Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 2: Ma hồn


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Lịch sử võ lâm ghi lại rằng, từ rất xa xưa, trong thời kì Bất tử chi ma hoành hành, từng có ngũ đại thánh giả cư lại đặt chân vào hồng trần đại chiến với . Lúc đầu, ngũ đại thánh giả chiếm hoàn toàn ưu thế, đánh cho Bất tử chi ma trọng thương mà đào tẩu, rội họ sáng lập ra ngũ đại thánh địa, tọa trấn khắp bốn phương trong võ lâm. Đó là nguồn gốc của ngũ đại thánh địa.


      Sau đó Bất tử chi ma lại tái xuất giang hồ, giết chóc khắp nơi, đại chiến cùng các thánh giả, giết chết ba người, hai người còn lại trước khi mất tích từng để lại thư rằng phải đến nơi thần bí mời khoáng thế cao thủ ra tay, đồng thời dặn hậu nhân thấy ai xá thân thành ma phải giết ngay.


      Quả nhiên về sau có vị siêu tuyệt cường giả cùng đại chiến trận kinh thiên động địa với Bất tử chi ma, từ đó Bất tử chi ma biến mất, vị cao nhân đó cũng lộ diện. Tuy mọi người đều cho rằng vị thế ngoại cao nhân đó đạt đến mức bán tiên, chiến thắng Bất tử chi ma rồi liền tiếp tục cư, nhưng ít người thực tế ông ta và Bất tử chi ma đồng quy ư tận, cũng có người ông ta bị phế hết công lực, biến thành phàm nhân. Dẫu thế nào đích xác Bất tử chi ma bị cường giả do tổ sư khai phái của các thánh địa mời ra tiêu diệt.


      Thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt bị hủy tạo thành đòn đả kích khiến Độc Bại Thiên giờ triệt để thành ma, trở thành hóa thân của thiên địa ma hồn. Nghe tiếng cười chói lói của tổ sư Ngọc Hư phủ, trong óc mờ mịt, hình như nhớ lại những gì biến mất cùng tuế nguyệt, nhưng kí ức mơ mơ hồ hồ, thể hiểu .


      nhìn lên Võ thánh tỏa hào quang vạn trượng , lạnh lùng : “Té ra là Cổ võ thánh, ta tạm thời nghĩ ra ngươi là ai, nhưng quả có cảm giác ngươi là cừu nhân, chỉ đến mức đại cừu nhân. Ngươi hình như bị người ta lợi dụng, chẳng qua là thanh đao trong tay người ta, à, lâu quá rồi, nhớ nổi nữa…”


      Võ thánh trừng trừng nhìn , ánh mắt ngập đầy hận ý: “Ngươi quả nhiên thẹn với danh xưng bất tử, lại chuyển thế mấy lần liền, ngươi quên quá khứ nhưng ta , cừu hận giữa chúng ta sâu hơn bể, cao hơn trời…”


      Độc Bại Thiên có vẻ suy tư: “Ta lại nhớ được chuyện, vào phút cuối các ngươi mời người cùng ta đại chiến, chuyện đó cũng giống như cổ động cho tội lỗi của các ngươi lộ ra, ừ, mời ba trợ thủ, bây giờ đâu rồi?”


      Cổ võ thánh nghe vậy liền đáp: “Ta chỉ biết ác ma, nhưng để tiêu diệt ngươi cũng đành phải vậy.”


      Độc Bại Thiên lạnh lùng : “Từ lúc đầu bị người ta lợi dụng, đến cuối vẫn cố chấp, đúng là ngu như bò, thể dạy dỗ được.” đến đây, ôm đầu: “Ôi, đau đầu quá…hóa ra là địch thủ nguy hiểm trong đời của Võ thánh, nắm trong tay nhóm thiên sứ xấu xa, nhóm hoạt tử nhân, đáng chết…”


      Cổ võ thánh : “Bất tử chi ma ngươi và đều phải tốt đẹp gì, là hóa thân của ác ma, ta cư trong lòng núi mấy ngàn năm, rốt cuộc cũng hiểu được vô thượng thần công. Hôm nay ta phải tự tay giết ngươi rồi giết sau. Ngươi đừng mong rời khỏi đây.”


      Độc Bại Thiên cười lạnh: “Hay lắm, ngươi cuồng vọng như vậy khiến ta vô cùng hứng thú, hôm nay ngươi giết được ta, nhất định khiến Ngọc Hư phủ từ đây biến mất hỏi võ lâm.”


      Đỉnh núi nứt toác, Cổ võ thánh trung với đệ tử đứng nửa ngọn núi kia: “Các ngươi mau , hôm nay ta và ác ma này quyết phen sống chết.”


      Lúc đó đám người Ngọc Hư phủ đều sững sờ, vạn vạn lần ngờ rằng khai phái tổ sư xưa nay vẫn bế quan tỏng lòng núi, hôm nay lúc bản phủ gặp đại nạn mới phá núi xuất quan. Họ càng ngờ rằng Độc Bại Thiên chính là chuyển thế của Bất tử chi ma gây họa võ lâm năm nào. Toàn những chuyện thể tin nổi.


      Đúng lúc đó, cỗ đại lực từ ngọn núi phía xa dồn về, bóng người phi lao tới, nháy mắt đến nơi.


      Độc Bại Thiên lạnh lùng: “Thánh địa ngàn năm quả nhiên bất phàm, lại có cao thủ thánh cấp nữa tới, ta đành quét sạch mẻ.”


      Người đến quỳ xuống: “Tham kiến tổ sư.”


      Tận lúc đó đám đệ tử Ngọc Hư phủ mới choàng tỉnh mộng, đồng loạt quỳ xuống.


      “Đứng dậy , ngờ trong đám đệ tử hậu bối lại có người thành thánh, được lắm, ha ha…”


      Cao thủ thánh cấp mới đến : “Bẩm báo tổ sư, kì mấy ngàn năm nay có tất cả bốn người thành thánh, nhưng hai người bị tuần thiên sứ bắt , chỉ còn lại đệ tử và người nữa.”


      “À, ở đâu?”


      “Cách đây lâu rời .”


      Cổ võ thánh trung : “Ta xuất quan, nếu tuần thiên sứ mà đến, ta cũng có thể đẩy lui. Con hộ tống mấy tên hậu bối này hạ sơn .”


      Đám người núi vội vàng lui xuống, được Võ thánh đến sau đoạn hậu, lúc ngang qua chỗ Vu Ý, y thuận tay đỡ vốn lăn lộn kêu gào dậy.


      Vu Ý thều thào: “Sư phụ…đến rồi….hay báo thù cho con…”


      Tinh quang trong mắt Độc Bại Thiên lóe lên, nhìn đám đệ tử Ngọc Hư phủ rời : “Lão già ngươi đến đây.”


      rút Ma Phong ra, đạp bộ lên hư , lạnh lùng đối diện với Cổ võ thánh, đó là địch nhân từ xưa của , là trong những cường giả mạnh nhất mà gặp từ khi xuất đạo.


      “Bất tử chi ma, để ta xem chuyển thế của ngươi trở nên mạnh mẽ hay yếu nhược.”


      Cổ võ thánh nhanh nhẹn lướt tới, phất ra chưởng, cương khí chói lòa như sóng lớn vỗ bờ đổ tới, đại lực hùng mạnh khiến đệ tử Ngọc Hư phủ náu ở trong núi sâu cũng cảm giác được áp lực.


      Độc Bại Thiên vung Ma Phong theo thế Lực Phách Hoa Sơn, dùng cứng chọi cứng. Đất trời cùng dậy lên sấm sét, hào quang chói lọi bao phủ khắp nơi, tiếng động đùng đục vang dội khiến mấy ngọn núi cạnh đó đều rung chuyển. Năng lượng do hai cường giả toàn lực đối kích tạo thành quét sạch mấy đỉnh núi phía dưới, Ngọc Hư phủ xây dựng cả ngàn năm cũng bị hủy, phòng ốc đều tan nát.


      Cổ võ thánh đứng bất động , Độc Bại Thiên bị chấn bay năm sáu dặm, sức mạnh xung kích vào nội thể chuyển động như sông như biển khiến vô cùng khó chịu, đồng thời tiềm năng tìm được chỗ phát tiết, ào ạt tràn ra, sức mạnh khủng khiếp xuất trong thể nội .


      cầm Ma Phong bên tay phải, lại xông tới. Tay trái Cổ võ thánh vuốt kiếm quyết, tay phải xuất quyền, hai đạo sức mạnh chí cường chí mãnh lao vào nhau.


      Bầu trời khắp dãy núi ào ạt kình khí, hào quang lấp lánh, năng lượng hùng hậu tỏa ra, những tiếng nổ ầm ầm vang lên ngớt.


      Độc Bại Thiên hết lần này đến lần khác bị chấn bay, máu tươi trào ra ướt đẫm vạt áo, nhưng Cổ võ thánh tỏ vẻ gì vui mừng, ông ta biết Bất tử chi ma càng đầu càng mạnh, trừ phi tung ra đòn công kích mang tính hủy diệt, bằng có bị thương nặng đến đâu cũng khôi phục được. Muốn triệt để giết , chỉ hủy nhục thân mà phải diệt cả ma hồn.


      Cổ võ thánh nhanh chóng bay lên, tung ra cước đạp Độc Bại Thiên ở phía dưới, áp lực mãnh liệt khiến đá núi lăn lông lốc, mặt đất bị quét sạch.


      Độc Bại Thiên nhanh nhẹn tránh , dùng cả hai tay nắm chắc Ma Phong, toàn thân từ từ mờ , đạo hào quang xuyên qua, thân thể biến thành thanh kiếm bén, dùng thân ngưng kiếm, kiếm hóa cầu vồng.


      Thần kiếm bay lên , Ma Phong trở thành lưỡi kiếm, Kinh Thiên thần kiếm trong truyền thuyết tái nhân gian, những người nấp ở xa nín thở, ngày hôm nay xay ra quá nhiều chuyện bất ngờ, vượt qua cực hạn chịu đựng của họ.


      Kinh Thiên thần kiếm hóa thành vô số đạo quang ảnh bổ vào Cổ võ thánh. Ông ta dám coi thường nhát kiếm kinh thiên này, rút từ sau lưng ra thanh cổ kiếm, giơ lên chém ngang, phát ra đạo kiếm cương dài mười mấy trượng hướng lên trung đón đỡ dải cầu vồng kinh thiên.


      Kinh Thiên thần kiếm đột ảo hóa thành mười đạo kiếm ảnh, từ mọi phương hướng đổ vào

      Cổ võ thánh, mười lưỡi kiếm sắc bén đồng thời xả xuống, hào quang sáng chói xé toạc khí. Cổ võ thánh kinh hoảng, song thủ ngừng rung động, hướng về mỗi đạo Kinh Thiên thần kiếm xuất ra đạo kiếm cương.


      Mười kiếm hợp làm , dải hào quang tỏa ra, thần kiếm chấn nhiếp tâm phách nháy mắt đột phá khỏi vòng phong tỏa của Cổ võ thánh, đập vào thân thể ông ta, quang hoa trào lên, chấn nát Cổ võ thánh.


      Kinh Thiên thần kiếm rung động, thân hình Độc Bại Thiên nắm chặt Ma Phong lại xuất , nhưng quái xảy ra, Cổ võ thánh vốn nát tan đột nhiên xuất trước mặt , độc địa ấn ra chưởng. cả kinh, vội vàng đưa Ma Phong lên đỡ.


      “Ầm” tiếng vang động, bị chấn đến thổ máu, huyết hoa tạo thành dải cầu vồng thê diễm .


      Hai tay đau đón như gãy lìa, ngũ tạng nát vụn, cơ hồ ngất .


      Cổ võ thánh cười lạnh: “Mấy ngàn năm trước ta nếm mùi đau thương, lẽ nào còn nếm lại lần nữa sao, giờ ta nắm được Ảo pháp, công lực tại của ngươi còn lâu mới so được với năm xưa. Sức mạnh trong nội thể ngươi chưa thức tỉnh, hôm nay ta xem ngươi làm cách nào thoát được, chết !”


      Cổ võ thánh tra kiếm vào bao, song thủ chập lại, quang trụ khổng lồ xuất , độc địa bổ vào Độc Bại Thiên.


      giờ Ma Phong lên đỡ nhưng sức mạnh được như lúc trước, bị quanh trụ chấn rớt nhanh xuống đỉnh núi.


      Quang trụ lại ép xuống, cẩm cả hai đầu của Ma Phong, đỡ đà ấn của quang trụ, áp lực khủng khiếp khiến Ma Phong dần cong vòng, song cước lún xuống, nửa người bị lún vào đá núi.


      Cổ võ thánh lại nhấc cả hai tay, quang trụ lùi xa rồi lại lao tới thần tốc.


      “Ầm.”


      Đá núi văng tung tóe, cát bụi mịt mù, Độc Bại Thiên nằm thẳng cẳng đỉnh núi bị cắt cụt, lúc run run rẩy rẩy đứng dậy, quang trụ lại bổ tới, buộc phải ngạnh tiếp. Sườn núi nghiêng , bị đống loạn thạch đè lên mình, lúc bò ra, quang trụ lại bổ tới.


      Liên tục bị lay động, cả ngọn núi triệt để sụp đổ, biến mất hoàn toàn. Cổ võ thánh tung ra kích thứ tám, mặt đất xuất vực sâu thăm thẳm, Độc Bại Thiên nằm dưới đáy, cơ hồ còn chút khí lực, thụ nội thương nghiêm trọng.


      Cổ võ thánh chuẩn bị tung ra kích thứ chín, đột nhiên tiếng quát vang lên bên tai: “Thiên Ma ở đây!”


      Thân thể Cổ võ thánh rung động, quay mặt lại quan sát, chỉ thấy đạo hư ảnh xuất trước mặt, liền biết rằng có người thi triển Vạn lí ánh tượng chuyện với mình.


      “Hắc hắc…”


      “Ngươi là Thiên Ma mất tích lâu?”


      sai.”


      ngờ ngươi vẫn còn sống, ta biết ngươi và Bất tử chi ma có quan hệ phức tạp, lẽ nào ngươi muốn giữ cho bất tử? Sợ là ở cách vạn dặm, ngươi làm được đâu, hắc hắc.”


      Thiên Ma cười lạnh lùng: “Bớt mơ mộng giữa ban ngày , hôm nay ngươi chết chắc rồi, ta đến chỉ để câu với sư phụ mà thôi. Sư phụ, Ma Phong có thể hấp thu sinh mệnh linh lực của người khác, Trường Sinh cốc phải cần rất nhiều năng lượng sinh mệnh sao, lão già tu luyện hơn vạn năm này chính là món cống hiến cực tốt.”


      xong, hình bóng Thiên Ma biến mất.


      Cổ võ thánh đại nộ, quay người lại bổ chưởng độc địa vào Độc Bại Thiên nằm dưới vực, năng lượng ào ạt như nộ hải cuồng đào ép xuống.


      Nhưng đúng lúc đó, đạo ma ảnh từ trong nội thể xuất , đón lấy Ma Phong trong tay rồi lao vút lên trời, chưởng lực hùng hậu liền bị hấp thu.


      Cổ võ thánh ngớ người, ma ảnh cầm Ma Phong xuất trước mắt, lạnh lùng nhìn ông ta khiến ông ta ớn lạnh toàn thân.


      Vong Tình ma quân ở ngoài vạn dặm mắng: “Ngu xuẩn, nếu chỉ cần thế mà giết được ta động thủ từ lâu rồi, ta biết ma hồn trong nội thể có thể ngưng tụ bất cứ lúc nào.”


      tiếng rít vang lên trong dãy núi, từ ma ảnh tỏa ra cỗ bá khí chấn thiên tuyệt địa, Ma Phong quét ngang, xuyên qua chưởng lực hùng mạnh của Cổ võ thánh, đập thẳng vào thân mình ông ta. Cổ võ thánh rú lên thê thảm, bị chấn bay hơn chục dặm.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 3: Ngọc Hư phúc diệt


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Cổ võ thánh lăn lộn trung, máu tươi liên tục trào ra, lưu lại dài huyết hoa. Hai mắt ma ảnh ngoài xa như hai điểm màu máu, lạnh lùng nhìn ông ta.


      Lúc Cổ võ thánh đứng lại được, đầu tóc rối bời, toàn thân đều là vết máu y như lệ quỷ, mặt mất sạch dáng vẻ ung dung lúc đầu, làm gì còn chút uy nghiêm của thánh giả nào.


      “Bất diệt kim thân…… Bất tử ma thể, ngươi…mấy ngàn năm nay ma hồn trong nội thể ngươi quả nhiên ngày càng mạnh mẽ….” Ông ta đưa tay chùi máu khóe miệng, tiếp: “Ta phải là đối thủ của ngươi nhưng thế nghĩa ngươi là thiên hạ vô địch. có người đến thu thập ngươi, ngươi khổ tu ma công đời này qua đời khác người khác cũng tiến bộ. Ta dám khẳng định trong vòm trời này nhất định có người sánh được với ngươi. Ma loạn thiên hạ, có người ra tay tiêu diệt ngươi…”


      Hai mắt ma ảnh xạ ra hai đạo hào quang màu máu vào Cổ võ thánh, toàn thân ông ta chấn động, tự chủ được run lên. Ma ảnh liền đạp hư lao tới, giơ Ma Phong bổ xuống.


      Đệ tử Ngọc Hư phủ tịnh chưa phân tán, vẫn đứng ở núi phía xa quan sát, bấy giờ đều đại kinh thất sắc, cao thủ thánh cấp vội vàng đằng , tập kích ma hồn. Cổ võ thánh cũng tỉnh lại, giơ song chưởng nghênh đón.


      Giữa tiếng nổ ầm ầm, dãy núi chấn động, Cổ võ thánh bị đánh bay , Võ thánh từ xa cứu viện vừa hay đến kịp lúc, đón lấy thân thể ông ta, hai người cùng lui về chỗ đám đệ tử Ngọc Hư phủ.


      Ma hồn trung chầm chậm đưa bàn tay to lớn ra, Độc Bại Thiên nằm dưới đáy vực như được chiêu dẫn, bay lên chỗ ma hồn.


      Đám người đứng xa nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy đều cả kinh thất sắc.


      Thân thể Độc Bại Thiên bay lên , ma hồn liền hòa nhập vào, sau cùng hợp lại thành . Ma hồn vừa tan biến vào nội thể , cỗ áp lực kinh khủng tịnh hề biến mất mà ngược lại được tăng cường.


      Cổ võ thánh ở dưới đất với đệ tử: “Các ngươi mau , phân tán ra chạy vào trong núi.”


      ai dám chần chừ, nhanh chóng bỏ chạy, họ biết có lưu lại cũng chỉ mất mạng oan uổng. Vu Ý lăn lộn dưới đất, ai thèm để ý đến, lúc đó tại tường ngoài gã chỉ còn Độc Bại Thiên và hai Võ thánh.


      Độc Bại Thiên bay vút lên, tâm trí thanh tỉnh, trong lòng dâng lên sát ý vô tận, tài nào chịu dựng nổi là thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt bị hủy, chỉ còn chữ in sâu: Giết!


      cảm giác được nỗi bất an trong lòng ba người dưới đất, Cổ võ thánh đẩy Võ thánh hậu bối , : “Con mau , cố giữ hương hỏa cho Ngọc Hư phủ.”


      “Tổ sư…”


      “Đừng gì cả, mau !”


      Võ thánh liếc Cổ võ thánh, quay người đỡ Vu Ý kêu gào dưới đất, định bay lên .


      Hai mắt Độc Bại Thiên đỏ lựng, quát vang: “Bỏ xuống, bằng ta khiến ngươi hồn phi phách tán.”


      Trong lòng Võ thánh dâng lên nộ hỏa, đỡ Vu Ý lên định bay , nhưng Cổ võ thánh ngăn lại: “Để y xuống, cần quan tâm đến.”


      Võ thánh do dự lúc, sau cùng cũng Vu Ý xuống rồi bay .


      Vu Ý kêu lên thê thiết: “Sư phụ…đừng bỏ con lại….”


      Nguyên lai Võ thánh đó là thánh giả mà Vu Ý gặp trong thâm sơn cổ động và được ông ta chỉ điểm võ học.


      Độc Bại Thiên từ trung đáp xuống, phất tay phát ra dải hàn mang, lưỡi dao ánh sáng khổng lồ quét qua Vu Ý, huyết hoa tung tóe, gã rống lên đau đớn, hàn quang cắt từng mảnh thịt người gã xuống, khắp dãy núi đều là tiếng kêu thê thảm.



      Cổ võ thánh nhìn Độc Bại Thiên chớp mắt, bất kể Vu Ý sống hay chết, đến lúc thấy Ma Phong băng lãnh bổ vào mình, ông ta mới cất mình, nhanh chóng lướt về phía xa.


      Độc Bại Thiên lạnh lùng nhìn Vu Ý dưới đất, gã hoàn toàn câm lặng, lưỡi dao ánh sáng khiến toàn thân gã huyết nhục tơi bời, xương trắng thoạt thoạt , xem ra khó lòng toàn mạng.


      Bi phẫn trong lòng Độc Bại Thiên giảm đôi chút, nhìn sang Cổ võ thánh đáp xuống ở phía xa. Dãy núi ầm vang những tiếng ầm ầm ngớt, quang hoa chói mắt tỏa khắp bốn phương.


      Thánh địa ngàn năm bị hủy, chỉ đỉnh núi Ngọc Hư phủ tọa lạc biến mất mà mấy ngọn núi gần đó cũng bị Ma Phong quét sạch.


      Trong dãy núi đá bay loạn xạ, từng khối đá lớn khiến đệ tử Ngọc Hư phủ thương vong thảm trọng, sau cùng gần nửa số người thoát khỏi vùng nguy hiểm.


      Cổ võ thánh lúc này khó lòng ngăn cản uy lực của Ma Phong, căn bản thể đấu với Độc Bại Thiên nữa, sức mạnh của ma hồn trong nội thể đạt đến cảnh giới kinh thiên.


      Loại thần thông trong truyền thuyết lại xuất mình , vung chưởng phát nát hư , giậm chân khiến núi lở.


      Cổ võ thánh lép vế hoàn toàn, sau cùng ông ta nghiến răng, nhanh chóng phi thân lướt về hướng Đông.


      “Muốn chạy sao, dễ thế đâu, hôm nay ngươi nhất định phải mất mạng.” Lời băng lãnh, vô tình. Độc Bại Thiên đuổi sát gót, sức mạnh hùng hậu khiến trung dao động.


      Hai người trước sau cấp tốc phi hành trung, hai mắt Độc Bại Thiên đỏ lựng như máu, sát khí mình bốc lên ngút trời ---cơn giận của ma. Sát khí kinh thiên lợi dụng Vạn lí ánh tượng đại pháp chăm chú nhìn khắp nơi khiến Võ thánh lạnh mình.


      Hai người đuổi nhau trăm dặm, Độc Bại Thiên vốn đuổi gần kịp, song Cổ võ thánh cắn đầu lưỡi, phun ra mấy ngụm máu, tốc độ liền gia tăng, nháy mắt mất bóng.


      Độc Bại Thiên cười lạnh: “Đốt sinh mệnh, đúng là tự tìm đường chết.” đuổi tiếp bởi biết rằng Võ thánh tiếc sinh mệnh toàn đào tẩu, rất khó đuổi kịp.


      “Hừ, chạy về Hán Đường đế quốc ở phương Đông…nhất định là đến Vụ phong. Trong ngũ đại thánh giả của năm đại thánh địa năm xưa có hai tên còn sống, xem ra tên là tổ sư khai phái của Vụ phong.”


      có chủ ý, dừng lát rồi đến Vụ phong.


      quay lại, phải tìm Huyết Đế .


      Thần trí Tư Đồ Kinh Lôi tỉnh táo, tìm được thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt toàn vẹn dưới chân ngọn núi, bèn khóc rống lên.


      Độc Bại Thiên từ hạ xuống, ánh mắt mơ hồ, nhớ lại những điều tốt đẹp về nàng, lòng như muốn nứt ra, vạn vạn lần ngờ thi thể nàng lại bị hủy, biết Trường Sinh cố có thể tụ tập từng điểm linh thức vào nội thể nàng hay , biết làm sao để Minh Nguyệt khác sống lại.


      Ma! Giết! Ma! Giết!


      Nộ ý, sát ý dâng lên trong lòng, xung động như muốn diệt thế cuồn cuộn tran khắp tim , ma khí ngút trời từ thân thể phát ra.


      Cỗ nộ ý này khiến mấy vị Võ thánh của Thiên Vũ đại lục đều cảm nhận được, biết rằng đại lục còn bình tĩnh nữa, trường chém giết bắt đầu. Họ nhớ truyền thuyết xa xưa, là trường kiếp nạn mà ai hi vọng xảy ra…


      Độc Bại Thiên mất lí tính, phát cuồng rồi hôn mê, giấc mơ kì quái.


      Trong bóng tối vô tận, nhìn thấy từng chấm sáng, nỗ lực chạy tới nhưng tài nào đến được vùng sáng.


      Cự li giữa đêm đen và ánh sáng khó lòng vượt qua, bất kể cố gắng thế nào cũng đều công cốc.


      chịu được bóng tối, phát cuồng lên rồi phá nát vùng sương đen, tiến vào nơi chưa từng biết. đại điện kim bích huy hoàng ra trước mắt, quan sát kĩ, hóa ra tòa điện lại do bạch ngọc đẽo gọt mà thành, ba chữ cố thể cửa điện phát kim quang sáng chói: “Nguyệt thần cung.”


      “Nguyệt thần cung?” cảm giác vô cùng thân thuộc, thử đẩy cánh cửa bằng bạch ngọc nhưng đại môn bất động, liên tục gia tăng công lực nhưng mảy may lay động được. Đó là đại điện bị phong bế, tựa hồ chỉ có lối vào duy nhất là qua cửa nhưng đại môn kiên cố như vậy. cửa có lỗ khóa to lớn, có lẽ đó là nơi duy nhất mở được đại môn.


      Như mà như ảo, tuy hôn mê nhưng nội tâm lại cảm giác giấc mộng này vô cùng chân . Nguyệt thần cung trong mộng tựa hồ là Nguyệt thần cung mà lúc xưa lạc vào trong động, Cổ võ thánh tới, Ma Phong chính là chìa khóa.


      Trong giấc mộng, rút Ma Phong đeo sau lưng ra, cắm vào lỗ khóa, nhè lay động.


      “Ầm.”


      Quang hoa chói lọi tỏa ra, cả Nguyệt thần cung mở tung, bị đẩy văng , bạch ngọc môn mở ra, đôi mắt nhìn thấu qua từng lớp sân, cơ hồ nhìn thấy căn phòng bạch ngọc sáng nhất, hào quang lấp lánh nhất. chiếc giường cũng bằng bạch ngọc giữa phòng có thiếu nữ khiến tâm thần rúng động nằm, hoàn toàn giống với Tư Đồ Minh Nguyệt, nàng nằm đó an tĩnh, thần thái an tường vô cùng, nhưng thân mình hình như còn sinh mệnh. Óc nổ sầm tiếng, hai chữ “Tình Nguyệt” thoát khỏi miệng.



      Đồng thời cánh cửa bạch ngọc đóng lại, ngăn cách thị tuyến của , che khuất thân ảnh bao đêm quấn quýt trong giấc mộng của .


      Bên ngoài bạch ngọc đại điện cuộn lên vô số khí tức cường giả, quang minh có, hắc ám có, khí tức tâm linh an tĩnh hài hòa có, lại có cả khí tức khiến người khác run rẩy, hoảng sợ…tất cả vây nhiễu quanh đại điện.


      hôn mê hồi lâu mới tỉnh lại, lúc đó nước mắt của Huyết Đế cạn, lão nhân đáng thương này ngây ngẩn, tựa hồ linh hồn rời khỏi thân thể.


      Độc Bại Thiên chua xót trong lòng, nhớ lại tình cảnh trong mộng, chợt thấy run rẩy, đầu óc mê loạn, hình như nhớ ra.


      Từng điểm kí ức khôi phục, đầu óc đau buốt, tỉnh hẳn, nhớ lại được vài việc trong quá khứ. Những gì trong mộng là , Nguyệt thần cung là thế. cảm giác quen thuộc, phải từ quá khứ xa xôi mà hình như kiếp này từng qua.



      “Đó…sao lại thế được, ta từng xuất ở gần Nguyệt thần cung? Lẽ nào nó lại ở đó?”


      “Ầm”, đạo bạch quang lóe lên trong óc, hồi ức mang lại tin tức cơ hồ khiến phát cuồng, trong Nguyệt thần cung có thi thể kiếp trước của Nguyệt thần, Minh Nguyệt từng là Nguyệt thần…


      Độc Bại Thiên ngẩn ra hồi lâu rồi ngửng mặt cười cuồng dại, bất giác nước mắt lăn dài má.


      Tư Đồ Kinh Lôi từ trong bi thương tỉnh lại, trừng mắt tức giận nhìn .


      Độc Bại Thiên lau nước mắt: “Bá phụ, nên thương tâm tuyệt vọng, Minh Nguyệt còn cứu được.” rồi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Kinh Lôi, mượn năng lực tinh thần mãnh liệt thánh cấp truyền vào óc ông những gì liên quan đến Nguyệt thần cung.


      giải thích tiếp: “ đời nhất định có nơi như thế, có cung điện kiếp trước của Nguyệt thần sống, ở đó có thần thể của Minh Nguyệt. Cháu nhất định tìm ra nơi đó, đưa thần thức trở vào nội thể nàng.”


      đưa Ma Phong cho Huyết Đế xem: “Đây là chìa khóa.”


      Huyết Đế kinh hoảng, tin tức vừa nãy Độc Bại Thiên truyền cho khiến ông chấn kinh, chăm chắm nhìn với vẻ bất khả tư nghị.


      “Bá phụ, cháu là ma…”


      “Đừng nữa, ta biết hết rồi.” Lão nhân cắt ngang lời , “ cần biết con đường tương lai cháu thế nào, nhất định phải cứu sống Minh Nguyệt.”


      Nhìn lão nhân đầu tóc hoa râm, trong lòng cảm động và cay đắng, ông vì Minh Nguyệt mà chém giết khắp nơi, huyết chiến với Vụ phong, bị trọng thương cộng thêm đả kích khiến thần trí mất . Mấy ngày nay trải qua biết bao nhiêu đau khổ, quả thực khiến người khác chua chát.


      “Bá phụ yên tâm, cháu nhất định cứu sống Minh Nguyệt, bá phụ cứ yên tâm quay về Tư Đồ thế gia ở Trường Phong trấn.”


      Nhìn theo Huyết Đế xa dần, Độc Bại Thiên lại đặt chân vào hành trình mới.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 4: Tái nhập địa hạ cung điện


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Giang hồ sôi lên, Bất tử ma đế chỉ sống lại từ Ngọc Hư phủ trong núi sâu, còn nổ ra trường đại chiến với tổ sư khai phái của phái này, khiến vị Võ thánh từ mấy ngàn năm trước phải cúp đuôi đào tẩu. Tin tức khiến toàn thể các nhân vật võ lâm chấn động.


      Cổ thánh địa ngàn năm Ngọc Hư phủ bị biến thành bình địa, khiến người ta khó lòng tưởng tượng, ai nấy đều hiểu võ công của Ma Đế đại thành, vượt qua đế cấp để thành thánh. tại người giang hồ hiểu nên xưng hô Độc Bại Thiên là thánh hay ma, thanh niên kì dị này bước chân vào giang hồ nửa năm thành thánh, thành ma. khác nào năm mơ giữa ban ngày khiến người ta khó lòng dám tin.


      Thánh tích đua nhau xuất đại lục, người giang hồ vừa chấn động vừa sợ hãi, họ biết thời khắc bất thường tới, sắp đến lúc loạn lạc rồi.


      Tránh khỏi kinh hãi người tục thế, Độc Bại Thiên phi hành, chỉ có ở nơi núi non hoang vu, mới ngự phi hành, còn ở thành trấn phồn hoa bộ hoặc cưỡi ngựa.


      Dọc đường, cố ý che giấu thân phận, rất nhiều nhân vật võ lâm nhận ra nhưng ai dám dám ra mặt, chỉ đứng xa ngấm ngầm quan sát. ai biết đâu, làm gì tới đây.


      Ai cũng thầm cầu khấn ngàn vạn lần Bất tử chi ma thành thánh này đừng phát cuồng. Nếu Bất tử chi ma trong truyền thuyết này đại khai sát giới khắp tứ phương, lấy máu nhuộm võ lâm trường hạo kiếp xảy ra, võ lâm ắt lâm vào thời khắc đen tối nhất. Điều đó ai muốn thấy.


      Lúc qua thành Thông Châu ở Thanh Phong đế quốc, Độc Bại Thiên ngừng lại, cảm giác được dao động năng lượng mãnh liệt, khí tức của vô số tuyệt thế cường giả hướng vào khiến kinh hãi vô cùng.


      Cung điện dưới lòng đất, nhất định là tuyệt thế cường giả ở đó!


      Trong kí ức của , những kỉ niệm thủa ban đầu cùng Huyên Huyên xuống cung điện đó đến nay vẫn sống động. quên được rúng động khủng khiếp và tình cảm bi thương loáng thoáng tràn vào trí não. Ở đó có vật khiến hoang mang, hoảng sợ nhưng cũng liên quan máu thịt với . Lúc xưa từng có ảo giác rằng bản thân bị phong ấn trong đó khiến tài nào hiểu được, hiểu trong cung điện đáng sợ dưới lòng đất đó rốt cuộc có gì.


      Bất quá có thể khẳng định được rằng, tuyệt thế cao thủ bị phong ấn ở đó có tu vi cao hơn nhiều cao thủ các đời Ma giáo bị phong ấn trong Ma động, Thiên Ma cốc. Cao thủ ở đây hình như bị phong ấn mấy vạn năm, tựa hồ trong quá khứ xa xôi từng xảy ra trường đại chiến kinh thiên.


      Độc Bại Thiên vào thành Thông châu, tìm khách sạn nghỉ lại, quyết định đến tối thám thính cung điện dưới lòng đất. Lúc xưa và Huyên Huyên từng khi võ công đạt đến hóa cảnh mới hiểu được tình huống ở đó, tiểu ma nữ từng đùa rằng muốn biến nơi đó thành hậu viện riêng.


      Võ công của lúc đó và tại cách nhau tròi vực, tiến vào cung điện toàn nhờ Huyên Huyên truyền công lực ngõ hầu chống lại thần thức công kích đáng sợ. Giờ có lòng tin gấp trăm lần, thậm chí muốn phá giải cả phong ấn.


      Nghỉ ngơi ngày, lúc màn đêm phủ kín nơi nơi, Độc Bại Thiên vượt tường khách sạn ra ngoài. Theo đường lối còn nhớ được, nhanh chóng tìm ra toàn trạch viện hoang phế đó.


      Từng tia dao động từ trong phế viên truyền ra, nếu dừng thần thức cảm ứng kĩ ắt phát giác ra điều gì khác lạ. Nhưng khi thi triển thánh cấp thần thức, khí tức của tuyệt thế cường giả ào ạt hướng về .


      từng bước bước vào viện lạc, đến gian phong bị Huyên Huyên đánh sập khi xưa, cách phát ra chưởng, bụi tung mù mịt, mặt đất lộ ra miệng hố lớn, dưới đáy lát đá xanh, thoáng nhìn là biết vật có niên đại rất cổ.


      lật lớp đá lát lên, bên dưới lộ ra vòng sắt vẫn dùng để mở cửa, dụng kình kéo mạnh, “ầm”, mặt đất nứt toác thành lối vào địa đạo tối om, tỏa ra khí tức u khủng khiếp, phảng phất như lối vào địa ngục có thể nuốt chửng mọi sinh mệnh.


      lúc lâu sau, đợi cho địa động và khí bên ngoài lưu thông, Độc Bại Thiên mới nhảy vào.


      Lần trước Huyên Huyên liên tục phải dùng kiếm cắm vào tường đá dể hãm đà rơi, bây giờ bước lên thánh cấp, trực tiếp đạp rơi xuống.


      Từ trung rơi xuống ba mươi trượng, đáp xuống mặt đất. Vừa ngước mắt, liền cảm thấy khí tức khác thường, mấy chục cỗ dao động năng lượng tinh thần ào tới. Trong đó có cỗ khí tức hủy diệt mạnh hơn cả khiến người ta kinh hoàng, run rẩy.


      Hận ý ngút trời phảng phất như muốn xé toạc vòm xanh và mặt đất, hủy diệt bằng hết mọi sinh mệnh.


      Độc Bại Thiên cả kinh thất sắc, lúc trước đến đây cũng từng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp này, giờ thành thánh, tu vi võ học khác xa mà khí tức đáng sợ và mạnh mẽ đó vẫn khiến phát run.


      “Rốt lại là ai bị phong ấn ở đây nhỉ? Vì sao khí tức lại mạnh đến thế? Khiến người ta khó mà tưởng tượng.” Tuy rằng ma hồn chi lực trong thể nội chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng Võ thánh thể là đối thủ. Dù vậy, khí tức mạnh mẽ trong cung điện dưới lòng đất này vẫn khiến có cảm giác thể kháng cự.


      men theo thông đạo tối tăm, tiến tới từng bước, được khoảng ba chục trượng đến nơi sáng rỡ ràng.


      Trước mắt như mộng như ảo, khác nào tiên cảnh, tường đá cứng rắn hai bên đột nhiên biến thành ôn ngọc phát ra bạch quang dìu dịu. Thông đạo này do bạch ngọc điêu khắc thành, cách đoạn lại có khảm viên dạ minh châu to lớn.


      Tuy phải lần đầu đến đây nhưng vẫn có cảm giác dám tin.


      Cả thông đạo hoàn toàn có vết nứt, là chỉnh thể hoàn hảo, hình như do khối ngọc khổng lồ điều khắc lên khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác như mộng như ảo, thể tin vào mắt mình.


      Bước chân lên thông đạo ngọc thạch vang lên thaanh trong trẻo vui tai. qua mấy gian ngọc thất, bàn ghế, giường nằm… bên trong đều làm từ bạch ngọc. Nhà bếp còn khoa trương hơn, cả chén, bát, tô, chậu cũng làm bằng ngọc. Ở đây trừ bạch ngọc và dạ minh châu, thể tìm được gì khác.


      ràng từng có người cư trú ở đây, nhưng ai lại có gia tài lớn đến thế? Quả là khó lí giải.

      tiếp, phía trước thông đạo lại xuất gian ngọc thất. Gian ngọc thất khá đặc biệt, so với những gian khác, cửa có điêu khắc bức Bách điểu triều phượng đồ, nét điêu khắc sinh động như . Con phượng hoàng trong bức tranh giang cánh như muốn bay ra ngoài. Bên cánh cửa điêu khắc ba chữ cổ triện: Tàng Bảo Trai.


      Lúc trước, và Huyên Huyên dùng toàn lực vẫn mở được ngọc thạch môn của Tàng Bảo Trai. Bây giờ quay lại chốn cũ, muốn lập tức phá giải phong ấn xem bên trong có bảo vật gì.


      vẫn nhớ sức mạnh phong ấn thạch môn từng giúp và Huyên Huyên đẩy lùi dao động đáng sợ nhất trong cung điện dưới lòng đất này.


      đặt song thủ lên ngọc thạch môn, nhắm mắt dụng tâm cảm ứng xem có thấy lại cảm giác ngày trước .


      Cỗ khí tức dao động đáng sợ trong cung điện lại xâm tập nhưng lần này thể gây khó dễ cho nữa.


      Từ ngọc thạch môn truyền lại từng tia ấm áp như tiếng chuông lạc đà vang lên giữa sa mạc hoang vu, như tiếng địch réo rắt giữa tầng , lòng tay càng lúc càng nóng. cảm thấy toàn thân thư thái như được tưới giá xuân, khắp người thông sướng, cỗ khí tức này mà sức mạnh nội thê cùng hợp lại làm .


      thấy lại cảm giác kì diệu lúc xưa, ngọc thạch môn phảng phất truyền lại cho ý niệm mỏi mệt và tang thương như từ ngàn vạn năm trước vọng về.


      Cơ hồ cảm giác được người bị phong ấn từ ngàn năm trước, vạn năm trước ôm đầy thương tang và chán nản, cảm nhận được nỗi niềm hoang mang và tuyệt vọng của bởi vô lực hồi thiên. Khí tức ấm áp của ngọc thạch chính là tia hi vọng cuối cùng của người phong ấn hóa thành. Liền đó thần thức xuyên qua vô số gian, lạnh lẽo, u, hủy diệt, dương quang, hi vọng, ngóng chờ, tuyệt vọng, hoan hỉ, ưu sầu……ngần ấy thứ tình cảm lần lượt đổ tới khiến tâm tình đan xen vui buồn lẫn lộn.


      Tróc óc chấn động, cảm giác này sao mà quen thuộc như vậy, phảng phất như…. hơi sợ hãi, cảm giác được người phong ấn là chính mình.


      Tình cảm của người phong ấn hiển nét hoang mang, tuyệt vọng khiến cảm giác bất an rất . lại nhắm mắt, phảng phất như tương thông với người phong ấn, vượt qua ngàn vạn năm, sau cùng có tám thân ảnh xuất trước mắt. Mỗi người đều ôm tâm tình nặng nề vô cùng phong ấn nơi này rồi ra .


      Độc Bại Thiên biết trong sát na vừa rồi nhìn thấy những gì xảy ra tư ngàn vạn năm trước. Mỗi người từ đây ra đều gia tăng thêm phong ấn cho cánh cửa này.


      “Tám người….tám kiếp! Lẽ nào…lẽ nào là tám kiếp trước của ta?” Trong lòng chấn động.


      “Đây là kiếp thứ chín, ta lại đến đây!”


      Trong óc như nghĩ ra, lẩm nhẩm: “Đúng là tám kiếp, Ma Thiên, Kinh Thiên, Diệt Thiên, Loạn Thiên, Lạc Thiên, Ngạo Thiên, Khiếu Thiên, Chiến Thiên…đều từng qua đây….tám “chính ta” qua đây!”


      dần khôi phục bình tĩnh, song chưởng lại ép vào ngọc thạch môn, biết rằng “bản thân” từng phong ấn cánh cửa này, bất tất phải phí lực khí phá giải làm gì. biết nhiều phương pháp có thể hóa giải phong ấn.


      điều động công lực toàn thân, liên tục vận hành trong nội thể, cho đến lúc cảm giác được nội lực dâng lên ào ạt, muôn trào ra bèn dẫn sức mạnh lên song thủ hướng về ngọc thạch môn.


      Đại lực hùng hậu chạm vào sức mạnh phong ấn, tịnh phát ra tiếng vang, hai cỗ sức mạnh giao hòa, nhanh chóng hợp làm .


      Công pháp tám kiếp trước đều biết, phong ấn ngọc thạch môn do chính võ công tự thân của tạo thành cơ sở, sức mạnh phong ấn thừa kế từ sức mạnh nội thể của , là sức mạnh nguyên thủy của Bát đại thần quyết. Vì thế hai cỗ sức mạnh đương nhiên bài xích nhau.


      Đại lực hùng hậu từ thân thể ập vào cánh cửa rồi quay lại thân thể . Lần này còn có thêm sức mạnh phong ấn thạch môn về cùng.


      Lập tức có cảm giác thể nội trào dâng, trong kinh mạch tràn ngập sức mạnh, thân thể cơ hồ muốn nổ tung. vội dẫn đạo cho sức mạnh liên tục tuần hoàn trong kinh mạch.


      Lúc đó mà có ai quan sát thấy dải khói đen từ thân thể phát ra. lọi dụng cơ hội này luyện hóa công lực bản thân khiến ma khí trong thân thể trở nên tinh thuần, mọi ma khí tạp chất đều bị đào thải hết.


      Sức mạnh tăng lên, ma khí tinh thuần, tu vi của lại được đề cao bước nữa. lúc lâu sao, sức mạnh hùng hậu phong ấn ngọc thạch môn dần bị luyện hóa.


      Sau cùng dụng lực đẩy mạnh, “ầm”, ngọc thạch môn mở tung, rảo bước tiến vào.

      Theo tưởng tượng, nơi được xưng tụng là Tàng Bảo Trai này phải chất chồng trăm ngàn bảo vật, nhưng vào rồi mới thấy bên trong có thứ già, hoàn toàn trống rỗng.


      “Đây…” tỏ ra mơ hồ, dạ minh châu trong ngọc thất phát ra quang mang lấp lánh, cả gian ngọc thất sáng choang.


      “Cả lẽ Tàng Bảo Trai căn bản phải là nơi tàng trữ bảo vật?”


      Lúc đó mới chú ý đến bốn bức tường chung quanh hình như có những dòng chữ xíu, vội lại gần quan sát.


      Chỉ thấy bức tường ngọc có tám hàng cổ tự, hàng đầu tiên là: “Ta thất bại rồi, ta đến đây, ta đây.”


      Hàng thứ hai là: “Ta thất bại rồi, ta đến đây, ta đây.”


      Hàng thứ ba, thứ tư…cho đến thứ tám đều là câu đó, lặp lặp lại. Có điều chữ tám hàng này khác nhau, hiển nhiên phải do người viết lên.


      “Tám kiếp chỉ lưu lại nơi đây câu duy nhất ‘Ta thất bại rồi, ta đến đây, ta đây.’ Là ý gì, ta sao lại hiểu được?”


      nghĩ mãi vẫn ra.


      “Ở đây rốt cuộc là nơi như thế nào? Vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc đến thế?” có cảm giác đầu óc rối bời, kí ức trào lên nhưng thủy chung cứ mơ mơ hồ hồ, thể phân biệt ràng.


      Ngước nhìn gian ngọc thất được điêu khắc bạch ngọc, lòng rúng động: “Lẽ nào…lẽ nào đây là…Nguyệt thần cung?”
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 5: Ma Tổ xuất thế


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      “Nguyệt thần cung…” Độc Bại Thiên ngẩn ra hồi lâu, tựa hồ thể tin nổi, nhưng trực giác mách bảo đây chính là nơi hàng đêm vẫn mơ tưởng.


      “Thế ra…nàng ở đây, rốt cuộc ta cũng tìm được.” Giờ vô cùng kích động, nước mắt mơ hồ tròng mắt.


      Vượt trăm sông ngàn núi tìm kiếm, ngờ lại ở ngay trong tầm mắt. Niềm vui đột ngột trong lòng nghẹn ngào dâng lên, từng….rồi biến mất…


      Mọi đau thương trước kia hình như đều tắt ngúm, phảng phất như nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy dung nhan tỏa sáng dịu dàng của Tư Đồ Minh Nguyệt.


      rảo bước khỏi Tàng Bảo trai, phong ấn đại môn ngọc thất bởi kiếp này chưa bại, chiến đấu vừa mới bắt đầu mà thôi. tin tưởng rằng tất cả kết thúc trong kiếp này, chín kiếp khổ tu, tích tụ đủ sức mạnh.


      Tiếng bước chân vang lên ràng trong cung điện, cất bước tới.


      Cuối cùng cũng đến trung tâm đại điện, bên trong đại điện hai lối vào hắc động, lòng động tối hun hút như cửa vào địa ngục khiến người ta lạnh buốt cõi lòng.


      Hai hắc động khủng khiếp hướng sâu xuống lòng đất, mỗi cửa vào đều khắc có hàng chữ đỏ như máu, đọc lên khỏi kinh hồn:


      bên đề: Phong ấn ác ma, giam giữ quần ma trong Vạn Ma Quật, tự tiện xông vào chết.


      Lối bên cạnh đề: Tuyệt ấn phong bế thánh, giam hết thiên hạ, diệt cả Võ thánh, xông vào chết.


      Lối vào hai hắc động hoàn toàn tương phản với tường ngọc lấp lánh hào quang quanh đó.


      Mấy chục đạo thần thức từ hai cửa động nhất tề tràn ra vây lấy Độc Bại Thiên, vừa có địch ý vừa có ý hữu hảo.


      Đương nhiên thần thức đáng sợ mạnh mẽ nhất cảm nhận được lúc xuống cung điện dưới lòng đất này cũng xuất đầu tiên từ cửa động.


      “Rốt cuộc Nguyệt thần cung là nơi nào trong cung điện? Từ chỗ này liệu có vào Nguyệt thần cung ?”


      lại lại trong đại điện, đây là nơi quan trọng như vậy, ắt bí mật cũng phải ở đây.


      “Lẽ nào…Nguyệt thần cung ở dưới hai động huyệt? Võ ma và Võ thánh bị phong ấn lâu bên dưới ác ma phong ấn cùng phong thánh tuyệt ấn, lẽ trong đạo phong ấn còn có động thiên, trong phong ấn còn có phong ấn?”


      đến đây, Độc Bại Thiên nào dám khinh cử vọng động, tu vi bây giờ tuy khác xa lúc xưa nhưng dao động thân thức do hai đạo phong ấn mạnh kinh người phát ra vẫn khiến lo sợ, bất an.


      biết nếu phá giải phong ấn xong thả quái vật kinh hồn gì ra, thần thức mạnh mẽ đến đáng sợ như thế tuyệt đối là dạng tồn tại siêu cấp.


      nghi ngờ gì, phong ấn ở đây mạnh hơn phong ấn trong Ma động, Thiên Ma cốc. Cường giả bị phong ấn ở đây cũng tuyệt đối hơn hẳn cao thủ các đời Ma giáo bị phong ấn


      “Những người ở đây bị phong ấn hơn vạn năm, ai nấy đều đạt đến cảnh giới Võ thánh. Vạn năm trước xảy ra chuyện gì, là ai đủ khả năng phong ấn mấy chục Võ thánh? Là người Bỉ Ngạn?”


      Độc Bại Thiên trầm tư.


      Nếu là hành vi của người Bỉ Ngạn, thực lực của họ quá đáng sợ, mấy chục tuyệt đại cao thủ đều là những cường giả đứng đầu trong lịch sử võ lâm, nhưng nhất tề đều bị phong ấn…Đó cũng có thể khiến võ học xuống cấp, thời đại suy tàn, thể nhanh chóng hưng thịnh trở lại được.


      Qua mấy lần tiếp xúc với Võ thánh, Độc Bại Thiên biết rằng Võ thánh của Thiên Vũ đại lục và đại lục khác cứ cách quãng thời gian lại khai diễn trường đại chiến. Nghĩ nghĩ lại, biết bao nhiêu Võ thánh bị phong ấn hoặc giết chết, đó cũng là nguyên nhân cao thủ thánh cấp ngày càng ít .


      đứng trong đại điện xoay chuyển ý niệm, lộ vẻ tin, song mục chằm chằm nhìn vào động khẩu tối om, u đáng sợ.


      từng bước tiến tới, dao động mãnh liệt từ trong động khẩu phát ra, cỗ sức mạnh hùng hậu tràn về, toan xé nát thân thể .


      còn nhớ cảnh tượng lúc xưa cùng Huyên Huyên đến đây, nàng dùng hòn ngọc ném vào động khẩu chỉ được ba trượng là hóa thành bụi.


      tại công lực đại tiến, có thể đem thân mạo hiểm.


      tiến vào được ba trượng, cảm giác có bàn tay khổng lổ vô hình xé thân thể, sức mạnh dâng lên mạnh mẽ đến đáng sợ.


      Chân lực trong thân thể tự động vận hành kháng cự lại áp lực bên ngoài.


      “Sạt.”


      bước tới bước dài, dưới áp lực, cước bộ trầm trọng vô cùng, đặt xuống mặt đất tạo thành tiếng động vang trời, ngọc thạch xuất vết nứt.


      Dưới áp lực siêu cường, chật vật đến sát hai động khẩu tối om. Hai cỗ sức kéo mạnh mẽ kéo sang hai bên, đứng giữa kháng cự, hai đạo lực đại từ hai hướng cơ hồ xé làm đôi.


      dụng lực đạp hai chân choãi ra, đầu gối ngập vào ngọc thạch đoạn vận lực di động lùi lại, hai lằn rãnh sâu hoắm xuất nền ngọc thạch.


      lùi lại được chừng thước, hai luồng đại lực liền tan biến, quanh lại biến thành lực kéo mãnh liệt.


      Té ra hai đạo đại lực muốn kéo vào trong động chỉ hữu hiệu trong phạm vi thước. nhìn hai hắc động đáng sợ chớp mắt, bên trong hoàn toàn tối tăm, căn bản thể nhìn được gì.


      Đoạn ngẩng đầu quan sát kĩ càng mấy đại tự màu máu:


      Phong ấn ác ma, giam giữ quần ma trong Vạn Ma Quật, tự tiện xông vào chết.


      Tuyệt ấn phong bế thánh, giam hết thiên hạ, diệt cả Võ thánh, xông vào chết.


      Bút tích mạnh mẽ hữu lực, lộ ra bá khí, hiển nhiên là thủ bút của người.


      Nhìn kĩ, trước mắt Độc Bại Thiên xuất ảo ảnh, phảng phất thấy được mấy chục người từng xuất tại hai đạo phong ấn.


      “Chả lẽ đám người này liên thủ phong ấn nơi đây?”


      Liền đó cảnh tượng như mộng như ảo lấp loáng, trong mấy chục người, có người tiến vào hai hắc động, có người quay .


      Độc Bại Thiên mơ hồ, hiểu vì cớ gì có người lại tiến vào động huyệt bị phong ấn.


      “Chẳng lẽ họ lại tự phong ấn, nhưng vì sao lại thế nhỉ?”


      Đột nhiên, cảnh vật lại biến đổi, thấy chính , thân ảnh tịch tiến vào dứt khoát, tiếp lại Độc Bại Thiên khác…..tám thân ảnh nhất nhất tiến vào.


      kinh hãi.


      “Đây rốt cuộc là chuyện gì, tám kiếp trước của ta sao lại tiến vào, lẽ đây là nơi kết thúc cả tám kiếp? Ta chết ở đây chăng?”


      đưa tay chạm vào hàng đại tự màu máu cạnh động huyệt, cỗ khí tức thân thuộc truyền lên óc, ngờ cảm giác thấy phong ấn có lưu giữ khí tức của .


      “Đây…chẳng lẽ ta cũng tham gia phong ấn chỗ này, là chuyện gì nhỉ? Vì sao người Thiên Vũ đại lục muốn phong ấn ta?”


      đưa hai tay chạm vào hai đạo phong ấn, hơi dụng lực, trong cung điện vang lên tiếng động như sấm nổ.


      Tiếng sấm đùng đục chấn động màng nhĩ, từ nơi phong ấn tràn ra luồng đại lực, hào quang bảy sắc chấn bay văng ngược bảy, tám trượng, đập vào bức tường ngọc lạnh lẽo.


      luồng ánh sáng mãnh liệt từ trong cung điện chiếu thẳng lên trời, kinh động mọi cao thủ đạt đến cảnh giới thánh cấp Thiên Vũ đại lục. Đương nhiên rất ít người hiểu được luồng sáng đó phát ra từ đâu.


      Mấy cổ Võ thánh võ công đạt đến hóa cảnh run giọng: “Lại…. thời đại nữa đến…. trường đại chiến khó tránh khỏi.”


      oOo

      Cực tây Thanh Phong đế quốc.


      Nơi đây là sa mạc hoang vu, địa vực do cát vàng cấu thành có nơi kì dị và đáng sợ: Ma vực, phần mộ của các cao thủ đế cảnh.


      Ngoại trừ có phần đáng sợ, bình thường ma vực có gì đặc biệt, khắp nơi tối tăm, xương trắng phủ đầy mặt đất. Chỉ khi cuồng phong lồng lộng, nơi đây mới biến hóa, xương khô theo gió bay khắp lòng vực, ma khí hung hãn liên tục tràn ra, tỏa khắp nơi, phảng phất như có rất nhiều ác ma lồng lộn, muốn thoát khỏi địa vực.


      Cả mấy ngàn năm, vạn năm nay, nơi này đều như thế.


      Nhưng hôm nay lại có dị biến, lúc hào quang từ cung điện dưới lòng đất xông lên trời, từ đáy sâu ma vực vang lên tràng ma khiếu động trời.


      Tiếng gần vang dội tầng , từ trong ma vực truyền ra dao động siêu tuyệt đáng sợ, thoáng chốc phủ kín sa mạc.


      Các tuyệt thế cường giả Thiên Vũ đại lục đều cảm ứng được cỗ dao động vượt xa tưởng tượng này, mỗi người cảm thấy nỗi khiếp sợ dâng lên trong lòng, vài người run rẩy.


      Đông Hải, sư phụ Huyên Huyên cả kinh: “Lão ma vương muốn xuất quan.”


      Thiên Ma cốc, Thiên Ma ngẩng nhìn về phía Tây, thở than: “Quái vật từ cổ đại này đáng sợ.”


      Từ các nơi khác nhau, các Võ thánh già nhất đồng thời thốt lên:


      “Té ra lời đồn có , trong đất trời lại tồn tại dạng cao thủ siêu cấp đáng sợ đến thế.”


      “Ma Tổ quay lại.”


      “Ma Tổ chí cường chí đại…hóa ra là .”


      “Đại ma đầu đáng sợ từ mấy vạn năm trước, từng đánh bại cả ba cường giả vô địch thời đó.”


      “Lão ma vương từ thời đại đó lại muốn xuất quan bây giờ, xem ra lần đại chiến ngàn năm nay thảm liệt vô cùng.”


      “Ma Tôn chuyển thế đời thứ chín lại thêm cái thế lão ma vương, hắc hắc, phen này người ở Bỉ Ngạn e là…”


      “Tuyệt chỉ lão ma vương thế mình, trong vòng ba năm, mọi lão quái vật cổ xưa nhất của Thiên Vũ đại lục khẳng định ra mặt.”


      là kích động lòng người! Thời đại quyết chiến đến rồi.”


      Ma diễm ngút trời vây phủ tứ phía ma vực, bóng tối từ từ lan rộng, sau cùng tựa hồ nối liền đất trời, trong bóng hình như có cự nhân đầu chạm trời, chân lún đất từ từ vươn mình.


      Bóng đen khổng lồ liên tục gầm vang, ma khí đen ngòm tỏa quanh ma vực như sóng lớn ngập trời, nhuộm đen toàn bộ mây trắng trời.


      Ma khiếu chấn động mây gió, cường giả mạnh nhất xưa kia xuất thế.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10 Chương 6: Điện hạ điện— Nguyệt thần cung


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Đau lòng hồi, Độc Bại Thiên đứng phắt dậy, lúc đó hai động huyệt bị phong ấn tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, quang vụ mờ ảo như thể bốc lên làn huyết thủy, giăng khắp mỗi thốn gian.


      “Ác ma phong ấn” và “phong thánh tuyệt ấn” cũng nhấp nháy hồng quang diễm, phảng phất như có sinh mệnh. Tường đá quanh đó cũng hơi rung chuyển.


      Từ trong hai động huyệt tối tăm vang lên những tiếng rít quái dị, phảng phất như oan hồn địa ngục gào rú, thanh thê lệ khiến người khác lạnh mình.


      Độc Bại Thiên điều tức hồi, thân thể đạt đến trạng thái đỉnh cao đoạn cất bước tiến tới. Lúc đặt chân vào vùng hào quang huyết vụ, trước mắt liền xuất ảo ảnh.


      Mấy chục Võ thánh bị phong ấn khe khẽ kêu gào:


      “Truyền tống trận cổ xưa này nối liền nhiều nơi riêng rẽ đại lục…”


      “Chúng ta rút lui, hôm nay cùng say ngủ để dưỡng, khôi phục công lực…”


      “Lúc mọi người khôi phục lại, hơn nữa cũng là ngày công lực đại thành, chúng ta trở lại, đại chiến bùng nổ.”


      “Tự mình phong ấn, phong ấn chính mình, tự phá giải phong ấn cũng là lúc công lực đại thành…”


      ai có thể tay che trời, đời làm gì có ai sánh được với Thần, nếu có thể tức là trở thành chủ tể đất trời, tuy có thể đắc ý nhất thời nhưng sớm muộn cũng bị diệt vong…”


      “Bỉ Ngạn bao gồm tất cả những người ở đó, tất nhiên nhân số ít, đó phải là thiên đường nên tất yếu nên tiếp tục tồn tại.”


      “Trận chiến cuối cùng sau vạn năm khiến Bỉ Ngạn biến mất.”


      “Trong số chúng ta cũng có người đến Bỉ Ngạn, có người cả đời chỉ sống Thiên Vũ đại lục, chưa từng sang Bỉ Ngạn nhưng mục đích của chúng ta giống nhau, lật đổ cái được gọi là Thiên, chấp nhận Thiên coi khinh tất cả mọi người đời…”


      “Chúng ta lăn lộn khắp nơi vì việc này, sau vạn năm tương kiến.”


      Nhân ảnh trước mắt mờ dần, Độc Bại Thiên chấn động, ngờ lại có ngần ấy người muốn nghịch thiên, tuy chỉ là hư ảnh lờ mờ, là dấu vết sau mấy vạn năm vẫn còn lưu lại nhưng vẫn khiến cảm nhận được sức mạnh của họ, tu vi mỗi người đều vô cùng đáng sợ. Có thể thấy họ là những người mạnh nhất trong lịch sử, là Võ thánh trong Võ thánh, võ ma trong võ ma, là những người muốn nghịch thiên mạnh mẽ nhất.


      dấy lên vạn trượng hào tình, xưa nay vẫn cho rằng mình độc con đường chống lại Trời, hôm nay mới biết còn có nhiều chiến hữu cũng chung.


      Dần dần, cảm thấy những hư ảnh đó quen thuộc, song nhất thời nhớ ra tên tuổi, chắc chắn mấy vạn năm trước, và họ cùng kề vai sát cánh, tham dự lần tự phong ấn trong cung điện dưới lòng đất.


      “Có những người vẫn say ngủ, đến nay vẫn chưa tỉnh lại, có người tỉnh lại, thậm chí trải qua ít trận đại chiến nghịch thiên.”


      “Ta chuyển thế để theo đuổi sức mạnh, mục đích của chúng ta giống nhau, đều muốn đánh tan đại lục khác, phá trừ cái gọi là Trời.”


      “Có cả người của đại lục khác, có cả người Thiên Vũ đại lục, Minh Nguyệt đến Bỉ Ngạn, Nguyệt Thần…”


      Đầu óc Độc Bại Thiên càng lúc càng minh bạch, nhớ ra ít tình xưa kia.


      “Bỉ Ngạn có những nơi rất tuyệt vời, có cả những tu luyện giả. Tiếc thay, vốn là mảnh đất lành mà cuối cùng cũng bị hủ hóa, quyền lực tuyệt đối đồng nghĩa với hủ hóa tuyệt đối, ở đâu cũng vậy mà thôi. Vốn là vài cường giả tu vi cao thâm nhưng lại đánh mất bản thân vì dục vọng, tự cho mình là Thần, là Trời, muốn khống chế vận mệnh chúng sinh.”


      “Hắc, ở đâu cũng thế, có áp bức tất cả phản kháng. Hơn nữa lại là nhóm siêu cấp cường giả chí hướng bất đồng, đại lục đó bị diệt vong…”


      Trong nháy mắt, Độc Bại Thiên hiểu được những việc trước đó thể lí giải, chật vật tiến bước trong làn huyết quang, đến trước hai cửa động đen ngòm mới dừng lại.

      Trước đây, hai động huyệt này vô cùng thần bí đối với , thậm chí liên tưởng tới cánh cửa dẫn vào địa ngục. Việc gì thần bí khi được vạch trần đều trở nên bình thường, Độc Bại Thiên có cảm giác này, tuy chưa hoàn toàn hiểu hết những việc trong quá khữ nhưng thế cũng đủ rồi.


      Mọi việc ở đây chẳng qua để che mắt người khác.


      từng tham dự phong ấn nên mọi phong ấn này vô hiệu với . Lần đó mấy chục tuyệt đại cường giả cùng thương lượng kỹ càng, biết trước có ngày có người vì nguyên nhân nào đó vào được đây nên truyền tống trận mới bị phá hủy.


      “Bên dưới đó hy vọng làm ta thất vọng!” hề do dự, bước sang bên ác ma phong ấn.


      Đường tuyệt đối tăm tối, hề có ánh sáng, trong bóng đêm vô tận, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù.


      Cũng biết rơi xuống bao lâu, cuối cùng chân cũng chạm đất.


      Trước mắt chợt sáng lóa, cũng là tường ngọc, minh châu nhưng giống như cung điện dưới lòng đất lúc trước, ở đây là nơi thần kỳ, là điện bên dưới điện, là nơi thần bí cực kỳ ít người đặt chân tới trong mấy vạn năm qua.


      Lúc này kích động vô cùng, khó lòng kiềm chế, mấy chục cỗ truyền tống trận thần bí xuất trong mấy chục ngọc thất khác nhau thông với các nơi đại lục.


      Theo kí ức của , truyền tống trận này đều từ thời Thái cổ lưu lại, đồn rằng do thần tiên để lại nhưng năm tháng dần qua, thần tiên tiêu vong chỉ còn lại thần tích bản tồn tới hôm nay.


      “Gần trong tấc gang, biển trời cách biệt”, phía sau truyền tống trận là nơi mấy chục Võ thánh mạnh nhất say ngủ, dao động hùng hậu từ đó truyền ra.


      thể nào, khí tức cường giả cách xa cả vạn dặm mà vẫn như trước mắt.”


      Bên cạnh truyền tống trận còn có những dòng chữ: “Đông Hải, Nam Hoang, Tây Lĩnh, Bắc Dương, đỉnh Vân Sơn…”


      Trong mấy chục đạo thần thức mạnh mẽ có đạo mạnh nhất, đáng sợ nhất khiến khao khát muốn biết là thần thánh phương nào, rốt cuộc là kẻ khủng khiếp siêu cấp nào ngủ say trong đó.


      Lúc Độc Bại Thiên tiến vào gian thạch thất, ngơ ngẩn, cạnh truyền tống trận còn có ba chữ theo lối cổ: Trường Sinh cốc.


      Dao động mãnh liệt chính từ trong đó truyền ra, hơn nữa dao động liên tục biến hóa, có lúc yếu mềm đầy thiện ý, có lúc lại nóng nảy, hung hãn hết mức, cơ hồ muốn hủy diệt thiên địa.


      “Trường Sinh cốc…ta trùng sinh từ đó…đó là nơi ta say ngủ trước khi chết trong tám kiếp trước, cũng là nơi ta sống qua ngày. Nhưng bây giờ vì sao từ đó lại truyền ra dao động khủng khiếp đến thế?


      “Tám kiếp trước thể tồn tại, phải diệt vong rồi sao? Ta có phải là Bại Thiên đời thứ chín ? tại ai ở Trường Sinh cốc?”


      Độc Bại Thiên vừa kinh hãi vừa hoang mang, nhìn chăm chăm truyền tống trận đoạn chìm vào trầm tư.


      Hồi lâu sau mới tỉnh lại.


      “Chẳng lẽ có người trong nơi ta “ngủ”, rốt lại là ai?”


      Cùng lúc, cảm giác quen thuộc từ phía trước đưa tới, nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng lao mình tiến lên.


      “Nguyệt thần cung…Minh Nguyệt….”


      tòa đại điện kim bích huy hoàng sừng sững trước mắt, toàn thể được điêu khắc từ bạch ngọc. Ba chữ cổ thể Nguyệt thần cung xuất đại môn tỏa ra ánh vàng lấp lánh.


      “Nguyệt thần cung…đúng là ở đây, Minh Nguyệt cũng là trong mấy chục tuyệt đại cường giả, nàng ngủ say tại chính nơi đây.”


      Trong phút này, Độc Bại Thiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, lựa chọn lối tu luyện thông thường mà chọn cách nghịch thiên hung hiểm nhất: cửu sinh cửu diệt. Minh Nguyệt yên lòng mới cùng chuyển thế nhưng cũng phải chịu biết bao khổ nạn.



      đẩy mạnh bạch ngọc môn đóng chặt nhưng mảy may rung động, liên tục tăng lực, thậm chí song chưởng dụng lực bổ tới nhưng khiến cánh cửa lay động chút nào. Đó là tòa đại điện bị phong bế, tựa hồ chỉ có thể vào bằng cửa chính nhưng đại môn lại kiên cố quá mức thế này. cửa có lỗ khóa cực lớn, là nơi duy nhất có thể mở cửa được.


      Như mà như ảo, cảnh tượng trước mắt so với trong mộng hoàn toàn thích hợp. Độc Bại Thiên lấp Ma Phong sau lưng ra, cắm vào lỗ khóa, khẽ vặn.


      “Ầm.”


      vùng hào quang chói lòa từ Nguyệt thần cung tỏa ra, bị đẩy văng , bạch ngọc môn mở tung. Ánh mắt xuyên qua trùng trùng gian, thấu tận gian phòng bằng ngọc sáng nhất, rực rỡ nhất. chiếc giường bạch ngọc trong đó có nữ tử khiến tâm thần chấn động, rất giống với Tư Đồ Minh Nguyệt, nàng nằm đó, thần thái an tường cực điểm, nhưng thân mình có chút sinh khí nào. Đầu có nổ vang, hai chữ “Tình Nguyệt” buột khỏi miệng.


      Đồng thời, cánh cửa bạch ngọc đóng lại ngay, ngăn cách ánh mắt , giữ lại hình ảnh khiến bao đêm vấn vương trong mộng.


      “A….”


      “Vì sao lại đóng chặt ngay, sao cho ta tiến vào?” Độc Bại Thiên nhanh chóng đứng dậy, cắm Ma Phong vào lỗ khóa nhưng lần này cánh cửa lay động.


      Mọi việc giống như trong giấc mộng, kết quả cũng vậy.


      Cùng lúc, bên ngoài ngọc điện dấy lên vô số khí tức cường giả, có quang mình, có hắc ám, có khí tức khiến lòng người yên bình, có khí tức khiến lòng người run rẩy…tất cả quấn quít quanh tòa ngọc điện.


      Độc Bại Thiên kinh hãi, giơ Ma Phong lên nhanh nhẹn xoay mình, cảm ứng kỹ lưỡng mới nhận ra những khí tức đó do truyền tống trận đưa lại.


      “Mấy lão bất tử các ngươi, ta đến đây lần thứ chín, các ngươi đều tỉnh lại chưa?” Độc Bại Thiên lớn tiếng.


      Khí tức cường giả trong đại điện tràn lên, cả toà điện cơ hồ muốn lật tung.


      Trong lòng Độc Bại Thiên vang lên tiếng hào: “Cửu thế linh lực…… linh lực chín kiếp…Trường Sinh cốc…Trường Sinh cốc…nhanh lên…”


      Thoáng chốc, chìm vào nghĩ ngợi, liếc nhìn kỹ Nguyệt thần cung rồi rảo bước khỏi.
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :