Bất tử bất diệt chương 25: Nỗi buồn vô tận Tác giả: Thần Đông Dịch: anh2online1102 Độc Bại Thiên : “ nên quá tham tâm, võ công sao có thể bắt chước người ta, giả như nàng tìm ra được tâm pháp hoàn chỉnh, song chắc thích hợp tu luyện, mỗi cá nhân tâm tính giống nhau, cao thủ chân chính có khuynh hướng tự sáng tác võ công đặc thù, chưa bao giờ nghe thấy có vị cao thủ nào tu luyện võ công của người khác đến mức siêu phàm nhập thánh ” Huyên Huyên đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn sang Độc Bại Thiên với nhãn thần quái quái, mở miệng : “ tưởng được ngươi lại có khả năng kiến giải như vậy, quả cám ơn ngươi, ta thiếu chút nữa ….” (Mất đoạn ¼ trang do bản convert bị lỗi, đành phải post lên cho kịp tiến độ, các pác thông cảm cố gắng sửa ngay) tiếp: “với công lực tại của chúng căn bản vô pháp khai mở được ngọc thạch môn, nên có những ý nghĩ như vậy nữa, , chúng ta tiếp tục lên phía trước” Độc Bại Thiên gật đầu đồng ý. Cỗ dao động khủng bố từ khi bị cỗ lực lượng ôn noãn từ ngọc môn kích thối, có vẻ như biến mất, sau đó xuất . Cỗ khí tức khủng bố công kích chỉ giới hạn trong phương diện tinh thần, nhưng Độc Bại Thiên thần thức tu vi đề thăng thực chất, lúc này cần Huyên Huyên cầm tay , kì thực vô cùng thích cảm giác bị bàn tay nhắn mềm mại nắm lấy, nhưng có đảm lược ra, Huyên Huyên phát cáu giống như nữ bạo chúa, ra những lời như vậy chỉ có thể bị giết tha. m thanh bước tại bạch ngọc thông đạo phát xuất hồi thanh thuý, ngoài ra bốn bề đều an tĩnh, thông đạo dài và to lớn vô cùng. Hai người dừng chân, có cảm giác được 1 đạo khí tức khủng bố, song thần thức nắm bắt được. bốn bề giống như vùng đất chết, yên tĩnh đáng sợ, điểm thanh cũng có, phảng phất hãm nhập vào hư vô tuyệt đối. Hai người nhìn nhau cái, cuối cùng quyết tâm tới, hiểu hết bao lâu, phía trước đột nhiên mở rộng, cái đại sảnh bằng bạch ngọc xuất tại trước mặt hai người, tường đại sảnh có tấm phù điêu giống y như , có con rồng ne nanh múa vuốt, có quỷ quái khủng bố hung tàn, còn có thánh khiết tiên tử. Phù điêu các thức các dạng, ngàn hình trăm sắc, cái chính họ đều có đặc điểm, phảng phất như có linh hồn, muốn phá vách bay ra. Đối diện với những thần, rồng, quỷ quái, Độc Bại Thiên quả chẳng có ý muốn xem, chính thị mắt dời nhìn hau háu vào những tiên tử, so sánh với số cá nhân cực mỹ trong tâm trí. Huyên Huyên nhìn thấy có dạng thấy sắc mê mê, giận muốn đánh cái, hiểm đạp cho cái. “ai u, ngươi sao vậy” “Chúng ta đến đây, phải để cho ngươi nhìn mĩ nữ no mắt, phát sinh si mê, ngươi thấy gì ở đó?” Độc Bại Thiên nhìn theo hướng Huyên Huyên chỉ, thấy đại sảnh có hai lối ra vào hắc động, hai cái cửa vào bên trong đều đen ngòm, phía mỗi lối vào đều có những đại tự huyết hồng ghê rợn. lối ra vào đề chữ: phong ấn ác ma, phong ấn vạn ma, bước vào phải chết. lối ra vào khác đề: Tuyệt ấn phong thánh, phong ấn thiên hạ, võ thánh đểu chết, bước vào phải chết. Hai cái hắc động lối vào và xung quanh đều lấp lánh ánh sáng của minh châu ngọc bích. Độc Bại Thiên : “chắc đây là hai cái phong ấn làm thất đại cao thủ trọng thương nhỉ?” Huyên Huyên : “ta nghĩ là đây” Độc Bại Thiên rút trường kiếm thân, dùng sức từ tường đại sảnh cạy khối ngọc thạch xuống, tuy có công lực như Huyên Huyên nhưng cạy ngọc thạch cũng giống như cắt đậu hũ. vung tay, ngọc thạch bay nhằm cái động khẩu rớt xuống, đột nhiên tình kì quái phát sinh, ngọc thạch tại động khẩu lớn còn cách 3 trượng đột nhiên bị cỗ trở lực vô hình, bị bắn ngược trở lại. Độc Bại Thiên hoảng sợ tránh sang bên, “bàng” tiếng, ngọc thạch găm tường đại sảnh. Huyên Huyên : “ là cổ quái, để ta thử xem” Nàng bắt chước Độc Bại Thiên hướng cái động ném khối ngọc thạch, đương nhiên công lực quán trú khác hẳn, ngọc thạch phát xuất quang mang đẹp mắt như thiểm điện bay tới cửa cái hắc động. Ngọc thạch bay qua ba trượng phòng tuyến, tuy nhiên còn cách động khẩu 2 trượng đột nhiên hoá thành bụi phấn. quá khủng bố, làm hai người nửa ngày được câu gì. Ngọc thạch bị quán chú công lực cứng như tinh cương, tuy nhiên đến gần cửa động 2 trượng biến thành bụi, con ngưòi với thân thể máu thịt sao có thể qua được? Kể cả Huyên Huyên có đế cấp công lực hộ thân, nàng cũng dám mạo hiểm, hai trượng như vậy, ai biết 1 trượng ra sao. Đúng lúc này cỗ khí tức khủng bố lại xuất , nhưng bây giờ còn làm khó cho 2 người. Đột nhiên 2 người cảm giác được có điều gì bất thường, trong đại sảnh xuất vài cỗ khí tức bất đồng, họ hiểu rằng khí tức với ba động quá khủng bố này phải là bị phong ấn mà là do lực lượng người phong ấn lưu lại. Huyên Huyên coi trọng ba động khí tức. (Thiếu ¼ đoạn do bản convert bị lỗi, đành phải post lên cho kịp tiến độ, các pác thông cảm cố gắng sửa ngay) Độc Bại Thiên lại có cảm thụ khác, cảm giác rằng có cỗ lực lượng vô cùng thân thiết, phảng phất hô hoán , làm tự chủ được phóng khai thần thức tiếp nạp nó, cỗ khí tức ba động cùng thần thức như hai dòng nước hợp cùng chỗ, phảng phất như là , sau đó cảm giác rệt cỗ tình tự, vô tận bi ai, thể dùng lời để diễn tả hết được những cảm thụ. Đợi đến lúc Huyên Huyên phát dị dạng của , nước mắt đầy mặt, song phát ra, ngốc ngốc đứng chỗ. “Tiểu bạch, ngươi sao vậy?” Độc Bại Thiên có phản ứng, như cũ ngốc ngốc đứng chỗ bất động. Huyên Huyên cảm giác đại sảnh quá nhiều điều cổ quái, tay nắm lấy tay Độc Bại Thiên, kéo quay trở lại, Độc Bại Thiên như con rối theo, được lúc mới định thần lại, rút tay ra khỏi tay nàng. “Tiểu bạch, phát sinh ra chuyện gì? Tại sao ngươi nước mắt đầy mặt?” Độc Bại Thiên tiếng nặng nề: “cảm giác trước đây khó chịu, đầu tiên ta cảm giác được cỗ hô hoán thân thiết, sau đó ta và người đó dung hợp lại chỗ, người đó dạng như đơn ai giúp đỡ, dạng bi ai như bị thiên hạ đều phụ bạc” bi ai vô tận chấn sốc, ta cảm giác như người đó và ta có mối quan hệ sâu nặng, tựa như cảm giác huyết nhục tương liên, so với cảm giác tại ngọc môn mãnh liệt hơn nhiêu, như quả người bị phong ấn tại tàng bảo trai là người thân của ta, bằng hữu của ta, người bi ai này tựa như chính ta.
chương 26 Cung điện ngầm bị phong ấn Tác giả: Thần Đông Dịch giả: anh2online1102 Huyên Huyên hoàn toàn bị sốc, nàng công lực so với Độc Bại Thiên cao hơn nhiều, song cảm giác được điều gì, còn Độc Bại Thiên trước sau cảm giác được tình tự của hai người. Huyên Huyên : “ngươi có biện pháp nào chăng” Độc Bại Thiên : “Ta nhận thấy đây chỉ đơn thuần là đường ngầm dưới đất, toà cung điện bằng bạch ngọc bị phong ấn ngàn năm, vạn năm dưới đất, chúng ta chỉ nhìn thấy góc cung điện, tại nơi đây từng có vô số tuyệt đại cao thủ, cuối cùng biết đâu, hơn nữa chính ta còn có ý nghĩ đáng sợ, toà cung điện dưới đất này có vẻ như cùng ta có quan hệ vô cùng thân thiết ” Thực là những từ làm người ta chết vẫn còn thấy sợ, Huyên Huyên kinh sợ hét:”cái gì” “Rất kì quái là cảm giác, ta thể hiểu, nhưng trong tâm cảm giác rất rệt được là toà cung điện ngầm cổ xưa này cùng với ta có mối liên hệ vô cùng thân thiết” Huyên Huyên được, cúi đầu suy nghĩ. Độc Bại Thiên trước sau cảm ứng được tình tự của hai người, tuy nhiên nàng công lực so với Độc Bại Thiên cao hơn nhiều, song cảm giác được, điều này tuyệt đối phải do vô tình, ràng trong này tựa hồ giấu bí mật kinh thiên, hoặc quả có quan hệ gì đó với Độc Bại Thiên. Độc Bại Thiên cũng thêm: “ta tại Hán đường đế quốc sinh ra, trước đây chưa bao giờ đến Thanh Phong đế quốc, đặc biệt thể là đến Thông Châu thành, đến toà cung điện thần bí dưới đất, song ta có những cảm giác như vậy.” Huyên Huyên : “Có lẽ ngươi bị ảo giác, cảm giác đôi lúc thể dựa vào được” “Hi vọng như vậy, ta quả muốn nghĩ chính mình cùng với nơi thần bí này có mối liên hệ gì, cảm giác được tình tự của hai người tựa như có mối liên hệ nào đó, những cảm giác này đều làm cho ta buồn nản, nếu quả thực cùng với họ có mối quan hệ gì, ta dám tưởng tượng” Huyên Huyên cười : “Đồ nhát gan, ngươi trốn tránh hả?” Tuy chỉ là câu cười , song đến tai Độc Bại Thiên tựa như sấm nổ. Chính mình trốn tránh hay sao? Nội tâm cảm giác rệt có điều liên hệ, vì sao phải trốn tránh? Là hoảng sợ hay sợ tâm hồn bị đả kích? , ta, Độc Bại Thiên tuyệt trốn tránh! Độc Bại Thiên bị Huyên Huyên câu “ngươi trốn tránh hả?” kích khởi hào khí trùng thiên, tại nội tâm thầm : “đợi ta sau khi ta đủ sức mạnh nhất định quay trở lại, cổ lão cung điện, ta nhất định muốn vén tấm màn bí mật của ngươi, “bằng hữu” và “chính ta” bị phong ấn, ta quay lại tìm các ngươi.” Nghĩ đến đây, Độc Bại Thiên : “Huyên Huyên, chúng ta gấp rút quay lên mặt đất , tại nơi này mỗi chỗ ta đều cảm giác được bi ai vô tận của họ, ta chưa có năng lực tìm ra bí mật của nơi này, thôi, đợi khi chúng ta có đủ năng lực quay trở lại.” Huyên Huyên sắc mặt ngưng trọng : “ngươi sai, với năng lực của chúng ta căn bản vô pháp tìm hiểu nơi đây, nơi đây tiềm tàng đầy bí , ngoài ra còn có người bị phong ấn hay người phong ấn tuyệt đối đều là thánh cấp, ấn phong chúng ta thể động vào, nếu như như thần thoại này truyền ra ngoài giang hồ, khiến giang hồ dậy sóng, do vậy chúng ta phải tuyệt đối bí mật, tuyệt được tiết lộ” Độc Bại Thiên thầm: “có quá nhiều thánh cấp tồn tại…. nhiều đến mức tình bất khả tư nghị” sau đó ánh mặt ngưng đọng: “Huyên Huyên nghĩ ta có thể quay trở lại, đến lúc đó còn gì gọi là bí mật nữa.” “Tiểu bạch ngốc nghếch khẩu khí , đợi đến khi ngươi bảy mươi tám mươi tuổi quay trở lại, có lẽ ta biến nơi đây thành cung điện ngầm của ta, lúc đó có thể là ngươi xâm nhập vào địa phận của ta” Độc Bại Thiên cười : “tiểu nha đầu, ngươi quả là cuồng vọng, chẳng sợ ai” Huyên Huyên cũng cười, lộ xuất hàm răng trắng như tuyết và đôi má lúm đồng tiền khả ái, vô cùng quyến rũ mê nhân. Huyên Huyên : “như vậy, chúng ta quay trở lại , nơi này cổ quái quá nhiều.” “Tốt” Hai người bắt đầu quay trở lại. Bạch ngọc là đường, minh châu là đèn, nơi thần kì tựa như trong mộng chứa những bí mật kinh thiên động địa ra sao? Tiếng bước chân tại bạch ngọc thông đạo vang vọng hồi thanh thuý. Nhanh chóng hai người quay trở lại chỗ giao tiếp giữa tường đá và bạch ngọc, nhìn lại lần cuối bạch ngọc thông đạo huyền ảo, hai người kiên quyết hướng bóng tối tiếp. Huyên Huyên rút đoạn kiếm ra cầm tay, truyền công lực làm phát xuất quang mang đạm đạm chiếu lên đường về, lúc đến cửa thông lên mặt đất. Hai người bắt đầu phát sầu, với công lực của Độc Bại Thiên thể nào, vô pháp bay lên độ cao ba mươi trượng. Quyết định cuối cùng, do Huyên Huyên lên trước, sau đó thả dây xuống kéo . Huyên Huyên hít hơi dài, tay trái cầm đoạn kiếm của mình, tay phải cầm trường kiếm của Độc Bại Thiên, bay lên phía , thực lực sung mãn của đế cấp cao thủ hiển lộ, nhảy bước bay lên hai mươi trượng, khinh công khủng bố này nếu như bị người trong võ lâm nhìn thấy có thể quy là người trời. Huyên Huyên đợi thân thể rơi xuống, tay phải phóng trường kiếm đâm vào tường đá, trường kiếm tựa như đâm vào đất bùn “xích” tiếng sau đó ngập vào, trọng lượng thân thể nàng toàn bộ treo thân trường kiếm. Huyên Huyên cẩn thận phi thường, chưa vội bay lên phía , phải do nơi đây tối tăm, nguyên nhân chủ yếu nhất là cung điện ngầm này điều cổ quái quá nhiều, ổn thoả mới bắt đầu, nàng dùng hai thanh kiếm hoán đổi cắm vào tường đá, chầm chậm lên phía , nếu như cao thủ phổ thông đừng từng kiếm từng kiếm cắm vào tường đá lên, chỉ sợ đâm kiếm vào tường đá khó rồi. Đó là tu vi kinh khủng của đế cấp cao thủ, vượt quá tưởng tượng của thường nhân, đó chính là vì sao cao thủ đẳng cấp khác biệt khi giao thủ thể dựa vào nhân số nhiều để phán định nguyên nhân thắng thua, cao thủ đẳng cấp khác nhau thực lực khác biệt trời vực, đó là đạo lý thể phủ nhận. Cho dù Huyên Huyên công lực cao thâm, sau khi lên phía hơn ba mươi trượng như vậy có chút kiệt lực, trong tâm nàng có chút bất an, đáng lẽ ra với độ cao như vậy, sắp đến cửa địa động, đáng lẽ phải có thể nhìn thấy ít nhất tia ánh sáng, song phía toàn là màu đen, nhìn thấy ngón tay, giả sử phía là bóng đêm, vậy cũng thể so được với bóng tối dưới mặt đất, vì sao điểm ánh sáng cũng thấy? Độc Bại Thiên mình phía dưới đợi, cảm giác có cảm thụ, mình đối mặt với địa phương rộng lớn sâm khủng bố vô bỉ, sợ chỉ là dối, bóng đêm vô biên phảng phất như quái thú khổng lồ vô bỉ, miệng có thể nuốt chửng mọi thứ, khủng bố làm người ta có thể ngừng thở. Độc Bại Thiên cố gắng lúc lắc cái đầu, giữ cho tâm tình bình tĩnh lại, nhưng chờ đợi là điều vô cùng khổ sở, tuy nội tâm bình tĩnh trở lại, song cảm giác như thời gian trôi quá chậm, thời gian như ngưng đọng lại, cảm giác nghe được tiếng tim mình đập “đông”… “đông”….. cảm giác lâu lâu mới đập lần. Bốn bề toàn là màu đen, thời gian như ngừng trôi, cảm giác được chính mình như chìm trong vùng hư vô tận.
Chương 27 Tác giả : Thần Đông Dịch : bachthao82 Độc Bại Thiên liên tục cấu vào bắp chân, tập trung tinh thần vận dụng cửu chuyển công pháp. biết nếu cứ tiếp tục như hồi nãy có lẽ cần phải đợi Huyên Huyên tới cứu , tinh thần cũng tan vỡ luôn rồi. Sau khi hành công ba vòng, cảm thấy tinh thần dần bình tĩnh trở lại. Sau khi thực trấn tĩnh, nỗi sợ hãi cùng trống rỗng lúc nãy cũng mất Độc Bại Thiên hôm nay thực thu hoạch được rất lớn. chỉ thần thức có nhảy vọt mà còn lãnh hội được những diễn giải chiêu Kinh thiên nhất kích mà Huyên Huyên chỉ dạy. Sau khi hành công ba vòng, tâm thần trấn tĩnh lại liền nghĩ tới Kinh thiên nhất kích. Căn cứ theo những gì mà Huyên Huyên diễn luyện và giải thích đây là chiêu thức có khả năng hủy thiên diệt địa. Trong đầu ra nội công tâm pháp của chiêu thức. Mặc dù chỉ là tâm pháp của chiêu nhưng đối với Độc Bại Thiên như vậy cũng đủ rồi. Bản thân cũng chỉ cần đường lối vận công cũng như chiêu ý mà thôi Yếu quyết vận công của Kinh thiên nhất kích rất giống như đường lối Cửu chuyển công pháp của , hay chính xác là giống với tâm pháp Kinh thiên nhất trọng mà Độc Chiến Thiên để lại. Hai loại tâm pháp này đều cương mãnh bá đạo. Cả hai giống nhau cùng hỗ trợ nhau rất nhiều. Chỉ là Kinh thiên nhất trọng cực kỳ bá đạo, có sức tấn công rất mạnh nhưng cũng eất dễ gây tổn thương cho chính bản thân. Còn đường lối vận khí của Kinh thiên nhất kích hòa hoãn hơn gây thương tổn cho chính mình. Đem hai cái đối chiếu nhau gợi mở cho Độc Bại Thiên rất nhiều. phát ra Cửu chuyển công pháp còn nhiều chỗ cần phải cải biến. Từ từ, bắt đầu thử thay đổi từng chỗ thấy quá trình vận khí quả nhiên trôi chảy hơn rất nhiều. Nhưng dám tiếp tục thử nữa. Tại nơi khủng bố như thế này an toàn, phù hợp để nghiên cứu tâm pháp. Vì vậy chỉ vận dụng Cửu chuyển công pháp để tĩnh tâm trở lại. Huyên Huyên bám chặt vào thanh kiếm cắm tường nghỉ ngơi chút. Sau khi hồi phục , lại tiếp tục leo lên . Leo được thêm khoảng năm trượng cuối cùng cũng tới được miệng hang. Tuy nhiên lúc này nàng kinh hãi khi thấy miệng hang bị phong tỏa, có cách nào leo lên tiếp được nữa. Huyên Huyên hít sâu hơi ổn định lại tinh thần phát ra thần thức để tìm kiếm xung quanh. Cả người ở tại miệng hang ngừng lay động kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh nhưng phát được gì. Nàng muốn dùng kiếm để phá cửa hang nhưng khi nghĩ tới những gì mà khi nãy mình gặp phải biết chắc là làm như vậy cũng chỉ hao phí sức lực mà thôi. Nhưng bản thân Huyên Huyên phải là dạng người dễ dàng chấp nhận thất bại. Tay trái dùng đoản kiếm cắm chặt vào trong vách đá. Tay phải cầm trường kiếm dồn hết sức lực chém thẳng vào vách đá. Quả nhiên là như nàng nghĩ, vách đá như hề bị tổn thương chút nào. Huyên Huyên lại kiểm tra xung quanh, tin là ở miệng hang có cơ quan nào. xuống nhất định phải có cách ra được. Sau khi tra xét xung quanh miệng hang biết bao nhiêu lần, nàng thể từ bỏ ý định vì căn bản hề tìm thấy tung tích gì. Mang theo tâm trạng ủ rũ theo vách đá leo xuống để hội họp lại với Độc Bại Thiên. tại công lực của nàng còn như ban đầu để có thể trực tiếp nhảy xuống dưới mà chỉ có thể dựa vào thanh kiếm trong tay để hóa giải xung lực. Xung lực quá mạnh, với công lực tại của nàng vô pháp hóa giải được. Huyên Huyên theo đường cũ từng bước trườn xuống, thanh kiếm trong tay tận dụng khả năng cắm vào những lỗ hổng có sẵn. Sau khi xuống được khoảng mười trượng đột nhiên nàng cảm giác thấy nơi này có gì đó khác lạ. Dùng tay cẩn thận mò mẫm xung quanh hồi nàng bỗng mừng rỡ như muốn phát cuồng. Ở vách đá này bỗng nhiên có hốc đá bên trong có cái vòng sắt. Dùng tay sớ soạng nàng cảm thấy vòng sắt này cùng với vòng sắt trong mật thất là cùng dạng “Tìm kiếm cả ngàn lần thấy, lúc vô tình lại tìm ra.” Người thiết kế cơ quan này cũng nắm bắt tâm lý người khác, vì vậy liền mang cơ quan mở cửa đặt ngay đường lên. Huyên Huyên thầm chửi “ Người thiết kế cơ quan này đúng là vô lại, muốn chơi khăm người mà. Khi xưa bảy cao thủ vương cấp nhất định là nếm ít đau khổ mới tìm ra được cơ quan này” Nàng dùng tay kéo mạnh vòng sắt. Chỉ nghe “Ầm” tiếng, miệng hang phía liền được mở ra, từng tia sang yếu ớt cũng theo đó tràn vào. Huyên Huyên vào lúc này cảm thấy ánh sang ấm áp. Tâm trạng ủ rũ khi nãy cũng theo đó mà bị quét sạch , trong lòng lúc này chỉ tràn ngập vui mừng . Khi còn cách miệng hang khoảng ba trượng, nàng liền nhảy lên, cả người nhàng hạ xuống đất “Chít” Huyên Huyên cả người gần như muốn mềm ra ngã xuống đất. con chuột lớn bị chân nàng giẫm lên. Cũng vì khinh công nàng quá cao siêu nên con chuột hề bị thương, từ trong chân nàng thoát ra chạy Huyên Huyên khiếp sợ kêu lên thất thanh ”A……” Vừa kêu vừa vung chưởng đánh theo hướng con chuột bỏ chạy tao nên cái lỗ lớn sâu đến cả mét sau lưng nó Độc Bại Thiên ở dưới hang tĩnh tâm tạo công. Cửu chuyển công pháp biết vận hành biết bao nhiêu lần, khắp người cảm thấy thư thái. Cứ như vậy biết bao lâu, đột nhiên cảm thấy bên tai như có cái gì đó khiến cho sợ như muốn hồn phi phách tán. Ở cái nơi khủng khiếp như thế này bỗng nhiên lại có cái gì đó”vuốt ve” . Độc Bại Thiên vội lăn người ra xa rồi đứng dậy, dám thở mạnh, chăm chú nhìn kỹ lại nơi vừa ngồi “Soạt, soạt…..” Thanh giống như tiếng ma sát từ nơi vừa ngồi truyền lại Độc Bại Thiên hít hơi sâu rồi đột ngột đánh ra bá vương thần quyền. Kình khí ngọn quyền nhắm thẳng về phía trước đánh tới. Khi ngọn quyền đánh trúng vật đó có cảm giác như hề có chút lực cản nào. Độc Bại Thiên thầm tự chửi mình hồ đồ. Đây chẳng phải là ngọn dây hay sao. Nhất định là Huyên Huyên tới cứu mình. đúng là người chết nhát, thể nghĩ là mình lại tự hù mình như vậy. Dây thừng lúc này cuốn thành vòng tròn đất cho thấy Huyên Huyên vẫn nghĩ là dây thừng chưa xuống tới nơi, vì vậy vẫn tiếp tục thả xuống. Nghĩ tới đó, Độc Bại Thiên lập tức nắm lấy sợi dây kéo mạnh. Dây thừng tức nhanh chóng được kéo lên, chân của bắt đầu rời khỏi mặt đất, trong nháy mắt lên cao tới ba mươi trượng. Khi còn cách miệng hang khoảng mười trượng có thể nhìn thấy tia sang yếu ớt. Độc Bại Thiên nhìn chăm chăm vào vùng tối đen phía dưới, trong lòng thầm phát thệ : hãy chờ đấy, chờ ta có đủ thực lực ta nhất định quay trở lại đây. Khi còn cách cửa hang khoảng năm trượng sợi dây như được kéo nhanh hơn. Còn khoảng ba trượng được Huyên Huyên dùng hết công lực kéo bay ra ngoài. Khi chân cảu vừa đặt xuống đất lập tức hiểu ra vì sao Huyên Huyên lại phải nôn nóng kéo lên như vậy. Chỉ thấy khuôn mặt Huyên Huyên lộ đầy vẻ kinh hoàng, khắp phòng đầy những lỗ lớn sâu cả mét cùng với vài con chuột chạy lung tung trong phòng. Nhưng cửa ra lại bị đất vùi lấp khiến cho những con chuột này có muốn chạy ra cũng chạy ra được. tường đầy những vết rạn nứt, bên trong phòng tràn ngập những tiếng kêu “chit chít” đầy khủng bố, cả căn phòng lung lay như muốn đổ sụp. Độc Bại Thiên cười thầm. thể ngờ rằng cao thủ đế cấp khi đối diện với con chuột nho lại có bộ dạng như vậy. Huyên Huyên sau khi nhìn thấy Độc Bại Thiên sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Lúc này cả căn phòng ngày càng phát ra tiếng càng lớn. Độc Bại Thiên vội dùng sức kéo mạnh vòng sắt. Chỉ nghe “Ầm” tiếng, tức miệng hang liền bị phong bế trở lại. “Huyên Huyên, tại phải nhờ vào ” Huyên Huyên hiều ý của liền vung chưởng đánh ra khiến cho đất cát văng lên chôn lấp lấy cửa động, trả lại hình dạng như ban đầu Lúc này cả căn phòng đột nhiên rung mạnh. Độc Bại Thiên vội nắm lấy tay nàng ta, tay còn lại đánh mạnh phá vỡ lấy cửa sổ. Sau đó hai người vội phi thân ra ngoài. Vừa đáp chân xuống dưới mặt đất nghe “Ầm” tiếng, cả căn phòng đổ sụp xuống. Cũng may mắn cư dân xung quanh bởi vì ngôi nhà ma bỏ hết. Bằng với tiếng động lớn như vậy mà kinh động tới ai mới lạ.. Giả sử có kinh động tới người ở xung quanh cũng có ai dám tới đây. ” nguy hiểm” của ngôi nhà ma này quá nổi tiếng rồi Cả hai người vào lúc quá nưa đêm. Vì vậy lúc này trời cũng gần sang, mặt trời cũng bắt đầu như muốn phát ra những tia sáng đầu tiên.. Hai người dám ở lại, giống như cơn gió phi thân chạy nhanh về phía khách điếm.
chương 28 : Ca vũ song tuyệt Tác giả Thần Đông Người dịch: bachthao82 Biên dịch: anh2online1102 Khi Độc Bại Thiên tỉnh lại cũng tới trưa. Lần này ngủ là ngon. Tiểu nhị có lẽ cũng tới rất nhiều lần nhưng thấy ngủ say quá nên dám gọi dậy mà chỉ nhàng đặt chậu nước rửa mặt xuống rồi nhè rời . Độc Bại Thiên bước xuống giường xúc miệng rửa mặt. Khi dùng nước lau mặt cảm giác thấy là lạ. Lúc đó mới nhớ là mình vẫn còn mang mặt nạ. Tháo mặt nạ xuống, lau mặt rồi cẩn thận đeo nó lại. Mặt nạ này tại đối với Độc Bại Thiên giống như tấm hộ thân phù. Nếu như mà có nó có lẽ vừa bước ra ngoài kích động cả đám võ lâm cao thủ kiếm để”thế thiên hành đạo” rồi. Những chuyện xảy ra đêm qua giống như trong giấc mộng. Có là giấc mộng hay ? Đáp án hiển nhiên là , tất cả những gì xảy ra hôm qua đều là thực. Độc Bại Thiên bước ra ngoài phòng hít lấy hơi sâu khí trong lành, ra cũng phải trong lành gì vì lúc này cũng là giữa trưa rồi. về phía đại sảnh. đường ngang qua phòng của Huyên Huyên liền vận công lực lên để nghe ngóng bên trong. Trong phòng lúc này truyền ra tiếng hô hấp đều đặn. thầm nghĩ tiểu nha đầu này là lười, đến tận giờ này vẫn còn chưa dậy. Bản thân mình muốn gọi nàng ta ăn cơm chung nhưng xem ra đành phải bỏ ý định đó rồi. Độc Bại Thiên liền thẳng tới đại sảnh, chọn lấy bàn trống rồi ngồi xuống. Lúc này mặc dù là thời gian ăn trưa nhưng kì lạ ở chỗ trong đại sảnh lại có nhiều người. gọi lấy chén cháo, vài cái bánh bao cùng thêm ít rau. Trong lòng muốn uống thêm bình rượu nhưng nghĩ lại mình uống có ý nghĩa nên đành thôi. Lúc này ở ngoài đường truyền vào những thanh ồn ào “Liễu nương sắp sửa qua đây rồi” “ ?” “Bọn ta nhất định phải nhìn Như Yên nương thôi” …………………….. ……………………. ……………………. “ được, bọn ta phụ trách an toàn cho Như Yên nương, tuyệt đối thể cho ai gặp nương được” “Bọn ta chỉ nhìn chút thôi” ……………………. ……………………. ……………………. Tiếp đó là hàng loạt tiếng la hét ầm ĩ vang lên Độc Bại Thiên trong lòng lấy làm kỳ quái. ra phát sinh chuyện gì? Vị Như Yên nương là thần thánh phương nào? Mang theo nghi vấn, kêu tiểu nhị lại. Vừa muốn hai tiếng tiểu nhị cảm thấy như vậy hơi bị thất lễ liền đổi giọng “ Vị đại ca này, biết ở ngoài xảy ra chuyện gì mà lại ồn ào như vậy?” Tiểu nhị nghe thấy Độc Bại Thiên gọi mình là đại ca liền nhìn với ánh mắt kỳ lạ nhưng vẫn kiên nhẫn đứng lại để giải thích cho nghe. “Khách quan, ngài đúng là rất may mắn, hôm nay Liễu Như Yên nương lại ngang qua đây, chừng khách quan có thể được nhìn thấy. Tất cả mọi người đợi Như Yên nương bên ngoài cũng chỉ là muốn được nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nương ấy mà thôi”. Độc Bại Thiên “ Liễu Như Yên là ai?”. Hai mắt của tiểu nhị mở to như thể tin nổi “ Khách quan, ngài phải đùa chứ? “Ca vũ song tuyệt” Liễu Như Yên đỉnh đỉnh đại danh tại Thanh Phong đế quốc mà ngài lại chưa từng nghe qua sao?”. “Ta phải là người của Thanh Phong đế quốc”. “Ồ, ra là như vậy. Điều này cũng có gì lạ. Như Yên nương tại Thanh Phong đế quốc mặc dù rất nổi tiếng, nhưng hiểu vì sao nương ấy lại rất ít khi tiếp nhận lấy lời mời diễn xuất của các quốc gia khác. Bất quá lần này khách quan tới Thanh Phong đế quốc là may mắn. Để tôi về Như Yên nương…..” Độc Bại Thiên vừa ăn vừa nghe tiểu nhị “lải nhải” “Như Yên nương có thể là đẹp như tiên tử giáng trần…..” “À, ra vì nàng ta đẹp mà thôi” Độc Bại Thiên thờ ơ Tiểu nhị giống như được khai mở đúng chủ đề, đứng chỗ thao thao bất tuyệt “Khách quan, ngài có biết tại sao ấy được gọi là “ca vũ song tuyệt” ? Chính là tán dương giọng hát cùng vũ kĩ của nàng ấy tại Thanh Phong đế quốc chùng tôi ai có thể so sánh, tuyệt đối vô song” Độc Bại Thiên “ Ta còn nghĩ tài nghệ ca vũ của ấy là thiên hạ vô song” Tiểu nhị “ Tôi biết ngài tin nhưng giọng hát cùng vũ đạo của Như Yên nương đúng là ai có thể so sánh. Nếu như ngài tận mát trông thấy, tận tai nghe thấy ngài nhất định tin” “Thế ngươi tận mắt trông thấy, tận tai nghe thấy chưa?” “Chưa thấy. Nhưng con trai em chồng của thím của chồng của cháu thúc thúc của biểu ca tôi từng thấy qua, từng nghe qua. Giọng ca của Như Yên nương chỉ có thể là….. là cái câu gì mà, cái gì “ Khúc hát chỉ có trời, nhân gian……” “Khúc hát chỉ có ở trời, nhân gian có thể nghe được sao” “Đúng rồi, chính là câu đó. Mặc dù câu này dùng để hình dung ca khúc nhưng sử dụng để lên tiếng hát của nương ấy cũng quá. Giọng hát của nương ấy tuyệt vời đến nỗi nghe hay hơn cả tiếng chim sơn ca……..còn vũ kỹ của ấy còn “xuất thần nhập hóa”……” Độc Bại Thiên nhìn thấy vẻ mặt đầy kích động của tiểu nhị khỏi thấy buồn cười. người chưa từng thấy qua mặt nữ nhân đó mà lại có thể như say như mê như vậy. Đồng thời trong lòng khỏi cảm thấy với Liễu Như Yên có chút hiếu kỳ. Nhìn thấy khóe miệng Độc Bại Thiên khẽ cười, tiểu nhị “Khách quan, ngày nên tin, tôi nãy giờ đều là . Ngài có nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài . Trong số bọn họ rất nhiều người từng thấy qua Như Yên nương biểu diễn. Lần này bọn họ biết nương ấy qua đây nên cố tình đợi ở đây từ sáng rồi” “Oh? Bọn họ đều từng nhìn thấy Liễu Như Yên biểu diễn à?” “ sai. Ngoài ra Liễu nương còn là người rất tốt. Năm ngoái có rất nhiều nơi tại đế quốc bị hạn hán. nương ấy vì cứu trợ mà bôn ba khắp nơi, kêu gọi các thương đoàn lớn quyên góp, còn tới các thành thị lớn để biểu diễn từ thiện, quyên góp tiền bạc. Khi đó nương ấy từng tới Phong Hỏa thành cách nơi đây xa để biểu diễn. Thành của tôi có rất nhiều người xem. Chỉ đáng tiếc lúc đó tôi có việc nên thể được” xong mặt lộ vẻ rất tiếc nuối. Độc Bại Thiên cười “Hôm nay chẳng phải ngươi có cơ hội để nhìn nương ấy sao?” Tiểu nhị trả lời “ dễ dàng đâu. Bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ an toàn cho ta, cho ai tiếp cận” Độc Bại Thiên mang theo tâm trạng vui vẻ cùng hiếu kỳ cuối cùng cũng ăn xong bữa trưa. Đưa tay lau miệng, **ng vào hàm râu quai hàm mới nhớ ra tại mình diễn vai đại hán ba bảy ba tám tuổi mới tại sao tiểu nhị lại lộ ra thần sắc cổ quái khi hồi nãy mình gọi bằng đại ca. đại hán ba bảy ba tám tuổi lại gọi tên tiểu nhị khoảng hai mươi làm đại ca, đúng là khiến người kỳ quái, hơn nữa còn phải là người trong giang hồ. Độc Bại Thiên ra ngoài khách sạn nhìn thử thấy đường người đông như nêm hoàn toàn gây ách tắc giao thông. Thậm chí hai bên vệ đường cũng chật cứng người. đám binh lính cũng nhanh chóng bị cả đám đông chèn ép chứng tỏ Liễu Như Yên này mị lực quả là . Trong lòng Độc Bại Thiên khỏi hy vọng ta mau chóng xuất để có thể nhìn thấy nữ nhân truyền kỳ như thế nào? Lúc này biết có ai đó bỗng nhiên hét lớn “ Liễu nương tới rồi” Cả đám đông tức dao động, tiếng người ầm ĩ cả lên. Đám binh sĩ tức tiến ra tách đám đông ra làm hai. Chỉ thấy đằng xa có cỗ xe ngựa về hướng này, hộ vệ hai bên xe so với nơi này còn đông hơn nhiều. Cả đám đông bắt đầu chen lấn về phía trước. Tức đám binh sĩ liền rút đao kiếm, đồng thời đám cung thủ cũng rút cung lắp tên nhưng vẫn khiến đám đông lùi bước. Tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng. Cả hai như chuẩn bị có khả năng ẩu đả với nhau. Chính lúc này bỗng có con khoái mã, lưng chở vị tướng quân trẻ tuổi chạy tới như bay. Vị tướng quân trẻ tuổi nhìn đám đông đằng xa hét lớn “Mọi người được manh động, Liễu nương phải ngang qua đây. nương có thể tiếp kiến mọi người nhưng mời mọi người tránh đường , lánh qua hai bên. Sau khi nương gặp mọi người rồi nương có chuyện gấp phải tới Khai Nguyên thành.” khí khẩn trương tức hạ xuống, đám đông từ từ tránh qua hai bên đường. Đám binh sĩ cung giương kiếm tuốt cũng thở hơi dài nhõm. Xe ngựa ngày càng tới gần, cuối cùng dừng trước mặt mọi người. Cửa xe từ từ mở ra. thiếu nữ độ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi từ trong xe bước xuống. Cặp mắt to long lanh chớp chớp, cái mũi nhắn khả ái, đôi môi hồng hồng, bộ dạng tinh quái. Độc Bại Thiên có đôi chút thất vọng. Đây là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh “ca vũ song tuyệt”? ràng là tiểu nha đầu tinh nghịch. Tuy nhiên, ánh mắt mọi người vẫn tập trung vào trong xe. Lúc này từ xe bước xuống thiếu nữ áo tím khoảng hai mươi hai mốt tuổi, quá đẹp, phải là tuyệt đẹp. Thân hình cao cao da trắng như ngọc, mi đẹp như vẽ, hai má trắng muốt, cái mũi khả ái, đôi môi hồng hồng có thể là tuyệt sắc giai nhân, sánh ngang với Tư Đồ Minh Nguyệt cùng với Huyên Huyên khi lần đầu mang mặt nạ. Bốn phía tức thời im lặng, mọi người ai nấy đều nhìn đến ngây người. Trong lòng Độc Bại Thiên cảm thấy cực kỳ chấn động nhưng rất nhanh khôi phục trở lại. Mỹ nữ trước mặt mặc dù rất xinh đẹp nhưng nếu so với Lý Thi diễm tuyệt thiên hạ, vẫn còn kém chút. Cũng bởi vì từng thấy qua tuyệt thế dung nhan của Lý Thi nên giống như những người kia “hồn bay phách lạc” còn nghi ngờ gì nữa, mỹ nữ đó chính là Liễu Như Yên. Còn tiểu nha đầu hồi nãy nhất định là tỳ nữ của ta. Liễu Như Yên từ từ mở miệng ra “Trước tiên ta xin cám ơn thịnh tình mà mọi người dành cho Như Yên. xấu hổ quá, khiến cho mọi người phải đợi lâu” Trong đám đông tức có người kêu lớn “Có thể thấy được dung nhan của Như Yên nương chính là vinh hạnh của bọn ta” Liễu Như Yên “Lần này ta qua Thông Châu thành nhưng lại vì mọi người biểu diễn là có nguyên nhân”. Dừng chút rồi tiếp “ Mọi người còn nhớ chuyện xảy ra cách đây bốn mươi năm về trước ? Năm mươi vạn đại quân của Bái Nguyệt đế quốc xâm chiếm nước ta, gót sắt tới đâu, ai dám phản kháng gà chó cũng tha. Chưa đầy năm, nửa đất nước xinh đẹp của chúng ta nằm dưới gót chân của bọn chúng. Cả đế quốc như nằm trong cơn gió tanh, mưa máu. Là ai tại thời khắc dân tộc nguy vong như ngôi sao chói lọi quật khởi, tập hợp tàn quân, chấn chỉnh đội ngũ? Ai với chưa đến mười lăm vạn đại quân phá tan ba mươi vạn quân địch? Ai tung hoành giữa hàng vạn đại quân chém đầu chủ soái, thể thần uy vô địch đánh bại địch quân, khôi phục lại sơn hà cho Thanh Phong đế quốc? Đó chính là thành chủ của đệ nhất thành của Thanh Phong đế quốc chúng ta – Lý lão tướng quân. “Lý lão tướng quân vạn tuế” “Lý lão tướng quân vạn tuế” m thanh hưởng ứng vang trời vọng khắp tòa thành Lịch sử huy hoàng của dân tộc luôn làm dâng trào tinh thần ái quốc của con người, khiến cho trong lòng họ dâng trào mãnh liệt lòng tự hào dân tộc. Ảnh hưởng của hình tượng hùng với họ tuyệt hề dưới lịch sử huy hoàng của quốc gia. Truyền thuyết về hùng có thể làm cho máu huyết trong người những thanh niên như sôi sục, kiên định với lý tưởng của mình; tương tự có thể làm cho người già như “Tuổi già nhưng hùng tâm già”. Lịch sử huy hoàng của quốc gia cùng hùng luôn gắn liền với nhau, đều là niềm tự hào của toàn dân tộc. Đợi cho đám người kích động bình tĩnh trở lại, Liễu Như Yên tiếp “ Cuộc chiến bốn mươi năm trước chúng ta thắng hề dễ dàng. Cả quốc gia mất vô số những người con ưu tú. Còn vô địch thống soái Lý lão tướng quân của chúng ta thân bị trọng thương, trong suốt bốn mươi năm qua bị nội thương hành hạ. Có ai biết ái thê của lão tướng quân trong lúc giết thống soái địch quân, vì yểm hộ cho Lý lão tướng quân mà bất hạnh thân vong. Bốn mươi năm qua, Lý lão tướng quân thân thể bị nội thương hành hạ, tinh thần luôn nghĩ về vong thê mà đau buồn. Vào hôm qua đột nhiên lão tướng quân lâm bệnh nặng, mọi người có biết tình cảnh khi lão tướng quân lâm bệnh ? Lão tướng quân nằm giường bệnh lẩm bẩm ái thê của mình khi còn sống thích nhất nghe câu ca dao.” tới đây, giọng cùa nàng khỏi nghẹn ngào. Sau khi trấn tĩnh lại liền tiếp “ Đương kim hoàng thượng biết được lập tức cho khoái mã truyền chỉ muốn ta ngay trong đêm nay tới Khai Nguyên thành vì lão tướng quân mà ca hát” Nghe vậy trong đám đông có ít người bật lên khóc “Chúng ta làm mất thời gian của Liễu nương. Chúng ta có lỗi với Lý lão tướng quân” “ Ôi….mong sao lão tướng quân sớm ngày khỏe trở lại” “Chúng ta đúng là tội nhân mà…” ………………………. ………………………. ………………………. Đám binh sĩ cũng bật khóc. Bây giờ bọn họ mới biết được tin tức này Độc Bại Thiên cũng thấy cảm thán vô cùng. Lý lão tướng quân trong lòng mọi người tuyệt đối là kiêu ngạo của quốc gia, là tự hào của dân tộc, là hùng chân chính. Đằng sau hình tượng hùng tang vô số nỗi đau thương, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đầu họ hào quang chiếu sáng cùng hình tượng cao lớn. Nhưng có mấy ai biết đằng sau vinh quang đó tàng những đoạn cố thê thảm như vậy. Mãi hồi lâu mọi người mới bình tĩnh trở lại nhưng mặt mỗi người đều lộ vẻ tang thương. Liễu Như Yên lại “ Hôm nay ta chỉ có thể vì mọi người hát bản. Ngày khác ta tạ lỗi với mọi người” Tất cả đều đồng thanh “, bọn ta là tội nhân, làm mất thời gian của . Bọn ta xin lỗi Lý lão tướng quân” Liễu Như Yên khẽ phất tay, thanh của mọi người liền hạ xuống Giọng ca uyển chuyển ưu thương liền cất lên : đẹp từng ngày trôi qua Trăng rằm trôi , xanh tươi, trong lành, sáng lạn, Như nữ hoàng của loài hoa điên cuồng rung động…… Ta mỉm cười, nàng cúi xuống hôn ta. Như đoạt mất trái tim ta, tung lên bầu trời xanh mướt! Mang cho nàng vương miện ngàn sao, cùng nàng ấp ôm phiêu đãng, Trông nàng mây trời cao, mặt nước lấp lánh bóng hình nàng…… Đem nàng đặt giữa ngàn hoa, hoa hương thấm đượm thân thể, Kích động đặt nàng giữa gian thoáng đãng! Thân thể ấm êm, sạch , lấp lánh, ngày ông trời đem nàng trở lại cổ rỉ máu , Ta tâm trạng vô cùng thê lương, Như ngôi sao chìm trong giấc mộng, ẩm ướt, thoảng hương……” Xe ngựa xa nhưng mọi người vẫn như chìm đắm trong tiếng hát, khuôn mặt ai nấy đều đẫm lệ. Hai mắt Độc Bại Thiên ửng đỏ. Đoạn cố đau thương của Lý lão tướng quân làm cho lòng xót xa. Nhưng tiếng ca ưu thương ai oán của Liễu Như Yên kích động tình cảm trong nội tâm của .Khuôn mặt tươi cười kiều diễm của Tư Đồ Minh Nguyệt lại lần nữa từ trong lòng ra. biết rất là mối tình đó sớm theo gió bay xa nhưng vẫn thể nào quên. Dung nhan kiểu diễm của người xưa lúc nào cũng trong lòng , là nỗi bi ai vĩnh viễn của . Đưa tay lau mắt, quay người vào khách điếm.
Chương 29: Nhất Nhập Giang Hồ Độc Bại Thiên ổn định lại tình tự của bản thân rồi mới đẩy cửa bước ra. Lúc này đường vẫn còn truyền những tiếng hò reo ầm ĩ, rất lâu chưa dứt. ngấm ngầm kinh hãi, giọng ca của Liễu Như Yên đích đạt đến mức xuất thần nhập hóa, đem tình vào trong giọng ca, khiến người ta phải đắm chìm theo nàng. đến trước cửa phòng của Huyên Huyên, dỏng tai lên nghe nghe ngóng. Bên trong phòng truyền lại tiếng hô hấp đều đều, tiểu nha đầu này hiển nhiên vẫn ngủ say. đúng là con mèo lười biếng, ngờ ồn ào như vậy mà vẫn ngủ cho được. hoài nghi đế cấp công lực của nàng ta làm thế nào mà lại luyện thành được. Độc Bại Thiên nhàng mở cửa phòng, cẩn thận nhấc chốt cửa lên rồi êm ái bước vào. Huyên Huyên nằm ngủ tấm thảm, vẻ đẹp lung linh mê hoặc. Mái tóc dài mềm mại xõa xuống che mất nửa khuôn mặt, hàng mi dài cong vút, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi hồng tươi, điểm nào là xinh đẹp tuyệt trần. Tiểu nha đầu lúc ngủ vẫn còn chút tiếu ý, lộ ra hai lúm đồng tiền khả ái, bộ dạng ngây thơ hồn nhiên. phần cánh tay trắng như bạch ngọc lộ ra bên ngoài, phát thứ ánh sáng thánh khiết. Vẻ đẹp tự nhiên đó làm cho người ta thể nào có ý định muốn tiết độc được. Độc Bại Thiên ngẩn ngơ đứng nhìn. Cảnh tượng này giống như bức họa, tựa như ở trong giấc mộng. làm thế nào cũng dám tưởng tượng, mỹ nhân ngủ giường chính là Huyên Huyên sao? Thiếu nữ ngủ kiều diễm như đóa hải đường, tập hợp cả mê hoặc, quyến rũ, ngây thơ, thánh khiết vào người, thể thống nhất của những nét mâu thuẫn. Làm thế nào mà những khí chất bất đồng lại cùng xuất cùng người như vậy được? Độc Bại Thiên ngắm nhìn thân thể của Huyên Huyên mà thầm nuốt nước miếng vào, mọi thứ người nàng đều tán phát ra thứ mị lực kinh nhân. đột nhiên phát giác ra mình vốn rất phóng đãng. Mặc dù chưa quên được Tư Đồ Minh Nguyệt, nhưng trong lòng vẫn vương vấn quên hình bóng của Lí Thi, tại lại bị mê mẩn với Huyên Huyên. Nhưng khi nhớ lại võ công khủng bố của Huyên Huyên, lập tức thấy lạnh cả người. Hồi tưởng lại lúc ở dưới cung điện khi “ cẩn thận” tiếp xúc thân mật với nàng ta, suýt tí nữa bị chết bi thảm, “hỏa nhiệt” trong lòng lập tức hạ xuống ngay. Huyên Huyên khi phát nộ là nữ bạo quân, tuyệt đối nên chọc ghẹo, vì vậy chỉ đành yên lặng đứng nhìn. Nhìn Huyên Huyên say ngủ, trong đầu Độc Bại Thiên thôi thúc ý định: nếu như lúc này tháo mặt nạ của Huyên Huyên xuống, nàng ta nhất định biết. Nhưng có chút do dự, Huyên Huyên là đế cấp cao thủ, cẩn thận khéo nàng tỉnh giấc mất. Nghĩ đến nàng ta là đế cấp cao thủ, Độc Bại Thiên lại thấy chấn động trong lòng. Bản thân mình tiến vào tẩm thất của đế cấp cao thủ, nhưng đế cấp cao thủ này lại hoàn toàn hề phát giác, tình rất cổ quái, điều này thực là chuyện có khả năng. Cảnh giác tính của đế cấp cao thủ tuyệt như vậy, nhất định là tiểu nha đầu này giả vờ ngủ để thử xem phẩm hạnh của ra sao. Nghĩ đến điều này, Độc Bại Thiên cố gắng kiềm chế, xoay người bước ra ngoài. vừa mới đóng cửa, nghe thanh uể oải của Huyên Huyên: “Tiểu Bạch, sao mà bất thanh bất hưởng tiến vào, rồi lại bất thanh bất hưởng ra vậy?” Độc Bại Thiên thầm thở phào: “nguy hiểm , tiểu nha đầu này quả nhiên là giả vờ ngủ. Mình là hồ đồ, tiếng hò reo ở ngoài đường vừa nãy lớn như vậy, làm sao mà đánh thức tiểu nha đầu này cho được. Vô luận theo phương diện nào mà , tiểu nha đầu này đều chỉ là giả ngủ mà thôi.” Miệng đáp lời: “Huyên Huyên, đúng là con mèo lười biếng, mặt trời xuống núi rồi, vậy mà vẫn còn ngủ được sao? Ta vốn là muốn gọi dậy ăn trưa, nhưng thấy ngủ ngon như vậy nên nhẫn tâm đánh thức, vì vậy mới ra.” “Đói , Tiểu Bạch ngươi giúp ta mang đồ ăn vào trong phòng .” “Cái gì? phải là muốn ăn luôn giường đấy chứ?” “ sao nào, được sao?” “……” Độc Bại Thiên hết nổi. Khi Độc Bại Thiên ra gọi hỏa kế của khách điếm rồi quay lại, thấy tiểu nha đầu rửa xong mặt mũi, nàng ta chính là có ý muốn điệu hổ li sơn. Hỏa kế đặt thức ăn xuống, chuyển thân ra. biết tại sao Độc Bại Thiên rất muốn nhìn tiểu nha đầu ăn, nhưng bị Huyên Huyên đuổi ra. “Huyên Huyên, có tuyệt thế suất nam như ta trong phòng, nhận thấy đó là chuyện hay sao?” “ gã râu râu ria đầy mặt, thấy ngươi là hết muốn ăn rồi, ngươi mau .” “Ta phải là mang mặt nạ sao? Ta bỏ xuống, để cho cho chiêm ngưỡng ‘ tuyệt thế dung nhan’ của ta.” “khoác lác vừa thôi, bộ mặt xấu xí của ngươi ta thấy rồi.” Độc Bại Thiên nét mặt đầy vẻ ủy khuất: “Huyên Huyên, lẽ thay lòng đổi dạ với chồng như vậy sao? Ta đây tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc, tuyệt thế suất nam như ngọc thụ lâm phong như vậy mà sao lại vô tình hắt hủi?” “bàng” Huyên Huyên đứng ngay trước cửa, tí xíu nữa đánh trúng mũi Độc Bại Thiên. Huyên Huyên ăn xong nghỉ ngơi lúc rồi hai người rời khỏi khách sạn, lâu sau ra đến ngoại thành. Độc Bại Thiên hỏi tiếp: “Huyên Huyên, định đâu?” “Ngao du đại lục, nơi nào vui ta đến nơi đó. Tỉ dụ những nơi như là cung điện dưới lòng đất đó, ta biết rằng đại lục còn có rất nhiều nơi thú vị, ta muốn đến xem những nơi đó.” Độc Bại Thiên thầm chắt lưỡi, mấy nơi khủng bố như vậy mà lại coi là những nơi thú vị, đế cấp cao thủ quả nhiên là khác thường. “Tiểu Bạch ngươi muốn đến đâu?” “Ta cũng muốn ngao du đại lục, nhưng chí hướng của ta là giang hồ, ta muốn để cho người trong giang hồ đều biết đến tên của Độc Bại Thiên này.” Huyên Huyên gật đầu : “xú tiểu tử, ngươi còn quá khờ khạo, đó là nguyện vọng của ngươi sao? Đợi khi ngươi già thêm vài tuổi nữa, rồi ngươi lại hối tiếc về những sai lầm của thời tuổi trẻ. Kì , những người sống thế gian này khó tránh khỏi bị danh lợi trói buộc. ra những thứ đó đều hư ảo, đến lúc cuối cùng thứ gì cũng đều trở về hư vô cả.” Độc Bại Thiên : “Ngẫm nghĩ những lời tiểu nương Huyên Huyên của chúng ta giống như lão triết nhân, chắc thời ấu trong lòng chịu nhiều đau khổ rồi.” Huyên Huyên : “Xú tiểu tử, ngươi hãy suy nghĩ lại cho kĩ . Thậm chí là dù ngươi có được danh khí lớn giang hồ sao nào? Đó chỉ là hư danh, lại thêm những mưu toan tính nữa, mọi người hỗn loạn tranh giành, đến cuối cùng trong tay cũng chỉ vài mảnh vụn. Ngươi sao? Cái gì cũng có, quay đầu lại chỉ còn là hư .” Độc Bại Thiên : “Ta đối với quyền thế cảm thấy hứng thú, mà chỉ có hứng thú với võ công thôi. Ta lần này xuất đạo, chính là muốn xem qua thần công tuyệt kĩ của các nhà các phái đại lục, nhằm hoàn thiện công pháp của chính ta. Mục đích cuối cùng của ta là đạt đến cảnh giới cao nhất của võ học, khám phá bí của võ học. Huyên Huyên thở dài: “ ‘Nhất nhập giang hồ, thân bất do kỷ’. Ta có thứ dự cảm, ngươi rồi bị cuốn vào phân tranh quyền lợi tại đại lục. Giang hồ là nơi hỗn độn, rất nhiều tình như ý ban đầu của ngươi, nhưng ngươi lại phải thuận theo nó. Từ từ ngươi phát bản thân mình thay đổi.‘ Nhất nhập giang hồ, thân bất do kỷ’, câu cũ nhưng xác lên những khó khăn, gian nan, trắc trở của giang hồ, lột tả được hết bản chất của giang hồ.” Độc Bại Thiên :“Giang hồ có lẽ có nhiều gian nan trắc trở, nhưng nó khẳng định cũng có nhiều kích thích. Nếu như phải sống cuộc đời bình bình đạm đạm, ta thà là bước vào giang hồ thống thống khoái khoái mười năm, tiêu diêu mấy phen. Như cá bơi trong biển rộng, như chim bay trời cao, đại hảo nam nhi Độc Bại Thiên ta muốn cuộc đời thong dong. Ta muốn cuộc đời của ta đầy ắp những sắc thái truyền kì.” Huyên Huyên nhìn bộ dạng kích động của cười : “Xú tiểu tử, coi ngươi kích động kìa. Nghe ngươi ta cũng muốn bước vào giang hồ, dạng tiểu hài tử lừa gạt như ngươi mà bước vào, bảo đảm người trong giang hồ lập tức đông hơn gấp mười lần.” Độc Bại Thiên cười hỏi:“ Vậy tiểu hài tử có bước vào giang hồ ?” Huyên Huyên trừng đôi mắt đẹp:“Xú tiểu tử, muốn bị đòn à?” “Ha ha……” Huyên Huyên tiếp lời: “Kì , ta muốn bước vào giang hồ cũng được, ngươi nghe qua có đế cấp cao thủ ra phô trương chưa? Giữa đế cấp cao thủ có ước định, bất kì đế cấp cao thủ nào cũng được tham dự vào tranh đấu của võ lâm phổ thông. khi bị phát , những đế cấp cao thủ khác tập trung lại vây công kẻ đó. Độc Bại Thiên lần đầu tiên nghe thấy, rất hiếu kì hỏi lại:“Mọi thứ đều là à?” “Đương nhiên là rồi, đế cấp cao thủ công lực rất cao, thực lực của người có thể nắm quyền sinh tử của vô số người khác. Vì bình yên của giang hồ, chúng nhân đạt thành hiệp định đó, đó là hiệp ước chung của rất nhiều đế cấp cao thủ.” “Trong giang hồ có nhiều đế cấp cao thủ ?” “Đây là bí mật, phải đế cấp cao thủ biết được.”