Quyển: 7 Chương 24: Vấn thiên hạ hùng thùy dữ tranh phong Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Sơn cốc vang vọng câu của Độc Bại Thiên: “Đế cảnh cao thủ bất quá như vậy, Ma Phong trong tay, hỏi thiên hạ hùng, ai chống được đòn của ta…” ... Bát đại đế cảnh cao thủ ngẩn ngơ đứng núi, đều như phỗng đá, ai gì. Tu vi đến cảnh giới như họ, khát vọng lớn nhất là đột phá, tiến vào cảnh giới mới, mục tiêu cao nhất là đạt đến cực cảnh võ đạo… “Hỏi thiên hạ hùng, ai chống được đòn của ta…” Câu bộc lộ hào khí của họ, khiến họ nhớ lại năm tháng xa xưa, cùng lăn lộn giữa máu và lửa, họ vượt khỏi những kiệt cùng lứa, uy chấn nhất phương. Ai từng tuổi trẻ khinh cuồng, muốn vô địch thiên hạ? Đó đều là mộng tưởng của họ, từ lúc còn là thanh niên vô danh tới khi thành võ đế đươc vạn người kính ngưỡng, quá trình này bao hàm vô vàn gian khổ. Khi tóc nhuốm bạc, mặt đầy nếp nhăn, tuế nguyệt mài mòn hào tình cái thế trong lòng, xóa tan giấc mộng xưa… Nhưng hôm nay, hậu bối trẻ tuổi, bị người ta gọi là Bất tử ma đế, là công địch võ lâm, là ma quỷ giết người như ma lại ra giấc mộng trong lòng họ. Ngôi sao băng mới quật khởi này chỉ trong nửa năm rực rỡ phong mang, chiếu sáng cả Thiên Vũ đại lục, thanh niên vô địch “hỏi thiên hạ hùng” khiến tám cao thủ ngây người… Hồi lâu sau, lão nhân mới : “Già rồi, còn tráng chí hào tình như năm xưa.” Chúng nhân cảm khái vô vàn. “Đời người có mấy lần hai mươi năm, lúc hai mươi tuổi ta từng hào khí can vân, coi thường thiên hạ, hai chục năm sau liền thu liễm, thêm hai chục năm nữa cư, hai chục năm gần đây quên giang hồ, chắc giang hồ cũng quên ta rồi.” “Ta chưa từng vô địch thiên hạ, nhưng từng khao khát vô hạn, hôm nay thấy ở người khác mộng tưởng thủa xưa, thấy được thực.” “Ta cảm giác huyết dịch còn già nữa, hôm nay lại thấy cuộc sống mới, chợt thấy mình trẻ lại.” ... Tám tiếng hú vang vọng từ đỉnh núi vang lên, trong vòng trăm dặm ong ong mãi. Hào khí dâng lên: “Hỏi thiên hạ hùng ai dám tranh phong.” m tắt, tám thân ảnh chia ra tám hướng lao . Bất tử ma đế dạ chiến bát đế, đêm đó khiến tất cả sôi trào, câu của ma đế trước khi cùng tiếng hú của tám đế cảnh cao thủ chứng minh rằng Độc Bại Thiên . Đêm trắng, vô số người lo lắng, bàng hoàng, hoảng sợ… Mấy ngày sau đó, lời đồn bất bại về Độc Bại Thiên dạ chiến bát đế như mọc cánh, lan khắp các ngóc ngách Thiên Vũ đại lục. Ma đế như mặt trời chính ngọ, ma uy chấn động lòng người, ai nấy đều hoảng sợ, bát đại võ đế còn bại ai tranh phong được với ? Giang hồ sôi lên, nhiều võ nhân từng vây ráp lui về cư, đáng cười là trong núi sâu có lúc đồng thời xuất nhiều người cứ, sau khi họ kinh ngạc, thậm chí còn nhận ra người quen… Giang hồ đại loạn... Có vui tất có buồn, có buồn tất có vui, giang hồ sôi trào, giang hồ hoảng sợ ở đại điện ma giáo ngập tiếng cười. “Ha ha... thống khoái, đúng là thống khoái!” “ khiến lòng người mở cờ.” “ ngờ Độc Bại Thiên xuất chúng như vậy, đại bại các lộ hùng hào kiệt trong thiên hạ, quả là ma xuất thiếu niên.” ... Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong : “ đêm chiến bát đế, quả nhiên xuất sắc. Với công lực của y nếu thánh cấp cao thủ ra mặt, coi như vô địch thiên hạ.” giáo chúng hỏi: “Ngay các thái thượng trưởng lão của bản giáo cũng phải đối thủ của y?” Cái Thiên Phong thở dài: “E rằng như vậy, có lẽ chỉ có tiểu nha đầu vô pháp vô thiên trong Thiên Ma cốc so được, bất quá tiểu nha đầu trọng thương, e rằng lành ít dữ nhiều.” giáo chúng khác hỏi: “ vậy Độc Bại Thiên vô địch thiên hạ, cả thiên hạ ai làm gì được y?” Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong đáp: “ thể thế, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ai biết được đời còn cao thủ nào lợi hại hơn. Bất quá, Độc Bại Thiên là mạnh nhất lịch sử võ lâm gần trăm năm nay.” “Ý giáo chủ là trăm năm trước từng có cao thủ vô địch...” Cái Thiên Phong đáp: “ sai, trăm năm trước từng có người vô địch thiên hạ, cũng nổi danh như Độc Bại Thiên bây giờ. Nhưng là nhân sĩ chính đạo, thập đại thái thượng trưởng lão từng nếm mùi với , chính góp phần ép bản giáo vào Thiên Ma cốc, xuất giang hồ nữa.” “Cái gì, chỉ mình đấu với “thập đại thái thượng trưởng lão? “Đương nhiên nhưng chỉ mình đấu với mấy vị trưởng lão mà bại.” “ còn sống ?” Cái Thiên Phong đáp: “Thập đại thái thượng trưởng lão đều tại thế, các ngươi bảo có sao ? Nếu tiến lên thánh cấp lĩnh vực tốt, còn sớm muộn gì cũng vào giang hồ, lúc đó Độc Bại Thiên gặp phiền phức.” “Đúng, lão bất tử đó mà còn sống… chắc lớn tuổi rồi, chắc thể vào giang hồ nữa rồi?” Ma giáo giáo chủ : “Nếu thành thánh cấp cao thủ, đương nhiên xuất thủ, còn …hắc hắc, Độc Bại Thiên mà tung hoành quá, sớm muộn gì cũng kinh động , năm xưa được xưng tụng là Chiến đế, người như thế và tính cách như thế, sao lại bỏ qua đối thủ mạnh như tại?” “Như vậy ma đế và chiến đế tất yếu đại chiến?” Cái Thiên Phong đáp: “Có thể lắm, hơn nữa hậu quả rất thảm liệt, có thể là lưỡng đế cùng vong.” “Ma đế còn trẻ, nếu cùng lão quái vật đó đồng quy vu tận đáng tiếc, tổn thất đó với chúng ta khó ước lượng được.” Từ khi Độc Bại Thiên tiến quân ma đạo, người ma giáo coi là người ngoài nữa. Cái Thiên Phong : “Chỉ kì vọng Chiến đế thành thánh, bằng kinh thế chi chiến khó tránh lắm.” Phong tuyết phiêu diêu, truyền nhân kiệt xuất nhất của Bái Nguyệt quốc Thủy Tinh cung Thủy Tinh đưa phụ mẫu rời khỏi cung. Sau khi nàng biết tin Bất tử ma đế dạ chiến quần đế, liền lo lắng cho gia gia, sau cùng biết ông bình an mới thở phào. Giữa vùng tuyết mênh mang, Thủy Tinh như thiên sứ xuống nhân gian, mặt ánh lên quang huy thánh khiết. Nàng quyết định, phải tìm Độc Bại Thiên, khuyên Bất tử ma đế bất đừng giết chóc nữa. Nàng biết mình thuyết phục được nhưng tính đến kết quả tệ nhất, cùng đồng quy vu tẫn. “Ta vào địa ngục ai. Ta là đệ tử thánh địa, nên làm gì đó cho thiên hạ thương sinh.” Toàn thân nàng phát ra quang huy thánh khiết, từ xa nhìn lại như băng tuyết nữ thần. Độc Bại Thiên ở đâu? vùi mình trong băng tuyết, đại chiến đêm khiến mệt mỏi cực độ, đồng thời thân thể thụ nội thương nghiêm trọng. Lúc đầu trong sơn động khô ráo vận công liệu thương nhưng lâu sau chịu nổi. Vạn tầng ma ảnh ập tới, các loại hư ảnh liên tục nhấp nháy trước mắt: người thân bị cắn xé, bị giẫm đạp, tiếng kêu thảm ngớt, tiếng gào rú bể phổi vang vang khiến thống khổ bất kham. Tuy biết phải nhưng lúc đó yếu ớt, phải dốc toàn lực điều trị nội tạng nứt ra nên thế áp chế ma niệm trong lòng. Giày vò về tâm linh khiến sau cùng hét lên thất thanh, sau cùng cũng biết mùi vị tẩu hỏa nhập ma là thế nào. Dù tu luyện tuyệt học ma đạo cũng khó tránh tẩu hỏa nhập ma, trong lòng ai cũng có ma niệm, có tính nóng nảy trời sinh. ai thay đổi được hay tránh được. Vạn tầng ma ảnh qua là phong quang, khiến lòng người trải rộng… Ảo ảnh biến chuyển, huyết lãng vô biên như nộ hải cuồng đào, nuốt chửng , giãy giụa trong sóng máu… Sau cùng đầu đau buốt, chạy thẳng vào vùng tuyết, vùi mình vào đống tuyết. Tuyết lạnh lùng khiến đầu óc tỉnh lại, nhẫn nhịn thống khổ do ma ảnh giày vò, cố tích tụ công lực liệu thương. Thiên địa phiêu tuyết, lòng lại máu, huyết hồng vô biên nuốt chửng , ma ảnh hung ác từ mình thoát ra. mê man, cũng may trạng thái này giúp thoát được tẩu hỏa nhập ma, cương khí tự vận chuyển, liên miên dứt. Ma ảnh từ thân mình xuất ra ngẩng nhìn thinh xám xịt như suy ngẫm, hồi ức, sau cùng lộ ra thần sắc đau thương vô hạn. Ma ảnh lẩm lẩm: “Thần... ma... đều do ‘con người’ định nghĩa…nhưng thần có ma tính, ma có thần cách. Bề ngoài đẹp đẽ là thần, che giấu gì là ma. Thà trở thành ma.” Ma ảnh tiến lên , đứng lặng ở lưng chừng trời nhìn xuống mặt đất mênh mang, tựa hồ nỡ rời, tựa hồ lưu luyến: “ tan biến, quay về hưu vô… năm? Ha năm? Có lẽ tùy thời điểm, hắc hắc, có gì phải cảm thương đâu, ta là , là ta, chỉ là quên đoạn kí ức mà thôi, thứ nên nhớ nhớ, nên quên quên.” Ma ảnh đột nhiên đỉnh thiên lập địa, ma khí vô biên như mây đen cuồn cuộn quấn quanh, trong hắc ám vô tận chỉ còn đôi con ngươi máu sáng rực. Hai đạo huyết quang từ máu bắn ra đến tận Thiên Ma cốc, tượng Thiên Ma rung lên, khóe mắt thoáng ánh lệ. Ma ảnh mặt tuyết nhìn về biển lớn ở phương đông, hai đạo huyết quang dấy lên ngàn tầng song. Sư phụ Huyên Huyên lơ lửng , bị ngọn sóng cao trăm thước hất xuống nộ hải cuồng đào, nhưng nhanh chóng bay vút lên. Ông ta hề nổi giận, mà tỏ vẻ buồn thương: “Mẹ nó chứ, cần thương cảm như thế có được , lại thế nữa rồi…” Ma ảnh lại chuyển hướng, nhất thời huyết hồng quang mang lướt qua vô số nơi thần bí của Thiên Vũ đại…
Quyển: 7 Chương 25: Viễn phó Tân Minh Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Huyết hải cuồng đào, vô biên ác lãng, Độc Bại Thiên tỉnh khỏi ác mộng. Quanh là sương trắng ngùn ngụt do tuyết tan bốc lên, mình nằm giữa hoang vu trống trải. Lòng dấy lên độc, mình độc chiến giang hồ, đối kháng cả thiên hạ, phấn đấu giữa vạn tầng sát cơ, dù sắp chết cũng ai biết, mình ở giữa hoang dã chịu đựng tịch mịch và tử thần. Phía sau vô địch thiên hạ là tịch vô tận, mắt tỏ nét mất mát… “Hắc hắc, ma tịch thiên hạ, bóng phiêu linh… Độc Bại Thiên ta từ thiếu niên vô lo vô nghĩ trở thành ma nhân cả thiên hạ đều đều sợ, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi. Thế vô thường, đời người…” Lúc này, quả thực ủ rũ, muốn buông tay, từ đây cư Trường Sinh cốc, cách xa cuộc đời giả dối. Nhưng nghĩ đến những gì trải qua trong nửa năm qua, lại bất cam, lửa giận đùng đùng, máu sôi lên, vì sao phải trốn tránh, phải thỏa hiệp? đứng dậy, tuốt Ma Phong bổ mạnh, ma khí đỏ tía tràn ra, vạch thành tia sét chói lòa trung, phong lôi trận trận, thiên địa thất sắc. Bảy ngày sau, thương thế của khôi phục như cũ, vào giang hồ, đến thành trấn đông đúc mà bóng nền tuyết mênh mang. ngẫm nghĩ xem nên đâu về đâu, tuy định lập tức cư nhưng có phần mệt mỏi, mệt mỏi trước cảnh cả ngày chém giết trong giang hồ, ghét cả mùi máu tanh xộc vào mũi khi máu đỏ rải trước mắt. “Giang hồ giả dối mài mòn nhuệ khí của ta ư? Hay ta ghét bỏ rồi?” Đáp án ràng là ghét, loáng thoáng nhận ra đối thủ mạnh của mình ở giang hồ mà là tuyệt thế cao thủ ngủ say, hoặc là… nghĩ nữa, cảm giác vô cùng mệt mỏi, còn quá nhiều việc đợi . “Có lẽ cường giả phải lặng lẽ nếm trải tịch mịch, nhưng ta mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi vài ngày.” Bất tử ma đế đại chiến giang hồ, huyết sát Trường Sinh cốc, mười ngày chính phục mười thành, dạ chiến bát đế…được giang hồ đồn rộng, nhưng ma đế đột nhiên biến mất, nửa tháng xuất . Có người đoán ma đế Độc Bại Thiên đại chiến quần đế, thân thụ trọng thương, giờ chữa trị. Lời suy đoán vừa truyền ra giang hồ những thanh niên nhiệt huyết sôi trào liền đứng lên chủ trương rằng toàn võ lâm nên tìm diệt ma đế. Nhưng đầy nửa ngày sau, những tiếng hô hào tan hết, các thanh niên bị bằng hữu kéo hoặc bị người nhà bắt về, kết quả ngay trong đêm gia tộc đó cũng rời cư luôn. Họ tin ma đế trọng thương đến vong mạng, ai cũng cho rằng là ma quỷ bất tử, càng đánh càng mạnh. Đó là , trưởng thành trong vòng vây của thiên hạ quần hùng, bị sinh tử bức bách nên tiềm năng của được thể , mỗi lần chết sống lại là tu vi lại cao thêm tầng. Vố số lần bị tử vong uy hiếp, vô số lần được máu tanh tẩy lễ tạo thành Bất tử ma đế đáng sợ như hôm nay. Độc Bại Thiên lại lên nơi đầu tiến bức tiến vào con đường thành ma – đỉnh Vân sơn. Vân vụ liễu nhiễu, bạch tuyết ngời ngời, nơi đây bị người ta vạch trần về ma thể, về xá thân thành ma khiến người thiên hạ hợp lại vây công. Nơi này Minh Nguyệt xuất , khiến lòng nát tan, trong lúc tuyệt vọng, suýt nữa diệt hết tình cảm, bước lên tuyệt lộ… Nhìn lại chuyện xưa, cảm khái vô vàn, bao nhiêu kỉ niệm tụ thành dòng sông chảy vào lòng . Đối diện với người thương phản bội, bị thiên hạ chỉ trích, với bảy vương cấp cao thủ vây ráp, với kiếm khí lạnh lẽo của mười mấy cao thủ thứ vương cấp, thanh niên ngạo đó vẫn giơ ngang kiếm… “Ha ha... đó là chính đạo ư? Thiên đạo còn, ta nguyện là ma. vậy ta đọa lạc thành ma trong chốn bụi hồng.” “Mặc mẹ phục ma thần kiếm, lão tử ma tôn thiên hạ, giết.” “Ta là thiên vương lão tử, là chí tôn.” “Đạo cao thước, ma cao trượng!” ... Những lời cuồng vọng khi xưa giờ còn vang vọng bên tai. “Ha ha...” đột nhiên cười vang, lúc còn là cảnh giới thứ vương cấp, cuồng vọng như vậy, giờ nghĩ lại thú vị vô cùng. Có việc vẫn nghi hoặc, đến khi Minh Nguyệt qua đời mới đoán được đại khái. Khi ở đỉnh Vân sơn, tận lực có ba cao thủ đến cứu, người đạt đến đế cảnh, hai người còn lại cũng đạt tới vương cấp cảnh giới. Lúc ấy cảm ơn đức họ nhưng giờ nghĩ lại, họ nhất định là cao thủ do Vong Tình ma quân sai đến, ngầm thừa gió bẻ măng, bức bước lên tuyệt lộ. càng hận Vong Tình Ma quân hơn, thoáng cảm nhận được chính sức mạnh tàng trong thân thể là thứ khiến Vong Tình Ma quân sợ hãi, song dám chạm vào, sợ bị sức mạnh phản lại, có điều vẫn ngấm ngầm thực những thủ thuật tiểu xảo. “Vong Tình Ma quân, có ngày ta mang ngươi đến Trường Sinh cốc, đánh cho ngươi hồn phách tiêu tán, linh thức tịch diệt.” “Xem ra ngươi còn nha trảo trong giang hồ, ta bắt đầu từ chúng.” Mấy hôm sau, qua hết những nơi từng chạy qua khi bị truy sát, trừ phần mộ của đế cảnh cao thủ ---- ma vực. Nghĩ đến ma vực, lòng lại có cảm giác bất lực, hiểu sao luôn muốn trốn tránh nơi đó. “Đủ rồi, trải nghiệm nửa năm, có những việc thể tránh được, ta phải quay lại giang hồ, sớm chấm dứt mọi ân oán.” Ma đế hoang mang nhiều ngày rồi cũng quay lại giang hồ, giang hồ lại sôi lên. đánh đến Nam Cung thế gia, cũng đến ngũ đại thánh địa, mạch qua Thanh Phong đế quốc đến Tân Minh đế quốc, muốn diệt gọn tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị. Còn về Nam Cung thế gia và ngũ đại thánh địa, là mục tiêu về sau, từng muốn hạ thủ với Nam Cung thế gia nhưng vừa nghĩ đến việc đó trong lòng lại có cảm giác lành. luôn tin vào trực giác, loại trực giác từng giúp thoát được vô số hiểm kiếp. Người võ lâm lần ra suy tư của , hiểu vì sao lại rời Thanh Phong đế quốc. Nhất là người Nam Cung thế gia càng hiểu nổi, họ tưởng rằng sau khi xác lập uy thế vô địch trong võ lâm tìm đến, nhưng phải vậy. Đâm ra họ đều nghi hoặc. Nam Cung Vô Địch : “Lẽ nào cảm ứng thấy gì?” Nam Cung Tiên Nhi hỏi: “Gia gia gì? cảm ứng được gì?” “Rồi cháu cũng biết thôi.” Mười ngày sau, ở đô thành Tân Minh đế quốc xuất thanh niên cao lớn, chính thị Độc Bại Thiên. Người giang hồ tuy biết đến Tân Minh đế quốc nhưng biết đường nào, càng hiểu đến đâu, vì sao vào Tân Minh rồi liền đột nhiên biến mất. muốn đánh rắn động cỏ, chỉ muốn lén đến tổng đường sát thủ rồi đồ sát, triệt để trảm thảo trừ căn. Võ nhân Tân Minh đế quốc hoảng sợ, trong lúc đó hai thiếu nữ vẫn tìm . người là truyền nhân Thủy Tinh trai Thủy Tinh, nàng mang quyết tâm xá thân diệt ma uy. “Ta vào địa ngục ai vào”. Thủy Tinh từ Bái Nguyệt đế quốc đến Thanh Phong đế quốc, nhưng lại mất dấu Độc Bại Thiên, như tan biến khỏi nhân gian, vô ảnh vô tung. Mười mấy ngày sau mới có tin tái xuất giang hồ, Bất tử ma đế rút khỏi Thanh Phong đế quốc đến Tân Minh đế quốc. Nàng liền theo. Người còn lại là truyền nhân Vân Yên các trong ngũ đại thánh địa, kiêm ma giáo thánh nữ Hoa Vân Tiên. Hoa Vân Tiên vô cùng nóng lòng, sợ Độc Bại Thiên đến vì mình, vạn nhất đến Vân Yên các tìm “người vợ chạy trốn” hỏng bét. Thị thể để việc này xảy ra, nên sau khi rời Vân Yên các bèn sai người của ma giáo và thánh địa tìm ma đế, nhất định tìm được trước khi “ tìm vợ.” đến kinh thành vì lúc bức cung ba sát thủ ở Trường Sinh cốc, biết rằng tổng đường của chúng cách kinh thành xa. bí mật đến nơi, nghỉ ngơi liền ba ngày trong khách sạn, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất. biết trong tổng đường sát thủ chỉ có vương cấp cao thủ, thậm chí có cả đế cảnh cao thủ, khẳng định phải đương đâu với trường ác chiến. Trong khách sạn ở đô thành Tân Minh đế quốc, nam tử dị thường tuấn mĩ đứng trước cửa sổ, sau lưng có hắc y nhân quỳ. “Bẩm báo thánh nữ...” Thanh niên nam tử bực bội cắt lời: “ bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là thánh nữ lúc ở ngoài, có nghe hả.” Chính là Hoa Vân Tiên. “À, vâng, thánh nữ, , công tử, bọn tiểu nhân tìm ra hạ lạc của Độc công tử.” Hoa Vân Tiên càng giận: “ phải Độc công tử, là Độc khốn kiếp, nhớ chưa?” “Chuyện này…” Hắc y nhân líu lưỡi, ma giáo giáo chủ hạ lệnh được đối địch với , thậm chí khi cần phải giúp tay, nhưng thánh nữ Hoa Vân Tiên và có ân oán vi diệu, khiến các giáo chúng khó xử. Sau cùng y vẫn phải nghe lời Hoa Vân Tiên: “Bọn tiểu nhân phát Độc ... Độc khốn kiếp...trong khách sạn.” Y báo địa điểm cho Hoa Vân Tiên. Mắt thị sáng lên: “ tại Tân Minh có tổng cộng bao nhiêu đệ tử, bắt được tên khốn đó chăng?” Hắc y nhân suýt nữa ngồi phệt xuống cười, bát đại đế cảnh cao thủ còn làm gì được , hà huống mấy người họ, hơn nữa ma giáo giáo chủ mà biết họ đối phó với , lột da họ ra mới là lạ. Hoa Vân Tiên hừ lạnh: “Lẽ nào tự ta phải đối phó với tên khốn đó?”
Quyển: 7 Chương 26: Tân Minh đế đô Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Hắc y nhân toát mồ hôi lạnh, dám thở mạnh trước mặt Hoa Vân Tiên, có thể theo ý thị xưng hô Độc Bại Thiên là khốn kiếp nhưng quyết dám tổ chức người bắt . “Thánh nữ tha tội, phải thuộc hạ kháng lệ mà vì giáo chủ đa ra lệnh đệ tử ma giáo được chạm đến Độc Bại Thiên, nếu bọn thuộc hạ xuất thủ bị xử phạt bằng cực hình, xin thánh nữ thể lượng. “ Hoa Vân Tiên nhìn hắc y nhân, lạnh giọng: “Lẽ nào ngươi biết là ở ngoài cần chịu lệnh đó? tại là lúc rồi, có những việc làm là lỡ mất, quyết định của ta thể sai.” Hắc y nhân thầm nhủ: “Được lắm, đừng tưởng bọn ta cả năm ở ngoài mà hiểu tình huống trong cốc, sớm biết các người là hoan hỉ oan gia, việc giữa phu thê mà muốn người ngoài nhúng tay, hắc hắc…” Thấy y im lặng, Hoa Vân Tiên tức giận: “Được, các ngươi ngày càng lớn mật, coi lời ta như gió thoảng. Đừng quên giáo chủ rằng mọi việc bên ngoài do ta quyết.” Hắc y nhân : “Vậy được, nếu thánh nữ nhận trách nhiệm mọi việc, thuộc hạ tuân mệnh.” “Hừ, các ngươi tiếp tục giám thị nhất cử nhất động của Độc Bại Thiên, rút cao thủ đến đợi lệnh, ngươi , có gì về báo cho ra ngay, giờ ta muốn suy nghĩ.” Đợi khi hắc y nhân lui , thị nhấp ngụm trà với vẻ phi thường bất nhã, rồi hậm hực: “Tên khốn này sao lại đến đây, đau đầu, nếu đến Vân Yên các tìm ta còn mặt mũi nào, tên đáng chết…” Nghĩ đến tính cách Độc Bại Thiên, thị hơi sợ hãi, việc gì cũng dám làm, thèm tính đến lợi ích của ma giáo, tám chín phần đến Vân Yên các “tìm vợ”. Đường đường đệ tử tối kiệt xuất của Vân Yên các mà rơi vào cảnh đó thanh danh của Vân Yên các mất hết, tuy thị là nội gián trong thánh địa nhưng chưa đến lúc phản lại. Thị ở đó mười năm, cũng có cảm tình rất sâu, muốn ma giáo và Vân Yên các phát sinh xung đột, càng muốn Bất tử ma đế mò tới. Lúc tiểu ma nữ ở Thiên Ma cốc, thị gần như tức đến phát điên, tiểu ma nữ vạn ác đó từ việc gì làm, khiến hình tượng thánh nữ của thị tan biến hết, nghĩ đến lại nghiến răng nghiến lợi. Những nhớ đến việc bái đường thành thân cùng Độc Bại Thiên, thị nhịn được cười. “Đáng chết, dù dùng sức của ma giáo và Vân Yên các cũng bắt được , võ lực xong, nên làm sao?” Thị vòng trong phòng, mắt chợt sáng lên: “Đúng, hạ độc, tuy là cách cũ rích nhưng là biện pháp duy nhất.” Từ lúc vào khách sạn ở, Độc Bại Thiên vẫn điều chỉnh trạng thái, mấy ngày liền ra ngoài. nảy sinh trực giác có người ngầm giám thị mình, kẻ đó nhiều kinh nghiệm, luôn cách khách sạn trăm thước, phạm sai lầm là vào khách sạn trú ngụ. “Ai đó nhỉ? Giờ mà vẫn dám chạm vào ta, lẽ nào người của tổ chức sát thủ nghe tin gì đó nên phát ta trước?” Ngày thứ nhất có động tĩnh gì, hôm sau vẫn vậy, đến ngày thứ ba mới phát dị thường, đồ ăn mỗi ngày đều có độc, hơn nữa là Đoạn hồn tán nổi danh khiến giật mình. Tu vi đến cảnh giới như , độc dược có tác dụng, uống thuốc độc với ăn muối khác gì nhau, nhưng độc dược kịch liệt vẫn có thể lấy mạng , như Đoạn hồn tán. Ăn cơm xong, vội vận công lực toàn thân bức độc ra, nếu người khác tất rất phí công nhưng mang bất tử ma thể, thể chất khác hẳn người thường, chỉ uống xong chén trà là bức tất cả ra. Rồi ra vẻ khỏe, gọi lão bản khách sạn vào nhờ mời đại phu. Nghe bị bệnh, Hoa Vân Tiên ở khách sạn khác cười sằng sặc. “ ngờ tên ngốc đó lại dễ đối phó như vậy, chỉ chút độc dược đơn giản là xong, hiểu sao người giang hồ đánh lại mà dùng cách này?” Thị sai hắc y nhân: “Ngày mai đổi sang Hạc đỉnh hồng, cần lo, tuy thanh danh hiển hách nhưng kinh nghiệm giang hồ rất tệ.” Hôm sau, Độc Bại Thiên phát độc dược biến thành Hạc đỉnh hồng, phục những kẻ dùng độc, dùng ngần ấy loại, tệ chút nào. “Mẹ nó, dám đối phó lão tử kiểu này, đừng để ta bắt được… giờ cứ đợi xem các ngươi còn trò gì?” Mấy ngày nữa, các loại độc dược mạnh như Tì sương, Thất bộ đoạn hồn đều được nếm, sau cùng được biết mùi vị các loại độc dược – khó uống vô cùng. “Mẹ nó, nhiều thế nhì, các ngươi nên dừng tay chứ.” Ngày thứ bảy, hắc y nhân đến bẩm báo Hoa Vân Tiên: “Thánh nữ đoán sai, Độc Bại Thiên ‘bệnh’ đến dậy nổi, cứ thế này chết mất.” “Bệnh chết cũng đáng, ai bảo ngu xuẩn như vậy.” Hoa Vân Tiên hai vòng trong nhà: “Tối nay động thủ, bắt tên 'Bệnh Quỷ' đó cho ta.” “Vâng.” Hắc y nhân quay . Tinh quang điểm điểm, màn đêm như nước. Mấy chục bóng đen cùng nhảy vào khách sạn, vây lấy khách xá. nghe động tĩnh bên ngoài, nở nụ cười lạnh, thầm nhủ: “Cuối cùng các ngươi nhẫn được nữa, để lão tử kiến thức xem là thần thánh phương nào.” thu liễm công lực đế cảnh, để lộ khí tức cường giả. Ánh đuốc chao , hai nhân ảnh vào trong nhà, rồi thêm sáu người, hơn ba chục người nữa bên ngoài đều khẩn trương. Độc Bại Thiên ra vẻ cả kinh, nằm giường, chật vật động cựa: “Các…các ngươi là ai? Vì sao xông vào phòng ta?” y nhân thấy như vậy liền thở phào: “Độc công tử, xin đắc tội, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành .” Đoạn phất tay: “Mời Độc công tử thượng lộ.” Độc Bại Thiên tưởng họ định động thủ. Vừa vận công lực, nhưng phát họ thu binh khí đến đỡ mình, liền áp chế xung động lại. Họ điểm vài hai mươi mấy đại huyệt của rồi mới yên tâm cõng . Mấy chục người lướt trong đêm nhưng phát ra thanh. Hoa Vân Tiên ở nhà cứ bất an, lại lại. “Tặc tử đó bị đầu độc rồi, chúng có đắc thủ chăng?” Càng nghĩ càng thấy bất an, cảm giác mình quá vội vàng, tại cả giang hồ làm gì được Bất tử ma đế, chút xíu kĩ xảo đó được chăng? Thị run lên. Cùng lúc ngoài xa vang lên tiếng dạ hành nhân xé khí. Thị tỉnh khỏi trầm tư, biết thủ hạ về, ra đón mà chuồn qua đường cửa sổ. Hắc y nhân đứng ngoài cửa: “Bẩm báo thánh nữ, đưa Độc công tử về rồi.” Độc Bại Thiên nghe thấy hai chữ “Thánh nữ” liền liên tưởng đến Hoa Vân Tiên, liền cảm giác kĩ, quả nhiên là người ma giáo, mỗi người đều có chút ma tức. nhủ thầm: “Mẹ nó chứ, con nhóc này, lão tử chưa tìm mà ngươi dám động đến lão tử, hắc hắc, là ngươi tự tìm đến đó nhé.” Hắc y nhân thấy ai đáp, đẩy cửa ra chỉ thấy căn phòng trống, Hoa Vân Tiên hiểu đâu. Độc Bại Thiên thấy cửa sổ mở toang, biết “con nhóc” gian hoạt nhận ra khí tức nguy hiểm, chạy mất rồi. che giấy tu vi nữa, đế cảnh thần thức tràn ra, tất thảy biến sắc, run rẩy. “Công…công tử sao?” Hắc y nhân nhợt nhạt, run giọng. “Hắc hắc, chút xíu độc dược làm gì được ta, thiên hạ có bao người muốn lấy mạng mà ta vẫn sống nhăn, mấy bao cỏ các ngươi làm gì được ta?” Ma giáo chúng nhân xám ngoét mặt mày, hắc y nhân đầu lĩnh run lên: “Mong Độc công tử tin rằng bọn tiểu nhân chỉ phụng mệnh thánh nữ đến bắt công tử, chứ phải đó là lập trường của ma giáo. Giáo chủ từng dặn rằng nếu Độc công tử cần giúp đỡ gì, bọn tiểu nhân phải dốc toàn lực giúp. Chỉ là lần này bọn tiểu nhân bị thánh nữ bức vào đường cùng mới mạo phạm công tử, mong công tử đừng trút giận lên ma giáo.” Độc Bại Thiên thấy họ có vẻ láo, liền dặn: “Các ngươi ở lại đây đợi, có lệnh của ta, ai được rời khỏi, hiểu chưa?” “Hiểu.” đệ tử ma giáo hoảng sợ đáp. cầm Ma Phong, đế cảnh thần thức như nước triều tản ra, tìm kiếm cẩn thận khắp mấy dặm. Đột nhiên khóe môi nở nụ cười, nhảy khỏi song cửa men theo con đường dần ra ngoại thành. Lúc đến cửa thành phát đóng, liền men theo hộ thành hà, nhảy lên , dù cầm theo Ma Phong cũng cảm giác được khí tức của Hoa Vân Tiên. chừng hai dặm, hắm phát Hoa Vân Tiên cắm đầu chạy phái trước, cười ha hả: “Nàng đừng chạy, ta đến đây, để xem ai dám bắt nạt nàng.” Hoa Vân Tiên hoảng sợ chạy khỏi đô thành, ngờ mới kịp thở phào nge thấy tiếng , lập tức hoa dung thất sắc. “A, tên vô lại khốn kiếp, đuổi theo ta làm gì?” “Ha ha, lão bà, nàng biết ư? Ngày nào nàng cũng cho thêm gia vị vào cơm, ta ăn quen rồi, muốn giữ nàng ở cạnh, hàng ngày nấu cơm cho ta.”
Quyển: 7 Chương 27: Thánh nữ Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Hoa Vân Tiên biết chạy được liền đứng lại, sầm mặt: “Ngươi nhăng cuội cái gì, có việc chăng, có gì ta đây.” Độc Bại Thiên đáp: “Thái độ của nàng là gì vậy, vừa thấy ta thế rồi. Ta tìm nàng đương nhiên có việc, ban nãy ta bảo rồi, muốn nàng hàng ngày nấu cơm cho ta.” “Ngươi đừng mơ, ấm đầu hả, tỉnh lại .” Hoa Vân Tiên hề khách khí đả kích. Độc Bại Thiên cười: “Ồ, nàng sao lại vô lương tâm như thế, nàng là vợ ta, cầu của ta quá đáng ư?” Hoa Vân Tiên vừa thẹn vừa giận: “Độc Bại Thiên ngươi tự trọng cho ta, ai là vợ ngươi, đừng có nhăng.” cười hì hì: “Chúng ta bái đường thành thần, chỉ còn thiếu động phòng, hôm đó nếu nàng chạy mất giờ chúng ta trăng mật, chi bằng tối này chúng ta động phòng.” Hoa Vân Tiên giật mình lùi lại mấy bước, run giọng: “Ngươi…đừng ẩu, nếu ngươi có ý xấu, ta lập tức chết trước mặt ngươi.” Độc Bại Thiên tỏ vẻ đau lòng: “Ta đáng sợ vậy ư, ta cao lớn tuấn thế này mà nàng sợ thế, ta đau lòng lắm…” “Ngươi đừng giở trò, hừ.” Lúc đó Độc Bại Thiên đến cạnh thị: “Sao chạy nữa, dáng vẻ nàng chạy dễ coi lắm, lẽ nào câu dẫn ta?” “Tên khốn ngươi.” Độc Bại Thiên từ từ tắt cười: “ , tự ý muốn hại ta hay do ma giáo sai?” Hoa Vân Tiên ngoảnh mặt sang bên, lạnh giọng: “Tự ta thấy ngươi thuận mắt đên muốn đầu độc, giáo huấn ngươi phen.” “Vậy ư, sao ta lại cảm giác là ma giáo cũng tham dự, tính chuyện có nên trả đũa ?” Thấy tỏ vẻ nghiêm túc, Hoa Vân Tiên hoảng lên: “, việc này liên can đến ma giáo, do ta quyết định.” Đột nhiên nhận ra nụ cười của gã: “Tên khốn dám lừa ta, hừ.” “Ta lừa ? Lúc trước caao dùng đại mã hầu để tiêu khiển ta, ta chưa tính sổ ngược lại còn giở trò với ta, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.” Nghe nhắc đến “ kiện đại mã hầu”, Hoa Vân Tiên mỉm cười: “Là ngươi tự chuốc, tên khốn ngươi thích người khác còn muốn lấy ta làm thiếp, nếu lúc đó đánh được ngươi ta giết ngươi lâu rồi.” “Hắc hắc, lấy làm thiếp sao, cũng là gả cho ta thôi mà, lần này ngoan ngoãn làm vớ ta mấy ngày .” “Cái gì? Ngươi tính hay , nếu ngươi tới bừa, ta lập tức tự sát.” Hoa Vân Tiên hơi sợ. Độc Bại Thiên đáp: “ tại đệ tử ma giáo có ai biết được gả cho ta, lẽ nào còn lấy người khác được? Nhìn khắp giang hồ, có ai dám động đến vợ Độc Bại Thiên ta?” “Ngươi…” Hoa Vân Tiên giận thành lời, sau cùng thốt lên: “Dù gì ngươi cũng được tới đây.” “Được, bất quá phải ở cạnh ta thời gian.” “Để làm gì?” “Bồi dưỡng cảm tình, từng chút ấy mà, bằng khi già vẫn bóng ta tội quá.” “Hừ.” Hoa Vân Tiên giận dữ hừ lạnh. Độc Bại Thiên : “ muốn cũng được, ta cản, nhưng ta giải quyết xong việc trước mắt đến Vân Yên các đòi vợ, tự nghĩ .” “Ngươi…đồ vô lại.” Những đệ tử ma giáo đợi ở khách sạn nóng lòng vô cùng, sợ Độc Bại Thiên trút giận lên ma giáo, hồi lâu sau chợt nghe tiếng cười. Bất tử ma đế và thánh nữ Hoa Vân Tiên cùng về, Độc Bại Thiên hớn hở còn Hoa Vân Tiên mặt mũi xanh lét, dễ coi tí nào. Đệ tử ma giáo nhìn nhau, hắc y nhân đầu lĩnh thầm nhủ: “Ta rồi, các ngươi là hoan hỉ oan gia, may mà xảy ra gì, đúng, Bất tử ma đế gây khó dễ cho bọn ta, cũng trút giận lên ma giáo.” Độc Bại Thiên với họ: “Các ngươi , bọn ta muốn nghỉ ngơi, nhưng các ngươi được rời khỏi Tân Minh đô thành, hai ngày nữa có nhiệm vụ cho các ngươi.” “Vâng.” Ma giáo chúng nhân lui . Hoa Vân Tiên nóng lòng, Độc Bại Thiên quá ám muội, nếu để toán đệ tử đồn ra dù thị nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch được. Thị vội : “Tên khốn gì vậy, cài gì mà “bọn ta muốn nghỉ ngơi”, tên khốn ngươi cứ nghỉ, ta phải ra ngoài.” Độc Bại Thiên kéo thị lại, với đệ tử ma giáo: “Nhìn cái gì, còn mau.” “Vâng.” Thoáng sau còn ai, ánh mắt ai trước khi cũng đầy quái dị. Hoa Vân Tiên vừa thẹn vừa giận, cơ hồ phát cuồng. “Độc Bại Thiên, tên khốn mau bỏ tay ta ra, ta hận giết chết ngươi.” Độc Bại Thiên cười to, lỏng tay ra: “Vội làm gì, ta ăn thịt đâu.” “Ngươi…tên khốn ngươi, sau này ta làm thế nào dám nhìn mặt đệ tử ma giáo?” Dung nhan tuyệt mĩ của thị thoáng ánh lệ. Độc Bại Thiên cười: “ là vợ ta, cần gì giải thích, cảm động đến rơi lệ kìa, ta vui lắm, sau cùng cũng khiến cảm động.” “ chết .” Hoa Vân Tiên nhịn được nữa, vỗ mạnh chưởng vỗ vào , nhưng với tu vi đế cảnh của , tu vi vương cấp của thị mảy may uy lực gì, dễ dàng bị cầm tay. “Ồ, dáng vẻ cao hứng của nàng kì lạ quá, phương thức biểu đạt cũng khác người, vừa khóc vừa đánh, đúng là đặc biệt.” Hoa Vân Tiên dừng khóc: “Tên vô lại bỏ tay ta ra.” Độc Bại Thiên buông tay: “ thế này được, đường đường ma giáo thánh nữ, đệ tử kiệt xuất nhất của thánh địa Vân Yên các sao lại khóc là khóc?” Hoa Vân Tiên giận dữ quay lại gầm lên: “Ta vui liên quan gì đến ngươi.” “Ha ha...” Độc Bại Thiên bật cười: “Hay, hay lắm, thánh nữ lại khóc, ha ha...” Hoa Vân Tiên nổi giận: “Ngươi vừa ý chưa?” Độc Bại Thiên đáp: “Kì ta làm vậy cũng là tốt cho , giáo chủ và thập đại thái thượng trưởng lão lòng muốn gả cho ta nhưng hôn lễ lại xảy ra bất ngờ, khiến họ ngượng ngập, lần này ta bày trò trước mặt đệ tử ma giáo, tin tức nhanh chóng truyền về trong giáo, khiến họ cao hứng chẳng phải tốt ư?” “Ngươi…tự ngươi khó xử có, hừ. Ngươi giữ ta lại có ý gì?” Độc Bại Thiên tỏ vẻ nghiêm nghị: “Được rồi, việc trước kia ta tính toán với , giữ lại là có việc cần thương lượng.” Hoa Vân Tiên bảo: “ .” “ hiểu gì về tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị?” Hoa Vân Tiên đáp: “Tổ chức đệ nhất do ma giáo khống chế, còn chức sát thủ đệ nhị lai lịch lai thần bí, kì thực lực hề kém hơn tổ chức đệ nhất, giáo chủ từng hoài nghi sau lưng chúng có đại thế lực chống đỡ.” “À, sau lưng chúng có đại thế lực chống đỡ?” “Đúng.” Độc Bại Thiên hai vòng quanh nhà: “ bảo nên diệt chúng thế nào?” “…mình ngươi á?” “ mình được sao?” “Ngươi đúng là điên.” Độc Bại Thiên cười: “Có lẽ trước đây ta điên mình nhưng giờ hai chúng ta cùng điên.” Hoa Vân Tiên cự tuyệt ngay: “ được, ta thể cùng xuất cùng ngươi, biết rồi gặp phiền hà gì.” Độc Bại Thiên : “Yên tâm, ở trong tối hiệp trợ ta, hơn nữa chỉ có hai chúng ta, nên dẫn đệ tử ma giáo theo, dù gì diệt tổ chức sát thủ đệ nhị, ma giáo có lợi nhất, khẳng định giáo chủ tán thành.” Hoa Vân Tiên thoáng động lòng. lại : “Nếu thấy thế chưa đủ, có thể kéo cả Vân Yên các vào, chính tà hợp lực diệt cái nhọt độc đó .” Hoa Vân Tiên : “Ngươi điên rồi, định kéo cả hai thế lực ra?” “Có gì được, lúc đó dẫn người Vân Yên các, ta dẫn người ma giáo, liên thủ diệt thế lực tà ác đó, tạo thành giai thoại ma đế và thánh địa tiên tử liên thủ đối địch lưu truyền võ lâm, khiến người ta hâm mộ.” Hoa Vân Tiên cấm cảu: “Ngươi nhăng cái gì, đầu óc nghĩ vớ vẩn gì hả? Nhưng lời ngươi phải vô lí, ta có thể động dụng lực lượng Vân Yên các nhưng khó lòng hợp tác với ngươi. thòi, với người thánh địa, ngươi còn nguy hiểm hơn tổ chức sát thủ đệ nhị.” đáp: “Phải tính toán lâu dài, chúng ta phải tính cách kéo cả lực lượng của ma giáo và thánh địa vào.” Hoa Vân Tiên : “Chà, sao ngươi thế nhỉ, ta thấy như ngươi bày ra mưu gì đó ‘tính cách kéo cả lực lượng của ma giáo và thánh địa vào’, ta cảnh cáo ngươi đừng làm loạn, đừng có giở trò.” cười: “ cả nghĩ quá, ta có ý đó, chỉ muốn diệt gọn tổ chức sát thủ đệ nhị.” Hoa Vân Tiên nhìn đầy thâm ý: “Dừng cho rằng ta biết ngươi tính toán gì, ngươi định kéo thánh địa và ma giáo vào cùng chỗ, để người đời thấy rằng cả hai phân biệt gì, có lợi là hợp tác, tất giảm bớt áp lực của cừu nhân dồn lên ngươi, đúng ?” “ ta còn chưa nghĩ đến đó, cũng nhờ nhắc, tệ đâu. Lão bà, sao nàng thông minh thế nhỉ, biện pháp đó cũng nghĩ ra, thẹn là vợ ta.” đắc ý, ôm Hoa Vân Tiên quay hai vòng quanh phòng. Hoa Vân Tiên rít lên: “A, tến khốn buông ta…” Thị đẩy mạnh, ngăn cản tay .
Quyển: 7 Chương 28: Đảo môi đích thánh nữ Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) “Ha ha, lão bà thông minh lắm.” Độc Bại Thiên khẽ thơm lên má Hoa Vân Tiên rồi mới đặt thị xuống. Hoa Vân Tiên thất thanh ré lên, dám tin vào việc mình bị thơm. “A…” Độc Bại Thiên vội bịt tai tránh sang bên. “Tên khốn, ta phải giết ngươi.” Thị lao tới, liên tục xuất chưởng. vội chụp lấy tay thị: “Nàng bình tĩnh , đừng giận mà hại đến thân thể.” Nhưng Hoa Vân Tiên tựa hồ mất lí trí, điên cuồng công kích, tay bị giữ tung chân, thậm chí há răng ra cắn. đề phòng, bị đá trúng cước, bị cắn trúng miếng, vội điểm huyệt thị, rồi ném lên giường. “Hắc hắc...” Thấy tỏ vẻ xấu xa, Hoa Vân Tiên tựa hồ tỉnh lại, run giọng: “Ngươi…tên khốn mau giải huyệt cho ta.” “Giải huyệt cho rồi ta lại bị đá, bị cắn làm sao đây.” Vừa vừa đến cạnh giường. Hoa Vân Tiên lại ré lên: “A…đừng đến đây…” Độc Bại Thiên vội điểm huyệt câm của thị, rồi nằm xuống bên cạnh. Hoa Vân Tiên lại biến sắc, suýt nữa ngất , nhưng thể hay động đậy, chỉ biết trừng mắt lên. nằm đối diện, cười bảo: “Lão bà, chúng ta bái đường nhưng chưa động phòng, thế này coi như động phòng , chà, ngờ có ngày lại thế này, ngủ .” Tim Hoa Vân Tiên muốn vọt khỏi lồng ngực, cho rằng khó thoát vuốt sói, tính đến trường hợp xấu nhất nhưng ngạc nhiên là rất quy củ, chạm vào thị. Cứ thấp thỏm như thế, dần dần thị cũng chìm vào giấc ngủ. Độc Bại Thiên là nam nhân nghiêm túc, hề có ý nghĩ bất lương, nhưng nghĩ đến việc đó là lại nghĩ đến Minh Nguyệt, lòng đau khôn tả, tạm thời quên được nàng. Ngủ đến nửa đêm, Hoa Vân Tiên bị kinh tỉnh, hóa ra ngủ yên, trở mình liên tục, vai tì vào mình thị. Thị giận dữ vô cùng, nhưng còn cách nào, đành cố nhắm mắt nhưng lúc lơ mơ ngủ Độc Bại Thiên đột nhiên trở mình, hất thị xuống nền. Hoa Vân Tiên giận đến suýt ngất, lần đầu tiên khó coi thế này, ngủ cũng bị bắt nạt, nằm dưới đất băng lạnh, thị rủa cả trăm lầm. Đột nhiên bịch tiếng, ngã xuống, rơi đúng mình thị, lúc đó công lực toàn thân thị bị phong bế, còn nửa phần để hộ thể, bị đập đến chảy nước mắt, ủy khuất cực điểm, đồng thời hận vô vàn. mơ hồ mở mắt, dần tỉnh lại, thấy tình cảnh liền vui như mở cờ nhưng ngoài miệng vẫn : “Lão bà sao lại chui xuống phía dưới ta, nàng…nàng làm gì ta? Có phải nàng… nhịn được… …ta…” Hoa Vân Tiên cơ hồ phát điên, đúng là vô lại của vô lại, hai mắt thị như phun lửa, nếu động đậy được chắc cắn cho miếng đích đáng. Thấy ánh mắt thị phẫn hận, đột nhiên bật cười: “À, hóa ra chúng ta ngã xuống đất, nàng đúng là tốt, lại lo cho ta, sợ ta ngã đau nên ngã xuống trước.” Hoa Vân Tiên giận quá, chợt xung phá được á huyệt, rít lên chói tai: “A…Độc Bại Thiên, tên khốn làm ta tức chết…” Đoạn cắn vào vai . “Ha ha…” lại điểm huyệt thị, ôm lên giường. Lần này ngủ rất ngoan ngoãn, ngã xuống giường mà chỉ thỉnh thoảng đá thị cước. Thị giận đến xanh lét mặt mày, nhưng chỉ biết ngấm ngầm giận. Sáng hôm sau, giải khai huyệt đạo cho thị, việc đầu tiên thị làm là xé nát cái giường rồi đập phá mọi thứ trong phòng, sau cùng rít lên thấu trời xanh. Thị đánh lại , biết xuất thủ chỉ tổ khiến gã vô lại đó giở trò, đành trút giận vào đồ vật. Độc Bại Thiên nhìn mà rùng mình, thầm nhủ: “Đáng sợ, đáng sợ, nữ nhân nổi giận đều đáng sợ.” Khi tất cả yên lặng lại, : “Lão bà nàng cần làm vậy, đây là nơi chúng ta động phòng, nàng hủy như thế, đúng là…sau này muốn nhớ lại cũng còn nguyên nữa.” Hoa Vân Tiên gì, chạy ra khỏi phòng, lập tức trợn mắt lên, bảy tám đệ tử ma giáo từ các phòng thò ra, nhìn về phía thị. “A, các ngươi phải rồi sao, ở đây làm gì?” Hoa Vân Tiên phát giác má nóng lên, lại bị người ta nhìn thấy cũng từ phòng ra, quả biết gì. Mấy đệ tử vội bước ra, hoảng sợ đáp: “Bọn tiểu nhân vâng lệnh Lưu đàn chủ ở lại nghe thánh nữ và Độc công tử sai khiến.” “, cút hết cho ta.” Hoa Vân Tiên rít lên: “Ta lại biết cứ điểm của các ngươi hả, mau .” Mấy đệ tử nhìn nhau, lao như bay. Độc Bại Thiên cười ha hả: “Ha ha, thế này giáo chủ biết chúng ta liền cánh liền cành, càng vui.” Hoa Vân Tiên cơ hồ phát cuồng. “Lão bà, đừng giận chứ.” Thấy tỏ vẻ vô lại, Hoa Vân Tiên bó tay: “ ra ngươi muốn gì?” Độc Bại Thiên đáp: “ mau triệu tập lực lượng của Vân Yên các ở đế đô, ta hiệu lệnh cho thế lực của ma giáo ở đây, chúng ta hợp lực diệt tổ chức sát thủ đệ nhị.” “Ngươi điên rồi, hôm qua ngươi ư? được, tai ta thể cùng ngươi thể để ma giáo và Vân Yên các dính dáng đến nhau.” Độc Bại Thiên : “Lời ta đương nhiên là , là vợ ta, dù thế nào cũng nên giúp ta, huống hồ việc này có lợi cho ma giáo. Lúc ta tìm hiểu tình hình tổ chức sát thủ đệ nhị, dẫn người Vân Yên các giả đò tiêu diệt những kẻ cùng hung cực ác, coi như biết đó là tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ. Ta dẫn người ma giáo ngầm đồ sát chúng, chúng ta sáng tối ai biết được, dù có biết cùng có thể chối phắt là chỉ xảo hợp gặp phải việc đó. là đệ tử tối kiệt xuất của Vân Yên các, ai dám tin?” Hoa Vân Tiên lạnh giọng: “Trừ muốn diệt tổ chức sát thủ đệ nhị, chắc ngươi định quấy tung cả ma giáo và thánh địa hả, rồi giảm áp lực lên mình? Đúng là công đôi việc.” Độc Bại Thiên : “Vân Tiên, giúp ta , dù sao cùng tổn hại gì đến , chắc muốn chồng bị hiểu lầm là kẻ việc ác gì làm, người võ lâm nhìn nhận như vậy sao, nếu cả thiên hạ coi là thế ta bi ai quá. tại ta chỉ muốn đả kích thế lực chính đạo võ lâm mà còn phải rửa sạch tội danh cho mình.” Hoa Vân Tiên : “Đừng có ngon ngọt, ta nghe quen. Ngươi phải là ác nhân? Bức ta lấy ngươi, hừ. ra có giúp ngươi hay , ta còn phải cân nhắc.” Độc Bại Thiên : “ cân nhắc bao lâu?” “Có lẽ tháng, có khi năm, ta phải đây, lần này ngươi để ta đừng mong ta giúp ngươi.” Độc Bại Thiên cười: “Được, ta đưa , bất quá ta liên lạc thế nào đây, đừng để ta đợi chứ.” Hoa Vân Tiên : “Ta dám để ngươi đưa, ta tự được. Muôn liên hệ, có thể thông qua người ma giáo, tốt nhất đừng quấy nhiễu ta.” Nhìn thị rời , khóe môi mỉm cười, thị cự tuyệt, chứng tỏ tình sắp đạt thành. thi triển đế cảnh thần thức tìm kiếm, lâu sau phát mấy đệ tử ma giáo vừa khỏi, liền vội đuổi theo. “A, Độc công tử, có việc gì chăng?” Mấy đệ tử thấy đột nhiên xuất , vội hỏi. Độc Bại Thiên : “Các ngươi về với Lưu đàn chủ, tổng đà tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ ở phụ cận Tân Minh đế đô, ta giúp ma giáo diệt chúng. Bảo đàn chủ tìm mọi cách thám thính nơi tổ chức này tọa lạc, đồng thởi chuẩn bị sẵn nhân thủ, sẵn sàng phối hợp với ta. Tốt nhất là xin tăng viện từ Thiên Ma cốc, sau lưng tổ chức sát thủ rất có thể là thế lực đáng sợ chống lưng.” Mấy đệ tử gật đầu rồi nhanh chóng rút . quay về khách sạn ở, trong lòng hưng phấn vô cùng, lâu nữa có biến cố lớn, ma giáo, thánh địa và Bất tử ma đế liên thủ diệt tổ chức sát thủ đệ nhị thiên hạ, ma đạo và chính đạo liên kết hiểu khiến người thiên hạ nghĩ thế nào, liệu còn phân biệt chính tà nữa chăng? Hiển nhiên, như thế vẫn là chưa đủ, nhưng nếu thế lực sau lưng tổ chức sát thủ đệ nhị là phe chính đạo sao? xua tay: “Đúng là đáng chờ đợi.” có trực giác rằng thế lực đó nhất định liên hệ mật thiết với đại môn phái nào đó thuộc chính đạo. “Cứ kéo Vân Yên các vào , rồi lột mặt thế lực đứng sau tổ chức sát thủ, hắc hắc, nếu kéo được cả thế lực thánh địa vào càng hay.” biết rằng Thủy Tinh, truyền nhân Thủy Tinh trai đến Tân Minh đế đô, nếu biết chắc nhảy bật lên vì vui. Thủy Tinh dựa vào thế lực của Thủy Tinh trai phân bố tại Tân Minh đế quốc, thám thính nhiều nơi liền biết rằng đến đế đô, vì thế mới theo chân.