Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 20 – Phảng Chế Diện Cụ



      Tác giả:Thần Đông

      Dịch:Yusan

      Biên dịch: Bachthao82



      Muốn luyện thành nhất thân tuyệt đỉnh võ công phải có danh sư, thiên tư, tâm pháp cùng số yếu tố thể tách rời, may mắn là tất cả những nhân tố cần thiết đó ta điều có, luyện thành thân võ công như nay cũng rất bình thường rồi. Bộ mặt của ngươi cũng đừng nên ủ rũ như vậy, võ công phải tự bản thân ngộ ra, tựu chung chỉ cần ngươi có lòng tin là có khả năng đạt được. Giống như ngươi vừa ban nãy, phải trong nháy mắt đột phá được lên cảnh giới khác sao?


      Độc Bại Thiên thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này là có ý tốt, bản thân mình vừa lộ ra vẻ ủ rũ, bị ấy nhìn ra ngay, còn tỏ ra am hiểu giảng giải để an ủi mình nữa chứ. Ái chà, tiểu nha đầu này khả ái. Bất quá, bản thân Độc Bại Thiên ta phải là loại dễ dàng chịu thua, quá xem thường ta rồi.


      Nghĩ vậy, Độc Bại Thiên : “Tiểu nha đầu, ngươi quá xem thường ta, ta muốn đánh cược với ngươi, cá với ngươi là ta lên thánh cấp trước ngươi bước.


      “Thằng ngốc như ngươi có phải , nghĩ là thắng được ta ư? có khả năng đó đâu” xong liền bật cười:” Mã phu, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”


      “Cái gì” Độc Bại Thiên cảm thấy đau xót, mỹ lệ thiếu nữ này vẫn còn nhớ lời lúc trước.


      Đột nhiên, cảm thấy sợ hãi đối với những việc vừa xảy ra. Mỹ lệ thiếu nữ đột nhiên đưa tay lột tấm “da mặt” xuống.


      “A, Quái” Độc Bại Thiên đột nhiên kinh hô.


      Phía dưới tấm mặt nạ lại là gương mặt có vẻ rất bình thường.


      Độc Bại Thiên lại lần nữa cảm thấy giật mình, miệng mở rộng thành hình chữ O. “Ngươi, ngươi bị sao vậy?”


      “Hỗn đản, biết gì hết, còn đòi xông pha giang hồ cái gì. Ngươi nghe qua chuyện chế tạo mặt nạ phỏng theo mặt người à.”


      “Khả năng này thể, vừa nãy ngươi đeo cái đó lúc, mặt ngươi giống như , hình dáng nhìn cũng giống , làm sao lại có khả năng cách lớp mặt nạ được?”


      “Võ công còn chia ra cao thấp, mặt nạ giả đương nhiên cũng có xấu đẹp khác nhau, ngươi chưa thấy qua mặt nạ như thế này do ngươi ít hiểu biết, đời này có việc gì là nhất định có khả năng.”

      Độc Bại Thiên nghĩ thầm: tiểu nha đầu này chiện tuy đáng ghét, nhưng có chút đạo lý, vừa nãy bản thân mình phải bị thứ võ công “ có khả năng” đánh cho ngây ngốc sao.


      “Mã phu đừng ngây ngốc nữa, này, mang vào .” Thiếu nữ xinh đẹp từ người lấy ra cái mặt nạ.


      Độc Bại Thiên cầm lấy cảm giác nhàng như cầm vật gi hết. Tử tế nhìn tới nhìn lui, là khuôn mặt trung niên nhân, lông mày đậm, râu quai nón, khuôn mặt như thế này cùng với hình dáng Độc Bại Thiên tương xứng vô cùng.


      Nhất thời hiếu kì, cầm mặt nạ để lên mặt, ngay tức khắc biến thành đại hán thô kệch. Mặt nạ những được chế tạo hoàn mỹ, giống y như , mà còn thoáng khí rất tốt, da mặt chút cảm giác khó chịu.

      “tiểu thâu có mặt nạ quả tệ, biết là đồ trộm cắp ở đâu nữa?” Tuy biết thiếu nữ xinh đẹp này có võ công khủng bố, nhưng Độc Bại Thiên chút cảm giác sợ hãi. thú vị này làm cho người khác cảm thấydễ gần gũi, tuy có chút “đáng ghét”, nhưng lại khiến người khác nhanh chóng quên cái “tính xấu” đó . Có thể người với người đời này giống nhau, mỗi cá nhân đều có khí chất riêng của bản thân, này thiên sinh làm người ta dễ gần gũi, làm cho người ta có hảo cảm với khí chất ấy.


      Nghĩ đến khí chất của này, Độc Bại Thiên thể nghĩ đến làm say mê lại làm trái tim tan nát ------- Tư Đồ Minh Nguyệt, mỗi khi nghĩ đến nàng, trong lòng lại truyền đến chút đau đớn.


      lại nhớ đến Lý Thi, lần đầu trông thấy nàng, cảm thấy kinh ngạc vì xinh đẹp, nàng có phải ở trời, cma3 thấy nàng đẹp như tiên nữ, nhưng lạnh như ánh trăng, con người rất khó tiếp cận. Sau đó chuyện cùng nàng lại nhìn thấy vả mặt trầm tĩnh ung dung, kết hợp với sắc đẹp dung nhan khuynh thành phát tán loại ánh sang thanh khiết, khiến mọi người dám gần gũi, cảm thấy dám có chút khinh thường nàng. Sau này đến lúc phát sinh việc mạo phạm nàng, mới phát nàng có biểu của tiểu nhi nữ. Đặc biệt là ở nhà , trong lúc giả hôn mê Lý Thi ở bên cạnh mắng chửi , dùng tay đánh , cuối cùng bị dọa cho bỏ chạy như chú thỏ con, biểu tình lúc ấy là khả ái. Nghĩ vậy, Độc Bại Thiên thể nhịn cười.


      “Ê, xú tiểu tử cười ngu ngốc cái gì vậy?”


      “Ta nghĩ đến người nếu như có đến mấy khí chất bất đồng, ngươi nghĩ có khả ái ?”


      “Ngươi ta à? nên khen ta như vậy, ta xấu hổ đấy.” xong rồi cười hi hi.


      xấu xí kia, tại ta mới phát ra da mặt của ngươi dày nhất thiên hạ. Vậy mà thỏa mãn, còn mang thêm lớp nhân tạo nữa chứ. Ồ--------- Nguyên lai ngươi hề xinh đẹp, nhân tạo mĩ nữ.” Độc Bại Thiên thẳng như tát nước vào mặt ấy, cuối cùng tìm được đề tài làm nàng tức giận.


      Thiếu nữ có chút gì tức giận, cười hi hi : “quả dưa đần, ngươi nghĩ đây là diện mạo chân chánh của ta à?


      “Chẳng lẽ so với bây giờ còn xấu hơn?


      “Ngươi quả thong minh.”


      Độc Bại Thiên bắt đầu thấy nghi ngờ, bản thân nhận thấy thiếu nữ này tâm tình như trẻ con, bản thân cũng nhìn thấu nàng ta! Đúng là con tiểu hồ ly thong minh giảo hoạt.


      “Sao lại kêu ta đeo mặt nạ thế?”


      “Đồ đần, ngươi tại trong tòa thành này là công địch của toàn võ lâm, thay đổi dung mạo, ra ngoài chưa đến nữa ngày bị người khác ‘Thế thiên hành đạo’.”


      Độc Bại Thiên : “Tiểu nha đầu, đa tạ ngươi.”


      Thiếu nữ : “quả dưa đần đệ đệ, ta lại cho ngươi thứ lớn hơn nữa, ngươi muốn ?”


      Độc Bại Thiên : “có thứ gì tốt mà ngươi cho ta?”


      “Ta biết nơi có chứa rất nhiều trân bảo, bảo tang rất lớn. Ta nghĩ ở đó nhất định đầy kích thích, có nhiều cái để chơi , ta muốn đến xem, ngươi muốn xem ? Đương nhiên bảo vật ở đó khẳng định được chia phần cho ngươi.”


      “ngươi phải muốn ta làm mã phu cho ngươi đấy chứ”


      “Dụ ngươi thôi, hi hi, nếu ngươi nguyện ý làm theo lời ta thành toàn cho ngươi.”


      “Vì sao ngươi lại cho ta cùng ngươi?”


      “Ngươi xảo ngộ gặp được ta, coi như may mắn .”


      “Tốt thôi, ta cùng ngươi.” Nhìn thấy “Tiểu hồ ly” trong lòng chắc cười thầm, Độc bại Thiên như thể bị người ta sắp đặt, cùng ngồi chung thuyền với giặc.


      Hai người vào tiểu viện, tịnh ai truy sát Độc bại Thiên. Tử tế nghĩ thấy cũng đúng, tại là buồi chiều rồi, còn ai mà quan tâm đến thiếu niên ngu ngôc cuồng vọng.


      “Í, mĩ nữ xưng hô thế nào? Ngươi thể cứ để ta gọi là tiểu nha đầu được, để ta giúp người tìm cái, Tiểu Thảo, A Hoa, Kim Chi, Ngọc Diệp, Tiểu Cường, Tiểu Bạch. Thấy thế nào? Tự mình chọn cái nha.”


      “Những cái tên khả ái đó ngươi cứ giữ lại cho mình dùng nha, nếu chịu cứ gọi ta là Ngộ Lạc Phàm Trần, tiên tử tỷ tỷ, Nghiễm Hàn tiên nữ. thích gọi vậy, cũng có thể gọi ta là Huyên Huyên. Ngươi xưng hô thế nào vậy? A Trư, A Miêu?”


      “Tên ngươi là ‘Ngộ Lạc Phàm Trần’? tức cười quá, ngươi chắc chắn vào địa ngục, trời cao ơi, người làm sao để nương này rơi xuống đây vậy?

      Sau đó Độc Bại Thiên ưỡn ngực, làm ra vẻ hung dũng, dáng vẻ hiên ngang : “nghe đây, tên ta là ----- Độc ----- ----- Bại ------Thiên.”


      “Tức cười quá, còn bày đặt nữa, ngươi coi ngươi là gì chứ? Tên ngươi cũng vừa tục vừa quê mùa như hình dáng ngươi vậy, giống như đường lớn gọi A Hoàng, A Cẩu chỉ vung tay cũng quơ được đám.”

      Độc Bại Thiên ấm ức, bản thân vẫn cho rằng rất uy phong, ngờ lại bị người ta cười chê.


      “Ngươi đợi đấy, bao lâu nữa, người toàn đại lục biết đến cái tên Độc Bại Thiên.”


      Người lại đường rất đông, rộn rộn ràng ràng, rất là náo nhiệt. rống lên như vậy, cả con đường ít người qua lại nhìn . Huyên Huyên ngoảnh mặt sang chỗ khác, biểu tình lộ ra vẻ tôi hề quen bít . Nhưng mà mọi người vẫn nhìn rồi chỉ chỉ trỏ trỏ, cả hai như con cún nhanh chóng chạy xa khỏi thị tuyến của mọi người.


      “Độc Bại Thiên tên ngươi dài quá đó, gọi ngươi Tiểu Bạch được hả?

      “cái gì? Tên ta sao lại có thể kêu lung tung được, được.”

      “Ta thích cứ gọi.”


      công bằng nhưng phải nghe theo.


      “Huyên Huyên, đến trà lâu kia nha? Chúng ta có phải … …”


      “Ngươi câm miệng , tại ta là lão đại, ngươi phải nghe theo ta, ta kêu ngươi làm gì ngươi phải làm theo.” Tiểu nha đầu tỏ ra hung dữ tạo thành “phong phạm” của hắc lão đại.


      Độc bại Thiên biết vừa nãy mình xém làm lộ ra chuyện bảo tang, muốn cùng nàng cãi nhau nữa.


      Hai người đến trà lâu lên tầng 3 cao nhất, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, lúc này chính là giữa hè, làn giò nhè nh2 thổi từ cửa sổ vào, mát mẻ vô cùng.

      Huyên Huyên kêu bình Bích Ngọc Xuân, hương trà nồng đượm liền làm cho Độc Bại Thiên them dãi. Chạy nhảy cả ngày, sớm khát nước, bây giờ lại ngửi thấy mùi trà thơm đầy hấp dẫn khiến thể kiềm chế nữa rồi. thèm kêu hỏa kế, tự mình cầm bình trà lên rót ly, ngẩng đầu lên uống, uống liền 3 ly. Lúc này mới cảm thấy kì lạ, quay đầu nhìn, liền thấy mọi người trong trà lâu đều ngây ngốc nhìn . Quay lại nhìn Huyên Huyên, thấy nàng cúi đầu, mái tóc đen dài che kín hai má.


      “Huyên Huyên, bị gì thế?”


      Huyên Huyên : “đồ đần độn, ngốc tử, ngươi chưa nhìn thấy người ta uống trà ra làm sao à? Người ta vô đây là để bình phẩm trà, ai đời như ngươi giống con trâu uống nước. Trà lâu này có tên là “Nhất phẩm lâu”, ở Thanh Phong quốc là trà lâu nổi tiếng nhất, tiểu thành này nhất định là nhờ có trà lâu trăm năm nên mới có danh tiếng. Đừng nhìn ta nữa, là xấu hổ, chúng ta nhanh rời khỏi đây.


      Độc Bại Thiên sau khi nghe cười “ha ha” lớn: “Thú vị, thú vị, ta rất thích, vui , ta rất thích uống thế này. Vậy trà lâu có quy định cho uống trà thế này sao? Các người nhìn quái gì? Ta tuấn lắm à?” tại mặt có râu quai nón, mọi người nhìn thấy sợ, những người từ từ thưởng thức trà đều bị làm cho sợ quá cúi mặt xuống hết.

      Huyên Huyên trừng mắt nhìn, thấy uống hết bình trà ngay sau đó, nhanh chóng tính tiền rồi vội vã bỏ .


      “Huyên Huyên, khát sao?”


      “khát”


      “Vậy sao lúc nãy uống chén nào hết?” biết nhưng giả bộ hỏi.

      “Đừng phiền nữa, bây giờ ăn uống, sau đó tìm khách sạn nghĩ ngơi, tối nay chúng ta tìm bảo vật.”


      Độc Bại Thiên biết điều liền bám theo sau nàng
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 21: Dạ Thám Hung Trạch



      Màn đêm buông xuống rất nhanh, bầu trời có ánh trăng, chỉ có vài ngôi sao mờ nhạt bị mây đen che phủ, thiên địa màu đen tối, xòe bàn tay ra thấy được năm ngón.

      Trong đêm tối có hai nhân ảnh phi hành đường, động tác nhanh đến mức người khác thấy phải kinh thán, giống như trận gió lướt qua.

      ngày đẹp trời của những tên trộm a.”

      “Im miệng !”

      Hai người đó chính là Độc Bại Thiên và Huyên Huyên, cả hai rất nhanh đến trước đại trạch (tòa nhà lớn), lưỡng lự chưa dám vào trong. Đại trạch này đến điểm ánh sáng cũng có, trong sân cỏ dại um tùm. Độc Bại Thiên tinh mắt nhìn thấy mấy bộ xương trắng nằm rải rác trong những bụi cỏ, hiển nhiên là tòa nhà này lâu có người ở, tường cao bao quanh làm cho nó trông rất u khủng bố. Tuy bây giờ giữa mùa hè, nhưng Độc Bại Thiên lại cảm giác thấy lạnh lạnh trong lòng.

      “Huyên Huyên, nhìn xem xem bên cạnh chân trái của là cái gì vậy?”

      cái đầu chó.” xong thân thể mảnh mai kiều liền ngồi xuống, giống như lấy bao bọc cái gì đó lại.

      Độc Bại Thiên thầm thở dài, vốn là muốn dọa nàng, nào ngờ nàng ta lại hề kinh hoảng. Bản thân mình đối diện với hoàn cảnh u như vậy cũng có chút sợ hãi, ngờ rằng nàng ta chỉ là nữ hài quanh quẩn trong nhà mà lại điểm cũng sợ.

      “Hi hi, Tiểu Bạch, cho ngươi cái này hay lắm, cầm lấy .” Mặc dù biết tên của Độc Bại Thiên, nhưng nàng ta vẫn mực gọi là Tiểu Bạch.

      “Tiểu Bạch” sao nghe cũng giống như là gọi “a trư”, “a miêu” quá, tuy là nghe xong rất phiền muộn, nhưng cũng chẳng biết làm sao hơn .

      Nhận lấy chiếc bao, liếc mắt nhìn qua cái, thấy sờ sờ cái đầu cốt trắng toát, Độc Bại Thiên sợ hãi vứt văng nó ra.

      , làm trò gì vậy? Tiểu ma nữ này, ngươi muốn dọa chết ta sao?”

      “Hi hi, ngươi thích sao? Cái đầu chó này ta thấy trước mà, đem cho ngươi coi như là “lễ vật đầu tiên”, vậy mà ngươi lại còn cảm kích ta nữa.”

      Độc Bại Thiên lấy lại thần hồn, định hình nhìn lại quả cái đầu chó. Cho dù là vậy, nhưng trong đêm tối như thế này, mấy cái thứ trong sân này đều trở nên đáng sợ cả.

      “Mau cầm lại thứ “lễ vật đầu tiên” của ngươi cho ta nhờ , ngươi biết ta muốn gì nào?”

      Mãi đến khi tỉnh ngộ nhận ra mình quá lời “bốp”, má trái bị tát luôn bạt tai.

      “Uy, tiểu ma nữ tại sao làm vậy, là tự suy diễn thôi, ý tứ mấy câu đó của ta chỉ là kiểu đùa thôi mà”

      “Bốp” lại cái tát nữa.

      Độc Bại Thiên buồn bực đến cực điểm. Hình tượng của Huyên Huyên trong lòng phát sinh biến hóa, lúc mới biết cảm thấy nàng ta giống tiểu hồ li, nhưng càng lúc càng thấy giống tiểu ma nữ, đấu miệng tuyệt phải đối thủ của nàng ta, còn đánh nhau khỏi cần phải , nàng luôn thích lấy ra làm thú tiêu khiển.

      Nhìn thấy biểu tình phiền muộn của Độc Bại Thiên, Huyên Huyên khôi phục lại vẻ tươi cười: “Xin lỗi Tiểu Bạch, vừa nãy ta trượt tay, cẩn thận đánh trúng ngươi, có lẽ trong sân này có quỷ .”

      Độc Bại Thiên thầm rủa trong lòng: Có mà trong lòng ngươi mới có quỷ á, đợi ngày gần đây võ công của lão tử đại thành chỉ XXX mà còn XXX, xem ngươi còn “diễu vũ dương uy” trước mặt ta được . Bất quá nghĩ kĩ lại, con tiểu nha đầu này cũng rất thông minh, lời phủi sạch những hành động gian ngoa lúc nãy.

      Huyên Huyên thể biết được những suy nghĩ đen tối trong đầu Độc Bại Thiên, thấy lại nghĩ là giận, cười hi hi hỏi: “Sao lại như vậy, thoải mái à?” Nàng ta tảng lờ đề cập đến tình hồi nãy.

      Trông thấy biểu tình cười hi hi của nàng ta, Độc Bại Thiên lập tức phản xạ có điều kiện lùi về phía sau mấy bước liền. Nửa ngày nay, mỗi khi thấy biểu tình “cười hi hi” như thế là đều phải đề phòng. Kiểu “cười hi hi” theo nhận định trong lòng chính là “nụ cười của ác ma”.

      “Ta sao, tiếp tục lên phía trước , tìm bảo vật quan trọng hơn.”

      Hai người lại tiếp tục về phía trước, đẩy cánh cửa đại sảnh làm vang lên những tiếng két két, mùi ẩm mốc xông lên.

      Độc Bại Thiên thắp lửa lên, chỉ thấy bên trong rất bừa bãi lộn xộn, đồ đạc trong phòng đều bị chuột gặm nhấm, vài cái chân bàn bị gãy nằm rải rác mặt đất, bước sang mấy phòng khác đều cũng như vậy. Tại căn phòng khả năng trước đây là phòng ngủ của chủ nhân nhà này, mấy con chuột cống rất lớn chạy vọt ra từ trong chiếc chăn bông bị gặm nhấm tan tành. Huyên Huyên sợ hãi ré lên.

      Độc Bại Thiên cười lớn, ngờ tiểu ma nữ này đối diện với cái đầu chó khủng bố sợ, lại sợ mấy con chuột già.

      “Cười cái gì, còn mau kiểm tra kỹ cái phòng này, đuổi hết lũ chuột ra .”

      “Có cần khoa trương vậy , chỉ mấy con chuột nhoi có gì mà phải sợ? muốn ta giúp đánh lão hổ ta còn có thể làm hùng đả hổ, nhưng mà bây giờ lại muốn ta đối phó với mấy con chuột nhắt, ai!”

      “Chứ ngươi nghĩ ta muốn ngươi đến đây để làm gì?”

      “Làm gì ư? Là bắt mấy con chuột đó chứ gì ?”

      “Đương nhiên còn làm việc khác nữa.”

      làm như ta biết gì, lại còn có việc gì đây?”

      “Độc đại ca, ngươi là người hợp tác với ta, sao ngươi lại nghĩ như vậy được chứ?”Nàng ta xong liền lộ ra vẻ mặt rất đáng thương.

      Tiểu ma nữ này tình là sợ mấy con chuột già này rồi, ngờ lại chịu ủy khuất cầu toàn chuyển từ “Tiểu Bạch” thành “Độc Đại Ca”.

      “Thôi , tởm quá, mau đổi sang bộ mặt nào xinh đẹp chút, nhìn cái biểu tình này ta muốn ói quá.”

      “Ngươi…… hừ!” Huyên Huyên giận đến nỗi thốt ra lời.

      Độc Bại Thiên thấy chọc tức vậy cũng đủ, liền đuổi hết chuột ra khỏi phòng, thỉnh thoảng lại chọc cho Huyên Huyên kêu ré lên.

      Chiếc chăn bông mềm lại lúc trước bị biến thành thiên đường cho mấy con chuột cống, tòa nhà lớn lộng lẫy, tráng lệ biến thành quỷ ốc sâm khủng bố. Độc Bại Thiên cảm thấy thương cảm thay cho chủ nhân cũ. phát sinh chuyện gì làm cho chủ nhân cũ của căn phòng này phải bỏ , sau đó cũng ai đến ở tiếp? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Có hỏi Huyên Huyên lần nào cũng nhận được câu trả lời: “ thấy ta bận sao?” Nàng ta cứ ngừng lăng xăng, lúc gõ gõ vào tường đông, lúc sờ mó nơi chỗ tường tây.

      Độc Bại Thiên hết kiên nhẫn nổi, liền ra ngoài phòng tóm lấy con chuột cống kêu chít chít rồi quay vào, hỏi Huyên Huyên: “ Rốt cuộc là hay là đây?”

      Huyên Huyên vốn là định chửi lắm chuyện, nhưng quay đầu nhìn lại lập tức sợ đến hoa dung thất sắc, kinh hãi hét lên: “Ta , ngươi mau thả nó .” Thanh giấu được kinh khủng.

      Độc Bại Thiên quẳng con chuột ra ngoài, :“ Đừng có bức ta xuất tuyệt chiêu, mau .”

      “Tên hỗn đản nhà ngươi muốn dọa chết ta à, ta mắc nợ ngươi sao?”

      Độc Bại Thiên thêm lời nào, chuyển thân bước ra ngoài.

      “Uy, ngươi quay lại đây, ngươi rồi ai giúp ta cản mấy con chuột đây.”

      “Yên tâm , ta chỉ bắt mấy con chuột rồi quay lại ngay.”

      “Ngươi…… đồ độc ác, ngươi quay lại , ta mà.”

      Độc Bại Thiên chậm rãi quay vào phòng, Huyên Huyên thấy bộ dạng đó của giận điên người, hận thể lập tức dạy cho bài học. Chỉ là khi nghĩ đến lúc còn cần hộ tống mình ra khỏi đây, nên thầm nhẫn nhịn.

      “Mười năm trước chủ nhân sống tại nơi này là gia đình khoảng hơn mười người, kì lạ là chỉ trong đêm còn mạng nào, ngay cả những con vật nuôi trong nhà cũng thấy đâu nữa. Những người sống xung quanh phát người trong nhà này mấy ngày chưa từng xuất nên cảm giác chút bất thường, liền tiến vào xem thử thấy cả nhà đều chết trong lúc ngủ, nguyên nhân chết . Sau khi những người này được an táng, trong thời gian ba năm có rải rác vài gia đình nữa đến ở, nhưng kết quả đều như vậy, thảm kịch lại phát sinh, những người đó đều chết rất kì lạ.

      Quan phủ quanh đây cũng bó tay có cách nào khác, phải hạ lệnh bất kì người nào cũng được bước vào hung trạch này nửa bước. Thảm án liên tục xảy ra kinh động đến hoàng đế của Thanh Phong đế quốc, hoàng đế phái hơn mười cao thủ của hoàng gia đến nơi này để tra sát phá án. Kết quả là mười mấy người này sau khi tiến vào hung trạch cũng chẳng thu hoạch được gì, lại còn chết rất kì lạ sau đó tháng, cả triều đình đều chấn động

      Tiếp đó hoàng đế hạ mật chỉ chiêu lãm võ lâm cao thủ toàn đại lục đến nơi này phá án, tổng cộng có bảy người trong võ lâm được triệu vào hoàng cung, bảy người này đều đạt đến vương cấp cảnh giới. kiện này được bí mật tiến hành, như quả để người trong võ lâm biết được bảy vương cấp cao thủ cùng , chắc gây ra sóng to gió lớn. Nên biết rằng toàn đại lục cao thủ đạt đến vương cấp cảnh giới quá hai mươi người, chuyện này nếu như tiết lộ ra ngoài chắc chắn làm chấn kinh võ lâm. Đồng thời như quả tình này bị những quốc gia đại lục khác biết được, dẫn tới những ma phiền đáng có.

      Bảy vương cấp cao thủ đến nơi này, ngây ngốc ở trong tòa nhà này mất ba đêm rồi ra, trở về đến hoàng cung yết kiến hoàng đế Thanh Phong đế quốc tới nửa thời thần liền vội vã ngay.

      Sau đó hoàng đế Thanh Phong đế quốc hạ mật lệnh bất kì ai cũng được bước vào tòa nhà này nửa bước, ai trái lệnh bị chém đầu.”

      Nghe mọi chuyện ở nơi này xong, Độc Bại Thiên len lén lau mồ hôi lạnh. ngờ tòa nhà sâm khủng bố này lại có những chuyện cổ quái li kì khủng phố đến như vậy.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 22: Khủng Bố Tuyệt Địa



      “Huyên Huyên phải là cố ý dọa ta đấy chứ?”

      Huyên Huyên lí gì đến , tiếp tục kể: “Sau này có người trong cung để lộ chuyện này ra, sau khi bảy vương cấp cao thủ tiến nhập vào trong tòa nhà này, bằng vào tu vi vương cấp cảm ứng được cỗ tinh thần ba động rất yếu ớt mơ hồ, lúc có lúc , nhưng cỗ ba động này làm cho bảy vị vương cấp cao thủ cảm giác được chút gì đó rất đáng sợ. Đêm ngày thứ ba bảy người tập hợp lại, tay nối tay kết thành vòng tròn, tu vi của bảy người hợp nhất lại, thần thức cường đại lúc ấy tràn ngập trong mỗi tấc gian của tòa nhà này.

      Thần thức cường đại cuối cùng cũng tìm được gian ngọa thất này, tinh thần ba động yếu ớt chính là từ nơi đây phát xuất ra.”

      Độc Bại Thiên cảm thấy lạnh cả người, rất muốn chuồn ngay ra khỏi trạch viện khủng bố này, nhưng tự tôn của nam nhân cho phép làm như vậy. Đồng thời, cũng rất muốn biết, tòa trạch viện này ra giấu cái thứ khủng bố quái quỷ gì trong nó.

      Thanh êm tai của Huyên Huyên lại tiếp tục vang lên bên tai : “Bảy người tìm thấy trong gian ngọa thất này cửa hầm để vào địa động, tại sát na vừa nhấc cửa hầm lên, bọn họ cảm thụ được cỗ cường đại khủng bố. Thứ khủng bố đó chấn nhiếp nhân tâm, làm cho bảy vị vương cấp cao thủ dù tu vi cao thâm nhưng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bảy vị vương cấp cao thủ vốn là định quay lại, nhưng hiếu kỳ của những lão nhân này lại lớn hơn.

      Bọn họ tiến vào địa động phát ra đó là nơi rất kì diệu, bên trong tựa như mộng ảo. Nhưng kì diệu như thế nào người trong cung đó cũng biết được tường tận.

      Thất đại cao thủ vào địa động lúc khá lâu lại phát ra hai cửa vào hắc động, cả hai cửa này bên trong màu đen tối, chỉ biết là chúng hướng thẳng vào sâu trong lòng đất, mỗi cửa vào đều có những chữ lớn đỏ như máu đập ngay vào mắt.

      bên cửa động đề: Ác ma phong ấn, trong Vạn Ma quật phong ấn quần ma, kẻ nào xâm nhập phải chết.

      Bên kia đề: Phong thánh tuyệt ấn, đại phong thiên hạ, vũ thánh câu diệt, kẻ nào xâm nhập phải chết.

      Thất đại cao thủ trông thấy thủ bút cuồng vọng như vậy, ai nấy cả cười, kề vai nhau bước về phía cửa động. Chỉ là tình rất khủng bố phát sinh. Lúc bọn họ còn cách cửa động cự li khoảng ba trượng, thần thức của bảy người đều kịch liệt chấn động. cỗ thần thức rất đáng sợ liên tục công kích vào thần thức của chúng nhân, bảy người đều thổ huyết tại đương trường, thần thức gần như bị phát tán.

      Mọi người dám lưu lại lâu, liền lập tức rồi khỏi địa động. Bọn họ cuối cùng cũng minh bạch được nguyên nhân của những cái chết ly kỳ trước đó. Do bởi cửa hầm bị phá tổn góc, nên phong ấn nơi này thấu xuất ít năng lượng, người và súc vật tiếp xúc lâu ngày bị sát tử mà hề hay biết.

      Thất đại vương cấp cao thủ ngay trong đêm vội vã trở về hoàng cung, thuật lại mọi tình cho hoàng đế Thanh Phong đế quốc, sau đó ngay trong đêm đó, bí mật liệu thương.

      Xú tiểu tử nghe minh bạch rồi chưa?”

      đúng là ác ma, tiểu ma nữ dẫn ta đến đây làm gì? Nơi này làm gì có bảo tàng, ràng là cửa vào địa ngục. muốn chết mình , sao còn kéo theo ta làm gì?”

      “Người ta...,người ta sợ mà.” Huyên Huyên có chút hơi bối rối.

      “ Cái gì? Sợ rồi kéo theo ta cùng chết sao? Có nhầm đó? đúng là ăn no rồi có chuyện gì làm mới chạy đến cái địa phương quỷ quái này. Ta phải rồi, cứ ở lại mình .” xong liền chuyển thân định ra.

      Huyên Huyên ngay lập tức đứng áng ngay trước mặt , “ được, ngươi thể được. Dầu gì ngươi cũng giúp ta hơn nửa đoạn đường rồi, giúp ta thêm chút nữa thôi”

      “Tránh ra, đừng có cản đường ta, có đem thân ra chưa chắc được nữa là. Chẳng phải mình là đế cấp cao thủ, còn mạnh hơn cả thất đại cao thủ đó, còn ta sao nào? tiểu nhân vật, vừa mới đạt đến hạng nhất lưu phổ thông. Vạn nhất đả khai cửa đường hầm đó, ta chết chắc rồi. mạnh như vậy, cớ sao lại tìm tiểu nhân vật như ta cho vướng tay vướng chân, đừng cản ta, để ta nào.”

      “Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bỏ nữ tử chân yếu tay mềm như ta mình chịu đựng sợ hãi sao?” xong liền lộ ra vẻ mặt rất đáng thương.

      “Ghê chết được, mau đổi bộ mặt khác , ta chịu đựng được lâu nữa đâu.”

      Huyên Huyên giống như diễn trò, lột tấm mặt nạ đeo mặt xuống, lộ ra gương mặt tươi cười rạng ngời, xinh đẹp động lòng người.

      , mang bao nhiêu mặt nạ vậy? Thảo nào da mặt lại dày như vậy.”

      “Cái này thế nào? Mãn ý chưa?”

      mang nhiều mặt nạ như vậy, diện mạo của ra là như thế nào? lẽ là mụ dạ xoa? Ngươi, ngươi là nữ nhân phải ? Ngươi thể là nam nhân được.”

      “Ngươi là tên hỗn đản, sắc lang chỉ biết nhìn người khác qua bề ngoài, ngươi nghe cho đây, ta là nữ nhân, ngươi mới là kẻ biến thái, ngươi rốt cuộc có hay đây?”

      “Đợi chút , phải phong ấn thấu xuất ra ít năng lượng năng sát tử toàn bộ người và súc vật ở đây sao, vì cớ gì ở đây vẫn còn nhiều chuột như vậy?”

      “Í, Tiểu Bạch ngốc, ngờ ngươi cũng tinh tế như vậy. Đúng rồi, chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Ừm, để ta suy nghĩ .”

      Tiểu ma nữ trầm ngâm lúc, “Ừm, ta biết rồi, thế giới này là công bình nhưng cũng tàn khốc, kẻ mạnh sống sót, đấu tranh sinh tồn. Những con chuột nơi này nhất định là tiếp xúc lâu ngày với năng lượng ba động, số lượng lớn đồng loạt chết hết, nhưng vẫn còn có số ít ỏi sống sót. Thân thể của những con chuột này chắc phát sinh biến dị, thích ứng với hoàn cảnh của nơi này. Sau đó những con chuột bị biến dị này lại tiếp tục sinh sôi nảy nở. Phải rồi, nhất định là như thế.”

      Độc Bại Thiên : “Thảo nào mấy con chuột nơi này to lớn như vậy, nguyên lai là phát sinh biến dị.”. Kì rất muốn câu:“Huyên Huyên, phải cũng phát sinh biến dị đấy chứ?” nhưng có đánh chết cũng dám ra.

      “Huyên Huyên, hay là bọn ta quay về , nơi này quá nguy hiểm, căn bản cần thiết phải đến tham cứu địa phương khủng bố như thế này.”

      “Ngươi yên tâm, có ta bên cạnh ngươi tuyệt đối sao. Võ công trọng ở chữ ngộ, nơi này khủng bố như vậy, nhất định là có bí mật rất lớn, chừng bọn ta có thể ở nơi này luyện thành tuyệt thế võ công cũng nên.”

      Độc Bại Thiên nghe xong động lòng: “ được quên lời đấy, nhất định phải bảo chứng cho ta được an toàn.”

      “Ngươi yên tâm.”

      Hai người lại nữa đạt thành hiệp nghị.

      Hai người lục soát trong phòng cẩn thận, cuối cùng dưới gầm của chiếc giường ọp ẹp phát được dị dạng. tia ba động yếu ớt nhưng khủng bố khác thường từ nơi này truyền đến. Huyên Huyên lùi lại phía sau mấy bước,cách phách tới chưởng, bụi bay lên mù mịt, địa diện lộ ra cái hố lớn, dưới đáy hố là tầng đá xanh, nhìn sơ qua cũng thất là cổ vật niên đại rất xa.

      Hai người thận trọng tiến lại gần, Độc Bại Thiên nép sau lưng Huyên Huyên, khẩn trương nhìn nàng ta nhấc mấy viên đá xanh đó lên. Cảnh tượng trông rất tức cười, trung niên đại hán cao lớn, râu ria tua tủa đầy mặt lại khẩn trương nấp sau lưng nữ hài mảnh mai kiều, đẹp như hoa như ngọc.

      Đá cuối cùng cũng được nhấc hết lên, phía dưới lộ ra loại giống như cái thiết hoàn (vòng tròn bằng sắt) để mở cửa. Lúc này Huyên Huyên quay đầu nhìn Độc Bại Thiên : “Nắm chặt lấy tay trái của ta, ta bảo hộ an toàn cho ngươi, ngươi kéo cái thiết hoàn này lên.” xong liền chìa ngọc thủ ra.

      Độc Bại Thiên nội tâm thấp thỏm bất an, cảm giác mình thành bia đỡ đạn cho nha đầu này. đưa tay nắm chặt ngọc thủ nhắm ấm áp đó, dùng lực bóp mạnh.

      “Ngươi làm cái gì vậy? Cẩn thận ta đánh gãy tay ngươi đó.”

      đem ta ra làm bia đỡ đạn, trước khi ta chết thể đối với ta ôn nhu chút được sao?”

      “Ngươi nhăng cái gì vậy, ta rồi mà, nhất định bảo chứng an toàn cho ngươi, yên tâm mà kéo .”

      Độc Bại Thiên hạ quyết tâm, kéo mạnh thiết hoàn cái.

      “Oành” tiếng, vết nứt lớn mặt đất lộ xuất cửa vào đường hầm tối om, tán phát thứ khí tức sâm khủng bố. Hai người đều có chung cảm giác, cửa hầm này giống như cửa vào địa ngục, sẵn sàng thôn phệ mọi sinh mệnh bước vào. Cả hai rất lâu sau lời nào, trong lòng do dự biết nên tiến vào hay .

      Qua lúc Huyên Huyên hỏi: “Bọn ta tiến vào hay là đây?”

      Độc Bại Thiên nghiến răng :“Chết chết chứ sao, chúng ta tiến vào thôi.” xong kéo Huyên Huyên định nhảy vào.

      “Muốn chết sao. Địa động này phong bế lâu, trong động dưỡng khí rất ít. Trước tiên phải đợi , để cho khí lưu thông lúc bọn ta mới tiến vào được.”

      lúc lâu sau, hai người hạ quyết tâm, nắm chặt tay nhau nhảy vào cửa hắc động. Vết nứt tại sát na bọn họ nhảy vào liền lại, khôi phục hình dạng ban đầu, chỉ là thiết hoàn đó cũng thấy đâu nữa.

      Hai người trong địa động nhanh chóng hạ xuống, lúc này Huyên Huyên hiển lộ thực lực của đế cấp cao thủ, trong bóng tối rút ra đoản kiếm đeo bên người, vận khởi công lực hướng về phía vách đá bên cạnh. Đoản kiếm được truyền vào nội lực tinh thuần ngay lập tức chiếu sáng rực rỡ chói mắt, tựa như đâm vào đất mềm, hề phí lực cũng cắm sâu vào vách đá cứng chắc. Liền sau đó lại rút kiếm ra, cứ liên tiếp làm như vậy, dần dần hóa giải được áp lực rơi xuống.

      Rơi được gần ba mươi trượng, chân cuối cùng cũng chạm đất. Địa động đơn giản là sâu khủng bố, công trình sâu đến hơn ba mươi trượng như thế này biết cần biết bao nhân lực vật lực cho đủ.

      Trong sát na chân vừa chạm đất, hai người đồng thời cảm thụ được cỗ dị dạng, cỗ năng lượng tinh thần ba động lao thẳng về phía họ. Lúc này cả hai tay nắm tay nhau, công lực tương thông, Độc Bại Thiên cảm thụ được rất cảnh giới của đế cấp cao thủ, tai mắt so với bình thường tinh hơn gấp nhiều lần, giác quan thứ sáu tinh thần cảm ứng lại càng đạt đến mức khó mà tưởng tượng nổi. ràng cảm ứng được cỗ khí tức hủy diệt cường đại tấn công tới.

      “Huyên Huyên, cảm giác thấy được ?Là cái gì vậy? Khí tức khủng bố như vậy, người hay là……”

      “Ta cảm giác được, đó là cỗ hận ý ngút trời. Cỗ hận ý đó phảng phất như muốn xé nát trời xanh, xả tan mặt đất, hủy diệt mọi sinh mệnh.”

      “Khí tức đáng sợ như vậy rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là lực lượng phong ấn, hay là lực lượng bị phong ấn?”

      biết nữa, bọn ta tiếp tục tiến lên trước.”

      tình làm cho bọn họ kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.

      Hai người tiếp tục vào trong công trình vĩ đại dưới mặt đất này. tay Huyên Huyên bị Độc Bại Thiên khẩn trương níu lấy, tay còn lại siết chặt đoản kiếm ngừng thôi động công lực, khiến cho nó phát xuất quang mang nhàn nhạt, chiếu sáng con đường trước mặt.

      Đại khái được chừng ba mươi trượng, phía trước bắt đầu sáng dần lên, nhưng cỗ khí tức khủng bố tinh thần ba động đó cũng càng lúc càng cường liệt hơn.

      Độc Bại Thiên hoài nghi nếu như có công lực chi trì của Huyên Huyên, làm sao có thể chịu đựng mà tiếp tục tiến về phía trước được.

      Lại thêm ba mươi trượng nữa, hai người cuối cùng cũng đến được nơi có ánh sáng.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 23: Tiên Thiên Kiếm Cương



      Mọi thứ trước mắt như mộng tựa ảo, phảng phất như là tiên cảnh. Hai bên vách đá cứng rắn đột nhiên biến thành ôn ngọc tán phát ra thứ bạch quang nhàn nhạt.Thông đạo cánh phía trước thể ngờ lại là từ bạch ngọc chạm khắc thành. Phía trần của bạch ngọc thông đạo cứ cách khoảng xa lại khảm viên dạ minh châu rất lớn.

      “Bạch ngọc vi sàng, kim tác mã” (bạch ngọc đem làm giường, vàng đem đúc làm ngựa) trở thành đại biểu cho thiên hạ cực phú, ngờ là ở nơi đây, lúc này, bọn họ lại phát ra bạch ngọc minh châu thông đạo.

      Độc Bại Thiên kích động kéo Huyên Huyên chạy vào trong bạch ngọc thông đạo lấy tay sờ thử, cả hai càng thêm kinh ngạc, thông đạo hề có vết nứt, hiển nhiên là chỉnh thể. Hai người khỏi hồ nghi, chẳng lẽ lại là do khối ngọc thạch cự đại điêu khắc mà ra? khó làm cho người ta tin tưởng được, giống như là lạc vào cõi mộng vậy.

      Tuy nhiên, cỗ khí tức hủy diệt đó ngay lập tức cảnh tỉnh bọn họ.

      Hai người tiếp tục về phía trước, những tiếng bước chân phát ra khi đạp ngọc thạch tại thông đạo tạo ra những tiếng rất trong trẻo êm tai. đường vượt qua vài căn ngọc thất, bàn ghế bên trong, giường ngủ…… tất cả mọi thứ đều từ bạch ngọc điêu khắc mà thành. Trù phòng lại càng khoa trương hơn, nồi niêu, chén bát, thau chậu đều làm từ ngọc. Nơi này trừ bạch ngọc và dạ minh châu ra căn bản tìm thấy thứ gì khác.

      Rất ràng nơi đây từng có người ở qua, là bàn tay của ai tạo nên mà lớn như vậy? khó mà lí giải.

      tiếp, thông đạo phía trước lại xuất ngọc thất. Ngọc thất này có chút đặc biệt, cửa của nó khác với cửa những ngọc thất khác ở chỗ nó có vài điêu khắc. bức Bách Điểu Triều Phượng được điêu khắc sống động như , phượng hoàng trong bức tranh phảng phất như xòe cánh bay lên. Phía cửa khắc ba chữ cổ triện: Tàng Bảo Trai.

      Độc Bại Thiên hưng phấn hét lên:“Phát tài rồi, phát tài rồi.Huyên Huyên, xem này, Tàng Bảo Trai, đích là có bảo tàng, hai người bọn ta mỗi người nửa.”

      “Cái tên tiểu tử nhà ngươi thấy tiền mắt sáng lên, nơi này bạch ngọc minh châu ở khắp mọi nơi, vậy mà chưa đủ với ngươi sao?”

      “Uy, ta đó Huyên Huyên, có phong cách cao thượng từ lúc nào vậy, lúc ban ngày chẳng phải là tên trộm rồi sao, ngay cả mấy đồng kim tệ người ta mà cũng vơ vét hết.”

      “Im miệng, ta chỉ là giỡn chơi với ngươi thôi.” Tiểu ma nữ cũng có chút hơi bối rối.

      “Quên . xem nơi này ngọc thạch minh châu khắp nơi, thế mà chỗ này còn đề là Tàng Bảo Trai, vậy là có ý gì?”

      Huyên Huyên nghe xong trong lòng cực kì rung động, : “Lẽ nào trong đó có tuyệt thế vũ công bí tịch hoặc giả tàng thiên cổ thần binh?”

      “Đúng vậy, giống như lời vừa : mọi thứ đều có khả năng.”

      Hai người chần chừ gì nữa, vội vã chạy đến cánh cửa bằng ngọc thạch đó, nhưng nó tịnh hề giống cửa của ngọc thất dễ dàng bị đẩy ra. Cà hai vẫn tin tưởng, đẩy tới đẩy lui tới N lần mà bất động vẫn hoàn bất động.

      có biện pháp nào, họ liền bắt đầu chuyển sang tìm kiếm cơ quan. Kết quả mang mất nửa ngày mà chẳng thu hoạch được gì.

      “Như thế này là sao? Dùng nội lực phá vỡ nó, tuy cảm giác có chút hơi thô bạo, nhưng mà cũng còn tốt hơn vào đến bảo sơn rồi mà lại chẳng nhặt được gì cả, đúng ?”

      Huyên Huyên thấy cũng có chút đạo lí, chừng sau khi mở được ngọc môn ra có bí tịch hoặc thần binh cũng nên. Nàng ta chần chừ nữa, phách chưởng hướng về ngọc thạch môn.

      “Bàng”

      Ngọc môn vẫn bất động. Huyên Huyên đại kinh, đây là ngọc thạch gì mà lại cứng rắn như vậy. Đó đơn giản là chuyện có khả năng, bằng vào công lực đế cấp cương mãnh của nàng, thế gian này rất ít vật gì bị hủy. Chưởng vừa nãy, nàng sợ mảnh ngọc thạch vỡ bắn ra làm bị thương nàng và Độc Bại Thiên, nên cố ý tăng thêm vài phần lực đạo. Ngọc môn phải hóa thành bột phấn rồi mới phải. Làm sao lại có khả năng này?

      Nàng tiếp tục xuất ra ba chưởng, nhưng kết quả ngọc môn vẫn hoàn toàn bất động.

      Độc Bại Thiên cũng cam lòng, tả chưởng dụng lực đánh vào.

      “Bàng”

      Cánh tay tê rần, nhưng ngọc môn hề có chút phản ứng.

      “Tiểu Bạch ngươi lui lại , để ta dùng kiếm thử xem sao.”

      Huyên Huyên tay phải trì kiếm, vận đủ công lực hướng về ngọc môn phách tới. Đoản kiếm được truyền đế cấp công lực, tán phát ra thứ quang mang chói mắt, phách về hướng ngọc môn.

      “Đinh”, thanh trong trẻo vang lên , ngọc môn hề có vết ngấn nào lưu lại cả.

      Huyên Huyên thực phát nộ, khuôn mặt đanh lại, hai mắt thần quang lóe sáng. Lại tích tụ công lực lần nữa, đoản kiếm đầu tiên là phát xuất quang mang chói mắt, tiếp đó mũi kiếm phát xuất kim sắc kiếm cương dài hơn mét, chiếu sáng rực rỡ, kiếm cương như có chất lấp ló mũi kiếm.

      Độc Bại Thiên nhìn đến ngây ngốc, Tiên Thiên Kiếm Cương được xưng là gì cứng rắn mà thể xuyên qua được, đột nhiên bị tiểu nha đầu mười bảy, mười tám tuổi thôi phát xuất ra. là làm người ra khó mà tin được a! Lúc trước còn hoài nghi nàng ta chưa đạt đến đế cấp cảnh giới, tại còn nghi ngờ gì nữa.

      Ả Huyên Huyên này còn tuổi như vậy mà luyện thành tiên thiên kiếm cương đủ sức ngạo thị thiên hạ đương đại rồi.

      Kim sắc kiếm cương phát ra quang mang rực rỡ phách về hướng ngọc thạch môn.

      “Đinh”, “Sát”, “Đương”

      Đầu tiên là tiếng “Đinh” trong trẻo, kiếm cương phía trước đoản kiếm chạm vào ngọc thạch, ngọc thạch thượng liền xuất vết ngấn. Tiếp đó đoản kiếm ngân lên tiếng “Sát” trong trẻo, thanh tinh cương kiếm được tiên thiên kiếm cương quán chú vào bị gãy ra.Đoạn kiếm rơi xuống mặt đất phát xuất tiếng “đương”.

      Huyên Huyên lại chẳng có vẻ tiếc rẻ gì cả, trái lại thần tình còn rất hưng phấn, cao hứng :“Như quả ta đoán sai, ngọc thạch môn này bị vô thượng cao thủ dùng thủ pháp đặc thù gia phong ấn."

      xong liền kéo Độc Bại Thiên đứng trước ngọc môn, có vẻ muốn .

      “Làm sao mà biết được?”

      “Bọn ta có thể thử xem.”

      Nàng ta xong kéo đến thông đạo khác bên cạnh, nhàng ném đoạn kiếm vào ngọc thạch bích, ngọc thạch vỡ vụn rơi xuống, lộ ra vết đâm rất sâu.

      “Quả nhiên như vậy.”

      Độc Bại Thiên hỏi:“ Bọn ta há chịu vào bảo sơn mà lại ra về tay sao?”

      , có lẽ thu hoạch của bọn ta là khó mà tưởng tượng được. Hãy đặt tay lên ngọc thạch môn, dùng nội lực nhưng đừng phát ra, tĩnh tâm ngưng thần phóng xuất thần thức của ngươi, dùng tâm cảm ứng đạo lực lượng ba động đó. Những lực lượng ba động đó là hướng của nội tức phong ấn, tuyệt đối là còn cả nội tức ba động của thánh cấp cao thủ. Hãy tĩnh tâm mà lĩnh ngộ, vô cùng hữu dụng đến suốt đời đó.”

      Độc Bại Thiên nén được hoan hỉ muốn phát cuồng, mục đích bước vào giang hồ chính là muốn thưởng thức qua lượt thần công tuyệt kĩ của các nhà các phái, nhằm hoàn thiện Cửu Chuyển Công Pháp của . giờ trước mắt ngờ lại có bộ tuyệt thế tâm pháp, làm sao mà kích động cho được. Đồng thời đối với Huyên Huyên cảm kích nên lời, tiểu ma nữ này tuy bình thường rất đáng ghét, nhưng khi đối diện với tuyệt thế bảo điển này lại hề giấu giếm cho riêng mình.

      Hai người đặt tay lên ngọc thạch môn, tĩnh tâm ngưng thần phóng xuất thần thức cẩn thận cảm ứng cỗ ba động yếu ớt đó. Ba động rất làm người khác khó mà nắm bắt được, như đứa trẻ nghịch ngợm, lúc lúc , càng muốn bắt nó lại nó lại càng chạy nhanh.

      Chính vào lúc này, cỗ khí tức khủng bố như có cảm ứng, tựa hồ cảm ứng được hai người chính là đối phó với ngọc môn. Nó đối với khí tức trong ngọc môn dường như là có địch ý rất sâu, liền lao thẳng tới.

      Đối diện với ba động khủng bố, Độc Bại Thiên và Huyên Huyên đành phải trân mình ra chịu. Lúc đầu hai người tay nắm tay nên công lực tương thông, lúc nào cũng giới bị cỗ khủng phố loạn động đó. Nhưng tại do tham luyến nội tức ba động ngọc môn nên đành cố gắng chịu đựng, làm cho nó được nước lấn tới. Hai người như bị chiếc chùy sắt giáng mạnh vào ngực, toàn thân kịch chấn, đầu đau muốn vỡ ra, phảng phất như có ngàn vạn cây đinh sắt đóng vào đầu.

      Độc Bại Thiên hét lên trong lòng: “A, Ta phải chết sao?, ta còn chưa để cho người của toàn đại lục nhớ tới danh tự của Độc Bại Thiên này, ta cam tâm.”

      Huyên Huyên cũng khó chịu vô cùng, nàng ta minh bạch đây là thứ công kích tinh thần, chính là công kích vào thần thức của nàng và Độc Bại Thiên. Như quả hai người bọn họ kiên trì trụ lại được, thần thức tiêu tán, dù cho thân thể còn hoàn hảo thương tổn gì, cũng chỉ là hai người ngớ ngẩn vô ý thức.

      “Tiểu Bạch, ta cũng khó chịu muốn chết được, nhưng bọn ta ngàn vạn lần phải kiên trì trụ lại. chừng là cái đồ chết tiệt nấp đó cũng rất nhanh kiên trì trụ lại được thôi.”

      “Ta biết rồi, ta nhất định phải sống để rời khỏi, sinh mệnh thuộc về bản thân ta, ta quyết buông xuôi.”

      Thần thức công kích làm hai người khó mà chống cự ngừng tấn công về phía bọn họ, liên miên bất tận. Cho đến khi ý thức của cả hai có chút mơ hồ đích ngọc thạch môn từ thủ chưởng của họ bỗng truyền lại tia ấm áp, như tiếng chuông lạc đà từ phía xa trong sa mạc hoang vu truyền lại, tựa tiếng sáo vang lên bình nguyên bao la, làm tinh thần hai người nhất thời phấn chấn hẳn lên.

      Thủ chưởng càng lúc càng nóng, toàn thân ấm áp, phơi phới như gió xuân. Toàn thân dưới có thể là rất thư thái, cỗ khí tức sâm khủng bố đó bị quét sạch hết.

      Huyên Huyên : “Mau dùng tâm cảm giác nó.”

      Hai người lại lần nữa tĩnh tâm ngưng thần, phóng xuất thần thức cẩn thận nắm bắt mạch động của cỗ lực lượng ấm áp đó.

      Ngay sát na đó, Độc Bại Thiên phảng phất như nghe thấy có tiếng trái tim đập, biết rắng đó là cỗ nội tức ba động. Thời gian như ngưng đọng lại, những cảm ứng về bên ngoài toàn bộ tiêu thất, chỉ còn tiếng đập rất đó. thứ cảm giác rất kì diệu, tiếng đập phảng phất như từ ngàn vạn năm trước truyền lại, có thể thấy tang thương và mỏi mệt vô tận.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 24
      Dịch : anh2online1102

      Tác giả : Thần Đông

      Hai người tĩnh tâm ngưng thần lần nữa, phóng xuất thần thức từ từ nắm bắt mạch động của cỗ lực lượng ôn noãn.

      Tại khoảnh khắc Độc Bại Thiên phảng phất nghe được thanh tâm tạng khiêu động, biết có thể đây là ba động của cỗ nội tức, thời gian như ngừng trôi, còn cảm giác về thế giới bên ngoài, chỉ có cỗ thanh khiêu động cực , cảm giác rất kì diệu, thanh khiêu động phảng phất như từ ngàn vạn năm trước truyền lại, thấm đượm thê lương vô tận, tựa hồ cảm giác được ngàn năm trước, vạn năm trước, người phong ấn thân thể mệt mỏi, thê lương, cảm giác vô lực và tuyệt vọng, ngọc thạch ôn noãn là tia hi vọng của người phong ấn hoá thành. Tiếp đó, thần thức của Độc Bại Thiên phảng phất xuyên qua vô số gian, lạnh lẽo, tối tăm, huỷ diệt, ánh sáng, hi vọng, chờ đợi, tuyệt vọng, vui vẻ, ưu sầu…. các chủng các dạng tâm tình liên tiếp tới, tâm tình cũng biến thành vui, giận, buồn, hạnh phúc, hỗn hợp hàng trăm thứ.

      Huyên Huyên lại có cảm thụ khác, thần thức bắt đầu tóm được ba động cực như mưa phùn mùa xuân thấm ướt vạn vật, vô thanh, tiếp đó như vạn mã bôn đằng thanh rung chuyển đất, tiếp đó như sóng biển bao trùm đất trời, nàng cảm giác được 1 kích kinh thiên, huỷ thiên diệt địa, cho đối phương trốn thoát của tuyệt đại cao thủ. Tuyệt đại cao thủ hấp khí, vận khí động tác như trước mắt nàng, chân chân , nàng tự nhiên hóa si dại.

      Độc Bại Thiên từ từ mở mắt, lúc này Huyên Huyên cũng đồng thời tỉnh lại, hai người lúc đầu tay trong tay, giờ biết lúc nào rời ra.

      “Ngươi có cảm giác thấy gì ” hai người cùng .

      Độc Bại Thiên : “Để ta trước, ta cảm giác được tâm tình của người phong ấn, tượng như trải qua trăm năm, ngàn năm, ta phảng phất như xuyên qua tâm tình lúc đó của người phong ấn”. Đặc biệt là đoạn tình tự cuối cùng, là giống như mất mát và tuyệt vọng, phảng phất đó chính là ta, ta chính là người đó, tại thời khắc ta và người đó phảng phất tương thông, trải qua ngàn năm, vạn năm, cuối cùng ta và người đó hòa vào nhau ở cùng chỗ.

      Huyên Huyên : “Nguyên lai như vậy, đoạn tu luyện thần thức kì diệu”

      “Nàng gì”

      “Lúc trước ngươi có lẽ trải qua tâm tình của người đó lúc sống” trong động ngày, ở ngoài ngàn năm. Có những tình chúng ta tại chưa thể lí giải được, nhưng thực tế nó xảy ra. Bất quản phát sinh ra chuyện gì, có điều khẳng định được, tu vi thần thức của ngươi dùng thuốc mà tăng đến mức độ khó có thể tưởng tượng.”

      Độc Bại Thiên : “ thể, ta sao lại điểm cảm giác gì?”

      Huyên Huyên đại kinh: “Ngươi ý gì, cảm giác của ngươi tại so với lúc trước giống nhau y hệt?”

      “Phải, căn bản chút gì biến hóa, có quan hệ, sao tu vi thần thức có chút gì đề thăng? chỉ có là bị tụt , ai mà có thể tại trong thời gian ngắn gia tăng cực lớn như vậy?”

      Huyên Huyên còn chút hình tượng nữ tính nào hét to :

      “Trời ơi, ngươi là tên vô lại, đầu heo, ngớ ngẩn, ta đơn giản đố kị chết ngươi Lúc đầu ta cầm tay ngươi, ta ngươi công lực tương thông, cùng lúc ta và ngươi giống nhau, tu vi thần thức đều là đế cấp, lúc trước chúng ta lúc dùng tâm cảm ứng ba động của nội tức trong ngọc môn, hiểu lúc nào tay rời ra, sau khi phân khai, thần thức của ngươi so với lúc trước giống cùng dạng. Trời ơi, đó là nhảy lên bao nhiêu cấp! Ông Trời bất công, chỉ cần cho ta nhảy lên cấp, ta đạt được thánh cấp rồi.”

      Độc Bại Thiên miệng trương thành hình chữ O, cuối cùng kích động vừa kêu vừa nhảy: “Trời già, trời già, ta người, giống như chuột già lúa gạo.” Tiếp đó ôm chầm lấy Huyên Huyên, “chụt” tiếng hôn lên đôi môi thơm ngát.

      Huyên Huyên nhất thời kinh khủng, lập tức mặt mũi đầy phẫn nộ, “phách phách ba ba” hơi tát Độc Bại Thiên bốn, năm cái. “Ngươi tên vô lại, lưu manh, muốn chết chăng?” Ta muốn giết ngươi.” xong rút đoạn kiếm xông đến.

      Đoạn kiếm hoa xuất đạo ưu mĩ hồ tuyến, hướng tim Độc Bại Thiên đam tới, Độc Bại Thiên biết rằng mình đắc ý vong hình, cẩn thận đá lên cổ lão hổ.

      Kiếm khí sâm lạnh lẽo từ đoạn kiếm phát xuất, đoạn kiếm còn cách khoảng xích, kiếm khí như thực chất phá nát quần áo trước ngực . cảm giác ràng thêm chút nữa đoạn kiếm đâm xuyên tim, nếu như lúc trước tuyệt đối có cảm giác này, chút phản ứng nào để kiếm xuyên tim. Tuy nhiên hôm nay phải như ngày xưa, tại ngọc môn thời gian ngắn được kì ngộ, thần thức của được rèn luyện, có thực chất, thần thức đế cấp cường đại tỏa tại quỹ tích vận động của đoạn kiếm, thân thể tránh nhanh sang bên, tuy nhiên thần thức đạt đến đế cấp tu vi, song công lực thực tế của thân thể vẫn lưu tại mức phổ thông, động tác của thân thể còn lâu mới đạt đến mức cảm ứng của thần thức.

      đoạn kiếm mang theo dòng hoa máu đỏ từ thân thể bay ra, máu văng khiến tâm tình nóng giận của Huyên Huyên bình tĩnh hạ xuống, đoạn kiếm nắm trong tay “ba” tiếng rơi xuống đất.

      Độc Bại Thiên như con tôm co quắp nằm gục mặt đất, máu rớt từng giọt, từng giọt mặt đá ngọc tạo thanh thanh thúy.

      Huyên Huyên tuy giận cực độ, Độc Bại Thiên ngang nhiên xâm phạm, hận muốn đem lập tức sát tử, song thấy có dạng tử như vậy lòng bất nhẫn hạ thủ.

      Huyên Huyên ngữ run rẩy: “tiểu bạch, ngươi thương thế có nghiêm trọng … ngươi sao chứ?”

      “ta muốn chết luôn, kiếm của nàng đâm sâu vào trái tim ta, ai! tưởng ta nhất đại tài Độc Bại Thiên chết như vậy, tâm bất cam nha!”

      Huyên Huyên thanh như muốn khóc: “ngươi thể chết được, ta có thể cứu sống ngươi, ngươi phải kiên trì trụ.” xong như muốn kiểm tra thương thế của .

      cần lãng phí khí lực nữa, có tác dụng, thể tưởng được nụ hôn cuối cùng là nụ hôn tử vong, lẽ nào đó là trừng phạt với trùng động, thưởng công cho cái chết? Trời ơi, ta muốn bị trừng phạt lần nữa, thưởng cho ta lần nữa. Huyên Huyên, dù gì ta cũng sắp chết, nàng hãy hôn ta nụ hôn cuối cùng, hãy cho ta được chết trong hạnh phúc.”

      “Sắc lang, lưu manh, đầu heo, ngươi là tên lưu manh hạ lưu vô lại, dám lừa ta, ta đánh bể cái miệng dối của ngươi này.” xong nhấc bổng Độc Bại Thiên từ mặt đất lên.

      “Đừng, Huyên Huyên, ta thụ trọng thương , nàng đối với ta như vậy, ta có thể chết

      Huyên Huyên : “nhận thưởng , ai bảo ngươi tồi tệ như vậy, muốn chết ngay đâu có dễ như vậy”

      vết thương sâu tại vai trái của Độc Bại Thiên, ri rỉ máu ngừng chảy ra. Huyên Huyên vội vã từ túi sau lưng lấy ra dược liệu giúp cầm máu, sau đó băng bó, nhìn thấy bộ dạng cắn răng cắn lợi của Độc Bại Thiên, nàng có cảm giác tiêu tan oán hận, băng bó hoàn tất đấm tại cổ trái cái, Độc Bại Thiên đau muốn nhảy dựng lên.

      Qua lúc lâu, bình tĩnh dần, “Huyên Huyên vừa rồi nàng có cảm giác thấy có gì ?”

      “ta có cảm giác rất kì quái, ta nghe thấy thanh , nhưng ta cảm thấy đó như thanh tuyệt đại cao thủ vận khí. Ta phảng phất cảm giác được cú kinh thiên nhất kích của tuyệt đại cao thủ, kích đó uy lực phảng phất như có thể hủy thiên diệt địa” xong nàng múa tay, hai tay đan trước ngực, hướng ngoại đẩy tới. “Oanh” tiếng to phía ngọc môn, lực nổ ném bay xa tới vài trượng, Độc Bại Thiên quá thảm, thân thể như lá có bị ném bay , nặng nề rớt mặt đất, miệng vết thương được băng bó rỉ máu.

      “tiểu ma nữ, ngươi muốn giết ta đến thẳng đây, việc gì phải dùng phương thức gây khổ sở cho ta như vậy.”

      “Xin lỗi, ngươi hiểu nhầm rồi, đó là chiêu thức mà ta cảm nhận được, ta chỉ sử dụng nửa công lưc, uy lực như vậy, quả kinh nhân.”

      Độc Bại Thiên : “thực vậy à, ta thử.” xong bắt chước tương tự, hai tay đan trước ngực đẩy tới, kết quả chút phản ứng, cả gợn gió cũng có.

      “Ngớ ngẩn, ngươi vội cái gì, ta còn chưa cho ngươi biết cách vận khí, đầu tiên khí trầm đan điền, sau đó qua 12 huyệt…”

      Độc Bại Thiên căn cứ vào cách vận khí nàng , sau đó hai tay đẩy tới, “oanh” tiếng, tuy nhiên đạt đến uy lực như Huyên Huyên, song khí thế kinh nhân, gây ra gió xoáy ngừng.

      “với công lực như ngươi nhất lưu cao thủ đánh ra kích kinh nhân như vậy, có thể rằng chiêu thức này uy lực cực lớn, đó chỉ là biết được phương pháp vận khí của chiêu thức, nếu như thông hiểu cả bộ tâm pháp, thể tưởng được như thế nào?” Nhưng ta tin rằng chỉ cần cần cù siêng năng nghiên cứu tâm pháp của chiêu này ta có thể suy ra bộ công pháp hoàn chỉnh.” xong mặt tràn đầy hi vọng.
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :