1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bần hàn tức phụ - Vọng Giang Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 49:
      Editor: Đô Đô

      "Phiền toái gì?" La Tố khó hiểu nhìn .

      Nàng tự nhận vẫn luôn tin tưởng nhân cách làm người của Triệu Từ, cho nên căn bản tin Triệu Từ gây ra họa. Nhưng lúc này thần sắc Triệu Từ nghiêm túc như vậy, khiến nàng cảm thấy hơi bất an.

      Triệu Từ tới gần nàng bước: "Hai người cùng về với ta lần này chính là Tề vương điện hạ cùng thứ tử của Giang quốc công Giang Lâu."

      "Tề vương?!" La Tố nghe vậy, trợn tròn cặp mắt. đùa chứ, nàng sống hai đời, quan viên lớn nhất từng gặp chính là tiểu thúc nhà nàng.

      Này thình lình xuất vị vương gia, làm cho nàng có loại cảm giác như bị sét đánh trong sống ngoài khét.

      Nàng xuyên việt đến loại thâm sơn cùng cốc này, thế nhưng còn gặp được long tử phượng tôn, này vận khí cũng quá tốt .

      Bất quá: "Bọn họ chính là phiền toái mà ngươi ?"

      Triệu Từ gật gật đầu, áy náy ; "Chuyện này là ta tư tâm bố trí. Lúc ở Bắc Đô, thi đình có viết bài ‘duy nông luận’, dẫn đến Tề vương điện hạ chú ý, về sau cùng tiếp xúc nhiều lần, phát vị điện hạ này là người có lòng lo cho thiên hạ. Cho nên lần này, mới nhắc đến Triệu gia thôn trước mặt . Cũng kể cả những chuyện tẩu tử làm vì Triệu gia thôn."

      La Tố nghe vậy, trách Triệu Từ nhắc tới nàng, chỉ là khó hiểu : "Cái này có gì phiền toái?"

      "Tẩu tử có điều biết, mặc dù Đại Chu mới lập quốc hai đời, nhưng luôn nhìn ngó các nước chung quanh, bệ hạ hùng tài đại lược, nhưng là lòng có dư mà thực lực của nước đủ. Mà giờ triều đình thiếu nhất chính là lương thực. Tề vương điện hạ biết Triệu gia thôn chúng ta có thể trồng ra lương thực cao sản, liền cải trang vi hành đến đây, muốn tận mắt nhìn thấy. Mà trải qua mấy ngày nay, thấy lời ta lúc trước ngoa. Cũng biết, công thần lớn nhất trong chuyện này chính là tẩu tử. Cho nên Tề vương điện hạ có tâm, muốn mời tẩu tử đến Bắc Đô Thành, góp sức giúp dân chúng trong thiên hạ phải chịu đói bị rét.”

      hơi ra lèo, Triệu Từ thở phào nhõm.

      biết tẩu tử nhà mình thập phần thích Triệu gia thôn, bằng lúc trước viết thư muốn đón bọn họ đến Bắc Đô Thành, bị cự tuyệt. Nhưng có số việc, thể làm.

      Dù sao hoài bích có tội, tẩu tử hết mình vì Triệu gia thôn, chắc chắn có ngày bị người đa tâm chú ý. Nếu trong lòng những người đó có ý đồ xấu, rất có thể làm ra chuyện có lợi cho tẩu tử. Ở phương diện khác, trong lòng cũng hy vọng Đại Chu ngày càng cường thịnh, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, người nơi nào cũng có thể ăn no mặc ấm như Triệu gia thôn.

      Mà đại tẩu, quả có thể ra phần khí lực.

      luôn giữ những băn khoăn này trong lòng, tự chủ trương. biết, có lẽ sau lần này, đại tẩu bắt đầu chán ghét .

      Nghĩ như vậy, đầu cũng theo bản năng cúi thấp xuống, rất giống học sinh làm chuyện sai lầm, chờ nghe giáo viên trách phạt.

      Vốn dĩ trong lòng La Tố còn có chút khẩn trương, thấy dáng vẻ này của , nhịn được xì cười cái: "Ngươi như vậy, cứ như tẩu tử ta bắt nạt ngươi."

      Nàng mắc cười nhìn Triệu Từ: "Tốt lắm tốt lắm, bao nhiêu chuyện a, lại phải là cái chuyện gì xấu."

      "Tẩu tử giận ta?" Triệu Từ kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần ngạc nhiên mừng rỡ.

      "Giận ngươi cũng vô dụng, cần gì phải tức giận." La Tố nhăn mi lắc đầu. ra, trong lòng nàng đối với chuyện đến Bắc Đô thành, xác thực vô cùng mâu thuẫn.

      Bắc Đô thành, đó chính là kinh đô của vương triều Đại Chu a. Tùy tiện chợ bán đồ ăn, cũng có thể rơi xuống cái công hầu ăn cơm bá vương. Nàng muốn cúi thấp đầu mà sống, sức chiến đấu lại quá , đến đó chắc chắn phải chịu vận mệnh bị người làm thịt. Mặc dù ngày qua tốt lắm, trong lòng nàng cũng có chút tò mò biết chỗ đó như thế nào, nhưng lại muốn đến bên đó lắm.

      Những lời này của Triệu Từ cũng cho nàng biết, nàng sắp phải tới chỗ đó.

      Hơn nữa còn là thể được lựa chọn.

      Bất quá Triệu Từ cũng đúng. Nàng có năng lực này, nếu như chỉ sống ở Triệu gia thôn, chỉ có thể tạo phúc cho khu vực này, mà những địa phương khác của Đại Chu, dân chúng vẫn còn bị đói chịu khổ.

      Nàng phải là người có lòng dạ rộng lớn lo chuyện thiên hạ. Nhưng đến cùng cũng là người sống dưới cờ Đảng, là thanh niên có nhân phẩm và học vấn đều ưu tú. Hơn nữa lúc trước học thân bản lãnh này, cũng là vì ngày kia về đền đáp quê hương.

      giờ cuộc sống của Triệu gia thôn bởi vì nàng mà thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, như vậy nghênh đón nàng, tất nhiên là cái sân khấu rộng lớn hơn. Ở võ đài này, nàng có thể thay đổi nhiều người hơn, làm cho sở học nông học của nàng tại mảnh đất rộng lớn này lan truyền khắp ngả.

      "Ta trách ngươi." La Tố thấy sắc mặt Triệu Từ hơi tái, cười trả lời câu. Lại hỏi: "Ưm, Tề vương kia, là người tốt? Nhỡ đâu ngày nào đó bị người ta mượn cối giết lừa a, dân đen chúng ta tiếp xúc cùng tầng lớp quyền quý như vậy, chỗ dựa vững chắc cũng có."
      "Mặc dù thân phận có khác, nhưng qua cách năng và hành xử của , có thể thấy là người hiểu cách đối nhân xử thế, âu ngang ngược hãm hại dân chúng." Triệu Từ khẳng định.

      La Tố gật gật đầu: "Vậy tốt rồi. Dù sao chỉ cần có thể sống sót là được, đợi mọi chuyện xong xuôi, rồi trở về dưỡng lão."

      Mặc dù La Tố như vậy, nhưng Triệu Từ biết, trong lòng nàng vẫn nguyện ý. Chỉ là tình thế bức bách, chỉ là trong lòng đến cùng vẫn có thiện niệm.

      Triệu Từ còn muốn vài lời khuyên giải, lại lại cảm giác mình có tư cách gì nên nữa.

      Lúc hai người về đến nhà, Lý Triết cùng Giang Lâu vừa cắn bánh bao vừa uống cháo gạo, bàn còn có trứng gà được bóc vỏ và những chiếc bánh bao trắng nhắn xinh xắn. Bữa sáng này đối với Triệu gia thôn là thập phần phong phú. Bình thường La Tố lười hao phí tinh lực phương diện bữa sáng. Chỉ vì Triệu Từ cùng hai vị khách nhân này ở trong nhà, cho nên hôm nay cố ý thi triển chút công phu mà thôi.

      Nguyên bản cảm thấy thập phần chu đáo, nhưng vừa biết được thân phận hai vị này chỉ phú mà còn quý cao cấp quý, lập tức cảm thấy bữa sáng này vẫn còn rất đơn giản. Chân chính là cơm rau dưa a.

      Cũng may hai vị này cũng phải là chủ tử kiêng ăn, lúc này ăn nồng nhiệt đâu. La Tiểu Hổ mở miệng ngậm miệng là tiếng ‘ca ca’, cứ như hai vị gia trước mặt này là ca ca thất lạc nhiều năm của . Tính tình tự nhiên nhiệt tình như vậy, khiến La Tố cảm thấy trận ác hàn. Trong lòng thầm nghĩ ngợi, biết lúc tiểu đệ nhà mình biết được thân phận của hai vị này, còn có thể gọi thân thiết như vậy hay .

      "Giang đại ca, đợi tí nữa ăn xong, huynh dạy đệ săn gà rừng sao, cung của đệ khá tốt, lát nữa cho huynh mượn dùng, huynh dạy đệ bắn gà rừng nhé."

      La tiểu Hổ hai miếng ăn hết quả trứng gà, trong miệng ngừng ồn ào.

      Giang Lâu vui thích uống cháo, cười : "Yên tâm, bình thường ta hứa hẹn với ai bao giờ. Đáp ứng đệ chuyện gì, nhất định thực ."

      "Đệ biết ngay mà, có người ca ca như huynh tốt, quay đầu lại huynh nhất định phải dạy đệ bộ công phu nha, hôm trước đệ thấy huỵnh bắt cá, vô cùng lợi hại." La tiểu Hổ lại đề thêm cầu.

      Người mà trước kia sùng bái nhất, chính là 'Tỷ phu' Triệu Từ Triệu đại nhân. giờ lại nhiều thêm người, chính là vị Giang Lâu ca ca này. Lý Triết ca ca cũng rất tốt, tuy hay chuyện, nhưng mấy ngày hôm trước thấy huynh ấy vẽ tranh, tuyệt kỹ kia sai. So với các bức họa treo ở miếu thành hoàng bên cạnh thôn mà những đại sư phụ vẽ ra đều lợi hại hơn nhiều.

      Bất quá đối với , vẫn là Giang Lâu ca ca có công phu quyền cước thập phần hảo làm cho người ta thích nhất.

      La Tố ở trong phòng bếp dùng cơm, thầm nghĩ nếu vị Tề vương điện hạ kia đến chuyện này với nàng, nàng nên dùng thái độ gì ứng phó, khúm núm? Hay là hào ngôn chí khí phen?

      Bất quá Lý Triết đợi nàng suy tính tốt vấn đề này, đến tìm nàng.

      Triệu mẫu tới nhà Triệu nhị nương hỗ trợ nhìn tân nương tử, mấy hài tử cũng bị Giang Lâu dẫn ra ngoài săn gà rừng. Trong tiền viện của Triệu gia, La Tố pha ấm trà mới, cùng Tề vương ngồi đối mặt nhau.

      Thấy dáng vẻ Tề vương thong dong, La Tố đột nhiên phát mình nghiêm trang quá mức như vầy rất buồn cười. Lại thấy tuổi của người ta cũng lớn, đặt ở chỗ nàng, cũng chỉ là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, làm việc cho chính phủ mà thôi, có gì phải sợ hãi.

      Nàng chỉnh đốn lại tâm tình phen, sau khi hé miệng uống trà, cuối cùng dũng khí dâng lên.

      Mở miệng : "Nhị đệ hêt với ta, kỳ ta cũng chỉ là nông phụ hương dã, xác thực hợp với nơi thanh nhã."

      Nàng xong lại nhìn Triệu Từ chút, nháy mắt, ám hiệu tại nàng chỉ là giả bộ mà thôi.

      Cũng biết Lý Triết có phải nghĩ thông suốt rồi hay , chỉ thấy lắc lắc cây quạt nở nụ cười: "Nếu có thể lệnh quần chúng nhân dân trải qua cuộc sống giàu có như giờ mà thể sống ở nơi thanh nhã, ta hiểu, còn có người nào có thể hợp ở nơi thanh nhã."

      dùng chữ ‘ta’ để chuyện, tỏ vẻ bản thân thập phần có thành ý.

      La Tố cũng nghe ra ý tứ trong đó, trong lòng càng thêm that lỏng, cười : "Ta đúng là vì Triệu gia thôn bỏ ra chút khí lực, nhưng những thành tựu này cũng phải là công lao của mình ta. Mà là thành quả cố gắng của cả Triệu thị bộ tộc. nhà dễ làm, trăm nhà còn dễ nữa, huống chi thiên hạ này có thiên thiên vạn vạn nhà. Cho nên dân phụ thực dám đảm bảo có thể hoàn thành mong muốn trong lòng điện hạ."

      Lời này của nàng phải là khiêm tốn, mà là lời lòng. Dù sao Triệu gia thôn bên này là nàng tự thân làm, vả lại Triệu gia thôn có điều kiện bẩm sinh thập phần sai, cho nên mới đạt được thành tựu như tại. Nếu đổi thành cái thôn khác, khẳng định thành quả kia tốt như thế. Bảo nàng dạy người khác cách trồng trọt thành vấn đề, chỉ sợ vị sau khi Tề vương điện hạ này nhìn thấy Triệu gia thôn, hy vọng quá cao, đến lúc đó nàng lại thực được, khiến cho thất vọng, vậy phiền toái.

      Cho nên dứt khoát trước, lấy cái phiếu bảo đảm rồi tính sau. Cho dù sau này có thất vọng, gia đình nàng cũng có con đường lui an toàn.

      Cứ nghĩ mình chuyện thẳng thừng như vậy, Tề vương này hiểu ý sinh vui. ngờ sau khi người này nghe xong, lại nhàng nở nụ cười: "Phu nhân cần băn khoăn. Cái gọi là tại đây mưu việc lớn. Bản vương cũng phải là loại người phân biệt được trắng đen. Mời phu nhân đến đó, để củng cố lòng người. Còn chuyện thống trị như thế nào mới có thể khiến cho thiên hạ cũng giống như Triệu gia thôn này, đó chính là chuyện bản vương cần phải quan tâm."

      La Tố nghe ra trong lời của có ý hứa hẹn, trong lòng triệt để buông xuống.

      "Nếu vương gia có lòng dạ rộng lớn như vậy, dân phụ cũng phải là người keo kiệt, dân phụ nguyện ý đem cả đời sở học của mình, phổ cập khắp đất nước Đại Chu."
      ChrisB.Cat thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 50:
      Editor: Đô Đô

      La Tố đáp ứng Tề vương, nên thể ra . Chuyện trong thôn cần phải an bài, bên nhà mẹ đẻ cũng cần đến cáo biệt, ngoài ra còn phải bàn giao lại chuyện buôn bán cây mía. Hơn nữa Tề vương còn phải đến Tây Nam xử lý chuyện dân biến, cho nên hai người ước định sau trung thu đến Bắc Đô thành trước.

      Thời điểm Triệu Từ cùng Lý Triết rời thôn, lão tộc trưởng mang theo tộc nhân liên tục đưa đến cửa thôn.

      Lão tộc trưởng biết thân phận của Lý Triết, cho nên chỉ dùng đạo đãi khách hồi lời khách sáo. Trọng điểm vẫn là tán gẫu cùng Triệu Từ. Tỷ như dặn Triệu Từ phải làm quan tốt, được bôi nhọ tổ tiên dòng tộc, còn lần này rời quá mau, trong thôn vẫn chưa kịp ăn mừng vì , mặt còn mang theo vẻ tiếc hận.

      xong, nước mắt chảy ròng ròng.

      La Tố thấy vậy, thầm cảm xúc của lão nhân gia này đúng thập phần phong phú a. Nàng vụng trộm nhìn phản ứng Triệu Từ, thấy từ đầu tới đuôi đều là mỉm cười trấn an, khỏi có chút buồn cười, con mọt sách này là tên hiểu phong tình, lúc này cần phải kéo tay lão nhân gia hảo hảo khóc phen mới là.

      cười trộm, ánh mắt Triệu Từ liếc sang nàng cái, nàng còn chưa kịp phản ứng, người kia thu hồi ánh mắt, tựa hồ cái nhìn mới rồi chỉ là lơ đãng.

      Trái tim La Tố đập lỡ nhịp, có tâm tình cười tiếp.

      Đám người , La Tố đỡ Triệu mẫu ở phía sau cùng, nhìn mấy người cưỡi ngựa xa, Triệu mẫu khóc phất tay.

      "Nương, phải lâu nữa chúng ta cũng đến Bắc Đô thành sao, đến lúc đó lại được gặp Nhị đệ."

      Triệu mẫu khóc lắc đầu: "Trong lòng của ta cũng hiểu, nhưng là nỡ xa ."

      La Tố thầm nghĩ, may là cho lão nhân gia ngài biết lần này Triệu Từ phải hồi Bắc Đô, mà là đến Tây Nam xử lý dân biến, chẳng phải ngài lo lắng đến mất ăn mất ngủ.

      Triệu Từ chưa được hai ngày, La Lão Căn vội vã đến Triệu gia thôn. Nghe Triệu Từ rồi, trong lòng cực kỳ thất vọng.

      "Ta vừa mới nghe tin tức tới rồi, thế nào lại bắt kịp."

      Đối với long trung nhân phượng Triệu đại nhân nhà thân gia, trong lòng La Lão Căn rất quý, lần trước biết tin Triệu Từ muốn trở về, lần này lại bởi vì đất đai trong nhà nhiều, nỡ hoa bạc thuê công nhân, tự mình làm hết, mỗi ngày tất bật chân chạm đất, cho nên cứ thế biết Triệu Từ về. Đến lúc biết được tin tức, qua vài ngày, lúc này mới nhanh chân chạy tới Triệu gia thôn.

      Thấy dáng vẻ La Lão Căn thất vọng như vậy, La Tố cười : "Thời gian nhị đệ ở nhà cũng nhiều, còn có công vụ quấn thân đâu. Về sau vẫn còn có cơ hội."

      "Ai biết a, đến cùng làm quan ở Bắc Đô thành, còn biết khi nào mới trở về đâu." La Lão Căn than thở, lại oán giận khuê nữ mình hiểu chuyện, chịu nhờ người thông báo cho .

      La Tố nghe xong chột dạ. Lúc đấy nàng cũng bận rộn, cho nên nghĩ tới việc nhờ người đến thông báo cho La Lão Căn. Hơn nữa nàng cảm thấy La gia cùng Triệu gia mặc dù có quan hệ thông gia, nhưng lão cha mình cùng Triệu Từ cũng phải là quan hệ thân thích thân cận, cho nên lúc Triệu Từ trở về, đối với La gia mà chẳng có liên quan gì, nên tất nhiên cảm thấy đó phải chuyện quan trọng.

      Ai có thể nghĩ tới, cha nàng lại chấp nhất như vậy, cứ muốn gặp quan lại người ta.

      Mặc dù La Lão Căn gặp được người, nhưng được Triệu mẫu giữ lại ăn cơm trưa. Triệu mẫu sai La Tố mua rượu ngon thức ăn ngon trở về, hảo hảo chiêu đãi thân gia.

      La Lão Căn nghe Triệu mẫu phân phó, có chút ngại ngùng: "Ta đây cũng phải là khách."

      Triệu mẫu cười : "Lần trước mời thân gia đến, là thất lễ, lần này chắc chắn phải chuộc tội."

      Bị Triệu mẫu như vậy, La Lão Căn lập tức thẹn thùng, lời oán giận cũng được nữa. Thấy Triệu mẫu phòng trong khâu mũi giày, mới nhớ tới chuyện phụ nữ có chồng nhà mình phân phó, vội vàng vào trong phòng bếp tìm khuê nữ nấu cơm. Thấy xung quanh có người, mới giọng : "Nương ngươi thấy, tại nhị đệ ngươi cũng làm quan, ngươi ở Triệu gia giữ hơn năm, cũng thể trì hoãn nữa. Tuy cần phải giữ đạo hiếu, nhưng tình huống của ngươi khác với người khác, cần phải làm thế nữa cũng được. Ta và nương ngươi đều bàn hết rồi, như ngươi vậy cũng cần làm vợ kế, tìm tráng hán nông dân tốt, danh chính ngôn thuận làm tức phụ người ta cũng thừa sức."

      "..." La Tố đột nhiên cảm thấy đầu đau óc đâu nhức."Cha, tại ta muốn nghĩ đến chuyện này. Cuộc sống tại rất tốt."

      "Tốt ở đâu." La Lão Căn nóng nảy: "Lúc này ngươi còn trẻ, nếu trì hoãn, về sau dễ tìm người trong sạch. Khuê nữ a, chúng ta là nông dân, cầu gả cho người giàu có, chỉ cần nhân cách người tốt liền thành. Ngươi cũng đừng hồ đồ như vậy nữa."

      La Tố xoa xoa đầu, tại chuyện nàng sợ nhất là người khác khuyên nàng nhanh chóng lập gia đình. Cứ như nàng lấy chồng, chính là tội ác tày trời.

      Sống hai đời, đời trước làm người độc thân, nên bị ai thúc giục kết hôn. Đời này làm tiểu tức phụ, ngược lại bị nhiều người thúc giục.

      Nàng giọng : "Cha, nhị đệ ta mới làm quan, lần này trở về còn muốn tiếp ta cùng bà bà Bắc Đô đâu, ta cuối cùng tốt để mình bà bà đến đó, như thế nào cũng phải chờ tức phụ Nhị đệ vào cửa, bà bà bên này có người hầu hạ, ta mới nghĩ tới chuyện đó. Bằng người ta thể chọc xương sống ta a. Ta này chín mươi chín bước đều , còn thể bước nốt bước cuối cùng?"

      La Lão Căn vừa nghe lời này, cảm thấy cũng thập phần có đạo lý. Cái gì cần làm đều làm, nếu lúc này nóng nảy, chuyện lúc trước chẳng phải đều là làm công. Dứt khoát : "Được rồi, ta cũng thúc giục ngươi nữa. Quay đầu lại ngươi tự mình để tâm chút. Lần này ta trở về cũng dẫn Tiểu Hổ về, bằng ngươi Bắc Đô thành cũng có phương tiện."

      Nghe ông muốn dẫn La Tiểu Hổ về, La Tố hơi lo lắng : "Vậy trở về như thế nào đọc sách a. Bên này cách xa, đến lúc đó học tiện đâu." Nàng muốn khiến cho việc học của La Tiểu Hổ bỏ dở giữa chừng. Mặc dù La Tiểu Hổ phải là mầm non tốt, nhưng cũng thể để mặc mù chữ a. Thời gian này học trong tộc đường của Triệu gia thôn, có tiến bộ rất lớn. Kiên trì vài năm nữa, coi như là cái người đọc sách. Về sau bất kể làm việc buôn bán hay là làm công cho người ta, cũng có thể khiến cho người ta phải liếc mắt nhìn.

      La Lão Căn : "Chuyện này ngươi cũng đừng quan tâm. Đây đều là mệnh của , chúng ta là gia đình nông dân, cũng cầu ra cái sao Văn Khúc."

      "Vậy cũng được." La Tố kiên quyết phản đối :"Ta cùng bà bà tính rồi, phòng ở này cũng cần người trông coi. Đến lúc đó Trương thúc Trương thẩm cũng lưu lại đây. Ta nghĩ đến lúc đó để tiểu Hổ ở nơi này, nhờ Trương thúc bọn họ chiếu cố. Đợi đến ngày hưu mộc, tiểu Hổ trở về. Cha, vất vả lắm tiểu Hổ mới chịu khó học bài, ngươi cũng thể khiến lãng phí cơ hội tốt như vậy."

      "Cái này..." La Lão Căn nghe vậy hết sức do dự: "Có thể hay bị người ta ra vào, dù sao tiểu Hổ cũng phải là người Triệu gia."

      "Ai dám xấu , là đệ đệ ruột của ta. Lúc xây tộc đường ta có thiếu ra bạc ra khí lực."

      Thời gian qua La Lão Căn cũng nguyện ý lắng nghe khuê nữ mình, lại cảm thấy nàng cũng rất hợp lý, đành phải : "Vậy để tiếp tục lưu lại bên này ."

      Chuyện La Tiểu Hổ sắp xếp xong xuôi, La Lão Căn cũng còn chuyện muốn coi băn khoăn, vô cùng cao hứng ăn trưa, ăn xong liền đánh xe bò về.

      Triệu mẫu đứng ở cửa tiểu viện thấy thân gia , mới quay đầu lại nhìn La Tố đứng trong sân: "Ngươi cho cha ngươi biết chuyện chúng ta sắp đến Bắc Đô thành chưa?"

      La Tố ngẩng đầu, vừa làm việc vừa : " , lúc trước ông cũng đoán, cũng gì."

      "Như vậy cũng tốt, dành thời gian trở về bên đó chuyến, mang theo chút lễ phẩm trở về. Cùng cha mẹ ngươi hảo hảo trò chuyện." Triệu mẫu vẫn cảm thấy áy náy. Mặc dù đến Bắc Đô là qua ngày tốt lành. Nhưng so với Triệu gia thôn mà , vẫn là khiến đại tức phụ chịu ủy khuất. Hơn nữa về sau tức phụ từ nhi vào cửa, đại tức phụ cũng thể quản gia làm chủ. Còn bằng ở trong thôn tự tại.

      Nhưng Từ nhi được, bà cũng chỉ có thể nghe theo. Ngược lại khổ đại nha. Chỉ mong sao sớm tìm được cho nàng nhà khá giả.

      Bởi vì quyết định muốn Bắc Đô Thành, La Tố bắt đầu tay an bài chuyện trong nhà.

      Lương thực trong nhà, cây mía núi đều cần thu. Còn có con heo bây giờ còn chưa thể xuất chuồng, sau khi nàng , đều cần người chiếu khán.

      Nàng ra chuyện khó xử với lão tộc trưởng, hy vọng có thể nhờ người trong tộc chuyên môn giúp đỡ chiếu khán, đến lúc đó nhà nàng trả tiền công.

      Lão tộc trưởng biết bọn họ muốn tìm nơi nương tựa Triệu Từ, tự nhiên mặc kệ, lúc này gọi đại nhi tử cùng La Tố đến đất đai Triệu gia xem xét, đem những chuyện cần giao phó đều ghi chép lại. Kiểm kê tài sản, đợi ngày sau La Tố trở về thu ngân lượng.

      Những chuyện này phải do nàng tự tay xử lý, nên trong lòng La Tố vẫn có chút yên. Nhưng tại cũng còn cách nào, chỉ có thể tạm thời bàn giao cho người khác.

      Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, nàng muốn tìm Hoa lão ngũ cáo biệt. Bằng đột nhiên như vậy, nhỡ đâu Hoa lão ngũ nảy sinh tâm tư xấu tốt.

      Chỉ là La Tố nghĩ tới nàng còn chưa tìm Hoa lão ngũ, Hoa lão ngũ tìm tới cửa, hơn nữa còn mang theo lễ phẩm, heo quay gà nướng, chất đầy khay.

      "Đây là lễ ra mắt nhị gia nhà ta đưa đến mời mọi người trong thôn, về sau đều là hàng xóm, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Hoa lão ngũ khách khí , tất nhiên đây là lời nhị gia nhà phân phó. Bằng , chẳng bao giờ ra được mấy lời khách khí như vậy. ràng, Hoa gia bên kia muốn chiếu khán nhi quả mẫu bọn họ.

      La Tố bị Hoa lão ngũ làm cho bối rối: "Hàng xóm cái gì chứ? Ta đâu có quen nhị gia nhà các ngươi."

      Hoa lão ngũ hừ tiếng: "Lúc trước nhị gia nhà ta mua mảnh đất trống ở phía đông thôn các ngươi, tại thôn trang xây thành, hôm nay mới vào ở đâu."

      Nghe Hoa lão ngũ giải thích, La Tố mới hiểu được. Lúc đầu thấy có người xây dựng thôn trang ở cạnh Triệu gia thôn, lúc ấy còn đưa tới chấn động. Chỉ là về sau nàng vẫn bận, có chú ý mà thôi. ngờ người Hoa gia muốn chuyển đến đây sống. Nàng thấy người Hoa gia là nhàn rỗi có chuyện để làm, mặc dù Triệu gia thôn này cũng có khuôn cách nông gia mười phần, nhưng so với những nơi non nước hữu tình, phong thủy đại cát mà , kém hơn rất nhiều. Có xây thôn trang cũng nên xây ở chỗ này a.

      Còn nữa, mảnh đất xấu xí kia, là phong thủy bảo địa?

      Bất quá quan tâm thế nào, giờ người ta chuyển đến đây, còn nhiệt tình tặng lễ, nàng cũng thể biểu chút.

      La Tố tự nhiên bỏ được đáp lễ lại heo quay gà nướng, nhanh nhẹn cầm lấy rổ đến chuồng gà nhặt ra ba mươi quả trứng. Cười tủm tỉm đưa cho Hoa lão ngũ: "Nông dân chúng ta có gì tinh quý, đây đều là trứng gà hôm nay mới đẻ, còn ấm đâu, trở về cho nhị gia nhà các ngươi nếm cái tươi mới."

      Hoa lão ngũ thấy nàng phóng khoáng, trong lòng càng thêm khinh bỉ, sai gã sai vặt bên cạnh đón lấy rổ: "Đa tạ, chúng ta còn phải nhà khác." xong dẫn người rời .

      La Tố xem bọn họ , nụ cười mặt càng phát ra sáng lạn, quay đầu lại nhìn heo quay cùng vịt nướng bàn, lại là sung sướng thôi, bẻ cái đùi gà xuống nếm thử, thế nhưng còn nếm ra vị ngọt của mật ong. Tóp tép, người lớn lên trong đại viện đúng là biết hưởng thụ, lúc này mà có gà nướng mật. Vừa ăn nàng vừa nghĩ xem người Hoa gia sao lại đột nhiên chuyển đến đây, lại còn là hàng xóm, mặc dù nàng ở nơi đây cũng đến hai tháng, nhưng dầu gì vẫn cần phải quan tâm, lo lắng người Hoa gia khiến Triệu gia thôn chịu ảnh hưởng tốt.

      Đợi Triệu mẫu trở lại, nàng kể cho Triệu mẫu nghe chuyện người Hoa gia đến tặng lễ, Triệu mẫu nghĩ nhiều, hoan hoan hỉ hỉ đem heo quay cùng gà nướng đặt vào trong phòng bếp, chờ bọn trở về liền nấu ăn. La Tố ra lo lắng trong lòng, đỡ phải khiến bà suy nghĩ nhiều. Thấy Triệu mẫu trong phòng bếp, nàng đến nhà lão tộc trưởng về chuyện Hoa gia.

      Lão tộc trưởng cũng là hoan hoan hỉ hỉ. Ông cũng nhận được con heo quay cùng gà nướng, đều là món ngon a. Thấy La Tố đến, tộc trưởng phu nhân mời La Tố ở lại dùng bữa. La Tố cười từ chối, cùng lão tộc trưởng ở trong sân chuyện Hoa gia chuyển đến Triệu gia thôn.

      Lão tộc trưởng dập tất điếu thuốc, cười : "Chuyện như vậy ta sớm biết, chỗ kia mặc dù gần chỗ chúng ta, nhưng năm trong địa giới của ta. Hơn nữa, Hoa gia ở Bì Lăng huyện này cũng có chút thế lực, chúng ta tiểu môn tiểu hộ thể trêu vào. Dù sao cũng chỉ là xây nhà mà thôi, ảnh hưởng lẫn nhau được."

      " phải là ta lo lắng xuông, chỉ là muốn nhắc nhở người trong tộc chúng ta về sau làm việc cố kỵ chút, đừng gây chuyện với người ta. Phụ cận trong thôn trước kia người địa chủ cũng có, mọi người cũng cũng quen rồi. tại mọi nhà đều giàu, ta liền lo lắng xảy ra chuyện tốt."

      "Ta quản bọn họ, ngươi yên tâm . tại thôn chúng ta cũng có người làm quan, bọn họ cũng phải cố kỵ." Lão tộc trưởng mặt mũi tràn đầy chân thành .

      Nghe lão tộc trưởng chắc chắn như vây, La Tố cũng nhiều lời nữa. Dù sao nàng cũng suy nghĩ của mình, về sau mà có chuyện gì, nàng cũng thể khống chế được.

      , tuy nàng cùng người Hoa gia hợp tác, nhưng hề có cảm tình gì với Hoa gia. Chỉ hy vọng là nàng buồn lo vô cớ.

      Thời tiết nóng bức, sau khi La Tố về nhà cũng ra ruộng làm việc, mà xuống bếp cắt chút heo sữa quay chuẩn bị làm cơm, còn đâu đặt vào thùng treo ngược trong giếng nước giữ tươi.

      Triệu mẫu : "Hôm nay trời nóng, buổi tối làm rau trộn dưa chuột ăn. Bọn rất thích ăn món đó."

      La Tố thả thùng nước xuống giếng, cười : "Hảo, lát nữa ta ra vườn rau xanh xem chút."
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 51:
      Editor: Đô Đô

      Đối với nông thôn thiếu thốn trái cây mà , dưa chuột coi như là loại trái cây hiếm có. La Tố cũng muốn tự tay trồng loại dưa này, nhưng quá bận rộn, cho nên vườn rau xanh vẫn luôn do tay Triệu mẫu chăm sóc.

      May mà dưa chuột trong nhà ra quả rất tốt, bước vào vườn rau xanh, có thể nhìn thấy những quả dưa chuột màu xanh dài bằng gang tay lúc la lúc lắc giàn.

      Dưới ngọn còn có núm hoa màu vàng non nớt, thập phần đáng . Mới nhìn qua, liền biết này dưa chuột còn có thể dài hơn nữa vô cùng tươi ngon mọng nước.

      La Tố hái xuống quả, ở quần áo xoa xoa, nhét vào trong miệng, rắc tiếng, quả nhiên giòn tan, cỗ nước ngọt thơm mát lan khắp khoang miệng.

      "Nếu phải cần phải đến Bắc Đô, nhất định loại thêm chút cây ăn quả. Đến lúc đó có thể làm mứt, còn có thể ăn trái cây tươi." Mặt mũi La Tố tràn đầy tiếc nuối .

      Nghĩ nghĩ dù sắp phải đến Bắc Đô thành kia, nàng vẫn muốn loại mấy cây ăn quả trong sân nhà mình. Lại nghĩ tới cây nho trong sân cũng bò lan khắp giàn, tầm này sang năm có thể được ăn nho. Cũng biết đến lúc đó nàng có thể trở về ăn chúng hay . Nếu như nho sai quả, nàng ủ rượu nho, nghĩ đến thèm dỏ dãi.

      Trong lòng La Tố có chút phiền muộn nhưng nàng hối hận. Sở học cả đời, nếu như có cơ hội giúp đỡ người khác, cũng uổng phí lần đến dị thế này.

      Ra khỏi vườn rau xanh, La Tố nhấc theo rổ vào trong thôn.

      Mặt trời xuống núi, trong gió còn mang theo nhiệt khí, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy mát mẻ sảng khoái.

      Đột nhiên trận tiếng địch êm tai truyền đến.

      Thanh khi uyển chuyển, khi hào phóng. Vành tai La Tố động động. Nàng đến thế giới này lâu như vậy, còn là lần đầu tiên nghe thấy người thổi địch đâu. Loại nhạc cổ đại nghiêm túc này cũng là lần đầu được nghe.

      Đương nhiên, điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là, Triệu gia thôn thế nhưng có người biết thổi địch?

      Chẳng lẽ là cao thủ mình ở dân gian?!

      Bên này La Tố còn suy đoán, người thổi địch kia bên từ từ lộ diện. đống đất cao trước mặt, có nam nhân đứng. Hăn mặc trường bào màu xanh ngọc thêu họa tiết màu tối. đầu dùng cây trâm ngọc cố định tóc. Có hai sợi tóc cạnh thái dương rủ xuống, bay bay theo gió.

      Nhìn lên mặt...Ực, ngờ lại là đại suất ca vô cùng tuấn.
      La Tố phải là người xem trong vẻ bề ngoài, nhưng thể thừa nhận, người này lớn lên đẹp mắt. Hơn đứt những kẻ được mệnh danh là siêu sao tài tử đời sau. Đặc biệt là khí chất kia, cái này là diễn được.

      Dĩ nhiên, La Tố cũng phải là người háo sắc, biết nhìn trộm người khác là lễ phép. Hơn nữa ở thời đại này, chính là hành vi hết sức xấu xa. Nàng cúi đầu nhấc theo rổ vội vàng qua bên. Mới vừa qua đống đất, tiếng địch kia liền ngừng lại.

      "Triệu gia đại nương tử?"

      Người nọ mở miệng, thanh trong sáng lại mang theo vài phần khàn khàn mê người. Mặc dù lời vừa là câu hỏi, nhưng giọng lại là mang theo bảy phần khẳng định.

      Lúc này La Tố mới đứng vững, xoay người nhìn : "Ngươi biết ta?"

      " biết, đoán." Nam tử cười cười.

      La Tố nhíu mày, trong ấn tượng của nàng quả chưa từng gặp qua người này, nàng nhìn ta từ xuống dưới lượt, phát ta là người cực kỳ chau chuốt cho bản thân. La Tố tự nhiên phải biết cách nhìn người, chỉ là ta biểu quá ràng. thí dụ như y phục màu xanh ngọc, bên hông đeo cái ngọc đái, đầu cũng là ngọc trâm, ngay cả cây địch trong tay cũng là bạch ngọc.

      Có thể thấy được người này đối với phương diện phối hợp quần áo hết sức chú ý, thậm chí ngay cả đồ vật mang theo cũng phải hợp với trang phục.

      Đương nhiên, từ phương diện khác có thể thấy được, ta, phải đại phú chính là đại quý.

      La Tố thầm nghĩ, cho tới bây giờ nàng chưa có gặp qua người nào đại phú đại quý, mấy ngày hôm trước mới dễ dàng gặp Tề vương điện hạ. Chẳng lẽ, người này là theo Tề vương điện hạ tới? Hay ta là kẻ địch của .

      Trong nháy mắt, trong lòng La Tố bố trí xong phòng tuyến: "Rôt cuộc ngươi là ai?"

      Người nọ cười khẽ: "Ha ha ha, mới vừa cho người đưa lễ vật làm quen hôm nay, nàng quên mất người hàng xóm này?"

      "Ngươi là..." Trong mắt La Tố mang theo vài phần kinh ngạc: "Người Hoa gia? Chẳng lẽ là cái chủ tử kia của Hoa lão ngũ?"

      "Đúng là cái chủ tử kia."

      Tuy La Tố chưa thấy qua chủ nhân của Hoa gia, nhưng tên Hoa lão ngũ kia điển hình là cái chủ tử khống, mười câu phải có năm câu hội nhắc tới chủ tử Hoa nhị gia nhà , cho nên La Tố rất nhanh liền đoán ra thân phận của người trước mắt này."Hóa ra là Hoa nhị gia."

      Đôi mắt Hoa Nhị Gia chứa đựng ý cười: "Hạ nhân thường xuyên nhắc tới Triệu gia đại nương tử, hôm nay gặp mặt, quả là nghe danh bằng gặp mặt." Trong giọng mang theo vài phần trêu chọc.

      La Tố vẫn cảm thấy người Hoa gia có chút phức tạp, bây giờ nghe giọng có vài phần đứng đắn của , liền muốn nhiều lời, khách khí cười cười: "Đa tạ Hoa Nhị Gia hôm nay tặng lễ. Vốn dĩ muốn tới cửa hoàn lễ, bất qua ta là góa phụ, tiện đến cửa, hôm nay vô tình gặp gỡ, liền lời cảm tạ lần nữa, giờ cũng coi như là hàng xóm, nếu sau này có chuyện, cũng có thể với người trong tộc, chiếu ứng lẫn nhau."

      Hoa Nhị Gia nghe vậy, nhíu mày, nghe ra phụ nhân này ám chỉ nên kéo vị phụ nhân ở chỗ này chuyện.

      Theo bản năng sờ sờ mặt mình, thầm này còn là lần đầu tiên có nữ nhân ghét bỏ gương mặt này của .

      Thấy La Tố cười giả tạo, cũng tự làm mất mặt: " như vậy, kia Hoa mỗ liền khách khí, sau này nếu có việc cần nhờ, Hoa mỗ liền khách khí."

      Hừ, khách khí! La Tố thầm trong lòng. Nàng tin người này nghe hiểu nàng chỉ có ý khách sáo mà thôi, hết lần này tới lần khác còn thức thời như vậy.

      Mà thôi, La Tố cũng muốn với tiếp xúc nhiều, đáp tiếng, nhấc theo rổ liền trở về.

      Thấy La Tố xa, Hoa Nhị Gia lắc lắc cây quạt của mình, trong mắt chợt tối.

      ****
      Đông cung Bắc Đô Thành.

      Trong chính điện Đông cung, truyền ra tiếng đàn sáo náo nhiệt. Trưởng sử đông cung mặc thân quan bào màu đỏ thêu hình chim tước từ bên ngoài vào, trong tay còn cầm cuốn sổ con.

      đám vũ kỹ mặc y phục màu xanh khiêu vũ trong điện, từng người thân như yến, che sa mỏng, dáng múa uyển chuyển. Thái tử Lý Sách dáng người hơi đầy đặn ngồi ở ghế cười tủm tỉm nhìn đám vũ nữ phía dưới.

      Trưởng sử thấy màn này, cau mày. phụng chỉ Trình quốc cữu đến đông cung phụ tá thái tử, nhưng thái tử điện hạ càng ngày càng nghe khuyên bảo, tại Tây Nam bên kia gặp chuyện may, thái tử điện hạ chỉ quan tâm, còn trốn trong Đông Cung ngày ngày sênh ca. Nếu bị truyền ra ngoài, biết đám người an phận triều đình kia khuya môi múa mép thế nào.

      vào trình sổ con lên cho thái tử Lý Sách: "Điện hạ, là tin tức Hoa gia đưa đến."

      "Hoa gia?" Lý Sách khẽ cười tiếng, chút định cầm lấy:"Bọn họ ngoại trừ đưa bạc đến, còn có thể có chỗ lợi gì?"

      Trưởng sử nghe vậy, vội : "Điện hạ, là thư của gia chủ Hoa gia, ở Bì Lăng huyện có người mà chúng ta có thể lợi dụng."
      "Ai?" Lúc này Lý Sách mới thấy đôi chút hứng thú: "Là loại nhân vật nào, chẳng lẽ là thế đại tài?"

      "Trong thư , là phụ nhân am hiểu trồng trọt." Trưởng sử giọng .

      "Phụ nhân am hiểu trồng trọt?" Lý Sách cất cao thanh , đột nhiên cười lên ha hả, "Người của Hoa gia, đời bằng đời, lúc trước lão già Hoa gia kia còn sống, dầu gì cũng từng giúp phụ hoàng chiêu binh mãi mã, nay, mí mắt thấp như vậy. Chỉ là phu nhân biết trồng trọt, mà coi là đại tài. Mà thôi mà thôi, thư này ngươi lấy về, cũng cần hồi cho ."

      "Nhưng quốc cữu , người Hoa gia có thể dùng, tin tức của bọn họ..."

      "Đừng có suốt ngày nhắc đến quốc cữu trước mặt !" mặt Lý Sách lộ ra vẻ kiên nhẫn: " chính là thái tử, còn muốn hạ mình trước mấy tên tiểu nhân vật có tư cách kia, thấy già rồi nên hồ đồ!"

      "Điện hạ."

      Trưởng sử tận tình khuyên bảo khô cả nước bọt. Lại bị thái tử dùng tay đẩy ra: "Tốt lắm, đừng cản trở xem mỹ nhân."

      Trưởng sử lảo đảo cái, quay đầu lại thấy thái tử có tâm tư chuyện với , đành cầm lấy thư ra ngoài. Ra khỏi đông cung, liền sai người đưa bức thư đó đến phủ quốc cữu.

      Chuyện này thái tử bận tâm, nhưng thuộc hạ bọn họ thể để ý tới. Người chủ quản Hoa gia giờ cũng phải là kẻ đơn giản, việc cố ý đưa phong thư đến Bắc Đô Thành, đủ để giải thích coi trọng chuyện này thế nào.

      Buổi chiều người truyền thư đến báo, quốc cữu đến Tây Nam. Tây Nam có dân biến, mặc dù Hoàng thượng điều Tề vương qua đó, nhưng quốc cữu lo lắng Tề vương xử lý ổn, cho nên tự mình qua phụ trợ. Sau khi xuất cung liền trực tiếp xuất phát, kịp đưa thư.

      Người truyền tin : "Phong thư này xử trí như thế nào?"

      Trưởng sử tiếp nhận phong thư, thở dài tiếng: "Mà thôi, đợi cữu gia trở về rồi cũng được, trái phải người cũng chạy được."

      ****

      La Tố ngờ lúc nàng sắp phải rời Triệu gia thôn, còn có thể cùng Hoa gia hợp tác thêm.

      Hóa ra là sau khi Hoa nhị gia kia ở lại chỗ này, thấy lương thực của Triệu gia thôn dài hảo, cho nên nhìn trúng cửa sinh ý này, mời lão tộc trưởng cùng vài lão nhân có tiếng trong tộc đến nhà uống rượu.

      Cả đời mấy vị lão nhân này đều chưa được phú quý người coi trọng như vậy, tự nhiên ai nấy đều lâng lâng. Cho nên Hoa nhị gia kia nhàng ra mục đích của mình muốn thu mua lương thực, gà vịt, heo sống và nông sản của Triệu gia thôn lâu dài, lão tộc trưởng say khướt đáp ứng.

      Bởi vì La Tố đáp ứng bán hết cây mía của Triệu gia thôn cho Hoa gia, cho nên Hoa nhị gia rất tự nhiên chỉ định La Tố. Lão tộc trưởng cảm thấy La Tố là người chu toàn, nên giao vụ làm ăn quan trọng của Triệu gia thôn lần này cho La Tố.

      Trong lòng La Tố tự nhiên đối với cửa sinh ý này hết sức vui vẻ. Trước kia đều là tìm vào người thương gia bán , tốn thời gian còn tốn sức. tại Hoa gia muốn thu mua toàn bộ nông sản của Triệu gia thôn, hơn nữa giá tiền còn thấp hơn bên ngoài, lại là hạng mục làm ăn lâu dài, trong lòng nàng cũng vui ý. Nhưng nàng vẫn hơi cảnh giác. Nàng cảm thấy vô hiến ân cần, phải gian xảo cũng là đạo chích. Bất quá nàng lại cảm thấy mình có chút tự mình đa tình. Bản thân nàng ngoại trừ biết trồng trọt, cũng chỉ có biết trồng trọt mà thôi, cũng có gì để người ta dày công lừa gạt. Hoa gia có gia sản lớn, xem chừng cũng chướng mắt chút gia nghiệp của Triệu gia thôn các nàng.

      Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hơn nữa lão tộc trưởng cũng thúc giục, liền đáp ứng đến ký khế ước với Hoa gia.
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 52:
      Editor: Đô Đô

      La Tố tới thôn trang Hoa gia, mới biết được tiểu viện nhị tiến nhà nàng cỡ nào bé. Kia đình lầu bát giác, cầu nước chảy, muôn hoa đua thắm khoe hồng , tiểu viện bé của nhà nàng kia, sao mà so sánh được.

      " cái thôn trang tùy tiện xây lên thôi xa xỉ như vậy, có thể thấy được từ xưa đến nay, bộ não của người giàu luôn khiến người ta tài nào hiểu được." Trong lòng nàng thầm ghen tị.

      Vốn cứ tưởng người ra mặt bàn chuyện làm ăn lần này là Hoa lão ngũ, hoặc là quản khác của Hoa gia, ngờ lại là Hoa Nhị Gia.

      Thấy Hoa Nhị Gia mặc lam y đứng trong đình thưởng sen, La Tố thấy hơi đau đầu.

      Nếu như được lựa chọn, nàng thà rằng cùng tên lỗ mũi hếch lên trời Hoa lão ngũ tiếp xúc, ít nhất cũng tương đối đơn thuần, còn hơn là tiếp xúc cùng tên đáng ghét Hoa Nhị Gia, nhìn có vẻ như vô hại nhưng thâm trầm khó đối phó kia.

      Đến cũng đến rồi, La Tố cũng than thở nữa, nàng ngồi xuống nệm êm trải ghế đá, xuyên qua tầng hơi nước bốc lên từ ấm trà cùng Hoa Nhị Gia mặt đối mặt.

      Hoa Nhị Gia cười tiếng: "Còn tưởng rằng Triệu phu nhân tới."

      La Tố ha ha cười khan: "Khó lắm mới có được vụ làm ăn tốt như vậy, sao có thể đến chứ."

      Hoa Nhị Gia rót trà vào chén cho La Tố, khẽ giơ tay lên : "Trà mới hái, hôm nay vừa mới đưa tới, mời Triệu phu nhân nếm thử."

      La Tố đâu biết phẩm trà, chỉ có thể nhàng nhấp ngụm: "Trà ngon."

      "A? Ngon chỗ nào?"

      La Tố hơi trầm ngâm: "Loại cảm giác này chỉ có thể hiểu mà thể diễn tả được bằng lời, dù sao chính là trà ngon, ngươi cứ nếm thử biết."

      Hoa Nhị Gia nghe vậy, ngụm trà vừa mới uống vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài: "Ha ha ha, Triệu phu nhân đúng là thú vị."

      "Hoàn hảo, so được với Hoa Nhị Gia ngài." ràng biết nàng là thôn phụ hương dã, lại còn bắt nàng phẩm trà, đây phải là trêu đùa nàng sao? Mặc dù hôm nay đến đây để làm ăn, nhưng nàng cũng muốn cúi đầu trước người ta. Bằng buôn bán về sau bị người Hoa gia nơi nơi chèn ép a.

      Đôi mắt Hoa Nhị Gia mang ý cười, tiếu ý nhè từ khóe mắt lan sang khuôn mặt, thậm chí toàn thân đều trào ra cảm xúc sung sướng.

      La Tố cảm thấy người này bình thường quá ngột ngạt, cho nên mới có điệu cười đáng đánh đòn như vậy. Nàng cười giả lả : "Hoa Nhị Gia, ta còn phải trở về chiếu cố bà bà ta, hy vọng mau chóng đàm xong vụ làm ăn lần này, quay đầu lại còn báo cáo kết quả cho người trong tộc."

      Hoa Nhị Gia cười nhấp ngụm trà, cười : " cần vội, ta còn có cửa sinh ý khác, biết ngươi có nguyện ý làm hay ?"

      "Cửa sinh ý gì?" La Tố khẽ nhíu mày. Nàng biết cửa sinh ý này dễ làm như vậy.

      Hoa Nhị Gia cười như con hồ ly, khiến trong lòng La Tố càng cảm thấy thoải mái. Chỉ nghe : "Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở lại đây làm nông phụ? Triệu phu nhân, ta biết tình cảnh giờ của ngươi. Triệu Từ tiểu thúc ngươi làm quan, nhưng ngươi vẫn chỉ là quả phụ của Triệu gia mà thôi, sau này Triệu Từ thú thê tử, ngươi còn có địa vị trong nhà đó? Ngươi là người thông minh, tự nhiên biết, thế nào mới là tốt nhất cho mình. Hoa mỗ tuy bất tài, những vẫn thừa sức cho ngươi cơ hội này."

      Nghe chút, quả nhiên là con hồ ly. Đây ràng là muốn cầu xin nàng, bây giờ lại thành nàng cầu xin ban cho cái cơ hội. Cho tới bây giờ La Tố còn chưa thấy qua người nào có da mặt dầy như vậy. Nàng mặt đổi sắc hé miệng cười : "Nếu ngươi điều tra về ta, tự nhiên cũng biết, ta ngoại trừ biết trồng trọt vẫn chỉ biết trồng trọt, những thứ khác mực hiểu. Ta làm nông phụ, còn có thể làm cái gì? Hoa Nhị Gia cũng nên thấy ta biết chuyện làm ăn, liền coi trọng ta. Đến lúc đó ngược lại làm cho người ta chế giễu."

      Hoa Nhị Gia lại lắc đầu: "Nếu ta ra, tất nhiên chắc chắn ngươi có thể làm được chuyện này. Ta muốn năng lực làm ruộng trồng trọt của ngươi, bù lại ta có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận."

      "Làm ruộng trồng trọt?" La Tố nghi hoặc: "Hoa gia đây là muốn đổi nghề làm địa chủ? Theo ta biết, tại sản nghiệp của Hoa gia trải rộng khắp thiên hạ, chắc hẳn thiếu chút lương thực này ."

      Hoa Nhị Gia cười nhàng lắc lắc quạt xếp trong tay: " phải Hoa mỗ muốn bí quyết của ngươi, mà cần người có năng lực như ngươi. Sau này giúp đỡ dân chúng thiên hạ hưởng ánh bình minh."

      "..." La Tố triệt để cảnh giác, chắc chắn sau lưng người này có chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa còn là người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất.

      Chắc chắn phải là Tề vương, này là ai?

      Bất quá quan tâm là ai, hàng tốt bán cho hai nhà, trung thần thờ hai chủ. Nếu nàng đáp ứng Tề vương, tự nhiên giúp bất luận kẻ nào. Hơn nữa bên Tề vương có Triệu Từ bảo đảm, nàng cũng có cảm giác an toàn chút. Còn bên vị này, mới nhìn Hoa Nhị Gia thôi, nàng cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

      Nghĩ thông suốt chuyện này, nàng đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha ha a, ngươi đây cứ giỡn , ta chỉ là nông phụ bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà thôi. Ngươi thấy ta ở Triệu gia thôn loại hảo, đó là bởi vì ta quen thuộc nơi này. Đổi địa phương khác, nhưng là còn loại khả năng này. Ngươi có nghe câu, quất sinh Hoài Nam là quất, sang nơi khác, còn là quất Hoài Nam. Chỉ là vận khí, chỉ là vận khí."

      "Ngươi đây là muốn?" Giọng điệu này ràng là tin.

      La Tố vội vàng : " phải là muốn, mà là lực bất tòng tâm. Vinh hoa phú quý ta rất muốn , ai bạc a. Nhưng có năng lực này, thể ôm vào người. Ngươi cũng đừng làm khó ta, kỳ ta chỉ là phụ nhân bình thường, loại vài mẫu đất đai hỗn cái ấm no mà thôi, muốn ta làm chuyện lớn, ta lo lắng ta căng thẳng đến mức té xỉu."

      Hoa Nhị Gia lắc lắc cây quạt, lời nào, chỉ nhìn nàng lâu lâu, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng.

      La Tố giả bộ khẩn trương: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta là quả phụ, bị người nhìn chằm chằm tốt."

      "Khụ khụ..." Hoa Nhị Gia ôm ngực ho khan, nhìn La Tố nhíu chặt mày: "Ta đúng là chưa từng gặp qua nữ nhân nào có da mặt dày như ngươi."

      Kính nhờ, biết da mặt ai dày hơn ai?

      La Tố còn gì để .

      Tuy Hoa Nhị Gia nhắc lại chuyện này nhưng trong lòng La Tố bồn chồn, biết chuyện này kết thúc ở đây chưa. Xem ra nên khỏi Triệu gia thôn trước dự tính, bằng ta vạn nhất làm ra chuyện bắt người biết làm sao.

      Những kẻ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia đều có chút tiết tháo nào đáng tin.

      ***

      Hoa Nhị Gia gây khó dễ cho nàng nữa, chuyện buôn bán lương thực tự nhiên cũng đàm phán xong.

      La Tố nhìn khế ước kỹ, mới để cho tộc trưởng cùng người trong thôn ấn dấu tay. Cả thôn xóm đều vui sướng, dù sao đây chính là thiên đại hảo , về sau cần nhọc nhằn khổ sở kéo lương thực đến trấn bán, có người đến tận cửa mua, hơn nữa giá tiền cũng cao, còn có thể hợp tác lâu dài, lại tránh lo âu về sau. Chuyện như vậy, quả thực là trời giúp.

      Bởi vì đàm thành sinh ý với Hoa gia, được hưởng lợi ích từ việc bán cây mía lúc đầu, hơn nữa sau khi Hoa Nhị Gia chuyển đến tặng lễ vật cho người trong thôn, nên tại mọi người coi người Hoa gia là hàng xóm tốt thường xuyên lui tới.

      Phàm là trong nhà có món ngon, đều mang chút đưa sang thôn trang Hoa gia. Tuy rất có thể nhà người ta phú quý, chướng mắt thứ đồ như vậy, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của bọn họ.

      Thừa dịp còn ở trong thôn, La Tố đem mấy phương thuốc điều chế phân bón giao cho nhà Triệu Đại Mộc. Dù sao lão tộc trưởng lớn tuổi, La Tố rất yên tâm nhờ ông lo chuyện này, chỉ sợ ông bị người Hoa gia dùng bữa tiệc rượu mà cam tâm bán mình.

      Triệu Đại Mộc vẫn luôn hành tẩu ở bên ngoài, thời gian qua cùng bọn họ thân thiết, nên nàng lựa chọn hợp tác với Triệu Đại Mộc làm chuyện này.

      "Sau khi học thuộc phương thuốc này ngươi nhớ thiêu hủy ngay, để ở trong lòng. Về sau chuyện làm ăn này có thể càng ngày càng lớn, chúng ta chính là dựa vào cái này kiếm tiền."

      La Tố vừa xong vừa cùng Triệu Đại Mộc ký kết hiệp nghị ủy thác.

      Giấy trắng mực đen ghi ràng, Triệu Đại Mộc chỉ có quyền hưởng lợi từ việc bán phân bón, có quyền tiết lộ bí mật về phương thuốc. Ngoài ra còn bổ sung thêm hai mục trừng phạt nếu làm trái hiệp nghị.

      "Đại Mộc thúc, ta cũng coi ngươi là người ngoài, nhưng chuyện này rất quan trọng, người khác ta yên tâm. Hy vọng ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta. Sau này chuyện thành, lợi nhuận tự nhiên có phần của Đại Mộc thúc."

      Nghe La Tố nghiêm túc như vậy, Triệu Đại Mộc cũng dám hàm hồ. Hơn nữa làm buôn bán cũng được thời gian, cũng nhìn ra được vụ làm ăn mà thành, về sau có thể có rất nhiều chỗ tốt.

      "Ngươi yên tâm , chưa đều là người Triệu gia thôn, chỉ cần dựa vào tình cảm thường ngày của hai nhà, chuyện này ta cũng giúp ngươi làm ổn thỏa."

      La Tố gật gật đầu, lại nghĩ đến Hoa Nhị Gia, lo sợ đến tìm Triệu Đại Mộc, nên luôn: "Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, cũng cần quá kín miệng. Cái gì đều quan trọng bằng sinh mệnh."

      Đây cũng là ám hiệu Triệu Đại Mộc, nếu như bị kẻ xấu lấy tính mạng ra bức bách, cũng cần tử thủ phương thuốc, người ta muốn liền đưa người ta.

      Triệu Đại Mộc hiểu gật đầu.

      Chuyện phân bón rất nhanh liền giao phó xong. Đám heo trong nhà có Trương thúc Trương thẩm chăm sóc, đến lúc xuất chuồng, có người Hoa gia trực tiếp thu, đến lúc đó trong thôn ký sổ, khi nàng quay về chỉ cần đến chỗ Hoa gia nhận tiền là được. Còn hoa màu ruộng, cũng nhờ vả tộc trưởng chiếu khán.

      Tộc trưởng biết bọn họ sắp phải , vô cùng lưu luyến. Nhưng cũng biết đây là chuyện vui. Triệu gia thôn cuối cùng cũng có người ra ngoài, đến Bắc Đô thành. Về sau Triệu gia thôn có càng nhiều con cháu ra ngoài, đến Bắc Đô thành làm quan, toàn bộ Triệu gia bộ tộc như ánh mặt trời ban trưa. Tộc trưởng ảo tưởng nghĩ.

      Cho nên tộc trưởng cũng níu kéo bọn họ, chỉ làm cho bọn họ yên tâm: "Chuyện trong thôn đều dặn dò cẩn thận hết rồi, còn có cái gì yên tâm, cứ với người trong tộc, trong tộc tự nhiên giúp đỡ. thể để cho Triệu Từ bên kia an tâm đến. Đến đó, nhất định phải nhắc nhở Triệu Từ, làm quan tốt, cần bôi nhọ mặt mũi Triệu gia. Con cháu Triệu gia phải làm quan tốt."

      biết, nhị đệ nhất định là quan tốt, có nhiều người Triệu gia trông ngóng như vậy đâu, dám làm quan tốt. Ngài yên tâm , đợi về sau ổn định cũng đón ngài đến Bắc Đô Thành dạo chơi."

      Lão tộc trưởng phất tay: "Khỏi, bộ xương già, chịu được lăn qua lăn lại như vậy."

      Đối với người thời đại này mà , lão tộc trưởng thực rất già. La Tố lo lắng, lần sau trở lại, còn thấy được lão nhân này.
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 53:
      Edior: Đô Đô

      Trước khi Tề vương , sắp xếp ám vệ hộ tống La Tố đến Bắc Đô thành.

      Sau khi an bài thỏa đáng, La Tố nhớ tới chỉ thị của Tề vương, nàng ra cửa thôn, vạch cái ám hiệu xuống gốc cây đại thụ cuối cùng.

      Rất nhanh liền có mấy tên thị vệ đến cửa, là phụng chỉ Triệu đại nhân đến đón gia quyến đến Bắc Đô.

      Triệu mẫu nghe là người nhi tử phái người tới, vô cùng vui, hết sức nhiệt tình chiêu đãi mấy thị vệ đó.

      La Tố thấy mấy người này cùng thị vệ bình thường có gì khác biệt, nghĩ bụng, đây là ám vệ? Sao giống ám vệ trong TV hay chiếu võ công xuất quỷ nhập thần, vô ảnh tới vô tung.

      Bất quá có người hộ tống vẫn tốt hơn việc có người nào, hơn nữa còn là người của Tề vương, chắc chắn thân thủ cũng đến nỗi nào. Chỉ cần đường gặp phải mấy kẻ hàng nhân phục mã, có vấn đề.

      Sau khi đem đồ đạc trong nhà chất lên hai chiếc xe ngựa, La Tố liền cùng Triệu mẫu, đỡ Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên trèo lên chiếc xe ngựa to phía trước.

      Mặt mũi La Tiểu Hổ tràn đầy nước mũi khóc hu hu, ôm Triệu Lâm chịu buông tay.

      "Tiểu Hổ, ngoan chút, chịu khó đọc sách, chúng ta trở lại."

      La Tố giọng trấn an. Kỳ trong lòng nàng cũng rất chua xót, nỡ xa mọi người và từng cọng cây ngọn cỏ nơi này.

      Người Triệu gia thôn cũng đến đưa tiễn, mặt có vui vẻ, cũng có khổ sở.

      Triệu mẫu vẫn liên tục lau nước mắt.

      Đợi sau khi xe ngựa ra khỏi thôn, rất nhiều người còn chạy theo ở phía sau. La Tiểu Hổ cũng vừa khóc vừa đuổi theo.

      Mấy lần La Tố muốn dừng lại mang La Tiểu Hổ cùng , nhưng nghĩ đến phu thê La Lão Căn nên đành thôi. Chuyến này nếu bình an tốt, nhưng hết lần này tới lần khác bị quấn vào loại cục diện nhìn thấu kết quả. Nàng được thân thể của khuê nữ người ta, nếu La Tiểu Hổ có nguy hiểm gì, nàng biết đối mặt thế nào với người La gia.

      Còn để tiểu Hổ ở lại Triệu gia thôn, sống cuộc sống bình an, hảo hảo học bài. Về sau còn có con đường phải .

      Bì Lăng huyện cách Bắc Đô thành cũng xa, chỉ cần ngồi xe ngựa bảy tám ngày là tới. giống nhiều nơi cách xa, từ nam đến bắc phải hơn nửa năm. Thường là mùa đông ra cửa, mùa hè mới đến.

      Bởi vì ở gần Bắc Đô Thành, cho nên trị an quan đạo dọc theo đường rất tốt, sơn tặc trong truyền thuyết thấy xuất , thích khách cũng có thấy.

      Điều duy nhất khiến La Tố cảm thấy kinh ngạc, chính là nửa đường bắt gặp đội xe ngựa.

      Xe ngựa hết sức hoa lệ, nếu như quả có sơn tặc, khẳng định có thể hấp dẫn toàn bộ chú ý của bọn chúng. Hơn nữa đồ đạc đội xe vận chuyển đều là rương hòm, trông có vẻ vô cùng quý giá.

      La Tố nằm nhoài ra cửa sổ hiếu kỳ nhìn đội xe ngựa kia. , đây là lần đầu tiên nàng trông thấy xe ngựa dùng lọng che hoa lệ như vậy. Này mà ở thời đại trước kia của nàng, ít cũng phải vào phần tư ngân sách nhà nước.

      Đột nhiên, mành xe ngựa phía đối diện cũng bị vén lên. La Tố hiếu kỳ nhìn sang, sau khi thấy mặt người bên trong cửa sổ lộ ra, liền cả kinh há to miệng.

      Chỉ thấy người trong xe ngựa bên kia giống như sớm dự đoán được, cười nhấc ly rượu, nâng chén xa xa với nàng.

      La Tố vội vàng buông rèm xuống, tâm tình hết sức luống cuống: " ngờ cái kia họ Hoa cũng tới!"

      Nàng tuyệt đối tin đây chỉ là trùng hợp.

      Họ Hoa kia mới xây thôn trang, lúc này mới ở được vài ngày, thể nào đột nhiên nổi hứng đến đây chơi được. Bọn họ cũng có duyên như vậy , lại còn xe trước xe sau xê dịch kém bao nhiêu thời gian. Hơn nữa còn là cùng điểm đến đến Bắc Đô Thành.

      Điều này cho thấy cái gì?

      Chín mươi chín phần trăm, người ta sớm tính kế tốt rồi.

      Chẳng lẽ tên Hoa Nhị Gia này còn chưa hết hi vọng, muốn sau khi đến Bắc Đô Thành, tiếp tục bức bách nàng làm việc cho chủ tử sau lưng của ?

      *
      La Tố rất nhanh tỉnh táo lại, biết bây giờ lo lắng cũng vô ích. Nàng tìm cơ hội hỏi người thị vệ: "Chủ tử các ngươi khi nào trở về."

      Thị vệ kia : "Mấy ngày nữa Triệu đại nhân mới về."

      La Tố gật gật đầu, hỏi thêm gì nữa.

      Người này nhắc tới Tề vương, chắc hẳn muốn giữ bí mật, nàng tự nhiên chủ động nhắc tới, dù sao mọi người biết trong lòng là được.

      Xe vừa vào Bắc Đô thành, Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên bị say xe đều giống như đánh máu gà vậy, trong nháy mắt khôi phục trạng thái sung sức, hai đứa bé thò ra ngoài cửa sổ nhìn ngó đường phố.

      Triệu mẫu cũng tò mò nhìn mấy lần, thấy Bắc Đô thành náo nhiệt phồn thịnh, Triệu mẫu sợ hãi than: "Nơi này còn náo nhiệt thị trấn của chúng ta."

      "Nương, nơi này chính là thành thị dưới chân thiên tử mà, còn có địa phương náo nhiệt đông đúc như đây đâu, đây chính là nơi náo nhiệt nhất." La Tố cười híp mắt . Nàng cũng tò mò nhìn Bắc Đô Thành này. Đây chính là kinh đô ở cổ đại a. Nơi tập trung kinh tế văn hóa chính trị của cả quốc gia.

      Xe ngựa băng qua qua khu phố xá sầm uất, rất nhanh đến đường phố yên tĩnh.

      Hai bên đường đều sạch , rộng rãi, phòng ở hai bên cũng cho thấy khác biệt với các địa phương khác, trông vô cũng tráng lệ, mái lầu rất cao.

      La Tố đoán, nơi này đều là biệt viện.

      Nàng rất tò mò, phủ đệ của Triệu Từ trông như thế nào.

      lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa của tòa nhà, cửa ngay cả tấm biển cũng có.

      La Tố hiếu kỳ : "Sao nơi này ngay cả cái bảng hiệu cũng có?"

      Thị vệ lời nào, lặng lẽ tháo hành lý xuống, đám nha hoàn bà tử từ trong nhà ra giúp đỡ mang đồ đạc vào, ai cũng cung kính, lời.

      La Tố cảm thấy thích hợp.

      Triệu Từ qua, tòa nhà ở kinh thành của rất , chỉ có hai người canh cửa, còn dặn nàng sau khi đến Bắc Đô Thành mua thêm vài nha hoàn bà tử sai sử, để lại tiền trong nhà.

      Nếu có người hầu, vậy những người trước mắt này là từ đâu đến?

      Triệu mẫu phát giác ra điều gì bất thường, bởi vì lần đầu tiên thấy nhiều người hầu như vậy, có chút co quắp.

      La Tố thấy Triệu mẫu muốn theo bà tử vào nhà, vội vàng kéo Triệu mẫu: "Nương, để cho bọn họ thu thập , chúng ta ra ngoài dạo lát . Vừa rồi trông rất náo nhiệt đâu."

      Triệu Lâm định chạy vào trong nhà, nghe lời này, lập tức hào hứng: "Nương, ta cũng muốn ."

      Triệu Mộc Miên cũng mở to mắt mong đợi.

      Triệu mẫu lại : "Các ngươi , mấy ngày nay gấp rút lên đường ta thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi lát."

      La Tố hiếm khi làm nũng, kéo cánh tay Triệu mẫu: "Nương, chúng ta cùng nhau , ngồi xe ngựa cũng phiền hà. Ta còn chưa quen cuộc sống nơi đây, có nương bên cạnh, trong lòng của ta rất sợ."

      La Tố tự khinh bỉ bản thân mình lần, nàng chớp chớp mắt.

      Triệu mẫu mặc dù mệt, nhưng thấy đại tức phụ như vậy, chút lưỡng lự, cười : "Vậy thôi."

      Bà tử dẫn đường nghe mấy người muốn vào trong, mà muốn ra ngoài, vội vàng : "Mấy vị đường mệt nhọc, vẫn là nên vào trong nghỉ ngơi trước lát. Quý phủ chuẩn bị trà bánh cùng nước nóng rồi."

      La Tố giả vờ nổi giận: "Chủ tử chúng ta muốn ra ngoài, còn cần lão nô ngươi chen miệng vào sao, rốt cuộc ai mới là chủ tử hả? Ngươi là người nhị đệ mua về phải ? Sao lại hiểu quy củ như vậy, quay đầu ta cho Nhị đệ biết."

      Sắc mặt bà tử kia đại biến.

      La Tố cũng để ý tới bà ta, kéo Triệu mẫu cùng hai huynh muội Triệu Lâm quay người bước .

      Bà tử kia vội vàng nháy mắt, mấy người thị vệ hiểu ý liền chặn mấy người La Tố lại.

      Bà tử kia : "Mấy vị vẫn nên vào nhà nghỉ ngơi trước , bằng chúng ta thể ăn với chủ tử."
      Cái này, La Tố xem như xác định, nơi này căn bản phải là chỗ ở của Triệu Từ, những người này cũng phải là người của Triệu Từ.

      *
      Bị tầng tầng người bao vây, bên cạnh còn có bà bà và hai hài tử đặc biệt nơi đây lại là đại viện nhà giàu, căn bản có bóng người qua đường, ngay cả cơ hội cầu cứu cũng có.

      La Tố đành nhận mệnh theo bọn họ vào nhà.

      Mặc dù bị vạch mặt, nhưng bọn họ gây khó dễ cho gia đình nàng, mà vẫn cung kính bưng rượu ngon thức ăn ngon ra chiêu đãi, còn chuẩn bị nước nóng, đưa tới vài nha hoàn xinh đẹp xoa bóp toàn thân giúp bọn họ giãn gân giãn cốt.

      Đãi ngộ xa xỉ như vậy, La Tố đoán được chủ nhân của tòa nhà này là ai.

      Sau khi tắm rửa dùng bữa xong, La Tố muốn gặp Triệu mẫu. Bà tử kia thấy thái độ La Tố kiên quyết, lo lắng chọc nàng giận, khiến chủ tử mất hứng, đành phải đưa nàng gặp Triệu mẫu.

      Triệu mẫu bên này cũng tắm rửa sạch , cùng hai hai tử ăn cơm.

      Trong khi hai hài tử vui vẻ gắp thức ăn, Triệu mẫu chút khẩu vị cũng có. Mặc dù bà chưa thấy qua việc đời, nhưng cũng biết bọn họ bày trận như vậy là có ý gì. Chắc chắn là lai giả bất thiện a.

      Thấy La Tố tiến vào, bà mới thở phào nhõm, kéo tay La Tố, cẩn thận nhìn người trong phòng.

      La Tố thấy tại lật bài, cần thiết phải che che giấu giấu, cho nên trực tiếp với Triệu mẫu: "Nương, có lẽ là người khác có chỗ dùng tới chúng ta, ngài yên tâm , tạm thời có chuyện gì đâu."

      Triệu mẫu kinh ngạc : "Chúng ta có thể làm cái gì, bọn họ muốn chúng ta làm cái gì?"

      Chuyện này La Tố tự nhiên khó mà ra lời , chỉ có thể : " biết nữa, bất quá ta cảm thấy tạm thời có nguy hiểm. Chắc hẳn Nhị đệ biết được tin tức, rất nhanh tới đón chúng ta trở về. Nương ngài nên ăn ngon ngủ sâu, giữ vững sức khỏe, nên để Nhị đệ phải lo lắng."

      Thời gian qua Triệu mẫu thường nghe lời La Tố , nghe nàng có nguy hiểm gì, tảng đá trong lòng cũng tạm thời buông xuống. Thấy Triệu Lâm ăn ngon miệng, nghĩ tới việc, dặn dò La Tố: "Nếu quả có việc, ngươi cứ mặc kệ ta, nhất định phải che chở cho Lâm nhi. là ta... nhi tử ta, thể để cho gặp chuyện may."

      La Tố nghiêm túc gật đầu: "Nương, dù có phải mất mạng, ta cũng bảo vệ hai hài tử tốt."

      Nàng biết, các nàng có nguy hiểm. Dù sao Tề vương lưu lại ám vệ. Nếu mấy ngày trước phải là ám vệ của , chắc chắn là bọn họ núp trong bóng tối. Hành tung của các nàng chắc được báo cho bọn người Tề vương. Dù vì Triệu Từ, nàng cũng có chút tác dụng đối với Tề vương, nàng tin dám bỏ mặc bọn họ.

      Còn Hoa nhị gia cùng chủ tử sau lưng kia, hèn hạ thiết kế nàng như vậy, chắc chắn gặp báo ứng. Nàng tuyệt kỹ giúp bọn chúng.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :