Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 7: Bồi hồi vu thần ma chi gian


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Lúc qua gian ngọc thất, Độc Bại Thiên bất giác dừng lại, từ trong truyền ra dao động quen thuộc, hình như mơ hồ có ấn tượng, đằng sau truyền tống trận đó là người có mối tương giao.


      ngẫm nghĩ chốc rồi đẩy cửa bước vào. Hai chữ “Đông Hải” đập vào mắt, mỉm cười, theo bản năng đánh quyền vào truyền tống trận, quang hoa lóe lên, luồng sức mạnh hùng hậu lan ra rồi biến mất.


      Cùng lúc, ở ngoài Đông Hải, bạch phát lão nhân mặt mũi tươi cười hét lên với bé ở dưới hải đảo: “Tiểu nha đầu phải dụng tâm mới lĩnh ngộ được, công pháp của lão nhân gia tuyệt đối trời ít có, dưới đất vô song, học xong ngươi vô địch thiên hạ.”


      hải đảo là thiếu nữ xinh đẹp khiến ai nấy nhìn thấy đều nín thở, dung nhan diễm lệ vô song tỏ vẻ vui tươi, tinh nghịch nhìn lão nhân trung: “Sư phụ người lại khoác lác, suốt ngày tự xưng vô địch thiên hạ nhưng con thấy người nếm mùi đau thương nhiều lần rồi. Đúng là lão tổ tông khoác.”


      Lão nhân tào áo bay bay, cước đạp hư , đứng thẳng tàng Đông Hải, uyển chuyển như thần tiên, nhưng lời lẽ tuôn ra lại phá sạch khí chất xuất trần.


      “Tiểu nha đầu ngươi biết gì, lần trước ta may bị tên ranh con Thiên Ma đánh trúng, nếu so sánh thực lực, đừng mà sư phụ cũng phải địch thủ của ta.”


      “Khoác lác, nếu người lại bị người ta đánh ngã xuống biển con cũng đỏ mặt thay, sau này người đừng với ai rằng người là sư phụ của con đó.”


      Lão nhân trung vểnh ngược râu: “Tiểu nha đầu ngươi dám coi thường sư phụ, để vi sư cho ngươi biết dưới gầm trời này ai đủ khả năng đánh bại ta…”


      Đúng lúc đó khoảng gian phía sau lão nhân có dao động, dải hào quang lấp lánh xuất .


      “Bịch” tiếng trúng ngay lưng lão nhân.


      “Đồ vương bát đản, dám đánh lén ta…a…” Lão nhân trong lúc kịp trở tay, “bùm”, lại bị đánh văng xuống biển.


      Thiếu nữ tuyệt sắc đứng hải đảo há mồm kinh hãi, rồi cười hi hi, chăm chú nhìn xuống mặt biển.


      Lão nhân toàn thân ướt nhẹp, từ dưới biển bay vút lên, giận giữ nhìn theo dải hào quang biến mất trời.


      Thiếu nữ nháy mắt, cười ranh mãnh: “Kiếp trước nhất định sư phụ làm ra nhiều chuyện xấu lắm nhỉ?”


      nhăng, lão nhân gia ta là Võ thánh thiện lương nhất, tuấn nhất, mạnh nhất đời.”


      “Thế vì sao người lại bị trời phạt?”


      Thân thể lão nhân trung lắc lư, xém chút lại rơi xuống biển, tức giận: “Cái gì mà trời phạt? Đó là tên ti bỉ vô sỉ đánh lén ta!”


      Thiếu nữ bật cười: “ ràng là trời phạt, nếu tại sao tự nhiên xuất sấm sét. Trước đây chắc chắn sư phụ làm nhiều chuyện xấu, bằng sao lại bị sét đánh trúng, người mau trốn xuống biển .”


      “Hừ, tiểu nha đầu cần chọc sư phụ.” Lão nhân nhìn lên dải hào quang tan dần, giọng: “Là …”


      “Hi hi, sư phụ còn mau đem hết võ học dạy cho con, “tuyệt học ‘thiên thượng địa hạ vô địch” của người mà thất truyền đúng là đáng tiếc…”


      “Tiểu nha đầu đúng là ngày càng tinh ranh.”

      ….


      Độc Bại Thiên từ trong gian ngọc thất viết hai chữ “Đông Hải” bước ra, tiếng đến nơi có dao động đáng sợ. Vừa vào gian ngọc thất Trường Sinh cốc, đâm ra kích động, hiểu phía sau truyền tống trận là cái gì đợi .


      Sức mạnh vô biên khiến thấy mình bé, rốt cuộc phía sau truyền tống trận chứa sức mạnh kinh người đến bậc nào?


      nắm chặt Ma Phong trong tay, tung người nhảy vào trong truyền tống trận sáng rực, cả gian ngọc thất chói lói hào quang, ánh sáng từ cung điện phía xuyên xuống.


      Độc Bại Thiên cầm Ma Phong, cẩn thận giới bị, lúc tiến đến vùng hào quang thần bí liền phát bản thân khó lòng động đậy, nhìn thấy gì trong vùng gian, trước mắt toàn là hào quang bảy sắc mênh mông.


      Thời gian ngừng lại, gian chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, cảm giác được thời gian trôi, hình như tim cũng ngừng đập.


      nhìn thấy gì, cảm giác được khí tức, thậm chí cảm thấy như bản thân cũng còn tồn tại, thân thể cơ hồ bị phân giải, hóa thành điểm điểm quang mang tan vào biển ánh sáng.


      Như trải qua ức vạn năm, lại như trong chớp mắt, lại có cảm giác trời xoay đất chuyển, thân thể quay tít, vận động hoàn toàn theo quy tắc…sau cùng “bịch” tiếng, ngã xuống, Ma Phong trong tay cũng rời khỏi tay.


      Độc Bại Thiên mơ hồ nhìn tình cảnh trước mắt, đó là gian thạch thất cổ kính, tường hằn sâu những vết khắc tuế nguyệt thương tang.


      Nhưng điều khiến kinh ngạc lại là áp lực hùng hậu chấn nhiếp tâm thần cùng luồng sức mạnh xáo động mang theo khí tức hủy diệt hình như cách đó xa.


      như bị hút về phía áp lực, bất giác đứng dậy, đẩy cửa bước ra khỏi thạch thất.


      Minh châu tôn thêm vẻ u cho con đường cổ kính, Độc Bại Thiên men theo thông đạo, đẩy cửa gian thạch thất khác, cỗ sức mạnh khủng khiếp đó tựa hồ ở trong mỗi gian phòng, lại như ở ngay bên mình , sau hơn nửa thời thần vẫn tìm được.


      Công trình ngầm rộng lớn này, phòng ốc dù nhiều nhưng tìm cả nửa thời thần, sau cùng cũng đến nơi thông đạo kết thúc.


      đẩy cửa gian thạch thất cuối cùng, tiếng “ầm ầm ầm” vang lên như sấm động, Trường Sinh cốc mấy gió cuồn cuộn, thiên địa thất sắc, mây đen phủ kín phạm vi trăm dặm quanh cốc.


      Mây đen khắp nơi lại tụ về Trường Sinh cốc, khiến cả tòa cốc chìm trong hắc ám tối tăm.


      Ma khí xung thiên tràn khắp chân trời, vô số cường giả đều cảm nhận được áp lực nặng nề.


      Tiếng thở than từ những vùng bí địa ở Nam Hoang, Bắc Lĩnh vang lên:


      “Trường Sinh cốc! Lại là Trường Sinh cốc.”


      “Cửu chuyển! Cửu chuyển!”


      “Ma tôn cửu chuyển có thành ?”




      Thạch môn đổ sụp, Độc Bại Thiên giờ Ma Phong tiến vào, luồng đại lực ập vào , Ma Phong vươn lên nghênh tiếp liền bị đại lực kéo sang bên, tay trống trơn, Ma Phong bị đoạt mất, quăng tít ra xa.


      Trong thạch thất, hào quang lấp lánh, tán người tách thành tám phương hướng đứng ở tám góc. Độc Bại Thiên kinh hãi, mỗi người đó đều giống hệt .


      “Tám người, tám kiếp…”


      Quan sát kỹ càng, phát giác tám người hình như chỉ do hào quang mờ mờ cấu thành, tịnh phải tồn tại .


      hàng chữ cổ thể lên: Thái Cổ tỏa hồn đoạt phách trận, trấn giữ linh lực tám kiếp.

      Trong lúc đó, Độc Bại Thiên mất hẳn tự chủ, bắt đầu vận hành Ma Thiên quyết, năng lượng tràn lấp cả gian thạch thất, dải hư ảnh bay tới chỗ .


      kêu lên thảm thiết, máu trào khỏi miệng, hư ảnh dung hợp với thân thể , thoáng chốc khiến cơ thể cao lớn hẳn lên, tựa hồ muốn nổ tung.


      “A…” chịu nổi gào lên thảm thiết, kinh mạch xuất làn da, ngoằn ngoèo như con rắn, khiến trông cực kỳ nanh ác.


      Sức mạnh hùng hậu trong thân thể xoay chuyển, dao động cực đại, thạch thất rung lên bần bật, mặt đất Trường Sinh cốc cũng rung theo, từ sơn cốc vang lên những tiếng nổ.

      Sau thời thần, Trường Sinh cốc mới yên tĩnh trở lại, thân thể Độc Bại Thiên trong thạch thất cũng quay về trạng tháng bình thường, luồng ma khí thuần chính phiêu tán phát ra hào quang nhàn nhạt che kín thân thể .


      Thân thể lại chấn động, cả thiên địa hình như cũng động theo, ma ảnh khổng lồ từ Trường Sinh cốc bay lên đứng lơ lửng , khí thế bao trùm thiên hạ, duy ngã độc tôn!


      Từ những thánh địa cổ xưa say ngủ của Thiên Vũ đại lục vang lên những tiếng hô:


      “Đệ nhất chuyển!”


      “Ma Thiên!”




      Dao động mãnh liệt lại từ thạch thất truyền ra, Trường Sinh cốc lần nữa rung động, rồi ma ảnh khổng lồ bay lên trung, lạnh lùng nhìn khắp nơi.


      “Đệ nhị chuyển!”


      “Kinh Thiên!”


      “Ầm, ầm.”


      Lần này Trường Sinh cốc dấy lên làn sóng ngập trời đen ngòm, từng ma ảnh khổng lồ đằng bay lên, dao động năng lượng khủng khiếp tỏa ra cuồng phong cuốn khắp bốn phía.


      Lúc tám ma ảnh chia thành tám hướng đứng tầng Trường Sinh cốc, thiên địa cùng thất sắc!


      Vô số tiếng than thở từ các nơi Thiên Vũ đại lục vang lên, chỉ cần đạt đến cảnh giới cao thủ thánh cấp đều cảm ứng được khí tức chí cường chí đại. Thậm chí có mấy cao thủ đế cấp cũng cảm thấy linh hồn rung động.


      “Cửu sinh cửu diệt trong truyền thuyết hoàn thành?”


      “Cửu sinh cửu diệt, nghịch thiên đại pháp, tu thành rồi đạt đến cảnh giới nào?”


      “Cửu chuyển, ồ, cửu chuyển, lưu truyền mấy vạn năm, đến hôm nay công thành viên mãn?”


      “Công pháp mạnh nhất trong truyền thuyết cuối cùng cũng đại công cáo thành rồi sao?”


      “Cửu chuyển thành thần, hay thành ma?”


      Có người vui sướng, có người sợ hãi, có người kinh hãi, có cả người trầm mặc…


      Các Võ thánh mang tâm tình khác nhau, ai nấy khẩn trương quan sát Trường Sinh cốc ở Hán Đường đế quốc.


      Ba ngày sau, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, loạn thạch tứ tung, cát bụi mịt mù, thân ảnh khổng lồ từ Trường Sinh cốc bay lên, hú vang dội khiến sấm động ầm ầm như tiếng rồng kêu chín tầng trời, vang khắp vòm .


      Tám ma ảnh to lớn nhanh chóng giao nhau, Độc Bại Thiên đứng giữa, cước đạp hư , mái tóc dài gió mà dựng lên.


      Bát ma vây quanh mình liên tục xoay tít, sau cùng hóa thành dải ô quang nhập vào thân thể.


      Mây đen cuồn cuộn, ma diễm ngút trời, sấm sét ầm ầm nổ vang phía Trường Sinh cốc, đôi mắt đỏ lòm như máu nổi bật giữa đất trời tối tăm.


      “Cửu chuyển thành ma!”


      “Cuối cùng thành ma.”


      “Ma tôn, Ma tôn, đương nhiên phải thành ma!”




      Lời lẽ chưa kịp tắt, Trường Sinh cốc tối om lại xảy ra dị biến, hai đạo hào quang màu máu thoáng chốc lại biến thành hai đạo kim quang chói lọi.


      Thiên địa ma khí cuồn cuộn thoáng chốc lại tiêu tan, mây đen dày đặc hóa thành mây trắng lững lờ, thân ảnh cao lớn phía sau mây mù.


      “Lẽ nào cửu chuyển thành thần! ”


      “Ma tôn thành thần!”


      lúc sau mây trắng lại biến thành màu đen ngút ngàn, kim quang hóa thành huyết quang.


      “Thần và ma, ma và thần, giữa ranh giới thần ma…”
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 8: Đạo phi đạo— ma phi ma


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Các tuyệt thế cao thủ Thiên Vũ đại lục đều hồi hộp. Tuy kẻ ở cách vạn dặm kia phải bản thân họ nhưng mỗi người đều có cảm giác như chính mình trải qua cảnh tượng đó, khẩn trương cực độ. Ai nấy ngừng hô hấp, thông qua Vạn lí ánh tượng đại pháp chăm chú quan sát Trường Sinh cốc.


      Mây trắng và sóng hắc ám giao nhau, lúc mây trắng phiêu diêu, lúc mây đen cuồn cuộn. Hai đạo hàn quang do thân ảnh sau đám mây cũng ngừng biến hóa, hào quang chết chóc màu máu và hào quang thần thánh vàng rực thay đổi ngừng.


      Tiếng sấm ầm ầm liên tục vang lên tầng Trường Sinh cốc.


      “Ầm!”


      tiếng sấm sau chót vang động, đất trời lại trở về nguyên dạng.


      Mây trắng lững lờ, gió mát vi vu.


      thân ảnh cao lớn đứng lơ lửng , hai mắt phải màu máu cũng phải kim quang.


      Trải qua loạt biến hóa, Độc Bại Thiên hình như vẫn thay đổi gì, hình như chưa từng có gì xảy ra.


      Những người quan sát kêu lên kinh ngạc:


      “Thành thần chăng?”


      “Hay thành ma?”


      giờ thế nào?”


      “Xảy ra chuyện gì, đạt đến cảnh giới nào?”




      Như thể đáp lời bọn họ, Độc Bại Thiên khe khẽ với mình: “Những kẻ tự coi là Thần ở Bỉ Ngạn còn nhiều ?”


      “Lẽ nào thành ma?”


      “Ma chi cực đạo?”


      “Vô tình ma đạo, vô dục vô tình!”


      “Vong tình ma đạo, thái thượng vong tình!”


      “Cửu chuyển ma tôn!”


      Độc Bại Thiên nhìn lên đám mây cao, khẽ vẫy tay, tức đám mây trắng nhàng bay xuống.


      thở than: “Vốn là vầng mây tự do, giờ khó lòng được vậy nữa.”


      “Đạo phi đạo, ma phi ma. đời này làm gì có cái là thần hay ma. Bất quá là bọn ngu xuẩn quên mất bản ngã. Ta vẫn là ta!”


      Cùng với tiếng lẩm bẩm của , từ cao xẹt xuống tia sét, đám mây trắng được kéo xuống tiêu tan trong nháy mắt.


      lại khẽ than thở: “Dục vọng, dục vọng, đúng là căn nguyên của họa loạn.”


      Đoạn uốn mình, lạnh lùng nhìn sang chân trời phía tây, lên tiếng: “Hắc hắc, bây giờ mà các ngươi dám tới Trường Sinh cốc cầu sinh! Nguyệt nhi, hôm nay để ta làm cho muội chút việc, đời này có ai đủ khả năng ngăn trở ta.”


      Từ xa xôi phía Tây, hơn mười đạo nhân ảnh dần , nhanh chóng lao tới như điện chớp.


      “Ngụy tuần thiên sứ giả, hắc hắc, những kẻ đáng thương mà cũng đáng hận vô cùng. Chắc gần vạn năm nay có ít cao thủ thánh cấp gục ngã trong tay các ngươi. Sống ngơ ngơ ngác ngác thế này, chi bằng hôm nay kết thúc chút hơi tàn.”


      Thoáng chốc, mười ba bóng người tới tầng Trường Sinh cốc, mười ba Võ thánh mặt mũi lạnh lùng vây chặt Độc Bại Thiên vào giữa.


      Tuyệt thế cường giả các nơi Thiên Vũ đại lục quan sát chặt chẽ, họ muốn xem sau khi trải qua cửu chuyển, Độc Bại Thiên đạt đến cảnh giới nào.


      “Chủ nhân các ngươi muốn các ngươi đến thăm dò ta sao? vẫn thế, lại cam tâm làm chó săn cho Bỉ Ngạn, vì sao dám đến gặp ta, biết rằng sớm muộn gì ta cũng đến tìm .”


      Mười ba người cùng gầm lên: “Giết!”


      Tất cả lao vào Độc Bại Thiên.


      “Các ngươi định sẵn có về, ta quyết lưu tình. Người ta chỉ cần sai lầm phải trả giá đắt, hôm nay các ngươi nhất định xong đời.”


      Tay phải vẫy mạnh, ma diễm ngút trời bao phủ tứ phương, cả Trường Sinh cốc chìm trong đêm đen tuyệt đối, hơn mười đại kim quang lóe lên, từ loang ra mùi máu.


      Liền đó, mây đen tan biến, Trường Sinh cốc cơ hồ chưa xảy ra chuyện gì, trời mây vẫn bình thường, tầng Trường Sinh cốc vẫn bình yên.


      Chẳng qua trung thiếu mất mười ba bóng người, mọi ngụy tuần thiên sứ mất tích, còn trơ lại Độc Bại Thiên yên lặng đứng .


      Mọi Võ thánh dùng dụng Vạn lí ánh tượng đại pháp quan sát đều hít sâu hơi khí lạnh, ai nhìn thấy xuất thủ ra sao, cũng ai biết dùng cách nào mà nháy mắt diệt sạch mười ba Võ thánh.


      “Trời ạ.”


      “Quá ư đáng sợ.”


      “Trong khoảnh khắc mười ba Võ thánh bị tiêu diệt.”


      phải là người, đích xác phải người mà là ma quỷ.”


      “Mạnh quá, đó là tuyệt thế công lực của cửu chuyển.”


      “Cửu sinh cửu diệt đạt đến cảnh giới này, trong thiên hạ còn ai chống nổi!”


      Độc Bại Thiên tựa hồ nghe được những Võ thánh đó trò chuyện, cước đạp hư , đến chính giữa vùng trời Trường Sinh cốc, lớn tiếng: “ ai có thể ngăn trở ta, thần chặn ta giết thần, phật ngăn ta giết phật. Sau này việc ta làm, ai dám ra mặt phá hoại, ta khiến vạn kiếp được siêu sinh.”


      Lời vừa dứt, lại vang lên tiếng sấm như xác nhận những gì .


      “Sát thần diệt phật”, liên tục vang vọng bên tai, nhiều người đổi sắc.


      Tay trái Độc Bại Thiên đột nhiên sáng rực, lam quang quấn quít quanh cánh tay, từng dài ảnh sáng từ trung tỏa ra như những làn sóng.


      Độc Bại Thiên giơ cao tay trái, lam quang từ đầu vai dồn dần xuống cánh tay, hào quang chói lọi xuất bàn tay ngừng nhảy nhót như có sinh mệnh.


      Các Võ thánh quan sát từ xa đều nhận ra đó là năng lượng sinh mệnh của mười ba Võ thánh.


      Độc Bại Thiên đem toàn bộ năng lượng sinh mệnh vừa hấp thụ tống hết ra ngoài, đẩy xuống Trường Sinh cốc, linh khí dày đặc dần dần bị sơn cốc hút sạch rồi tan biến.


      “Trời ạ, làm gì vậy?”


      “Năng lượng sinh mệnh hùng hậu như thế lại bị bỏ .”


      “Đó là tinh hoa cả đời của mười ba Cổ võ thánh, tuy họ ngớ ngẩn nhưng linh khí khổ tu cả vạn năm phải tầm thường.”


      “Quá lãng phí, sinh mệnh chi lực hùng mạnh như vậy đủ để cho người khác thoát thai hoán cốt…nhưng vứt bỏ hề do dự.”


      Tuyệt đại đa số Võ thánh hiểu rằng Độc Bại Thiên thường cố tụ hợp lại linh thức của Tư Đồ Minh Nguyệt. Chuyện xảy ra nửa năm trước đây, họ hiểu, bởi lúc đó phần lớn họ còn say ngủ.


      “Ai dám đến đây quấy nhiễu, dẫu cho lên trời xuống đất, ta cũng khiến cho linh thức tịch diệt.”


      đoạn Độc Bại Thiên lao vút lên trời, lướt về hướng Tây. ai biết định đâu, trung chỉ lưu lại dải hư ảnh lờ mờ.


      Rốt cuộc tại Tân Minh đế quốc cũng có kẻ chịu nổi, nơi đó tối om, cổ động bị phong bế. Vong Tình ma quân phát rằng thân ảnh cao lớn tiến đến, khiến lão rùng mình.


      Lão nhanh nhẹn ra khỏi cổ động, sử dụng Vạn lí ánh tượng đại pháp vọng đến nơi thần bí đó: “ đến rồi, mau gọi thủ hạ của ngươi đến , chúng ta liên thủ đối phó với .”


      thanh phiêu diêu vang lên bên tai lão: “Ta còn chưa muốn chạm vào , ngươi tự mình xử lý .”


      Vong Tình ma quân tức giận rống lên: “Chúng ta phải thỏa thuận rồi sao, cùng đối phó với . Vừa nãy ngươi phái bao nhiêu người ám sát , sao giờ lại co đầu rút cổ?”


      “Vì ta phát bây giờ vô cùng đáng sợ, cần phải tính kế lâu dài.”


      “Ti bỉ, ta phải làm sao đây?”


      “Ngươi nhớ cẩn thận.”


      “Đồ khốn, sớm muộn gì ta cũng tìm đến ngươi, giờ ngươi giúp ta phải giống như mong muốn, tự chia rẽ sao?”


      “Ta sợ sau này đến tìm ta, lúc đó có người đối phó, ta chỉ cần qua được lúc này là xong.”


      Vong Tình ma quân giận giữ nghiến răng: “Được, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ngươi tuyệt đối có kết cục tốt đẹp.” Lúc nào lão cố tranh chấp với người thần bí đó nữa, vội vàng phát tin đến Vụ phong: “Hai lão bất tử các ngươi mau đến chỗ ta, đại cừu nhân của các ngươi đến đây, mau đến đây, chúng ta cùng tiêu diệt .”


      Đâu ngờ từ trung truyền lại hai tiếng cười lạnh: “Tên ti bỉ, vô sỉ ngươi tự tìm chết .”


      “Ba huynh đệ của các…các ngươi đều chết trong tay , lẽ nào các ngươi muốn báo thù?”


      “Việc của bọn ta cần ngươi lo, chúng ta có đọa lạc cũng xuống bùn với loại người như ngươi, quyết bao giờ giúp ngươi.”


      “Ta XXXXXXXXXX” Vong Tình ma quân vừa giận vừa bực.


      Lão muốn chạy nhưng biết rằng thiên hạ tuy lớn nhưng có trốn ở đâu cũng thoát được thân thức mạnh mẽ của đối thủ, tìm người giúp cũng được, ai chịu giúp lão để rồi chọc đến ác thần. đến nước này, lão đành phải tự tạo tạo lợi thế cho mình.


      Vong Tình ma quân chợt nhớ đến nơi thần bí trong truyền thuyết, nơi đó có nhiều Võ thánh hùng mạnh của thời kì thượng cổ say ngủ, nếu lão chạy đến đó rồi đại chiến với ác thần khiến các tuyệt thế cường giả tỉnh khỏi giấc ngủ, chọc cho họ động thủ, có lẽ còn có hi vọng sinh tồn.


      “Nơi đó thể xông bừa nhưng khi hết cách, chỉ đành liều phen xem thế nào.” Vong Tình ma quân nhanh chóng hướng về Nam Hoang, vùng đất trứ danh hoang vắng.


      Theo truyền thuyết, trong thời thượng cổ có nghịch thiên cường giả đánh bại hết các lộ cao thủ, rồi xâm nhập vào Bỉ Ngạn, chuyến dài ba năm. ai biết trong ba năm đó y làm gì, cũng ai biết trong thời gian đó Bỉ Ngạn có xảy ra chuyện gì .


      Chỉ biết lúc y chạy về Thiên Vũ đại lục, bị vô số cao thủ của Bỉ Ngạn truy sát, đuổi theo vây ráp.


      Đến phút chót, nếu phải Ma Tổ dẫn môn hạ ra mặt xuất kích, ắt y bị cao thủ của Bỉ Ngạn tiêu diệt. Nhiều năm sau đó đều bình yên, theo lời đồn, y từng lấy cắp vật trọng yếu của Bỉ Ngạn mới khiến bọn họ điên cuồng báo phục.


      Sau này có người rằng y bị trọng thương, cư tại Nam Hoang, ngủ say trong cổ động.


      Bất kể y làm gì nhưng có thể tiến sang Bỉ Ngạn rồi quay về được đủ lên thực lực đáng sợ của y. Hơn nữa y là cường giả từ thời thái cổ, trải qua mấy vạn năm tu luyện, thực lực khẳng định đạt đến cảnh giới người khác khó lòng tưởng tượng.


      Lúc Vong Tình ma quân xâm nhập Nam Hoang, Độc Bại Thiên đuổi sát.


      Lời lẽ lạnh lùng vọng vào tai lão: “Vong Tình ma quân, còn nhớ những lời năm xưa ngươi từng với ta , tại đến lúc ngươi thực hành động rồi.”


      “Ngươi…Ma Thiên, ta… sợ ngươi.”


      “Ta cần người khác sợ ta.”


      Vong Tình ma quân vừa phi hành thần tốc vừa oanh kích núi đồi phía dưới.


      Độc Bại Thiên nhíu mày, đoạn bật cười, lẩm bẩm: “Hóa ra đây là địa bàn của Lão dâm trùng. Thế gian quả có mấy Cổ võ thánh xa xưa nhất khiến ta đoán nổi nhưng bọn họ có còn tại thế hay có gì bảo đảm. Bất quá ngươi muốn Lão dâm trùng này đối phó với ta ngươi quá xui xẻo, hắc hắc.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 9: Cường giả chi gian đích “giác lượng”


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Nam Hoang, danh tiếng vang lừng tự ngàn xưa.


      Nơi đây quả vô vùng hoang vắng. Loạn Thạch cương, Tử Thủy đàm, đâu đâu cũng tử khí trầm trầm. Ở đây rất hiếm thực vật, đồi núi đều trọc lóc, cả trăm dặm cũng thấy được mấy bóng cây. Đương nhiên trong tiết đông lạnh giá, nơi đây lại càng vắng vẻ.


      Vong Tình ma quân nhanh chóng phi hành, liên tục oanh kích phía dưới, thấy cổ động nào lại càng công kích mạnh hơn. Nhưng nửa thời thần trôi qua mà chưa thấy tăm hơi nào chứng tỏ Võ thánh đáng sợ trong truyền thuyết ngủ ở đây tỉnh dậy.


      Lão toát mồ hôi lạnh, ngoại trừ Độc Bại Thiên, lão có cảm ứng với khí tức cường giả nào khác ở đây.


      Độc Bại Thiên lạnh lùng nhìn lão, từ từ đuổi theo, tịnh có ý định nhanh chóng làm thịt đại cừu nhân. muốn giày vò Vong Tình ma quân về tâm lý, khiến lão từ từ hoảng sợ, đến khi chịu nổi áp lực mà sụp đổ.


      Vong Tình ma quân liên tục lau mồ hôi lạnh ướt đầm trán, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, đối thủ hùng mạnh đến độ gần như thể chiến thắng cuối cùng cũng đến tìm lão. Lúc đầu lão tuy sợ hãi nhưng còn có lòng tin chiến thắng nhưng áp lực hùng hậu phía sau khiến bây giờ lòng tin của lão mất sạch, sức mạnh siêu cường tràn lên, căn bản cho lão cơ hội đối địch. Lão biết đối phương chơi trò mèo bắt chuột, từ từ đùa cợt nhưng lão hết cách, lại thể ngưng tay, ngừng lại cũng có nghĩa lập tức mất mạng.


      “Đáng chết…truyền thuyết…lẽ nào là giả?” Lúc này giọng lão hơi run rẩy, từ thủa cha sinh mẹ đẻ đây là lần đầu tiên lão cảm thấy sợ, tử thần chỉ cách có hơn ngàn trượng, ung dung bám theo. Nhưng đến tận bây giờ lão vẫn chưa cảm nhận được cường giả ở Nam Hoang như trong truyền thuyết.


      “Hắc chắc, Vong Tình ma quân, ngươi tìm cái gì? Đừng có bay bay lại như con chuồn chuồn làm gì, sao rời khỏi đây ?”


      “Ma Thiên…ngươi đừng có…ép người thái quá. Xưa nay ta chưa từng muốn hại ngươi, ngươi nên biết với thực lực của ta tuyệt phải là đối thủ của ngươi. Ma hồn trong nội thể lúc nào cũng có thể bảo vệ chủ nhân, để ngươi bị tổn thương.”


      phạm sai lầm phải trả giá, những trò mèo của ngươi trước kia cần phải nhắc lại, có ý nghĩa gì hết. Hôm nay tử kỳ của ngươi định, ngươi nên biết, ngoài chuyện liên quan đến ta, ngươi từng làm ít việc xấu xa, cùng với gian nhân kết bè kết đảng, tàn hại ít cao thủ vừa chớm bước vào cảnh giới thánh cấp, ngươi chết cũng có gì oan uổng.” Độc Bại Thiên chậm rãi từng chữ, hàn quang trong mắt khiến Độc Bại Thiên chịu nổi, run lẩy bẩy.


      “Ma Thiên, đó phải là ý của ta…ta chỉ muốn tiến sang Bỉ Ngạn…”


      “Ngu xuẩn, ngươi biết Bỉ Ngạn thế nào ? Ngươi hiểu chắc? Coi như ngươi là loại ma đầu biết gì, chả có gì đáng , để ta tiễn ngươi lên đường.”


      Sắc mặt Vong Tình ma quân thoạt đỏ thoạt trắng, nghiến răng : “Ngươi hơn ta bao nhiêu tuổi, cùng lắm chỉ hơn nửa bối phận. Cứ cho ta địch nổi ngươi, ngươi cũng nên sỉ nhục ta như vậy.”


      Độc Bại Thiên cười lạnh: “Ta là ai? Ngươi có hiểu được chăng? Ha ha, đúng là cười chết được.”


      “Ngươi phải Ma Thiên, ma tôn chuyển thế chín lần sao?”


      Độc Bại Thiên lạnh lùng: “Chuyển thế chín lần chẳng qua là chuyện xảy ra gần hai vạn năm nay, trước đó ta còn có thân phận khác, có điều ngươi đủ tư cách được biết.”


      Câu này của Độc Bại Thiên chỉ khiến sắc mặt Vong Tình ma quân đại biến mà mọi Võ thánh xem kịch cũng biến sắc theo. Tin tức này quá ư chấn động, Cửu chuyển ma tôn đủ để uy chấn thiên hạ, mà trước khi tiến hành cửu chuyển, còn có thân phận khác, như vậy…


      nghĩ ngờ gì, trong những Võ thánh từ xa xưa nhất trong thiên địa, bí mật động trời này được ra trong lúc vô ý, dấy lên cơn sóng thần trong hàng ngũ các thánh giả.


      Từ thời xa xưa, thời đại viễn cổ, từng có vô vàn hùng, cường giả như rừng, những tuyệt thế cường giả thời đó vượt xa những gì Võ thánh nay có thể tưởng tượng, ai nấy đều có bản lĩnh kinh thiên động địa.


      Vong Tình ma quân cảm giác toàn thân run cầm cập, lão hoảng sợ, sợ đến cực điểm. Theo lão biết, những Võ thánh thời viễn cổ còn ai, đều trở thành truyền thuyết. Ma Tổ từng là trong Võ thánh thời viễn cổ đó, nay còn có người đủ tư cách bình phân thu sắc với Ma Tổ sao? Có lẽ chỉ có Cửu chuyển ma tôn, nhưng Ma tôn này lại là trong những tuyệt đại cường giả từ thời viễn cổ còn lại đến giờ.


      Thế giới này loạn rồi, nhân vật trong truyền thuyết lại đứng trước mặt lão. Vong Tình ma quân dám phản kháng, cường giả lâu đời nhất xuất thế.


      Các Võ thánh của Thiên Vũ đại lục chấn kinh rồi bắt đầu suy tư, Độc Bại Thiên và Ma Tổ quyết phải là hai Võ thánh viễn cổ duy nhất còn lại, chừng còn tuyệt thế cường giả khác của thời kì đó thân.


      Loạn rồi, thế giới loạn rồi. Có lẽ giữa các cường giả xảy ra lần gột rửa, hoặc xảy ra chuyện kinh thiên động địa…


      Vong Tình ma quân sợ đến nỗi thể phi hành nổi, rớt thẳng từ xuống.


      “Ầm.”


      Công lực vạn năm hề tầm thường, thể phách lão so với sắt thép còn cứng hơn, khoét thành hố sâu mặt đất.


      Lão run run rẩy rẩy bò lên, cùng lúc, mặt đất xảy ra dị biến. Mặt đất rung động kịch liệt, bề mặt nứt ra, vết nét rộng nhiều xích từ trung tâm là Vong Tình ma quân dần lan ra. tiếng nổ động trời vang lên, loạn thạch bay tứ tung, mặt đất nứt toác, bóng người lao vút lên trời.


      Trong lúc bay lên, người đó vung trảo tóm lấy Vong Tình ma quân ngây ngẩn mặt đất, như thể bắt con gà con.


      Vong Tình ma quân hoảng sợ phát ra có tránh cũng vô dụng, căn bản thể thoát khỏi bàn tay người đó, vận toàn thân công lực cũng uổng phí.


      Quả bi ai, giữa hai người là khoảng cách trời vực.


      “Tên nhãi ngươi dám gõ loạn xạ cửa nhà đại gia gia, quấy nhiễu giấc ngủ của ta, đúng là chán sống rồi, hôm nay ta nhất định đánh ngươi tét mông.”


      Vong Tình ma quân tức giận cơ hồ muốn chết ngay, dầu gì lão cũng là nhân vật hô mưa gọi gió từ vạn năm trước, ai ngờ qua hai vạn năm lại bị người ta gọi là thằng nhãi, coi là trẻ con hiểu gì để tét đít. Đáng hận hơn là lão có lực hoàn thủ, hệt như con nít bị đối phương lấy làm trò đùa.


      Lão ngoái lại nhìn mới nhân ra quái vật từ dưới đất chui lên giận giữ nhìn mình.


      Quái vật đố đâu bù tóc rối, thân mình mảnh vải. Vong Tình ma quân ngượng ngập muốn đập đầu vào tường, lão đầu tử này quá ư hoang đường, lại trần trụi từ dưới đất chui ra.


      Cái mũi đỏ rực, to tướng của lão nhân khá bắt mắt, buộc người khác phải chú ý đến. Lão nhân dụng lực hít sâu hơi: “ khí trong lành .”


      Đoạn lão nhân đưa bàn tay to như cái quạt lên vỗ vào mông Vong Tình ma quân. Ma quân kêu lên thảm thiết, suýt nữa chảy cả nước mắt.


      Lão kêu thầm: “Mất mặt , ta XXXXXXXXX, đường đường là Võ thánh lại gặp phải việc hoang đường thế này, lão tặc đúng là XXXXXXXXX ….”


      Độc Bại Thiên đứng ngoài xa cười ha hả: “Lão dâm trùng Chu Bá, chả lẽ ngươi lại nảy sinh cả hứng thú với nam nhân?”


      Cái Bang trừng mắt, giận giữ : “Hóa ra tên khốn ngươi, chạy đến chỗ của ta làm gì? À, ta nhớ rồi, tên điên ngươi từng sáng tạo cái gì mà thần công nghịch thiên khoáng thế, ngươi lo chuyển thế luân hồi, sao lại chạy đến đây?”


      “Lão dâm trùng ngươi quả nhiên ngốc, qua hơn vạn năm, ta chuyển thế chín lần. Ngươi chắc đến mức cả ngày ngẫm nghĩ những việc ác độc ngu xuẩn đó chứ?”


      “Ma Thiên đáng chết, lão nhân gia ta lúc nào chả bận rộn, ngươi đừng có nhăng.”


      “Ha ha, cái gì mà nhiều bổn phận, năm xưa dám sang cả Bỉ Ngạn quyến rũ lão bà khó chơi đó, đúng là khiến người khác nghĩ ra, Lão dâm trùng ngươi sao lại có hứng thú với cả bạo long cỡ đó nhỉ?”


      láo, Ma Thiên ngươi đừng có vớ vẩn, năm xưa ta là người bị hại, đâu có chủ ý gì với lão thái bà già khú đó. Mụ có làm nãi nãi ta cũng thừa tuổi, hơn nữa thân phận mụ tại đại lục đó cũng tầm thường, ta dám chạm vào sao? Mấy tin tức này toàn do những tên khốn đồn đại linh tinh, muốn ép lão thái bà hổ thẹn rồi đâm giận giữ mà giết ta.”


      Độc Bại Thiên cười: “Lão dâm trùng đừng hòng viện cớ, mọi Võ thánh lúc đó ai chẳng biết việc làm vĩ đại vì mỹ sắc đó của ngươi, ngờ lại dám động tới cả lão thái bà lợi hại bậc nhất Bỉ Ngạn, ha ha…”


      “Ma Thiên đáng chết, ngươi chết !”


      Cái Bang xấu hổ quá hóa giận, phong bế huyệt đạo Vong Tình ma quân xong bèn nhấc lão lên, tung chân phải đá mạnh vào mông Ma quân.


      Vong Tình ma quân văng như viên đạn lao vào Độc Bại Thiên, đau đớn cùng cực nhưng thể động đậy, lão suýt ngất xỉu vì bị sỉ nhục.


      Độc Bại Thiên ha ha cười rộ: “Được Lão dâm trùng, để ta xem hơn vạn năm qua ngươi có thành tựu gì.”


      Tả cước hóa thành phiến hư ảnh trung, hóa giải gọn gàng lực đạo mình Vong Tình ma quân đoạn hữu cước lại tung lên tâng cầu, tâng Ma quân lên cao rồi dụng lực đá văng .


      Đáng thương cho Vong Tình ma quân, lão lại kêu lên thảm thiết, trở thành viên đạo pháo lao nhanh vào Chu Bá.


      “Đến hay lắm, Ma Thiên, để ta xem tuyệt thế công lực của ngươi sau khi trải qua chín lần chuyển thế có gì hay ho.”


      Chu Bá đá cước vào Vong Tình ma quân những nhận ra lực đạo cực lớn, căn bản thể ngăn cản đà lao của lão.


      Bất đắc dĩ, lão lại tung cước.


      “Bùng, bùng, bùng, bùng…”


      Chu Bá tung cước như cuồng loạn, liên tục bảy bảy bốn mươi chín lần mới hóa giải hết lực đạo mình Vong Tình ma quân. Lão dâm trùng lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “Công lực tên khốn này quả nhiên tăng tiến, phải cho ngươi nếm mùi mới biết lợi hại của ta.”


      “Ma Thiên ngươi nhớ cẩn thận, lại tách ta đề tỉnh.” Chu Bá hất Vong Tình ma quân lên, lộn ngược người, chúc đầu xuống lăng tung ra cước.


      “Bùng.”


      Độc Bại Thiên lại bắn về phía Độc Bại Thiên, lão liên mồm gào lên cơ hồ nát bấy cuống họng, nhưng cũng chỉ hoài hơi.


      Độc Bại Thiên hơi biến sắc trước đà lao tới của Vong Tình ma quân, nhanh chóng lách qua bên, tụ tập toàn thân công lực vào hữu cước, hất văng luồng đại lực.


      “Bùng.”


      Cuối cùng cũng đá Vong Tình ma quân bay ngược lại.


      Độc Bại Thiên cũng ngầm lau mồ hôi trán, khẽ lẩm bẩm: “Lão dâm trùng này, thoái pháp quả nhiên gian trá.”


      Mọi Võ thánh Thiên Vũ đại lục quan sát đều sửng sốt, chứng kiến hai kẻ biến thái ở Nam Hoang liên tục đá Vong Tình ma quân bay bay lại, đầu óc ai nấy như tê liệt.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 10: Tân trật tự


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Vong Tình ma quân tuyệt vọng, biết hai kẻ biến thái đáng sợ kia lấy lão làm trò đùa. Đường đường nhất đại ma quân lại trở thành đồ vật cho người ta mua vui, đúng là khiến lão thổ huyết.


      Lão cùng biết hôm nay đừng hòng còn mạng, muốn tự sát nhưng phát giác lực đạo Lão dâm trùng Chu Bá truyền vào mình vô cùng cổ quái, hầu hết các đại huyệt bị phong bế, khó lòng động đậy.


      Lão triệt để tuyệt vọng, nếu biết trước bị làm nhục thế này, thà tự sát luôn từ đầu còn hơn.

      Độc Bại Thiên và Chu Bá hình như dần mất hứng thú với Vong Tình ma quân, động tác chậm hẳn rồi ngầm bàn bạc, Loại thần thông này khi đạt đến thánh cấp trao đổi qua thần thức, trừ những kẻ công lực thông thiên, khó ai hiểu được nội dung trao đổi là gì.


      Trao đổi xong xuôi, Chu Bá thẳng cánh giáng cho Vong Tình ma quân thêm cước đoạn tiếng với Độc Bại Thiên: “Ta ngủ đây, giao cho ngươi.”


      đoạn, Lão dâm trùng chui ngay vào sào huyệt.


      Liền đó vang lên tiếng kêu thảm thiết, Vong Tình ma quân bay vút về phía Độc Bại Thiên.


      giơ chân lên chặn lại, đoạn giậm chân hướng về Trường Sinh cốc nơi Hán Đường đế quốc.


      Vong Tình ma quân suy sụp, từ lúc bị hai cường giả biến thái đá qua đá lại, lão phọt hết đại tiểu tiện, điều đại sỉ nhục với cao thủ thánh cấp.


      Tiếng gió vi vút, lúc đến Trường Sinh cốc, Độc Bại Thiên giải huyệt cho lão. Vong Tình ma quân hoàn toàn xụm xuống, mềm nhũn ngã xuống đất.


      “Ngươi muốn chết thế nào?”


      “Ta… muốn…chết.”


      “Ngươi tưởng rằng được vậy ư?”


      “Ta…”


      “Muốn chết thống khoái mau ra chỗ thân.”


      “Ngươi…tha mạng cho ta, ta choi ngươi biết. Ngươi cũng hiểu được người của Bỉ Ngạn trợ lực, tu vi đạt đến cảnh giới thần quỷ mạc trắc, nếu tàng khí tức, nhất thời ngươi cũng thể tìm được.”


      “A, ngươi muốn mặc cả với ta, đừng hão huyền nữa.”


      Vong Tình ma quân cố lấy lại tinh thần, liếc nhin Độc Bại Thiên đứng trung, lão nghiến răng, căm hờn thốt lên: “Được, ta . bỏ rơi ta ta cần khách khí nữa. nơi tại phía bắc Thiên Vũ đại lục, hình như ở đại thảo nguyên. Ta đến đó gặp mấy lần nhưng bây giờ có thể khẳng định chuyển nơi trú , song chắc cách đó xa lắm.”


      “Được rồi, ngươi chết .” Độc Bại Thiên lạnh lùng .


      Theo bản năng, Vong Tình ma quân nhanh chóng lướt lên trung, toan trốn .


      Nhưng lão phát ra mấy chục thân ảnh từ bốn phương tám hướng ập tới. Nhìn kĩ hóa ra mỗi người đều là Độc Bại Thiên, lão chợt ngửi thấy mùi máu tanh nồng bốc lên từ phía trước. Lão dám tin vào mắt mình, thân thể nổ tung, nhất đại hung nhân lập tức mất mạng.


      “Trường Sinh cốc cầu sinh.”


      Vẻ mặt Độc Bại Thiên đượm nét thương cảm.


      Khi năng lượng sinh mệnh của Vong Tình ma quân tan hết, Độc Bại Thiên trở nên vô cùng kích động. nhảy lên hư , giơ tay phải lên trời, tức mấy gió biến hóa, đỉnh đầu xuất vũng xoáy, tầng phía từ từ bị nuốt trọn.


      Mây tụ tập trong phạm vi trăm dặm đều dồn về Trường Sinh cốc, thiên địa tinh khí vô biên được vũng xoáy hút về, cánh tay phải của Độc Bại Thiên thu lại, tay trái đưa ra.


      Năng lượng tràn khắp Trường Sinh cốc.


      hư ảnh mờ mờ ;ên trong sơn cốc. Độc Bại Thiên có cảm giác máu nóng toàn thân dâng lên, khẽ gọi: “Nguyệt nhi…”


      tăng tốc vân chuyển Thâu thiên đoạt nhật ma công, thiên địa tinh khí quanh Trường Sinh cốc bị rút sạch, đất trời chuyển màu ảm đạm, chỉ có trong Trường Sinh cốc sáng rực lên.


      Hư ảnh mờ mờ dần , chầm chậm bay lên.


      Dung nhan kiều diễm đượm nét buồn nhìn Độc Bại Thiên chớp, đạo ý thức truyền vào tai : “Huynh đến rồi…”


      “Đúng vậy…ta đến rồi.” Giọng của nghèn nghẹn: “Muội chịu khổ, ta quyết để muội chịu thêm đau đón nào nữa…ta thề, cả thế gian này ai có thể khiến muội tổn thương nữa…”


      Lần trùng phùng giữa hai người cơ hồ bình bình đạm đạm nhưng tất cả được gửi gắm trong lời , chỉ có những người trải qua mới hiểu được đoạn tương giao lời đó.


      Độc Bại Thiên cẩn thận móc trong ngực áo ra khối lệ tinh màu lam, hư ảnh mờ mờ liền hóa thành lam quang nhập vào lệ tinh.


      lại cẩn thận thu hồi lệ tinh, “ầm ầm ầm”, sấm nổ vang lừng, dị tượng liền biến mất.


      đáp xuống đất, từ truyền tống trận bên dưới Trường Sinh cốc nhanh chóng đến cung điện dưới lòng đất thành Thông Châu ở Thanh Phong đế quốc.


      Trừ mấy chục đạo thần thức mạnh mẽ, trong đại điện vẫn trầm tĩnh như trước. Từ trong Nguyệt thần cung ngừng có dao động truyền ra. Lệ tinh trong ngực áo Độc Bại Thiên nhanh chóng bay ra, nổi lên trước mặt .


      giọng nữ tử phiêu diêu, nhợt nhạt từ trong điện vang lên: “Ba năm nữa… gặp lại.”

      Tất cả đều bình đạm.


      oOo

      Trong Độc gia ở Hán Đường đế quốc tỏa ra khí thế tầm thường, vị tiền bối sáng tạo ra công pháp Minh Vương Bất Động hồi ba trăm năm trước ngờ quay về.


      Phụ thân và gia gia Độc Bại Thiên kinh hãi đến há hốc mồm, sao ngờ được vị lão tổ tông lại đột nhiên thân, hai người biết vị lão nhân này phá đế thành thánh, cũng có nghĩa ông ta trường sinh bất tử.


      Độc Ngôn Chí cung kính : “Lão tổ tông có gì dạy bảo?”


      Lão nhân đột nhiên xuất khiến Độc phụ tử lúng túng, ngoại trừ khuôn mặt lớn hơn Độc Phi Vũ chút, râu tóc đều bạc trắng.


      mình lão nhân hề đượm trần thế tục khí, giống hệt vị thần tiên.


      “Chuyện xảy ra trong Độc gia mấy năm nay, ta đều nghe thấy hết, ôi, ngờ nhân vật trong truyền thuyết lại xuất tại nhà ta, trở thành hậu bối của ta, đúng là hoang đường hết sức.”


      Độc Ngôn Chí và Độc Phi Vũ đoán ông ta đến Độc Bại Thiên.


      Lão nhân tiếp: “Tương lai có đại kinh thiên động địa phát sinh, bất quá trong trường đại chiến thánh cấp này, ai chưa đạt đến cảnh giới thánh cấp có phúc phận dự vào. Có nhân tất có quả…vốn ta định quay lại, nhưng trong trận đại chiến tương lai, biết có bao nhiêu thánh giả tiêu vong. Người già rồi, gan mật cũng bé hơn, ta tương lai ra sao liền nhân cơ hội về thăm nhà lần.”


      Độc phụ tử kinh hãi, đại chiến giữa các thánh giả là trận chiến thế nào?


      Đoạn lão nhân phất phới bay .


      Cùng ngày, Độc gia lại đón thêm toán khách. lão nhân đầu tóc hoa râm dẫn theo đoàn thanh niên nhốn nháo tới làm khách tại Độc gia.


      Lão nhân dẫn đầu đó là lão lừa đảo mà Độc Bại Thiên quen biết ở Vụ phong. Lúc này, lão bước nhanh nhẹn, phong thái còn chút xíu bệnh tật nào.


      Độc Phi Vũ nhìn thấy lão liền tung ngay quyền vào ngực.


      “Lão khốn ngươi chưa chết sao, vô duyên vô cớ biến mất khiến ta lo lắng uổng công.”


      Lão lừa đảo đấm lại quyền, cười mắng: “Lão lưu manh ngươi chưa nằm xuống, ta làm sao dám trước bước. Lão nhân gia ta còn ôm hi vọng phá đế thành thánh.”


      Lão lừa đảo và Độc Phi Vũ là bạn cũ, danh tiếng Độc Phi Vũ cực thấp, người trong võ lâm biết lão là cao thủ đế cảnh có mấy người. Lão lừa đảo là trong vài ba tri kỉ của lão.


      Độc Phi Vũ nhìn mấy chục thanh niên đứng sau lão lừa đảo, hỏi: “Thu đồ đệ sao ngươi thu nhiều vậy?”


      “Hắc chắc, đây chỉ là phần, còn ít chưa tới. Đừng coi thường mấy tên trẻ tuổi này, mấy năm nữa ta cam đoan chúng là siêu cấp cao thủ, là tinh của võ lâm.”


      Độc Phi Vũ mời mấy người vào phủ, sắp xếp xong xuôi bèn mời lão lừa đảo vào khách sảnh. Hỏi han cặn kẽ nguồn cơn mới biết, lão lừa đảo được Độc Bại Thiên cứu, thân đế cảnh công lực hồi phục toàn bộ, loáng thoáng có dấu hiệu đột phá.


      Nghe lão có khả năng đột phá, Độc Phi Vũ giật mình, vội kể lại lời của vị lão tổ tông.


      Lão lừa đảo thất kinh, lạc giọng hỏi: “Lại có chuyện như thế sao, xem ra ta tạm thời thể đột phá.”


      “Ngươi hiểu là tốt rồi.”


      Lão lừa đảo : “Năm xưa ta thiếu nợ tôn nhi của ngươi món ân tình cực lớn, vốn định dẫn đám thanh niên đến giúp sức nhưng tại được rồi. Theo vị tiền bối trong gia tộc ngươi dự đoán tôn nhi của ngươi đạt đến cảnh giới thánh cấp. Bọn ta thể giúp rập gì, những ân oán trong võ lâm với còn tồn tại nữa.”


      Độc Phi Vũ thở than: “ sai, lúc loạn lạc, người tầm thường tuy thể tham dự vào đại chiến thánh cấp nhưng trận chiến kinh thiên động địa này ắt ảnh hưởng tới võ lâm. Bọn ta thể dụng võ vậy nên chuẩn bị mọi việc khắc phục hậu quả đại chiến, để xem lúc đó võ lâm trở nên thế nào.”


      Ánh mắt lão lừa đảo sáng lên: “Đúng, chúng ta tập hợp vài lão bất tử chưa thành thánh, võ lâm mấy năm nay u đầy chướng khí, cũng nên lập ra trật tự mới.”


      sai, gần đây võ lâm lắm chuyện xấu xa, đúng là nên chỉnh đốn.”


      Nhìn bề ngoài, hai lão nhân đàm luận đáng gì với cao thủ thánh cấp, cũng thể coi là đại . Nhưng chính vì quyết định của hai lão nhân tạo thành ảnh hưởng cực lớn tới tương lai võ lâm. Đương nhiên chuyện đó chỉ xảy ra sau rất nhiều năm, bộ mặt u của võ lâm tan biến, chính khí trở lại, phong phạm võ nhân lại thuần chính. Khi đó, những cao thủ thành thánh được nâng cao về phẩm hạnh. Với ý nghĩa này mà , võ đức của các cao thủ thánh cấp tương lai được bảo đảm.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 11: Bát thế truyền nhân (thượng)


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên mang tâm tình lạc lõng rời khỏi Nguyệt thần cung rồi li khai luôn cung điện dưới lòng đất.


      Ba năm, dài dài, ngắn cũng phải ngắn.


      Dẹp hết tình cảm ủ rũ sang bên, đằng lướt .


      Có bao nhiêu việc đợi làm, nhất định tấn công sang tận Bỉ Ngạn. Bất quá trận chiến tương lai chỉ của mình , mọi Cổ võ thánh của Thiên Vũ đại lục đều tham dự trường đại chiến vô tiền khoáng hậu này. Đại đa số các Cổ võ thánh đều tận mắt chứng kiến mấy vạn năm nay biết người Bỉ Ngạn đàn áp Thiên Vũ đại lục thế nào nên hiểu chỗ nguy hại.


      Thời gian còn lại, việc quan trọng nhất là liên hợp mọi cao thủ cùng nhất trí đối kháng với họ.


      Đương nhiên trong số các tuyệt thế cao thủ của Thiên Vũ đại lục, loại trừ có kẻ tâm hoài phản trắc, đó là những mầm độc đáng sợ, như kẻ đứng đằng sau đám ngụy tuần thiên sứ luôn nghe lệnh của người Bỉ Ngạn.


      Độc Bại Thiên bay qua ngọn núi cao, đến dải núi ở Thanh Phong đế quốc, vừa vừa suy tư.


      Nhưng trải nghiệm của kiếp này trôi qua như chớp trong óc , xảy ra bao nhiêu ân oán với người ta nhưng đến giờ ân oán đó còn lại gì? Việc cầm làm là tập trung đối phó với người của Bỉ Ngạn.


      dừng lại giữa dãy núi, đứng đỉnh cao, dung thần thức mãnh liệt phát ra tám đạo linh niệm phân thành tám hướng tiến về tám địa phương thần bí, ở đâu cũng chứa cỗ sức mạnh hùng hậu.


      Vừa nãy, nhớ đến truyền nhân tám kiếp của mình, lần chuyển thế thứ chín này, có thu tám đồ đệ, mỗi người đều học được thần công đời của .


      Ngày trước tận mắt thấy họ thàn thánh, biết rằng tại tu vi của bát đại đệ tử khẳng định đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, người nào cũng có năng lực quỷ thần mạc trắc.

      Từ khi dung hợp công lực của tám kiếp tại Trường Sinh cốc, cảm ứng được nơi thân của tám đời đệ tử, hầu hết đều say ngủ.


      Khi tám đạo ý thức truyền tám nơi khác nhau, những người này đều kinh hãi, những người còn tỉnh cảm giác được khí tức thân thuộc, những người ngủ say nhanh chóng tỉnh lại, nghe theo lời triệu hoán.


      Thiên Ma là người đầu tiên nhận được đạo ý thức, y kích động: “Sư phụ…” đoạn từ Thiên Ma cốc lao lên trời, nhanh chóng bay đến Thanh Phong đế quốc.


      oOo

      Lạc Thiên phong tuyết trắng phau phau, Lạc Thiên cung chủ ngồi trong Lạc Thiên động đỉnh cao nhất trong dãy núi thuộc quyền quản hạt của võ phái này. Mấy ngàn năm nay, kẻ chân chính vào được Lạc Thiên động học trọn vẹn công pháp Lạc Thiên công quá năm người. Người đầu tiên vào động đương nhiên là khai phái tổ sư.


      Nhưng có ai ngờ vị khai phái tổ sư này từ khi học thành Lạc Thiên quyết lại bị người ta uy hiếp phải ở lại đấy trông coi mấy ngàn năm.


      Vật ông ta phải trông coi là chiếc chìa khóa khổng lồ, mãi đến khi thanh niên mang chiếc chìa khóa mất, ông ta mới được giải thoát, được rời khỏi cổ động chưa từng bước chân ra ngoài suốt mấy ngàn năm.


      Đương nhiên thanh niên đó là Độc Bại Thiên, khi mang chìa khóa , vị tổ sư này lập tức luôn. Có được tự do, ông ta cũng đâu quá xa mà cư tại hậu sơn, hưởng thụ đời sống thanh tịnh.


      Hôm nay, đời sống ấy bị phá vỡ, hậu sơn phủ đầy tuyết chợt rung động kịch liệt, phảng phất như sụp đổ bất cứ lúc nào.


      Khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung kinh hãi vô cùng, dựa vào tu vi cao thâm, ông ta biết đó phải là tượng tự nhiên, hình như có người muốn lật đổ cả ngọn núi tuyết ở hậu sơn. Ông ta kinh hãi bay lên , chăm chú nhìn xuống, quả nhiên đúng như sở liệu.


      tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đỉnh núi phủ tuyết sụp xuống, cùng với tiếng ầm ầm, bóng người từ trong lòng núi bay ra. Người này toàn thân trắng toát: áo, tóc, râu, da đều trắng như tuyết.


      tràng cười lồng lộng, khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung nghe thấy thanh cả đời lão thể quên được: “Hắc chắc, tiểu quỷ, hảo đồ nhi ngươi đúng là hiếu thuận, đến tận đây nghênh tiếp vi sư xuất quan.”


      “Lão tặc ngươi…ngươi chưa chết…” khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung vừa sợ vừa giận, thanh này là của lão quái vật năm xưa uy hiếp lão phải ở lại trong động trong nom chìa khóa.


      Với lão, quái vật này quả lão lưu manh, khốn kiếp, vô lại, có phong phạm tiền bối chút nào, lại uy hiếp hậu bối, đúng là vô sỉ cực độ.


      Đương nhiên, dù hận thế nào lão vẫn có đôi chút cảm kích với lão quái vật trắng như tuyết này, toàn bộ sở học thần công ngạo thế đều do lão quái vật truyền cho, khiến lão trường sinh bất tử. Tuy nhiên nghĩ đến thủ đoạn của lão quái vật, lão lại nổi giận.


      “Hảo đồ nhi, tuy ngươi tự học thành tài, nhưng thể phủ nhận mọi thứ ngươi học được đều do ta khắc trong Lạc Thiên động. thế nào ngươi cũng phải khách khí chút, còn mau ra mắt vi sư.”


      “Lão lưu manh khốn kiếp, xét cho cùng lão đích xác là sư phụ ta nhưng quá đáng ghét.” Khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung tuy giận, nhưng vẫn cung cung kính kính dập đầu ba cái với quái nhân trung.


      “Ha ha, vậy mới đúng, hảo đồ nhi, đợi ta về nhé. Giờ ta phải gặp sư tổ của ngươi.” Quái nhân xong liền nhanh chóng lướt .


      oOo

      Tại Tân Minh đế quốc, Vương gia là võ lâm thế gia nổi danh nhất, Khiếu Thiên kiếm pháp gia truyền danh dương thiên hạ, tương truyền chính là công pháp đầy đủ của thượng cổ kì công Khiếu Thiên quyết. Tuy công pháp đủ nhưng cũng đủ để Vương gia uy chấn thiên hạ, cả gia tộc đều là cao thủ.


      Người có tư chất cao nhất trong lớp trẻ thuộc về Vương Tây Phong. Năm xưa ở đại thảo nguyên Thanh Phong đế quốc, y gặp được Độc Bại Thiên nhân lúc đêm mưa thi triển thức sau chót của Khiếu Thiên kiếm pháp, từ lúc về nhà bèn tự nhốt mình, cả ngày ngẫm nghĩ kiếm pháp mà Độc Bại Thiên thi triển, mấy tháng nay dần hiểu được kiếm ý thâm ảo.


      Hôm nay, y diễn luyện kiếm pháp tại hậu viện, đột nhiên nghe có thanh kì quái vang lên, từ miệng giếng cổ xưa trong viện vang lên những tiếng “ầm ầm”, đoạn lão nhân tóc muối tiêu, áo quần lam lũ từ dưới giếng bay lên.


      Y há hốc mồm vì kinh hãi, lão nhân lại bay lơ lửng nhìn mình, đó là công lực thánh giả trong truyền thuyết. Y cảm giác như trong mộng nhưng nhanh chóng tỉnh lại, quỳ sụp xuống.


      Lão nhân mỉm cười nhìn y: “Tiểu tử ngươi tệ, từ lúc ngươi còn ta chú ý đến, vốn định đợi đến lúc ngươi ba mươi tuổi truyền cho ít công pháp nhưng giờ kịp nữa, cầm lấy này.”


      đoạn, lão nhân vung tay quảng cho y quyển cổ thư rách nát, bên bìa đề ba chữ cổ thể: Khiếu Thiên quyết.


      Vương Tây Phong kích động cơ hồ ngất xỉu, run rẩy chạm vào quyển sách, ngờ hôm nay lại có được thượng cổ kì công trong truyền thuyết.


      “Đa tạ tiền bối, đệ tử nhất định để tâm nghiên cứu, quyết khiến người thất vọng.”


      Lão nhân mỉm cười: “ đúng ra ta và tổ tiên ngươi có chút uyên nguyên nên xưa này vẫn chiếu cố hậu nhân của lão, rồi thuận tay truyền cho chút công pháp, ngờ vì thế mà chúng có được danh vọng. Nội dung cuốn sách này đủ cho ngươi học cả đời, là công pháp tuyệt thế để thành thánh. Bất quá cuối cùng có thành thánh phải trông vào ngươi. Tương lai trường đại chiến kinh thiên động địa giữa các thánh giả, thân thủ như ngươi đừng để bị cuốn vào, ta hi vọng tương lai ngươi học được bản lĩnh có thể tạo dựng nghiệp trong võ lâm, bảo tồn chính khí cho võ lâm sau cơn sóng gió.”


      Vương Tây Phong cung cung kính kính dập đầu, lớn tiếng: “Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định khiến người thất vọng.” Lúc ngẩng lên thân ảnh lão nhân biến mất.

      Truyền nhân của Ngạo Thiên, Diệt Thiên, Kinh Thiên, Chiến Thiên, Loạn Thiên cũng lần lượt hành động, bát đại truyền nhân, tám đạo ma khí xung thiên, bay thẳng lên mây cao.


      Các cao thủ Thiên Vũ đại lục cùng kêu lên: “Bát ma tề xuất!”


      “Tám Võ thánh đáng sợ.”


      “Bát đại cường giả từng có quá khứ huy hoàng, ai nấy đều từng xâm nhập Bỉ Ngạn…”


      “Dự ngôn từ xa xưa rằng: bát ma xuất, thiên hạ loạn, cửu ma tụ, thiên hạ biến, thập ma xuất, loạn thiên địa!”


      “Bát ma hướng về ma tôn, đệ cửu ma ở đâu? Đệ thập ma ở chỗ nào?”


      Độc Bại Thiên lặng lẽ đứng đỉnh núi, hề có ý tàng công lực, khí tức mãnh liệt che kín cả dãy núi. Chim bay thú chạy, sau cùng cả dãy núi yên tĩnh lại, như vị ma thần đứng sững đỉnh cao, lạnh lùng nhìn khắp tứ phương.


      Thiên Ma là người đầu tiên đến nơi, ma diễm ngút trời đổ tới. Ánh mắt chứa chan nước, từ quỳ xuống: “Sư phụ…cuối cùng người cũng hoàn thành nghịch thiên cửu chuyển!”


      Độc Bại Thiên dụ giọng: “Con thể đổi cách xưng hô sao?”


      Thiên Ma run giọng: “Phụ thân…con xin lỗi người.”


      Độc Bại Thiên thở dài: “Là ta phải với con và mẹ con, nếu tại ta vội vàng chuyển thế, tu luyện nghịch thiên cửu chuyển, mấy tên khốn của Bỉ Ngạn tuyệt đối dám đến tìm mẹ con, khiến bà ấy suýt nữa hồn phi phách tán, bất đắc phải chịu nỗi khổ chuyển thế tại trần gian. Ta biết, mấy năm đó con chịu ít khổ cực, cha phải với các người, hoàn thành trách nhiệm của người cha.”


      “Phụ thân cần nữa, ai có thể đoán trước mọi việc xảy ra, nếu cha đoán được bỏ rơi con và mẹ. Con chỉ hận mình năm xưa quá vô dụng, hại mẹ phải chịu bao nhiêu khổ cực.”


      Độc Bại Thiên : “Năm xưa con bị chúng bắt sang Bỉ Ngạn, là Chu Bá cứu con ra?”


      “Vâng, là ông ấy cứu con. Sao đó con khổ tu ngàn năm, lại tiến sang đó gây loạn phen, lúc quay về mới lập ra ma giáo…”


      “Ha ha…hay lắm, hổ là con trai ta, có thể đơn thân xâm nhập Bỉ Ngạn rồi an toàn rút lui.”


      “Bởi con gặp cao thủ hàng đầu của họ.”


      nên tự coi thường mình, con làm rất tốt, đạt đến cảnh giới năm xưa của ta.”


      Thiên Ma tỏ ra ngưng trọng: “Lúc con sang Bỉ Ngạn, ban đầu rất thuận lợi, giết chết ít cao thủ nhưng ra hổ thẹn, sau cùng con bị người ta hăm dọa phải quay về…”


      “Ồ, là ai?” Độc Bại Thiên cũng tỏ ra ngưng trọng, công lực của Thiên Ma đạt đến cảnh giới người ta ngưỡng vọng, kém hơn năm xưa. Công lực như vậy dẫu địch nổi người ta cũng đến nỗi bị hăm dọa nhưng y lại có cảm giác như thế, chứng tỏ thực lực của cao thủ đó đạt đến mức kinh người.


      Thiên Ma : “Là cường giả chưa từng thấy, hình như còn ngủ say nhưng khí tức phát ra khiến con cảm giác vô cùng bất an. Trong lòng con tài nào đốt lên chiến ý, bị cường giả ngủ đó hăm dọa phải quay về. Về đến Thiên Vũ đại lục, con lập tức vào Thiên Ma động trong Thiên Ma cốc bế quan, ngủ giấc qua liền vạn năm.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :