Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 6: Sát Thần


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Thuỷ Thiên Ngân lập tức toát mồ hôi. Mặc dù lão lớn tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải Võ thánh trong truyền thuyết.


      Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh cũng nghe thấy hai người chuyện, thần sắc lập tức trở lên khẩn trương. Bọn họ từng may mắn gặp được Võ thánh. Ngày trước khi Độc Bại Thiên từ Ma vực ở Thanh Phong đế quốc đánh giết đến Trường Sinh cốc để gặp Minh Nguyệt, từng tức giận xả thân thành ma. Khi y đại khai sát giới tại Trường Sinh cốc từng khiến vị Võ thánh xuất . Trường đại chiến kinh thiên động địa giữa hai người cho đến giờ vẫn làm cho hai nàng cảm thấy sợ hãi.


      giờ nghe Sát Thần náu ở đây ngờ lại là Võ thánh làm khiến bọn họ kinh sợ cho được. Nhìn dáng vẻ hoa dung ảm đạm của hai nàng, Thuỷ Thiên Ngân an ủi: “ cần sợ, có gia gia ở đây, kẻ làm làm thương hại các con được”.


      Lúc này đế cảnh sát thủ vô cùng suy nhược, y cười thảm : “Ha ha, Thuỷ lão đầu, người đừng cố tỏ vẻ trấn định, đến đây rồi kẻ nào có thể sống sót được. Ta sống được, các ngươi cũng phải chết”.


      Thuỷ Thiên Ngân thèm để ý đến y, cùng Độc Bại Thiên thương lượng đối sách: “Làm sao bây giờ? Chúng ta quá chủ quan, ngờ ở đây còn có tên quái vật. Kì suy nghĩ kỹ chút cũng có thể đoán ra, khi nhắc đến vị Sát Thần đó, đến lão quái tử thủ đế cảnh tu vi cũng đều cảm thấy sợ hãi, Sát Thần nhất định phải là quái vật bất tử. ngờ Thuỷ Thiên Ngân lúc còn sống có thể đối mặt với lão bất tử thánh cấp.


      Độc Bại Thiên : “ cần hoảng, lão thấy có chút cổ quái à? Chúng ta đều cảm ứng được khí tức của thánh cấp cao thủ đó, khẳng định cũng sớm cảm ứng được khí tức của chúng ta, vì sao còn chưa xuất ?”.


      “Đúng, thế là thế nào?”.


      Độc Bại Thiên : “Trước hết hãy để bọn Thuỷ Tinh dẫn người ba phái rút trước, ở lại cũng chẳng giải quyết được gì?”


      Thuỷ Tinh : “, cháu muốn ở lại cùng với gia gia”.


      Hoa Vân Tiên : “Ta chưa phải chưa từng gặp thánh cấp cao thủ, có gì đáng sợ chứ, ta muốn ở lại xem thế nào?”.


      Thuỷ Thiên Ngân : “ được, các ngươi lập tức rút ngay”.


      Hoa Vân Tiên cùng Thuỷ Tinh vẫn đứng im, Thuỷ Thiên Ngân có chút khẩn trương, với đệ tử ba phái: “Các ngươi đều nghe thấy rồi đó, ở đây có địch nhân cường đại vô cùng, các ngươi ở lại đây cũng giúp được gì, ta ra lệnh các ngươi lập tức rút ”.

      Đám người đó do dự lúc, đám người Ma giáo nhìn Độc Bại Thiên, đợi lên tiếng, còn người Vân Yên các chờ đợ Hoa Vân Tiên. Đệ tử Thuỷ Tinh trai căn bản muốn rút, muốn cùng lão võ đế kháng địch.


      Lúc này, đế cảnh sát thủ đột nhiên gào lên: “Sát Thần, vì sao ngài còn chưa thân, tổ chức sát thủ do tay ngài sáng lập bị tiêu diệt, tập đoàn sát thủ lâu đời nhất giang hồ còn tồn tại, còn những kẻ trước mặt chính là đầu sỏ gây ra, lẽ nào ngài thực muốn tha cho bọn chúng?”.


      Phía núi đột nhiên cất lên tiếng thở dài tang thương, thanh già nua cất lên: “À… phải ta với ngươi là được làm phiền ta, vì sao ngươi lại nghe lời?”.


      mặt đế cảnh sát thủ lộ ra thần sắc kinh khủng: “Tiểu nhân biết, tiểu nhân nên làm phiền lão nhân gia, nhưng nếu như bọn người này chết, tiểu nhân chết nhắm mắt, tiểu nhân muốn nhìn thấy bọn chúng chết trước mặt mình”.


      m thanh già nua đó lại thở dài: “Ngươi vì bản thân mình mà quấy rầy ta thanh tu ư? Ngươi biết rằng trước khi nguyên khí của ta khôi phục hoàn toàn thích hợp động thủ sao, lẽ nào ngươi muốn để ta lại phải ngủ thêm vài năm? tổ chức sát thủ con con có đáng gì, bị diệt có thể tái thành lập”. đến đây, thanh già nua dần dần trở lên lạnh lẽo, truyền lại trận năng lượng dao động vô cùng kịch liệt, gian xung quanh tựa hồ uốn khúc, cảnh vật trở lên mơ hồ.


      Đế cảnh cao thủ hoảng sợ, sắc mặt đại biến, toàn thân run lên.


      Mỗi người tại trường đều cảm thấy cỗ sức mạnh khủng khiếp phát ra từ tiểu sơn, năng lượng dao động lan tràn như sóng triều lan toả xung quanh tiểu sơn.


      Đệ tử ba phái lần đầu tiên gặp phải Võ thánh trong truyền thuyết, vừa kinh sợ vừa hiếu kì, nhưng đại đa số là hoảng sợ. Nhân vật chỉ xuất trong truyền thuyết giờ xuất trước mặt bọn họ với tư cách địch nhân, thực tử thần.


      Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh nhìn nhau, nắm chặt lấy chuôi kiếm bên hông.


      Lão Võ thánh Thuỷ Thiên Ngân tuy cũng kinh sợ, nhưng hoảng hốt, lão nhìn Độc Bại Thiên : “Tiểu tử khốn, ngờ người có thể trấn định như vậy, biểu cũng tồi…”


      Độc Bại Thiên cười nhạt, mặc dù trong lòng cũng kinh sợ, nhưng cũng phải là lần đầu tiên gặp phải Võ thánh, do đó cũng vẫn giữ được bình tĩnh.


      Thuỷ Thiên Ngân :”Làm sao bây giờ? Sao vẫn chưa xuất ”.


      Độc Bại Thiên : “Nên làm thế nào làm như vậy, chúng ta rút lui trước, dù sao y chưa xuất ngay được đâu”.


      Từ ngọn núi lại vọng ra thanh già nua: “Muốn chạy? Ha ha, các ngươi đánh thức ta dậy, ta cho kẻ nào chạy thoát”.


      Thuỷ Thiên Ngân hướng về phía đệ tử tam phái quát: “ cần quan tâm, tạm thời chưa ra được, chúng ta rút”.


      Tất cả mọi người đều lui về phía sau, chỉ còn đế cảnh sát thủ bị phế võ công vẫn nằm nguyên tại chỗ, di chuyển được.


      Mọi người vừa lui được đoạn, tiếng hú dài vang lên từ tiểu sơn, thanh chấn động như sấm sét ầm ì vang vọng. Tam phái đệ tử tại trường đại bộ phận đều ôm đầu lăn lộn dưới đất, thần sắc vô cùng thống khổ.


      Cho dù là Thuỷ Tinh cùng Hoa Vân Tiên cũng cảm thấy vô cùng tức ngực, huyết khí đảo lộn.


      Tiếng hú vừa dứt, đỉnh núi phát ra quang mang chói mắt. Ngọn núi đột nhiên nứt ra, bóng người phi vụt lên, đất đá văng ra bắn vào đệ tử ba phái ở đằng xa. Vô số kẻ bị đá văng vào sứt đầu mẻ trán, gãy tay trẹo chân, tiếng la thảm vang lên ngớt.


      Hắc ảnh lao thẳng lên cao, lạnh lùng nhìn chúng nhân ở phía xa. Tuy cách vài trăm mét nhưng mỗi người đều cảm thấy cỗ hàn ý thấu xương, giống như là ở giữa hồ băng vậy.


      tiếng kêu xé ruột vang lên dưới chân tiểu sơn. Vừa rồi mặt dù đất đá văng ra khắp nơi, nhưng đế cảnh sát thủ vẫn sống sót. Nhưng lúc này lão bị phong mang rực rỡ từ cao thủ thánh cấp giữa trung xuyên qua cơ thể. Thân thể lão sát thủ thủng lỗ chỗ như tổ ong, nhìn vô cùng thê thảm. Mọi người đứng từ xa nhìn thảm trạng của lão, nhưng từ tiếng rên la thảm thiết của lão cũng đoán được ít nhiều.


      Khi thanh của đế cảnh sát thủ dần, thánh cấp sát thủ phi vụt đến đầu mọi người.


      Lúc này hơn nửa đệ tử ba phái nằm đất. Những người này hoặc là bị tiếng hú của thánh cấp cao thủ chấn ngất, hoặc là bị đất đá văng trúng trọng thương, may mà có kẻ nào bị giết.


      Tất cả mọi người đều biến sắc. Thánh cấp cao thủ quá độc ác, ngờ lại tàn sát chính thuộc hạ của mình. Đối với người của mình còn như vậy, người ngoài còn như thế nào?

      Hoa Vân Tiên và Thuỷ Tinh vô cùng khẩn trương. Bọn họ vạn lần ngờ ở đây lại xuất Võ thánh. Giao chiến với Võ thánh là điều mà bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ đến.


      Lão võ đế thở dài tiếng: “Ài, ngờ lại xuất nhân vật trong truyền thuyết. Tiền bối có phải là Võ thánh Sát Thần, nghìn năm trước uy danh đại chấn, dùng thân phận sát thủ vượt qua hoá cảnh, cuối cùng khám phá sinh tử, bước vào thánh cấp lĩnh vực?”.


      Võ thánh giữa trung gật đầu : “Đúng, chính là lão phu. ngờ nghìn năm trôi qua, còn có người nhớ đến ta, là hiếm có”.


      Thuỷ Thiên Ngân : “Vãn bối cũng chỉ nghe các sát thủ , Sát Thần của bọn họ sớm muộn cũng quay trở lại, ngờ thực đúng là tiền bối. Ngài khám phá sinh tử, vượt ra khỏi hồng trần, lẽ nào ngài còn muốn làm khó bọn vãn bối”.


      Sát Thần cười lạnh : “Ha ha, ai khám phá sinh tử thoát khỏi hồng trần. Tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị năm xưa do chính tay ta xây dựng, giờ ngờ bị huỷ trong tay bọn ngươi, ta biết được, cừu này thể báo. Hơn nữa các ngươi đánh thức ta dậy, hại cho ta phải tiếp tục bế quan nửa năm, ta làm sao có thể bỏ qua được”.


      Độc Bại Thiên đột nhiên cười : “Ha ha, như vậy, nghìn năm nay ngươi vẫn trốn chui trốn lủi, chịu xuất , là bởi vì ngươi bị thương, phải liệu thương, có đúng ?”.


      “Tiểu tử, ngươi là ai, dám vô lễ đối với ta như vậy, à, ra là trẻ thế này đạt đến đế cấp cảnh giới, trách cuồng ngạo như vậy, tiếc là ngươi chọn sai đối tượng. Con người ta trước giờ ái tài, kẻ nào động tới ta đều phải chết”.


      Độc Bại Thiên chút sợ hãi : “Ha ha, lão quái vật nghìn năm nhà ngươi động thủ cùng đám tiểu bối bọn ta có gì hay? Có bản lĩnh tìm bọn tuần thiên sứ giả báo cừu. Bọn họ đánh cho ngươi trọng thương, vì sao ngươi lại dám tìm đến gây mà trốn tránh cả ngàn năm nay, a, lẽ nào chỉ biết khi phụ đám hậu bối như chúng ta?”.


      Thánh cấp cao thủ vừa tức giận vừa kinh ngạc : “Ngươi…ngươi nghe ai , làm sao ngươi lại biết tuần thiên sứ giả?”.


      Độc Bại Thiên cười : “Những gì ta biết còn nhiều nữa, ta còn biết tuần thiên sứ giả cứ trăm năm tuần thị lần, chuyên tìm loại Võ thánh giả cầy như ngươi khai đao. Cổ võ thánh thực lực hùng mạnh chân chính tiêu diêu tự tại, kẻ nào dám động vào”.


      Thánh cấp cao thủ mặc dù rất tức giận, hận lập tức nghiền nát Độc Bại Thiên ra, nhưng vẫn cố nhịn, gằn giọng hỏi: “, người rút cục là kẻ nào, làm sao ngươi biết được những bí đó?”.


      Lúc này chỉ Sát Thần mê hoặc, đến Thuỷ Thiên Ngân, Thuỷ Tinh, Hoa Vân Tiên và đệ tử tam phái đều hiểu, những gì mà Độc Bại Thiên , đều là những điều bọn họ lần đầu nghe thấy, căn bản hiểu gì cả.


      Lão Võ thánh nhịn được thầm hỏi: “Tiểu tử, ngươi linh tinh gì đó?”.


      Độc Bại Thiên thèm quan tâm đến : “Ta là ai? Ha ha, ngươi biết Cổ võ thánh Vong Tình ma quân ?”.


      Sát Thần thần sắc đại biến: “Đương nhiên có nghe qua, lão nhân gia người thần thông cái thế, làm sao ta lại biết, ngươi…lẽ nào ngươi là cháu chắt của người?”.


      “Mẹ kiếp, bằng vào lão ta, lão ta làm cháu chắt của ta còn tạm được”.


      “Tiểu tử, ngươi đúng là muốn sống nữa, dám xấu cao nhân tiền bối sau lưng, ngươi là chán sống rồi”.


      Độc Bại Thiên : “Hừ, Vong Tình ma quân xíu dọa ngươi ra như vậy, là chẳng ra gì. Ngươi có biết tiểu đệ kết bái của ta là ai ? Là Thiên Ma đó”.


      Sát Thần nghe nhắc đến Thiên Ma, suýt chút nữa rơi từ xuống. Lão ổn định thân hình, nghĩ ngợi chút, rồi gầm lên: “Tiểu bối nhà ngươi dám trêu trọc ta như vậy, Thiên Ma lão tổ mất tích vạn năm nay, ngươi lại dám huyênh hoang người là tiểu đệ của ngươi. Ngươi nghĩ ngươi là ai, bằng bản lĩnh mạt hạng của ngươi có đánh giày cho người ta còn chưa đủ tư cách”.


      Độc Bại Thiên quay đầu lại nhìn lão võ đế Thuỷ Thiên Ngân cùng bọn Hoa Vân Tiên, bọn họ đều mang biểu tình ngươi xứng mặt, khiến vô cùng bực bội.


      Bản thân , mọi người làm sao biết về quan hệ giữa và Thiên Ma trước đây cho được. Nếu như quan hệ thực giữa hai người bị thiên hạ biết được, chắc chắn chấn kinh thiên hạ, tạo ra vô số sóng gió.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 7: Ma Phong thoái thánh


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên nhìn thánh cấp Sát Thần giữa trung, trong lòng có chút chắc chắn nào cả. muốn dọa cho lão tổ tông của sát thủ giới trận, nhưng hiển nhiên đó là hành động thực tế.


      “Tiểu tử, rút cục ngươi có chịu hay . Làm sao ngươi biết được các bí đó. Nếu , ta cho ngươi hồn phi phách tán.


      Độc Bại Thiên : “Lão khốn nhà ngươi đừng có cuồng vọng. Ngươi tưởng là đời này chỉ có Võ thánh à. Nếu phải ta quen biết vị Võ thánh công lực trác tuyệt, làm sao có thể biết được những bí mật đó. Nếu ngươi dám động đến ta, trong vòng ba ngày, ngươi khó tránh được hậu quả linh thức tịch diệt.”


      “Ha ha, tiểu tử, ngươi là biết khoác lác, ta muốn xem ai có thể tiêu diệt được ta”. Dứt lời liền chuẩn bị động thủ.


      Thuỷ Thiên Ngân : “Khoan , tiền bối xin hãy khoan động thủ”.


      Sát Thần cười lạnh : “Ngươi còn có gì để ”.


      Lão võ đế Thuỷ Thiên Ngân : “Tiền bối có thể để các đệ tử khác rời , ta cùng thanh niên này ở lại được ”. Lão chỉ sang Độc Bại Thiên tiếp: “Tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị bị tiêu diệt bởi vì hai người chúng ta tham chiến. Đám môn nhân đệ tử này cũng chẳng có tác dụng gì?”.


      Lão võ đế muốn cứu môn nhân đệ tử của tam phái, bởi vì nếu như động thủ cùng thánh cấp cao thủ, căn bản có khả năng thắng lợi nào. Thậm chí có khi còn chưa kịp xuất thủ bị tiêu diệt rồi…


      “Ha ha, được. Các ngươi làm ta phải xuất quan sớm, các ngươi phải trả giá cho hành vi ngu xuẩn của mình.”


      Lão võ đế năn nỉ: “Vậy tiền bối có thể tha cho hai đứa này?” Lão chỉ vào Hoa Vân Tiên và Thuỷ Tinh : “Bọn chúng vẫn còn , hiểu biết gì, tiền bối tha cho bọn chúng nhé”.


      Sát Thần lạnh lùng : “ kẻ nào được ”.


      Lão võ đế thấy Sát Thần lãnh khốc vô cùng, căn bản chút nhân nhượng, liền chút khách khí, trở mặt chửi bới: “Cái đồ trời đánh thánh vật chết nhà ngươi, lão nhân gia ta hết lời, ngờ ngươi nể mặt, biết tốt xấu, ta&(&&^)*^Ư@Y&E(@...”


      Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đường đường võ đế ngờ cũng ngoạc miệng ra chửi như vậy.


      Độc Bại Thiên nhịn được cười, mặc dù biết lão đầu tử này cũng tử tế gì, nhưng ngờ lão lại “hào phóng” như vậy, dám chửi bới cao thủ thánh cấp trước mặt mọi người.


      Thánh cấp cao thủ giận đến mức toàn thân run lên, giơ tay chỉ về vế Thuỷ Thiên Ngân quát: “Tiểu tử, muốn chết”.


      Dứt lời, đạo phong mang rực rỡ phát nát hư , phát ra những thanh kì dị, lao thẳng về phía lão võ đế.


      Thuỷ Thiên Ngân kinh hãi, nhanh chóng né sang bên.


      Phong mang giáng thẳng xuống đất, cát bụi mù mịt, đất đá tung toé, cái hố sâu hoắm xuất tại nơi lão vừa đứng.


      Tất cả mọi người đều hít sâu hơi, đòn đơn giản của thánh cấp cao thủ kinh người như vậy, nếu như toàn lực xuất thủ, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây cộng lại, cũng đỡ đựợc đòn của y.


      Lúc này Độc Bại Thiên ra hiệu cho Hoa Vân Tiên cùng Thuỷ Tinh lùi lại. rút Ma Phong từ sau lưng ra, với Sát Thần giữa trung: “Lão quái tử thủ trời đánh kia, ngươi nhìn xem đây là cái gì?”.


      Sát Thần quay đầu lại nhìn, lập tức kinh ngạc. Người khác có thể cảm giác được gì, nhưng y đạt tới thần cấp cảnh giới, thần thức mạnh hơn người thường rất nhiều lần. Ngay lập tức y cảm nhận được binh khí nhìn chẳng ra đao cũng giống kiếm kia bình thường chút nào.


      Khi y đem toàn bộ thần thức tập trung vào thanh binh khí đó, cỗ năng lượng khổng lồ từ Ma Phong ào ạt tuôn ra, giáng mạnh vào thần thức của y. Sát Thần la thảm tiếng, phun ra ba ngụm máu tươi, lảo đảo , suýt chút nữa rơi xuống đất.


      “Tiểu tử….ngươi…trong tay ngươi là vật gì?”. Trong mắt Sát Thần ra nét sợ hãi, y vừa chỉ cảm ứng chút, gặp phải phản lực mạnh như vậy, có thể tưởng tượng được khủng bố của thanh binh khí này.


      Độc Bại Thiên huyênh hoang: “Ha ha, Võ thánh ngu ngốc nhà ngươi, ngờ đến di vật của vạn ma chi tổ cũng biết, ngươi sống cũng phí. Lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua, trong hạ từng có tồn tại vô cùng vĩ đại? Người bại bách thánh, diệt thần sứ, vô địch thế gian, sau đó chán ghét cuộc sống vô địch, đánh lên thiên giới, từ đó biến mất. Nhưng binh khí của ngươi lưu lạc nhân gian, uy nhiến bách thánh, chấn nhiếp vạn ma. Hắc hắc, ngươi nhìn kỹ , đây chính là tuyệt thế thần binh của Ma Tổ năm đó”.


      Sát Thần đại kinh thất sắc, mặc dù những gì Độc Bại Thiên với những gì y biết có chút sai lệch, nhưng là có thanh binh khí như vậy. giờ binh khí trong tay Độc Bại Thiên khiến y cảm thấy run rẩy, y thực hoài nghi đó chính là tuyệt thế thần binh trong truyền thuyết.


      Nhưng y cũng cảm thấy suy đoán đó quá hoang đường. Thần binh tối cường trong truyền thuyết, đừng đến người tầm thường, cho dù là Võ thánh cũng khó sử dụng. Dù sao nữa cũng thể bị tên tiểu tử nhãi ranh mới hơn hai mươi tuổi dễ dàng cầm trong tay.


      Y lại sử dùng thần thức thăm dò Ma Phong lần nữa. Lần này, Ma Phong phát ra sức mạnh còn mạnh hơn lần trước, giáng mạnh vào thần thức của y, suýt chút nữa đánh tan cả thần thức. Y liên tục phun ra mấy ngụm máu, thân thể kịch liệt run rẩy. cỗ hàn ý lạnh buốt lan toả, khiến y cảm thấy như rơi vào hồ băng. Ma Phong phát ra sát ý vô tận, khiến y có cảm giác vô lực.


      “Làm sao lại như thế? Làm sao lại như thế…” Đôi mắt y vô thần, lẩm bẩm lẩm bẩm.


      Mọi người quan chiến cũng cả kinh thất sắc, biết tại sao Sát Thần lại tự tưng thổ huyết. Nhưng cũng phần nào đoán ra là có liên quan đến binh khí có hình dạng quái dị trong tay Độc Bại Thiên.


      Sát Thần đột nhiên hai mắt lấp lánh hung quang : “ là đạp nát gót giày đâu thấy, tìm ra chẳng mấy công phu. Sát Thần ta đời chênh vênh giữa sống với cái chết, khi còn trẻ làm sát thủ, gần như mỗi ngày đều gặp gỡ tử thần. Sau khi khám phá đế cảnh tiến vào thánh cấp lĩnh vực, lại gặp phải bọn tuần thiên sứ giả chó chết, suýt chút nữa làm cho ta hồn phi phách tán. Hôm nay có thanh tuyệt thế thần binh như vậy xuất trước mắt, làm sao ta có thể bỏ qua cho được.”


      “Có thanh binh khí như vậy, cho dù đối mặt với tuần thiên sứ giả, ta còn sợ gì. Những ngày khổ nạn cuối cùng cũng kết thúc. Ha ha.” Y cất tiếng cười vang.


      Độc Bại Thiên cười lạnh : “Ngươi đừng có huyênh hoang, ngươi nghĩ ngươi là ai. Ngươi có thể cầm được nó sao? Chỉ mới nhìn khiến ngươi thổ huyết, nếu như cầm trong tay, ngươi lập tức tan xác pháo nay.”


      Lúc này mọi người đều hiểu, tình cổ quái vừa rồi đúng là xuất phát từ binh khí hình dạng kỳ quái kia.


      Sát Thần gì, vung tay phát ra ba đạo kiếm cương rực rỡ loá mắt về phía Độc Bại Thiên.


      Độc Bại Thiên giơ tay ngăn Thuỷ Thiên Ngân muốn lao tới hỗ trợ lại, hai tay nắm chặt Ma Phong nghênh chiến, đánh cuộc, đánh cuộc Ma Phong có thể chịu được công lực cái thế của thánh cấp cao thủ.


      Ba đạo phong mang nhanh chóng va chạm với Ma Phong, có tiếng nổ long trời như chúng nhân tưởng tượng. Ma Phong đen nhanh hấp thu hết phong mang, tất cả quang hoa đều biến mất tại binh khí mũi nhọn cũng chẳng lưỡi sắc đó.


      Lòng tự tin của Độc Bại Thiên tăng cao, lúc đầu có cảm giác thân thiết với Ma Phong, lúc này cảm giác đó càng trở lên mạnh mẽ. Nó giống như chiến hữu nhiều năm của , phảng phất cùng máu thịt tương liên.


      “Làm sao, lão quái vật, ngươi làm gì được ta?”. Độc Bại Thiên hét to: “Ngươi có còn muốn tiếp ? Thần binh lợi khí chỉ những người có đức mới làm chủ được, nếu như ngươi cướp đoạt, chỉ tổ chịu tai vạ mà thôi”.


      Thuỷ Thiên Ngân lẩm bẩm: “Chỉ có người có đức mới có được. Tên tiểu tử hỗn hào nhà ngươi mà có đức hay sao?”.


      , khuôn mặt của Sát Thần trầm khó đoán, giờ y khẳng định được đây chính là thần binh trong truyền thuyết, nhưng nhìn tình hình giống như là nhận chủ.


      Y rất cam tâm, tiếp tục tấn công Độc Bại Thiên. Vô số đạo kiếm cương từ hai tay y bắn ra, phát ra tiếng ầm ì trung, đệ tử ba phái vô cùng hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau.


      Đòn tấn công của Sát Thần tuy thanh thế hãi nhân, nhưng cuối cùng tất cả các đòn công kích đều bị Ma Phong dễ dàng hoá giải.


      Mỗi cá nhân tại trường đều trợn mắt há hốc mồm, dám tin vào trước mặt. thanh bính khí hình dáng quái dị ngờ lại có thể ngăn cản được sức mạnh khủng khiếp của thánh cấp cao thủ, là làm cho người ta thể tin được.


      Hàn quang loé lên trong mắt Sát Thần, y lao nhanh như chớp đến trước mặt Độc Bại Thiên, giơ tay chụp lấy Ma Phong, đồng thời chân phải đá vào bụng Độc Bại Thiên.


      Động tác của thánh cấp cao thủ quá nhanh, nhanh đến mức Độc Bại Thiên gần như kịp phản ứng gì cả. Nhưng vào lúc khẩn cấp, Ma Phong đen nhanh đột nhiên bạo phát đạo quang mang loá mắt, cuộn về hướng Sát Thần, phát ra những thanh chói tai.


      Sát Thần hoảng sợ, vội vàng bay lùi lại, tránh đòn tập kích của Ma Phong, nhưng toàn thân y mồ hôi đầm đìa.


      Ma Phong quá cổ quái, ngờ có thể tự chủ tấn công, giống như là có tư tưởng vậy.


      Độc Bại Thiên cũng toát mồ hôi hột, nếu như bị dính cước đó của thánh cấp cao thủ, chắc chắn người y nát bấy. Sau phút kinh hoàng, y sợ hãi gì, vung Ma Phong lên gây : “Lão bất tử nhà ngươi, có muốn thử nữa , có bản lĩnh lại đây mà cướp, nếu lão tử xử ngươi”.


      rồi vận công lực dồn vào Ma Phong, năng lượng dao động từ y là trung tâm lan toả ra ngoài, hung hãn chém đòn về phía Sát Thần giữa trung.


      Ma Phong phát ra quang mang đen nhánh, mang theo sát khí ngập trời, nhắm thẳng về phía Sát Thần.


      Sát Thần cười lạnh, liên tục huy động thủ chưởng, cương khí ngập trời, phong mang rực rỡ, giao thủ cùng đạo quang mang đen nhánh kia.


      Đụng độ kịch liệt, giao phong mãnh liệt, phát ra những tiếng ầm ì trầm muộn, cuối cùng quang mang đen nhánh kia biến mất, Sát Thần nhất thời thất thần.


      đế cảnh cao thủ trẻ tuổi cùng vào tuyệt thế thần binh, ngờ có thể đánh tay đôi với lão, điều này khiến Sát Thần ức muốn hộc máu, muốn nổi điên, đồng thời càng muốn đoạt được Ma Phong.


      Đệ tử ba phái quan chiến càng cảm thấy kinh ngạc, ngờ Độc Bại Thiên có thể giao thủ với thánh cấp cao thủ.


      Sát Thần cuồng nộ, lạnh lùng nhìn , hận thể xé xác ngay lập tức, tối cùng lại lao về phía .


      Lần này Độc Bại Thiên nhắm mắt lại, y biết rằng ánh mắt của y nhanh và chính xác bằng đế cảnh thần thức. Khi Sát Thần còn cách chưa đầy mét, vung Ma Phong đâm về phía trước, tuy nhiên lần này, Ma Phong đen nhánh phát ra chút quang mang nào.


      Sát Thần vui mừng, quan tâm đến Độc Bại Thiên, chụp về phía Ma Phong. Nhưng đúng vào lúc y buông lỏng cảnh giác, ngờ Ma Phong lại phun ra luồng ánh sáng rực rỡ, chớp mắt xuyên qua ngực y, máu tươi ào ạt tuôn ra.


      Sát Thần rú lên tiếng, bay vụt lên cao, máu rơi như mưa xuống đất. Y cảm giác cỗ lực lượng lãnh dường như gặm nhấm linh hồn của y. Y vận dụng công lực toàn thân, mới bức được khí tức lãnh đó ra ngoài cơ thể.


      “Tiểu tử thối, ngươi độc ác… ra thần binh có thể luyện hoá hồn phách…ngươi đợi đó, tương lai xa, ta làm cho người hồn phi phách tán”.


      xong, Sát Thần hoá thân thành đạo quang mang, lao về phía xa.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 8: Tang khoản


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      “Sát Thần chạy rồi, Sát Thần chạy rồi,” đệ tử ba phái bật lên tiếng hoan hô, ai nấy đều có cảm giác sống sót trong đường tơ kẽ tóc.


      Kết quả này vượt khỏi ý liệu tất thảy, thánh cấp cao thủ công lực thông thiên lại hoảng sợ trước binh khí kì quái, bị đế cảnh cao thủ đả thương rồi cắm đầu bỏ chạy, tưởng tượng nổi.


      Việc xảy ra tối nay khiến tất thảy hớn hởn, tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị bị diệt, thánh cấp cao thủ trong truyền thuyết xuất rồi trọng thương bỏ chạy, giang hồ tất sôi trào…


      Thủy Thiên Ngân lệnh cho đệ tử ba phái lục soát Sát Thủ sơn trang, ông ta và bọn Thủy Tinh đứng yên bất động.


      Thủy Thiên Ngân, Thủy Tinh và Hoa Vân Tiên nhìn Độc Bại Thiên với ánh mắt khác nhau, như lão bất tử vạn năm quan sát .


      tỏ vẻ nhột nhạt, buột miệng hỏi: “Ba người các vị trúng tà chăng? Vì sao nhìn mỗ như thế? Mỹ nữ đành, chứng minh mỗ tuấn tú, có mị lực, Thủy lão đầu là nam nhân mà nhìn chăm chăm còn thành thể thống gì, lão đầu đáng chết tránh ra. Thủy Tinh muội muội, Vân Tiên muội muội đến đây, để ca ca ‘chăm sóc’ hai người.”


      Đoạn kéo tay Thủy Tinh và Hoa Vân Tiên.


      Cả hai đỏ bừng mặt, cố giãy ra.


      Hoa Vân Tiên : “Ngươi muốn chết hả?”


      Thủy Tinh cũng hỏi: “Sao ngươi biết Vân Tiên là con , biết cả tên Hoa tỷ tỷ nữa?”


      Độc Bại Thiên cười ha hả: “Ngày đầu tiên gặp nàng ta, ta nhận ra chỗ bất ổn, nam nhi sao lại có thể xinh đẹp như thế, dù là xinh đẹp cũng thể lén liếc mắt với ta, sau cùng lại mình bộc lộ với ta, hắc hắc, cần ta giải thích tiếp nữa nhỉ.”


      Thủy Tinh đương nhiên tin lời , quay nhìn Hoa Vân Tiên, thị giận đến xanh mặt, tuốt bảo kiếm xuất liền bốn mươi chín nhát đâm .


      “Tên mặt dày ngươi chết .”


      Độc Bại Thiên nhanh chóng tránh , đến cạnh Thủy Tinh nắm tay nàng: “Vẫn là Thủy Tinh muội muội ngoan ngoãn, vừa xinh đẹp lại ôn nhu, ta muốn…”


      Đột nhiên ngừng lời, sắc mặt Thủy Thiên Ngân xanh lè vì giận dữ.


      “Xú tiểu tử mau bỏ tay ra, dám trêu cợt tôn nữ trước mặt ta ngươi chán sống rồi.”


      Độc Bại Thiên nắm tay Thủy Tinh bỏ chạy: “Được, bọn ta chỗ khác, vướng mắt lão.” Chưa được bao xa, Thủy Tinh thoát khỏi tay nhưng Thủy Thiên Ngân vẫn đuổi theo rời.


      Từ hậu sơn Sát Thủ sơn trang vang lên tiếng hô hoán.


      Tổ chức sát thủ đệ nhị nổi danh bị diệt, lúc bọn Độc Bại Thiên quay về Sát Thủ sơn trang đều ngẩn ra, rương lớn rương trong viện tử đều là châu bảo, là bảo tàng khó lòng tưởng tượng nổi.


      Rồi lại tìm được danh sách giao dịch ghi chép từng mối làm ăn bẩn thỉu. Đây chính là tang vật quan trọng.


      Độc Bại Thiên vừa định cầm tờ ghi chép Thủy Thiên Ngân nhanh hơn bước, cầm lên xem qua, sắc mặt ngày nặng nề. Quyển sỏ ghi lại sinh ý mấy chục năm nay của sát thủ, bao nhiêu nghi ngờ đều được giải trừ, hóa ra nhiều vụ án đều có liên quan đến tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, nhiều ngụy quân tử đạo mạo bị lột mặt.


      Lão thở dài: “Đúng là tội nghiệt, tổ chức sát thủ này tà ác vô cùng.”


      Độc Bại Thiên đưa tay với danh sách, Thủy Thiên Ngân gạt tay ra: “Ta biết tiểu tử ngươi có lòng tốt gì đâu, tuyệt thể cho ngươi xem danh sách này, nếu ngươi truyền bá ra thiên hạ tất loạn.”


      Độc Bại Thiên hỏi: “Nghe khẩu khí của tiền bối hình như công bố ? Lẽ nào phải để mấy tên khốn đó tiêu diêu tự tại ngoài vòng pháp luật?”


      Thủy Thiên Ngân đáp: “Lão phu biết tiểu tử gì, cũng hiểu lòng dạ ngươi, ngươi muốn lột trần chân tướng, lão phu cũng thế, nhưng thể. Nếu tiểu tử công bố danh sách này có vô số người bị liên lụy, thiên hạ tất đại loạn. Vụ này liên can đến nhiều người, có mưu của vương công quý tộc tranh quyền, có các thế lực đại phái đấu đá, nhiều người là danh nhân đương thời. Vì giữ cho thiên hạ ổn định, lão phu thể đưa cho ngươi.”


      Độc Bại Thiên hỏi: “Thủy lão đầu lại che giấu tội ác, có khác gì dẹp thiện giúp ác.”


      Thủy Thiên Ngân : “ tình như ngươi tưởng tượng đâu, chuyện này dính đến cả những xấu xa trong cung đình, thể là ai đúng ai sai. Hoàng gia vốn là nơi tranh đấu mưu lược tâm cơ, dù kẻ bị tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị ám sát cũng hẳn tốt đẹp gì. Lẽ nào ngươi định lật đổ hoàng đế nước nào đó, đổi quyền thống trị quốc gia? thể nào, việc qua rồi, còn lật lại chỉ khiến nước khác lay động, lê dân bách tính cũng sa vào vòng nước lửa.”


      “Còn việc các đại phái tranh đấu cũng qua mấy chục năm rồi, thậm chí người song phương năm đó đều còn, lẽ ngươi còn muốn công bố? Như thế chỉ khiến hậu nhân các phái oán hận nhau, máu lại chảy mà thôi. Đương nhiên kẻ đại ác lão nhân gia ta đời nào bỏ qua, đòi công đạo cho kẻ chết. Còn về ngươi… nên xem qua, lão phu muốn tên điên ngươi công bố danh sách này, khiến thiên hạ đại loạn.”


      Độc Bại Thiên thầm nhủ: “Lão đầu đáng chết, đúng là giảo hoạt, lại cướp danh sách trước bước, con bà nó chứ…”


      “Thủy lão đầu, làm vậy sợ bất công ư? mình lão sao có thể phán đoán được hết mọi bí mật được che giấu kín kẽ, những kẻ đại ác đó cần phải nghiệm trị.”


      Thủy Thiên Ngân đáp: “ cần ngươi lo, lão nhân gia ta liên lạc các đế cảnh cao thủ khác hoàn thành việc này.”


      Độc Bại Thiên muốn đại chiến trận với ông ta, cướp lấy danh sách, nhưng cảm thấy cần thiết phải thế.


      “Thủy lão đầu, cho mỗ xem cũng được, nhưng có thể cho biết ai thuê tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị ám sát mỗ chăng?”


      Thủy Thiên Ngân : “Ừ, để lão phu xem, , hai, ba…tổng cộng có hơn tám trăm kẻ chi tiền giết ngươi, đủ thấy ngươi đúng là ác ma tột đỉnh, bằng sao lại có ngần ấy người muốn lấy mạng?”


      phải chứ? Sao lại đến ngần ấy người? Để mỗ xem là những ai.” nhận ra nụ cười trong mắt Thủy Thiên Ngân, biết lão gạt mình.


      Thủy Thiên Ngân : “Thôi ngươi cần xem. Ngươi giết người đủ rồi, đừng tạo thêm sát nghiệp nữa, những người trong này đều có mối thù giết cha, giết thầy với ngươi, dù thế nào ngươi cũng giết thân nhân của họ, họ thuê sát thủ ám sát ngươi cũng sai. Ta quyết thể cho ngươi xem danh sách.”


      Độc Bại Thiên hỏi: “Lẽ nào mỗ có cả quyền lợi biết kẻ muốn giết mình?”


      Thủy Thiên Ngân đáp: “ tại ai dám giết ngươi nữa, ngươi đến làm phiền là họ phải niệm phật rồi. Ta càng thể cho ngươi xem.”


      Độc Bại Thiên bật cười hăng hắc: “ cho xem cũng được, sau này ta nhất định cưới Thủy Tinh, nếu có kẻ tới gây với trưởng bối công lực cao thâm như ngài chống lưng ta cần lo gì.”


      “Ngươi…” Lão võ đế Thủy Thiên Ngân giận dữ.


      “Ồ, thế vẫn chưa đủ, ngũ đại thánh địa, mỗi phái ta đều cưới nữ đệ tử, vậy mới an toàn.”


      Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh đồng thời mắng: “Độc Bại Thiên đáng chết, ngươi gì? Đừng có động đến sư môn bọn ta.”


      bật cười: “Sai, động đến sư môn các nàng mà là chính các nàng.”


      Cả hai cùng : “Tên cuồng đồ…”


      Lão võ đế Thủy Thiên Ngân cũng : “Tiểu tử khốn kiếp, tuyệt đối được động đến tôn nữ của ta, bằng ta quyết tử với ngươi.”


      Độc Bại Thiên : “Nếu nàng ta động đến ta sao?”


      Thủy Tinh đỏ mặt: “Độc Bại Thiên, ngươi lăng nhăng cái gì?”


      Lão võ đế giận dữ, muốn động thủ luôn.


      Độc Bại Thiên muốn trêu họ nữa, quay người vào chỗ đống châu bảo, phát được chiếc hộp ngọc đẹp đẽ. Hộp tuy dùng mỹ ngọc thượng phẩm điêu khắc thành nhưng so với đống trân châu, phỉ thúy, mã não đáng gì. nhặt chiếc hộp lên, cảm giác rất , liền mở nắp ra, bên trong đầy kim phiếu, mỗi tấm mười vạn lạng. Số kim phiều này còn gấp mấy chục lần đống châu báu cộng lại, khiến vui mừng phát cuồng.


      Hoa Vân Tiên tinh mắt, nhìn ra ngày hộp kim phiếu trong tay , ré lên: “Oa, nhiều kim phiếu quá, nhất định là tiền bất nghĩa của do tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị tích cóp nhiều năm. Độc Bại Thiên, ngươi định làm gì, sao lại ném hộp vào ngực áo?”


      Thủy Thiên Ngân cũng : “Xú tiểu tử ngươi có phải thấy tiền sáng mắt ? Mau giao ra, kim phiếu dành cho ngươi.”


      Độc Bại Thiên bật cười: “Muốn ta bỏ ra, lẽ nào ném vào ngực áo các vị?”


      Thủy Thiên Ngân : “ ai được lấy, tiền này phải quyên góp cho người nghèo.”


      Độc Bại Thiên : “Được, rồi ta bố thí, có phải ta biết làm đâu.”


      Hoa Vân Tiên hừ lạnh: “Hừ, dáng vẻ mê tiền của ngươi thế kia lại chịu cấp cho người nghèo, e là tống hết vào túi mới đúng.”


      “Hắc hắc, đánh giá ta tồi quá.”


      Thủy Thiên Ngân, Hoa Vân Tiên và Thủy Tinh rất bất mãn, trách tham tài, lão võ đế thậm chí muốn quyết đấu với , bức giao tiền ra. Độc Bại Thiên giao tiền ra, trong lòng có tính toán riêng.


      Hoa Vân Tiên tức giận: “Ngươi đúng là loại máu lạnh hiếu sát, lại háo sắc, giờ lộ thêm bản chất tham tiền, có tí ưu điểm nào.”


      “Trách ta được sao? Bao người muốn giết ta, ta phải dùng tiền làm số việc, như hối lộ họ, hoặc cũng tìm sát thủ ám sát họ. Còn nữa, tại ta có tiền lúc nào mới được được , rồi cưới Thủy Tinh?”


      “Ngươi…hừ, nghiêm chỉnh tí nào.” Hoa Vân Tiên giận dữ ngoảnh mặt .
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 9: Dao ngôn


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên định thẩm vấn vương cấp sát thủ bị bắt phát y cắn lưỡi tự tận.


      khỏi thất vọng, thầm than sát thủ quả nhiên đều độc ác vô tình, cả bản thân cũng từ, gì đến nương tay cho người khác.


      mồi lửa là đủ tiêu diệt sơn trang của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, nhân mã ba phái lặng lẽ rút lui, tan biến vào màn đêm.


      Về đến khách sạn, định lên giường nghỉ nhưng bị Thủy Thiên Ngân, Thủy Tinh và Hoa Vân Tiên ngăn lại, ánh mắt cả ba chăm chú nhìn Ma Phong sau lưng chớp.


      “Chà, ba vị định làm gì, lẽ nào định phi lễ mỗ, nếu vậy Thủy lão đầu cứ , còn hai vị mỹ nữ ở lại, mỗ phụng hiến, thỏa nguyện cho các nàng.”


      Cả ba nghe vậy cùng nhảy bổ tới, Thủy Thiên Ngân giữ còn hai mỹ nữ cấu xé vai và đùi , kêu thảm liên hồi.


      Sau cùng họ cũng dừng lại, vẫn kêu đau thấu trời xanh.


      Hoa Vân Tiên đưa ngón tay chạm vào Ma Phong, rồi vội rụt lại, tỏ ra cực kỳ thận trọng.


      Độc Bại Thiên cảm thấy buồn cươi trước dáng vẻ sợ hãi của thị, hỏi: “ định làm gì? Muốn phi lễ ta hay là Ma Phong? ”


      Hoa Vân Tiên đấm mạnh: “Muốn chết, món binh khí cổ quái của ngươi là sao, thó được ở đâu? ”


      Thủy Thiên Ngân và Thủy Tinh cũng muốn biết, tỏ ra chờ đợi câu trả lời.


      Độc Bại Thiên vừa giận vừa buồn cười: “Ba người đúng là…chẳng phải chỉ là món binh khí thôi ư, có gì phải kinh ngạc, còn nữa chú ý chút khi , sao lại thành ăn trộm?” muốn chuyện lớn hóa , muốn ba người nhìn chằm chằm Ma Phong mà hỏi.


      Hoa Vân Tiên : “Ngươi xem vì sao lấy được binh khí nào, còn nữa hà cớ thánh cấp cao thủ đó lại sợ nó như vậy? Vì sao ngươi có thể dùng binh khí này đả thương ông ta?”


      Câu này cũng là điều ông cháu Thủy Tinh muốn biết, họ ôm lòng nghi hoặc trước những gì xảy ra tối qua nhưng chưa có cơ họi hỏi .


      “Ôi, phải mỗ muốn cho các vị biết, nhưng liên quan đến nhiều bí mật, biết phải từ đâu.”


      Hoa Vân Tiên ngã lòng: “Bọn ta giúp ngươi thế này, dẫn thủ hạ tới diệt tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, ngươi lại che che đậy đậy, có tí nghĩa khí nào.”


      Độc Bại Thiên muốn để lộ quá nhiều bí mật, bèn giở tính vô lại, cười hì hì: “Hì hì, binh khí này của mỗ là tổ truyền, thể cho người ngoài biết, nếu là người của Độc gia sao, hắc hắc...”


      Hoa Vân Tiên giận dữ đặt tay lên chuôi kiếm.


      Bọn Thủy Thiên Ngân tuy muốn biết bí mật về Ma Phong nhưng Độc Bại Thiên bưng kín miệng bình, quyết gì.


      Ba ngày sau, giang hồ sôi trào, hang cùng ngõ hẻm đều truyền bá tin tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị còn. Riêng chuyện Sát Thần lại nhắc tới, tựa hồ tối đó xuất nhân vật đáng sợ này.


      Phi cáp truyền thư, khoái mã truyền tin, tin tức lan khắp Thiên Vũ đại lục.


      Thủy Thiên Ngân giận giữ nhảy choi choi.


      Giang hồ đồn rằng Vân Yên các, Thủy Tinh trai, ma giáo và Bất tử ma đế liên thủ diệt gọn tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị. Ma giáo và thánh địa hóa ra liên hợp khiến giang hồ sôi lên, đặc biệt Bất tử ma đế Độc Bại Thiên cũng dự phần, càng khiến họ tin nổi.


      Giang hồ đại loạn, lời đồn dấy lên khắp nơi.


      Có người quan hệ giữa thánh địa và ma giáo phải địch, cũng chẳng phải bạn.


      Có người thánh địa thỏa hiệp với Bất tử ma đế, tại song phương hòa hảo, còn ở thế nước lửa nữa.


      Có người chính đạo và ma đạo chưa từng trở mặt, song phương có quân hệ riêng rất chặt chẽ.


      Có người Bất tử ma đế...


      Các loại tin đồn vang khắp nơi, thánh địa cùng ma giáo và Bất tử ma đế được đập nhập, ai nấy đều cảm thấy bất an xen lẫn nghi hoặc.


      Thủy Thiên Ngân tức giận lại lại trong khách sạn: “Tên tiểu tử khốn kiếp này đúng là giảo hoạt, rồi, để lão phu phát , nếu lão phu lột da ngươi mới là. Lại đệ tử ma giáo thành thế lực Độc gia, còn phái ngươi đồn đại khắp nơi, tức chết lão phu, hừ…” Ông ta há miệng phun phì phì.


      Thủy Tinh ở cạnh đó cũng tức giận: “Độc Bại Thiên quả xấu xa, vốn diệt được tổ chức sát thủ đứng thứ hai là việc đáng vui nhưng lại lan truyền tin đồn đó, khiến người ta suy đoán lung tung, tức chết mà. Trước dây con cũng nghĩ tới khả năng này nhưng thấy hơi quá đáng, ngờ làm .”


      Thủy Thiên Ngân tức giận: “Tiểu tử khốn kiếp này dám làm, đâu nhỉ, kỳ quái , sao lại tìm ra? ”


      Hoa Vân Tiên cũng giận dữ vạn phần, tuy tính đến mọi khả năng nhưng ngờ lại xảy ra.


      “Độc Bại Thiên đáng chết, ta muốn giết người…hừ…” thị giận dữ lại trong phòng.


      Lúc này khách sạn khác tại Tân Minh đế đô. biết lão võ đế Thủy Thiên Ngân tìm mình nhưng muốn gặp lão nên mình lẩn vào khách sạn nghỉ ngơi.


      “Hắc hắc, giờ thánh địa chỉ cùng ma giáo liên thủ đối địch, mà còn dính đến cả ma nhân như ta, để xem các ngươi phân chia chính – ma thế nào.”


      “Thủy lão đầu đừng trách, mỗ đặc biệt chiếu cố các vị rồi, nếu mỗ việc lão nắm trong tay danh sách khách hàng của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị loan ra lão phiền rồi, gặp ít kẻ tìm tới đâu.”


      “Lão đầu này sao còn chưa , ta muốn quấn chấn với lão. Nơi này an toàn, hiểu lúc nào lão tới, chà, cứ đến chỗ Hoa Vân Tiên thân tạm.”


      Hoa Vân Tiên mắng mỏ trong phòng vừa hay đến nơi, nghe mồn .


      bình khí ngưng thần, khẽ đẩy cửa, đột nhiên xuất trước mặt thị: “ sao lại mắng ở sau lưng ta, sợ ta chấp hành gia pháp sao?”


      Hoa Vân Tiên giật minh quay lại, lập tức lửa giận dâng lên, tuốt kiếm lao tới.


      “Tên khốn chịu chết .”


      Kiếm khí lạnh tanh cùng hàn quang buốt xương xộc tới, giật mình, ngờ thị kích động như vậy, vội xuất ra đạo cương khí hóa giải, đoạn đoạt lấy trường kiếm: “Chà, lão bà, định mưu sát thân phu hả, giết ta rồi thành quả phụ.”


      “Chịu chết , tên vô lại.” Đoạn thị lại vung chưởng bổ tới.


      tránh né, Hoa Vân Tiên cười lạnh, hai tay vẫn vỗ mạnh tới, còn cách thước mà vẫn trơ ra tránh. Thị vội thu lại phần công lực nhưng sức mạnh vẫn kém chút nào, kình khí ào ào tràn tới.


      Đợi khi song chưởng sắp ấn vào ngực, mới lách như chớp, chộp cứng hai tay Hoa Vân Tiên.


      “Chà, sao ta xui xẻo thế, cưới được bà vợ nóng tính cỡ này.”


      “Bỏ ra, bỏ tay ta ra.” Hoa Vân Tiên giãy giụa.


      Độc Bại Thiên buông mà ôm thị vào lòng.


      “Lão bà, ra lần này tổn thất gì, ma giáo và thánh địa được đánh đồng, phải giáo chủ của vui vẻ lắm sao?”


      Hoa Vân Tiên vừa giận vừa thẹn, cảm giác Độc Bại Thiên đúng là khắc tinh, gặp là thị chịu bó tay.


      Thị trầm giọng: “Độc Bại Thiên, bỏ ta ra được ?”


      “Tuân mệnh, lão bà.” muốn thấy thị thẹn quá hóa giận.


      Hoa Vân Tiên thở dài: “Ta bó tay với ngươi, đánh lại, đối phó xong, ngươi muốn khuấy loạn giang hồ thế nào tùy, đừng kéo ta vào là xong.”


      Độc Bại Thiên biết thị rất bất mãn với việc này: “ đừng giận, ta nhanh chóng rời khỏi Tân Minh, trước khi , hi vọng được vui.”


      Hoa Vân Tiên cả kinh: “Ngươi chuẩn bị đâu? Có phải đối phó ai đó?”


      Độc Bại Thiên đáp: “ đoán sai, người ta muốn đối phó rất đáng ghét, chính chúng đẩy ta vào con đường thành ma.”


      Hoa Vân Tiên hỏi: “Ngươi muối đến Thanh Phong đế quốc Nam Cung gia tộc?”


      gật đầu: “ sai, chính là chúng, oan có đầu, nợ có chủ, cũng đến lúc tính sổ với chúng rồi.”


      Hoa Vân Tiên : “ mình ngươi khiêu chiến cả Nam Cung gia tộc? Ngươi quá coi thường Nam Cung thế gia rồi, đường đường Thanh Phong đệ nhất võ lâm thế gia thực lực quyết kém hơn ngũ đại thánh địa, chỉ có hơn tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị trở lên. Thực lực của tổ chức này ngươi thấy, nếu chỉ mình ngươi có diệt được chúng chăng?”


      bật cười: “ ngờ còn quan tâm đến ta, yên tâm , ta tuyệt đối đánh khi nắm chắc, dù diệt được Nam Cung thế gia cũng phải khiến chúng chao đảo.”


      Hoa Vân Tiên cả kinh: “Ngươi điên rồi, định diệt gia tộc đó? Dù gì chúng cũng là Thanh Phong đế quốc đệ nhất thế gia, có giao tình với nhiều tuyệt đỉnh cao thủ, nếu ngươi diệt chúng, sau này ứng phó với những kẻ tới báo cừu cũng mệt đấy, cần ra giang hồ nữa.”


      Độc Bại Thiên bật cười: “Nếu biết ta khó khăn dẫn lực lượng ma giáo cùng Vân Yên các đến trợ lực.”


      Hoa Vân Tiên : “ chết , ta bao giờ giúp tên vong ân phụ nghĩa ngươi.”


      “Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn (Gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh buốt, tráng sĩ trở lại), phải giữ mình, nếu ta trở lại, còn lại mình lẻ.”


      Hoa Vân Tiên thở dài: “Ngươi đúng là, đến giờ này còn lòng dạ đùa. Nên nghĩ cách đối phó Nam Cung thế gia , bằng đường bị người trợ giúp Nam Cung thế gia xử lý rồi.”


      “Hắc hắc, cần cả nghĩ, giờ ai dám chủ động chạm đến ta đây? Ta chạm đến họ thôi, ai dám động đến ta?”


      Hoa Vân Tiên hừ lạnh: “Ngươi đập nhập thánh địa, ma giáo cùng mình là vì muốn khiến người khác lầm tưởng rằng ngươi được nhiều phe o bế, đúng ?”


      “Ừ, mấy hôm trước ta lập uy, cộng thêm việc của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị, ta tin rằng lúc ta đánh đến Nam Cung thế gia, ai dám tới chi viện.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển 8 Chương 10: Tuyệt thế cường giả


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Độc Bại Thiên sau cùng cũng lặng lẽ rời đô thành Tân Minh đế quốc, trước khi mấy ngày, cả đế đô vẫn sôi trào. Tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị bị diệt, nhân mã các phương nghe tin nhao nhao đến nghe ngóng, hòng thu thập tình hình tường tận.


      Lão võ đế Thủy Thiên Ngân ngớt tìm kiếm nhưng mảy may nắm được tung tích, thành thử giận dữ vô cùng.


      Giang hồ nổi song, Nam Cung thế gia cũng còn bình tĩnh. Nam Cung Vô Địch ngồi trước lò lửa, vừa uống trà vừa nhìn tuyết rơi ngoài cửa, thư thái : “Mấy hôm nữa tuyết lớn.”


      Nam Cung Hùng đứng cạnh : “Độc Bại Thiên có lẽ cũng động thủ.”


      Nam Cung Tiên Nhi thêm lời: “Lần nào cũng gây ra ồn ào, khiến người ta nhìn thấu, lần này kéo được cả ma giáo, thánh địa vào cuộc, hiểu lần này giở trò gì với Nam Cung thế gia.”


      Nam Cung Vô Địch : “Ta vẫn chờ tới, lần này phải đại chiến trận.”


      Dung nhan kiễu diễm của Nam Cung Tiên Nhi tỏ vẻ lo lắng, nhíu mày: “Gia gia muốn đại chiến với ?”


      “Ha ha, cần lo, mà tới đảm bảo mảy may chiếm tiện nghi. Đối thủ khó tìm, ta chỉ muốn quá chiêu cùng , quyết đấu sinh tử.”


      Ở Đông Hải, quanh tiểu đảo vô danh dâng sóng ngập trời, sóng cao mấy chục thước gầm gào, tựa hồ muốn chạm tới tầng .


      lão nhân râu tóc bạc phơ tung quyền đẩy sóng lùi lại, quan sát kĩ mới thấy sóng là do ông ta dấy lên.


      Lão nhân chính là sư phụ Huyên Huyên, vung mạnh song chưởng dấy lên cương khí như liệt diễm cháy quanh người, nước biển đến gần được phạm vi ba trượng quanh ông ta.


      “Chán quá, vì sao tuần thiên sứ giả tìm tới, bao năm rồi lão nhân gia ta hoạt động gân cốt. Mấy lão bất tử ấy cũng trốn hết cả, đời tịch mịch làm sao, nếu ta biết họ ở đâu, nhất định đánh cho nát đít.”


      Đột nhiên ông ta cười giảo hoạt, sóng tan hết, mặt biển trở lại bình tĩnh, mình lão nhân toát ra khí tức khiến người khác giật mình, mỗi lần ông ta cười, mặt biển lại sôi lên.


      “Thiên Ma sao còn chưa động tĩnh gì, phải ngủ đến chết rồi chứ, ta đến khiêu khích , hắc hắc.”


      Thần quang lóe lên trong mắt ông ta, hai đạo tinh mang rực sáng, lao tới Thiên Ma cốc xa xăm.


      Thiên Ma cốc còn Độc Bại Thiên và Huyên Huyên cũng yên tĩnh lại, nhưng hôm đó làn kình lực kinh nhân áp tới phía cốc, khiến ai nấy trong cốc run rẩy.


      Kình lực đột phá được Thiên Ma tỏa thần đại trận, tiến thẳng vào cốc.


      thân ảnh mờ mờ hiển , là lão nhân râu tóc bạc phơ, sức mạnh từ mình ông ta phát ra.


      Lão nhân vào Thiên Ma cốc rồi liền thẳng đến chỗ tượng Thiên Ma.


      Huyết Ma là nhân vật đầu tiên trong cốc cảm nhận khí tức đó, kinh hãi đứng bật dậy.


      “Vạn lý ánh tượng! Lẽ nào có Cổ võ thánh thi triển Vạn lý ánh tượng?!”


      Thị ra khỏi phòng, đứng ở xa quan sát tượng Thiên Ma.


      Ma giáo giáo chủ và thập đại thái thượng trưởng lão cũng ra khỏi phòng, nhìn về tượng Thiên Ma.


      trong thập đại thái thượng trưởng lão lên tiếng: “Lẽ nào thánh cấp cao thủ đến tấn công, phải tiểu nha đầu lần trước phá đế thành thánh quay lại trả đũa.”


      thể, khí thế này còn hơn cả Huyết Ma lão tổ.”


      “Mau mời Huyết Ma lão tổ.”


      Thập đại thái thượng trưởng lão cùng ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong lần lượt đến nơi Huyết Ma ở, thị biết ý họ, chỉ lắc đầu, nhìn tượng Thiên Ma chớp.


      Hư ảnh mờ mờ đến phía tượng Thiên Ma, đột nhiên tiếng quát vang lên: “Thiên Ma tiểu tử, ta đến đá vào mông ngươi đây.” Dứt lời hư ảnh đáp xuống đầu bức tượng, nảy choi choi đó.


      “Ta giẫm, ta giẫm, ta thay sư phụ ngươi giẫm mạnh.”


      Thiên Ma đột nhiên run lên, cất lên tiếng hú như gầm hét.


      Hư ảnh nhanh chóng lao ra phía sau tượng, tung cước mạnh, rồi nhanh chóng vút lên .


      Huyết Ma và các thái thượng trưởng lão há hốc mồm kinh hãi, dụi mạnh mắt, dám tin vào việc xảy ra trước mắt.


      Huyết Ma vút lên đuổi theo hư ảnh, gọi to: “Tiền bối đợi chút, tiền bối là vị nào?”


      Hư ảnh là sư phụ Huyên Huyên thi triển Vạn lý ánh tượng, dừng lại nhìn Huyết Ma: “Tiểu nương đừng làm phiền, lão phu có thời gian giải thích, sau này có cơ hội .”


      Ma giáo giáo chủ và thập thái thượng trưởng lão lại há hốc mồm, người đó lại gọi Huyết Ma hơn ngàn tuổi là tiểu nương, khiến họ chấp nhận được.


      Huyết Ma cũng lúng túng, bị người ta xưng hô như thế hay gì nhưng đời hiếm ai đủ tư cách gọi thị là tiểu nương.


      Sư phụ Huyên Huyên bỏ mặc tất cả, lao ra khỏi Thiên Ma tỏa hồn đại trận, nhanh chóng bay về Đông Hải.


      Tượng Thiên Ma lắc lư, xạ ra làn quang mang sáng rực đuổi theo.


      Đông Hải, thân thể sư phụ Huyên Huyên run lên, nhìn đạo quang mang đuổi theo, lộ ra nụ cười.


      “Để xem tiểu tử ngươi mạnh đến mức nào.”


      Đạo quang mang áp sát, là quyền đầu khổng lồ, lóe ánh xanh đen.


      “Mẹ nó chứ, lại hung hăng đến thế, định đấm lão nhân gia ta.”


      Sư phụ Huyên Huyên cước đạp hư , cương khí toát khỏi thân thể mãnh liệt, ông ta dám coi thường sức mạnh quyền này, dù gì cũng là đòn công kích của nhất đại cường giả Thiên Ma. Hai tay ông ta vung lên, quang mang chói lòa như thái dương tràn ra nhanh.


      Mặt biển dậy sóng, hai dải quang mang va chạm, phát ra tiếng nổ động trời cùng vạn trượng quang mang, thiên địa sáng rực.


      Sóng điên cuồng dâng cao mấy chục thước, sư phụ Huyên Huyên rơi xuống biển.


      Khi tất cả bình tĩnh lại, ông ta từ dưới biển bay vút lên .


      “Mẹ nó chứ, tiểu tử này mạnh , vạn năm nay tiến bộ ít, phì.” Ông ta phun ngụm nước biển ra, toàn thân ướt nhẹp, có phần nhếch nhác.


      hải đảo xuất thiếu nữ dung nhan tuyệt thế yểu điệu về phía bờ biển. Chính là Huyên Huyên lâu ngày thấy xuất , quan sát kĩ mới thấy sắc mặt nàng có phần nhợt nhạt.


      Nàng cười hì hì nhìn lão nhân : “Sư phụ, sao người lại biến thành con gà ướt thế này?”


      Lão nhân vận công hong khô y phục, cười khan: “Hắc hắc, sơ ý ngã xuống biển.”


      “Lừa gạt, con nhìn thấy người bị đánh rơi xuống biển, hừ, phải sư phụ thiên hạ vô địch, có đối thủ sao?”


      Lão nhân hơi ngượng ngập: “Rơi xuống biển có nghĩa là ta kém hơn , có khi quay lại đánh cho bò lê ra.”


      Huyên Huyên lấy làm hiếu kỳ: “Sư phụ, đó là ai mà khiến người tệ hại thế này?”


      “Còn ai ngoài Thiên Ma. sao khiến ta tệ hại được, tiểu nha đầu năng phải chú ý, đừng làm hỏng thanh danh sư phụ.”


      “A, là Thiên Ma, lần trước đến Thiên Ma cốc, con thấy tượng y, giờ y ở đâu?”


      Lão nhân đáp: “Tượng là Thiên Ma, Thiên Ma là tượng.”


      Huyên Huyên ré lên: “ phải đâu, lần trước con khắc mấy chữ lên tượng Thiên Ma, chả trách bức tượng rung lên, lúc đó con tưởng mình nhầm, hóa ra…”


      Sư phụ nàng há hốc miệng: “Con khắc ở đâu?”


      đầu y.”


      Lão nhân kinh ngạc ngã xuống biển nhưng nhanh chóng lao lên, cười ha hả: “Ha ha, thẹn là đồ đệ của ta, quả nhiên xuất sắc, dám khắc chữ lên đầu Thiên Ma. Ha ha...”


      Đoạn lão nhân hạ xuống giơ Huyên Huyên lên, cùng bay lên : “Huyên Huyên, con đúng là hảo đồ đệ, cũng xuất sắc như ta, chỉ là kém hơn sư phụ chút…”


      Huyên Huyên lắc mạnh cái đầu bạc trắng: “Lão đầu tự kiêu điên rồi, mau bỏ con xuống…”


      “Ha ha...” trung vang lên tiếng cười.


      “Lão đầu mau bỏ con xuống, trị thương mau, con ở đao buồn chết mất.”


      “A..đừng lắc nữa…ta trị thương ngay…đừng lắc nữa…”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :