1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bần hàn tức phụ - Vọng Giang Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 84:
      Editor: Đô Đô

      Xử lý Hồng Hạnh xong, Hoa gia liền đứng ra làm sáng vụ việc, nguyên lai là nha hoàn thiếp thân của Hoa phu nhân bởi vì phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi phủ, cho nên ghi hận trong lòng, vì hãm hại chủ cũ, chạy tung tin đồn, vu oan khâm sai đại nhân cùng La Tư Nông.

      Dân chúng đều là nghe tiếng gió đoán trời mưa, sau khi nghe những lời giải thích này, còn nóng nháo đoạn thời gian, hơn nữa cách thức La Tố cùng Triệu Từ đối phó với tin đồn rất tệ, trong ngày thường cũng có thiếu vì dân chúng mưu phúc chỉ đường, toàn bộ dân chúng Tây Nam đều cảm động và ghi nhớ trong lòng. Đợt trước nghe thấy những lời đồn kia, trong nội tâm đều hết sức thất vọng đau lòng, giờ biết hai người bị oan uổng, tự nhiên lập tức tin tưởng, xoay người liền cho những thân bằng hảo hữu còn chưa biết chân tướng, nên tiếp tục bôi nhọ danh tiếng của hai vị đại nhân.

      Chuyện này cuối cùng ổn định xuống. Trong nội tâm La Tố coi như là rơi xuống tảng đá. Chỉ là trải qua chuyện lần này, La Tố cũng tận mắt thấy thái độ của dân chúng nhân dân đối với chuyện này.

      Nàng khỏi lo sợ, đến lúc nàng cùng Triệu Từ quang minh chính đại cùng chỗ, những cấp kia, những người đọc sách kia, rồi cả dân chúng... biết phen kinh thiên động địa ầm ĩ như thế nào.

      Giờ ngọ Triệu Từ từ bên ngoài trở về, hai người cùng nhau dùng bữa, trong lòng La Tố lo sợ bất an. Mấy lần muốn cùng Triệu Từ nhắc tới chuyện này, lại biết mở miệng như thế nào.

      Đợi ăn cơm xong, Triệu Từ có vội vội vàng vàng ra cửa làm việc như bình thường, mà kéo La Tố tản bộ trong hoa viên.

      Tiểu Lục bưng trái cây cùng trà lài đến, rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Trong sân giờ chỉ còn lại hai người.

      Triệu Từ nhàng nhấp ngụm trà, cười như cười nhìn nàng: "Ngươi lại lo lắng chuyện gì?" Hôm nay vừa về đến nhà, liền phát ra thần sắc La Tố lo lắng, chần chừ tiến.

      giờ chuyện kia được xử trí, nghĩ, chỉ còn có khả năng.

      Bất quá loại khả năng này, tuyệt đối cho phép xảy ra.

      La Tố cắn cắn môi, lo lắng : "Ta cảm thấy chuyện về sau đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Đến khi chúng ta trở về Bắc Đô thành, cũng phải chỉ có dân chúng nghị luận đơn giản như lần này. Ở đó còn có Hoàng thượng, các đại thần trong triều và cả nương ngươi nữa. Ta cứ nghĩ đến bọn họ, liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn."

      "Cho nên ngươi muốn từ bỏ?" Lúc Triệu Từ lời này, trong giọng toát ra trầm thấp mà nghiêm túc, khiến La Tố khỏi căng thẳng trong lòng. Trong lòng nàng đúng là lo lắng, từng nghĩ tới chuyện bỏ cuộc giữa chừng. Nàng cũng quyết định, nếu đời này thể cùng Triệu Từ quang minh chính đại chung chỗ, vậy đứng xa xa nhìn là được rồi.

      Nàng chưa từng trải qua chuyện đương, cũng biết khi người ta nhau có cảm giác gì. Nàng chỉ biết mình hết sức thích cảm giác được kề cận Triệu Từ. thích thứ tình cảm có oanh oanh liệt liệt nóng bỏng, mà giống như loại ôn tình nước chảy đá mòn này. Bọn họ hiểu nhau cần , dễ dàng lý giải suy nghĩ của đối phương, còn có chung đề tài thích để tán gẫu. Thời điểm cùng Triệu Từ chung đụng, tâm tình tốt đẹp làm cho nàng cảm thấy giống như cưỡi mây bay lượn vậy.

      Nàng thích loại tình này, nghĩ tới mất nó, trong lòng nàng cũng khổ sở. Nhưng cái xã hội này, đáng sợ hơn tưởng tượng của nàng nhiều.

      đại, loại chuyện này chẳng phải là chuyện lớn gì. Chớ chi là có người có thể đủ sức ngăn cấm. Nhưng ở cổ đại này, thân phận cùng địa vị của nàng và Triệu Từ, hôn của hai người nhất định thể tự mình làm chủ.

      Thấy La Tố trầm mặc, sắc mặt Triệu Từ từ từ trầm xuống. Bàn tay cầm chén trà của có chút run rẩy.

      "Ta vốn tưởng rằng, ngươi, ngươi và ta tâm ý tương thương. Dù khó khăn có trắc trở thế nào, hai người chúng ta cũng cùng nhau đối mặt. giờ mới xảy ra chút chuyện, ngươi muốn lùi bước?"

      "Ta phải bởi vì chuyện này, mà là nghĩ tới mai sau. Triệu Từ, ngươi bị thiên phu sở chỉ."

      "Vậy cứ để thiên phu sở chỉ ." Trong giọng của Triệu Từ mang theo vài phần tức giận. Tính tình vốn ôn hòa, rất ít khi nổi giận. Lúc này nổi giận, đều lên sắc mặt. Ngay cả thanh cũng to hơn bình thường.

      Nhưng trong lòng lại chưa bao giờ có đau đớn như vậy.

      Từ đọc sách thánh hiền, tự nhiên hiểu lễ nghĩa liêm sỉ. biết , thú tẩu tử góa là tổn hại lễ nghĩa, nhưng nếu như có thể khống chế nửa phần tâm tư này, phải thống khổ như vậy. chẳng qua là thích nữ tử mà thôi. Mà nữ tử này, cơ bản cũng phải là tẩu tử của , vì sao thể cùng nàng chỗ.

      Thấy Triệu Từ tức giận xanh mặt, toàn thân mang theo tức giận, trong lòng La Tố căng thẳng: "Triệu Từ, ngươi nên như vậy, chúng ta hảo hảo thương nghị. Ta, ta gì nữa." Thấy dáng vẻ Triệu Từ thống khổ như vậy, trong lòng nàng cũng đành lòng.

      Nàng vừa mới dứt miệng, Triệu Từ liền đứng phắt dậy, sải rộng bước chân lao đến, đem nàng ôm vào trong ngực.

      Thân thể La Tố cứng đờ, theo bản năng muốn giãy giụa, Triệu Từ lại càng ôm càng chặt.

      "Ta biết , nếu như ngươi chọn ta, sau này ngươi cũng tái giá, cũng có thể tìm được hảo nam nhi tướng mạo thượng cấp. Cũng phải chịu chỉ trích của người khác. Cùng chỗ với ta, xác thực là ủy khuất ngươi."

      Thanh nhiễm chút khàn khàn."Cứ cho là ta ích kỷ, cũng phải giữ ngươi lại. Mạng ta là do ngươi cứu về, tim ta là do ngươi ủ nóng. Từ lâu ta thể buông tha ngươi."

      Lần đầu tiên La Tố thấy Triệu Từ lộ ra chân tình như vậy, trắng trợn thổ lộ, lập tức trong lòng mềm nhũn, đưa tay vòng quanh eo ."Đây là ta sai, ta nên lo lắng đâu. Sau này chỉ cần ngươi lùi bước, ta liền theo ngươi cùng tiến cùng lùi. Dù cho có bị thiên phu sở chỉ, vạn người thóa mạ, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt."

      Triệu Từ hơi nới lỏng tay chút, cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu kiên định: "Tin tưởng ta, có ngày đó." trù tính lâu như vậy, hao phí nhiều tâm tư như vậy, sao có thể để cho bọn họ rơi vào tuyệt cảnh như thế.

      Tháng bảy, Tây Nam lần nữa nghênh đón mùa thu hoạch lớn.

      Từ sau mùa thu hoạch lúa mạch lần trước, dân chúng Tây Nam vô cùng sùng bái phương thức trồng trọt của La Tố. Cộng thêm lúa nước Lâm Gia Câu trồng trọt hết sức thành công, đây đều là điều quá ràng, cho nên khi Triệu Từ cưỡng chế mỗi thôn gieo trồng lúa nước, toàn bộ ruộng đất Tây Nam sai biệt lắm đều trồng lúa nước. nay lúa nước thành thục, quan tâm điền lý có nuôi cá hay , chỉ cần nhìn mảnh vàng óng này, liền hết sức khả quan.

      Thời điểm thu lúa, La Tố cùng Triệu Từ đến từng thôn xóm kiểm tra phen. Mỗi cái thôn mỗi cái hộ chỉ cần cù chịu khó, đều có thể được ăn no cơm, trong nhà có lương thực dư. chỉ thế bởi vì triều đình miễn thuế ba năm, cho nên số lương thực dư ăn hết kia, còn có thể thông qua bên Tây Nam thương hội tiêu thụ ra bên ngoài. Như thế lại có thêm khoản thu nhập.

      Đến đây, vấn đề ấm no của Tây Nam cũng được giải quyết sai biệt lắm.

      Triệu Từ lại khích lệ dân chúng trong lúc nông nhàn, nuôi dưỡng gia súc gia cầm. Để vào lúc lễ tết, cũng có thể có miếng thịt ăn.

      Nếu là trước kia, dân chúng chắc chắn dám nghĩ đến, bất quá giờ mọi nhà đều có cơm ăn, đám mạch phu cùng cốc xác cũng có thể dùng để chăn heo dưỡng gà. Cho nên lúc La Tố thừa dịp cơ hội tuyên truyền pháp nuôi dưỡng, cũng nhận được rất nhiều hưởng ứng của mọi người.

      La Tố nhân tiện đến Lâm Gia Câu chuyến kiểm tra vườn trái cây, phát trái cây trong vườn toàn bộ nở hoa rồi. Chỉ sợ cuối tháng Mười có thể bắt đầu kết quả, trước mùa đông là có thể hái xuống bán ra các nơi.

      Sau khi ăn trưa, hai người dạo trong hậu viện nhắc tới chuyện này, Triệu Từ cười : "Hoa nhị gia muốn mua ngọn núi hoang ở chỗ này trồng cây ăn quả, bên cạnh còn hứa hẹn thỉnh dân chúng quanh đây làm công nhật."


      " đúng là có mắt nhìn. Đúng rồi, rốt cuộc đến khi nào mới về Bắc Đô thành đây. Bổn gia phải là ở Bì Lăng huyện sao?"

      " nay tình thế trong Bắc Đô thành phức tạp, tự nhiên muốn trở về sớm như vậy. Có thể là qua đợt này."

      "Vậy khi nào chúng ta trở về?" La Tố nhìn , trong lòng có chút mong đợi, lại có chút thấp thỏm. Nghiêm túc tính ra, nàng cùng Triệu Từ còn bằng họ Hoa. Họ Hoa dầu gì có thể quyết định chính mình hay ở, nàng cùng Triệu Từ là bất cứ lúc nào cũng phải chờ đợi điều lệnh. Làm quan còn bằng kinh thương. Nếu nàng được lựa chọn, nàng chỉ muốn ở Triệu gia thôn làm phú bà, cùng lão công hài tử đầu giường lò sưởi.

      Triệu Từ biết trong lòng nàng bồn chồn, cười trấn an: "Chắc là vài ngày nữa. Sổ con của ta gửi về Bắc Đô Thành, cộng thêm lộ trình qua lại, có thể cần phải đợi thêm hai ngày nữa.

      Chắc chắn mấy ngày này quá dài.

      Bắc Đô Thành.

      Bởi vì năm nay được mùa thu hoạch lớn, nên Bắc Đô thành ở dưới chân thiên tử, cũng được thơm lây. Dân chúng các nơi bán cá bán cá, bán lương thực bán lương thực, Bì Lăng huyện còn có heo sống cùng gà vịt bán.


      chiếc xe ngựa theo hướng Bì Lăng huyện chạy đến đây, người đánh xe đúng là Triệu Đại Mộc Triệu gia thôn. Ngồi bên cạnh là phụ thân La Tố La Lão Căn.

      Lúc này La Lão Căn trừu cái gạt tàn thuốc, sắc mặt căng cứng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào trong xe ngựa cái, sau đó hừ tiếng.

      Triệu Đại Mộc toét miệng cười, nghe thấy La Lão Căn 'Hừ' giọng, lập tức cười được nữa, giọng : "Lão ca ca a, người còn sống vẫn hơn người chết, hơn nữa, tại La đại nhân có tiền đồ, dù thế nào cũng là phải làm đại. Ngươi cũng đừng tức giận. Quay đầu lại khiến trong lòng Triệu Thành thoải mái, đến lúc đó còn khiến La đại nhân khó xử."

      Cứ cho La đại nhân trở thành quan, sau khi trở về nhà, còn phải là Triệu Thành tức phụ? Triệu Đại Mộc thấy La Lão Căn hành động như vậy hết sức đồng tình. Trong lòng tự nhiên cũng bất bình thay Triệu gia đại nương tử. La đại nhân chỉ nuôi sống bà bà nàng, còn lôi kéo nhóm đệ muội. Lại giúp đỡ Triệu gia thôn thay hình đổi dạng trải qua ngày tốt lành. an phận kiếp sống quả phụ, Triệu Thành lại trở về như vậy, chao ôi...

      La Lão Căn nghe xong trong lòng càng có tư vị. nghĩ thông, nếu lần này Bắc Đô thành, khuê nữ mình bị ủy khuất, liền thẳng thừng góp ý với người Triệu gia. Dù sao khuê nữ cũng là quan gia, còn là nữ quan duy nhất của Đại Chu đâu. Này bao nhiêu thể diện a, cũng sợ đắc tội người Triệu gia.

      Trong xe ngựa, Triệu Thành nghe được động tĩnh bên ngoài, sắc mặt có chút khó xử nhìn sang nữ tử ngồi bên cạnh. Trong tay nữ tử ôm hài tử hơn tuổi. Hài tử ngậm đầu ngón tay, vẻ mặt tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt mũi nữ tử mặc dù thanh tú, giờ phút này lại nhăn nhó sầu khổ, tràn đầy ủy khuất.

      "Đến Bắc Đô thành rồi, bà bà chấp nhận ta phải làm sao?"

      Triệu Thành vỗ vỗ vào mu bàn tay của nàng: "Lệ nương, yên tâm , ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, lại sinh Lỗi nhi. Nương ta gây khó dễ cho ngươi."

      Tôn Lệ Nương khẽ gật đầu cái, tựa đầu vào vai . “Nếu La tỷ tỷ quả thể dung chứa được ta, ta liền dẫn Lỗi nhi ra bên ngoài sống qua ngày."

      "Ngươi yên tâm , nàng ấy, là người rộng lượng." Có thể được Triệu gia thôn từ xuống dưới tán thưởng, Nhị đệ cũng kính trọng nàng, tại lại là mệnh quan triều đình, ắt hẳn phải là phụ nhân lòng dạ hẹp hòi.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 85:
      Editor: Đô Đô

      Hoàng cung ngự thư phòng.

      Lúc này Chiêu Vũ Đế cùng vài vị đại thần thương nghị chuyện Tây Nam.

      Từ sổ con mấy lần Triệu Từ lục tục gửi về, còn có mật thư ám vệ thầm điều tra, nay Tây Nam khác hẳn hoàn toàn trước kia. Dân chúng ai cũng có cơm ăn, trong túi cũng có tiền nhàn rỗi, chuyện bán nhi bán nữ còn tái diễn nữa. Hơn nữa Triệu Từ ở Tây Nam phát triển thương nghiệp, giờ đa số dân chúng Tây Nam ngoại trừ chuyện đồng áng mùa vụ, đều theo nhân chạy thương, ngày ngược lại sắp bắt kịp phú hộ.

      địa phương suýt chút nữa bị triều đình vứt bỏ, giờ có thể tạo ra kỳ tích như này, trong nội tâm Chiêu Vũ Đế dậy sóng mãnh liệt. Hơn nữa lần này ngoài sổ con báo tin mừng ra Triệu Từ còn gửi cho phần mật báo khác. Đúng là đáp án cho nan đề lúc trước ra cho Triệu Từ và Triệu La thị.

      ngờ, hai người này nhanh như vậy giải quyết được vấn đề khó khăn đó. Trong phần tấu chương này, Triệu Từ đề xuất lấy nông làm chính, lấy kinh thương làm phụ, khuyến khích thương nhân phát triển thủ công nghiệp, phổ biến phương pháp sản xuất dây chuyền khắp Đại Chu, để dân chúng nhân dân ngoại trừ ngày mùa, cũng có thể lấy công giãy bạc. Vừa giúp dân chúng có tiền tiêu, vừa có thể gia tăng số lượng sản phẩm. Điểm ra vật chân, là quan điểm quốc phú.

      Tuy là hoàn hảo, nhưng chỉ cần bảy tám phần mười trong đó, nếu triều đình có thể thực nghiêm túc làm theo, Chiêu Vũ Đế có thể đoán được, tương lai Đại Chu phồn vinh hưng thịnh như thế nào.

      " giờ Tây Nam đại định, bách tính an cư lạc nghiệp. Trẫm, muốn triệu hồi khâm sai Xuyên Châu Triệu Từ cùng La Tư Nông, mệnh Trần Kỳ qua thay thế chức vị khâm sai Xuyên Châu."

      Lần này Chiêu Vũ Đế an bài, khiến tâm tư mấy vị cựu thần dưới đài biến chuyển khác nhau.

      Nên biết, lúc trước đem vị trí khâm sai Xuyên Châu cấp Triệu Từ, rất nhiều người nghĩ rằng bệ hạ xem trọng nhân mạch của Tề vương. Nhưng lần này Trần Kỳ do chính miệng bệ hạ chỉ định. lại qua thay thế chức vị của Triệu Từ, này chớ phải là bệ hạ ngay cả Tề vương cũng coi trọng.

      Người cao hứng nhất trong chuyện này ai ngoài Trình quốc cữu: “Bệ hạ, Trần Kỳ trẻ tuổi khí thịnh, chỉ sợ chịu nổi đại nhậm, thần đề cử trưởng tử của An quốc hầu Ngô Phương qua thay thế, người này..."

      "Trong nhà Ngô Phương phải có đại tang sao?"

      Chiêu Vũ Đế mặt mũi tràn đầy vui.

      Trình quốc cữu : "Bệ hạ, nay trong triều là lúc cần dùng người."

      "Ngô Phương được, Trần Kỳ thể?" Chiêu Vũ Đế cười lạnh tiếng: "Triệu Từ vừa mới nhược quán, phải vẫn đảm đương nổi chức vị khâm sai Xuyên Châu? Xuyên Châu bây giờ, quốc cữu ngươi ngược lại cần phải dành chút giờ tự thân đến đó quan sát chút. Lúc trước trẫm đem Tây Nam giao cho thái tử xử lý, nháo lên dân biến, giờ lại muốn đánh khởi Tây Nam chủ ý?"

      Chiêu Vũ Đế ra cách thập phần trắng trợn, những đại thần khác đều nghe ra bệ hạ nổi giận, ai nấy đều im re dám ngọ nguậy, ngay cả Trình quốc cữu lúc này cũng dám mấp máy miệng.

      Chỉ có lão thừa tướng nhìn ra dụng ý của hoàng đế.

      Hoàng thượng muốn cho tâm phúc của mình đến Xuyên Châu nhậm chức, kéo Triệu Từ trở về, bệ hạ đây là muốn có đại động tác. Việc đầu tiên, rất có thể là chuyện bệ hạ nung nấu bao năm nay - - ngự giá thân chinh.

      Trong lòng lão thừa tướng cảm khái. tại Đại Chu mắt thấy ngày càng hưng thịnh, tâm tư này của bệ hạ lại rục rịch. Chỉ có điều, để Triệu Từ trở về Bắc Đô thành, có tác dụng gì.

      Từ trước đến nay Chiêu Vũ Đế thích giải thích. Cùng vài vị đại thần thương nghị, chẳng qua là cho có lệ, tiện thể tỏ thái độ mà thôi. Trình quốc cữu ra mặt phản kháng lần, thành công. Sau đó cũng học cách thông minh phản đối nữa. Cả đám đồng loạt quỳ xuống hô vang vạn tuế, xem như đem chuyện này định xuống.

      Rất nhanh, đồ ban thưởng cùng chiếu thư liền phân biệt đưa đến Xuyên Châu cùng Triệu phủ trong Bắc Đô thành.

      Chiếu thư ở đường chậm trễ đoạn thời gian, đây là chuyện cần phải . Bên này đồ ban thưởng ngược lại rất nhanh liền đưa đến Bắc Đô thành Triệu phủ.

      Chiêu Vũ Đế đối với khâm sai trẻ tuổi Triệu Từ hết sức hào phóng, phàm là có ban thưởng, nhất định có Xuyên Châu phần, Bắc Đô thành bên này phần. Cho nên trong hơn năm này, Triệu mẫu thu được ít đồ ban thưởng, lúc mới bắt đầu tay chân còn có chút luống cuống, cho tới bây giờ thành thói quen tự nhiên.

      Tiễn quan viên đưa đồ ban thưởng . Triệu mẫu liền tự mình kiểm lại cái. Vải vóc phóng ở bên ngoài để may y phục, các dược liệu trân bảo, đồ vật quý giá đều cho người mang đến khố phòng cất kỹ, đợi ngày sau nhi tử cùng đại tức phụ trở về nhặt dùng.

      Bà mới từ trong nhà kho ra, thấy người gác cổng hớt hải chạy tới. "Lão phu nhân, bên ngoài có người đến, là thân nhân của ngài ở Triệu gia thôn, hộc hộc, phụ thân của đại phu nhân La lão gia cũng đến."

      Triệu mẫu vừa nghe, kích động mặt già đỏ lên, vội vàng : "Mau mời người vào a. Thôi, để ta tự mình ra mời."

      Tuy đến Bắc Đô thành hưởng an nhàn hai năm, bất quá Triệu mẫu vẫn giữ thói quen cũ khai mảnh đất trong hậu viện nhà mình loại rau xanh, mỗi ngày làm việc tay chân, lúc này chạy chậm ra hề thở suyễn hơi. đường chạy ra ngoài cổng lớn, thấy Triệu Đại Mộc cùng La Lão Căn ngồi xe ngựa, bà vội vàng chào hỏi: "Ai nha, mau vào nhà , mau vào nhà a, đúng là khách quý lâm môn a."

      La Lão Căn hừ tiếng xuống xe ngựa, với người ở bên trong: "Nương ngươi đều ra đón, còn mau chạy ra đây?"

      Triệu mẫu nghe vậy hiếu kỳ: "Ai a?" Nhi tử bà còn ở Xuyên Châu chưa có về đâu.

      nghĩ ngợi, bên trong chui ra cái đại hậu sinh, dáng người tráng kiện, ngũ quan cân đối. Thấy Triệu mẫu, mặt mũi tràn đầy kích động, vài bước chạy qua đến quỳ gối trước mặt Triệu mẫu: "Nương - - "

      "Ngươi, ngươi là Thành nhi?" Triệu mẫu dám tin nhìn Triệu Thành trước mắt, tay run run sờ mặt. Cảm nhận được da dẻ nóng ấm dưới lòng bàn tay, bà lập tức kích động toàn thân phát run: " là Thành nhi, là Thành nhi a."

      Trong xe ngựa còn ra nữ tử khuôn mặt thanh tú, trong tay ôm đứa bé.

      Thấy Triệu Thành quỳ, cũng vội vàng chạy tới quỳ xuống.

      Triệu Thành cùng Triệu mẫu ôm khóc, thấy Tôn Lệ Nương ra, vội vàng : "Nương, đây là Lệ Nương, hài nhi may mắn được nàng ra tay cứu giúp, những năm này vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc. Bằng , hài nhi có cơ hội trở về gặp ngài."

      Triệu mẫu vừa nghe, cảm kích thôi, vội vàng đỡ Tôn Lệ Nương đứng dậy: "Mau đứng dậy a, ngươi là ân nhân cứu mạng con ta, ta nên dập đầu cảm tạ ngươi mới phải a." rồi khom người quỳ xuống.

      Tôn Lệ Nương vội vàng ngăn cản: " được a." Triệu Thành cũng ở bên ngăn cản.

      Triệu Đại Mộc thấy sắc mặt La Lão Căn đều xanh, vội vàng : "Nơi này phải chỗ chuyện, chúng ta nhanh chóng vào trong nhà hàn thôi."

      Triệu mẫu thẳng gật đầu: "Đúng, vào nhà . tại nhà chúng ta ngày qua tốt lắm đâu."

      Sau khi vào nhà, Triệu mẫu liền sai người châm trà rót nước, chuẩn bị đồ ăn thức uống. Lại cho người đến thư phòng tìm Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên cùng phu tử học bài. Hai người đến, thấy Triệu Thành, đầu tiên là kinh ngạc ngậm miệng được, sau đó chạy qua ôm Triệu Thành khóc trận lớn.

      "Đại ca, ngươi như thế nào sớm chút trở về a. Chúng ta đều rất nhớ ngươi." Triệu Mộc Miên là tiểu nương, khóc đầy mặt nước mắt. Còn Triệu Lâm thút thít : "Đại ca, ngươi còn chưa thấy qua tẩu tử , tẩu tử chúng ta rất tốt."


      Nghe Triệu Lâm nhắc tới tẩu tử, mắt nhìn Tôn Lệ Nương, thấy sắc mặt Tôn Lệ Nương quả nhiên ảm đạm, trong lòng toát ra áy náy.

      vỗ vỗ huynh muội hai người, nhấc hai người ngồi sang bên, sau đó đến kéo Tôn Lệ Nương đứng dậy, đến trước mặt Triệu mẫu quỳ xuống.

      Triệu mẫu kịp phản ứng: "Ngươi làm gì vậy, sao có thể để ân nhân cứu mạng quỳ xuống a." Bà vừa vừa vội vội vàng vàng đưa tay ngăn cản.

      Triệu Thành lại quỳ vững như bàn thạch, gương mặt kiên định : "Nương, những năm này hài nhi sống ở bên ngoài, nhờ có Lệ Nương hết lòng chiếu cố. Nhi tử cùng Lệ Nương sớm bái thiên địa, kết làm phu thê. giờ, Lệ Nương còn sinh cho nhi tử đứa , gọi là Lỗi nhi. Còn thỉnh nương chấp nhận Lệ Nương, cần ủy khuất nàng."

      Tôn Lệ Nương cảm động khóe mắt ngậm nước: "Thành ca."

      Triệu mẫu giống như bị sét đánh nhìn nhi tử mình. Kinh hãi này so với việc nhi tử sống lại chỉ có hơn chứ kém.

      "Này, nhưng ngươi thành thân cùng đại nha a. Nàng là tức phụ do chính cha ngươi và ta tới cửa đề thân, đường đường dùng tam môi lục sính rước về. Bây giờ ngươi thú tức phụ khác vào cửa, ngươi đại nha phải làm sao a?" Tuy lúc trước từng có ý tưởng cho đại tức phụ tái giá, đó cũng là vạn phần muốn. giờ đại nhi tử vất vả trở về, đúng là thời điểm hai người hảo hảo sống qua ngày, vậy mà lại có người tức phụ khác nhảy ra, này khiến đại nha nghĩ như thế nào.

      Triệu Thành : "Nhi tử cũng biết mình có lỗi với đại nha, nhưng ta cùng Lệ Nương là tâm nhau, nàng đối xử với ta rất tốt, giờ còn sinh nhi tử cho ta. Ta muốn ủy khuất nàng."

      Triệu mẫu nhìn hài tử trong lòng Tôn Lệ Nương, thấy tôn tử trắng trẻo mập mạp, trong lòng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu nó: "Kháu khỉnh giống hệt như ngươi trước đây vậy." Chỉ là nghĩ đến phản ứng của đại tức phụ, này chút vui sướng khi gặp mặt tôn tử cũng giảm phân nửa.

      : "Vậy để cho Lệ Nương kêu đại nha tiếng tỷ tỷ . Nàng đến cùng là vào cửa trước, ngươi về sau cũng được ủy khuất đại nha."

      Tôn Lệ Nương nghe vậy, mặt liền biến sắc, đưa mắt nhìn Triệu Thành cầu cứu. Sắc mặt Triệu Thành cũng hơi khó coi: "Nương, Lệ Nương là thê tử của ta, sao có thể làm thiếp."

      Tôn Lệ Nương khóc ròng : "Nương, ta có làm nô tỳ cũng được, chỉ là ta muốn ủy khuất Lỗi nhi, nếu ta làm thiếp, chẳng phải Lỗi nhi thành con vợ lẽ sao. là Triệu gia trưởng tôn a."

      Triệu mẫu chưa kịp suy tính đến vấn đề này, thời điểm ở trong thôn, oa nhi mỗi cái nhà mỗi cái hộ đều như nhau, cũng phân những thứ này. Đại như tử bỗng chốc thú hai người tức phụ, bà còn có kịp phản ứng đâu. Giờ nghe Triệu Thành cùng Tôn Lệ Nương nhắc tới vấn đề này, cũng có chút khó khăn.

      "Chẳng lẽ ngươi muốn để đại nha làm thiếp? Cái này thể được!" Triệu mẫu kiên quyết phản đối : "Những năm này nàng phụng dưỡng ta, chiếu cố đệ muội ngươi, ngay cả bệnh của Từ nhi cũng là nàng vất vả giãy bạc trị tốt. Bằng lúc này chỉ sợ ngươi đều nhìn thấy ta cùng các đệ muội ngươi."

      La Lão Căn cũng nhịn được, thở phì phì : "Muốn khuê nữ ta làm thiếp, hừ. Khuê nữ ta tại nhưng là mệnh quan triều đình, các ngươi muốn ép nàng làm thiếp, hôn này La gia chúng ta cũng nhận thức."

      Triệu mẫu nghe vậy, vội vàng đứng lên trấn an La Lão Căn: "Thân gia đừng nóng giận, chúng ta đây phải là thương lượng sao, có ta ở đây, tự nhiên để đại nha phải chịu ủy khuất."

      "Hừ, chúng ta lo lắng, đại nha chúng ta chính là mệnh quan triều đình, sau này lo lắng gả được cho người trong sạch."

      La Lão Căn ra thập phần nắm chắc.

      Triệu mẫu tự nhiên cũng biết điều đấy. Bây giờ đại nha chỉ là mệnh quan triều đình, mà còn là đại nhân vật vang danh khắp Đại Chu, được nhiều người khen ngợi, có cái nhà giàu nào thể gả vào a.

      Bà nhìn Triệu Thành : "Bất kể như thế nào, ta để đại nha làm thiếp." Tôn tử mặc dù quan trọng, nhưng là nhi tử trở về, đại nha cũng có thể sinh tôn tử.

      So với Tôn Lệ Nương, bà tự nhiên càng ưa thích La Đại Nha hơn.

      Triệu Thành vội vàng giải thích: "Nương, sao ta có thể để đại nha chịu ủy khuất. Chỉ là nhi tử muốn, nhường hai người cần phân biệt lớn , hai đầu đại."
      ChrisB.Cat thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 86:
      Editor: Đô Đô


      "Hai đầu đại, tiểu tử ngươi nghĩ đẹp." La Lão Căn tức xanh cả mặt. Từ lúc khuê nữ bước vào cửa Triệu gia, chịu bao nhọc nhằn khổ sở, giúp Triệu gia trở nên giàu có như hôm nay giờ còn phải cùng nữ nhân khác hai đầu đại.

      La Lão Căn nghĩ thôi giận run người: "Ta là hối hận a, lúc trước ngươi có tin tức, ta nên đón khuê nữ ta trở về. Để nàng lưu ở nhà các ngươi, chính là bị các ngươi ép buộc."

      "Thân gia, ngươi đừng như vậy, sao ta có thể để đại nha chiu ủy khuất đâu." Triệu mẫu cũng gấp đỏ mắt. Sợ La Lão Căn đến lúc đó nháo đại, khiến đại tức phụ bỏ .

      Triệu Đại Mộc cũng khuyên nhủ: "La lão đệ, chuyện này hảo hảo thương lượng, đừng vội. Chuyện có lớn hơn nữa, thuyết phục phải đều tốt lắm?"

      La Lão Căn : "Vậy ngươi nhường tiểu tử này bản thân hảo hảo chút. Đến cùng là muốn làm như thế nào. Dù sao chuyện hai đầu đại ta là đồng ý. Khuê nữ ta vào cửa trước, tam môi lục sính thiếu cái nào, hai lão Triệu gia đích thân mở miệng, bọn họ đây môi sính, còn muốn cùng khuê nữ ta ngồi ngang hàng."

      "La đại thúc!" Triệu Thành kích động kêu lên tiếng: "Lệ Nương là người cứu mạng ta, ta cũng thua thiệt nàng chiếu cố, chẳng lẽ nhường Lệ Nương chịu ủy khuất sao?"

      Tôn Lệ Nương lên tiếng, ở bên cạnh ôm hài tử khóc.

      Triệu mẫu tạm thời cũng nghĩ ra hảo biện pháp, đành phải : "Hôm nay tạm thời kết thúc ở đây , chuyện này để mấy ngày nữa rồi sau, các ngươi trước hảo dàn xếp."

      La Lão Căn : "Ta cũng , chờ giải quyết xong chuyện này ta mới , Triệu gia các ngươi đừng mong bắt nạt khuê nữ ta."

      tại La Lão Căn là hối hận. Lúc trước khuê nữ nháo muốn về nhà, nên cho nàng ở lại nhà. Khuê nữ thân bản lĩnh, lo gả được cho người trong sạch. Bây giờ còn phải chịu nghẹn khuất, nghĩ lại liền thấy day dứt trong lòng.

      Trong lòng Triệu mẫu cảm thấy hổ thẹn, lúc này cũng chỉ có thể thuận theo ý : "Thân gia đương nhiên là muốn trụ tới khi nào đều được."

      Triệu Thành cùng Tôn Lệ Nương nghỉ ngơi ở tây sương phòng, Triệu mẫu dẫn La Lão Căn tới phòng dành cho khách ở, rồi đến tây sương phòng tìm Triệu Thành. Hỏi han mấy năm này sống thế nào.

      Triệu Thành đến ngày đó gặp nạn, mặt mũi tràn đầy cảm khái.

      Nguyên lai lúc trước bọn họ bị triều đình bắt đánh giặc, kết quả đoàn người được an bài đánh lén doanh trại của địch lại cẩn thận trúng mai phục. Lúc ấy người đều chết sạch, rơi vào trong nước, bị nước cuốn trôi xa, khắp người đều có thương tích. May nhờ có gia đình tốt bụng ở biên thành cứu . ở lại đó dưỡng thương rất lâu, mới từ từ hồi phục.

      "Ta muốn đưa tin báo bình an trở về, nhưng vẫn cơ hội. Hơn nữa nhi tử cũng muốn tiếp tục nhập ngũ, nên truyền tin về cho mọi người, đợi sau này mọi chuyện lắng xuống trở về. Sau đó Lệ Nương có thai, đường bất tiện, nên ta lại nán lại đó thêm thời gian. Sau khi nàng sinh Lỗi nhi, thân thể có chút yếu, cũng dám đường xa, mới trì hoãn đến bây giờ."

      Triệu mẫu nghe con mình trải qua vòng sinh tử, đau lòng thôi: "Con của ta a, ngươi chịu khổ rồi."

      Triệu Thành khóc hu hu : "Là nhi tử bất hiếu, những năm này ở bên chăm sóc nương, lúc cha , ta cũng ở đây."

      "Đây đều là mệnh." Triệu mẫu lau nước mắt.

      Triệu Thành lại nhìn Tôn Lệ Nương im lặng ngồi ở bên: "Nương mấy năm này nhờ có Lệ nương, nhi tử muốn ủy khuất nàng. Để nàng làm thiếp, là tuyệt đối thể."

      Sau khi nghe Triệu Thành kể lại phong ba trải qua, Triệu mẫu đối với toàn gia Tôn Lệ Nương cũng là biết ơn vô hạn. Trong lòng mềm nhũn, cũng muốn ủy khuất nàng.

      Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng nhi tử bà, hơn nữa nàng còn sinh tôn tử cho Triệu gia. Để nàng làm thiếp, đúng là có lỗi với nàng.

      Bà thở dài : "Đại nha là người hiền hòa, hiếu thuận hiểu lý lẽ. Chuyện này nên nhắc lại, chờ sau khi đại nha trở lại, hãy cùng nàng hảo hảo chuyện. Chắc chắn nàng có thể thông cảm cho ngươi. Dù sao những năm này ngươi ở đây, nàng vẫn luôn thủ tiết vì ngươi. Bất quá chờ người trở lại, ngươi phải đối xử tốt với nàng, nếu ta tha cho ngươi."

      Triệu Thành nghe Tôn Lệ Nương cần làm thiếp, lập tức mừng rỡ thôi, vội vàng đáp: "Nương yên tâm , ta nhất định đối xử tốt với nàng ấy."

      cười cười trấn an Tôn Lệ Nương, Tôn Lệ Nương cũng miễn cưỡng cong cong môi.

      Bởi vì chuyện này, Triệu mẫu cũng vội đưa tin đến Xuyên Châu thành. Bà lo lắng trong thư ràng, đến lúc đó khiến La Tố bên kia lạnh tâm.

      Lúc La Tố cùng Triệu Từ nhận được chiếu thư cùng đồ ban thưởng Bắc Đô thành gửi đến, là tháng chín.

      Lúc này đúng là thời điểm dân chúng bề bộn nông vụ.

      Cây bông trồng lúc trước cũng được mùa thu hoạch lớn, đây là lần đầu tiên Xuyên Châu thành rầm rộn như vậy. Nên biết, lương thực mọi nhà đều có thể loại, nhưng bông này, từ thời cha ông đến nay, có rất ít người loại thành công. Bằng , bông cũng quý như vậy.

      Lần này cơ hồ mỗi cái thôn xóm đều loại bông. Có vài thôn lo lắng nguy hiểm, còn làm cái tập thể trồng trọt bông. Hôm thu bông ấy, các thôn nhân đều hái bông, sau đó giao cho lý chính, ở trước mặt tất cả thôn nhân cân bông, phân bông.

      La Tố cùng Triệu Từ đến thăm vài thôn xóm, tình huống đều tốt đẹp vô cùng. Số ít thôn loại kia, mặc dù trong lòng hối hận, nhưng cũng có thể đến thôn bên cạnh mua được bông làm áo bông. Ngược lại cần lo lắng năm nay qua mùa đông chịu đông lạnh.

      Ăn no mặc ấm, La Tố phát , trong lúc vô tình nàng hoàn thành cái sứ mạng này.

      Thời điểm hồi phủ, toàn bộ quý phủ đều vui sướng.

      Hai người còn chưa vào nhà, sứ giả Bắc Đô thành tới rồi.

      Triệu Từ vội sai người bầy đặt hương án, nghênh đón thánh chỉ.

      Sau khi nghe xong thánh chỉ, La Tố cùng Triệu Từ liếc nhìn nhau. Triệu Từ bình tĩnh tiếp nhận thánh chỉ, cấp sứ giả bạc uống rượu, rồi sai người đưa sứ giả nghỉ ngơi.

      Đợi dàn xếp ổn thỏa, mới cầm theo thánh chỉ vào trong thư phòng. La Tố cũng vội vàng theo sát phía sau.

      Vào trong thư phòng, La Tố : "Chúng ta phải trở về sao?" Lúc này, La Tố lại sinh ra chút lỡ, lúc trước nàng vẫn luôn chờ mong cùng Triệu Từ danh chính ngôn thuận ở chung chỗ, nhưng tại vừa nghĩ phải rời khỏi nơi đây, trở về Bắc Đô thành, về sau hai người còn có cuộc sống yên tĩnh như vậy nữa. chừng còn phải đối mặt với hồi bão táp phong ba, trong lòng nàng lại muốn tiếp tục lưu lại nơi này.

      Triệu Từ cất kỹ thánh chỉ, quay đầu lại hơi mỉm cười : "Tất nhiên là phải về. Ta , muốn danh chính ngôn thuận thú ngươi, quay về, như thế nào rước ngươi về nhà đây?"

      "Ngươi có lòng tin sao? Nương bên kia cũng dễ đối mặt đâu." Người bên ngoài có thể bỏ qua, nhưng Triệu mẫu là mẹ ruột của Triệu Từ. Này cổ đại, nặng nhất là hiếu đạo, nếu bà bà đồng ý, chuyện này liền khó làm.

      Triệu Từ mím môi nhìn nàng: "Chỉ cần ngươi lùi bước, ta liền có biện pháp khiến nương đáp ứng. Ngươi yên tâm , nương hiểu cho chúng ta."

      "Ngươi ngược lại có lòng tin." La Tố cười liếc cái. Có Triệu Từ an ủi cùng bảo đảm, nỗi thấp thỏm trong lòng nàng cũng giảm chút. Nàng đột nhiên kích động : "Vậy ta phải nhanh chóng về phòng thu dọn đồ đạc, còn phải chuẩn bị lễ vật, đúng rồi, còn phải sai người đến với Từ Oánh tiếng. Ta ở chỗ này, chỉ có bằng hữu là nàng."

      Triệu Từ thấy nàng cao hứng, cũng cười : " vội, mấy thứ đó có thể từ từ chuẩn bị."

      Mặc dù Triệu Từ vội, nhưng La Tố nghĩ đến lúc trở về, tâm trạng lại giống như tên bắn. Trở về liền bảo tiểu Lục thu dọn đồ đạc. Rồi sai tiểu Ngũ xuất phủ mua chút đặc sản trở về làm quà.

      Tiểu ngũ hiểu : " phải bây giờ bên ngoài cũng có thể mua được đặc sản chỗ chúng ta đó sao, thủy lộ, còn mới mẻ đâu."

      La Tố : "Đó sao có thể giống nhau, ta đây là chính tay mang về, còn có ý nghĩa."

      Tiểu ngũ mặc dù hiểu nó có ý nghĩa gì, bất quá việc chủ tử nhà mình phân phó, tự nhiên dám làm theo.

      Nhân lúc còn có thời gian, La Tố nhờ quản gia mang phong thư đến cho Từ Oánh, cho nàng ấy biết nàng phải ly khai Xuyên Châu. Hai ngày này nếu rảnh rỗi, liền hẹn gặp mặt cáo biệt. Từ Oánh bên kia cơ hồ lập tức cho người đưa thư hồi đến, là thân thể bất tiện, thể gặp La Tố.

      La Tố nhận được hồi , trong lòng có chút buồn bã mất mát. Nhớ tới lúc Từ Oánh chưa xuất giá, hai người có đoạn thời gian thân thiết bên nhau. Bây giờ nàng ấy lập gia đình, tránh được xa lạ lẫn nhau.

      Cũng phải thôi, thiên hạ này có bữa tiệc nào là tàn, chỉ cần Từ Oánh sống tốt là tốt rồi.

      Lúc này ở Hoa gia, Từ Oánh nhìn ra bên ngoài viện ngẩn người.

      Nha hoàn Hồng Đào : "Phu nhân, vì sao gặp La đại nhân. Nếu nhờ ngài ấy giúp đỡ với gia vài câu, có lẽ..."

      "Ta còn có mặt mũi nào gặp La tỷ tỷ. La tỷ tỷ dạy bảo ta mấy lần, lần nào ta cũng chỉ cho vào trong tai, để trong tâm, tại bị nhị gia vắng vẻ, cần gì phải khiến La tỷ tỷ xem phiền lòng."

      Từ Oánh ôm bụng, giờ phút này chỗ đó bằng phẳng. Nàng ngờ, trước khi Hồng Hạnh rời , lại hạ độc nàng. Hôm đó bị Hồng Hạnh khí động thân thể, hài tử cứ thế còn.

      Vì chuyện này, nhị gia còn bước chân đến phòng nàng.

      Hồng Đào tức giận : "Giết chết con tiện nhân kia ngược lại tiện nghi ả, ả có bị lóc từng miếng thịt cũng quá đáng."

      "Đừng nhắc lại chuyện này, ta muốn nghe." Thân thể Từ Oánh lay động cái, run rẩy vào trong phòng.

      Thấy Từ Oánh phơi phới sắc xuân biến thành bộ dạng héo mòn như hôm nay, trong lòng Hồng Đào vừa đau lòng vừa lo lắng. Nàng cân nhắc mấy phen, thừa dịp Từ Oánh ngủ trưa, vội vàng chạy đến phủ khâm sai.

      La Tố an bài hạ nhân thu thập quần áo cho mình, nghe bà tử bên ngoài đến báo, liền sai người dẫn Hồng Đào vào trong sân.

      Hồng Đào thấy La Tố liền trực tiếp quỳ xuống đất.

      "Đại nhân, cầu xin ngài giúp phu nhân chúng ta ."

      La Tố nhíu mày: "Ngươi có nhầm lẫn ."

      Hồng Đào lắc đầu, khóc : "Đại nhân, cầu xin ngài giúp phu nhân nô tỳ , nếu , ngài ấy liền xong."

      La Tố nghe vậy, cho rằng Từ Oánh đột ngột xảy ra chuyện, vội vàng : "Phu nhân nhà ngươi làm sao vậy, trước phải là còn hảo hảo sao?"

      "Phu nhân, phu nhân nhà chúng ta tuyệt hảo. Những ngày này đều là chịu đựng."

      Hồng Đào khóc sướt mướt kể lại những chuyện gần đây Từ Oánh trải qua, cho tới bây giờ có ai đến hỏi thăm, trong lòng đại bi. "Đại phu , phu nhân chúng ta là tâm bệnh, chỉ sợ tích tụ tại tâm."

      La Tố ngờ tới, trong khoảng thời gian nàng bận rộn này, Từ Oánh thế nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bị họ Hoa đối xử lạnh nhạt, mất hài tử, nay họ Hoa ngay cả mặt mũi nàng đều muốn nhìn. Đám hạ nhân kia cũng là phủng cao giẫm thấp.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 87:

      Editor: Đô Đô

      "Bởi vì chuyện này nên phu nhân nhà ngươi mới muốn gặp ta?"

      Hồng Đào vừa khóc vừa : "Phu nhân cảm thấy lúc trước nghe lời ngài, giờ gặp phải cảnh ngộ như vậy, còn mặt mũi đến từ biệt đại nhân ngài. Lần này còn là nô tỳ nhìn được, mới vụng trộm chạy tới gặp ngài."

      La Tố ngồi suy nghĩ chút, rồi sai người chuẩn bị giấy bút, viết cho Từ Oánh phong thư. Sau khi viết xong đưa cho Hồng Đào. "Nếu phu nhân nhà ngươi muốn gặp ta, vậy ta cũng gặp nàng. Bây giờ người có thể cứu nàng, chỉ có chính nàng mà thôi. Dù sao, đây cũng là việc nhà của Hoa gia, ta thể nhúng tay vào. Cũng là việc riêng của phu nhân nhà các ngươi, người khác tiện tham gia. Ngươi chỉ cần giao bức thư này cho nàng. Nếu nàng nghĩ thông, liền có thể đứng lên, nếu thông, vậy , cứ để nàng tiếp tục làm Hoa phu nhân ."

      Nàng đối với chuyện Từ Oánh gặp phải hết sức tiếc hận, nhưng cũng biết, lúc này thể xúc động.

      Dù sao Từ Oánh cũng thành thân rồi. Nàng ấy tới gặp nàng, nhất định là có suy tính riêng của mình. Nàng cần gì phải chạy tới trước mặt Từ Oánh.

      bằng để nàng ấy tự mình nghĩ thông suốt, chính mình bước ra khỏi cổng lớn này.

      thế gian này, còn có vô vàn nữ tử gặp phải tình cảnh gian nan hơn nàng ấy, phải đều sống sót tốt sao. Muốn sống hảo, người có thể dựa vào chỉ có chính mình mà thôi.

      Hồng Đào trở lại Hoa gia, Từ Oánh tỉnh ngủ, ngồi ở trước bàn trang điểm buồn bực vui.

      Hồng Đào qua chải tóc cho nàng. Từ Oánh : "Ngươi vừa mới nơi nào, như thế nào tỉnh lại thấy ngươi?"

      Hồng Đào nghe vậy, vội vàng quỳ xuống đất: "Phu nhân, nô tỳ vừa mới xuất phủ tìm La đại nhân."

      Nghe Hồng Đào trả lời, Từ Oánh sững sờ: "Sao ngươi lại tìm La tỷ tỷ, ai cho ngươi lá gan đó."

      "Phu nhân, nô tỳ nhìn được. Nô tỳ thể để người khác khi dễ ngài như vậy a. Cho nên lúc này mới nghĩ tới cầu La đại nhân giúp đỡ ngài vượt qua cửa ải khó khăn này. Nếu La đại nhân nguyện ý giúp ngài với nhị gia chút, chắc chắn nhị gia giận ngài nữa."

      "Chuyện này, La tỷ tỷ sao có thể giúp đỡ nổi." cho cùng, đây cũng là chuyện trong nhà nàng. Là do nàng có bản lĩnh, đâu thể lôi kéo La tỷ tỷ vào chuyện này.

      Hồng Đào vội vàng từ trong tay áo móc ra phong thư La Tố đưa cho nàng.

      "Đại nhân , ngài xem xong thư này, nếu có thể thông suốt. Ba ngày sau lúc đại nhân trở về Bắc Đô thành, liền theo ngài ấy . Còn nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng, lưu lại đây bên trong tòa trạch viện này cùng nhị gia hảo sống qua ngày. La đại nhân còn , ngày là nhân chính mình qua, nghĩ như thế nào qua, liền ấn chính mình tâm ý qua, đừng ủy khuất chính mình. Người khác đau lòng mình, mình phải đau lòng mình. Chuyện đứa vốn phải do ngài muốn, nhị gia oán ngài như vậy, nếu ngài nguyện ý chịu đựng liền chịu, còn muốn chịu, liền hảo hảo đứng lên."

      Nghe La Tố lời này, Từ Oánh che miệng khóc lên, vội vội vàng vàng mở bức thư ra.

      "Từ muội muội, mặc kệ khi nào, ngươi chỉ cần nhớ , ngươi là con của Xuyên Châu Từ gia, là ái nữ của hội trưởng Tây Nam thương hội. Dù có chán nản, cũng được để người khác bắt nạt ngươi phân. Ngươi từng nữ tử phải có kiến thức, mới có thể gây dựng thời thế. giờ ngươi tự nhìn lại bản thân mình xem, như thế nào luẩn quẩn trong lòng.

      Ngươi có thân phận, tài phú như vậy, nếu muốn làm phen nghiệp, thành tựu nhất định thua kém ta.

      Chỉ sợ ngươi chưa từng có quyết tâm này, tự vây khốn mình trong tấc vuông đất, mấy năm sau, chỉ còn lại dung nhan héo mòn ai oán.

      Ngươi nghĩ lại thử xem, cuộc đời này người ngươi nhất là người nào, ngươi ủy khuất chính mình như vậy, lại là vì người nào?

      Nếu ngươi nghĩ ra, cứ coi như ta chưa từng viết qua phong thư này. Nếu nghĩ thông, ba ngày sau, liền theo ta cùng đến Bắc Đô Thành. Sau này ngươi có kiến thức rộng lớn, tự nhiên biết, chuyện hôm nay, chỉ là chuyện . đủ để thương tâm."

      "La tỷ tỷ." Từ Oánh lấy khăn bịt miệng khóc đến chảy nước mắt.

      Hồng Đào vội vàng ở bên an ủi.

      La Tố thấy Hồng Đào rồi, liền có chút nhớ thương Từ Oánh.

      thực tế, nàng cũng biết mình làm vậy là đúng hay sai. Lấy cái thời đại này mà , ý nghĩ cùng cách làm của nàng có chút độc, hợp thế tục. Dù sao mọi người ở đây đều cho rằng, nữ tử nên ở trong nội trạch hầu hạ nam nhân, bị ủy khuất cũng phải cam chịu. Mà nàng lại khích lệ Từ Oánh theo nàng ra bên ngoài kiến tạo nghiệp, sống qua ngày giống như nam nhân.

      Bất quá có lẽ Từ Oánh nghe lời nàng cũng chừng.

      Trong lòng La Tố có chút rối rắm, trong lúc nhất thời cũng biết Từ Oánh có nên nghe nàng, hay nên nghe nàng.

      La Tố cùng Triệu Từ sống ở Xuyên Châu thời gian dài như vậy, đồ đạc muốn mang theo cũng ít. Này vài ngày thu thập xuống, La Tố có hơi mệt nhọc. Triệu Từ bên này cũng dễ dàng. Công tác giao tiếp đứng lên, cũng là các loại phiền toái.

      Cũng may Triệu Từ là người làm việc rành mạch cẩn thận, tất cả vụ lớn bé của Xuyên Châu đều ghi chép vào sổ sách, thời điểm giao đãi chỉ cần giao sổ ghi chép ra, đợi Trần Kỳ cùng những quan viên Xuyên Châu khác tiếp nhận là được.

      Trần Kỳ theo Triệu Từ tuần tra trong thành ngoài thành Xuyên Châu vòng, trong lòng rất là cảm khái.

      Mặc dù Trần Kỳ chưa từng tới Xuyên Châu. Nhưng mảnh đất Tây Nam này từng cỡ nào bị triều đình ghét bỏ, rất ràng. Địa phương nghèo nàn cằn cỗi hẻo lánh này, giờ thế nhưng mảnh tươi tốt phồn thịnh. Mà thời gian chuyển biến mới có hơn năm mà thôi. Như vậy thoát thai hoán cốt, khiến cho Trần Kỳ trầm trồ thán phục.

      nhìn nam tử bên cạnh còn trẻ hơn hai tuổi, trong lòng càng thêm dám khinh thị.

      Cũng khó trách bệ hạ dẫu biết Triệu Từ thuộc phe Tề vương, vẫn trọng dụng như vậy. Tài năng bậc này có ai lại dễ dàng bỏ qua.

      Trở lại phủ khâm sai, Trần Kỳ vui vẻ ôm quyền : "Triệu đại nhân, Trần mỗ vô cùng bội phục ngài. Đại Chu có thể có tuấn kiệt như Trần đại nhân đây, quả là phúc của muôn dân."

      Triệu Từ đáp lễ: "Trần đại nhân khen trật rồi. Triệu mỗ có hôm nay, hoàn toàn là công lao của Triệu mỗ, mà là toàn bộ Xuyên Châu cùng chung lòng. Sau này Trần đại nhân biết, dân chúng Xuyên Châu, dân phong thuần phác, người người cần cù. Xuyên Châu sau này nhất định càng thêm phồn thịnh trù phú."

      "Mượn cát ngôn của Triệu đại nhân. Sau này Triệu đại nhân có cơ hội đến nơi đây, hy vọng đến lúc đó Trần mỗ khiến cho Triệu đại nhân thất vọng."
      Triệu Từ cười chắp tay.

      Hai khâm sai trẻ tuổi mơ hồ mang theo vài phần hiểu nhau cần , nhưng lại thầm so tài hơn thua.

      Ba ngày sau, tất cả vụ chuẩn bị thỏa đáng. Triệu Từ giản lược tất cả, rất nhiều đồ đều để lại cho Trần Kỳ. Chỉ mang theo chút vật dụng cần thiết cùng đồ đạc bình thường quen dùng.

      Trong khi đó đồ đạc của La Tố chất đầy mấy chiếc xe ngựa.

      Đến lúc hai người dẫn tùy tùng ra cửa, đều sững sờ đứng ở cửa lớn.

      Chỉ thấy chỗ trống trước cửa, đường phố, kéo dài đến đại Tây Môn xa xa, chật ních toàn người là người. Có quan viên mặc quan phục, có nha dịch, có thương nhân mặc lăng la tơ lụa, có dân chúng bần cùng khốn khổ mặc vải thô xiêm y. Tất cả đều quỳ mặt đất, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

      Thấy La Tố cùng Triệu Từ ra, đoàn người bắt đầu kích động nước mắt nước mũi tung bay.

      "Đại nhân, các ngươi chớ a. Xuyên Châu rất cần các ngươi."

      "Hai vị đại nhân là Bồ Tát sống, chúng ta đều bỏ được các ngươi a."

      "La đại nhân, Triệu đại nhân, các ngươi ở lại Xuyên Châu ."

      "Ở lại , đại nhân, ở lại ..."

      Mỗi người câu níu kéo ầm ĩ thành mảnh. Mặc dù La Tố nghe mấy, nhưng nhìn biểu cảm đầy kích động mặt bọn họ, cũng biết ý của bọn họ.

      Hai người trầm mặc hồi, Triệu Từ đưa tay ngăn cản bọn họ, cố gắng dùng từ ngữ tất cả mọi người đều nghe hiểu được : "Tất cả dân chúng Xuyên Châu, xin mau mau đứng lên. Các ngươi đều là những người cần cù chất phác, tại Xuyên Châu có ngày hôm nay, đều là công lao tận tụy làm việc của các ngươi. Sau này các ngươi chỉ cần càng thêm phấn chấn, đợi thời gian, ngày nhất định càng thêm hảo. Hôm nay chúng ta phụng hoàng mệnh, trở về đế đô, muốn thấy mọi người buồn."

      Triệu Từ vừa mở miệng, những người này càng thêm kích động khóc to.

      Triệu Từ bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn La Tố cùng về phía trước, dọc theo đường , Triệu Từ đều cùng đoàn người đáp lễ.

      Dân chúng đến cùng cũng là đến để đưa tiễn, chứ phải đến gây chuyện. Thấy Triệu Từ lên xe ngựa, cũng có hành vi quá khích, còn là lau nước mắt, theo phía sau xe ngựa.

      Khi xe ngựa chuyển bánh. Dân chúng vừa rồi còn quỳ thành đoàn đều đứng lên, chạy theo xe.

      Dọc theo đường đều có người đến đưa tiễn, tặng chút đặc sản trong nhà.

      La Tố còn nhận được rổ cam quýt, còn chưa dài thục. Là lý chính Lâm Gia Câu đưa tới.

      "Đây là đồ La đại nhân mang theo chúng ta loại, cứ nghĩ rằng La đại nhân có thể cùng chúng ta ăn chúng, lại nghĩ cam còn chưa kịp chín, La đại nhân muốn . rổ này là của nhà Lý Lâm dài tốt nhất, được người trong thôn chúng ta tỉ mỉ chọn ra. Chỉ mong đại nhân là người đầu tiên được ăn."

      La Tố ở trước mặt lý chính bóc quả quýt, nhét vào trong miệng, lại biết là chua, nàng nén lệ : " ngọt."

      Lý nghe vậy, cười lộ ra hàm răng thiếu chiếc răng cửa.

      Xe ngựa liên tục ra khỏi cửa thành vài dặm đường, dân chúng mới thôi theo.

      Trong lòng La Tố cảm khái vạn phần dựa vào vách xe phía sau lưng. tại nàng rất muốn cùng Triệu Từ trò chuyện phát tiết cảm xúc trong lòng cái. Nhưng lúc này hai người vẫn chưa thể ngồi chung trong cái xe ngựa.

      Ngược lại tiểu Lục so với nàng còn bằng, ở bên cạnh lau nước mắt đâu.


      "Đại nhân, ngài thực quá giỏi. Nữ tử khắp thiên hạ này, nào có được người người kính như ngài đâu." Tiểu Lục biết, lời này tuy là đại bất kính, nhưng các quý phi nương nương trong cung, so ra đều kém chủ tử nàng hết.

      nữ tử, dùng chính khả năng của mình đạt được mọi người công nhận, đó là có thể cùng nam nhân kề vai sát cánh.

      La Tố : "Lời này ra ở trước mặt ta cũng sao, nhưng đừng khắp nơi loạn truyền."

      Tiểu Lục vội vàng : "Phu nhân cứ yên tâm , ta đâu có phải là ngốc nương."

      "Cũng có kém bao nhiêu."

      "Phu nhân liền bắt nạt ta." Vẻ mặt tiểu Lục ủy khuất.

      La Tố cười cười, muốn chuyện, nghe mã phu : "Phu nhân, phía trước có xe ngựa Hoa gia phu nhân chắn đường, muốn cùng chúng ta đến Bắc Đô thành. Đại nhân bảo tiểu nhân hỏi ý tứ của phu nhân."

      La Tố nghe vậy, trong lòng vừa động, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài. Đúng lúc Từ Oánh cũng vén rèm lên nhìn lại.

      Lúc này nàng cười vân đạm phong khinh, hoàn toàn có bộ dáng tuyệt vọng như trước.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 88:

      Editor: Đô Đô

      Từ Oánh chuyển sang ngồi chung xe ngựa với La Tố.

      Hai người ngồi đối mặt nhau, nhìn bộ dáng Từ Oánh như vậy, La Tố hết sức vui mừng: "Ngươi tới Bắc Đô thành, có tính toán gì ?"

      "Ta chưa từng ra khỏi Xuyên Châu, đây cũng là lần đầu tiên đến địa phương xa như Bắc Đô thành. Lần này , định mua tạm tòa nhà, giúp đỡ phụ thân cai quản thôn trang bên đó."

      "Còn Hoa gia?" La Tố hỏi, lần này Từ Oánh rời khỏi đây, đến cùng là xử lý những chuyện kia như thế nào.

      Từ Oánh cười : "Ta cùng tiếng, có đáp ứng, cũng có cự tuyệt. Ngày kế ta nhường Hồng Đào giúp đỡ thu dọn đồ đạc, quản gia thấy, hẳn là bẩm báo cho biết. Buổi chiều cũng thấy đến ngăn cản."

      Nghe vậy, La Tố chấp nhận nổi cách làm người của Hoa nhị gia. Là nam nhân, nếu như lúc trước thích, cũng đừng cưới. tại lấy về nhà rồi, lại bắt đầu oán giận.

      Đây cũng là bởi vì cổ đại, nam nhân có thể chồng nhiều vợ, coi trọng vợ cả, sau này còn có thể tìm tiểu thiếp xinh đẹp như hoa. Nếu ở thời đại chồng vợ của nàng, làm gì có người trượng phu nào đối xử lạnh nhạt với tức phụ của mình như vậy. Đương nhiên, ngoại trừ những thứ người gọi là cặn bã.

      Từ Oánh thở dài: "La tỷ tỷ, ta nghĩ thông. Kỳ ta biết , trong lòng nhị gia có người khác. Có khi ở cùng chỗ với ta, mặt mặc dù cười, nhưng trong mắt lại cười. Có đôi khi còn ngồi ngẩn người, tựa hồ suy nghĩ điều gì. Trong lòng cũng khổ."
      La Tố vừa nghe, lộp bộp cái: "Đây phải là chuyện trong lòng có người hay a, chẳng qua là lòng dạ hẹp hòi mà thôi. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Cùng ta Bắc Đô thành trụ hồi, buông lỏng tâm tình, sống cuộc sống mà ngươi mong muốn. Về sau họ Hoa chắc chắn tới đón ngươi."

      " có tới hay , cũng còn quan trọng nữa. Tỷ tỷ đúng, những nữ tử số khổ kia còn phải lòng mưu sinh, ta giờ trong tay có bạc, sau lưng có Từ gia che chở, ta nên sống tự do tự tại, sống cuộc sống có tư vị."

      Nghe được nàng ấy ra những lời này, La Tố biết, Từ Oánh đây là nghĩ thông rồi.

      Dọc theo đường có Từ Oánh cùng trò chuyện, hành trình dài dằng dặc cũng có khổ sở như nàng nghĩ.

      Triệu Từ lo lắng La Tố bên này thân thể chịu nổi, cho nên hết sức thả chậm hành trình. Mãi cho sắp đến tháng mười, đoàn người mới về đến Bắc Đô thành.

      Mới tiến vào cửa thành, liền có sứ giả từ trong cung đến truyền thánh chỉ, Chiêu Vũ Đế thương cảm hai người đường vất vả, đặc biệt cho phép hai người ở trong phủ tĩnh dưỡng ba ngày, mới tiến cung yết kiến.

      La Tố nghe vậy, rất muốn ôm hôn Chiêu Vũ Đế cái. So với các nhà tư bản chỉ biết bóc lột sức lao động ở đại mà , vị lão đại ở xã hội phong kiến này, là đủ săn sóc công nhân viên a.

      Xa cách lâu, mặc dù La Tố sống ở Bắc Đô thành thời gian lâu, nhưng vẫn đối với nơi này có loại tưởng niệm.

      Đến khi vào trong thành, hai người tách ra, Từ Oánh cùng với Hồng Đào và loạt bà tử hộ vệ theo nàng ta tới biệt viện của Hoa gia ở đây, nàng thân là Hoa gia phu nhân, xác thực cũng thích hợp theo nàng cùng nhau hồi phủ trụ cùng chỗ.

      La Tố dặn dò nàng ta, ở Bắc Đô Thành có bất cứ chuyện gì, cũng có thể đến tìm nàng. Từ Oánh tràn đầy cảm kích đáp ứng, mới trở về xe ngựa của mình, dẫn người về hướng ngược lại.

      Từ Oánh vừa , La Tố liền giục mã phu nhanh chóng hồi phủ, nàng tưởng niệm hai huynh muội Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm. Còn có bà bà chắc chắn cũng rất vui vẻ.

      Triệu mẫu bên này sớm nhận được tin tức, sai hạ nhân đem bên trong bên ngoài quý phủ quét dọn sạch .

      Nghe gã sai vặt từ cửa thành chạy về, rằng người sắp về đến phủ, Triệu mẫu vui vô cùng, vội vàng dẫn mọi người trong nhà chờ ở cửa đợi tiểu nhi tử cùng đại nhi tức phụ trở về.

      tới cửa, thấy Tôn Lệ Nương ôm hài tử ở, suy nghĩ chút rồi nhường hai người trở về: " tại các ngươi thích hợp ở chỗ này, đợi ta cùng đại nha , cho mấy người các ngươi gặp mặt."

      "Nương, đều là người nhà, đâu cần thiết phải như vậy." Triệu Thành nhìn nổi Tôn Lệ Nương chịu ủy khuất.

      Triệu mẫu : "Đại nha còn biết chuyện này. Nàng ngàn dặm xa xôi trở về, còn có nghỉ ngơi tốt đâu, ngươi nhất thiết muốn lấy dao đâm xuyên tâm nàng sao?"

      Triệu Thành còn lời nào để .

      Triệu mẫu cho người đưa Tôn Lệ Nương , lúc này mới dẫn Triệu Thành, Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm cùng ra cửa đón người.

      Thời điểm La Tố xuống xe, gặp Triệu mẫu cùng hai huynh muội Triệu Mộc Miên ra, nàng cao hứng trực tiếp từ xe ngựa nhảy xuống: "Nương, Mộc Miên, tiểu Lâm, chúng ta trở về ."

      Hai hài tử vô cùng nhớ mong La Tố, bây giờ nhìn thấy người, cao hứng chạy qua ôm chặt eo nàng: "Tẩu tử, ngươi trở về, chúng ta đều rất nhớ ngươi."

      "Ta cũng nhớ các ngươi." Giờ phút này La Tố mới có cảm giác chân thực. Cuối cùng cũng được về nhà a.

      Triệu Từ cũng từ ngựa nhảy xuống, muốn cấp mẫu thân hành lễ, đột nhiên nhìn thấy nam nhân có vóc dáng cao lớn đứng sau lưng mẫu thân, lập tức khựng người lại, đồng tử mở lớn.

      Triệu mẫu cao hứng lôi kéo : "Từ nhi a, ngươi xem chút, đại ca ngươi trở về. chết, trở về."

      La Tố cũng nghe thấy tiếng, nhìn nam tử xa lạ đứng phía sau Triệu mẫu, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe Triệu Mộc Miên : "Đại tẩu, đại ca trở về rồi."

      La Tố lập tức ngây ra như phỗng.

      ***

      Mãi cho đến khi vào trong nhà, La Tố vẫn chưa thể tiếp thu được chuyển biến lớn như vậy. Nàng quan sát Triệu Thành, thân hình cao cao tráng tráng, cùng những gì nghe phù hợp, thoạt nhìn là nam nhân hết sức có thể tin cậy.

      Triệu Thành cũng quan sát nàng. Nữ nhân trước mắt cùng Lệ Nương hoàn toàn bất đồng. Muốn cụ thể bất đồng ở đâu, cũng hình dung được, chỉ cảm thấy rất chói mắt, chói mắt đến mức khiến có vài phần dám nhìn thẳng.

      Nữ nhân có thể làm quan, quả nhiên là hề tầm thường.

      Mà nữ nhân như vậy, thế nhưng là thê tử của , nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất chân thực.

      Triệu mẫu thấy Triệu Thành quan sát La Tố, trong lòng thầm mừng rỡ. Bà , đại nha là nữ tử tốt như vậy, có nam nhân nào là thích. Đại nhi tử thấy, thích mới là lạ.

      : "Thành nhi trở về, các ngươi cũng trở lại, tại nhà chúng ta càng ngày càng náo nhiệt. Thành nhi phải hảo hảo đối xử với đại nha. Sau này sớm ngày sinh cho ta thêm cái tôn tử."

      Mắt La Tố nhìn Triệu Từ, chỉ thấy mặt Triệu Từ hoàn toàn có sắc mặt vui mừng, mảnh tái nhợt, ngón tay đều nhanh chóng co lại.

      Trong lòng La Tố đau xót. Nàng biết , nàng cần phải vì Triệu Thành còn sống mà cao hứng. Này dù sao cũng là trượng phu danh nghĩa của nàng, là huynh trưởng Triệu Từ, là huyết mạch Triệu gia. Nhưng là, trong lòng nàng chính là ngăn được đau nhức, chua xót. Những ảo tưởng tốt đẹp trước kia, tựa như còn sót lại chút gì.

      Nàng biết , sau này nàng muốn rời Triệu gia, sống cùng Triệu Từ, cũng là có khả năng.

      Cõi lòng La Tố đau như dao cắt, mặt còn phải gượng cười.

      "Khuê nữ ta trở về, như thế nào đều có người báo cho ta biết tiếng, lão thái bà, ngươi đây ràng là cố ý."

      Ngoài cửa truyền tới thanh La Lão Căn ầm ầm ĩ ĩ.

      La Tố quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy La Lão Căn sải bước vào trong nhà, thấy La Tố, mặt trận kích động: "Khuê nữ a, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi."

      "Cha, sao ngươi lại tới đây?" La Tố giật mình nhìn La Lão Căn.

      "Ta đến, chẳng phải để cho người ta khi dễ nữ nhi ta a. Lão thái bà này, cố ý đem ta giam lỏng, còn định lừa gạt ngươi đâu."

      La Lão Căn mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn Triệu mẫu.

      Triệu mẫu thấy đến, lập tức luống cuống: "Thân gia, ngươi đừng hiểu lầm, ta đây cũng là muốn tìm cơ hội cùng đại nha tốt chuyện."

      "Ngươi chớ phải muốn chờ gạo nấu thành cơm mới ." La Lão Căn trừng mắt nhìn bà. Tuy khuê nữ thành thân cùng Triệu Thành, nhưng tại vẫn còn là cái hoàng hoa khuê nữ đâu. Về sau gả đến nhà người khác, quan tâm ngoại nhân như thế nào, phu quân nàng còn có thể thương nàng chút.

      "Ta có nghĩ như vậy, chỉ là muốn để đại nha nghỉ ngơi tốt, mới bàn lại chuyện này." Triệu mẫu vô cùng bối rối, nghĩ tới người nhà còn chưa kịp hảo hảo hàn huyên, thế mà nháo lên.

      La Tố cùng Triệu Từ đều vô cùng nghi hoặc nhìn hai người.

      Triệu Từ : "Nương, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

      La Tố cũng nhìn La Lão Căn: "Cha, xảy ra chuyện gì vậy, ngươi muốn cái gì với ta?"

      Triệu mẫu biết nên mở miệng như thế nào, La Lão Căn hừ lạnh tiếng, nhìn Triệu Thành: "Ngươi hỏi tên tiểu tử này chút, hơn hai năm qua đâu, làm gì. Ngươi ở nhà dưỡng nương của , chiếu cố đệ muội của , ngược lại hảo, ở bên ngoài lấy vợ sinh con, lúc này còn đem theo người ta về."

      Khuôn mặt Triệu Thành đều nghẹn đỏ.

      Triệu mẫu cũng là mặt mũi tràn đầy vẻ sa sút, chuyện này bất kể thế nào, đều là lão Triệu gia bọn họ có lỗi với đại nha.

      La Tố sững sờ nhìn cha nàng, đây là cho nàng biết, trượng phu danh nghĩa của nàng ở bên ngoài thú tức phụ sinh hài tử, còn mang gia đình đó trở về?

      Lúc này mới chút thời gian, tóe ra nhiều tin tức như vậy. chữ loạn sao có thể hình dung được.

      Triệu Thành thấy bộ dáng lão nương mình xấu hổ vô cùng, đành đứng ra : "Ta biết ngươi gả cho ta, khi đó ta còn chưa có đến nhà các ngươi đón dâu, ta nghĩ rằng mình ở trong nhà, hôn này tự nhiên mất hiệu lực." đột nhiên biến mất, hôn của cùng La Đại Nha cũng là vừa mới định xuống. nghĩ mình có nhà, xem chừng hôn này cũng là thất bại. Hơn nữa về sau lại mất tích lâu như vậy, nương người ta cũng chờ . ngờ tới lúc mang theo Lệ Nương trở lại, người trong thôn đều cùng lẩm bẩm nương tử như thế nào.

      Triệu mẫu đỏ hồng mắt: "Đại nha, đây đều là hiểu lầm. Ta biết đây là lão Triệu gia chúng ta có lỗi với ngươi, ngươi đừng nóng giận, ta chắc chắn nhường ngươi chịu ủy khuất."
      La Tố: "..."

      Lúc này nàng có phải nên trực tiếp đề cập chuyện hòa ly hay . "Nếu như vậy, vậy hôn ta cùng Triệu Thành cứ định như vậy . tại có thê nhi, ta cũng thể làm trễ nải bọn họ."

      "Như vậy sao được?" Triệu mẫu nóng nảy: "Thành nhi trở về, sao có thể bắt ngươi nhường vị trí, ngươi là vào cửa trước a."

      La Tố nhìn Triệu mẫu, kinh ngạc : "Chẳng lẽ nương muốn ta cùng người khác hầu chung chồng?"

      La Lão Căn ở bên cạnh bổ dao : "Bà ta đâu chỉ là muốn ngươi cùng người ta chung cái tướng công, còn muốn cho các ngươi hai đầu đại đâu."

      Triệu Từ nhịn được mở miệng: "Nương, vậy sao?"

      Triệu mẫu cúi đầu : "Lệ Nương cứu tính mạng đại ca ngươi, còn vì sinh đứa con trai, để cho nàng làm thiếp, cũng là vô tình vô nghĩa."

      La Tố hé miệng: "Vậy liền hòa ly ."
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :