Quyển 10 Chương 12: Bát thế truyền nhân (hạ) Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Nghe Thiên Ma tự thuật, Độc Bại Thiên bất giác sa vào trầm tư, chỉ là khí tức tỏa ra trong lúc ngủ cũng khiến Thiên Ma cảm thấy đáng sợ, tuyệt đối đó là siêu cấp cường giả, tất nhiên là Võ thánh từ thời viễn cổ. Đó ra là ai, cường giả từ thời viễn cổ đa phần chết, chỉ vài ba người còn sống đến nay, “Phụ thân nên cẩn thận, người tuy trải qua nghịch thiên cửu chuyển nhưng con có cảm giác người đó là kình địch của người, công lực của khẳng định đạt đến cảnh giới thông thiên, có khi là cừu nhân khi xưa của người.” “Ta biết.” Độc Bại Thiên chợt nhớ đến những viễn cổ cường giả chết, người đó có phải là trong những lão bất tử của Bỉ Ngạn bị cho là chết nhưng vẫn sống đến nay? Đúng lúc đó, thinh phía tây chợt lùa qua làn gió lạnh, tuyết đổ ào ào, đất trời mênh mang màu trắng. Truyền nhân của Lạc Thiên phá bay tới, đến gần liền quỳ xuống. “Bái kiến sư tôn, cung hỉ sư tôn công thành viên mãn.” “Đứng dậy, gần vạn năm nay công lực của con quả nhiên đạt đến hóa cảnh.” Lạc Thiên truyền nhân giống như người tuyết cung kính : “Tất cả đều do sư tôn ban cho.” Lạc Thiên truyền nhân xử như lão lưu manh khốn kiếp với tổ sư khai phái của Lạc Thiên cung, bây giờ tỏ ra rất nghiêm túc, nếu để tổ sư Lạc Thiên cung nhìn thấy nhất định kêu lên: “Lão lưu manh khốn kiếp giả dối.” Lạc Thiên truyền nhân vội thi lễ với Độc Bại Thiên xong đoạn quay sang thi lễ với Thiên Ma: “Tham kiến đại sư huynh.” Trước đây lão và Thiên Ma chưa từng gặp mặt nhưng đều cảm ứng được tồn tại của đối phương nên vừa gặp mặt biết thân phận của nhau. lâu sau, Khiếu Thiên truyền nhân quần áo tả tơi đến nơi. Lần lượt truyền nhân của Chiến Thiên, Ngạo Thiên, Diệt Thiên, Kinh Thiên, Loạn Thiên cũng đến bái kiến. Vị trí mỗi người ở đây tại Thiên Vũ đại lục đều là cao thủ thánh cấp uy chấn nhất phương. Đặc biệt, trong số truyền nhân tám kiếp truyền nhân của Thiên Ma, Diệt Thiên, Loạn Thiên đều thuộc hàng siêu cấp cường giả của Thiên Vũ đại lục. Bát đại truyền nhân tề tụ là kiện tại Thiên Vũ đại lục, hơn nữa sư tôn triệu tập họ lại chính là trong những người mạnh nhất trời đất. Độc Bại Thiên từ khí dung hợp chín lần chuyển thế, tâm cảnh thay đổi hẳn, có lúc tang thương cực độ, có lúc lại như già rất nhiều tuổi, có lúc lại cảm giác như xưa, tâm tính như tiểu tử trẻ ranh. Bát đại truyền nhân ra mắt xong xuôi, tuy thấy chuyện đó hợp với lẽ thường nhưng vẫn có cảm giác thoải mái, thậm chí hơi hoang đường. nhóm lão quái vật cả ngàn, vạn tuổi cung kính hết cỡ với mình, cảm giác quả khác lạ. Kí ức của cả tám kiếp trước, nhớ toàn bộ mà chỉ giữ lại những gì cần thiết. Tám kiếp qua, nếu bảo phải nhớ lại từ đầu, cũng mình là Bại Thiên, Ma Thiên hay Kinh Thiên nữa. Nên nhớ nhớ, cần quên quên, từ giờ chỉ là Bại Thiên mà thôi. Độc Bại Thiên cũng giao lưu thần thức với tám người, cùng hiểu khá về tình hình của họ. Cả tám người, ai cũng có đệ tử thành thánh, kẻ ít có ba, bốn đệ tử như vậy, nhiều có đến hai chục. Người có nhiều đệ tử thành thánh nhất phải Thiên Ma mà là Diệt Thiên truyền nhân. Năm xưa y tận mắt thấy sư phụ bị bị thiên hạ quần hùng vây công, bị Bỉ Ngạn phái người truy sát, khiến ấn tượng khắc sâu trong lòng. Lúc nhớ lại, y cho rằng nếu Diệt Thiên có nhiều môn đồ đắc lực, e rằng cả thiên hạ và người của Bỉ Ngạn đều phải cố kỵ đôi phần. Sau khi Diệt Thiên chuyển thế, y thu môn đồ khá rộng, phàm người tư chất siêu tuyệt, phẩm hạnh đạt cầu đều được truyền Diệt Thiên ma quyết, thành ra gần vạn năm nay, số đệ tử thành thánh của y lên đến hai chục người, đó còn chưa kể tới những người bị tuần thiên giả sát hại. Tiếp theo là truyền nhân của Thiên Ma, số đệ tử thành thánh cũng đến mười người, nhưng hậu bối của y hầu hết đều bị người Bỉ Ngạn phong ấn trong lúc y bế quan, chỉ có vài người bọn Tình Ma thoát được. Độc Bại Thiên cả kinh nhận ra rằng, đồ đệ đạt cảnh giới thánh cấp của bát đại đệ tử cộng lại gần bảy chục người. Gần bảy chục cao thủ thánh cấp, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, quả là lực lượng đáng kể. Tựa hồ cao thủ thánh cấp rất nhiều, những người siêu phàm nhập thánh thể xưng là cao thủ mà trở thành hết sức phổ thông. Bất quá, sau đó Độc Bại Thiên hiểu ra, phàm người đạt đến cảnh giới thánh cấp tất nhiên tư chất siêu tuyệt, là nhất đại nhân kiệt. tại có nhiều cao thủ thánh cấp như thế bởi quá trình tích lũy của lịch sử, những người đó phải là nhân vật cùng thời đại, mà là tinh của võ giới trong hàng vạn năm. Bởi trận chiến vô tiền khoáng hậu sắp xảy ra mà đồng thời xuất . Đối với những cao thủ ma giáo bị phong ấn, mấy tháng trước, từng thả Huyết Ma, gần đây những người còn lại cũng được Thiên Ma phá giải phong ấn mà thoát khốn. Sau khi thành công chuyển thế chín lần, hiểu được số việc trong quá khứ, biết vì sao người Bỉ Ngạn chọn cách phong ấn cao thủ mà trực tiếp tiêu diệt, bởi bọn họ cần những ngụy tuần thiên sứ giả, cần nhóm tay sai mất hết tự chủ. Phong ấn các cao thủ để từng bước mài mòn phản kháng trong lòng họ, khiến họ cuối cùng cũng phải khuất phục. Thử nghĩ đến những người cả ngàn, vạn năm bị phong ấn trong mật thất tối tăm, nếu có ý chí kiên cường, e là sớm sụp đổ, nhiều người chọn cách tự sát. Bởi trong hoàn cảnh đó, nếu người bị phong ấn gắng sống, đến phút chót nhiều khả năng vẫn phải khuất phục người của Bỉ Ngạn. Đa phần ngụy tuần thiên giả xuất phát từ đấy, đương nhiên cũng có những người trước khi bị phong ấn cũng chọn cách đầu hàng. Nhưng với những kẻ có cốt khí đó, người Bỉ Ngạn trực tiếp tước đoạt ý thức biến họ thành sát thủ. Người Bỉ Ngạn cho rằng những kẻ ý chí bạc nhược lúc nào cũng có thể phản lại, chỉ có khiến họ mất ý thức mới còn lo lắng gì nữa. Ngụy tuần thiên sứ giả xét cho cùng là nhóm người đáng thương, bất đắc dĩ phải khuất phục trước áp lực, sau cùng vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhận lãnh kết cục bi thảm. Độc Bại Thiên cảm thấy bội phục những người bị phong ấn cả mấy ngàn năm, cả hơn vạn năm vẫn khuất phục. Suy xét đến đời sống khổ cực của họ, có thể coi là bi thảm cực điểm nhưng họ vẫn kiên trì, đợi ngày thoát khốn. tiến hành giao lưu thần thức với bát đại đệ tử. Trong lúc đó Ma vực nổi song cuồn cuộn. Ở cực tây Thanh Phong đế quốc, đại sa mạc dấu chân người, cả ngày bao phủ bâu khí quỷ dị, ma khí tràn khắp nơi. Tại nơi Ma Tổ bế quan, quanh Ma vực tối tăm, ma diễm ngút trời, ma ảnh cao lớn đứng giữa Ma vực, thân thể cao mấy chục trượng, trong bóng tối, đôi ma nhãn như hai vầng trăng bằng máu xạ ra hai luồng điện lạnh lẽo. Ma vực tuy tối tăm nhưng ma ảnh tuyệt đối chân , phải do ma khí kết thành. ai ngờ rằng thân hình cái thế lão ma vương này lại cao lớn như vậy, quả khó mà tưởng tượng được. Ma Tổ đứng giữa bóng tối, chăm chú nhìn về phía xa, đột nhiên phiến thiên lão nhìn chợt vỡ nát, bảy nhân ảnh lóe lên hướng về Ma vực. Dao động năng lượng hùng dũng khiến sa mạc nổi lên cuồng phong, đồi cát nhanh chóng vận động cuốn về Ma vực như những làn sóng, tựa hồ muốn trùm kín vùng hắc ám này. Từ trong bóng tối vang lên tiếng gầm trầm trầm: “Bảy con mèo con, muốn xem ta đạt đến cảnh giới nào sau mấy vạn năm mà chỉ phái mấy con mèo con này đến có tác dụng gì, chết .” Ma khí ngập trời như muốn nuốt trọn vũ trụ từ ma vực tràn ra, cuồn cuộn che kín cả mặt trời, thoáng chốc cuốn cả bảy nhân ảnh vào trong. Trong vùng tối tăm truyền ra bảy tiếng rú thê thảm, bảy chiếc khô lâu từ dải ma khí rơi xuống, lộ ra ngoài vùng ma diễm trông càng khủng khiếp. Các cao thủ Thiên Vũ đại lục chấn kinh, bảy người này đều là cường giả cao cấp từ Bỉ Ngạn trực tiếp phá , mấy ngụy tuần thiên sứ giả quyết sánh nổi, vậy mà trong mắt Ma Tổ lại khác gì mấy con mèo con chịu nổi đòn, chỉ phất tay là hóa thành bảy chiếc khô lâu. Tu vi khủng khiếp của Ma Tổ khiến ai nấy rúng động, phong phạm vô địch của cái thế ma vương khắc sâu vào lòng họ. “Hắc hắc, muốn thử thân thủ lão ma phải lên đài so bì, bọn tiểu bối này đến bao nhiêu thu thập bấy nhiêu.” Xưa nay Ma Tổ vẫn là nỗi đau đầu của người Bỉ Ngạn, biết bao nhiêu cao thủ bên đó mất mạng trong tay lão sau nhiều lần giao phong, bao nhiêu kẻ được coi là cái thế vô song bị lão cho nuốt hận. Người Bỉ Ngạn lạ gì Ma vực, cơ hồ ai cũng biết nhưng ai làm gì được chủ nhân ở đây. Các Võ thánh hùng mạnh khác của Thiên Vũ đại lục khi tỉnh dậy đều có đôi chút cố kỵ Bỉ Ngạn, muốn chạm vào. Chỉ có Ma Tổ là ngoại lệ, mỗi lần tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, lão đều phát động đợt công kích mãnh liệt, để giãn gân giãn cốt rồi lại chìm vào giấc ngủ. Người Bỉ Ngạn lúc nào tìm cách trừ khử Ma Tổ nhưng những nhân vật có thể đại chiến với lão chỉ có vài ba người trong truyền thuyết, những người này hoặc mất tích nhiều năm hoặc ngủ say. Đối với siêu cấp đại ma vương như Ma Tổ, chỉ biết dùng hai chứ biến thái để hình dung. Bất kể người của Thiên Vũ đại lục hay Bỉ Ngạn, nếu có thể đều tránh gây chiến, bởi lão là kẻ bất khả chiến thắng. Ma Tổ thu hồi ma diễm, khẽ rống lên: “Toàn thể ma tử ma tôn quay về Ma vực.” đoạn phát ra mấy chục đạo thần thức, đồng thời mấy chục Võ thánh cường giả cảm nhận được lệnh triệu hoán, cùng bay về Ma vực. Mọi Võ thánh đều ý thức được rằng đại chiến gần lắm, tựa hồ Ma Tổ cũng tham dự.
Quyển 10 Chương 13: Ma vương Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Độc Bại Thiên và truyền nhân tám kiếp cảm ứng được khí tức đáng sợ của cái thế lão ma vương, cảm ứng thần thức quá mạnh khiến các truyền nhân khỏi biến sắc. Tu vi thời của Thiên Ma đạt đến đỉnh cao của Ma Thiên từ chín kiếp trước, thậm chí còn mạnh hơn chút nhưng lúc này trong lòng y cũng dấy lên cảm giác sợ hãi. Y là người sợ trời, sợ đất, hào khí ngùn ngụt kém hơn Độc Bại Thiên qua chín lần chuyển thế. Thần thông cao tuyệt của y sớm vượt qua nhiều tiền bối lớp trước, khiến được y nảy ra ý định thoái lui trước khi đánh, ngoài Võ thánh say ngủ của Bỉ Ngạn tại còn có thêm lão ma vương. Sắc mặt những đệ tử khác của Độc Bại Thiên cũng hết sức khó coi, đối mặt với cường giả mà có chiến ý, với họ khác nào loại sỉ nhục. Thoáng chốc, Độc Bại Thiên hiểu được cảm thụ của họ, giọng: “Các con cần phải thoái chí, lão ma vương này trong những Võ thánh cổ xưa nhất, kể cả ta đối diện với lão cũng nắm chắc chiến thắng. ra kể cả ở Thiên Vũ đại lục hay đại lục đối địch có mấy người đánh bại được lão. Lúc các con đối diện với lão mà cảm thấy sợ, lúc đó tu vi coi như đạt đến mức cường giả hàng đầu, cần phải sợ ai nữa.” Thần sắc tám người trở lại bình thường, lão ma vương là những cường giả đứng đầu thế gian, sợ hãi lão cũng đến nỗi mất mặt. Độc Bại Thiên cảm thán: “Lão ma vương này khiến người ta bội phục, ngờ tu vi đạt tới mức này, hổ uy danh cái thế ma vương.” Diệt Thiên truyền nhân nén được lên tiếng hỏi: “Sư phụ, sao con lại có cảm giác lão ma vương này tựa hồ phải…người?” Những người khác cũng có nghi vấn này, họ dùng Vạn lí ánh tượng đại pháp nhìn thấy được lão ma vương cao mấy chục trượng, căn bản phải là thân hình của con người. Độc Bại Thiên tỏ vẻ khen ngợi: “Lão ma đầu đúng là kinh tài tuyệt diễm. Môn ma công lão tu luyện thành kém hơn cửu chuyển công pháp của ta. Bất quá vì thế mà lão phải trả cái giá rất lớn.” “Đó là ma công gì, công pháp thế nào?”” Độc Bại Thiên đáp: “Xá thân thành ma!” “Cái gì?” “Xá thân thành ma đâu phải như thế nhỉ?” “Xá thân thành ma sao lại có hình thể như thế?” … Độc Bại Thiên : “Các con thấy thế là vì sao?” Bát đại truyền nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lịch sử, sư tôn bọn họ trong kiếp Diệt Thiên cũng xá thân thành ma, kết quả bị người cả thiên hạ truy sát. “Ha ha…” Độc Bại Thiên bật cười, lập tức hiểu ngay ý nghĩ trong lòng họ: “Trước đây ta tạm goi là xá thân thành ma, nhưng gọi là ma hóa hợp hơn. Xá thân thành ma đại pháp chân chính từ cổ đến nay chỉ có truyền văn, chưa có ai dám tu luyện bởi quá hung hiểm, thậm chí còn hung hiểm hơn cả nghịch thiên cửu chuyển của ta. Đó chẳng qua là lý thuyết võ học của vị Võ thánh hùng mạnh từ thời viễn cổ đề ra, tiếc là vị Võ thánh đó sớm qua đời, kịp thực ý tưởng.” “Lão ma vương lại là đệ đệ của vị Võ thánh nọ, chắc trước khi ca ca chết trao lại bí mật cho lão, nhưng lão cũng dám tu luyện. Gần vạn năm trước lão mới đủ quyết tâm tu tập loại cái thế ma công này.” Độc Bại Thiên dừng lại chút rồi tiếp: “Tu luyện ma công này phải vứt bỏ bản thể, đem ma hồn nhược tiểu bồi dưỡng thành ma thân chí cường. Ma thể cao mấy chục trượng mà các con nhìn thấy là lão ma đầu tại. Lão bỏ chân thân, ma thể tại là hồn phách hư vô ngưng tụ thành .” Bát đại truyền nhân há hốc mồm láng nghe, quả nhiên là khó tin, lại có loại bí pháp khiến người ta tưởng tượng nổi như vậy. Độc Bại Thiên : “Tu thành công pháp bá tuyệt thiên hạ tất nhiên phải trả giá tương xứng, lão ma đầu tuy luyện ma công đại thành nhưng mất chân thân, mất luôn lạc thú đời người, trong gầm trời này trừ vai ba người ra, chắc ít ai dám đến gần lão.” Tám người gật đầu, cảm thấy hết sức đồng tình. Nếu có cơ hội, họ tự nhận dám chọn lựa như lão ma vương, Xá thân thành ma, cái thế ma công, nghe hấp dẫn nhưng mấy ai chịu bỏ bản thể? Độc Bại Thiên lại : “Mỗi người các con đều nắm trong tay pho thần quyết hoặc ma quyết, nhiều năm khổ tu cũng đến nỗi hoài phí. Thấy các con công lực đại thành, ta được an ủi vô cùng. Gần đây ta có cảm ngộ, đệ cửu ma quyết, Bại Thiên quyết sắp ngộ thành, lâu nữa ta bế quan. Tiếc là trong khoảng thời gian này thể dạy được truyền nhân thứ chín, chi bằng ta truyền cho các con pho trận pháp chín người hợp lực thi triển.” Trận pháp cần phải cao thủ thánh câp mới thi triển được hề tầm thường, hơn nữa lại là những người học cùng thầy, chín loại công pháp có liên hệ với nhau, thần thông trong đó khẳng định sánh với cửu đại thần ma quyết. Mỗi pho thần quyết hoặc ma quyết cũng dủ uy chấn thiên hạ, trận pháp căn cứ vào chín loại công pháp àm thi triển chắc chắn uy lực tuyệt luân, có khả năng áp chế cả Viễn cổ Võ thánh hùng mạnh. Bát ma xuất, thiên hạ loạn. Cửu ma tụ, thiên hạ biến. Thập ma tề xuất, loạn thiên địa. Bát đại đệ tử đều biết lời dự ngôn cổ xưa này, lời dự ngôn đề cập đến Ma tôn nghịch thiên cửu chuyển khiến tám người khỏi liên hệ tới bản thân. Bây giờ Độc Bại Thiên lại có loại trận pháp cần phải có chín truyền nhân mới thi triển được, càng khẳng định dự đoán trong lòng mỗi người. Ai nấy đều hiêu công pháp này trọng đại, nhưng đệ cửu truyền nhân hoàn còn chưa xuất khiến tám người đều cảm thấy bất an. Kinh Thiên truyền nhân : “Sư phụ, trận pháp này khẳng định uy lực tuyệt luân, trong trận đại chiến tương lai có tác dụng rất lớn. Người nên chọn trong các đệ tử của chúng con bổ sung cho đủ.” Loạn Thiên truyền nhân cũng : “Đúng vậy, sư phụ, con từng nghe rằng cửu ma tụ, thiên hạ biến. Nếu đệ cửu ma trù trừ xuất …” “Ha ha…” Độc Bại Thiên nghe họ đề cập đến dự ngôn xa xưa liền nén được cười, bất quá để lộ quá ra mặt. Đồng thời cũng nhớ ra kiếp này mình còn có tiểu truyền nhân, là tiểu nha hoàn khả ái San Nhi. nhớ lại quá trình quen biết Ca Vũ song tuyệt Liễu Như Yên lúc ở Khai Nguyên thành của Thanh Phong đế quốc, nhớ đến nàng khỏi thất thần. lúc sau mới tỉnh lại, cũng coi như tiểu nha hoàn khả ái San Nhi của nàng là truyền nhân kiếp này của mình. Lúc trước từng đem Kinh Thiên quyết truyền cho tiểu nha đầu, nhưng suy tính kỹ bé thể đạt được thu hoạch gì quá lớn. bộ thần quyết ngạo thế vào tay tiểu nha đầu có bao nhiêu căn cơ võ học tu luyện được cảnh giới gì đây. Có lẽ nên gặp cố bé, người có thể coi là truyền nhân kiếp này của , nhưng cũng nên thu hồi Kinh Thiên quyết, bộ thần quyết này có truyền nhân, bé chỉ có thể là truyền nhân của Bại Thiên quyết. Bát đại truyền nhân thấy lại trầm tư khỏi lấy làm kì dị, nhìn với vẻ nghi hoặc. Độc Bại Thiên kể gì đến dàng vẻ ngạc nhiên của họ: “Được, tại ta truyền cho các con cửu chuyển đại trận pháp quyết, đến lúc thích hợp, các con có thể chọn đệ tử ưu tú ra phối hợp cùng.” Đoạn dùng thần thức giao lưu với họ, dạy họ cửu chuyển đại trận pháp quyết, tám người cũng dùng thần thức hỏi han ngừng. Sau cùng, Ngạo Thiên truyền nhân hỏi: “Sư phụ, đệ cửu truyền nhân cũng là đệ cửu ma vẫn chưa có mà con thấy người hề lo lắng gì, là vì cớ gì vậy?” Độc Bại Thiên né được tiếng cười, dùng thần thức đáp: “Ha ha, ngờ có người coi cửu ma là truyền nhân chín kiếp của ta, đúng là sai lầm. Các con nên nhớ, cửu ma này phải là các con, nhưng tại thể cho các con biết được, cứ để người khác hiểu lầm , hắc hắc…” Tám người kinh hãi, ngờ bát ma, cửu ma, thập ma trong truyền thuyết phải là bọn họ, bất quá nghĩ kỹ lại thấy dầu tu vi của họ có lợi hại cũng làm cách nào địch nổi Viễn cổ Võ thánh như Ma Tổ. Như Ma Tổ mà còn chưa được coi là trong thập ma, sư tôn của họ khẳng định là trong số đó, nhưng những người khác là ai? Thiên Vũ đại lục, trừ Ma tôn và lão ma vương, tính cả những lão bất tử siêu cấp trong truyền thuyết cũng có quá năm, ba người. Hà huống, vài người trong số các nhân vật truyền thuyết mất tích mấy vạn năm, e rằng còn đời nữa. Thập ma, ra đạt đến cảnh giới nào? Độc Bại Thiên lên tiếng: “Các con phải nhanh chóng học thuộc trận pháp đó, sau này gặp phải ai trong lần đại chiến tới đây cũng có thể giữ mình. Được rồi, các con quay về , triệu tập các đệ tử truyền nhân, chuẩn bị sẵn sàng cho đại chiến.” “Sư phụ muốn sao?” “Ta muốn gặp vài cố nhân, sau đó bế quan chỉnh lí Bại Thiên.” Thiên Ma : “Đại chiến chỉ còn ba năm nữa, con sợ đợi được đến lúc đó.” Độc Bại Thiên đáp: “ cần quan tâm đến lời đồn ba năm, có lẽ diễn ra trước, bất kể thế nào cũng được để Bỉ Ngạn đến tìm chúng ta, lần này chúng ta chủ động tiến công.” Tám người thi lễ với rồi quay người lướt . Đệ tử của lão ma vương được triệu tập lại, quỳ dày đặc bên ngoài Ma vực, tổng số phải trăm người. Trong đó có mười người là đệ tử thân truyền của lão. Có thể trở thành đồ đệ của viễn cổ lão ma vương, thực lực đương nhiên kém, ai nấy hết sức nổi danh trong lịch sử võ lâm, ít người là nhân vật uy chấn thiên hạ, quan tuyệt nhất đại. Nếu tính thân phận thân phận viễn cổ của Độc Bại Thiên, các đệ tử thân truyền của lão ma vương là nhân vật đồng bối với , đều là người của thời đại Ma Thiên. Tuy có uy danh lớn lao như Ma Thiên nhưng người nào cũng là nhất đại cường giả, bậc Võ thánh thượng cổ tất nhiên các Võ thánh tầm thường thể so sánh. ra trong các đồ đệ của Độc Bại Thiên, chỉ có Thiên Ma, Diệt Thiên truyền nhân, khoảng ba bốn người thực lực ngang ngửa với đồ đệ của lão ma vương, những người khác đều kém hơn. Lão ma vương rời khỏi Ma vực, cứ ở nguyên trong lòng vực tối tăm. Gần hai vạn năm nay lão rời khỏi đây, lúc nào tâm tình phiền muộn liền phá vỡ hư sang oanh kích Bỉ Ngạn, vì thế người Bỉ Ngạn hận lão nhập cốt.
Quyển 10 Chương 14: Cường giả hình thế Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Giọng trầm trầm của lão ma vương vang vọng trong Ma vực: “Trong số các con cũng có người từng qua Bỉ Ngạn, biết được đó là nơi như thế nào. Lần này ta triệu tập các con về đây có mục đích gì khác làm uốn các con chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng tiến công Bỉ Ngạn. Mấy vạn năm nay, Bỉ Ngạn và Thiên Vũ đại lục tranh đấu ngừng, Thiên Vũ đại lục thua nhiều thắng ít, tổn thất thảm trọng. ít Võ thánh trở thành ngụy tuần thiên sứ giả, các con hầu hết từng đấu với chúng, cũng biết đó là những kẻ đáng thương, mất ý thức tự chủ mà trở thành nô lệ.” “Bỉ Ngạn từng là mảnh đất lành, nhưng từ khi có thánh giả mạnh mẽ phá toái hư tiến sang tất cả thay đổi: cư dân ở đó bị trục xuất đến Thiên Vũ đại lục. Việc này qua mấy vạn năm, có khi những cư dân của Bỉ Ngạn đến Thiên Vũ đại lục cũng quên cơn ác mộng năm nào nhưng những thánh giả trường sinh quên nững việc xảy ra từ thời đó. Đại chiến giữa các thánh giả muốn chiếm Bỉ Ngạn và những người phản đối bắt đầu từ đó.” “Bỉ Ngạn so với Thiên Vũ đại lục hơn nhiều nhưng là thiên đường dưới nhân gian. Mấy gã dã tâm hừng hực muốn cải tạo nó thành đất của Thần linh, tự lập làm Thần. Chúng muốn biến Bỉ Ngạn thành Trời – lãnh thổ của riêng các Thần. Vì nguyên nhân ấy Bỉ Ngạn hình thành, cùng là bộ mặt của những kẻ nhiều dã tâm. Trong số các con, ít người từng trải qua nhiều lần đại chiến, kinh nghiệm chiến đâu phong phú. Ta cầu những ai từng tham gia đại chiến giảng giải tường tận cho những người chưa tham gia để họ có thêm chút kinh nghiệm.” “Lần này có lẽ là trận quyết chiến sau cùng, cả Bỉ Ngạn và Thiên Vũ đại lục đều chuẩn bị mấy vạn năm. Trong lần này, rất nhiều lão quái vật chưa từng tham chiến gia nhập vòng chiến thảm liệt. Lần này ta cũng ngoại lệ, ta tham gia, thành vương bại khấu phụ thuộc ở lần này. Bất quá các con nên lo lắng, Bỉ Ngạn tuy mạnh nhưng chúng ta cũng yếu. Đến lúc cần thiết, những nhân vật trong truyền thuyết xuất .” Những người ở ngoài Ma vực vẫn quỳ dưới đất, dám thở mạnh, tuy có tới gần mười người là đệ tử thân truyền của lão ma vương nhưng dẫu họ có năng lực thông thiên, vẫn sinh lòng kính sợ lão. Năm xưa khi lão ma vương dạy họ võ học còn chưa mất bản thể, lúc nào cũng hòa ái, nhưng mấy vạn năm sau hoàn toàn thay đổi, trở thành cái thế ma vương đội trời đạp đất, ma thể cao mấy chục trượng. Bọn họ tuy nhìn nhưng cảm thận chân rằng từ ma thể cao lớn kia phát ra áp lực vô hình khiến họ thở nổi. Lão ma vương tựa hồ biết đệ tử mình, bất giác thở dài. Ma công tuy thành nhưng lão mất quá nhiều, ngay cả những đệ tử thân cận nhất còn , huống chi người khác? Có được uy danh cái thế sao, lão tịnh thấy vui vẻ, mà chỉ thấy mất mát. Bất quá hoàn cảnh tại cho phép lão cảm khái, bao nhiêu việc đợi lão ra mặt chủ trì. “Các hảo đồ đệ, lẽ nào các con lại sợ vi sư? Các con đứng dậy .” Bảy người trong đám đông đứng dậy, khí thế cường giả mình bộc lộ rất . “Sư phụ, chúng con quả hơi sợ người vì khí thế của người quá mạnh khiến trong lòng ai cùng bất giác nảy ra ý sợ sệt.” “Sư phụ, kì chúng con luôn nhớ người nhưng người cho chúng con tiến vào Ma vực.” “Sư phụ, đồ nhi vẫn luôn mong ngóng người.” … Cảm tình của những người này bộc lộ ra chứng tỏ thận có chân tình với lão ma vương. “Được rồi, các con cần phải vậy. Ma vực ta trú ngụ này ngập mụa hắc ám ma khí, với tu vi của các con mà cố xông vào, thế nào cũng thụ trọng thương. Các con có hiếu tâm, ta hiểu là được rồi.” Đoạn lão ma vương lại động viên họ trước khi bước vào đại chiến, giảng giải những việc trong yếu cho các đồ tử đồ tôn. “Các con thấy , bảy người đứng là đệ tử thân truyền của ta, là sư phụ, , sư thúc, sư bá, hoặc sư tổ của các con. Thân thủ của chúng cũng được coi là cường giả trong trận đại chiến sắp tới còn các con đều là hậu bối của cường giả, vậy nên phải có lòng tin…” Sau cùng, lão ma vương hỏi đệ tử thân truyền: “Các con còn nhớ Ma Thiên năm xưa ?” “A, …” “Còn nhớ, kẻ được xưng là cường giả bậc nhất trong các Võ thánh.” “Chúng con…chúng con đều từng bại trong tay .” … Lão ma vương bật cười: “Thua có sao đâu, rất mạnh. ra còn thân phận khác, là viễn cổ cường giả rơi rụng, chẳng qua tuy nghịch thiên tái sinh nhưng chưa hoàn toàn thức tỉnh. Mãi đến gần đây mới biết được thân phận của mình.” “Cái gì?” “Cái gì?” …. Thất đại đệ tử thi nhau kêu lên kinh hãi, các thánh giả quỳ dưới đất cũng động dung. Ma Tổ : “ tại ta thấy thực lực của Ma Thiên tương đương các cường giả đỉnh cao. Năm xưa, trừ mấy lão quái vật viễn cổ, e là có ai đánh bại nổi . Các còn còn nhớ lần đầu tiên các cường giả của Thiên Vũ đại lục và Bỉ Ngạn đại chiến , các lão quái vật viễn cổ chính diện tham chiến, mà chủ yếu là các cường giả mạnh nhất trong hàng ngũ Cổ võ thánh tham dự. Thiên Vũ đại lục lúc đó có mười tám cường giả đứng đầu, Ma Thiên là , những người khác tu vi kém hơn bao nhiêu. Nên mới trừ các lão quái vật viễn cổ và Ma Thiên chuyển thế ra, mười bảy người còn lại là những cường giả mạnh nhất.” “Các con đều giao thủ với Ma Thiên, biết được khoảng cách thế nào. tại trừ mười bảy cường giả, các con là những Cổ võ thánh mạnh nhất. Các con có đến tám chục người, hợp cùng mười bảy cường giả là gần trăm người nên các con là chủ lực trong lần đại chiến này. Cái gọi là bách thánh đại chiến trong truyền thuyết chắc có liên quan ít nhiều đến con số ta vừa . Nhưng Võ thánh hậu bối tuy thực lực kém hẳn nhưng nhân số ít nên cũng là phần chiến lực đại chiến thể thiếu được.” “Bao nhiêu năm nay, thánh giả của Thiên Vũ đại lục vẫn nhẫn để đợi trận chiến sau cùng này. Từ thực lực của chúng ta mà đoán ra thực lực của Bỉ Ngạn, song phuong cách biệt bao nhiêu, chắc chắn đại chiến vô cùng thảm liệt. Bao nhiêu người thành thánh trong mấy vạn năm nay cùng xuất động, sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa. Vì thế đại chiến lần này là trận chiến cuối cùng liên quan đến sinh tử tồn vong.” “Mấy lão quái vật từ trong quan tài nhảy ra, chừng các lão quái vật được cho là chết rồi cũng xuất . Đương nhiên các vô địch cường giả viễn cổ do những người như ta đối phó, các con cứ thắng được những kẻ đồng cấp là được rồi.” “Cổ võ thánh hiểu rất Bỉ Ngạn, nhưng những cường giả mới thành thánh gần đây lại hiểu, có cả những người vốn hiểu gì ân oán giữa song phương. Thời gian tới đây, ta tin rằng mấy lão quái vật trong truyền thuyết và mười bảy cường giả mạnh nhất thân. Họ cũng giảng giải cho đệ tử như ta, đến lúc mọi người hiểu về Bỉ Ngạn chắc đại chiến còn lâu nữa. Các con mau quay về chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời nghe theo hiệu lệnh của ta.” Các thánh giả ở ngoài Ma vực đồng loạt vâng lời. Sau cùng đệ tử thân truyền của Ma Tổ nén được lên tiếng hỏi: “Sư phụ, con có chuyện muốn hỏi.” “ .” “Lúc trước con từng gặp qua mời bảy Võ thánh mạnh nhất, nhưng tại sao đại chiến lần đầu qua mấy vạn năm rồi con cảm ứng được tồn tại của họ. Tựa hồ chỉ có lão đầu điên khùng ở Đông Hải còn sống, những người khác vì sao lại như thể biến mất? Kể cả họ ngủ cũng thể như vậy?” Ma Tổ đáp: “Bọn họ vì muốn đề cao tu vi nên tiến hành tự phong ấn, lúc công thành viên mãn xuất , tin rằng lâu nữa xuất quan. Lão đầu ở Đông Hải vì chịu nổi tịch mịch nên xuất quan trước.” người khác hỏi: “Sư phụ, Thiên Vũ đại lục còn lại mấy Viễn cổ Võ thánh?” “ ra bao nhiêu người còn sống ta cũng biết, tại ngoài ta còn có Ma tôn vừa mới tỉnh dậy.” Sắc mặt Ma Tổ tỏ ra nặng nề: “Hi vọng ít hơn ba người.” “Vậy Bỉ Ngạn có mấy Viễn cổ Võ thánh?” Ma Tổ đáp với vẻ nặng nề: “Trước mắt có ba người.” Các Võ thánh ở ngoài Ma vực đều thấy áp lực dấy lên, Cổ võ thánh và Võ thánh hậu bối của Thiên Vũ đại lục tựa hồ ít hơn Bỉ Ngạn nhưng số Viễn cổ Võ thánh lại được như thế. Viễn cổ Võ thánh tuy còn mấy người nhưng ai nấy đều có bản lãnh hữu kinh thiên động địa, gần như là những cường giả vô địch, ít hơn người, thực lực cách biệt cực lớn. đệ tử Ma Tổ hỏi: “Sư tôn là Viễn cổ Võ thánh, lại tu luyện thành Xá thân thành ma cái thế công pháp, con nghĩ đủ để đấu với hai, thậm chí ba Viễn cổ Võ thánh của Bỉ Ngạn. Cộng thêm Viễn cổ Võ thánh nữa giúp đỡ, khẳng định nắm chắc phần thắng ba người của đối phương.” Ma Tổ thở dài: “Mấy lão quái vật có thể trải qua ngàn vạn nguy hiểm sống đến nay chắc chắn phải bản lãnh đầy mình, ta tu thành môn cái thế ma công này nhưng ba người này trong mấy vạn năm chắc cũng có thu hoạch cực lớn. Bọn họ lộ diện, tin rằng có chuẩn bị, khẳng định tu thành những môn bất thế kì công. Bất quá trong tình huống đấu , ta nắm chắc giết được bất cứ ai trong số họ.” Đại đệ tử của Ma Tổ tỏ ra lo lắng: “Lẽ nào bên ta chỉ có hai Viễn cổ Võ thánh? Như vậy đại chiến lần này, sư phụ phải đối diện với nguy hiểm rất lớn.” “Vẫn còn người nữa, ta có cảm giác y còn sống nhưng khẳng định được, y sở trường yểm tàng khí tức, dẫu công lực thông thiên cũng khó lòng cảm ứng được.” “Như vậy, ông ta vẫn sống, số lượng Viễn cổ Võ thánh của chúng ta kém hơn Bỉ Ngạn.” đệ tử khác của Ma Tổ tỏ ra lạc quan. Ma Tổ : “Kì ta lo lắng là đối phương xuất Viễn cổ Võ thánh thứ tư, đó mới là điều đáng sợ. Ta chỉ lần dùng thần thức xâm nhập Bỉ Ngạn tra xét nhưng chỉ cảm ứng được khí tức của ba Viễn cổ Võ thánh. Nếu có người thứ tư, thực lực của y chắc chắn sợ cực điểm. Tránh được thần thức cảm ứng của ta chắc phải là cường giả chí cường.”
Quyển 10 Chương 15: Viễn cổ Võ thánh Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Đệ tử của lão ma vương đều phá bay , đại sa mạc ngoài Ma vực lại trở về vẻ yên tĩnh. Nhưng lúc đó ở phía đông cuồn cuộn mây đen hướng về Ma vực, sà xuống, cơ hồ ép sát mặt đất, cõ khí tức cường giả ngút trờ từ trong đám mây đen toát ra. Lão ma vương ở trong Ma vực lạnh lùng nhìn đám mây đen phía trước, đôi mắt như hai vầng trăng máu xạ ra hai đạo hồng quang, xuyên vào đám mây. Đợi khi nhìn , lão vung tay đấm quyền phải ra, ma diễm ngút trời cuốn theo cuồng phong mãnh liệt quét tới. Đồi cát sa mạc nổi giông, cát bay ngập trời. Ma khí đen ngòm từ Ma vực phát ra hình thành ma ảnh khổng lồ ập vào đám mây đen, cả phiến thinh phảng phất như ảm đạm hẳn , hai đám mây sẫm màu từ hai hướng che kín vầng dương, trong Ma vực phong gào rú, bóng ma nhảy nhót. Hai đám mây đập vào nhau phát ra tiếng động kinh thiên động địa chấn động cả sa mạc khiến biển cát tràn lên như sóng gầm. Từ trung tâm là Ma vực, dòng cát tỏa ra bốn phương tám hướng như cơn sóng thần, ngừng gầm gào, thanh thế kinh người. Hai đám mây đen hợp lại rồi tiếp tục lao về Ma vực, sa mạc tối om, xòe bàn tay thấy năm ngón. Lão ma vương xuất kích, lạnh lùng nhìn đám mây đen ép tới. Khí tức chí cường chí đại lan tỏa khắp thiên địa. Cường giả, tuyệt thế cường giả khiến các Võ thánh Thiên Vũ đại lục đều run rẩy chỉ có dạng người: Viễn cổ Võ thánh. Cường giả đáng sợ đứng mây đen kia nhất định là Viễn cổ Võ thánh nổi danh vô địch. Đám mây đen rốt cuộc cũng đến Ma vực, hai cỗ ma khí tính chất gần giống nhau kịch liệt rung động, sau cùng hợp thành . Ma vực khuếch trương trong nháy mắt, bóng tối nuốt gọn từng mảng sa mạc, tựa hồ muốn thôn tính cả thiên địa. Các thánh giả của Thiên Vũ đại lục đều chấn kinh, họ ngờ có người dám tiến vào địa bàn của cái thế lão ma vương, lại sợ luôn ma khí có tính ăn mòn cực mạnh của Ma vực. Cái thế cường giả mới đủ khả năng tranh phong cùng dạng chí cường cao thủ như lão ma vương. Trong lòng các Võ thánh đều thầm hỏi, Viễn cổ Võ thánh mới xuất này có phải là nhân vật trong truyền thuyết ? Lúc đó trong Ma vực như kinh đào hãi lãng, ma khí như thủy triều điên cuồng lan tỏa. Ma vực hắc ám vô quang, hai Viễn cổ Võ thánh tịnh giao thủ. Ma Tổ cao mấy chục trượng cùng thân ảnh phát ra khí tức chí cường lặng lẽ nhìn nhau, ma diễm cuồng loạn tỏa tứ phía, đó là phần ma khí do hai người phát ra. Người đó tuy hơn Ma Tổ biết bao nhiêu lần nhưng khí thế kinh nhân, uy thế chấn thiên, sức mạnh từ thân thể tỏa ra khiến Ma Tổ cũng thấy trầm trọng. “Lão ma đầu, lâu gặp…” Ma Tổ gật đầu: “Đúng vậy, phải đến mấy vạn năm rồi, ngươi chuyển thế mấy lần nhưng chúng ta chưa từng gặp mặt. tại ta nên gọi ngươi là gì? Độc Bại Thiên, Ma Thiên, còn cả cái tên từ rất rất xa xưa nữa nhỉ?” “Tùy tiện, ngươi thích gọi là gì cứ gọi. Lúc là Ma Thiên ta từng đến, là Diệt Thiên ta cũng từng đến, nhiều lần được ngươi quan tâm. Mấy vạn năm gặp, ngươi tu thành Xá thân thành ma đại pháp, khiến người ta kinh ngạc. Loại ma công này quả nhiên danh bất hư truyền, tại ta nắm chắc thắng được ngươi.” Ma Tổ cười trầm trầm, cả Ma vực lay động: “Hắc hắc, ngươi vẫn cuồng ngạo như trước, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Các thánh giả Thiên Vũ đại lục kinh hãi phi thường, người xông vào Ma vực quả nhiên là Độc Bại Thiên vừa tái sinh chín lần, khiến họ hiểu nổi. Ở địa phương khác Thanh Phong đế quốc còn có Độc Bại Thiên, làm sao mới thoáng chốc xuất ở đây? Lúc họ thám thính Độc Bại Thiên kia lại thêm lần thất kinh. Đó nguyên là thân ảnh của Độc Bại Thiên, chỉ là hư ảnh những đánh lừa được các thánh giả. Hư ảnh tỏa ra năng lượng dao động nhàn nhạt, nếu phải dao động mỗi lúc mờ nhạt, các thánh giả cũng phát giác ra đó chỉ là hư ảnh . Độc Bại Thiên thở dài: “Đúng vậy, mọi việc vĩnh viễn thể cải biến, sau khi trải qua thiên kiếp vạn hiểm, ta vẫn là ta, bao giờ thay đổi. Lão ma đầu, để ta thử xem ngươi ra đạt đến cảnh giới nào, thử xem xá thân ma công của ngươi mạnh hay nghịch thiên cửu chuyển của ta lợi hại.” “Được, để ta xem kì công mà tên điên cần mạng như ngươi sáng tạo ra uy lực đến đâu.” Ma vực rộng lớn tức thời tỏa ra dao động hùng hậu khiến người khác rúng động. Liền đó ma diễm ngút trời tràn ra, lan tỏa khắp sa mạc. Đó là trường đại chiến thiên băng địa liệt, trong bóng tối vô tận chỉ thấy mấy chục nhân ảnh từ các phương hướng công kích vào Ma Tổ. Sát khi xung thiên xông lên mây xanh, phát ra từng đạo ma khí, liên tục xé toạc hư . Các thánh giả của Thiên Vũ đại lục đờ ra, cường giả là gì, kia mới là cường giả, chỉ là phần sức mạnh phát ra xé nát hư , mạnh hơn hầu hết các Võ thánh. Tuy mỗi thánh giả đều muốn xem kinh thiên đại chiến dưới Ma vực ra thế nào nhưng họ phát càng lúc càng khó đến gần Ma vực tối tăm, cơ hồ có trở lực ngăn cản Vạn lí ánh tượng đại pháp. Lòng vực mỗi lúc tối đen, khiến họ nhìn . Trong lòng Ma vực tiếng sấm ì ùng, những tiếng nổ vang lên liên miên bất tuyệt, ma khí ào ạt điên cuồng tỏa ra, tựa hồ mấy trăm ngọn hay cả ngàn ngọn hỏa sơn đồng thời phun trào. đạo năng lượng khổng lồ hóa thành ô quang xẹt lên mây, kình khí xung thiên tỏa tứ phía, hết sức thảm liệt. Đại chiến kéo dài nửa thời thần mới dần kết thúc. Uy thế kinh nhân khiến ai nấy trợn mắt há mồm, cả dải sa mạc lay chuyển biến dạng, cát vàng bị đá tảng bùn đất lấp kín, bùn đất vốn chất cao mấy chục trượng sa mạc bị đẩy văng lên , đủ thấy tình huống trong Ma vực tối tăm kịch liệt thế nào. Uy thế này khiến mọi Võ thánh kinh hãi, nhưng đó phải là sức mạnh của hai viễn cổ cường giả, trước lúc đại chiến, hai người từng rằng đây chỉ là thử nhau, phải sinh tử đại chiến. Cùng lúc, thinh nứt toác, điểm điểm quang mang xạ ra, đôi mắt tựa hồ phát quang nhìn xuống Ma vực. Ma Tổ và Độc Bại Thiên vừa mới dừng tay, đột nhiên tâm có cảm ứng, hai người đồng thời vung quyền, oanh kích hai điểm tinh quang trung. “A…” tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Hai lão bất tử các ngươi…sư phụ ta nhất định giết các ngươi…” Năng lượng hùng hồn của hai vô địch cường giả viễn cổ cuốn sang Bỉ Ngạn, hai người đồng thời tống thêm quyền, sức mạnh hùng mạnh dậy lên. lúc sau, hư mới yên tĩnh lại. Đợi đến khi cả sa mạc trở lại bình tĩnh, Ma Tổ lên tiếng: “Cửu chuyển quả nhiên là nghịch thiên kì công, bất quá ngươi chưa hoàn thành cửu sinh cửu diệt, mới chỉ cửu sinh bát diệt mà thôi.” Độc Bại Thiên bật cười: “Nếu cửu diệt xong, ta quy về hư vô, tất cả chỉ là con số , hà tất phí lực.” “Hắc hắc, đến giờ ngươi còn chịu thổ lộ tình, cộng thêm thân phận thời viễn cổ phải vừa đủ cửu diệt sao?” “ sai, đúng là cửu diệt thập sinh.” Ma Tổ : “Ta vẫn hiểu, tại sao trong thời đại viễn cổ cường giả nhiều như rừng, ngươi mạnh thế này mà đột nhiên biến mất? Lẽ nào bị người ta giết, là ai đủ khả năng vô thanh vô tức giết chết ngươi?” Độc Bại Thiên tựa hồ chìm vào hồi ức xa xưa: “Ngươi còn nhớ Quang Minh võ thánh chí cường chí đại ?” “Nhớ, đương nhiên là nhớ, y là trong những nhân vật đứng đầu lúc đó.” “Ta từng đại chiến với y ba ngày ba đêm.” “Cái gì? Lẽ nào…lẽ nào y giết chết ngươi?” Ma Tổ tỏ vẻ kinh ngạc. “Ta giết y.” “Cái gì?” Ma Tổ lại tỏ vẻ kinh hãi: “Năm xưa Quang Minh võ thánh vô duyên vô cớ thất tung, hóa ra bị ngươi giết.” “ sai, ta và y đồng thời phát Bỉ Ngạn, còn việc cải tạo nơi đó thành thiên cảnh là do y đề xuất. Y vọng tưởng liên hợp các Võ thánh để phong thần. Ta cho phép hành động tạo Thần xảy ra nên cùng y động thủ.” “ ngờ, ngờ. Hóa ra năm xưa các thánh giả phân thành hai phái lại do hai tên đáng chết các ngươi dẫn khởi. Bất quả gốc họa ở Quang Minh võ thánh, nếu y vọng tưởng xưng Thần, đề xuất kiến nghị như thế chắc hôm nay có phân tranh thế này.” Độc Bại Thiên lắc đầu: “Nếu ra mặt có đệ nhị Quang Minh võ thánh. Năm xưa các Võ thánh phân thành hai phái chứng minh rất nhiều người có dã tâm hừng hực.” “Ngươi còn chưa vì sao mình chết .” “Ta giết Quang Minh võ thánh xong, ôm trọng thương phá toái hư về Thiên Vũ đại lục, chống chọi nổi, ít lâu sau chết.” “Hóa ra như vậy, hai người lại đồng quy ư tận. Ngươi tuy mạnh nhưng ta chưa từng thấy ngươi xuất thủ, có thể giết được Quang Minh võ thánh đúng là vượt ngoài tưởng tượng của ta. Nên nhớ năm xưa y là trong những cường giả mạnh nhất, ngay cả vị ca ca thiên tài của ta tẩu hỏa nhập ma của ta cũng chưa chắc giết được y.” “Trận chiến năm xưa dữ dội vô cùng, hôm nay nghĩ lại ta vẫn có cảm giác kiệt lực.” Ma Tổ trầm giọng: “ hiểu ngươi có dùng thần thức xâm nhập Bỉ Ngạn chưa?” “Đương nhiên tra xét.” Ma Tổ tỏ ra nặng nề: “Ngươi cảm ứng được mấy viễn cổ lão quái vật.” “Ba.” Ma Tổ thở hắt ra hơi: “Xem ra ta cả nghĩ, ngươi và ta có cùng cảm giác, chắc lệch nhau.” Độc Bại Thiên trầm giọng: “, ngươi hoài nghi rất đúng, Bỉ Ngạn chỉ có ba viễn cổ lão quái vật. Vạn năm trước, Thiên Ma từng tiến sang đó, cảm ứng được cỗ khí tức dị thường khủng khiếp, theo nó tả lại, ta phát giác ra , có thể Quang Minh võ thánh còn sống.” “Cái gì? Y phải bị giết chết rồi sao?” “ sai, lúc trước ta cho rằng y thể sống lại nhưng ta quên mất chuyện, trong số tình huống, y vẫn có khả năng sống lại. Nếu có bảy tám cao thủ Cổ võ thánh đồng thời xuất thủ, tự tổn phần năng lượng sinh mệnh, y rất có thể sống lại.” “Ngươi muốn sau đó y được người ta cứu sống?” “Chắc là như vậy, ta có cảm giác vẫn còn sống, chẳng qua che giấu cực tốt mà thôi.” Ma Tổ than: “Hi vọng điều đó đúng, bằng bọn ta lại phiền rồi.”
Quyển 10 Chương 16: Khả phạ thôi đoạn Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Độc Bại Thiên : “Cái gì đến đến, lo lắng cũng vô dụng.” Ma Tổ thở dài: “Quả như vậy, ôi, hai chữ danh lợi đúng là hại người, kể cả đạt đến mức Võ thánh thiên địa tề thọ cũng thoát được. Dã tâm năm xưa cộng với việc muốn tạo ra thần, lại thêm có kẻ cố tình thừa gió bẻ măng khiến các Viễn cổ Võ thánh chia thành hai phái đấu nhau, bao nhiêu cường giả gục ngã. Đó là thời đại thiên tài điêu linh, vô số Võ thánh chí cường chí đại chết trong cơn loạn động.” “Đúng vậy, những việc sau đó ta tuy có cơ hội tham dự nhưng nghịch thiên sống lại rồi, ta lại từ các tư liệu mà phát ra chuyện bi thảm của cả thời đại đó. Quả là thời đại đất trời phải khóc than, vô số cường giả bị cuốn vào vòng chiến, thân bất do kỷ, căn bản thể lựa chọn. có chỗ cho phe trung lập mà chỉ có hai thế lực ủng hộ và phản đối việc tạo thành Thần, ai thoát ra ngoài vòng kiềm tỏa được. Tàn sát, tàn sát, tàn sát…mỗi người đều giết đỏ lựng tròng mắt, giết người ắt bị người giết, đó là thời đại của máu chảy, của hùng cường giả rơi rụng.” Ma Tổ than: “Mỗi lần ta nghĩ lại tỉnh cành thảm khốc của đại chiến năm đó đều rùng mình, ngại ngươi cười, trong thời gian rất dài, khi nào ta nhắm mắt lại đều gặp ác mộng thấy những ch chết đó. Cái chết của ngần ấy cái thế cường giả đều đáng gì, oan hồn nhiều quá. Nếu có trường viễn cổ đại chiến, ta nghĩ võ học bây giờ là trăm hoa đua nở, cường thịnh hơn nhiều.” Độc Bại Thiên gật đầu đồng ý, bao nhiêu thiên tài võ học của thời đại đó chết, có thể coi là tổn thất trọng đại. “Lão ma đầu ngươi cũng có thể coi là phi thường, bao nhiêu người chết mà ngươi có thể sống lại, đủ hiểu năm xưa nhất thân ma công của ngươi đến độ nào.” “A, ta sống lại chẳng qua nhờ may mắn, ngay bản thân ta cũng ngờ.” Độc Bại Thiên bật cười: “Ngươi cần tự coi thường, nhưng Viễn cổ Võ thánh sống lại được đều là bậc cường giả oanh liệt đương thời.” Lão ma vương lắc đầu: “Ngươi nhầm rồi, nhưng cường giả chân chính đều xông lên hàng đầu, những người họ đối diện cũng là cường giả bậc nhất, Võ thánh càng mạnh hoàn cảnh càng hung hiểm, trừ phi phát sinh kì tích những người đầu mà sống lại được.” “Ha ha, như vậy, năm xưa ngươi chỉ là loại tép riu?” “Ta phải đùa, đúng là như vậy. Tu vi của ta năm xưa chỉ vào hạng trung, lẽ ra thể sống sót, chẳng qua ngày khai chiến trùng ngày giỗ của ca ca ta nên ta đến tham dự đại chiến chậm hơn chút. Thành ra tránh được khoảnh khắc thảm liệt nhất, may mắn sống sót. Lúc đó ai chẳng biết đại danh vị ca ca thiên tài của ta, ta lại hoàn toàn vô danh. Người ta chỉ biết Võ thánh thiên tài Đại Ma Thiên Vương có người đệ đệ, nhưng là ai, tu vi ra sao ít người biết. Quả ta lúc đó chỉ là loại tép riu.” “Lúc đó, Đại Ma Thiên Vương quả cực mạnh, là trong những cường giả đứng đầu, ta vẫn muốn đến tìm y so tài phen, ngờ y lại đoản mệnh hơn ta, tẩu hỏa nhập ma mà chết, đúng là ân hận cả đời.” đến Đại Ma Thiên Vương, vẻ mặt Ma Tổ trở nên sùng kình, thở dài : “Trời ganh ghét tài, với tu vi năm xưa của ca ca ta quyết dưới Quang Minh võ thánh. Nếu ca ca còn sống đến nay nhất định sáng tạo ra ít tuyệt thế kì công. Võ thánh vô danh như ta mà sau khi tu luyện thành Xá thân thành ma đại pháp của ca ca còn sợ ai nữa.” Độc Bại Thiên chợt thở dài: “Mệnh vận tàn khốc, tao ngộ của mỗi cá nhân đều phi thường thống khổ, khó lòng rũ bỏ được, tương lai…ôi!” Ma Tổ ngẩn ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi hình như biết được gì đó, có gì muốn chăng.” Độc Bại Thiên nhìn lên tầng phía xa, khe khẽ thở than: “Hiểu càng nhiều, biết càng nhiều ta càng cảm thấy đau lòng, thấy đáng sợ hơn.” “ xem nao.” “Trong thời đại viễn cổ, cường giả như rừng ấy, nếu….ta chỉ nếu…mọi người đều tán thành tạo Thần, có bao nhiêu thần linh xuất ?” Ma Tổ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Lúc đó Viễn cổ Võ thánh phải hơn trăm người, nếu ý kiến thống nhất, chắc chắn phải có đến mấy trăm vị thần, ngươi hỏi vậy làm gì?” “Nếu hơn trăm Võ thánh đều thành Thần, rốt cuộc ai nghe theo ai?” Ma Tổ vẫn chưa hiểu, trầm giọng hỏi: “Rất khó , nếu mọi người đều là Thần, khó lòng nghe theo ai. So sánh vũ lực cũng phải dễ, rất nhiều cường giả công lực chênh nhau bao nhiêu, khó lòng phân thắng bại. Mấy cường giả thực lực mạnh nhất nếu định cưỡng bách người khác nghe lệnh, e là dẫn đến tất cả những Võ thánh khác hợp lực chống lại.” Độc Bại Thiên tiếp: “ sai, ai có thể độc tôn thống soái mấy trăm Võ thánh, nhưng trong đó có người mang dã tâm, lại nảy ra ý định mình nắm quyền, ngươi xem thế nào?” Nghe đến đây, Ma Tổ đổ mồ hôi lạnh, cảm giác trong lòng buốt giá, sợ hãi vô cùng. Trường viễn cổ kinh thế đại chiến khiến vô số tượng đài võ học rơi rụng mà lại…mà lại xảy ra do mưu! Độc Bại Thiên tiếp: “ người muốn trở thành Thần tuyệt đối, thể cho phép mấy trăm tuyệt đại cao thủ đứng cạnh giương mắt hổ dòm ngó. Muốn thành Thần chân chính, chỉ có giết sạch mấy trăm Võ thánh công lực thông thiên kém gì Thần, y mới yên ổn lên chiếc ghế cao quý đó.” Ma Tổ run giọng: “Ngươi…ngươi đằng sau đại chiến…có người góp rơm nổi lửa, đạo diễn toàn bộ?” Độc Bại Thiên lắc đầu: “ phải người, phải là vài ba người cùng hợp lực bố trí đại cuộc.” “Quá…quá đáng sợ!” Ma Tổ lạnh mình. Độc Bại Thiên : “Đáng tiếc, những việc sau đó ta thân chinh trải qua, thể phát thêm dấu vết mà vạch ra chân tướng.” Ma thể cao lớn của Ma Tổ lại rùng mình: “ ra là ai mà…ác độc như vậy?” “Là ai chưa thể xác định, ta chỉ hoài nghi mà thôi, nhưng khẳng định phải do người làm. Năm xưa, hai phái nhanh chóng khai chiến như vậy là có người đạo diễn tất cả. Người phát động của cả hai phái cùng phe, dẫu phải là chủ mưu cũng là những kẻ trọng yếu tham dự vào mưu. Làn bọn họ dẫn đầu hai phái tiến hành đại chiến hủy thiên diệt địa, tạo thành kết quả đáng sợ vô số tượng đài võ học rơi rụng.” “Suy đoán này khiến ta rùng mình, người vạch kế năm xưa quả quá độc ác, muốn mấy trăm Võ thánh đồng thời chết mà tạo thành mâu thuẫn cực đại khiến họ cùng tham chiến mới có được kết quả đó.” Ma Tổ : “Sợ rằng những Võ thánh tán thành tạo Thần nghĩ được mình chỉ con cờ trong tay người ta, ôi, mọi Võ thánh đều trở thành con cờ cho người ta tiêu diệt. Ngươi nhất định đoán ra điều gì đó, mau xem nào.” “Ta chỉ suy đoán linh tinh chút, ra cũng có ý nghĩa gì. Bất quá có điều khằng định được: Quang Minh võ thánh chưa hề chết, tuy giờ ta chưa tìm được y nhưng y vẫn còn đời.” Ma Tổ than: “ tình sao lại biến thành phức tạp thế này, năm xưa y là kình địch của ngươi, là trong những Võ thánh mạnh nhất thời đại đó, hiểu qua bao nhiều năm tháng thế nào còn đạt đến cảnh giới nào, chắc chắn vô cùng đáng sợ.” “Lần trước ta sơ ý, triệt để giết y, lần này để y lọt lưới nữa, ta khiến ý hồn phi phách tán, linh thức tận diệt.” Lời lẽ của Độc Bại Thiên lạnh lùng, nhưng lộ vẻ tự tin vô cùng. Ma Tổ : “Có thể vạch ra mưu kinh thiên thế này nhất định có thực lực siêu cường, người thể hoàn thành, vậy theo ngươi có mấy người.” “Tối thiểu phải có ba hoặc năm người.” Ma Tổ : “Nếu mưu năm xưa của họ thành công vì sao đến giờ vẫn thực thi. Những Võ thánh vạch ra mưu đều thực lực kinh thiên, nên ắt phải chuẩn bị hoàn thiện, họ gìn giữ thực lực mạnh mẽ, để vào lúc quan trọng nhất tiêu diệt mấy con cá lọt lưới, nhưng…ta sống lại, nên Bỉ Ngạn vẫn chưa có động thái nào quan trọng.” Độc Bại Thiên xen vào: “Trong những năm này, ta dựa vào manh mối năm xưa mà suy đoán, thời đại đó thiếu những nhân vật tài trí cao tuyệt, ta cho rằng tuy có người phát giác ra mưu nhưng đủ khả năng ngăn cản trường thảm biến phát sinh. Vào lúc tối hậu, họ ra mặt chống lại những kẻ vạch ra mưu khiến mưu tạo thành Thần của chúng gặp trở ngại.” Ma Tổ cả kinh: “Ngươi là…còn có những Cổ võ thánh vẫn sống, cùng chống lại bọn chúng? Sao ta cảm ứng thấy họ nhỉ?” “Tất cả chỉ là suy đoán, ra có phải thế căn bản chưa chứng minh được. Nếu có mấy người như thế, mấy vạn năm nay ngươi cảm ứng được vì thực lực của ngươi chưa đủ, chưa hoàn toàn tu thành Xá thân thành ma đại pháp. Bây giờ thực lực của ngươi đủ mạnh nhưng vẫn chưa cảm ứng được họ vì lí do, họ tiến hành tự phong ấn, nếu ngươi nhất định cảm ứng được.” Ma Tổ suy tư: “Té ra như vậy, tự cổ chí kim, các Võ thánh sách động mưu và những những phát vẫn so kè nhau?” “Đúng vậy, xem ra cũng còn mấy người.” Ma Tổ : “Ta vẫn nhớ những cường giả mạnh nhất năm xưa đều chết hết, nghĩ ra kẻ vạch mưu là ai, càng nghĩ ra những ai chống lại y.” “Lúc trước ta cho rằng Quang Minh võ thánh chết nhưng y vẫn sống, hà huống là mấy kẻ vạch ra mưu kia, ai nấy đều cố ý che giấu chân tướng, nhất định tạo ra cái chết hợp lý chiến trường năm xưa.” Độc Bại Thiên tỏ ra thâm trầm, với vẻ đẩy ý vị: “Kể cả những người được coi là chết, chắc hẳn mất mạng.”