Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 17: Ma Tổ đích thệ ngôn


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Ma Tổ nhìn Ma vực tối tăm rồi chìm vào suy tư. Những suy đoán của Độc Bại Thiên quá bất ngờ, hoang đường, nhưng lại vô cùng sát với .


      Trong quá khứ xa xưa, từng có nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, đến giờ lão đột nhiên tỉnh ngộ, bởi chuyện đó chứa mưu kinh thiên. Vô số cường giả chết tênh, ít Võ thánh cũng mất mạng trong tay vài người.


      Kẻ vạch ra mưu đương nhiên vô cùng đáng sợ, võ lực hùng hồn, kế mưu độc ác, mẻ quét sạch hơn trăm cường giả thượng cổ, quả đủ tư cách vỗ ngực xưng thủ đoạn kinh thiên.


      biết là may mắn hay bất hạnh, lão là kẻ lọt lưới năm đó, giờ lại biết được chân tướng, còn những cường giả viễn cổ chết làm sao có thể an nghỉ, hồn của họ tất nhiên khó lòng an sinh. Hận! Trong lòng Ma Tổ dâng lên hận ý ngút trời, ngờ chân tướng lại tàn khốc như vậy.


      Lão chỉ muốn lập tức tiến sang Bỉ Ngạn, xé xác mấy lão bất tử tàng trong bóng tối.


      Bất quá trong lòng lão có phần sợ hãi, e là dự đoán biến thành thực, câu sau chót của Độc Bại Thiên lay động trái tim lão: “Kể cả những người được cho là chắc chắn chết cũng chưa hẳn là còn sống.”


      Hồi lâu Ma Tổ lên tiếng.


      Độc Bại Thiên : “Đừng cả nghĩ, mấy lão quái vật của Bỉ Ngạn tuy đáng ghét hết sức nhưng bọn ta thể thừa nhận bản lĩnh của họ. Thắng hay thua bọn họ quả có chỗ hơn người.”


      Ma Tổ đáp: “Ta cảm thấy lực lượng của chúng ta quá bạc nhược, lực lượng tàng của Bỉ Ngạn quá mạnh, lại qua mấy vạn năm chuẩn bị, tất nhiên nắm chắc phần thắng.”


      Độc Bại Thiên bật cười: “ thể thế được, có thực lực để đối kháng với Thiên Vũ đại lục chúng ta có lẽ chỉ là mấy lão quái vật của bọn họ. Nhưng thực lực của ngươi tiến quá nhanh, tất nhiên bọn họ liệu được, nghịch thiên cửu chuyển của ta cũng luyện thành, lại càng vượt xa dự tính của họ. Ta và ngươi chính là hai viễn cổ cường giả bất ngờ xuất , bọn họ thể ung dung được.”


      Ma Tổ than: “Ta ngờ tình lại phức tạo như thế, bao nhiêu là chuyện bất ngờ xảy ra, bất quá mỗi lần ta đem thần thức đẩy sang Bỉ Ngạn đều cảm thấy hoảng sợ, biết có phải ảo giác .”


      cần sợ hãi, thực lực của Thiên Vũ đại lục tuyệt đơn giản như ngươi nghĩ, có lẽ lâu nữa ngươi thấy những người quen cũ. Rất nhiều viễn cổ cường giả như oan hồn bất tán xuất với thân phận khác. Có thể họ còn thánh lực đáng sợ như thời viễn cổ nhưng vẫn còn chiến lực thể coi thường, đó cũng là điều Bỉ Ngạn ngờ tới.”


      “Ta hiểu.”


      “Cách đây lâu, ta gặp người quen cũ, là Lăng Phi chuyển thế, trong những cường giả mạnh nhất thời kỳ viễn cổ. Mãi gần đây ta khôi phục được kí ức viễn cổ mới hiểu thân phận của lão, lão cũng từng mấy câu với ta rằng.”


      “Trong quá khứ xa xưa, những Võ thánh mạnh mẽ từng biến mất hoàn toàn bị diệt hết, đương nhiên họ biến thái như ta, liên tục nghịch thiên chuyển thế nhưng họ có may mắn nắm được cơ hội tái sinh. Khi nào ta ma công đại thành phát được những thánh giả diệt vong trong truyền thuyết quay về…”


      “Sau đó lão dùng thần thức báo cho ta biết rằng, lão trải qua thiên tân vạn hiểm chuyển thế hai lần, trừ ta ra lão là người chuyển thế nhiều nhất. Lần chuyển thế thứ nhất, lão tiến sang Bỉ Ngạn nhưng bị Viễn cổ Võ thánh thần bí tiêu diệt.”


      Độc Bại Thiên lại tiếp: “Trừ mấy lão quái vật siêu cường còn sống đến nay ra, Lăng Phi đương nhiên là trong hai mươi cường giả năm xưa, lão chuyển thế tái sinh được, ắt hơn chục người kia cũng có thể chuyển thế. Tuy họ mất hơn nửa công lực thời viễn cổ nhưng ít nhất cũng còn phần ba, vậy cũng đủ rồi. Mười mấy người hợp lại tất là cỗ chiến lực đáng sợ vô cùng.”


      “Nhưng ta cảm ứng được tồn tại của họ.”


      “Ngươi tưởng họ dám phát ra khí tức sao? Bao nhiêu năm nay chắc những người này cũng hiểu được tình năm đó, biết có mấy người của Bỉ Ngạn đạo diễn trường mưu kinh thiên, mấy lão bất tử còn tại thế, tất nhiên họ dám lộ mặt. Nếu dám thế, tuyệt đối họ có kết cục như Lăng Phi, bị người ta tiêu diệt. Những hung hiểm trong quá trình chuyển thế, họ chịu nổi. Họ đợi thời cơ thích hợp xuất .”


      Ma Tổ lẩm bẩm: “ ngờ, ngờ, kinh thế đại chiến từ viễn cổ còn kéo dài đến nay, đúng là mọi thứ thể ngờ.”


      “Đúng, kéo dài đến kiếp này, bất quá lần này kéo theo rất nhiều Võ thánh hậu bối. Nhưng thắng lợi sau cùng do các Viễn cổ Võ thánh quyết định.”


      Ma Tổ hỏi: “Kể cả các Võ thánh chuyển thế cùng những lão quái vật còn sống, ngươi xem có bao nhiêu Viễn cổ Võ thánh tham gia đại chiến?”


      “Nếu ta đoán sai, kể cả những kẻ sách động kinh thiên mưu và những người chống lại kế hoạch, tổng cộng dưới mười người, đều trong số hai mươi cường giả thuộc hàng ngũ Viễn cổ Võ thánh. Như Lăng Phi là trong hai mươi người, các Võ thánh chuyển thế có thể chiếm đến mười người. Thành ra trận chiến từ viễn cổ đến nay chính là trận chiến giữa hai mươi cường giả thời viễn cổ.”


      Ma Tổ lẩm bẩm: “Thập ma tề xuất loạn thiên địa…có phải muốn đến mấy lão quái vật còn sống? Nhức đầu quá, ta vẫn cho rằng tất cả có khoảng sáu, bảy người, ngờ lại đông đến thế.”


      Độc Bại Thiên thở dài: “Đúng, người chưa xuất mới là kẻ đáng sợ chân chính, đáng sợ nhất vẫn là kẻ đứng sau giật dây.”


      “Ta hiểu rồi, ngươi mau hoàn thiên nghịch thiên cửu chuyển, hi vọng đến lúc đó có thể tạo ra kỳ tích.”


      “Ta biết, sau khi rời khỏi đây, ta đến gặp vài người rồi bế quan ngay. cần nghĩ nhiều, những lão quái vật còn sống chắc chắn đến mười người, bao nhiêu năm nay họ vẫn tranh đấu, khẳng định có người thầm chết rồi.”


      “Ừ.” Ma Tổ tỏ ra yên lòng.


      Độc Bại Thiên : “Vận mệnh tàn khốc, tao ngộ của mỗi người phi thường thống khổ, khó lòng rũ bỏ, tương lai…nếu gặp phải bất cứ truyện gì, ta hi vọng ngươi nên lấy đại nghĩa làm đầu. Thêm hay bớt Viễn cổ Võ thánh là cả khoảng cách mênh mông, có thể ảnh hưởng đến thành bại của trận đại chiến.”


      đến nước này, Ma Tổ còn gì mà hiểu, lão dứt khoát gật đầu: “Nếu…nếu đó là , ta quyết quay mũi dáo, mà chỉ hận trời xanh, hận vận mệnh vì sao lại tàn khốc như vậy. Để tương lai của Thiên Vũ đại lục được ổn định, yên bình trở lại, ta đồng ý dù còn giọt máu cuối cùng, hồn phi phách tán cũng từ nan. Ta biết mình có làm gì cũng xóa được ác nghiệt của y, khó lòng khiến các cường giả chết an nghỉ, nhưng ta tận lực đền bù…ta nguyện ý buông bỏ tất cả.”


      Nghe Ma Tổ thốt ra lời thề, Độc Bại Thiên thở dài: “, ngươi là ngươi. Ngươi làm sai, tương lai chỉ cần ngươi làm cho tốt những gì cần làm, trong lòng còn gì vướng mắc nữa.”


      Ma Tổ yên lặng gật đầu.


      Bọn họ đến cái tên cấm kị: Đại Ma Thiên Vương.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 18: Cáo biệt gia nhân


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên cáo biệt Ma Tổ rồi rời khỏi Ma vực, vừa phi hành vừa ngẫm nghĩ.


      Từ lúc phát Quang Minh võ thánh vẫn chưa chết liền để tâm suy nghĩ về những chuyện qua.


      Năm xưa ai cũng biết hai cao thủ chí cường chí đại là Quang Minh võ thánh và Đại Ma Thiên Vương từng khai diễn trường đại chiến, ngày đêm vẫn phân thắng bại, nhưng ai biết sau trận chiến đó họ lại trở thành mạc nghịch chi giao.


      Độc Bại Thiên ngẫu nhiên phát giao tình của họ, bởi nơi tu luyện cách chỗ của Quang Minh võ thánh đầy trăm dặm nên cảm ứng thấy Đại Ma Thiên Vương xuất ở đó, mỗi năm hai người đều bí mật bàn bạc vài lần.


      Năm xưa phát ra gian của Bỉ Ngạn hoàn toàn do Quang Minh võ thánh khơi dẫn.


      Vận dụng sức mạnh bất đồng có thể phá vỡ những gian khác nhau.


      Quang Minh võ thánh có vài lần đến bái phỏng , nêu ra vấn đề này, y từng vô ý mở ra phiến gian tràn ngập sinh mệnh, nhưng kịp quan sát phiến gian đó đóng lại, sau đó tài nào mở ra được nữa.


      Y hi vọng được Độc Bại Thiên tương trợ, hai người cũng nghiên cứu xem cần bao nhiêu sức mạnh để phiến gian đó lại mở ra.


      Ba ngày sau, Độc Bại Thiên và Quang Minh võ thánh cuối cùng cũng tìm ra được cỗ sức mạnh đó cỡ nào, cả hai cùng tiến vào thế giới chưa ai biết, đó là Bỉ Ngạn bây giờ. Phiến gian này rất nhưng đẹp như thiên đường.


      Quang Minh võ thánh nhân lúc đó lại đưa ra tư tưởng “phong thần”, muốn phục hồi lại thời đại thái cổ huy hoàng trong truyền thuyết, để Thần xuất tại nhân gian. Bỉ Ngạn chính là “trời” cho Thần cư ngụ.


      Chỉ cần tạo thần thành công, thần thành tín ngưỡng của Thiên Vũ đại lục, thành những bậc tuyệt đại siêu nhiên. Quang Minh võ thánh giảng giải cho những điểm tốt đẹp khi tạo thần thành công nhưng thuyết phục nổi . Sau cùng hai người vì bất đồng ý kiến mà xuất thủ.


      Ngày đó Độc Bại Thiên đúng như Ma Tổ , ai cũng biết thực lực siêu đẳng nhưng rất ít người thấy xuất thủ. Quang Minh võ thánh lại danh động thiên hạ, là trong vài ba cao thủ đứng đầu, với thực lực hùng hậu của mình đương nhiên cảm ứng được Độc Bại Thiên đáng sợ thế nào. Bất quá y nghĩ tới thất bại, bởi dầu gì y cũng là trong vài cường giả mạnh nhất.


      Nhưng khi thực động thủ, y mói biết Độc Bại Thiên năm đó đáng sợ thế nào, quả nhiên hề kém hơn y.


      Hai người đại chiến ba ngày ba đêm ở Bỉ Ngạn, sau cùng y phát ra rằng mình phải là đối thủ của Độc Bại Thiên, đành sử dụng lối đánh lưỡng bại câu thương nhằm bức lùi đối phương. Song Độc Bại Thiên hình như hạ quyết tâm trừ diệt đối thủ nên cuối cùng cũng diệt được, bản thân cũng bị Quang Minh võ thánh trước lúc chết phản đòn làm trọng thương.


      Sau chín lần chuyển thế, Độc Bại Thiên mới biết năm xưa Quang Minh võ thánh chắc phát Bỉ Ngạn từ trước, muốn giúp nên mới viện ra cái cớ đó, cố ý dẫn sang để lợi dụng , biến thành người hợp tác.


      Y biết Độc Bại Thiên danh khí cao lắm nhưng là cường giả chân chính, giá trị hợp tác rất cao.


      Tính toán của Quang Minh võ thánh cực hay, nếu thể lợi dụng Độc Bại Thiên giết luôn, nhưng ngờ thực lực đối thủ quá khủng khiếp, ngược lại chính bản thân y bị giết.


      Như vậy, Đại Ma Thiên Vương và Quang Minh võ thánh biết được tồn tại của Bỉ Ngạn, bọn họ thương thảo lâu như thế để sắp kế hoạch. Đại Ma Thiên Vương đột nhiên tẩu hỏa nhập ma chết nhằm thi triển loạt mưu.


      Từ những dấu vết năm xưa hoàn toàn có thể suy đoán ra số khả năng vô cùng kinh nhân. Khi đó có mấy cường giả đột nhiên mất tích, sống chết thế nào, thực lực của ai cũng phi thường, nhưng kém hơn Quang Minh võ thánh và Đại Ma Thiên Vương chút.


      Mấy vị Võ thánh vô duyên vô cớ thất tung khiến tình hình ồn ào thời gian rồi cũng lắng xuống. Có thể họ gặp tao ngộ như , chẳng qua danh tiếng của họ quá lớn nên đối phương khinh thị và bị độc thủ.


      Có thể Quang Minh võ thánh và Đại Ma Thiên Vương là những người chủ não trong kế hoạch phong Thần, những người khác do họ tìm về hợp tác.


      “Quang Minh võ thánh, Đại Ma Thiên Vương…các ngươi ác độc ! Thần là gì mà mê hoặc như vậy? Vì ý riêng tư mà giết sạch bách thánh, khiến các thánh giả đại chiến từ viễn cổ đến nay. Nếu gặp lại nhất định chúng ta phải phân sinh tử.”


      Quang Minh võ thánh và Đại Ma Thiên Vương đương nhiên là cường giả trong cường giả, thậm chí danh hiệu của họ có thể coi là vô địch cường giả. Nhưng Độc Bại Thiên coi trọng Đại Ma Thiên Vương hơn, y là bậc thiên tài, từng sáng tạo ra nhiều điều mới mẻ về võ học, con đường mà nhiều vị tiền nhân chưa từng qua. Ma thể mấy chục trượng mà Ma Tổ tu luyện chẳng qua trong những ma công mà năm xưa y sáng tạo ra, giờ qua ba nhiêu năm tháng, hiểu y còn sáng tạo ra công pháp gì.


      Nếu đời có người khiến Độc Bại Thiên úy kị, nhất định đó là Đại Ma Thiên Vương.


      Bất quá, nghĩ đến thiên tài võ học này, lòng cháy lên lửa nóng, hết sức mong mỏi trận chiến.


      phảng phất như nhìn thấy khung cảnh thiên băng địa liệt lúc đại chiến với Đại Ma Thiên Vương, tức máu nóng trào dâng, cho cùng chính là cuồng nhân hiếu chiến.


      lúc lâu sau mới áp chế được xung động trong lòng, nhanh chóng bay đến đại sa mạc.


      dứt khỏi dòng suy tư vừa nãy. Có thời gian ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, những việc xảy ra trong quá khứ xa xôi phải thể tìm hiểu, nếu cẩn thận tra xét có thể phát nhiều manh mối, từ đó tìm ra chân tướng,


      “Ta phải đâu? Lập tức bế quan hay gặp những người cần gặp, sau này xảy ra chuyện gì khó ai dự đoán được, nên để mình phải mang hối hận.”


      Những người Độc Bại Thiên muốn gặp, trước hết là người nhà - phụ mẫu, gia gia nãi nãi.


      Cực tây Thanh Phong đế quốc cách Hán Đường đế quốc xa, bây giờ công lực đại thành, tốc độ phi hành như ánh chớp, đến nửa ngày rời khỏi Thanh Phong, đặt chân vào Hán Đường.


      Từ khi vào giang hồ, đây phải lần đầu về nhà, nhưng lần này hoàn toàn khác, coi như lần cáo biệt. Đại chiến giữa Thiên Vũ đại lục và Bỉ Ngạn sắp bắt đầu, sau này chắc xảy ra nhiều chuyện ngoài dự liệu.


      Lúc sinh tử đại chiến, dầu mạnh mẽ như cũng dám chắc có thể an nhiên vô dạng trở về, hơn nữa địch nhân phải là Võ thánh tầm thường mà là những lão quái vật sống qua bao năm tháng. Họ mạnh đến mức nào, thể suy đoán.


      Tự tin đấu tin tin, thực đấu thực. phải có tư tưởng chuẩn bị trước, nhất định gặp lại người nhà trước khi đại chiến, để nếu có ra cũng phải ôm hận.


      Về đến tiểu trấn quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, đây là nơi lớn lên, mặc cho có kí ức từ xa xưa, còn là Độc Bại Thiên đơn thuần thủa kiếp này của vẫn là chính yếu, kí ức những kiếp trước chỉ là dúm được chọn lựa.


      Nếu bảo khác gì trước kia, chắc chắn điểm khác biệt lớn nhất là mang thêm chút tang thương, đó là điều tránh khỏi. hiểu thêm nhiều chuyện, những gì tâm lý trải nghiệm dài dằng dặc, mênh mang.


      Đồng thời trong lòng có thêm phần trách nhiệm, phải trừ diệt những viễn cổ lão quái vật của Bỉ Ngạn – những kẻ đứng sau giật dây.


      Lúc đáp xuống Độc gia, hề bị phụ thân và gia gia phát như những lần trước, mãi đến khi phát ra chút khí tức, hai vị cao thủ đế cấp trong nhà mới cảm ứng được mà ra đón.


      Đồng thời bên cạnh họ còn có thân ảnh quen thuộc, là lão lừa đảo gặp dưới chân Vụ phong, ngờ lão cũng tới Độc gia.


      “Bại Thiên, con về rồi….” Phụ thân tràn ngập cảm xúc, gần nửa năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện.


      Nhi tử của ông trải qua vô số chuyện quái dị, liên tưởng đến bàn tay có ngưng chữ máu lúc sinh ra và những lời lão tổ thấu lộ, ông đoán ra phần lớn, đương nhiên có những việc ông thể nào đoán định hay lí giải nổi.


      Độc Bại Thiên hành lẽ với gia gia và phụ thân, lại thi lễ với lão lừa đảo. Nếu là trước kia, gặp được lão lừa đảo, nhất định gây loạn phen, nhưng nay còn lòng dạ nào, có lẽ cảm giác được áp lực của tương lai.


      Vào nhà rồi, thấy mẫu thân và nãi nãi, hai người thấy chưa lâu lại quay về, trong lòng tất nhiên vô cùng cao hứng, nắm chặt tay , phảng phất như muốn thành lời.


      Độc Bại Thiên chú tâm lắng nghe, hồi đap kỹ càng, cảm thụ thân tình trân quý. Gặp mặt hôm nay tuy là phân ly tạm thời nhưng cũng có ý nghĩa gặp gỡ lần cuối.


      thấy trong lòng chua xót, quên hết thân phận những kiếp trước, dịu dàng đấm lưng cho mẫu thân.


      Trong lòng thầm nhủ: “Mong là sau này con còn cơ hội quay về tận hiếu.”


      Thấy mẫu thân và nãi nãi cảm động xiết bao khi mình quay về, trái tim như bị ai bóp nghẹt, trong lòng kêu réo: “Bất kể thế nào, ta cũng phải còn sống quay về.”


      từ nội trạch bước ra khách sảnh, gia gia, phụ thân và lão lừa đảo ở đó, lúc đó biết lão lừa đảo là bằng hữu của gia gia.


      vài chuyện trọng yếu cần trình bày nhưng chuyện liên quan đến đại chiến tương lai, dính líu đến đâu, làm thế nào đối phó với những kẻ điên khùng đó, hề . Bởi đó phải là những gì ba người có thể hiểu được.


      chỉ sắp tới các thánh giả có có trường đại chiến, mà là trận chiến dị thường thảm liệt.


      Sau cùng nêu ra vấn đề nung nấu lâu nay, muốn gia gia ra mặt liên hợp các đế cảnh cao thủ nắm giữ hướng cho võ lâm trong tương lai.


      Lúc đề xuất, ba người cười vang, cho biết vị lão tổ thành thánh từ ba trăm năm trước về nhà phân phó công việc.


      Trong lòng Độc Bại Thiên lấy làm kì dị, và vị lão tổ kia gặp mà cùng ý tưởng, chắc trong lòng còn nhiều tính toán.


      Bất kể thế nào cũng an lòng, dầu cho sau này các Võ thánh sang Bỉ Ngạn rồi đồng quy ư tận, ai sống sót quay về, võ giới của Thiên Vũ đại lục ngày càng tươi sáng.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 19: Đông Hải


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên vượt ngàn dặm về nhà, ngầm đến Tư Đồ gia chuyến thăm ba huynh đệ cùng lớn lên với , đoạn quay


      Độc Bại Thiên ôm nỗi lòng nặng nề ra , lúc đằng bay lên, tâm tình trở nên hoang mang, có nên thăm số người ?


      Liễu Như Yên, còn cả những người ở Ma giáo có đôi chút quan hệ với , cả thiếu cung chủ Lãnh Vũ của Lạc Thiên cung…


      thầm than: “Thôi vậy.”


      Những người muốn gặp đó, bất kể có địch ý hay hảo cảm với với thân phận tại đều ngượng ngùng, nhất là khi sắp bế quan để đề thăng công lực.


      Kỳ , rất muốn gặp người: Huyên Huyên.


      Mấy ngày này, Huyên Huyên luôn gây náo loạn hòn đảo mỹ lệ, thương thế của nàng được sư phụ trị liệu khỏi bảy tám phần nhưng chưa khỏi hẳn. Vì thế tiểu ma nữ hết sức bất mãn, suốt ngày giở đủ thủ đoạn “uy hiếp”, “đe dọa”, “nhe nanh múa vuốt”…với sư phụ.


      Sư phụ nàng luôn đau đầu vì tiểu đồ đệ nhưng ông nên tự trách mình, lúc Huyên Huyên tuy cổ quái tinh linh nhưng để trở thành “lắm trò” như nay hoàn toàn chịu ảnh hưởng của ông. Đông Hải lão nhân suốt ngày cười ha hả khiến Huyên Huyên học theo, kết quả lớn lên thanh xuất ư lam, thành tiểu na nữ .


      Huyên Huyên thi triển lô các thủ đoạn, tuy thương thế chưa khỏi nhưng đủ khiến cả hòn đảo nháo nhào. Sư phụ nàng rốt cục cũng chịu nổi nhũng nhiễu, đành phải đồng ý cho nàng toàn quyền, cả ngày nghỉ chữa cho nàng khỏi hẳn.


      Cùng lúc có mấy ngụy tuần thiên sứ giả đến xâm phạm bị Đông Hải lão nhân hạ gục.


      Ông ta cả ngày cười cợt, chưa từng làm những chuyện độc địa thế này, nhưng vì Huyên Huyên mà ông ta chịu phá giới, rút sạch năng lượng sinh mệnh của các ngụy tuần thiên sứ giả, đem luyện hóa rồi đẩy vào thân thể Huyên Huyên.


      Cùng với liệu thương đại pháp, năng lượng này khiến thương thế của Huyên Huyên khỏi hẳn, đưa nàng từ cảnh giới á thánh tiến vào thánh cảnh.


      Ngày Huyên Huyên thành thánh, mặt biển yên tĩnh chợt biến thành sóng dâng ngút trời, những ngọn sóng cao mấy chục thước phảng phất như cuốn đến chân trời, nếu phải nhờ sư phụ nàng vận công bảo vệ, cả hoàn đảo e bị chìm đắm. trung tiếng sấm chấn động màng tai, gió nổi ầm ào, thiên địa thất sắc.


      Lúc cao thủ đế cấp phá đế thành thánh đều có dị tượng nhưng đáng sợ như Huyên Huyên gặp phải quả ít thấy, tựa hồ như dự báo rằng tiểu ma nữ tiểu ma vương.

      Sư phụ nàng lẩm bẩm: “Thanh thế của tiểu nha đầu lớn thế này, đúng là ít thấy, so với ta năm xưa còn mạnh hơn.”


      Lúc đó Huyên Huyên đứng toàn thân phát ra hào quang thánh khiết, từng đạo quang hoa từ thân thể tỏa ra, trong phạm vi mười trượng vạn đạo hào quang chói lọi, màu sắc chói sáng.


      Tuổi nàng còn trẻ như vậy mà thành thánh, quả là kì tích vĩ đại, nàng phải là Võ thánh chuyển thế, hoàn toàn dựa vào thiên phú kinh người mà vượt qua cửa ải, tu thành kì tích trường sinh.


      Thiếu nữ thành thánh này cuối cùng cũng mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc tuy thánh khiết vô cùng nhưng toát lên nét ranh mãnh.


      Nàng dùng thân ngưng kiếm, hóa thành cầu vồng vắt ngang trời, chém vào Đông Hải lão nhân.


      Sư phụ nàng hoảng sợ, vội vàng thoái lui, kiếm mang khổng lồ cắt đứt chòm đoạn râu trắng như tuyết.


      “Tiểu nha đầu khi sư diệt tổ ngươi…ngươi dám hạ thủ với vi sư?”


      “Hi hi”, dải cầu vồng vang lên tiếng cười trong vắt: “Sư phụ, con muốn xem bản lĩnh chân cuả người, ngờ người lại kém như vậy, bị con cắt râu. Ôi, sư phụ, con buồn quá…”


      Sư phụ Huyên Huyên vô cùng thương nàng, nghe bị cắt mất râu, bèn lên tiếng: “Được rồi, biết sai là được. Tiểu nha đầu ngươi chịu an phận, nếu con biến thành thiếu nữ ngoan ngoãn, ta dám nhận con.”


      “Sư phụ, con ngại…”


      “Ta có ý trách con.”


      Huyên Huyên chợt cao giọng: “Lão đầu tử ngươi vì sao lại hiểu lầm ta. Ta thất vọng vì mình lại có sư phụ bản lĩnh quá thấp thế này, phát ngượng. Sư phụ người đừng với ai rằng người là sư phụ con, bằng con đến đỏ mặt vì ngượng mất.”


      “Tức chết ta thôi, tiểu nha đầu ngươi từ lúc biết , biết chạy đến giờ chưa bao giờ đỏ mặt, da mặt còn dày hơn lão đầu mấy vạn tuổi như ta.”


      “A, sư phụ đúng là lão quái, lại sống đến mấy vạn năm, con phải vì dân trừ hại. Kinh Thiên kiếm — trảm trừ nghiệt.” Huyên Huyên quát lớn rồi xông tới đại chiến với sư phụ.


      Đương nhiên hai người đùa nghịch, tính cách của Huyên Huyên từ đến giờ vẫn vậy, độ “ranh mãnh” có thể xưng đứng đầu thiên hạ. Sư phụ nàng cũng dung túng cho đồ đệ nghịch ngợm nên hai người giống sư đồ mà giống bằng hữu hơn.


      Sư phụ nàng bay lên trung, liên tục chiết chiêu với nàng, để nàng quen với phương pháp các thánh giả giao đấu.


      Đến khi thấy nàng mệt mới ngừng tay : “Được rồi, hôm nay đến đây , trước đây ta truyền cho con nửa công pháp của ta, từ hôm nay trở truyền nốt nửa phần còn lại.”


      “Sư phụ người có thấy , có phải con tiềm lực vô biên, có ngày trở thành thiên hạ đệ nhất Võ thánh?”


      “Ha ha, sai, là đệ nhị Võ thánh thôi, sư phụ là thiên hạ đệ nhất Võ thánh, khẳng định con xếp thứ hai.”


      “Sư phụ đúng là tự đề cao, vậy con cam nguyện xếp cuối vậy.”


      Hai người đáp xuống đất, sư phụ Huyên Huyên nghiêm sắc mặt lại: “Tiểu nha đầu, ta có việc trọng yếu muốn với con.”


      Huyên Huyên thấy ông nghiêm túc lại, dám náo loạn nữa.


      Đông Hải lão nhân ho khẽ tiếng: “Đó là thánh giả quan trọng, nếu con thành thánh ta quyết cho con biết.”


      Huyên Huyên nhìn ông, có vẻ hồ nghi, sau cùng gật đầu.


      “Gã Độc Bại Thiên mà con biết thân phận phức tạp, con có biết lai lịch ?”


      “A, sư phụ sao lại đột nhiên hỏi đến ?”


      “Vì trong chuyện này, có thân phận .”


      Giọng của sư phụ Huyên Huyên dần, bắt đầu giảng giải cho nàng chuyện Độc Bại Thiên nghịch thiên cửu chuyển, đương nhiên đó chỉ là phần, chủ yếu ông đến Bỉ Ngạn, đến mười bay cường giả trong các Cổ võ thánh, đến các ân oán giữa hai đại lục. Đây là lần đầu ông ta giảng giải chuyện này với Huyên Huyên nên kể rất tường tận.


      Trước đây Huyên Huyên chỉ biết sư phụ đạt đến cảnh giới thánh cấp, ngờ ông ta lại là trong mười bảy cường giả Cổ võ thánh, trong những Võ thánh mạnh nhất Thiên Vũ đại lục. Càng khiến nàng kinh hãi hơn là mấy vạn năm nay các thánh giả cứ biến mất, bị phong ấn lại là hành vi của Bỉ Ngạn.


      Kinh hãi qua , tiểu ma nữ tỏ ra vô cùng hưng phấn, kêu ầm lên: “Hay quá, hóa ra thành thánh rồi lại có nhiều chuyện hay như thế, sư phụ phải đưa con sang Bỉ Ngạn.”


      Đông Hải lão nhân nghe vậy suýt nữa ngã ngồi xuống đất, bản ý của ông là cho nàng biết tình hình nghiêm trọng các thánh giả sắp phải đối diện để nàng biết đường mà dụng tâm luyện công, nào ngờ nàng lại như vậy.


      “Sư phụ muốn …Độc Bại Thiên, tên xú tiểu tử đó lợi hại lắm sao?”


      “Rất lợi hại.”


      “Còn lợi hại hơn người?”


      “Hơn ta.” Sư phụ Huyên Huyên còn chưa tỉnh lại khỏi trạng thái vừa nãy, lại lo tiểu ma nữ nhân lúc ông lưu ý chạy sang Bỉ Ngạn nên nghe nàng hỏi, hoàn toàn đáp theo ý thức. Đáp xong mới thấy ổn, vội vàng phủ nhận: “ làm sao lợi hại như ta được, sư phụ con là Võ thánh đệ nhất đời, là người đứng đầu trong mười bảy cường giả.”


      “Thôi, vừa nãy ngươi lộ rồi.”


      Độc Bại Thiên hiểu trong lòng giờ có mùi vị gì, lúc nghĩ đến Huyên Huyên liền có xung động, nhưng lại thấy có chỗ ổn. Từ khi công lực đại thành, cảm ứng được khí tức cường giả, ngờ phát ra tiểu ma nữ lại là đồ đệ của lão đầu điên khùng ở Đông Hải.


      Phát này khiến lo lắng trôi theo mây khói, ngày đó Huyên Huyên rời khỏi Thiên Ma cốc khiến vừa nóng lòng vừa lo lắng. Giờ thấy nàng bình an, ngoài cao hứng ra còn thấy ngượng ngập. Huyên Huyên là đồ đệ lão đầu mà lão từng là “bạn cũ” với , lại hết sức thân thiết, biết làm sao đối diện với sư đồ Đông Hải lão nhân.


      Do dự hồi, thi triển Vạn lí ánh tượng đại pháp, ảnh tượng xuất tại hòn đảo Đông Hải. Tức Huyên Huyên và sư phụ có cảm ứng, đồng loạt hướng lên trung.


      “A, Tiểu Bạch, là ngươi…” Đôi mắt to tròn của Huyên Huyên tỏ ra kinh hãi, đồng thời khỏi lộ ra nét hoan hỉ: “Tiểu tử ngươi đúng là…” Nàng tuy tinh linh cổ quái, nhưng nhớ đến chuyện nghịch thiên cửu chuyển mà sư phụ vừa kể, cũng dám tin tưởng. Dẫu cho Độc Bại Thiên có thi triển thần thông xuất trước mắt, nàng vẫn thấy tin được.


      “Tiểu Bạch ngươi hiềm mình sống lâu nên tự sát, điên cuồng chuyển thế sao?”


      Độc Bại Thiên ngạc nhiên, nhìn thấy nàng, khỏi vừa vui vừa kinh hãi, nhưng lúc này biết nên cười hay khóc.


      “A, sao?” Huyên Huyên kinh thán, lộ ra bản sắc ma nữ, với vẻ điêu ngoa: “Ta kể ngươi chuyển thế bao nhiêu lần, công phu lợi hại thế nào, ngươi vẫn là Tiểu Bạch, là tiểu đệ ta thu năm xưa.”


      Độc Bại Thiên thấp giọng: “Huyên Huyên, giờ đừng đùa nữa, ta có chuyện muốn với hai người.”


      Đông Hải lão nhân từ nãy vẫn nhìn Độc Bại Thiên, tới lúc đó mới vuốt bộ râu đứt nửa: “Tiểu Thiên Thiên…”


      Độc Bại Thiên lạnh buốt, suýt chút nữa ngã lăn xuống biển.


      “Lão trộm ngươi câm mồm, năm xưa ngươi ăn trộm bao nhiêu thứ của ta, muốn ta kể chuyện đó cho Huyên Huyên nghe chứ.”


      “Cái gì? Sư phụ trộm đồ, mau kể xem là chuyện gì.”


      Đông Hải lão nhân tỏ ra ngượng ngập, ho khan: “ nên nghe nhăng. Ồ, Tiểu Thiên Thiên…, Lão Thiên, mau xem có chuyện quan trọng gì nào.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 20: Quang ám lưỡng diện


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên giảng giải cho hai sư đồ mọi chuyện về Viễn cổ Võ thánh, nhấn mạnh rằng Bỉ Ngạn có thể có những cường giả siêu cấp, muốn Đông Hải lão nhân triệu tập mười bảy cường giả, cho họ biết tin tức này cùng thương lượng để biết mình biết người.


      Đoạn lại kể cho hai sư đồ nghe vài dự đoán về các Viễn cổ Võ thánh, những gì có thể đều hết với hai người.


      thấy bộ dạng hai người kinh hãi, bèn : “ cần kinh ngạc, có nhiều việc ta cũng chỉ mới phát giác, biết sớm hơn hai người mấy ngày mà thôi. Lão ăn trộm, hành động nhanh lên, bảo mười bảy cường giả nhanh chóng xuất quan, thương thảo đối sách. Rồi mười bảy người các ngươi phải là người lãnh đạo cùng vạch kế hoạch cho Thiên Vũ đại lục, dẫn các Võ thánh sang Bỉ Ngạn, tuyệt được để bọn họ tấn công sang trước. Còn về mấy viễn cổ lão quái vật hành động đơn độc, các ngươi cần lo đến các lão quái vật của cả song phương.”


      đến việc nghiêm túc, Đông Hải lão nhân hề cười cợt nữa, lão cũng biết việc này liên quan đến tương lai của Thiên Vũ đại lục.


      Lúc Độc Bại Thiên định , mỉm cười lướt tới chỗ Huyên Huyên, dịu giọng: “Huyên Huyên…”


      Thấy sư phụ mỉm cười quái dị, vẻ mặt nàng ửng hồng, lí nhí đáp lại Độc Bại Thiên: “Gì cơ….”


      Đông Hải lão nhân chợt xen vào: “Trời ơi, ta hoa mắt đấy chứ, tiểu nha đầu lại đỏ mặt, đúng là việc quái dị khủng khiếp! Từ khi năm tuổi đến giờ, người có lúc nào giống con nhóc điên khùng ranh mãnh, giờ lại biết ngượng ngập, đúng là…”


      Huyên Huyên giận giữ: “Lão đầu tử đáng chết, ngươi được bừa.”


      Độc Bại Thiên đến trước mặt, nàng nhanh chóng tung chân đá , phong thái khác nào tiểu bạo quân: “ được đến đây, hừ, tiểu tử ngươi, ta gọi được đến gần ta ba trượng.”


      Sau cùng, thân ảnh Độc Bại Thiên mờ dần, lâu sau, hòn đảo vang lên những tiếng hô dồn dập: “Huyên Huyên, mau ra đây!”


      “Sao vậy sư phụ?”


      “Cửu thái thần ngư ta vẫn nuôi đâu rồi?”


      “Con nướng ăn rồi.”


      “Trời ơi, ô…còn…Tử Tinh Quy?”


      “Con nấu canh…”


      “Ta muốn sống nữa, ô…còn..Thủy Linh long của ta?”


      “Con ngâm rượu rồi.”


      “A…” Đông Hải lão nhân kêu lên thê thảm: “Thần ơi…cứu, cứu ta… tiểu nha đầu ngươi đứng lại cho ta, đừng chạy …”


      Ảnh tượng Độc Bại Thiên tan , đứng thất thần rồi bay về Trường Sinh cốc.


      Theo khía cạnh nào đó, Trường Sinh cốc chính là địa bàn của , có lưu lại dấu vết tám kiếp trước, bất cứ ngóc ngách nào ở đây cũng có khí tức của .


      Kiếp này, cũng chọn nơi đây để tiến hành con đường ngộ ra võ học cho mình.


      Lần này, vào cung điện dưới lòng đất mà ngồi xếp bằng chính giữa sơn cốc liền mười ngày. Suốt thời gian này hề động đậy, mặc cho vô vàn cánh hoa rơi xuống đầu, xuống chân.


      Ở Trường Sinh cốc, quanh năm xanh ngắt màu, bốn mùa cảnh sắc ưu mĩ.


      Lúc này ngoài cốc là mùa đông lạnh giá, hoa tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng, hoàn toàn đối lập với cảnh tượng trong cốc lại: hoa tươi đua nở, cánh bay ngập trời.


      Trăm hoa dua nở mỗi ngày khiến Trường Sinh cốc hơi rung động, từ điểm trung tâm là Độc Bại Thiên, dao động lan dần ra ngừng.


      Hơn mười ngày nay, Độc Bại Thiên ngồi yên như tượng đá giữa trung ương sơn cốc.


      Lúc này chìm trong cảnh giới huyền diệu, mọi việc từ những kiếp trước, trong kiếp này liên tục xoay chuyển trong trí óc. Tính cách giống như đứa con nít nhưng biết mình nắm giữ nhiều thứ hệt như lão nhân trải nhiều dâu bể.



      Mọi việc trong quá khứ…


      mực thả mình về thời đại viễn cổ, vô số tinh hoa võ học loáng qua trong óc, trong lúc này quên cả bát đại thần ma quyết, quên cả cái thế công pháp uy chấn thiên hạ từ thời viễn cổ, mà chỉ muốn vượt lên bản thân, vượt lên chính “”…


      Ma công, thần công……


      Những việc thấy, nghe, học…


      Cảnh giới võ học biết, cảnh giới trong truyền thuyết…


      Những vô địch cường giả gặp trong chín kiếp, những tượng đài võ học từ thời viễn cổ, những nhân vật trong truyền thuyết phảng phất như chầm chậm tiến tới…


      Lại thêm nhiều ngày trôi qua, vẫn bất động, nhưng mình nhiễm bụi trần, chỉ có vài ba cánh hoa rơi đậu xuống, toàn thân phát ra bảo quang chói lọi, khí chất phiêu dật xuất trần.


      có cảm giác võ hóa thành tiên, những ý muốn giết chóc, cừu hận của kiếp này trong phút chốc mờ nhạt dần rồi tiêu tan.


      Nhìn mây bay mây tan, nghe tiếng ma rơi tàu lá chuối.


      Đời người trăm năm ngắn ngủi, Võ thánh vạn cổ vẫn còn.


      Trăm năm cũng được, trường sinh cũng được, chẳng qua là dạng sinh hoạt.


      Bỏ hết những oán hận trong lòng, đến những danh sơn thắng cảnh, vài kiếp sống của chúng sinh mà thấu hiểu những gì của nhân thế…


      Làm tiên nhân tiêu diêu trường sinh, quên hết những gì vui trong quá khứ…


      Tất cả đều liên quan đến võ học mà Độc Bại Thiên ngộ ra, tâm thái cũng thay đổi.


      Cả tháng đầu, Trường Sinh cốc tràn đầy khí lành, khiến sơn cốc khác nào tiên cảnh.


      Nhưng tháng sau, trong cốc xảy ra dị biến: sơn cốc vốn yên tĩnh chợt sóng vỗ gầm gào, từng đợt dao động từ Độc Bại Thiên tỏa ra rồi khuếch tán khiến hoa tàn, cây đổ, mặt đất vương đầy những thân cây ngổn ngang, cánh hoa dập nát.


      Ma khí cuồn cuộn, nặng lượng hắc ám phủ kín mỗi thốn của sơn cốc, mùi vị máu tanh lan tràn.


      Trước đây, nơi này từng máu chảy thành sông, huyết thủy chất chứa oán hồn như được ma khí hùng hậu kích phát, cũng dần bốc lên. Huyết quang che kín cả sơn cốc, mơ hồ như có cả ngàn vạn hồn phách vật vã.


      Khí chất xuất trần lúc trước của Độc Bại Thiên mất sạch, chùm hắc quang phủ kín , hắc khí tựa hồ kết thành chiếc tổ, còn như còn tằm đợi ngày phá kén….


      Ma khí càng lúc càng nặng, huyết quang ngày cường thịnh, hoàn toàn trái ngược với tháng trước. Lúc đó tiên khí dày đặc, bây giờ ma diễm ngút trời.


      Tiên ma cộng thể, quang ám đồng tại.


      Mỗi người đều có mặt sáng và mặt tối, chỉ là khía cạnh nào chiếm ưu thế mà thôi.


      Độc Bại Thiên xuất trạng thái đó hoàn toàn do nhân tính. Lúc khía cạnh trong sáng chiếm ưu thế liền tỏa ra khí tức trong trảo, lúc khía cạnh đen tối lên ngôi liền xuất cảnh tượng ma diễm ngùn ngụt.


      Trừ thân phận thời viễn cổ, tám kiếp trước từng sáng tạo ra cả thần công và ma công. Diệt Thiên ma danh chấn thiên trong lịch sử võ lâm vốn được coi là hình mẫu của ma vương, bây giờ trở thành khía cạnh chiếm cứ chủ đạo trong nội tâm .


      Còn Kinh Thiên quyết có thể ngưng thân hóa kiếm lại là hình mẫu của thần công, là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp, ai vượt qua được.


      Tám kiếp cùng dung hợp, viễn cổ và kiếp thứ chín tại hỗ trợ nhau, cửu tử thập sinh cuối cùng cũng xuất .


      Trong lúc bế quan lĩnh ngộ võ học tại Trường Sinh cốc Đông Hải lão nhân bôn ba tứ xứ, mọi vùng đất truyền thuyết của Thiên Vũ đại lục đều có dấu chân ông. Đương nhiên lúc nào cũng có cái đuôi bám kè kè là Huyên Huyên. Tiểu ma nữ tỏ ra vô cùng hiếu kỳ với các cường giả thời kì viễn cổ, rất muốn xem họ đầu cua tai nheo thế nào.


      Tuy sư phụ nàng cũng là thượng cổ cường giả, trong mười bảy Võ thánh mạnh nhất nhưng suốt ngày vẫn dùng giọng kiểu: “Sư phụ, con thấy người lớn lên…”, đương nhiên câu này khiến Đông Hải lão nhân vểnh râu tức giận.


      “Sư phụ, con thấy người lớn lên, a, đừng có trừng mắt, con muốn là con cả ngày thấy người, con cứ lớn dần. Đừng cười, con đó. Cả ngày nhìn thấy người, căn bản thấy những Võ thánh khác, lần này người nhất định phải đưa con đến chỗ các lão bất tử đó chuyến.”


      Tiểu ma nữ cứ vậy theo chân Đông Hải lão nhân, trong lúc sư phụ nàng cùng các cường giả bàn bạc nàng càn quét địa bàn của họ.


      Đương nhiên thần binh lợi khí, nàng buồn để ý mà chỉ nhăm nhăm đến võ học của Cổ võ thánh, đến đâu nàng cũng chịu về tay .


      ra, tiểu ma nữ nhân duyên sâu dày, thiên tư cao đến nỗi khiến các Cổ võ thánh kinh ngạc, thành thánh ở độ tuổi trẻ như vậy tìm khắp lịch sử võ lâm e rằng đến hai người. Thành tựu sau này của nàng thể đo lường, nhất định vô cùng rực rỡ.

      Mười bảy cường giả đều mang võ học tâm đắc nhiều năm trao cho nàng, ai hoài nghi thành tựu sau này của tiểu ma nữ thành Võ thánh chí cường chí đại.


      Mấy tháng trôi qua nhanh, sau cùng Đông Hải lão nhân cũng tập trung cùng mười bảy cường giả. Mười bảy người bí mật bàn luận nhiều lần, sau cùng lần lượt rời , dùng ảnh hưởng của mình hiệu triệu các Võ thánh hậu bối tụ hợp lại.


      Thiên Vũ đại lục mây chuyển gió vần, cơ hồ mọi thánh giả đều tiếp được “thánh lệnh” của mười bảy cường giả. Mọi khâu chuẩn bị cho đại chiến được thầm tiến hành.


      Bỉ Ngạn cũng khẩn trương hẳn lên, các cường giả bên đó cũng cảm giác được động tĩnh của Thiên Vũ đại lục, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.


      Độc Bại Thiên bế quan ở Trường Sinh cốc ba tháng, nhưng vẫn bất động, lúc này bên ngoài cốc là tháng ba xuân sắc, tuyết mới chớm tan, van vật đâm chồi nảy lộc.


      Trong cố cũng còn ma khí, ho rụng lá khô cũn biến mất, Trường Sinh cốc cơ hồ lại khôi phục được yên tĩnh như trước.


      Độc Bại Thiên ngồi giữa sơn cốc như mất hết sinh khí, phảng phất mất hẳn liên hệ với hoàn cảnh chúng quanh, tựa như bóng dáng hư vô, ai nhìn thấu được.


      Nhưng ngày hôm đó tầng Trường Sinh cốc đột nhiên nét tóc, lộ ra đôi mắt thần bí, nhìn Độc Bại Thiên chớp. Khí tức chí cường chí đại hùng hậu từ thinh tràn ra, kinh động mọi Võ thánh công lực siêu tuyệt của Thiên Vũ đại lục.


      Mười bảy cường giả là những người mẫn cảm nhất, thi nhau kêu lên: “Cái gì? Lại có loại sức mạnh cỡ này ư?”


      ngờ có cao thủ như thế.”


      “Đích xác là Viễn cổ Võ thánh.”


      “Lời lão đầu điên khùng ở Đông Hải là , công lực này ngay cả mười bảy cường giả cũng khó lòng tranh phong.”


      Độc Bại Thiên chầm chậm mở mắt, tựa hồ liệu trước viễn cổ cường giả tới. hề dao động, lạnh lùng thốt: “Hà tất phải vậy, muốn xem ta đạt đến cảnh giới này cứ việc tới đây.”


      “Hắc hắc, cường giả năm xưa biến mất gần hết, còn sống được mấy người, hôm nay ta chẳng qua muốn thăm cố nhân ngày trước…”


      chầm chậm nứt toác, khí tức hùng hồn đậm đặc hẳn, ngay cả cao thủ đế cảnh cũng cảm nhận được cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, phảng phất như diệt thế chi lực giáng xuống nhân gian.


      đám mây cổ quái đen trắng xen nhau xuất tầng Trường Sinh cốc. Khí tức mạnh mẽ từ đám mây toát ra, lờ mờ thấy được thân ảnh khôi vĩ đứng đó, mình sau đám mây.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 21: Đại Ma Thiên Vương


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Bóng người thần bí trong đám mây hai màu đen trắng như thần vương quân lâm thiên hạ, toàn thân tỏa ra sức mạnh hùng hậu. Luồng sức mạnh này tràn ra như sóng biển vỗ bờ, quét qua trung khiến Trường Sinh cốc rung động.


      Phía ngoài sơn cốc cát bụi mịt mù, đá lăn ầm ầm, cây cối gã đổ. Phía trong cốc được Độc Bại Thiên bảo vệ nên năng lượng ảnh hưởng tới nhưng cũng ngầm rung động, lá bay phấp phới, hoa rụng tả tơi.


      Uy thế bậc này phải do cường giả thần bí cố ý tác quái mà là khí tức từ thân thể y tự nhiên phát ra. Dao động năng lượng do sức mạnh nội thể y vận chuyển tạo thành.


      Khí thế đáng sợ này khiến Độc Bại Thiên cũng phải động dung, quả thực là cường giả xưa nay chưa bao giờ đụng độ, thậm chí mạnh hơn cả Ma Tổ, đó có phải mà Võ thánh chăng? Tựa hồ vượt qua thánh cấp, ngay cả Võ thánh từ thời viễn cổ như Ma Tổ cũng đủ tư cách tranh phong.


      Mọi Võ thánh Thiên Vũ đại lục đều cảm ứng thấy khí tức cường giả này, ai nấy cùng kinh hãi. Đó phải là sức mạnh mà cao thủ thánh cấp bình thường có thể chóng chọi. Chỉ trong nháy mắt, cỗ sức mạnh kinh người đó lại xuất , khí tức cường giả như mũi châm chích vào người đối diện.


      Độc Bại Thiên vẫn ngồi xếp bằng dưới đất, lạnh lùng nhìn lên , tựa hồ cảm giác được áp lực chí cường chí đại. Bất quá sức mạnh hùng hậu trong thân thể chịu tác động, bất giác tràn ra đối kháng với sức mạnh của người trung.


      “Ngươi có bao nhiêu tên như thế, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?” Cường giả thần bí trong mây lên tiếng, giọng rất nhưng chứa vô thượng uy nghiêm, tựa hồ là chủ tể của cả thiên địa.


      “Những gì qua, hôm nay ta chỉ là Độc Bại Thiên, ngươi là ai? Quang Minh? Đại Ma Thiên Vương? Hay là…” Độc Bại Thiên nhận ra người đó là ai, qua thời gian lâu như vậy, năm tháng chất chồng đủ để Võ thánh thay đổi hoàn toàn. Tu vi mạnh hơn, công pháp võ học cũng thay đổi triệt để, với Võ thánh viễn cổ, muốn thay đổi dung mạo vô cùng đơn giản.


      “Ta….hắc hắc, lẽ nào ngươi đoán ra?”


      “Ngươi là Đại Ma Thiên Vương, chúa tể trong bóng tối, là đế vương của bóng tối, ta đoán đúng chứ?”


      Người thần bí trung thở dài: “ sai, là ta, Đại Ma Thiên Vương.”


      Chỉ mấy từ ngắn ngủi, như ngọn trùy ngàn cân đập vào tim Ma Tổ. Ở phía Tây xa xôi, Ma vực tối tăm, vang lên tiếng rống bi thường kinh thiên động địa lan toản tận mây cao. Ma diễm ngút trời, cả ma vực rung động, đại sa mạc cuộn lên như sóng.


      Ma Tổ bi thương…. Ma Tổ bi phẫn…Ma Tổ tuyệt vọng…. Ma Tổ câm lặng…


      Tim Ma Tổ như bị đao cắt, lòng rối như canh hẹ. Vị huynh trưởng là cha, là thầy của lão, người từng được cường giả võ học từ viễn cổ coi là thiên tài, từng là mục tiêu cả đời cho lão phấn đấu…. ra lại là…


      Ma Tổ tiếp nhận nổi thực, tuy biết được khả năng này từ Độc Bại Thiên nhưng hôm nay phải thấy , lòng lão vẫn đau đớn cùng cực.


      Vị ca ca như thần linh trong lòng lão ngờ lại là ác nhân đứng sau giật dây, là đại ma vương dùng mưu kế trừ khử hơn trăm viễn cổ cường giả.


      Đại Ma Thiên Vương từng là danh hiệu vô địch uy chấn thiên hạ mà hôm nay lại khiến Ma Tổ có cảm giác nặng nề, sỉ nhục đến vậy.


      Ma thể cao mấy chục trượng chịu nổi áp lực này, ngã gục xuống Ma vực, lẩm bẩm:

      “Vì sao? Vì sao? Đại ca từng là người mạnh nhất, chăng lẽ còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ cẩu thí thần đó lại hấp dẫn như thế? đạt đến thống suốt sinh tử, đến cao độ mà các thánh giả khó lòng đạt được, đại ca còn chưa bằng lòng, định làm gì nữa đây? Đại ca còn định làm gì nữa đây?”


      Từ tầng Trường Sinh cốc truyền lại tiếng thở dài bi thương: “Ài!”


      Độc Bại Thiên lạnh lùng: “Ngươi hiểu tính cách của đệ đệ mình nên chắc cũng hiểu như vậy khiến y tổn thương thế nào. Ngươi lừa dối y quá lâu, sao tiếp tục, thần thông của ngươi chắc chắn có thể khiến y phát giác được.”


      “Có những lúc quả dối lừa khiến người ta sống hạnh phúc. Nhưng dối trá nào cũng có ngày bị bóc trần, trận chiến trong tương lai thể tránh khỏi, chúng ta được sắp đặt để gặp nhau chiến trường. Ban đầu mà biết nó đạt được cảnh giới này ta dạy nó Xá thân thành ma đại pháp, bình phàm vị tất phải làm dạng hạnh phúc, nó vốn nên chịu khổ não mà đáng được sống yên lành.”


      Giọng của Đại Ma Thiên Vương cực khẽ, nhưng dao động sức mạnh hùng hậu chứng tỏ y là Võ thánh viễn cổ mạnh kém Thần.


      Độc Bại Thiên : “Đại Ma Thiên Vương, vì sao ngươi phải thế, vừa nãy ngươi có nghe lời đệ đệ mình ?”


      Đại Ma Thiên Vương gạt hết như ưu thương, khôi phục tâm thái như thần vương, bất quá lời lẽ có phần mất mát: “Mỗi cá nhân đều có mục đích theo đuổi riêng, đó là con đường ta chọn, ta biết ngươi phẫn hận khinh bỉ ta, bởi ta vì ý riêng tư mà tàn hại ngần ấy Võ thánh viễn cổ. Kỳ ta cũng vô cùng hối hận, ha ha, nghe câu này chắc ngươi thấy rất buồn cười nhưng đó là . Từ khi ta bước đầu tiên thể dừng tay được nữa, nhất định phải bước theo con đường chọn đó. lòng, ta khinh ghét nhiều kẻ hợp tác với tác, chúng quả muốn thành Thần, là những ngụy quân tử bại loại, vô sỉ trong các Võ thánh.”


      Độc Bại Thiên nén được, bật cười lạnh: “Còn ngươi là gì?”


      “Ta, ha ha…” Đại Ma Thiên Vương ngửa mặt nhìn trời cười điên cuồng: “Ta là kẻ điên hết thuốc chữa! Từ góc độ nào đó, ta và ngươi đồng loại, chẳng qua con đường ta xa hơn, rộng hơn ngươi nên cũng điên cuồng hơn ngươi.”


      Độc Bại Thiên nhíu màu nhìn đám mây hai màu đen, trắng.


      “Độc Bại Thiên, chúng ta cùng hợp tác, ta đưa ngươi đến lĩnh vực kỳ diệu, khiến ngươi đạt đến cảnh giới khó lòng tưởng tượng, ngươi nhanh chóng vượt hơn ta.”


      “Ta hợp tác với ngươi!” Độc Bại Thiên như chém đinh chặt sắt.


      Sức mạnh từ Đại Ma Thiên Vương toát ra càng lúc càng mạnh khiến Độc Bại Thiên khỏi biến sắc.


      vậy khi các thánh giả Thiên Vũ đại lục tấn công sang đại lục của ta, ngươi xuất thủ, coi ta là địch nhân? Ngươi định phá hỏng tâm huyết của ta?”


      sai, ta luôn coi Bỉ Ngạn là địch. tại biết được bí mật về các Võ thánh viễn cổ, ta càng coi ngươi là cừu địch.”


      “Độc Bại Thiên, ngươi tin hay , tại ta có thể diệt được ngươi, khiến ngươi vạn kiếp thể siêu sinh.” Lời lẽ Đại Ma Thiên Vương cực kỳ lạnh lẽo, tỏa ra hàn ý vô tận, tựa hồ tất cả đều do y nắm giữ.


      Độc Bại Thiên trầm mặc lúc, ngẫm nghí đoạn : “Ngươi chắc chắn giết nổi ta! tại ta là Võ thánh duy nhất nắm vững được cân bằng sinh tử!” Lời Độc Bại Thiên thốt ra như sấm động khiến mọi Võ thánh cảm nhận được những gì xảy ra ở đây đều ngơ ngẩn, mỗi người đều dám tin vào lời .


      Cảnh giới bất tử bất diệt, cân bằng sinh tử, đó…tựa hồ là cảnh giới của Thần.


      Đại Ma Thiên Vương thở dài: “Ta xem trọng ngươi ở điểm này, đạt đến cân bằng sinh tử quá nhanh, còn sợ chết chóc nữa. Nhưng ngươi cũng nên biết, ngươi chưa hoàn toàn nắm chắc được ảo bí sinh tử, chưa hoàn toàn đạt đến cảnh giới cân bằng sinh tử, cách bất tử bất diệt chút nữa. tại thực lực của ta mạnh hơn, tuy giết nổi ngươi như để đánh trọng thương ắt vấn đề gì.”


      “Ngươi cứ việc thử.”


      Đại Ma Thiên Vương than: “Vì sao các thiên tài thường tịch mịch, sao lại thể hợp tác, nên biết đời ta và ngươi là hai người tiếp cận với Thần, có khả năng thành Thần hơn cả.”


      “Thần, hắc hắc…” Độc Bại Thiên cười lạnh.


      “Thần có biết bao nhiêu ảo bí, lẽ nào ngươi muốn biết? Ngươi biết bí mật về thời đại thần thoại thái cổ của chúng thần? Chỉ khi hai chúng ta hợp tác, hai thiên tài cùng hợp lực mới phát được bí mật kinh người đó. Chỉ cần ngươi chịu hợp tác, ta cho ngươi biết mọi bí mật.”


      Độc Bại Thiên đáp: “Đại Ma Thiên Vương, năm xưa ngươi giả bộ tẩu hỏa nhập ma trá tử, nhưng tại ngươi tẩu hỏa nhập ma, hết thuốc chữa rồi.”


      “Độc Bại Thiên, ngươi muốn bức ta ra tay?” Từ đám mây hai máu phát ra sát ý vô tận, sức mạnh hùng hậu điên cuồng lan tràn.


      Độc Bại Thiên vẫn ngồi dưới đất, lạnh lùng thốt: “Đến đây!” Đoạn bổ chưởng xuống đất, quát lớn: “Kinh Thiên kiếm.”


      Cả Trường Sinh cốc rung động, cây thần kiếm chói lói hào quang từ dưới đất bay lên.


      “Chiến Thiên kiếm!”


      “Diệt Thiên kiếm!”


      “Ngạo Thiên kiếm!”


      “Ma Thiên kiếm!”




      bổ liền tám chưởng, từ dưới đất bay lên tám thanh thần kiếm, mỗi thanh đều sát khí xung thiên.


      Sau cùng, quát: “Bại Thiên kiếm.”


      Ma Phong sau lưng hóa thành đạo ô quang lao vút lên , chín thanh kiếm, kiếm mang trải dài tới mây xanh, sát khí kinh thiên!


      “Đại Ma Thiên Vương, ngươi đến thưởng thức nghịch thiên cửu kiếm, để xem ngươi làm gì được ta?”


      Đại Ma Thiên Vương cũng dấy lên sát ý ngút trời, sức mạnh khủng khiếp tực tiếp hướng xuống Trường Sinh cốc khiến cả sơn cốc rung chuyển.


      “Độc Bại Thiên, ngươi đừng bức ta xuất thủ.”


      “Buồn cười , ta và người nhất định phải phân sinh tử, sớm muộn gì cũng đại chiến, cần phải giả tảng nữa, chả lẽ ngươi muốn nhân lúc ta chưa đủ lông đủ cánh mà trừ diệt?”


      Quang hoa lóe sáng từ đám mây , thân ảnh khôi vĩ xuất , tựa hồ lướt khỏi vầng mây khói, thoáng cái, đám mây ảm đạm, Đại Ma Thiên Vương lại mình trong mây.


      “Được rồi, Độc Bại Thiên, giờ ta muốn động thủ với ngươi.”


      Lần này Độc Bại Thiên hơi bất ngờ, chuẩn bị ác chiến, cửu thế thần kiếm tề xuất, đủ thấy úy kị Đại Ma Thiên Vương thế nào.


      “Vì sao, tại phải là cơ hội tốt để đánh trọng thương ta sao?”


      “Hai người tiếp cận với Thần nhất sao lại tàn sát nhau, hi vọng có ngày chúng ta cùng con đường.” Thinh dần vỡ nát, Đại Ma Thiên Vương và đám mây hai màu biến mất vào vùng gian đó.
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :