1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bần hàn tức phụ - Vọng Giang Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 74:
      Editor: Đô Đô

      Thời điểm La Tố đến Xuyên Châu, sớm có người chờ ở cửa thành, thấy đoàn xe của nàng đến, lập tức mời La Tố lên chiếc xe ngựa to hơn thoải mái hơn.

      Triệu Tiểu Ngũ tự thân đến đón nàng: "Đại nhân có việc bận phải ra ngoài, trước khi phân phó nô tài tới đón phu nhân."

      Nghe thấy Triệu Từ ở trong phủ, trong lòng La Tố thở phào nhõm.

      Bây giờ nàng còn chưa biết nên đối mặt với Triệu Từ thế nào.

      Sau khi về phủ khâm sai, La Tố chỉ kịp đổi thân xiêm y, liền vội vàng đến mảnh đất Triệu Từ cho người kiến tạo trong nội thành.

      Mảnh đất có diện tích lớn, bất quá bên trong cũng có dáng vẻ của ruộng lúa.

      Lúc La Tố tới, bên trong chen lấn đống người.
      Những người kia thấy La Tố đến, nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực. Ngày Lâm Gia Câu thu lúa đó, bọn họ đều thấy mặt triệu đại phu nhân này.

      Người Lâm Gia Câu kia ai cũng , vị triệu đại phu nhân này chính là nông thần nương nương, hoa mầu trong điền lý, chính là nàng mang theo bọn họ loại ra.

      La Tố mặc thân xiêm y vải thô tố sắc, cái trâm cài hay vòng tay cũng mang. Giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ thanh thản tự tại, hoàn toàn có tư thái ngượng ngùng của nữ tử. Ngay từ đầu còn có nhiều người có ý xem thường nàng là nữ tử, đều từ từ quên giới tính của nàng, hoàn toàn coi nàng như đại sư phụ đáng tôn kính.

      La Tố vừa cho mọi người biết nên chú ý những gì khi loại lúa, vừa để cho người của mình làm mẫu dạy cách đào mương ở trong đồng ruộng, cách cấy mạ, mỗi gốc mạ cách nhau bao nhiêu phân.

      Có người làm mẫu, hơn nữa La Tố còn cho người ghi chép lại cẩn thận, những người đến học tập kia hết sức vừa lòng thỏa mãn ra về.

      La Tố lại sai Triệu Tiểu Ngũ truyền lời cho bọn họ, ở lại thành Xuyên Châu thêm vài ngày, để học cách trồng cây nông nghiệp.
      Sau khi Triệu Tiểu Ngũ truyền lời, có vài người lựa chọn lưu lại, có vài người hoàn toàn tin tưởng nên bỏ về.
      Triệu Tiểu Ngũ : "Sao lấy danh nghĩa quan phủ cầu bọn họ làm theo phương pháp của ngài."

      La Tố lắc đầu: "Chuyện khác còn có thể cưỡng bách, chứ loại chuyện trồng trọt này thể. Bình thường có người đốc thúc, nếu bọn tự giác, tự nhiên bỏ mặc, đến lúc đó chỉ hại bọn họ thu được hạt thóc nào, càng thêm oán hận triều đình."

      lại, cũng là lực ảnh hưởng tại của nàng còn chưa đủ, những người kia vẫn thể trăm phần trăm tin tưởng nàng. Đợi nàng làm ra thành tích ở Tây Nam, danh tiếng vang khắp thiên hạ, rồi dạy cho dân chúng phương pháp trồng trọt của nàng cũng chưa muộn, khi đó mới có người chân chính làm theo lời nàng .

      Đối với những người vui ý ở lại, La Tố cũng cưỡng cầu, còn người ở lại, nàng đem tất cả kinh nghiệm gieo trồng của mình ra hết, tuyệt giấu giếm, hận thể khiến bọn họ học được càng nhiều càng tốt.

      Cũng may những người này tuy có văn hóa gì, nhưng ở phương diện làm ruộng đều có mấy chục năm kinh nghiệm, ai nấy nghiêm túc lắng nghe, khi truyền dạy cũng gặp phải khó khăn.

      Trải qua bảy tám ngày dụng tâm chỉ dạy, những người này nắm bắt được tường tận cách thức trồng cây nông nghiệp. Bọn họ hận thể lập tức làm thử phương pháp trồng trọt mới này. Đặc biệt là phân bón La Tố điều chế mẫu, từng người đều trang mấy cái thùng lớn dùng xe bò kéo trở về.

      Chờ những chuyện này hết bận, La Tố mới xem như chân chính thở phào nhõm.

      Bởi vì Triệu Từ ở trong phủ khâm sai, cho nên chút áp lực La Tố cũng có. Nghe Triệu Tiểu Ngũ Triệu Từ đến Thục Châu, phải hai ngày nữa mới có thể trở về, nàng dứt khoát dọn vào phủ khâm sai nghỉ ngơi ngày, rồi mới về Lâm Gia Câu.

      Đợi những cây nông nghiệp khác của Lâm Gia Câu đều có thể thu hoạch với sản lượng lớn, nàng càng thêm thuận lợi truyền dạy phương pháp trồng trọt của mình ở Tây Nam này, cần phải chờ đến năm sau, toàn bộ Tây Nam, cũng thay hình đổi dạng.

      Đến lúc đó công đức viên mãn, nàng viết lại phương pháp trồng trọt này, dâng cho triều đình, sau đó về Triệu gia thôn sống qua ngày.

      Nếu như thể được ở cùng chỗ với người mình thích, nàng tình nguyện cả đời này xuất giá.

      Hôm sau La Tố ở trong phủ nghỉ ngơi, Từ Oánh đột nhiên tìm tới cửa.

      La Tố biết tâm tư của Từ Oánh, vả lại khá lâu rồi bọn họ gặp lại nhau, cũng biết nàng ta cùng Triệu Từ tiến triển đến đâu rồi. Cho nên khi hay tin nàng ta tới cửa, tâm tình có chút phức tạp.

      Sau khi sai tiểu Lục dẫn người vào, nàng ngồi chờ ở trong hoa viên. lát sau, Từ Oánh dẫn theo tiểu nha hoàn đến. Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, mang theo vẻ tươi tắn dịu dàng.

      So với lần từ biệt trước ở Lâm Gia Câu, lần này ràng gầy nhiều. Bất quá khí chất lại tiêu sái hơn, thần sắc trông cũng tốt hơn.

      Trong lòng La Tố căng thẳng, nàng cười : "Chúng ta cũng lâu gặp nhau rồi."

      Từ Oánh nhìn La Tố, tỏ ra hết sức vui vẻ: " sớm muốn đến thăm đại phu nhân, chỉ là đợt trước bị gia phụ cấm túc, vừa mới nghe phu nhân trở về thành Xuyên Châu, nhưng lại bận rộn công chuyện, cho nên tiện tới quấy rầy. Nếu ta sớm tới tìm phu nhân."

      La Tố thấy nàng ta ngay thẳng như vậy, tâm tình cũng thư thái hơn, có đè nén như trước. Thấy Từ Oánh ý cười đầy mặt, nàng cười rồi thở dài hơi, hỏi: "Nhìn dáng vẻ ngươi giờ, là được như nguyện ? Chắc hẳn lâu nữa, chúng ta là người nhà ."

      Từ Oánh thiên tư lệ chất, tính tình còn tốt, ở cùng chỗ với Triệu Từ, chẳng phải là rất đẹp đôi.

      La Tố khổ sở nghĩ, trong nụ cười cũng mang theo vài phần đơn.

      Từ Oánh lại cười : "Mặc dù chưa được như nguyện, nhưng cũng nghĩ thông rồi."

      La Tố nghe vậy, cảm thấy đúng, hỏi: "Ý của ngươi là, ngươi bỏ cuộc?"

      "Ừm. " Từ Oánh cười phất tay cho Hồng Hạnh hạ lui ra. Mắt La Tố nhìn tiểu Lục, cũng cho nàng lui ra theo.

      Chờ hai nha hoàn khỏi, Từ Oánh mới cười : " ra, từ lúc đường từ Lâm Gia Câu trở về, ta nghĩ thông suốt rồi. Âu cũng phải cảm tạ Triệu đại nhân quang minh lỗi lạc, nếu giờ ta vẫn còn hãm sâu trong đó."

      “Nhị đệ ta?"

      La Tố tò mò nhìn nàng ta. Càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

      Từ Oánh thở dài, ánh mắt nhìn ra những bông hoa trong vườn nở rộ, giọng : "Hôm đó trở về, bởi vì đường cần xuống xe ngựa qua sơn đạo. Khi đó ta biết cơ hội như vậy chắc chắn có nữa, cho nên liền nổi lên dũng khí, đem tâm ý của mình thổ lộ với Triệu đại nhân."

      "Ngươi , ngươi bày tỏ tình cảm với ?" La Tố kinh ngạc nhìn Từ Oánh. Nàng ngờ, lá gan của Từ Oánh lớn như vậy, dám làm chuyện vượt quy củ như thế.

      Khuôn mặt Từ Oánh hồng hồng: "Phu nhân ngài đừng cười ta, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn thấy rất thẹn thùng."
      La Tố : "Ta có cười ngươi, ta bội phục ngươi. Có dũng khí hơn người." Ngay cả nàng cũng có lá gan này đâu. đến chuyện này cũng là mặc cảm. "Vậy mọi chuyện sau đó thế nào?"

      Từ Oánh mím môi: "Triệu đại nhân cũng thẳng thừng cự tuyệt ta, mà làm như nghe hiểu ý tứ trong lời của ta, , trong lòng có hình bóng của nữ tử khác rồi, còn , đợi đến khi có năng lực bảo hộ nàng ta đời bình an, hướng nàng ta biểu lộ cõi lòng. Nếu lấy được nàng ta, tình nguyện cả đời cưới."

      La Tố nghe vậy, trái tim đập mạnh cái. Sau đó liền bắt đầu cuồng loạn ngừng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

      Mặc dù nàng dám khẳng định, nhưng lại thể suy nghĩ, người Triệu Từ kia, có lẽ là nàng, rất có thể là nàng... Nhưng mà ngẫm lại, lại cảm thấy mình quá tự luyến.

      Từ Oánh thấy biến hóa của nàng, chỉ lầm lũi cười cười: "Lúc ấy trong lòng của ta rất khó chịu, nhưng về sau nghĩ lại, nam tử ta thích là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, cũng là phúc khí của ta. Cho dù vô duyên, ta cũng hối hận." Nàng ôn nhu nhìn La Tố: "Ta rất hâm mộ nữ tử trong lòng , có thể được người như vậy chung tâm lòng, đúng là người có phúc phận nhất thế gian."

      Trong lòng La Tố chấn động, bắt gặp ánh mắt của Từ Oánh, có chút chột dạ nóng mặt. Lại thấy nàng ta gặp phải chuyện như vậy còn có thể suy nghĩ tích cực như thế, lòng dạ này khiến cho người ta cảm thấy hổ thẹn.

      "Từ Oánh, ngày nào đó ngươi gặp được người phù hợp với ngươi."
      Từ Oánh lại lắc đầu: "Chỉ sợ đợi được." Nàng thở dài tiếng: "Đợt trước ta bị cấm túc, chính là bởi vì cha ta biết chuyện ta thổ lộ tình cảm với Triệu đại nhân. Từ ngày đó ông ấy vẫn luôn cho người trông chừng ta, giờ vẫn còn giận dữ. Có lẽ quá mấy ngày nữa, ta phải thành thân rồi."
      "Nhanh như vậy?" La Tố có chút thể tiếp thu tin tức này. Thấy nữ tốt như Từ Oánh cũng phải trải qua chuyện ép duyên mà thấy hơi chạnh lòng.

      Từ Oánh nhàn nhạt cười: "Tuổi tác của ta cũng , lúc trước là phụ thân đau lòng ta, dung túng ta. giờ ta cũng nên gánh vác chức trách của người nữ nhi. Đợi sau khi thành thân, ta cố gắng giúp đỡ phu quân tương lai xử lý chuyện làm ăn. Sau này thương nghiệp của Tây Nam, nhất định phần của ta."

      Nghe Từ Oánh như vậy, La Tố thấy khâm phục kiên cường của nàng: "Từ Oánh, ngươi có trí tuệ khí độ như vậy, thượng thiên nhất định bạc đãi ngươi."

      Hai người tán gẫu rất lâu, mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi.

      Đợi Từ Oánh rồi, La Tố nhìn theo bóng lưng của nàng, lại nghĩ tới lời ban nãy, trong lòng nhịn được suy đoán người trong lòng Triệu Từ đến cùng là ai. Là nàng, hay phải là nàng.

      Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hai đáp án này đối với nàng mà , đều phải là cái đáp án hài lòng gì.

      Buổi chiều La Tố lăn qua lộn lại ngủ được, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, mới chập chờn vào giấc ngủ.

      Bởi vì biết hôm nay Triệu Từ trở về đây, cho nên nàng dứt khoát cho người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát rời thành Xuyên Châu từ lúc tinh mơ.

      Các lão mụ tử muốn trở lại Lâm gia câu chịu khổ, nhưng thể ngăn cản được vị chủ tử tinh lực tràn đầy, đành phải vội vàng thu dọn đồ đạc.

      Trong lúc mọi người bận rộn, Triệu Tiểu Ngũ vội vội vàng vàng chạy đến, hô to: "Đại nhân bị thương, mời phu nhân qua xem chút." Nha hoàn cùng mụ tử trong sân nghe vậy lập tức luống cuống, vội vàng vào trong nhà bẩm báo cho La Tố.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 75:
      Editor: Đô Đô

      La Tố nghe tin Triệu Từ bị thương, còn tâm tình trở lại Lâm Gia Câu, vội vội vàng vàng chạy theo Triệu Tiểu Ngũ đến phòng Triệu Từ.

      đường Triệu Tiểu Ngũ lắp ba lắp bắp kể lại chuyện xảy ra.

      Nguyên lai hôm nay đường Triệu Từ trở về thành, biết tại sao lại ngã xuống ngựa, may mà rơi vào trong ruộng lúa, tuy thương thế nặng. Nhưng cánh tay bị thương, giờ đại phu thăm bệnh.

      "Đại nhân còn sợ ngài lo lắng, cho ta cho phu nhân biết." Triệu Tiểu Ngũ giọng . cảm thấy đại nhân quá đáng thương, mình ở Tây Nam này bôn ba mệt nhọc vì dân chúng, bên cạnh ngay cả người chăm sóc cũng có. Tuy có tẩu tử cũng ở chỗ này, nhưng dạo gần đây hai người còn qua lại. Hôm nay thấy đại nhân bị thương đơn ngồi giường, nhịn được chạy tới báo cho phu nhân.

      "Phu nhân, những ngày này đại nhân rất vất vả, xin phu nhân quan tâm đại nhân chúng ta nhiều hơn chút ." giọng cầu xin.

      La Tố thở dài tiếng, thời điểm lần trước nàng gặp Triệu Từ, trông đúng là gầy rất nhiều, còn đen hơn nữa.

      Đến trong viện tử thời điểm, đại phu chính từ trong nhà ra, thấy La Tố , lập tức tránh .

      La Tố vốn muốn qua hỏi thăm thương thế của Triệu Từ chút, thấy dáng vẻ đại phu né tránh như vậy, chỉ có thể cho Triệu Tiểu Ngũ chạy theo hỏi, còn mình vào trong phòng xem Triệu Từ.

      Triệu Từ bôi thuốc xong, xỏ áo ngoài vào, ra bàn rót chén trà uống cho đỡ khát. Khi La Tố vào cửa thấy động tác của , vội vàng chạy đến giật lấy ấm trà: "Mau bỏ xuống, để ta làm cho."

      Triệu Từ tiếp nhận chén trà, lẳng lặng nhìn nàng cái, mới bưng chén lên uống ngụm. Sau khi đặt chén trà xuống, xoay người đưa lưng về phía La Tố: "Đại tẩu muốn gặp ta, hôm nay còn đến đây làm gì?"

      La Tố vừa nghe, trong lòng rơi lộp bộp cái. Nàng sớm nên nghĩ đến, Triệu Từ thông minh như vậy, tất nhiên nhìn ra được nàng tránh né .

      Trong lúc nhất thời có chút chột dạ.

      "Nhị đệ, ta chỉ là muốn tránh tị hiềm mà thôi. Thân phận của chúng ta, thường xuyên gặp mặt đến cùng cũng hợp lễ."

      "Vậy sao lúc trước đại tẩu nghĩ tới chuyện tránh tị hiềm? Ngày đó ta mang bệnh, đại tẩu tự mình uy thuốc, xoa bóp tay chân. Khi đó cũng chưa từng tránh tị hiềm."

      "Đó là vạn bất đắc dĩ." La Tố giọng . Khi đó trong tiềm thức của nàng còn tồn tại quan niệm của thế giới kia, Triệu Từ lại bệnh, làm sao nàng chú ý được nhiều như vậy.

      Triệu Từ cười khẽ, trong tiếng cười chứa đựng thất lạc: "Cho nên giờ đại tẩu có vạn bất đắc dĩ, liền trực tiếp tránh né, muốn gặp mặt ta? Đại tẩu như vậy, quả là tránh hiềm nghi, hay là cảm thấy khuôn mặt của ta đáng ghét."

      "Nhị đệ..."

      "Ta phải là nhị đệ ngươi, ngươi cũng phải là đại tẩu ta. Ngươi ràng phải là La Đại Nha, ngươi là La Tố, là người từ thế giới khác đến, phải sao?"

      Triệu Từ kích động quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt nàng.

      Trước kia, vẫn luôn cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, vì sao lại cho nữ tử này là trưởng tẩu của . Nàng ràng phải, nhưng lại chiếm cứ thân thể của trưởng tẩu , mang thân phận ấy. Có đôi khi nghĩ, nếu nàng phải là trưởng tẩu của , ngay cả cơ hội quen biết hai người bọn họ cũng có.

      Về sau nghĩ thông, là trưởng tẩu như thế nào. Nàng chỉ là La Tố, hồn phách từ cái thế giới khác xuyên đến đây.

      La Tố chưa từng thấy Triệu Từ kích động như vậy, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn chằm chằm vào , miệng đóng đóng mở mở, vẫn biết nên cái gì. Mặc dù Triệu Từ chưa từng gì, nhưng từ sâu trong ánh mắt của La Tố có thể nhìn ra được loại tình cảm sâu sắc. Nữ tử mà Từ Oánh nhắc đến, quả là nàng.

      Nàng cụp lông mi xuống nhìn ra chỗ khác: "Vì sao ngươi chấp nhận Từ Oánh. Nàng là nữ tử tốt."
      Triệu Từ lộ vẻ sầu thảm cười tiếng: " phải là người trong lòng ta, dù là Cửu thiên huyền nữ, có quan hệ gì với ta."

      "Nhưng người trong lòng ngươi, cả đời này đều được thế nhân công nhận." La Tố cũng muốn nghĩ đến vấn đề này, nhưng hết lần này tới lần khác vấn đề này lại là trở ngại chông gai giữa hai người.

      Cho tới bây giờ nàng hề cho rằng mình là nhân sĩ xuyên việt, có thể bất chấp tất cả quy tắc của xã hội phong kiến này. Nàng chỉ có lợi thế duy nhất là biết được vài thứ mà người khác biết, những thứ khác, nàng thậm chí còn bằng người ở nơi này, đến ngay cả thân thể này, đều phải là của chính nàng. Nàng nào dám đối kháng với những quy củ đó.

      "Vậy hãy để cho bọn họ công nhận." Triệu Từ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm tình: "Ta lòng vì dân, chẳng lẽ ngay cả thú người mình thích cũng được sao?"

      "La Tố, ngươi... Ngươi có nguyện cùng ta?"

      Trong lòng La Tố chấn động, ngẩng đầu nhìn , trong mắt từ từ có chút chua xót, có chút ẩm ướt: "Người trong thiên hạ tha cho ta."

      Nàng có nội tâm cường đại như vậy, nếu bị người thân bên cạnh, hương thân phụ lão phỉ nhổ, dù được cùng chỗ với Triệu Từ, trong lòng nàng cũng vui vẻ. Nàng chỉ là người bình thường, cũng có nỗi sợ hãi.

      Triệu Từ khẽ cong môi: " tha cho ngươi. Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng. Khi ta cai trị Tây Nam tốt, vì dân chúng mưu cầu hạnh phúc, ngươi cũng vì dân chúng thiên hạ lập đại công, ai còn có thể ngăn cản chúng ta? La Tố, ta thề, khi chưa đến ngày đó, ta nhất định vượt qua lôi trì bước. Nếu có ngày đó, ta nhất định cả đời cưới. Chỉ hy vọng sau này ngươi cần cố sức trốn tránh ta, có được ?"

      La Tố nhìn , nhìn gương mặt thon gầy, đôi mắt đen như mực, trong đôi mắt ấy mang theo mong đợi cùng tình cảm nóng rực. Nàng nghĩ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, bỏ qua người trước mặt này, kiếp này tìm được người hiểu nàng như vậy, cũng có nam tử nào có thể khiến lòng nàng rung động nữa.

      Nàng chậm rãi gật đầu: "Hảo, ta đáp ứng ngươi."

      "Tố Tố." Triệu Từ kích động gọi tiếng, nâng tay lên muốn chạm vào bả vai nàng, nửa đường lại dừng lại. Mặc dù được đụng chạm, nhưng trong mắt của lại chứa đầy thỏa mãn cùng ấm áp, giống như gió xuân phất qua mặt nàng. La Tố ngây ngốc ngắm nhìn, cảm thấy trong trái tim mình chứa hạt mầm, từ từ đội đất nhô lên.

      Hai người cởi bỏ khúc mắc trong lòng, ra hết tâm , cuối cùng thản nhiên mà vượt qua. Bầu khí lúng túng mà đè nén lúc trước giờ được thay thế bởi ấm áp pha chút ngọt ngào.

      La Tố chưa vội, nàng ở lại phủ khâm sai thêm vài ngày, trông chừng Triệu Từ, để mang theo vết thương ra cửa làm việc.

      Triệu Từ khá vui vẻ với quãng thời gian chung đụng này. Mặc dù cảm thấy hình thức chung sống giữa hai người bọn họ vẫn có gì khác trước đây, nhưng từ khi hai người biết tâm ý của nhau, đều có cùng mục tiêu. Cho dù lời nào, cái ánh mắt, cũng có thể nhìn ra tình ý trong mắt đối phương.

      "Ta có cảm giác gần đây phu nhân rất lạ, lúc nào cũng ngồi cười trộm. Phu nhân, ngài gặp chuyện tốt, cũng cho tiểu Lục biết. Còn có Triệu đại nhân cũng vô cùng kì kì quái quái, phải ngài ấy bị thương sao, nhìn thế nào cũng thấy tâm trạng tốt hơn cả lúc bị thương. Nô tì nghe người trong phòng bếp , gần đây bữa nào ngài ấy cũng có thể ăn thêm bát cơm."

      Tiểu Lục vừa chải tóc cho La Tố, vừa luôn miệng .

      La Tố cười tiếng, đáp lại, chỉ là vành tai càng lúc càng đỏ rực lên.

      Kiếp trước nàng lòng vì chuyện học hành, chưa từng đương qua, cho tới bây giờ mới biết, hóa ra tư vị đương tốt như vậy. Mỗi ngày đều nghĩ đến người nọ, dù cho gặp mặt nhau, trong lòng vẫn ngọt ngào như uống mật ong, vô cùng vui vẻ.

      Tiểu Lục vấn xong tóc mây, muốn cài cây mộc trâm vào, nghe La Tố gấp: "Dùng cây trâm khác ."

      rồi nàng cúi đầu tìm kiếm trong hộp trang sức của mình, phát đồ trang sức vòng tay bên trong ít đến thảm thương. Cũng phải là có tiền, chỉ là bình thường nàng đều ra ruộng làm việc, hơn nữa cũng hay gặp gỡ người khác, cho nên hay chú ý tới cách ăn mặc của mình, tự nhiên cũng mua những đồ vật này.

      Nàng chọn tới chọn lui hồi rồi lấy ra cây trâm hình hoa ngọc lan.

      Tiểu Lục nhận lấy cài lên búi tóc cho nàng, nhìn người trong gương đồng, cười : "Phu nhân ngài xinh đẹp, nô tì biết mà, phu nhân cài cái gì trông cũng hợp hết, ngài nên chú ý tới cách ăn mặc của mình như này mới phải."

      Thấy tâm trạng La Tố tốt, nàng tiếp: "Phu nhân, bằng chúng ta xuất phủ mua chút đồ trang sức . Phu nhân tú sắc khả san như vậy, cũng quá lãng phí khuôn mặt này rồi."

      La Tố lại lắc đầu: " tại chưa thể."

      tại nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đâu, nếu cứ mải miết đắm chìm trong chuyện tình cảm, rất dễ làm hỏng việc.

      có đồ trang sức, nhưng phấn son nước bột tiểu Lục có đầy đủ, nàng tỉ mỉ thoa cho La Tố.

      Tiểu Lục từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên kỹ thuật trang điểm tự nhiên là khỏi chê. Tùy tiện thoa vài đường, dung nhan La Tố liền trở nên quyến rũ xinh đẹp hơn.

      Nàng tự kỷ soi gương lát, rồi sai tiểu Lục múc nước tẩy sạch cho mình, trong gương lúc này chỉ còn lại khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết.

      "Phu nhân, rất dễ nhìn a." Tiểu Lục tiếc nuối nhìn nàng.

      "Về sau còn có cơ hội."

      *
      Trong khi tâm tư của La Tố cùng Triệu Từ đều phơi phới như gió xuân, bên phía Bắc Đô thành lại ở nhao nhao ầm ĩ.

      Sau khi Lâm Gia Câu thu hoạch vụ thu, Triệu Từ lập tức cho người ra roi thúc ngựa đem bản ghi chép sản lượng thu hoạch, cùng với hạt thóc mới ra đến Bắc Đô thành trình lên Chiêu Vũ Đế.

      Thân thể Chiêu Vũ Đế vốn khó chịu, thấy tin tức tốt đến từ Tây Nam, lúc này cao hứng sắc mặt hồng hào, thanh cũng vô cùng vang dội.

      Lúc trước để La Tố thử lần, trong lòng cũng ôm bao nhiêu hy vọng, chỉ là muốn buông tha cho bất cứ cơ hội nào mà thôi. ngờ kia phụ nhân trông hết sức bình thường kia, lại làm được chuyện khó nhằn này.

      Mặc dù Tây Nam còn chưa mở rộng phạm vi trồng trọt theo phương pháp của nàng ta, nhưng giờ Lâm Gia Câu thí loại thành công, chứng tỏ Tây Nam có thể sử dụng phương pháp này. cách khác, nỗi Tây Nam khốn khổ nhiều năm, cuối cùng cũng có thể giải trừ. Tây Nam mảnh đất khỉ ho cò gáy bao đời nay, sắp trở thành đại kho lương của Đại Chu hoàng triều .

      Ba năm rưỡi nữa, có thể thực chí nguyện san bằng Đột Quyết của mình rồi.

      Tâm trạng của Chiêu Vũ Đế vô cùng kích động, buổi triều hôm sau liền tuyên bố cái tin tức tốt này, hơn nữa còn chính thức sắc phong quan tước cho La Tố, kể từ hôm nay nàng chính là nữ quan tư nông đầu tiên của Đại Chu hoàng triều, danh chính ngôn thuận xử lý nông vụ của Tây Nam.

      Tin tức này truyền xuống, triều thần dưới lập tức la hét ầm ĩ thành mảnh.

      "Tại sao có thể có chuyện kỳ khôi như vậy, liệu có phải do Triệu khâm sai kia nhường công lao hay ."

      "Cứ cho là như thế, cũng chỉ là nữ tử mà thôi, ban thưởng chút vàng bạc châu báu là được rồi, nếu ban cho cái danh phận cáo mệnh phu nhân cũng tốt. Đâu thể phong quan chứ."

      "Từ thời tam hoàng ngũ đế tới nay, nào có đạo lý nữ tử làm quan."

      "..."

      lại, cũng đều do người nọ hồ đồ.

      Tâm tình Chiêu Vũ Đế sung sướng, ngờ các thần tử cho mặt mũi như thế, trực tiếp bác bỏ quyết định của . Trong lúc nhất thời lửa giận công tâm, hôn mê bất tỉnh.

      Trong triều lập tức đại loạn.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 76:

      Editor: Đô Đô

      "Chúc mừng vương gia, giờ Triệu La thị kia cũng được lọt vào mắt của bệ hạ, sau này vào triều làm quan, vương gia có thêm trợ thủ đắc lực."

      Bên trong Tề vương phủ, Trương sư gia ý cười đầy mặt chắp tay chúc mừng.

      Các phụ tá khác cũng rối rít gật đầu.

      Đám quan trong triều kia giờ đều la hét ầm ĩ, ngăn cản bệ hạ phong quan, cho rằng ỷ vào thanh to thế lớn, là có thể khiến Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh. Lại quên mất điều, bệ hạ của bọn họ, sát phạt bao nhiêu sinh mạng mới lên được ngôi báu kia. Muốn ép nhượng bộ, nhớ năm đó vua của Đột Quyết mang theo mười vạn đại quân áp sát kinh đô còn ngoan cố chống trả đến cùng, huống chi là những thất phu kia?

      Tề vương cười khẽ gật đầu: "Quả nhiên Triệu Từ phụ kỳ vọng của bản vương."

      Trương sư gia nghe Tề vương nhắc tới Triệu Từ, nhân tiện : “Chỉ là thần nghe tại Triệu khâm sai mở cái thương hội gì đó ở Xuyên Châu, buôn bán rầm rộ, mọi người trong triều bàn tán rất nhiều, cũng biết Hoàng thượng nghĩ sao về chuyện này. Vương gia nghĩ có nên nhắc nhở , làm việc ổn thỏa chút hay ."

      Tề vương lại cười khoát tay: " cần. giờ Đại Chu còn có trăm việc cần lo, phụ hoàng đối với chuyện này vẫn luôn dò xét, Tây Nam vốn là tảng đá cứng, Triệu Từ làm như vậy, cũng ảnh hưởng tới toàn cục. Hơn nữa bổn vương cũng thấy mặt rồng phật ý, chỉ sợ cũng muốn ngắm nhìn. Hừm, chiếu theo bản vương biết, kể từ khi Tây Nam thành lập thương hội, giờ Bắc Đô thành tùy ý có thể thấy được sản vật của Tây Nam, chỉ dân chúng nơi đây được hưởng lợi, mà dân chúng Tây Nam cũng có thể có thêm nguồn thu nhập, có thể thấy được chuyện này mang lại bao nhiêu chỗ tốt. Bản vương cũng muốn nhìn xem, Triệu Từ đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh."

      Các phụ tá thấy thế, cũng biết Triệu khâm sai chính là tâm phúc của Tề vương điện hạ. Nếu sau này điện hạ quả thực leo lên đại bảo, chỉ sợ tiền đồ của thể đo lường.

      Trong hoàng cung, Chiêu Vũ Đế tỉnh táo lại.

      Thái giám tổng quản Ngô Dung đút thuốc cho . "Các vị cung phi nương nương còn ở bên ngoài, chờ bệ hạ triệu kiến đâu."

      "Ai trẫm cũng muốn gặp, ngươi bảo các nàng trở về hết ." Chiêu Vũ Đế vui khoát tay.

      Tâm tư của bọn họ, ràng hơn ai hết, đơn giản đến để làm thuyết khách cho những lão già kia, muốn chịu lui bước mà thôi.

      Nực cười. đường đường là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, sao phải nhượng bộ đám thần tử ngu muội. Quyết định lần này của cũng là vì dân vì nước, những người kia lại lo sợ tổn hại đến lợi ích của bản thân, nguyên đám kết đoàn đến phản .

      Nhớ tới những tiếng ngụy điện hùng hồn kia, Chiêu Vũ Đế giận đến run người: "Khụ khụ khụ."

      "Bệ hạ, nên lấy long thể làm trọng." Ngô Dung lo lắng vỗ lưng giúp thuận khí.

      Chiêu Vũ Đế khoát khoát tay: "Sai người mang chỉ dụ của trẫm đến Tây Nam, phong triệu La thị làm tư nông quan, do chính tay trẫm sắc phong."

      "Còn những đại thần kia?"

      “Bọn họ thích quỳ cứ để cho bọn họ quỳ, nhân tiện để cho bọn họ nhìn thử, thiên hạ này ai mới là chủ tử. Trẫm còn chưa có tắt thở đâu, bọn họ dám tìm chủ tử mới. Nếu trẫm còn có hành động, chỉ sợ bọn họ đều cho rằng trẫm già rồi mờ mắt."

      Ngô Dung vội vàng : "Bệ hạ lúc tráng niên, sau này còn muốn lĩnh quân san bằng Đột Quyết đâu."

      Nghe đến bốn chữ san bằng Đột Quyết, trong nháy mắt mặt Chiêu Vũ Đế nhiễm lên thần thái, sắc mặt bệnh tật tiêu tán rất nhiều: "Tất nhiên có ngày, trẫm san bằng Đột Quyết."

      Sau khi thánh chỉ từ cửa cung ra ngoài, các đại thần quỳ ở cửa cung than thở kêu trời trách đất từ mặt đất đứng lên.

      Chiêu Vũ Đế thèm để ý, trực tiếp cho người đóng cửa cung, bãi triều ba ngày, an dưỡng long thể.

      đám văn thần võ tướng do thái tử và Trình quốc cữu cầm đầu sắc mặt ai cũng khó coi.

      Lần này các đại thần ở triều đình kêu gào lợi hại nhất chính là người phe thái tử, giờ Hoàng thượng hành động quyết liệt khắc thương lượng cũng có, trực tiếp sai người truyền chỉ, có thể thấy được là chút mặt mũi cũng cho thái tử điện hạ.

      Này chiều gió trong triều bắt đầu thay đổi.

      Thời điểm thánh chỉ đến Tây Nam, La Tố thị sát trong ruộng lúa ở Lâm Gia Câu. Lúa mạch mới vừa gieo xuống, chỉ là đào mương cũng thu xếp rất lâu, La Tố mặc dù có xuống ruộng làm việc, nhưng ở bên cạnh chỉ đạo cũng hao tốn ít tâm tư.

      Người Lâm Gia Câu giờ đều đem nàng làm Bồ Tát sống mà cung phụng. Mỗi khi mọi nhà ăn cơm tẻ cùng cá muối, đều muốn nhắc câu, đa tạ La nương tử cấp ta phúc khí. Sau khi La Tố biết được, thiếu chút nữa phun ra ngụm trà trong miệng. Nàng còn biết, khi nào mình được cung phụng như mỗ thần thánh tây phương người ta đâu.

      Có thể thấy được thức ăn ở thời đại này là quan trọng đến nhường nào.

      La Tố mới từ bên trong ruộng lúa trở về, Triệu Tiểu Ngũ dẫn người tìm tới."Đại phu nhân, có người từ Bắc Đô Thành đến, muốn truyền chỉ cho ngài đâu, đại nhân sai nô tài tới đón ngài trở về."

      Thấy vẻ mặt Triệu Tiểu Ngũ hớn hở, La Tố biết đây phải chuyện xấu. Cũng chậm trễ, nhanh chóng dẫn tiểu Lục lên xe ngựa về. đường hỏi Triệu Tiểu Ngũ: "Ngươi có biết là chuyện gì ?"

      Triệu Tiểu Ngũ đánh xe ngựa, cười : "Đại phu nhân chê cười, hạ nhân như nô tài sao biết được chuyện lớn này, chỉ thấy sau khi quan sai cùng đại nhân chuyện phen, sắc mặt đại nhân vô cùng vui vẻ, liền vội vã sai ta tới đón ngài trở về."

      Vậy khẳng định là chuyện tốt.

      Trong lòng La Tố cũng hết sức mong đợi. Cứ cho là phải đợi sau khi toàn bộ Tây Nam đại chuyển biến mới có thể nhận được chỗ tốt, ngờ vị hoàng đế này hào phóng như vậy, mới có khởi đầu tốt, lập tức ban thưởng cho nàng.

      Hảo cảm La Tố dành cho khỏi tăng cao hơn trước.

      Xe ngựa rất nhanh tới phủ khâm sai, quan viên Bắc Đô Thành đến truyền chỉ ngồi ở tiền thính uống trà cùng Triệu Từ, thấy La Tố hồi phủ, Triệu Từ vội vàng ra hiệu cho hạ nhân mang hương án ra.

      "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Triệu phu nhân La thị, có tài trồng trọt an bang, có công giúp dân chúng Tây Nam ăn no mặc ấm. Đặc biệt phong làm tư nông quan, lệnh sau này làm quan thanh liêm, giúp dân chúng khắp ngả an cư lập nghiệp, khâm thử."

      La Tố sớm biết đây là chuyện tốt, nhưng ngờ lại là chuyện tốt như vậy.

      Nàng được phong quan? Hơn nữa còn là quan viên cổ đại!

      Mọi người đều vô cùng vui mừng tung hô vạn tuế.

      Triệu gia đây là cửa ra hai quan a. người thanh niên tài tuấn, người lấy thân phận nữ tử làm quan. Đều tầm thường a.

      "La đại nhân, sau này nên phụ kỳ vọng của bệ hạ a."

      Quan viên truyền chỉ cười vuốt vuốt chòm râu.

      La Tố hồi thần, vội vàng tiếp nhận thánh chỉ: "Nhờ đại nhân thay ta chuyển lời, La thị nhất định tận tâm tận sức, giúp dân chúng Tây Nam sớm trải qua ngày tốt lành."

      "Hảo, ta nhất định thay ngài chuyển lời."

      *
      "Ta được làm quan sao?"

      La Tố nhìn chằm chằm thánh chỉ, còn có chút như lọt vào trong sương mù, thể nào tin nổi, mình làm quan. những thế còn là làm quan ở vương triều phong kiến. Rất có thể là nữ quan duy nhất ở Đại Chu này.

      Nghe , này về sau còn được lưu danh sử sách. Chỉ mới nghĩ thôi, La Tố kích động tới mức run chân.

      Triệu Từ đứng chắp tay ở bên cạnh, nhìn thánh chỉ, mặt cũng là hãnh diện vô hạn.

      "Xem ra bệ hạ kỳ vọng rất nhiều ở ngươi. Ngươi có nắm chắc làm cho Tây Nam như bệ hạ ao ước?"

      giờ La Tố thí loại thành công, bên cạnh có Triệu Từ dốc lòng ủng hộ, bây giờ còn mang thân phận tư nông quan, tự nhiên lòng tin tăng mạnh: "Chỉ cần thương hội vận hành bình thường, những thứ khác tự nhiên là nước lên thuyền lên."

      Triệu Từ cười : "Mấy ngày trước ta bàn bạc với từ hội trưởng, sau này dược liệu của Tây Nam cũng có thể đưa ra bên ngoài tiêu thụ. Tây Nam nhiều vùng núi, chỉ cần thỉnh đầy đủ dược nông, đây cũng là chuyện tốt có lợi cho dân chúng."

      Ánh mắt La Tố sáng lên: "Sao chúng ta tự trồng dược liệu, chỉ cần bảo Từ hội trưởng ra giá cao tìm đại sư phụ biết trồng cây thuốc. Rồi để cho bọn họ tới đây dạy dân chúng trồng dược liệu, giống như trồng cây ăn quả ấy. Ngày sau người trong thiên hạ cũng có thể dùng dược liệu của Tây Nam."

      "Ý kiến hay." Triệu Từ vui mừng: "Nếu quả như thế, sau này Tây Nam nhất định trở thành vùng đất giàu có và đông đúc nhất Đại Chu."

      " chỉ như vậy, ta còn muốn khiến nó trở thành kho lúa của Đại Chu."

      Triệu Từ cười nhìn nàng, trong mắt chứa đựng thâm tình. Mặt La Tố đỏ lên, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

      Triệu Từ từ trong tay áo móc ra cái hộp gấm: "Đây là ta trong lúc vô tình nhìn thấy, biết ngươi có thích ." rồi đặt nó lên bàn.

      La Tố cầm lên mở ra, bên trong là chiếc trâm bạc hình con bươm bướm. Hình thức đơn giản, nhưng chế tác rất tinh xảo. Vừa nhìn liền biết phải là tùy tiện mua, mà là tìm thợ thủ công cẩn thận đặt làm.

      Nếu có thể, nàng rất muốn nhờ Triệu Từ cài nó lên đầu cho nàng.

      Nhưng nàng biết, tại vẫn thể.

      Còn phải đợi đến khi Tây Nam trở thành vùng đất giàu có, trở thành kho lúa của Đại Chu.

      *
      La Tố chỉ ở Xuyên Châu thành ngày, liền trở lại Lâm Gia Câu.

      ngờ trước khi nhận được thiệp mời của Từ gia. Từ Oánh sắp thành thân, hơn nữa người nàng sắp gả còn là người quen cũ - - Hoa Nhị Gia.

      La Tố cầm thiệp mời chạy tìm Triệu Từ: "Từ gia muốn kết thông gia với Hoa gia, ngươi có biết chuyện này ?"

      Triệu Từ từ mặt bàn cầm lên cái thiệp mời màu đỏ: "Mấy ngày trước ta nhận được tin tức."

      "Sao ngươi sớm a." Mặt mũi La Tố tràn đầy sốt ruột: “Họ Hoa kia phải là người tốt lành gì."

      "Ngươi muốn ngăn cản mối hôn này?"

      Nghe Triệu Từ hỏi như vậy, La Tố lại biết nên trả lời thế nào. Bản thân nàng chán ghét họ Hoa, nhưng có nghĩa là Từ Oánh cũng như vậy. thể phủ nhận, sau lưng họ Hoa làm chút chuyện được tốt, nhưng mặt mũi là tốt xem. Gia lớn nghiệp đại, lớn lên cũng là dạng chó hình người, bằng Từ hội trưởng cũng chọn làm nữ tế.

      Bây giờ nghĩ lại, mình nàng ở nơi này sốt ruột cũng vô dụng. Cửa hôn này chính là chuyện riêng của hai nhà bọn họ.

      Trong lòng mặc dù xua đuổi ý nghĩ, La Tố nhưng vẫn là có cách nào xem như biết . Cho nên dứt khoát đến Từ phủ tìm Từ Oánh, thử dò xét ý tứ của nàng.

      Chuyện La Tố trở thành nữ quan tư nông duy nhất của Đại Chu sớm truyền khắp ngóc ngách Xuyên Châu, cho nên thấy La Tố đến cửa, người của Từ phủ cũng dám thất lễ. Từ hội trưởng ở trong nhà, cũng may Từ Oánh ở trong phủ chuẩn bị đồ cưới.

      Nghe tin La Tố đến, mặt nàng vốn còn mang chút tâm lập tức thần thái sáng láng, vội vàng chạy ra nội viện tiếp đón, mới qua cửa , thấy La Tố mặc thân sam y màu tím đến.

      "Phu nhân, đúng, giờ cần phải tôn xưng tiếng đại nhân."

      La Tố thấy vẻ mặt Từ Oánh đậm nét vui vẻ, cũng nhìn ra suy nghĩ của nàng.
      mặt cười : "Giữa chúng ta cần khách khí như vậy, sau này ngươi gọi ta tiếng tỷ tỷ là được rồi."

      "Này làm sao dám, ngài nhưng là nữ quan duy nhất của Đại Chu chúng ta, là hình mẫu của nữ tử khắp thiên hạ đâu." Từ Oánh là tâm bội phục La Tố. Ở người nàng, Từ Oánh nhìn thấy loại vận mệnh khác thuộc về nữ tử.

      "Có cái gì dám, ta được là được, sau này ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ ."

      Các nha hoàn bà tử bên cạnh nghe xong sắc mặt đều vui mừng, được vị La đại nhân này chiếu cố, sau này tiểu thư nhà bọn họ cũng có thể được người ta tôn trọng hơn nhiều.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 77:

      Editor: Đô Đô


      Từ gia chuẩn bị cho ngày đại hỉ, là đại tiểu thư duy nhất của Từ gia, lại còn được gả cho hoàng thương giàu có nổi danh nhất thiên hạ Hoa gia, cho nên lần này Từ lão gia xem như moi hết ruột gan, chuẩn bị cho Từ Oánh mười dặm hồng trang. Chẳng mấy chốc ngay cả trong khuê phòng Từ Oánh đều chất đầy đồ trang sức cùng châu báu.

      La Tố nhìn những cái rương màu đỏ đựng đầy đồ cưới, lại nhìn dáng vẻ giờ của Từ Oánh, trong lòng có chút biết nên mở miệng thế nào.

      Uống hớp trà, La Tố liền bóng gió: "Đột nhiên nhận được thiệp mời của ngươi, ta còn ngây ngẩn cả người, sao lúc trước thấy ngươi lộ ra chút tiếng gió nào."

      Từ Oánh nghe vậy, nụ cười mặt nhạt : "Chuyện này đều do phụ thân ta tay xếp đặt, bình thường ta cũng có chú ý."

      La Tố nghe vậy, biết trong lòng Từ Oánh cũng vui ý, nhân tiện : “Tên Hoa Nhị Gia kia, ngươi hiểu được bao nhiêu phần.”

      Từ Oánh lắc đầu: "Chỉ nghe người phong lưu. Cha ta vô cùng có thiên phú, Hoa gia có thể có sản nghiệp như bây giờ, thể nhắc đến công sức của . ra khiến người ta hết sức kính nể."

      Nữ tử trẻ tuổi, đối với nam tử có năng lực, tất nhiên trong lòng có chút ngưỡng mộ.

      La Tố hiểu, mặc dù Từ Oánh đối với cửa hôn này mấy thích thú, nhưng cũng tới nỗi chán ghét. Dù sao tại thời đại nữ tử thể làm chủ hôn này mà , có thể có được phu quân phong tư xuất chúng, là thập phần may mắn.

      Từ Oánh thấy La Tố yên lòng, cười : " giờ La tỷ tỷ là nữ quan của Đại Chu rồi, sao còn mặt ủ mày chau như vậy."

      La Tố nhìn nàng, cười : "Làm quan cũng phải chuyện quá vui vẻ, chức vị càng cao, trách nhiệm phải gánh vác cũng càng nặng."

      "Còn ta tình nguyện nhận trách nhiệm như vậy đâu, để cho chúng nam tử nhìn thử, nữ tử chúng ta hề thua kém bọn họ." Từ Oánh ra tràn đầy tự tin, có chút dáng vẻ nhu nhược nào của nữ tử thông thường.

      La Tố giật mình, cuối cùng nhịn được : "Từ Oánh, nếu nữ tử biết phu quân tương lai của mình nhân phẩm bất chính, nên làm như thế nào?"

      Từ Oánh buồn bực : "Tại sao tỷ tỷ lại hỏi như vậy, chẳng lẽ... Là có ý riêng?" Nàng nhìn thẳng vào mắt La Tố, trong lòng hiểu sao có chút khẩn trương.

      La Tố vội vàng : "Ta chỉ tùy tiện hỏi chút mà thôi."

      "Làm ta sợ muốn chết." Từ Oánh cười che miệng, lại thở dài : "Dù biết như thế nào, từ xưa đến nay vận mệnh của nữ tử đều do phụ mẫu tộc nhân sắp đặt, hôn định, dù cho biết đối phương tội ác tày trời, đều phải an phận gả . Đây cũng là chỗ bất công đối với nữ tử chúng ta." Nàng cảm khái nhìn La Tố: "Tỷ tỷ, ngươi có được thành tựu như bây giờ, chính là mơ ước của nữ tử trong thiên hạ. Từ Oánh từng muốn cùng tỷ tỷ, làm ra phen nghiệp, bất đắc dĩ tại phải gả cho người, sau này chỉ sợ cũng có cơ hội. Chỉ mong La tỷ tỷ sau này có thể làm ra phen đại , để cho người trong thiên hạ nhìn thấy khả năng của nữ tử chúng ta."

      La Tố bất giác gật đầu."Ta ."

      Tuy nàng thể làm như nữ hoàng đế nâng cao địa vị của nữ tử, nhưng nàng tin mình có khả năng, vì nữ tử Đại Chu tạo nên lòng tin.

      Từ Từ phủ ra, trong lòng La Tố đối với chuyện Từ Oánh thành thân cùng Hoa Nhị Gia tiếp nhận.

      Trong Triệu phủ, Triệu Từ ngồi trong vườn uống trà, hiếm khi nào có được thanh nhàn như vậy.

      "Sao hôm nay ngươi ra ngoài?" La Tố kinh ngạc nhìn .

      Triệu Từ ôn hòa cười cười: "Ta thấy ngươi ra cửa, trong lòng có chút yên. Nghĩ nếu lúc ngươi trở lại tâm tình tốt, ta đến cùng có thể khuyên giải hai, cũng tốt hơn để ngươi tự buồn bực mình."

      Nghe Triệu Từ vậy, mặt La Tố đỏ lên: "Ta mới có đa sầu đa cảm như ngươi . Chuyện của Từ Oánh ta nghĩ thông."

      Trong thanh bất chợt lộ ra vài phần nũng nịu mà bản thân nàng cũng nhận ra. Triệu Từ lại nghe ràng, trong lòng khỏi mềm nhũn, ôn nhu : "Vậy thể tốt hơn. đến , mặc dù bên ngoài ta mấy chính trực, nhưng cũng phải là dạng người hồ đồ, đối đãi thê nhi chắc chắn có điểm gì quá đáng."

      "Vậy cũng tốt, Từ Oánh cũng phải là người yếu đuối, nếu ta dám khi dễ Từ Oánh, về sau ta cái hảo tỷ muội này cũng trơ mắt ngồi nhìn."

      Thấy La Tố rương nanh múa vuốt, Triệu Từ cuối cùng cũng yên lòng."Có ngươi cho nàng chỗ dựa, tự nhiên cần lo lắng cái gì."

      Từ gia gả nữ nhi, quả thực oanh động toàn bộ thành Xuyên Châu.

      Người Hoa gia sớm đặt mua đại trạch viện ở Xuyên Châu, Hoa Nhị Gia lại là sáng sớm tinh mơ rước kiệu hoa rước dâu, cho nên tân nương tử cần vượt ngàn dặm xa xôi đến nhà trượng phu.

      Bởi vì Từ lão gia đảm nhiệm chức vụ hội trưởng Tây Nam thương hội, lần này người tới tham dự hôn lễ chỉ gồm có thương nhân, mà còn có thêm vài quan viên. Triệu Từ cũng tới, còn đảm nhiệm làm người chủ trì hôn lễ.

      Ban đầu các thương nhân bản địa đối vị khâm sai đại nhân trẻ tuổi này thập phần khinh mạn, hôm nay gặp lại Triệu Từ, đều biểu vô cung cung kính. Tìm cơ hội cùng Triệu Từ chuyện, hận thể lập tức chen chân vào Tây Nam thương hội.

      Nhớ tới lúc trước Triệu đại nhân tự mình đến tìm bọn họ chuyện thương hội, bọn họ đều bày ra bộ dáng xa cách, tại trong lòng đều hối hận vô cùng.

      tại địa vị của Triệu Từ vững chắc, cộng thêm Tây Nam có biến chuyển rất tốt, nhưng vẫn đối đãi với bọn họ tự nhiên thong dong như trước. Quả thực khiến cho mọi người ở đây cảm nhận được quan uy thể khinh thị của vị khâm sai đại nhân trẻ tuổi này.

      La Tố ngồi ở bên chỗ nữ quyến nhìn Triệu Từ thành thạo giao tiếp, trong lòng vui vô cùng.

      có ai hy vọng nam nhân của mình có năng lực. Đặc biệt người này của nàng những có năng lực trác tuyệt, ngoại hình tuấn tú, mà còn có tính tình tốt. Đứng ở trong đám người, quả thực như hạc giữa bầy gà, trong lòng khỏi cảm thấy tự đắc.

      Sau trận pháo nổ đùng đoàng tiếng kèn trống truyền đến, lập tức từ bên ngoài xông vào đám người mặc y phục màu đỏ.

      Nguyên lai là chú rể tới đón tân nương tử.

      Cách xa xa, La Tố nhìn bên sườn mặt tuấn mỹ của nam tử mặc hỉ phục màu đỏ bị mọi người vây quanh mà đến.

      Tựa hồ là có cảm ứng, Hoa Nhị Gia đột nhiên nhìn lại, nụ cười mặt chợt cứng, rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy vui mừng.

      La Tố thu hồi ánh mắt, lại nhìn Triệu Từ. Chỉ thấy Triệu Từ cũng hé miệng cười nhìn đội ngũ tới đón dâu.

      Tân nương tử lấy chồng, cũng phải là cái chuyện mới mẻ gì. La Tố ngược lại muốn xem Từ Oánh trang điểm, bất quá nàng là quả phụ, tự nhiên thể vào khuê phòng của nương tử chờ xuất giá. Hôm nay có thể tới uống rượu mừng, cũng là vì có chức quan trong người đâu.

      Từ Oánh lên kiệu hoa rồi, La Tố cũng ở lại đây làm gì nữa, trung tuần thời điểm, liền dẫn tiểu Lục ra ngoài.

      Ra cửa nhìn về phía trạch viện Hoa gia, trong lòng nàng có chút phiền muộn. Cũng biết, cuộc đời này của Từ Oánh, rốt cuộc qua như thế nào.

      Mới lên xe ngựa, Triệu Từ cũng ra theo.

      "Ta có chuyện muốn với ngươi."

      Triệu Từ đứng ở ngoài xe . Kể từ khi hai người thẳng thắn bày tỏ tâm ý, liền tận lực gọi nàng là đại tẩu. thể gọi thẳng danh tự, vậy cứ dùng ta ngươi .

      La Tố vén rèm lên: "Có chuyện gì?"

      Triệu Từ chớp chớp mắt, mặt cười , tự nhiên là chuyện quan trọng.

      La Tố giật mình, với tiểu Lục: "Ngươi về phủ trước , ta cùng Nhị đệ đến Lâm gia câu xem chút."

      "Phu nhân, cần nô tỳ theo hầu hạ sao?"

      "Có đại nhân nhà chúng ta theo. Ngươi còn lo lắng cái gì a." Triệu Tiểu Ngũ còn gì để nhìn nàng. Đại nhân nhà bọn họ cỡ nào minh thần võ a, có đại nhân ở đây, còn có chuyện gì cần lo lắng chứ.

      Triệu Từ cũng đợi tiểu Lục phản ứng, liền trèo lên thế chỗ phu xe, rút roi quất ngựa xa.

      Triệu Tiểu Ngũ để ý tới dáng vẻ hổn hển của tiểu Lục, đắc ý : "Nhìn thấy chưa, đại nhân chúng ta ngay cả xe ngựa cũng biết đánh đâu. Đại nhân nhà chúng ta cái gì cũng biết hết."

      Tiểu Lục giẫm vào chân cái: "Ngươi kẻ lỗ mãng."

      Nàng lo lắng nhìn theo phương hướng xe ngựa chạy , lòng nóng như lửa đốt. Rốt cuộc hu nhân có biết làm như vậy là đúng hay . Nếu bị người khác biết được làm sao bây giờ?

      Sau khi xe ngựa ra khỏi cổng thành, La Tố liền vén lên rèm, hỏi Triệu Từ đánh xe bên ngoài.

      "Ngươi muốn mang ta đâu? Ngươi đường đường là khâm sai đại nhân, cứ ra ngoài lộ liễu như vậy, lo gặp nguy hiểm hay sao a. Họ Hoa kia còn ở Xuyên Châu đâu." Mặc dù trong lòng nàng rất vui khi hai người được chơi riêng với nhau, nhưng cũng thể có tâm đề phòng.

      "Ta an bài, ngươi yên tâm ."

      "Ngươi có người của mình?" La Tố tò mò nhìn .
      "Có vài hộ vệ, ngươi cần lo lắng."

      Triệu Từ cười cái, cũng , khiến trong lòng La Tố càng thêm lo lắng.

      Xe ngựa đến dưới chân núi thể tiếp. Triệu Từ tìm cái gậy gỗ, để cho La Tố cầm đầu, cầm đầu còn lại, kéo nàng lên núi.

      Đến giữa sườn núi, Triệu Từ chỉ vào mảnh ruộng tốt chân núi, cười : "Ngươi xem."

      La Tố nhìn xuống, chỉ thấy những ruộng lúa lúc trước còn có chút thưa thớt, thế nhưng giờ ruộng nọ nối tiếp ruộng kia ra hình ra dạng. Nhìn thoáng qua, tựa như là hồ nước trong xanh vậy.

      Triệu Từ hơi ngẩng lên đầu cười : "Tố Tố ngươi xem, giờ toàn bộ Xuyên Châu đều giống như suy nghĩ của ngươi. Đợi đến mùa hè sang năm, nơi đây lại là mảnh mùa thu hoạch."

      La Tố giật mình nhìn : "Những thứ này đều là ngươi an bài?" đến lại thấy hổ thẹn, lúc đó nàng còn chưa phải là tư nông quan, cho nên chỉ chịu trách nhiệm chỉ dạy những người kia nên làm ruộng như thế nào, chứ giám sát bọn họ làm nụng ra sao. ngờ Triệu Từ thế nhưng sớm đem chuyện này làm xong.

      "Sau mùa thu hoạch của Lâm Gia Câu, ta liền phái người đến từng thôn truyền lệnh, mỗi hộ phải có ít nhất ba mẫu ruộng lúa, giờ toàn bộ Xuyên Châu, tự nhiên là có ngàn mẫu ruộng tốt."

      quay đầu lại nhìn La Tố, ánh mắt trong trẻo: "Tố Tố, chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta đều biến nó trở thành thực cho ngươi."

      La Tố ngờ Triệu Từ có thể ra lời tâm tình như vậy, lập tức mặt đỏ tim đập dồn dập, lại cảm thấy có chút cảm động.

      Nàng mím môi cười : " giờ ngươi rất hay, sau này đảo mắt quên mất ta biết làm sao."

      Triệu Từ có chút nóng nảy, giơ tay lên trời thề thốt: "Ta Triệu Từ thề, đời này kiếp này trong lòng chỉ có mình La Tố, sủng nàng nàng, đời thế. Nếu làm trái lời thề này, nhất định bị thiên lôi đánh..."

      " cho ." La Tố đưa tay bịt miệng ."Nếu sau này ngươi đối xử tốt với ta, ta ngồi chờ lão thiên gia hư vô mờ mịt trừng phạt, mà đích thân thu thập ngươi."

      Triệu Từ cong môi cười: "Hảo."
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 78:

      Editor: Đô Đô


      Sau khi Từ Oánh thành thân, La Tố còn gặp lại nàng.

      Dù sao nàng cùng Hoa gia có hiềm khích rất lớn, tục ngữ xuất giá tòng phu, nàng cũng trông cậy vào Từ Oánh, coi trọng người bằng hữu như nàng hơn trượng phu của mình.

      Tham gia hôn lễ xong, La Tố đến Lâm Gia Câu ở vài ngày, rồi tới các thôn trấn quanh đó thị sát chuyến.

      giờ có Lâm Gia Câu dẫn đầu trước, triều đình phong quan ở phía sau, hiển nhiên lời của La Tố ở Xuyên Châu rất có trọng lượng. Đặc biệt là phương diện canh tác trồng trọt, đến mỗi chỗ, những lão nông kia đều hết sức khiêm tốn tới thỉnh giáo.
      nay mỗi cái thôn mỗi cái hộ đều chuẩn bị xong ruộng tốt, chỉ chờ năm sau gieo mạ loại lúa.

      Nghe La Tố ở Lâm Gia Câu trêu ghẹo cây ăn quả gì đó, cũng có vài người đến thỉnh giáo chuyện này.

      Dù sao trong ý thức mọi người, đây là quan triều đình, được chính tay Hoàng thượng sắc phong. Vậy khẳng định là người am hiểu làm ruộng nhất thiên hạ này.

      Bận rộn đến khi vào đông, La Tố mới có thời gian rảnh rỗi.

      Đối với người nông dân mả , mùa đông xem như có thể trộm hưởng được chút an nhàn.

      La Tố mới về Xuyên Châu thành, liền nhận được thư từ Bắc Đô Thành gửi đến. Chữ viết mặc dù có chút non nớt, bất quá có góc cạnh, hiển nhiên tiến bộ ít.

      "Là nương nhờ Triệu Lâm viết thư đến."

      La Tố cười đưa thư cho Triệu Từ ngồi uống trà bên cạnh xem.

      Triệu Từ nhận lấy đọc lần, cười : "Ngươi muốn trở về sao?"

      "Ngươi trở về sao?" La Tố đáp hỏi ngược lại.

      Có thể về mới là lạ. Còn chưa từng nghe qua người nào làm quan mà có kỳ nghỉ đông đâu.

      Quả nhiên, Triệu Từ lắc đầu cười: "Đầu đông năm nay, ta còn phải làm công tác phòng ngừa bão tuyết. Mùa đông thể được như mùa hè, nếu là thiếu cơm thiếu áo, dân chúng chắc chắn qua được."

      Con bò già vĩnh viễn vẫn là con bò già a.

      tại xác lập quan hệ, mặc dù còn chưa có chính thức ở chung chỗ, nhưng La Tố lại coi là bầu bạn tương lai của mình mà đối đãi. Thấy khổ cực mệt nhọc như vậy, trong lòng khỏi đau lòng.

      "Vậy ta cũng quay lại. Đầu năm sau còn phải xem xét tình huống vụ xuân. Gần đây ta còn cho người vào trong núi tìm chút tân mầm mống, giờ chờ tin tức."

      Hơn nữa bây giờ chuyện của nàng cùng Triệu Từ còn chưa thể công khai, trở về nàng cũng biết nên đối mặt với Triệu mẫu như thế nào, trong lòng lúc nào cũng đều có chút chột dạ. Mượn thân thể đại tức phụ người ta cùng tiểu nhi tử nhà người ta chuyện đương, ngẫm lại thể ngượng ngùng.

      Trong lòng Triệu Từ tự nhiên cũng là muốn để nàng trở về, nhân tiện : "Vậy năm nay chúng ta liền ở lại đây ăn lễ mừng năm mới."

      La Tố hé miệng cười: "Hảo, đến lúc đó ta tự mình xuống bếp làm vài đĩa thức ăn ngon, chúng ta ở bên ngoài cũng phải hảo hảo náo nhiệt chút."

      Khi trận tuyết đầu đông rơi xuống, La Tố ngay cả cửa phòng cũng ít ra.

      Nàng sợ lạnh, này cổ đại mùa đông quá lạnh, nếu được lựa chọn, nàng tình nguyện bước ra khỏi cửa.

      Lại ngờ, loại thời tiết này còn có người tới cửa tìm nàng tán gẫu.

      Kể từ sau khi Từ Oánh gả đến Hoa gia, Hoa Nhị Gia đặt mua tòa nhà ở chỗ này, dường như có chuyện quan trọng gì đó ở Tây Nam, cho nên vẫn lưu tại Xuyên Châu. Tân nương tử Từ Oánh tự nhiên cũng lưu tại Xuyên Châu.

      hai tháng La Tố gặp Từ Oánh, giờ thấy khuôn mặt nàng trắng trẻo hồng hào, khí sắc vô cùng tốt, cũng biết cuộc sống hôn nhân của nàng trải qua sai.

      Đợi Từ Oánh ngồi xuống, ôm ấm lô, La Tố mới cười : "Ngươi này sau khi thành thân liền có tin tức, ta còn tưởng ngươi có người mới nên quên người cũ rồi."

      Nghe La Tố trêu chọc, Từ Oánh đỏ mặt: "Những ngày này cần làm quen với sản nghiệp trong nhà, ta còn kịp thở đâu."

      La Tố kinh ngạc: "Nhanh như vậy được quản gia?"

      "Ân." Từ Oánh mỉm cười gật đầu: "Nhị gia đối xử với ta rất tốt, mới vào cửa liền đem nội viện Hoa gia giao cho ta xử lý, chuyện trong phủ quá nhiều, bận rộn rất nhiều ngày, giờ mới xem như tạm ổn."

      Nghe họ Hoa đối xử tốt với Từ Oánh, trong lòng La Tố cũng mừng thay cho nàng.

      Hai người vừa uống trà, vừa chuyện, lát sau, Từ Oánh mới thẹn thùng cười cười: "La tỷ tỷ chớ trách ta, hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ cậy tỷ."

      La Tố kinh ngạc, : "Ta có thể giúp ngươi chuyện gì?"

      "Lần trước ta thấy vườn trái cây ở Lâm Gia Câu, biết là La tỷ tỷ cho người trồng ra, rất có thể năm sau nở hoa kết quả. Năm ngoái mua bán cam quýt, bên Tây Nam thương hội làm ăn náo nhiệt. Cho nên lần này nhị gia nhà chúng ta cũng có ý này..."

      Từ Oánh xong, câu kế tiếp cũng thẹn thùng ra khỏi miệng. La Tố có địa vị cao cũng coi thường nàng, nhưng giờ nàng lại lợi dụng La Tố, giúp đỡ phu quân nhà mình làm thành cuộc trao đổi này.

      La Tố ngờ họ Hoa cũng coi trọng chuyện buôn bán trái cây.

      Chuyện bán cam quýt lần trước cũng chẳng qua là lần dò xét thị trường của nàng và Triệu Từ mà thôi. đến cái gì cũng có giới hạn của nó. Chỉ có điều Từ Oánh biết chuyện nàng cho người làm vườn trái cây thí nghiệm, có lẽ cũng đoán ra hướng của nàng, cho nên biết mai này trái cây Tây Nam rất phong phú.

      Thấy La Tố đáp lại, trong lòng Từ Oánh có chút thấp thỏm: "Nếu La tỷ tỷ cảm thấy khó xử, coi như ta chưa từng ra lời này. Nhị gia cũng biết chuyện này, chỉ là ta nghe thấy chàng cùng quản gia chuyện, nên mới nhiều chuyện tới đây."
      \
      La Tố nhấp ngụm trà, cười : "Chuyện làm ăn buôn bán cũng phải là do ta quản, tại các vụ làm ăn ở Tây Nam đều do bên Tây Nam thương hội quản, Tây Nam thương hội này lại là do cha ngươi quản."

      "Nhưng cha ta cũng là nghe theo Triệu đại nhân." Từ Oánh cúi đầu, Tây Nam thương hội này dễ nghe là thương gia quản thương gia. thực tế chẳng qua cũng chỉ là tấm bia chắn cho quan phủ mà thôi. Nếu có quan phủ ủng hộ, bên thương hội cũng làm nên trò trống gì.

      Mặc dù La Tố thích họ Hoa, bất quá chuyện này nàng còn chưa thương lượng với Triệu Từ, cho nên đơn phương từ chối.

      "Trước tiên để ta hỏi qua ý tứ Nhị đệ, tuy tại ta thân là tư nông quan, nhưng cũng chỉ được quản chuyện canh tác trồng trọt, những thứ cong cong thẳng thẳng khác có quyền quản, còn phải hỏi ý của Nhị đệ ta."


      Từ Oánh biết khâm sai đại nhân cực kỳ coi trọng La Tố, cho nên nghe La Tố nguyện ý hỏi giúp, trong lòng liền biết chuyện này có năm phần thành công, vội vàng : "Đa tạ La tỷ tỷ, bất kể chuyện có thành hay , Từ Oánh đều ghi nhớ ân tình của La tỷ tỷ."

      La Tố cười cười, trong lòng lại nghĩ, chắc chắn chuyện này thành.

      ngờ buổi chiều chuyện này với Triệu Từ, Triệu Từ thế nhưng ngụm đáp ứng.

      La Tố : "Ngươi sợ có ý đồ khác sao?"

      Triệu Từ lắc đầu, thở dài : "Đây cũng là ý của Tề vương điện hạ."

      "Sao Tề vương lại giúp họ Hoa, chẳng phải là ..." La Tố tới đây dừng lại, nhìn Triệu Từ: "Ý của ngươi là, bây giờ là bên này?" Bên này, tự nhiên là người của Tề vương.

      "Đúng vậy. Lần này kết thân với Từ gia, cũng là vì danh chính ngôn thuận thâu tóm thị trường Tây Nam."

      Vì thâu tóm cái thị trường, liền ưng thuận mối hôn , họ Hoa này cũng đủ ngoan tâm. Chỉ có thể ta có vận cứt chó, thế nhưng gặp được nương tú ngoại tuệ trung như Từ Oánh.

      Mặc dù biết bên phía triều đình xảy ra kinh biến gì, khiến □□ Hoa gia thế nhưng thầm chuyển sang đầu quân cho Tề vương, bất quá Tề vương chấp thuận người này, Triệu Từ lại là ủng hộ, La Tố tự nhiên cũng vì ân oán cá nhân mà phản đối.

      "Như vậy cũng tốt, ta còn nghĩ chuyện thể thành, đến lúc đó Từ Oánh thất vọng. tại tất cả đều vui vẻ."

      Triệu Từ mím môi cười nhìn nàng: "Ta biết ngươi ủy khuất, nhưng bây giờ vẫn còn có chút thân bất do kỷ. Ta nhất định tìm cơ hội, giúp ngươi trút giận."

      La Tố biết muốn tìm cơ hội gây khó dễ cho họ Hoa, nhân tiện : “Được rồi, tuy chỉ là thương nhân, nhưng là cây lớn rễ sâu, tại ngươi chớ trêu chọc . Chờ về sau có cơ hội là được."

      Triệu Từ thấy khuôn mặt nàng hồng hồng, mang mặt vài phần ủy khuất, giật mình, theo bản năng nghĩ đưa tay đụng vào cái, mới hơi giơ lên, liền nhẫn thu về đặt ở sau lưng.

      cười : "Chắc chắn có cơ hội."

      Từ Oánh được La Tố hồi , quả nhiên vô cùng cao hứng, liên tục cho người đưa lễ vật đến, La Tố chỉ thu những lễ vật bình thường, còn những đồ vật quý trọng, đều cho người mang trở về.

      Thường xuyên qua lại, Từ Oánh nắm sở thích của La Tố, cũng cho người đưa lễ vật quý trọng đến nữa.

      *********
      Trước mấy ngày đón giao thừa, Triệu Từ liền bắt đầu gấp rút chân chạm đất. Hoặc là thôn phụ cận tra xét, thăm hỏi dân chúng địa phương, hoặc là chạy đến huyện nha xử lý tai nạn sau bão tuyết.

      Đối với dân chúng mà , mỗi cái mùa đông chính là hồi tai họa. Đói cơm thiếu áo, lại thể ra ngoài tìm kế mưu sinh.

      Đương nhiên, ngoại trừ Lâm Gia Câu. Năm nay thôn bọn họ được mùa thu hoạch, triều đình lại miễn thuế cho Tây Nam hai năm, bọn họ có lương thực ăn. Hơn nữa trong nhà còn có cá muối, thiếu thịt ăn.

      Các quan viên theo Triệu Từ tra xét khắp nơi thấy thay đổi này, trong lòng càng thêm kính nể nữ quan tư nông La Tố.

      Bình thường còn nhận ra, giờ thôn đó so với bất cứ thôn nào khác, đều vượt trội hơn rất nhiều.

      Trong khi những thôn khác còn khắp nơi tìm ăn, thôn dân Lâm Gia Câu từng người đều ở nhà vây quanh bếp lò tán gẫu.

      Có quan viên theo : "Đại nhân, chờ qua năm nay, chúng ta cũng ra lệnh cho những thôn khác loại lương thực giống như Lâm Gia Câu, đợi đến mùa tuyết tan năm sau, cũng cần lo lắng cái gì tuyết tai họa."

      Những người khác theo: "Đúng vậy, đại nhân, nếu dân chúng Tây Nam chúng ta người người đều có thể sống qua ngày như thôn dân Lâm Gia Câu, vậy cái gì chúng ta cũng cần buồn."

      Triệu Từ cười : "Năm sau dân chúng Tây Nam chúng ta những có thể ăn no mặc ấm, còn có thể ăn ngon, mặc đẹp."

      nông yên, buôn bán giàu. giờ Tây Nam có nông có thương, lo gì yên giàu.

      Giao thừa năm nay, là cái giao thừa thứ hai của La Tố từ khi đến thời đại này, cũng là giao thừa ấm áp nhất.

      Sáng sớm tinh mơ Triệu Từ ra bên ngoài xã giao, qua bữa trưa liền trở về Triệu phủ, sau đó trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách.

      La Tố tự tay xuống bếp làm vài món ăn cho lễ mừng năm mới. Mặc dù tay nghề của nàng được tốt, nhưng thắng ở hương vị mới mẻ. Hơn nữa nàng còn cố ý học đầu bếp trang trí cho món ăn thêm bắt mắt, xem đến sắc hương vị đều đủ.

      Bình thường hai người đều bận rộn công , cộng thêm đều có tâm tư tị hiềm, hiếm khi có được cơ hội dùng bữa chung với nhau như vậy. Hơn nữa trong ngày lễ, cũng có thể bớt kiêng kỵ, an tĩnh cùng nhau dùng cơm.

      La Tố nhìn Triệu Từ nhã nhặn ăn cơm, trong lòng suy nghĩ, ngày ngày đều có thể cùng nhau ăn cơm tốt biết mấy.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :