Quyển 2 chương 4 : Băng Phong Lão đạo sĩ biến sắc hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao chỉ trong chớp mắt cái tên tiểu tử này như biến thành người khác. sao có thể phát ra đấu chí cường đại như vậy. người chiến bại sao lại có thể xuất khí thế tự tin mạnh mẽ đến thế, dựa vào cái gì chứ? Lão đạo càng lúc càng càng thấy bất an, ngưng thần giới bị. Trong trung những bông hoa tuyết vẫn bay mù mịt phản chiếu ánh trăng phát sáng rực rỡ Lão đạo cuối cùng cũng phải ra tay. thể chịu được khi thấy khí thế của đối phương ngày càng gia tăng mãnh liệt. cần phải bóp chết cái khí thế này. Tức liền vận phi hoa phi diệp lạc thiên công tới mức cực hạn đem những bông hoa tuyết bay trung ép tới người Độc Bại Thiên. Những bông hoa tuyết liền cuốn lại như cuồng phong phát ra những tiếng rít xé hướng thẳng về Độc Bại Thiên tràn tới. Những bông hoa tuyết dưới ánh trăng phát sáng cách mỹ lệ Những bông hoa tuyết tầng tầng lớp lớp khi còn cách Độc Bại Thiên khoảng ba gang tay bị bức tường khí vô hình chặn lại, muốn tiến thêm tấc cũng rất khó khăn. Độc Bại Thiên đột nhiên chuyển động. Hai chân trước sau nhảy lên mặt đất, hai tay giao trước ngực tiến về phía trước hét lớn “ Cửu chuyển hộ thể, bại thiên nhất kích” Chưởng lực hùng hậu như sóng biển ngoài khơi tràn tới lão ađọ sĩ. Lão đạo sĩ thể ngờ Độc Bại Thiên lại có khả năng đánh ra chiêu khủng bố đến như vậy. Tức hai tay chập lại vận phi hoa phi diệp lạc thiên công tới cực hạn nghênh đón chiêu cảu Độc Bại Thiên. “Ầm” Cả con thuyền đại chấn. Phần khoang thuyền bị chưởng lực của hai người đánh vỡ tan, bên trong lộ ra Hứa Vân, Mã Long cùng đám người ai nấy đều kinh hoàng thất sắc.. Bọn họ thể ngờ Độc Bại Thiên lại có được công lực như vậy. Cái đám thủy thủ từ phía nhìn xuống thấy cảnh tượng như vậy liền hét lên thất thanh rồi nhanh chóng lui về trốn phía sau. Độc Bại Thiên cùng lão đạo hai chân như muốn quỵ xuống thuyền, từ từ tách rời ra. Lần này chưởng của Độc Bại Thiên như đánh vào hầm băng, cả người bị hàn khí bao phủ đến thấu xương. ráng nuốt lấy ngụm máu trào lên trong cổ họng. Hồi lâu sau mới mở miệng “ Lão đạo, quả nhiên là hảo công phu. Thác Bạt Thiên ta rất bội phục” Sắc mặt lão đạo sĩ bây giờ cũng trắng bạch “ Tiểu tử, chiêu Bại thiên nhất kích của ngươi khiến ta khâm phục. Chỉ với công lực của ngươi mà có thể đánh ra kích như thế đủ để lên uy lực của chiêu đó rồi. đúng là ky công tuyệt học. Nếu có thêm thời gian tiền đồ ngươi nhất định rạng rỡ. Đáng tiếc là ngươi thể sống qua tối nay. Ta thể lưu lại cho Lạc Thiên cung hậu hoạn có tiềm lực to lớn như vậy được. Hắc hắc, tiểu tử ngươi hãy chấp nhận số mệnh .” Độc Bại Thiên cười lớn “ Lão tạp mao, ngươi phải bị trúng gió đó chứ? Ngươi còn muốn lấy mạng của ta? cho ngươi biết là ta sớm biết các ngươi qua đây nên cố tình chờ ở đây để lấy tính mạng các ngươi. Vậy mà ngươi còn trước mặt ta khoác lác sao, là chán sống mà” Lão đạo sĩ cười lớn “ Tiểu bối, ngươi dựa vào cái gì mà xuất khẩu cuồng ngôn. Chết đến nơi mà còn hồ ngôn loạn ngữ à” Độc Bại Thiên “ Lão mũi trâu, đại gia ta dựa vào thực lực cường mãnh của bản thân . Vừa rồi chẳng qua ta giấu thực lực nên mới để ngươi chiếm chút tiện nghi. Bại Thiên nhất kích vừa rồi mới là chân chánh thực lực cảu ta” Lão đạo “ Dù có là chân chánh thực lực công lực ngươi bất quá cũng chỉ bằng ta. thuyền của ta còn rất nhiều người. Chỉ cần ta với ngươi đấu nhau tới sức cùng lực kiệt người khác lúc đó chẳng hao sức gì cũng giết được ngươi” Độc Bại Thiên đưa ánh mắt khinh miệt nhìn về đám Hứa vân, Mã Long cùng Lục Phong hôn mê bất tỉnh cười lạnh “ Ai mà can đảm vậy chứ? Bọn chúng à? Hơn nữa ta còn thần công tuyệt học lợi hại hơn vẫn chưa sử dụng” Hứa ân vừa tức vừa hận muốn ăn tươi nuối sống Độc Bại Thiên nhưng lại dám gì. Mà Long sớm bị Độc Bại Thiên làm cho khiếp đảm, cứ ngồi trong khoang thuyền bị phá vỡ câu cũng dám . Sắc mặt của lão đạo sĩ nhợt nhạt khi thấy cả đám người bên mình bị mình đối phương làm cho khiếp đảm liền hét lớn “ Thác Bạt Thiên, ngươi có công phu lợi hại gì mau lấy ra để bần đạo có thể lĩnh giáo thần công tuyệt kĩ của ngươi” Độc Bại Thiên “ Được, lão tạp mao ngươi hãy chuẩn bị cho kỹ . chiêu của ta uy lực cực lớn, ta sợ chưởng này khiến ngươi xương cốt cũng còn. Ngươi hãy cẩn thận đấy” xong hai tay giao lại nhưng để trước ngực như hồi nãy mà giơ cao lên khỏi đầu Lão đạo mặc dù rất tức giận nhưng khi nhìn thấy vậy dám khinh thường, tĩnh tâm ngưng thần “Lão đạo, ngươi hãy cẩn thận, ta chuẩn bị xuất chiêu đây” “Ngươi nhiều thế làm gì. Mau đánh , bần đạo đợi đây” “Ta muốn….” Độc Bại Thiên chợt ngưng lại, cả người chợt nhảy lên, đầu ở dưới, chân ở nhảy ùm xuống mặt sông. Đến khi lão đạo nhận ra chuyện gì cũng muộn. Khi chạy tới mạn thuyền Độc Bại Thiên lặn xuống nước, mặt sông chỉ còn lững lỡ những cành cây, ngoài ra có lấy hình bong nào. Lão đạo tức giận gầm lên “ Thác Bạt Thiên, dù cho ngươi có lên trời hay xuống đất cũng có ngày bần đạo bắt được ngươi. Lúc đó ta lột da lóc thịt ngươi ra” Hứa Vân cùng Mã Long thấy bộ dạng điên cuồng của sư phụ lời cũng dám , cứ ngồi yên ở trong khoang thuyền. “Hai ngươi còn ngồi ở đó làm gì? Còn mau đưa thùy thủ ra lái thuyền truy tìm mặt sông ” “Dạ, sư phụ” Chỉ lúc, đám thủy thủ run rẩy từ dưới khoang thuyền lên. Lão đạo giận dữ hét lớn “ Sợ cái gì. Còn mau đưa thuyền tìm kiếm sông cho ta” Đám thủy thủ vội quay đầu thuyền tìm kiếm khắp nơi nhưng tìm cả giờ đồng hồ cũng thu được cái gì. Ngay cả thuyền của Độc Bại Thiên cũng thu được vật nào có giá trị. Mã Long “ Sư phụ, tên tiểu tử đó chừng sớm chạy lên bờ rồi” Lão đạo sĩ chửi “ Đồ ngu, ngươi động não chút . Trăng tối nay chiếu sáng như thế này, ta lúc nào cũng nhìn vào hai bên bờ khồng hề thấy lên bờ gì cả. chỉ có thể trốn dưới nước mới bị phát giác thôi” Mã Long bị chửi mất hứng liền đứng lui ra bên. Hứa Vân “ Sư phụ, tên tiểu tử này nhất định bị trọng thương chắc chắn đủ lực để chạy xa được, nhất định phải xuôi theo dòng mà thôi. Chúng ta cừ theo dòng nước mà đuổi theo đuổi kịp . Nếu chậm trễ có thể chạy thoát lên bờ mất” Lão đạo gật đầu “ Con có lý. Ta cũng nghĩ có nhiều sức lực như vậy. Tuy nhiên mặc dù xuôi dòng nhưng nước chảy quá chậm. muốn theo dòng xuống hạ du để lên bờ cũng phải tốn ít sức lực, muốn chạy cũng thể chạy xa. Xem ra nãy giờ ta sai, mau, hướng về hạ du tìm kiếm” Lúc này, Lục Phong cũng tỉnh lại. Vết thương của ra cũng quá nghiêm trọng. Chỉ là tâm thần bị công kích, chỉ cần thổ huyết ra cũng có gì đáng ngại. Nhưng chủ cũng là do công lực của Độc Bại Thiên quá kém chứ thần thức của cảnh giới đế cấp tấn công đâu có tệ đến như vậy. Dù thể lấy tính mạng của cũng phải làm cho trở nên si ngốc. Lời của lão đạo nãy giờ đều nghe hết liền mở miệng “ Sư phụ, vạn lần được bởi vì làm vậy….” “Đồ nhi, con tỉnh lại rồi, làm vi sư lo muốn chết. Con vừa mới tỉnh lại, thân thể còn yếu đừng nên nhiều, cứ an tâm dưỡng thương ” Hiển nhiên lão đạo sĩ đối với hết sức thương , đối đãi hoàn toàn khác. Lục Phong “ Đa tạ sư phụ quan tâm. Thương thế của con có gì nghiêm trọng. Hồi nãy những lời mọi người con nghe hết. Ngàn vạn lần thể hướng về hạ du truy tìm được” Sư phụ cùng Hứa Vân liền hỏi “ Tại sao?” “ Bởi vì tên tiểu tử này rất giảo hoạt. nhất định chọn lấy con đường mà chúng ta thể ngờ để chạy trốn. Con đoán nhất định chạy lên thượng du để trốn” Hứa Vân vỗ tay tán thành “ Đúng rồi a, con nghĩ tới chuyện đó. Tên tiểu tử này vô cùng giảo hoạt. Như vậy cũng rất có khả năng đó lắm” Lão đạo sĩ đưa tay vuốt râu tỏ vẻ đồng tình Con thuyền liền quay đầu lên thượng du truy tìm. Kỳ Độc Bại Thiên hề rời khỏi thuyền nửa bước. Từ hay chơi trò trốn tìm. Đối với câu “ Nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất” hiểu rất . Vì vậy ngay khi vừa xuống nước bơi xuống đáy thuyền, chỉ để lộ nửa cái đầu mặt nước, hai tay bám chặt vào thân thuyền. Cũng chính bởi vì con thuyền có dạng hình thang nên ngươi phía hề phát ra ở dưới có ai. ra muốn chạy về phía nào cũng còn khả năng. Khi ở thuyền tận hết sức lực để rồi khi xuống nước hoàn toàn còn chút khí lực nào nữa. Thở mạnh cũng dám vì sợ lão đạo sĩ cảm ứng thấy được. Cứ im lặng vận dụng Minh vương bất động trong cửu chuyển công pháp để hóa giải hàn khí trong cơ thể. Nhưng lần này thụ thương quá nặng. Mặc dù cuối cùng Bại thiên nhất kích cùng phi hoa phi diệp lạc thiên công của lão đạo sĩ hòa nhau nhưng vết thương lại càng nghiêm trọng hơn khiến cho nội tạng bị chấn thương rất nặng. Lão đạo sĩ mặc dù cũng bị thụ thương nhưng lão ta công lực thâm hậu chỉ cần điều tức chút là bình thường. Những lời của đám người thuyền nghe rất . Đợi khi thuyền quay đầu theo thượng du, liền buông hai tay, cả người dùng chút sức lực cuối cùng bơi vào bờ. từ từ bò lên bờ, bước từng bước khó khăn vào đám cỏ. Chỉ đơn giản gần mười bước mà như tiêu hao hết sức lực của . Vừa bước vào tới đám cỏ ”Bịch” tiếng, đổ cả người xuống đất. Thần chí lúc này còn sáng suốt nhưng đây phải là lúc có thể mơ hồ. Đưa ngón tay lên miệng cắn mạnh, cảm giác đau thấu tim gan khiến cho đầu óc của có đôi chút tỉnh táo trở lại. Sau đó vận dụng chút sức tàn án theo công pháp minh vương bất động trị thương. Thần chí của cuối cùng cũng thể sáng suốt nhưng Minh vương bất động lại tự động vận chuyển, chỉ là rất chậm. Cứ từ từ, cả người dần bị bao bọc bởi lớp băng. Ngay cả cái miệng cũng có may mắn thoát khỏi. Lớp băng ngày càng dày lên để rồi cuối cùng cả người bị động thành khối băng. Độc Bại Thiên bị đóng thành băng Nếu như có người nhìn thấy giữa bầu trời mùa hạ phiến cỏ xanh lại có khối băng lớn như vậy chắc chắn phải há mồm ra mà kinh ngạc. Trời càng lúc càng sáng. Từ hướng đông, tia nắng từ từ chiếu ra. Khối băng bãi cỏ bị ánh mặt trời chiếu vào ngày càng trở nên sáng rực rỡ. Chỉ thấy phía trong khối băng có nam tử nằm tĩnh lặng trong đó, khuôn mặt hề có chút biểu thống khổ mà ngược lại rất an nhàn như ngủ say. Thời gian dần trôi , màu sắc của khối băng cũng dần biến hóa, từ màu trắng trong suốt trở nên như khối bạch ngọc, nhìn thấu bên trong. Ngay cả thân hình to lớn của nam tử cũng còn thấy mà chỉ thấy bong nhân ảnh mờ mờ ảo ảo bên trong mà thôi.
Quyển 2 chương 5 : Bạch Ngọc Hàn Băng Khối băng trong suốt biết sao lại phát ra từng tia bạch sắc khiến cho sáng lại càng sáng hơn nhìn như khối bạch ngọc nguyên chất phát ra từng ánh hào quang. Nhân ảnh Độc Bại Thiên phía trong cuối cùng cũng còn thấy nữa. Sức nóng của mặt trời cũng thể làm cho khối băng tan chảy chút nào. Ngay cả những cành hoa ngọn cỏ xung quanh cũng bị phủ lên lớp sương mờ. “Hey”, “hey”…… Độ khoảng mười con ngựa từ xa chạy tới như bay. “Đại nhân, chiến mã có vẻ ổn rồi. Nếu tiếp tục chạy nữa chiến mã chúng ta ngã chết mất” “Hồ đồ, tính mạng chiến mã rất quan trọng nhưng thời gian đối với chúng ta còn quan trọng hơn. Nếu như thể gặp mặt nghĩa phụ lần cuối ta ân hận cả đời mất” lưng ngựa toàn là những tướng quân, dẫn đầu là vị tướng quân độ khoảng ngoài ba mươi. Người này mày rậm mắt báo, mũi và miệng vuông góc nhau, dưới cằm là chum râu quai nón, uy phong lẫm liệt, mang phong độ đại tướng. Mặc dù vội vã lên đường nhưng mặt hề lộ ra thần sắc hốt hoảng. Con tuấn mã mà người này ngồi như có vẻ chịu hết nổi, chạy càng lúc càng chậm. Những người đằng sau đều lộ vẻ bất phàm, ai nấy cũng đều còn rất trẻ độ khoảng mười bảy mười tám tuổi. khuôn mặt từng ngươi đều lộ vẻ ngiêm trọng, biểu lộ đau buồn. “Đại nhân, nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này sợ rằng ngựa chịu nổi ngã quỵ giữa đường gây trễ nãi cho chúng ta. Lúc đó chúng ta cũng có cách nào để gặp lão tướng quân lần cuối đâu” giọng chợt vang lên “Dừng lại” Vị tướng quân ngoài ba mươi dẫn đầu xuống ngựa trước tiên. “Ngươi sai. Nếu như trong lúc đối địch mà ta lại giữ trạng thái như hồi nãy chắc chắn thua cách thảm hại. Cứ bất chấp hậu quả mà kích động như vậy đúng là thể. Hôm nay ngươi cho ta bài học. Mặc dù ta rất muốn nhanh chóng tới gặp nghĩa phụ nhưng tại đúng là thể nào. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi, dẫn ngựa ra bên kia uống nước ” Đám quan quân tức xuống ngựa. Dưới tình huống như vậy mà vẫn chỉnh tề theo hàng ngũ, đúng là trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Những người này dẫn ngựa ra bờ sông để bọn chúng uống nước. Sau đó lấy lương khô và nước ngồi xuống nghỉ ngơi ăn uống. “Tướng quân, ngài ăn gì sao?” “Oh, ta ăn” “Vậy sao được. Suốt dọc đường ngài hề ăn uống gì. Nếu ăn chút gì đó chỉ sợ ngài thể chịu được thôi” “Đúng đó, tướng quân. Chúng ta ai cũng muốn ngay tức khắc được nhìn thấy lão tướng quân. có lão tướng quân cũng có Thanh Phong đế quốc này. Lão tướng quân có thể coi như là phụ thân của tất cả mọi người trong Thanh Phong đế quốc. Tuy nhiên dù có nôn nóng cũng vô dụng. Trước tiên ngài cần ăn chút gì ” “Tại sao lại có thể như thế chứ? Nghĩa phụ ta suốt đời tận trung báo quốc, sao lại rơi vào tình cảnh này, đời khổ. Ta thân là nghĩa tử vậy mà khi ông bị bệnh lại thể ở bên cạnh để tận hiếu, hỏi sao ta lại có thể đau buồn chứ? Hỏi sao ta lại xấu hổ chứ? Ta là vô dụng, có biện pháp nào cứu chưa bệnh tình cho nghĩa phụ” Vừa , vị thiết huyết nam nhi đó vừa khóc lớn “Tướng quân, mọi người sai. Lão tướng quân tai trong hoàn cảnh như vậy là thể thay đổi, nên ngài thể chán nản như vậy được! Mặc dù đại lục có biểu yên bình tĩnh lặng, các quốc gia đều đối xử hòa bình với nhau nhưng bên trong đó lại có nhiều biến đổi, bất kì lúc nào cũng có khả năng bộc phát chiến tranh. Nếu như ngài mà có mệnh hệ gì chẳng phải Thanh Phong đế quốc bị nguy hiểm sao.” “ sai, tướng quân, ngài nhất định phải phấn chấn lên. Chúng ta có thể mất chiến thần của Thanh Phong đế quốc – lão tướng quân. Nếu như ngài cũng….” “Tướng quân, ngài phải phấn chấn lên. Lòng dã tâm của Bái Nguyệt đế quốc vẫn còn đó, lúc nào cũng đưa con mắt nhìn ngó đế quốc của chúng ta…..” “Tướng quân…….” ……………………….. ……………………….. ……………………….. Vị tướng quân liền đứng dậy “ Mọi người yên tâm, Lý Phóng ta tuyệt tự trách mình nữa đâu. Tương lai của đế quốc ta còn trông chờ vào ngươi, vào ta, vào tất cả mọi người chúng ta bảo vệ nó. Nước mắt của ta chỉ dành cho thân nhân ta, bằng hữu của ta chứ còn đối với địch nhân phải chết là ta chết! Thề chết cũng phải bảo vệ đế quốc!” “Thề chết cũng bảo vệ đế quốc!” Cả đám người đồng thanh hét lớn “Được rồi, chúng ta lên đường thôi” “Tướng quân, ngài nhìn xem, bên kia là cái gì thế?” Chỉ thấy bãi cỏ bên cạnh có khối bạch ngọc cực lớn phát ra từng tia sáng rực rỡ. Lý Phóng tức rất kích động vội vã chạy nhanh tới. Chỉ thấy xung quanh khối bạch ngọc cỏ cây đều bị phủ lớp sương băng. Thậm chí những cành cây ngọn cỏ khi tiếp xúc với khối bạch ngọc đều bị đóng thành băng. Cả đám người đều nhìn nhau, tình cảnh trước mắt là quá kì dị. Tại sạo ở nơi này lại có khối bạch ngọc lớn như vậy? Khối bạch ngọc này sao lại có thể phát ra hàn khí mãnh liệt khiến cho hoa cỏ xung quanh đều bị đóng băng. Nhìn giống như khối băng cực lớn nhưng vì sao dưới ánh nắng mặt trời lại có thể tồn tại khối băng lớn như vậy?Nếu là khối băng tại ao lại bị tan chảy ra chứ. đúng là quái lạ. Lý Phóng đưa tay về phía khối bạch ngọc, từ từ xoa nhè . Thần sắc giống như âu yếm con của mình, sắc mặt hết sức ôn nhu, thần tình lộ vẻ cực kỳ kích động. trầm giọng “ lẽ đây chính là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết? lẽ đây chính là bạch ngọc hàn băng có thể trị hết bệnh tật cho nghĩa phụ của ta? Ông trời, ông có phải hiển linh hay ? là quá tốt, Ha ha…..” xong cười lớn tràn đầy kích động. “Tướng quân, khối ngọc thạch này có thể cứu lão tướng quân khỏi bệnh tật sao?” Lý Phóng ổn định lại tinh thần ” sai, nếu đây quả là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết nghĩa phụ ta được cứu rồi. Để ta thử xem sao” xong liền xuất song chưởng vận toàn bộ công lực đánh thẳng vào khối bạch ngọc. “Bùng” Khối bạch ngọc hề bị chút thương tổn gì, vẫn phát ra từng tia sáng rực rỡ. Chưởng phong mãnh liệt hất tung đất cùng hoa cỏ xung quanh. Cả đám người ai nấy đều kinh hãi. Lý Phong trong quan đội nổi tiếng là người chưởng lực hùng hậu. Nhưng bây giờ ngay cả khối ngọc thạch cũng thể đánh vỡ hỏi sao khiến mọi người thất kinh cho được. Đồng thời ai nấy cũng đều hiểu khối ngọc thạch này phải là vật tầm thường. Lý Phóng kích động “ Đây có khả năng là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết. Các ngươi mau dẫn ngựa lại đây, mau! Hy vọng là thời gian còn kịp” Đám người vội dẫn ngựa lại. Lý Phóng dùng sức nâng bạch ngọc lên, phi thân lên ngựa “ Các ngươi chỉ cần theo ba người dẫn ngựa chạy theo để có gì giữa đường còn đổi. Những người còn lại bộ theo sau” xong liền phi ngựa chạy trước. Ba thanh niên dẫn theo lũ ngựa vội vã chạy theo sau. Cả con đường bụi tung lên mù mịt. Con chiến mã Lý Phong cưỡi đúng là thần câu, dù mang theo gần ba người vẫn chạy như bay tựa hồ như biết chủ nhân trong lòng rất nôn nóng, phi nhanh như gió về phía trước. Chiến mã chạy khoãng bốn mươi dặm cuối cùng cũng chịu nổi, máu bắt đầu từ trong tai chảy ra nhưng tốc độ vẫn hề giảm bớt. Lý Phóng trong lòng rất đau đớn vội cho ngựa dừng lại nhảy xuống lưng ngựa. Con chiến mã quay đầu lại nhìn lần cuối rồi hai mắt nhắm lại ngã xuống đất mà chết. Lý Phóng đau đớn, lệ nóng từ trong mắt kìm được tuôn ra. Thần câu thông minh, vì chủ nhân mà hy sinh cả sinh mạng của mình. Ngay cả trước lúc chết cũng hề giảm tốc độ ngừng chạy nhan về trước. Ngay khi nhìn thấy chiến mã ngã xuống đất, trong tâm của Lý Phóng như muốn tan nát. Ngày đêm phi hành, người bạn bất đồng ngôn ngữ cuối cùng cũng phải chết, tự bản thân lấy làm xấu hổ với chiến mã. Quay người nhìn ba thanh niên phía sau “ Ba người các ngươi lưu lại đây ngườithay ta an tang chiến mã cho chu đáo”. xong ôm lấy bạch ngọc nhảy lên con chiến mã khác chạy như bay. Ba tướng quân trẻ tuổi trong lòng cũng cảm thấy rất đau đớn.. Những qun6 binh như bọn họ đối với chiến mã có cảm tình như là bằng hữu. Nay tận mắt nhìn thấy thần câu vì gắng sức mà chết hỏi sao thương tâm cho được. Lý Phongtrên đường cứ phi ngựa như bay, biết đổi biết bao nhiêu chiến mã cuối cùng cũng nhìn thấy cổng thành của Khai Nguyên thành. Lúc này con chiến mã cuối cùng cũng ngã lăn ra đất. liền ôm khối bạch ngọcchạy như bay đường. những người đường đều đưa mắt kinh dị nhìn . Chưa ai từng thấy qua khối bạch ngọc nào lớn như vậy, hơn nữa lại được người ôm lấy chạy như điên đường phố. Cuối cùng việc cũng rơi vào mắt đám vệ binh canh thành. đám kị binh liền theo hướng của ta chạy tới. “Người phía trước mau đứng lại. Bọn ta có chuyện cần hỏi” Cả người Lý Phóng đứng lại chờ bọn kị binh tới trước mắt liền tung người lênđá tên kị binh rơi xuống ngựa, tự mình nhảy lên thúc ngựa chạy như bay. đường nhất thời hỗn loạn. Chưa từng có ai dám ở Khai NGuyên thành, đệ nhất thành của Thanh Phong đế quốc làm loạn như vậy bởi vì thành chủ chính là Lý Lâm Lý lão tướng quân, vị hùng của đế quốc. dưới đế quốc ai nấy đều tôn kính ông ta như vị thần, ai ở tại thành của lão tướng quân mà gây chuyện. Huống chi người này những đánh vệ binh mà lại còn cướp ngựa, tức thời dẫn tới trận loạn động. Lý Phóng quan tâm đến loạn động đằng sau cứ quất ngựa chạy như bay đường nhắm thẳng hướng phủ đệ của thành chủ. Vừa tới trước cửa liền nhảy xuống ngựa ôm lấy bạch ngọc hàn băng chạy như điên vào trong, vừa chạy vừa la lớn “ ai được cản trở ta. Ta là Lý Phóng, ta tới cứu nghĩa phụ đây” Mặc dù Lý Phóng xa nhà nhiều năm nhưng hầu hết người đều biết hằn, đường ai nấy đều né tránh để chạy thẳng tới hậu viện. Chỉ thấy trong ân có rất nhiều người, có người đầu đội mũ quan trong triều, có vương tôn quý tộc; có thành chủ khắp nơi người còn mặc áo giáp; có các gia chủ thế gia, hội chủ của các bang hội dánh chấn phương; còn có cả người trong võ lâm, tam giáo cửu lưu, các giới nhân sĩ….. Có người trong đó nhận biết ra Lý Phóng, có người . Nhưng Lý Phong lúc này thể câu chào mà vội vã cahỵ thẳng tới cửa phòng. Khi còn cách cửa phòng chút đột nhiên nghe bên trong truyền ra giọng hát ngọt ngào nhưng tràn đầy ưu sầu “Mỗi nhật điêu tạ đích mân côi Hạo nguyệt li khứ, bích lục, thanh tân, minh lượng, Uyển tự bạch hoa lâm trung phong cuồng đích nữ vương…… Ngã vi vi nhất tiếu, tha phủ thân vẫn ngã nhất hạ Tịnh tương ngã đích tâm đái tẩu, cổn động tại úy lam đích thiên thượng! Cấp tha đái thượng phồn tinh đích vương quan, tịnh tại hoài trung tương tha diêu đãng, Tại vân đóa thượng thủ hộ trứ tha, tại thủy diện thượng ánh xuất tha đích hình tượng…… Tương tha phóng tại mân côi tùng trung, sử tha tẩm thấu mân côi hoa hương, Hào bất động tình địa tương tha trí vu vô ngân đích khoáng! Phú dư tha ôn hòa, thấu minh, kim hoàng, Đương lê minh thời tương tha tống hồi ngã lưu huyết đích hung thang, Ngã đích tâm tượng thê lương đích bảo bối nhất dạng, Như đồng thụy ý mông lông đích tinh tinh, thấp nhuận, phương hương……” Nước mắt của Lý Phóng bất giác sa xuống. Nghĩa phụ của thích nhất chính là khúc hát này. Mỗi khi nghĩa phụ tưởng nhớ tới nghĩa mẫu đều hát khúc này lên. biết tại ở đây ai lại hát khúc hát bi thương này chứ?
Quyển 2 chương 6 : Liệu Thương Côi Bảo Đám người trong viện thấy Lý Phong ôm trong người khối ngọc thạch cực lớn lấy làm mơ hồ, phần đông đều cảm thấy kinh dị. Có nhiều người biết liền tới trước hô lớn “Lý tướng quân trở về. Người chính là….” ……………………… ……………………… ……………………… Lý Phóng đưa mắt nhìn vòng thấy đa số đều đưa mắt khối bạch ngọc trong tay , trong ánh mắt lộ vẻ mê hoặc pha lẫn khó hiểu liền biết bọn họ muốn hỏi tức liền “ Chư vị, xin lỗi, ta cần phải cứu nghĩa phụ ta. Xin mọi người bỏ qua cho” xong liền rẽ đám đông tiến vào trong phòng phải tất cả mọi người đối với khối bạch ngọc trong tay lấy làm khó hiểu. Trong đó có vài người trong võ lâm cao tuổi “ lẽ đó chính là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết sao?” Mọi người nghe xong liền bàn tán xôn xao. Những người cảm thấy mơ hồ liền hỏi “ Bạch ngọc hàn băng là cái gì thế?” “ Bạch ngọc hàn băng là vật rất thần kì. Nếu như quả đó là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết có lẽ Lý Lâm lão tướng quân được cứu rồi” ……………………… ……………………… để ý tới lời bàn tán của đám đông, Lý Phóng vội mở cửa phòng tiến vào trong. “To gan, là người nào?” Hai tên hộ vệ trong phòng lập tức đứng ngăn trước mặt . Chỉ thấy trong phòng giường bệnh có lão nhân trông rất suy nhược, tuyệt sắc mỹ nữ ngồi ở ghế bên cạnh. Lý Phóng đoán giọng ca bi thương hồi nãy chắc là do mỹ nữ này hát.. Tuyệt sắc mỹ nữ này chính là Liễu Như Yên, nàng ta đến Lý phủ được hai ngày Trong phòng còn có rất nhiều người ngồi . Trong đó chú ý đến người trung niên độ ngoài bốn mươi. Người này mặt trắng râu, tướng mạo bình thường nhưng lại dáng vẻ uy nghiêm toát lên khí thế bá vương. Lý Phóng thất kinh, đây chẳng phải là cửu ngũ chí tôn của đế quốc –hoàng đế- hay sao. Thảo nào tại đây lại xuất hộ vệ trong đại nội ngăn trở, thảo nào ở ngoài phòng lại có nhiều đại nhân vật đến như vậy. Lý Phóng vội quỳ mọp xuống đất “ Thần đáng tội chết, biết hoàng thượng ở đây. Xin hoàng thượng tha tội” “ biết có tội. Ngươi đứng dậy ” “Tạ chủ long ân” Lý Phóng đứng dậy đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng còn có ba người ngồi. Trong đó có vị lão nhân khoảng năm mươi, ngươi này nhận biết được. Đấy chính là vương cấp cao thủ của đế quốc – Đại Bi thiên vương Dương Thụy. Ngồi bên cạnh Dương Thụy là hai vị lão nhân, luận khí thế hay thần quang từ hai mắt phát ar tuyệt dưới ông ta. Trong đó người mặt đỏ tai lớn, hai mắt lấp lánh có thần. Lý Phóng trong tâm chợt kinh hãi. Đây chẳng phải là vị vương cấp cao thủ của đế quốc – Huyết thiên vương Tân An sao? Vậy người thứ ba chẳng phải cũng là….. Hoàng đế đế quốc mở miệng hỏi “ Lý Phóng, ngươi vì sao lại ôm lấy khối bạch ngọc lớn như avy65?” Lý Phóng trả lời “ Hoàng thượng, đây chính là bạch ngọc hàn băng. Thần đặc biệt mang tới đây để cứu lấy nghãi phụ” “Cái gì? Ngươi trong tay ngươi chính là bạch ngọc hàn băng có thể cứu lấy tính mệnh của lão tướng quân?” Hoàng đế thực rất kích động. Điều này cũng có gì lạ. Nếu có Lý Lâm sớm có Thanh Phong đế quốc, hoàng tộc của Thanh Phong đế quốc phải chịu tai họa diệt tộc. Lý Lâm chỉ là hộ quốc chiến thần của Thanh Phong đế quốc mà còn là cứu mệnh ân nhân của cả hoàng tộc. “Đúng thế, hoàng thượng. Nếu như quả là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết đúng là có thể cứu lấy tính mạng của Lý lão tướng quân” Dương Thụy trả lời Hai vị lão nhân bên cạnh liền tiến ra trước, hai tay vận công truyền vào bạch ngọc. Tức khối bạch ngọc phát ánh sáng rực rỡ chói mắt. “ sai, chính là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết” “Quả nhiên là bạch ngọc hàn băng” Cả hai người đồng thanh kêu lên Hoàng đế liền hỏi “ Bạch ngọc hàn băng ra là có điểm gì kì diệu chứ?” Dương Thụy “ Bệ hạ, thời gian có nhiều. Hãy để chúng tôi cứu lấy lão tướng quân trước ” “Oh, đúng rồi. các ngươi mau cứu lấy lão tướng quân ngay ” Dương Thụy tiếp “ Chúng tôi cần căn phòng tuyệt đối yên tĩnh, được để bất kỳ ai quấy nhiễu” Lý Phóng liền “ Chỉ có thể tại đây thôi. Nghĩa phụ ta thân thê quá suy nhược, thể chuyển nơi khác được” Hoàng đế noi” Được, ta lập tức truyền chỉ cho mọi người mau chóng lánh xa khỏi hậu viện, bảo đảm tuyệt đối yên tĩnh” Đám đông ở hậu viện tất cả đều bị “thỉnh” tới đại sảnh tiền viện. Hôn nữa đám đông binh lính được điều đến vây lấy hậu viện từng từng lớp lớp. Trong phòng lúc này chỉ còn Lý Lâm và ba vị lão nhân. Hoàng đế đế quốc, Liễu Như yên cùng Lý Phóng đều bước ra ngoài. Hoàng đế liền hỏi “ Lý Phóng, ngươi tìm được bạch ngọc hàn băng ở nơi nào vậy?” Lý Phóng trả lời “ Thần tìm thấy ở bên đường” “Cái gì?” Hoàng đế kinh ngạc. Liễu Như Yên đứng bên cạnh cũng thấy tò mò Lý Phóng liền đem mọi chuyện đường kể lại cách tường tận Hoàng đế cảm thán” Xem ra ông trời muốn cứu lão tướng quân. Chứ nếu sao lại có chuyện kì lạ như vậy” Liễu Như Yên cũng “ Đúng là ông trời phù hộ cho Thanh Phong đế quốc ta, khiến cho Thanh Phong đế quốc vĩnh viễn trường tồn” Hoàng đế “ Lý Phóng, để ta giới thiệu với ngươi. Đây chính là “Ca vũ song tuyệt” của Thanh Phong đế quốc Như Yên nương” Quay đầu nhìn qua Liễu Như Yên “ Như Yên, cần ta chắc nàng cũng biết vị tướng quân này là ai chứ” Lý Phóng “ sớm nghe danh từ lâu. “Ca vũ song tuyệt” chỉ ca vũ đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa mà bản thân còn là tuyệt sắc mỹ nhân. Hôm nay được gặp, quả nhiên còn hơn xa lời đồn nhiều” Cũng bời nghĩa phụ có khả năng hết bệnh nên tâm tình của Lý Phóng tốt hơn rất nhiều. Liễu Như Yên “ Tướng quân quá lời. tiểu nữ chỉ là người chân yếu tay mềm, sao dám so sánh với vị hùng như tướng quân” Hoàng đế tiếp”Lần này may mắn có ba vị vương cấp cao thủ kể đường xa tới đây. Lý Phóng, ngươi chắc chưa biết. Ba người họ là Đại Bi thiên vương Dương Thụy, Huyết thiên vương Tần An cùng Ảnh Sát thiên vương Lưu Nhất Phi. Nếu như có ba người bọn họ ngừng vận công giữ mạng cho nghĩa phụ ngươi sợ rằng…….”Hoàng đế thở dài rồi tiếp “ Lần này cũng may mắn nhờ có Liễu nương đây. Nhờ giọng ca của nương mới kích thích ký ức trong nội tâm của nghĩa phụ ngươi, kích phát nỗi nhớ nghĩa mẫu của người, nhờ đó mà ông ấy mới có thể tỉnh lại” “Đa tạ Liễu nương” “ cần phải cảm tạ ta. Đó là chuyện ta cần phải làm” Lý Phóng tiếp “ Cảm ơn hoàng thượng kêu gọi rất nhiều kì nhân dị sĩ để giữ lấy tính mạng cho nghĩa phụ của thần” Hoàng đế “ Cảm ơn cái gì chứ. Nếu có nghĩa phụ của ngươi làm gì có giang son8 Trần gia chúng ta, Thanh Phong đế quốc liệu có tồn tại ? Ông ấy là ân nhân của Trần gia ta, còn là ân nhân của Thanh Phong đế quốc” Lý Phóng nghe xong càng muốn rơi nước mắt Liễu Như yên đứng bên cạnh thầm nhủ “ Hoàng đế quả nhiên rất hiểu lòng người, rất biết cách “ngự nhân chi đạo”” Hoàng đế hỏi “ Lý Phóng, bạch ngọc hàn băng ra có điều kì diệu gì?” Lý Phóng “ Thần cũng lắm. Ba năm trước thân thể của nghĩa phụ cực kỳ suy nhược.. Nhưng trong hơn mười năm trở lại đây, ai có thể trị khỏi hoàn toàn vết thương của nghĩa phụ. Vì vậy thần an atm6 cho người khắp nơi tìm kiếm danh y. Kết quả có thỉnh được vị giang hồ kì nhân y thuật rất cao siêu. Ông ta cho thần thang thuốc. Thần chiếu theo thang để bốc thuốc bệnh tình của nghĩa phụ tốt hơn rất nhiều. Lúc đó thần cứ tưởng nghĩa phụ khỏe mạnh trở lại ai ngờ vị thần y đó chỉ có bạch ngọc hàn băng may ra mới có thể trị hết bệnh. Nhưng ông ta cũng thêm, bạch ngọc hàn băng chỉ nghe trong lời đồn chứ chưa ai từng thấy qua. Thần có hỏi ông ta bạch ngọc hàn băng hình thù như thế nào ông ta chỉ “ lạnh như băng, cứng như sắt, đẹp như ngọc” rồi bỏ . Thần chỉ biết như vậy thôi” Hoàng đế than “ Giang hồ quả là nhiều kỳ nhân dị sĩ” Lúc này trong tĩnh thất đột nhiên bạch quang đại thịnh khiến cho mục quang của ba người bất giác nhìn vào trong phòng Ba vị vương cấp cao thủ trong phòng lúc này khẩn trương liệu thương cho Lý Lâm. Chỉ thấy Lý Lâm ngồi bạch ngọc hàn băng, bọn ba người Dương Thụy song thủ ngừng đánh khắp người Lý Lâm. Từng tia bạch quang phát ra từ bạch ngọc hàn băng ngừn bị Lý Lâm hấp thu. Tay của tam đại thiên vương càng lúc đánh càng nhanh. Tiếng “Bùng” vang lên liên miên bất tuyệt. Sau thời gian bạch ngọc hàn băng quang mang đại thịnh khiến cho khắp phòng tràn ngập ánh sáng thánh khiết. Độc Bại Thiên lúc này nếu như tỉnh lại biết nên khóc hay cười.. tự nhiên bỗng trở thành bảo vật vô giá dùng để cứu người. Lúc này ở trong trạng thái quy tức, đình chỉ hô hấp. Trái tim cứ vài phút mới đập lần. Minh vương bất động chầm chậm vận chuyển, hàn khí trong cơ thể ngừng bị đẩy ra bên ngoài. Lúc này, tam đại thiên vương mỗi người đều đánh ra chưởng tối hậu. Sau đó đứng dậy, hít sâu cách nhõm, mở cửa phóng bước ra ngoài. Từ lúc tam đại cao thủ tiến ra cũng được hai giờ. Bọn ba người Lý Phóng ở bên ngoài cứ lo lắng yên sợ xuất chuyện gì ngoài ý muốn. Vừa thấy ba người bước ra liền tiến tới trước để hỏi. Lý Phóng “ Ba vị tiền bối, nghĩa phụ ta biết tại như thế nào?” Lưu Nhất Phi cười “ Yên tâm. Lão tướng quân tại tạm thời giữ được tính mệnh rồi” Hoàng đế của Thanh Phong đế quốc “ Lần này may mắn nhờ có ba vị trượng nghĩa ra tay” Cả ba người cùng noi “ Bệ hạ, người quá khách khí rồi. Đây là chuyện chúng tôi phải làm” Liễu Như Yên lên tiếng “ Mời ba vị tiền bối vào trong phòng rồi chuyện tiếp” Trở về phòng, mọi người cùng ngồi xuống. Lý Phóng tới trước mặt ba người hành lễ, liên tục lời cảm kích Ba đại cao thủ khách khí hồi rồi hỏi “ Lý Phóng, khối bạch ngọc hàn băng này ngươi làm sao mà có được?” Lý Phóng liền đem việc ngẫu nhiên tìm thấy bạch ngọc hàn băng qua. Ba người nghe xong cùng nhìn nhau gật đầu “ Đại lục từ khi nào lại xuất tuyệt đại cao thủ vậy?” Lý Phóng nghe ba người lấy làm kì lạ. Đặc biệt là đối với hoàng đế đối với bạch ngọc hàn băng rất lấy làm tò mò. Cứ nghĩ ba đại cao thủ về việc bạch ngọc hàn băng. Ai ngơ ba người lại ra câu khó hiểu như vậy. Hoàng đế đế quốc liền hỏi “ Ba vị lão hùng, ý của các người là…..” Ba người cùng trả lời “ Hồi bẩm bệ hạ, để bọn thảo dân qua về gnuyên nhân sản sinh ra bạch ngọc hàn băng cho người nghe” Tần An “ Bạch ngọc hàn băng trong thiên hạ cực kỳ khó gặp. Hàng trăm năm trở lại đây chưa từng xuất tại đại lục. Theo lời truyền lại bạch ngọc hàn băng chỉ là vật chí bảo dùng để trị thương mà còn là bảo bối cực phẩm để luyện công. Nếu có nó tương trợ chỉ mất nửa thời gian mà thôi. Vì vậy vật này trong mắt người luyện võ có trị liên thành. Bạch ngọc hàn băng sở dĩ trân quý như vậy vì nó chính là tụ tập thiên địa linh khí mà thành” Tương truyền bạch ngọc hàn băng chỉ được tạo thành bởi hai cách. là tạo nên tại nơi chí hàn, do vạn niên hàn băng hấp thụ tinh khí thiên địa cho đến khi trở nên màu trắng tinh khiết tạo thành bạch ngọc hàn băng. Bạch ngọc hàn băng này có thể tự xưng là tiên thạch có thể cứu cả người chết sống lại. Cách thứ hai nếu so với cách đầu còn khó khăn hơn vì nó cần hy sinh cực lớn. Tương truyền cần phải có đại cao thủ cảnh giới thánh cấp đem tinh nguyên bản thân tụ lại, hấp thu lấy tinh khí thiên địa để hình thành bạch ngọc hàn băng. Tuy nhiên xác suất thành công chỉ là mười lần được . Thử hỏi ai chịu hy sinh công lực của thánh cấp để truy cầu lấy khối bạch ngọc hàn băng mà chưa chắc được ? Trong võ lâm tương truyền chỉ có vị tiền bối mình thụ trọng thương chắc chắn phải chết mới vì hậu nhân lưu hạ khối bạch ngọc hàn băng. Mặc dù khối bạch ngọc hàn băng này có hiệu quả như cách đầu tiên nhưng trong mắt người trong võ lâm cũng là vật chí bảo. Thứ lần này Lý tướng quân mang về chính là được tạo thành bởi cách thứ hai. Bởi vì hiệu quả của nó còn thua xa vạn niên huyền băng tạo thành từ cách thứ nhất. Nhưng đại lục cả trăm năm qua chưa từng có vị thánh cấp cao thủ nào xuất . Vậy tại sao hôm nay lại xuất khối bạch ngọc hàn băng do vị thánh cấp cao thủ hy sinh tinh nguyên tạo thành chứ?
Quyển 2 chương 7 : Vương Cấp Cao Thủ Lý Phóng, Liễu Như Yen cùng hoàng đế đế quốc lần đầu tiên nghe được truyền thuyết này, trong tâm cảm thấy chấn động. Dương Thụy “ lẽ xuất vị thánh cấp cao thủ. Vậy tại sao ông ta lại từ bỏ tinh nguyên của mình? lẽ ông ta bị nội thương nặng đến mức thể phục nguyên, chắc chắn phải chết? lẽ còn tồn tại người lợi hại hơn cả ông ta sao?” Lưu Nhất Phi “ Vừa rồi ta thấy tinh thần bồn chồn, sợ rằng đại lục sắp xảy ra chuyện rất lớn” Hoàng đế của Thanh Phong đế quốc “ Có lien quan tới hòa bình đại lục ?” Ông ta đối với tình hình võ lâm đại lục rất hiếu kì nhưng quan tâm nhiều. Ông chỉ lo lắng xảy ra chiến tranh giữa các quốc gia với nhau thôi. Tần An “ Căn cứ vào địa bàn hoát động củ các phương thế lực mà đại lục thầm dậy sóng, sớm hay muộn gì cũng có trận đại chiến. Đại lục an bình quá lâu, cuộc chiến trong tương lai chắc chắn thể tránh khỏi chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Bệ hạ, người cũng nên có chuẩn bị sớm tốt hơn”. khí trong phòng tức trầm xuống. Cuộc chiến chín nước bốn mơi năm trước để rồi cuối cùng chỉ còn năm nước. Lần này biết quốc gia nào bị diệt vong. Chiến tranh rất vô tình. quốc gia hưng thịnh hay suy bại đều ảnh hưởng tới sinh tử của trăm vạn bá tánh. Liễu Như Yên lên tiếng phá vỡ buồn phiền “ biết lão tướng quân có thể khỏe mạnh lại được ?” Dương Thụy “ Ngày mai, ba người bọn ta vận công trị thương lần nữa. Vết thương của ông ấy thuyên giảm. Bất quá tuổi của lão tướng quân cao, hơn nữa nhiều năm qua kích phát tiềm năng trong cơ thể. Vì vậy dù thuyên giảm chỉ sợ còn được năm…..Ai” Lưu Nhất Phi “ May mắn nhờ có bạch ngọc hàn băng tương trợ, vì vậy cung cấp cho ông ấy rất nhiều tinh khí của thiên địa. Nếu chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu”. Lý Phóng “ Bạch ngọc hàn băng rất thần kì” Bọn họ đều biết cái gọi là bạch ngọc hàn băng thần kì đó lại chính là kết quả do Độc Bại Thiên trị thương mà ra. từng xá thân thành ma, được tinh nguyên của Độc Chiến Thiên tương trợ, công lực trong chớp mắt gia tăng tới cảnh giới vương cấp. Biến hóa quái dị của việc xá thân thành ma cùng với công lực đột nhiên tăng gia mãnh liệt tạo ra đột kích với cơ thể . Dù cho nhục thể của cường tráng nhưng cũng thể tiếp thu được. Mặc dù công lực của còn lâu mới đạt cảnh giới thánh cấp, vô pháp trở thành bất tử ma thân nhưng khi sinh mạng bị uy hiếp của tử vong cảnh giới sơ cấp của bất tử ma thân cùng hỗ trợ của bất tử ma công tự động chầm chậm vận hành giúp khôi phục lại vết thương cơ thể. lần này chịu phải kích toàn lực của kì công trong thiên hạ phi hoa phi diệp lạc thiên công khiến cho ngũ tạng lục phủ chịu nội thương cách nghiêm trọng., sinh tử tựa hồ như chỉ cách nhau sợi tóc. Trước khi hôn mê ngay lúc tối hậu vận khởi Minh vương bất động. Tuy nhiên, mặc dù Minh vương bất động là cái thế kì công nhưng cũng chỉ có khả năng ép hàn khí ra bên ngoài. Chứ đối với nội thương trong ngũ tạng lục phủ của có công hiệu gì nhiều. Chính vào lúc đó bất tử ma công cảu bất tử ma thân sơ cấp cảnh giới lại toàn lực vận chuyển, ngừng đem thiên địa tinh khí từ bên ngoài truyền vào giúp khôi phục lại ngũ tạng lục phủ. Lúc đó Minh vương bất động mới phát huy hết công hiệu đem hàn khí trong cơ thể triệt để bài tiết ra bên ngoài khiến cho bên ngoài tạo thành từng từng lớp lớp băng đá. Kết hợp với việc bất tử ma công hấp thu thiên địa tinh khí truyền vào ngẫu nhiên tạo thành khối băng có đặc tính y hệt như bạch ngọc hàn băng. cách nghiêm túc hẳn là bạch ngọc hàn băng. Bạch ngọc hàn băng có khả năng tự hấp thu lấy thiên địa tinh khí cho đến khi bão hòa. Còn khối “bạch ngọc hàn băng” này do Độc Bại Thiên trị thương mà thành. khi bất tử ma công đình chỉ vận hành thiên địa tinh khí tự nhiên cũng theo đó mà tiêu tan. Khi hàn khí trong cơ thể bị bài trừ triệt để ra bên ngoài Minh vương bất động cũng tự động đình chỉ. Cuối cùng chỉ còn có bất tử ma thân sơ cấp cùng công pháp vận hành của bất tử ma công chầm chậm vận hành. Lý Phóng kể ra may mắn. đường ngẫu nhiên “tìm thấy” khối băng đá hấp thụ thiên địa tinh khí mà thành, khiến cho Lý Lâm thay vì phải chết bỗng nhiên được cứu sống lại. Đến trời tối, Lý Phóng tới tiền viện đại sảnh để tiếp đón tân khách các nơi. Trong buổi yến tiệc công bố với mọi người Lý Lâm được tinh khí của bạch ngọc hàn băng tương trợ nên qua cơn nguy hiểm. Cả đại sảnh nghe xong liền vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ. Sau đó còn giới thiệu với mọi người ba vị vương cấp cao thủ khiến cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc. Cả Thanh Phong đế quốc vương cấp cao thủ được biết chỉ có bốn người. Nhưng bây giờ ở đây lại có đến ba vị, hỏi sao khiến cho người ta kinh ngạc cho được. đại lục bây giờ, vương cấp cao thủ trong mắt người võ lâm đơn giản là vô địch. Chỉ vì đế cấp cao thủ trong truyền thuyết như con thần long thấy đầu thấy đuôi, thánh cấp cao thủ chỉ là nhân vật trong thần thoại. có hay vẫn chưa biết. Ba vị cao thủ thiên vương tức bị mọi người vây lấy như sao vây quanh mặt trăng vậy. Ngay cả những vương tôn công tử biết võ công cũng vây quanh ba người tung hô. Điều này là đương nhiên, ở đại lục những nhân vật tông sư có võ công cao cường tức đều được mọi người tôn kính. Ba người tức trở thành trung tâm của yến tiệc, ngay cả chủ nhân là Lý Phóng cũng như bị gạt ra bên ngoài. biết từ khi nào hoàng đế tới đại sảnh khiến cho mọi người ai nấy đều thất kinh. Đa số bọn họ chỉ biết hai ngày vừa qua trong Lý phủ có đại nhân vật nhưng ai ngờ rằng chính hoàng đế của đế quốc thân lâm tới đây. Cả đám hoang mang quỳ xuống đất tung hô “ Vạn tuế” Hoàng đế cười lớn “ Mọi người mau mau đứng dậy, cần phải câu nệ lễ tiết. Hôm nay phân biệt vua tôi, mọi người cứ tự nhiên ăn uống say sưa, đừng nên cảm thấy bị gò bó” vậy nhưng mọi người ai nấy cũng cảm thấy nặng nề. Người võ lầm còn đỡ chứ còn bọn thành chủ với các đại thế gia rang rất khẩn trường. Bởi vì họ còn “cái đầu” ai mà dám thoải mái chứ. Hoàng đế cũng nhìn thấy nét khẩn trương nên “ Ta rồi, các người cứ tự nhiên ăn uống, trẫm tuyệt đối trách phạt các ngươi. Hay là vầy, để ta mời “ Ca vũ song tuyệt” của đế quốc chúng tar a múa bản để đem lại tửu hứng, thế nào?” Mọi người đương nhiên hưởng ứng kịch liệt. lâu sau, Liễu Như Yên từ hậu viện bước ra, đằng sau là tiểu nha đầu. Mọi người đa số đều là những nhân vật tên tuổi của Thanh Phong đế quốc, đa số trong đó đều từng thấy qua Liễu Như Yên. Vì vậy khi nàng ta thân nhiệt liệt hoan nghênh, tiếng vỗ tay vang lên ngớt. Chỉ thấy nàng người mặc áo gấm màu xanh khiến cho mọi người trong thời tiết mùa hạ đều có cảm giác sảng khoái. Thân hình uyển chuyển nhấp nhô từng khiến cho biết bao người phải mơ ước. Mái tóc đen mềm mại bay phất phơ sau lưng. Khuôn mặt trắng như ngọc mang theo nụ cười kiều, hai má hồng hồng, hàm răng trắng ngần. Hai mắt long lanh mờ ảo như làm tăng thêm vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng. Đợi tiếng vỗ tay trầm xuống, Liễu Như Yên “ Như Yên xin cảm tạ các vị ở đây hậu ái. Như Yên xin vì mọi người múa diệu Điệp vũ, hy vọng mọi người thích” xong, cả than hình uyển chuyển bắt đầu chuyển động. Cả người như cánh bướm xanh linh động, phiêu dật. Y phục phất phơ như hồ điệp xuyên hoa, như mộng như ảo. “Tưởng nhĩ đích thời hậu, ngã hội lai đáo na cá lão địa phương Duyên trứ kí ức truy tố nhĩ viễn khứ đích cước bộ Nhượng mỗi thời mỗi miểu, tại ưu悒 trung tưởng nhĩ độ quá Tùy ngã nhất khởi diễn dịch trứ phong tình vạn chủng hòa đạm đạm ưu thương Bất yếu tinh tinh tác chứng, nguyệt huy tựu tại song ngoại Tưởng nhĩ đích thời hậu, Ngã hội nhượng ngã ôn nhiệt đích lệ thủy doanh khuông Chiết nhất chích tử sắc đích hồ điệp, phi nhập nhĩ bí sắc đích mộng Nhượng thời quang tại mộng lí trú túc, nhượng sơn xuyên vi thử靓 lệ Nhi ngã chích thị vi liễu liễu na nhất khắc Khả dĩ thành vi nhĩ đích mộng trung nhân Tái thứ tưởng khởi nhĩ đích thời hậu Ngã dĩ kinh tại phát hoàng đích chỉ thượng, tả mãn liễu nhĩ đích danh tự Thỉnh duẫn hứa ngã đại thanh địa hô hoán nhĩ, thỉnh duẫn hứa ngã khinh khinh đích lạc lệ Bất yếu đối ngã thuyết: Lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ!” Thanh du dương vang vọng như thanh trời Lúc này điệu múa cùng lời ca như khiến mọi người chìm vào cơn say bất tận. Khi điệu múa hết, Liễu Như Yên hướng về mọi người thi lễ, lúc đó đám đông mới như tỉnh mộng, tiếng vỗ tay tức vang lên. Đợi tiếng vỗ tay ngưng lại, Liễu Như Yên “ Nguyện đế quốc quốc thái dân an, nguyện Lý lão tướng quân được bình an” xong thi lễ rồi quay người bước . Mọi người đồng thanh hô lên : “ Nguyện đế quốc quốc thái dân an, nguyện Lý lão tướng quân được bình an” lâu sau, hoàng đế cũng rời khỏi yến tiệc quay vào hậu viện. khí khẩn trương liển giảm ít. Mọi người lại bắt đầu ăn uống say sưa trở lại. Lúc này, tên gia đinh tới bên tai Lý Phóng mấy câu. Lý Phóng nhất thời biến sắc đứng dậy lớn “ Chư vị, ở ngoài có hai vị cao nhân tới đây. Đó chính là Truy Phong thiên vương Hàn Sấm và thiên vương Lý Xương của Bái Nguyệt đế quốc” Chúng nhân lại phen huyên náo. Lần này hai vị vương cấp cao thủ của Bái Nguyệt đế quốc tới đây hiển nhiên là vì Lý Lâm mà tới. Hai nước vốn cừu oán sâu đậm, đặc biệt là trận chiến bốn mươi năm trước khiến cho hai nước như nước với lửa. Mặc dù sau này năm nước có hiệp nghị đình chiến, hai nước còn động binh đao nhưng cừu hận khắc ghi trong xương tủy mãi bao giờ tiêu trừ. Lý Lâm tại Thanh Phong đế quốc là hùng nhưng đối với binh lính của Bái Nguyệt đế quốc chính là ác ma hóa thân. Năm đó Lý Lâm chỉ thu hồi lại những vùng đất bị mất, tiêu diệt hang chục vạn đại quân của Bái Nguyệt đế quốc mà còn tấn công thẳng vào Bái Nguyệt đế quốc, giết hại biết bao nhiêu binh sĩ. Chỉ lúc sau, có hai lão nhân thần sắc rất trấn tĩnh thẳng vào đại sảnh, tiếng nào, thẳng tới hai cái ghế ngồi xuống. Tựa như hề để ai có mặt ở đây vào trong mắt. Đám đông ai nấy đều giận dữ. Hai người này là quá khinh thường người khác. Hai thanh niên coi dáng vẻ là người trong võ lâm liền tiến ra trước mặt Hàn Sấm và Lý Xương. “Hai người các ngươi quá cao ngạo, coi người Thanh Phong đế quốc tar a gì. Nên biết đây phải là Bái Nguyệt đế quốc mà là Thanh Phong đế quốc của bọn ta” “Tiểu bối đứng qua bên. Các ngươi có tư cách chuyện với ta” xong thiên vương Lý Xương tùy ý vung tay. Hai thanh niên tựa như ngọn cỏ bị thổi bay về phía sau. Cũng may Yeu thiên vương có ý đánh thương ngươi, chỉ khiến cho hai người bay về phía sau rồi yên ổn hạ xuống đất. Mọi người thất kinh. Công lực của vương cấp cao thủ quả đáng sợ. Dương Thụy, Tần An cùng Lưu Nhất Phi cùng bước ra. Tần An cười “ Ha ha, lão bằng hữu lâu gặp. Sao lại tới đế quốc ta thế này?” Hàn Sấm cười “ ra là ba lão bất tử các ngươi. Ta lần này chỉ là theo Lý huynh tới đây thôi” Nguyên họ là những người quen biết từ trước Lưu Nhất Phi “ biết Lý huynh tới tệ quốc có chuyện gì?” Lý Xương lạnh lùng lên tiếng “ Ta tới để xem Lý Lâm lão thất phu chết như thế nào” Vừa dứt lời cả đám đông ồ lên phẫn nộ. Mọi người trong đại sảnh đều đưa mắt giận dữ nhìn . Lý Phóng liền bước ra tới trước các vương cấp cao thủ “ Vị tiền bối này, biết nghĩa phụ của ta có đắc tội gì với tiền bối hay ?” “ là tên tiểu nhân đê tiện” Lý Phóng giận dữ” Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Nghĩa phụ ta là nam tử đỉnh thiên lập địa, là đại trượng phu., đại hùng của Thanh Phong đế quốc ta. Ngươi sao có thể khinh miệt ông như thế chứ?” “Đó là trong mắt người của Thanh Phong đế quốc các ngươi. Còn trong mắt người cảu Bái Nguyệt đế quốc bọn ta như thế. Bọn ta tranh luận cuộc chiến bốn mươi năm trước ai là người phát động trước tiên mà chỉ cách mà nghĩa phụ ngươi thắng trong cuộc chiến đó thôi” “Hàng chục vạn đại quân của Bái Nguyệt đế quốc ta uy thế vô địch, đánh chiếm hơn cả nửa giang sơn của Thanh Phong đế quốc bọn ngươi. Lúc đó nghĩa phụ ngươi tiếp lấy cương vị chủ soái của Thanh Phong đế quốc, ông ta cùng quân đội bên ta giao chiến như thế nào? Đầu tiên ông ta tìm cách ám sát thống soái vô dịch Lăng Thiên Lăng nguyên soái. Ngươi như vậy là đê tiện hay đê tiện?” “Hai nước giao tranh, mưu kế là hết. Sao có thể tính là đê tiện được? Đó chính là chiến thuật mà thôi” Dương Thụy “ Lý huynh, chúng ta nên tranh luận ai đúng ai sai. việc cũng qua bốn mươi năm, ngươi hà tất phải hoài niệm làm gì?” Lý Xương lạnh giọng “ Ngươi nghe nhàng quá nhỉ. Nếu như nguyên soái còn sống nay Bái Nguyệt đế quốc ta có đế cấp cao thủ. Nếu có lời của ông ta ta đâu đến nỗi phải chịu nhục như thế này” Dương Thụy kinh hãi hỏi “ Ngươi cái gì? Ai có thể làm nhục ngươi chứ?” Mọi người bắt đầu cảm thấy tới khúc hấp dẫn
Quyển 2 chương 8 : Phá Băng Nhi Xuất Lý Xương tức lộ vẻ lúng túng. Dương Thụy cũng tiện truy vấn Lý Xương “ Ta lần này tới đây chính là để xem Lý Lâm chết như thế nào” Lý Phóng “ Chỉ sợ khiến ngươi thất vọng. Nghĩa phụ ta qua cơn nguy hiểm rồi” “Cái gì? Sao có khả năng chứ?” Tần An “Lý huynh, đó là thực. Lão tướng quân được tương trợ của bạch ngọc hàn băng nên thoát cơn nguy hiểm rồi” Bạch ngọc hàn băng, trời ạ! Mẹ kiếp, sao có khả năng đó được chứ?”Truy Phong thiên vương Hàn Sấm đứng bên cạnh cũng thể kìm được kinh hãi, vì vậy bất kẻ cả thân phận vương cấp cao thủ cũng buột miệng ra những lời khó nghe như vậy Cũng khó trách sao ông ta lại kinh hãi như vậy. Bạch ngọc hàn băng là vật chí bảo trong truyền thuyết, cả hơn trăm năm qua chưa từng hữu thế gian. Nhưng điều này do chính Huyết thiên vương Tần An ra sao có thể là giả được. Lý Xương hét lớn “ Ta cam tâm. Trưa ngày mai ta quay lại. Nếu lúc đó chết chính ta giết . Ai cản ta ta gặp thần giết thần, gặp phật giết phật” xong liền quay người bỏ ra bên ngoài. Câu đó rang là nhắm thẳng vào ba đai vương cấp cao thủ, người khác ai có thể ngăn chứ. Truy Phong thiên vương Hàn Sấm cười khổ “ Ta khuyên nhủ ”. xong liền vòng tay chào ba người rồi quay người bước . Người trong đại sảnh nhìn nhau làm lạ. Cùng là người của Bái Nguyệt đế quốc vì sao thái độ của hai người lại khác hoàn toàn nhau. Dương Thụy “ Mọi người nhất định có rất nhiều nghi vấn. Việc này nếu kể ra rất adì. Để ta kể sơ lược cho mọi người nghe”. “Bốn mươi năm trước, thống soái Lăng Thiên của Bái Nguyệt đế quốc chính là sư huynh của Lý Xương. Hai người mặc dù gọi là sư huynh đệ nhưng thực chất có thể là sư đồ. Lăng Thiên là người truyền nghệ, vì vậy Lý Xương đối với ông ta có thể vừa kính vừa sợ. Lăng Thiên đúng là tuyệt thế kì tài, ba mươi tuổi tu luyện nên thân công lực vương cấp. Vì vậy tính cách trở nên rất kiêu ngạo. Trong chiến trận ở ngoài doanh trại của mình cân binh lính bảo vệ. Ông ta tự nhận thấy ai có thể làm mình bị thương. Vì vậy với thực lực cả hai vợ chồng là vương cấp cao thủ, phu phụ Lý Lâm tướng quân đương nhiên là ám sát thành công. Chỉ có điều lần đó Lý phu nhân thảm tử tại trận, Lý tướng quân bị trọng thương” Mọi người nghe xong đều thất kinh, thể ngờ bốn mươi năm trước thống soái hai bên giao tranh đều là vô địch cao thủ. Xem ra quân đội đúng là nơi ngọa hổ tàng long. Dương Thụy tiếp “Lý Xương khi biết sư huynh Lăng Thiên chết bới tay Lý Lâm liền từ Bái Nguyệt đế quốc tới Thanh Phong đế quốc nhằm vì Lăng Thiên báo cừu. Nhưng lúc đó bị vị tiến bối vương cấp cao thủ cảu đế quốc ta ngăn cản đồng thời bắt phải thề là trong bốn mươi năm được tìm Lý Lâm báo cừu. Đó cũng bởi vì lão nhân gia sớm suy đoán Lý tướng quân khó sống qua nổi bốn mươi năm.” “Bốn mươi năm trôi qua, ai ngờ Lý Xương vẫn nhớ chuyện xưa. Bản thân Lý Xương có thể coi là hiệp khách, từ trước đến giờ làm rất nhiều việc tốt, tiêu diệt rất nhiều giang hồ đạo tặc, võ lâm ma đầu. Duy chỉ có việc của sư huynh lúc nào cũng ghi nhớ trong tâm, thể nào quên được”. Lưu Nhất Phi cũng “ Võ thuật hề có biên giới. Mặc dù bọn tab a người đều có giao tình với nhưng xem ra ngày mai thể tránh khỏi cuộc chiến được rồi” Mọi người nghe xong đều trầm mặc. Cuối cùng là lỗi do ai? Tất cả những chuyện này đều do chiến tranh gây ra. Bất tử ma công trong người Độc Bại Thiên ngừng vận chuyển, thiên địa tinh khí ngừng từ hàn băng tiến vào trong cơ thể . Ngũ tạng lục phủ bị thương được tiếp nhận thiên địa tinh khí dần dần được tu phục. Tốc độ vận chuyển của bất tử ma công càng ngày càng chậm, đến cuối cùng cũng đình chỉ vận hành. có hấp thu của bất tử ma công, thiên địa tinh khí bắt đầu tiêu tan, cả khối băng cũng bắt đầu nứt ra. Đúng lúc này Liễu Như Yên đẩy cửa bước vào. Nàng ta vừa từ đại sảnh quay trở về hậu viện muốn ghé vào thăm Lý Lâm, nào ngờ lại nhìn thấy tình cảnh rất kì dị. “Bạch ngọc hàn băng” ngừng nứt ra. Tiên khí xung quanh chầm chậm bốc lên tạo thành phía như lớp mây huyền ảo khiến cho nàng ta há hốc miệng kinh ngạc. Bạch ngọc hàn băng mà vương cấp cao thủ cũng thể đánh vỡ ngừng vỡ ra. Nàng liền tiến lại bên cạnh giường để quan sát đám mây bạch khí tức nhắm thẳng hướng nàng lan tới khiến cho nàng cảm thấy rất thoải mái nhàng, cả người cảm thấy thư thái. Liễu Như Yên tức hiểu bạch khí này có khả năng chính là tiên khí mà đám người dương Thụy đề cập tới. Nhưng vì sao “bạch ngọc hàn băng” lại ngừng vỡ ra khiến cho thiên địa linh khí từ đó mà tiêu tan. Liễu Như Yên vội vàng đỡ Lý Lâm tới sát bên cạnh “bạch ngọc hàn băng”. Thiên địa tinh khí ngưng tan biến liền bao phủ lấy ông ta. Lúc này khối băng lớn bỗng nhiên vỡ tan thành từng mảnh. Liễu Như Yên càng thêm kinh hãi khi nhìn thấy bên trong đó bỗng nhiên có người. Chỉ thấy người này râu ria đầy mặt, độ khoảng ba mươi lăm , ba mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn. Dưới tình huống như vậy người khác có lẽ kêu lên kinh hãi nhưng Liễu Như Yên phải là nữ nhân tầm thường, nàng hề kêu lên mà chỉ chăm chú quan sát người trước mặt. Đột nhiên nàng thấy người trước mắt cử động rồi sau đó mở mắt ra. Độc Bại Thiên từ từ mở mắt ra. Chỉ thấy quanh người có rất nhiều phiến băng, hơn nữa hơi nước còn bao phủ xung quanh. Xuyên qua lớp sương đó là khuôn mặt nhìn rất quen thuộc, nhất thời làm nhớ là gặp ở đâu. Chỉ thấy sắc mặt nữ tử này tỏ ra rất kinh hãi, quay người như muốn bỏ chạy. Độc Bại Thiên vội đưa tay kéo nàng ta lại rồi dùng tay bịt lấy miệng nàng ta. “Nàng là ai? Đây là nơi nào?” Mỹ nữ chỉ kêu lên tiếng “ưm ưm” Độc Bại Thiên tự trách mình hồ đồ. Mình bịt miệng nàng ta sao có thể trả lời chứ. Tức liền nở nụ cười ra vẻ hết sức “thân thiện” “ nương, cần phải sợ. at có làm hại đâu” Nhưng mỹ nữ hề tỏ ra vẻ gì là sợ hãi. Độc Bại Thiên tay gỡ diện cụ xuống cưới “ Thế nào, còn sợ nữa ? Như vậy chắc đẹp trai hơn chứ?” Liễu Như Yên mặt tràn đầy nét kinh dị, trong tâm tự nghĩ : trời ạ, thế này là thế nào, trong bạch ngọc hàn băng sao lại có người chứ? Hơn nữa lại còn là người rất kì quái. Sau khi qua cơn chấn động, nàng dần bình tĩnh trở lại. Độc Bại Thiên thấy nàng ta thần sắc dần hào hoãn liền “ nương, ta có ác ý. Ta thả ra nhưng phải được kêu lên? Nêu như đồng ý hãy gật đầu ” Liễu Như Yên liền gật đầu cái Độc Bại Thiên liền buông tay khỏi miệng nàng ta nhưng tay vẫn giữ chặt tay của Liễu Như Yên vì sợ nàng ta đột nhiên bỏ chạy. “Xin hỏi nương tên gì ?” “Ta tên Liễu Như Yên” “A, ta nhớ ra rồi. Ta từng gặp qua , thảo nào nhìn lại trông quen đến như vậy. Ta từng nghe thấy tiếng hát của nhưng lại chưa được thấy nhảy múa lần nào. Nghe nhảy rất đẹp, Oh, nhìn thân hình của như vậy chắc lời đồn sai rồi” Vừa vừa đưa mắt nhìn khắp người Liễu Như Yên. Liễu Như Yên hai má đỏ ửng. Nàng thể nghĩ Độc Bại Thiên lại ngang nhiên “quan sát” như vậy. Bình thường người khác luôn dùng con mắt tôn kính nhìn nàng dù cho có tâm khác cũng chỉ dám bí mật nhìn lén mà thôi. Nhưng người đứng trước mặt lại nhìn mà hề có chút cố kị gì hết. “Ngươi nhìn đủ chưa?” “, nhìn là hấp dẫn. Mà nhìn như thế nào là đủ thế?” “Ngươi….” Liễu Như Yên tức tối đến nghẹn giọng. Độc Bại Thiên ” Được rồi, ta nhìn nữa, để lát nhìn tiếp. Ta còn có nhiều chuyện muốn hỏi . Nơi này là nhà của à?” xong liền buông tay nắm Liễu Như Yên ra “ Đây là phủ của Lý Lâm lão tướng quân. Căn phòng này là nơi dưỡng bệnh của lão tướng quân, người ở phía sau lưng ngươi chính là lão tướng quân đó.” Vừa nghe thế, Độc bại Thiên liền kêu lên kinh hãi, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy lão nhân tiều tụy nằm bên cạnh giường cách mình xa, nhìn qua giống như ngủ say. Độc Bại Thiên hỏi “ Ông ta làm sao thế? Ta làm sao mà lại tới nơi này chứ?” Liễu Như Yên trả lời “ Ông ấy mang trọng bệnh hôn mê. Còn ngươi vì sao ở đây phải hỏi lại chính ngươi. Ngươi làm sao mà lại ở trong bạch ngọc hàn băng chứ?” “Bạch ngọc hàn băng là cái gì? Ta nghe hiểu. cho ta nghe” Sau đó, Liễu Như Yên kể lại Lý Phóng tình cờ bắt gặp “bạch ngọc hàn băng” như thế nào, rồi ba vị vương cấp cao thủ lợi dụng khối hàn băng để trị thương cho Lý Lâm nhất nhất kể hết ra. Độc Bại Thiên nghe xong mắt trợn tròn, ngờ người mình lại phát sinh ra chuyện li kì như vậy. tự nhiên trở thành bạch ngọc hàn băng chí bảo trong võ lâm. Dưới mặt đất trong phòng vẫn còn những mảnh băng vỡ, hiển nhiên trước mắt. Phải hồi lâu sau mới tỉnh lại lớn “ Ta hiểu rồi. Nhất định là do cái phi hoa phi diệp cẩu thí công của lão mũi trâu, lão tạp mao thối tha, lão đạo sĩ đáng chết phát tác người ta, khiến ta bị đóng băng. Cũng may ta thần công vô địch đem toàn bộ hàn khí chó chết toàn bộ hóa giải. Nhưng còn vì sao mà trở thành “bạch ngọc hàn băng” ta biết” Liễu Như Yên nhìn thanh niên trước mắt, trong tâm cảm thấy hết sức tò mò. Bình thường người tiếp xúc nàng trước mặt lúc nào cũng giữ lễ nhưng còn câu nào câu đó cũng đều văng tục. “ Nè, ngươi chuyện đàng hoàng được ” “ cảm thấy như vậy rất thoải mái sao? tin cứ thử lần xem. TRước mỗi câu chỉ cần thêm vào chữ “con mẹ nó” là được” xong Độc Bại Thiên kìm được cười lớn. Chỉ cần nghĩ tới trước mặt là mỹ nữ tuyệt sắc mà vẫn có thể văng tục đúng là chuyện thú vị. “………..” Liễu Như Yên chỉ còn biết im lặng gì Độc Bại Thiên đột nhiên hỏi “ Nè, mỹ nữ, ta có tuấn tú ? Đứng có đứng ngây ngốc ra đó, còn mau lại đây hấp thu lấy “tiên khí” . chẳng phải những cái này là thiên địa tiên khí gì đó sao” xong liền há miệng ra hớp sâu vào Liễu Như Yên giận dữ quay mặt chỗ khác. Độc Bại Thiên “ Các người phải muốn cứu lão đầu đó sao? Còn mau lấy miếng băng cho ông ấy ăn ” xong liền đẩy Liễu Như Yên tới cạnh Lý Lâm Liễu Như Yên nghị cũng có lý. Nhân lúc thiên địa tiên khí vẫn chưa tan liền mau chóng lấy miếng băng cho Lý Lâm ăn. Thời tiết lúc này mùa hạ, ngoài trời nóng cách dị thường. Những miếng băng ngừng chảy ra, màu sắc cũng dần bạc . Độc Bại Thiên “ phải chỉ cho ông ta ăn mà cũng phải ăn nữa” Liễu Như Yên “ Sao phải thế chứ. Ta hề co bệnh tật gì cả còn lão tướng quân mang trọng bệnh trong người, sao lại giống nhau được chứ?” Độc Bại Thiên cười “ cho ông ta ăn nhiều như vậy dù bệnh cũng phải chết nữa là” Sắc mặt của Liễu Như Yên lại ửng hồng “Sao lại còn chưa ăn ?” Hai má của Liễu Như Yên đỏ lên “ khối băng này vốn dĩ bao quanh người của ngươi,nghĩ tới là ghê muốn chết. Ngươi kêu ta làm sao mà ăn đây?” Độc Bại Thiên “ Cái gì, ghê à? Chỉ sợ mất mặt thôi chứ gì. Ngay cả người mà kính nhất lão tướng quân còn cho ông ta ăn còn sợ cái gì chứ?” xong liền đưa tay cầm lấy miếng băng cuối cùng đưa cho nàng ta. Liễu Như Yên liền né qua bên Thấy nàng ta nhất định ăn, Độc Bại Thiên cũng miễn cưỡng. Miếng băng cuối cùng cũng chảy ra, thiên địa tiên khí hoàn toàn tiêu tán. Kỳ Liễu Như Yên cùng Lý Lâm hấp thụ ít thiên địa tinh khí. Lý Lâm bởi vì bị bệnh lâu ngày nên tinh khí thể tăng cường thể chất ông ta mà chỉ tiêu trừ hết bệnh tật mà trước giờ ông ta bị. Nhưng Liễu Như Yên khác. Mặc dù nàng ta có võ công nhưng thiên địa tinh khí làm thể chất nàng ta biến đổi rất nhiều. Sau này sợ rằng muốn bệnh cũng còn khó. Nhìn thấy miếng băng tan chảy thành nước mặt đất, Độc Bại Thiên “ Liễu nương, ta hy vọng đem dung mạo của ta cho người khác biết. Bởi vì tại ta phải trốn tránh kẻ thù rất lợi hại” Liễu Như Yên suy nghĩ hồi rồi “ Được rồi nhưng ngươi phải cho ta biết ngươi là ai? Tại sao người ngươi lại phát sinh chuyện như vậy?” Độc Bại Thiên trả lời “ Ta tên là Độc Bại Thiên. Vừa mới bước chân ra giang hồ lâu gặp phải lão già chết tiệt biết đạo lý muốn lấy tính mạng của ta. Cũng may ta nhìn được bộ mặt giả dối của . Việc ta thụ thương cũng là do ban cho….” Tiếp đó Độc Bại Thiên đem việc xảy ra sông kể lại hết. Liễu Như Yên “ Ngươi yên tâm . Ta đem chuyện của ngươi kể ra ngoài đâu” Độc Bại Thiên “ kì ta có thể tùy tiện bịa ra chuyện nào đó lừa . Nhưng hiểu sao ta lại có cảm giác là rất đáng tin. Vì vậy mới đem hết mọi chuyện kể cho nghe.” xong liền cười cách tà dị “ Có lẽ chúng ta có duyên” Liễu Như Yên tức đỏ mặt giận dữ “ Ngươi cái gì thế” Độc Bại Thiên chỉnh trang lại y phục cười “ Nè, mỹ nữ, ta phải đây. Đừng nhớ tới ta, chúng ta còn gặp lại” xong liền mở cửa sổ nhảy ra ngoài.