Chương 30: Li Khai Thông Châu Độc Bại Thiên : “Coi như chưa gì vậy. cho ta biết, vương cấp cao thủ của đại lục có phải quá hai mươi người ?” Huyên Huyên mỉm cười:“Ha ha…… mười mấy người đó ai cũng biết cả, còn cao thủ mai danh tính hoặc tiếu ngạo hồng trần nhiều bao nhiêu ta cũng biết. Nhưng có thể khẳng định với ngươi là phải nhiều hơn số người biết. Kì , giang hồ khắp nơi tàng long ngọa hổ, rất phức tạp, để xem ngươi đối diện như thế nào.” Độc Bại Thiên cười :“Ta rồi, giang hồ là nơi rất thú vị để ta vui chơi. , ta , ai mà biết được?” Huyên Huyên mỉm cười: “Tiểu tử ngốc, ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.” Độc Bại Thiên : “Huyên Huyên, hãy cho ta biết danh tự của cao thủ trong võ lâm hoặc là số môn phái đặc trưng, để tránh lúc đó ta lại thành trò cười nữa.” Huyên Huyên : “ đại lục có nhiều môn phái, ta làm sao có thể hết lần cho ngươi được. Bất quá có số môn phái ngươi phải biết, như Vụ Phong của Hán Đường đế quốc. Môn nhân của môn phái này võ công đều rất cao cường, luôn lấy an nguy của võ lâm làm trọng trách, đó chính là chính phái. Mỗi thế hệ trong môn phái đều có xuất vài cao thủ xuất quần bạt tụy, trải qua ngàn năm mà vẫn suy yếu, rất có danh tiếng tại đại lục.” Độc Bại Thiên hơi động lòng, đó chẳng phải là sư môn của Lí Thi sao? thầm ghi nhớ trong lòng. “Bái Nguyệt Giáo tại đại lục ngươi cũng phải đặc biệt chú ý……” “Còn có vài đại gia tộc……” “Ngoài ra……” Huyên Huyên đem hình thế giang hồ ra giải thích tường tận. Độc Bại Thiên liền ghi nhớ kỹ vào lòng. Đây đều là kinh nghiệm từng trải, đối với chú chim non vừa mới xuất đạo như mà vô cùng quý giá. “Được rồi Huyên Huyên , ta còn có vài câu muốn hỏi .” Huyên Huyên :“Tên tiểu tử nhà ngươi nãy giờ hỏi nhiều như vậy rồi, phục ngươi đó, vẫn còn muốn hỏi gì nữa?” “ phải thề trước , được nổi giận, được đánh ta.” Huyên Huyên rất hiếu kỳ, rốt cuộc là vấn đề gì mà lại phải như thế, liền vội vã đồng ý ngay:“Được mà, ta thề giận, đánh ngươi đâu.” “Huyên Huyên, có phải là quái vậy?” “Cái gì? Tên hỗn đản nhà ngươi, dám chọc ta như vậy, xem ta ……” “Khoan , phát thệ rồi mà. Bằng ta hỏi vậy.” Tiểu nha đầu giận dữ trừng mắt nhìn Độc Bại Thiên, cánh tay giơ lên định phát quyền hạ xuống. Độc Bại Thiên lờ như thấy gì, tiếp tục : “Huyên Huyên, ngờ bộ dạng của lúc giận lại rất khả ái. Kì ta muốn chính là, cũng chỉ mới là đứa còn buộc tóc đỉnh đầu, làm sao có thể luyện võ công cao thâm như vậy? khó tin được. phải là quái vậy là gì chứ? Còn nữa, phải là từng gọi là‘ Ngộ Lạc Phàm Trần’ sao, nghe qua cứ giống như là quái.” Huyên Huyên tức giận hậm hực : “Độc Bại Thiên, ngươi đủ chưa? Ngươi đích làm ta nổi giận rồi đó. Thứ nhất, dám ta là quái, ta phải đánh ngươi mười chưởng; thứ hai, ngờ ngươi dám bộ dạng ta khi giận rất khả ái, đánh thêm mười chưởng nữa; thứ ba, ngươi lại còn hình dung bộ dạng của ta thành ’ đứa còn buộc tóc đỉnh đầu’, mười chưởng nữa; thứ tư, ngươi đúng là óc heo, Ngộ Lạc Phàm Trần phải là tiên nữ là gì? Mười chưởng nữa cho nhớ.” Độc Bại Thiên : “Uy, Huyên Huyên, thề rồi mà lại giữ lời. Lại , ta cũng chỉ là hiếu kì, tuổi của còn hơn ta, thân công phu này của làm sao luyện thành vậy? sao cũng khó tránh khỏi có chút kích động, sở dĩ……” Huyên Huyên : “Đủ rồi, xú tiểu tử, ngươi tự cho mình là thông minh, vọng tưởng dùng mấy câu sáo ngữ đó mà làm ngăn được ta, mới ra mấy câu tiêu khiển đó. Bổn nương dễ gì bị lừa đâu. Ngươi tự cho mình là thông minh, ta tặng ngươi thêm mười chưởng nữa.” “ được, được qua. mà giữ lời à.” Huyên Huyên đột nhiên giận nữa, cười hi hi : “Xú tiểu tử, chỉ trách là ngươi quá ngu ngốc. Muốn chọc giận bổn tiểu tỷ? ngờ lại dùng cách thô thiển này .” Độc Bại Thiên hỏi: “ rốt cuộc là tuân theo lời thề sao?” Huyên Huyên làm ra vẻ rất đáng thương :“Tiểu Bạch——— nhân gia rất giận, ngươi để nhân gia trút bớt giận dữ được ?” “ được.” “Nhân gia là nữ hài tử mà, nể nhân gia chút .” “ đứng đó chửi ta , nhưng đừng đánh ta.” “Ngươi chịu để cho ta trút giận sao? chứ? Ta bực mình rồi đó.” Bên ngoài thành Thông Châu, từ trong rừng vang lên những tiếng “binh binh bàng bàng……” “ai u…… được rồi, ta chịu nổi nữa rồi……” …… lâu sau, từ trong rừng bước ra thiếu nữ mảnh mai duyên dáng, bộ dạng của thiểu nữ trông có vẻ rất cao hứng “Hôm nay rất cao hứng, là vui vẻ.” Tiếp theo trong rừng bước ra thêm người, chỉ thấy người này mặt mày thâm tím, y phục nhăn nheo, “Hôm nay là may mà, Huyên Huyên, mà giữ lời.” “Đồ ngu, ngươi chưa nghe qua nữ hài tử rất thích ngược à? Họ có là , tức là có.” Độc Bại Thiên ngẩn ngơ :“Ồ, ta cuối cùng minh bạch rồi”. hỏi tiếp: “Huyên Huyên, có ta ?” “Ngươi……” Huyên Huyên tức giận nên lời. Độc Bại Thiên : “Ta biết là đế cấp cao thủ xinh đẹp như thiên tiên làm sao có thể gã xú tiểu tử như ta được, khẳng định là ta. Bất quá theo cách của nữ hài tử các là ta, ta sai chứ? Huyên Huyên, ta. Ha ha……Huyên Huyên ta.” “Độc Bại Thiên, ta…… ngươi…… ngươi lại muốn ăn đòn à?” “Cái gì? Muốn đánh đòn ta nữa? Đến đây, trước sau gì cũng bị đánh nhiều rồi, có thêm nữa cũng chẳng sao.” Lần này Huyên Huyên hết ý kiến với . Mới nãy biết chọc mình, định “ nhàng” giáo huấn phen. Kết quả xuất thủ có hơi quá tay, nên cũng hơi hối hận. Mặc dù tại mấy lời làm nàng tức giận nghiến răng ken két, nhưng cũng nỡ xuất thủ lần nữa. Độc Bại Thiên khóe miệng lộ xuất tiếu ý, trong lòng nghĩ: “Cuối cùng cũng chọc cho giận đến được, ai u, đau quá, cái giá phải trả quá đắt mà, đợi lão tử võ công đại thành ,##¥…… nhất định phải ¥#•%•#¥……” Lúc này là giữa mùa hè, khí trời vô cùng nóng bức. Độc Bại Thiên toàn thân đầy mồ hôi, y phục dính sát vào người rất khó chịu. Huyên Huyên ngược lại chẳng hề có giọt mồ hôi nào. Độc Bại Thiên khỏi lấy làm kỳ lạ, chồm người qua, tức cảm giác được ít khí mát mẻ từ người Huyên Huyên truyền lại. “Uy, Tiểu Bạch chết tiệt, ngươi đứng xa ra chút. Người toàn mùi mồ hôi, hôi chết được.” “Huyên Huyên, làm sao mà lại đổ mồ hôi nhỉ? Ta nóng muốn chết luôn.” “Có vậy mà cũng biết, công lực đạt đến vương cấp cảnh giới có thể nóng lạnh bất xâm.” Độc Bại Thiên ganh tỵ:“ Hay , võ công còn có diệu dụng như thế này nữa. Huyên Huyên chúng ta thương lượng nhé, có thể giống như lúc ở dưới cung điện, truyền nửa công lực cho ta……” “Ý hay , nằm mơ . Phía trước xa có dòng sông, ngươi đến đó mát mẻ liền.” dòng sông uyển chuyển như dải lụa ở phía xa trước mắt. Nước sông trong vắt, có thể thấy ngư nhi tự do tự tại bơi lội trong nước. Đứng bờ sông cũng làm người ta cảm giác mát lạnh cả người. Độc Bại Thiên để cả y phục nhảy ùm xuống sông, toàn thân dưới tức cảm giác mát mẻ sảng khoái dị thường. bơi qua bơi lại trong nước, tung tăng tựa như chú cá. Huyên Huyên tình rất ghen tị, nhưng nàng là nữ hài tử, gì cũng thể xuống sông bơi lội được như thế được. chỉ có thể đứng bờ nhúng ướt khăn tay, rồi quay người lại tháo mặt nạ ra lau mặt. Độc Bại Thiên ở dưới nước vừa té nước lên vừa gọi: “Huyên Huyện, làm chi mà khổ sở vậy, xuống bơi .” “Muốn chết hả.” Huyên Huyên quát lên. Độc Bại Thiên cười hắc hắc. Nhìn thấy dòng nước trong veo, Huyên Huyên xác động tâm. Nhưng có Độc Bại Thiên ở chỗ này, nàng ta gì cũng dám xuống. Độc Bại Thiên ngừng té nước lên, tung tăng bơi lội, khi lặn sâu xuống, khi trồi đầu lên. bơi trong nước đích rất cao hứng. Khí trời nóng như vậy mà có thể gặp được con sông như vậy, đơn giản là thứ hạnh phúc quá lớn. tại toàn thân dưới mát lạnh sảng khoái dị thường, hoàn toàn thư thái. Độc Bại Thiên lại lặn xuống, sau lúc trồi lên, trong tay tóm được chú cá dài thước. “ Huyên Huyên, tiếp lấy này.” Ngư nhi bị ném lên bờ giãy lên đành đạch, Huyên Huyên trông thấy bất nhẫn, liền thả ngư nhi xuống nước. Thấy du hí trong nước như vậy, nàng ta ghen tị, thể chịu nổi nữa, mở miệng với Độc Bại Thiên: “Tiểu Bạch, ngươi phải ngoan ngoãn ở yên nơi đây, được bơi lên phía , nghe chưa? Ngươi mà dám bơi lên phía ……” vừa vừa làm động tác giống như chém đầu. Độc Bại Thiên : “Yên tâm , ta đối với thiếu nữ vị thành niên có hứng thú.” “Ngươi……” Thấy Huyên Huyên phát nộ, Độc Bại Thiên cũng hoảng hồn, vội vã :“ Ta là, đối diện với thiếu nữ tiên tử như , phàm phu tục tử như ta dám có ý tiết độc.” “Hừ” Huyên Huyên lý đến , lên phía , lúc sau biến mất trong tầm mắt của Độc Bại Thiên. Thấy Huyên Huyên xa, vội chạy lên bờ, cởi bỏ hết y phục người ra, cả diện cụ cũng tháo xuống, để hết bờ. Quay lại dòng nước, tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, toàn thân dưới đều nhàng thư thái. Đến tận khi mặt trời xuống núi, Độc Bại Thiên mới bò lên bờ, mặc lại y phục. Lại lúc lâu sau Huyên Huyên mới từ phía thong thả lại, mái tóc vẫn còn ướt. “Tiểu Bạch, bọn ta chia tay tại đây . Ngươi bước vào giang hồ của ngươi, ta đến mấy nơi thần bí đó thưởng ngoạn. Diện cụ đấy cho ngươi đó.” Độc Bại Thiên sắc diện đầy vẻ ủy khuất hỏi: “Cái gì chứ?Huyên Huyên, sao lại muốn hắt hủi ta nhanh vậy?” Huyên Huyên cười hi hi :“Đúng vậy, ngươi chịu làm gia nô nên ta phải .” Độc Bại Thiên hỏi: “Huyên Huyên, muốn sao? Bọn ta cùng chung nữa nha.” Độc Bại Thiên muốn Huyên Huyên . Tuy chỉ ở cùng thiếu nữ thần bí này hơn ngày, nhưng phát mình đối với thiếu nữ này sản sinh thứ cảm tình khó ra được. Cảm giác nàng ta là tiểu muội muội tinh quái, vừa giống tiểu ma nữ đáng ghét, nhưng cũng giống như nữ tử khả ái động lòng người, nữ tử mà người khác luôn truy cầu, dạng nữ tử cuốn hút. Huyên Huyên hỏi lại: “Ngươi biết ta muốn đến chỗ nào ? Bọn ta chắc chắn cùng đường.” Độc Bại Thiên đáp: “Nếu là cùng đường, ta cũng muốn theo đoạn, để ta tiễn đoạn đường nhé.” “Xú Tiểu Bạch, vì cớ gì lại đột nhiên tốt với ta vậy?” “Ta lúc nào chả đối tốt với , đừng có quên, những lần khi phụ ta. Đợi đến ngày võ công của ta đại thành, hắc hắc……” “Sau khi võ công đại thành của ngươi đại thành sao nào, lẽ ta lại sợ ngươi bất thành?” “ như vậy là đáp để ta tiễn đoạn?” Huyên Huyên cười hi hi :“Được thôi, bất quá ngươi phải cho ta lí do.” Độc Bại Thiên :“Bởi vì là bằng hữu đầu tiên sau khi ta bước vào giang hồ. Hơn nữa cũng trộm hết tiền của ta, đánh vào mặt ta, mắng chửi làm ta rất thương tâm……” “Khoan , lí do đầu nghe còn được, mấy cái sau chẳng ra gì cả. Ngươi mà ta cũng quên mất, à, đây là tiền của ngươi, để tránh ngươi lúc đói khát lại chửi bới sau lưng ta.” Độc Bại Thiên : “Huyên Huyên, kì còn có lí do quan trọng, bởi vì ta rất bội phục .” Huyên Huyên cười hi hi : “Kì cũng có gì, bản nhân ngoại trừ thiên tư hơn người, còn gặp được danh sư, luyện thành võ công như vậy chỉ là chuyện tự nhiên thôi .” Độc Bại Thiên : “Ta bội phục chính là—————— da mặt ngờ lại còn dày hơn cả ta nữa.” “A…… Độc Bại Thiên, ta phải giết chết ngươi” Độc Bại Thiên quay người bỏ chạy, vừa chạy, vừa : “Ta mà. Trước đây gia gia của ta thường da mặt của ta dày nhất thiên hạ, ai địch nổi. Lúc đó ta cũng tự tin đôi chút, bởi vì da mặt ta đích thị là thiên hạ vô song. Ai ngờ gặp , ta hoàn toàn mất niềm tin vào bản thân. Đành phải thở dài cảm khái: ‘ sinh Thiên, sao còn sinh Huyên’. ai u…… tay thôi……” Bằng vào khinh công của Độc Bại Thiên làm sao có thể chạy thoát khỏi tay Huyên Huyên. mới chạy chưa xa, bị Huyên Huyên nắm tai kéo lại. “Tiểu Bạch đáng chết, ta biết ngươi thành tâm chọc giận ta, hừ, ngươi cứ nguyện ý làm kẻ da mặt dày nhất thiên hạ , ai tranh của ngươi đâu.” “Được rồi, được rồi, mau thả tay ra.” Huyên Huyên thả tai ra. “Huyên Huyên, định đâu?” “Ta chuẩn bị đến Bái Nguyệt quốc.” Độc Bại Thiên : “Ra là vậy a, ta muốn đến Khai Nguyên thành. Chúng ta đúng là chung với nhau đoạn đường rồi.” Huyên Huyên hỏi: “ sao? Ngươi đến Khai Nguyên làm gì?” Độc Bại Thiên đem tình gặp Liễu Như Yên qua lượt, sau đó :“ Từ lúc Lí Lâm lão tướng quân bệnh nguy, nhưng lão vẫn còn danh khí. Ta nghĩ nhất định có rất nhiều giang hồ hào kiệt cản đến đó, ta muốn đến mở mang kiến thức phen.” “Xú tiểu tử, ngươi đúng túy ông say cần rượu, cẩn thận về Liễu Như Yên đó.” “Huyên Huyên, biết ta, ta giống loại người đó sao?” Huyên Huyên đáp gọn lỏn: “giống.” “ai, sao tự tin gì hết vậy? Có đại mĩ nhân như bên cạnh, ta sao lại phải chạy đến nơi Khai Nguyên thành tìm Liễu Như Yên chứ?” “Bớt ba hoa .” Độc Bại Thiên đạo: “Huyên Huyên xem mặt trời xuống núi rồi, bọn ta nên đến vùng phụ cận tìm nhà nào đó xin tá túc qua đêm thôi.” “ cần phải như vậy. Bọn ta có thể tìm ngư dân gần đây, bỏ ra ít tiền mua lấy tiểu thuyền của ta. Sau đó bọn ta xuôi dòng xuống, như vậy có thể vừa vừa nghỉ ngơi.” “Ý kiến hay đó.” Hai người quả nhiên tìm được hộ ngư gia, Độc Bại Thiên trả cho họ mười kim tệ, gấp đôi giá của tiểu thuyền, làm phu phụ hai người rất cao hứng. lại đưa cho bọn họ ít tiền, nhờ bọn họ đến tửu điến gần đó mua rượu và thức ăn. Hai người đẩy tiểu thuyền xuống nước, sao đó nhảy lên thuyền, xuôi theo dòng xuống. Lúc này trời gần tối, ráng chiều nhuộm đỏ cả chân trời. Mặt trời lúc chiều tà đỏ thắm, tựa như đôi má hây hây hồng khả ái của những em bé. Ánh sáng phát ra nhu hoà, làm cho những đám mây xung quanh đó cũng trở nên đỏ rực, những đường viên mây lấp lánh tựa như kim tuyến. Độc Bại Thiên và Huyên Huyên thư thái nằm trêm sàn tiểu thuyền, ngắm nhìn ánh tà dương còn sót lại, trong lòng vô cùng thoả mãn. Tiểu thuyền chầm chậm trôi xuôi theo dòng nước. Bên bờ sông những loài hoa dại tên nở đầy, những làn hương hoa truyền lại, làm người ta cảm thấy tâm thần khoáng đạt rộng mở. Đôi lúc có vài chú cá nhảy vọt lên khỏi mặt nước, tạo thành những đóa hoa sóng, hợp cùng với ráng chiều còn rơi rớt lại tạo nên cảnh tượng hài hòa.
Chương 31 : Ly Biệt Tác giả : Thần Đông Dịch : bachthao82 “Tiểu Bạch, cảm giác thế nào hả?” “Cảnh sắc nơi đây tuyệt đẹp, yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy rất sảng khoái” Huyên Huyên “ sai, cuộc sống bình đạm ở đâu cũng rất đẹp. Xem ra ngươi cũng biết thưởng thức đó” Độc Bại Thiên “ Nhìn khung cảnh hài hào điềm đạm thế này khiến cho người ta thấy thư giãn, bên trong đó như có cảm giác xuất thế. Tuy nhiên đẹp có đẹp nhưng về lâu dài lại làm cho ngườ ta mất ý chí hung. Những cảnh đẹp như thế này là khó gặp.” Huyên Huyên “ Nguơi sai rồi.. Cảnh đẹp như thế này nơi đâu cũng thấy chỉ là ngươi chú ý đến thôi.Ngươi nghĩ cảnh đẹp vậy làm giảm ý hung sao? Ta khogn6 tin như vậy. Cảnh đẹp ở đây có thể giao hòa với tinh thần con người, khiến cho tinh thần cảnh giới của ngươi được đề thăng, làm cho người có thể cảm ứng mọi vật. Nếu như vận dụng vào võ học thành tựu nhất định ít” Độc Bại Thiên nghe xong chợt động dung, lúc này mới minh bạch là tại sao Huyên Huyên tuổi còn mà lại có lấy thân võ công kinh thế hãi tục đến như vậy. Có thành tựu như vậy phải ngẫu nhiên mà do nàng ta có trí tuệ rất cao, tình cảm thoáng đạt, nhìn vấn đề sâu xa hơn người khác rất nhiều, lúc luyện võ đương nhiên chỉ tốn nửa công sức. đúng là tiểu nha đầu thiên tư cao tuyệt. “Nàng sai. Có thể nhìn ra đạo lý trong cuộc sống bình đạm hay phải xem mình có ngô được hay thôi” Lần này tới phiên Huyên Huyên động dung”Cái tên Tiểu Bạch thối tha này. ngờ lại có thể kiến giải như vậy. Ta vẫn nghĩ rằng ngươi vào giang hồ để tranh giành danh lợi. Nhưng từ lúc ngươi có ý nghĩ như vậy lúc trước ta nghĩ sai về ngươi…………………………… Độc Bại Thiên “ sai. Cuộc sống vốn là trải nghiệm. Ta bây giờ hiểu vì sao võ công nàng lại cao cường như vậy. Nàng trong cuộc sống hàng ngày để có thể thử nghiệm võ công của nàng” Huyên Huyên “ Ngươi sai. Võ công của ta đa phần đến từ sinh hoạt hàng ngày. Trong bình phàm chưa cái bất phàm, đặc biệt là đối tinh thần tu vi lại càng có ích.” Độc Bại Thiên “ Lần chuyện này ta thu được rất nhiều lợi ích” Huyên Huyên “ Kỳ võ c ông của ta khó mà thăng tiến được nữa. Nhưng lần chuyện này ucng4 làm ta hiểu ra rất nhiều. phải đa tạ ngươi” Độc Bại Thiên “ Muốn cảm ơn ta, lại đây, cúi người gọi ta tiếng huynh ” Cái bổn tính vô lại ràng là hề mất Huyên Huyên thở dài “ Lần này giang hồ là bất hạnh. Trong giang hồ có ít tên vô sỉ rồi. Nếu như quả ngươi vào giang hồ, ngày nào đó ngươi trở thành “ tiểu nhân đắc chí”, đột nhiên trở nên lợi hại biết giang hồ khi đó trở thành như thế nào. Hãy nhớ kỹ là trong trường hợp đó ông trời kêu tat hay trời hành đạo đó.” Độc Bại Thiên “ Uy, cái gì mà thế thiên hành đạo. Huyên Huyên, nàng chơi chứ. Ta là ông trời, , tiểu thiên thiên là em tốt của ta. Chuyện hai em ta cần nàng phải quan tâm” “Ha, ha…..”Huyên Huyên cười ầm lên “ Độc Bại Thiên, ta khâm phục ngươi. Lời vô sỉ vậy mà ngươi cũng ra được” “Vô sỉ cái gì? tên tiểu thiên thiên. Ta tên Bại Thiên. Ngươi xem xem lẽ bọn ta có quan hệ gì sao” “Lắm mồm” Hai người vừa vừa cười “Huyên Huyên, ta có chuyện muốn hỏi nàng. Những diện cụ này là do ai làm ra vậy, sao lại có thể tinh xảo như thế? Nếu như rơi vào tay kẻ xấu chẳng phải là rất nguy hại sao?” Huyên Huyên “ Ngươi an tâm. Vị tiền bối chế tạo ra diện cụ này còn ở nhân thế nữa. Diện cụ này ông ta chỉ làm có bảy cái, tất cả đều nằm trong tay ta tuyệt thể gây nguy hại cho giang hồ được. Chỉ sợ rằng tên xú tiểu tử nhà ngươi lợi dụng diện cụ trong tay để gậy tai họa thôi” “Ta Độc Bại Thiên xin thề tuyệt đối lợi dụng diện cụ gây hại cho giang hồ” Huyên Huyên “ Kỳ diện cụ này thể gây uy hiếp nào cho cao thủ chân chánh được. Mỗi người đều có khí tức đặc biệt. Chỉ cần công lực đạt cảnh giới vương cấp chỉ với diện cụ nho này làm sao có thể qua mắt bọn họ chứ” “Oh, cao thủ vương cấp lợi hại vậy sao. khiến cho người ta thấy ngưỡng mộ.” Hai người chuyện rất cao hứng, bất tri bất giác đến tận khi trăng lên cao. Lúc này cả hai mới cảm thấy đói bụng. Từ trưa đến giờ cả hai vẫn chưa ăn cái gì. Độc Bại Thiên lấy rượu thị từ trong thuyền ra, để lên tấm phản. Hai người vừa ăn uống, vừa ngắm trăng trò chuyện rất thoải mái. Sáng sớm hôm sau, Độc Bại Thiên tỉnh lại cảm thấy ngực mình có mùi thơm. Hé mắt ra nhìn thấy Huyên Huyên ôm lấy mình. thể nào, lẽ suốt đêm ngủ như vậy. tức cảm thấy máu huyết trong người chảy mạnh. Ai ngờ vừa mới mở mắt ra thấy tình cảnh lãng mạn thế này. Bất quá hề dám hành động gì. Tiểu ma nữ này đáng sợ như thế nào ai cũng biết rồi. Mới nghĩ tới đó thấy kinh hãi. Ai mà biết khi tiểu ma nữ tỉnh lại phát cuồng thế nào chứ. Nhưng có điểm sợ đó là vẫn nằm tại chỗ mà ngồi hôm qua. Nhất định là do tiểu ma nữ chạy tới bên cạnh , nhất định là khi tiểu ma nữ lúc ngủ nằm yên quay tới quay lui . dám loạn động sợ làm tiểu ma nữ tỉnh giấc còn hiểu lầm sâu hơn, đành phải nhắm mắt giả bộ ngủ. Mãi lúc sau, Huyên Huyên tỉnh dậy, “A……” tức kêu lên thất thanh Tai của Độc Bại Thiên như muốn on gong nhưng vẫn phải gải bộ ngủ. Huyên Huyên từ ngực của Độc Bại Thiên thoát ra, trước tiên kiểm tra lại y phục của mình thấy cả người có gì khác lạ liền thở nẹh hơi. Sau đó nộ khí trùng trùng rút bảo kiếm ra muốn chém Độc Bại Thiên. . Nhưng khi thấy vẫn còn ngủ say chưa tỉnh lại, trong lòng cảm thấy giận dữ cho rằng nếu chém lúc ngủ như vậy quá tiện nghi cho Nghĩ vậy liền giơ chân đá cho cái. Độc Bại Thiên kêu” aid a” tiếng rồi “tỉnh” lại. “Huyên Huyên nàng làm sao thế. Nàng bị mộng du đó chứ. Tối qua nàng ngủ yên chút nào, chút đám ta quyền, lát lại đá ta cước thậm chí chút nữa còn ngã cả xuống sông. May mắn là nhờ ta giữ nàng lại rồi chăm sóc nàng tới hơn nửa đêm mới ngủ được. Nàng sao thế? Nàng bị mộng du à?” Huyên Huyên bán tín bán nghi. Hồi nãy hai người ôm nhau nhưng lại ở bên chỗ của Độc Bại Thiên. Huyên Huyên tự nhủ “ lẽ chính bản thân mình lăn qua bên đó. Xem ra tên tiểu tử này hề hay biết chuyện hồi nãy, tốt nhất nên đề cập tới còn hơn. “Độc Bại Thiên, hồi nãy ta đá ngươi chẳng có nguyên do gì hết. Chỉ là nhìn thấy ngươi thuận mắt nên muốn đánh ngươi thôi” Độc Bại Thiên ra vẻ oan uổng” Cái gì? Huyên Huyên, sao nàng có thể chút đạo lý vậy được. Ta với nàng dù gì cũng là hảo bằng hữu, nàng sao có thể đối xử với ta như vậy chứ” Huyên Huyên “ Hảo bằng hữu chính là chia xẻ vui buồn cùng đối phương. Ta tại vui. Vì vậy ngươi phải để cho ta đánh ngươi” “Được, được, nàng nàng vui nàng cứ đánh ta . Ai bảo ta là bằng hữu tốt của àng cơ chứ. Ai “ Gặp người quen” mà” Huyên Huyên “ Tốt” “Binh Binh Bốp Bốp” liền đánh Độc Bại Thiên trận Độc Bại Thiên mặc dù kêu đau nhưng trong tâm cảm thấy rất may mắn. Nếu phải nhanh trí khẳng định bây giờ phải là nắm đám mà là bảo kiếm rồi. Huyên Huyên đánh xong liền đứng dậy “ Đánh cho ngươi biết, ao kêu dám bảo ta bị mộng du. Ta hề mắc chứng bệnh đó. Chỉ là lúc ngủ có vài cử động thôi” Vừa vừa có chút lúng túng Độc Bại Thiên thầm “ Nàng cũng biết mình ngủ hay cựa quậy ư? Nàng mà cũng biết lúng túng xấu hổ ư? Kể cũng hay , nữ nhân ai khi ngủ cũng đều rất dễ thương. Mà cũng lại, nàng có cựa quậy gì nữa cũng thể so được với ta. Nghĩ tới đây Độc Bại Thiên chợt giật mình. lẽ khi ta ngủ cựa quậy lung tung, lăn qua bên đó ôm lấy ta rồi lại lăn trở về. Căn cứ theo những “kinh nghiệm” hồi xưa tình huống đó dám có khả năng lắm. Xem ra trận đòn hồi nãy bị đánh cũng hề oan chút nào. Miệng của “ Đúng rồi, nàng hề bị mông du,chỉ là lúc ngủ hơi có ít “động tác” thôi” “Ngươi còn ?” “Được rồi, ta nữa” Mặt trời bắt đầu ló dạng ở hướng đông phát ra ngàn tia nắng rực rỡ , rạng rỡ như đứa bé mỉm cười. Những con cá trong dòng sông như cảm nhận được ngày mới đến bơi lượn tung tăng dưới nước. Thỉnh thoảng lại có con cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước mang theo vệt nước dài càng làm tăng thêm sức sống cho buổi binh minh. Hai bên bờ hoa lá cỏ cây tỏa hương cùng với mùi đất khiến cho lòng người chợt cảm thấy thanh thản, nhỏm. Độc Bại Thiên hít sâu lấy hơi khí trong lành “ Huyên Huyên, nàng phải sao?” “ sai. Ta phải đến Bái Nguyệt đế quốc. tại ở đây xuống thuyền là được rồi” Độc Bại Thiên ” Chúng ta khi nào có thể gặp lại chứ?” Huyên Huyên “ Có duyên gặp thôi” Độc Bại Thiên kích động” Ta tin vào cái duyên phận gì đó. Nếu như nàng tới tìm ta ta biết nàng ở nơi nào chứ. Chúng ta sao có thể gặp được? Hay là nàng nhà của nàng ở đâu ? Ta sau này nhất định tới tìm nàng” Huyên Huyên cười tươi , rạng rỡ như ánh sáng hướng đông đẹp đến mê người “ Tiểu tử ngốc, như vậy tốt sao? Yên tâm , chúng ta nhất định gặp lại mà” “ ? Nàng đùa đấy chứ?” Huyên Huyên cười “ Lần này ta gạt ngươi đâu. Ngươi rất ngoan. Ta nhất định còn phải tim đến ngươi để đùa giỡn lần nữa” Độc Bại Thiên trợn mắt “ Ta ngoan? Lần ly biệt này nàng hề có chút cảm giác thất lạc, mất mát mà chỉ có cảm giác muốn chơi đùa thôi sao? Trời ạ! Uổng cho ta coi nàng như hảo bằng hữu vậy mà nàng lại đối xử với ta như vậy. Ôi trời….” “Được rồi, đùa nữa. Còn có nơi rất đặc biệt so với cung điện ở dưới đất khác bao nhiêu. Lần tới ta dẫn ngươi cùng. Bất quá ngươi phải luyện võ công cho tốt, đừng làm ta thất vọng đó” Độc Bại Thiên “ Nhất ngôn vi định. Nàng nhất định phải tới tìm ta đó” “nhất ngôn vi định.” Độc Bại Thiên “ Chúng ta trở thành hảo bằng hữu nhưng nàng vẫn chưa cho ta thấy dung mạo của nàng, lẽ nàng…..” Huyên Huyên cười khúc khích “ Ta rất xấu. Vì vậy phải dùng mặt nạ để gặp người khác” “Ta tin?” Huyên Huyên cười “ Ngươi tin hay cũng được” Độc Bại Thiên “ Bất luận nàng xấu thế nào, thân làm bằng hữu như ta hề tị hiềm chuyện đó. Nàng có thể cho ta nhìn qua được ” Huyên Huyên cười “ Đáng tiếc là ta lại tị hiềm ngươi, hi hi…” “Nàng cho ta nhìn? SĐúng ?” Huyên Huyên cười “ Đừng lời thừa nữa. Mau đưa thuyên vào bờ . Ta phải rồi” Độc Bại Thiên liền đưa thuyền vào bờ, Huyên Huyên tung người nhảy lên ” “Huyên Huyên, nàng phải rồi, chúng ta có nên rời lệ ly biệt ? Hoặc giả hôn tạm biệt cũng được” “Rơi lệ ly biệt ” xong liền vung tay đánh chưởng cách xuống nước khiến cho vùng nước lồ văng lên trùm khắp người Độc Bại Thiên khiến toàn thân như con gà dính mưa Huyên Huyên vừa quay người bay , vừa lớn “ Cám ơn Tiểu Bạch, ta rất cảm động. ngờ người lại rơi lệ như mưa để tiễn ta” Độc Bại Thiên thấy khó chịu Mắt thấy Huyên Huyên gần biến mất đằng xa, Độc Bại Thiên hét lớn “ Huyên Huyên, tối qua than thể của nàng thơm lắm” Huyên Huyên tức bay trở lại như bay. Độc bại Thiên vội đưa thuên ra giữa sông. Cũng may tại đây khúc sông này đủ rộng, lo Huyên Huyên có thê bay tới Lần này tới lượt Độc Bại Thiên cười hi hi nhìn. Huyên Huyên xấu hổ, tay rút bảo kiếm đứng bờ sông đưa mắt giận dữ nhìn . “ Ha ha, Huyên Huyên, nàng nhiệt tình ! Đưa ta ngàn dặm cũng phải từ biệt thôi. Được rồi, nàng quay trở lại ” “Tiểu Bạch đáng chết, ngươi vậy là có ý gì?” Độc Bại Thiên cười lớn “ Ý gì à? Ha ha, nàng muốn ta ra sao?” “Ngươi ” “Nửa đêm hôm qua , biết ai nằm trong lòng ta, ngủ là dễ thương. Để rồi sáng sớm hôm nay ai đó lấy oán giả ân đánh ta trận” “A, Ngươi biết hết sao” Độc Bại Thiên “ Buồn cười. Ta làm sao mà biết chứ” Huyên Huyên xấu hổ cứ liên tục dậm chân xuống đất “ Độc Bại Thiên, ngươi là tên vô lại. Ta phải giết ngươi. Nhất định giữa đêm đó ngươi tâm tà bất chánh, ngươi….” “Độc Bại Thiên “ Tiểu nha đầu, nàng đừng có đổ oan người tốt. Nàng giống hệt như tiểu ma nữ, ai mà dám chọc nàng chứ? Đương nhiên là có là hai chúng ta khi ngủ đều lăn qua lăn lại, ai đúng ai sai thực ế thể phân biệt được, đúng ?” Huyên Huyên đứng bờ sông có cách gì. Con thuyền bây giờ cách nàng tới tám trượng. Với tuyệt thế khinh công của nàng cũng chỉ tối đa bay được bảy trượng, căn bản thể nhảy lên thuyền. Nhìn thấy thuyền càng ngày càng rời xa, Huyên Huyên “ Độc Bại Thiên, ngươi nghe cho đây. Lần sau mà để ta gặp được ngươi, ta nhất định đánh ngươi gãy hết răng thôi” Độc Bại Thiên cười lớn “ Huyên Huyên, ta đợi nàng. Nàng muốn gả cho ai thể là người khác mà nhât21 định phải gả cho ta” “Độc Bại Thiên, ta tha cho ngươi….” Độc Bại Thiên chỉ cười lớn Độc Bại Thiên cuối cùng cũng chia tay Huyên Huyên nhưng trong nội tâm cảm thấy mất mát rất lớn. Lúc này mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng trong lòng tràn đầy nỗi thương cảm. Thời tiết mặc dù giữa mùa hạ nhưng nội tâm như là mùa thu vậy. Thu phong thanh thu nguyệt minh Lạc diệp tụ hoàn tán Hàn nha tê phục kinh Tương kiến tương thức tri hà nhật Thử tình thử cảnh nan vi tình tại đột nhiên phát ra mình còn trách Tư Đồ Minh Nguyệt nữa. Tình cảm đúng là thể khống chế, như tại cũng trải qua. Độc Bại Thiên ngớ người ra lúc rồi bật cười, tự nghĩ bản than mình sao lại như vậy, bỗng nhiên lại đa sầu đa cảm. Đây chẳng phải là tạm thời chia tay thôi sao. Nam nhi chí tại bốn phương, sao có thể ưu sầu đa cảm như nữ nhi được. Nghĩ như vậy, trong tâm dần bình tĩnh trở lại.
Quyển 2 Chương 1 : Hà Trung Kích Đấu Bất Tử Bất Diệt Tác giả : Thần Đông Dịch : bachthao82 Con thuyền theo nước chảy mà nhưng tốc độ tuyệt nhanh. Độc Bại Thiên cũng hề nôn nóng, đường ngủ nhảy xuống sông bơi lội, rất là thoải mái. Trong khoảng thời gian đó nhiều lần ghé vào bờ mua lấy mọi thứ. Cứ như vậy trong suốt hai ngày, từ con sông cuối cùng cũng tiến vào giữa con sông lớn. Mặc dù mặt nước rất lớn nhưng nước lại chảy xiết mà chảy rất êm đềm. mặt sông bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Những con thuyền qua lại ngày càng nhiều. con sông lớn này thò cái thuyền của chỉ là cái thuyền đánh cá nghèo nàn. So với các con thuyền chở khách lớn giống hệt như khúc gỗ trôi dạt sông. Bất quá cũng thèm quan tâm. Giả sử như có bị thuyền lớn **ng phải lúc đó lại có chuyện để chơi thôi. Mặt trời ngày càng lặn dần, cuối cùng biến mất nơi xa xa. Màn đềm dần buông xuống. Ánh trăng chiếu xuống mặt sông thành từng lớp trắng trắng y hệt như làn da của tiểu nha đầu hoạt bát Huyên Huyên. Độc bại Thiên ngồi ở đầu thuyền uống rượu mà có chút cảm giác gì. Thiếu người cãi nhau với ngờ lại khiến cảm thấy đơn đến vậy. Buổi tối những con thuyền lại sông thưa dần, lại càng lo lắng thuyền của mình bị **ng vào. Liền cởi hết y phục. “ùm” nhảy thẳng xuống nước. Dòng nước lạnh tức làm cảm thấy rất thoải mái, những phiền muộn liền bị quét sạch. Độc Bại Thiên bơi lặn rất tốt, bản than khi còn vẫn hay ra con sông ngoài thị trấn để vui đùa. Nghĩ tới đó liền nghĩ tới ba huynh đệ Tư Đồ thế gia cùng đám hỗn hỗn bằng hữu, nghĩ tới người nhà của , biết giờ bọn họ như thế nào. Trong lòng thầm cầu nguyện “ Cầu mong bọn họ sống lâu và mọi chuyện luôn tốt đẹp” Độc Bại Thiên sau khi bơi sông khiến cho tâm hồn thoải mái, nằm thuyền từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Qua nửa đêm bỗng “Bùng” tiếng, con thuyền của bị chấn động khiến giật mình tỉnh giấc. Vội vàng đứng dậy mặc lại y phục còn chưa kịp ra ngoài để nghe thấy thanh từ bên ngoài vọng vào “ biết thuyền của tạp chủng nào lại dám chắn đường của bổn đại gia” Cơn giận dữ trong đầu Độc Bại Thiên bắt đầu nổi lên. rang là thuyền bọn họ đâm vào thuyền vậy lại còn giọng khinh miệt khiến kìm được lửa giận. Mặc lại y phục, đeo diện cụ liền ra ngoài khoang thuyền. Chỉ thấy con thuyền lớn đậu ngang giữa sông, nhìn bên ngoài như có vẻ muốn chặn đường con thuyền của . thuyền có khoảng mười người, đa số là thủy thủ. Trong đó cũng có ít người làm chú ý. tên công tử mặt trắng, tay cầm chiết phiến ve vẩy. Tuy dung mạo tuấn nhưng mục quang lại rất lạnh lùng, môi trắng. Nhìn qua là biết người này trong tâm đầy tâm kế, là loại nhân vật hiểm. Còn có đại hán cao lớn, râu ria đầy mặt nhìn rất là hung hãn. Đặc biệt hai mắt tên này long lanh có thần hiển nhiên nội công rất có căn cơ. Bên cạnh đó là thiếu nữ, bên người đeo thanh đoản kiếm, mặc dù diễm lệ như Liễu Như Yên nhưng cũng có thể tính là mỹ nữ Thân hình Độc Bại Thiên phối hợp với diện cụ mặt toát lên vẻ uy vũ bất phàm khiến cho người khác dám coi thường. Người hồi nãy vừa cất tiếng chửi chính là đại hán. Thấy thân hình dung mạo của Độc Bại Thiên coi bộ còn cường hãn hơn cả khiến cho ngữ khí của đại hán vội có chút hòa hoãn “ Vị hán tử kia, cớ sao con thuyền của ngươi lại cản đường cảu bọn ta chứ?” Độc Bại Thiên tức muốn ói máu “ Buồn cười, cả mặt sông rộng lớn thế này, huống chi con thuyền ta lại men theo bờ làm sao mà cản trở thuyền ngươi? Thuyền của các ngươi tông vào thuyền của ta, ta vẫn còn chưa hỏi tội ngươi đó” Đại hán “ Thuyền của ngươi đáng bao nhiêu tiền chứ. Ngươi có biết thuyền của bọn ta trân quý như thế nào ? Tông vào thuyền ngươi bồi thường được chứ gì? Mau xin lỗi bọn ta ” Độc Bại Thiên chửi thầm : Xin lỗi con mẹ nhà ngươi, ngươi nằm mơ à. ràng là ngươi đúng. thể ngờ bọn ngươi ngu lại còn ngu, ngay cả chuyện cãi nhau cũng biết. Ta ban đầu còn tưởng là nhân vật gì, ra chỉ là lũ bị thịt. Độc Bại Thiên “ Cái đồ bị thịt ngươi là ai? Đầu ngươi toàn là đậu hủ à? gì mà toàn những lời ngu ngốc thế biết. Nếu như ta cầm lấy nén vàng đập vỡ cái đầu gỗ khó dạy nhà ngươi ra cũng coi như ta có lý sao?” ĐẠi hán tức giận la hét um sùm “ Ngươi, cái tên râu dài nhà ngươi chưa nghe ta là ai sao? Ta phải đánh ngươi trận mới hả giận được” Đại hán lúc này như quên bản thân mình cũng râu ria rậm rạp Độc Bại Thiên lúc này cần cố kị điều gì” Ta cần biết ngươi là đồ bị thịt ở đâu tới. Ngươi **ng vào thuyền của ta là ngươi sai” “ A a a, tức chết ta mà” “ Tức chết ngươi ” Đại hán “ Ta phải giết ngươi” Độc Bại Thiên “ Ngươi phiền toái. Câu này nãy giờ ngươi biết bao nhiêu lần rồi” “ tức chết mất” “Phiền quá, lại lại nữa rồi” Đại hán phẫn nộ hét “ Tiểu tử, ngươi lại đây để đại gia ta giáo huấn ngươi” “Ngươi ngu hay sao vậy? Ngươi muốn đối phó ta mà lại kêu ta qua đó à?” Đúng là tình huống buồn cười. Hai đại hán thân thể khôi ngô ngang nhiên đứng thuyền đấu võ mồm với nhau Thủy thủ thuyền đều cười ầm lên Tên công tử mục quang lạnh lẽo mở miệng ra “ Sư đệ cần phải đấu khẩu với . Ngươi cứ qua đó trực tiếp đánh được rồi” Đại hán cung kính trả lời “ Sư huynh phải” Độc Bại Thiên ngờ đại hán lại là sư đệ của tên công tử trẻ tuổi đó. Nếu nhìn tuổi giống. Thậm chí để tên công tử gọi đại hán là thúc thúc cũng khác bao nhiêu “Tiểu tử, a thể chịu ngươi được nữa. Ngươi chịu chết ” xong đại hán hung hãn cầm trong tay song thưởng(ko biết là vũ khí gì) từ thuyền lớn nhảy qua Độc Bại Thiên nhìn thấy đại hán này đúng là tên lỗ mãng. Với thân thể cảu mà lại từ nơi xa như vậy nhảy xuống con thuyền này mà làm cho thuyền lật , hai người cùng rơi xuống nước mới lạ. Độc Bại Thiên vội cầm mái chèo đánh thẳng tới dại hán . Song thưởng của đại hán ra là đoản thương, thể so chiều dài với mái chèo được. trung lại càng có cách nào né tránh liền bị độc Bại Thiên đánh thẳng vào ngực. Chỉ nghe “Bùng” tiếng mặt nước. ai nghĩ đại hán lại có thể dùng tư thế như chó, hai tay hai chân bám vào mạn thuyền, rồi người thuyền vội quăng dây xuống kéo lên. Đại hán lúc nhanh lúc quay về còn nhanh hơn Chỉ chiêu giải quyết được tên đầu to, Độc Bại Thiên cảm thấy rất thoải mái liền bắt chước giọng điệu của đại hán “ Này hán tử kia, ngươi như vậy sao mà đánh nhau chứ. Vừa mới chiêu bỏ chạy. Có khát nước cũng đâu cần lấy nước sông mà uống như thế” Đại hán tức đến nỗi la hét om sòm liền bị tên công tử đưa mắt bắt ngưng lại. Tên công tử trong tay ve vẩy cái quạt lạnh lùng “ Tiểu từ, đừng nghĩ chiếm chút tiện nghi mà khoe khoang. Nếu như ngươi thông minh đừng để ta qua đó, tốt nhất là tự mình qua đây khấu đầu nhận tội ” Độc Bại Thiên bắt chước y chang dáng vẻ của , mái chèo trong tay ve vẩy cười hi hi “ Tiểu tử, **ng trúng thuyền của ta mà lại còn phô trương. Nếu ngươi thông minh đừng để ta qua đó mà tự mình qua đây khấu đầu nhận tội ” Nữ tử xinh đẹp liền lên tiếng “ Sư huynh, huynh còn lời thừa với làm gì? Tên tiều tử này lời gian xảo, để muội qua đó bắt mang về đây cho xong” Độc Bại Thiên “ Uy, tiểu mỹ nhân, lão nhân gia ta ít nhất cũng ba mươi. Ngươi cứ tiểu tử này nọ như vậy coi được sao?” “Xú tiểu tử hãy chờ chết ” “Hoàng mao nha đầu(nha đầu lông vàng????) lão tử chờ ngươi đây” Tên công tử đưa tay ngăn nữ tử lại “ Sư muội, muội cần phải qua đó. Chúng ta cứ dùng thuyền lớn tong thuyền của coi có qua hay ” Độc Bại Thiên nghe xong thầm nghĩ : cái tên công tử này đúng là thằng nham hiểm. Nghĩ vậy liền “ tiểu bối, nể tình bọn ngươi có lời mời lão phu qua, thịnh tình khó từ chối. Coi như ta cho các ngươi chút mặt mũi. Hãy chuẩn bị rượu thịt , lão phu qua đây” Nữ tử rang chịu nỗi lời của liền hét lớn “ Cái tên vô lại đáng chết kia, ngươi hơn bọn ta bao nhiêu mà lại dám ngông cuồng như vậy” “Ta ngông cuồng à, nếu ta ngông cuồng chẳng bị người ta tông thế này” Độc Bại Thiên cho thuyền tiến sát vào rồi tung người nhảy lên đại thuyền. Lúc này đại hán nhìn thấy cả ngươi Độc Bại Thiên ở trung y hệt giống hồi nãy, trong lòng hận hồi nãy làm nhục mình, muốn “kì nhân chi đạo, hoàn trì kì nhân chi thân (mấy câu này ko biết dịch)” liền phi thân lại đưa song thương nhắm thẳng Độc Bại Thiên đánh tới Ai ngờ Độc Bại Thiên khi bay lên phía thuyền, đợi thương của đại hán gần tới liền tăng tốc bay ra phía sau lưng đại hán. Công tử trẻ tuổi liền “ Bằng hữu, báo danh ” Độc Bại Thiên “ Ngươi nghe cho đây. Ta tại Thanh Phong đế quốc đỉnh đỉnh đại danh Vũ thánh Thác Bạt Thiên” Đại hán nôn nóng “ Vớ vẩn, đương kim võ lâm làm gì có võ thánh nào, Thác Bạt Thiên là ai chưa từng nghe qua” “ nghe qua chỉ trách bọn ngươi thiếu hiểu biết thôi. Bọn ngươi là ai ?” Vị thiếu nữ “ Xú tiểu tử, ngươi nghe cho đây. Đây chính là đại sư huynh của ta Lục Phong.” xong dùng tay chỉ vào công tử trẻ tuổi tiếp “ Đại sư huynh ta mệnh danh là Tiêu Diêu Nhất Phiến. Nguiơi chắc hẳn nhớ tại Thanh Phong đế quốc có người danh hiệu đỉnh đỉnh đại danh Tiêu Diêu Nhất Phiến chứ hả” ”Chưa hề nghe qua” Độc Bại Thiên lòng. từ khi rời nhà ra , đối với tình huống trong võ lâm đại lục có thể là biết gì hết. Huyên Huyên cũng chỉ cho biết những nhân vật lợi hại làm sao có thể nghe qua cái tên Tiêu Diêu Nhất Phiến gì chứ. “Đây là nhị sư huynh ta Song Thương tướng Mã Long, ngươi có nghe qua chưa?” Vừa vừa dùng tay chỉ vào đại hán Độc Bại Thiên nhìn đại hán mìm cười. đại hán tưởng rằng nghe qua đại danh của mình tức ưỡn ngực hùng hổ, ra bộ dạng rất hiên ngang. Độc Bại Thiên nghiêm túc “ Chưa từng nghe qua” Mã Long đưa con mắt giận dữ nhìn “Ngươi….vậy ngươi có nghe qua Bạch Yến Tử Hứa Vân chưa?” “Hứa Vân là ai? Người toàn thân áo trắng, lẽ là ngươi. Nhưng nhìn ngươi làm sao mà giống như con yến tử được” Vừa vừa lộ ra vẻ rất si mê Hứa Vân nhìn thấy thần sắc si mê của liền lấy làm cao hứng hỏi “ Vậy ngươi nhìn ta giống cái gì?” “Giống ma tước (chim sẻ)” “Ngươi….ta phải giết ngươi” Vừa vừa rút lấy bảo kiếm trong người ra tiến về phía Độc Bại Thiên. tại độc Bại Thiên khác trước rất xa. Khi mới rời nhà đúng là biết lợi hại gì hết. Nếu so với hai ngày trước với thân thủ của chắc chắn phải là đối thủ của Hứa Vân. Nhưng tại là nhất lưu cao thủ, đối phó với Hứa Vân vừa mới tiếp cận cảnh giới nhất lưu đương nhiên rất nhàng. Vừa thấy bảo kiếm chém tới liền phi người tránh qua bên để bảo kiếm chém vào khoảng . Rồi đợi nàng ta thu bảo kiếm về liền đưa tay phải ra vuốt lên tay cầm kiếm của Hứa Vân. Hứa Vân sắc mặt ửng hồng, giận dữ muốn rút bảo kiếm ra, liền bị Lục Phong cản lại. Lục Phong “ Thác Bạt Thiên, ngươi kể cũng có dũng khí. Nguyên ban đầu hôm nay ta chỉ muốn giáo huấn ngươi lần. Nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác ba lần bốn lượt làm nhục sư muội của ta. Hôm nay thể tha cho ngươi được. Ngươi chuẩn bị chịu chết ” Độc Bại Thiên “ Sợ ngươi sao. Cả đám các ngươi hoành hành ngang ngược, vô lý lại còn giảo biện, tự mình chuốc lấy nhục. Sớm nhìn bọn ngươi thuận mắt rồi. Lại đây” Đối với Lục Phong, dám khinh thường. Bằng vào cảm giác thấy đây chính là cao thủ. Vì vậy vội tĩnh tâm ngưng thần, chuẩn bị nghênh chiến Lục Phong bay tới sát người , cây quạt trong tay thay kiếm chém thẳng vào mắt Độc Bại Thiên chửi thầm “ Quả nhiên là ác độc, mới ra tay muốn hủy mắt của người ta. quá ác độc” Chiết phiến mang theo tiếng kình phong rít lên nhanh như thiểm điện tới ngay trước mắt . Độc Bại Thiên vội ngẩng đầu cho chiết phiến vút qua, chân phải nhàn rỗi liền vung lên, chân trái trụ lấy than người. Lục Phong vội lui người lại sau né tránh Cả hai người như nắm được mức độ nông sâu về đối phương nên càng dám khinh thường Độc Bại Thiên hét lớn” Cái tên mặt trắng kia, hãy ăn lấy ngọn Bá Vương thần quyền của ta” Quyền phong rít mạnh. Quyền đầu còn chưa tới quyền phong thổi bay chòm tóc đầu Lục Phong. Lục Phong liền đưa chiết phiến sang tay trái, nắm chắt tay phải ngạnh tiếp lấy ngọn quyền của Độc Bại Thiên “Bùng” Kình khí lan ra khiến cho cả thuyền như bị chấn động. Đám thủy thủ ai đó đều nghiện ngả thuyền, có hai tên may năm bị rơi thẳng xuống mặt nước. Đám thủy thủ hoảng hồn vội bỏ chạy hết vào trong khoang thuyền. Độc Bại Thiên cùng Lục Phong ai nấy đều lui về sau ba bước, ai chiếm phần hơn. Độc Bại Thiên trong tâm thầm kinh ngạc : cái tên tiểu tử này nhìn bề ngoài như văn sinh, ai ngờ lại có được công lực như vậy Kỳ Lục Phong như muốn kêu khổ mà dám ra. từ xưa luôn tự hào về chưởng lực hùng hậu của mình. Ai ngờ Độc Bại Thiên chỉ với ngọn quyền mà cũng chiếm lấy phần hơn, khiến cho tay như muốn tê dại. Nếu như Độc Bại Thiên mà tới lần nữa dám dùng tay để ngạnh tiếp. Đáng tiếc là quyền đầu của Độc Bại Thiên lúc này lại tới Lục Phong trong lòng kêu ổn. Sợ cái gì nó tới cái đó. dám dùng tay để ngạnh tiếp, đành phải dùng chiết phiến chống đỡ ngọn quyền của Độc Bại Thiên. Độc Bại Thiên trong lòng cảm thấy vui mừng. ra tên tiểu tử mặt trằng này chường lực bằng ngọn quyền của mình. sớm nhìn ra đối phương sử dụng chiết phiến được tốt liền biến quyền thành trảo nhắm thẳng hướng chiết phiến đánh tới. Lục Phong dám để trảo chạm vào chiết phiến. hiểu công lực của hai bên chênh lệch bao nhiêu nhưng Độc Bại Thiên lại có ưu thế trời sinh. thân thể cao lớn, khỏe mạnh cường tráng với lại trước đó nếm khổ đầu rồi. Vì vậy liền đưa tay xuống lấy chiết phiến đánh thẳng về tiểu phúc của Độc Bại Thiên. Độc Bại Thiên muốn hét lên tiếng giận dữ lớn. thể ngờ được cái tên tiểu tử này lại quá ác độc. Đầu tiên là mắt, sau lại hướng tới tiểu phúc của mình. Nên biết tiểu phúc là nơi giao nhau của khí hải và đan điền. Khi bị đánh trúng toàn thân công lực bị phế bỏ. Liền giận dữ hét lên “ Tên mặt trắng, ngươi tự tìm cái chết” xong cả người lách qua bên, chân như ngọn gió đá thẳng vào mặt Lục Phong Lục Phong bị tiếng hét của làm giật mình sợ hãi. Chiết phiến đánh trúng tiểu phúc đối phương mà lại thấy ngọn cước đánh thẳng vào mặt cảu mình. vội vàng cúi đầu né tránh nhưng toàn thân cũng như muốn đổ mồ hôi lạnh. Độc Bại Thiên cười lớn “ Tiểu tử, ngươi cần phải khách khí với lão nhân gia như vậy. Trong lúc giao đấu cần phải cúi đầu thi lễ với ta như vậy” Mặt của Lục Phong đỏ lên “ Con mẹ ngươi, ngươi đừng có quá ngông cuồng. Nếu phải ngươi đột nhiên kêu lớn quỷ quái như vậy làm ta giật mình ta sao có thể cúi đầu như vậy” Hứa Vân đứng bên cạnh “ Tên râu dài, ngươi cần giữ mặt mũi làm gì, cứ xuất quỷ kế như vậy ” Độc Bại Thiên trừng mắt nhìn nàng ta “ còn mau ra ngoài kia đứng , ở đây lý làm gì” Thiếu nữ tức giận dậm mạnh chân “Lục Phong ngươi cần phải để ý tới miệng lưỡi đó làm gì. Nếu phục lại đây đánh tiếp” Lục Phong ” Thác Bạt Thiên, cái này là do ngươi bức ta. Ta cho ngươi thấy Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công, Ngươi chịu chết ” Cả người Lục Phong như hoàn toàn thay đổi. cỗ hàn khí tức người phát ra. Cỗ khí tức này lấy làm trung tâm ngừng lan tỏa ra bên ngoài khiến cho tự trong thâm tâm Đốc Bại Thiên cảm thấy ớn lạnh.
Chương 2 : Phi Thiên Phi Diệp Lạc Thiên Công (thượng) Độc Bại Thiên thầm kinh hãi. Đối phương hiển nhiên tu luyện công phu hàn cực kỳ lợi hại. có cảm giác trước mắt mình như có vô số chiêc lá, bông hoa nhảy múa. Thậm chí truyền trong những hương hoa đó , khí tức hàn càng ngày càng thịnh. vội vàng tập trung tinh thần hề có chút ý khinh thường. phải là ảo giác mà đúng là những cánh hoa nhảy múa trước mắt. Cánh hoa trong suốt, long lanh rực rỡ phản chiếu ánh sáng chói cả mắt. Là những cánh hoa tạo bởi tuyết. đúng là công phu lợi hại. Độc Bại Thiên chợt cảm thấy thèm muốn, trong tâm tự nhủ : nếu như quả có công phu như vậy lão tử lúc tối ngủ chắc chắn là rất thoải mái.. Loại công phu hay thế này rơi vào tay tên tiểu tử đúng là đáng tiếc. Nếu như rơi vào tay ta ta nhất định phát huy hết công dụng của nó. Thần công mà biết được chắc chỉ còn cách kêu ô hô ai tai. ngờ lại có người nảy sinh chủ ý như vậy với nó. Độc Bại Thiên “ Lục Phong, công phu của ngươi là gì thế?Sao lại có khả năng tạo ra “lục nguyệt phi sương”( câu này dịch ra tiếng việt thế nào cho hay???) “Hừ, kiến thức của ngươi đúng là quá kém. Thần công độc đáo này đương nhiên là ngươi nhìn ra rồi. Ngươi chưa hề nghe qua Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên công sao?” “Phi hoa phi diệp thấy rồi. Nhưng còn lạc thiên giải thích thế nào?” Lục Phong phẫn nộ hét lớn “Ai đại lục mà lại biết lai lịch Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên công. Thác Bạt Thiên, ngươi cần phải giả điên giả ngốc đâu” Độc Bại Thiên “ Ngươi biết lão nhân gia ta từ trước đến giờ hành tẩu giang hồ sao? người thương cư trong thâm sơn làm sao mà biết môn công phu này chứ?” Lục Phong đưa con mắt tò mò nhìn “ Ta ở đâu a lại có thằng điên như vậy? Ngay cả phi hoa phi diệp lạc thiên công mà cũng nghe qua. ra là người sơn dã. Hứa Vân và Mã Long đều chịu thiệt dưới tay của Độc Bại Thiên. Vì vậy khi nghe từ trong núi ra liền châm biếm “ Sơn dã thất phu, thảo nào kiến thức quá ít mà” Độc Bại Thiên căn bản hề để ý tới lời châm chọc tiếp tục hỏi “ lẽ cái phi hoa phi diệp lạc thiên công này lợi hại lắm sao?” Lục Phong tự hào “ Đương nhiên. Theo như truyền thuyết hai ngàn năm trước khi vị tiền bối sáng tạo ra môn võ công này luyện đại thành xuất quan, trong khuôn viên mười dặm phi hoa phiêu diệp, tay của ông ta tùy ý vung lên tức gian đại chấn rồi tòa thiên cung từ cao rơi xuống. Từ đó phi hoa phi diệp lạc thiên cung uy chấn đại lục người trong thiên hạ ai biết, ai hiểu. Chỉ là sau này tâm pháp thất truyền, tâm pháp lưu lại bây giờ có thiếu sót rất lớn so với lúc trước. Phi hoa phi diệp lạc thiên cung cũng biến thành phi hoa phi diệp lạc thiên công. Chữ cung trong thiên cung trở thành chữ công của công pháp. Độc Bại Thiên “ bộ công pháp thiếu sót mà ngươi cũng dám luyện sao?” Lục Phong giận dữ “ Cái tên sơn dã thất phu nhà ngươi biết cái gì. Phi hoa phi diệp lạc thiên công mặc dù được như xưa nhưng cũng là võ công nổi tiếng giang hồ. Ngươi chịu chết ” Lục Phong bay người lại, toàn thân mang theo khí thế áp bức, bàn tay trắng muốt phát ánh sáng long lanh. Bốn hướng “phi hoa phiêu diêp” khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ như là bản thân đứng giữa mùa đông Phi hoa phi diệp lạc thiên, câu này cũng lên “phi hoa phiêu diệp” có khả năng làm thương người. Độc Bại Thiên dám lơ là, tĩnh tâm ngưng thần vận cửu chuyển công pháp, bá vương chi khí từ trong người tán phát mang theo kình khí tỏa ra bốn hướng khiến cho mọi người có mặt đều cảm thấy khí tức mãnh liệt, độc đoán, ai dám tranh hùng! “Phi hoa phiêu diệp” còn cách người Độc Bại Thiên bị chặn lại, tiến thêm được chút nào Trong nháy mắt, Lục Phong tới trước mặt . Thủ chưởng trắng muốt lấp lánh y hệt như khuôn mặt trắng bạch rất dị, khóe miệng mang theo cái nhếch mép kạnh lung. Độc Bại Thiên khogn6 hề có nét sợ hãi, tay phải vung quyền đánh thẳng ra. “Bùng” Chưởng quyền hai người va chạm mạnh vào nhau. Đây là lần thứ hai hai người trực tiếp ngạnh đấu, kết cục vẫn hòa nhau, cùng lui về sau ba bước. Thân thuyền bị chấn động mạnh. Kình khí mãnh liệt tỏa ra khắp bốn hướng. Hứa Vân và Mã Long đứng cũng vững ngã lên ngã xuống, cả hai tức biến sắc. Bọn họ vốn nghĩ khi phi hoa phi diệp lạc thiên công được thi triển ra Độc Bại Thiên hoàn toàn có khả năng chống đỡ, nếu bại vong cũng phải thụ trọng thương. Ai ngờ mọi việc lại như bọn họ tưởng tượng khiến tâm trí bị chấn động mãnh liệt. Đám thủy thủ thuyền như muốn ngừng thở. Bọn họ từ trước tới giờ chưa từng thấy qua công phu nào lợi hại như vậy nên chỉ biết trốn vào trong run rẩy, . dám ra ngoài. Lục Phong lạnh lùng “ Thác Bạt Thiên người cũng hay lắm, thảo nào lại ngông cuồng đến như vậy, ngay cả phi hoa phi diệp lạc thiên công cũng để vào mắt. ra ngươi sử dụng công phu gì thế?” Độc Bại Thiên cười hì hì “ Ngươi nghe cho đây. Thần công của lão tử ta uy chấn ađị lục, võ lâm độc tôn, vạn người kính ngưỡng, thiên hạ vô địch, vũ nội xưng hùng, thượng thiên nhập địa duy ngã độc tôn – Cửu chuyển thần công, thế nào? Có phải như sét đánh trời mà ngươi thường hay nghe ?” Lục Phong nhíu mày nghĩ hoài cũng ra giang hồ từ khi nào lại xuất cái cửu chuyển thần công này. Theo lý mà bộ võ công dù gì cũng phải có chút tên tuổi. Nhưng nghĩ ra môn công pháp này có từ khi nào “Thác Bạt Thiên, ngươi đừng có đứng đó mà hồ ngôn loạn ngữ. Công phu của ngươi căn bản phải là cửu chuyển thần công gì gì đó. Loại võ công này tuyệt phải là thứ vô danh. Nếu ngươi muốn ta cũng miễn cưỡng làm gì” Độc Bại Thiên “ với ngươi là võ công này do chính ta tự sáng tạo. Chỉ là nó mới ở giai đoạn tiểu thừa thôi” Lục Phong cùng Mã Long cười lớn. Hứa Vân cười khiến cho tâm thần người ta muốn điên đảo. Cười hồi lâu, Hứa Vân “ Cái tên quỷ nhà ngươi chỉ khoác lác. Bằng vào ngươi mà cũng có thể sáng tạo võ công sao?” “Ta sao, ta đủ khả năng sao? Vậy nếu ta cưới ngươi có nghĩa là ta tuấn sao? Ta cao à? Ta nhìn đám sư huynh muội các ngươi chỉ giống như lũ người lùn tịt. Ta thông minh? Ta đối phó với ba người các ngươi giống như chơi với mấy con khỉ mà thôi” Cả ba tức muốn điên người. Riêng Mã Long như vẫn chưa hiểu Độc Bại Thiên có ý tứ gì, liền mở miệng hỏi rất ngây ngô “ Sư muội, điểm tuấn cũng có, còn thua sư huynh xa. ta cũng cao, so với ta đâu có hơn bao nhiêu; ta cũng….” Lục Phong “ Ngươi câm mồm lại cho ta” Mã Long tức thời ngậm miệng dám nữa. Lục Phong “ nhiều vô ích. Cứ để cho chứng minh xem ai mạnh hơn ai” Độc Bại Thiên “ Sớm như vậy rồi. Lại đây tiểu tử mặt trắng” Lục Phong cực kỳ giận dữ khi Độc Bại Thiên gọi như vậy. Tức liền vận công lực của phi hoa phi diệp công tới mức cực hạn khiến cho hoa tuyết bay đầy trời như mưa, trong khuôn viên ba trượng có thể “ hoa lá rực rỡ” Hứa vân cùng Mã Long tránh ra xa để quan sát. Đám thủy thủ chạy từ tầng xuống tầng dưới để nhìn Chiết phiến tay trái của Lục Phong được truyền vào công lực phi hoa phi diệp lạc thiên công liền phát ra từng tia hào quang, chưởng bên tay phải trắng như bạch ngọc “Thác Bạt Thiên tiếp chiêu” thanh vang lên Độc Bại Thiên tức thời cảm thấy cỗ hàn khí buốt xương tràn tới. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè mà giống như đứng dưới trời đông “Tới hay lắm, Bá vương thần quyền, đỡ” Chưởng cùng quyền giao nhau nhưng phiến cùng quyền lại giao nhau tại chỗ Chiết phiến của Lục Phong phát ra tiếng “Soạt” rồi mở ra, y hệt như thanh khoái đao hướng thẳng về phía yết hầu của Độc Bại Thiên. Độc Bại Thiên vối quay đầu qua bên né tránh. Do tránh muộn chút nên chỉ thấy chùm râu bay phất phơ xuống mặt đất Hứa vân vỗ tay hét lớn “ Su huynh đánh hay. Lần tới nhất định phải cắt cái đầu của tên quỷ râu dài đó xuống” Mã Long cũng kêu lên “ Sư huynh quả nhiên lợi hại. Hãy mau giết tên tiểu tử đó ” Mặt của Lục Phong tràn đầy tiếu ý “ Thác Bạt Thiên, ngươi còn nhân thua . Chỉ cần ngươi lạy tab a cái việc hồi nãy ta bỏ qua, tha cho ngươi mạng” Độc Bại Thiên lui về sau hai bước, nắm chặt tay gì Mã Long kêu lên “ Tiểu tử, ngươi sợ chưa? Còn mau tới khấu đầu trước mặt các đại gia” “Lạy cái con mẹ nhà ngươi” Hai mắt của Độc Bại Thiên chợt phát thần quang.” Ba người các ngươi nghe cho đây. Hôm nay ta nhất định bắt ba ngươi quỳ trước mặt ta khấu đầu. Các ngươi khiến cho nổi giận , A…………” Độc Bại Thiên ngẩng đầu lên trời hét lớn Y phục người đột nhiên có gió cũng phất lên phần phật. Chân khí từ trong người lấy làm trung tâm phát ra bốn hướng khiến cho những đóa hoa tuyết theo đó cũng bị cuốn lên. Hứa Vân cùng Mã Long cảm thấy khủng khiếp, bất giác mất tự chủ lui về phía sau. Lục Phong trong lòng cảm thấy rất sợ hãi. Loại người này đúng là rất đáng sợ, khi bị áp bức dù chỉ còn hơi thở cũng quyết liều mạng tới cùng. Nhìn thân hình cao lớn của Độc Bại Thiên, bỗng có cảm giác như đối diện với ngọn núi, trong tâm bỗng cảm thấy như vô lực. biết lúc này mình bị uy thế đế cấp thần thức của Độc Bại Thiên uy hiếp. Mặc dù công lực của cùng Độc Bại Thiên phân hơn kém nhưng về phương diện tu vi tinh thần đúng là cách quá xa, hoàn toàn bị khí thế của đối phương áp chế. đứng tại nơi này mtộ cử động cũng dám bởi vì có cảm giác cả người Độc Bại Thiên như thể bị phá vỡ y hệt như người lồ làm có cảm giác như đứng trước hòn núi. Hứa vân và Mã Long nhìn nhau biết sao. Hứa Vân liền “ Sư huynh, huynh ráng chịu đựng thêm chút. Để ta vào trong gọi sư phụ” xong liền chạy ngay vào trong khoang thuyền Độc Bại Thiên mang theo khí thế cường hãn tiến về phía trước bước, Lục Phong tức lui về sau ba bước. Trong nội tâm có cảm giác cực kỳ khó chịu, cỗ áp lực vô hình khiến thể chịu nổi. hiểu nổi tại sao chỉ trong nháy mắt mà khí thế của tên đại hán này lại tăng đến cảnh giới như vậy. Độc Bại Thiên tiến tới trước ba bước, tiếng chân giẫm xuống đất phát ra lớn nhưng khi vào đến tai Lục Phong giống như tiếng sấm nổ bên tai. Hai bước chân đầu tiên như hai ngọn chùy đánh thẳng vào ngực khiến cho tâm thần chấn động mãnh liệt. Khi Độc Bại Thiên bước tiếp thứ ba chịu nổi thổ ra ngụm máu. Khi bước chân thứ ba của Độc Bại Thiên đặt xuống đất đầu của Lục Phong cũng năm mặt đất. Mã Long như muốn hồn phi phách tán, chân như muốn mềm ra quỵ hẳn xuống đất. cố sức gượng dậy nhưng thể nào đứng dậy nổi. Độc Bại Thiên chỉ đưa mắt khinh miệt nhìn mà hề để ý tới . nhắm mắt lại kiểm tra lại tất cả trong cơ thể. Đây là lần đầu tiên dùng thần thức công kích, với khí thế kinh người đánh cũng thắng. nghi ngờ gì nữa, võ công của tiến thêm bậc. Tuy nhiên tinh thần công kích hồi nãy cũng tiêu hao ít tinh lực của , đầu óc như muốn mê muội . Công lực của tại bất quá chỉ ngang với nhất lưu cao thủ phổ thông nhưng hồi nãy lại để cho thần thức cường đại cảnh giới Đế cấp trợ lực liền dừng lại chút để nội tức trong cơ thể dần hạ xuống. Khi từ từ mở mắt ra thấy đạo nhân độ khoảng ngũ tuần đứng trước mặt .
Quyển 2 chương 3 : Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công (hạ) Đạo nhân thân người cao lêu nghêu, lông mày dài tới mắt, chòm râu bạc tung bay giữa ngực. Hai mắt cùng mở phát ra từng tia tinh quang. Nhìn xa cũng biết là nội gia cao thủ. Lúc này,Lục Phong cùng Mã Long hai người được Hứa Vân dìu vào trong khoang thuyền. “ Ngươi là Thác Bạt Thiên quấy nhiễu thanh tu của ta?” “ Ta là Thác Bạt Thiên, nhưng ta quấy nhiễu thanh tu của ngươi khi nào?” “Vừa rồi chẳng phải ngươi ở đây “đại phát thần uy” ăn hiếp đồ nhi của ta sao?” “ LÃo đạo trưởng, ngươi cũng phải có đạo lý chút. Ta ăn hiếp đồ nhi của ngươi hồi nào? Là do bọn chúng vô lý gây hấn với ta trước, sau đó lại còn muốn đánh ta. Ta chỉ là tự bảo vệ mà thôi” “ trước mắt. Ta chỉ thấy đồ nhi của ta bị thương nặng nằm dưới đất, sống chết chưa . Còn ngươi vẫn đứng nhởn nhơ ở đây” “Ngươi chỉ nhìn kết quả. ậy ngươi có xét tới nguyên nhân chưa?” “Đồ nhi của ta rất thông minh. Nó làm sao lại có thể vô duyên vô cớ gây chuyện thị phi chứ?” Ta thấy ngươi đúng là lão già biến thái. Hồi nãy ta còn gọi ngươi là lão đạo trưởng xem ra là hơi thừa.Ngươi phân biệt trắng đen, chỉ biết có tên đồ đệ trời đánh của ngươi. Ngươi dựa vào cái gì mà ra vẻ tu cách giáo huấn ta chứ?” Sắc mặt cảu lão đạo tức trầm xuống “ Tiểu bối, ngươi chuyện với trưởng bối mà như vậy sao?” “Người kính ta thước, ta kính người trượng. Nên nhớ ngươi đạo lý với ta ta hà tất với khách khí với ngươi” “Tiểu bối, ngươi quá ngông cuồng” “Lão già khốn khiêp ngươi đúng là biết liêm sỉ. Ta lẽ ra nên nghĩ ra sớm. Đồ đệ xấu xa sư phụ cũng chẳng tốt lành gì mới phải.” Lão đạo sĩ tức đến biến sắc “ Ngươi dám làm nhục ta?” Độc Bại Thiên cũng hề kém “ Lão già, ta hề làm nhục ngươi. Ta bây giờ muốn với ngươi, ngươi có muốn nghe hay ?” “Bần đạo cần nghe” “ nghe thôi. Vậy nhé, at cáo từ đây.” xong quay người như muốn bỏ Lão đạo sĩ lạng người chặn đường Độc Bại Thiên “Lão đạo sĩ, ngươi muốn cái gì đây?” “Tiểu tử,, đánh người bị thương xong lại còn muốn bỏ hay sao. Làm gì có việc dễ adng2 như thế” “Ngươi muốn thế nào?” “Tới trước mặt đồ đệ ta khấu đầu nhận tội ta may ra còn tha cho ngươi mạng” “Cái con mẹ lạo già biến thái nhà ngươi nằm mộng à. Ta tại sao lại phải cúi đầu nhận tội với bọn ngươi chứ? Ngươi bị bệnh chứ ta . Ngươi cứ ở đó nằm mộng . Ta phải đây” Sắc mặt lão đạo tràn đầy nộ khí “ Tiểu tử, ngươi muốn đâu?” Vừa vừa vung tay nắm lấy vai Độc Bại Thiên, động tác nhanh như thiểm điện Độc Bại Thiên vội lách người tránh sang bên. Mặc dù tay lão đạo nằm vào khoảng khogn6 nhưng kình phong quét qua vai khiến vai nóng ran lên. Độc Bại Thiên giận dữ “ Lão già, ngươi có đạo lý vậy? Nếu ngươi muốn đánh nhau ra để đại gia tiếp ngươi, hà tất phải làm ra vẻ như thế?” “ Hắc hắc….tiểu bối, ngươi muốn chết rồi. Chưa ai dám với ta như vậy. Hôm nay nếu ta bắt được ngươi Ngân Nhiêm đạo nhân ta làm sao mà hành tẩu giang hồ chứ” Độc Bại Thiên “ Lão tạp mao, từ khi ngươi đạo lý ta cũng chẳng còn gì để với ngươi. Bất quá trước khi động thủ ta có mấy câu muốn hỏi ngươi thôi” “Được, ngươi hỏi ” Độc Bại Thiên “ Bọn ngươi là người của môn phái nào?” “Ngươi biết phi hoa phi diệp lạc thiên công, lẽ lại biết môn phái của bọn ta?” “ thừa. Biết còn hỏi ngươi làm gì”. Từ khi chọc giận lão đạo sĩ, Độc Bại Thiên quyết định liều mạng nên lời hề cố kị nữa. Lão đạo sĩ đầu như muốn bốc hỏa “ Tiểu bối, ngươi dám chuyện với ta như vậy à. Được, để ta cho ngươi trước khi chết cũng được minh bạch. Ngươi nghe cho đây, bọn ta là người của Lạc Thiên cung tại Thanh Phong đế quốc” Độc Bại Thiên giật mình xém chút là kêu lên. Cái môn phái này từng nghe Huyên Huyên qua, tuyệt đối được chọc vào. thể ngờ mình lại đá phải miếng đá lớn như vậy. Bất quá đá cũng đá rồi, sợ cũng vô dụng. Hơn nữa mình lại mang mặt nạ. Chỉ cần có thể thoát khỏi đây còn sợ gì nữa chứ. “Lão đạo, ta thấy phi hoa phi diệp lạc thiên công của các ngươi cũng tệ. biết người ngươi có mang bí kiếp của công pháp đó vậy?” “ có. Mà ngươi hỏi chuyện đó để làm gì?” “Bởi vì ta muốn học. Ngươi thấy trời rất nóng hay sao. Cái công pháp gì hoa gì diệp gì đó của các ngươi nếu đem để giải nhiệt là chuyện rất hay đó” “ là tức chết ta mà” “Lão đạo, nghe ta hỏi vấn đề thứ ba đây” “Tiểu tử, nhiều quá. Mau hỏi ” Độc Bại Thiên hỏi “ Ngươi vô sỉ như vậy tại sao vẫn còn sống sót được đời thế? Sao lại có ai tiêu diệt ngươi vậy nhỉ?” “Tiểu tử, ngươi muốn chết. Hãy nạp mạng ” xong liền nhảy tới Độc Bại Thiên Độc Bại Thiên cuối cùng cũng hiểu vì sao lão đạo sĩ bị người khác tiêu diệt. Thực lực là minh chứng nhất. Công phu của lão đạo biết cao hơn ba tên đồ đệ bao nhiêu lần. Chưởng lực hùng hậu, từ xa mà thấy kinh phong tới trước mặt. Độc Bại Thiên tin tà quái, đường đường chính chính đưa chưởng chọi thẳng với lão đạo nhân. “Bùng” tiếng, cả người bị đánh văng lên quăng mạnh vào khoang thuyền. Miệng phun ra ngụm máu, cả bàn tay như tê dại. Máu trong ngực như muốn trào lên là khó chịu. Từ lúc xuất đạo tới giờ đây là lần đầu tiên bị trọng thương. Hít sâu hơi, vận khởi cửu chuyển công pháp tức cảm giác đỡ hơn rất nhiều. Độc Bại Thiên lảo đảo đứng dậy, ra ngoài “ Lão tạp mao nhà ngươi quả nhiên lợi hại. So với đồ đệ ngươi mạnh hơn rất nhiều. Nào, lại đây” xong liền rút trường kiếm bên người ra, dám dùng tay ngạnh tiếp với lão đạo nữa. Lần nãy hiểu chân lý đó là ngàn vạn lần được quá tự phụ. “Tiểu tử, cảm giác thế nào? Để cho ngươi thử xem phi hoa phi diệp lạc thiên công tầm thường của ta “ xong cả người như băng lãnh, những bông tuyết lại bay khắp trời, nếu so với Lục Phong khác nhiều. Từng cánh hoa lấp lánh phản chiếu rực rỡ mang theo khí tức hàn bao trùm lấy Độc Bại Thiên. cỗ hàn khí vô vùng tận nhắm thẳng xộc tới. Trong tâm của Độc Bại Thiên bùng phát cảm giác khủng khiếp. cảm thấy cảm giác tử vong từ từ tiếp cận bản thân . Tức vội vận cửu chuyển công pháp tới cực hạn, đưa kiếm chém thẳng vào người lão đạo. Bàn tay của lão đạo lúc này trắng buốt và sáng lấp lánh, khắp thân thể hi hoa phiêu diệp” phất phơ bay. Tay phải trắng như bạch ngọc đánh thẳng lên thanh kiếm, rắc” tiếng thanh kiếm liền bị gãy làm đôi. cỗ hàn khí lạnh thấu xương theo thanh kiếm truyền tới tay Độc Bại Thiên khiến cho vội vàng bỏ thanh kiếm xuống. Nhừng hàn khí hề giảm vẫn làn truyền lên phía khiến cho nửa người đằng trước của như bị nhúng vào trong hồ băng. Lão đạo hề truy kích mà chỉ đứng yên chỗ nhìn cười lạnh lùng. Độc Bại Thiên biết mình trở thành trò chơi. Lão đạo truy kích chỉ vì muốn được nhìn thấy vẻ đau khổ mà phải chịu đựng. liền vận cửu chuyển công pháp để ngăn trở lấy cỗ hàn ý phát giác ra đa số yếu quyết vận khí của Minh vương bất động trong cửu chuyển công pháp mang tiên thiên chân khí có tác dụng khắc chế cỗ hàn ý này. Trong thâm tâm liền cảm thấy rất vui mừng. Chỉ cần có thời gian nhất định có thể bức cỗ hàn khí ra ngoài. tại việc tối trọng yếu là phải làm sao thoát khỏi nơi này, tìm lấy nơi bí mật để vận công liệu thương. Nhưng lão đạo sĩ khủng bố như vậy làm sao có thể mà phá vậy bỏ chạy được đây? Đột nhiên, chợt nghĩ đến kì ngộ mà gặp tại cung điện dưới đất – Kinh thiên nhất kích. Độc Bại Thiên chợt nghĩ tới chiêu Kinh thiên nhất kích có khả năng hủy thiên diệt địa này. Đó chính là tinh hoa võ học của tuyệt đại cao thủ ngưng tụ lại chỉ để tạo thành kích duy nhất. Trong đầu ngừng hồi tưởng lại đường lối của chiêu thức khiến nhật nguyệt phải thất sắc này. Cả con người của như hoàn toàn thay đổi. Chân khí cơ thể ngừng bành trướng, y phục bị thôi bay phần phật. Mái tóc dài có gió cũng bị thổi tung lên bay phất phơ. Đứng yên chỗ vững chắc như núi giống hệt như ma thần phủ dụ chúng sinh, bá khí lẫm liệt Khi thế của Độc Bại Thiên ngừng gia tăng, cỗ chiến ý trong nội tâm ngừng điên cuồng bành trướng. Khí thế cuối cùng cũng lên tới đỉnh điểm, trong nội tâm tràn đây cảm giác chiến thiên đấu địa. Giả sử bây giờ thần phật có ra trước mặt tin là mình cũng khiến cho bọn họ hồn bay phách tán