Chương 15 - Ma Tử Thân Sinh Tác Giả: Thần Đông Dịch: Yusan Lý Thi cùng Độc Ngôn Chí đến thư phòng dám có chút trì hoãn, tường tận mang tình phát sinh ở khu rừng ngoài trấn lại. Đồng thời cũng đến 1 số tình hình trong võ lâm có liên quan đến tinh nguyên thạch. Đương nhiên việc Độc Bại Thiên chọc ghẹo nàng được giảm bớt rồi. Độc Ngôn Chí trầm ngâm hồi lâu mới : “ ngờ chỉ 1 Lưu gia và Lạc gia bé mà cũng dám vuốt râu hùm, quả đúng là ko muốn sống nữa” Nếu như thấy võ công của Độc Ngôn Chí trong lúc tức giận để lộ ra. Lý Thi nhất định cho rằng ông khoát. Lạc Gia cùng Lưu Gia tuy phải hung bá thiên hạ, nhưng mà cũng là thế lực uy chấn nhất phương. Bất quá tại nàng tin tưởng Độc Gia có thực lực, gia tộc trong võ lâm mọi người nhìn đều thấy suy tàn kì là tránh né đời lại khó mà tưởng tưởng tượng nỗi lực “Ta biết nương là đệ tử của Vụ Phong, nắm được ít tình trạng của Độc Gia, nhưng mà có số tình như tưởng tượng của các người, võ công của ta tầm thường như những gì các người tưởng tượng phải ko? Tròng lòng Lý Thi ngầm thầm: chỉ tầm thường, mà ra là cao đến đáng sợ. Miệng trả lời: Tiền bối võ công cao cường, cao thâm mạc trắc, quả là vượt suy nghĩ của mọi người, cùng với tư liệu mà sư môn có được hoàn toàn khác biệt.” “Độc Gia từ lâu còn màng đến võ lâm nữa rồi, chúng ta định rút chân ra khỏi võ lâm, ‘chỉ là hổ muốn đả thương người, người lại muốn đả thương hổ”. Độc Gia tịnh sợ chuyện gì hết, ai định cưỡi lên đầu lên cổ chúng tôi mà tác oai tác oái, chúng tôi nể mặt họ. Khi nào lo liệu tang cho Bại Thiên xong, ta muốn Lạc Gia cùng Lưu Gia tên tuổi bị xóa khỏi võ lâm.” Lí Thi nghe mà cảm thấy run rẩy, nàng tuyệt đối tin tưởng lời của Độc Ngôn Chí, lúc đầu người mất ái tử đều có thể làm mọi chuyện. Độc Ngôn Chí thầm: “Bại Thiên lúc rất khả ái. Tuy có nghịch ngợm, hang ngày bên ngoài thường đánh nhau với người ta, nhưng mà ở nhà lại rất ngoan. Lý Thi nghĩ thầm: sớm biết tốt lành gì, ở nhà giả bộ, lúc bé xấu xa như vậy, thảo nào lớn lên cũng như vậy. “Nó rất thông minh, với lại căn cốt rất tốt, là kì tài luyện võ. Nhưng tính tình hiếu động, lại lười tập võ. Chẳng qua mới năm nay tập luyện chút võ công đơn giản. Nếu như chịu tập luyện từ bé, với tư chất như thế, sớm danh động thiên hạ, làm sao lại có thể nằm dưới sân như thế này được “ Độc Ngôn Chí vẻ mặt chìm trong bi thương. Lý Thi lặng lẽ đứng bên cạnh, nàng biết lúc này có gì cũng vô dụng, còn bằng để ông ta hết những gì trong lòng, phát tiết ra chút. Ngay lúc đó, trong sân có am thanh vang dội truyền đến: “ các người đừng có lung tung, cháu ta sao chết được, cháu ta ở đâu?” Độc Ngôn Chí và Lý Thi từ thư phòng bước ra vẻ mặt khó coi nhìn Độc Phi Vũ vừa quay về, lão nhân hình dáng tiên phong đạo cốt sao có thể là lãng tử năm xưa? Lý Thi có cảm thấy khó tin. “Phụ thân, Bại Thiên …” để ý đến Độc Ngôn Chí, Độc Phi Vũ trực tiếp đến cái cáng phía trước, lật mí mắt của lên quan sát, nhắm mắt trầm tư, như suy nghĩ, cuối cùng song thủ để lên đầu . Chúng nhân đều dám thở mạnh, chăm chú nhìn , hy vọng có kì tích xảy ra. lúc sau Độc Phi Vũ buông hai tay ra, sau đó nở nụ cười: “Thằng cháu ta… chết” Chúng nhân nghe xong hận ko thể đánh cho lão cái, sau đó đều thở hổn hển. Lý Thi cũng đồng cảm, hận thể bứt râu của lão. Chúng nhân trong nội tâm đều cao hứng, hôm nay xảy ra quá nhìu việc, vui mừng đau buồn, chúng nhân đều thể ngừng khóc, lớn tiếng chúc mừng. Lão phu nhân cùng phu nhân càng vui hơn và khóc thút thít, mỉm cười mà rơi lệ. Qua lúc mọi người đều bình tĩnh lại hết, lão già : “Ngôn Chí, Ngươi sao lại mất bình tĩnh thế, làm kinh động đến mẹ ngươi” “Dạ, Phụ thân phải ạ” “Còn gọi người đưa Bại Thiên vào trong ” Chúng nhân cẩn thận mang Bại Thiên vào trong, lão đầu lại tiếp tục : “Bại Thiên chỉ chết giả, não vẫn còn hoạt động, nhịp tim và hô hấp ngừng hẳn chỉ là đập rất chậm, các ngươi về nhà , chắc vài ngày nữa là tỉnh lại thôi.” Chúng nhân ào ào bỏ . Lý Thi dựa vào có duyên với ngọc thạch mà ở lại, đồng thời cũng muốn lấy lại dây chuyền mặt ngọc. Nàng nhìn thấy Độc Ngạo Nguyệt trước khi về còn cùng với mẫu thân của Độc Bại Thiên to với nhau, còn hướng về phía nàng, torng lòng hận thể cắn . Quả sai, thoáng sau mẫu thân Độc Bại Thiên về phía nàng, nhiệt tình dị thường. Lý Thi được “sủng ái” nhưng “kinh sợ”, thân thể thây thoải mái. Đợi chúng nhân hết, còn lại mình Độc Phi Vũ, ông ta lẩm bẩm tự : “xá thân thành ma, thân tử ma thành, ma tử thân sinh.” Lúc đó Độc Bại Thiên thần du thái hư, liên tục mơ màng. Lúc này phát sinh tình vô cùng đặ biệt, ngọc thạch lại lóe sang lần nữa, màu sắc dần dần trở nên trong trẻo trở thành khối cực phẩm ngọc thạch. Lý Thi nghĩ lặng lẽ thu hồi dây chuyền mặt ngọc, nhưng thể nào lấy rời khỏi Độc Bại Thiên. Sauk hi Ngọc Thạch phát sinh biến hóa, Độc Bại Thiên tiến vào loại trạng thái kì diệu. cảm giác được mình chết, mà còn tỉnh lại rồi chỉ là thể năng động đậy. Bên ngoài phát sinh tình gì đều biết, Lý Thi muốn lậy lại dây chuyền mặt ngọc, thế nhưng cách gì tách nổi ngón tay của , cảm thấy buồn cười, tuyệt sắc mỹ nữ lại có thể làm ăn trộm. Sau đó mới cảm thấy sợ: mỹ nữ lấy bảo kiếm ra tưởng chừng như muốn chặt tay phải của , do dự cả nữa ngày, cuối cùng bảo kiếm chặt tay . Sau đó lưu lại câu: “Đê tiện, hạ lưu vô sỉ chính là tiểu tử nhà ngươi.” Độc Bại Thiên đối với Lý Thi cũng có them những nhận định mới: mĩ nữ này hết sức ghê gớm ---------- hoan hỉ. Nghĩ đến Lý Thi lại bắt đầu nhớ đến Tư Đồ Minh Nguyệt, cứ nghĩ đến nàng, nội tâm lại có chút đau thương. Mấy ngày tiếp theo, Độc Bại Thiên có vẻ như tỉnh lại nhưng vẫn trong trạng thái thể động đậy. Thời gian này, mỗi ngày bằng hữu của đều đến trông nom , mâu thân và tổ mẫu thay nhau chăm sóc , ban ngày cứ cách nữa thời thần lại đến chăm sóc, phụ thân cũng tới vài lần, bình thường rất thương là gia gia lại chỉ tới lần. Độc Bại Thiên thầm phát thệ: “nhất định phải lấy hết số rượu ngon của gia gia” Trong mật thất Độc Ngôn Chí cùng Độc Phi Vũ thầm bàn bạc. Độc Ngôn Chí : “Phụ Thân, Bại Thiên xá thân thành ma sau này có dị chứng gì ?” “Có, nhưng mà nếu võ công đạt thánh cấp có chuyện gì, nếu như nó đạt tới thánh cấp, hậu quả cực kỳ khó dự liệu. xá thân thành ma, thân tử ma thành, ma tử thân sinh.” Độc Ngôn Chí sắc mặt biến sắc “chẳng lẽ là bất tử chi……” Sắc mặt của Độc Phi Vũ khác thường, “Đúng rồi, nhất định là bất tử chi thân, còn gọi là bất tử ma thân. Sau khi chết thành ma, giết hết tất cả. Nếu như ma bị diệt rồi cũng phục sinh cứ như vậy tiếp diễn.” “Vậy tại nó chẳng phải là kẻ thù chung của toàn võ sao, chúng ta nhất định phải giử kín bí mật này. Biết được việc này con nghĩ chỉ có Vụ Phong - Lý Thi là biết được, vì Bại Thiên, chúng ta nên…" Độc Phi Vũ từ từ : “nhất thiết phải đợi Bại Thiên tỉnh lại hẵng tính.”
Chương 16 : Chiến Thiên Di Mê Độc Bại Thiên trong lúc buồn chán liền đem những tin tức mà ngọc thạch truyền cho sắp xếp lại. Khi nghĩ tới tình cảnh lúc đó cảm thấy rất kỳ diệu. Đúng lúc phải chịu đựng đau đớn nhục thể trong đầu bỗng nhiên xuất thân ảnh. đại hán oai vũ xuất trước mặt , thân hình cao lớn, bá khí lẫm liệt gường mặt thô kệch trộn lẫn già dặn cất tiếng “Ta, Độc Chiến Thiên tung hoành giang hồ, ngạo thị thiên hạ, đánh bại các lộ hung trong thiên hạ, võ lâm độc tôn, vạn người kính phục. ngờ thiên đạo cản trở, tuy bước đầu hiểu được bí mật sinh tử nhưng cuối cùng vẫn phải ôm hận mà chết. Nay đặc biệt lưu lại khối tinh nguyên thạch cho hậu nhân để có thể tiếp tục chí hướng của ta. thân võ công đều là do tự lĩnh ngộ, xuất phát từ tam lưu nhưng lại vượt xa tam lưu. Tất cả đều được lưu lại trong trang “võ luận” Người luyện võ trong thiên hạ chỉ biết khổ luyện, có số ít người mày mò tìm hiểu bản chất của “vũ”, vũ ra là cái gì? Có rất ít người tự hỏi mình câu đó. Nếu như chỉ có học dù có khổ tu cả đời cũng khó mà có thể đại thành. Có thể chia võ công ra làm bốn mức : đại thừa, thượng thừa, trung thừa và hạ thừa. Hạ thừa, chỉ biết như vậy nhưng lại biết nguyên nhân vì sao lại như vậy. Chỉ biết dựa theo lời của người trước mà tu luyện, biết biến hóa, căn bản thể chữ “vũ”. Loại người này căn bản biết “vũ”. “Vũ” coi trọng nhất là chữ “ngộ”, thể nằm trong giới hạn của chiêu thức được. Trung thừa có thể từ nghĩ ba, nghiên cứu vũ học, tự sáng tạo ra võ công, như mọi người thường hay gọi là vương cấp cao thủ. Vương cấp cao thủ trong lòng có võ ý, biết tu tâm dưỡng tính gần như là hiểu nhưng họ vẫn còn chưa khám phá ra được bản chất của “vũ”. Chỉ biết thoáng qua nguồn gốc của vũ, đạt được cảnh giới trong thiên hạ rất ít. Biết được bản chất của vũ có thể đạt tới cảnh giới thượng thừa. Cảnh giới thượng thừa thiên địa vạn vật đều có thể là thầy, trong lòng có vũ ý, vô chiêu thắng hữu chiêu, giơ tay giơ chân đều theo đạo lý kỳ diệu. Đạt tới cảnh giới này thế gian cực ít gặp, trong mắt thế nhân chính là đế cấp cao thủ. Người cảnh giới này hề giống như trung thừa vũ giả cả ngày bế quan khổ tu. Thượng thừa vũ giả hoặc là tiếu ngạo sơn lâm, hoặc dạo chơi thành thị, là kỳ nhân mình trong hồng trần, là kỳ lân nơi thôn dã. Đại thừa có thể lật tay thành mây, úp tay thành mưa, khám phá ra sinh tử, đạt cảnh giới thánh cấp. Thánh cấp cao thủ có thể siêu thoát khỏi trần thế Ta biết rất tâm pháp Kinh Đào Thiên Trọng của ta có thiếu sót rất lớn, cửu tử nhất sinh và phải cộng thêm cơ duyên xảo hợp mới có thể luyện thành. Vì vậy ta lưu lại chỉ để hậu nhân tham khảo Tiếp theo đó là trang tâm pháp ràng Đọc tâm pháp xong, Độc Chiến Thiên liền tiếp qua chiêu thức sử dụng Độc Bại Thiên cuối cùng cũng hiểu vấn đề gây khó cho gia tộc gần cả ngàn năm nay. “Phải học tam lưu võ công trong thiên hạ, võ công cuối cùng đại thành”. Câu này nguyên là đoạn cuối cùng trong phần sử dụng chiêu thức của Độc Chiến Thiên, đại ý của nó muốn : võ công khi đạt đến cảnh giới nhất định có thể từ vô chiêu thắng hữu chiêu. Nhưng ra cũng hẳn là vô chiêu mà chỉ là biến từ phức tạp thành đơn giản. Tam lưu võ công chính là võ công được truyền bá rộng rãi khắp đại lục, được lưu truyền lâu nhất và cũng là thứ đơn giản nhất, là những chiêu thức đều trải qua rất nhiều trải nghiệm. Những chiêu thức này khi mới bắt đầu được sáng tạo ra đều là tuyệt kỹ danh chấn. Mặc dù các phái đều cất giấu như bảo vật nhưng theo thời gian tuyệt kỹ đó cũng lưu truyền vào giang hồ. Tuyệt kỹ mà mọi người ai nấy đều biết còn được gọi là tuyệt kỹ nữa. Võ công công chúng này được truyền từ ngàn đời, là những tinh hoa được tích lũy. cách dễ hiểu các võ công này vượt xa tuyệt kỹ tại mà các phái sở hữu. Chỉ là võ công này là của cộng đồng, ngươi biết, cũng biết. Vì vậy khiến cho các độc môn võ công chưa chắc tinh thâm kia cuả các phái trở thành thần công tuyệt kỹ. Trong lịch sử xuất ít thiên tài võ học, biến cái mục nát thành thần kì. Các chiêu thức đơn giản vào tay bọn họ đều trở thành thần công đoạt mạng. Những người này khi công lực đạt tới cảnh giới nhất định chân chánh hiểu được yếu lĩnh võ công Vì vậy cả đoạn này nó mang ý nghĩa là: võ công khi đạt đến cảnh giới nhất định, chiêu thức phải cực kỳ đơn giản và hữu hiệu nhưng lại đạt được hiệu quả tốt nhất. Lúc đó võ công có thể coi như là đại thành. Hiển nhiên Độc Chiến Thiên lưu lại tinh nguyên thạch biết xảy ra vân đề gì mà hậu nhân lại thể mở tinh thần lạc ấn khiến cho hậu nhân Độc gia cuối cùng chỉ nhận được câu “ Phải học được tam lưu võ công trong thiên hạ, võ công cuối cùng đại thành”. Lịch sử đùa cợt Độc gia vố lớn, đùa cợt kéo dài gần cả ngàn năm Sau khi hình ảnh Độc Chiến Thiên cùng tin tức lập lại vài lần hình ảnh và tinh tức đột nhiên cuồng loạn hòa thành tinh nguyên ngừng tràn vào người Độc Bại Thiên khiến cho trong thâm tâm phải gánh chịu nỗi thống khổ cực lớn đến mức bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Cuối cùng ra phát sinh ra chuyện gì? Thiên đạo ngăn trở là do bản than đạt tới cảnh giới nào đó hay là do yếu tố người ngoài? Còn nữa, ai lại có thể khiến cho lão tổ thiên hạ vô địch phải ôm hận mà chết? Cả trăm suy nghĩ có lời giải đáp. Đến trưa ngày thứ bảy, Độc Bại Thiên cảm thấy bản than có thể chuyển động. Từ từ bước xuống giường đem ngọc thạch để bàn, lấy miếng ngọc đeo cổ cẩn thận cất kỹ vào trong người. Sauk hi cử động cho giãn gân cốt vừa muốn mở cửa bước ra ngoài nghe thấy có tiếng bước chân tới. vội vàng cầm lấy ngọc thạch giữ nguyên tư thế nằm lại giường. Cửa phòng được nhè mở ra, Lý Tih với dung mạo như tiên từ từ bước vào, khẽ khép cửa lại, nheo nheo mắt nhìn và từ từ bước lại gần. Tim của Độc Bại Thiên ngừng đập “thình thịch”, càng ngày càng nhanh. Lý Thi ngồi ghế cạnh giường sau khi nhìn , như thường lệ cất thanh trong trẻo chửi trận. Hồi sau kích động liền đưa tay đánh hai quyền khiến cho trong lòng chỉ biết kêu khổ. Võ công của tại gặp ông già cũng chưa chắc đánh lại. còn cách nào khác chỉ phãi”nhẫn nhịn” Nhưng cũng cam tâm. Nay lúc Lý Thi bắt đầu hưng phấn liền thè lưỡi, trợn mắt rồi từ từ ngồi dậy “A…….” Lý Thi thất sắc kêu lên tiếng thất thanh “ Lý Thi, trả mạng lại cho ta, tại sao lại mưu sát thân phu?” xong liền giơ hai tay bóp lấy cổ Lý Thi Lý Thi phản ứng cực nhanh, tức đứng bật dậy tông cửa chạỵ ra ngoài “ Ha ha….” Độc Bại Thiên kìm được cảm giác đắc ý cười lớn. hồi lâu, “bùng” cửa phòng bật mở ra, Độc Phi Vũ tuc81 tiến vào, theo sau là Độc Ngôn Chí. Lý Thi khuôn mặt ửng hồng vào sau cùng. “Gia gia, phụ thân, con tỉnh lại rồi” Độc Phi Vũ bực bội tới mức râu vểnh lên ” Ngủ đủ chưa, ngủ hai năm đủ hay sao mà mới tỉnh dậy gây ra chuyện kinh thiên động địa rồi” Độc Bại Thiên làm ra vẻ vô tội” Đâu có, chỉ là dọa cho con mèo bỏ chạy thôi mà” Lý Thi nghiến răng tức giận “ Độc Bại Thiên, ngươi quá đáng lắm. Ta có lòng tốt tới thăm ngươi vậy mà ngươi nỡ trêu chọc ác độc như vậy. Hừm” xong giận quá nhìn qua hướng khác Độc Ngôn Chí “ Bại Thiên, con trêu quá đáng rồi. Lý nương là khách phương xa, hơn nữa lại là . Con sao có thể vô lý như vậy được?” “Đâu có, lúc con tỉnh lại cảm giác thấy con mèo con cào cào gãi ngứa làm cho con phải bật đậy. Kết quả là khiến cho Lý nương phải hoảng sợ bỏ chạy đấy chứ” Lý Thi biết gì. lẽ lại là hồi nãy mình đánh . Lúc này lão phu nhân và phu nhân cũng nhận được tin vội tới ngay phòng “Bại Thiên, con cuối cùng cũng tỉnh lại, làm cho nãi nãi sợ muốn chết” Vừa vừa nắm chặt tay của Độc Bại Thiên, nước mắt ngừng tuôn ra Mẹ của đúng là khóc ra tiếng, ngừng dùng tay vuốt mặt “ Con ngoan, cuối cùng con cũng tỉnh lại. Mẹ rất lo lắng” Bị hai người làm như vậy, Độc Bại Thiên cảm thấy xấu hổ. Lớn như vậy rồi mà còn bị coi giống như đứa bé. Sợ Lý Thi trêu chọc liền đưa mắt nhìn qua thấy mắt của mỹ nữ lúc này cũng ửng đỏ hiển nhiên là rất cảm động. Nữ nhân vẫn là nữ nhân. Mặc dù trong lòng hận muốn chết nhưng tại vẫn bị tình cảm của gia đình mình làm cảm động đến mức muốn rơi lệ. Con đúng là trời sinh đa sầu đa cảm mà! Bất quá nếu nghĩ thực lòng mà mình đúng là khiến cho người trong nhà phải lo lắng; đúng là cần phải xin lỗi cha mẹ, gia gia cùng nãi nãi. “Mẹ, nãi nãi, hai người đừng khóc nữa. Con chẳng phải tỉnh lại rồi sao. Hai người thử nhìn xem. Con rất tốt. Chỉ là cái bụng ngừng kêu réo thôi” “Cái gì? Bụng con khỏe à? NGười đâu, mau mau gọi đại phu tới đây” “ phải, mẹ, con thấy đói nên cái bụng ngừng kêu thôi” “Thằng bé này, con là làm cho mẹ sợ muốn chết” “Cha, mẹ, gia gia, nãi nãi con xin lỗi làm mọi người lo lắng. Đúng rồi, sao con nằm mộng thấy gia gia hình như chỉ qua phong con thăm con có lần ?” Mặt của Độc Phi Vũ ửng đỏ ” Ngươi đúng là tên tiểu tử thối. Ngươi biết là gia gia mỗi khi nhìn thấy ngươi hôn mê là trong lòng cảm thấy rất đau sao? Vì vậy ta mới ít tới thăm đó chứ” “Oh, ha ha…..” ………………. ……………….. ……………….. Trong nhà ai đấy cũng đều ngừng , tiếng chuyện, cười đùa liên tục vang lên. Nhìn thấy mọi người trong nhà ai nấy đều chân tình, trong lòng Lý Thi cảm thấy rất ấm áp.
Chương 17 : Bất Tử Truyền Thuyết Trong mật thất, Độc Phi Vũ cùng Độc Ngôn Chí nghe Độc Bại Thiên kể lại “vũ luận” của Độc Chiến Thiên ngừng than dài. Ông trời ngờ lại trêu chọc Độc gia cả ngàn năm nay. Độc Bại Thiên “ Gia gia người xem, hắc ngọc thạch biến thành cực phẩm ngọc thạch. Bây giờ người mà cầm nó uống rượu hoặc giả lừa gia gia của Ngạo Nguyệt, bọn họ nhất định mắc bẫy đó.” “Cái tên xú tiểu tử ngươi còn dám trêu chọc gia gia. Ặc, ngươi làm sao biết nhựng chuyện đó chứ?” “Trời, người đại lục ai chẳng biết” “Cái gì” “Oh, người trong tiểu trấn đều biết cái”lịch sử huy hoàng” của gia gia “A,a, sao? ngờ gia gia của con cũng nổi tiếng quá chứ?” “…….” Độc Bại Thiên biết gì. Tự nghĩ bản thân luôn tự xưng da mặt dày đệ nhất. Hôm nay xem ra cái lòng tin về điều đó bắt đầu dao động. “Bại Thiên, ta cùng gia gia con có chuyện muốn với con” Độc Ngôn Chí đứng bên cạnh xen vào cắt đứt “giao phong” của hai ông cháu. “Con xá thân thành ma, con biết hậu quả của nó chứ?” “ biết” “Cao thủ đạt tới cảnh giới thánh cấp cực kỳ ít, để có thể lưu lại tinh nguyên thạch còn hiếm hơn. Mà giả sử có tinh nguyên thạch hữu người đời sau cho dù lấy được nó , muốn hấp thụ được tinh nguyên trong đó cũng hết sức khó khăn. Đặc biệt như tình huống xá thân thành ma của con, xác xuất xảy ra chuyện này gần như có. Thheo truyền thuyết từ xưa kể lại có người cũng như con, xá thân thành ma trở thành huyết ma vương mạnh nhất lúc bấy giờ. Hơn nữa còn có bất tử chi thân, thân tử ma thành, ma tử thân sinh, cứ liên tục tuần hoàn, bất tử bất diệt. Độc Bại Thiên nghe cứ như nghe thần thoại trong truyền thuyết, hai mắt tràn đầy kinh hãi. Độc Ngôn Chí chăm chú nhìn tiếp tục “Bởi vì xuất của khiến cho đại lục lúc đó xảy ra trận mưa máu. Võ lâm tinh gần như bị tiêu diệt gần hết. Đó gần như còn là tai nạn của võ lâm mà trở thành trường hạo kiếp của đại lục. theo như truyền thuyết sau đó xuất vị ngạo thế thiên tài bán tiên chi thể đem toàn bộ công lực khổ tu cả đời cùng vô thượng thần công mới có thể tiêu diệt được . Vì vậy người xưa lập di huấn “ Thấy xá thân thành ma lập tức giết tha” Mặt của Độc Bại Thiên bất giác trắng bạch ” Cha, cha phải tính đại nghĩa diệt thân đó chứ” Độc Phi Vũ ha ha cười lớn ” Tiểu tử ngốc, cha con sao có thể giết con chứ. Mà dù nó có muốn gia gia con cũng cho” “ sai, tiểu tử ngốc à, con sao có thể nghĩ như vậy được? Con là nhi tử của ta, ta sao có thể giết con được. Cho dù đối địch với toàn đại lục sao chứ?” Độc Bại Thiên nghẹn ngào “ Nhưng, nếu như quả con sau này ….” thể hết lời Độc Phi Vũ ” Nhìn xem con sợ kìa, ha ha….yên tâm. Con giống như vậy đâu. Con tưởng muốn thành ma dễ lắm à. Bằng vào con vẫn chưa đủ khả năng đó đâu” Độc Ngôn Chí tiếp “ Con mang toàn bộ tinh nguyên mà con có để cứu lấy các bằng hữu của con từ quỷ môn quan trở về. Muốn thành ma phải có điều kiện : sau khi xá than thành ma phải hấp thụ được toàn bộ tinh nguyên của tinh nguyên thạch và phải đạt tới cảnh giới thánh cấp cao thủ. Con chút tinh nguyên cũng còn. Bất quá tinh nguyên thạch cũng có ảnh hưởng tới con. khi con đạt tới cảnh giới cao thủ thánh cấp con cũng có khả năng thành ma, có lấy bất tử ma thân” Độc Bại Thiên kích động lớn” như vậy con luyện võ công nữa là được. Vạn nhất công lực của con đại tiến như vậy chẳng phải có khả năng thành bất tử chi ma sao” Độc Phi Vũ phì cười “ Tiểu tử thối, con nghĩ con là ai? Cả ngàn năm trở lại đây mặc dù có vài người đạt cảnh giới thánh cấp nhưng con cứ yên tâm, cần phải hạn chế việc luyện võ làm gì, cứ yên tâm mà luyện. Trong truyền thuyết cái tên ma vương đó thành ma nhưng con biết đâu thành tiên sao. Chỉ là người của đại lục căm hận tên bất tử chi ma quá độc ác, trong lòng cảm thấy quá khủng khiếp nên mới đặt ra cái quy củ thối tha đó. Theo ta nghĩ tên bất tử chi ma đó trước khi thành ma phải chịu đả kích cực lớn. Vì vậy sau này chỉ lo báo thù, gieo tai họa khắp nơi. Cộng thêm có người cứ thổi gió vào lửa. vì vậy mới trở thành thảm kịch khi đó. chung thành ma hay hoàn toàn do tâm của mỗi người thôi” Độc Ngôn Chí cũng “ Gia gia con sai. Khi trước ở trong rừng hai mắt con chẳng phải thành màu huyết hồng, sơ bộ nhập ma sao? Sau đó chẳng phải con vẫn cứu sống lấy bằng hữu sao? Khi xưa người thánh bất tử chi ma có lẽ phải chịu đả kích rất lớn, vì vậy sau đó trở nên điên loạn để báo thù. Con thử nghĩ xem, nếu trong rừng các bằng hữu của con chết hết con như thế nào? Thành ma hay tất cả tùy thuộc vào tâm của con. Độc Bại Thiên lúc này mới cười “ sai. Thành ma hay là do chính bản thân. Giả sử thành ma sao? Ma cũng có tình mà! Ngay lúc ở trong rừng con biết thiện hay ác quyết định bởi tâm của mình thôi” Độc Phi Vũ cười “ Tốt, con nghĩ được như vậy là rất tốt. Như vậy chúng ta cũng thấy an tâm.” Độc Ngôn Chí “ Còn có vài việc cần phải giải quyết. Bất quá nó mang lại chút ít phiền toái” “Cha, là việc gì thế” “Việc con xá thân thành ma tuyệt đối thể để cho bất kỳ ai trong võ lâm biết được. Nếu như việc này lộ ra ngoài chỉ con phải chết mà Độc gia chúng ta cũng vì vậy mà bị hủy diệt” Độc Bại Thiên cười “ Trừ chúng tar a chỉ còn có Lý Thi biết chuyện này. Con có biện pháp khiến cho ta thể kể ra” Độc Phi Vũ tỏ vẻ thích thú “ Xú tiểu tử ngươi có biện pháp gì thế? Bọn ta phát rầu vì người của Vụ Phong đây” Độc Bại Thiên cười hề hề đem “vụ việc của Độc Bại Thiên” phát sinh trong rừng kể ra. Sau khi kể xong còn đem miếng ngọc của Lý Thi cho bọn họ xem. “ Chúng ta có thể đem tinh nguyên thạch còn tinh nguyên này giao cho ấy để ấy mang về sư môn. Bên ngoài nhìn vào thấy chúng ta rất nể mặt sư môn của ta. Nhưng ra chúng ta bên trong thỏa hiệp với ta : là ta được mang chuyện xảy ra trong khu rừng kể ra ngoài, bằng chúng ta đem chuyện miếng ngọc ra. Bất quá làm như vậy cũng có chỗ phải lắm” Độc Phi Vũ ” Vì tồn vong của gia tộc đành phải làm như vậy thôi. Việc này ta cùng phụ thân con can thiệp, để con tự xử lý” “Dạ, gia gia” Trong những ngày này tại Độc gia vô cùng náo nhiệt. Sauk hi Độc Bại Thiên tỉnh lại, bằng hữu của đều cùng kéo tới chúc mừng. Trong những ngày này, Độc Ngôn Chí thông cảm cho bọn họ. Bọn chúng đều là những người vừa chịu cảnh sinh ly tử biệt, vì vậy trong lòng cảm thấy rất cao hứng và kích động Bản thân ông ta cũng nghĩ phải mình hồi cũng như vậy hay sao?Ngay cả Độc Phi Vũ cũng tham gia vào cuộc chơi. Sau khi uống được vài chén cùng với bọn trẻ đấu tửu, đánh bạc, thậm chí còn đề nghị tới Lập Xuân viện chơi. Đám bằng hữu của Độc Bại Thiên đương nhiên là tán thành. Cũng may phút cuối lão đầu tỉnh ngộ liền rút lui khiến cho cả đám bật cười. Hôm nay Lý Thi từ biệt mọi người để ra . Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ, gương mặt sáng như mặt hồ, Độc Bại Thiên có can đảm để đối diện. đem việc cũ cùng miếng ngọc ra để uy hiếp ta, đạt được “hiệp ước bất bình đẳng” khiến cho trong lòng cảm thấy rất xấu hổ. Lý Thi khi vẫn thản nhiên mỉm cười Nhìn theo bóng dáng của Lý Thi ở nơi xa, trong lòng của Độc Bại Thiên cảm thấy như mất cái gì đó Khi lớn lên đó là chuyện tất nhiên Tuổi trẻ, chúng ta bao giờ được bỏ qua Ai biết ai là khác trong cuộc đời; ai biết ai là người làm vận mệnh thay đổi Hạt bụi kiếp trước, ngọn gió kiếp này, linh hồn bi thương vô cùng tận Ta thấy khuôn mặt của người bầu trời xanh vô tận Những khi ta cười là bởi vì ta nhìn thấy người Vui vẻ như đứa bé Độc Phi Vũ đứng trước mặt Độc bại Thiên quơ quơ tay “ Tỉnh lại , người rồi. Còn đứng ngây người ra làm gì chứ?” “Gia gia, con muốn hành tẩu giang hồ” Lời bất ngờ khiến cho tất cả đều nhất thời ngây người Độc Ngôn Chí ” chúng ta biết con thân ở giang hồ. Nhưng chỉ ngờ nó lại tới cách đột ngột như vậy” “Con nhân thấy hành tẩu giang hồ mới là ước mơ của con” “Ước mơ gì?” “Tiếu ngạo giang hồ, thưởng thức cảm giác cuộc sống. Trong giang hồ rộng lớn có rất nhiều thứ tươi đẹp chờ con. Cá nhảy biển rộng, chim bay trời cao. Trong cuộc đời có rất nhiều màu sắc. Tiểu trấn này quá bé, cả bầu trời rộng lớn chờ con tới khám phá. Con muốn cuộc đời của con phải có nhiều màu sắc, con phải làm cho người toàn đại lục phải biế đến cái tên “ Độc Bại Thiên”” Nhìn thấy thần thái con trai bay bổng, mặt tràn đầy vẻ khát khao, Độc Ngôn Chí biết mình thể ngăn cản quyết tâm hành tẩu giang hồ của nó. “Độc Phi Vũ “ Con muốn ra giang hồ” “ sai, con nhất định phải ” Thần sắc của lão phu nhân cùng phu nhân kìm được buồn rầu. Con trai mình lớn, trước mặt là gian của nó. Nhưng giang hồ hiểm ác đầy rẫy nguy hiểm, bước vào giang hồ thân bất vô kỷ. Độc gia chỉ có mình khiến cho bọn họ khó mà an tâm. “Con nếu quyết định gia gia ủng hộ con. Bất luận con tới nơi nào cũng phải nhớ là con còn có gia đình. vì con cũng phải vì người thân của mình, nhất định phải giữ lấy tính mạng đó” “ A, a….gia gia, người xem con còn lắm sao” “Gia gia con đó. Võ công của con chỉ đạt mức nhị lưu thôi. Giang hồ là nơi coi trọng thực lực. Con thể như thê này được. Hãy ở nhà thời gian để cho ta cùng gia gia truyền cho con vài tuyệt kỹ” “Ha ha….cha, tam lưu võ công của nhà ta con luyện hơn năm nay. Muốn luyện thành tuyệt kỹ chẳng bằng con luyện công pháp cửu tử nhất sinh Kinh Đào Thiên Trọng. Lần này con ra giang hồ nhất định phải chime ngưỡng các võ công tuyệt kỹ của các phái để từ đó kết hợp với Kinh Đào Thiên Trọng sáng tạo ra võ công cho riêng con.” Độc Phi Vũ lãnh đạm ” Hài tử, còn nhớ ta có qua về Minh Vương Bất Động ? Lúc trước ta chỉ con chỉ vì tính tình con thích hợp để tu luyện cái công phu lấy tu tâm dưỡng tính làm chủ này. Nhưng tại có thể lấy ra để cho con tham khảo” Minh Vương Bất Động nguyên là tu tâm dưỡng tính, là công pháp lấy luyện khí làm chủ. Sau khi luyện thành, hậu kình liên miên bất tuyệt. Với tính cách của Độc Bại Thiên nếu đơn độc tu luyện đúng là thích hợp. Kinh Đào Thiên Trọng mặc dù chí cương chí mãnh nhưng công pháp quỷ dị. Khi đối địch nội lực như sóng vỗ vào bờ, hết đợt này tới đợt khác khiến cho người ngoài khó có thể chống đỡ. Tuy nhiên nếu luyện thành kinh mạch cũng bị tổn thương, lợi có nhiều nhưng hại cũng ít Bây giờ Minh Vương Bất Động kết hợp với Kinh Đào Thiên Trọng mở mang cho rất nhiều. tĩnh động, có thể nghìn năm chưa chắc có.
Chương 18 : Hữu Nữ Điêu Man Độc Bại Thiên cuối cùng cũng rời khỏi tiểu trấn. Chỉ sau tháng cách xa nhà tới ngàn dặm, từ Hán Đường đế quốc tới thẳng Thanh Phong đế quốc đường lúc nào ngơi nghĩ luyện tập Cửu chuyển công pháp mà sáng tạo ra. Độc Bại Thiên trong lòng tự nhủ : bản thân mình xa khỏi nhà, thể đem mối liên hệ giữa mình và Độc gia cho người khác biết. Khi mình quyết định hành tẩu giang hồ, việc đắc tội với người khác là điều cần phải bàn cãi. Tuy nhiên dù thế nào cũng thể để cho người ta mang phiền phức tới cho gia đình. Người trong nhà nhất định là rất nhớ . Khi ly biệt, mắt người nào cũng ửng đỏ. Nhìn thấy bộ dạng của bọn họ khiến cho bản thân cũng muốn ra . Còn cái đám xú tiểu tử kia biết bay giờ như thế nào. Khi mình hề cho bọn chúng biết tiếng, nhất định bọn chúng ta chửi mình là có nghĩa khí. Điều thể ngờ là phụ thân cùng gia gia lại là cao thủ thâm tàng bất lộ. Bọn họ tại sao lại hành tẩu giang hồ nhỉ? lẽ là do luyện Minh Vương Bất Động khiến cho tâm tính biến đổi, muốn tung hoành bên ngoài nữa. Nguyên ban đầu mình còn sợ người của Lạc gia và Lưu gia tìm đến nhà báo thù nhưng bây giờ cảm thấy an tâm. Mấy lão đầu tử nhà mình còn tìm đến bọn họ gây phiền bọn họ thắp hương tạ phật cám ơn rồi Độc Bại Thiên vào khách điếm ắm rửa cho sạch sau đó nằm giường nghỉ ngơi. Từ hôm nay chính thức bước vào giang hồ, càng nghĩ càng thấy kích động mãi tới khuya mới ngủ được.. Sang ngày thứ hai dậy sớm, sau khi rửa mặt, ăn uống xong xuôi liền bắt đầu dạo chơi trong thành. mất cả nửa ngày vẫn hề phát ra người giang hồ nào. Sau khi ăn trưa , tìm đến quán rượu lớn lên lầu hai của tửu lâu ngồi, gọi lấy nhiều rượu cùng ba cái màn thầu. Khi ăn uống cảm thấy vô vị. Giang hồ ở đâu mà tìm hoài thấy chứ. Sau khi uống rất nhiều rượu, cảm thấy phiền não, bất kể mình say hét lớn “ Ta khinh, mẹ, giang hồ ở chỗ nào? NGười giang hồ ở đâu? lẽ biết ta hành tẩu giang hồ nên từng người đều trốn ở nhà dám ra ngoài sao. Tốt nhất đừng để ta nhìn thấy, bằng tên ta giết tên, gặp hai tên ta giết hai tên…..” Tức cả đám người tửu lâu nhìn phẫn nộ “Các ngươi nhìn cái gì? Ta đâu có chửi các ngươi. Ta chửi đám giang hồ hỗn đản kia, cả đám hỗn đản chết bầm đó sao mà tên ta cũng thấy?” Người tửu lâu tức đều đồng loạt rút binh khí tùy thân, sát khí đằng đằng. Cả đám mặt mày tràn đầy nộ khí nhìn Độc Bại Thiên hoảng hồn. Sao lúc cần tới tới, còn khi tới tới cả đám thế này hán tử cao lớn “ Cái tên tiểu tử nhà ngươi phải đồ ngu chứ? Khắp tửu lâu đầy ngươi giang hồ mà ngươi lại biết người, vậy mà dám bước ra giang hồ sao? Thiết Đao Minh Giang Lâm ta hôm nay phải giáo huấn ngươi lần mới được” xong liền vung đao lên chém. tới Độc Bại Thiên liền rút trường kiếm đỡ lấy cương đao, “Keng” tia lửa bắn khắp nơi. Độc Bại Thiên thuận thế đưa trường kiếm chém tới khiến cho hán tử cao lớn phải lui về phía sau, động tác chỉ chậm chút. thành”Rẹt” vang lên, y phục của hán tử bị chém vệt dài. “ biết thần công vô địch của ta chưa” Cả đám người tửu lâu phẫn nộ cùng lúc vung binh khí chém tới. Độc Bại Thiên xoay người lại, thuận thế bám vào cửa sổ nhảy xuống đường bỏ chạy “Các bằng hữu phía trước mau giúp bắt lại” Những người đường thấy trường kiếm tay , ai mà đám ra cản “ là tên sát nhân điên cuồng, nhất định phải bắt ”. Người đường nghe thấy vậy vội vã né quá nhường đường cho Độc Bại Thiên chạy “ phải, là tên trộm. người có rất nhiều tiền, có rất nhiều đồ trân quý. Ai bắt được những thứ ấy thuộc về người đó” Dưới trọng thưởng như vậy tự nhiên có lòng can đảm. Có ít người đường cũng tham gia vào cuộc truy bắt này Gió đường thổi qua mặt khiến cho Độc Bại Thiên tỉnh người lại, trong tâm ngừng tự trách mình” Ta kém may mắn. Vừa mới ngày đầu bước vào giang hồ bị cả đám người truy sát.” Nghĩ tới biểu của mình lúc nãy tại tửu lâu, khỏi ngượng ngùng, uống rượu đúng là hỏng việc . Nhìn thấy đằng sau người truy đuổi càng ngày càng đông, khỏi phát rầu. Làm thế nào để chạy khỏi đám người này bây giờ? Ài, đúng là đau đầu. Bất quá mình cũng uy phong. Vừa mới xuất đạo chọc khiến cho người võ lâm trong thành phải đuổi theo mình phía sau khỏi có chút tự khen mình Đúng lúc này ở bên cạnh đột nhiên xuất cái chân. Cái chân nhắn này gạt làm ngã xuống đất. chờ đứng dậy, người này đưa tay ra điểm huyệt , lục soát khắp người cách rất chuyên nghiệp, động tác cực nhanh khiến người ta khỏi ngạc nhiên mà hoài nghi là có phải người này sinh ra có thiên phú về mặt này “ Tên quỷ nghèo đói này, phải bảo là có nhiều trân bảo lắm hay sao? Chỉ có vài đồng kim tệ” Thanh phát ra dễ nghe Độc Bại Thiên mặt úp xuống dưới nhìn dung mạo của người đó. Nhưng bằng tri giác của , dám khẳng định người này tuyệt đối phải là mỹ nữ “Ài, đúng là bị lừa rồi. Ngươi đúng là tên trộm cắp nghèo mạt, tên cường đạo ngu xuẩn” xong đưa chân đá cái rồi quay người bỏ Trong lòng Độc Bại Thiên biết cảm giác như thế nào, bị mỹ nữ cướp mà lại còn bị chửi nữa. Nhưng cũng còn may là miếng ngọc của Lý Thi vẫn chưa bị mỹ nữ phát ra. Nếu như quả miếng ngọc mà bị ta đoạt mất khi đó khóc ra nước mắt. Tự nghĩ bản thân phải là ăn trộm cường đạo gì, là phiền. Nhưng sợ nhất ở chỗ : mỹ nữ hề giải khai huyệt đạo cho mình mà bỏ . Đằng sau lại có đám người truy sát mình Độc Bại Thiên hoảng hồn kêu lớn”Mỹ nữ cường đạo, còn chưa giải khai huyệt đạo cho ta” “Mỹ nữ là mỹ nữ, sao lại thêm hai chữ cường đạo khó nghe vậy?” “Được rồi, mỹ nữ mau giúp ta giải khai huyệt đạo . thấy đằng sau có cả đám truy sát ta sao? Chậm bước là chết mạng người đó” “Ta tại sao phải cứu lấy xú cường đạo như ngươi chứ?” Độc bại Thiên tự nhủ” Ta khinh, ta mà là cường đạo? Cứ xem thủ pháp hồi nãy mới là mỹ nữ thần thâu cộng cường đạo có” “ sai, ta là cường đạo. Ta ăn trộm của đám người phía sau rất nhiều trân bảo, tất cả đều được ta giấu ở nơi bí mật. mau giúp ta giải khai huyệt đạo, ta chia nửa cho ” tức cảm thấy huyết mạch lưu thông. Huyệt đạo vừa được giải khai, Độc Bại Thiên liền đứng dậy nhìn thấy mỹ nữ khoảng độ đôi tám đẹ như hoa, than hình mảnh mai, môi hồng răng trắng, hàng mi như vẽ. Đặc biệt hai mắt mơ huyền như sương khói khiến cho người ngoài phải động lòng. Đáng tiếc lúc này có thời gian để thưởng thức mỹ nữ, mắt thấy đằng sau người truy đuổi tối, vội quay người bỏ chạy. “Đồ ngốc, chạy đâu bên đó. Bên đó là ngõ cụt rồi, theo ta hướng này” xong liền chạy trước, Độc Bại Thiên chút do dự chạy theo sau. Thiếu nữ tựa hồ như rất quen thuộc nơi này, rẽ trái quẹo phải bảy tám lần, chỉ lát là thoát khỏi đám người kia. Thiếu nữ dẫn vào tiểu viện, tường vây xung quanh ngả sang màu xám . Giữa sân có cây ngô đồng, vài chiếc lá rơi rải rác xung quanh. ta đóng cửa lại “ Này, cường đạo, bây giờ có thể ra nơi cất giấu bảo vật được rồi đấy” Độc Bại Thiên khóc cười cũng chẳng xong. Mình trở thành cường đạo khi nào biết. Bèn để ý gì đến ta, đẩy cửa phòng tiến thẳng vào trong. Bước vào, thất vọng. Nguyên đây trước là căn phòng của nữ nhi, trong phòng đổ nát chứng tỏ lâu có ai ở. đúng là tiểu nha đầu giảo hoạt mà! “Cường………đạo, ta với ngươi. Ngươi có nghe vậy” “Ở đây có cường đạo à? phải là nữ cường đạo chứ?” quyết định trêu chọc tiểu nha đầu này Mỹ nữ này chút giận dữ cũng có cười hi hi “ Xú tiểu tử, ngươi đừng giả bộ ngốc nữa. chạy theo ta nhanh thế mà. Ngươi tin ta bây giờ chỉ cần ra ngoài đường la lớn là ngươi đừng hòng chạy thoát ?” “Lo gì chứ, ta biết chạy sao?” “Ngươi thử nhìn . Nơi đây hết đường rồi” Độc Bại Thiên tức cảm thấy chán nản, ngờ gặp phải tiểu hồ ly vửa mỹ lệ lại vừa giảo hoạt. “Vị tiểu thư mỹ nữ cao quý ưu nhã diễm lệ vô song này, ta phải là cường đạo gì cả. Cái đám hỗn đản đó nhăng cuội chứ ta nào phải là ăn trộm gì đâu. trông thấy ta giống người như vậy sao?” xong liền cố tạo ra tư thế tiêu sái “Nhìn bộ mặt mày cướp mắt chuột cảu người, khuôn mặt đầy thịt, véo cái thấy da dày cả tấc, nhìn qua là đủ biết ngươi chỉ là tên cường đạo hạ đẳng rồi” Mặc dù khi cười lộ ra hai núm đồng tiền rất khả ái nhưng lời lẽ khiến người ngoài nghe khỏi tức giận “Cái gì, cái gì? Ta cao lớn hiên ngang, khí vũ bất phàm, tuấn đẹp trai thế này mà lại bị ngươi hình dung ra bộ dạng thế này ư. là đáng giận mà, hừm” “ Hi hi, cũng có chút đẹp đẽ đó. Mau giấu bảo vật mau. Ta có nhiều nhẫn nại lắm đâu” “Ta phải là cường đạo hay ăn trộm gì. Còn ngươi hồi nãy mới cướp kim tệ của ta lại còn đá ta. Ta muốn hỏi ngươi giữa chúng ta ai mới là cường đạo, là ăn trộm chứ? Ngươi là người nào chứ?” “ Hi hi, bổn nhân là ai cần phải cho ngươi biết. Nếu ngươi ngại cứ gọi ta là tỷ tỷ. Sở thích của ta là thu thập các đồ trân bảo. Gần đây nghe tại cái Thống Châu thành bé này có xuất ít bảo vật nên mới đặc biệt tới đây “thu thập” “Ngươi lớn lắm sao? Muốn ta kêu bằng tỷ tỷ à, gọi bằng muội muội còn được. Cái gì mà thu thập bảo vật, ta xem giống ăn trộm giốn hơn” “Đệ đệ ngốc, lẽ ngươi chuyện lịch được sao?” “…..”Độc Bại Thiên ngớ người. Bản thân mình muốn nhưng có cách nào ra được “Đệ đệ ngốc, ngươi hay nơi giấu bảo vật đây” Độc Bại Thiên cơ hồ muốn hét lên”Tiểu nha đầu đáng chết, ta lại lần nữa, ta phải là cường đạo hay ăn trộm gì. Ngươi tin có thể tìm bọn chúng để hỏi. Còn cứ giap ta cho bọn chúng là được rồi” “Được, ngươi cứ chờ đấy” xong cả người như con chim yến bay qua biến mất sau bức tường, tư thế phải là tueyt65 mỹ. Độc Bại Thiên như muốn líu lưỡi, khinh công của tiểu nha đầu này đúng là kinh thế hãi tục. Chẳng hề thấy ta giẫm chân mà vẫn bay lên nhàng, quá khủng khiếp. Nếu chỉ về khinh công chỉ sợ còn hơn cả vương cấp cao thủ. Hy vọng là võ công của ta lợi hại như khinh công vậy lâu sau thiếu nữ quay trở lại. Tà áo trắng tung bay như vị tiên tử giáng trần khiến cho Độc Bại Thiên khỏi ngây người ra nhìn “Ha ha…. buồn cười muốn chết được” tràng cười trong trẻo cất lên khiến tỉnh lại “ Tiểu nha đầu, có cái gì mà cười chứ” “Ngươi đúng là tên đại ngu ngốc, mới xuất đạo có ngày mà trở thành mục tiêu để người võ lâm truy sát. Ha ha…. quá buồn cười, tìm thấy giang hồ lại biết người giang hồ ở đâu, đúng là tên đại ngu ngốc” Thiếu nữ ôm bụng cười rũ rượi. Độc Bại Thiên mặt ửng đỏ “ được cười, tiểu nha đầu đáng chết. Ta ngươi ngươi nghe thấy sao” “ Ha ha…..đệ đệ ngốc, ngươi dễ thương. Chỉ là ngu ngốc đến mức buồn cười chết được” Độc Bại Thiên tự nhiên thấy mình bị thiếu nữ còn kém mình hai tuổi cười châm biếm như vậy, trong lòng cực kỳ cảm thấy khó chịu. “ mau ngâm miệng lại cho ta. Ta vừa mới bước ra giang hồ, có kinh nghiệm nên phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn là điều khó tránh. Như vậy vẫn còn đợ hơn mỹ nữ cường đạo như nhiều. Hàng ngày chỉ nghĩ đến việc ăn trộm cái gì đó. nữ hài tử như có sở thích như vậy còn biết xấu hổ sao?” Thiếu nữ mỷ lệ hề giận dữ chỉ cười hi hi “ Tiểu tử thối, ngươi biết cái gì chứ.Chẳng lẽ chưa từng nghe” bảo vật thiên hạ ai có đức được hưởng” sao? Nay ta thu thập được ít bảo vật chứng tỏ ta là người đại đức đại hiền. ngươi mi tặc mắt chuột ngươi nghe lọt tai. Ngươi thử nhìn lại ngươi xem, tầm nhìn nông cạn, ngay cả chút đạo lý này mà cũng biết nữa” “ Ngươi, ngươi……vốn dĩ là mỹ nhân, ai ngờ lại ăn cướp thế này. Ài!” Độc Bại Thiên làm ra vẻ rất đau lòng “Con nít khó dạy, đúng là đầu gỗ mà. Nhìn ngươi than hình cao lớn, mày trộm mắt chuột, nguyên bổn tưởng ngươi có tố chất ăn trộm. Nay xem ra “ bên ngoài là ngọc, bên trong lại chẳng ra gì”, chỉ là tên tiểu tử ngốc nghếch. Ban đầu ta còn muốn ngươi làm phụ tá cho ta nhưng bây giờ ta quyết định để ngươi làm mã phu cho ta vài ngày vậy.” xong phất tay , vòng quanh người của Độc Bại Thiên, quan sát từ xuống dưới ra vẻ như cố gắng phải chấp nhận. Bộ dạng lúc này rất khả ái chỉ tiếc là trong mắt Độc Bại Thiên lại giống như tiểu ác ma độc ác. “Ngươi…..….cái….gì?Tiểu….nha���.đầu….ngươi….muốn….chết….à?” Độc Bại Thiên gằn từng chữ cơ hồ như muốn gầm lên Bộ dạng thiếu nữ như “đao thương bất nhập”, vẫn cứ cười hì hì “ đệ đệ ngốc, ta để ngươi làm mã phu cho ta vài ngày cũng cần kích động như vậy. Nếu ngươi đồng ý có thể làm lâu hơn cũng được” Độc Bại Thiên hoàn toàn tuyệt vong. Nữ nhân này quá điêu ngoa đanh đá, lý cách rất vô lý hết cái này đến cái khác, đạo lý thế nào cũng nghe. Tự nghĩ bản thân thường hay lấy người khác ra làm trò đùa, hôm nay lại hoán đổi vị trí, rất khó chịu. “Tiểu nữ tạc, ta phải quyết đấu với ngươi” xong liền ra dáng vẻ như chuẩn bị chiến đấu. “Tiểu tử thối dám gọi ta là tiểu nữ tặc? Ngươi có bao giờ thấy tiểu nữ tặc nào dễ thương như vậy chưa? Ngươi hãy nhìn kỹ lại , tỷ tỷ có giống nữ tặc ?”Thiếu nữ vẫn cười hì hì, dáng vẻ như làm cho người ta tức chết được. Độc Bại Thiên tuyệt vọng. Tự nghị mồm mép bản thân trước giờ tự xưng vô địch nay có lẽ phải cải thành đệ nhị rồi. “Ta đánh” đạo lý xong liền giơ tay đánh ra quyền. Uy lực ngọn quyền như vũ bão đánh thẳng tới mặt thiếu nữ. Cái này là do phối hợp với Cửu chuyển công pháp để sáng chế ra gọi là Bá vương thần quyền. Quyền kình cương mãnh giống như con đường bá vương duy ngã độc tôn, tàn sát bốn phương. Thiếu nữ diễm lệ giống như cánh bướm xuyên hoa, nhàng tránh khỏi quyền ảnh. quyền của Độc Bại Thiên vô dụng, tức quyền thứ hai lập tức đánh tới. Uy lực của quyền phong khiến những chiếc lá mặt đất cuốn lên, uy thế đến kinh người Cả người thiếu nữ như có trọng lượng, giống như bị gió thổi cuốn về phía sau, nhàng giống như vô lực “ Hi hi, tiểu tử ngốc, xem bộ dạng hung hãn của ngươi ngoan chút nào. Dám đánh cả tỷ tỷ. Ngươi còn làm loạn nữa ta đánh vào mông đó” “Ta đánh” Độc Bại Thiên hét lên như sấm, quyền trái quét thẳng vào mặt thiếu nữ, quyền phải đánh vào sườn phải của ta. Thiếu nữ tung người lên nhảy qua đầu . Cái chân phái dưới rảnh rỗi liền dẫm cái lên đầu rồi nhàng hạ xuống. Độc Bại Thiên chỉ cảm thấy cơn gió mang hương thơm từ đầu truyền xuống, tiếp đó thấy da đầu tê tê. Tức liền hiểu mình mới bi thiếu nữ đạp cái . thế thiếu nữ sau khi nhàng đáp xuống đất lại còn cười hi hi nhìn .
Chương 19 – Dĩ Chiến Luận Vũ Tác giả: Thần Đông Dịch: Yusan Biên dịch: bachthao82 “Thế nào? Phục chưa hả?” “ phục, có bản cùng ta đánh chưởng chính diện .” “Đồ đần, ai lại giống ngươi chứ, cứ đứng chỗ mà nhảy với hét, qua loa vùng vẫy hai tay như con gấu ngốc, ngươi nghĩ địch nhân như khúc gỗ cứ đứng yên cho ngươi đánh à. Con đường chân chính của võ công là dùng xảo đánh thắng ngàn cân, cho ngươi nghe nữa đâu.” “Ngươi biết cái gì, cái mà ngươi gọi là ‘, qua loa vùng vẫy hai tay như con gấu ngốc’, chính là Bá Vương Thần Quyền đầy khí thế quần lâm thiên hạ của ta đó, há làm cho giang hồ nổi song sao, tiểu nữ nhân như ngươi làm sao hiểu được chứ. “Ha ha, tức cười quá, Bá Vương Thần Quyền, cái tên quá tục, thế mà ngươi cũng nghĩ ra được, võ công biến hóa khôn lường, vừa nãy cách đánh của ngươi là quá sức ngu ngốc, bộ pháp căn bản phối hợp với thân mình, thế mà ngươi còn dám oang oang khoe khoang à.” Độc Bại Thiên tuy bên ngoài miệng cứ phục nhưng trong lòng ngầm tán đồng. Quyền pháp này mới sang tạo ra chưa lâu, bởi vì Cửu Chuyển Công Pháp cũng còn ở giai đoạn sơ khai, chưa hoàn thiện, ngày đạt đại thành còn xa vời lắm, nên phối hợp quyền pháp với vận khí còn chưa thông suốt nên mới có tình cảnh này. Chỉ là bên ngoài quyền pháp này hết sức uy phong lẫm lẫm nhưng mà tưởng nỗi lại bị tiểu nha đầu này nhìn sơ nhận ra. Còn bô pháp, suy nghĩ nhiều ngày nhưng vẫn vừa ý. “Sao lại tiếp, bị tỷ tỷ trúng hết rồi à, hi hi.” “Đến đây, ta đánh tiếp.” Tả thủ đánh vào khoảng quyền, phía dưới chân lại đá ra về hướng tiểu phúc (bụng dưới ^^) của thiếu nữ. Thiếu nữ lách người tránh , sau đó Độc bại Thiên lại tung ra đám quyền ảnh. Mạnh đến nỗi kình khí làm cho lá cây trong sân bị thồi ào ào, thiếu nữ theo quyền phong né đông né tây, thể là nhàn nhã nhưng lại ung dung như tản bộ tránh đợt quyền ảnh. Độc Bại Thiên vừa bực vừa nóng lòng, song quyền dứt huy vũ, như hai cái bánh xe gió, nhưng mà chạm đến được cả y phục của thiếu nữ. Trong sân khắp nơi đều kình khí giao động, lá cây bay lượn. Sau đó dần tĩnh tâm lại, quyền rồi lại quyền đánh ra, mỗi quyền tung ra trong lòng lại phân tính kĩ càng, chân khí bắt đầu trở nên thong suốt, bộ pháp bước ứng với quyền pháp. Thiếu nữ nhận ra thay đổi của Độc Bại Thiên, thấy quyền pháp của còn dùng lực cương mãnh nữa, tại bá khí nghiêm nghị dần mất trỏ nên phiêu dật, mà bước chân dẫm xuống rất hợp lý tạo thành bộ pháp, né tránh thay đổi dần trở nên như nước chảy, còn khô khan cứng nhắc như trước nữa. Trong mắt thiểu nữ lóe lên kinh ngạc. lúc sau, trong long Độc Bại Thiên vô hỉ vô ưu, vô dục vô cầu, trong lòng tĩnh lặng. quan tâm gì đến bên ngoài, chỉ là trong lòng có chút cảm giác tràn trề thống khoái vì quyền pháp của bản thân. Chân Khí phảng phất như tìm được quỹ đạo của nó rồi, tại thể nội chân khí vận hành thong suốt. Bộ pháp nhàng linh hoạt, còn như lúc nãy nữa. Thiếu nữ kinh ngạc nên lời, vừa nãy còn là tiểu tử vụng về rất buồn cười, nháy mắt thành con người mới. Trong lúc đánh nhau ngộ ra võ công rất bình thường nhưng mà như tên tiểu tử trước mắt tiến bộ quá nhanh, là rất hiếm thấy. Trong sân, hai má Độc bại Thiên cương nghị tuấn vô hỉ vô ưu, vừa di chuyển vừa đánh rất thoải mái. Thiếu nữ lúc này còn dám khinh thường nữa, chỉ tránh né, vừa tiến thoái vừa xuất quyền gạt đỡ. Thân thể uyển chuyển, khinh linh phiêu dật. sân, hai người người quyền pháp cương mãnh, bá khí hào hùng; người tránh né khinh linh phiêu dật, như tiên nữ múa tung bay trong bàn tiệc. Đối diện với người càng đánh càng mạnh như Độc Bại Thiên, thiếu nữ có ý muốn thành toàn cho , lực tay đánh ra cũng tăng thêm phần, đồng thời tốc độ cũng nhanh hơn trước. Gặp phải áp lực liên tục đánh tới, dung mạo Độc Bại Thiên vẫn trấn tĩnh , vô hỉ vô ưu. Nhưng bộ pháp ràng phát sinh biến hóa, còn phiêu dật như rồng cuốn hổ chồm. Gặp được thiếu nữ này có thể là vận may lớn của Độc Bại Thiên, trong nội tâm có những biến ảo khôn lường, thiếu nữ ngừng xuất chiêu, khiến liên tục đột phá, võ công phát sinh những bước nhảy vọt. lực chỉ mới nhị lưu liền nhảy vọt lên nhất lưu cao thủ, thay đổi khó hơn là lĩnh ngộ cách tấn công. vốn trộn lẫn công pháp của tiền nhân để tạo ra võ công của bản thân, bước đầu gặp được may mắn, khiến lĩnh ngộ được công pháp mà chí ít cũng phải mất năm năm, được lợi cả đời. Thiếu nữ ngừng gia tăng áp lực, Độc Bại Thiên lại thu thêm đột phá. Quyền thấ càng trở nên uy vũ, kình khí dồn dập, lộ khí thế bá vương. Chân khí lay động làm cho lá khô bị nghiền thành bột phấn, quần áo thân hình cao to của cũng bị chân khí làm rách teng beng, lộ ra thân hình to lớn đầy bắp thịt, có gió nhưng tóc tung bay, lộ ra vẻ oai phong. Độc Bại Thiên đánh ra quyền đơn giản về phía thiếu nữ, thiếu nữ phòng ngự vững chắc, nhanh chóng né tránh. “Oanh” quyền này đánh trúng cây ngô đồng sau lưng thiếu nữ, thây cây ngô đồng gãy thành những mảnh , quyền đánh hết sức lại có uy lực như vậy. Sau khi cây ngô đồng gãy đổ, Độc Bại Thiên dần tĩnh lại, thiếu nữ cũng ngừng công kích. Mắt cứ hướng về cây ngô đồng do bản thân mình đánh gãy, trong lòng kích động nên lời, rồi nhắm mắt hồi tưởng kĩ càng những gì vừa xảy ra. Thiếu nữ im lặng nhìn , dám quấy nhiễu , nàng biết nếu như bây giờ dụng tâm lãnh ngộ, những gì vừa nãy đột phá được có khả năng chả còn gì hết Độc Bại Thiên từ từ mỏ mắt, ánh mắt trong sang, thần quang khi khi . Thiếu nữ biết giờ Độc Bại Thiên đạt đến cảnh giới nhất lưu cao thủ. “Hi hi, cung hỉ đệ đệ ngốc từ nhị lưu lên nhất lưu cao thủ nha, ngươi tính cảm tạ tỷ tỷ thế nào đây?” Độc Bại Thiên biết nếu có thiếu nữ ngừng xuất chiêu, có ý thành toàn cho bản thân mình, tự bản thân cũng khó có được đột phá, trong lòng cảm kích thể bằng lời. Nhưng ngoài miệng lại phục thiếu nữ vừa khả ái vừa đáng ghét này. “tiểu nha đầu, vì báo đáp ngươi, ta đành miễn cưỡng chịu thiệt thòi lấy đồ trộm cắp như ngươi vậy, hùm” “Cái gì? Tên hỗn đãn nhà ngươi lại lần nữa nghe nào.” Khuôn mặt thiếu nữ đầy giận dữ. Độc Bại Thiên hết sức cao hứng, đối diện với thiếu nữ này lúc nào cũng bị thiệt thòi, đặc biệt là miệng luôn cười hi hi như chẳng có gì xảy ra, nhìn thấy muốn phát hỏa. Giờ thiếu nữ cuối cùng cũng động khí, trong lòng liền vui vẻ khác thường. “Ta vừa ta phải phát dương phong cách, cưới kẻ trộm cắp ai thèm lấy như ngươi, có phải là trong lòng cực kì vui ?” hoàn toàn để ý đến nét mặt nàng trầm xuống, Độc bại Thiên tự tiếp, “úy, tiểu thâu muội muội sao chịu gì vậy?” “Ngươi chết .” Độc Bại Thiên chỉ cảm thấy trận gió thơm thổi qua, mặt bị tát cái “bốp” “Ngươi, tiểu thâu muội muội ngươi làm sao lại đánh ta?” Độc Bại Thiên tỏ vẻ vô tội. “Đánh tên đầu heo ngươi đó, ngươi biết là được lung tung những lời đó với nữ tử sao? Ta quyết định phải trừng phat ngươi.” Độc Bại Thiên kích động lớn: “Cái gì? Đánh ta cái tát lại còn muốn trừng phạt ta, ngươi tham lam ?” tiếp đó giọng thầm: “ tại ta mà sợ ngươi ư?” Thiếu nữ lại bắt đầu cười, “Đệ đệ ngốc, ngươi đúng là cuồng vọng vô tri quá! Võ công đạt đến nhất lưu liền cho mình là thiên hạ vô địch rồi hả? buồn cười quá , đại lục Thanh Phong, Bái Nguyệt, Hán Đường cùng năm nước khác đem ra mà đếm ngươi cần mười ngày nữa tháng đó, ngươi bất quá chỉ là con trâu thôi. Đừng có mà so sánh siêu nhất lưu cao thủ với siêu cấp cao thủ nhá. Đương nhiên ngươi có thay đổi nhưng vẫn đánh lại ta đâu?” “Cái gì mà đánh lại ngươi? Lẽ nào ngươi so sánh siêu nhất lưu lợi hại thua siêu cấp?” Thiếu nữ trả lời lại, dùng hành động để trả lời, tay vung ra, đoạn đại thụ nằm ở dưới đất bắt đầu từ từ bay lên, bay lên cao qua khỏi Độc Bại Thiên, đại thụ đột nhiên vỡ nát, biến thành bụi phấn, từ từ rơi xuống. Độc Bại Thiên như hóa thành tên ngốc, đây là sức mạnh của con người à? mục trừng khẩu ngốc đứng ở đó, nhìn bột phấn rơi xuống thân mình, tình phát sinh hoàn toàn vượt lên những gì dĩ vãng từng biết, loại công lực siêu cường giống như tiên thuật này làm cho tin nổi. Thời gian như ngừng trôi, thân thể như khúc gỗ đứng đầy còn trong lòng hết sức kinh hãi. từng xá thân thành ma, công lực tăng tiến đến mức vương cấp cảnh giới, nhưng uy thế tuyệt đối bằng thiếu nữ này. Lòng cuồn cuộn song, lẽ nào thiếu nữa này đạt đến mức thánh cấp trong truyền thuyết? có khả năng ấy, nhìn thiếu nữa này có khi so ra còn hơn hai tuổi, tâm tình lại như tiểu hài tử, sao lại có khả năng ấy được? Còn mà sao có công lực như thế? “tiểu nha đầu, ngươi, ngươi đạt đến thánh cấp rồi à?” “Sắp đạt tới, hi hi, sợ rồi hả?” “Võ công của ngươi là do tự ngươi luyện à?” “Ngươi đúng là đần độn, võ công còn muốn nhờ ngươi khác luyện giùm sao?” “… …” Độc Bại Thiên im lặng, trong lòng chấn động phi thường.