Bất tử bất diệt - Thần Đông (Full 10/10 quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 7 Chương 19: Ma tính


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Nam Cung thế gia, Nam Cung Tiên Nhi vẫn đẹp rực rỡ như thế, nhưng nét mặt giấu được nét lo lắng. Thị đứng trước song cửa nhìn tuyết rơi, mày ngài lúc chau lúc giãn, tựa hồ suy tư.


      Gần đây Bất tử ma đế đại sát bốn phương, lấy máu chinh phục võ lâm, ai dám so đo, dìm võ lâm vào ma kiếp mấy trăm năm mới có. Đế cảnh cao thủ cũng bại, còn ai chế trụ được , thánh cấp? Đó là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. giờ chỉ còn các các cao thủ đế cảnh liên hợp tru ma mới mong thắng lợi, nhưng thiên hạ dù lớn song tìm võ đế ở đâu. Dù những võ đế đó thân, liệu có rũ bỏ danh dự, liên hợp với nhau ư?

      Nam Cung Tiên Nhi phiền não vô cùng, tuy nghe tin võ đế các nơi xuất , xong muốn liên hợp họ còn khó hơn lên trời. Hà huống, dù họ liên hợp xuất thủ, Bất tử ma đế cũng đâu dễ dàng bị vây. Nam Cung Tiên Nhi hiểu rất , biết luôn men bờ tử vong nên có khả năng đào sinh, dễ đối phó tí nào.


      Thị biết sớm muộn gì cũng tìm đến Nam Cung thế gia. Có thể Nam Cung thế gia góp phần đẩy vào con đường thành ma, “uống nước nhớ nguồn”, Độc Bại Thiên có ngày điên cuồng báo thù gia tộc của thị. Vấn đề này quả khiến người ta đau đầu, có phần hối hận với quyết định lúc trước, nên bức bách kẻ đáng sợ như .


      Thị đẩy cửa sổ, gió tuyết lạnh lùng thổi vào nhà, cảm thụ hàn ý thấu xương, đầu óc dần lãnh tĩnh. Thị ngẫm nghĩ chốc rồi ra ngoài sân.


      Nam Cung Vô Địch và Nam Cung Hùng uống trà trong sảnh. Nam Cung Hùng thoáng buồn, ông ta cũng lo lắng về Độc Bại Thiên. Nam Cung Vô Địch vẫn thản nhiên, ba tháng nay ông ta càng trẻ trung hơn, nhìn chỉ chừng hơn ba mươi, tưởng tượng nổi đó là ông già ngoài tám chục. Vết tuế nguyệt mặt ông ta ngày càng ít, công lực ngày càng thâm hậu.


      “Tiên nhi đến ngồi cạnh gia gia.” Nam Cung Vô Địch tựa hồ vui, cười hớn hở.


      Nam Cung Tiên Nhi : “Gia gia, tu vi của người lại tinh tiến, đúng là đáng mừng.”


      “Ha ha... đúng thế, vì thế gia gia mới vui.”


      Nam Cung Tiên Nhi nhíu mày: “Nhưng…gia gia có nghe tên khốn Độc Bại Thiên đó cũng phá vương thành đế, đại khai sát giới ở Thanh Phong đế quốc. Nghe còn đánh bại đế cảnh cao thủ...” Thị nhìn Nam Cung Vô Địch rồi tiếp: “Gia gia…. lo lắng gì sao? Chúng ta từng đối phó , nhất định trả đũa.”


      “Ha ha...có gì lo lắng, cần sợ.” Nam Cung Vô Địch tỏ ra thản nhiên.


      Nam Cung Hùng cạnh đó sáng mắt lên, biết tính tình phụ thân, khi nắm chắc, lão quyết mạnh miệng.


      “Cha, có đối sách gì ư?”


      Nam Cung Vô Địch hơn tám mươi, Nam Cung Hùng hơn sáu mươi, nhưng giờ diện mạo hai người nghịch đảo, phụ thân trẻ hơn con trai nhiều. Lão nhân tóc bạc gọi người tóc đen là cha, quả bất luân bất loại.


      Nam Cung Vô Địch cười: “Hắc hắc, tạm thời được.”


      Nam Cung Tiên Nhi nũng nịu: “Gia gia, có đối sách gì mau ra , cháu lo lắm, lúc nào cũng nghĩ đối sách.”


      Nam Cung Vô Địch cười: “Hắc hắc, lúc Độc Bại Thiên đến cứ gả cháu cho là xong, cháu đẹp thế này, từ chối sao?”


      “Đáng ghét, giờ mà gia gia còn đùa cháu.”


      “Ha ha, cần lo, gia gia sao lại lo cho cháu, dù thiên hoàng lão tử đến, gia gia cũng đảm bảo cho cháu bình an vô .”


      “Gia gia, người tự tin đánh bại được ? Con cảm giác tu vi của trở nên cực kỳ đáng sợ, nhưng đáng sợ là tốc độ tiến bộ, cách thời gian lại nhảy vọt.”


      Nam Cung Vô Địch tự tin vô cùng: “Yên tâm, gia gia chưa muốn liều mạng với , chỉ cần đến, hắc hắc, quyết để chiếm nửa phần tiện nghi.”


      Nam Cung Hùng hỏi: “Cha, thể tiết lộ chút ư?”


      Nam Cung Tiên Nhi cũng : “Đúng, gia gia, , cháu nóng lòng chết được.”


      Nam Cung Vô Địch đáp: “ phải ta muốn , mà thể, ta đồng ý với người ta tiết lộ.”


      Nam Cung Hùng hỏi: “Người khác?”


      Nam Cung Tiên Nhi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.


      Nam Cung Vô Địch đứng dậy ra ngoài: “Tiên nhi, cháu mau luyện Điên đảo chúng sinh đến đại thừa chi cảnh, sớm muộn gì cũng có ngày cháu đứng chúng sinh.”


      Nam Cung Tiên Nhi trầm tư nhìn bóng Nam Cung Vô Địch, sau cùng mắt sáng lên: “Cha, Điên đảo chúng sinh phải là công pháp ma giáo ư, nghe trong ma giáo cũng còn chân truyền, công pháp này chúng ta lấy được từ đâu?”


      Nam Cung Vô Địch tỏ vẻ hồi ức, hồi lâu mới : “Chuyện này…lúc ta còn thấy công pháp này, con từng luyện qua, chỉ tiếc là trời ghét hồng nhan, con chết sớm. Lúc đó là gia gia ta đưa cho nó luyện, chắc là tổ tiên chúng ta lấy được từ ma giáo…”


      “Cha, thấy nhà chúng ta lạ ư, từ lúc bé con có cảm giác trong nhà có mãnh thú. Mỗi khi trăng tròn, nó lại lén thò ra thở, và con dám rời khỏi phòng. Tuy con chưa từng thấy nó nhưng có cảm giác.” Nam Cung Tiên Nhi tựa hồ giống tiểu nương bị dọa nạt, còn tí ranh mãnh nào.


      Nam Cung Vô Địch cũng động dung, hồi lâu mới : “Ta cũng có cảm giác như vậy, lẽ nào…”


      Hai cha con nhìn nhau, đều tỏ vẻ chấn động, rồi tỏ ra hưng phấn.


      Hôm đó Độc Bại Thiên tiêu diệt phái hơn hai trăm nhân mạng, vì biết đó là cứ điểm bí mật của tập đoàn sát thủ đệ nhị từng ám sát , dưới lớp vỏ chính nghĩa.


      Máu lại tung tóe, mạng người như cỏ rác, tay chân gãy…


      Tiếng rên rỉ, mắng chửi…


      Đồ sát tanh máu, báo thù điên cuồng, Bất tử ma đế nổi giận…


      Độc Bại Thiên đến thành D, gọi đế cảnh cao thủ vào phòng.


      “Ha ha, mời lão nhân gia ngồi.” cười cợt.


      Đế cảnh cao thủ còn tức nữa, mấy hôm nay phải chịu khuất nhục khiến ông ta gần như cứng đờ lại. Đường đường tuyệt đỉnh cao thủ nơi trần thế lại trở thành kẻ dọn đường cho người ta, ông ta vô cùng khó chịu nhưng cái chết còn đáng sợ hơn, để sống sót, ông ta chọn cách lặng lẽ nghe theo sai bảo.


      Nỗi bi ai vô thanh, ông ta lặng lẽ ngồi xuống.


      Độc Bại Thiên chợt có cảm giác nhói lòng, phảng phất thấy hình ảnh mình trong ánh mắt mất mát của đối phương, cảm giác từng quen nhau dấy lên.


      đột nhiên thấy có lỗi với lão nhân có vẻ ngoài còn trẻ này, tỏ ra chí thành : “Lão nhân gia, mấy hôm nay có lỗi với tiền bối, giờ tiền bối có thể .”


      Đế cảnh cao thủ rúng động, tỏ vẻ chấn kinh, rồi đứng lên thản nhiên ra ngoài.


      Độc Bại Thiên : “Có mấy lời muốn tặng tiền bối.”


      Đế cảnh cao thủ quay lưng lại, dừng chân nhưng ngoái lại.


      “Để sinh tồn mà chịu thỏa hiệp phải điều sỉ nhục, bản năng con người là tiếc mạng, quyết định của tiền bối trong tình huống đó là chính xác. Vãn bối vì chưa đến cuối tuyệt lộ nên chưa thỏa hiệp, khí gặp tình huống đó cũng chọn như tiền bối…”


      “Chàng trai, cần an ủi.” Đế cảnh cao thủ tỏ ra mất mát.


      Độc Bại Thiên : “Nhát kiếm của tiền bối hôm đó khiến vãn bối nhớ mãi, phải ngài sợ hãi, mất khí thế liều mình thắng bại khó lắm.”


      Đế cảnh cao thủ rúng động quay lại: “Ngươi muốn gì?”


      “Vãn bối cũng muốn là tu vi chân của tiền bối đạt đến đỉnh đế cấp, nhưng tâm cảnh vẫn chưa. Nếu tiền bối quên được hết những gì trong mấy ngày qua, quên được mất của việc tru ma này, tất có ngày vượt đế cảnh, bước vào thánh cấp lĩnh vực.”


      Đế cảnh cao thủ lại rúng động.


      : “Đời người vô vàn, chỉ trải qua vinh nhục được mất chốn bụi hồng mới chân chính hiểu được chân đế đời người, mới hiểu được ảo bí sinh tử…”


      Đế cảnh cao thủ lẩm bẩm: “Ta hiểu rồi, tâm ma của ta trừ.”


      “Ha ha...” Đế cảnh cao thủ đột nhiên bật cười, bước .


      “Tiểu hữu, ta là Kiếm đế, hi vọng có ngày gặp cậu tại thánh cấp lĩnh vực.”Thanh xa dần.


      “Được, lúc đó có lẽ cần kiếm thánh trợ lực.”


      Đế cảnh cao thủ khuất bóng, Độc Bại Thiên tự trào: “Hắc hắc, ma như ta đúng là thất bại, còn phật hơn cả phật, chỉ điểm cho ông ta ngộ đạo. Tâm ma của ta là gì? Tâm chướng cản ta bước lên thánh cấp lĩnh vực là gì? Hắc hắc, ta là ma mà.” ngửa mặt hú vang: “Ta cần ma tính, gì ngăn cản được ta.”


      Trong truyền thuyết xa xưa, từng có thời đại đen tối, Bất tử chi ma hoành hành thiên hạ, chính nghĩa chí sĩ thiên hạ vây công nhưng bất tử ma nghệ áp quần hùng, ngạo thị đương đại, sát vương trảm đế, tàn sát các lộ hùng hào kiệt khiến người ta nhắc đến là biến sắc…


      Đó là thời đại tanh máu, là đoạn sử khuất nhục, đạo tiêu ma trưởng, ma tôn thiên hạ...

      Sau đó tuy có thánh giả xuất thế, nhưng là quần thánh đấu với ma, có ít võ thánh bị diệt.


      Bất tử ma đế họa loạn giang hồ, chém giết bốn tứ phương, giang hồ động loạn. Cũng có bất tử chi thân, cũng gây loạn giang hồ, tin đồn về Bất tử chi ma tái lan khắp mọi ngóc ngách Thanh Phong đế quốc.


      Lịch sử tối tăm lại tái ? bất tử ma nhân sáng tạo ra truyền thuyết hắc ám?
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 7 Chương 20: Bát đế lai tập


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Đại tuyết tung bay, băng phong ngàn dặm, phía bắc Thanh Phong đế quốc chìm trong màu tuyết trắng. Gió bấc gào rú, hơi lạnh thấu xương, lòng người võ lâm Thanh Phong đế quốc càng lạnh hơn.


      Bất tử ma đế chinh sát võ lâm mười ngày, mười ngày qua mười thành, võ nhân ở đó đều chịu nhục, chỉ có ba ngôi thành dám chống lại ma uy nhưng thất bại, cái giá là đổ máu, uy danh Bất tử ma đế càng thịnh.


      ai dám chỉ trích, ai dám tranh phong. Vương cấp cao thủ tựa hồ tan biến khỏi nhân gian, cao thủ ở đâu? Lòng người võ lâm gọi.


      Bái Nguyệt đế quốc, đệ tử kiệt xuất Thủy Tinh của Thủy Tinh cung đứng đỉnh núi, bạch y bay bay, tuyệt đại dung nhan như Quảng Hàng tiên tử sắp cưỡi gió bay . Nàng nhìn xuống băng tuyết thế giới bên dưới, lòng sinh cảm ứng.


      “Bất tử ma đế họa loạn giang hồ, cao thủ giang hồ ở đâu? Tổ sư hạ sơn, nhưng kiếm thánh gia gia bại rồi, nếu tổ sư và những người khác cũng bại sao?”


      Nghĩ đến giang hồ loạn động, lòng nàng đến quyết định, thân ảnh tuyệt mĩ tan biến vào đỉnh núi…


      Độc Bại Thiên đại khai sát giới, ngạo khiếu giang hồ, rửa sạch sỉ nhục mấy tháng này, nhìn máu tung tóe trước mặt, chợt thấy khoan khoái.


      Mỗi khi sinh mệnh tan biến trước mặt, máu nhuộm trường bào, mắt lại lên ảo ảnh. Trong thế giới đỏ máu, đứng vạn trượng khô cốt, máu tươi đỏ như nộ hải cuồng đào lan tràn, còn khô cốt tựa con thuyền dập dềnh trong huyết lãng, tiến đến Bỉ Ngạn chưa biết tên… Nhưng huyết hải vô biên, dù vượt sóng thế nào cũng thể thoát được huyết hải vô biên…


      Tâm trầm luân, chém giết mười ngày khiến dần khát máu…


      Bản thân cũng thấy mình thay đổi nhanh. Càng ngày càng hoang mang.


      “Ta biến đổi, vì sao lại thế? Lẽ nào bản tính của ta là ác? Ta là kẻ xấu thập ác bất xá? Sao lại thế? Ta sao vậy? Vì sao ta nghĩ đến giết chóc? Vì sao muốn hủy diệt nhất thiết? Ta là ma quỷ ư?”


      bắt đầu thấy hoảng sợ, cảm giác linh hồn mình đọa lạc, chịu khống chế, sa xuống vực sâu tội ác.


      “Ta có trái tim ma quỷ, thuần chân thiện lương chỉ là vỏ ngoài, nhưng vỏ ngoài bị người võ lâm vô tình xé tan, ma quỷ chi tâm liền tỉnh khỏi vực sâu tội ác. Ta có xung động muốn hủy diệt thế giới. Ta muốn giết chóc, muốn chinh chiến… ta còn là ta? Ta là ai, sao lại thế? A…”


      hú vang, tiếng hú lên tận mây xanh, phi điểu rơi xuống, hoa tuyết bay lên.


      Tiếng hú tan , thần trí tỉnh lại, sát ý trong lòng nhạt dần, cảm xác lạnh lẽo lại dấy lên, như ở cuối thu.


      “Giết chóc ngừng, ta được gì? Chém giết đổ máu, ta được gì? Máu có thể vãn hồi tất cả ư?”


      Mấy đêm nay khi nhắm mắt là nghĩ đến nụ cười thuần chân của Minh Nguyệt, lòng lại nhói đau.


      Giấc mộng như liên tục nổi lên trong óc, trong mộng Minh Nguyệt đứng xa nhìn : “Bại Thiên ca ca, đừng giết chóc, đừng chinh phạt võ lâm nữa, đừng để cừu hận che mờ tâm linh, đừng để máu tươi làm vấy bẩn con đường đưa huynh sang Bỉ Ngạn. Địch nhân của huynh phải mấy võ nhân nhu nhược này, đừng kéo võ lâm vào vòng tròn hẹp. Huynh phải tung cánh bay cao khỏi thinh , về Bỉ Ngạn...”


      , ta rồi còn nàng sao? Ta phải dùng ngàn vạn sinh linh tưới đẫm linh thức nàng ở Trường Sinh cốc, phải tận mắt thấy nàng phục sinh. Đạo chết, ma sinh, trời cao có mắt để ma lãnh đạo thiên hạ. Ta cần con đường toàn hoa tươi dẫn sang Bỉ Ngạn, cũng cần tuần thiên sứ giả bày ra con đường toàn kim quang thông sang đó. Mỗi người có con đường riêng, ta là ma, phải ma lộ, dùng máu mở cửa sang đó, ta phải đánh vào Bỉ Ngạn... “


      Như lại như ảo, vô cùng bàng hoảng: “Ta là ma, phải huyết tẩy thiên hạ ư? Ta là ma sao còn do dự?”


      “Mẹ nó chứ, lão tử sao lại phiền não như vậy?”


      “Lẽ nào ma cũng có tình?”


      “Mặc kệ, ra khỏi Thanh Phong rồi tính.”


      lâu trước đó, có người thấy vương cấp cao thủ từ mấy chục năm trước xuất tung tích, có vị chưởng giáo thấu tổ sư rời phái nhiều năm thoáng vào ban đêm…


      Độc Bại Thiên nghe lời đồn, sớm dự liệu thời khắc này là chuyện sớm muộn. Kiếm đế thảm bại, nhất định khiến mấy lão bất tử đánh giá lại , có thể là mấy vị võ đế liên hợp xuất thủ.


      Bất quá, lo lắng, lúc còn ở vương cấp cảnh giới từng đối diện với mấy cao thủ thứ vương cấp vây công mà hề sợ, đấu lực cũng sa vào hạ phong, tin rằng với trạng thái đế cảnh đỉnh cao tại cùng bất tử ma thân, bị mấy đế cảnh cao thủ vây công cũng đến mức vất vả. Hà huống thực lòng muốn đại chiến với các đế cảnh cao thủ.


      vĩnh viễn quên tiểu ma nữ lực địch thập đế tại Thiên Ma cốc, trong trận chiến kinh thiên động địa đó, tiểu ma nữ còn tuổi nhưng tuyệt thế phong thái có thể sánh với tôn sư, giấy khắc đó vĩnh hằng đọng lại trong lòng . cũng khát vọng đại chiến như thế, dù viễn cảnh sau đó lấy gì sáng sủa, nếu trải qua tử kiếp, sao có thể nhìn thấu sinh tử?


      “Sinh tử đại chiến, tử sinh đại chiến, nghĩ đến là hưng phấn. Chỉ là tại ta còn phải là mấy việc, chưa thể tiến hành sinh tử đại chiến.”


      gần hoàng hôn, cách đó mấy trăm dặm, tám đế cảnh cao thủ từ tám hướng tiến đến thành L, nơi có mặt.


      Trong khách sạn, nằm giường, vuốt ve chiếc chìa khóa cổ quái lấy được ở Lạc Thiên cung: “Để ngươi làm chìa khóa ủy khuất quá, Nguyệt thần cung là chốn thế nào mà cần thứ chí kiên chí ngạnh, sát khí xung thiên như ngươi làm chìa khóa, bá lực quả vô cùng.”


      Từ hôm đẩy phong ấn chi môn, chìa khóa phát ra sát khí xung thiên rồi liền biến thành chìa khó bình thường, còn gì khác lạ. từng thử dùng công lực đế cảnh đẩy vào vẫn khiến nó cong , quả khó tin. Là thần binh ở nhân gian, đế cảnh cao thủ hơi vận công là hủy được, nhưng chìa khóa này rất cổ quái, dù làm thế nào cũng tổn hại, sây sát gì.


      “Cổ quái quá. Coi ngươi là chìa khóa đại tài tiểu dụng, có lưỡi mà vẫn phát ra sát khú xung thiên, ma gọi ngươi là Ma Phong vậy.”


      Ma Phong chưa từng động tĩnh chợt khẽ run lên, kêu vù vù, tựa hồ nhận danh tính.


      “Vớ vẩn, ngươi thành tinh rồi hả, lại… mẹ nó chứ, đáp được lời ta.” suýt nữa ném Ma Phong xuống đất.


      Ma Phong lại run lên, dao động truyền tới, cùng hòa vào thần thức .


      Khoảnh khắc đó, hắm cảm giác linh hồn mình bay lên, xuyên việt giới hạn thời , trởi về thời đại thượng cổ cường giả như rừng, bách thánh tranh tôn.


      Chém giết, chém giết…


      Chém giết vô vàn…


      Máu mờ mắt , linh hồn tung bay quanh , mạnh như Cổ võ thánh cũng khó lòng đỡ được đòn của Ma Phong, sát khi lan đến trời cao, phong mang tung hoành…


      ai tranh phong nổi…


      khao khát máu, khao khát giết chóc…


      Hồi lâu sau, trở lại thực, mở bừng mắt ra trước mắt đỏ lòm màu máu, lòng rung động hồi lâu mới bình tĩnh được. chợt hiểu, gần đây mình trở nên khát máu, tâm tính mê man tất có liên quan đến Ma Phong cổ quái này.


      “Là Ma Phong tội ác? Hay là tâm ta ác?”


      Lúc đó Ma Phong đột nhiên rung động, kêu lên khe khẽ, thần thức vươn ra vô hạn, tám cỗ thần thức kinh hồn xuất trong phạm vi cảm nhận được, từ tám hướng có tám tuyệt đỉnh cao thủ tiến tới.


      cả kinh, nảy sinh cảm giác, từ xa mấy trăm dặm kia. Thần kì , huyền diệu quá, sao lại cảm ứng được đối thủ từ mấy trăm dặm?


      “Lẽ nào vì Ma Phong? Ma Phong cảnh báo giúp ta?”


      quái kìa, quái, thành tinh mất rồi.”


      nắm chặt Ma Phong, lại dụng tâm cảm ứng, tám đối thủ cực mạnh di động, tám tuyệt đỉnh cao thủ tựa hồ cũng cảm ứng được thần thức .


      Tám đạo công kích tinh thần từ tám hướng tràn tới, thân thể run lên, sắc mặt nhợt nhạt mở bừng mắt.


      “Mẹ kiếp, mạnh . Mấy lão bất tử đều thành tinh rồi, thế mà cũng bị cảm ứng.”


      Tám đế cảnh cao thủ từ tám hướng cũng chấn động dị thường, đạo thần thức từ giáng xuống khiến họ kịp trở tay, suýt nữa kêu lên. Thần thức đến nhanh cũng nhanh, càng khiến họ ngạc nhiên là phát tung tích người đó, thậm chí biết theo hướng nào, khó tin nổi.


      điều tức hồi lâu mới khôi phục, cầm Ma Phong đến trước cửa sổ, nhìn trời đêm tối tăm, cười lạnh: “Hắc hắc, đêm tươi đẹp.”


      vô thanh vô tức rời khách sạn, tia sét đen lướt qua thành L, thi thoảng có người đêm cũng chỉ thấy tia sét loáng qua mà thôi.


      Bát đế tới tấn công, ma đế xuất kích.


      Màn đêm tối tăm, mặt đất trắng xóa, thân ảnh cao lớn vụt qua, dấy lên làn tuyết.


      Tám dặm nhanh chóng lùi lại, dừng bước, cẩm Ma Phong đứng sừng sững.


      Từ đường chân trời, lão nhân râu tóc bạc phơ tiến tới từng bước, tuy còn cách cả dặm nhưng khí thế tựa tòa núi áp tới. Lão nhân cất bước nhàng là mặt đất rung theo, phảng phất cự nhân di động.


      giơ Ma Phong, ngửa mặt hú vang, trong vòng mấy dặm hoa tuyết rụng rào rào, mười trượng quanh hoa tuyết bay ngược lên.


      Ma khiếu trường , đại chiến sắp khai màn.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 7 Chương 21: Đế chiến


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Lão nhân tới chợt dừng bước, mặt đất dừng rung động, thiên địa tựa hồ tĩnh lặng. Độc Bại Thiên hạ Ma Phong xuống, lạnh lùng nhìn lão nhân cách trăm thước.


      Màn đêm che được phong thái tiên phong đạo cốt, lão nhân xuất trần này toát lên khí thế bao trùm thiên hạ. Hoa tuyết bay múa, áo xam bay bay, lão nhân tựa hồ là nhân vật thần tiên.


      Hai người cùng im lặng đánh giá đối phương, tuyết hoa phơi phới trùm lên cả hai tấm màn trắng ngần.


      Giữa tĩnh lặng ủ mầm gió bão, Độc Bại Thiên đeo Ma Phong ra sau lưng, tạm thời muốn mượn thần binh chi uy, bá khí ào ạt trào ra. Thiên địa ào ào tuyết, lão hân chịu kém, thân ảnh phiêu dật phảng phất cao lớn hẳn, khí thế hùng hồn điên cuồng tuôn tràn.


      Cương khí vô hạn từ hai đế cảnh cao thủ lan tràn trong thiên địa, cả hai cùng rảo bước tới, bước nào cũng khiến mặt đất run lên, xuất những vết nứt khổng lồ.


      mình phảng phất có hỏa quang, cương khí đỏ tía như liệt diễm rừng rực, cách người thước liền ngưng thành hộ thể quang mang rất dày. Còn cách lão nhân mười mấy thước, đột nhiên gia tốc, như thể điện mang đỏ tím vút tới.


      Khí thế vô biên, cương khí mãnh liệt cùng với tuyệt kĩ---- Ma Ngọc thủ bá thiên tuyệt địa trong Chiến Thiên quyết vút tới với khí thế trở lại, sức mạnh của lên đến đỉnh điểm. Hàn phong ràn rạt, ma tức lan tràn, thiên địa rực quang mang, cơ hồ run rẩy.


      Lão nhân là nguyên lão Thủy Tinh cung, gia gia của Thủy Tinh, nhất thân tu vi đạt đến đỉnh của đế cảnh. Đối diện với cao thủ mới nổi nhưng ông ta dám khinh thị, từ đầu điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất.


      Đối diện với đòn công kích bá thiên tuyệt địa, ông ta tránh mà chính diện nghênh đón, thanh đao dài ba trượng phát ra hóa hình cương khí cùng hàn quang lạnh lẽo, sức mạnh hùng hậu như thiểm điện vạch ngang tầng . Phong vân biến đổi, thiên địa thất sắc, loáng thoáng có tiếng sấm sét.


      Đao, quyền va nhau , quang mang rực rỡ chiếu sáng thiên địa và lòng lão võ đế cùng Độc Bại Thiên, cả hai cùng ngạc nhiên trước đòn công kích kinh thiên động địa. Sức mạnh cực chí được họ thể lâm ly, cao thủ tuyệt đỉnh toàn lực đối quyết, khiến màn đêm hóa thành ban ngày, võ nhân trong mấy trăm dặm đều thấy tượng dị thường này, ai đều kinh ngạc, mười ngày trước họ chưa quên trường kinh thế đại chiến giữa Bất tử ma đế và Kiếm Đế, Kiếm Đế thảm bại, trở thành nô dịch. Mười ngày sau, đại chiến tuyệt đỉnh lại xuất , lòng họ thắc thỏm, võ đế xuất thủ lần này là nhân vật tuyệt đỉnh, nhưng kết quả thế nào?


      Nếu lại thất bại, người võ lâm nguội lạnh ý chí, cho rằng đời ai địch nổi Bất tử ma đế, từ đây ma tôn thiên hạ. Cường quang kinh động mọi cao thủ tầm thường, kinh động cả hai đế cảnh cao thủ ở gần lão võ đế nhất. hai người hóa thành hai đạo hàn phong từ cách đó mấy chục dặm lao tới.


      Độc Bại Thiên cảm giác hơi thoát lực, thân thể tê dại, lão võ thánh Thủy Thiên Ngân cũng mệt mỏi, nhưng trong lòng cả hai đều hưng phấn. Đối thủ khó cầu, mấy khi gặp địch nhân ngang ngửa, cả hai như gặp được gì đó, trong lòng ngộ ra, sức mạnh lại tăng lên, nhưng sau cùng đều tìm được thứ quan trọng nhất.


      Bạch tuyết bay bay, thiên địa lại bình tĩnh.


      Độc Bại Thiên từ từ điều tức cương khí trong thân thể, hồi lâu sau mới hồi phục, lão võ đế cũng vậy, mắt bắn ra thần quang.


      “Độc tiểu tử khá lắm, đánh ngang với lão phu, ôi, hậu sinh khả úy!”


      Độc Bại Thiên thống hận những kẻ cậy già, vừa định lên tiếng trả đũa lão võ đế lại .


      “Lão khốn Độc Phi Vũ có tôn tử thế này, dù thanh danh lão thế nào thực lực đó đủ khiến lão kiêu ngạo khoe khoang.”


      Độc Bại Thiên vò đầu bứt tai, xem ra lão nhân là bạn cũ của gia gia .


      “Vậy ... lão... tiền bối...” cố đổi hai chữ “lão khốn” thành “Tiền bối”.


      “Tiền bối quen gia gia vãn bối, nhưng thể về lão nhân gia như vậy, tiền bối là a?”


      Lão võ đế cười ha hả: “Lão phu là nguyên lão Thủy Tinh cung Thủy Thiên Ngân, tiểu tử chắc thấy tôn nữ Thủy Tinh của ta?”


      “Thịch.”


      Độc Bại Thiên thầm mắng, lại là gia gia của thiên sứ khả ái đó, đỏ mặt, thầm nhủ: “Lão đầu này chắc chưa biết ta từng thân mật tiếp xúc với tôn nữ của lão? Nên đa tạ Nam Cung Tiên Nhi, hắc hắc...” mỉm cười.


      “Tiểu tử cười dâm cái gì? Ta vừa nhắc đến tôn nữ là ngươi biến thành như vậy hả? Đáng đánh.” Độc Bại Thiên theo ý thức vội bịt miệng: “Đâu, có gì đâu.”


      “Ha ha...” Lão nhân bật cười: “Tiểu tử được lắm, hắc hắc...”


      Độc Bại Thiên đỏ mặt, thầm nhủ: “Lão đầu này…đúng là…”


      tỏ vẻ nghiêm túc: “Lão nhân gia, vãn bối quả cho rằng tôn nữ của người rất xinh đẹp, vừa thấy thương , ngài…ngài định gả nàng cho vãn bối, vậy vãn bối xin đa tạ, hắc hắc...”


      Lão nhân trừng mắt: “ được nghĩ bậy, dám nhắm vào tôn nữ của ta, ta liều với ngươi.”


      “Hắc hắc...” Độc Bại Thiên cười ranh mãnh: “Đấy là lão nhân gia nhắc trước, phải nhắc vãn bối ư, Bất tử ma đế giờ chưa có vợ, Thủy Tinh lại ôn nhu khả ái, hiểu biết mọi bề, mĩ diễm vô song, chính là thê tử tốt, sao vãn bối có thể bỏ qua. Ồ, vãn bối quyết định rồi, nhất định cưới nàng, lão nhân gia đồng ý vãn bối cướp.”


      Lão đầu giận vểnh râu mép: “Ngươi dám nhắm vào tôn nữ cả lão phu, lão phu liều với ngươi, nhất định xông tới Hán Đường, đánh vào Độc gia.”


      “Hắc hắc…” Độc Bại Thiên bật cười.


      Mấy lời đùa vui nửa nửa giả qua , hai người lại trầm ngâm, sau cùng lão nhân : “Độc tiểu tử dừng tay , tìm nơi cư, lão phu đảm bảo ai đến làm khó.”


      Độc Bại Thiên cảm động, lão nhân tuy chỉ mấy lời nhưng chữ nào cũng ngàn cân, giết nhiều người như vậy, tay nhuộm đầy máu mà lão lại bảo đảm cho , an toàn thoát thân, tất nhiên áp lực dồn lên lão . Những đế cảnh cao thủ khác nghĩ thế nào? Ngũ đại thánh địa nghĩ thế nào? Rất có thể ông ta thân bại danh liệt, bị người ta mắng là đồng đảng ác ma, từ vị trí đế cảnh cao thủ cao cao tại thượng sa xuống vũng bùn, thậm chí liên lụy người nhà. Cái giá đó tí nào.


      Lão nhân : “Ta quen gia gia tiểu tử mấy chục năm rồi, lão bất tử đó thích hiển sơn lộ thủy, khoe khoang võ công của mình nên các đế cảnh cao thủ khác biết đến. Nhưng ta biết lão bất tử đó thế nào, học được từ lão rất nhiều, hơn nữa từ lâu nợ món, hôm nay thả tiểu tử coi như báo đáp.”


      Độc Bại Thiên ngẫm nghĩ rồi quyết định, chưa đến mức phải cư, dù sau này chạm đến những tuyệt thế cao thủ đáng sợ, nhưng tin với tu vi ngừng tăng tiến của mình, sớm muộn cũng có ngày xưng hùng thiên hạ. Điều chủ yếu là muốn liên lụy lão nhân, liền kiên quyết cự tuyệt.


      , vãn bối xin nhận tâm ý của tiền bối, nhưng vãn bối thỏa hiệp, bằng vào đâu mà phải cư, vãn bối sợ ai trong thiên hạ?” tỏ vẻ lưu manh, lão tử là ma đế, lão tử sợ ai?


      Lão nhân nhấn mạnh: “Tiểu tử, lão phu chỉ nghĩ cho người, nghĩ mà xem từ cổ đến giờ mấy ai chỉ mình mà ngạo khiếu thiên hạ, dù đắc ý nhất thời, hoặc xưng hùng tám năm mười năm, song ai có được kết quả mĩ mãn. Tiểu tử cứ thế nào chịu thiệt cuối cùng là ngươi, ta tin lời đồn xá thân thành ma họa loạn giang hồ, ta tin tiểu tử là thanh niên có huyết tính, có điều giết quá nhiều người rồi, cũng nên dừng tay.”


      Độc Bại Thiên đáp: “Cây cối có mùa thu, đời người quan trọng nhất là quá trình chứ phải kết quả. Tiểu tử dừng tay được, lão nhân gia có tin số mạng , tất cả đều được sắp đặt rồi, đến lúc vãn bối đủ mạnh thoát được lời nguyên của số mệnh.”


      Lão nhân thở dài: “Lão phu để tiểu tử lạm sát người vô tội nữa, nếu tiểu tử định tiếp tục huyết tẩy giang hồ, đạp qua xác ta trước , nào đến đây, chúng ta lại đại chiến.”


      Mắt Độc Bại Thiên hung quang đại thịnh, lạnh lùng nhìn lão võ đế, đột nhiên bật cười:

      “Lão nhân gia đúng là khả ái! Ha ha...”


      Đoạn lao về xa xăm.


      Lão nhân vuốt mũi: “Cái gì, lão nhân gia ta khả ái, ta sống gần chín mươi năm rồi mới lần đầu nghe người ta vậy.”


      Giọng Độc Bại Thiên từ xa vẳng lại: “Là khả thân khả kính!”


      “Hừ, tiểu tử gạt ta.”


      Lão nhân do dự chốc rồi đuổi theo.


      Độc Bại Thiên nhờ Ma Phong sau lưng cảm ứng được hai đế cảnh cao thủ đến đây, dự liệu trước được đại chiến với đế cảnh cao thủ dẫn dụ các tuyệt đỉnh cao thủ khác chú ý. Bát đại đế cảnh cao thủ từ tám hướng vây ráp, nhất định cách nhau quá xa.


      Kế hoạch ban đầu của là nhanh chóng đả thương đế cảnh cao thủ, dẫn dụ hai người đến cứu viện, rồi bỏ người bị thương, nghênh kích cao thủ đến cứu rồi hẵng đả kích sao cho hữu kiệu, cứ vậy cho đến khi mệt mỏi mới bỏ chạy. Thủy Thiên Ngân xuất bất ngờ.


      Bất quá, đổi kế hoạch, nghênh đón đế cảnh cao thủ. Đó là đêm điên cuồng.
      tutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 7 Chương 22: Dạ chiến bát đế


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      Hàn phong gào rú, hoa tuyết bay bay. mình ngùn ngụt cương khí đỏ tía như liệt hỏa rừng rực cháy, ánh tỏa chói mắt, tựa sao băng từ vút tới.


      Thoáng chốc chạy được mấy chục dặm, gió tuyết dừng, vạt rừng đọng tuyết dày xuất trước mặt, tinh quang điểm điểm, màn đêm như nước, nhưng màn đêm yên tĩnh này chứa sát cơ.


      vào trong rừng, thân ảnh cao lớn hòa vào rừng cây.


      Chừng nửa khắc sau, thân ảnh như thiểm điện lao tới, cương khí mình vạch thành dải sáng . Người mới đến vẻ ngoài chừng hơn bốn mươi, đôi mắt sáng rực trong đêm như sao.


      Ông ta cảm nhận được điểm dị thường trong rừng, biết có đế cảnh cao thủ che giấu hành tung. Bá khí vô hạn từ mình ông ta phát ra, cương phong mãnh liệt tuôn phần phật, như chiến thần ngang nhiên đứng đó, lạnh lùng quan sát khu rừng.


      “Ra đây, giả thần giả quỷ là bản lĩnh cái gì, tu vi của chúng ta đến mức này rồi còn giở trò khỉ đó ư?”


      Trong rừng lặng ngắt.


      “Hừ.”


      Ông ta hừ lạnh, giậm chân xuống đất, mặt đất run lên, vết nứt vươn vào rừng, từng hàng cây gục ngã.


      Đế cảnh cao thủ vào rừng, nơi ông ta qua, cây cối thi nhau đổ gục sang hai bên, rãnh sâu xuất .


      Thân ảnh loáng qua trước mắt ông ta, đế cảnh cao thủ như điện quang rượt theo, hai bóng người tựa gió lốc quét qua đâu là từng vạt rừng ngả rạp.


      Đột nhiên thân ảnh cao lớn phía trước lóe lên mấy lần rồi tan biến, đế cảnh cao thủ dừng lại, thần thức trải ra như nước khắp khu rừng, nhưng tìm mãi vẫn thấy gì. Ông ta hồ nghi, lại dụng tâm cảm ứng, sau cùng phát dao động mỏng manh sau gốc cây cách đó năm mươi thước.


      Đế cảnh cao thủ thản nhiên, thân hình như quỷ mị lao khắp rừng, lúc gần nhất chỉ cách nơi phát ra dao động ba trượng. Thoáng sau ông ta lại đến đó, chợt vung song chưởng mãnh liệt, cương khí như kinh đào hãi lãng chiếu sáng cả khu rừng.


      Nhưng lúc đó, đế cảnh cao thủ thầm hối hận, cây cổ thụ cắm binh khí cổ quái, tựa đao mà phải, tựa kiếm mà cũng phải, có lưỡi nhưng toát ra hàn quang lạnh lùng.


      Độc Bại Thiên từ dưới tuyết lao lên, tống mạnh quyền vào lưng đế cảnh cao thủ, trong lúc sinh tử tồn vong, thân bình ông ta như tia chớp xẹt ngang ba trượng. Cương khí mãnh liệt lao qua sát sạt, y phục toàn thân ông ta bị xé rách tan, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.


      “Ha ha...” Độc Bại Thiên cười vang, từ đáp xuống.


      “Tiểu bối vô sỉ dám đánh lén.”


      “Ta khinh, lão ôn dịch ngươi đánh lén ra trước, đừng có ra vẻ rồi xuất kì bất ý công kích giả thân của ta, ngờ bị đánh lén lại hả? Hắc hắc... “


      Đế cảnh cao thủ đỏ lựng mặt mày: “Tiểu bối giảo trá, nhưng hôm nay đừng hòng thoát khỏi diệt vong.”


      “Lão tặc đừng lớn lốn, hôm nay để xem ai diệt vong ai.”


      “Hừ, tiểu nhân vô tri, bọn ta bày ra thiên la địa võng, ngươi thoát được ư?”


      Độc Bại Thiên tỏ vẻ lưu manh vô lại: “Ta khinh, lão khốn ngươi có gì đáng sợ? Lão tử biết các ngươi từ bốn phương tám hướng vây bắt, hắc hắc, bằng mấy tên mục nát các ngươi mà định tru sát ta? đủ phân lượng đâu. Các ngươi đều già rồi, giang hồ còn là thiên hạ của các ngươi nữa, mau về nhà ôm cháu , bằng khó lòng thoát cảnh bị tiêu diệt.”


      Đế cảnh cao thủ đại nộ: “Tiểu bối đừng hỏng láo, tự lo cho mình .”


      “Hắc hắc, lo cho ta? Ta có gì phải lo lắng, tám người các người sao, ai làm gì được ta?”


      Đế cảnh cao thủ định mắng nhưng nhớ ra gì đó liền biến sắc: “Ban nãy ngươi đại chiến với Thủy Thiên Ngân?”


      “Thừa hơi, trừ bản ma đế, đời còn ai thu thập lão ôn dịch đó nhanh thế.” Độc Bại Thiên tỏ vẻ bực mình.


      Đế cảnh cao thủ biến hẳn sắc mặt, ai hiểu thực lực giữa các đế cảnh cao thủ hơn ông ta, công lực Thủy Thiên Ngân tuyệt đối là cường giả của võ đế, mấy ai so được, trong bát đế đến đây lần này, công lực Thủy Thiên Ngân cao nhất, giờ cũng bị ma đế đả bại, ông ta kinh hãi thế nào được.


      thể, ông ta sao có thể bại?”


      “Lão ôn dịch đó có gì xuất sắc, chưa tiếp được năm chục chiêu của ta thổ huyết.”


      láo.” Đế cảnh cao thủ lại rúng động, nếu ông ta đấu với Thủy Thiên Ngân chắc cũng chống nổi năm mươi chiêu, giờ Thủy Thiên Ngân đấu nổi bằng ấy chiêu với thanh niên này, ông ta sao có thể là đối thủ. “Thủy lão hữu thế nào rồi?”


      Giọng Độc Bại Thiên lạnh băng: “Chết rồi, ngươi muốn tìm cứ việc theo.”


      Đoạn tóc dựng lên, lãnh điện trong mắt lóe sáng, bước lên tống mạnh song quyền vào đế cảnh cao thủ.


      Đế cảnh cao thủ bị câu ‘chết rồi’ của khiến cho chấn động, kì lúc thấy , ông ta có dự cảm lành, võ đế Thủy Thiên Ngân dù thương vong, khẳng định cũng thắng được , bằng sao lại để ung dung thoát .


      quyền uy mãnh được phát ra nhân lúc ông ta thất thần, dù vội nghênh đón nhưng ông ta vãn hồi được thế yếu, cương khí tung hoành trong rừng, sát khí xung thiên, từng bụi cây đổ gục. Hoa tuyết ngừng rơi, nhưng gỗ vụn như hoa tuyết từ rải xuống, thoáng sau, khu rừng bị hủy sạch, đâu đâu cũng là cành cây gãy.


      Sát khí xung thiên lại khiến võ nhân trong vòng mấy chục dặm chấn kinh, họ chứ định thần được sau trận kinh thế đại chiến đế cảnh đại chiến lại bắt đầu, đúng là đêm điên cuồng…


      Từ hướng khác, đế cảnh cao thủ tới cứu Thủy Thiên Ngân, thấy ông ta bình an mới thở phào, nhưng câu nào bởi sát khí xung thiên của đế cảnh đại chiến từ hướng khác bốc lên.


      Hai người nhìn nhau, nhanh chóng lướt tới, Thủy Thiên Ngân vừa lướt vừa mắng thầm: “Xú tiểu tử này lớn mật , đại chiến với ta xong lại dám gây hấn đế cảnh cao thủ khác, đúng là…”


      Ở hướng khác, đế cảnh cao thủ cũng cảm ứng được sát khí, nhanh chóng lao về chỗ Độc Bại Thiên đại chiến.


      chưa dùng toàn lực, còn phải giữ gìn cho mấy trận đại chiến nữa.


      Hai người giao thủ ba mươi chiêu, nhảy lên chúc đầu xuống, vỗ liền bảy chưởng vào đế cảnh cao thủ vào dưới.


      Cương khí cuồng mãnh hóa thành quang trụ thực thể nối liền và mặt đất, đế cảnh cao thủ bị vây trong đó cơ hồ nổ tung thân thể. Ông ta miễn cưỡng dấy lên hào quang trùm lấy thân thể, liên tục thổ huyết, sắc mặt nhợt . Trong vòng mười trượng ràn rạt cương khí, mặt đất lún xuống, khi Độc Bại Thiên hạ xuống diện tích bốn năm trượng quanh đó lún xuống nửa trượng.


      Đế cảnh cao thủ lắc lư nhảy lên từ dưới hố, nhìn sâu rồi lướt .


      truy kích, dù muốn lấy mạng đối phương cũng được, chỉ cần tạo uy thế trong đêm nay, làm chấn kinh võ lâm, tất giữ sức, sáng tạo truyền thuyết bất bại.


      hít sâu điều tức, khi cương khí khôi phục như cũ, rảo bước, càng càng nhanh…


      Đêm điên cuồng, Độc Bại Thiên điên cuồng…


      tại người võ lâm trong vòng trăm dặm đều ngủ được, hai trận kinh thế đại chiến bạo phát liên tục khiến ai nấy tin rằng cuối cùng đế cảnh cao thủ cũng ra tay, Bất tử ma đế tất nguy ngập. Ai nấy đều mong ngóng, chờ đời, nhìn chăm chú vào trời đêm.


      Bất quá, ai ngờ đêm nay lại là đêm Bất tử ma đế chủ động xuất kích, ma kích bát phương...


      Qua đêm nay, tình thế võ lâm thay đổi lớn, hoặc Bất tử ma đế diệt vong, võ lâm thanh bình, hoặc Bất tử ma đế ma uy đại chấn, đại sát bốn phương, đánh bại các lộ đế cảnh cao thủ, rồi ma tôn thiên hạ...


      Đó là đêm kinh tâm động phách, khiến người ta khó quên, nhiều năm sau người ta vẫn nhắc đến trận kinh thế đại chiến này…


      Nam Cung thế gia, hai cha con Nam Cung Hùng và Nam Cung Tiên Nhi nhận được phi cáp truyền thư, liền hưng phấn vô cùng.


      Nam Cung Tiên Nhi kích động: “Bát đế xuất kích, cùng vây diệt Bất tử ma đế, hắc hắc, Độc Bại Thiên có mạnh nữa cũng thoát dược, ngờ các võ đế lại liên hợp…”


      Nam Cung Hùng cười tươi: “E rằng qua đêm nay, Bất tử ma đế vĩnh viễn trừ danh khỏi võ lâm…”


      Nam Cung Vô Địch từ bên ngoài bước vào: “Các con quá coi thường đế cảnh cao thủ, nếu võ đế lòng đào tẩu, e rằng bị mấy người cùng truy kích cũng vẫn thoát được, trừ phi trong số họ có người tinh thông môn khinh công tinh diệu. Tám vị đế cảnh cao thủ tuy thân thủ bất phàm nhưng khinh công có gì đặc biệt, Độc Bại Thiên lại tinh thông Thần Hư bộ.”


      Nam Cung Tiên Nhi nhíu mày ngài: “ vậy là sao?”


      Nam Cung Vô Địch thở dài: “Chắc nguy hiểm sinh mạng, các con quên là lúc trước ta từng truy sát , nhưng vẫn để thoát, hà huống giờ mới bước vào đế cảnh lĩnh vực, khinh thân công phu càng cao minh.”


      Cùng lúc phi cáp truyền thư lại tới, Nam Cung Tiên Nhi vui ra mặt đón lấy: “Gia gia xem này…”


      Nam Cung Vô Địch xem qua rồi thở dài: “Đúng là tên điên, lại quá chiêu với hai đế cảnh cao thủ…”


      lúc sau, Nam Cung Hùng nhận được tin mới nhất, tỏ vẻ ngưng trọng: “Tiểu tử này vừa đại chiến với đế cảnh cao thủ thứ ba, tu vi đáng sợ .”


      Nam Cung Vô Địch cũng biến sắc lẩm bẩm: “Tên điên này…”

      ...


      Khi lần thứ tư sát khí xung thiên từ trận đại chiến đế cảnh bốc lên, võ nhân trong vòng trăm dặm đều xôn xao, phi cáp truyền thư truyền tin khắp võ lâm, người nhận tin đều hoảng sợ.


      Trong đêm hoảng loạn đó, truyền thuyết bất bại được khai sáng…
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Quyển: 7 Chương 23: Uy chấn thiên hạ


      Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn)



      “Các vị xem, ở hướng tây nam.”


      “A...”


      “A...”

      ...


      Vô số người hô lên, cường quang chói lòa, sát khí xung thiên lần thứ năm bốc lên, quang mang khiến người ta mở mắt, sát khí băng lạnh buộc tất cả dù cách mấy dặm cũng lạnh mà run.


      “Đáng sợ quá, Bất tử chi ma quá ghê gớm.”


      “Trời ơi, đại chiến với đế cảnh cao thủ thứ năm, ma quỷ này phải là ngươi.”


      “Ma quỷ, khủng khiếp, lẽ nào Bất tử ma đế vô địch thiên hạ?”


      “Chả lẽ đời ai đối phó được ?”


      “Ngay mai ta cư, rời xa giang hồ, đáng sợ quá rồi.”


      “Ta cũng cư, Bất tử ma đế còn ở giang hồ ngày nào, ta vĩnh viễn quay lại.”


      lão nhân cao tuổi nhìn các võ nhân bàn luận, lắc đầu: “Thời thế chao đảo, lòng người suy tàn, Bất tử ma đế lợi hại hơn nữa cũng chỉ là nhục thể phàm thân, nếu người võ lâm cùng xông lên, còn sống được ư? Ôi, con người.”


      thanh niên chạy đến trước mặt lão nhân: “Gia gia còn lẩm bẩm gì nữa? Mau về nhà, tối nay chúng ta nơi khác.”


      Lão nhân hỏi: “Muộn thế này còn đâu?”


      Thanh niên đáp: “Tạm thời tránh Bất tử ma đế, thời gian sau quay về.”


      Lão nhân kinh hô: “A, sao cho gia gia biết sớm, , chúng ta mau thu dọn.”

      ...


      Đại sảnh Nam Cung thế gia sáng rực, tổ tôn ba đời đều có mặt, dung nhan tuyệt mĩ của Nam Cung Tiên Nhi đầy nghi hoặc: “ ra định làm gì? điên rồi, thể hiểu nổi.”


      Nam Cung Hùng cũng thở dài: “Bất tử ma đế đáng sợ , quả tưởng tượng nổi, chỉ mới hai thời thần mà đại chiến với năm vị võ đế. Lẽ nào thể năng của có cực hạn? Kinh khủng.”


      Nam Cung Vô Địch nhắm mắt đứng cạnh cửa sổ hồi lâu, tựa hồ cảm giác sát khí xung thiên ngoài ngàn dặm, tưởng tượng ra tư thế của Độc Bại Thiên giờ, dùng sức mình đấu với quần đế, khí phách quả bất phàm.


      Lão tự biết mình làm được, tuy thành đế hơi muộn nhưng cảm giác công lực tiến bộ thần tốc, bản thân khỏi tự đắc, tin rằng công lực của mình kém bất kì đế cảnh cao thủ tiền bối nào. Có điều nghĩ đến Độc Bại Thiên, lão lại lạnh buốt lòng, quả là hậu bối khiến người ta hoảng sợ.


      Lão quay lại thở dài: “ tại ta bội phục Độc Bại Thiên, chỉ mình mà khiến võ lâm đảo điên, ai nấy nghe tên đều biến sắc, muốn khâm phục được.”


      Nam Cung Tiên Nhi : “Gia gia sao lại nó vậy, … hừ.”


      Nam Cung Vô Địch đáp: “Đêm nay dạ chiến bát đế, e rằng trong võ lâm trừ các lão đế cảnh cao thủ, còn ai tranh phong nổi. muốn sáng tạo thần thoại bất bại, triệt để đánh tan hình tượng vô địch của đế cảnh cao thủ.”


      Nam Cung Tiên Nhi hỏi: “Vậy sao? Lẽ nào chúng ta cũng sợ ?”


      Nam Cung Vô Địch : “Đại gia tộc như chúng ta đương nhiên sợ nhưng con thử đặt mình vào vị trí của võ nhân bình thường , đế cảnh cao thủ cao cao tại thượng bị Bất tử ma đế đánh rớt khỏi thần đàn, hình tượng vô địch tan tành, họ dám đối kháng với ư? Sau này võ lâm như nắm cát vụn, thể tụ được.”


      Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười: “Gia gia nghĩ sâu quá, con cũng nghĩ đến tình huống này, vị tất tệ như gia gia nghĩ. Người võ lâm luôn mù quáng, mặc kệ giờ Bất tử ma đế ma uy đến đâu, ngày khác mà có tuyệt đỉnh cao thủ đứng ra, khẳng định vẫn có nhiều người theo, nên chúng ta cần lo lắng quá.”


      Nam Cung Vô Địch lắc đầu: “Đơn giản như vậy tốt, chỉ sợ còn đế cảnh cao thủ nào đủ sức ảnh hưởng đến thế, trừ phi người đó cũng sáng tạo được thần thoại bất bại, bằng khó mà hiệu triệu được người võ lâm. Độc Bại Thiên khiến người ta chờ đợi, ta muốn đại chiến với .”


      Nam Cung Hùng : “Cha, sao lại nghĩ vậy, ngàn vạn lần đừng giao thủ với tên điên đó, hận Nam Cung gia nhập cốt, tất dùng mưu quỷ kế, chúng ta đừng chính diện đấu với .”


      Nam Cung Vô Địch đáp: “Đúng, tiểu tử này nhắm vào bố cục của chúng ta để lại, lần này dạ chiến bát đế để uy nhiếp võ lâm, lập đại thế lực như chúng ta. Nhất định tới đây nhắm vào chúng ta.”


      Thân mình Nam Cung Vô Địch dâng lên chiến ý ngùn ngụt.


      Nam Cung Hùng và Nam Cung Tiên Nhi nhìn nhau, Nam Cung Tiên Nhi : “Gia gia định đại chiến với tên khốn đó sao? Trước đây từng đến cũng để chiếm tiện nghi, lẽ nào lại tự thân động thủ?”


      Nam Cung Vô Địch : “ tại các con cần biết việc này, bất quá ta khát vọng được đấu với trận, các con thể hiểu được đế cảnh cao thủ. Đối thủ khó tìm, nếu tìm được đối thủ xứng tay để sinh tử đại chiến, lợi ích thu được đủ cho nửa đời.”


      Ngoài ngàn dặm, lần thứ sáu dâng lên sát khí, quang mang chói lòa khiến trăng sao thất sắc.


      Hồi lâu sau quang mang mới tắt, sát ý lãnh liệt đọng mãi tan.


      Tóc tai rối bời, khóe môi vương máu, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Đại chiến mấy trận liền, nhất là ngạnh tiếp đòn sau cùng với đế cảnh cao thủ thứ sáu khiến thổ ba ngụm máu lớn. Đương nhiên đế cảnh cao thủ đó cũng khá hơn, mang nội thương nghiêm trọng chạy mất, tin rằng đòn sau chót của mình khiến đối phương ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa năm.


      nắm chặt Ma Phong, cảm ứng được dao động thần thức của võ đế thứ bảy, khóe môi thoáng cười lạnh, nhấc Ma Phong tiến tới.


      Tâm tính dần tan , hai mắt đỏ lòm, trắn loáng thoáng ma văn, sau mấy trận đại chiến kinh thiên động địa, tâm tình bạo ngược mà áp chế lại trỗi dậy. như mãnh thú sẵn sàng cắn người, rồi điên cuồng lao vào quần thảo. Gần rồi, cảm ứng được khí tức của võ đế thứ bảy.


      nhìn trăng trời, phát vầng trăng trong biến thành vầng trăng máu, ánh sao ngập trời hóa thành điểm điểm máu đỏ.


      “A...” ngửa mặt hú vang.


      biết xung động khát máu của mình bị áp chế lại thức tỉnh, lo rắng mình mất bản tính…


      thời cho phép cả nghĩ, võ đế đó xuất , dáng vẻ chừng bốn năm chục tuổi, tướng mạo hết sức bình thường, thân thể cao gầy, y phục giản dị… nhưng thần thức như thể ngưng luyện, tràn ra tựa đại dương.


      kinh hãi, biết gặp phải đế cảnh cao thủ đạt tới đỉnh cao, công lực kém hơn Thủy Thiên Ngân. Ác chiến khó tránh, lòng thoáng dấy lên cảm giác hưng phấn, xung động khao khát máu tươi trong tiềm thức, khí tức cuồng bạo bao trùm, ma tức phủ khắp tứ phía.


      Đế cảnh cao thủ nhíu mày: “Ma tức cuồng bá thế nào, xem ra ngươi tiến vào ma đạo.”


      Hai mắt đỏ ngầu, mặt đầy hung ác rít lên: “Ma đạo sao? Lão tử phải vẫn bị xưng là ác ma ư?”


      Đế cảnh cao thủ bình đạm đáp: “Đúng, cùng là tu luyện, ma đạo sao? Nếu ngươi mới bước vào ma đạo, ta xuất sơn, động thủ với ngươi, nhưng ngươi ngàn lần vạn lần nên lạm sát vô tội, huyết tẩy giang hồ. “


      “Đủ rồi, lão ôn dịch, ta cần ngươi dạy dỗ, lúc trước người thiên hạ truy sát ta nhiều như vậy sao ngươi hạ sơn, ta vừa xuất thủ liền bị mấy lão quái vật vây công, hắc hắc... khỏi lắm lời, tốt nhất là ngươi chuẩn bị để mạng lại.” Mắt toàn màu máu, tại chỉ muốn giết chóc điên cuồng.


      Đế cảnh cao thủ gật đầu: “Đúng là chúng ta cần đạo lý, ngươi mất bản tính, sa vào điên cuồng. Bất quá trước khi động thủ ta cảnh cáo ngươi, trong mấy tháng ngắn ngủi mà công lực của ngươi tăng cao, tâm ma cũng ngừng mạnh lên, cứ thế này rồi tẩu hỏa nhập ma, triệt để mất bản tính.”


      cười vang: “Ha ha... đúng là láo, lão tử vốn là ma, ma tính càng mạnh, công lực càng thâm hậu, sao lại tẩu hỏa nhập ma.” Đoạn lao vào đối thủ, cương khí tuon tràn, trung dao động kịch liệt.


      Khi trường kinh thế đại chiến thứ bảy nổ ra, võ nhân đều cứng người, hoàn toàn mất lòng tin vào đế cảnh cao thủ, thân ảnh Bất tử ma đế lớn lên trong lòng họ, thành nhân vật cấp ma thần khiến tất cả hoảng sợ.


      võ nhân giọng: “ hiểu đế cảnh cao thủ đó thế nào rồi, nếu họ chết hết, võ lâm nguyên khí mất cả trăm năm cũng khôi phục được, vô số thần công tuyệt kĩ bị hủy.”


      “Đúng, quả là ma kiếp mấy trăm năm gặp, thiên hạ ai tranh phong được.”

      ...


      Thế nào mới là mạnh nhất? Mới là vô địch? Hành động điên cuồng của Độc Bại Thiên trong đêm đó sáng tạo ra truyền thuyết bất bại, bốn chữ Bất tử ma đế từ nay nặng hẳn.


      vào đế cảnh cao thủ ngang sức, giao chiến từ ngoài vào trong rừng, rồi lại từ trong rừng lên đỉnh núi.


      Cả hai dùng ngón tay thay kiếm, đỉnh núi rực rỡ phong mang, kiếm khí xung thiên, cương khí xẹt đến đâu là sáng chói đến đó, như ban ngày. Từng tảng đá lớn liên tục lăn xuống, tiếng ầm ầm vang lên ngớt, trận đối quyết giữa hai võ đế tuyệt đỉnh khiến thiên địa biến sắc.


      Từ xa bảy nhân ảnh lao vút tới, dẫn đầu là nguyên lão Thủy Tinh cung Thủy Thiên Ngân và đế cảnh cao thủ thứ tám chưa giao thủ với Độc Bại Thiên, năm người khác là bại tướng của .


      Trong mấy người này, đế cảnh cao thủ chưa giao thủ với tức giận hơn hết, từ lúc cứu Thủy Thiên Ngân tới giờ, ông ta chưa ngừng chân, liên tục đuổi sau gót . Liên tục gặp đồng bạn chiến bại nhưng nào thấy bóng .


      Giờ ông ta mới thấy Bất tử ma đế khiến mình chạy đôn chạy đáo liền bực dọc quát to: “Dừng.”


      Hai người tách ra, ông ta quát to: “Mỗ đến lĩnh giáo tuyệt học của Bất tử ma đế, lão bằng hữu ra nghỉ .”


      Tâm tình cuồng bạo của Độc Bại Thiên bình tĩnh, nhận tình thế, biết rằng nên dừng tay.


      bạt Ma Phong ra, ngửa mặt hú vang, ma lan tỏa trong vòng mấy dặm.


      Đoạn lớn tiếng: “Mấy lão bất tử, tiểu gia đùa nữa, thôi.”


      Bát đại đế cảnh cao thủ dàn trận chặn lại, người chưa giao thủ với đầu.


      cẩm Ma Phong, như thần ma đỉnh thiên lập địa, ma ảnh hung ác khổng lồ ảo hóa sau lưng, ma tức như kinh đào phách ngạn, từ núi tràn ra.


      Mọi đế cảnh cao thủ đều cả kinh thất sắc, lòng run lên.


      “Giết!”


      quát to, Ma Phong chém mạnh ra, tia sét đen bung lên, sức mạnh khiến cả đỉnh núi lay động.


      Bát đại đế cảnh cao thủ bị năng lượng đẩy dạt ra, hú vang.


      “Đế cảnh cao thủ bất quá như vậy, Ma Phong trong tay, hỏi thiên hạ hùng, ai chống được đòn của ta…”
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :