1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bần hàn tức phụ - Vọng Giang Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 69:
      Editor: Đô Đô

      Lúc Từ Oánh mang theo lễ vật đến cửa bái phỏng, La Tố nằm ghế dựa ở trong viện của mình phơi nắng.

      Hồi còn ở Triệu gia thôn, trồng trọt chính là sinh mạng để nàng có thể sinh tồn, cho nên nàng gần như phải hao tốn tất cả tâm tư cùng tinh lực. tại ở Xuyên Châu, làm ruộng trồng trọt chỉ là chức trách của nàng, nàng cũng muốn vì thế mà quá mức mệt nhọc, cho nên thỉnh thoảng cũng giành cho mình vài ngày nghỉ phép.

      Chỉ là ngày nghỉ cũng nhiều, ngày mai là phải chạy về Lâm gia câu chỉ đạo những thôn dân kia loại lúa mạch.

      La Tố thư thư phục phục trở mình ở ghế dựa, định ngủ trưa, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, tiểu nha hoàn chạy đến : "Phu nhân, có khách tới chơi, muốn gặp mặt ngài."

      La Tố ngồi dậy, buồn bực : "Ai a?" Nàng ở chỗ này có người quen nào đâu.

      "Là nữ nhi của Từ hội trưởng Từ nương."

      La Tố đối với cái tên Từ hội trưởng này rất quen thuộc, nghe khuê nữ đến chơi, cũng chậm trễ, vội hỏi: "Mời người đến đại sảnh, ta thu thập chút rồi qua sau."

      Tiểu nha hoàn vội vàng chạy .

      La Tố trở về phòng chải lại đầu tóc, thay bộ ngoại y, mới dẫn tiểu Lục đến đại sảnh.

      Mới vừa vào trong sảnh, liền thấy Từ Oánh yên lặng ngồi ghế.

      Từ Oánh sinh ra vốn đoan trang, làn da lại trắng, bởi vì hôm nay muốn đến bái kiến La Tố, cho nên cố ý trang điểm chau chuốt phen. Quần lụa mỏng màu tím nhạt kết hợp cùng tóc vấn mã kế, trông hết sức dịu dàng hào phóng.

      Hai mắt La Tố tỏa sáng, thầm than tiếng rất có khí chất.

      "Đại phu nhân tới."

      Thấy La Tố vào, Lão ma ma hầu hạ bên người Từ Oánh giọng nhắc nhở tiếng. Từ Oánh vội vàng đứng lên xấu hổ hành lễ với La Tố: "Gặp qua phu nhân."

      " cần đa lễ." La Tố tới hơi đỡ cái, mắt cười cong cong nhìn nàng: "Nghe Từ nương huệ chất lan tâm, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."

      Từ Oánh dịu dàng cười cái: "Phu nhân quá khen."

      La Tố nhìn nhìn Từ Oánh, lại nhìn đôi tay của mình, khỏi cảm khái, đây mới là khuê tú cổ đại chính thống a. Nàng đây là nữ hán tử cổ đại.

      Từ Oánh thấy La Tố đánh giá mình, trong lòng vừa vui vẻ, vừa căng thẳng, cười .

      “Đáng nhẽ nên đến bái phỏng phu nhân từ sớm, chỉ là vẫn tìm được cơ hội. Hôm qua nghe tin phu nhân hồi phủ, hôm nay liền tới làm phiền. biết có quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi hay ."

      " sao, ta còn buồn bực đây, thấy ngươi tới, trong lòng ta rất là vui vẻ."

      Từ Oánh nghe vậy, vò nhàu khăn tay, gò má bởi vì vui sướng mà phiếm hồng.

      Theo như nàng nghe ngóng, Triệu đại nhân rất tôn kính vị trưởng tẩu này, cơ hồ là gì nghe nấy, nếu được vị phu nhân này thích, có lẽ nàng còn có chút cơ hội.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Oánh càng hưng phấn, ngẩng đầu nhìn La Tố bằng đôi mắt sáng long lanh.

      Trong lòng La Tố suy đoán vị tiểu thư này đến tìm nàng có chuyện gì. Thông thường khuê tú cổ đại bước chân ra khỏi cửa, ra cửa, vậy khẳng định là có chuyện. Nàng ta tới đây, chẳng lẽ muốn hỏi thăm chuyện Tây Nam thương hội?

      nghĩ ngợi, nghe thấy Từ Oánh : "Tây Nam này thể so sánh với quê quán của phu nhân, biết phu nhân đến đây quen chưa?"

      "Đều tốt." La Tố mỉm cười.

      Từ Oánh vặn vặn khăn, lại : "Mấy ngày nữa ở miếu thành hoàng có hội chùa, nghe rất náo nhiệt, biết phu nhân có thời gian rảnh xem chút hay ."

      "Hội chùa?" La Tố nhíu mày, nàng cũng từng hội chùa lần, mặc dù náo nhiệt hơn lúc bình thường, nhưng mà so với đô thị phồn hoa kiếp trước, là chênh lệch quá xa, cho nên lần cũng có hứng thú tiếp.

      Nàng cười : "Nghe ngươi ta cũng muốn , chỉ là ngày mai ta phải rời khỏi Xuyên Châu thành trở về nông thôn, chỉ sợ có cơ hội này."

      Từ Oánh nghe vậy, mặt có chút thất lạc: "Dạo này thời tiết nóng nực, sao phu nhân lại muốn xuống nông thôn, bằng chờ mấy ngày nữa thời tiết mát mẻ. Ta bồi phu nhân đến thôn trang ở mấy ngày."

      La Tố nghĩ vị nương này nhiệt tình như vậy: "Ta thấy sao, ban đầu ta cũng làm việc nhà nông mà sống qua ngày, có bản lãnh khác, chỉ biết làm ruộng trồng trọt. Dạo gần đây ở thôn xóm phụ cận dạy các lão bách tính trồng trọt, mong ngóng bọn họ có thể có thu hoạch tốt."

      La Tố vừa mới dứt lời, tiểu nha hoàn sau lưng Từ Oánh liền lộ ra thần sắc khinh bỉ.

      Tiểu Lục nhìn thấy, trừng mắt nhìn nàng ta, nha hoàn kia sợ sệt vội vàng cúi đầu.

      Từ Oánh thấy hành động này, cười : "Triệu đại nhân lòng vì dân chúng, phu nhân cũng thiện tâm như thế. khiến Từ Oánh thấy hơi hổ thẹn. Nếu phu nhân chê, biết hôm sau Từ Oánh có thể đến thôn xóm kia cùng phu nhân mở mang tầm mắt hay ."

      "Cái này tự nhiên có thể, đến lúc đó mời ngươi ăn tiệc cá." La Tố hào phóng đáp ứng.

      La Tố có kinh nghiệm cùng thiên kim tiểu thư giao hảo, cho nên thấy Từ Oánh luôn tỏ ra thân mật, nàng có chút cứng nhắc. Từ Oánh rất am hiểu nhìn sắc mặt của người khác, nàng ngồi chuyện với La Tố thêm mấy câu, rồi cáo từ.

      Chờ Từ Oánh , tiểu Lục mới phụng phịu : "Phu nhân tội gì quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, chẳng qua là gia đình thương nhân mà thôi, giờ đại nhân phải dùng tới bọn họ, mới cho bọn họ thể diện. Bọn họ hay rồi, ngay cả tiểu nha hoàn, cũng dám tỏ thái độ coi thường phu nhân."

      "Ngươi cũng , chẳng qua là tiểu nha hoàn, ta đâu cần để ý tới nàng ta."

      La Tố thấy sao cả. Vì những người liên quan mà tức giận, loại chuyện như vậy phải là phương châm sống của nàng. Bất quá nàng khá tò mò, biết mục đích của Từ nương kia là gì.

      Cứ cho tại Triệu Từ là nhị thủ lĩnh Xuyên Châu, nhưng nàng cũng chỉ là tẩu tử góa, người ta cũng cần thiết đến nịnh nọt nàng a.

      Bên này Từ Oánh ra cửa, trèo lên xe ngựa, sắc mặt vui vẻ. Hôm nay đến đây xem như cũng uổng công, mặc dù chưa thể tiếp xúc sâu hơn, nhưng lấy kinh nghiệm nhìn người của nàng mà , vị phu nhân này rất dễ chung sống.

      Nha hoàn Hồng Hạnh thấy nàng như vậy, hếch mũi: "Tiểu thư cần gì kết giao với cái nông phụ, chẳng qua giờ Triêu đại nhân coi trọng nàng ta mà thôi. Sau này đại nhân lấy vợ sinh con, nàng ta còn có thể dựa vào cái gì?"

      Nàng chính là nhìn nổi đại tiểu thư ngàn kiều vạn sủng nhà mình, thế nhưng nịnh nọt cái nông phụ thô kệch.

      Từ Oánh đột nhiên mở mắt ra, nhìn nàng với vẻ trách cứ: " gì vậy, sau này ta muốn nghe ngươi nhắc lại lần nào nữa, càng muốn để người ngoài nghe được."

      "Tiểu thư." Hồng Hạnh có chút dám tin tiểu thư lại trách mắng mình. Nàng cũng vì muốn tốt cho tiểu thư mà.

      Từ Oánh lạnh lùng : "Ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này được phép tái phạm."

      Hồng Hạnh lúc này mới cúi đầu đáp tiếng, trong lòng cho là đúng.

      Từ Oánh thấy dáng vẻ Hồng Hạnh như vậy, thầm nghĩ, sau này phải tìm hội gả nàng ta ra ngoài mới tốt. Tính tình biết lớn như vậy, gặp người vừa ý, mới cho chút sắc mặt tốt. Nếu vào mắt nàng ta, liền biết tôn ti. Sớm muộn gì cũng gây ra hoạ.

      Triệu đại phu nhân kia, mặc dù xuất thân hương dã, nhưng thân khí chất kia hề tục, tự tại bình thản, hoàn toàn giống nông phụ chưa từng trải việc đời.

      Càng khó có được là, giờ Triệu đại nhân là khâm sai Xuyên Châu cao quý, chính là thời điểm Triệu đại phu nhân nên hưởng phúc, ấy vậy mà còn giúp đỡ dân chúng trồng trọt, loại tinh thần này đáng quý.

      Từ Oánh nghĩ tới mình là nữ nhi duy nhất của Từ gia, sau này cần phải giúp chồng dạy con, giúp đỡ gia nghiệp Từ gia đổ, để cho đời đời con cháu trong tộc duy trì Từ gia.

      tại gặp được Triệu đại phu nhân xuất thân hương dã kia, mới thấy mình nông cạn nhường nào.

      **
      Thấy Triệu Từ trở về, quản gia vội bẩm báo có người đến bái phỏng La Tố. Triệu Từ vừa nghe là thiên kim Từ gia, trong lòng lập tức có chút chột dạ. Thay quần áo qua loa, liền đến tìm La Tố.

      La Tố thu dọn đồ đạc, thấy Triệu Từ đến, từ trong phòng ra. Thấy Triệu Từ ngồi cạnh bàn đá trong sân cạnh, ngón tay nhàng gõ mặt bàn, cũng biết suy nghĩ chuyện gì.

      "Nhị đệ hôm nay trở về sớm." La Tố tới rót nước ô mai cho . Sau đó mới rót cho mình chén, uống từng ngụm . Nắng nóng này uống nước ô mai, là thoải mái nhất. Ngày mai lại phải làm việc rồi, loại hương vị này càng thêm trân quý.

      Trong lòng Triệu Từ suy nghĩ mấy phen, lại vụng trộm nhìn sắc mặt La Tố, thấy nàng có gì khác thường, tâm tình có chút phức tạp."Nghe , hôm nay thiên kim Từ gia đến gặp đại tẩu ?"

      "Ngươi vị Từ nương kia a." La Tố gật gật đầu: "Sau khi ăn trưa nàng tới bái phỏng ta. , ta còn lý do nàng tới gặp ta đâu, có phải bên phía Từ hội trưởng xảy ra chuyện gì hay ?"

      đây là lý do duy nhất nàng có thể nghĩ đến, có phải thương hội xảy ra vấn đề, khiến Triệu Từ mất hứng, cho nên muốn từ phía nàng ra tay.

      Triệu Từ nghe La Tố vậy, biết Từ nương chưa có gì, trong lòng thở phào nhõm.

      " có việc gì, ta chỉ là tùy tiện hỏi chút mà thôi."

      La Tố cười : " phải ta quá, Từ nương này đúng là thành tâm thành ý tới gặp ta. Ngược lại ta lòng dạ tiểu nhân, lần sau nếu nàng lại đến, ta nhất định chiêu đãi tốt phen. Nàng làm cho người ta thích, lớn lên cũng dễ nhìn. Ta thấy rất có nhãn duyên."

      Ở chỗ này La Tố có người bạn cùng giới nào. Lúc còn ở Triệu gia thôn, nàng vào hàng ngũ thành thân, những tiểu nương đợi gả kia thích tiếp xúc với nàng. Chỉ có thể trò chuyện cùng Triệu nhị nương và nhóm thẩm tử, về sau lại vội vàng xây dựng Triệu gia thôn, cho nên cơ hội kết giao bằng hữu cũng có. Sâu trong thâm tâm của nàng, vẫn luôn hy vọng có người khuê mật.

      Triệu Từ thấy nàng cao hứng, vốn muốn khuyên nàng nên tiếp xúc cùng Từ nương kia, lại nhẫn tâm ra khỏi miệng.

      La Tố cứ nghĩ rằng phải chờ lần sau mới có thể gặp lại Từ nương, ngờ lúc xuất phát, xe ngựa Từ gia sớm chờ ở cửa thành.

      Từ nương thấy xe ngựa của La Tố đến, vén rèm xe lên chào hỏi.

      La Tố cũng vén rèm lên, nhìn thấy Từ Oánh, kinh ngạc : "Từ nương, ngươi đây cũng muốn ra khỏi thành ?"

      Từ Oánh khẽ mỉm cười: "Ngày đó nghe phu nhân muốn tới Lâm Gia Câu, ta nghĩ cho tới bây giờ còn chưa từng tới nông thôn xem chút, liền hồi phủ xin phép phụ thân, hôm nay đặc biệt đến đây chờ phu nhân."

      "Nơi đó rất khổ, ngươi đến đó chịu nổi đâu." La Tố hảo tâm khuyên nhủ. Nàng nhìn làn da nõn nà của Từ Oánh, nghĩ tới điều kiện sinh hoạt của Lâm Gia Câu, vô cùng chắc chắn Từ nương này tuyệt đối là muốn chịu tội.

      Từ Oánh lại hoàn toàn thất vọng: "Phu nhân có thể chịu được, Từ Oánh còn có thể chiều chuộng thành? Phu nhân dẫn theo ta , mặc dù ta giúp đỡ được cái gì, cũng có thể ở đường chuyện cùng phu nhân."
      ChrisB.Cat thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 70

      La Tố nghĩ, Từ Oánh trông được nuông chiều như vậy, mà có thể chịu được xóc nảy đường. = =

      Ngược lại tiểu nha hoàn Hồng Hạnh bên cạnh Từ Oánh lại ngất ngây con gà tây.

      Tiểu Lục ưa Hồng Hạnh, cho nên trong tay có thuốc say xe cũng đưa cho nàng ta dùng, mà chỉ cho lão ma ma hầu hạ Từ Oánh uống viên, khiến cho bà thoải mái hơn.

      Hồng Hạnh há miệng muốn đòi, lại bị Từ Oánh nhìn thoáng qua, cứ thế ngậm miệng lại.

      La Tố biết, làm người chủ tử, lúc này cần phải thể ra khí chất độ lượng, cần sai Tiểu Lục chủ động đưa viên cho người ta. Bất quá từ xưa đến nay nàng cũng phải là người hào phóng nhân. Muốn nàng vì cái gọi là thể diện dụ dỗ tiểu nha hoàn chán ghét nàng, nàng tâm làm được chuyện ủy khuất chính mình như vậy, cho nên coi như nhìn thấy.

      Cũng may Từ Oánh có nghĩ nhiều, cũng để ý Hồng Hạnh, tự nhiên bồi La Tố chuyện phiếm.

      Biết La Tố muốn làm vườn trái cây ở Lâm Gia Câu, mặt mũi tràn đầy hứng thú hỏi: " Nếu vườn trái cây này làm thành, sau này có phải cũng như cam quýt hay , giao cho Tây Nam thương hội vận chuyển tiêu thụ? Ta nghe cha ta , giờ Triệu đại nhân xây dựng bến cảng, sau này có thể đường thủy, nếu thuận buồm xuôi gió, đường có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, người ở những nơi xa cũng có thể ăn được trái cây Xuyên Châu tươi ngon."

      La Tố vừa nghe, liền biết Từ nương này phải là chủ tử chỉ biết hưởng thụ, người ta cũng là người ngại học hỏi. Nên kiên nhẫn giải thích: "Ta cũng tính như vậy, chỉ cần đường của Tây Nam thông thuận, tiết kiệm thời gian đường, trái cây Xuyên Châu có thể bán , dân chúng nơi này lo có bạc kiếm. Chỉ cần kinh tế phát triển, còn có người đói bụng."

      Từ Oánh : "Phu nhân kinh tế, là chỉ kinh thương?"

      La Tố cười ha ha tiếng: "Ý tứ sai biệt lắm."

      Từ Oánh bội phục : " thể tưởng tượng được phu nhân chỉ tinh thông nông nghiệp, ngay cả kinh thương cũng rành rọt như vậy. Ta cứ nghĩ rằng, lấy thân phận địa vị của Triệu đại nhân giờ, phu nhân tất nhiên nhìn trúng thương gia chúng ta."

      "Này có cái gì nhìn trúng hay nhìn trúng, thương hộ cũng có chỗ tốt của thương hộ, ai có chức nấy mà thôi."

      "Phu nhân cảm thấy thương hộ cũng quan trọng?"

      Đôi mắt Từ Oánh lóe sáng nhìn La Tố.

      La Tố thấy ánh mắt nàng ta trong suốt, bất giác gật đầu: "Ngươi nghĩ xem, nếu Tây Nam có thương nhân, hàng hóa thể bán , chúng ta có loại nhiều trái cây, cũng chỉ có thể để rữa ở trong đất. Loại hoa mầu, ngoại trừ đói bụng, cũng cách nào đạt được cuộc sống tốt hơn. Người nơi khác muốn ăn trái cây Tây Nam, có bạc cũng mua được."

      Từ Oánh thấy La Tố gần xa đều là sùng bái với người buôn bán, trong lòng dâng trào cỗ tự hào thoải mái, nàng làm nữ nhi thương gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên dám ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Từ Oánh : " giờ chỉ có thế nhân xem thường thương hộ, mà ngay cả triều đình cũng chướng mắt thương nhân. Những năm này mặc dù triều đình có văn bản quy định ràng, nhưng phàm là người xuất thân thương hộ, thể tham gia khoa cử, thể làm quan, cho nên thế nhân đều cảm thấy thương hộ là bị coi thường."

      La Tố biết quan niệm này chỉ có ở nơi đây, ngay cả những triều đại trong lịch sử nàng biết đến cũng đều như vậy, ngay cả dân chúng khốn cùng, mặc dù hâm mộ gia đình thương nhân giàu có, nhưng trong lòng lúc nào khinh bỉ thương gia. chút thơ từ lại là châm chọc thương nhân lãi nặng lời . Coi thương nhân là hạng người hám lợi. Cho nên buôn bán ở cổ đại cũng phát triển.

      Nhưng mà loại chuyện như vậy là do cái vương triều quyết định, dù nàng biết đó là tốt, cũng thể thay đổi được gì.

      Thấy Từ Oánh cảm khái, nàng cười : "Có lẽ có ngày, có người thấy được thương nhân mang đến chỗ tốt cho dân chúng, triều đình cũng coi trọng thương nhân."

      Từ Oánh mím môi cười: "Nếu có ngày đó, ta nhất định phải làm nữ thương nhân."

      La Tố gật đầu khẳng định: "Ừm, biết đâu là nữ thương nhân nổi tiếng nhất thiên hạ."

      Hai người tự nhiên biết, câu đùa lúc này, sau này quả ngày ứng nghiệm.

      Từ gia có thôn trang ở gần Lâm Gia Câu, cách xa, chỉ là muốn tới tới lui lui, đường núi kia cũng tiện lại. Cho nên Từ Oánh dứt khoát năn nỉ La Tố cho mình lưu lại, cùng ở với nhau, thuận tiện làm bạn.

      La Tố ngược lại sao cả, dù sao trong nhà cũng chỉ có vài nha hoàn bà tử, bình thường ngoại trừ gián điệp Tiểu Lục có thể bâng quơ hai câu, có người có thể chuyện, liền sảng khoái đáp ứng. Nhưng cũng đánh cái dự phòng: "Ta chỗ này điều kiện xác thực được tốt, bình thường cũng là tùy tiện sống, dù sao ra bên ngoài cũng nên quá chú ý. Ngươi cứ ở đây trước, nếu cảm thấy thích hợp, liền trở về thôn trang của ngươi ."

      Từ Oánh cười : "Sau này ta còn muốn làm thương nhân uống phong nuốt cát, sao có thể sợ khổ?"

      La Tố thấy nàng ta câu nệ như thế, cũng khuyên nữa, nàng thay bộ quần áo khác, mang mũ rơm ra ngoài thị sát chuyến.

      Từ Oánh muốn theo, bất quá bây giờ còn chưa phải lúc, cho nên chỉ có thể ở trong phòng thu thập hành lý.

      Hồng Hạnh ghét bỏ nhìn vách tranh phòng đất, thấy mặt đất miếng thảm cũng có, giường chiếu đều cũ kỹ, lập tức cảm thấy toàn thân nổi cả da gà: "Tiểu thư, ngươi thực muốn ở lại chỗ này a. Hay là chúng ta tới thôn trang , nơi này đâu phải là chỗ cho người ở."

      Từ Oánh nghĩ ngợi nên sử dụng cơ hội này thế nào, nghe Hồng Hạnh oán hận, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi càng ngày càng to gan lớn mật, lời như vậy cũng dám . Triệu đại phu nhân có thể ở đây, sao ngươi lại thể?"

      Hồng Hạnh sợ hết hồn, ủy khuất : "Nô tỳ đây cũng là lo lắng cho tiểu thư a."

      Từ Oánh nhíu mày: "Ta có thể ở hay , là chuyện của ta, cần gì tới phiên ngươi quan tâm. Nếu phải thấy thường ngày ngươi coi như tận tâm tẫn trách, hôm nay ta nhất định giữ ngươi lại. Hồng Hạnh, xem tình cảm những năm này của chúng ta, lời hôm nay ngươi , ta truy cứu. Sau này nếu tái phạm, tự thân đến chỗ quản gia cầm khế ước bán thân xuất phủ ."

      "Tiểu thư, ngươi đừng đuổi nô tỳ a, nô tỳ dám lung tung nữa." Hồng Hạnh vội vàng quỳ xuống đất cầu xin.

      Nàng ở Từ phủ lo ăn mặc, so với các nương bên ngoài đều sống tốt hơn, ra ngoài, biết sống thế nào. Nàng cũng thể cứ ra ngoài như vậy.

      Từ Oánh chỉ nhìn Hồng Hạnh cái, rồi để ý tới nàng ta nữa.

      Nàng nghĩ, nếu lần sau nàng ta còn tái phạm liền để bà vú dạy dỗ nàng ta trận.

      Ở địa bàn La Tố sinh sống xảy ra chuyện, La Tố rất nhanh nhận được tin tức.

      Hai lão mụ tử hầu hạ La Tố ở Lâm Gia Câu đều là mắt thấy sáu đường tai nghe tám hướng. Đầu đuôi câu chuyện của hai chủ tớ nhà kia, bọn họ đều nắm bắt tường tận, nhanh chóng phái người tìm La Tố, đem chuyện này nhất nhất bẩm báo.

      Đây là lần đầu tiên La Tố phát người bên cạnh nàng còn có chức năng này. Cảm giác tựa như cài đặt máy nghe trộm vậy.

      Tiểu Lục nghe lão mụ tử xong, tức giận : "Phu nhân, chúng ta nên cách xa hai chủ tớ nhà kia chút , vừa nhìn liền biết lai giả bất thiện, nhìn cái nha đầu kia biết có tâm địa tốt gì."

      La Tố thầm nghĩ, ngươi cũng có lòng tốt gì. Đúng là chó chê mèo lắm lông.

      Nàng sao cả khoát tay: " nghe Từ nương sao, tái phạm liền đuổi . Chuyện khúc mắc giữa chủ tớ nhà người ta, mắc mớ gì đến chúng ta a."

      Hơn nữa thông qua chuyện này, nàng có cái nhìn khác về Từ Oánh. Người có thể bị người bên cạnh ảnh hưởng, bảo trì quan điểm của mình như vậy, là người rất đáng kết giao.

      Người như vậy muốn làm bằng hữu với nàng, nàng làm sao có thể từ chối chứ.

      Sau hai ngày Từ Oánh có thể thích ứng với cuộc sống nông thôn, mỗi ngày chỉ cùng La Tố ăn cơm, lúc La Tố ra cửa, còn có thể thăm ruộng đồng cùng nàng.

      La Tố cũng che giấu, nàng biết gì, đều góp ý cho Từ Oánh.

      Khi đến vườn trái cây, La Tố : " phải ngươi muốn làm nữ thương nhân sao, về sau chừng trái cây trở thành đặc sản của Xuyên Châu, nếu ngươi muốn làm thương nhân, phải hiểu sản lượng, đặc điểm của sản phẩm. Như thế bị kẻ dưới lừa gạt. Về sau cùng người khác đàm việc buôn bán, ngươi hiểu biết nhiều, đối phương càng thêm tôn trọng ngươi."

      Từ Oánh : "Nhà chúng ta có rất nhiều sản nghiệp, nghe cha ta còn có tiêu cục cùng cửa hàng đồ sứ, kể cả cửa hàng bán trang sức cũng có. Những thứ này đều phải hiểu?"

      "Kỳ làm nhiều lần là hiểu thôi. Bất quá nếu ngươi dành hết tâm sức tìm hiểu, có thể học nhanh hơn chút."

      Từ Oánh hiểu gật đầu, ánh mắt nhìn La Tố càng thêm sùng bái. hổ là tẩu tử của Triệu đại nhân, từ học thức đến khí chất đều hơn người.

      Nếu lúc trước nàng nịnh nọt La Tố chỉ vì muốn gần gũi với Triệu Từ, sau thời gian tiếp xúc, nàng bội phục nữ nhân này. Nữ nhân này hoàn toàn khác biệt với các nữ nhân nàng từng gặp.

      Từ Oánh cảm giác được thần kỳ từ người La Tố. Trông thấy nàng, Từ Oánh nhận thấy, nữ nhân phải chỉ có thể dựa vào nam nhân, nữ nhân cũng có thể làm rất nhiều chuyện.

      "Cá lớn hơn rồi, vẫn còn sống nhăn."

      Xa xa trong ruộng lúa, lão hán thét to với người bên cạnh. mới vừa từ núi đào đất trở về, ngang qua bên này nghe thấy tiếng động, liền đến nhìn xem, ngờ thấy con cá choai choai quẫy nước.

      cũng biết, vài ngày trước đó nơi này đều là cá . Mấy ngày nay mọi người đều vội vàng lên núi trồng cây ăn quả, có thời gian ra thăm ruộng lúa. Cứ nghĩ rằng đám cá này sống được lâu, còn lãng phí lúa mạ. ngờ hôm nay thấy được, bọn chúng vẫn sống tốt đâu, lập tức kích động thét to.

      Lão hán này hét lên, kinh động những người xung quanh, từng người từng người nhòm xuống ruộng lúa, phát có rất nhiều con cá bơi qua bơi lại trong nước. Hơn nữa trông lớn hơn trước thấy.

      Lão thiên a, đúng là có thể nuôi cá a.

      Trong ruộng lúa có thể nuôi cá, chuyện thần kỳ như vậy bọn họ có thể gặp được.

      Lý chính Lâm Gia Câu vừa ngậm điếu thước vừa dạo qua vòng, cả khuôn mặt kích động đỏ tưng bừng, nghiêng ngả chạy tìm La Tố.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 71:
      Editor: Đô Đô

      Cá trong ruộng lúa, ngờ vẫn còn sống. Con nào con nấy đều lớn hơn khỏe hơn, so với phương pháp làm ruộng lão tổ tông truyền lại tốt hơn rất nhiều. Người có kinh nghiệm nhìn cái liền nhận ra đây là dấu hiệu của vụ mùa bội thu.

      Bây giờ tất cả người Lâm Gia Câu đều nhìn La Tố bằng ánh mắt như nhìn thấy trăng sáng bầu trời, vô cùng sùng kính.

      "Quan gia phu nhân, này thực thành a."

      Lý chính nhả ra làn khói, hai mắt cười híp thành đường thẳng.

      La Tố ngồi xổm bờ ruộng nhìn xuống dưới, thấy đất đai nơi này quả nhiên phì nhiêu hơn Triệu gia thôn nhiều, cũng thích hợp loại lúa nước hơn. Nàng nghĩ bụng, chỉ cần lão thiên gia thưởng cho cái mặt mưa thuận gió hoà, lần này tuyệt đối là mùa thu hoạch lớn.

      Trận đầu thắng lợi, tự tin trong lòng La Tố tăng mạnh: "Tốt, bây giờ cũng thể nhàn rỗi, cần thỉnh thoảng đến thăm nom. Bất quá nếu có lệnh của ta, đều được tùy tiện động vào nước nơi này."

      "Tốt tốt, ngươi yên tâm." Lý chính luôn miệng bảo đảm.

      Có lúa nước phát triển tốt đẹp làm tấm gương, chuyện loại lúa mạch trở nên thuận lợi rất nhiều. cơ bản La Tố bảo làm gì, mọi người đều làm đó, dám nhiều lời chữ, cũng dám trộm lười giây.

      Từ Oánh thấy người trong thôn kính phục La Tố từ sâu trong thâm tâm, nhịn được kinh ngạc.

      Nàng từng nghĩ, vinh quang của nữ tử phải dựa vào địa vị của nam tử mới có thể giành được. Tỷ như phụ thân. Tỷ như phu quân hoặc là nhi tử.

      Nhưng mà hôm nay nhìn thấy cảnh này, quan niệm luôn sâu trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ.

      Nàng nhìn ra được, những người này tâm sùng kính triệu đại phu nhân, cũng phải bởi vì người nọ là triệu đại phu nhân, chỉ bởi vì người nọ là người nọ mà thôi.

      Hồng Hạnh thấy nàng ngồi ngẩn người ở trong sân, muốn chút chuyện, lại lo sợ khiến nàng mất hứng, bị đuổi . Chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, ngài phải vì Triệu đại nhân mà đến sao, tại sao lâu như thế, vẫn nhắc tới chuyện này a."

      Từ Oánh lắc đầu: " vội."

      Loại chuyện như vậy làm sao có thể cố ý ra. Hơn nữa Triệu đại nhân còn chưa có chính thất, cho dù muốn nạp tiểu thiếp, cũng phải là lúc này. giờ chỉ cần nàng cùng triệu đại phu nhân có quan hệ thân thiết, sau này luôn có cơ hội.
      Hơn nữa nàng phát cõi lòng mình còn khẩn trương hi vọng như lúc trước. Thậm chí số lần nàng nhớ tới Triệu đại nhân cũng giảm rất nhiều.

      Hồng Hạnh đoán được tâm tư của nàng, cứ nghĩ rằng nàng thẹn thùng ngại mở miệng. Nghĩ tới loại chuyện như vậy nên rèn sắt khi còn nóng, nên để lâu, cho nên thầm quyết định chủ ý.

      Sau khi gieo lúa mạch xuống đất, toàn bộ Lâm Gia Câu đều nhàn rỗi, mọi người kết thành từng nhóm lên núi làm cỏ tưới nước, cắt tỉa cây ăn quả.

      Có hy vọng, các thôn dân Lâm Gia Câu còn chết lặng nữa, giống như đánh cây roi động cánh rừng. tại mỗi ngày mặt trời còn chưa nhô lên, lý chính chạy quanh thôn thét to tiếng, ai nấy đều tự giác ra cửa làm việc.

      Có vài hài tử nghịch ngợm muốn bắt trộm hai con cá để ăn, bị đương gia nhà mình đánh cho sưng mông.

      La Tố ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng la khóc vang dội của hài tử.

      Tiểu Lục : "Phu nhân, ngài có nhận thấy , bọn họ thay đổi nhiều a. Cảm giác khác hẳn trước kia, bây giờ chuyện thanh đều lớn hơn."

      La Tố ra cửa, nhìn dân chúng trồng trọt phía xa: "Dân chúng là người chịu khó nhát, dễ dàng thỏa mãn nhất. Chỉ cần cho bọn họ chút hy vọng, bọn họ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì."

      Chỉ cần có thể sống sót, ai lại muốn tạo phản chứ. Tạo phản, chẳng qua là vì giành lấy cơ hội được sống tiếp mà thôi.

      Bẵng cái tháng trôi qua, cây quýt trong thôn đều kết đầy quả tròn tròn màu vàng cam.

      Những cây này vốn dĩ trồng cho bọn ăn đỡ thèm, giờ lại trở nên trân quý hơn. Mỗi nhà mỗi hộ đều trông coi kỹ cây quýt nhà mình, quả cũng cho bọn ăn.

      Bị hài tử trong nhà quấn quít lấy có biện pháp, nhóm đại nhân liền dụ dỗ : “Cái này phải dùng để đổi bạc, đến lúc đó có thể đổi lương thực, chờ ta có bạc, cắt thịt trở về cho các ngươi ăn."

      Vừa nghe có thể ăn thịt, bọn thèm ăn quýt nữa, dù sao năm nào chả được ăn, cả ngày tò tò theo hỏi khi nào mới có thể đổi bạc.

      Các đương gia : "Chờ người trong nha môn đến mới được."

      Chuyện thu mua quýt, Triệu Từ tiện đích thân ra mặt, đều an bài Tây Nam thương hội làm. Bất quá lần này Triệu Từ theo người trong thương hội đến Lâm Gia Câu thị sát chất lượng quýt.

      Lần này Triệu Từ tới, mang theo đống đồ dùng cùng đồ ăn cho La Tố.

      "Đều là nương nhờ người đưa đến, còn viết thư, rất nhớ ngươi. Hỏi ngươi khi nào trở về."

      La Tố nghe Triệu mẫu đưa đồ đến cho mình, còn nhớ thương mình. Trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót. Nhớ tới những tháng ngày cùng Triệu mẫu vượt qua khó khăn, trong lòng nàng có chút mong nhớ Triệu mẫu.

      Bất quá nhớ tới tình thế giờ, nàng đành phải cúi đầu thở dài: "Tình hình này, ta xem nhanh nhất cũng phải mất năm nữa."

      Triệu Từ cười : " có việc gì, thời gian qua rất nhanh."

      "Cũng đúng, phải chúng ta ở đây hơn nửa năm rồi sao." La Tố nhớ tới đoạn thời gian này, lại nở nụ cười. cái nháy mắt, trải qua nhiều chuyện như vậy. Vốn cho rằng rất khó khăn, giờ bước đến gần thành công, sắp thấy ánh rạng đông.

      Thúc tẩu hai người mới được mấy câu, Từ Oánh dẫn theo Hồng Hạnh trở về.

      Nàng vừa ra ngoài dạo, nghe khâm sai đại nhân tới, liền vội vàng chạy về.

      Hai người tới cửa, thấy La Tố cùng Triệu Từ chuyện, nên vào nhà. La Tố mắt sắc nhìn thấy Từ Oánh, cười mời nàng vào nhà.

      Từ Oánh cúi đầu vào, quy củ hành lễ với Triệu Từ: "Dân nữ bái kiến Triệu đại nhân."

      Triệu Từ thấy nàng, trong lòng có chút được tự nhiên, khẽ đưa tay: " cần đa lễ."

      La Tố cười : "Nhờ có Từ Oánh ở đây bồi ta, cuộc sống này mới qua mau hơn."

      Từ Oánh vội vàng : "Là phu nhân dạy ta rất nhiều chuyện mới đúng."

      La Tố thấy Từ Oánh ở trước mặt Triệu Từ trở nên câu nệ như vậy, biết đây là thói thường của con người, cho nên cũng tiếp lời, đỡ khiến cho nàng ta thấy có áp lực. Nhanh chóng chuyển đề tài sang chyện cam quýt.

      Dù sao sau khi thu mua quýt trở về, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm đâu.

      đến quýt, mặt Triệu Từ lộ vui vẻ: "Từ tháng trước, tìm được đầy đủ người mua rồi. Chỉ chờ quýt được hái liền đến thu, dùng đường thủy chuyên chở ra ngoài là được."

      ngập ngừng chút rồi : "Lần này Hoa gia cũng tham dự chân."

      đến chuyện này, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Mặc dù cùng Hoa gia có tư thù, nhưng lại muốn vì vấn đề cá nhân mà tổn hại lợi ích của dân chúng. Dù sao giá tiền Hoa gia đưa ra, xác thực cao hơn các thương nhân ở đây.

      La Tố nghe vậy, : "Chỉ cần nguyện ý bỏ tiền, chúng ta liền bán. Dù sao chỉ cần chúng ta thiệt thòi là được. Đương nhiên, nếu làm cho chịu thiệt chút tốt hơn." Nàng cũng phải là loại người hồ đồ. Mặc dù chán ghét họ Hoa, nhưng còn chưa đến mức đội trời chung. Những thứ khác , Triệu gia thôn quê nàng còn có rằng buộc làm ăn lâu dài cùng Hoa gia đấy. Nàng cũng vì chuyện này mà luẩn quẩn trong lòng.

      Triệu Từ nghe vậy, nhịn được cười.

      Nhìn hai người cười ríu rít, Hồng Hạnh mím mím môi. Thấy Từ Oánh yên lặng đứng ở bên lời, cảm thấy tiểu thư nhà nàng quá e dè, liền mở miệng: " biết khi nào Triệu đại nhân trở về. Tiểu thư nhà ta ở đây lâu rồi. biết Triệu đại nhân có tiện đường dẫn tiểu thư nhà ta trở về."

      "Hồng Hạnh, thể quấy rầy đại nhân." Từ Oánh trách mắng nàng.

      Hồng Hạnh cúi đầu: "Nô tỳ cũng là lo lắng cho tiểu thư. Dù sao đường xá nơi này dễ , chúng ta tới tới lui lui rất an toàn."

      Lúc này Triệu Từ ước gì Từ Oánh trở về luôn, lập tức : "Sau giờ ngọ ta khởi giá, đến lúc đó có thể cùng các ngươi đoạn."

      Nghe Triệu Từ vậy, Từ Oánh cúi đầu khẽ đỏ mặt.

      La Tố thấy dáng vẻ này của Từ Oánh, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm xúc khác thường, nhưng lại thể nắm bắt, mơ mơ hồ hồ.

      Ăn trưa xong, Triệu Từ liền ra ngoài xem xét cây quýt, lúc này La Tố tiện theo, cho nên dứt khoát ở nhà giúp Từ Oánh sắp xếp hành lý, thuận tiện tâm với nhau.

      Qua thời gian chung đụng, nàng tâm thích tiểu nương này.

      Tính tình tốt, lại còn thông minh. Cảm giác chuyện rất hợp ý. Có thể quen biết người bạn như vậy, trong lòng nàng rất vui. Bất quá Từ Oánh cũng có người nhà, xa nhà lâu như vậy, cũng đến lúc trở về.

      Từ Oánh : "Phu nhân, ta rất luyến tiếc ngươi. Chờ ta về nhà ở hồi lại tới."

      La Tố cười : " nên a. Ngươi có thể ở cùng ta mấy ngày như vậy là rất quý, cần lại đến chịu tội. Chỗ này có tốt như thế nào, cũng thể so được với nhà ngươi."

      "Nhưng Từ Oánh rất muốn theo học hỏi phu nhân." Mặt mũi Từ Oánh tràn đầy chân thành nhìn nàng.

      La Tố lại : " quan hệ, về sau vẫn còn nhiều cơ hội."

      Hồng Hạnh ở bên cạnh gấp quần áo, nghe hai người chuyện, tròng mắt quay tít vòng, chen miệng : "Phu nhân và tiểu thư nhà ta có tình cảm tốt như vậy, nếu trở thành người nhà tốt rồi. Vậy hai ngươi có thể mãi mãi sống chung chỗ."

      "Hồng Hạnh!" Từ Oánh quát lớn tiếng.

      La Tố kịp phản ứng: "Hồng Hạnh cũng rất đúng, hay là như vậy , nếu ngươi chê, chúng ta kết bái tỷ muội ." Dường như cổ đại rất thịnh hành kết nghĩa kim lan phải.

      Hồng Hạnh thấy thế, lập tức nóng nảy: "Phu nhân, đâu cần phải kết bái a. Còn có cách khác mà. Tỷ như giúp tiểu thư nhà ta chuyện hôn ước. Nghe Triệu đại nhân..."

      Lần này Từ Oánh nổi giận: "Hồng Hạnh, ra ngoài!"

      "Tiểu thư..." Hồng Hạnh ủy khuất nhìn nàng.

      "Ra ngoài." Từ Oánh nhìn cũng thèm nhìn cái, thầm nghĩ bình thường quá sủng ái nàng ta rồi, cho nên giờ mới biết lớn như vậy.

      Chờ Hồng Hạnh ra ngoài, Từ Oánh mới nhìn La Tố. thấy mắt La Tố chớp nhìn nàng.

      "Phu nhân." Từ Oánh giọng gọi tiếng.

      La Tố lại sững sờ nhìn nàng, lâu mới hỏi: "Ngươi, ngươi nhìn trúng nhị đệ ta?"
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 72:
      Editor: Đô Đô

      Từ Oánh tiếp xúc với La Tố lâu như vậy, La Tố suy đoán rất nhiều trường hợp, chỉ là nghĩ tới Từ Oánh vì Triệu Từ mà đến.

      Hình thức mù hôn câm cưới của cổ đại khiến nàng thể tưởng được còn có thiên kim khuê tú chủ động xuất ra chiêu này. Hơn nữa còn tìm nàng ra tay. chỉ vậy thời gian qua Từ Oánh câu về Triệu Từ cũng nhắc đến. Nàng có muốn cũng nghĩ ra.

      Nhưng phản ứng tại của Từ Oánh, còn có câu vừa rồi của Hồng Hạnh, nàng muốn nghĩ đến khả năng này cũng được.

      Nàng nhìn Từ Oánh, thấy Từ Oánh lắc lắc khăn tay, : "Phu nhân, ta, ta là tâm muốn kết giao với ngài." Mặc dù lúc trước có ôm mục đích thể cho ai biết, nhưng bây thời nàng là chân tâm thực lòng muốn kết giao với triệu đại phu nhân.

      "Vậy còn nhị đệ ta?" Thanh La Tố khô cằn hỏi nàng ta. Trong lòng nàng tại rối bời, thể là tư vị gì.

      Chỉ thấy Từ Oánh cúi đầu, sắc mặt hồng hồng: "Ta, ta đúng là ngưỡng mộ Triệu đại nhân."

      Ngưỡng mộ, đó chính là thích.

      La Tố cảm giác trái tim mình như bị người khác bóp nghẹt. Bỗng dưng có chút thở nổi.

      Từ Oánh thấy nàng lời nào, cho rằng nàng tức giận, hoặc cảm thấy nàng chỉ là nữ nhi của thương nhân thế nhưng muốn trèo cao làm thê tử khâm sai đại nhân, liền vội vàng : "Phu nhân, ta thực có ý muốn trèo cao, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải làm chính thất phu nhân của đại nhân, cũng dám nghĩ. Chỉ mong làm tiểu thiếp, sau này có thể hầu hạ bên cạnh đại nhân mà thôi."

      Tuy Từ Oánh gan lớn, nhưng trắng ra như vậy, da mặt cũng nóng lên, ngừng cắn chặt bờ môi của bản thân, đến rỉ máu.

      Trong lòng La Tố, hề coi thường ý nghĩ của Từ Oánh. thực tế, nàng cảm thấy Từ Oánh là nữ nhân rất ưu tú. Nhưng mà nương ưu tú này, thế nhưng cảm thấy xứng với Triệu Từ, còn cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp của .

      thể , Từ Oánh làm như vậy, khiến La Tố giật mình tỉnh lại.

      Từ trong tâm khảm nàng vẫn luôn mong muốn đời kiếp nguyện đôi, ở thời đại này, liệu có được bao nhiêu người dám làm như vậy. Đây cũng phải là thế kỷ hai mươi mốt, đây là xã hội phong kiến phân chia cấp bậc ràng. Đừng giờ nàng là tẩu tử của Triệu Từ, cứ cho nàng mang thân phận cao hơn, cũng xứng được với .

      Ngoài biết trồng trọt làm ruộng, những thứ khuê tú cổ đại phải biết, nàng đều học được.

      Từ Oánh thấy sắc mặt nàng càng ngày càng trầm, trong lòng càng thêm thấp thỏm sợ hãi. Thầm hận mình sao lại nghĩ ra cái cách này. Chắc chắn bây giờ phu nhân cho rằng nàng là nương dối trá, ái mộ hư vinh.

      giờ chưa đến chuyện kết duyên cùng Triệu Từ, chỉ sợ sau này thể lui tới cùng phu nhân.

      "Đại phu nhân, Từ Oánh là tâm kết giao với ngài. Nếu phu nhân nhìn trúng Từ Oánh, sau này Từ Oánh nghĩ tới Triệu đại nhân nữa."

      La Tố nhìn sang, thấy Từ Oánh hoảng sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, môi rướm vết máu, mới phục hồi lại tinh thần.", ta có ý gì khác."

      "Phu nhân." Từ Oánh căng thẳng nhìn nàng.

      La Tố cười cười: " có việc gì, vừa rồi ta nghĩ đến chuyện khác." Ngưng cái, rồi tiếp: "Chuyện của ngươi và nhị đệ ta, chỉ sợ ta cũng giúp được cái gì. vấn đề này, đều do bà bà ta quyết định. Bất quá ta tìm cơ hội giúp ngươi thám thính suy nghĩ của ."

      Từ Oánh nghe vậy, mặt vui mừng: "Phu nhân, ý của ngài là, chê ta?"

      "Ngươi tú ngoại tuệ trung, ta sao có thể ghét bỏ ngươi, thích còn kịp đâu." Trong lòng La Tố chua xót.

      Lúc Triệu Từ thị sát xong, trở lại, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, hiển nhiên đối với tình hình cam quýt giờ hết sức hài lòng.

      La Tố đứng ở trong sân nhìn bộ thanh sam, cao lớn vững chãi, cùng lý chính chuyện, vô cùng tuấn tú.

      cùng người lúc trước ở Triệu gia thôn, càng ngày càng khác rồi.

      La Tố chịu đựng khổ sở trong lòng, xoay người vào trong nhà. Đến khi Triệu Từ thu thập xong, chuẩn bị xuất phát, cũng hề trở ra. Triệu Từ tìm lão mụ tử vào trong nhà hô tiếng. Chỉ có Từ Oánh dẫn Hồng Hạnh ra, vẫn thấy bóng dáng La Tố.

      Lão mụ tử : "Phu nhân hơi mệt, cần nghỉ ngơi."

      Triệu Từ nghe vậy lo lắng: "Nàng khó chịu ở đâu?"

      "Phu nhân chỉ là mệt mỏi, khó chịu ở đâu."

      Triệu Từ vẫn yên lòng, phân phó Triệu Tiểu Ngũ trở về tìm đại phu tới xem chút.
      La Tố vẫn đứng ở trước cửa sổ, cách tầng cửa sổ, nhìn Triệu Từ ngồi lưng ngựa, dẫn đám người rời .

      Thấy Triệu Từ xa, La Tố mới từ trong nhà ra, nhìn theo hướng rời .

      Tiểu Lục theo đằng sau nhìn nhìn đội ngũ xa: "Phu nhân, tại sao vừa rồi ngài phải lừa gạt Triệu đại nhân a. Ngài ấy vất vả lắm mới có thể đến đây lần."

      "Từ Oánh ở bên cạnh , ta ra quấy rầy bọn họ làm cái gì?" La Tố bình bình đạm đạm .

      Tiểu Lục kinh ngạc: "Phu nhân, phải ngài muốn tác hợp cho bọn họ . Này, Từ nương kia mặc dù trông tệ, thế nhưng xứng được với Triệu đại nhân a. Hơn nữa, Triệu đại nhân về sau tiền đồ vô lượng, sao có thể tìm nữ nhi thương hộ, về sau nhất định phải tìm quý nữ thế gia."

      "Đúng vậy, cần phải tìm quý nữ thế gia." La Tố hé miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ vào nhà.

      Có những người có những chuyện, phải nàng có thể nghĩ. Trước mắt, nàng phải làm chuyện nên làm.

      Quýt của Lâm Gia Câu đến lúc hái xuống. Thương hội cũng phái người đặc biệt đến, ở trong thôn hái quýt rồi xưng xưng.

      Thấy người của thương hội giao bạc cho lý chính, thôn dân Lâm Gia Câu kích động đến rơi nước mắt.

      Ai có thể nghĩ tới, thứ này còn có thể đổi tiền a.

      Trước kia nát ở trong đất nhiều như vậy, lãng phí bao nhiêu bạc a.

      Đợi sau khi thương hội tuyên bố hàng năm về sau đều đến nông thôn thu trái cây, những cây quýt núi bị hái trụi lủi kia lập tức được toàn bộ Lâm gia thôn coi như bảo bối.

      Vì phòng ngừa dã thú chạy vào phá hoại, các thôn dân còn đôn đốc nhau làm hàng rào vây xung quanh, nom cũng ra hình ra dạng vườn trái cây.

      Nhóm đại nhân trong thôn đều áp dụng tam thân ngũ lệnh, căn dặn bọn nhất định phải cách xa những bảo bối này, bằng liền lấy roi hầu hạ.

      Bị nhiều, chính là bọn nghịch ngợm nhất trong thôn, cũng dám mạo hiểm chạm vào những 'Cây rụng tiền' này.

      Bởi vì La Tố có tâm tránh mặt Triệu Từ, cho nên hơn tháng này, nàng về Xuyên Châu thành tĩnh dưỡng nữa. Triệu Từ cố ý sai Triệu Tiểu Ngũ đưa chi phí ăn mặc đến cho nàng, tiện thể báo cho nàng tình hình bán quýt.

      "Phu nhân, lần này nô tài cũng được theo, bến tàu kia đúng là náo nhiệt. Vàng tươi mảnh a, đều là quả quýt. Dân chúng Tây Nam rất vui vẻ, mặc dù lần này mỗi nhà mỗi hộ loại nhiều lắm, nhưng cũng có thể được chia ít bạc, đổi mấy cân lương thực. Lúc trước có chuyện tốt này đâu. giờ bên trong bên ngoài thành Xuyên Châu, đều biết ơn Triệu đại nhân chúng ta đâu."

      Triệu Tiểu Ngũ mặt mày hớn hở kể lại, trong giọng tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào. Cảm thấy là phần mộ tổ tiên nhà mình nhả khói xanh, mới có thể cho cơ hội theo hầu vị chủ tử như vậy.
      La Tố phe phẩy quạt hương bồ hỏi: "Số quýt kia chuyển lên thuyền, đường có tổn thất hay ?"

      "Tổn thất tự nhiên là có, nhưng là giá bán cao hơn giá mua, cho nên tính ra cũng kiếm được khoản. Chuyện này đều do thương hội phụ trách, nô tài cũng ràng lắm, chỉ nghe đại nhân qua thôi."

      Nghe tất cả số quýt đó đều được chuyển , trong lòng La Tố thở phào nhõm. Xem ra Tây Nam thương hội lần này mở ra thương lộ. Sau này Tây Nam có muốn bán đồ gì, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

      Trước khi , Triệu Tiểu Ngũ : "Phu nhân, nếu ngài bận rộn, trở về Xuyên Châu thành nghỉ ngơi mấy ngày . Ngài ở trong phủ, đại nhân cũng thường trở về, rất vắng lạnh."

      Bình thường lúc đại phu nhân hồi phủ, dù đại nhân có bận rộn thế nào cũng về phủ nghỉ ngơi, nhưng bây giờ ngài bận đếm mức ngay cả nhà cũng thèm về. phủ đệ rộng lớn như vậy, cả ngày cũng chỉ có cùng vài hạ nhân quanh quẩn.

      La Tố khẽ cười: "Bên này lập tức muốn thu lúa, ta thể về được. Đợi khi rảnh rỗi về sau."

      Triệu Tiểu Ngũ lập tức lấy lại hào hứng: "Phu nhân, nô tài vừa mới nhìn, hạt lúa kia vô cùng sung mãn. Bên trong ruộng còn có nhiều cá nữa. Lúc thu lúa nô tài có thể đến đây hỗ trợ được , đến lúc đó cũng có thể uống bát canh cá."

      La Tố bị dáng vẻ thèm ăn của chọc cho vui vẻ, cười : "Hảo, ngươi muốn tới tới."

      Triệu Tiểu Ngũ vui vẻ : "Dù sao trong phủ cũng có việc gì, đến lúc đó nô tài cũng có thể ở đây vài ngày."

      Đợi Triệu Tiểu Ngũ , La Tố đứng ở ngoài viện, nhìn về phía thành Xuyên Châu.

      giờ Tây Nam chuyển biến tốt đẹp, trong lòng nên thập phần vui vẻ .

      Bắc Đô Thành.

      Mấy ngày nay dân chúng bên trong Bắc Đô thành hết sức cao hứng.

      Những trái cây trân quý kia, giờ tùy tiện đến cửa hàng là có thể mua được. Giá tiền cũng mắc. Người bình thường cũng có thể ăn được. Điều này khiến dân chúng thấy mình thua kém gì người phú quý.

      chiếc xe ngựa bình thường chạy xuyên qua chợ.

      Nam tử mặc cẩm y ngồi bên trong đúng là Tề vương. Giang Lâu mặc đồng phục võ quan nằm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng quay đầu lại bóc quả quýt: "Chao ôi, bình thường muốn ăn quýt này, còn phải được bệ hạ ban thưởng. giờ ngược lại dễ dàng, ra chợ là có thể mua. Chỉ là đáng tiếc thời gian đường lâi, mới mẻ bằng ra roi thúc ngựa."

      Tề vương buông rèm cửa sổ xuống, trong tay nắn nắn quả quýt: "Nếu ngươi muốn ăn mới mẻ, liền đến Tây Nam chuyến, chẳng phải là ăn đủ?"

      "Vì ăn quýt, cũng quá xa ." Giang Lâu rùng mình cái. So với kinh đô Bắc Đô thành phồn thịnh, Tây Nam kia đúng là rất khổ. Sau khi đến đó lần, cũng muốn đến thêm lần nào nữa.

      Ăn quýt xong, quăng vỏ ra ngoài xe, cười : "Vương gia, đến chuyện này Triệu Từ đúng là có chút bản lãnh, thế nhưng có thể vận chuyển những thứ này. Nghe bên kia còn thành lập cái Tây Nam thương hội gì đó. Ở Bắc Đô thành cũng có cửa hàng riêng, về sau muốn mua thổ sản Tây Nam, cứ đến thương hội là có thể mua được."

      Ánh mắt Tề vương chợt lóe, mặt lộ ra vẻ hài lòng: " đúng là chưa từng khiến bản vương thất vọng. Cứ cho rằng chỉ quan tâm nông nghiệp, ngờ ngay cả kinh thương cũng tinh thông như này. Nếu phải làm ra động tác như vậy, ai có thể nghĩ đến, kinh thương ti tiện, có thể mang đến cho dân chúng nhiều chỗ tốt như thế."

      Giang Lâu: "Vương gia rất đúng. giờ chỉ riêng cây quýt, giúp dân chúng sống tốt hơn trước, nếu ngày sau tất cả mọi thứ trong thiên hạ, vô luận xa gần, cũng có thể đưa đến Bắc Đô Thành, nhất định là việc trọng đại của thiên hạ."

      "Bản vương tin tưởng, ngày đó còn xa."

      Mặt mũi Tề vương tràn đầy kiên định.

      Lúc này ở trong hoàng cung, Chiêu Vũ Đế đứng bậc thang, nhìn về phía Tây Nam.

      Đứng phía sau là thái giám tổng quản Ngô Dung.

      Chiêu Vũ Đế nhìn hồi, chịu được ho khan vài tiếng. Ngô Dung vội vàng : "Bệ hạ, nơi này gió lớn, nên vào trong điện nghỉ ngơi thôi, nô tài gọi thái y đến xem cho ngài."

      " cần." Chiêu Vũ Đế phất phất tay: "Đầu thu, Tây Nam bên kia, có phải cũng muốn thu hoạch hay ?"

      Ngô Dung nhìn nhìn khí trời, : "Nhóm lúa đầu tiên Triệu phu nhân gieo ở Tây Nam cũng đến lúc thu rồi."

      "Hảo, hảo." Chiêu Vũ Đế liên tục hảo. "Truyền lệnh của trẫm, Tây Nam có bất cứ tin tức gì truyền về, trước tiên phải trình lên cho trẫm xem."

      "Vâng. Ngô Dung cúi đầu đáp lại.
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 73:
      Editor: Đô Đô

      Ngày Lâm Gia Câu thu lúa, Triệu Từ cố ý triệu tập lý chính mỗi thôn, quản các nơi, tề tụ tại Lâm Gia Câu.

      Kể từ khi sinh ra ở Lâm Gia Câu, các thôn dân chưa từng thấy qua tình cảnh náo nhiệt như thế. Cũng chưa từng có quang cảnh như vậy.

      Nhìn , những người kia phải đều coi thường Lâm Gia Câu bọn họ nghèo sao, thế mà hôm nay lại hấp tấp đến đây, còn phải thấy thôn bọn họ có mùa thu hoạch lớn, muốn đến học kinh nghiệm?

      Người dân Lâm Gia Câu nghèo mấy đời cuối cùng cũng được nếm tư vị hãnh diện lần.

      Đối với người mang đến cho bọn họ loại tư vị này, càng thêm cung kính.

      Lúc La Tố dẫn tiểu Lục đến ruộng lúa, mọi người tự động tách ra hai bên nhường đường cho các nàng.

      Đứng xung quanh ruộng lúa là đám lý chính giống như sói đói.

      Hôm nay phụng mệnh quan phủ trèo non lội suối đến Lâm Gia Câu này, xem người Lâm gia câu thu lúa, ban đầu bọn họ còn vui ý, thôn bọn họ có lúa a, còn phải xem người ta thu lúa, quan phụ mẫu có phải nhàn rỗi có chuyện gì làm hay , mà lăn qua lăn lại cho dân chúng bần cùng khốn khổ bọn họ.

      nghĩ tới sau khi đến đây, nhìn từng mảnh từng mảnh ruộng màu vàng kim trải dài bát ngát, bọn họ triệt để trợn tròn mắt. Thôn bọn họ cũng loại lúa, nhưng chưa bao giờ loại nhiều như vậy. Đến gần vừa nhìn, thiếu chút nữa kinh hãi kêu to, cây lúa còn có thể phát triển khỏe mạnh như vậy, trĩu bông như vậy?

      Trong lúc mọi người quan sát lúa, đột nhiên nghe thấy tiếng động trong điền lý, cúi đầu nhìn xuống, ngờ thấy vài cái đuôi cá. Đối với dân chúng Xuyên Châu mà , con cá chính là đồ ăn trân quý, có người theo bản năng muốn bắt chúng mang về ăn, liền bị lão hán bên cạnh gạt tay, đây là cá thôn bọn họ nuôi dưới ruộng, thể bắt được.

      Trong ruộng lúa còn có thể nuôi cá? Đây là thiên hạ kỳ a.

      Kỳ như vậy, giờ bày ràng ở trước mặt mọi người, còn có thể tin?

      Lâm lý chính ngậm điếu thuốc, con mắt híp thành đường thẳng, cái lưng hơi gù giờ phút này cũng thẳng lên, thấy La Tố đến, vội vàng chạy qua: "Quý nhân, ngài xem khi nào chúng ta có thể thu hoạch, chúng ta đều chuẩn bị xong rồi. Chỉ chờ ngài ra lệnh tiếng thôi."

      Mắt La Tố lướt qua vòng, thấy Triệu Từ cùng mấy thân hào nông thôn chuyện, nàng : "Cứ chờ Triệu đại nhân ."

      Lý chính : "Nhưng Triệu đại nhân , đợi ngài phát lệnh đâu."

      Lúc Triệu Từ chuyện, cũng nhìn thấy La Tố. Từ lần trước rời khỏi nơi này, tính ra cũng phải hai tháng hai người chưa gặp lại nhau. giờ cuối cùng cũng được thấy mặt, Triệu Từ có cảm giác tương tư ngấm tới tận xương.

      Lâm lý chính thấy nhìn lại, cười chạy tới: "Triệu đại nhân, phu nhân nhường ngài phát lệnh."

      Triệu Từ tới, nhìn vào mắt La Tố, cười : " giờ đại tẩu nhưng là đại công thần, hôm nay, xin nhờ đại tẩu cất tiếng."

      "Đúng vậy, phu nhân ngài cũng đừng từ chối." Lý chính ở bên cạnh ồn ào. Trong lòng cảm kích vị quan gia phu nhân này a, lúc trước cứ cho là hồ nháo, chỉ muốn bồi quan gia phu nhân này chơi vui vẻ chút, ai có thể nghĩ tới mọi chuyện lại tiến triển tốt đẹp như vậy. giờ Lâm Gia Câu ở trong tay quả có ngày tốt lành qua, sau này về với tổ tiên, con cháu hậu bối cũng đều nhớ tới chỗ tốt của .

      La Tố thấy thế, cũng từ chối nữa, cười tiến lên phía trước, cầm lấy lưỡi hái khom lưng cắt nắm lúa: "Thu hoạch vụ thu bắt đầu."

      Ra lệnh tiếng, tráng đinh trẻ tuổi cùng chúng phụ nhân đứng bờ đồng loạt nhảy xuống ruộng gặt lúa.

      Hơn trăm mẫu đất của Lâm Gia Câu năm nay đều loại lúa, ruộng này nối tiếp ruộng kia, trông giống như con vật khổng lồ.

      Mọi người lại tuyệt cảm thấy nhiều, ngược lại còn cảm thấy chưa đủ, hận thể loại nhiều hơn nữa, dù cho mệt mỏi gục xuống cũng cao hứng.

      chỉ có các hán tử bận rộn, nhóm phụ nhân cùng hài tử cũng đều hoan hoan hỉ hỉ cầm thùng lội xuống ruộng bắt cá.

      Thùng nước rất nhanh liền tràn đầy cá. Từng thùng từng thùng được chuyển lên bờ.

      La Tố nhìn cái thôn đổ nát lúc trước giờ đây sinh khí bừng bừng như vậy, trong lòng tự nhiên sinh ra loại xúc động chưa bao giờ có. Nàng thực thành công, ở mảnh đất Tây Nam khốn cùng này, gieo xuống viên hạt giống của hi vọng.

      Triệu Từ thay thân xiêm y vải thô lội xuống ruộng, gia nhập đội ngũ thu lúa.

      Triệu Tiểu Ngũ theo sát ở phía sau, sợ làm mình bị thương. nhịn được suýt xoa: "Đại phu nhân đúng là có bản lĩnh a, nô tài sống ở chỗ này nhiều năm như vậy, còn biết lúa có thể loại như vậy, có thể trĩu hạt như vậy, hơn nữa còn có thể nuôi cá. Sau khi thu hoạch, nộp thuế xong, mỗi nhà mỗi hộ cũng có thể ăn no cơm hơn nửa năm. Trồng thêm chút hoa màu khác, năm nay cũng cần lo đói bụng."

      sống ở Tây Nam từ , có thể cảm thụ được loại tâm tình này. Nếu lúc trước có thể ăn được bữa cơm no, cũng bán mình làm nô. Cũng may có chủ tử tốt như vậy, cũng coi như nhân họa đắc phúc. Chỉ hy vọng sau này dưới cai quản của đại nhân, các lão bách tính cũng có thể học được phương pháp loại lúa cùng nuôi cá, sau này còn xuất tình trạng bán nhi bán nữ.

      Triệu Từ cách tầng lúa, ngẩng đầu nhìn La Tố đứng bờ ruộng, thấy nàng đầy mặt tươi cười nhìn xuống điền lý, dáng vẻ kia động lòng người hơn bất cứ lúc nào.

      Trong lòng đột nhiên dâng lên loại ảo giác. Nếu có ngày, hai người quy về điền viên, nam cày ruộng nữ dệt vải...

      Triệu Từ mang thân phận quan viên, thể cùng mọi người làm việc đến cùng. Sau khi gặt xong ruộng lúa, liền trèo lên bờ rửa sạch chân.

      La Tố thấy lên bờ, liền xoay người về tiểu viện của mình.

      Tiểu Lục : "Triệu đại nhân đến, phu nhân trò chuyện cùng ngài ấy sao?"

      Bình thường hai người trò chuyện với nhau rất vui mà?

      Mặt La Tố chút thay đổi : "Triệu đại nhân là tới làm việc, đâu thể cùng tẩu tử ta chuyện. Ta mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi."

      Tiểu Lục nghe ra giọng của nàng có chút tức giận, lúc này dám khuyên nữa.

      Trừ chuyện báo lại tin tức cho Tề vương, các chuyện khác, nàng muốn chọc vị chủ tử này mất hứng.

      Sau khi Triệu Từ thay quần áo xong, đến thăm hỏi La Tố, lại lần nữa được cho biết La Tố nghỉ ngơi.

      "Canh giờ còn sớm, vừa rồi đại tẩu vẫn còn khỏe, sao giờ nghỉ rồi?"

      Lão mụ tử : "Cái này lão nô cũng lắm, phu nhân chỉ thoải mái, ai cũng muốn gặp."

      Triệu Từ đứng lặng chốc, đột nhiên : "Bình thường có nghỉ ngơi sớm như bây giờ ?"

      Lão mụ tử thoáng do dự, rồi lắc đầu: " có. Bình thường tinh thần phu nhân rất tốt, tầm này đều đến vườn trái cây tra xét lần đó."

      "Chỉ riêng hôm nay mới như vậy?" Trong mắt Triệu Từ có vài phần đơn.

      Lão mụ tử lo lắng thái độ này của La Tố khiến quan gia tiểu thúc mất hứng, bị nhà chồng ghét bỏ, vội vàng giải thích: "Thân thể nữ tử vốn yếu, đột nhiên thoải mái cũng là chuyện bình thường, đại nhân ngàn vạn lần chớ hiểu lầm. Phu nhân nghe đại nhân muốn tới trong thôn, sớm phân phó lão nô chuẩn bị thức ăn đấy."

      Triệu Từ cười tiếng: " cần đâu, ta nghĩ nhiều, ngươi vào hầu hạ nàng ."

      Lão mụ tử nơm nớp lo sợ nhìn cái, mới vội vàng vào trong nhà bẩm báo cho La Tố nghe.

      Lúc vào trong phòng, thấy La Tố ngồi ngẩn người.

      Lão mụ tử khuyên nhủ: "Phu nhân, đại nhân tới thăm ngài, chứng tỏ kính trọng đại tẩu ngài. Ngài cố ý tiếp như vậy, trong lòng đại nhân có vướng mắc, tốt cho ngài đâu?"

      " chưa?"

      La Tố đáp mà hỏi lại.

      Lão mụ tử đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Triệu Từ đưa lưng về phía này, ngước nhìn chân trời, tựa hồ ngẩn người.

      Nhanh chóng quay đầu lại giọng : "Đại nhân còn đứng ở trong sân, biết suy tư chuyện gì. Nô tài thấy, chắc là tức giận. Ngài nghĩ có nên mời đại nhân vào nhà ngồi chút hay ?"

      " cần."

      La Tố lắc lắc đầu. Chi bằng gặp, đỡ phải tăng thêm phiền não.

      Đến khi lão mụ tử ra nhòm lần nữa, trong sân thấy bóng dáng của Triệu Từ. Bà lo lắng quay đầu lại nhìn nàng: "Phu nhân, đại nhân rồi."

      Chao ôi, sao chủ tử nhà mình lại hiểu đạo lí đối nhân xử thế như vậy. Nếu người khác có tiểu thúc như thế, thể vỗ mông ngựa a. Đến lúc tái giá, chỉ cần tiểu thúc nhớ đến chút tình cảm, cũng coi như có chỗ dựa vào.

      La Tố lại hoàn toàn tự giác này.

      Cứ nghĩ có thể tiếp tục trốn tránh ở Lâm Gia Câu, ngờ Lâm Gia Câu vừa mới thu lúa, nộp thuế cho quan phủ Xuyên Châu xong. Bên quan phủ có người tới đón La Tố về Xuyên Châu.

      "Khâm sai đại nhân nhờ chúng tiểu nhân truyền lời cho phu nhân, giờ chuyện mùa thu hoạch lớn của Lâm Gia Câu truyền khắp Xuyên Châu thậm chí toàn bộ Tây Nam. Lần này Lâm Gia Câu thí loại thành công, chứng tỏ các địa phương khác của Tây Nam cũng có thể áp dụng phương pháp loại lúa này. Lý chính các nơi cùng lão phó đều đến thành Xuyên Châu, đại nhân thấy Lâm Gia Câu đến cùng ở trong núi, thể để cho mọi người phải trèo non lội suối vào núi, cho nên dứt khoát chọn mảnh đất trống trong thành Xuyên Châu làm ruộng lúa, sai chúng tiểu nhân đón phu nhân về thành truyền thụ tay nghề."

      Sau khi La Tố nghiêm túc lắng nghe, rút ra câu, vì lợi ích của dân chúng Tây Nam, ngài phải về thành Xuyên Châu thôi.

      Đội ngũ đón người rầm rộ như vậy, nàng cũng dám coi trọng, lúc này liền sai tiểu Lục tùy tiện thu thập đồ đạc, dẫn theo vài lão mụ tử trở về thành Xuyên Châu.

      Trước khi , người Lâm Gia Câu đều đến tiễn nàng: "Phu nhân, cây ăn quả của chúng ta còn chưa có kết quả tử đâu, ngài trở lại chứ?"

      Lần này mọi người lòng hy vọng nàng có thể ở mãi ở thôn bọn họ. Đây là nông thần nương nương trời a, nữ thần tiên có thể giúp dân chúng bị đói bụng.

      Nước mắt lý chính chảy ròng ròng: "Quý nhân a, ngài còn về đây đúng ? Trước kia lão già cổ hủ này hiểu chuyện, ta bảo đảm, về sau ngài bảo lão già cổ hủ này hướng đông, lão già cổ hủ này nhất định hướng tây. Tất cả đều nghe theo quý nhân ngài."


      La Tố chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy bao giờ, lập tức có chút dở khóc dở cười: "Ta chỉ là về thành Xuyên Châu dạy dân chúng nơi đó loại lúa, làm xong, nhất định trở lại. Dù sao cây ăn quả nơi này còn chưa kết quả, ta yên tâm. Lúa mạch còn ở trong đất, ta còn phải về xem thu hoạch đâu. Các ngươi yên tâm ."

      Nghe La Tố bảo đảm, mọi người mới yên lòng, lau nước mắt, rối rít cười tiễn nàng: "Quý nhân đường thong thả, thuận buồm xuôi gió a."

      "Quý nhân mau trở lại nha, ta làm cá muối cho ngài ăn."

      Mọi người đường đưa đến sơn khẩu, thấy xe ngựa của La Tố, mới lục tục trở về.

      La Tố nhìn ra ngoài cửa xe, tâm tình hết sức vui vẻ. thời có Lâm Gia Câu thành công, địa phương khác tự nhiên rối rít noi theo, cần nàng giám sát, cũng nghiêm túc làm theo cầu của nàng. Rất nhanh thôi Tây Nam mảnh tân khí.

      Mà lúc này, mật thư ghi lại sản lượng thu hoạch của Lâm Gia Câu đường về Bắc Đô thành.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :