Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 2 chương 9 : Kinh Thiên Bí Sử


      Độc Bại Thiên sau khi ra khỏi sân liền leo tường nhảy xuống đường. Lúc này trời cũng tối nên có ai phát giác ra

      Trước tiên tới tửu lâu, muốn được ăn uống no say, đặc biệt là phải ăn nhiều.Sau đó mới tới khách điếm, tắm rửa rồi cuối cùng nằm thẳng cẳng giường

      Nghĩ lại cuộc chiến tối hôm trước cùng việc phát sinh hồi nãy, cảm giác rất phi thường. Từ khi bị đóng băng trở thành bạch ngọc hàn băng, cuối cùng phá băng chui ra, cả chuỗi việc quái dị. ra cuối cùng là do nguyên nhân gì mà lại có thể ngưng tụ llinh khí tạothành bạch ngọc hàn băng chứ? nghĩ mãi mà có lời giải đáp.

      có cảm giác là thứ tao ngộ kì quái này hề đưa vào chỗ nguy hiểm mà ngược lại còn chữa lành nội thương nghiêm trọng trong người , toàn thân như mạnh hơn rất nhiều. ra nào chỉ mạnh hơn mà cơ thể cũng hoàn thành bất tử ma thân sơ cấp, chỉ là hay biết mà thôi. cứ mang theo suy nghĩ đó mà từ từ chìm vào giấc mộng.

      Liễu Như Yên thấy Độc Bại Thiên liền đẩy cửa phòng bước ra ngoài, thẳng tới đại sảnh. Lúc này hai vị vương cấp cao thủ của Bái Nguyệt đế quốc cũng rời khỏi, mọi người thảo luận quanh hai người đó. Khi thấy nàng tới liền vây quanh chào hỏi. Nàng cứ liên tục đáp lễ, sau đó tới chỗ ba vị vương cấp cao thủ cùng Lý Phóng giọng “ Ba vị tiền bối, Lý tướng quân, các người có thể tới chỗ lão tướng quân được . Ở đó vừa xảy ra chuyện thể tin được”

      Mọi người thất kinh vội im lặng rời khỏi yến tiệc thẳng tới hậu viện. Liễu Như Yên ở đại sảnh lúc rồi cũng rời . Khi nàng bước vào mọi người lúc đó đanh ngây người nhìn nước do băng tan mặt đất. Thấy nàng bước vào, Lý Phóng vội hỏi “ Liễu nương, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bạch ngọc hàn băng đâu?” rất lo lắng bởi việc này quan hệ tới sinh tử của nghĩa phụ .


      Liễu Như Yên ra mọi người cũng tin. Bạch ngọc hàn băng tan ra rồi”

      “Cái gì?” Mọi người cùng kêu lớn

      Mặc dù khi bọn họ bước vào thấy nước mặt đất, trong lòng cũng nghĩ tới khả năng đó nhưng ai dám tin bạch ngọc hàn băng cứng rắn như vậy lại có thể tan ra. Lúc này mặc dù chính bản thân nghe Liễu Như Yên nhưng ai cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Dương Thụy “ Bạch nbăng sao lại có thể tan được chứ? Sao có khả năng như vậy được? Việc này thể nào”

      Liễu Như Yên “ Khi ta tiếng vào phòng nghe thấy bạch ngọc hàn băng phát ra thanh, liền bước lại gần để xem thử phát ra bạch ngọc hàn băng nứt ra. Chuyện đó vẫn còn chưa quái dị, những việc sau đó còn kì quái hơn”

      Mọi người tò mò. Còn có việc nào kì quái hơn cả việc bạch ngọc hàn băng bị vỡ ra chứ?

      Liễu Như Yên tiếp “ Khi ta tiến tới trước bạch ngọc hàn băng đột nhiên nó vỡ ra. Bên trong đó bước ra người, lão nhân đầu tóc trắng phơ.”

      “Cái gì?”Mọi người lại lần nữa kêu lớn. Điều này đúng là thể tin được. Cả lúc lâu ai lời. Việc này khiến bọn họ thể tiếp nhận.

      Lý Phóng “ Như Yên nương, …… bị hoa mắt chứ? Hay là nhìn sai?

      Liễu Như Yên “ Ta sao có thể nhìn lầm chứ? Đích thân ta chứng kiến. Huống chi lão nhân đó còn chuyện với ta hồi lâu nữa?”

      Tin này khiến cho mọi người tin được

      Tần An “ Vậy ông ta những gì?”

      Liễu Như Yên “ Ông ta hỏi ta là bây giờ là niên đại nào. Ta là năm 7897 tại ađị lục. Ông ta nghe xong kinh ngạc tự ngờ ngủ giấc để trị thương mà thế gian trải qua bốn ngàn năm. Ài! Vật đổi sao dời” xong ông ta biến mất trong trung” Liễu Như Yên lúc mới đầu dối trong tim đập thình thịch nhưng càng về sau mặt càng đỏ, tim cũng hết đập nhanh. Bất quá trong lòng vẫn tự trách mình tại sao lại vì nam nhân mới biết lần đầu mà dối chứ.

      Con người đúng là loại động vật kì quái. Xét lý tính rất tàn khốc nhưng nếu xét tình cảm lại rất ngu ngốc.

      Mọi người nghe xong thất kinh ai nên lời. việc này quá quái dị ngoài sức tưởng tượng.

      Hồi lâu sau Lưu Nhất Phi mới lên tiếng “ Bay lên trung biến mất là chuyện thể nào. Chỉ có thể là do công lực của ông ta cao đến mức thể tưởng tượng thôi. lẽ câu “ bảy ngày trong động là ngàn năm bên ngoài” là sao. người ngủ tới bốn ngàn năm…. thánh cấp cao thủ của bốn ngàn năm trước. biết lúc đó ông ta mang tới cho đại lục cái gì?”

      Dương Thụy lẽ việc này là có >”

      Tần An “ Dương lão đầu, ngươi muốn ám chỉ chuyện gì?”

      Dương Thụy “ Sư phụ ta khi còn sống từng cho ta biết việc. Lúc đó ta hoàn toàn tin nhưng sư phụ muốn ta nhớ và truyền lại cho đời sau. tại xem ra việc đó là có rồi”

      Tần An “ Cuối cùng là chuyện gì chứ”

      Dương Thụy “ Sư phụ ta lúc về già từng với ta, đại lục từng có đoạn lịch sử rất huy hoàng, thời gian đó có lẽ cũng cách bốn ngàn năm trước bao nhiêu. Lúc đó đại lục chiến hỏa triền miên nhưng cuối cùng có vị quân chủ vĩ đại thống nhất toàn đại lục, đem lại hòa bình khắp đại lục. Thời đó người dân rất đam mê võ công đến mức đứa bé bốn năm tuổi cũng biết chiêu nửa thức. Vào thời đó nam nhân nếu biết võ công bị coi là phế vật, nữ nhân nào chịu gả cho thậm chí còn chịu tiếp cận với .

      Thời bấy giờ quốc thái dân an. Dưới bối cảnh mọi người ai nấy đều đam mê võ công khiến cho cảnh giới võ học bị người đẩy lên mức tuyệt đỉnh. Các loại thần công tuyệt kĩ ngừng ra đời. Nếu thời đó mà gặp đế cấp cao thủ cũng là chuyện bình thường, thậm chí thánh cấp cao thủ cũng xuất ở nhiều nơi đại lục. Còn có truyền thuyết có người đạt tới tuyệt đỉnh võ học phá phi thăng.

      Nhưng biết vào ngày phát sinh ra chuyện gì mà tất cả thánh cấp cao thủ, đế cấp cao thủ như biến mất trong gian, chỉ trong đêm toàn bộ đều thất tung. Môn nhân đệ tử của các môn phái đều khủng hoảng tung người tìm kiếm cao thủ bổn môn khắp nơi. Chỉ đáng người như chưa hề tồn tại trong nhân gian, biến mất tông tích.

      Trong số những người thất tung còn bao gồm cả người thống trị đại lục thời đó – Cửu U đại đế. Người ta phát ra ông ta thất tung bởi vì lý do duy nhất là vì công lực của ông ta cũng đạt cảnh giới thánh cấp. Vì vậy khiến cho đại lục bất luận là tầng lớp võ lâm hay tầng lớp thống trị cũng đều khủng hoảng. Mọi người ai nấy đều suy đoán việc gì phát sinh nhưng mỗi người kiểu, ai giống ai.

      Cho đến khi có vị thánh cấp cao thủ bị trọng thương rất nặng trở về nhưng cũng chỉ vội vã vài câu rồi mất. Những lời ông ta lưu lại truyền trong thế gian cũng giống nhau. Tuy nhiên mặc dù giống nhưng tất cả những lời đó đều có điểm chung đó là : vị bất tử thánh giả bị trọng thương ngủ ngàn năm. ngày thương thế hồi phục lúc đó tiếp tục chiến đấu”


      Dương Thụy đưa chén trà lên hớp ngụm. Liễu Như Yên ngờ lời dối của mình lại dẫn tới câu truyện bí mật trong võ lâm. Trong lòng càng cảm thấy xấu hổ nhưng cũng rất kích động. Đoạn bí sử này hình như có quan hệ tới bí mật rất lớn.

      Dương Thụy tiếp “ Lúc đó di ngôn của vị thánh cấp cao thủ khi lưu truyền cũng có rất nhiều lời khác nhau. Có lời đồn những cao thủ thất tung khi đó chính là tham gia vào cuộc “tiên thánh đại chiến”; lời đồn khác cho rằng cao thủ thiên hạ tập trung chỗ phát động “bách thánh đại chiến” nhưng những cao thủ đế cấp chưa đạt cảnh giới thánh cấp chỉ là những cái bia đỡ đạn thôi; còn có lời đồn khác cho rằng đại lục có người xá thân thành ma, luyện thành bất tử ma thân, hơn nữa còn rất nhanh đạt đến cảnh giới tiên ma chi cảnh khiến cho cao thủ khắp thiên hạ phải hợp lực tiêu diệt dẫn tới hai bên lưỡng bại câu thương, bất tử ma thân cùng chúng cao thủ ai nấy đều chìm sâu vào giấc ngủ để khôi phục công lực.

      Nhưng sau cả ngàn năm, những vị thánh giả đó vẫn hề tỉnh lại. Người đại lục dần cho đó là những llời lừa dối hoang đường, còn tin vào những việc cho là xảy ra ngàn năm trước mà chỉ cho đó là những truyền thuyết. Cứ như vậy trải qua ba ngàn năm nay, tại còn ai nhắc tới những đoạn thần thoại đó nữa.

      Dương Thụy xong, trong phòng tức chìm trong trầm mặc hồi lâu

      Mãi lúc sau Lưu Nhất Phi mới lên tiếng “ Việc này ta cũng từng nghe qua chỉ là lúc đó để ý. Bây giờ nghĩ lại thấy cũng có khả năng đó lắm. tại mà nghĩ bạch ngọc hàn băng mà vị cao thủ thánh cấp đó tạo ra hề giống như chúng ta tưởng tượng – đem toàn bộ tinh nguyên vứt bỏ để trở thành người khác. Có thể là như vậy”

      Tần An “ Bạch ngọc hàn băng - - - ngờ lại có thể tồn tại dạng đó. Xem ra chỉ cần công lực đạt cảnh giới nhất định có thể hấp thụ thiên địa tinh khí để trị thương cho bản thân”

      Lý Phóng cùng Liễu Như Yên đối với lĩnh vực võ học căn bản thể được gì mà cũng dám ngắt mạch suy nghĩ của bọn họ.

      Lưu Nhất Phi sai, chính là như thế. Nếu đem bản thân đóng băng lúc đó có trị thương được trong thời gian dài, hơn nữa còn bào vệ được nhục thể nữa”

      Dương Thụy “ thần công tuyệt học của tiền bối đó khiến cho người ta bội phục, như vậy võ học cũng bị thất truyền. Gần cả ngàn năm trở lại đây, người đạt cảnh giới thánh cấp cực ít, tính ra cũng chỉ ba đến năm người, quá ít. Còn gần ba trăm năm trở lại chưa từng nghe qua có thánh cấp cao thủ thế. Đúng là so với cả ngàn năm trước nhân tài điêu linh, ai kế thừa” Lão nhân nhất thời cảm than.

      Liễu Như Yên liền “ Tiền bối nhất thiết phải đau thương như vậy. phải thế có ai đạt tới cảnh giới đó mà bởi vì dù có đạt bọn họ cũng chẳng ham muốn hiển lộ thân phận. Ngàn năm trước võ học mặc dù phát triển rất mạnh nhưng võ công ngàn năm trước và ngàn năm sau ai yếu ai mạnh khó mà so sánh”.


      Dương Thụy sai. Ta đúng là lão hồ đồ mà, Ha ha….” xong liền bật cười.

      Lý Phóng liền hỏi “ Có việc tôi vẫn hiểu đó là tại sao tôi lại có thể thấy “bạch ngọc hàn băng” tại nơi đó chứ?”

      Lưu Nhất Phi “ Nguyên nhân có rất nhiều. Cũng có thể có người vô tình lạc vào trong cổ động mang ông ta ra ngoài, sau đó hiểu tại sao lại đánh rời ông ta bên bờ sông” như vậy chẳng khác nào , chẳng có chút giải thích gì, Lưu Nhất Phi bất giác mặt ửng đỏ lên.

      Liễu Như Yên trong tâm tự nhủ : dù cho mọi người có nghĩ nát cả đầu cũng thể nào nghĩ ra chân tương việc được.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 2 chương 10 : Lý Phủ


      Lúc này bỗng truyền lại tiếng kêu yếu ớt.

      Mọi người liền quay đầu lại nhìn hì thấy Lý Lâm từ từ mở mắt ra. Mọi người vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Lý Phóng vội chạy tới trước “ Nghĩa phụ, người tỉnh lại rồi”

      Lý Lâm từ từ quay đầu nhìn Lý Phóng, hai mắt lấp lánh hai giọt nước “ Hài tử, thể ngờ là ta còn có thể nhìn thấy con. Ta nghĩ thể tỉnh lại nữa rồi”.

      Lưu Nhất Phi người vội tới đưa tay bắt mạch Lý Lâm rồi nhìn nhau kinh dị. thể tin là lão nhân suy nhược như vậy mà kinh mạch lại rất bình ổn. Vận công kiểm tra cả người ông ta ba người còn kinh dị hơn.Thương thế của Lý Lâm gần như khỏi hẳn. Ba người cười “ Cung hỉ lão tướng quân, bệnh tật trong người cuối cùng cũng được loại trừ rồi”

      Lý Lâm “ Đa tạ ơn cứu mạng của mọi người” xong vừa muốn xuống giường thi lễ, mọi người vội đỡ lấy ông ta.

      Tần An “ Lão tướng quân ngàn vạn lần đừng như thế. ra là chính con của người cứu lấy người thôi. mang về khối bạch ngọc hàn băng, nhờ đó mà thân thể của người mới an khang nhu thế này. Người cũng còn nhớ có người luôn hát cho người nghe ? Cả hai ngày nay vị nương này luôn túc trực ở bên giường để hát cho người nghe đó.”

      Lý Lâm “ Trong lúc thần trí ta hoảng hốt đích thực có nghe thấy giọng hát rất quen thuộc. Nếu có giọng ca đó ta sợ ta ngủ luôn rồi. Phóng nhi, con hãy thay cha hành lễ với các vị ân nhân

      Lý Phong liền nhanh chóng hướng về mọi người hành lễ khiến cho tất cả phải lách người né tránh rồi lại thêm phen khách khí.

      Liễu Như Yên “ Chúng ta làm phiền lão tướng quân nữa. thân thể của ông còn rất suy yếu, cần phải tịnh dưỡng.”

      Bất chấp Lý Lâm có gì, mọi người vẫn lui ra ngoài.

      Khi mọi người ra tới phòng khách, Dương Thụy “ Kì lạ, bệnh của lão tướng quân sao lại tốt hơn như vậy nhỉ?”

      Liễu Như Yên “ Có thể do nguyên nhân này chăng, hồi nãy ta vẫn chưa tới. Đó là khi bạch phát lão nhân biến mất ta thấy có rất nhiều bạch khí ngừng phát ra từ những miếng băng bị vỡ. Lúc đó ta nghĩ tới đó chắc là thiên địa tinh khí mà bvị tiền bối . Vì vậy ta liền đem những miếng băng vỡ cho lão tướng quân ăn cho đến khi băng hoàn toàn chảy ra hết thôi”

      Dương Thụy cười “ ra là như vậy”

      Lý Phóng cảm tạ Liễu nương. Đa tạ cứu lấy tính mạng nghĩa phụ ta”

      Liễu Như Yên “ Lý tướng quân quá khách khí. Ta chỉ là ngẫu nhiên có mặt ở đó thôi”

      Lưu Nhất Phi “ Người tốt được trời giúp. Thiên ý như vậy rồi”/

      Lý Phóng “ các vị tiền bối, có việc ta an tâm. Tối nay Lý Xương có thể tới hành thích nghĩa phụ ta?”

      Tần An “ Ngươi hãy yên tâm. ngày mai tới nhất định ngày mai tới. Người này hành quang minh lỗi lạc, lời tuyệt rút lại”.

      Liễu Như Yên lúc này cũng biết những việc xảy ra khi nàng li khai, việc hai vị vương cấp cao thủ cảu Bái Nguyệt đế quốc tới gây loạn.. Liễu Như Yên liền “ Như vậy ngày mai các vị có thể trường ác chiến. Chi bằng hãy nghỉ ngơi sớm

      Mọi người đều giải tán, ai nấy trở về phòng của mình.

      Độc Bại Thiên ngày hôm sau dậy từ sớm, chỉnh trang lại đầu tóc, rửa mặt, mặc bộ y phục mới rồi thẳng tới Lý phủ. đường thấy có rất nhiều người võ lâm bàn tán nào là thánh cấp cao thủ phá băng chui ra như thế nào rồi cái gì truyền thuyết cứu Lý Lâm tướng quân. Độc Bại Thiên trong lòng cảm thấy khó chịu, phá băng chui ra nhưng mà cái gì thánh cấp cao thủ chứ, vậy chẳng khác nào chửi chứ.

      Vội vã tới Lý phủ, cuối cùng cũng hiểu mọi việc đồng thời cũng biết Liễu Như Yên giữ lời hứa, đem việc của kể ra ngoài mà tạo ra câu chuyện hoang đường. Chỉ là hoang đường cách quá đáng, cái gì mà thánh cấp cao thủ, cái gì mà bốn ngàn năm băng phong rồi còn gì gì nữa khó mà tin được. Trong lòng thầm cảm thấy buồn cười. Tới trước cửa Lý phủ hề có ai ngăn cản vào trong. Nguyên do trong hai ngày gần đây người tới thăm Lý Lâm quá nhiều. Vì vậy chỉ cần người tiến vào tướng mạo quá hung ác ai cản trở.

      thẳng vào đại sảnh, tùy ý chọn lấy chỗ ngồi, tự mình rót trà thưởng thức.

      Mọi người ngồi trong đại sảnh ai nấy đều bàn luận về vị thánh cấp cao thủ, gì mà ngủ trong bạch ngọc hàn băng cả bốn ngàn năm. Còn có người bàn về chuyện hai vương cấp cao thủ của Bái Nguyệt đế quốc hôm nay tới Lý phủ làm loạn. Độc Bại Thiên nghe thấy lấy làm hứng thú, chú tâm lắng nghe.

      Nghe hồi thìcũng hiểu hết mọi việc, trong tâm cảm thấy vui mừng. Đây rang là cơ hội học hỏi hiếm thấy. Vương cấp cao thủ đâu phải muốn gặp là gặp được. Hôm nay bỗng nhiên phát sinh ra trận chiến giữa các cao thủ vương cấp hỏi sao khiến cho vui mừng chứ. Tự nhủ với lòng là lần này tới Khai Nguyên thành quá may mắn.

      Đúng lúc này chợt nhìn thấy những người mà hề muốn gặp chút nào. Đó chính là Ngân Nhiêm đạo nhân của Lạc Thiên cung cùng Lục Phong, Hứa Vân, và Mã Long. Lão đạo sĩ nhìn sơ qua có vẻ từ bi, bộ dạng mang dáng dấp tiên phong đạo cốt nhưng Độc Bại Thiên biết tên đạo sĩ này trong ngoài giốn nhau, là tên nhân phẩm có vấn đề.

      Lục Phong sắc mặt trắng bạch, đôi môi bạc nhách, hai mắt lãnh lộ nét độc gian giảo. Nhìn thấy thương thế của vẫn chưa lành, trong lòng Độc Bại Thiên thấy thoải mái. Mã Long vẫn vậy, dáng vẻ vẫn hung hãn vô bì.Độc bại Thiên người này bên ngoài kiên cường mạnh mẽ nhưng bên trong chỉ là đồ bị thịt thôi.

      Hứa Vân sau cùng, vẫn mặc bộ đồ bạch y. Tối hôm trước ánh sáng quá ít nên thể nhìn mặt, chỉ có cảm giác là rất xinh đẹp. Hôm nay ánh sáng đầy đủ liền chăm chú nhìn kỹ mặt nàng ta. Khuôn mặt mặc dù nhìn cũng đầy đặn nhưng có nhiều nốt tàn nhang. Thảo nào sư huynh đối với ta được nhiệt tình. tự thầm chửi mình có mắt như mù, hiểu sao trước đó lại cảm thấy ta xinh đẹp cho được.

      Độc Bại Thiên bất giác nghĩ tới lúc mình ta giống chim sẻ, bây giờ lại thấy vậy đúng chứ sai. Cái gì mà bạch yến tử chứ, toàn là tự mình cho mình đẹp . Mặc dù nàng ta hay mặc áo màu trắng tinh nhưng nếu so với tuyệt đại mỹ nhân Lý Thi đúng là trời vực. Độc Bại Thiên thầm nhủ nếu bộ dạng này mà cứ lcú nào cũng tự làm nổi mình qua máu trắng đúng là tự mình làm ngu mình mà.

      Cả đám người chỉ nhìn liếc qua rồi tiến tới bên ngôi. Độc Bại Thiên trong lòng thầm vui mừng, có diện cụ tinh xảo như vậy quá tốt, giống như là có hai thân phận vậy. Trong tâm khỏi thầm cảm tạ Huyên Huyên, nhớ lại khoảng thời gian ở chung với nàng ta là vui vẻ. Mặc dù ở cạnh nàng ta chịu khổ cũng nhiều nhưng cảm giác là vui sướng. Huyên Huyên vừa giống như trí giả hiểu nhiều biết rộng, vừa giống như tiểu thiên sứ thuần khiết nhưng lại mang nhiều dáng dấp của tiểu ác ma “ có linh hồn”.

      Nghĩ vậy khỏi bật cười khiến cho những người xung quanh đưa mắt nhìn về . vội nâng chén trà lên giả bộ như uống trà nhưng trong tâm thấy xấu hổ.

      Lúc này bỗng có người kêu lớn “ Hoàng thượng giá đáo”

      Độc Bại Thiên thất kinh. thể ngờ đường đường cửu ngũ chí tôn của Thanh Phong đế quốc lại tới Lý phủ

      Hoàng đế của Thanh Phong đế quốc bộ tiến vào đại sảnh. Mọi người đều quỳ xuống tung hô. Hoàng đế cười lớn “ Ở đây chủ yếu là người trong giang hồ, cần phải phân biệt vua tôi. Lễ nghĩa nhiều quá khiến cho mọi người cảm thấy bị gò bó.Ở đây trẫm cũng coi như là người trong giang hồ, , trẫm cũng là người trong giang hồ” xong cất tiếng cười lớn.

      Độc Bại Thiên thầm khen ngợi : người đúng là thẳng tính.

      Hoàng đế “ Tin rằng mọi người ở đây đều biết bệnh tật của Lý Lâm lão tướng quân được tiêu trừ. Ta vừa mới tới thăm ông ta. Tinh thần cảu lão tướng quân rất tốt, tin rằng lâu sau khang phục như cũ. Như vậy ta cũng an tâm hồi cung. Trong cung còn nhiều việc chờ ta về xử lý. Vì vậy hôm nay cáo biệt mọi người tại đây”

      Tự trong thâm tâm Độc Bại Thiên khỏi bội phục vị hoàng đế này. Người này câu nệ tiểu tiết, lại bình đạm dễ gần. Đúng là vị hoàng đế tốt.

      Hoàng đế của Thanh Phong đế quốc cuối cùng cũng rời khỏi. Mọi người sau khi theo tiễn đưa liền trở về đại sảnh. Các thành chủ địa phương đều thở dài cách nhỏm.

      ít người lúc này lên tiếng đề nghị tới thăm Lý Lâm nhưng đáng tiếc người quá nhiều, phòng của Lý Lâm căn bản thể nào chứa nhiều người như vậy. Trong hậu viện đầy kín những người. Độc Bại Thiên cuối cũng cũng chen chân được vào nhưng chỉ kịp nhìn chưa được hai ba phút bị người phía sau đẩy ra.

      Trong tâm thầm chửi : Chẳng phải là nhìn mỹ nữ việc quái gì phải như thế chứ? NGhĩ đến đó đột nhiên nhìn thấy Liễu Như Yên cùng tiểu nha hoàn vào căn phòng. Trong lòng chợt chấn động vội tiến theo sau.

      Tới trước cửa hề gõ mà trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào. Hai người trong phòng tức kêu lên kinh hãi. Tiểu nha hoàn trừng mắt, cất giọng giận dữ la lớn “ Ngươi là to gan. Chưa được đồng ý mà dám tiến vào phòng tiểu thư nhà ta. Đúng là to gan bằng trời, còn mau ra ngoài”

      Độc Bại Thiên cười cười “ Tiểu nha đầu này hung dữ. Cẩn thận kẻo lấy được chồng đâu”

      Tiểu nha đầu “ Ai cần ngươi quan tâm. Còn mau ra, nếu rat a hét lớn”

      Độc Bại Thiên “ Ta là bằng hữu của tiểu thư nhà ngươi. Ngươi đuổi ta tiểu thư nhà ngươi được vui lắm đâu”

      Tiểu nha đầu chớp chớp mắt nghi hoặc nhìn Liễu Như Yên. Liễu Như Yên cười “ San nhi, ngươi ra ngoài trước

      “Nhưng còn người này, tiểu tỳ chưa từng thấy qua ta?” San nhi ngoái đầu hỏi cách nghi ngờ”

      Độc Bại Thiên nhìn thấy bộ dạng khả ái như vậy chịu nổi chặn lời “ Sau này còn thấy ta rất nhiều. Tiểu thư đem gả cho ta”

      “A! Ai mà chịu cưới tên vô lại như ngươi, tiểu thư đúng, đúng ?” Vừa vừa nhìn Liễu Như Yên.

      Liễu Như Yên hiển nhiên rất thích tiểu nha hoàn này khẽ mắng “ đồ ngốc, công tử trêu ngươi đó. Còn mau ra ngoài đây”

      San nhi nhìn chằm chằm Độc Bại Thiên, hếch cái mũi lên làm mặt quỷ rồi ra ngoài.

      Công tâm mà tiểu nha đầu này cùng có chút dễ thương. Nếu như ta lớn thêm chút nữa chưa chắc kém mỹ nữ Liễu Như Yên. Độc Bại Thiên “ Đúng là tiểu nha đầu khả ái”

      Liễu Như Yên “ Ngươi sao có thể dạo nó đến phát sợ như vậy chứ?”

      Độc Bại Thiên “ Ta chỉ muốn giỡn thôi. Chứ nếu có muốn cưới ta cũng cưới ta”Vừa vừa đưa mắt nhìn về Liễu Như Yên

      Liễu Như Yên như chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chặp cùng cái giọng đó đưa mắt nhìn hướng khác noi “ ta dù gì cũng là nữ nhân, mong ngươi đối với ta giữ lễ chút”

      Độc Bại Thiên sớm nhìn ra nàng là nữ nhân có lễ nghĩa, cười “ Ta cũng là quân tử biết thủ lễ. Hôm nay quân tử đặc biệt tới đây hướng về thục nữ để biểu lộ thành ý cảm ơn”
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 2 chương 11 : Vương Chiến Tự Mạc


      Độc Bại Thiên “ Đa tạ Liễu nương làm ta trở thành người nổi tiếng khắp thiên hạ. Ta đối với nàng cảm kích thể dùng từ nào để tả, chỉ hận lập tức đem thân này để báo đáp”

      Liễu Như Yên mặt ửng đỏ “Ngươi lung tung cái gì thế. Ta chỉ là tuân thủ lời hứa của mình thôi”

      Độc Bại Thiên cười “ Ta lòng đó. Ta rất cảm kích nàng. tại chính là đem thân ta để báo đáp đây” xong liền tiến tới hai bước.

      Liễu Như Yên hoảng hốt lui về sau, giọng sợ hãi “ Ngươi muốn làm cái gì?”

      đem thân báo đáp nàng”

      “Ngươi lui ra, ta kêu người tới” Từ trước tới giờ có ai đối xử với nàng vô lí như vậy khiến cho nàng nhất thời hoảng hốt.

      Độc Bại Thiên liền lui về sau vài bước cười “ Ta cứ ngở tiểu thư là đại sư về dối, muốn cùng nàng “ trao đổi vài chiêu”. Ai ngờ lại khiến nàng hoảng sợ như vậy. Bộ ta đáng sợ như vậy sao? Nàng thấy ta rất tuấn tú đẹp trai à?” Vừa vừa làm vài động tác tiêu sái.

      Nhìn thấy làm bộ dạng buồn cười như vậy, Liễu Như Yên khogn6 khỏi bật cười, trong tâm thầm nghĩ : thực ra là con người như thế nào. Quỷ kế đa đoan?Tự cao tự đại? Thẳng thắn chính trực. Nàng vừa nghĩ vừa lắc đầu, tất cả đều giống. Đúng là còn người quái lạ.

      Đột nhiên nàng có cảm giác thấy hơi thở của người khác phả vào mặt nàng liển giật mình tỉnh lại, “A” tiếng thất thanh. Chỉ thấy Độc Bại Thiên chỉ còn cách nàng chưa đầy xích(gang tay, =1/3m) cười hi hi nhìn nàng. Thảo nào lại có luồng hơi nóng phả vào mặt, bất giác mặt nàng đỏ ửng lên.

      Độc Bại Thiên “ Ta , nhìn ta tuấn thế này sao có thể trêu ghẹo người khác chứ?

      Liễu Như Yên lúc này cực kỳ xấu hổ, bên tai ngừng vang lên giọng của “ Cuộc sống có ý nghĩa gì cả. Trời sinh có số đào hoa nhưng cuối cùng lại chẳng có ai”

      “Ngươi câm miệng lại cho ta” Dưới tình huống như thế này dù Liễu Như Yên có được học lễ nghĩa cũng thể chịu nổi, ra những lời khó nghe.

      “Mỹ nữ ngàn vạn lần đừng nổi nóng, nóng lên dễ thương chút nào. Mỹ nữ, nãy giờ phải là nghĩ sau này gả cho ta chứ”.

      Nhìn thanh niên cao lớn trước mặt, Liễu Như Yên biết cái gì. Trái tim trong người cứ đập thình thịch ngừng. Nam nhân trước mặt đúng là mang tới cho nàng cản giác mới lạ. Bình thường người đứng trước mặt nàng lúc nào cũng giữ lễ nhưng chỉ có nam nhân này lại dám buông lời chọc ghẹo mà thôi.

      Nàng tự trách mình vì sao trước mặt lại hoảng hốt như vậy? Chỉ tiếc là càng muốn bình tĩnh tâm trí càng hỗn loạn, khuôn mặt càng hồng lên.

      Độc Bại Thiên ban đầu chỉ muốn chọc ghẹo đại mỹ nữ này nhưng càng lúc càng thấy mặt nàng ửng đỏ, hơi thở phả ra thơm như mùi hoa lan khiến cho kìm được kéo nàng ôm vào lòng.. Tam thần của Liễu Như Yên lúc này càng hoảng loạn, ở trong lòng cứ lien tục tránh né đẩy ra. Độc Bại Thiên lúc này cảm thấy cảm giác rất quái lạ tảo ra khắp người, từ từ cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng hồng của Liễu Như Yên. Liễu Như Yên ban đầu còn hoảng hốt tránh né nhưng sau đó cả người như mềm nhũn ra dựa hẳn vào người của Độc Bại Thiên. Cả hai người cảm thấy máu huyết trong người như chảy mạnh, sau đó thân thể như càng ngày càng giống như bay bổng trong mây.

      Nụ hôn kéo dài lâu, đến khi hai người cảm thấy hô hấp khó khăn (ko biết giỡn hay thiệt trời), hai người luyến tiếc phân khai. Liễu Như Yên đẩy Độc Bại Thiên ra, sắc mặt đỏ lựng, trong tâm ngừng tự trách mình tại sao lại như hế. Nàng là nữ nhi từ tiếp thụ lễ giáo, lúc nào cũng đoan trang. Những việc như hồi nãy thực bình thường nàng cũng dám nghĩ tới.

      Độc Bại Thiên lè lưỡi liếm quanh môi là thơm, là ngọt a”

      Liễu Như Yên tức muốn điên người “ Ngươi còn . Tất cả cũng tại ngươi….”

      Độc Bại Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, mình làm cái gì vậy? Bản thân mình ra cũng chưa thích nàng ta, trong tâm trí cảu sớm có hình bong người, , là hai người. Nghĩ tới đó bắt đầu cảm thấy phiền toái.

      Nhìn thấy biểu của Liễu Như Yên cho thấy nàng hề trách gì , Trong lòng thầm kinh hãi, lẽ nàng ta lại có cảm tình với mình. Dựa vào lời nàng lần này đúng là mình tự mang họa vào người rồi. mặc dù bản tính thoải mái phóng khoáng” cổ hủ” nhưng cũng tự hiểu nữ nhân dễ dàng gì mà giận .

      Nhưng mỹ nữ này lại phải nữ nhân bình thường mà lại chính là danh nhân tại Thanh Phong đế quốc, hơn nữa tính cách lại đặc trưng cho dạng thục nữ điển hình, Bản thân mình nếu phát sinh quan hệ với nàng ta mà sau này cưới hậu quả rất nghiêm trọng. Đúng là ngàn vạn lần thể hai mình hại người được.

      Nghĩ vậy Độc Bại Thiên khỏi cảm thấy xấu hổ với Liễu Như Yên. Lần này đúng là mỹ nữ vô tội, cũng tại bản thân vô duyên vô cớ “chọc ghẹo” nàng ta. Hơn nữa cho cùng mỹ nữ này cũng là ân nhân của mà.

      Nhưng rồi chợt thay đổi suy nghĩ rồi bật cười. Nghĩ vậy phải tự mình cho mình quá cao sao, bằng vào cái gì mà người ta có ý với mình chứ. Nghĩ vậy tự nhiên thấy như vừa trút được gánh nặng.

      Liễu Như Yên nhìn thấy trong mắt như có vẻ xấu hổ lại có trộn lẫn chút sợ hãi.

      Độc Bại Thiên liền mượn cớ “ À, Liễu nương, ở ngoài kia có khả năng xảy ra cuộc tỉ võ giữa các vương cấp cao thủ. Nàng có muốn ra ngoài xem ?”

      “Ta đối với võ công có hứng thú, Ngươi mình ” Độc Bại Thiên nghe như được tha mạng tức rời khỏi phòng.

      Liễu Như Yên nhìn sau lưng mà cảm thấy buồn cười. Người này đúng là khó hiểu, trong nội tâm ngày càng cảm thấy có hứng thú với .

      Độc Bại Thiên khi thoát ra khỏi phòng của Liễu Như Yên thở phào nẹh nhỏm. Tự bản thân cảm thấy buồn cười, tự nhiên lại phải chạy trồn tuyệt sắc mỹ nữ.

      Người ở hậu viện lúc này ít rất nhiều. Đại đa số “chiêm ngưỡng” “tuyệt thế phong tư” của Lý Lâm lão tướng quân.

      liền ra đại sảnh, kiếm lấy cái ghế ngồi xuống, nghe “cao nhân đàm luận”

      tiểu hán tử gầy da đen thui “ Mọi người có ai nghe đén Phiên chưởng chấn thiên Trương Văn Long chưa? Người này là vị vương cấp cao thủ mà ta từng tận mắt chứng kiến. Chỉ thấy song chưởng ông ta vung lên, đạo thiểm điện lóe lên, khiến chó cả khối đá lớn cách đó cả trượng tan thành bụi phấn”

      Nhiều người hỏi “ sao? Có lợi hại như vậy ?”

      “Đương nhiên là , chính mắt ta trông thấy sao có thể giả được. Hơn nữa lão nhân gia còn truyền cho ta hai chiêu”

      Mọi người tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Hán tử gầy gầy mặt tỏ vẻ đắc ý.

      Lúc này đại hán lên tiếng “ Đình Bình, ta còn nhớ hai ngày trước ngươi là chưa từng tới đế đô. Trong khi Trương lão tiền bối cả năm nay đều chỉ ở tại đế đô. Vậy ngươi làm sao mà gặp được ông ấy chứ?”

      Hán tử gầy nên lời “ Ai …ai biết được…..Có thể…có thể lão nhân gia ra ngoài thư giãn nên ta mới nhìn thấy”

      Mọi người cười lớn. Mặt của Dình Bình đỏ lựng.

      Có người lên tiếng “ Cái tên vô lại này cả ngày toàn là gặp những đại nhân vật. mà gặp được đại nhân vật ta chắc gặp tới ma đế quá”

      Mọi người lại phen cười lớn. Bình bình xấu hổ lẳng lặng mất.

      Có người lên tiếng “ Các ngươi toàn những gì . Đừng quên hôm nay có thể xảy racuộc tỉ thí của vương cấp cao thủ đó”

      đúng chủ đề tức mọi người lại bàn tán xôn xao.

      lúc có người Lý Xuong trong ba trăm chiêu bại dưới tay vương cấp cao thủ của Thanh Phong đế quốc, có người xảy ra cuộc hỗn chiến giữa năm vị vương cấp cao thủ. Mọi người nhất thời tranh luận om xòm cả lên.

      người dáng vẻ khỏe mạnh đứng dậy lớn “ Chúng ta đánh cuộc . Ai muốn đánh cuộc tới chỗ ta”

      Ở đây ít người máu me cờ bạc. Chỉ trong nháy mắt có đám người vây quanh đại hán đó.

      Trong đó người cuộc vương cấp cao thủ của Thanh Phong đế quốc trong ba trăm chiêu chế phục được Lý Xương là chiếm đa số.

      Độc Bại Thiên thầm cười : đúng toàn là những người nước.

      Đúng lúc mọi người ồn ào mặt đất dưới chân như bị chấn động. Mọi người tưởng địa chấn vội chạy loạn cả lên. Chỉ thấy lcú này có hai người tiến vào trong sân – Đó chính là Lý Xương và Hàn Sấm.

      Lý Xương mỗi lần bước bước mọi người đều cảm thấy tâm tạng như bị chấn động, mặt ai nấy đều lộ nét thống khổ.

      Độc Bại Thiên cảm thấy rất khó chịu giống như có bàn tay nắm chặt lấy tâm tạng của mình. vội thầm vận cửu chuyển công pháp, thầm điều tức. Đến khi người trở lại bình thường liền đưa mắt nhìn xung quanh thấy có hơn nửa cũng khôi phục lại trạng thái bình thường. thầm nhủ : xem ra nhất lưu cao thủ cũng đơn giản. Ai nấy cũng có bản lĩnh.


      Lúc này nhìn qua bốn thấy trò Lạc Thiên cung. Lục Phong mặt lộ ra nét thống khổ. Ngạn Nhiêm đạo nhân đưa tay án đằng sau lưng , tay còn lại đặt sau lưng Hứa vân giúp bọn họ vận công chống lại thanh khiếp người vang lên từ chân của Lý Xương. Riêng Mã Long chịu đựng đau khổ đứng bên cạnh

      Xem ra đối với đồ đệ cũng chia ra nhiều thứ bậc.

      Độc Bại Thiên biết công lực của Lục Phong phải yếu như vậy, chỉ vì trong người bị thụ thương thôi.

      Lúc này đằng sau mọi người vang lên tràng chưởng thanh, lúc lên lúc xuống, tiết tấu hoàn toàn đồng bộ với cước bộ của Lý Xương khiến cho toàn bộ uy hiếp bị triệt tiêu. Mọi người tức cảm thấy dễ chịu.

      Chúng nhân quay đầu lại nhìn thấy là ba đại vương cpấ cao thủ của Thanh Phong đế quốc. Người vỗ chưởng chính là Dương Thụy. Dương Thụy cười lớn “ Lý huynh công lực càng lúc càng thâm hậu. Bội phục, bội phục”

      Lý Xương “ Công lực của ngươi cũng kém”. Vừa dứt lời tiếp “ Dương lão đầu, ngươi muốn ngăn cản ta?”

      Dương Thụy “ Ta có muốn ngăn trở cũng đủ khả năng. Lý huynh, chuyện khi xưa….”

      Lý Xương liền ngắt lời “ Ta muốn nghe những lời vô nghĩa. Hoặc là ngươi tránh ra, hoặc là người phải đánh với ta”.

      Hàn Sấm đứng phía sau ra dáng vẻ hoàn toàn bất lực.

      Dương Thụy “Hay là như vậy. Ta với ngươi đánh theo phương thức”quân tử chi chiến”, ngươi thấy thế nào?”

      “Quân tử chi chiến là như thế nào?”

      “Ngươi nếu như thắng ta ba người bọn ta đứng qua bên, ngăn cản ngươi nữa. Nhưng nếu ngươi thắng được ta ngươi phải thề là từ nay về sau được báo thù”

      Lý Xương nhận thấy điều kiện này thực có lợi cho mình. Đối phương có ba vị vương cấp cao thủ còn mình chỉ có hai. Nếu như hỗn chiến chắc chắn bên mình thua là cái chắc. Vì vậy liền nhanh chóng nhận lời.

      Người của Thanh Phong đế quốc đứng bên cạnh vừa mừng vừa lo. Mừng vì đại cao thủ bên mình tựa như nắm chắc phần thắng. Lo vì nếu vạn nhất thất bại ba đại cao thủ phải đứng bên thể can thiệp được nữa. Tới lúc đó hỏi ai có thể ngăn cản Lý Xương được chứ?

      Lúc này xung quanh hai đại cao thủ bổng nỗi lên cỗ toàn phong khiến cho mọi người đứng xung quanh bị thổi cho nghiêng ngả, vội vàng lui ra sau.

      Cuộc chiến giữa cao thủ vương cấp bắt đầu
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 2 chương 12: Vương cấp đại chiến


      cơn trốt từ giữa Dương Thụy và Lý Xương thổi ra ngoài, kình phong ầm ầm, chân khí cuồn cuộn. trường khí tức cường đại dâng lên như sóng gầm quét về phía mọi người. Cả đám người thể tự chủ bị đẩy dạt tứ phía. Mọi người hoảng sợ. Đây là cái loại công lực gì đây? Còn chưa ra tay tạo thành khí thế như vậy.


      Hai vị đại cao thủ vương cấp thần sắc ngưng trọng, đứng giữa tràng nhìn nhau. Mọi người xung quanh cũng cực kỳ khẩn trương, dám thở mạnh.


      thiên vương Lý Xương từ từ đưa tay trái lên giữ đan điền, tay phải thủ trước ngực, hét to tiếng: “Dương Thụy, nhận chưởng của ta đây.” Hữu chưởng cách vỗ ra, thân hình như thiểm điện lao về phía trước.


      Chân khí cuộn lên dữ dội phát ra thanh xé toạc khí điếc cả tai. Chưởng lực hùng hậu mạnh mẽ phát ra thanh ầm ầm như sấm.


      Dương Thụy dám sơ xuất chút nào, hữu chưởng bằng bặn đẩy ra. Hai cổ chưởng lực gặp nhau trong trung. “Sầm” tiếng, chân khí cuồn cuộn bạt ra tứ phía lại khiến mọi người phải thối lui ra ngoài.


      Nhưng lúc này Lý Xương như luồng khói mờ lao tới trước mặt Dương Thụy. Mọi người hoảng sợ. Tốc độ như vậy thực vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.


      Hai chưởng của hai đại cao thủ vương cấp cuối cùng cũng va vào nhau.


      “Rầm”.


      Như tiếng sét cực lớn chấn động đất trời vang lên. Mọi người trong tràng hai tai ong ong, bị điếc hết lúc.


      Hai đại cao thủ cùng thối lui về phía sau ba bước, đá xanh bị chân đạp lên hóa thành cát bụi hết phiến này đến phiến kia. Lần công kích đầu tiên này hai bên hòa.


      Liền tiếp đó, thân ảnh như quỷ mị của Lý Xương lao về phía Dương Thụy.


      “Ầm ầm đùng đùng” vang lên liên hồi.


      Hai người động tác nhanh như thiểm điện, vừa chạm nhau lại bay ra hai phía.


      Người trong tràng ngoại trừ ba vị đại cao thủ vương cấp tham chiến thực chú tâm nhìn hai người trong chớp mắt tung ba quyền bay cước ra, còn có ít ỏi mấy vị lão cao thủ tiền bối công lực trác tuyệt nhìn mờ mờ ảo ảo nắm đại khái. Mọi người còn lại căn bản nhìn ra hai người vừa mới đánh nhau.


      Mọi người vô cùng thất vọng. Ai mà muốn nhìn thần công tuyệt kỹ của cao thủ vương cấp chút. Cao thủ vương cấp gặp khó, đừng chi đến chuyện đấu võ cùng người khác. Hôm nay là cơ hội ngàn năm khó gặp, nhưng mà tay gặp núi của cải cũng chẳng lượm được cái gì. cách chi nhìn chiêu thức của người ta khiến sao người ta thất vọng cho được.


      Độc Bại Thiên cũng ngừng lo lắng. vốn nghĩ có thể mượn cơ hội này để học lỏm. Nhưng mà vừa rồi chẳng thấy được cái gì. ngầm nghiến răng:”Đành liều vậy.” phóng ra thần thức đế cấp cực kỳ mạnh mẽ nhòm ngó. Cảnh tượng hai vị đại cao thủ vương cấp quyết đấu lập tức lên ràng trong đầu . May là chỉ dùng thần thức đế cấp để nhòm ngó chứ phải dùng để công kích. Nếu thực chẳng duy trì được lâu.


      Hai đại cao thủ vương cấp đứng yên lặng giữa tràng nhìn nhau chằm chằm.


      Đột nhiên Lý Xương lại phát động công kích. Thân hình như thiểm điện lao về phía Dương Thụy. Song chưởng hai người lại **ng vào nhau, thanh rúng động trời đất lại vang lên. Hai người giống như kiểu lần trước, vừa gặp tách ra mà lúc này như hai luồng khói mờ quấn chặt lấy nhau mà quyết đấu. Thân hình càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn hai đạo ánh sáng.


      Lúc này chỉ còn ba vị đại cao thủ vương cấp còn lại và Độc Bại Thiên có khả năng nhìn cuộc đấu giữa hai người. Những người còn lại ngoài chuyện ngạc nhiên hoảng sợ ra chẳng biết cái gì. Chuyện này cũng khó trách, bọn họ vốn có cái khả năng để xem mãn nhãn.


      Độc Bại Thiên như say như si. Đại chiến kinh thế hãi tục giữa hai đại cao thủ vương cấp khiến tâm thần của hoàn toàn bị hút vào, khiến say mê ngớt. Hai người tỷ võ, khiến nhớ đến vũ luận của Độc Chiến Thiên. So sánh lý luận với thực tế khiến ngộ ra sâu sắc. cảm nhận sâu sắc rằng vũ công đạt đến cảnh giới nhất định chiêu thức phối hợp cực kỳ đơn giản mà hiệu quả, mang lại tác dụng cao nhất. Cứ như hai người trước mắt, đồ bỏ vào tay cũng thành thần kỳ. Chiêu thức cực kỳ giản đơn vào trong tay bọn họ cũng có thể thành thứ thần công đoạt mệnh.


      Thân hình Lý Xương và Dương Thụy lại phân khai ra lần nữa. Lý Xương cười ha hả : “Lão mắc toi mấy năm gặp, công lực càng thấy tinh thuần a. Khởi động đến đây là kết thúc, ta chắc phải thực kết thúc cuộc vui rồi.”


      Dương Thụy cũng cười : “Công lực của ngươi cũng vượt hơn lúc trước a. Đến đây, ta cũng sớm chuẩn bị xong rồi.”


      Mọi người cực kỳ hoảng sợ. Hóa ra cuộc đại chiến vừa rồi giữa hai ngươi chỉ là thăm dò lẫn nhau. Cuộc chiến chân chính vẫn còn chưa bắt đầu. Thăm dò mà như vậy, quyết đấu chân chính lại có cảnh tượng ra làm sao đây. Mọi người nín thở ngưng thần yên lặng đợi xem.


      Lúc này ba vị cao thủ vương cấp còn lại phất tay hướng về phía mọi người, ý bảo mọi người nên lui về phía sau. Mọi người cực kỳ hiếu kỳ. khoảng gian rộng lớn như vậy vẫn còn chưa đủ cho hai người thi triển quyền cước sao? Mặc dù hiểu, mọi người vẫn lui về phía sau ba trượng. Cũng may là tiền viện rộng rãi, vốn là nơi tập võ của môn đệ trong Lý phủ.


      Hai đại cao thủ vương cấp lại lần nữa ngưng thần nhìn nhau, hai mắt nhìn đối phương chớp. Hai cổ khí tức cường đại từ hai người phát ra, trong chớp mắt ngập tràn toàn tràng. Hai người vững như núi Thái Sơn, phảng phất như hai vị chiến thần. Đấu khí cường đại chấn động tâm thần từng người từng người.


      “A”


      “A”


      Hai người đồng thời hét lớn, rồi tiếp đó lao về phía đối phương. Thân hình như quỷ mị chớp mắt vượt qua khoảng cách ba trượng, song chưởng hai bên đập vào nhau. m thanh rúng động trời đất lại vang lên khiến mọi người hai tai điếc đặc. Cùng lúc đó, lúc song chưởng hai người chạm vào nhau phát ra ánh sáng mờ mờ. Kình khí va chạm dâng lên cuồn cuộn bạt ra bốn phương tám hướng, đá xanh mặt đất bay tung tóe khắp nơi.


      Mọi người vô cùng hoảng sợ, đồng kêu lên may quá. May là nghe khuyến cáo của ba vị cao thủ vương cấp lui lại ba trượng. Nếu , bị miểng đá xanh bay loạn xạ bắn trúng, là khủng khiếp. Mấy miểng đá xanh đó quán chú nội lực tinh thuần của cao thủ vương cấp, khi va trúng, chết cũng bị trọng thương.


      Hai đại cao thủ cùng phi thân lùi về phía sau. Trong chu vi ba trượng quanh người, đá xanh vỡ vụn hết phiến này đến phiến khác.


      Cao thủ vương cấp quả nhiên giống như phàm nhân. Chỉ kích mà có uy thế như vậy, mọi người trong tâm khỏi hoàn toàn tâm phục.


      Độc Bại Thiên ngầm thở dài: Cao thủ rốt cuộc đúng là cao thủ, quả nhiên ác liệt.


      Lý Xương cười : “Tới nào.”


      Hai người lại như thiểm điện đánh ra mỗi người chưởng, rồi lại “ầm ầm” lui lại mấy bước. Lý Xương khóe miệng tứa máu, Dương Thụy cũng “Phụt” tiếng, phun ra ngụm máu.


      “Ha..ha….” Lý Xương cười lớn, “Thống khoái, thống khoái. Ta cũng hơn mười năm rồi chưa từng bị thương. Lâu rồi chưa bao giờ đánh nhau như vầy. Lão mắc toi, vừa rồi ta còn khách khí với ngươi, là công lực ngươi tinh thuần hơn trước, tưởng được công lực của ngươi quả đại tiến.”


      Dương Thụy : “Công lực của ngươi phải cũng tinh tiến ít sao.”


      Lý Xương : “Ngươi và ta cũng hơn bảy mươi mấy tuổi rồi. Đến niên kỷ như vầy rồi nếu quả có khả năng đột phá hạn chế vương cấp, công lực chắc giật lùi liền. Hôm nay xui khiến ngươi và ta đại chiến sinh tử trận. chừng tu vi của ngươi và ta vì thế mà có đột phá a.”


      Dương Thụy : “Được! Chúng ta đánh nhau trận thống thống khoái khoái. Thành trận đại chiến vương cấp chân chính, mỗi người đem hết tuyệt học đắc ý nhất của mình ra dùng.”


      Lý Xương : “Được, vậy để ta lãnh giáo Đại Bi thập tam thức của Đại Bi Thiên Vương danh động thiên hạ thời a.”


      Dương Thụy : “Được, vậy ta và ngươi đem hết tuyệt học của mình thi triển . Để ta lĩnh giáo Thiên thất kích của Thiên Vương danh chấn thiên hạ thời.”


      Hai người thần sắc ngưng trọng, xa xa nhìn nhau. bầu khí khó thở bỗng chốc ngập tràn toàn tràng. Khiến tâm người trong tràng sợ hãi rúng động.


      Mọi người từ từ cảm thấy ý bi thương vô cùng vô tận. Gương mặt Dương Thụy đầy vẻ bi thương. bi ai tột cùng từ người ông toát ra, khiến người ta trở nên ủy mị ngăn được dòng lệ tuôn tràn.


      Độc Bại Thiên biết, đây chính là ý trong võ công, thông qua bi ai tột cùng đem công lực trong mình đẩy lên đến cực điểm, kích tiềm năng thân thể lên.


      Đồng thời cổ khí tức quỷ dị từ người Lý Xương phát ra. Song nhãn dị chớp ngời sắc tím.


      “Đại Bi thần công đệ nhất thức. Bi Thiên Mẫn Nhân.” Song chưởng của Dương Thụy đột nhiên phát ra từng tia từng tia hào quang, hai chưởng cũng biến thành như bạch ngọc, trong suốt trắng ngời. Ánh sáng trắng toát ra từ song chưởng càng lúc càng sáng chói, vô cùng rực rỡ.


      Lý Xương hét lớn: “ Vương đệ nhất kích. Hải Vô Biên.” Ánh sáng tím chói mắt trong chớp mắt bao bọc khắp song chưởng, dị vô cùng.


      Ba vị đại cao thủ vương cấp xem hét lớn: “Mọi người lui mau, chạy càng xa càng tốt.”


      Mọi người vừa nghe lời này, biết ngay độ nghiêm trọng của tình. Người chuyền nóc, kẻ vượt tường, chớp mắt biến mất khỏi tiền viện, né ra xa xa. Ba đại cao thủ vương cấp đoạn hậu, đến lúc mọi người đều thoái lui mới lại phi gấp rút phi về.


      Hai đạo ánh sáng tím trắng tựa hồ như có linh tính, gầm thét, gào rú lao về phía đối phương, phát ra ánh sáng lóa mắt. Hai đạo ánh sáng rốt cục cũng gặp nhau. Hoàn toàn như mọi người tưởng tượng phát ra thanh long trời lở đất. Sau khi hai luồng sáng gặp nhau hề phát ra chút thanh nào.


      Sau đó, hai đạo ánh sáng tím trắng lại như hai con rồng điên cuồng quẫy lộn, gầm thét, cuồng phong cuốn ra bốn phía. Tường bốn phía của viện giống như những phiến băng gặp phải sức nóng của mặt trời nhanh chóng biến mất tăm mất tích. Tường của viện biến thành bụi phấn cuộn lên bốn phía. Đá xanh lót tiền viện cũng chẳng miếng nào còn. lớp đá xanh mặt đất sụp xuống, phát ra tiếng “rắc rắc” đến ở xa cũng nghe.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 2 chương 13: Hạ màn đại chiến vương cấp


      Chân khí giữa hai người lại bắt đầu bạt ra, kình phong dữ dội khiến cả tiền viện cát bay đá chạy, khói bụi mịt mù.


      Độc Bại Thiên chấn động kịch liệt. kích kinh thiên động địa này phải là cảnh giới lúc xá thân thành ma đạt được. Ngày đó chỉ mới ở giai đoạn ban đầu của cảnh giới vương cấp, hoàn toàn chưa đạt đến giai đoạn đại thành của cảnh giới vương cấp. Đây mới chính là cao thủ đại thành vương cấp cảnh giới.


      Đợi đến lúc kình phong ngừng lại, cát bụi bốc lên nữa, mọi thứ lắng lại. cảnh tượng hoang tàn ra trước mắt. Phòng khách bị lung lay ngã đổ. Tiền viện biến thành vùng cát bụi, dù cho kiếm đỏ con mắt cũng ra được nửa viên gạch.


      Dương Thụy và Lý Xương hai người nhìn nhau gườm gườm, trước ngực ướt đẫm máu. Dù gương mặt trắng bệch, nhưng lửa chiến đấu trong mắt càng mãnh liệt hơn. Khí thế to lớn vô bì phát ra từ thân hai người như nghiêng trời lệch đất cuốn về phía mọi người, khiến mọi người kích động đến muốn quỳ phục xuống. Ai nấy gấp rút vận công chống lại nhưng những người công lực yếu ớt hai chân run lên. Cuối cùng, còn cách nào khác, mọi người thần sắc tiếc nuối lưu luyến chạy lùi ra phía sau, tránh ra xa xa.


      Cái khí thế như vậy đối với Độc Bại Thiên hoàn toàn ảnh hưởng nhiều. Bởi vì sớm đạt được thần thức đế cấp.


      Đây là trường chiến đấu thuần về tinh thần. Hai người ngừng đề tụ công lực, khí thế cũng ngừng dâng lên.


      Khí thế Lý Xương cuối cùng đề thăng đến đỉnh điểm, hét lớn tiếng: “Kích tối hậu trong Vương thất kích, Pháp Vô Thiên.”


      Cùng lúc đó, khí thế của Dương Thụy cũng đạt đến cực điểm, gầm lên: “Chiêu cuối cùng trong Đại Bi thần công, Thiên Địa Đồng Bi.”


      Hai đạo ánh sáng tím, trắng từ trong tâm chưởng của hai người phát ra. Ánh sáng chói ngời hơn cả ánh sáng mặt trời khiến mọi người xốn mắt, nước mắt ngừng tuôn ra.


      Mọi người đều biết đó chính là tiên thiên chân khí từ hai nhục chưởng sau khi chuyển hóa, phát ra thành tiên thiên kiếm khí. Có thể trong đám người này, có kẻ đạt được tiên thiên chi cảnh, nhưng chỉ bằng đôi nhục chưởng mà có thể phát ra tiên thiên kiếm khí thực đến như vậy. phải là mà cả đến nghĩ cũng dám nghĩ tới.


      Bước vào tiên thiên chi cảnh, liền được liệt vào nhất lưu siêu cao thủ; đạt được tiên thiên chi cảnh, chính là siêu cấp cao thủ. Có thể phát tiên thiên chân khí ra ngoài cơ thể, là đạt đến cao thủ vương cấp.


      Cao thủ vương cấp có thể đem tiên thiên chân khí biến thành tiên thiên kiếm khí, phát ra ngoài cơ thể, khắc địch giết người trong vô hình, có quyền năng quỷ thần khó lường. Chuyện này vốn vượt xa sức tưởng tượng của cao thủ thông thường.


      Hai tia tiên thiên kiếm khí như đúc bằng thép chạm vào nhau trong trung phát lên tiếng “keng keng”, người nghe bị chấn động lùng bùng lỗ tai . Lúc va vào nhau, tia lửa văng ra khắp nơi như sét nổ đánh xuống tiền viện, khoét lỗ sâu cả mét. Cát bay đá chạy, bụi bay mịt mù.


      Nhưng hai đạo kiếm khí tím trắng vẫn quấn lấy nhau giao phong lên xuống. Ấm thanh “keng keng” ngừng vang lên.


      Phạm vi của tiên thiên kiếm khí càng lúc càng mở rộng ra, có vẻ muốn lan đến hậu viện.


      Lý Phóng nhìn thấy cuống lên. Người trong Lý Phủ và gia quyến đều trú trong hậu viện. Nếu cứ tiếp tục như thế này, người trong hậu viện nguy hiểm mất. Lão quay mặt về phía Tần An. Tần An bước qua vỗ vào vai lão rồi : “Yên tâm , người ở hậu viện sao đâu. Cuộc chiến ngừng nhanh thôi.”


      Lý Phóng nghe xong, lại càng khẩn trương hơn. Đây là cuộc chiến đấu có liên quan đến sinh tử của nghĩa phụ lão.


      Trong tràng, cuộc chiến đấu giữa hai người đến giai đoạn kịch liệt. Hai đạo kiếm khí tím trắng trung của tiền viện ngừng lùi lại, đánh ra. Như hổ lên núi gặp cọp xuống núi. Như rồng trong mây gặp rồng trong sương. Kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức.


      Từ xa nhìn lại, tiền viện cát bay đá chạy, bụi mù bốc cao. Nhưng đỉnh đám cát bụi là kiếm khí ngất trời. Hai đạo kiếm khí tím trắng như hai con thần long, gầm thét, gào rú. Như muốn xé nát gian, phá bay .


      Lại trận “keng keng” vang lên, rồi sau đó cả trời đất như lặng lúc. Kiếm khí ngất trời chớp mắt tiêu tan, mọi thứ trở về hư vô.


      Đợi đến lúc khói bụi tan , mọi người mới nhìn thấy, hai đại cao thủ vương cấp đều nằm mặt đất, khắp nơi chỉ còn là cát bụi.


      Tần An, Lưu Nhất Phi và Hàn Sấm ba người nhanh chóng nhảy bổ tới. Mọi người sau đó cũng bao xung quanh.


      Dương Thụy và Lý Xương hai người khóe miệng ngừng rỉ máu. Khoảnh áo trước ngực sớm thấm máu đỏ tươi, da trắng bệch, mặt lộ vẻ thống khổ.


      Tần An bước nhanh tới vực Dương Thụy dậy. “Bặc bặc …” điểm mấy đại huyệt người lão trước rồi mới ngồi xuống, song chưởng ấn vào sau lưng lão, giúp lão ấy vận công trị thương.


      Hàn Sấm cũng ngồi dưới đất, giúp Lý Xương vận công trị thương.


      Mọi người xung quanh ngoài chuyện chấn động về vũ công của cao thủ vương cấp ra, trong tâm cũng ngừng thấp thỏm. biết cuộc chiến này rốt cuộc là ai thắng.


      Lý Phóng trong tâm lại càng khẩn trương hơn vạn phần. Vạn nhất là Dương Thụy thua. Đợi đến lúc Lý Xương khôi phục công lực, còn ai có thể ngăn được .


      Đúng lúc đó, đột nhiên có người mở miệng : “Nhân lúc hai tên đại ma đầu của Bái Nguyệt đế quốc bận phân thần, chúng ta giết chết bọn chúng . Để tránh tên Lý Xương đó làm hại Lý Lâm lão tướng quân.”


      Mọi người hô lên ủng hộ, đám đông muốn xuẩn động.


      Chuyện chính là như thế. Hễ có kẻ cầm đầu, đám xu phụ theo.


      Lưu Nhất Phi đứng bên cạnh trừng mắt, nổi giận : “Kẻ nào dám bước lên bước, ta Lưu Nhất Phi lấy đầu kẻ đó.”


      Đám đông muốn xuẩn động lập tức yên tĩnh trở lại. Cây có bóng, người có danh. Đường đường là cao thủ vương cấp mà nổi giận là chuyện đáng sợ. Huống chi mới vừa rồi mọi người xem qua trận đại chiến giữa cao thủ vương cấp. Giao thủ cùng cao thủ vương cấp nghi ngờ gì chính là tự sát. Ai mà tiếc quý sinh mệnh. Tên cầm đầu cũng chẳng biết trốn vào xó nào rồi.


      Lưu Nhất Phi tiếp: “Ta là người tập võ của Thanh Phong đế quốc sao lại có thể làm chuyện vô sỉ như vậy. Nếu chúng ta làm chuyện này người toàn đại lục đều chê cười chúng ta. chúng ta là tài bằng người, chỉ biết dùng mưu thủ đoạn lừa đảo. Người có võ của Thanh Phong đế quốc là kẻ quang minh lỗi lạc, tuyệt thừa lúc người khác lâm nguy.


      Huống chi Dương Thụy và Lý Xương hai người sớm có hiệp nghị quân tử. tình của bọn họ vẫn còn chưa kết thúc, lúc này ai cũng chen vào được. Nếu có người ương bướng muốn chen chân vào, hãy bước qua ta trước.” xong, hai mắt quét về phía mọi người.


      Vừa xem xong cuộc đại chiến vương cấp, ai còn dám bước lên trước “lĩnh giáo”. Hơn nữa lời Lưu Nhất Phi phải là có đạo lý.


      Độc Bại Thiên thầm nghĩ: “Đây quả là thế giới của kẻ mạnh. Nếu cao thủ vương cấp tọa trấn như vậy, e rằng hai cao thủ vương cấp của Bái Nguyệt đế quốc sớm ôm hận mà rồi. Chết chỉ là chuyện , nhưng chết trong tay đám tiểu nhân, sợ là chết nhắm mắt.


      Đúng lúc đó, Tần An và Hàn Sấm hai người lần lượt thu công đứng lên. Hàn Sấm bước về phía Lưu Nhất Phi vòng tay : “Đa tạ tấm chân tình bảo hộ của Lưu huynh.”


      Lưu Nhất Phi cười : “Ngươi và ta cũng mấy chục năm giao tình rồi, lại còn khách khí như thế để làm gì?”


      Tần An nổi giận : “Các người đúng là làm mất mặt Thanh Phong đế quốc. Là ai cầm đầu? Là ai?”


      ai dám lên tiếng.


      Hàn Sấm cười : “Tần huynh bất tất phải như thế. Nếu đổi lại là Bái Nguyệt đế quốc của ta, chuyện ngày hôm nay e rằng cũng như vậy. Hơn nữa, đây đơn thuần là trường tỷ võ. Chuyện này dính đến chuyện sinh tử của tướng quân được người người tôn kính. Người quý ủng hộ ông ta tất nghĩ đến chuyện sinh tử của ông ta.”


      trường phong ba lập tức yên ắng trở lại


      Qua hơn thời thần (tiếng đồng hồ), Dương Thụy và Lý Xương hai người lần lượt tỉnh lại. Thấy hai người tỉnh lại, ba đại cao thủ vương cấp lần lượt lộ vẻ vui mừng.


      Lưu Nhất Phi : “Hai lão mắc dịch các ngươi sao mà càng lớn càng vượng hỏa khí thế. Đến lúc cuối cùng ngay cả cái mạng già cũng cần nữa sao. Chiêu thức bá đạo ác liệt như thế mà cũng dám thi triển.”


      Hàn Sấm cũng : “Hai lão phế vật các ngươi bộ sợ sống lâu à?”


      Dương Thụy cười khổ : “Ta cũng đâu có ngờ chuyện như vậy. Vốn là lão mắc dịch đó bức bách ta xuất thủ. Nếu ta thi triển chiêu ‘Thiên Địa Đồng Bi’, bị lão ấy đánh thành đống thịt vụn mới quái.” Hơi ngừng chút rồi tiếp: “Lão mắc dịch ngươi dù chưa thua, nhưng mà ngươi cũng chẳng thắng được ta. Ngươi phải giữ lời, được kiếm Lâm lão tướng quân tầm cừu nữa. Chuyện gì cũng đều qua bốn chục năm rồi, ai đúng, ai sai gì nữa? Đều là cái sai của chiến tranh! Ông ta cũng tám mươi rồi, e rằng qua được năm nay nữa. Ngươi vốn chẳng cần phải động thủ.”


      Mọi người nghe qua. Dương Thụy quả nhiên giảo hoạt. ngờ lại bẻ quẹo câu chữ. Mọi người lúc đó quá chú ý đến hiệp nghị giữa bọn họ, cứ nghĩ đến chuyện coi ai thắng ai thua, vốn nghĩ đến tình huống hòa nhau thế này. Đúng là gừng càng già càng cay mà!


      Lý Xương cười : “Lão mắc dịch ngươi cần phải trẻ con như thế. Nếu rằng ta muốn báo cừu, việc gì phải chọn lúc ba người các ngươi ở đây? Lý Lâm ở Thanh Phong đế quốc các ngươi được người cả nước tôn kính. Đối với người như vậy, nếu quả như ta giết ông ấy, là đúng hay là sai đây? Ta cũng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ thông suốt. Đây phải là người nào sai mà chiến tranh mới là sai. Vì thế ta quyết định bỏ qua chuyện báo cừu.


      Chỉ là ta thể nuốt trôi chuyện bốn mươi năm trước. Bốn mươi năm trước, ta ngàn dặm từ xa đến báo cừu, nhưng lại bị lão cao thủ vương cấp tiền bối của Thanh Phong đế quốc các người đánh thua tức tưởi mà chạy về Bái Nguyệt đế quốc. Lại còn bắt ta phát thệ trong vòng bốn mươi năm được kiếm Lý Lâm báo cừu. Ngươi xem ta nuốt trôi được chuyện đó ?”


      Tần An : “Ô, lão mắc dịch ngươi quên được chuyện đó, liền nhắm vào ba người bọn ta. Muốn trút cái sỉ nhục năm đó lên người bọn ta. Hay thiệt a! Lão mắc dịch, hèn chi mà lửa giận lại lớn thế.”


      Lý Xương cười bối rối: “Ai bảo tiền bối của Thanh Phong đế quốc các ngươi khi người thái quá. Lại còn cái lão Dương, ngươi định ra cái quy củ rắm chó gì đó, cái gì mà khi ta thắng được ngươi, được kiếm Lý Lâm báo cừu. Ngươi cũng coi thường ta quá. Ngươi nghĩ là ta biết ngươi bẻ câu uốn chữ sao. Ta còn biết cái trò tiểu xảo của ngươi à.”


      Dương Thụy cười ngượng nghịu: “Đó là nguyên nhân ngươi trút cơn giận của ngươi lên người ta? Ta cứ nghĩ là lão mắc dịch ngươi muốn liều cái mạng già với ta kia chứ.”


      Mọi người bật cười ha hả.


      trường phong ba vì thế mà bình ổn, khắp nơi hoan hỉ.


      Tiền viện hoang tàn, mọi người tới hậu viện.


      Độc Bại Thiên nhìn tiền viện sau cuộc chiến giữa hai đại cao thủ, tâm thần ngất ngây. cỗ hào tình ngất trời nổi lên trong tâm , cảm giác trào lên mạnh mẽ trong người. tìm ra mục tiêu đầu tiên trong vũ đạo, phải nhanh chóng đạt đến cảnh giới vương cấp. cảm thấy máu huyết bừng bừng. Đó chính là máu huyết của Độc gia truyền lại từ nghìn năm trỗi dậy. Đó là truyền thống bất bại. lòng tin vô cùng to lớn trào dâng lên trong lòng .
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :