Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 9 Chương 7: Bôn phó Ngọc Hư phủ


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên đáp xuống đất, thân thể lắc lư, có cảm giác kiệt lực, cho cùng chỉ phát huy tiềm năng, thực lực chân chính chưa đạt đến mức đó.


      “A, vì sao ta đau đầu thế này…” ôm đầu rên rỉ.


      Kí ức trong óc, những hình ảnh vỡ nát liên tục về, lúc lúc mờ, đầu đau buốt.


      “A, vì sao lại nhiều khổ nạn như vậy, vì sao bi thương nhiều hơn hoan lạc?” Tin tức cuồng loạn chảy như nước triều, xen với bi phẫn, bất lực…


      cơ hồ phát cuồng, giày vò tâm linh hơn xa thương thế nhục thể, kí tức từ kiếp trước liên tục dâng lên trong lòng.


      Đời này kiếp trước, kiếp trước đời này, kí ức từ quá khứ và tại trùng điệp, xung đột tính cách giày vò , khiến thống khổ khôn tả, nằm dưới đất ôm đầu lăn lộn. Sau cùng hôn mê luôn.


      Đồng thời ma ảnh khổng lồ xuất trước mặt , ngửa mặt than thở: “Kí ức chín kiếp, bi khổ nhiều hơn tiếng cười, nếu nhớ lại từ đầu ôm trọn nỗi đau chín kiếp, người sao có thể chịu được khổ nạn chín kiếp? Cái đáng nhớ nên nhớ, đáng quên quên, những đau đớn khác cứ để trôi theo gió…”


      Ma ảnh mờ dần rồi tan biến.


      từ từ tỉnh lại, đầu còn đau nhưng còn đến mức như lúc đầu, từ từ bò dậy, cảm giác trong óc tựa hồ có thêm gì đó.


      “Loạn Thiên quyết, Lạc Thiên quyết, Diệt Thiên quyết, Kinh Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Ma Thiên quyết, Ngạo Thiên quyết... ha ha, bát đại thần quyết, ha ha...” ngửa mặt cười vang.


      “Ta và phân phân hợp hợp, ha ha...” cười vang, bất giác nước mắt lăn má.


      “Có toán ngụy tuần thiên sứ giả, và cả tuần thiên sứ giả chân chính, nhưng đối thủ chân chính của ta tại Bỉ Ngạn.” nghĩ lại, nghĩ ra Bỉ Ngạn ra là nơi thế nào, tu vi của người ở đó thế nào, càng nghĩ càng nhức óc.


      “Ôi, xem ra công lực của ta chưa đủ, chưa đột phá được kí ức phong ấn, Bỉ Ngạn ơi, Bỉ Ngạn, hắc hắc...”


      “Cửu đại thần quyết, cửu đại ma quyết, ta biết bát quyết, tiếc là quyết thứ chín chưa sáng tạo, ta đặt tên là Bại Thiên quyết!” ngửa mặt gầm vang, thanh như sấm động.


      “Ma Thiên, ta từng là sư phụ Thiên Ma, khó tin.”


      “Tiểu tử Thiên Ma này muốn học theo ta mà lấy danh hiệu của ta, nhưng vì sao lại hận ta như vậy, vì sao ta nghĩ ra? Ồ, mơ hồ có đôi chút ấn tượng, lúc , ta từng ôm , lẽ nào là…”


      “Ta là Ma Thiên, từng cả đời huy hoàng như thế, đánh bại mọi thiên hạ Võ thánh, chưa từng thất bại, Ma Phong uy chấn vũ nội, sau cùng đến ma vực thần bí đấu với Ma Tổ trong truyền thuyết, thất bại lần.”


      tỏ vẻ nghĩ ngợi: “Hóa ra ma vực là nơi Ma Tổ bế quan, chả trách…”


      “Bại trong tay Ma Tổ, rồi lại bại trước Bỉ Ngạn, sau đó…sau đó phát sinh chuyện gì, vì sao lòng ta đau như vậy? Ma Thiên nổi giận thề rằng sáng tạo cái thế công pháp, để ma tôn thiên hạ, bế quan trăm năm liền nghĩ ra cách nghịch thiên, trải thiên kiếp vạn hiểm đào thoát lục đạo luân hồi, linh thức nghịch thiên, đời nào cũng miệt mài tu luyện.”


      ngờ tin tức vẫn bị lộ, cửu quyết chưa xuất danh động thiên hạ, nhưng lời đồn ngày càng xa .”


      “Người biết chuyện cho rằng ra phát điên, Ma Thiên lên con đường lối về.”


      Rồi từng hình ảnh lại lên trước mặt.


      “Hắc hắc, Bất tử chi ma, bất tử thần ma, ha ha...” tuy cười nhưng nước mắt lại chảy tràn.


      “Đời người đúng là kì diệu, ha hai, ta là Diệt Thiên, là Bất tử chi ma, trang sử tối tăm nhất võ lâm lại do chính ta tạo ra.”


      “Cả đời Diệt Thiên lao đao cả đời, hắc hắc, cưỡng ép Ma Thiên quyết, Kinh Thiên quyết, Diệt Thiên quyết hợp nhất, Bất Tử ma công sơ thành, uy chấn thiên hạ, ai tranh phong…”


      Bất tử chi ma cả đời thê lương, tuy ma công vô song, nhưng vì quá cầu toàn nên tẩu hỏa nhập ma, ma tính đại phát đánh chết cả Tình Nguyệt, nữ nhân trong lòng, rồi hối hận nửa đời, bị thế nhân sỉ vả mà phát cuồng, đại sát bốn phương, huyết nhiễm thiên hạ. Sau cùng chạy vào ma vực, được Ma Tổ độ hóa, trừ tâm ma nhưng lúc đó thành thế nước lửa với cả thiên hạ, khiêu chiến cao thủ Bỉ Ngạn mà thảm bại...


      “Hóa ra là thế, chả trách mỗi pho thần quyết đều đủ, đời nào cũng muốn dung hợp với công pháp kiếp trước, Bất diệt kim thân, Bất tử ma thân vì thế mới xuất .”


      Rồi những việc của Kinh Thiên, Loạn Thiên, Lạc Thiên...lóe lên, nhưng đều mơ hồ, nhìn .


      “A...” hiểu mọi việc của kiếp trước liền ngửa mặt hét to: “Đời này ta quyết Bại Thiên.”


      Bất tử ma đế đứng , trời cao giáng xuống vạn trượng lôi điện, khiến đệ nhất võ lâm thế gia Nam Cung gia tộc của Thanh Phong tan biến, thế gian trăm năm hóa thành tro tàn.


      Bất tử ma đế phi thân lên , giết thánh Sát Thần, ma diễm ngùn ngụt, khiến cả thiên hạ kinh sợ.


      kiện này khiến võ lâm sôi lên, ai nấy há hốc mồm, hoảng sợ cực độ.


      Vô số người biết khiêu chiến Nam Cung thế gia, thấy thi triển thần thông, mỗi lần nhớ lại họ đều run lên.


      Tin đồn về Bất tử ma đế như con lốc đen, khiến cả võ lâm bất an.


      đứng Nam Cung thế gia ba ngày đêm rồi mới đến Ngọc Hư phủ.


      “Huyết Ma từng ngũ đại thánh địa đều có khí tức thánh giả, Thanh Phong đế quốc Ngọc Hư phủ gần đây nhất, ta muốn xem thánh giả ở đó mạnh đến đâu, từ nay khiêu chiến thiên hạ, từ sinh tử đại chiến đạt tới mức mạnh nhất.”


      Cùng lúc có lão nhân điên khùng cõng thi thể thiếu nữ đến gần Ngọc Hư phủ, nếu biết tất vô cùng hoan hỉ, lão nhân chính thị Huyết Đế, cõng Tư Đồ Minh Nguyệt khắp Thanh Phong đế quốc, bất tri bất giác đến gần thánh địa.


      Lần này che giấu hành tung, đeo Ma Phong, hông đeo bảo kiếm to bản, thẳng đến Ngọc Hư phủ. Dọc đường khiến người võ lâm liên tục báo tin cho nhau, hiểu gây ra chuyện gì lần này.


      tiến sát Ngọc Hư phủ, người võ lâm dần hiểu ý , lấy làm kinh hãi trước lá gan lớn bằng trời đó, dám nhắm vào võ lâm thánh địa.


      Vô số võ nhân quan sát, họ dõi theo hành trình của , gần đây trở thành chủ đề được đàm luận nhiều nhất.


      Ngọc Hư phủ nằm trong núi, tuy ít người biết vị trí nhưng hiếm khi có người đăng môn bái phỏng, bởi Ngọc Hư phủ tiếp khách thông thường.


      Lúc đó trong cổ động ở hậu sơn Ngọc Hư phủ, người cụt tay tóc tai rối bù cười to: “Ha ha... tuyệt học để lại trong cổ động ngàn năm, ngờ có ngày Vu Ý ta lại công đạt hóa cảnh, ha ha...”


      Chính là Vu Ý bị Độc Bại Thiên chặt tay, cũng là truyền nhân kiệt xuất nhất của Ngọc Hư phủ. Từ khi tay cụt, y điên điên khùng khùng, cả ngày gây loạn, thậm chí tập kích đồng môn, sau cùng sư phụ y buộc phải nhốt vào thạch động ở hậu sơn, mỗi ngày lại sai người đến trông nom.


      “Truyền nhân kiệt xuất nhất” dần bị quên lãng, nhưng ngờ y có kì ngộ khác, lần vào thạch động trong núi sâu cách Ngọc Hư phủ trăm dặm phát nơi có khắc chữ đá, hóa ra là tuyệt học hiếm thấy. Y vui mừng, dốc lòng nghiên cứu, chỉ ổn định được tâm thần mà công lực đại tiến.


      Có lẽ y kì ngộ, lúc tu luyện kinh động Võ thánh trong núi là nhân vật hơn ngàn năm trước của Ngọc Hư phủ tiềm tu ở đây, thấy y tuy mất tay nhưng tư chất cực tốt, bèn thân chỉ điểm, sau cùng còn dùng phép quán đỉnh truyền cho y công lực đạt mức đế cảnh. Sau đó Võ thánh lại vào trong núi, để y ở lại cổ động tu luyện.


      Vu Ý đầy tin tưởng, quên việc mình từng cụt tay, tin rằng khi Độc Bại Thiên chưa xá thân thành ma, y đủ khả năng giết .


      “Độc Bại Thiên, ta và ngươi chung bầu trời, sớm muộn cũng có ngày ta tự tay giết người…”


      Nếu y biết ở giữa cảnh giới đỉnh đế cấp và thánh cảnh, có lẽ điên cuồng như vậy, gây ra đại họa cho Ngọc Hư phủ.


      Mười ngày sau, tới Ngọc Hư phủ, trước mắt núi non trùng điệp, vân vụ phiêu diêu, núi trắng màu tuyết thành dải ngút mắt.


      vừa đến là cảm nhận được khí tức kinh hồn, trong núi tàng sức mạnh hùng hậu.


      cười lạnh: “Huyết Ma sai, thánh địa ngàn năm quả nhiên bất phàm, quả có thánh cấp cao thủ, ta phải xem lão bất tử được người đời tôn là Võ thánh có bản lĩnh gì, đường đường thánh địa tuyệt thế cao thủ tất khiến ta thất vọng.”


      Đột nhiên dừng bước: “Lẽ nào chỉ có Võ thánh? Còn khí tức khác, thẹn là thánh địa, hắc hắc, ta thấy Võ thánh bình thường rồi, lần này mau xuất Cổ võ thánh.”


      Chúng nhân Ngọc Hư phủ nghe lời đồn, biết tới, phát từ ngoài trăm dặm, bồ câu liên tục bay lên truyền tin.


      Mọi cao thủ núi như gặp đại địch, Ngọc Hư phủ chúng nhân biết ở phụ cận có thánh cấp cao thủ tiền bối, núi có mặt đế cảnh cao thủ nhưng nắm chắc thắng được Độc Bại Thiên, Bất tử ma đế tựa hồ tiềm lực vô biên, công lực tăng hàng ngày, tình cảnh Nam Cung thế gia bị diệt khiến họ vạn phần bất an, cổ thánh địa ngàn năm thiếu nhân tài song khỏi chao đảo.


      “Độc Bại Thiên đến thánh địa xin thỉnh giáo…” m ba cuồn cuộn như tiếng sấm vang trong núi.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 9 Chương 8: Thánh giả xuất


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Ngọc Hư phủ truyền thừa ngàn năm, địa vị trong võ lâm khác nào thần thánh, là lãnh tụ tinh thần của võ giả Thanh Phong đế quốc, ai tôn trọng. Xưa nay chưa có ai đến quấy rối chứ đừng khiêu chiến, trong phủ tàng long ngọa hổ, tuyệt đỉnh cao thủ đời nào cũng có, có điều họ đều tư, hiển lộ thân thủ chốn phàm trần. Dù vậy người đời đều biết Ngọc Hư phủ cao thủ nhiều như mây.


      Độc Bại Thiên lần này xông lên thánh địa, thét lớn bên ngoài núi muốn lãnh giáo tuyệt học. Tiếng thét như sấm động khiến Ngọc Hư phủ đại loạn, ai nấy nắm chắc binh khí, lời đồn về Bất tử ma đế lan đến đây, họ coi là đế cảnh cao thủ mà coi như thánh cấp cao thủ.


      Hai trung niên nam tử dẫn mấy chục đệ tử trẻ tuổi đứng núi quan sát, thân ảnh cao lớn rảo bước như sao băng vút tới, bá khí hiển .


      vừa vừa cười: “Ngọc Hư phủ đãi khách như vậy hả, lại ai ra tiếp mỗ, hừ hừ…”


      đệ tử trẻ tuổi thấy coi bản phủ vào đâu liền quát lớn: “Bất tử ma đế ngươi đừng cuồng vọng, thánh địa quyết cho phép ngươi khinh nhờn, hôm nay…hôm nay…” Đột nhiên y nhớ ra sư trưởng dặn rằng được đắc tội với Độc Bại Thiên, đừng chạm đến cố gắng chamh, tốt nhất là xảy ra xung đột. Thành thử y biết nên gì.


      cười ha hả: “Ha ha, hôm nay sao? Vì sao tiếp, hắc hắc, Độc Bại Thiên ta nếu sợ đến, các ngươi muốn thế nào cứ tự nhiên, ta quyết đào tẩu.”


      Trong lúc , còn cách đỉnh núi đầy trăm trượng, đột nhiên gia tốc, thân hình như điện quang đến trước mặt chúng nhân. Tốc độ này dấy lên kình phong mãnh liệt, y phục bay phần phật, gầm trăm người Ngọc Hư phủ đối điện Bất tử ma đế, đều như đứng trước đại địch, kiếm bạt cung giương.


      Đỉnh núi Ngọc Hư phủ hết ssc bình thản, tầng tầng viện tử nằm diện tích cực rộng, quảng trường phía trước cũng rất thoáng.


      Hai trung niên quảng trường, người mặt mũi nhẵn nhụi như nho sinh, cười còn lại râu quai nón hết sức hào sảng, cả hai như lòng giếng lặng, bình tĩnh quan sát.


      Từ lúc ở dưới núi Độc Bại Thiên phát cả hai khí vũ bất phàm, lên đến đỉnh núi liền cảm giác được ngay họ tu vi cao thâm, tuyệt đối đạt đế cảnh, tuy vẻ ngoài họ mới trung niên nhưng tuổi tác phải tám, chín chục. thầm kinh hãi, ngũ đại thánh địa quả nhiên tàng long ngọa hổ, trước đây, phụ thân và Huyết Đế Tư Đồ Kinh Lôi đại chiến với hai đế cảnh cao thủ tại Vụ phong, giờ Ngọc Hư phủ cũng xuất hai người, thánh địa mang hư danh.


      “Hắc hắc, ngờ có tới hai đế cảnh cao thủ, lúc ta mới ra giang hồ nghe rằng khắp gia có nổi hai mươi vương cấp cao thủ, đế cảnh cao thủ càng hiếm hơn, ngờ chỉ nửa năm đế cảnh cao thủ liên tục thế, quả khiến người ta cảm than thế gian thiếu cao thủ.”


      Trung niên mặt nhẵn nhụi : “Thế gian cao thủ vô số, tuyệt thế cao thủ chân chính đều muốn dính đến trần thế, ‘trong núi có hổ báo, đồng hoang kì lân’, nhưng khi giang hồ động loạn ai muốn ngồi yên. Mỗi lần võ lâm chao đảo lại có thánh cấp cao thủ thế để bình định, dù những kẻ đại hung đại ác công lực cao tuyệt cũng chỉ gây họa được nhất thời chứ thể lâu dài.”


      “Ha ha, ngươi dạy ta? Hắc hắc, cái gì là chính? Cái gì là tà? Cái gì là thiện? Cái gì là ác?”


      Đế cảnh cao thủ : “Thiện ác tại nhân tâm.”


      nổi giận: “Đánh rắm, ta hỏi các ngươi lúc ta mới vào giang hồ bị thiên hạ truy sát từng gây việc ác gì chưa? Từng giết nhầm ai chưa? Sau đó ta giết cả ngàn nhưng vì sao? Đều do các ngươi bức bách, ta chỉ vì muốn sống sót, vì sinh tồn mà thôi. Các ngươi bức ta bước lên tuyệt lộ.”


      Trung niên râu quai nón : “Tu vi của người đời còn ai bức bách được? Vì sao chịu dừng tay, khiến cả thiên hạ hoảng sợ.”


      cười lạnh: “Hắc hắc, ta phải đỏ mặt thay cho ngươi, lúc họ truy sát ta sao thấy ai dừng tay? Ta tại chỉ giết kẻ nên giết, võ lâm đục như thế cứ theo tiêu chuẩn của mình mà đánh giá thiện ác.”


      Trung niên : “Hôm nay ngươi đến Ngọc Hư phủ với ý đồ gì?”


      nhìn ngọn núi vân vụ phiêu diêu ngoài xa: “Lần này ta buồn tìm những kẻ truy sát ta lúc xưa, lũ hồ đồ, xuẩn ngốc. Giờ ta có ý gì ngoài khiêu chiến cao thủ chân chính của Ngọc Hư phủ, ân ân oán oán quá khứ coi như cho qua.”


      Đế cảnh cao thủ như nho sinh : “Bản phủ giờ có ai là đối thủ của ngươi, ai xứng cho ngươi khiêu chiếu.”


      nhìn dãy núi xa: “Thánh địa ngàn năm sao lại có cao thủ, ta cảm ứng được khí tức thánh giả chắc mấy lão ôn dịch đó cũng cảm ứng được ta.”


      Chúng nhân cả kinh, họ chưa từng biết rằng Ngọc Hư phủ có thánh cấp cao thủ.


      Đế cảnh cao thủ như nho sinh : “Ngươi…ngươi gì? Ngọc Hư phủ có thánh cấp cao thủ? Sao có thể?”


      lớn tiếng quát vào núi: “Độc Bại Thiên đến thỉnh giáo Ngọc Hư phủ, mời thánh cấp cao thủ trong núi sâu ra ứng chiến…” Thanh như tiếng sấm vọng trong núi.


      Tiếng vọng tan mà trong núi vẫn động tĩnh, Ngọc Hư phủ chúng nhân nhìn nhau, hiểu lời hay giả.


      “Ta lại, Độc Bại Thiên đến khiêu chiến, thánh cấp cao thủ trong núi ra, ta san phẳng Ngọc Hư phủ.”


      Chúng nhân đề nổi giận, nhiều cao thủ thanh niên định xông lên, nhưng hai đế cảnh cao thủ khoát tay cầu họ dừng lại.


      lạnh giọng: “Các ngươi lên mặt ta khách khí nữa.” quay lại đối diện Ngọc Hư phủ chúng nhân: “Hôm nay ta chỉ đến vì võ, nhưng thánh cấp cao thủ của các ngươi ra gặp, ta đành động thủ bức họ ra, thử xem khi thánh địa ngàn năm bị nhổ tung họ có chịu ra .”


      Hai đế cảnh cao thủ cùng biến sắc, người râu quai nón : “Độc Bại Thiên ngươi quá cuồng vọng, tưởng là thánh địa có ai sao mà đến quấy nhiều, mời các vị trưởng lão liên thủ tru ma.”


      Từng trong tầng tầng viện lạc bước ra năm lão nhân, ai nấy râu tóc bạc phơ, gương mặt già nua đến độ nhận ra tuổi tác.


      Độc Bại Thiên nhận ra họ đều là tiền bối cao thủ của Ngọc Hư phủ, có thể cùng thời với thập đại thái thượng trưởng lão Thiên Ma cốc, dấu vết tuế nguyệt lưu lại rất , ai nấy đều già nua như thể chống nổi gió thổi.


      nhớ lại phần kí ức kiếp trước, tiềm lực bung ra, nhưng tu vi lúc cao lúc thấp, dám coi thương mấy lão nhân này liên thủ.


      Ngọc Hư phủ chúng nhân thấy năm lão nhân xuất liền tỏ vẻ cung kính, đồng thời an lòng . Dù gì họ đều ngoài trăm tuổi, tu vi đạt đến đăng phong tạo cực, là cường giả trong các đế giả, năm người liên thủ công lực đạt tới mấy trăm năm, Bất tử ma đế tuy ma công chấn thế, nhưng tu vi chưa thể thâm hậu như họ.


      quát: “Ngọc Hư phủ tàng long ngọa hổ, nhưng đáng tiếc những người này dù đạt đến đỉnh đế cảnh vẫn thể đột phá sinh tử hạn chế, bước vào thánh cấp lĩnh vực.”


      Năm lão nhân quan sát kĩ: “Còn trẻ mà quả nhiên xuất sắc, hôm nay chúng ta phải liên thủ, uy danh mấy ngàn năm của Ngọc Hư phủ thể bị bôi vấy.”


      Năm người dàn hàng, nhất tề bước tới, đặt chân xuống là Ngọc Hư phủ rung rinh, áp lực từ năm lão nhân già nua toát ra.


      Cùng lúc, đại lực hùng hồn từ núi sâu phát ra, chúng nhân Ngọc Hư phủ đều cảm thấy bất an, uy thế cỡ này phải cao thủ phàm trần chống nổi.


      Độc Bại Thiên hướng vào trong núi lớn tiếng: “Sau cùng ngươi cũng nhịn được hả, nếu còn ra ta thực những gì , san bằng tất cả.”


      bóng người từ núi sâu vút lên, nhanh chóng bay về, chúng nhân núi cả kinh thất sắc, ngờ lời Độc Bại Thiên là , quả trong núi có tàng thánh cấp cao thủ, mỗi người kích động vô cùng. Họ đều tỏ vẻ sùng kính nhìn bóng người tới…


      “Ha ha, tiểu hữu có vẻ năng lành lắm nhỉ.” Nhân ảnh lướt tới, từ đáp xuống.


      Độc Bại Thiên chưa kịp lên tiếng, năm lão đế cảnh cao thủ phía sau cùng hô lên kinh hãi.


      “Là huynh…”


      “Sư huynh…. phải chết rồi ư?”


      “Có là sư huynh ?”

      ...


      Chúng nhân cùng lộ vẻ chấn kinh, lời năm lão nhân quá ư khó tin.


      Người mới đến hạc phát đồng nhan, sắc mặt bình tĩnh, nhìn năm người cười đáp: “Là huynh đấy.”


      Năm lão nhân cùng bước lên: “ ra là việc gì? Đích thân đệ thấy huynh hạ táng mà.”


      Chúng nhân biết thân phận lão nhân, là tuyệt đỉnh cao thủ Chiến Đế uy chấn thiên hạ hơn trăm năm trước, Chiến Đế chưa từng thất bại, từng mình đấu với mấy đế cảnh cao thủ ma giáo khiến ma giáo chúng nhân chống nổi, là ác mộng của ma giáo.


      Trừ năm lão đế cảnh cao thủ và Độc Bại Thiên, tất cả cùng quỳ xuống.


      “Tham kiến tổ sư.”


      “Tham kiến lão tổ tông.”

      ...


      “Đứng dậy .” Thánh cấp cao thủ .


      “Sư huynh, ra là sao?”


      “Trận chiến với ma giáo năm đó, vẻ ngoài huynh sao nhưng kì nội thương thập phần nghiêm trọng, tĩnh dưỡng nhiều năm trong núi mà khởi sắc, rồi sa vào tẩu hỏa nhập ma. Huynh cũng tưởng chết như thế, ngờ khi bị đồ đệ tưởng là chết, đem chôn xuống đất lại sa vào cảnh giới kì diệu sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, giữa bờ sinh tử nhiều ngày hóa ra lại xuất sinh cơ. Huynh biết tất cả nguyên do vì trút được gánh nặng trong lòng, nhín thấu tất cả trong lúc sinh tử, vừa hay hợp với công pháp của Ngọc Hư phái, vô dục vô cầu, công đạt chí cảnh...”
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 9 Chương 9: Chuyển thế Võ thánh


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Chiến Đế là thiên tài, còn rất trẻ đạt đến vương cấp cảnh giới, ra giang hồ mấy năm liền đạt đế cảnh, trong lúc vây đánh ma giáo đại hiển thân thủ, ma giáo giáo chủ bị ông ta đánh chết, từ đó uy chấn bát phương. Ông ta từng đấu với các lộ cao thủ thiên hạ mà chưa từng thất bại, là thiên hạ đệ nhất nhân trăm năm trước.


      Ngọc Hư phủ chúng nhân thấy Chiến Đế thành thánh xuất , đều vui mừng khôn xiết, Bất tử ma đế quá mạnh, dù có mấy vị lão trưởng lão tọa trấn, e rằng vẫn chống nổi. Giờ thánh giả quay về, họ như được uống định tâm hoàn, còn hoảng sợ.


      lâu trước đây, Độc Bại Thiên dạ chiến bát đế, giáo chủ nhiệm ma giáo Cái Thiên Phong từng cảm khái nếu thánh cấp cao thủ xuất , thiên hạ ai là đối thủ của , đương kim thiên hạ đệ nhất nhân. Nếu Chiến Đế của trăm năm trước chưa chết, hoặc chưa thành thánh, hai thiên hạ đệ nhất nhân sớm muộn gì cũng giao chiến, ngờ hôm nay là vậy, chỉ là Chiến Đế thành thánh còn tu vi của Độc Bại Thiên cũng cách thánh cấp cảnh giới bao xa.


      Chiến Đế phục sinh rồi muốn về Ngọc Hư phủ, định cho ai biết mình thành thánh, chỉ muốn tu luyện trong núi, ngờ Bất tử ma đế tìm tới, buộc phải xuất sơn.


      Ông ta và mấy sư đệ trò chuyện vài câu rồi bước đến chỗ Độc Bại Thiên, mỉm cười: “Hậu sinh khả úy, còn trẻ mà sắp bước vào thánh cảnh, tiền đồ vô lượng.”


      Độc Bại Thiên đáp: “Hôm nay mỗ đến vì thánh cấp cao thủ, cần nhiều, trận chiến này thể tránh.”


      Chiến Đế : “Được, đến nước này chúng ta đấu trận, bất quá thể ở đây, đổi sang chỗ khác.” Ông ta chỉ vào ngọn núi ngoài xa, rồi lao trước.


      Độc Bại Thiên : “Được.” cũng muốn bay lên nhưng công lực lúc cao lúc thấp, thể rời mặt dất, qua ngượng ngập. Tình huống này sao có thể đại chiến với thánh cấp cao thủ.


      Hắt tuốt Ma Phong ra, vận công đưa chân khí vào, Ma Phong ảm đạm vô quang liền quang mang đại thịnh, khẽ vuốt phong mang, máu tươi đọng lại giọt, nhanh chóng thâm vào, khẽ niệm: “Lấy máu ta tế ma hồn…”


      làm như thế, như thế vì kí ức xa xưa từng có việc như vậy.


      Ma Phong càng sáng, nhưng là ô quang, phát ra chói lòa, hắc khí như mây đen tràn ra, tụ vào thân thể .


      cảm giác thân thể sảng khoái, như vừa ăn nhân sâm, mọi lỗ chân lông đều mở ra, sức mạnh lan tràn.


      biết ma khí tối tinh thuần do Ma Phong dồn vào thân thể phát huy tác dụng, trong quá khứ xa xưa, nó từng là binh khí hợp tay của , uống máu vạn người, trở nên thông linh, ma khí nó phát ra chính là thiên địa ma khí. Từng tia ma khí như thuốc nổ đốt lên sức mạnh trong thân thể , khiến tiềm lực được kích hoạt.


      Hai chân rời khỏi mặt dất, lướt về dãy núi ngoài xa.


      Ngọc Hư phủ chúng nhân cả kinh thất sắc, họ nhìn biểu ban nãy của , tưởng là chuyện đùa, ngờ bay .


      Bên tai gió rút vù vù, đuổi theo Chiến Đế, biết rằng trận chiến hôm nay quan hệ đến việc có thể tiến vào thánh cấp lĩnh vực hay , luôn chờ đợi thời khắc này.


      Chiến Đế dừng chan đỉnh núi, quay lại : “Ta luôn cảm giác thân thể ngươi cổ quái, quả nhiên là vậy, đúng là ngươi đủ khả năng đấu với ta, ta cảm giác được sức mạnh trong đó.”


      “Chiến Đế, bắt đầu thôi.” đeo Ma Phong vào lưng, bạt cây kiếm to bản hông ra. Chém vào Chiến Đế.


      Phong mang nóng rãy vươn dài bốn, năm trượng, theo thế lực phách Hoa Sơn bổ xuống đầu Chiến Đế, ông ta phất tay phải, hóa hình kiếm cương phát ra, quang hoa đập vào phong mang của .


      “Ầm.” Điểm điểm quang hoa khuếch tán , hai người lần đấu xuất ra kình khí, cây cối phía dưới ngả rạp từng vạt.


      Độc Bại Thiên biết Chiến Đế chưa dốc toàn lực, chỉ thăm dò công lực . Lòng tại yên tĩnh, còn sối trào như lúc ở Nam Cung thế gia, tiềm năng trong thân thể chưa kích phát đến mức thể với tới. có cảm giác kì diệu rằng hôm nay thành thánh, khi bình tĩnh nhất cũng là lúc gần với công lực chân nhất để đột phá.


      đứng đỉnh núi, cách Chiến Đế chừng mười trượng, cả hai nhìn nhau rồi lai vút tới.


      Chiến Đế tung quyền, đỉnh núi dấy lên cát đá, cuồng phong ào ào, cây cối ngả rạo, dải sáng hình cầu đâọ vào .


      thi triển Thần Hư bộ nhanh chóng tránh , rồi vung kiếm chém vào địch thủ, kiếm cương dài sáu bảy trượng rít lảnh lói, lưu lại tàn ảnh .


      Chiến Đế tránh, vung quyền nghênh tiếp, lần này ông ta giữ thực lực nữa, hữu quyền đấm mạnh đồng thời bước nhanh tới, quyền kình kéo theo trận trận cương phong, quang cầu rừng rực lửa xuất , thanh thế kinh hồn.


      Đỉnh núi nổ vang, kiếm cương của bị đánh tan, năng lượng lan tràn, thân thể văng .


      Chiến Đế bám sát, quyền thứ hai lại tung ra, thể tránh né, trường kiếm chém ngang ngạnh tiếp. Kiếm thứ nhất đủ chặn quyền kình cương mãnh, cương khí nóng bỏng vẫn ập tới, vội xuất ra kiếm thứ hai, quyền kình bị đẩy lệch quá nửa lực đạo nhưng vẫn phải đế nhát kiếm thứ ba, mới hóa giải được hoàn toàn quyền kình.


      Gần như Chiến Đế tới trước mắt, song quyền liên tục vung ra, cương khí cuộn lên, đỉnh núi chấn động kịch liệt, chúng nhân Ngọc Hư phủ quan chiến ngoài xa đều đờ đẫn.


      bị Chiến Đế đánh bay, nhanh chóng lao lên , sức mạnh khiến ngũ tạng muốn nứt toác, á miệng phun máu.


      “Mẹ nó chứ, thành thánh khó vậy, lẽ nào chỉ khi lão tử cửu tử nhất sinh mới có thể đột phá đế cảnh hạn chế?”


      Đỉnh núi lên vô số vết nứt lớn, giữa tiếng ầm ầm, đỉnh núi sụp đổ. Chiến Đế phi thân lên, thấy Độc Bại Thiên vừa ổn định thân hình, sắc mặt nhợt nhạt liền : “Người trải qua sinh tử vĩnh viễn hiểu được ảo bí của sinh tử, càng thể nhìn thấu tử cảnh, muốn thành thánh trước hết phải ngộ thông sinh tử.”


      Đoạn lại truy kích , tay phải bổ thẳng xuống, cương mang hình đao dài mười trượng từ thân thể già nua gầy gò vươn ra, gian tựa hồ uốn cong, thân đao xé toang tầng mấy chục trượng. Độc Bại Thiên bay hết hồn vía, Ma Phong tự động từ sau lưng bay ra, đao cương sáng chói đập vào Ma Phong tạo thành tiếng nổ kinh thiên động địa, cả và Ma Phong đều bị hất bay cả trăm trượng.


      Chiến Đế : “Đúng là tuyệt thế ma binh, sắc bén lắm, cản được đòn toàn lực của lão phu.”


      Độc Bại Thiên cảm giác ngũ tạng nứt toác, tuy Ma Phong chặn được đòn cuồng bá của Chiến Đế nhưng phần lớn lực đạo tràn vào thể nổi , cuồng loạn chấn vào kinh mạch.


      tại khẳng định được lão nhân này là thiên tài, thành thánh chưa đầy trăm năm mà còn lợi hại hơn lão quái vật tu luyện ngàn năm như Sát Thần.


      sinh sao tử, tử sao lại sinh, sinh tử đối lập, sinh tử tương thông, chỉ khi đứng giữa sinh tử mới hiểu được sinh tử.” Chiến Đế vừa quát to vừa xông tới, thân ảnh như điện lập tức xuất trước mặt , trung còn vô vàn tàn ảnh.


      Ông ta nhấc lên đập mạnh vào vách đá ngoài xa, tuy hắm cầm Ma Phong nhưng kịp phản ứng, bị ném ngã.


      “Ầm.”


      Đá núi bay loạn xạ, đập vào bách đá, miệng đầy máu, liên tục trào ra, xương tay chân cơ hồ gãy lọi, ngũ tạng lục phủ đau buốt, tựa hồ nát rồi, cơn đau khiến suýt nữa hôn mê. cố nén để bay lên nhưng tay chân thể dụng lực nữa.


      tại khẳng định được rằng địch thủ tuy chưa đạt tới cảnh giới Cổ võ thánh nhưng cách bao xa, nếu đạt đến công lực cao tuyệt như lúc ở Nam Cung thế gia, khó lòng thắng được ông ta.


      Tuy Chiến Đế lại khiến thụ thương nặng nhưng tựa hồ muốn lấy mạng, còn liên tục lên tiếng điểm hóa thành thánh khiến hiểu nổi.


      Tứ chi thể động đậy nhưng cương khí từ thể nội tràn ra ngày càng mạnh, toàn thân chìm trong ma khí đen ngòm, đột nhiên đạo quang hoa từ mình vụt lên mây cao, mấy đạo thiểm điện bổ thẳng xuống Chiến Đế.


      Ông ta cười: “Vậy mới đúng.” Đoạn lùi mà tiến, lao thẳng vào thiểm điện , điện mang đánh trúng mà ông ta chỉ run lên, toàn thân hề hấn gì, cười vang: “Dễ chịu lắm.”


      cả kinh, Chiến Đế mạnh đến biến thái, tu vi cỡ này e rằng đạt tới cảnh giới Cổ võ thánh, hiểu nổi vì sao người thành thánh mới gần trăm năm lại có thực lực này.


      Chiến Đế từ lại bổ tiếp chưởng, quang hoa rợp trời ấn xuống Độc Bại Thiên, sức mạnh vô địch khiến tụ hết sức mạnh cũng chịu nổi, toàn thân đau đớn vô vàn, xương cốt đều tan nát, từ rớt thẳng xuống chân núi.


      “Vì sao, vì sao lão tặc mạnh như thế nhỉ?”


      Đồng thời, lời Chiến Đế vang bên tai: “Lão bằng hữu, mỗ cũng là Võ thánh chuyển thế.”
      tutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 9 Chương 10: Thánh cảnh chi ma


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Nhìn Chiến Đế , Độc Bại Thiên cả kinh, sao ngờ rằng ông ta cũng là Võ thánh chuyển thế, trong lòng gào lên: “Lẽ nào ông ta cũng như ta, liên tục nghịch thiên ngưng luyện thần thức? Hình như còn quen ta, lẽ nào là lão bằng hữu xưa kia?”


      Bất quá kịp suy nghĩ, nháy mắt sắp tới mặt đất, muốn khống chế đà rơi nhưng thể giảm tốc độ. vung Ma Phong liên tục phát lực, kiếm cương khổng lồ liên tục xuất nhưng hiệu quả cao.


      “Ầm.”


      đập thẳng xuống chân núi, mặt đất xuất hố sâu, cát đá tung tóe, bụi bốc mù mịt. thoi thóp, khả năng chịu đựng của thân thể đến cực hạn, nếu phải thể chất đặc dị, tu vi gần đạt thánh cấp e rằng nát vụn. Dù vậy toàn gãy xương nhiều chỗ, nhiều vị trí lộ cả xương trắng ra, quanh mình là vũng máu.


      Chiến Đế đánh rớt từ xuông, hai tay liên tục vung ra, cương khí đánh tan mọi đỉnh núi bên dưới, đá tảng liên tục lăn xuống.


      “Ầm, ầm, ầm.”


      Đá núi lăn xuống, tiếng vang như sấm, rừng đá tảng lăn xuống chỗ Độc Bại Thiên nằm bất động.


      Ngọc Hư phủ chúng nhân ngoài xa hoan hô vang dội, họ nhận thực lực của vượt đế cảnh, đạt tới thánh cấp tu vi, nếu hôm nay có Chiến Đế thành thánh trở lại dù cả Ngọc Hư phủ hợp lực cũng làm gì được . Chúng nhân tận mắt thấy Bất tử ma đế bị diệt, nên hưng phấn vô hạn, ma đế “họa loạn” giang hồ mấy tháng còn tung hoành được nữa, võ nhân sau cùng có thể thở phào.


      Đá núi vùi lấp , Chiến Đế đứng cũng thở phào: “Trong quá khứ xa xưa từng có những Võ thánh siêu cường chết nhưng tan biến, đương nhiên bọn ta biến thái như ngươi, liên tục nghịch thiên chuyển thế, bọn ta chỉ may mắn tìm được cơ hội tái sinh. Khi ma công của ngươi đại thánh phát những thánh giả trong truyền thuyết trở lại…” Đoạn phi thân về phía chúng nhân Ngọc Hư phủ.


      “Lão tổ thần uy cái thế!”


      “Lão tổ cử thế vô song!”


      “Lão tổ đệ nhất nhân gian!”

      ...


      Ngọc Hư phủ chúng nhân cơ hồ đem hết những từ ngữ ca ngợi cường giả ra , núi xôn xao, ai nấy quỳ dưới đất. Kì đó toàn là những lời tán tụng từ phế phủ, thánh địa ngàn năm lại xuất thánh cấp cao thủ là vinh diệu ngàn đời của Ngọc Hư phủ, nếu đồn ra giang hồ chấn kinh thập phương, thánh địa cũng chấn động võ lâm, trở thành Thái sơn bắc đẩu của thiên hạ chính đạo.


      Chiến Đế cho đồ tử đồ tôn quỳ đứng dậy, rồi cùng các vị sư đệ về nơi tu luyện.


      Trong lúc ông ta và Độc Bại Thiên đại chiến, vô số tuyệt thế cường giả Thiên Vũ đại lục thông qua Vạn lí ánh tượng đại pháp quan sát, nhiều người nhận ra Chiến Đế là nhất đại cường giả chết từ ngàn năm trước.


      Sư phụ Huyên Huyên kích động hơn hết, liên tục cười vang Đông Hải: “Ha ha, lão bất tử, ta biết là ngươi thể chết như thế, dù sao cùng là Cổ võ thánh chỉ kém hơn lão nhân gia ta chút xíu, ha ha…”


      Thiên Ma cốc, Thiên Ma thở dài: “Ngàn năm trước ta đột nhiên cảm ứng chết , ngờ lại đột phá được trùng trùng giam hiểm sống lại, cường giả vĩnh viễn là cường giả.”


      Nam Cương hoang vực có người : “Dám khiêu khích với Bỉ Ngạn, quả nhiên bất phàm.”

      ...


      Dưới chân núi, trong đống loạn thạch, Độc Bại Thiên bị Chiến Đế đả thương chỉ còn hơi thở, quả như ông ta , lơ lửng giữa sinh tử, thêm bước là sinh, lùi bước là tử, chỉ cách nhau đường tơ. Ngay khoảnh khắc mất tri giác, thầm rủa Chiến Đế biết bao nhiêu lần: “Tử lão đầu, ta XXXXX... bất kể ngươi có ý tốt hay cũng cần dùng kiểu này bức ta thành thánh, ngươi là đồ biến thái, đại tinh tinh dã man... ta XXXX...lẽ nào ta phải như ngươi, gần thành người chết mới ngộ thông sinh tử? Ô... ta biết bị vùi ở đây bao lâu, có khi chưa thành thánh nát vụn, trọng thương thế này hiểu chịu được mấy ngày…” Rồi hôn mê.


      Giang hồ sôi lên, Bất tử ma đế đại chiến thánh cấp cao thủ tại võ lâm thánh địa Ngọc Hư phủ ở Thanh Phong đế quốc rồi lạc bại thân vong. Tin tức như tảng đá ném xuống mặt hồ lặng, sóng dậy ào ào, võ nhân đều nghị luận về việc này…


      Tin tức lan đến cả Hán Đường đế quốc Độc thế gia, mẫu thân và nãi nãi lập tức hôn mê, cứu chữa hồi lâu mới tỉnh lại, cùng khóc lóc suốt.


      Phụ thân và gia gia lại hề bi thương, Độc Phi Vũ : “Đừng khóc nữa, ta dám bảo đảm Bại Thiên sao, lần này khi nó xuất tất đột phá sinh tử hạn chế, tiến vào thánh cấp lĩnh vực trong truyền thuyết…”


      Mẫu thân và nãi nãi bán tín bán nghi, mãi khi Độc Phi Vũ bảo đảm mới còn bi thương.


      Chiến Đế ở lại Ngọc Hư phủ ba ngày rồi , trước lúc còn dặn: “Giờ ta phải vân du thiên hạ, nếu Độc Bại Thiên phục sinh tìm tới các ngươi bảo 'Lăng Phi Chuyển Thế' là tai qua nạn khỏi.”


      Ngọc Hư phủ chúng nhân cả kinh, có người : “Lão tổ tông muốn đến Độc Bại Thiên chết, lẽ nào còn sống lại dược?”


      “Có thể, còn lâu nữa…” Dứt lời, Chiến Đế phi thân mất.


      Chúng nhân nhìn nhau, ngờ ông ta lại thế, có người bảo: “Vì sao lão tổ giết luôn ?”


      “Lão nhân gia làm vậy có thâm ý gì?”


      “Có khi Bất tử ma đế cũng dề giết, giống Bất tử chi ma trong truyền thuyết.”

      ...


      Chúng nhân đều hiểu.


      Trận chiến Ngọc Hư phủ, Độc Bại Thiên bị loạn thạch chôn vùi, tháng qua, Ngọc Hư phủ chúng nhân cho rằng thể sống lại đống đá xuất biến hóa.

      Hắc vụ lờ mờ xuất cạnh đó, đệ tử Ngọc Hư phủ phát dị biến liền vội bẩm báo sư trưởng, ai nấy cả kinh, vãn lần ngờ lời Chiến Đế là .


      Mười mấy ngày sau trong dãy núi gần Ngọc Hư phủ, hắc vụ lan tràn, càng lúc càng đặc, sau cùng hoàn toàn trùm kím đống đá chôn . Ngọc Hư phủ chúng nhân chấn kinh vô cùng.


      Mấy sư đệ Chiến Đế than: “Ma khí, là thiên địa ma khí thuần nhất.”


      Lúc đó tuy Độc Bại Thiên hơi thở mong manh nhưng thân thể biến hóa kinh người, xương gãy nối lại, kinh mạch vươn dài, vết thương lành lặn, thể chất dần thay đổi…


      hôn hôn trầm trầm, những trải nghiệm từ lúc sinh ra đến khi thành ma liên tục lóe lên, hoan lạc, bi thương... cả những kí ức từ kiếp trước ngừng lên trong lòng…


      phảng phất xuyên việt thời , từ tại quay về cổ đại, rồi lại quay về tại, đời này kiếp trước dần dung hòa, mỗi chuyến về là tinh thần lạc ấn bất diệt lại mang về tin tức đặc biệt, Bất tử ma thể gần như đại thành…


      Cứ thế thêm hai tháng, trong núi hắc vụ liễu nhiễu, ma khí đen ngòm che kím mấy ngọn núi cạnh chỗ vùi thân, từ xa nhìn lại chỉ thấy mây đen kín trời.


      Cả võ lâm chấn kinh, ai nấy đều biết Bất tử ma đế bị thánh cấp cao thủ chốn dưới loạn thạch có thể phục sinh.


      Vô số người bất an, thi nhau bàn luận:


      “Độc Bại Thiên chết…”


      sắp sống lại.”


      “Bất tử ma đế sắp phục sinh.”

      ...


      bị vùi chôn hơn trăm ngày, rồi cũng hoàn toàn tỉnh lại, lúc mở bừng mắt ra, ma khí thuần chính phiêu đãng trong núi tựa vạn dòng chảy đổ về biển, điên cuồng thông qua đống đá tụ vào .


      Mấy hôm nay người Ngọc Hư phủ lo lắng vô vàn, sợ phục sinh vào ban đêm rồi tiến lên thánh địa đại khai sát giới.


      Trong núi lúc này ào ào ma khí, trận trận cuồng phong cùng mây đen đổ về chân núi, phong vân biến hóa, thiên địa thất sắc.


      lúc chúng nhân kinh hãi, trong núi nổ vang, loạn thạch tung bay, núi non rung rinh, bóng người cao lớn bay lên từ vùng ma khí, đứng mây đen cuồn cuộn, như ma thần nhìn xuống. Đại lực như kinh đào hãi lãng từ minh toát ra, uy thế vô hạn khiến Ngọc Hư phủ chúng nhân quan sát từ xa run rẩy, nhiều đệ tử trẻ tuổi nhũn người ngã xuống.


      “Ma do tâm sinh, công do ma thành…” ngửa mặt hú vang, mái tóc tung bay, ma khí đen ngóm quanh mình cuồn cuộn, tia sét khổng lồ từ giáng xuống, quán thông thiên địa, ma diễm bao trùm khắp nơi, như cái thế ma thần đứng .


      vung tay bổ về phía đỉnh núi ngoài xa, nếu có Võ thánh tại đó tất họ hô lớn, là tuyệt học vô song Ma Ngọc thủ.


      Quang hoa lóe lên. “Ầm.” Đỉnh núi nứt toác, cát bụi ngập trời.


      cười vang: “Ha ha, thánh cảnh, sau cùng ta cũng bước vào thánh cảnh, ta chờ ngày này lâu lắm rồi.”


      Ở Thiên Vũ đại lục, trong số những thánh giả cảm ứng được khí tức của , Vong Tình ma quân sợ hãi hơn hết, đứng ngồi yên trong tòa cung điện tối tăm dưới đất.


      “Chết tiệt, tiên điên này lại thành thánh, lần thứ chín thành thánh, theo lời đồn dung hợp linh lực chín kiếp, làm sao đây? mà thành công , ta còn đất chôn. Ta đánh lén bây giờ cũng được, vào thời khắc quan trọng, ma hồn trong thân thể ra, là tâm phiền ý loạn. Tên khốn này sao lại mạnh đến biến thái, ma công vạn năm của ta hiểu chống được mấy chiêu, có nên tìm người liên hợp đối phó chăng? Để ta nghĩ xem có ai sánh được với …”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 10


      Chương 1: Ma động


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên đạp hắc vân bay về phía đám người Ngọc Hư phủ, lúc hạ xuống, ai nấy tự chủ được lùi lại mấy bước. Ma diễm ngút trời phủ kín cả ngọn núi.


      Thấy dáng vẻ như cái thế ma thần của , ai nấy đều run rẩy, lời của Chiến Đế quả nhiên ứng nghiệm, Ma Đế chết rồi sống lại, sống lại.


      “Chiến Đế ở đâu?”


      Mấy vị sư đệ của Chiến Đế bước ra, lão nhân lên tiếng: “Sư huynh vân du khắp bốn phương.”


      “Cái gì, chạy rồi sao?” Thấy Độc Bại Thiên có vẻ giận, lão nhân : “Sư huynh nhờ bọn ta chuyển cho ngươi câu.”


      “Câu gì?”


      “Lăng Phi chuyển thế.”


      “Lăng Phi…” Độc Bại Thiên chìm vào suy tư, cảm thấy cái tên này quá quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ ra, bất quá ước thấy đó là vị cố nhân, bèn thấp giọng : “Xem ra đó thực lão bằng hữu…”


      Vị sư đệ của Chiến Đế tiếp: “Sư huynh nếu ngươi nghe thấy cái tên đó làm khó Ngọc Hư phủ.”


      “Ta vốn muốn làm khó ai, ta từng rằng lần này đến đây để khiêu chiến với thánh giả, Chiến Đế rồi, ra cũng nên nhưng ta cảm giác được ở đây còn có khí tức của thánh giả.”


      Đúng lúc đó tim rung động, trong lòng trỗi lên cảm giác thể diễn tả, hình như….


      “Minh Nguyệt!” gào lớn: “Nguyệt nhi ở gần đây!” Tiếng lòng từ linh hồn rung động, từ cảm ứng tâm linh.


      Đám người Ngọc Hư phủ kinh ngạc ngước nhìn, đạp chân lên hư , lập lờ nổi lên trung, khẩn trương quan sát phía Tây Nam.


      lúc sau ngọn núi phía xa loáng lên hai bóng người, Độc Bại Thiên trợn mắt tưởng chừng rách mí, cảm giác huyết dịch sôi trào, sát khí ngập ngụa từ thân thể phát ra.


      lão nhân đầu bù tóc rối cõng thiếu nữ cất bước, phía sau là ngươi mất hữu chưởng, tay trái cầm ngọn roi liên tục quất vào lão nhân, đương nhiên cũng quất vào lưng thiếu nữ.


      Độc Bại Thiên gầm lên bi phẫn: “A…hôm nay ta khiến Ngọc Hư phủ trừ danh trong võ lâm.”


      Lão nhân chính là Huyết Đế Tư Đồ Kinh Lôi thần trí bất minh, mất tích lâu nay, thiếu nữ ông ta cõng sau lưng là Tư Đồ Minh Nguyệt, người cụt tay sau từng là đệ tử kiệt xuất nhất của Ngọc Hư phủ: Vu Ý.


      Lúc đó mọi người có mặt núi nhìn tình cảnh phía xa, ai nấy đều toát mồ hôi lo lắng cho Vu Ý.


      Độc Bại Thiên giận dữ, mái tóc dựng đứng: “Vu Ý, ta phải cắt ngươi thành từng mảnh vụn.”


      Vu Ý đứng dưới núi cười lạnh: “Độc Bại Thiên, ngươi quả nhiên mệnh lớn, trong tình huống bị cao thủ thánh cấp toàn lực xuất thủ, ngươi vẫn phục sinh được, khiến ta uổng công cao hứng. Hắc hắc, trời già có mắt, những tưởng việc báo cừu vô vọng lão già điên này lại tự mò đến, còn có cả Nguyệt nhi thanh mai trúc mã của ngươi, hắc hắc.” xong quăng roi , đặt trường kiếm lên hậu tâm Tư Đồ Minh Nguyệt.


      “Độc Bại Thiên ngươi đừng có làm ẩu, cứ đứng đó đợi ta, bằng đừng trách ta khách khí, hủy thi thể nàng ta.”


      Độc Bại Thiên ngước nhìn võ đế đời Tư Đồ Kinh Lôi ngớ ngớ ngẩn ngẩn, bộ dạng rũ rượi, chợt chua xót trong lòng, lại nhìn tấm thân mất sinh mệnh của Tư Đồ Minh Nguyệt, lòng như tan nát. Dần dần, lãnh tĩnh lại, lạnh lẽo nhìn Vu Ý lên núi.


      núi ai nấy khẩn trương đến cực điểm, ngờ Vu Ý lại gây ra chuyện này.


      Vu Ý dùng kiếm bức Tư Đồ Kinh Lôi từng bước lên núi, ngọn lửa cừu hận trong lòng rừng rực, gã đưa ánh mắt độc địa nhìn Độc Bại Thiên đứng trung.


      Lúc gã lên đến đỉnh núi, nhìn Độc Bại Thiên cười lạnh lẽo: “Ta biết ngươi cam tâm khi Tư Đồ Minh Nguyệt chết, lòng muốn tìm cách cứu ả, hắc hắc, ngươi vạn lần bao giờ nghĩ tới cục diện hôm nay? Xuống đây cho ta.”


      Độc Bại Thiên từ đáp xuống.


      “Ngươi muốn thân thể Tư Đồ Minh Nguyệt toàn vẹn hay muốn ta chặt thành hai khúc trước mặt ngươi?”


      “Ta muốn nàng toàn vẹn.”


      “Được, đời này ngươi dành cho ả, ta muốn ngươi dùng chính tính mệnh để đổi lại thi thể ả được hoàn chỉnh? Ngươi đồng ý chứ?” rồi Vu Ý đặt trường kiếm lên cổ Tư Đồ Minh Nguyệt.


      Độc Bại Thiên trợn trừng mắt, sau cùng nhấn giọng: “Ta ---đồng---ý.”


      “Hắc hắc, ngờ Bất tử ma đế lại vì nữ nhân mà quyết định như vậy, hắc hắc, ta thành toàn cho ngươi.” Vu Ý lướt tới cạnh đệ tử trẻ tuổi đứng cạnh, : “Sư đệ lên đâm chết cho ta, ta tin có thể sống lại.”


      Đệ tử trẻ tuổi đó do dự, biểu như ma thần vừa nãy của Độc Bại Thiên khiến lòng y run rẩy, bây giờ có dũng khí tiến lên.


      “Sư đệ do dự cái gì, công lao to lớn giết chết Bất tử ma đế thuộc về đệ, khiến đệ danh truyền thiên cổ, mau giết .”


      Đệ tử trẻ tuổi lập cà lập cập bước tới, cây trường kiếm trong tay ngừng run rẩy, đến gần Độc Bại Thiên, y nhắm tịt mắt lại, dụng lực đâm mạnh.


      “Phập”, máu tươi văng tung tóe, trường kiếm xuyên thấu ra sau lưng Độc Bại Thiên, máu trào ra như suối, huyết vụ cuồn cuộn.


      Những người đứng ngoài tâm tư phức tạp, chăm chú nhìn Bất tử ma đế trong trường.


      Vu Ý kêu lớn: “Moi tim ra cho ta, để ta xem làm cách nào sống lại.”


      Độc Bại Thiên vẫn đứng bất động, mặc cho máu chảy lênh lánh, đệ tử trẻ tuổi hình như hoảng sợ trước thần thái bình tĩnh như vậy, gắng gượng rút trường kiếm ra lùi lại.


      Vu Ý quát: “Sư đệ mau moi tim ra, bằng sống lại, nhất định tìm đệ.”


      Đệ tử trẻ tuổi nghe vậy lại tiến lên, rút cây chủy trủ đeo bên hông, vận kình đâm vào ngực Độc Bại Thiên.


      Máu tươi trước ngực lại trào ra, bắn xa tới hai trượng, quả tim đỏ tươi đập trong lồng ngực. Đệ tử trẻ tuổi do dự chặp rồi cũng moi ra.


      “Ầm.”


      Đất trời vang lên tiếng sấm, Độc Bại Thiên ngã huỵch xuống, hắc vụ từ thân thể tỏa ra, bay lên trung, đôi mắt chớp động cách khó khăn, trừng trừng nhìn vào Tư Đồ Minh Nguyệt nằm dưới cây kiếm của Vu Ý.


      Vu Ý cười điên cuồng: “Ha ha, Độc Bại Thiên, lúc ngươi chặt hữu chưởng của ta có từng nghĩ đến ngày hôm nay ngươi còn tim nữa , để ta xem ngươi làm thế nào sống lại, hắc chắc, nữ nhân này là người con ngươi thương nhất, vậy giờ ta cho ngươi chết nhắm mắt được.”


      Vu Ý dụng lực chém xuống, đầu Tư Đồ Minh Nguyệt lăn xuống đất, gã lại nhanh nhẹn chém thêm hai kiếm, thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt tức bị chặt đứt.


      “A…”, Độc Bại Thiên bị móc tim, nằm trong vũng máu đột nhiên rú lên như dã thú, từ từ đứng dậy, thò tay lấy lại trái tim đỏ lòm đập tay đệ tử trẻ tuổi vốn hồn bay phách lạc, đặt vào huyết động trước ngực, ma khí đen ngòm phiêu động trung ào ạt tụ vào mình , vết thương kinh hoàng ngừng chảy máu, huyết động há hoác dần dần liền lại.


      Tình cảnh quỷ dị như vậy khiến toàn thể ngơ ngẩn, thân thể Vu Ý run rẩy, quăng trường kiếm rồi cấp tốc đào tẩu.


      “Hôm nay ta ngươi tan xương nát cốt…” Giọng lạnh lẽo của Độc Bại Thiên biểu lộ bất kì cảm tình gì, đạo kiếm cương lóe lên như thiểm điện, “phập, phập”, hai chân Vu Ý nổ tung thành hai màn huyết vụ, gã rú lên thảm thiết, lăn lộn đất.


      Độc Bại Thiên đến bên Huyết Đế Tư Đồ Kinh Lôi, tay đặt lên đầu ông, quang mang từ lòng tay phát ra, dùng công lực hồn hậu dồn vào kinh mạch thác loạn trong nội thể ông, dùng thần thức thánh cảnh xâm nhập vào trí óc, thức tỉnh bản ngã ngủ say của ông.


      Huyết Đế khôi phục thần trí, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, suýt tí nữa ngất xỉu.


      Độc Bại Thiên thất thểu đến bên thi thể tan nát của Tư Đồ Minh Nguyệt, đứng ngơ ngẩn hồi lâu, ôm nàng lên, trao cho Tư Đồ Kinh Lôi: “Bá phụ, cháu là Độc Bại Thiên, phiền bá phụ giữ thi thể Nguyệt nhi! Hôm nay cháu tiêu diệt thánh địa ngàn năm này!”


      Mái tóc Huyết Đế dựng đứng, nước mắt chứa chan, gầm lên: “Giết, giết, giết, để tên nào sống sót!” Thần trí ông cơ hồ lại hỗn loạn.


      Giọng Độc Bại Thiên lạnh lùng lọt vào tai mỗi đệ tử Ngọc Hư phủ: “Hôm nay ai có thể sống sót rời khỏi đây, Thần có đến cũng ngăn được sát ý của ta!”


      “Bá phụ, để cháu đưa bá phụ rời khỏi đây trước.” nhấc cả Tư Đồ Kinh Lôi và thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt lên, nhanh chóng phi hành ra ngoài núi, thân hình như ánh chớp lướt .


      Lúc quay lại, mọi người núi toàn lực chạy xuống chân núi, Vu Ý gào lên cuồng dại: “Mang ta theo, mang ta theo…”


      ai chạy được hết, hôm nay ta lấy các ngươi bồi táng…”, những tình cảm cố áp chế lúc trước giờ hoàn toàn bộc phát, rít lên thê lệ: “Nguyệt nhi…ta lấy toàn bộ Ngọc Hư phủ bồi táng muội, ta phải giết sạch võ giả đời….” Lúc này như phát điên, hai mắt đỏ lựng, mọi cảm tình đều bay biến, triệt để thành ma.


      “Ầm,” đạo kiếm cương khổng lồ bổ xuống sơn lộ, cắt đứt đường chạy. Độc Bại Thiên từng bước tiến tới, tất cả cũng lùi dần, quay lại đỉnh núi. đến bên Vu Ý, ngồi xổm xuống, dùng tay bóp nát từng đoạn xương, tiếng kêu gào thê thảm vang khiến ai nấy sởn gai ốc.


      giờ như kẻ còn tình cảm, bước qua thân thể Vu Ý, bức tới đám đệ tử Ngọc Hư phủ.


      “Đừng…đừng đến đây….” Ai nấy run giọng, hai chân mềm nhũn, ít người gục xuống.


      “Các ngươi chết hết cho ta.” Hữu chưởng của Độc Bại Thiên đưa lên, sức mạnh hùng hậu trong nội thể xô ra như sóng lớn vỗ bờ, hào quang sáng chói khiến ai mở mắt nổi.


      Nhưng đúng lúc đó liền xảy ra biến hóa, đỉnh núi Ngọc Hư phủ tọa lạc rung chuyển, vết nứt khổng lồ lên giữa Độc Bại Thiên và đám đệ tử Ngọc Hư phủ, hào quang ngùn ngụt vút lên rồi tan , hóa giải chưởng lực của .


      Vết nứt lại lan rộng, ngọn núi nứt toác, nhân ảnh từ trong núi bay ra.


      “Bất tử chi ma, rốt cuộc ta cũng đợi được ngươi, mấy ngàn năm.”


      Độc Bại Thiên lạnh lẽo quan sát nhân ảnh toàn thân phát hòa quang trung, lời lẽ vẫn vô cảm: “Ngươi là ai?”


      Nhân ảnh bật cười điên cuồng, pha lẫn mùi vị thê lệ: “Ha ha…ta là ai, ngươi quên rồi sao, tổ sư khai phái của Ngọc Hư phủ đây, trong ngũ đại thánh giả vây diệt ngươi năm xưa, để báo cừu cho các huynh đệ chết, ta ở đây tu luyện mấy ngàn năm…”
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :