng rất tốt, hôm qua bà đến cho nhi tử và nam nhân nhà bà đến đây làm việc, Triệu mẫu liền đáp ứng.

      Nam nhân Triệu nhị nương Triệu Đại Mộc với hai đứa con trai Triệu Đại Hải, Triệu Tiểu Hải, đều là tráng lao động trong thôn, cho nên nhà họ có cuộc sống khá tốt. Bình thường cũng có lương thực dư. Lúc La Tố trở về Triệu gia, đến nhà Triệu nhị nương mua lương thực.

      Triệu Đại Hải và Triệu Tiểu Hải đều muốn tìm vợ, trong nhà chỗ dùng tiền nhiều, nên thấy có việc làm có thể kiếm tiền rất tích cực.

      tại Triệu mẫu và La Tố đồng ý mướn ba miệng ăn nhà bọn họ, Triệu nhị nương cảm kích vô cùng, tới lúc bắt đầu làm việc Triệu ngũ nương cũng chạy tới hỗ trợ.

      "Hoa Nhị cũng muốn đến, ta thấy nàng bắt nam nhân nàng đến, nam nhân nàng vui ý. là lần trước cãi nhau với nhà các ngươi."

      Triệu nhị nương ngồi trong phòng bếp, vừa giúp đỡ nhặt rau, vừa trò chuyện việc nhà.

      Thấy bên cạnh còn bày biện thịt heo, cảm thán Triệu gia sống qua ngày tốt lắm. Mướn công nhân , còn cam lòng cho họ ăn thịt.

      Triệu mẫu ở bên cạnh cười : "Cũng là chính nàng còn mang thù, nhà chúng ta phải là người mọn như vậy. Họ hoa nàng là người ra gì, còn nam nhân nàng là người thành , lại là người trong tộc. Nếu tới, chúng ta sao có thể cần?"

      "Nàng chính là cái tính tình kia." Triệu nhị nương cười cái, lại : "Bất quá cuộc sống nhà các ngươi là càng ngày càng tốt. Cứ thầm như vậy tốt rồi."

      Triệu nhị nương suy nghĩ lời này ở trong lòng nửa ngày mới mở miệng hỏi.

      Đầu năm nay chuyện có thể kiếm được tiền, làm gì có ai muốn học theo. Đương nhiên, bà nắm chắc thực hư chuyện này bảy tám phần, nên mới ở trước mặt Triệu mẫu hỏi ra. Nếu nắm chắc, vậy vụng trộm nghe lén.

      Triệu mẫu sững sờ cái, theo bản năng nhìn La Tố bên ngoài viện.

      lòng, chuyện nấm mèo, bà là vui ý ra. Người đều là ích kỷ, mặc dù bà cũng cảm tạ người trong thôn, nhưng nấm mèo là mạng sống, là vốn liếng nay của nhà bà, nếu tiết lộ, nhà bà còn có thể kiếm tiền sao?

      Nhưng nếu , trong lòng lại cảm thấy hơi lúng túng.

      Triệu nhị nương thấy Triệu mẫu lời nào, mặt mang nét khó xử, cũng biết bà khó xử, hỏi thêm nữa.

      Làm xong thức ăn, La Tố chuẩn bị ra ruộng gọi công nhân trở về ăn cơm. Triệu Từ từ trong phòng ra, tại cần ra ruộng hỗ trợ, dứt khoát ở nhà học bài, chuẩn bị cho cuộc thi sang năm.

      "Tẩu tử, để đệ cho, đệ ở trong nhà hơn nửa ngày, cũng nên ra ngoài lại."

      La Tố vẫn còn ở trong viện, nghe lời này, cười : "Vậy đệ , ta lật lật vườn rau xanh."

      xong lấy công cụ, đến chỗ loại nấm mèo bên cạnh nhìn chút.

      Triệu Từ thấy nàng xoay người tìm lưỡi liềm, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.

      Trong thôn nữ nhân cần cù có ít, nhưng có ai chống lên toàn bộ gia đình như đại tẩu vậy đâu, phải là có hai. Hơn nữa vừa gả đến nàng phải thủ tiết.

      Chuyện này khiến trong lòng vừa thấy hổ thẹn, vừa thấy kính phục nàng.

      Đúng, là kính phục.

      *********************

      Dáng vẻ người làm sống ăn cơm phải là rất đẹp mắt. Xen vào những người này đều là đại nam nhân trong thôn, La Tố cũng tiện ra ngoài chiêu đãi, nhờ Triệu nhị nương hỗ trợ bưng thức ăn xới cơm, lại để cho Triệu Từ tùy tiện mấy câu khách sáo, mọi người bắt đầu lang thôn hổ yết ăn.

      Miệng nam nhân Triệu nhị nương Triệu Đại Mộc dính đầy dầu vừa ăn vừa : "Ta làm công nhiều năm như vậy, kể cả trong nhà địa chủ đều có cho công nhân ăn mỡ."

      Triệu mẫu cười : "Ta lại phải là địa chủ, chú ý những thứ kia. Đều là quê nhà hương thân, có thể đến giúp tay, ta rất cảm kích, ở đâu còn có thể cho các ngươi ăn ngon. Như tức phụ ta , cho dù ta ăn, cũng phải nấu ra để các người ăn no làm việc."

      "Lời này rất đúng, ngươi yên tâm, ta làm việc khẳng định ra sức.Vài mẫu kia xế chiều hôm nay liền làm bằng phẳng cho các ngươi. Quay đầu lại có thể gieo mầm loại lúa." chuyện là người trung niên nam nhân thân hình cao lớn. hết sức hài lòng với thức ăn ở Triệu gia, tự nhủ phải ra sức hoàn thành công việc.

      Những người khác cũng rối rít phụ họa.

      Mọi người ăn xong, liền ra ruộng làm việc. Triệu nhị nương thấy còn chuyện gì nữa, cũng về nhà bận việc nhà mình.

      Triệu mẫu cười ha hả đưa bà ta ra sân , mới trở về nhà, thấy La Tố thăm nấm mèo trồng bên trong vườn, vội vàng đóng cửa cổng, rồi vào bên trong vườn.

      "Mới vừa có người muốn nhìn, ta có cho xem đâu." Triệu mẫu thở dài.

      "Nhìn cũng có việc gì, bọn họ biết đây là gì, cũng loại được." La Tố lo lắng bị người nhìn lén. Cách trồng thứ này khá khoa học, trong đó tỷ lệ pha trộn cho cân đối cũng có chút nghiêm khắc, có cách điều chế của nàng, loại được nó.

      Triệu mẫu : "Ta chính là rầu rĩ cái này. Hôm nay nhị nương hỏi ta tại sao nhà chúng ta bỗng chốc sống khá giả như vậy, lúc ấy ta ra lời. Triệu gia thôn ta đều chung lão tổ tông, trước kia mọi người cũng hay giúp đỡ chúng ta. tại chúng ta có biện pháp kiếm được tiền, ta ra, cảm thấy áy náy với họ."

      "Nương định mang theo mọi người cùng nhau phát tài?" La Tố tò mò nhìn nàng. Xem ra nàng đánh giá thấp nhân dân lao động cổ đại chất phác vô tư.

      "Ta cũng muốn vậy, nhà ta vừa loại được nấm mèo, giờ mọi người đều loại, chẳng phải nhà ta kiếm được nhiều tiền nữa?"

      La Tố nghe vậy, ngừng lại cái cuốc trong tay, cười : "Nương, ta lời lòng. Cứ coi như là người cả thôn đều loại thứ này, ta cũng lo lắng kiếm được tiền. Nhưng tại nên vội vã. nhà phú, bằng cả thôn giàu có, đạo lý này ta hiểu. Triệu gia thôn, về sau nhà mẹ đẻ ta La gia thôn bên cạnh kia, ta vẫn có thể bán được hàng. Dù gì tại nhà ta vừa mới có cái ấm no, cũng nên ra tay giúp đỡ người ta loại cái này. Hơn nữa nếu mọi người thấy kiếm được tiền, dùng tất cả đất đai để loại cái này, chúng ta lại tìm được người mua thích hợp, đó chính là hại người trong thôn. Cho nên ngài cũng cần cấp. Chuyện này chúng ta từ từ tính. Đợi sau khi nhà chúng ta gieo lúa xuống điền lý, ta mới có công phu xử lý chuyện này."

      Súng bắn chim đầu đàn, đạo lý này nàng cũng biết.

      Nếu về sau Triệu gia ở dưới hướng dẫn nàng trở nên giàu có, những người khác trong thôn còn sống khổ ha ha, người tốt đến mấy cũng có lòng ghen tỵ. Điều này là chuyện hết sức bình thường. Vậy nên ở điều kiện cho phép, nàng cam tâm tình nguyện mang theo người trong thôn cùng nhau kiếm tiền.

      Dù sao mọi người đều kiếm được tiền, đối với nàng mà chỉ có chỗ tốt có chỗ xấu, cớ sao mà làm.

      Bất quá bây giờ nhà nàng mới được xem như ăn no mà thôi, đất đai còn chưa sửa sang lại xong, có thời gian đưa tay giúp bọn họ. Bằng nàng sớm tìm cơ hội về nhà mẹ đẻ ở thôn bên chuyến.

      Mặc kệ như thế nào, La gia cũng là nhà mẹ đẻ của cái thân thể này. Mặc dù lúc trước họ đưa nàng đến Triệu gia bên này, nhưng nàng chiếm thân thể của khuê nữ người ta, nên có thể làm gì phải làm cái đó.

      Bất quá những chuyện này cũng phải chờ đến khi ruộng lúa trong nhà sửa sang xong, mạ được cấy xuống ruộng nàng mới có công phu xử lý.

      ****************

      Có công nhân hỗ trợ, mới qua ngày, tám mẫu ruộng lúa trong nhà trở thành khối ruộng đất nghiêm chỉnh, bởi vì muốn cấy mạ, nên La Tố để lại góc làm chỗ gieo mạ.

      Sau khi làm xong ruộng lúa, La Tố lại thuê công nhân thêm ngày, ấn theo cầu của nàng, đem phần đất gần bờ ruộng đào sâu hơn, đào khe rãnh ở trong bốn phía bờ ruộng, để sau này nuôi cá trong ruộng lúa.

      Mặt ngoài đoàn người hăng say làm việc, trong lòng lẩm bẩm, lúa nước sản lượng cao, đáng phải kỳ công như vậy. Còn nữa, đào bờ ruộng sâu như vậy, phải đến lúc đó tiện chăm sóc sao.

      Triệu Đại Mộc ra nghi vấn trong lòng, La Tố chỉ muốn dưỡng ít cá. Đoàn người vừa nghe, đều cảm thấy đáng tin, đáng bỏ tiền ra thuê người. Lại thấy dáng vẻ La Tố muốn giải thích thêm, nên cũng tiếp tục nhiều chuyện.

      Ngược lại Triệu nhị nương là người có đầu óc, cảm thấy chuyện này có thể thành, nên đợi Triệu Đại Mộc bọn họ làm xong, sau khi về nhà, kéo thương lượng, đem ruộng lúa nhà mình bố trí giống ruộng nhà lão Triệu gia, dù sao sản lượng cao, hơn nữa cũng chỉ dùng chỗ lớn cỡ bàn tay, nếu là thành tốt. thành cũng có gì thiệt thòi.

      "Ngươi xem đột nhiên trong nhà tẩu tử sống tốt lắm, chắc chắn có điều mờ ám. Hôm trước ta nhìn thấy trong vườn nhà họ hình như loại cái gì đó, cúi sát mặt xuống xem, vẫn nhìn ra loại cái gì. Họ sống tốt như bây giờ, chắc chắn có quan hệ với cái này. Ta thấy La nha đầu là người có bản lĩnh, chũng ta thử làm lần xem."

      Mặc dù trong nhà Triệu Đại Mộc là chủ gia đình, nhưng bao năm nay đều do Triệu nhị nương tay lo liệu trong nhà, hơn nữa còn sinh cho hai nhi tử thân cường thể kiện, nên có quyền phát biểu rất cao.

      Nghe Triệu nhị nương như vậy, Triệu Đại Mộc chỉ do dự chỉ chốc lát, rồi gật đầu.

      Mặc dù cũng biết chuyện này hoàn toàn là hồ nháo. Dù gì cũng chỉ là mẫu ruộng lúa mà thôi, hồ nháo hồ nháo. Trong nhà cũng thiếu chút lương thực này. Trái phải cuối cùng vẫn có thể thu chút lúa.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 13:
      Editor: Đô Đô

      Bố trí xong ruộng đất, La Tố bắt tay vào ủ thóc giống.

      Lúc này việc trồng lúa nước còn chưa phổ biến, chất lượng mầm mống rất kém, sản lượng cao. Còn chuyện tạp giao lúa nước càng đừng nghĩ.

      Cũng may chuyên ngành trước kia của La Tố chính là cái này. Cho nên nàng có thể dùng biện pháp nàng biết tiến hành tối ưu hóa hạt lúa giống. Mặc dù sản lượng lúa sinh ra mẫu cao bằng lúa nước được tạp giao. Nhưng mẫu cũng có thể thu được bảy tám thạch lúa. So với tại mẫu thạch lúa cao hơn rất nhiều lần.


      Triệu mẫu nhìn đại tức phụ đem thóc giống mua về thả vào trong cái sọt, lại cho vài thứ thượng vàng hạ cám gì đó vào bên trong rồi trộn đều, hiếu kỳ hỏi: "Đại nha, ngươi làm gì vậy? Đem thóc giống lăn qua lăn lại như vậy có thể bị hỏng hay ."

      Nếu phải La Tố trồng được nấm mèo, bà tin làm như vậy có thể trồng ra lúa.

      "Nương, người cứ yên tâm , biện pháp này của ta rất hữu dụng đó nha."

      Đem thóc giống trộn đều lên, để qua buổi trưa, lúc xế chiều, bà tức hai người cùng nhau xuất môn vung mầm móng.

      Lúc này người ta có cấy mạ như ở đời sau, họ rắc hạt thóc trực tiếp xuống ruộng, lúa mọc ra bao nhiêu thu bấy nhiêu. Phương pháp gieo trồng khoa học như vậy, làm cho tỉ lệ lúa sống sót rất thấp.

      La Tố dùng phương pháp cấy mạ ở đời sau, nàng vung mầm lúa xuống mảnh đất hôm trước vây lại để gieo mạ, đợi qua hai tháng mới tiến hành cấy mạ.

      "Làm như vậy có được , khối đất như này, lúa sao có thể lớn lên? Ruộng lúa nhà ta rộng lớn như vậy, ngươi lại loại đồ, loại ở chỗ này làm gì?"

      Triệu mẫu càng nhìn càng thấy hồ đồ.

      Sau khi La Tố vung mạ xong, cười : "Nương, người cứ yên tâm , chờ qua hơn tháng, ngươi biết, biện pháp này tốt thế nào. , về nhà hái nấm mèo thôi, chúng ta còn phải mang lên trấn bán."

      Nhắc tới nấm mèo, tâm tư Triệu mẫu lại bay bổng, bất chấp đại tức phụ có phải làm việc hồ nháo hay .

      Bà tức hai người mới vừa vào sân , Triệu nhị nương tìm đến.

      Triệu nhị nương vừa trông thấy Triệu mẫu và La Tố ra cửa, định theo nhìn xem họ loại lúa như thế nào, lại nghĩ theo phía sau người ta xem trộm là tốt. Cho nên dứt khoát ở nhà chờ hai người trở về, chuẩn bị quang minh chính đại hỏi chút xem.

      Nghe Triệu nhị nương ra ý định, La Tố cười : "Nhị nương, ngài sớm, ta vừa ủ thóc giống xong. Đây cũng phải là bí mật gì, chỉ cần ngài muốn loại, ta chỉ dạy. Bất quá đều dùng phương pháp giống nhau, chúng nó trưởng thành ra sao, ta cũng dám bảo đảm."

      Triệu nhị nương nghe vậy vui mừng, vội vàng khoát tay: "Ta cũng chỉ là trồng thử xem sao, trái phải có mẫu đất mà thôi. Nếu tại ngươi rảnh rỗi, ta lập tức mang thóc giống của nhà ta tới, ngươi cần làm thế nào làm thế nấy. Sau khi ủ xong, ta bảo Đại Mộc thúc gieo giống."

      "Được, ta chờ." La Tố sảng khoái đáp.

      Biện pháp loại lúa này, nàng rất sẵn lòng ra. tại sở dĩ lan truyền, là bởi vì nhà nàng còn chưa có loại ra, chắc chắn người ta tin tưởng, đến lúc đó chừng còn bị người ta xấu. Cho nên đợi sang năm lúa mọc ra, rồi sau cũng muộn. tại Triệu nhị nương muốn cùng làm thử xem, nàng tự nhiên là hoan nghênh.

      Triệu nhị nương là người thuộc phái hành động, ngay lập tức đem thóc giống mang tới. Nhìn La Tố trộn lẫn các loại bột gì đó vào bên trong, cảm thấy kỳ quái, lại dám hỏi nhiều. Chờ La Tố ủ xong rồi, mới mơ mơ màng màng bê sọt thóc chuẩn bị điền lý vung xuống.

      La Tố vội vàng đuổi theo: "Nhị thẩm, ngươi đừng vội vung toàn bộ nó xuống điền lý, trước tiên ngươi ngăn ra khối đất riêng, khối thôi, rắc hạt lúa giống xuống đó, chờ chúng mọc ra, ta dạy ngươi cách loại."

      "Còn có nhiều chuyện như vậy, đúng là cầu kỳ đâu." Triệu nhị nương cười hì hì .

      "Mài đao sắc mới đốn được nhiều củi, phiền toái chút, nhưng thu được nhiều lương thực a."

      "Được, vậy ta liền nghe ngươi, thử làm lần." Triệu nhị nương cười rời . Bà là người quyết đoán, nếu quyết định học theo Triệu gia loại lúa nước, tất nhiên tất cả đều học. Đỡ phải làm đúng chỗ nào, về sau cái gì cũng đều có.

      Hơn nữa nếu có hiệu quả, năm sau bản thân bà cũng biết loại ra sao.

      Đợi Triệu nhị nương khỏi, La Tố và Triệu mẫu xem nấm mèo.

      Nấm mèo trong vườn trưởng thành. Nếu bây giờ hái xuống, cũng phải được chừng trăm cân. Triệu mẫu vui rạo rực : "Ta hái chúng nó xuống đây."

      La Tố nhìn sắc trời chút, trong lòng thầm tính tính, lúc này mà thị trấn, khi về chỉ sợ trời tối muộn. Hai nữ nhân đường ban đêm rất an toàn, nàng dứt khoát : "Nương, tại hái chúng nó xuống, mới mẻ, khẳng định ngày mai thiếu mất mấy cân. Sáng mai chúng ta dậy sớm hái, rồi vội vàng mang đến thị trấn bán, còn có thể được thêm ít bạc."

      "Ai da, vẫn là ngươi khôn khéo." Triệu mẫu vỗ tay cái, mặt mũi tràn đầy vui vẻ. Bà càng ngày càng thấy hài lòng về người con dâu này. Tính tình tốt, còn biết sống qua ngày.

      Chỉ là đáng thương lão đại có phúc phận này.

      Triệu mẫu thầm thở dài.

      **********

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bà tức hai người làm xong thức ăn, để hai cái tiểu ở nhà ăn cơm, thuận tiện lưu lại cho Triệu Từ phần đặt ở trong nồi, chuẩn bị động thân.

      Mới ra sân , Triệu Từ từ trong phòng ra, sau lưng còn đeo cái cái sọt.

      Thấy trong tay hai người mang gì đó, vội vàng bước đến, cầm lấy "Nương, đại tẩu, ta cũng chuẩn bị trấn ."

      Triệu Từ nhàn nhạt cười, phảng phất có cỗ khí chất của thư sinh.

      Triệu mẫu kinh ngạc : "Ngươi phải muốn ôn thư sao, chẳng mấy nữa có cuộc thi, ngươi phải chăm chỉ đọc sách."

      "Vô , ta tiệm sách trấn xem sách." vừa xong, vừa cất bước về phía trước, cho Triệu mẫu có cơ hội khuyên bảo.

      La Tố thấy thế, cười thầm trong lòng, con mọt sách này khá là đáng , nghe thấy nàng cùng bà bà muốn ra ngoài, liền có quyết định này, lại ở trước mặt hai người họ ra. Đợi tới trước khi họ rời khỏi nhà mới ra.

      Nhìn dáng vẻ Triệu mẫu bên cạnh khí chụp bắp đùi, khóe miệng La Tố nhịn được vểnh lên.

      tại là thời kỳ gieo giống, người trong thôn đều rất bận, cũng có người huyện thành. Triệu mẫu dứt khoát móc tiền túi thuê xe bò trong thôn, chở mình người nhà bọn họ trấn . có cách nào, nhi tử là người đọc sách, bà bỏ được nhi tử quãng đường xa như vậy. Hơn nữa nấm mèo lần này cũng rất nhiều, mang đến trấn quả thực rất mất sức.

      Bà chỉ có chút đau lòng tiền xe này.

      đến chuyện này, trước kia bọn họ chưa lần nào bao hẳn chuyến xe xa xỉ như vậy.

      La Tố cảm thấy như vậy rất tốt, mặc dù hoa vài văn tiền, nhưng được cái dễ chịu. Nếu xe chở nhiều người, nhất định có người hỏi bọn họ đựng gì trong giỏ xách thế.

      đường đến thị trấn, Triệu Từ đều yên lặng ngồi đọc sách.

      La Tố nhích tới gần nhìn qua, phát sách là chữ phồn thể, mấy chữ cơ bản này nàng đều biết. Vẫn là cảm tạ trước kia nàng thích đọc tiểu thuyết Đài Loan, hơn nữa còn đọc ít nguyên bản, cho nên đọc chữ phồn thể như chữ giản thể.

      Có lẽ do ánh mắt nàng quá nghiêm túc, Triệu Từ cảm thấy có chút mất tự nhiên, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy tẩu tử nhà mình nhìn say mê.

      Trong mắt lên tia kinh ngạc, chỉ thấy bên trong mâu tử màu đen khẽ động, sắc mặt như thường : "Đại tẩu muốn nhìn?"

      La Tố vô thức : " nghĩ tới ngươi thế nhưng còn xem mấy loại sách du ký, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ xem sách thánh hiền thôi."

      Nghe được câu trả lời của nàng, hai mắt Triệu Từ lóe lóe, lại tựa hồ có chút ít kinh ngạc và hoài nghi, đáp hỏi ngược lại: " nghĩ tới đại tẩu thế nhưng biết chữ."

      "..." Trong lòng La Tố căng thẳng, thầm mắng mình nhanh mồm nhanh miệng. Nàng vội vàng : "Trong thôn chúng ta cũng có người đọc sách, ta ngẫu nhiên theo học mấy chữ, cũng biết bao nhiêu."

      Mặc dù giải thích, bất quá chính La Tố cũng tin tưởng lời giải thích này lắm, lại càng trông mong có thể qua mặt được Triệu Từ.

      Dù sao trước kia là thời điểm rối loạn, nàng là nha đầu, được ăn no mặc ấm là rất khó, chớ chi là biết chữ.

      Triệu mẫu cũng bu lại, mặt mũi tràn đầy vui vẻ : "Đại nha, ngươi biết chữ? Khó trách ngươi thông minh như vậy, hóa ra là biết chữ a. Chao ôi, người đọc sách chính là thông minh hơn so với người khác."

      Trong lòng La Tố có chút khẩn trương cười cười.

      Lo lắng Triệu Từ hỏi tiếp, cũng may Triệu Từ chỉ là cười cái, lại cúi đầu đọc sách. Bất quá sách trong tay lại nghiêng về La Tố chút, làm cho nàng dễ nhìn thấy hơn.

      La Tố ở đâu còn dám nhìn, vội vàng đem ánh mắt nhìn bên cạnh. Trong lòng cầu nguyện tiểu thúc nhất định là con mọt sách, ngàn vạn lần đừng quá tinh minh. Nàng muốn bị người khác cho là quái thiêu chết a.

      ***************

      Cũng phải là lần đầu tiên bán nấm mèo, quen cửa quen nẻo, sau khi xuống xe bò, Triệu mẫu trả tiền, ba người cùng nhau cõng nấm mèo đến hiệu thuốc.

      Tiểu hỏa kế nhìn họ quen mắt, thấy bọn họ vào tiệm, chạy nhanh tới giúp tay: "Lần này sao có nhiều như vậy a?"

      Tiểu hỏa kế giật mình nhìn nấm mèo.

      Trước kia họ cũng tới bán qua mấy lần, có lần là vài chục cân, lần là mười mấy cân, có khoa trương như lần này.

      Này vừa nhìn, cũng phải tầm trăm cân .

      La Tố cười : "Vận khí tốt, hái được nhiều."

      "Ngươi có thể làm nhiều thuốc hơn."

      "Này cũng quá nhiều, làm thuốc cũng dùng hết. Ta phải hỏi đại phu chút ." Tiểu hỏa kế xong ra phía sau tìm đại phu.

      Triệu mẫu có chút lo lắng: "Có phải họ ngại nhiều hay , cần nấm mèo của chúng ta a?"

      " có việc gì." La Tố trấn định lắc đầu. Nếu là ngại nhiều, nàng còn có thể cầm bán cho tiệm khác, chỉ là được nhiều tiền như vậy mà thôi. Bất quá về sau nếu đem phương pháp trồng trọt nấm mèo mở rộng, giá tiền thấp hơn. Mặc dù thấy tiếc, nàng cũng lo lắng lắm.

      Sau lúc lâu, tiểu hỏa kế ra cùng với đại phu.

      Lão đại phu họ Bạch, là người thành . Lúc trước thông qua đầu cơ trục lợi nấm mèo, lợi nhuận khoản, thấy La Tố bọn họ đến, cười : "Nghe Điền Thất lần này các ngươi mang đến rất nhiều nấm mèo?"

      Điền Thất chính là tiểu hỏa kế của tiệm này.

      La Tố nhàng gật đầu, chỉ túi to : "Xem chừng có hơn chín mươi cân đâu, vừa rồi tiểu hỏa kế ngại nhiều."

      Vừa nghe □□ có gần trăm cân, đại phu cũng có chút phạm sầu. những thứ khác, đường của cũng phải rất rộng, có thể ăn chút nấm mèo, nhưng là làm thuốc xác thực dùng được nhiều như vậy, để ở trong tiệm bán được, rất thua thiệt.

      " đúng là có chút nhiều." sờ sờ chòm râu bạc phơ của mình.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 14:

      Editor: Đô Đô

      Tục ngữ , vật hi vì quý.

      La Tố tuyệt lo lắng nấm mèo nhà mình bán được. Về sau nàng còn định đem phương pháp trồng nấm mèo truyền đâu, nếu chút nấm mèo này nhà nàng tìm được nguồn tiêu thụ, đây phải là lãng phí sao?

      Nàng cười cười: "Bạch đại phu, kỳ nấm mèo lần này có hơi nhiều, nhưng là lấy danh tiếng tiệm thuốc và mối quan hệ của ngài, muốn tìm được người mua cũng khó đâu. Bạch đại phu sao suy tính chút, tìm con đường chuyên môn bán nấm mèo. Bạch đại phu ngài y thuật cao siêu, chắc hẳn biết chỗ tốt của nấm mèo."

      Bạch đại phu kỳ có chút động tâm. Gần đây bán chúng cho các tiệm thuốc khác, đầu cơ trục lợi nấm mèo, xác thực kiếm được khoản.

      Bất quá dùng trong phương thuốc, xác thực dùng được quá nhiều.

      Liền tính lần này thu lấy, lần sau nếu bọn họ lại mang đến nhiều như vậy, chỉ có thể bất lực. Cho nên định làm dáng chút, để người nhà này biết khó mà lui.

      "Lời này của ngươi cũng có lý, bất quá chúng ta dùng dược xác thực dùng được nhiều như vậy."

      "Vậy nếu như làm dược thiện sao?"

      "Dược thiện?" Bạch đại phu vuốt vuốt chòm râu, mắt sáng rực lên.

      La Tố cười : "Hắc nấm mèo này cũng phải là dược liệu thường dùng, nhưng cũng có chỗ tốt. Thứ này những có thể làm dược, còn có thể làm thức ăn ăn. Có vài chứng bệnh phối hợp điều trị với dược thiện này rất khả quan. Hơn nữa nếu dùng nấm mèo ăn thay rau xanh, hương vị cũng hết sức hảo. Làm rau trộn hay đem xào lên đều được. Bạch đại phu ngài y thuật hảo, biết ít đại gia đình, này nguồn tiêu thụ cũng buồn a. dừng lại huyện thành này của chúng ta, còn rất nhiều thị trấn khác có ít đại gia đình, nếu bọn họ biết nấm mèo có thể điều trị vài chứng bệnh, còn lo lắng bán được sao?"

      Các đại gia đình đều vô cùng nguyện ý chi tiền cho việc ăn mặc.

      Tâm tư Bạch đại phu cũng nóng lên theo.

      "Vậy mời tiểu nương tử làm món để chúng ta nếm thử xem."

      Trong phòng đột nhiên ra phụ nhân trung niên.

      Khuôn mặt hơi tròn, mặc thân áo dài thêu hoa màu tối, trông có vài phần phúc hậu, cũng lộ ra vài phần khôn khéo.

      "Đây là sư mẫu chúng ta." Tiểu hỏa kế cười hô tiếng.

      Hóa ra là nữ chủ nhân của tiệm này.

      La Tố thấy thế, suy đoán, Bạch đại phu này xem chừng là người bị vợ quản chặt, chuyện buôn bán có lẽ phải xem ý Bạch phu nhân.

      Bạch phu nhân đan hai bàn tay mềm mại vào nhau, vẻ mặt khôn khéo : "Nhà chúng ta mở tiệm thuốc, biết thứ này là hảo dược. Bất quá làm thành món ăn gì đó đúng là chưa từng ăn qua. Ngươi làm món cho chúng ta ăn thử, nếu hương vị quả tệ, chúng ta nghĩ đến chuyện này."

      "Phu nhân." Bạch đại phu còn có chút do dự. mặc dù cũng muốn kiếm tiền, nhưng để làm theo biện pháp tiểu nương tử này , còn phải lập ra kế hoạch tỉ mỉ. xưa nay là người hơi lười nhác, muốn ôm nhiều việc vào người.

      Hai mắt Bạch phu nhân híp lại: "Nếu dược thiện nấu thành, ta tự mình làm."

      Nghe lão nương tử như vậy, Bạch đại phu gì nữa.

      Dù sao cần quan tâm là được.

      La Tố thấy phu thê hai người Bạch gia bàn luận, cũng ngượng ngùng, đề nghị mượn dùng phòng bếp của tiệm thuốc lát, mang nấm mèo vào phòng bếp.

      Lúc này thời tiết vẫn hơi lạnh, cho nên La Tố làm món rau trộn, chỉ dùng ớt khô đến xào. Loại món ăn gia đình này, chút khó khăn cũng có, so với đậu hủ Ma Bà còn dễ làm hơn.

      khắc sau, mâm thức ăn được bưng ra.

      Bạch phu nhân và Bạch đại phu đều nếm vài ngụm.

      "Có chút dai giòn, hương vị tồi. Ngươi cái nông thôn tiểu nương tử, làm chỉ là món ăn gia đình, mà có hương vị tồi. Nếu để đầu bếp trong đại gia đình làm, hương vị càng ngon hơn."

      Bạch phu nhân có chút so đo.

      La Tố cũng biết tay nghề của nàng được tính là kinh thiên động địa khóc quỷ thần sầu, nàng chỉ cười : "Phu nhân rất đúng, chỉ cần có nguyên liệu, bọn học có thể làm ra mười tám món ăn có vị khác nhau. , nấm mèo xác thực là đồ tốt. Nếu bị nóng trong người, ăn thứ này vào là đỡ ngay."

      Bạch phu nhân gật gật đầu, lại : " là như vậy , bất quá nếu là mở ra con đường này, tiệm thuốc chúng ta có thể cung ứng bao nhiêu? Nếu là ít, thứ này ai cũng biết giá tiền, thể nâng giá, hàng ít lãi ít, nhưng là kiếm được bao nhiêu."

      "Phu nhân yên tâm, nếu chuyện này thành, số nấm mèo cung ứng khẳng định có phải ít."

      Bạch phu nhân nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Chẳng lẽ là các ngươi tìm được nơi có rất nhiều nấm mèo này?" Nếu có nơi như vậy, đến lúc đó bà cho người làm hái, có thể tiết kiệm khoản tiền mua nấm mèo.

      Nhìn thần sắc của Bạch phu nhân, trong lòng La Tố cũng đoán được ý tưởng của bà ta, cười : "Phu nhân, việc buôn bán đều phải chú ý hòa khí sinh tài. Có bạc cùng nhau kiếm, nhà chúng ta cũng phải là chuyên làm việc buôn bán, chỉ là hái lấy chút nấm mèo mang đổi bạc, xem như hai bên cùng có lợi. Nếu phu nhân khăng khăng muốn chặn lại con đường này, chúng ta cũng bắt ép phu nhân, chũng ta tìm nhà khác."

      Nghe ra trong lời La Tố có ý uy hiếp, trong lòng Bạch phu nhân có chút do dự, bất quá càng thêm coi trọng nông thôn tiểu phụ nhân nhìn qua tuổi lớn lắm trước mắt này.

      nghĩ tới tiểu nương tử này lại là người khôn khéo, chuyện, làm việc giọt nước cũng lọt.

      Mặc dù vừa rồi bà ta xác thực có khởi tư tâm, bất quá bị tiểu nương tử này ra, ngược lại cũng cảm thấy thể tham lam quá. Đến lúc đó bà ta tính tìm người hái lấy, tiểu nương tử này cũng cho người khác biết, nhiều người đến đoạt, nhà mình đoạt được vậy thành công dã tràng.

      Nghĩ như vậy, mặt bà ta nở ra nụ cười: "Ngươi yên tâm, ta cũng thiếu ít bạc này, tất nhiên chặn đường tài lộ của ngươi. Nếu hôm nay tốt lắm, chuyện làm ăn này ta với ngươi ấn định. Bất quá ngươi cũng phải đáp ứng ta. Sau này chỉ có thể bán nấm mèo cho mình nhà ta, dù là lạng cũng được bán cho nhà khác."

      Điều này chính là hợp ý La Tố. Có đồng bọn hợp tác lâu dài, tốt hơn nhiều so với việc thay đổi thất thường tìm người mua.

      Nàng cũng phải muốn làm thương nhân, vả lại cũng có cái tâm tư này.

      Lúc này cười : " Tất nhiên rồi, nếu phu nhân cảm thấy thỏa đáng, chúng ta có thể lập cái khế ước thu mua. Phu nhân bảo đảm đúng thời hạn thu mua nấm mèo nhà chúng ta, chúng ta cũng bảo đảm bán toàn bộ cho nhà phu nhân."

      Bạch phu nhân nghe vậy lại đánh giá nàng phen, cười : "Ngươi tiểu nương tử này, nếu là sinh ở gia đình thương nhân, chỉ sợ sau này chừng phú giáp thiên hạ đâu."

      "Phu nhân chê cười, nhà ta chỉ là hộ nông gia mà thôi, thời cũng làm buôn bán, chỉ là có chút dã vật hương dã nên mang đổi chút bạc trở về trợ cấp gia đình mà thôi."

      Đúng là giọt nước lọt.

      Bạch phu nhân cười cười, phân phó tiểu hỏa kế chuẩn bị giấy bút.

      Triệu mẫu nhìn đại tức phụ cùng Bạch phu nhân ngươi tới ta chuyện hồi, lập tức có chút hồ đồ. Họ cái gì a, sao bà nghe hiểu.

      Quay đầu lại nhìn nhìn nhị nhi tử im lặng đứng bên cạnh, chỉ thấy như có điều suy nghĩ, biết là suy nghĩ cái gì.

      ra chuyến chỉ đem nấm mèo bán đổi khoản tiền lớn, còn có tìm được nguồn tiêu thụ lâu dài, trong lòng La Tố cảm thấy sung sướng vô cùng.

      thời sân trong nhà chỉ sợ đủ đáp ứng nhu cầu. Nàng cần loại nhiều thêm chút. Nhà nàng bên này tạm thời tìm được địa phương, có thể về nhà mẹ đẻ bên cạnh , để La gia cũng loại nấm mèo, đến lúc đó cũng cải thiện được hoàn cảnh trong nhà.

      Cầm tiền, La Tố với Triệu mẫu cùng mua chút đồ dùng hàng ngày. Triệu Từ trực tiếp thư quán thị trấn.

      La Tố cảm thấy khả năng chính mình đa tâm, nàng cảm thấy sau khi ra y quán, ánh mắt Triệu Từ nhìn nàng có chút kỳ quái, tựa hồ có chút nghi hoặc, nhưng lại hiểu cái gì, làm toàn thân nàng nổi da gà.

      *****************

      "Triệu tú tài đến a."

      Chưởng quỹ thư quán nhìn thấy Triệu Từ đế, vội vàng lên tiếng chào hỏi.

      Đầu năm nay người đọc sách đều là bảo vật, tú tài lại là người được coi trọng, khách khí chút lúc nào cũng đem lại chỗ tốt.

      Triệu Từ lộ ra dáng vẻ tươi cười chê vào đâu được. Làm cho người ta thấy khỏi có vài phần thân cận. Tươi cười mặt chưởng quỹ càng sâu: "Hảo mấy ngày gặp, có phải ở trong nhà ôn sách hay ."

      Triệu Từ cười : "Vài ngày trước tại hạ sinh bệnh, giờ tốt hơn." Nhớ tới những ngày trước bệnh nằm ở giường, thậm chí chứa tâm tư tìm chết, cảm thấy chuyện đó dường như qua mấy đời.

      "Hừm, hóa ra là có chuyện như vậy. Ta lại là nghe thấy tin tức, bằng thăm ngài."

      "Lý chưởng quỹ khách khí." Triệu Từ ôn hòa cười cười: "Hôm nay đến cũng là muốn hỏi thăm chút, trong thư quán có cần người chép sách."

      "Cần cần." Lý chưởng quỹ vội vàng .

      "Cũng chỉ có sách do tú tài chép mới tinh tế, số sách lúc trước đều bán hảo. Ta cũng ngóng trông đâu. Vừa vặn có bộ sách công tử nhà huyện thừa đại nhân cần dùng, chuẩn bị tham gia khoa cử. Ta còn biết tìm ai chép đâu."

      thời thế cuộc mới được an bình, thiếu người đọc sách. Triều đình lại mở ân khoa, ai ai cũng ngóng trông có thể làm rạng rỡ tổ tông. Này thư cũng là cung đủ cầu. Đáng tiếc người đọc sách đều thanh cao, người nguyện ý thay người chép sách nhiều lắm.

      Triệu Từ lộ ra cảm kích tươi cười: "Đa tạ Lý chưởng quỹ chiếu cố. Ta nhanh chóng hoàn thành."

      Thừa dịp thời gian đợi Lý chưởng quỹ lấy thư, Triệu Từ tới giá sách nhìn nhìn, tìm được quyển sách kể về những chuyện lạ quái xảy ra trong nhân gian, cẩn thận mở ra.

      lát sau, thần sắc mặt có chút nghiêm túc, cuối cùng thở dài.

      "Chính là những sách này ." Lý chưởng quỹ chào hỏi tiếng.

      Triệu Từ đặt sách lại ngăn tủ, vội vàng qua.

      Sau khi Triệu Từ rời , lúc tiểu hỏa kế tiệm sách tuần tra, phát thư được đặt chỉnh tề, đưa tay lấy xuống sửa sang lại sửa sang lại, thấy là bản thần thoại dân gian. Nhìn xung quanh thấy có người nào, bèn mở ra nhìn.

      Nhìn chút, dần dần nhập thần.

      lát sau, Lý chưởng quỹ thét to vài tiếng thấy có người ứng, nghiêm mặt tìm người, thấy tiểu hỏa kế mê mẩn đọc sách, tới chụp bàn tay xuống đầu của : " Trong lúc làm việc mà dám trộm lười?"

      Tiểu hỏa kế vội vàng sờ sờ đầu, đặt sách đến giá hàng, cười , "Đại chưởng quỹ, trong sách này viết, có người tuổi thọ chưa hết bị Diêm vương đưa trở về. Ngài này đời thực có địa phủ ? Người này địa phủ còn có thể trở về?"

      Lý chưởng quỹ nhìn như nhìn kể ngốc: "Muốn biết a, chính mình đụng đầu chết biết."

      Tiểu hỏa kế sờ sờ đầu, thấy chưởng quỹ tức giận, vội vàng cười hì hì làm việc.
      Chris, B.Catlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :