1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bần hàn tức phụ - Vọng Giang Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 44:
      Editor: Đô Đô

      Hoa lão ngũ vốn dĩ mang theo tức giận đến, định tìm cái cơ hội giáo huấn nông gia tiểu nương tử La Tố trêu chọc mình trận. ngờ sau khi đến Triệu gia thôn, cơn giận nguôi.

      vừa vào thôn, thấy thôn dân ngang qua hỏi nhà La Đại Nha ở chỗ nào, những thôn dân này liền thể nhiệt tình dị thường, vác cuốc lên vai ruộng cũng , vô cùng cao hứng ở phía trước dẫn đường cho .

      Dọc theo đường còn ngừng dắt ở cửa miệng bốn chữ 'Triệu Thành tức phụ' tốt thế nọ tốt thế kia.

      đường lục tục gặp thôn dân, nghe bọn họ đến tìm Triệu Thành tức phụ, mặt cũng đều cười tủm tỉm chào hỏi.

      Hoa lão ngũ là người từng trải việc đời, cho nên tự nhiên có thể nhìn ra trong mắt những người này có loại tình cảm cuồng nhiệt kính trọng.

      cái nông gia phụ nhân nho , ngờ được nhiều người thích như vậy.

      Hoa lão ngũ cảm thấy rất là thể tưởng tượng nổi, nhưng hết lần này tới lần khác thực tế luôn bày ra trước mắt.

      Cho nên thời điểm thấy mặt La Tố, tâm tình hết sức phức tạp, mặt tự giác mang theo vài phần cung kính.

      "Ta còn định nhờ người mang thư đến cho các ngươi đâu, nếu như các ngươi còn đến, cây mía này của nhà ta bị nát ở trong đất mất."

      Sau lưng La Tố đeo cái giỏ trúc, bên trong là lưỡi hái và vài công cụ, vừa vừa dẫn Hoa lão ngũ đến nơi trồng cây mía nhà nàng. vài thôn dân muốn xem náo nhiệt theo phía sau.

      "Là tới thu cây mía a." Sau khi có thôn dân cười những lời này, những người khác nghe được, thái độ càng thêm nóng bỏng.

      Ban đầu Hoa lão ngũ còn có chút , mãi cho tới khi thấy được cả đồi mía tím, mới sáng tỏ. Đúng là cả thôn xóm này đều ở loại cây mía rồi.

      Mấy tên tùy tùng thấy cái trận chiến này, đều hết sức khiếp sợ. Ực, bọn họ đúng là loại được cây mía, còn có vẻ có ít đâu. Khắp đồi núi này đều là cây mía thành thục, chính là đại sinh ý đường xưởng đâu. Khó trách trong lòng đại quản cố kỵ đâu. Nếu để cho cái đường xưởng khác cướp mất mối làm ăn này, chính là khoản tổn thất lớn.

      Mấy tùy tùng theo Hoa lão ngũ đến đây, vỗn dĩ muốn tìm những nông dân quê mùa này gây phiền toái bây giờ dám có ý khác.

      Mặc dù bọn họ là người nhà quê, nhưng bọn họ có cây mía a. Hơn nữa còn có ít a. chừng về sau nắm trọn mạch máu của đường xưởng.
      Đến đồi mía, La Tố liền cho người chặt cây mía, róc vỏ, phân cho mỗi người ở chỗ này gióng.

      Triệu gia thôn nhân ăn thử cây mía nhà La Tố, biết cây này rất ngọt. Chỉ là hơi cứng rắn, người lớn tuổi có thể cắn ăn được. Bọn lại rất thích ăn, thấy người lớn ăn, đều tới xin gặm đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng.

      Hoa lão ngũ cắn miếng, nhai vài cái, cỗ nước ngọt ngào liền lan tỏa trong miệng.

      "Khàn - -" Hoa lão ngũ nhịn được hút miệng nước, ngọt!

      phát cây mía này chỉ dài tráng kiện, còn đủ ngọt.

      Làm đường xưởng, tự nhiên biết, thứ quan trọng nhất của cây mía chính là vị ngọt. Nếu ngọt, được ít nước đường, đường kết tinh cũng ít. Nhìn cây mía trong tay này, cảm thấy giống như phát được bảo bối vậy.

      là đồ tốt a.

      Đám tùy tùng cũng vô cùng vui vẻ gặm mía, hoàn toàn quên mất mình tới đây để thu cây mía.

      La Tố cười : "Mía này có thể thu rồi, nếu hôm nay các ngươi hài lòng, hai ngày sau nhanh chóng đến thu lấy, chúng ta xưng xưng ngay tại chỗ, các ngươi cũng chuẩn bị bạc , trả luôn lần."

      Nàng học đời sau cho lấy hàng trước mới trả tiền đâu. Đây chính là số bạc lớn, dù sao đường xưởng thiếu bạc, nàng muốn mua heo con, còn muốn làm nghề chăn nuôi, nơi cần dùng bạc có rất nhiều đâu.

      Hoa lão ngũ vội vàng cười : "Được a, ta trở về xin chỉ thị của nhị gia nhà chúng ta. Dù sao bọn ta cũng thể trả hết số tiền đó trước được, còn phải nhìn xem lượng đường mía cho ra có được ."

      La Tố cười : "Vậy các ngươi trở về chậm rãi thương lượng . Đến lúc đó đường xưởng bên cạnh mà đưa tin đến, ta cũng thể khiến cây mía nhà ta nát ở trong đất. Đến lúc đó ta đây cũng phải có có lại đưa người ta cầm chút chỗ tốt, phải hay ?"

      Lòng Hoa lão ngũ lập tức rơi lộp bộp cái. tự nhiên hiểu chỗ tốt La Tố tới chính là phương thuốc trước kia nàng tặng cho đường xưởng bọn họ.

      tại bọn họ dựa vào cái phương thuốc này làm cho đường biến trắng, kiếm được ít bạc, bỏ xa các đường xưởng khác.

      Nếu phương thuốc này mà rò rỉ ra ngoài, chủ tử thể xử đẹp a.

      Hoa lão ngũ rùng mình cái, vội cười : "Ngươi đừng đùa thế, chúng ta làm việc là bền chắc nhất, bảo đảm có thể thành. Dù sao tất cả đều là người ngang qua sân khấu mà thôi. Ngươi cần lo lắng."

      "Hảo, vậy ta liền chờ tin tức tốt của ngươi." La Tố biến sắc cười cười.

      Nàng mặc kệ bọn họ có bao nhiêu thế lực, dù sao ở lập trường kinh doanh mà , nàng là chịu được thua thiệt.

      Bởi vì năm nay mỗi nhà mỗi hộ đều loại cây mía, cho nên thôn dân đối với chuyện nhà La Tố bán cây mía hết sức chú ý.

      Đặc biệt là ngày hôm sau Hoa lão ngũ mang theo hàng loạt chiếc xe đến thôn bọn họ thu cây mía, hơn nữa bởi vì nhân thủ đủ, còn thuê người trong thôn làm công, quả thực mang đến rất nhiều chỗ tốt cho người trong thôn.

      Hoa gia có đại động tác như vậy tự nhiên gạt được tai mắt ở Bì Lăng huyện.

      Sau khi Tạ Thành Nam nghe được tin tức, cứ thế cảm thán thôi.

      Cây mía đó trưởng thành, lúc này có thể bán được.

      Mặc dù hiểu giá cả buôn bán, nhưng cũng biết, này thu nhập chắc chắn phải là số bạc nho .

      Tạ Thành Nam biết, ban đầu Triệu gia thôn này cũng giàu có, mà từ lúc La Đại Nha kia gả Triệu gia, cuộc sống của Triệu gia vô cùng khó khăn. Lúc này mới có hơn năm, toàn bộ Triệu gia thôn đều phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đặc biệt là nhà chồng La Đại Nha, giờ có ít ruộng tốt phì nhiêu, phải chừng có đến trăm mẫu đất.

      Tốc độ phát triển nhanh như vậy, khiến trong lòng Tạ Thành Nam bốc lên ngọn lửa. cảm thấy, cảm thấy, Triệu gia thôn chính là cơ hội, cái cơ hội tốt để Tạ Thành Nam vang danh khắp thiên hạ.

      Mượn cơ hội tân triều cải cách này, Tạ Thành Nam vội vàng phục ở thư án, đề bút bắt đầu viết sổ con.

      nhất định phải đem chuyện về Triệu gia thôn báo lên triều đình. Triều đình mà coi trọng, người trong thiên hạ nhất định được qua ngày tốt lành như Triệu gia thôn vậy.

      ***********
      "Thiên hạ lấy nông làm gốc. Lời này tới dễ dàng, làm đứng lên lại dễ dàng. giờ những đại thần trong triều kia, ai mà kêu gào muốn thống soái thiên quân vạn mã bình định Đột Quyết cùng Cao Câu Lệ. Đâu ai nhớ tới dân chúng thiên hạ này. Nguyên đám quản gia làm chủ, biết củi gạo dầu muối quý trọng. Ngược lại ‘duy nông luận’ ngày đó của Văn Độ ngươi, khiến bản vương mở rộng tầm mắt."

      Tề vương cười bưng chén trà thanh hoa.

      Triệu Từ ở phía đối diện cười : "Trong ngày thường vi thần cũng dám nghĩ, dối gạt điện hạ, lúc trước sở dĩ viết ‘duy nông luận’, quả là nhờ gia tẩu dẫn dắt."

      "A - - đại tẩu ngươi?"

      Lần đầu tiên Tề vương nghe được luận điệu như vậy. bản ‘duy nông luận’ kinh tài tuyệt diễm như vậy, ngờ bởi vì người phụ nhân hương dã mà đến.

      Triệu Từ : "Gia tẩu là người thập phần tài ba. Lúc trước gia tẩu mới gả vào cửa, gia huynh cùng gia phụ đều qua đời. Vi thần thân nhiễm bệnh nặng, nằm giường dậy nổi. Trong nhà còn có gia mẫu cùng tuổi đệ muội còn bé, toàn bộ đều dựa vào tộc nhân ngẫu nhiên tiếp tế sống qua ngày. Lúc trước vi thần hoàn toàn dám nghĩ, có thể lại được vào trường thi, có chăng chỉ mong mau chóng lành bệnh để cho nương tẩu cùng đệ muội trong nhà được ăn ngụm cơm nóng mà thôi."

      Nhớ tới cảnh ngộ lúc trước, trong lòng Triệu Từ nhịn được cảm thán. Nếu khi đó có người kia, chỉ sợ sớm có ở đây.

      Tề vương nghe vậy, hứng thú càng sâu: "Vậy đại tẩu ngươi làm thế nào?"

      Triệu Từ khẽ mỉm cười, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ tựa như bay xa: "Khi đó gia tẩu lấy ra mười văn tiền người mua lương thực trở về, để người trong nhà ăn bữa cơm no. Lại ở trong sân loại nấm mèo buôn bán cùng tiệm thuốc, lúc này mới hóa giải khẩn cấp trong nhà. Sau khi có tiền dư, lại trồng lúa nước, ở trong ruộng lúa nuôi cá. Đến mùa thu hoạch, trong nhà thiếu lương thực. Thời điểm vi thần vào kinh, lúa mạch trong nhà cần thu hoạch. Gia tẩu là người thập phần rộng lượng, những giúp trong nhà loại lương thực, còn mang theo người trong thôn cùng nhau loại. Vi thần tận mắt nhìn thấy người trong tộc ngày ngày làm việc mệt nhọc nhưng vẫn ăn đủ no mặc đủ ấm, ngày so với ngày thay đổi có tinh thần, có khí lực. Bọn họ luôn vui vẻ xuống đất làm việc, sau khi trở về liền đến sân đập lúa bên cạnh từ đường phía trò chuyện thu hoạch như thế nào. Lúc ấy vi thần muốn vào kinh, thấy những cảnh đó, trong lòng thập phần lưu luyến. Cho nên lúc thi đình, mới có thể hạ bút thành văn."

      Triệu Từ kể lại trình tự biến hóa trong thôn cách vô cùng đơn giản, Tề vương lại nhạy cảm bắt được trọng điểm trong đó, đặt chén trà trong tay xuống bàn: "Ngươi là, dân chúng trong thôn các ngươi loại lúa, còn nuôi cá? Tẩu tử ngươi còn loại nấm mèo?"

      Mặc dù chưa từng làm qua việc đồng áng, nhưng cũng biết, nếu như chỉ có ít chỗ tốt, những tộc nhân trong miệng Triệu Từ kia căn bản thay đổi nhanh như thế.

      cách khác, trong chuyện này tất nhiên có điều bí biết.

      Quả nhiên, Triệu Từ nghiêm túc gật đầu: "Gia tẩu từng cứu thần y tha phương, vị thần y đó từng chu du các nước, qua cực nam cực bắc, vì báo ân, cho nên dạy gia tẩu trồng trọt. Gia tẩu mới đầu cũng tin tưởng lắm, chỉ vì trong nhà cùng đường, đành ôm tâm lý được ăn cả ngã về , ngờ phương pháp của lão giả kia quả nhiên hữu dụng. mẫu lúa trong nhà thu được sáu bảy thạch thóc, còn có thể loại hai vụ năm. Cộng thêm cá bên trong ruộng lúa, năm cũng có mấy ngàn cân."


      Triệu Từ mặt đổi sắc đem lời bịa đặt trước kia La Tố từng cho Triệu gia thôn nhân nghe lại cho . Chỉ là lời bịa đặt này từ trong miệng ra, kết hợp cùng thần thái khí định thần nhàn của , khiến người khác tin tưởng bảy tám phần.

      Tề vương vẫn là lần đầu nghe đến chuyện như vậy. Vài ngày trước đó còn nghe đại nông quan , giờ giống cây có năng suất cao nhất là ngô. Mỗi mẫu đất cũng chỉ có ba thạch sản lượng mà thôi. Bây giờ nghe Triệu Từ kể chuyện, ngờ mẫu lúa có thể cho sáu bảy thạch, chỉ cảm thấy giống như nghe chuyện thần thoại, khiến thấy ngạc nhiên kích động nhưng dám tin tưởng.

      " như vậy, Huyện lệnh Bì Lăng huyện kia vì sao thượng báo triều đình. Chuyện tốt như vậy, nếu sớm báo lên triều đình, tạo được phúc cho bao nhiêu dân chúng."

      "Điện hạ, sổ con của huyện lệnh qua tầng tầng xét duyệt, có thể đến bàn của hoàng thượng có bao nhiêu. Bì Lăng Huyện lệnh, du vi thần tự mình , có mấy người tin tưởng?"

      Nếu phải tai nghe mắt thấy, chính cũng thể tin được chuyện này.

      Cho nên sau khi vào triều đình, cũng tùy tiện đề ra chuyện này. Chỉ có thể tìm cơ hội thích hợp. Những ngày này cùng vị điện hạ này chung đụng, cũng nhìn ra, vị Tề vương điện hạ này là người chân chính vì dân vì nước, nếu sau này lên ngôi, có lẽ dân chúng thiên hạ ngày sau có thể có ngày tốt lành qua.

      Tề vương nghe vậy, trong lòng vừa động, cũng hiểu ý tứ của Triệu Từ.

      nay tấu chương đều do thái tử □□ cầm giữ, ngay cả tấu chương do viết cũng phải qua tay thái tử, mới có thể đến trong tay phụ hoàng. Mà □□ thời ta bận thao túng triều chính, hoặc là vội vã mua chuộc binh quyền, đâu có để ý tới mấy chuyện nuôi trồng này.

      Sáu nảy thạch lương thực a. Còn có mấy ngàn cân cá.

      Nếu như quả có chuyện như vậy, dân chúng Đại Chu cần gì phải lo lắng trong bụng cơm, bàn thịt?

      tại vô cùng tiếc hận lúc trước qua Bì Lăng huyện, đến thăm quê nhà Triệu Từ lần.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề vương sáng ngời nhìn Triệu Từ: "Văn Độ, ngươi vừa , ngươi bây giờ có hai mùa lúa, vậy có biết mùa thu hoạch gần đây nhất là lúc nào?"
      "Tháng bảy."
      ChrisB.Cat thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 45:
      Editor: Đô Đô

      La Tố phát , kể từ sau khi chuyển cây mía đến Hoa gia đường xưởng. Hoa lão ngũ liền thường xuyên chạy tới trong thôn.

      Có đôi khi đến mình, có đôi khi dẫn theo vài gã sai vặt đến. Bọn sai vặt cũng cảm thấy hết sức hứng thú với cái thôn này, thường xuyên dạo khắp nơi. Các thôn dân thấy vậy, lúc mới đầu, còn lo lắng những người này có ý đồ bất lương. Mỗi lần có việc ra ngoài đều đóng chặt cửa chính cửa sổ.

      còn cách nào, trong nhà có bạc, ra cửa đều có cảm giác an toàn.

      La Tố cũng cảm thấy kì quái, cây mía nhà nàng vừa chặt xong, còn cây mía của những nhà khác phải cũng phải hơn tháng nữa mới có thể được thu hoạch. Này đến nhìn cái gì a. chẳng lẽ Hoa gia này cũng chuẩn bị làm ruộng.

      Đúng là Hoa lão ngũ có ý định làm ruộng.

      Sau lần trước đến thu cây mía, liền sinh ra hứng thú dào dạt với cái thôn này.

      Ai bảo cái thôn này giống với các thôn khác chút nào. Mặt mũi các thôn dân mấy phúc hậu, nhưng người người đều rất có tinh thần. Nguyên đám cả ngày cười ha hả, khiến nhìn thấy cả người được tự nhiên.

      Thậm chí còn khiến loại ảo giác, mình sống bằng những người này.

      Mấy đời nhà , đều trung tâm tận tụy với Hoa gia đường xưởng, có thể là mệt chết mệt sống, dốc hết mồ hôi và nước mắt. Tuy sống có thể diện, nhưng thời điểm chân chính vui vẻ có nhiều.

      Cho nên những người Triệu gia thôn này, thực khiến chịu đả kích .

      Quan trọng nhất là, sau khi chủ tử nghe kể lại, lại phân phó chú ý quan sát động tĩnh bên này, trở về lại cho nghe.

      Sau khi đến nhìn mấy lần, rồi trở về hồi báo từng ấy lần, vị chủ tử bắt bẻ họ Hoa kia lên tiếng, sai Hoa lão ngũ chạy đến học hỏi, để về sau thôn trang trong nhà cũng học theo Triệu gia thôn người ta loại lương thực, đừng chỉ biết dựa vào lợi nhuận trong cửa hàng đến trợ cấp thôn trang.

      Cho nên Hoa lão ngũ liền nghe lời đến học làm ruộng.

      Vì để học được chút kinh nghiệm ấy, phải tốn ít tâm tư, bỏ ra ít chỗ tốt. Hung hăng lừa gạt đám người quê mùa mà ban đầu xem thường phen.

      Cũng may những thôn dân này đều che giấu, biết cái gì đều ra hết. Bên cạnh đó cách thức làm ruộng cũng mấy phức tạp, chỉ có chuyện cần phải lưu ý, đó chính là phải mua phân bón ở chỗ vị Triệu Thành tức phụ kia.

      Nghe loại nước phù sa này rất quan trọng. Nếu có loại phân bón này hoa màu vẫn có thể lớn, nhưng tốt lắm, sản lượng cũng cao.

      Này khiến trong lòng Hoa lão ngũ hết sức thoải mái, cảm giác như có chuyện tốt đẹp, lại bị người ta nắm được điểm yếu.

      Cái tiểu nương tử nông gia này, tâm cũng đặc biệt hắc, còn hắc hơn các lão gia nhà .

      "Ngươi muốn mua phối phương điều chế phân bón của ta?" La Tố kinh ngạc nhìn dáng vẻ Hoa lão ngũ như ăn phải cứt trước mặt.

      Dáng vẻ tình nguyện như vậy?

      Hoa lão ngũ chịu đựng cảm giác chán ghét mềm mỏng : "Đất đai của Hoa gia chúng ta cũng nhiều, cứ đến mua mãi như vậy quá tốn sức, bằng nhà mình điều chế ra được."

      La Tố xoa xoa cằm, nhìn Hoa lão ngũ, trầm mặc lát, cười : "Cái này có phương thuốc, ta đều là thuận tay điều phối, có ước lượng qua, cho nên thể đưa ra phương thuốc."

      Lời này tự nhiên là nửa nửa giả. Nàng quá quen thuộc tỉ lệ phối liệu, căn bản cần dùng tới phương thuốc.

      Hoa lão ngũ lập tức tức đau hông: "Hừ, ta tin đâu. Triệu gia nương tử, ta thấy chuyện này chúng ta có thể hảo hảo bàn bạc, phương diện giá tiền, Hoa gia chúng ta bên này ngươi cứ tùy tiện ra giá."

      La Tố cảm thấy rất mắc cười, người bình thường nghe lời này của nàng, tự nhiên là biết nàng từ chối khéo. Người này lại nghe thành viện cớ, sau khi bày sắc mặt, còn huỵch toẹt ra.

      Bất quá phương thuốc này, vô luận thế nào nàng cũng bán. Dù muốn bán, cũng phải là bán cho Hoa gia.

      Thứ này, nàng còn có chỗ quan trọng phải dùng đến. Triệu Từ vừa mới bước chân vào triều đình, xuất thân bần hàn, có gì để dựa vào. Sau này nó chính là con át chủ bài, nàng lưu lại nước cờ này chính là vì muốn giúp Triệu Từ thăng quan, sao có thể bán cho Hoa gia.

      Nàng cười : "Chuyện này ngươi tin cũng được, tin cũng được, ta có cách nào. Bất quá nếu ngươi có hứng thú, ta có thể điều phối cho ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Dù sao cũng là chuyện thuận tay."

      Sau cùng lại thêm câu: "Ta có thể tính tiện nghi cho ngươi chút."

      Hoa lão ngũ tức giận mặt mũi xanh mét bỏ .

      Triệu mẫu lo lắng : "Bọn họ đến cùng là đại gia đình, nghe còn là hoàng thương, còn có quan hệ với Bắc Đô kia, liệu có đắc tội người ta hay ."

      "Nương, , dù sao vừa rồi ta đúng là có phương thuốc." La Tố lắc lắc đầu.

      Cho dù Hoa gia muốn dùng quyền thế ép người, có Triệu Từ ở kinh thành, nàng đích thân đến đó cáo trạng là được. Quan trọng nhất là, vị hoàng đế kia cũng xem như vị vua chân chính, còn vừa mới khai quốc quân đâu. người minh thần võ như vậy, nàng lo lắng triều đình hoa mắt ù tai.

      Hoa lão ngũ tức giận hùng hổ trở lại biệt trang Hoa gia.

      Sau khi vào cửa chính, sắc mặt thối lập tức biến thành chân chó. qua cổng trong, liền hỏi tiểu quản : "Chủ tử ở trong phòng?"

      " câu cá đâu, đừng quấy rầy chủ tử." Tiểu quản nhanh chóng tiếng.

      Hoa lão ngũ đứng thẳng lưng, thầm nên quấy rầy chủ tử lúc này, bằng lấy tính tình chủ tử, chắc chắn cho ánh mắt lạnh căm.
      Sau khoảng thời gian uống cạn chung trà, mới nghe thấy bên trong truyền ra thanh gọi người.
      Đợi tiểu quản vào bẩm báo tiếng, Hoa lão ngũ mới vội vàng vào trong phòng.

      Trong sân nam tử buông cần câu, ngồi uống trà bên cạnh bàn đá, hương trà lan tỏa ra khắp nơi, nghe mùi chính là trà Bích Loa Xuân thượng hạng.

      Người nọ mắt phượng vừa nhấc: "Chuyện thành?"

      Mặt mũi Hoa lão ngũ lập tức nhăn nhó: " thành, tiểu nương tử kia cứng mềm đều ăn, cứ thế giả vờ ngây ngốc."

      "Ha ha ha a." Nam nhân nở nụ cười: "Nghe ngươi kể về nàng, biết ngươi thể đối phó được nàng."

      "Cũng chỉ là cái tiểu phụ nhân nông thôn mà thôi, nếu phải chủ tử ngài thương tiếc nàng ta, ta vận dụng thế lực của Hoa gia, liền làm xong chuyện này rồi."

      "Hừ." Người nọ cười lạnh tiếng: "Chút chuyện cỏn con này, cũng cần dùng tới thủ đoạn quang minh đó, những năm này Hoa gia ăn cơm là do gió thổi đến à?"

      "Nhị gia." Hoa lão ngũ vội vàng cúi đầu xuống.

      "Ta , sau này được nhúc nhích ý niệm này trong đầu. Triệu gia thôn nhưng là có vài trăm người, ngươi động cái, bọn họ từ bỏ ý đồ đáp trả?"

      Lần này Hoa lão ngũ được câu nào. xác thực cũng có chút băn khoăn. Chỉ là ban nãy bị tiểu phụ nhân kia chọc tức, nên quên mất chuyện này.

      "Được rồi, chuyện này ngươi cần bức bách nàng ta, muốn mua phân bón đến chỗ nàng ta mua, còn những thứ khác, ta tự có an bài."

      Hoa lão ngũ vừa ra ngoài, người nọ lắc lắc lục lạc, với trung niên nam nhân trông thập phần trung hậu bên cạnh: “Ngươi đến Triệu gia thôn mua mảnh đất tốt, ta muốn xây cái thôn trang ở bên đó. Chuyện này cần phải làm càng nhanh càng tốt."

      "Là, nhị gia." Trung niên hầu cận nhận được mệnh lệnh nhanh ra ngoài.

      Hoa Nhị Gia vuốt vuốt cái cằm góc cạnh ràng của mình, mắt phượng mang theo vài tia vui vẻ: "Khó chịu lâu, cũng nên tìm chút việc vui."

      Sau khi lại thấy Hoa lão ngũ tới tìm La Tố mua phân bón, lúc này tâm tư Triệu mẫu mới buông xuống. Tuy bây giờ có nhi tử làm quan, nhưng bà vẫn luôn cẩn thận như trước kia. hề có suy nghĩ cậy là quan gia lão phu nhân.

      tại thấy quản Hoa gia đến chuyện mua phương thuốc nữa, cũng cũng biết chuyện này êm xuôi. còn đến tìm nhà mình phiền toái.

      " ngờ cũng là người quang minh lỗi lạc, giống như đám địa chủ kia chỉ biết bắt nạt người khác. Lần trước nữ tế Triệu Lão Thực phải bị Lâm tài chủ gì đó bắt nạt thảm hay sao? tên địa chủ coi trời bằng vung như vậy, người ta là hoàng thương nhưng là độ lượng dễ tính đâu."

      Triệu mẫu cười khen câu.

      La Tố gật gật đầu, lại lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

      Nếu Hoa lão ngũ giỏ trò lén lén lút lút, nàng còn cảm thấy bình thường. Nhưng lần này Hoa lão ngũ cư xử như thế, khiến nàng thấy hơi kỳ quặc. Dù sao lấy tính tình Hoa lão ngũ, thể dễ dàng thỏa hiệp chuyện này như vậy. Trừ phi, có người đứng đằng sau giật dây, chỉ là nàng biết là ai mà thôi.

      Bất quá chuyện này nàng cũng muốn cho Triệu mẫu biết, đỡ phải khiến cho bà lo lắng, nàng cười : "Tốt lắm nương, chuyện này giải quyết, ngài cũng cần lo lắng. Bây giờ ta đến trư xá bên kia xem chút."

      xong liền vào trong phòng thay quần áo.

      Trải qua mấy tháng xây dựng toàn diện, nay heo con ở trong trư xá Triệu gia thôn được dưỡng béo núc ních. Có thể tưởng tượng ra, qua mấy tháng nữa, những con heo này có thể mập mạp thế nào.

      Lúc La Tố tới trư xá, hai hạ nhân Triệu gia ở bên trong trộn thức ăn gia súc cho heo. Loại thức ăn gia súc này do La Tố dùng phân gà điều phối, cũng có chút dinh dưỡng giá trị.

      Thấy cám nóng hổi trộn với trư thảo được đổ xuống máng, đám heo con kia buồn bực cúi đầu ăn lấy ăn để.

      Lần này La Tố tính nuôi trăm đầu heo lần. So với những nhà khác đều là nhà dưỡng mười đầu heo mà , quả thực là con số khổng lồ.

      Ban đầu mọi người còn có chút lo lắng heo dễ dưỡng, qua mấy tháng nay, thấy đám heo này những bị sinh bệnh, mà từng con từng con đều khỏe mạnh, đều hâm mộ La Tố quyết đoán, nuôi liền lúc nhiều heo như vậy. Đến thời điểm cuối năm, cứ cho đám heo đó thể còn sống hết, cũng có thể thu cái □□ thập lượng bạc.

      "Đông gia, ngài yên tâm, đám heo này chúng ta đều làm theo căn dặn của ngài ngày cho ăn bốn lần đâu. Đồ ăn đều có hàm lượng nhất định. Hơn nữa mỗi ngày lão phu nhân đều đến xem nhiều lần, lo bị đói." Người vừa là hạ nhân La Tố mời đến Trương thẩm. Lúc trước La Tố nhờ Triệu Đại Mộc giúp đỡ tìm đôi phu thê, hai người đều hơn 40 tuổi, làm người đàng hoàng. Bởi vì trong nhà chỉ có nữ nhi chưa lập gia đình, đất đai thu hoạch cũng tốt, cho nên hai người dứt khoát bán mình, giúp nữ nhi nhà mình tích cóp đồ cưới. Về sau được Triệu Đại Mộc chọn trúng, hai người đều đến đây. Còn ở bên cạnh trư xá xây căn phòng, hai phu thê liền sống bên trong, mỗi ngày cũng tiện chăm heo.

      La Tố nhìn vòng, heo con bên trong ăn no bụng tròn vo, nằm ngủ đâu.

      Nhìn những con heo này, La Tố cảm thấy như có vô số thịt heo bay nhảy trước mắt, còn có nén bạc trắng bóng. Về sau ngày ngày đều được ăn no thịt. Đây quả thực là hơn đứt gia đình phú hộ a.

      "Đại nha, Bắc Đô bên kia gửi thư đến."

      Trong tay Triệu nhị nương cầm phong thư, cười tủm tỉm hướng trư xá bên này chạy tới, sau khi chạy đến, há miệng thở phì phò.

      La Tố cười đón lấy thư: "Nhị nương, ngươi gấp cái gì?"

      Triệu nhị nương vỗ vỗ ngực, cười : "Đây chính là thư quan sai nha môn vừa mới đưa tới, là Bắc Đô Thành bên kia gửi tới, ta nghĩ chừng chính là thư nhà Triệu đại nhân chúng ta viết, mới thể vội đấy."

      La Tố cười nhìn bà cái, lại mở ra thư nhìn qua, vừa nhìn, con mắt cũng sáng.

      Triệu nhị nương thấy thế, : "Nhưng là có tin tức tốt?"

      "Uh, Nhị đệ sắp về quê thăm gia đình, tính tính ngày gửi thư này, chỉ sợ cũng mất mấy ngày." Lúc La Tố chuyện, hai mắt đều chứa đựng ý cười. , nàng rất muốn nhìn thử xem tiểu thúc nhà mình mặc quan bào vào có dáng vẻ như thế nào. Dầu gì nàng cũng được xem là người có chút công lao, cũng cảm thấy hãnh diện yên tâm.

      Triệu nhị nương nghe tin tức này, kích động vỗ tay: "Này rất tốt, ta lập tức cho tộc trưởng biết, chúng ta phải làm bữa tiệc cơ động mới được." xong cười xoay người chân nọ đá chân kia chạy vào trong thôn.

      La Tố thấy dáng vẻ kích động kia của bà, nhịn được bật cười. Bên tai truyền đến tiếng heo con ngáy ‘khò khò’, tự dưng cảm thấy trái tim xao động.
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 46:
      Editor: Đô Đô

      Triệu Từ sắp trở về, tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Triệu gia thôn chấn động đôi chút.

      Lão tộc trưởng muốn mở tiệc cơ động, Triệu mẫu lại trực tiếp cự tuyệt.

      "Trước mắt lập tức phải thu lúa, mỗi nhà mỗi hộ đều bận rộn làm việc tay chân, nơi nào có sức làm chuyện này. cũng phải là ngoại nhân, cần khiến người trong thôn phí công phí sức như vậy." Bà đây cũng là lời lòng. Nhi tử mình mặc dù làm quan, nhưng trong mắt bà, mãi mãi là đứa con trai bé bỏng. Cũng là con cháu Triệu thị.

      Lão tộc trưởng : "Đến cùng cũng là người làm quan đầu tiên của Triệu gia thôn chúng ta, ta nghĩ vẫn là nên náo nhiệt chút."

      Ông lại nhìn La Tố ngồi bên cạnh bàn: "Triệu Thành tức phụ, ngươi thấy có đúng ?"

      La Tố ngẩng đầu, suy nghĩ lát mới : "Ta nghĩ nên làm theo ý nương ta, nên làm lớn. Trong thư nhị đệ cũng dặn dò, lần này trở về vì muốn thăm thân nhân, muốn mọi người phải bận lòng.” Đương nhiên, trong chuyện này còn có lý do nữa. Dù sao Triệu Từ cũng vừa mới làm quan, nếu ở nhà quá phô trương, truyền ra ngoài dễ nghe.

      Nàng lại thể ra lời này, như vậy khiến trong lòng mọi người có vướng mắc, chỉ có thể lấy cớ uyển chuyển từ chối.

      Lão tộc trưởng hiển nhiên có chút vừa ý: "Đây chính là đại trong tộc chúng ta. giờ mỗi nhà mỗi hộ cũng thiếu chút bạc này. Cũng thiếu người, đến lúc đó tìm vài phụ nhân biết nấu nướng đến làm là được, làm trễ nãi công việc."

      "Chỉ là đến cùng tốt, ngày mặc dù tốt, cũng phải tiết kiệm chút." Triệu mẫu cũng tính qua tiệc cơ động này, này nếu làm ra, chính là khoản bạc đâu. Số bạc đấy, còn bằng để người trong tộc xây thêm cái trư xá mua chút heo con trở về nuôi, cuối năm còn có thể ăn nhiều chút thịt heo đâu.
      La Tố nhìn ra lão tộc trưởng nghe được lý do hợp lý chết tâm, dứt khoát : "Nếu như vậy , ta làm tiệc cơ động nữa, chờ Nhị đệ trở về, ta xin mời mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng cùng đến ăn bữa cơm, tiện thể nhờ các vị trưởng bối dăn dạy Nhị đệ phen."

      Triệu mẫu vội vàng : "Đây cũng là ý kiến hay, liền làm ở nhà ta ."

      Lão tộc trưởng do dự chút, thấy bà tức hai người đều buông miệng, đành phải thỏa hiệp: "Được, bất quá này xử lý bàn tiệc gì đó, phải dùng tiền trong tộc. Cũng thể để cho các ngươi ra. Đều là mảnh tâm ý của mọi người."

      La Tố cười : "Chuyện này tự nhiên từ chối, đều là người họ Triệu, cũng nên phân biệt rạch ròi như vậy."

      Thương lượng xong xuôi, lão tộc trưởng nhanh chóng về tìm nhi tử nhà mình thương lượng chuyện này. Dầu gì cũng phải để sau khi Triệu đại nhân trở lại, cảm nhận được chút cảm tình của người trong tộc. Sau này cũng quên gốc quên nguồn.

      Mặc dù Triệu Từ muốn trở về, nhưng là dù sao ngày có nhắc.

      vài bàn tiệc cũng thể chuẩn bị sớm. Mỗi nhà mỗi hộ dứt khoát chọn hai con gà mập mạp mang đến nhà La Tố trước. Đợi sau khi Triệu Từ trở về, liền trực tiếp thịt gà làm tiệc.

      La Tố thể từ chối, lại muốn làm cho sân đẹp đẽ nhà mình bị phân gà làm bẩn, dứt khoát vây cái hàng rào bên ngoài tiểu viện, đem chuông ra dưỡng gà ở bên trong, mỗi ngày nhờ hai người Trương thúc Trương thẩm cho gà ăn, đỡ bị đói gầy.

      Chờ vài ngày, vẫn thấy Triệu Từ trở về, lúa trong ruộng đợi được cần phải gặt xuống.

      Sáng sớm, mỗi nhà mỗi hộ mặc quần áo vải thô, người lớn cầm lưỡi hái, hài đồng đến học đường, ôm thùng gỗ theo người nhà ra ruộng.

      Tống phu tử cũng trở lại thị trấn, mà theo các thôn dân tham gia náo nhiệt, nhìn xem cảnh tượng người nông dân thu hoạch.

      đường nhiều người, vô cùng náo nhiệt, mấy ông lão thậm chí hát vang bài (mùa thu hoạch ca) La Tố từng hát, mấy hài tử cũng học theo, nhấc theo thùng theo ở phía sau cất cao giọng hát.

      "Sóng lúa cuồn cuộn ánh kim quang, mười dặm tiếng hát mười dặm hương, mùa thu hoạch tin vui truyền khắp ngả, mọi nhà hớn hở, hớn hở.

      Sóng lúa cuồn cuộn ánh kim quang, lưỡi hái quơ múa trục lăn lúa lăn lăn, lòng người vui vẻ tăng gia sản xuất, mùa thu hoạch lương thực chất đầy kho, chất đầy kho..."

      Triệu mẫu ở trong viện nhà mình cho gà ăn, nghe xa xa truyền đến tiếng hát, cười với Triệu nhị nương: "Hôm nay thu lúa, xem ai nấy đều cao hứng."

      Triệu nhị nương nhặt rau, chuẩn bị buổi trưa làm cơm cho công nhân nhà La Tố ăn, nghe Triệu mẫu vậy, tiếp lời: "Lần này loại nhiều lúa, thu hoạch nhiều hơn năm ngoái, tự nhiên là vui vẻ. Đừng bọn họ, bên trong ruộng đất nhà ta kia, năm nay cũng có thể thu được ít lương thực." Hôm qua bà cùng nam nhân nhà mình tính toán chút, chỉ sợ có thể thu hơn vạn cân lương thực. Ăn đều ăn hết.

      Nhớ tới chuyện này, Triệu nhị nương ngoác miệng cười toe toét.

      Triệu mẫu cười : "Nhà các ngươi đều xây xong rồi, tân nương tử khi nào vào cửa?"

      "Còn sớm đâu, ta còn phải hảo hảo nhìn ngó." giờ Triệu nhị nương có của ăn của để, cũng bắt đầu tuyển chọn con dâu. Dù sao Triệu gia thôn nổi danh giàu có thôn, nhà bà lại có chút gia sản, lo lắng tìm được người trong sạch đâu.

      Triệu nhị nương cười : "Ngược lại Triệu đại nhân, giờ nhưng là công thành danh toại, này cũng muốn tìm thê tử ."

      Triệu mẫu nghe vậy, mặt tràn trề vui mừng: "Lần này trở về, ta tự nhiên là muốn đề." Bà rất muốn ôm tôn tử.

      Triệu Từ vừa tới cửa thôn, nghe thấy cười vui vẻ vẳng ra từ ruộng đất trong thôn.

      "Hôm nay có chuyện gì mà náo nhiệt như thế?" Tề vương mặc thân lụa bào màu lam mặt chợt lóe qua tia ngạc nhiên.

      Giang Lâu theo ở phía sau cũng có chút tò mò nhìn về phía bên kia.

      Triệu Từ nghiêng tai lắng nghe, cười : "Xem ra hôm nay mọi người đều xuống ruộng ." từng nghe qua đại tẩu nhà mình hát (mùa thu hoạch ca) cũng biết gặp mùa thu hoạch lớn, mọi người mới có thể cao hứng hát bài hát này.

      Lý Triết lập tức tỉnh táo tinh thần, cười : "Quả là cải lương bằng bạo lực. , chúng ta mau đến xem ."

      Ba người vốn định cải trang vi hành lần, đáng tiếc có đại nhân vật Triệu Từ của Triệu gia thôn ở đây, mấy người vừa vào thôn, liền bị phát .

      "Trở về, trở về, Triệu đại nhân của chúng ta về rồi."

      Mấy tẩu tử đứng cạnh bờ ao rửa rau thấy có người cưỡi ngựa vào thôn, biết Triệu Từ sắp trở về, đầu óc lóe tinh quang nhìn nhiều mấy lần, quả thấy Triệu Từ cưỡi con ngựa, thanh sam tung bay, chẳng phải chính là Triệu đại nhân tuấn tú của bọn họ sao?

      Sau khi thấy , lập tức buông việc trong tay, chạy vào trong thôn hét to.

      Chẳng mấy chốc, vài phụ nhân cùng lão nhân ùa ra tiếp đón.

      "Quả là Triệu đại nhân trở về."

      đám người vây quanh ba người Triệu Từ tiến vào trong thôn.

      "Nơi này là Triệu gia thôn?"

      Giang Lâu kinh ngạc nhìn thôn trước mắt. Vừa rồi ở bên ngoài phát , vào sâu mới biết được, phòng ở trong thôn này giống như trong tưởng tượng của hoàn toàn phải là phòng đất xụp xệ. Đa phần đều là gạch xanh đại nhà ngói, trong thôn cũng vô cùng sạch , thấy phân súc sinh và nước tiểu.

      Đột nhiên nhìn thấy, còn tưởng rằng là đến thôn trang nổi danh đấy.

      lão phụ nhân cười : "Trong thôn xây phòng ở mới, đại nhân tìm ra nhà được đâu. Mau theo chúng ta trở về, nương ngươi rất nhớ ngươi đấy."

      Triệu Từ dắt ngựa theo mấy người bọn họ, trong mắt cũng mang theo ánh sáng lung linh. Nơi này và lúc rời , xác thực thay đổi.

      Sau khi Triệu mẫu nghe tin nhi tử mình trở về, liền buông việc trong tay chạy vọt ra.

      Xa xa nhìn thấy bóng dáng Triệu Từ, hai mắt nhòe , vừa lau nước mắt, vừa chạy đến nghênh đón. Thấy Triệu Từ chạy đến bên người hành lễ với bà, mới vội vàng bắt lấy tay : " giờ ngươi là đại nhân, thể tùy tiện quỳ như vậy. Mau để vi nương xem xem có gầy chút nào hay ."

      Triệu mẫu nuốt lệ vuốt ve gương mặt Triệu Từ, hít hơi: "Ngược lại gầy chút."

      "Nhi tử ở bên ngoài hết thảy đều tốt, chỉ là khiến nương lo lắng." Triệu Từ hơi xúc động. Thân là con của người, mặc dù giờ công thành danh toại, lại thể hầu hạ bên cạnh mẫu thân. là vô cùng bất hiếu.
      Người bên cạnh khuyên: "Trở về là tốt rồi, đây chính là đại hỷ , đại tẩu tử đừng khóc nữa."
      Triệu mẫu vội vàng lau lau nước mắt: "Đúng, ta đây phải cao hứng. Nhi tử ta trở về, những ngày này vi nương hảo hảo bồi bổ cho người." định dắt Triệu Từ vào nhà, thấy hai hậu sinh trẻ tuổi đứng phía sau Triệu Từ. Mặc dù có vẻ giống thiếu gia bên trong thị trấn, nhưng khí chất lại vô cùng xuất chúng. Triệu mẫu tự nhiên biết khí chất là cái thứ gì, chỉ cảm thấy trông thập phần tuấn tú, so với bất luận người nào bà gặp qua đều đẹp mắt hơn. Đương nhiên, so với nhi tử bà còn kém phần.

      Bà còn chưa hỏi ra miệng, Triệu Từ liền giới thiệu: "Hai vị này là bằng hữu của nhi tử ở Bắc Đô Thành, lần này nghe nhi tử muốn về quê, tiện đường đến thăm hỏi."

      Lý Triết cùng Giang Lâu khẽ chắp tay: "Vãn bối gặp qua lão phu nhân."

      Triệu mẫu nào dám nhận, vội vàng xua tay: " được. Nguyên lai là khách, mau vào nhà nghỉ ngơi, uống chút trà lạnh giảm bớt cảm giác nóng nực."

      Những người khác cũng góp vui vây quanh mấy người vào trong nhà.

      Thời điểm La Tố hay tin Triệu Từ về, nàng cùng mấy người đến làm công đẩy xe bò chứa cá trở về trong thôn.

      Triệu Đại Mộc liên hệ với người thu cá, bất quá hôm sau người đó mới đến. tại nàng muốn nhanh chóng đem số cá này thả vào trong nước sạch, đến lúc đó mới bán được giá tốt.

      theo phía sau là đám hài tử, tron đó có mấy người La Tiểu Hổ, Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên, trong tay ai cũng có xâu cá nướng vừa vừa ăn.

      Bọn này khá biết hưởng thụ. Sau mấy lần bắt cá có kinh nghiệm, nay cũng học được lười biếng, thời điểm nhóm đại nhân ở dưới ruộng bắt cá, bọn họ thuận tay túm lấy mấy con, rửa sạch, trèo lên bờ ruộng đốt đống lửa, đám người vây quanh đống lửa nướng cá ăn.

      Còn có mấy người có chút ranh quái, mang theo muối , rắc lên thơm ngào ngạt.

      Mới vừa vào thôn chuẩn bị vào trong nhà, thấy tiểu phụ nhân chạy tới báo tin, Triệu Từ trở về.

      Triệu Lâm vừa nghe, cá cũng thèm ăn, ném cho La Tiểu Hổ, nhanh chân chạy vào trong nhà.

      "Nhị ca, Nhị ca."
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 47:
      Editor: Đô Đô

      Lúc La Tố dẫn người chở cá về tới ngoài cửa lớn nhà mình, đám người trong nhà chạy ra đón Nàng liếc mắt cái liền nhìn thấy Triệu Từ lẫn trong đám người đó.

      thân thanh sam, thân hình vẫn thon dài như trước. Nhưng thần thái lúc này trong trẻo, còn là thiếu niên tiều tụy vì bệnh tật nằm giường lúc trước.

      Trong nháy mắt La Tố hơi thất thần. May có La Tiểu Hổ kêu tiếng nhị ca, nàng mới hồi thần.

      Triệu mẫu qua cười : "Đại nha, Từ nhi về rồi."

      La Tố cười nhìn Triệu Từ gật gật đầu: "Hôm nay cũng vừa vặn, mọi người đều xuống đất bận việc. Chỉ sợ lát nữa tộc trưởng dẫn mọi người về hết đây."

      Triệu Từ vội vàng : "Hôm nay tất cả mọi người đều gấp gáp, ta muốn ra đó xem bọn họ."

      "Cái này thể được, ai lại để Triệu đại nhân chúng ta phơi nắng." Triệu nhị nương cười ngăn cản. La Tố cũng : "Nếu quả thể ngồi yên, mau đến giúp ta thả những con cá này vào nước sạch, lát nữa người mua đến đấy."

      "Này tại sao có thể có nhiều cá như vậy." Giang Lâu hăng hái vây quanh thùng nước ngó ngó. Cá trong thùng cũng lớn, dài như chiếc đũa, nhưng còn rất tươi ngừng nhảy lên khỏi mặt nước. Khiến người nhìn thấy thích thú.

      Lúc này La Tố mới phát ra có hai người lạ ở đây.

      Triệu Từ vội vàng giới thiệu hai người này với La Tố.

      La Tố cười đáp lễ, trong lòng cảm thấy hai người này đơn giản, giống như lời Triệu Từ chỉ là phú gia đệ tử bình thường. Chẳng qua người ta muốn ra thân phận , nàng cũng làm như biết mà thôi. Dù sao người tiểu thúc nàng dẫn về, chắc chắn hại bọn họ.

      Lúc này mặt trời ở chính ngọ, nhà chính hơi nóng. La Tố xin phép mọi người vào phòng trong, chuẩn bị mang nước ô mai để ở trong giếng lên chiêu khách đãi nhân. Vị gọi là Lý Triết công tử kia lại luôn miệng muốn ra ngoài ruộng dạo.

      Triệu mẫu muốn để cho khách nhân ra điền lý lăn qua lăn lại, bọn họ chính là từ Bắc Đô Thành đến, là người cao quý đó, giống người trong thôn bà, nếu bị say nắng biết làm sao?

      Lý Triết nhàng có lễ, giống như thư sinh: "Phu nhân có điều biết, ta chưa từng được sống ở thôn quê, lần này cũng là cố ý tới đây để trải nghiệm phen cuộc sống nhà nông. Lần này lại vừa lúc điền lý đến mùa thu hoạch, cũng muốn mở mang tầm mắt chút."

      Nhắc tới chuyện thu hoạch trong ruộng đất, mọi người ở đây đều cười tít mắt. Triệu nhị nương : "Nếu khách quý muốn , vậy nhờ người dẫn xem chút là được, dù sao lát nữa bọn họ cũng muốn trở về vừa vặn cùng nhau trở về. Hôm nay là ngày đầu tiên thu lúa, đúng là thời điểm náo nhiệt đâu."

      Triệu mẫu thấy Triệu Từ cũng cười gật đầu, liền đồng ý, dặn La Tố lấy mũ rơm cho bọn họ.

      Bởi vì người đến là khách nam, La Tố cần phải kiêng kỵ chút, nên theo, nàng gọi Triệu Lâm dẫn bọn họ ra ngoài ruộng, lại dặn dò mấy hài tử nên nghịch ngợm.

      Triệu Lâm ngoài mặt hỉ hả đáp ứng, vừa ra khỏi cửa chính, liền kéo La Tiểu Hổ chạy lên phía trước, tán gẫu với Triệu Từ cùng hai người Lý Triết.

      "Nhị ca Nhị ca, đợi tí nữa đệ nướng cá cho huynh ăn. Cá nhà chúng ta năm nay rất mập mạp. Bắt ra đem nướng, đặc biệt tươi ngon."

      "Đợi tí nữa ta kiếm vài quả trứng gà đến, cũng có thể nướng ăn." La Tiểu Hổ hút miệng nước miếng.

      Nghe hai hài tử ngây thơ chuyện, Lý Triết lâm vào trầm tư.

      Từ lúc vào trong thôn này, liền phát giác ra điểm bất đồng. từng cải trang vi hành đến thôn xóm nông gia. Trong thôn đều là lều cỏ phá phòng, đồ vật chất đống bừa bộn. Các thôn dân xanh xao vàng vọt, mặt còn sinh khí. chỉ vậy, đám hài tử áo rách quần manh, gào khóc kêu đói.

      Lúc đầu nghe Triệu Từ kể chuyện, còn nghi ngờ, mấy tin tưởng.

      Nhưng biết tính tình Triệu Từ, nên tin bảy tám phần, dọc theo đường , cũng nghĩ tới chỗ như thế. Có nhiều lương thực như vậy, tất nhiên là bị đói.

      Ăn no cơm, đối với dân chúng mà , chính là chuyện tốt nhất.

      Hôm nay được mở rộng tầm mắt.

      Ở Triệu gia thôn này, các thôn dân đều ở trong gạch xanh đại nhà ngói, sạch thoáng mát, rất dễ thấy được gạch vỡ trải bằng từng cái từng cái, quanh thôn làng. Thôn dân trước mắt bất kể là lão nhân phụ nhân hay là hài đồng, y phục dù cũ, nhưng ít miếng vá. Trông thập phần gọn gàng sạch . Hơn nữa mặt mũi ai nấy đều hồng hào tươi tắn, bọn cơ trí đáng , vừa rồi còn gặp mấy hài tử tiểu béo trắng. Đám hài tử này mở miệng ngậm miệng là nướng cá ăn trứng gà. Điều này thức ăn của bọn chỉ tươi ngon, mà còn hết sức phong phú.

      Đây đâu còn là nơi mà vẫn luôn cho rằng ăn đủ no mặc đủ ấm.

      biết, cái thôn này nhất định chứa đựng bí biết.

      Mấy người tới ruộng đất, tộc trưởng sớm nhận được tin, dẫn theo vài lão nhân trong tộc qua tiếp đón.

      Sau phen nước mắt vui mừng hàn huyên, Triệu Từ mới hỏi thăm năm nay thu hoạch thế nào.

      "Tốt lắm nha, lần này chúng ta chọn cách rút thăm, cả thôn nhân cùng nhau làm, chiếu theo thứ tự rút thăm mà làm. giờ mới nửa ngày, thu được khá nhiều, hai ngày nữa là có thể thu hoạch hết.”

      "Lão nhân gia, dân phong nơi này quả nhiên thuần phác." Lý Triết nhịn được sâu kín .

      Lão tộc trưởng biết đây là quý công tử từ Bắc Đô Thành đến, hơi co quắp cười : “Đâu có đâu có, Triệu Thành tức phụ , người trong thôn chúng ta muốn phú liền cùng nhau phú, đều qua ngày tốt lành. thể để những nhà có tráng đinh nhi quả mẫu qua ngày khổ được. Dù sao cũng chỉ là giúp tay, mọi người cũng phân chia rạch ròi như thế."

      Triệu Thành tức phụ? Mặt Lý Triết lộ vẻ nghi hoặc.

      Triệu Từ khẽ hé môi: "Là gia tẩu."

      " ra là như vậy, có thể có ý nghĩ như vậy, chính là phụ nhân hiếm thấy." Lý Triết nhớ Triệu Từ từng , thôn dân được mùa thu hoạch lớn đều là công lao của vị gia tẩu kia, vốn dĩ còn hoài nghi, giờ thấy vị tộc trưởng này nhắc đến người đó bằng ánh mắt sùng bái như vậy, xem ra đây là thực rồi.

      Lão tộc cười meo meo : "Triệu Thành tức phụ còn " Ông giơ ngón tay cái lên: "Là cái này."

      Mấy người chuyện, nghe thấy người ở trong ruộng hét to. Nguyên lai là vừa gặt xong ruộng lúa, mọi người gọi nhau nhảy xuống bắt cá.

      Lý Triết nhìn sang, chỉ thấy đám người vọt tới khối ruộng lúa, ống quần đều xắn lến cao. Thò tay xuống nước, lúc nhấc lên, thấy con cá giãy đuôi ở trong tay.

      Giang Lâu là người chịu ngồi yên, thấy cảnh tượng này, cũng xắn ống chân ống tay: "Công tử, ta đến đó xem thử chút." xong cởi nốt giày ra, chạy tới.khối ruộng kia.

      Mặc dù Lý Triết có lòng náo nhiệt, nhưng nhớ tới chính , liền dẫn Triệu Từ xem lúa được cắt lên.

      Thấy những cây lúa được bó thành từng bó nằm ngay ngắn bờ ruộng, ánh mắt sáng lên, đưa tay tuốt ngọn lúa, nhìn hạt thóc no đủ phủ kín lòng bàn tay, kích động đến run tay: "Văn Độ, ngươi sai, này, này quả khác hoàn toàn lúa gạo bản vương từng thấy qua!"

      Bên trong Bắc Đô thành có quan điền hoàng gia, hàng năm Chiêu Vũ Đế đều dẫn hoàng tử hoàng tôn xuống ruộng làm việc đồng áng lần, thu mua dân tình. Cho nên Lý Triết chẳng xa lạ gì thóc lúa.

      Hơn nữa còn biết, lúa trong quan điền ở Bắc Đô Thành, được tự thân đại nông quan đốc thúc gieo trồng, coi sóc có thể là tận tâm tận lực. Hoa mầu bên trong quan điền sinh trưởng khá tốt, hoàng đế thấy được long tâm cực kỳ vui mừng.

      vốn dĩ hết sức hài lòngvới hoa mầu trồng trong quan điền, nhưng lúc này nhìn thấy lúa gạo của Triệu gia thôn, cảm thấy, lúa gạo bên trong quan điền kia quả thực thua xa vạn dặm.

      "Văn Độ, riêng ngọn lúa nơi này, trĩu hạt hơn mấy lần nắm lúa mà bản vương từng thấy. Quả là như vậy, quả ..." Lý Triết sinh ra chững chạc, lúc này cũng nhịn được kích động.

      ràng hơn bất luận kẻ nào, điều này đại biểu cho cái gì.

      Đại Chu muốn cường thịnh, muốn đánh bại Đột Quyết, thiếu nhất chính là lương thực.

      Dân chúng muốn giàu có, thiếu nhất cũng là lương thực.

      giờ, thứ lương thực thay đổi vận mệnh người trong thiên hạ, nằm trong tay Lý Triết . Sao lại có thể vui vẻ kích động.

      Triệu Từ ở bên cạnh lên tiếng, trong lòng cũng ràng, cuộc sống của dân chúng Đại Chu, bắt đầu thay đổi. Nhớ tới người nọ lúc này đợi ở trong nhà, trong lòng thấy ấm áp.

      Khổ tận cam lai, rốt cuộc cần dựa vào bất luận kẻ nào. Nàng đều có thể thi triển tài hoa cùng năng lực, khiến tất cả nam nhân trong thiên hạ đều cảm thấy hổ then. Kể cả .

      Bởi vì đám người Triệu Từ trở về, Triệu gia thôn lại trong vụ thu hoạch, nên bữa cơm trưa nay cực kỳ phong phú. chỉ thịt mấy con gà mà người trong thôn đưa tới, La Tố còn nhờ thôn nhân mổ đầu heo choai choai, làm heo quay.

      Giang Lâu ngồi ở trong sân nướng từng con cá, rồi đưa cho Lý Triết, Lý Triết lại khoát khoát tay, tựa vào ghế nhìn chằm chằm đám người lui lui tới tới trong sân.

      "Công tử, nơi này tầm thường a. Ta vừa đến đây, thừa dịp cơ hội này xem vòng, xem như kiến thiết thêm kiến thức. Ở trong thôn này a, ta thấy mọi nhà sống chẳng khác gì địa chủ. Ở bên cạnh mọi nhà phòng đều xây cái chuồng gà, nuôi ít con gà. Còn có thời điểm chúng ta vừa mới vào thôn trông thấy dãy gạch mộc phòng, đó cũng phải là cho người ở, mà là cho heo ở. Ta thấy cũng phải có đến mấy ngàn con."

      Giang Lâu vừa ăn cá nướng, vừa ra những chuyện mình trông thấy ở đây. Những năm này Giang Lâu theo Lý Triết vào nam ra bắc, gặp qua rất nhiều chuyện. Chỉ có thôn như này là lần đầu tiên được thấy.

      Lý Triết mím môi lên tiếng, lát sau, mới : "Bọn họ còn xây tộc đường."

      "Tộc đường, vậy có cái gì ly kỳ, Giang gia chúng ta cũng có tộc đường đấy thôi." Giang Lâu thấy chuyện này có gì kỳ lạ. Dù sao cũng phải là người thích đọc sách, cho nên đối với loại chuyện này nghĩ nhiều.

      Lý Triết lại lắc đầu: "Ngươi ăn đủ no, mặc đủ ấm, cho con cháu trong nhà học bài?"

      "Tự nhiên ."

      "Kia nếu chỉ có thể ăn no mặc ấm, trong nhà có có tiền thừa lương thực dư chi phí cung ứng hằng ngày, ngươi có đưa con cháu đến học đường?"

      "... Ừm chắc . Vạn nhất ngày nào đó đủ sức cung làm sao bây giờ?"

      Lý Triết cười cười: "Cho nên Triệu gia thôn xây tộc đường, ngươi nghĩ điều này cho thấy cái gì?"

      "Liệu có phải sau khi Triệu Văn Độ trúng tiến sĩ mới xây. Làm quan, chí ít cũng có thể bỏ ra ít bạc trở về giúp đỡ trong tộc." Giang Lâu đương nhiên.

      " , ít nhất Triệu Văn Độ . Ta vừa mới tìm hiểu, tộc đường này được xây trước khi ta đỗ tiến sĩ."

      Giang Lâu giật mình: " ngờ mức sống của thôn này rất sai a."

      Đâu chỉ là sai.

      Lý Triết cười híp mắt: "Sau khi ăn trưa, bọn họ còn muốn ra điền lý. Đợi lát nữa chuẩn bị tốt giấy và bút mực cho ta, bản vương muốn vẽ bức tranh điền viên tươi đẹp dâng cho phụ hoàng."
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 48:
      Editor: Đô Đô

      "Nhắc tới chút mấy vị công tử kia, đúng là có việc gì tìm việc, trời nóng như vậy mà ở trong phòng nghỉ ngơi, lại chạy tới đây vẽ tranh."

      tráng hán nông dân vừa gặt lúa, vừa tán gẫu với hán tử bên cạnh. Sau khi xong, còn chột dạ đưa mắt nhìn Lý Triết vẽ tranh bờ ruộng.

      Hán tử bên cạnh cười : "Tộc trưởng phải rồi sao, người ta đây là từ Bắc Đô Thành đến, chưa thấy qua chúng ta làm việc đồng áng, chắc chắn cảm thấy ly kỳ."

      "Ha ha, kia còn tốt bằng cuộc sống của chúng ta." Vừa mới chuyện là tráng hán nông dân, cười to: "Cuộc sống này của chúng ta có ăn có uống, muốn làm cái gì làm, giống như bọn họ có kiến thức như vậy."

      Đương nhiên, người nọ là chưa thấy qua cuộc sống phú quý của người ta, bằng ra lời dương dương tự đắc như vậy.

      Lần này Lý Triết chỉ mang theo Giang Lâu và vài ám vệ tâm phúc. Lại bởi vì lần này muốn trình lên cho hoàng thượng xem, cho nên dứt khoát tự động thủ vẽ tranh.

      Lần này Giang Lâu xuống đất, sau khi loanh quanh trong thôn nghe ngóng xong, liền đứng bên cạnh Lý Triết bẩm báo lại tin tức.

      "Công tử, hóa ra mọi nhà nơi này chỉ chăn heo dưỡng gà, còn loại nấm mèo gì đó, năm nay còn bao trọn ngọn núi hoang, đều để loại cây mía, còn cùng Hoa gia đường xưởng ký kết khế ước dài hạn, hàng năm đều bán cây mía cho Hoa gia. năm tính ra, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể thu được vài chục lượng bạc."

      Vài chục lượng bạc ở trong mắt nhi tử nhà Quốc công như Giang Lâu vậy, tự nhiên tính là cái gì, nhưng cũng biết nỗi khó khăn của dân gian, cho nên biết dân chúng ngày qua khổ sở. Bụng ăn no, có áo rách quần manh tệ. Cho nên thấy Triệu gia thôn có thể ăn no mặc ấm như vậy, còn có thể kiếm nhiều tiền bạc như vậy, trong lòng thể khiếp sợ.

      Có thể , càng sống ở chỗ này lâu, càng nhìn ra điểm khác biệt của thôn này.

      Lúc trước chỉ nghĩ bồi Tề vương điện hạ tới thăm thú thôn quê phen, giờ bant thân cũng hết sức hào hứng.

      rất muốn xem thử, đến cùng là dùng cách nào, mới có thể đắp nặn ra thôn xóm như vậy.

      Sau khi Lý Triết vẽ xong bức tranh lập tức sai người đưa về Bắc Đô Thành. Mà phân phó Giang Lâu cắt vài bông lúa gạo thả vào trong hộp gấm cất kỹ.

      "Công tử, giờ nhìn cũng nhìn, khi nào trở về?"

      Lý Triết lại vùn tay áo: "Qua ít ngày nữa." còn muốn ở lại xem thêm.

      Làm đương kim Tam hoàng tử, Tề vương. Lý Triết đối với cái vị trí kia tự nhiên là nghĩ, chỉ có nghĩ, còn đem cái vị trí đó coi là vật trong lòng bàn tay.

      nhìn người nông dân Triệu gia thôn miệt mài làm việc, ruộng lúa mênh mông, xa xa kia là núi xanh mây trắng bát ngát, mím môi cười cười.

      Nếu sở hữu giang sơn, cũng chỉ có núi sông như vậy, mới có thể xem như cẩm tú sơn hà.

      Mùa hè sắc trời tối muộn. Sau ngày làm việc mệt nhọc, các nam nhân mang theo hài tử nhà mình lội xuống suối vẩy trận nước mát tắm táp, mới trở về nhà vội vàng thay xiêm y chạy tới sân đập lúa tham dự tiệc tùng.

      Lúc này chúng phụ nhân sớm làm xong món cá nướng thơm phức, bày biện chỉnh tề.

      Triệu Lâm mang theo đám hài tử đốt lên đống lửa , vây quanh đống lửa nướng ngô.

      "Hôm nay thu cá, tất cả mọi người đều muốn thưởng thức hương vị mới mẻ."

      Lão tộc trưởng rót rượu cho mấy người Triệu Từ cùng Lý Triết. "Vốn dĩ định bày tiệc rượu vào ban ngày, chỉ là mấy ngày nay thể bỏ bê thu hoạch. Hôm nay vừa xong, chúng ta liền làm bữa tiệc cơ động hảo hảo náo nhiệt chút."

      Lão tộc trưởng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chuyện tiệc cơ động. Cảm thấy trong tộc tùy tiện ăn uống thể thể ra coi trọng Triệu đại nhân.

      Triệu Từ cười : "Như bây giờ cũng rất tốt, dù làm quan, vẫn là con cháu Triệu gia, đâu có thể làm cho hương thân phụ lão vì ta lao tâm lao lực."

      Lão tộc trưởng cười cười, lại nhìn hai vị khách lạ bên cạnh, : "Cũng ủy khuất hai vị khách quý. Đường xa mà đến, lại thể hảo hảo chiêu đãi."

      Lý Triết ôn hòa cười tiếng: "Hôm nay có thể cùng các vị đồng hương cùng nhau náo nhiệt, chính là việc may mắn nhất nhân sinh. đến , ta chưa bao giờ thấy qua cuộc sống như vậy. Triệu gia thôn quả là đất lành."

      "Khách quý quá khen, đây đều là lão tổ tông phù hộ, thú được Triệu Thành tức phụ chính là phúc của Triệu gia thôn chúng ta, bằng đâu thể có cuộc sống tốt như vậy. Mấy năm trước, ngay cả cơm đều ăn đủ no đâu." Lão tộc trưởng đến năm đó, thôn thức thôi.

      Lý Triết nhìn La Tố bên bàn bên cùng đám nữ tử chuyện phiếm, thân vải thô màu xanh, trang điểm, lại trông vô cùng e lệ động lòng người.

      Triệu gia thôn được như này, quả là nhờ phụ nhân trẻ tuổi này?"

      Trong lòng Lý Triết cảm thấy đáng tin, lại cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      quay đầu lại nhìn Triệu Từ, thấy cũng nhìn sang chỗ ngẩn người.

      "Văn Độ?"

      Triệu Từ hồi phục lại tinh thần, cười cười: "Văn Đạo huynh có thể ở lại thêm mấy ngày, cũng có thể tiện đường thăm vài thôn xóm phụ cận. Bì Lăng Huyện lệnh Tạ Thành Nam đại nhân dẫn dắt những thôn xóm khác trong Bì Lăng huyện đến Triệu gia thôn chúng ta học làm ruộng, giờ cũng có chút hiệu quả."

      "Cũng phải là." nam tử còn khá trẻ trong tộc vui vẻ cười : "Vụ xuân vừa rồi, mỗi ngày đều có người tìm đến thôn chúng ta đấy, ngay cả đại quản Hoa gia kia, cũng đến đây học cách trồng trọt. Mấy ngày trước tức phụ nhi tử ra trở về nhà mẹ đẻ chuyến, người thôn kia thấy nàng liền chào hỏi, cũng coi trọng nàng hơn. Này còn phải vì thôn chúng ta mang đến chỗ tốt cho bọn họ?"

      Lão tộc trưởng : "Trước mặt khách quý những thứ này làm chi?" Mặc dù ông như thế, nhưng mặt cũng tràn đầy đắc ý kiêu ngạo.

      Người đó : "Cũng phải là người ngoài, sao lại thể . Mọi người cũng cùng nhau cao hứng cao hứng." lại : "Đáng tiếc các ngươi cũng thể ở lại lâu, bằng chờ qua trận chúng ta mua trâu cày trở về, đó cũng là đại ."

      "Mua trâu cày?" Giang Lâu ăn xong con cá nướng, nghe lời này, khỏi hiếu kỳ hỏi.

      Lão tộc trưởng giành : "Vốn dĩ cũng có ý định mua, bất quá Triệu Thành tức phụ , muốn làm ra việc kỳ diệu gì nhất định... Cái gì nhỉ?"

      "Công dục thiện kỳ , tất tiên lợi kỳ khí." (Muốn làm nên việc thần kỳ trước tiên phải có vũ khí lợi hại) Giang Lâu bổ sung câu.

      "Đúng đúng, chính là lời này." Lão tộc trưởng cười cười: "Nàng ấy trong thôn chúng ta mặc dù co nhiều tráng hán, nhưng cũng thể coi con người như gia súc mà sai sử, nếu muốn làm đại , chuyện cày ruộng này, phải mua trâu cày về làm. Chờ năm sau có trâu cày, chúng ta lại mua thêm chút ruộng đất trở về loại, còn có thể được nhiều lương thực hơn đấy. Bất quá này còn phải đợi hồi, chờ lần này bán được lương thực cùng cá, cuối năm heo trong nhà cũng có thể đổi bạc, mọi người làm theo quy tắc mua trâu cày, hai hộ con trâu, về sau muốn loại bao nhiêu đều được ."

      "Hai hộ con trâu!" Hai mắt Giang Lâu đều trợn tròn.

      Vẻ mặt Lý Triết lại đầy vui vẻ."Công dục thiện kỳ , tất tiên lợi kỳ khí, lời này quả là thập phần có đạo lý."

      ***
      "Công tử, chúng ta còn phải ở chỗ này đợi bao lâu a? Tây Nam bên kia thúc giục nóng nảy."

      Buổi tối trở về khách phòng nhà La Tố, Giang Lâu nhịn được hỏi Lý Triết. giờ Tây Nam bên kia có chuyện khẩn cấp, ám vệ cũng liên tục truyền tin về, nếu Tề vương qua, xảy ra chuyện lớn.

      Tề vương nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi tối gió mát hiu hiu, thổi mát tâm hồn . Đôi mắt hắc bạch phân minh, lóe sáng rạng rỡ: "Bản vương vốn còn lo lắng chuyện Tây Nam tương đối tốn sức, giờ mới biết được, lần này tới Triệu gia thôn, có lẽ là trời cao an bài. Giang Lâu, ngươi nếu nạn dân Tây Nam cũng có thể trải qua cuộc sống như này, bọn họ còn có thể phản loạn?"

      "Tất nhiên . Có cuộc sống như vậy, thần tiên cũng muốn làm a." Giang Lâu cũng đứng ở bên cửa sổ: " sợ Điện hạ chê cười ta xin thẳng, ta nghĩ. Cuộc sống nơi này là thế ngoại đào nguyên, có đấm đá nhau, tranh quyền đoạt lợi. Mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn ngủ."

      "Đúng vậy, nếu ai cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, bản vương còn gì phải sợ."

      "Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, Triệu gia thôn này là trường hợp đặc biệt, nếu muốn khắp thiên hạ người người như thế, quá khó khăn."

      " giờ tự nhiên là được, nhưng sau này sao?" Trong mắt Lý Triết sáng ngời, "Sau này, luôn có cơ hội." Chỉ cần ngồi lên cái vị trí kia, dốc hết tinh lực cả đời, cũng phải làm cho con dân trải qua cuộc sống giàu có như vậy.

      Mấy ngày kế tiếp, Triệu gia thôn nhân tiếp tục thu hoạch lúa. Đám người Triệu Từ cùng Lý Triết tới thôn bên cạnh dạo quanh vòng.

      Triệu mẫu tìm cơ hội bàn bạc với La Tố chuyện làm mai cho Triệu Từ.

      "Ta nghĩ khó khăn lắm Từ nhi mới trở về, cũng biết lần sau là khi nào, có cơ hội, vẫn nên thừa dịp lần này, tìm cho vị nương. mình ở Bắc Đô thành bên kia, có người biết lạnh hiểu nóng, ta đến cùng vẫn yên tâm."

      La Tố nghe vậy, trong lòng đột nhiên có chút ấm ức cùng thất lạc.

      "Ngươi cảm thấy như thế nào?" Triệu mẫu phát ra đại tức phụ khác thường, lại hỏi câu.

      Lúc này La Tố mới hồi phục tinh thần, cười : "Chuyện này còn phải xem xem Nhị đệ như thế nào. Dù sao cũng là người cùng sống qua ngày, phải được chính thích mới được."

      "Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ lo lắng đến lúc đó tính tình được tự nhiên, thẹn thùng lời này. Hôm nay chờ trở lại, ta liền cùng thương lượng chút, nếu đồng ý, ngươi cũng ở bên cạnh giúp ta khuyên mấy câu. chắc chắn nguyện ý nghe tẩu tử ngươi khuyên bảo."

      "Cái này là tự nhiên, nương cứ yên tâm ." La Tố cười cười.

      Triệu Từ còn biết lúc này lão nương cùng tẩu tử nhà an bài chuyện chung thân đại cho đâu.

      theo hai người Lý Triết cùng Giang Lâu ngồi lưng ngựa đến các thôn trong Bì Lăng huyện xem xét. Phát rất nhiều địa phương trong Bì Lăng huyện học Triệu gia thôn làm ruộng lúa nuôi cá. Mặc dù mọi nhà giàu có như Triệu gia thôn, nhưng cũng có thể ăn no cơm.

      Lúc mấy người qua thôn, còn có vài người hiếu khách lấy dưa và trái cây tươi non trong vườn rau xanh ra chiêu đãi bọn họ.

      "Lúc trước Bì Lăng huyện cũng thuộc về thái ấp của phụ hoàng, giờ có quang cảnh này, phụ hoàng biết được nhất định mặt rồng cực kỳ vui mừng."

      Giang Lâu: "Điện hạ, bằng sớm đem chuyện bên này bẩm báo lên Hoàng thượng, miễn cho thái tử kia hớt mất tay ." Đây chính là thiên đại công lao, nếu để cho người khác cướp mất, chẳng phải khổ tâm của Tề vương điện hạ lần này bị uổng phí?

      Lý Triết trả lời, nhìn Triệu Từ: "Cứ cho bị người tranh công trình lên phụ hoàng sao nào, nếu tìm ra mấu chốt trong đó, chưa chắc có thể làm cho những nơi khác ra cảnh tượng thịnh thế như Bì Lăng huyện."

      Triệu Từ nhìn , trong mắt tựa hồ có chút do dự.

      Lý Triết cười : "Văn Độ còn tin bản vương?"

      " phải là tin điện hạ, chỉ là... Gia tẩu mặc dù là nữ tử, nhưng cũng thập phần có chủ kiến. Cầu mong điện hạ lấy chân tâm đối đãi."

      Triệu Từ xong, ánh mắt kiên định nhìn Lý Triết.

      Mâu quang Lý Triết chợt lóe, trong lòng có chút kinh ngạc. Từ khi Triệu Từ quen biết tới nay, vị này đều là giọt nước lọt, ngờ hôm nay lại lộ ra chút bướng bỉnh.

      nhàng gật đầu, đáp: "Chỉ cần là người có thể vì dân chúng thiên hạ mưu phúc chỉ lối, bản vương chắc chắn lấy chân tâm đối đãi."

      Bởi vì mấy người Triệu Từ trở về muộn, buổi chiều ba nam nhân còn ở trong thư phòng tán gẫu hồi lâu, La Tố cùng Triệu mẫu cũng tìm được cơ hội cùng Triệu Từ đàm luận chuyện chung thân đại .

      Trong lòng La Tố vẫn có chút rầu rĩ vui, ngủ trưa cũng sâu giấc, đối với chuyện làm mai cho Triệu Từ tự nhiên có hứng thú. Ngày thứ hai trời chưa sáng liền rời giường rửa mặt chải đầu, sau khi làm bữa sáng cho cả nhà, liền đến trư xá nhà mình kiểm tra.

      Phu thê Trương gia làm việc hết sức lưu loát, mặc dù sắc trời còn sớm, trộn trư thảo cho lợn ăn.

      Dò xét vòng, tâm trạng La Tố tốt lên rất nhiều, chuẩn bị về dùng đồ ăn sáng, thấy Triệu Từ mặc thân thanh sam đón gió tới.
      Nàng dừng bước, đứng ở tại chỗ nhìn Triệu Từ.

      "Nhị đệ sao lại dậy sớm như vậy?"

      mặt Triệu Từ lộ ra vẻ vui vẻ, ngay cả đồng tử cũng lan tỏa cảm xúc ấm áp. giọng : "Đại tẩu cũng dậy rất sớm."

      "Thói quen rồi, trong nhà nuôi đám heo này, mỗi ngày ta đến nhìn xem, trong lòng yên ổn." xong lời này, La Tố đột nhiên cảm thấy hối hận, cảm giác mình ở trước mặt Triệu Từ, mô trung mô dạng là người chăn heo.

      Trong mắt Triệu Từ vui vẻ sâu hơn, khẽ đưa mắt nhìn nàng phen, thấy mặt mày nàng như vẽ, trong lòng khẽ nhúc nhích. Lại nhìn đôi mắt trong suốt như nước hồ thu của nàng, trong lòng đột nhiên cả kinh, tự dưng phát tâm tư mình sao mà xấu xa, cứng ngắc vội vàng nhìn sang chỗ khác.

      La Tố phát khác thường, : "Làm sao vậy, cảm giác ngươi hôm nay là lạ, giống như ngày thường." Tuy trước kia Triệu Từ thích chuyện, nhưng khiến người ta cảm thấy lúng túng.

      Triệu Từ hé miệng, : "Đại tẩu, có lẽ ta... mang phiền toái tới cho ngươi."
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :