Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 11: Nguyệt tung


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Lúc Độc Bại Thiên lại đặt chân lên Thanh Phong đế quốc, lòng khỏi cảm khái. Khi trước vượt ngàn dặm từ Hán Đường đế quốc đến đây xông pha giang hồ, chỉ mới mấy tháng mà xảy ra bao nhiêu việc.


      “Nam Cung ơi, Nam Cung, Độc Bại Thiên ta quay lại đây.”


      Lần này trở lại, khoa trương như trước khiến người võ lâm nghe tên là biến sắc nữa. muốn chưa đến Nam Cung thế gia tạo thành xôn xao, cũng như lúc ở Tân Minh đế quốc, thầm tới.


      Hôm đó qua thành ăn cơm, chợt nghe dưới tửu lâu có tiếng ồn ào.


      “Lại là lão ăn xin này, mau đuổi .”


      “Lại đến đến xin ăn xin uống, ngày nào cũng thế ai chịu được.”


      “Được lắm, dám cướp hả, ta đánh chết lão.”


      “Đánh, đánh mạnh vào.”


      “Chưởng quỹ đừng đánh nữa, còn đánh là lão mất mạng.”


      Độc Bại Thiên muốn nhúng tay, nhưng rồi lắc đầu, đời có quá nhiều việc, quản được việc chứ có quản hết được ? Hôm nay tuy gặp nhưng gặp sao? Vì thế động đậy.


      Tiếng ồn ào dưới lầu mãi dừng, trong tiết trời giá lạnh mà lão nhân vì miếng ăn sống qua ngày bị đánh. chợt mủi lòng, quyết định phải nhúng tay.


      Lão nhân chừng sáu mươi, nằm dưới đất, ôm chặt hai cái màn thầu mới cướp được vào lòng, ba bốn hỏa kế trẻ tuổi ra sức đấm đá, tấm thân gầy khô lăn lộn.


      Độc Bại Thiên nhìn muốn rách mí, gầm lên: “Dừng tay.”


      Mấy hỏa kế vội dừng lại, chưởng quỹ cười vuốt: “Ha ha, quấy nhiễu vị khách quan này dùng bữa, bọn tiểu nhân đuổi lão ăn mày này ngay.”


      sầm mặt, lạnh lùng : “Các ngươi đúng là có nhân tính, lão nhân khổ thế này mà nỡ đánh đau thế ư.”


      Chưởng quỹ lắp bắp: “Lão…lão ăn cắp màn thầu.”


      “Cũng đầu cần nặng tay như vậy, đuổi ông ta là được, vì sao các ngươi lại đánh người ta?”


      Cùng lúc lão ăn xin lập cập đứng dậy, lẩm bẩm: “Nguyệt nhi...Nguyệt nhi...bá phụ tìm được kẻ phụ lòng đó… tìm được…bá phụ đói…bá phụ đói…” Đoạn há miệng cắn màn thầu trong tay.


      Óc chợt rung lên, hai chữ “Nguyệt nhi” làm tân thần run rẩy, nghĩ ngay đến Tư Đồ Minh Nguyệt.


      lắc đầu nhìn lão ăn xin, tự nhủ: “Sao có thể, Nguyệt nhi được bá phụ Huyết Đế đưa , người nào sao có thể là Huyết Đế?”


      Lão nhân đầu bù tóc rối, vết bẩn mặt che dung mạo, đôi mắt mờ đục, nhìn là biết phải người có công lực.


      “A…ngon quá…ngon quá… đói nữa…” Thần trí lão ăn màu có vẻ được bình thường, năng như trẻ nít, nhanh chóng ăn hết hai cái màn thầu rồi quay người luôn.


      Chưởng quỹ và mấy hỏa kế hoảng sợ trước uy thế của Độc Bại Thiên, làm khó lão ăn xin, mặc cho ông ta .


      ngẩn ra chốc, trong lòng thoáng bất an, ném miếng bạc vụn lại rồi nhanh chóng theo.


      Gió lạnh cắt da, lão nhân lầm lũi bước, quẹo vào góc đường khuất bóng.


      nhanh chóng đuổi theo, đến sát sau lưng lão nhân kinh động mà lén bám theo.


      Cứ vậy, già trẻ trong gió lạnh ra khỏi ngôi thành, lão nhân tựa hồ chú ý phía sau có người theo, lặng lẽ ra ngoại thành, dần xa bình nguyên vào trong rừng núi.


      Độc Bại Thiên càng lúc càng hồ nghi, lão ăn xin bình thường sao lại vào núi trong tiết trời giá rét này, lòng giữ nổi bình tĩnh nữa.


      Lão nhân tuyết phát ra tiếng lạo xạo, rẽ quanh co trong rừng rồi đến dưới chân núi.


      Cảm giác khác lạ dấy lên trong lòng , tình cảm vô dánh đó hiểu có mùi vị gì.


      “Đây…lẽ nào là Nguyệt nhi?” chấn kinh vô cùng.


      Lão nhân vào sơn động, lẩm bẩm: “Nguyệt nhi, bá bá về đây…bá bá tìm được… tìm được…ồ…ta muốn tìm ai, sao lại nghĩ ra.”


      Độc Bại Thiên nhịn được, rảo bước vào, nhờ ánh sáng chiếu rọi mà nhìn khung cảnh.


      Sơn động sâu lắm, chỗ sâu nhất cũng cách cửa động quá ba trượng, nền trải nhiều cỏ tranh, xem ra lão nhân ở lại đây mấy ngày rồi. Cũng may chỗ này cách ngôi thành xa lắm, có dã thú nào to lớn, bằng lão nguy ngập.


      Lão nhân quay lưng ra ngoài, với nữ tử nằm cỏ tranh: “Ta là ai? Sao lại nghĩ ra? Nguyệt nhi cho bá phụ biết .”


      lao tới, nhìn dung mạo nữ tử rồi, đầu óc lại nổ vang, suýt nữa hôn mê.


      Nữ tử đó hóa ra là Tư Đồ Minh Nguyệt, nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt cực độ nhợt nhạt, nhưng dáng vẻ rất an tường, như bệnh mỹ nhân khí huyết bất túc ngủ.


      kêu lớn: “Nguyệt nhi” rồi bổ tới.


      Hán ôm nàng lên, nước mắt trào ra, từ bé ít khi rơi lệ nhưng lần này nước mắt trào ra tựa đê vỡ.


      “Đây là mộng? Là thực? Ông trời, xin ôngđừng hí lộng ta nữa.”


      ôm chặt thi thể băng lạnh, sợ buông ra còn thấy nữa.


      Lão nhân gầy khô thấy ôm Tư Đồ Minh Nguyệt liền nhảy bổ tới. đưa tay đẩy ông ra, tại khẳng định được người thần trí ổn định này là Huyết Đế, nhưng hiểu sao Huyết Đế lại biến thành thế này?


      vuốt ve gương mặt Tư Đồ Minh Nguyệt nhợt nhạt, hơi lạnh truyền lên tay khiến lòng nhói buốt.


      Những chuyện cũ, tiếng cười xa xưa…


      Giờ gian nhân gửi hồn về cõi u minh, trong lòng chỉ còn là thi thể.


      Chuyện xưa như khói tỏa…


      ủ rũ sầu thương. Ai ma vô tình?


      Ma Phong sau lưng run lên, ma tức hùng hậu chảy vào thể nội , rồi ma khí tràn ra, cả sơn động ngập cát đá.


      Nước mắt lấp lánh từ má chảy xuống, lời lẽ băng lạnh thốt ra: “Tụ thiên địa chi linh khí, ngưng máu của thánh, ma lại, dù ta tan xương nát cốc cũng phải tụ hồn phách cho nàng…sớm muộn cũng có ngày ta khiến Trường Sinh cốc ngập máu, thây chất như núi…ta phải rải máu thánh, ma khắp mỗi tấc đất trong cốc, phải tụ tinh khí của tuần thiên sứ giả vào mỗi tấc gian.”


      Ma khí lan tràn đẩy văng lão nhân ra, lão nhân bị ép vào vách đó, ma khí ngừng tràn vào thân thể lão. Đột nhiên lão run người, huyết hồng chi quang lóe lên trong mắt, khí thế hùng hậu bùng lên, sức mạnh từ mình lão toát ra, đôi mắt mờ đục giờ đỏ ngầu, hung quang lấp lánh.


      Lão nhân lao bổ vào , hét to: “Trả Nguyệt nhi đây.”


      Đôi tay rực quang mang bổ vào lưng Độc Bại Thiên, lúc này thương tâm cực độ, kịp phản ứng với biến cố đột ngột, lúc lách sang bên tay lão nhân gần như ấn vào lưng .


      Trong sát na sinh tử tồn vong, Ma Phong đột nhiên tự động bật ra chặn hai bàn tay lại.


      “Ầm.” Bàn tay lão nhân vỗ mạnh lên binh khí của .


      Đòn đánh lôi đình này khiến sơn động rung rinh, đá tảng ngớt rớt khỏi vách động.


      Tuy Ma Phong chặn được phần lớn công lực của lão nhân nhưng phần sức mạnh vẫn ập vào, há miệng phun máu, buông Tư Đồ Minh Nguyệt trong tay ra. Thân thể văng , đập vào vách động, tảng đá lớn rơi xuống.


      hôn mê ngay, khóe môi máu.


      Nếu chưa tu thành ma thể e rằng giờ hồn du địa phủ lâu rồi, nhưng dù vậy vẫn chịu nổi lực đạo đáng sợ đó, thụ thương .


      Lão nhân toàn lực xuất chưởng xong, phát giác quá nửa công lực tan biến vào binh khí kì quái đó, liền ngẩn ra lúc, thần trí vẫn chưa tỉnh hẳn, thấy văng cũng suy tính nhiều, ôm Tư Đồ Minh Nguyệt lên chạy khỏi sơn động.


      Độc Bại Thiên hôn mê chẵn ngày, lúc tỉnh lại, việc đầu tiên là ôm chặt hai tay nhưng trong lòng trống , Tư Đồ Minh Nguyệt biến mất, kêu lên: “Nguyệt nhi...” Lòng động dội lại hồi .


      mặc kệ trọng thương, chạy khỏi sơn động, lao vun vút trong rừng.


      “Nguyệt nhi...”


      “Tư Đồ tiền bối...”


      “Tư Đồ tiền bối ở đâu?”


      “Tư Đồ tiền bối, người mang Nguyệt nhi đau?”


      “Cháu là Độc Bại Thiên, cháu ở đâu, bá phụ phải tìm cháu ư?”


      Thân ảnh như quỷ mị xuyên qua xuyên lại trong rừng, vận Thần Hư bộ đến cực hạn, mỗi tấc đất trong vòng mấy chục dặm gần đó đều in dấu chân . khản giọng, miệng khô lưỡi rát, lúc nóng lòng lại thổ ra mấy ngụm máu. tại thương thế nghiêm trọng vô cùng nhưng mặc kê, cứ tìm tìm lại. Hôm qua, lúc thấy thi thể Tư Đồ Minh Nguyệt vẫn như mấy tháng trước, liền có cảm nhận mơ hồ rằng linh thức của nàng có lẽ giúp thi thể phục sinh, nhưng ngờ lại vất vả như vậy, có lẽ…


      Chỉ là thi thể nàng bị Huyết Đế thần trí tỉnh táo mang , hoảng sợ cực độ, hiểu lão nhân có xảy ra bất trắc gì , khiến nàng cũng gặp bất trắc theo.


      “Huyết Đế vì sao lại biến thành như thế? Sao lại đến đây? Ma Phong đả thương được ông ta?”


      càng nghĩ càng nóng lòng, thân thể mệt mỏi, cấp nộ công tâm, nên lại ngất xỉu nền tuyết, hoa tuyết trùm kín thân thể .
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 12: Đế chiến tự mạc


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Thiên địa ngập tuyết, núi rừng lạnh lẽo vang lên tiếng rên khe khẽ, Độc Bại Thiên chật vật bò khỏi đống tuyết, quay lại sơn động Huyết Đế cùng Tư Đồ Minh Nguyệt từng ở.


      Nằm ở chỗ Tư Đồ Minh Nguyệt từng nằm, lòng nhói lên, cơ hội trùng phùng trong lần gặp ngẫu nhiên này qua mất.


      Bất tử ma công tự vận chuyển ngừng điều trị tấm thân trọng thương của . vừa chưa thương vừa suy nghĩ, vì sao Huyết Đế biến thành như vậy, sau mấy lượt suy tính cũng tìm ra được suy đoán sơ bộ. Ngày đó phụ thân và Huyết Đế hoành xuất thế, khiến võ lâm Hán Đường đế quốc đại loạn, rồi hai người từ hai hướng tiến lên võ lâm thánh địa- Vụ phong, giao chiến kinh thiên động địa với đế cảnh cao thủ đó. Người ngoài biết kết quả nhưng là con Nộ Đế biết rằng phụ thân ôm thương thế trở về, Huyết Đế cũng trọng thương rút , cả hai lưỡng bại câu thương với Vụ phong. đoán rằng lần đó Huyết Đế có lẽ bị thưởng tổn đến não bộ, bằng sao lại biến thành như bây giờ, công lực cũng tổn hại, song vì sao ông đột nhiên khôi phục công lực trong sơn động đoán được.


      ngày sau, hồi phục gần như hoàn toàn, lại rời sơn động tìm kiếm khắp núi non, bình nguyên gần đó….Cơ hồ lật từng tấc đất lên mà thấy tung tích Huyết Đế.


      lại đến tòa thành gặp ông hôm trước, tìm đệ tử ma giáo. Giờ coi người ma giáo như thủ hạ, lệnh cho đệ tử đó nhanh chóng điều động tất cả tìm Huyết Đế, theo như miêu tả.


      Ba ngày trôi qua, Huyết Đế và Tư Đồ Minh Nguyệt như thể bốc hơi khỏi nhân gian, để lại manh mối gì.


      “Choang.”


      Nghe đệ tử ma giáo mang tin thất vọng về, ném mạnh chén trà xuống đất, tức giận: “Các ngươi đúng là ăn hại, có mỗi hai người cũng tìm được? Tiếp tục tim cho ta.”


      Đệ tử ma giáo báo tin cho run rẩy, dám thở mạnh, rồi cuối cùng lặng lẽ lui ra.


      Lòng như lửa đốt, lại lại trong phòng, hy vọng kì tích xuất .


      Dù nóng lòng thực vẫn tàn khốc như thường, lại hai ngày nữa qua , đệ tử ma giáo tìm hết núi rừng cùng trấn thành gần đó mà ra manh mối gì.


      ngồi yên được, tưởng tượng nổi vì sao hai người để lại tung tích gì.


      “Lẽ nào Huyết Đế thi triển vô thượng khinh công, mạch, dừng lần nào trong vòng trăm dặm?”


      Ngày thứ sáu, rời tòa thành, trước khi còn dặn đệ tử ma giáo liên tục thông báo cho nhau, tiến hành tìm hai người phạm vi toàn Thanh Phong đế quốc.


      Hoa Vân Tiên ở xa tận Tân Minh đế quốc, nghe được tin liền lẩm bẩm: “ coi người ma giáo là thủ hạ chăng, ôi, như thế phải càng khiến giáo chủ vui hay sao? Rồi thể dứt ra được, triệt để về với ma giáo…”


      Độc Bại Thiên qua hết thành trấn này đến thành trấn khác, lần nào cũng ôm hy vọng vào phân đàn ma giáo rồi thất vọng rời . Mấy ngày liên như vậy, tạm nén tình cảm, giao hẳn việc đó cho đệ tử ma giáo rồi tiến về Nam Cung thế gia.


      đời có quá nhiều việc phải bó tay, hy vọng lại có cơ hội trùng phùng với Tư Đồ Minh Nguyệt, nhưng cơ hội ngẫu nhiên trôi qua.


      Năm ngày sau, còn cách Nam Cung thế gia đầy trăm dặm, bèn nghỉ lại. Trước mỗi lần đại chiến, đều điều tức kĩ càng, đưa bản thân về trạng thái tốt nhất.


      Nam Cung thế gia, Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười: “ ngờ Độc Bại Thiên lại là giống si tình, tấm lòng với Tư Đồ Minh Nguyệt lại sâu như vậy.”


      Nam Cung Hùng : “ cách đây đầy trăm dặm, con còn cười được ư?”


      Thị đáp: “Trước đây con lo lắm, nhưng thấy gia gia bình thản nên con cũng lòng, lão nhân gia nhất định có phương pháp đối phó , bằng đâu thể thản nhiên như vậy. Cúng ta còn phải lo gì nữa, Độc Bại Thiên tuyệt đối làm gì được Nam Cung thế gia”


      Nam Cung Hùng : “Mong là thế.”


      Nam Cung Vô Địch từ ngoài bước vào: “ cần lo, ta chuẩn bị xong, chỉ đợi tới.”


      Ba ngày sau, Độc Bại Thiên hướng vào Nam Cung thế gia, đại chiến dồn nén lâu ngày sắp bắt đầu.


      Lúc còn cách Nam Cung thế gia ba dặm, Nam Cung Vô Địch nhắm mắt dưỡng thần chợt mở bừng mắt: “Đến rồi, sau cùng cũng đến, ta mong ngươi lâu lắm rồi.”


      Nam Cung Hùng tỏ vẻ khẩn trương: “Đến rồi…”


      Nam Cung Tiên Nhi lúc trước rất thoải mái, giờ cũng thấy khẩn trương: “Đến rồi, đến rồi…”


      Khóe miệng Độc Bại Thiên nhếch nụ cười lạnh, lẩm bẩm: “Nam Cung ơi, Nam Cung, hôm nay các ngươi cứ cầu phúc cho nhiều vào.” Đế cảnh thần thức hùng hậu tràn ra, rảo bước về phía Nam Cung thế gia.


      Đồng thời, Nam Cung Vô Địch cũng đứng dậy, đế cảnh thần thức tràn ra, kỷ trà trước mặt lão vỡ tan, cửa phòng tự động mở ra.


      Nam Cung Hùng và Nam Cung Tiên Nhi cả kinh thất sắc, vội lui sang bên.


      Nam Cung Vô Địch quay lại dặn: “Các con đừng sợ, ở lại đợi tin của ta, ta mà bất hạnh tất có người xuất thu thập . Nhưng các con được khinh cử vọng động, ngàn vạn lần được đến gần phạm vi đại chiến.”


      Nam Cung Hùng gật đầu, Nam Cung Tiên Nhi : “Gia gia cẩn thận.”


      “Ừ, gia gia biết.” Nam Cung Vô Địch ngoái đầu lại, sau khi ra khỏi cửa Nam Cung thế gia, lão mới thể toàn bộ sức mạnh, sát khí bùng lên khiến khí lạnh lẽo càng thêm buốt giá, hoa tuyết cạnh đó hóa thành băng nhận văng tứ tán , rít lên lảnh lói.


      Độc Bại Thiên ở cách năm trăm thước cảm giác được chiến ý của lão, dụng lực giậm chân phải, mặt đất rung chuyển, vết nứt khổng lồ từ mũi chân lan dần ra, môn lâu của Nam Cung thế gia lắc lư.


      Nam Cung Vô Địch hừ lạnh, rảo bước tới, mặt đất nổ ầm tiếng rồi lại bình tĩnh.


      lạnh giọng: “Lão bất tử, lúc hãm hại ta chắc ngươi chắc ngờ Độc Bại Thiên mỗ có ngày đạt mức tu vi này, có ngày đánh đến tận cửa nhà ngươi.”


      Nam Cung Vô Địch lạnh giọng đáp trả: “Quả bất ngờ, ngươi đạt đến cảnh giới này vốn là chuyện sớm muộn, chỉ ngờ ngươi tiến nhanh thế mà thôi, tha mạng cho ngươi lúc xưa quả là sai lầm ngàn đời, nếu ta xuất thủ sớm hơn, chắc giang hồ xảy ra mối loạn Bất tử ma đế hôm nay.”


      Độc Bại Thiên ngửa mặt cười vang, gằn giọng: “Ha ha… lão bất tử hại ta chưa đủ ư? Nếu phải các ngươi để lộ việc ta xá thân thành ma, Độc Bại Thiên có bao giờ bị người thiên hạ truy sát, thành công địch của toàn võ lâm. Nếu phải các ngươi dồn ta cửu tử nhất sinh, ta sao phải luôn sống trong bóng đen tử vong, nếu phải các ngươi vì sao Nguyệt nhi lại về cõi u minh, chia cách với ta. Toàn thể Nam Cung thế gia các ngươi chết trăm lần cũng đủ giải mối hận trong lòng ta, hôm nay các ngươi mà may mắn tốn tàn được, nên thắp hương tạ ơn phật.”


      Nam Cung Vô Địch cười lạnh: “Hắc hắc, ngươi tuy mạnh nhưng đừng quên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đừng tưởng mình thiên hạ vô địch, kẻ mạnh hơn ngươi thiếu gì, chẳng qua ngươi chưa gặp mà thôi, hôm nay ngươi động được nửa sợi lông Nam Cung thế gia rồi hẵng khoác lác.”


      “Nam Cung Vô Địch lão thất phu, đừng tưởng thành đế trước ta là có gì xuất chúng, ta gặp ít kẻ mạnh hơn ngươi ta còn coi ra gì, nữa là lão bất tử đáng xu nhà ngươi. Ngươi so với Kiếm đế sao? Thực lực của ngươi so với bát đế liên thủ thế nào?” Kì hoài nghi, bởi phát giác Nam Cung Vô Địch ung dung , phải là làm màu làm mè. kinh ngạc, hiểu sao đối phương lại thản nhiên đến thế, nên mới dùng lời lẽ đả kích, hy vọng tìm hiểu được đôi điều.


      Nam Cung Vô Địch hừ lạnh: “Tiểu tử tự đại, hôm nay ngươi thoát được khỏi đây rồi hãy khoe khoang. Hắc hắc, ta mong ngươi lâu lắm rồi, ngờ hôm nay ngươi mới tới, ta vẫn khát vọng trận đại chiến chân chính, mong rằng ngươi đừng khiến ta thất vọng.”


      Độc Bại Thiên biết cần gì nữa, ném áo choàng , chiếc áo nát vụn , cùng hoa tuyết phơi phới rơi xuống.


      Nam Cung Vô Địch rảo bước tới, dừng cách mười mấy thước: “Tuy ngươi là tiểu bối nhưng ta buộc phải khen rằng tu vi của ngươi đạt tới đỉnh đế cảnh, ta hơn ngươi mấy chục tuổi nhưng đấu với ngươi cũng đến nỗi mất mặt.”


      “Đến đây, lão thất phu, ân oán giữa chúng ta chỉ có thể động thủ giải quyết, cần nhiều.”


      Thần thức của hai đế cảnh cao thủ tràn khắp gian, như kinh đào hãi lãng va chạm nhau.


      Ở Nam Cung thế gia cách đó mấy trăm dặm, mọi già trẻ nam nữ đầu cảm ứng được hai cao thủ siêu phàm, đều cả kinh thất sắc.


      Đất trời ngập hoa tuyết, tiên thiên cương khí từ hai đế cảnh cao thủ tràn ra, cương khí chói lòa hất tung hoa tuyết bay ngược, trong vòng mười trượng quanh hai người có nửa bông, ngoài mười trượng toàn là băng nhận bay loạn xạ.


      “Độc Bại Thiên, ngươi đừng để ta thất vọng.”


      “Đến đây, lão thất phu.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 13: Đế cảnh đại chiến


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Tóc Độc Bại Thiên dựng đứng, cương khí toàn thân tràn ra mãnh liệt, áp lực kinh hồn toát lên, sát ý lãnh liệt lan khắp toàn trường.


      “Chết , lão thất phu!”


      tống quyền phải ra, cuồng phong dấy ào ào, hoa tuyết bay theo cuồng loạn, cương khí đỏ tía nơi quyền đầu như đao kiếm chém vào Nam Cung Vô Địch, vang lên tiếng xé khí xoàn xoạt.


      Nam Cung Vô Địch đổi sắc, cười ha hả: “Trận đại chiến này, lão phu đợi lâu, ha ha, sau cùng cũng tới.”


      Mắt lão xạ ra lãnh điện, vung hữu chưởng nghênh đón, cương khí mãnh liệt như nộ hải cuồng đào cuốn ra.


      Bàn tay hai đế cảnh cao thủ va nhau , tiếng ầm ầm vang lên, sóng khí bài sơn đảo hải bùng phát, quang mang chói lòa hoàn toàn che khuất thân hình cả hai.


      Mặt đất khẽ rung, bụi bay mù mịt, hoa tuyết tung tóe, đòn kinh thiên động địa đó vang xa mấy chục dặm, võ nhân gần đấy đều hoảng sợ.


      Độc Bại Thiên tuy bí mật đến Nam Cung thế gia nhưng nhiều thế lực tra ra ý đồ của .


      Nhiều người ở cách mười mấy dặm, quan sát mật thiết trận chiến.


      Thanh thế đòn đầu tiên giữa hai người như vậy, chấn động mạnh đến những người quan chiến.


      Khói bụi tan , mặt đất xuất hố sâu, cả hai cùng rơi xuống đó.


      Nam Cung Vô Địch cười nhạo: “Độc tiểu nhi bất quá như thế, xem ngươi làm gì được lão phu.”


      Độc Bại Thiên lạnh giọng: “Lão thất phu đừng đắc ý, chốc nữa ta đánh cho ngươi thành tinh đầu heo.”


      Đại chiến lại nổ ra, lao lên , tung cước vào ngực Nam Cung Vô Địch, chân còn lại đá vào mặt.


      Thân hình Nam Cung Vô Địch dính sát vách hố lùi lại ba trượng, tránh khỏi hai cước đoạt mệnh, đoạn bật vút lên khỏi lòng hố.


      Hai chân Độc Bại Thiên đạp vào thành hố, từ gối trở xuống ngập vào đất, đại địa rung lên, vết nứt tản bốn phương tám hướng.


      Nam Cung Vô Địch cười lạnh, chúc đầu lao xuống, song chưởng bổ mạnh vào Độc Bại Thiên ở dưới hố.


      Cuồng phong ào ạt, cương khí mãnh liệt khiến người ta lạnh mình, áp lực hùng hậu dồn lên phía đỉnh đầu Độc Bại Thiên.


      vung hai tay lên nghênh đón đòn toàn lực của Nam Cung Vô Địch.


      Nơi hai ngọn quyền của song phương phát ra quang mang vô hạn, sức mạnh hùng hồn tràn tứ phía, lớp đất quanh hố dao động như sóng biển, dần lan về xa.


      Khi tất cả bình tĩnh lại, trong vòng mười mấy trượng trở thành tiểu sa mạc, mọi khối đá đều hóa thành cát.


      Nam Cung Vô Địch nhảy lên khỏi hố, lồng ngực phập phồng rồi cười ha hả: “Độc tiểu nhi còn dám ngông cuồng nữa ?”


      Độc Bại Thiên ngờ tu vi của lão thâm hậu như vậy, hắt sơ ý nên nếm mùi , bị lão đánh lún xuống đất, bị cát chôn vùi.


      vận toàn thân công lực xông lên, lên đến lưng chừng liền hề do dự, hung hãn tống ra quyền, cương khí mãnh liệt rít ràn rạt xô tới.


      Nam Cung Vô Địch tuy tạm chiếm thượng phong nhưng dám sơ ý, lão cất lời chẳng qua vì muốn chọc giận đối phương, nếu động thủ liền cẩn thận vô cùng. Lão biết mình đối phó với ai.


      “Bất tử ma đế ngươi đánh bại võ lâm quần hùng, chiếm ngôi đầu trong các đế cảnh cao thủ, chưa từng thất bại, để hôm nay lão phu cho ngươi nếm mùi.” Hai tay lão ngừng múa tít trước ngực, xuất ra tầng tầng chưởng ảnh, động tác quá nhanh nên có cảm giác liền thành chuỗi, trước ngực lão xuất dải quang mang chói lòa.


      Dao động kinh nhân khiến Độc Bại Thiên cả kinh, biết lão tích tụ sức mạnh hòng xuất ra đòn lăng lệ. dồn công lực toàn thân vào song chưởng, rồi quát to: “Nam Cung lão nhi chịu chết .”


      Hai làn sáng từ hai đế cảnh cao thủ tràn ra, năng lượng ào ào dao động , những người mật thiết quan sát từ cách mười mấy dặm đều cảm thấy bất an.


      “Ầm.”


      Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Nam Cung Vô Địch bị hất bay bảy, tám trượng, y phục tan nát bay như bươm bướm . Sắc mặt lão đỏ lựng, suýt nữa thổ máu, đáp xuống đất còn lùi liền mười mấy bước, mỗi bước đều in dấu sâu hoắm dưới nền đất.


      Độc Bại Thiên khá hơn bao nhiêu, cũng bị hất văng sáu, bảy trượng, đáp xuống liền lui mấy bước, mặt đất cày lên thành hai rãnh sâu dưới chân .


      “Nam Cung lão thất phu, mùi vị thế nào, định cho ta nếm mùi bại trận hả? Hắc hắc, ngươi tuyệt đối thể, nếm thêm quyền của lão tử.”


      Thân ảnh như hư ảnh, chớp mắt tới trước mặt Nam Cung Vô Địch, quyền phải hung hãn đấm ra.


      Lão vội tránh sang bên, chém cạnh tay vào bụng .


      Thân hình như điện xông tới, rồi lại đằng lao lên, hai chân đá vào đầu lão, cương phong thổi tung cát đá.


      Nam Cung Vô Địch dám ngạnh tiếp, vội tránh sang bên.


      “Lão thất phu phải vừa khoác lác sao? Vì sao dám tiếp chiêu?”


      “Tiểu tử đừng cuồng vọng, ngươi được kiến thức võ học lão phu mới sáng tạo ra.”


      Nam Cung Vô Địch chụp trảo lên trời, tay còn lại hướng vào Độc Bại Thiên, thiên địa tinh khí điên cuồng tràn về, theo cánh tay lão chảy vào thân thể. Nơi lão đứng tối om.


      Độc Bại Thiên cả kinh, công pháp này là Thâu thiên đoạt nhật đại pháp, quá quen thuộc môn công pháp này bởi từng ỷ trượng vào nó trong mấy lần đại chiến.


      “Thâu thiên đoạt nhật! Lão thất phu học lén ở đâu môn công pháp này?”


      Nam Cung Vô Địch cả kinh: “Ngươi…ngươi sao lại biết công pháp này, lẽ nào ngươi cũng luyện?”


      khẳng định là phải lão sáng tạo ra, liền cười nhạo: “Nam Cung lão nhi đúng là vô sỉ, lại tự nhân là công pháp mình sáng tạo ra, ngươi có thiên phú đó hả? Hôm nay ta cho ngươi thấy Thâu thiên đoạt nhật chân chính.”


      Đoạn cũng giơ tay lên trời theo tư thế chống đỡ, tay còn lại hướng vào Nam Cung Vô Địch.


      Hai đế cảnh cao thủ đồng thời thi triển Thâu thiên đoạt nhật, thanh thế vô hạn, thiên địa tinh khí như dòng sông điên cuồng chảy tới.


      Dao động kinh hồn khiến võ nhân quan chiến từ xa biến hẳn sắc mặt, khí tức này buộc họ hoảng sợ, run lên cầm cập.


      Nam Cung Tiên Nhi và Nam Cung Hùng cảm ứng được khí tức bất thường, đổ mồ hôi lạnh lo cho Nam Cung Vô Địch.


      “Gia gia có sao , nhân cơ hội này quyết tử chiến với tên cuồng nhân đó chứ?”


      “Ta lo lắm, sợ lão nhân gia học theo cổ nhân, lãnh ngộ được chân đế của võ học, nhìn thấu tử cảnh, đạt tới thánh cảnh bất lão chi thân.”


      Nam Cung Tiên Nhi cũng tỏ ra lo lắng: “Lẽ nào lời lão nhân gia chỉ để an ủi chúng ta, có “viện trợ hùng mạnh” nào đó? Nếu vậy phải làm sao? Ai ngăn được lão nhân gia liều mạng?”


      Nam Cung Hùng thở dài: “Đó là dự đoán xấu nhất, hẳn như thế.”


      Nam Cung Tiên Nhi khẽ nhíu mày rồi giãn ra: “Con sao quên được, nhà chúng ta có lẽ có cao thủ siêu việt, chẳng phải cho cũng là từng cảm ứng thấy khí tức đó ư?”


      “Đúng, mong là chúng ta nhầm…”


      Cách Nam Cung thế gia năm trăm thước là miệng hố sâu hoắm và vùng tối om hề có nửa tia quang mang. Cảnh cửa ma giới mở rộng, hai phiến hư ảm đạm vô quang khẽ run lên, hề phát ra tiếng động, cảm giác cực tĩnh này khiến người ta hoảng sợ.


      Năng lượng kinh nhân ngừng dao động, thiên địa tinh khí điên cuồng tràn tới, kì quái là năng lượng tràn tới đó liền vô thanh vô tức, phảng phất như hai hắc động sâu thấy đáy đó hút trọn, năng lượng vĩnh viễn lấp đầy được.


      Đột nhiên năng lượng tan biến, trung tắt hẳn dao động, trong vùng tối xuất hai nhân ảnh, Độc Bại Thiên và Nam Cung Vô Địch đối diện, mình cả hai ánh lên quang mang, họ tích tụ đủ sức mạnh.


      “Độc tiểu nhi, xem Thâu thiên đoạt nhật ma công của ngươi hay của ta lợi hại hơn.”


      “Nam Cung lão tiểu tử, như ngươi muốn, ta khiến ngươi tâm phục khẩu phục.”


      Tay phải cả hai cùng ấn tới, sau cùng chạm vào nhau.


      Ánh sáng trăng sao chiếu rọi nhân gian, còn vầng sáng này lại hủy diệt tất cả, bàn tay hai đế cảnh cao thủ vô thanh vô tức dính vào nhau, trong tĩnh lặng bùng lên cường quang khiến nhật nguyệt thất sắc, trong phạm vi mấy chục trượng toàn là ánh sáng chói lòa, từ mặt đất lên tầng . Từ xa nhìn lại, ở Nam Cung thế gia như có vầng thái dương vừa mọc.


      Hoa tuyết ngập trời biến thành hơi sương ngùn ngụt, mặt đất hơi run lên, quang mang chói lòa tỏa ra…


      Mọi người trong vòng trăm dặm quan chiến đều nhìn quang mang xung thiên, dị tượng thiên địa này khiến người bình thường run rẩy, các cao thủ quan chiến cũng kinh hoảng.


      Quang mang kéo dài nửa khắc mới tan, nơi nào ánh sáng qua, mặt đất đều trở thành cát, năm mươi trượng quanh nơi hai đế cảnh cao thủ đại chiến hóa thành sa mạc.


      Trước ngực Độc Bại Thiên dính đầy dấu máu, lặng lẽ đứng trong trường, Nam Cung Vô Địch đầy máu tươi, gục cách đó xa.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 14: Đế chiến


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Trong trường tĩnh lặng, lồng ngực Độc Bại Thiên phập phồng, việc Nam Cung Vô Địch biết Thâu thiên đoạt nhật nằm ngoài ý liệu của , tuy thụ thương nặng nhưng là vết thương trong lúc đơn đả độc đấu, từ khi tu luyện ma công đại thành, hiếm ai làm được như thế.


      Nam Cung Vô Địch rên lên, bò dậy: “Tiểu bối quả nhiên đáng sợ, lão phu hiểu vì sao ngươi lại biết môn kì công ngàn năm chưa thế Thâu thiên đoạt nhật này?”


      “Ngươi biết vì sao ta lại biết?” Kỳ cũng lấy làm lạ vì sao Nam Cung Vô Địch biết môn công pháp đó.


      “Lão phu thừa nhận phải đối thủ của ngươi.” Nam Cung Vô Địch lướt .


      “Ha ha, cười chết mất, ngươi câu phải đối thủ là được sao? Đừng quên vì sao ta tới đây, Nam Cung thế gia nợ Độc Bại Thiên mỗ quá nhiều, hôm nay ta thanh toán đầy đủ.” Thân hình như thiểm điện xuất trước mặt Nam Cung Vô Địch



      Lão đột nhiên bật cười: “Độc Bại Thiên, ngươi rất mạnh nhưng tha được người ta nên tha, đừng bức vào tuyệt lộ, bằng xuất việc bất ngờ.”


      Độc Bại Thiên lạnh giọng: “Lúc trước mà các ngươi hiểu được hàm nghĩa câu nàu hôm nay ta sao lại bức Nam Cung thế gia vào tuyệt lộ, để ta xem các ngươi làm được gì, tìm được thánh cấp cao thủ ra mặt ư” ?


      Đúng lúc đó trung dao động kịch liệt, hai làn khí tức từ xa truyền lại.


      Độc Bại Thiên biến sắc, lạnh giọng: “ ngờ hôm nay vẫn có kẻ dám xen vào việc của ta, ngờ danh tiếng của Nam Cung thế gia được thế, mời được tới hai đế cảnh cao thủ, khá lắm, nhưng đừng quên bát đế còn làm gì được ta, tam đến cản được ta ư?”


      Tiếng xé khí vang lên, hai nhân ảnh như thiểm điện vụt tới, nháy mắt xuất trong trường.


      Hai người này cao thấp, tuổi chừng bốn mươi, người cao trông gầy khô nhưng tinh thần đầy đủ, hai mắt sâu thẳm, vừa nhìn là biết thuộc nhóm tuyệt đỉnh cao thủ; người lùn có phần mập mạp, mặt mũi hiền lành, thể nhận ra tu vi nông sâu.


      Độc Bại Thiên để ý đến người cao nhưng rất lưu ý đến người lùn, kẻ nào càng nhận ra nông sau càng đáng sợ, khẳng định tu vi của người này dưới Nam Cung Vô Địch.


      Nam Cung Vô Địch cười: “Ha ha, hóa ra là hai vị sư huynh ở thánh địa…”


      Trong lòng Độc Bại Thiên thắt lại, thầm đoán: “Thánh địa? Lẽ nào thánh địa định nhân cơ hội này động thủ với ta? Trước đây thánh địa chỉ cử ra Thủy Thiên Ngân, ngoài ra còn thêm đế cảnh cao thủ nào, lần này muốn động thủ ?”


      Hai người kia cười, người cao : “Cách biệt ba mươi năm, ngời phong thái của Nam Cung huynh còn hơn xưa, đột phá vương cấp hạn chế, tiến vào đế cảnh lĩnh vực, đáng mừng, đáng mừng.”


      Nam Cung Vô Địch cười: “Hổ thẹn, đến mấy năm gần đây tiểu đệ mới tiến vào đế cảnh, hai vị sư huynh đạt sớm hơn hai mươi năm, là ngưỡng mộ.”


      Người thấp : “Người thành đế sau vị tất bằng người thành trước, huynh thành đế mới nửa năm nhưng tu vi giờ kém gì, thậm chí còn hơn cả hai huynh đệ tại hạ. Ở lại vương cấp cảnh giới lâu cũng có lợi là được luyện tâm, vị tất phải việc tốt.”


      Nam Cung Vô Địch cười: “Ha ha, hai vị từ Ngọc Hư cung và Ảo Thiên hiên đến đây, chắc vì thanh niên này.”


      Độc Bại Thiên gì, chỉ lạnh lùng quan sát.


      Người cao : “Bọn ta vốn lí gì đến tục thế nhưng thanh danh Bất tử ma đế quá vang dội, hai lão bất tử này bị hậu nhân buộc phải ra mặt, định lén ra giang hồ chiêm ngưỡng phong thái của ma đế. Hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, còn trẻ thế này mà đạt tới vô thượng công lực, tất có ngày nhìn thấu tử cảnh, tiến vào thánh cấp cảnh giới ngàn năm nay chưa ai đạt tới.”


      Độc Bại Thiên hừ lạnh, tin rằng ngàn năm nay chưa ai đạt tới nhập thánh cấp lĩnh vực, ba trăm năm trước vị tiến bối sáng tạo ra Minh Vương Bất Động đạt tới, chỉ là giờ hiểu ông ở đâu.


      Người lùn : “Độc tiểu hữu tựa hồ đầy địch ý với bọn lão phu.”


      lạnh giọng: “Trước đây đồ tử đồ tôn của các ngươi hành động thế nào chắc các ngươi cũng , ta bình tâm đối đãi với các ngươi mới là lạ. Các người tìm ta có việc gì, lẽ nào cũng như mấy tên đệ tử đó, muốn diệt ma, thay trời hành đạo?”


      Bầu khí khẩn trương hẳn, đầy mùi thuốc súng.


      Nam Cung Vô Địch nhếch môi cười, đứng cạnh đó im lặng.


      Đế cảnh cao thủ cao ráo : “Ừ, thị phi ân oán, trước khi bọn lão phu hiểu truy cứu, nhưng việc hôm nay thể dính vào.”


      Độc Bại Thiên cười lạnh: “Các ngươi định nhúng tay thế nào? Biết việc giữa ta và Nam Cung thế gia?”


      Người cao đáp: “Có biết đôi chút, Nam Cung thế gia là Thanh Phong đệ nhất võ lâm thế gia, dù có sai lầm cũng có thể tha thứ, bao năm nay họ cống hiến rất nhiều cho võ lâm, bọn ta muốn đứa ra hóa giải ân oán.”


      Độc Bại Thiên : “Mối thù giữa ta và Nam Cung thế gia thể giải được, e khiến các ngươi thất vọng.”


      Đế cảnh cao thủ cao ráo : “Lẽ nào ngươi muốn cả đời này là công địch của thiên hạ? Cơ hội thế này rất khó kiếm, có thể giải hiềm khích với Nam Cung thế gia, hòa hoãn mâu thuẫn với người võ lâm, khiến ấn tượng về ngươi trong mắt họ tốt lên.”


      Độc Bại Thiên cười lạnh: “Hắc hắc, ngờ tuyệt đỉnh cao thủ thánh địa lại chu đáo như vậy, tính toán mọi bề cho con ma, khí tin quá. Ta hiểu với thân phận của các ngươi, làm thế để làm gì?”


      Đế cảnh cao thủ thấp lùn : “Đến nước này còn gì để giấu, dọc đường bọn ta gặp vì tiền bối, ngươi còn nhờ tuyệt thế cao thủ thánh cấp tại Trường Sinh cốc ? Tiền bối muốn bọn ta làm vậy, thánh cấp cao thủ ra mặt vì ngươi, ngươi phải nên quý trọng, cơ hội quý thế này, ngươi đừng bỏ lỡ.”


      Độc Bại Thiên cười lạnh: “Thanh bạch của ta hóa ra chỉ cần thánh cấp cao thủ câu là xong, đơn giản như vậy ư, hắc hắc, võ lâm là nơi khiến người ta lạnh mình. Lúc trước chỉ câu gặp kẻ xá thân thành ma phải giết, ta liền biến thành chuột chạy qua đường, bị ai nấy đánh đập, thiên hạ tuy lớn nhưng ta còn nơi để . Ngươi về bảo lão bất tử đó, việc của ta cần ai nhúng vào, Độc Bại Thiên này dùng cách của mình chứng minh với người đời rằng ta bao giờ thỏa hiệp với câu ‘gặp kẻ xá thân thành ma phải giết’ đó. Cũng vì thánh cấp cao thủ ra mặt mà thay đổi mình, ta có tiêu chuẩn hành của mình.”


      Hai đế cảnh cao thủ biến sắc: “Độc Bại Thiên, ngươi đừng tự cao quá về thực lực của mình, thiên địa có vô số cường giả, sức mạnh của ngươi đáng gì so với họ, nếu để họ ra mặt, ngươi nên biết hậu quả.”


      “Ta rồi, ta có cách của mình, ai thay đổi được, việc hôm nay giữa ta và Nam Cung thế gia, nếu các ngươi muốn nhúng tay cũng chỉ có kết quả là động thủ, ta địch nổi bỏ chạy ngay. Các ngươi địch nổi, xin lỗi, mời các ngươi cho, ngày khác ta đến ‘bái phỏng’ ngũ đại thánh địa, trong đó Ảo Thiên hiên và Ngọc Hư phủ được ưu tiên.”


      Hai người biến sắc, đế cảnh cao thủ mũi cao : “Ngươi uy hiếp bọn ta?”


      Độc Bại Thiên lạnh giọng: “Các ngươi cho là như vậy cũng được, ta là người ân oán phân minh, có ơn tất báo, có oán phải trả, đồ tử đồ tôn các ngươi có thù oán với ta, phải các ngươi muốn điều tra cho ư? Đợi điều tra xong, chắc chúng ta khó tránh trận ác chiến, chi bằng hôm nay ‘thân thiết’ trước chút cũng tốt.”


      Nam Cung Vô Địch vạn lần ngờ hai đế cảnh cao thủ lại xuất , nụ cười càng , nhưng trong lòng run lên, dù gì hai người đó cũng nhắc đến vị tuyệt thế cao thủ thánh cấp.


      Độc Bại Thiên lại : “Nếu các ngươi lưu lại, là sinh tử chi chiến, nếu các ngươi , ta coi như có chuyện gì xảy ra.” giờ tâm ma của mạnh lên, Ma Phong sau lưng ảnh hưởng đến tâm trí, xung động khát máu dấy lên, dần khống chế được tâm tính, chỉ muốn phát cuồng chém giết phen.


      Hai đế cảnh cao thủ thấy mắt dần đỏ lên, đều run người.


      “Độc Bại Thiên, là ngươi bức bọn ta xuất thủ, để xem ngươi dựa vào đâu mà ngông cuồng?”


      bạt Ma Phong, khẽ vuốt ve nhưng tỏ ra do dự rồi lại đeo nó lên vai, tuốt cây trường kiếm bình thường đeo bên sườn.


      “Ta mà dùng Ma Phong thắng các ngươi các ngươi chết cũng hiểu vì sao thua trận, để ta dùng trường kiếm thay thế.”


      Ma Phong khẽ rung lên, tựa hồ bất mãn vì mất cơ hội uống máu.


      Hai đế cảnh cao thủ giận run người, chỉ vào : “Được, ngươi ngông cuồng lắm, để xem có bản lĩnh gì?”


      Độc Bại Thiên nhìn thinh đầy tuyết: “Mây xám dày đặc, thời tiết tệ, hôm nay nhất định Khiếu Thiên quyết uy chấn võ lâm. Nam Cung lão thất phu, ngươi cùng lên , ta cho ngươi thấy thần công tuyệt kỹ chân chính, bằng lão hồ đồ ếch ngồi đáy giếng như ngươi lại tưởng rằng chút Thâu thiên đoạt nhật đầy đủ đó là tuyệt học thiên hạ chí cường.”


      khẽ vung trường kiếm, lãnh điện từ thân kiếm xạ ra đoạn chém mạnh kiếm, tiếng sấm ầm ầm nổi lên trong trường, quỹ tích thanh kiếm tựa hồ lóe chớp.


      Tam đại đế cảnh cao thủ kinh nghi, Nam Cung Vô Địch kêu lên: “Khiếu Thiên kiếm pháp, tuyệt học của Vương gia ở Tân Minh đế quốc.”


      Nam Cung Hùng và Nam Cung Tiên Nhi lúc đó đứng nơi cao nhất của Nam Cung thế gia, khẩn trương quan sát bốn đế cảnh cao thủ.


      Đột nhiên tiếng thở dài u oán vang lên sau lưng họ: “Thời đại thánh tích đến rồi…”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 9


      Chương 1: Ma Thiên chi bí


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Nam Cung Hùng và Nam Cung Tiên Nhi cả kinh, vội ngoái lại nhìn, nữ tử mảnh mai xinh đẹp đứng sau lưng, nhìn về phía Độc Bại Thiên giao chiến.


      Mái tóc nữ tử buông xuống như dòng thác, thân thể tuyệt mĩ đầy mị lực khiến người ta tha thiết muốn thấy ngọc dung, nhưng mặt nàng ta phủ lớp sương mù, thể nhìn , càng vậy càng hấp dẫn ánh mắt nhìn ngắm. Lớp sương mù phảng phất có ma lực thần kì, ai nhìn vào cũng càng nhìn càng lún sâu, thể rút chân ra.


      Mị thái rỡ ràng, tuyệt thế mị hoặc, nữ tử ngẩng đầu hay đưa tay đều phong tình vạn chủng, khiến người ta say mê.


      Nam Cung Hùng thất thần, nuốt nước bọt, tiếng ừng ực khiến ông ta đỏ mặt, nhưng vẫn nhịn được, lén đưa mắt quan sát nữ tử.


      Mị lực của nữ tử tựa hồ có tác dụng với cả nam và nữ, cả Nam Cung Tiên Nhi cũng thất thần nhìn đối phương chớp.


      “Ôi.” Nữ tử khẽ thở dài: “Bảy ngày ở trong động, Ngoài đời ngàn năm.”


      Đoạn khí chất toàn thân lại biến đổi trong sát na, tuyệt thế mị lực biến thành lạnh như băng sương..


      Nam Cung Hùng và Nam Cung Tiên Nhi cùng tỉnh lại.


      Nữ tử tuy còn rất trẻ nhưng tạo cho người ta cảm giác trải mọi tuế nguyệt tang thương.


      Nam Cung Hùng theo ý thức, gọi: “Tiền bối...” Chợt nhật ra ổn liền vội ngừng lời.


      Nam Cung Tiên Nhi lẩm bẩm: “Đó là… cảnh giới tối cao của Điên đảo chúng sinh, đúng như tên gọi, có thể điên đảo hết thảy chúng sinh...”


      Nữ tử thở dài: “Các ngươi gọi ta là tiền bối cùng đúng, ta là viện trợ mà tên nhóc Nam Cung Vô Địch đó tới, ta cũng nhớ mình sống bao nhiêu năm rồi.”


      Nam Cung Hùng : “Tiền..bối là Võ thánh?”


      “Đúng, ta là thánh cấp cao thủ bất lão bất tử mà các ngươi nhắc đến, Nam Cung thế gia các ngươi cùng nhờ ta mà quật khởi. Dưới lòng Nam Cung phủ trạch là tòa cung điện, ta tu luyện ở đó, để tránh người khác vô tình xông vào, ta tìm người truyền cho võ nghệ để trông nom nơi đó. ngờ kẻ đó lại tạo thành danh tiếng trong võ lâm, lập ra cơ nghiệp Nam Cung thế gia.”


      “Võ học của ta chỉ hợp cho nữ tử tu luyện, ngờ trăm năm nay Nam Cung thế gia có nữ tử nào tu luyện thành công.”


      Nam Cung Hùng sau cùng cũng hiểu vì sao năm xưa muội muội tu luyện Điên đảo chúng sinh, thứ con lão luyện cũng là Điên đảo chúng sinh.


      Nữ tử tiếp: “Đây là con ngươi hả, tư chất tệ, có lẽ nó khiến các ngươi mở mặt.”


      Nam Cung Tiên Nhi như tỉnh mộng, vội quỳ xuống: “Xin tiên tử thu tiểu nữ làm đồ đệ.”


      “Ha ha, quả nhiên nhanh trí, Tình Ma ta thu ngươi làm quan môn đệ tử.”


      Nam Cung Hùng và Nam Cung Tiên Nhi cả kinh, vạn lần ngờ người trước mắt là Tình Ma lừng danh.


      Mở lịch sử võ lâm ra xem trang nặng nề nhất đương nhiên là thời đại Bất tử chi ma, trừ ra còn vô số thời đại kinh thiên động địa, hoặc có đại hùng hoành xuất thế, lưu lại vô vàn truyền thuyết, hoặc có tuyệt thế hung ma hùng bá đời khiến ai nấy nhiếp phục.


      Tình Ma dù thế nào cũng là nhân vật nổi danh lịch sử võ lâm, xuất thân từ ma giáo, sáng tạo ra Điên đảo chúng sinh, lại thêm diễm tuyệt thiên hạ, vừa xuất đạo được thiên hạ hùa theo, dưới mị lực của Điên đảo chúng sinh, ai chống nổi. Bà ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cả giang hồ nằm trong tay, thế lực ma giáo khắp thiên hạ, đạt tới cực thịnh.


      Sau đó bàn ta nhờ vào thiên tư nhìn thấu sinh tử, bước vào thánh cấp lĩnh vực, giang hồ yên bình mấy chục năm. Nhưng đầy trăm năm sau, Tình Ma lại xuống hồng trần, gây sóng gió khắp nơi, tuy sát nhân nhưng ai cũng sợ, nơi nào bà ta qua, nam nữ đều thất hồn lạc phách, tổn hại tinh thần, nặng giảm sút tu vi.


      Rồi Võ thánh năng lực thông thiên ra mặt đại chiến ngày đêm mới bức được bà ta quy . Nhưng mấy ngàn năm nay, Tình Ma tuy trùng võ lâm nhưng mỗi ngàn năm lại dạy được đệ tử khuấy loạn thiên hạ. Nhắc đến Tình Ma, người võ lâm ai biến sắc, kì công Điên đảo chúng sinh thậm chí được coi là thần quyết thứ mười.


      Sắc mặt Nam Cung Hùng nhợt , Nam Cung Tiên Nhi lại hưng phấn vô cùng, từ bé thị tập Điên đảo chúng sinh, tuy có thành tựu nhưng được ai chỉ điểm, tiến triển rất chậm, giờ người sáng tạo ra thần công muốn thu thị làm môn hạ, làm gì có chuyện vui.


      “Sư phụ, con vui quá, mỗi khi nhớ đến truyền thuyết về người trong võ lâm, con lại kích động, ảo tưởng có ngày tu luyện thành Điên đảo chúng sinh, khiến tất cả run rẩy dưới chân, ngờ mộng tưởng lại sắp thành thực.”


      Tình Ma : “Con còn trẻ, rất giống ta lúc trẻ, giờ nhớ lại những việc trong quá khứ, đều là mây khói, có gì đáng để hồi ức.”


      Nam Cung Tiên Nhi hỏi: “Sao sư phụ lại thế?”


      “Khi con siêu thoát sinh tử hiểu hàm nghĩa, khi nào con bất tử, thấy mọi danh lợi trần thế đều là phù vân cần tranh đoạt nữa, chỉ có tình cảm lúc còn trẻ mớ là thứ đẹp nhất, đáng để hồi ức.”


      Nam Cung Tiên Nhi tỏ vẻ hiểu: “Sư phụ, chắc con phải có vài sư tỷ, có ai siêu thoát sinh tử, thành thánh cấp cao thủ chăng?”


      Tình Ma thở dài: “Đương nhiên có đứa tiến vào thánh cấp lĩnh vực, nhưng tại đứa nào còn đời.”


      Nam Cung Tiên Nhi kinh ngạc: “A, vì sao?”


      tại con biết danh hiệu của sư phụ là Tình Ma, công pháp Điên đảo chúng sinh đương nhiên là từ tình tu ma, nhưng con người có tình cảm, tu luyện môn công pháp này cần trả giá lớn, vĩnh viễn thể ai, bằng công tán nhân vong. Mấy đệ tử của ta đều đạt tới thánh cấp lĩnh vực nhưng vì trong tâm có tình nên mất mạng, mấy ngàn năm nay đó vẫn là điều ta khổ não, tiếc nuối.”


      Nam Cung Hùng sau cùng cũng hiểu vì sao muội muội đột nhiên tử vong, lúc đó nàng ta tha thiết thổ huyết qua đời. Đồng thời cũng hiểu vì sao Nam Cung Vô Địch cảnh cáo mình được để Nam Cung Tiên Nhi chân chính ai.


      “A, chuyện này…” Nam Cung Tiên Nhi rùng mình, tuy thị giờ ái nhưng thể chắc chắn vĩnh viễn .


      Tình Ma : “ đời ai tuyệt tình tuyệt tính được, cả sư phụ cùng , ta sợ có ngày chết dưới công pháp của mình nên mấy ngàn năm nay dốc tâm suy tư, thử đưa vô tình chi đạo dẫn nhập vào ngả hữu tình, tuy chưa thành công hẳn nhưng còn xa lắm.”


      “Sư phụ, vì sao lại thế, lẽ nào chữ tình nặng như vậy ư?”


      “Pháp môn tu luyện khác nhau nên cầu cũng khác, nhiều thần công lấy động lực là hỉ nộ ai lạc của con người, công pháp của chúng ta chưa thể coi là tối tuyệt tình tuyệt tính. Từng có thánh cấp cao thủ là Vong Tình ma quân, công pháp tu luyện của mới là tàn khốc, chỉ cần trong lòng hơi có chút tình cảm là hội tẩu hỏa như ma, đương nhiên thế cũng chỉ là tương đối, nếu có tí tình cảm nào còn là con người. cần nhắc đến , vì đắc tội với người nên, khác gì người chết rồi.”


      “Ai, ai mạnh đến vậy?”


      Tình Ma u oán thở dài: “Ma Thiên.”


      Nam Cung Tiên Nhi chưa từng nghe đến những việc bí như thế, hiếu kì hỏi: “Y là ai?”


      “Y là cao thủ siêu cường, dù phải cường giả số trong các Võ thánh cũng gần như thế. liên tục từ bỏ bất diệt thân, tự bước vào hồng trần luân hồi tu luyện đời này sang đời khác.”


      Nam Cung Tiên Nhi chấn kinh vô cùng: “Y làm vậy làm gì?”


      “Y tu luyện theo cách xưa nay chưa ai dám thử.”


      “A, ra là cách tu luyện thế nào?”


      “Thánh cấp cao thủ cũng khác hẳn nhau về tu vi, mạnh yếu phân chia ràng, cường giả có thể thoải mái tiêu diêu thiên địa, ai làm gì được, nhưng chỉ hạn chế trong thiên địa này. Có những cường giả vẫn muốn đột phá từ cơ sở sẵn có, nhưng tu vi tới cấp độ này rất khó tăng lên, họ thử đủ loại pháp quyết tu luyện. Ma Thiên có thể là vì tình hoặc nguyên nhân nào đó mới tìm mọi cách đột phá, công pháp của y toàn là nghịch thiên, bởi y muốn đột phá thiên địa. Mỗi đời luân hồi là mỗi đời tu luyện, linh thức lại được ngưng luyện, nếu người khác tu luyện về biến đổi lượng y thiên về biến đổi chất.”


      Nam Cung Tiên Nhi kinh hãi cực điểm: “A...”


      “Trong mấy lần luân hồi, y chỉ lần tiến sang thiên địa khác, đương nhiên chỉ mình y làm được điều đó, nhưng lần nào y cũng chỉ mấy mấy chục năm, tốc độ tiến bộ đó khiến mọi Võ thánh run rẩy. Có lời đồn rằng khi kiếp thứ chín kết thúc, linh lực chín kiếp hợp nhất, cả thiên địa còn ai là đối thủ của y. Có lẽ chỉ những người trong truyền thuyết như Ma Tổ có thể đấu được.”


      Nam Cung Tiên Nhi buột miệng: “Y ra muốn làm gì?”


      “Y muốn đánh bại Thiên.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :