Quyển: 7 Chương 14: Kinh biến Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Độc Bại Thiên tuy cả kinh nhưng vẫn muốn bật cười, Võ thánh cũng có lão vô lại như thế, quả chết cười. “Ha ha...” bật cười vang. “Lại có Võ thánh như thế, ha ha... cười chết mất, ha ha...” “Ngươi còn cười nữa…” Võ thánh trong khối băng trợn tròn mắt tức giận, hai đạo hàn quang xạ ra. Độc Bại Thiên : “Khụ… tiền bối có nghĩ rằng lão du côn đó cũng là sư phụ của mình, lão lấy lớn hiếp là tốt rồi. Với võ lực của lão, muốn làm khó tiền bối chắc ... hắc hắc...” Thấy lão nhân tỏ vẻ giận, liền ngừng lời. Lão nhân : “ còn làm khó ta chắc? Giam ta ở đây năm ngàn năm, cả ngày co đầu rút cổ như rùa đen. Ta mà đánh được , ta nhất định... hắc hắc...” Lão nhân đổi hướng khối băng, tựa hồ cẩn thận tìm kiếm, đủ thấy di uy của lão vô lại đó đến giờ vẫn khiến lão nhân cố kị, khiến người ta tắc lưỡi. “Tiền bối tìm gì?” “Hắc hắc, tìm gì hết.” Lão nhân cười ngượng. Độc Bại Thiên : “Tiền bối chỉ biết có thế, còn gì khác ư?” “Ừ, còn gì, ngoài thế ra, lão du côn cho ta biết gì nữa, chỉ bảo ta ở đây trông nom.” Độc Bại Thiên lắc lắc món đồ sắt dài trong tay: “Lão vô lại đó có phía sau phong ấn chi môn là vật gì ? Nếu là binh khí sao lại hình dạng này? Nếu phải, sao lại nặng sát khí như thế?” “Để lão nhân gia nghĩ xem, ồ, nhớ ra rồi, lão du côn đó hình như có rằng trong cánh cửa chứa chiếc chìa khóa, chìa khóa trong truyền thuyết.” “Chìa khóa, nhầm chứ, sao lớn vậy.” Độc Bại Thiên lắc lắc chìa khóa trong tay, “sử dụng làm binh khí cũng được.” Chiếc chìa khóa khổng lồ lại cổ quái, ngang với thanh kiếm của , là binh khí cũng vừa tay. “Đúng, là chìa khóa, ta nhớ . Lúc đó lão du côn hình như rất đau lòng, phải thay cố nhân bảo vệ thạch môn phong ấn này, bên trong chứa chiếc chìa khóa khiến mọi Võ thánh thời đại đó đều thèm muốn.” “Chìa khóa?” Độc Bại Thiên khẽ vuốt, cảm nhận dao động nhè , nỗi buồn nhàng như đưa về thời tuyên cổ. Phảng phất hóa thần thành cao thủ vô địch, đứng trong hàng ngữ bách thánh, cầm chìa khóa chiến đấu… rồi đại chiến với nhóm tuần thiên sứ giả... thượng thiên nhập địa, tung hoành nhân gian giới... Hào tình bi tráng tan như mây khói… thoáng ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm vào thượng cổ di vật. Võ thánh trong băng tựa hồ nhớ ra: “Đúng rồi, nghe lão du côn đó , chìa khóa là vật duy nhất mở được thần cung gì đó.” “Thần cung gì?” Độc Bại Thiên nóng lòng hỏi. “Ta nghĩ ra rồi, là Nguyệt thần cung. Lúc đó lão khốn cũng vậy, rằng nếu vật trong đó xuất , cánh cửa Nguyệt thần cung lại mở ra.” Mắt Độc Bại Thiên sáng lên: “Ông ta có thần cung ở đâu ?” “.” Võ thánh trong băng tỏ vẻ bực mình: “Tiểu quỷ hỏi nhiều thế, được rồi, ta sắp rời khỏi đây, còn gì cần hỏi cứ hỏi .” Độc Bại Thiên ngẫm nghĩ: “Mấy đồ đệ của lão nhân gia ra rồi, theo lí chắc họ cũng thành Võ thánh.” Lão nhân tỏ vẻ buồn bã: “Chết mất hai đứa, đứa biến mất, giờ ta chỉ cảm ứng được khí tức của đồ đệ.” “Chết mất hai người, biến mất?” “Hai đứa bị đánh chết, bị phong ấn, còn lại đứa cũng giống như ta, trốn trong núi sâu bế quan tu luyện.” Độc Bại Thiên cảm thấy bi ai, mạnh như Võ thánh cũng vẫn còn nhiều việc chua xót, đau lòng đến thế. Thế nào là mạnh nhất? Mạnh nhất sao? Trong mắt người đời Võ thánh là mạnh nhất nhưng vẫn gặp phải họa sát thân, hoặc bị phong ấn, sống trong trời đất tất khỏi phiền não. Có lẽ chỉ khi linh thức tịch diệt, mới còn sóng gió. hỏi: “Lão nhân gia định mang Lãnh Vũ ?” Lão nhân : “, nó chưa từng thấy ta, khi nó chăm chú quan sát tường băng, ta đọc cho nó nghe mấy chữ cổ đó. Nếu nó tỉnh lại, ngươi bảo nó ta rồi là được.” đoạn, khối băng nứt toác rồi nổ vang, tan thành vạn mảnh, lão nhân gầy gò từ trong lướt ra. Thiên địa tinh khí tràn tới điên cuồng, băng điện tựa hồ vang lên tiếng sấm, tiếng quỷ gào, phong lôi trận trận. Lão nhân gầy gò bị chìm trong quang hoa, tựa quả cầu da phồng lên, da thịt dần căng ra, trở thành nhẵn nhụi. Chừng nửa thời thần sau, trung niên tướng mạo đường đường xuất trước mặt Độc Bại Thiên, nháy mắt lão bá biến thành đại thúc. tuy phải lần đầu tiên chứng kiến việc đặc dị như vậy nhưng vẫn khỏi kinh ngạc. “Lão… lão nhân gia có phải là bề ngoài vàng ngọc., bề trong…cái gì đó ?” “Hừ.” Trung niên hừ lạnh, giận mà oai, lạnh nhạt đáp: “Ngươi tự xử lý , ta phải , nếu tiểu nha đầu luyện công gặp vấn đề gì, ngươi giúp nó tay.” Đoạn lướt như điện quang. Độc Bại Thiên như trong mộng, cầm chắc chiếc chìa khóa bước ra ngoài. Đến băng điện, nhìn thân thể Lãnh Vũ cứng đờ, lẩm bẩm: “ ràng cứng rồi là lão quái vật còn là tu luyện thần công.” quanh Lãnh Vũ hai vòng, định rũ bỏ lớp băng đọng mặt nàng, nhưng nhớ đến lời Võ thánh liền thôi. Độc Bại Thiên ở trong Lạc Thiên động ba ngày, liên tục vận chuyển thần công trong thân thể chống lại khí chí chí hàn. nghiên cứu chiếc chìa khóa, nhưng thất vọng vì nó xuất mảy may dao động, cũng còn khí tức lạnh lẽo, khiến người ta hoài nghi lúc phá trừ phong ấn, sát khí phát ra đó có phát ra từ nó . Bên ngoài thân thể Lãnh Vũ kết lớp băng cứng, tái băng phong nàng. Mười ngày sau, trong băng điện phát ra lớp lớp dao động tinh thần, lớp băng bao quanh Lãnh Vũ có khí tức sinh mệnh. Độc Bại Thiên tỉnh lại, nhảy bật lên, chăm chú nhìn khối băng. Dao động tinh thần càng lúc càng mạnh, khối băng lắc lư, hai mắt Lãnh Vũ tựa hồ lóe quang hoa. “Cốp, cốp.” Từ mình nàng, khối băng nứt toác, từng mảnh từng mảnh rơi xuống. Dung nhan tuyệt mĩ lạnh như băng sương lộ ra, hai mắt xuất thần thái, thần quang lấp lánh. Đột nhiên nàng nhìn thấy Độc Bại Thiên đứng cạnh đó. “Ngươi…là ngươi…” Dung nhan nàng thảm biến, làn da trắng ngần trở thành xanh lét, há miệng thổ ra ngụm máu. Lãnh Vũ hoa dung thảm đạm, thần thái lúc này tan biến, sa vào cảnh tẩu hỏa nhập ma. Độc Bại Thiên kêu lớn ổn, vội đến sau lưng nàng, song chưởng tống ra cỗ nội lực hồn hậu. Cương khí tinh thuần của được tam đại thần quyết luyện hóa liên miên tràn vào thể nội nàng. Chân khí có được từ thàn quyết như dòng nước miên man chảy vào thân thể Lãnh Vũ, màu xanh lét mặt tan dần, huyết mạch dần thông sướng. Ba tháng nay, Lãnh Vũ ngày đêm khổ tu, tu vi dần thâm hậu, tuy chưa tham ngộ được Lạc Thiên quyết nhưng chỉ còn cách đế cảnh xa, mười mấy hôm nay nàng ở trong cảnh giới kì diệu, tuy thân thể cứng lại nhưng cảm giác thần thức ngưng luyện, càng lúc càng mạnh, thể chất dần thay đổi theo hướng thoát thai hoán cốt. Nàng tin tưởng rằng ngàn năm nay mình là người duy nhất đạt đến đây, chỉ cần sau này khổ luyện được như lời vị tiền bối ngầm chỉ dẫn, công tham hóa cảnh, ngộ thông sinh tử, đạt đến thánh cấp cảnh giới. Nàng tuy biết mình ở trong trạng thái nửa ngủ nửa mê này bao ngày, nhưng chắc chắc rất lâu. Bất quá nàng vạn lần ngờ mở mắt ra lại thấy ngay đại cừu nhân, vừa kinh vừa giận. Cơn giận công tâm, lại thên chân khí bên ngoài mới vận chuyển, thành thử nàng tẩu hỏa nhập ma, triệt để hôn mê. Qua nửa thời thần sau, nàng từ từ tỉnh lại, cảm giác bàn tây ấm áp đặt sau lưng, cương khí tinh thuần ngừng tràn vào huyệt đạo, tượng tẩu hỏa nhập ma tan hết, thoáng có dấu hiệu đột phá vương cấp cảnh giới, bước vào đế cảnh. Lãnh Vũ cảm giác khí tức quen thuộc sau lưng, biết là ai, trong lòng có trăm ngàn ý vị, ngờ được đại cừu nhân cứu mạng. Bao ngày nay nàng sống nhờ cừu hận, giờ ở sau lưng, còn giúp nàng phá quan tiến vào đế cảnh, nàng lại có cảm giác chân . “Cừu nhân, cừu nhân…” Trong lòng nàng liên tục nhắc nhở. Thân thể nàng rung lên, xung phá vương cấp hạn chế, bước vào đế cảnh, mắt nàng ánh lên hàn quang. Nàng quay lại xuất chưởng phát lực, ngọc thủ mềm mại như ngọc, quang huy lạnh lẽo đập vào ngực . Độc Bại Thiên bị đánh thổ máu, thân thể lao vút , đập vào tường băng. Từng ngụm máu ộc ra, băng điện cực hàn khiến dòng máu bóng lập tức biến thành huyết tinh, quanh toàn là những cục băng đỏ lòm. liên tục ho ra máu, tựa hồ thể dừng lại. Sau cùng sắc mặt trở nên nhợt nhạt, lớp băng mỏng ngưng kết, nháy mắt sau, bị băng phong, thân thể cao lớn ngập trong khối băng. Trong lòng nàng vô cùng phức tạp, tuy tự tay hạ được cừu nhân nhưng nàng vui tí nào, mà mấy phần mất mát, mấy phần bàng hoàng, thậm chí hoang mang…
Quyển: 7 Chương 15: Cừu tiêu hận tán Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Lãnh Vũ hoang mang rời khỏi Lạc Thiên động, từ cửa động vang lên tiếng hú lảnh lói, tuyết đọng Lạc Thiên phong rung động. Mười ngày trước, sát khí trong Lạc Thiên động xông lên mây, môn nhân đệ tử Lạc Thiên cung kinh hãi cha mẹ Lãnh Vũ kinh hãi mười. Giờ nghe thấy thanh quen thuộc, cả hai vợ chồng kích động đến bật khóc. “Vũ nhi ra rồi… Vũ nhi ra rồi… tốt quá.” Môn nhân đệ tử Lạc Thiên cung tràn về phái động khẩu, cả những trưởng lão hiếm khi xuất cũng đến. Dung nhan Lãnh Vũ lạnh như băng sương, vô hình trung phát ra khí thế bức nhân, khiến người ta thở nổi đó là uy thế của đé vương, thần thức ngưng luyện như biển lớn, buộc người ta kính phục, dám nhìn vào. Các trưởng lão và cha mẹ nàng vượt qua đám đông đến cửa động, Lãnh Vũ thấy cha mẹ liền nhảy tới. “Cha..mẹ…” Ba người ôm nhau, đế cảnh khí tức của nàng tan hết, gương mặt đầy lệ, đệ tử Lạc Thiên cung thở phào, áp lực ban nãy biến mất. Hồi lâu sau cả nhà mới tách ra, lão đế cảnh cao thủ bước lên : “Vũ nhi tiến vào đế cấp cảnh giới, đáng mừng lắm, Lạc Thiên cung từ nay có thêm tuyệt đỉnh cao thủ trẻ tuổi.” Các trưởng lão đều khen ngợi. “Ác mộng ngàn năm ai sống sót rời Lạc Thiên động kết thúc.” “Lạc Thiên cung chúng ta sau cũng cũng xuất kì tài.” “Cổ phái ngàn năm chấn chỉnh hùng phong.” ... Lão đế cảnh cao thủ cắt lời: “Vũ nhi, Độc công tử đâu, sao thấy, lẽ nào công tử…” Cha mẹ nàng cũng nóng lòng: “Vũ nhi, Độc Bại Thiên công tử đâu, công tử đến cứu con, sao lại thấy?” “Y đến cứu con?” Lãnh Vũ kinh hãi, mắt lóe lên thần sắc phức tạp. Lãnh Phong hỏi: “ thấy công tử ư?” Lãnh Vũ đáp: “… thấy…” Vợ chồng họ Lãnh tỏ vẻ nóng lòng, Lãnh Phong : “Sao lại nưh vậy, công tử sao lại biến mất trong đó, đạt đến đế cấp cảnh giới cơ mà.” Mẫu thân nàng : “Vũ nhi thấy công tử ư? Ôi, kì hài tử đó tệ, tuy người giang hồ nó thành ma quỷ nhưng ta thấy nó là người biết báo ơn. Nó vì nợ ơn con mà ngại xa xôi đến Lạc Thiên cung, biết con vào Lạc Thiên động liền do dự vào ngay, lấy mang báo đáp. Người tốt sao lại được trả ơn…ông trời phù hộ…” Tâm tình Lãnh Vũ càng phức tạp: “Y đến báo ơn, có gì ?” “, chỉ nhất định phải cứu con ra, dù mất mạng cũng được.” Lãnh Vũ gì nữa, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Con vào tìm y…” Thấy cha mẹ tỏ vẻ lo lắng, nàng bảo: “Yên tâm, con thích ứng với khí cực hàn trong đó, sợ Lạc Thiên động nữa.” Chúng nhân nhìn theo nàng bước vào động. Băng điện cổ kính trầm tĩnh, Lãnh Vũ nhàng bước vào. Toàn thân Độc Bại Thiên bị lớp băng dày bao phủ, Lãnh Vũ vận công đánh tan, làm lộ ra thân thể cao lớn trong đó. Sắc mặt nhợt nhạt, còn hột máu nào, hô hấp cũng ngừng hẳn, tinh thần mảy may dao động, sinh cơ tuyệt. Lãnh Vũ lẩm bẩm: “Ngươi chết rồi… mối thù của ta báo…nhưng…nhưng ta thấy vui, có lẽ vì ngươi cố đến cứu ta. Ngươi muốn bù đắp? Ngươi bù đáp rồi, nhưng bù đắp cái gì? Nếu ta biết ngươi đến cứu, có lẽ tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi còn cơ hội nữa… tại nhất thiết đến lúc kết thúc, ngươi còn nợ ta, ta cũng còn ăn năn, giữa chúng ta cừu-- tiêu-- hận-- tán...” Lãnh Vũ tan biến vào bóng tối trong băng điện, bốn chữ “Cừu tiêu hận tán” vang vọng… Giang hồ đại loạn, Bất tử ma đế uy nhiếp võ lâm, những người từng xung đột với Độc Bại Thiên ngày nào cũng hoảng sợ. Bất tử ma đế đột nhiên như tan biến khỏi nhân gian, càng khiến người ta hoảng sợ, hiểu lúc nào đột nhiên xuất , lại gây ra huyết kiếp. Các đế cảnh cao thủ mình ở trần thế tìm khắp biến người, cao thủ mới nổi ma đến khiến ai dám coi thường. Nhưng họ dám hành động rầm rộ, chỉ ngầm tìm kiếm, bằng kinh động Nộ Đế của Độc gia và Huyết Đế của Tư Đồ gia dấy lên giang hồ hạo kiếp, trừ hai người này còn cả lão võ đế-- Độc Phi Vũ nữa. Lão nhân thành đế mấy chục năm này, ai biết tu vi của ông đạt đến cảnh giới nào. khi khiến ông xuất thủ tất là tai nạn đáng sợ, nếu tứ đế liên thủ đại chiến giang hồ, tinh võ lâm gục ngã vô số, hậu quả ai dám nghĩ tới… Người giang hồ hoảng sợ, đế cảnh cao thủ tìm kiếm... võ lâm hỗn loạn... Lạc Thiên phong, Lạc Thiên động, thân mình Độc Bại Thiên lại kết tầng băng dày, bị băng phong ba chục ngày, lớp băng phát sáng dị. Từng tia tinh thần dao động truyền ra, càng lúc càng mạnh. Lãnh Vũ đứng đỉnh Lạc Thiên phong, nhìn về xa xăm, giữa làn mây khói cuồn cuộn, chợt có cảm giác siêu thoát, đời người trăm năm qua vội vàng, vinh nhục ân oán cá nhân chỉ là thoáng ngắn ngủi… “Ta sao vậy, thù báo rồi, hận tan rồi, sao lại có cảm khái xuất thế. Độc Bại Thiên có cảm khái này mới đúng, nếu bỏ hết ân oán giang hồ thế nào? có rũ bỏ ?” Lãnh Vũ minh bạch rằng giang hồ đối với cũng như quan hệ giữa và nàng, có thể đế thỉnh tội, lấy mạng ra trả, giang hồ có thể chăng? Bao nhiêu người như thế, bao nhiêu hận như thế, bỏ qua ai, tha cho ai? “n oán giữa ta và ngươi, cũng như giữa ngươi và giang hồ, ha ha, giang hồ…ta giúp các ngươi việc lớn. Độc Bại Thiên, ta giúp ngươi lựa chọn… cái chết với ngươi đúng là công bằng, nhưng…ôi.” Tiếng thở dài nặng nề vang lên trong gió. Trong lòng Lãnh Vũ còn vướng bận, quyết định từ đây lòng tu võ, có ngày nhìn thấu sinh tử, đạt đến thánh cấp cảnh giới trong truyền thuyết. Tuy nàng biết con đường đó rất dài nhưng nhất định đạt đến, thánh giả thân từng truyền cỗ thánh nguyên vào thân thể nàng, được Độc Bại Thiên trợ lực bước đầu có hiệu quả, nàng bước chân vào đế cảnh. Rồi sau này, cỗ chân nguyên đó mọc rễ, trở thành cổ thụ. Đương nhiên quá trình này luôn cần “nước tưới”, “nước” chính là Lạc Thiên quyết. Trong gió lại vang lên tiếng thở dài, Lãnh Vũ biến mất vào Lạc Thiên cung nội. Mười lăm ngày sau, trong băng điện Lạc Thiên động vang lên tiếng băng vỡ giòn tan, từng mảnh băng mình Độc Bại Thiên lả tả rơi, thân thể cao lớn lại lộ ra. Thần sắc còn nhợt nhạt, hơi thở miên man, tựa hồ ngủ say. chưởng của Lãnh Vũ hàm chứa vô thượng uy lực của đế cảnh, chấn tan ngũ tạng , người khác tất thể sống sót. Nhưng thân thể biến dị giữ lại tính mạng cho , Bất Tử ma công và pháp quyết Bất diệt kim thân tự vận chuyển, khiến sinh cơ của đứt. Hàn băng phong tỏa , nhưng Bất Tử ma công và pháp quyết Bất diệt kim thân vận hành nhanh hẳn, mười mấy ngày nay sa vào trạng thái giả chết, hai công pháp Bất tử, Bất diệt tự chữa lành, thân thể thoi thóp sau cùng cũng triệt để phục nguyên. Từ sinh đến tử, từ tử đến sinh, Bất Tử ma công của từ chỗ sơ cấp triệt để đại thành, Bất diệt kim thân lên thêm tầng, sau này cần chú tâm cũng tự động tuần hoàn lưu chuyển, thể chất tiếp tục biến dị, mạnh mẽ hơn nhiều. Kì sinh tử tôi luyện mang lại cho ảnh hưởng chỉ có thế, qua sinh tử sao lại nhìn thấu được sinh tử, chỉ người nào trải qua mới nắm chắc được ảo bí của sinh tử, tiến vào lĩnh vực thánh cấp, vĩnh sinh cùng trời đất. Mười lăm ngày trải qua sinh tử, mười lăm ngày Bất tử ma biến, mười lăm ngày tụ lại kim thân, tiến bộ bước gian nan, đạt đến đỉnh cao đế cảnh. Nhìn khắp giang hồ, nếu thánh cấp cao thủ ở thế ngoại xuất , chỉ có những lão đế cảnh cao thủ thành đế nhiều năm mới có thể so sánh với . Ma đế thẹn là bậc võ đế. Độc Bại Thiên từ từ tỉnh lại, phát giác năm trong băng điện, thân thể hề cảm thấy lạnh lẽo, biết rằng công lực lại tinh tiến. Cương khí lan tràn như sắp nổ tung, ngửa mắt hú vang, ba cuồn cuộn thoát khỏi Lạc Thiên động, vang đến Lạc Thiên phong. Chừng nửa khắc sau, cả Lạc Thiên cung lại chấn kinh, Lạc Thiên động tiếp tục chao chát, sao lại khiến họ kinh ngạc. Mọi đệ tử đổ về phía đó. “Là ai, lẽ nào là Độc Bại Thiên?” “Y còn sống?” “Trời ơi.” “Lạc Thiên động lại có thêm người sống sót, thần kì.” ... Vợ chồng Lãnh Phong đến trường đầu tiên, họ vốn lo lắng vì chuyện trở ra, giờ nghe tiếng hú nên hoan hỉ vô cùng. Các trưởng lão khác cũng đổ về động khẩu. Tâm tình Lãnh Vũ phức tạp hơn hết, mười mấy ngày trước nàng thấy chết , lòng chợt được giải thoát, rồi lại cảm ngộ Lạc Thiên phong, triệt để xóa cừu hận, nhưng giờ nghe giọng … lòng nàng đại loạn, hồi lâu mới bình tĩnh được. Lãnh Vũ do dự chốc rồi cũng tới. Độc Bại Thiên đeo chiếc chìa khóa ở sau lưng, từ trong động nhảy vọt ra. Trước mắt đông đặc những người, nhưng lập tức thấy ngay vợ chồng Lãnh Phong mặt đầy lo lắng và lão đế cảnh cao thủ. định tới chào hỏi nhưng cảm giác được quang mang lạnh lẽo chiếu lên mình, là Lãnh Vũ vừa bước vào đế cảnh. Giọng vọng vào tai : “Ngươi liều chết vào Lạc Thiên động cứu ta, lấy mạng đổi mạng… ngươi chết rồi, ta tha thứ cho ngươi. Giờ ngươi sống lại, thấy ngươi là ta thể quên được nỗi sỉ nhục, thể ức chết xung động muốn giết ngươi, nhưng ta giết ngươi lần… ngươi , giữa chúng ta cừu tiêu hận tán, ngươi đừng bao giờ đến Lạc Thiên phong, ta muốn thấy ngươi.”
Quyển: 7 Chương 16: Ma đế quy lai Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Độc Bại Thiên sững người nhìn Lãnh Vũ, nàng ngượng ngập vô cùng, bởi ánh mắt mọi người đều theo nhìn vào nàng. Lãnh Phong ho lên: “Mọi người dừng đứng đây nữa, Độc công tử vừa thoát khốn, nhất định rất mệt, chúng ta đừng quấy nhiễu nữa, để công tử nghỉ.” Môn nhân Lạc Thiên cung tản , Lãnh Phong dẫn Độc Bại Thiên đến gian đại điện, vị trưởng lão đế cảnh cũng theo chân. Lãnh Phong : “Độc công tử sao giờ mới ra, chúng tôi lo cho công tử lắm, đồng thời rất hổ thẹn, nên để công tử vào đó, nếu có gì may, cả đời chúng tôi hối hận.” Mẫu thân Lãnh Vũ : “Tạ ơn trời đất, coi như Độc công tử bình an quay về, bằng lão thân hối hận cả đời.” Độc Bại Thiên vô cùng ngượng ngập, Lãnh Vũ đứng bên lạnh lùng nhìn . Nàng vốn định lén về phòng nhưng bị mẫu thân kéo vào. Lão đế cảnh cao thủ của Lạc Thiên cung : “Ha ha, chuyến vào Lạc Thiên động này, Độc công tử thu hoạch , lão phu thấy công tử mắt lộ thần quang, hô hấp miên man, hiển nhiên công lực đại tiến. Lão đầu tử e rằng so được, công tử chắc đạt đến cảnh giới đỉnh cao đến cấp. Quả hùng xuất thiếu niên.” Độc Bại Thiên chỉ biết cười trừ trước nhứng câu hỏi nhiệt tình của chúng nhân. Lúc đó mẫu thân Lãnh Vũ kéo nàng tới: “Độc công tử đa tạ công tử liều mạng vào động cứu Vũ nhi, tuy gặp nó nhưng tâm ý của công tử khiến chúng tôi cảm kích bất tận. Vũ nhi sao mau đa tạ Độc công tử, vì con mà công tử suýt mất mạng.” vội : “ cần cảm tạ, việc đó vãn bối nên làm, vãn bối từng là nợ Lãnh tiểu thư mạng.” Lãnh Vũ lạnh lùng nhìn , nhưng thấy cha mẹ đều tỏ vẻ cảm kích, liền cúi đầu: “Đa tạ, bây giờ ai nợ ai. Mẹ, con khỏe, con nghỉ trước đây.” Mẫu thân nàng lấy làm lạ, nhưng cả nghĩ: “À, được rồi, con chú ý giữ sức khỏe.” “Vâng.” Lãnh Vũ dần xa. Lão đế cảnh cao thủ nhìn với vẻ ám muội: “Ha ha, tiểu tử có chuyện mờ ám gì, bằng sao lại nhìn Vũ nhi của ta với ánh mắt đó.” kêu lớn: “Lão nhân gia phải tính đến trách nhiệm, Lãnh tiểu thư nhìn vãn bối chứ vãn bối tránh né. Có lẽ trước kia vãn bối từng theo đuổi nhưng tiểu thư cự tuyệt, giờ thấy vãn bối nên tiểu thư tự nhiên.” “À, tiểu tử từng theo đuổi Vũ nhi?” Lão đế cảnh cao thủ lấy làm thích thú, tỏ ra đứng đắn tí nào. “Vâng.” Lão đế cảnh cao thủ : “Cung chủ, lão phu thấy hôn nhân này tệ, Vũ nhi đạt đế cảnh, trong giang hồ trừ Độc thiếu hiệp, còn ai xứng với nó?” Lãnh Phong nhíu mày, tuy Độc Bại Thiên tạo cho ông ấn tượng tệ nhưng danh tiếng của trong gị tốt đẹp gì, dù trước kia phải ma những gì làm cũng là tiêu chuẩn của ma. Ông ta phải lo cho tiền đồ của Lạc Thiên cung, thể quyết định sai lầm vì chút ơn mà dồn Lạc Thiên cung vào tuyệt lộ. Nếu gả Lãnh Vũ cho ma đế, với ác danh của nhất định bị mắng chửi ngớt. thời uy danh của cao ngất, nhất thời sao nhưng lâu dài tất khiến cả võ lâm vây công, có thể khiến Lạc Thiên cung bước vào tuyệt lộ, thậm chí đứng trước nguy cơ diệt phái. Hơn nữa, hai đế cảnh cao thủ trẻ tuổi kết hợp đủ khiến mọi cừu nhân chịu lui bước nhưng miệng đời vu hãm, các lão đế cảnh cao thủ thế nhất định xuất động, lúc đó mới ổn. Tính đến chuyện đó, Lãnh Phong : “Việc này…để Vũ nhi tự chủ, việc của những người trẻ tuổi mà.” Mẫu thân Lãnh Vũ : “Đúng, Độc công tử tuy là nhân trung chi long, nhưng việc của Vũ nhi cứ để nó làm chủ.” Độc Bại Thiên đáp: “Chuyện này… Lãnh cung chủ, vãn bối có thể gặp Lãnh tiểu thư chăng, vãn bối có lời muốn , xong rồi .” Lãnh Phong đồng ý: “Đương nhiên được, bất quá Độc công tử đừng vội , vì Vũ nhi mà công tử vào Lạc Thiên động mãi giờ mới ra, chúng tôi còn chưa báo đáp.” “, việc của vãn bối còn nhiều, gặp Lãnh tiểu thư rồi nên .” “Vậy à, thế cũng được, theo ta.” Lão đế cảnh cao thủ ở sau lưng giơ ngón tay cái lên: “Người trẻ tuổi có thừa dũng khí, chúc cậu thành công.” Vợ chồng Lãnh Phong giả bộ nghe thấy những lời nhăng cuội của sư thúc, Độc Bại Thiên chỉ biết cười khổ. Đến nơi Lãnh Vũ ở, mẫu thân nàng vào trước, lúc sau mới ra: “Độc công tử vào .” Vợ chồng Lãnh Phong nhìn nhau rồi lui . Độc Bại Thiên thấp thỏm vào tiểu viện của Lãnh Vũ, gốc hàn mai nở tung trong tuyết, hương thơm ngan ngát. Nàng đứng trong sân nhìn cây hoa, sắc mặt liên tục biến đổi. “Lãnh tiểu thư...” “ phải ta bảo ngươi rồi sao, sao còn chưa ?” Giọng lạnh lẽo cất lên. “Tại hạ muốn gặp tiểu thư lần.” “ gặp rồi, ngươi .” “, tại hạ còn lời muốn .” Lãnh Vũ giận giữ: “ , xong mau, bằng ta giết ngươi lần nữa.” Độc Bại Thiên biết mở miệng thế nào, động não lúc mới : “Lãnh tiểu thư, tại hạ…muốn cầu hôn tiểu thư.” “Cái gì?!” Lãnh Vũ sao ngờ rằng lại như vậy. “Ngươi…ngươi lớn mật , tha mạng cho ngươi ngươi lại được chân lân đầu, vọng tưởng…” Nàng xanh mặt. Độc Bại Thiên : “Lãnh tiểu thư vạn lần đừng nổi giận, nghe xong được ?” “.” “Vì thể xử lí mọi việc đời hoàn hảo, tại hạ thừa nhận có lỗi với tiểu thư, nhưng tiểu thư có biết, tại hạ… từ lúc chia tay rồi thể dứt khỏi tình với tiểu thư. Trong những ngày đào vong đầu óc tại hạ chỉ có hình bóng tiểu thư, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều nhung nhớ…” Chợt thể tiếp, hóa ra láo khó như thế. muốn đền bù cho nàng nhưng biết nên thế nào, sau cùng cho rằng cưới nàng là phương pháp lưỡng toàn kì mĩ, nên mới bịa ra những lời đó. “Sao nữa, …” Lãnh Vũ lạnh lùng: “Những lời xấu xa đó là ngươi ra ư?” “Đúng vậy, Lãnh tiểu thư, tại hạ xin thề, muốn cưới tiểu thư.” Lãnh Vũ lạnh lùng đáp: “Có những thứ thể đền bù, tình xảy ra rồi vĩnh viễn thể quay lại, ngươi đừng nhăng cuội nữa.” Độc Bại Thiên tỏ vẻ nóng nảy: “Bằng cách nào tiểu thư mới chịu lấy tại hạ, phải có điều kiện chứ.” “Ta gả cho ngươi đâu, ta biết ngươi muốn đền bù nhưng cần, tình cảm thể có là có, đâu cần phải thương lượng.” “ được, tiểu thư điều kiện ra .” Lãnh Vũ cười lạnh: “Ngươi muốn vậy ta , muốn cưới ta phải cần thần linh khiêng kiệu, võ thánh dẫn đường.” Độc Bại Thiên tỏ ra thà: “Nếu tại hạ làm được, tiểu thư lấy tại hạ?” “Nếu ngươi làm được, ta . Ngươi .” “Được, tại hạ quay lại.” Độc Bại Thiên rảo bước ra. Lúc rời khỏi Lạc Thiên phong, cáo biệt vợ chồng Lãnh Phong, nhưng Lãnh Vũ hòa và lão đế cảnh cao thủ nhất định cảm giác được . Từ hướng Lãnh Vũ truyền lại dao động khe khẽ, còn từ hướng lão đế cảnh cao thủ vang lên tiếng khẽ: “Tiểu hữu mạnh giỏi…” Nhớ lại biểu vừa rồi của mình trước Lãnh Vũ, chợt tẽn tò, mọi hành động đó khác gì kẻ đần độn. “Chuyện này…đúng là bêu xấu, lão tử có thiên phú về phương diện này.” “Ôi, lòng hổ thẹn nên làm gì nên hồn, nếu là tiểu tiện nhân Nam Cung Tiên Nhi đó , hắc hắc...” Sau cùng cũng rời Lạc Thiên phong, lại bước chân vào giang hồ. “Đúng rồi, lão bà Hoa Vân Tiên của ta đâu nhie, sao có tin gì giang hồ?” Đêm trăng trong, Thanh Phong đế quốc, tại tiểu trấn vô danh, hai làn đế cảnh thần thức giao phong. Cảm giác bức bối trùm khắp tiểu trấn, nặng nề đến mức người ta thở nổi. Độc Bại Thiên biết trong trấn có đế cảnh cao thủ, lai giả bất thiện, nhận ra địch ý của đối phương. “Hắc hắc, đế cảnh cao thủ xuất động rồi, tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết cơ đấy.” Từ lúc vào giang hồ, đế cảnh cao thủ đầu tiên gặp là Huyên Huyên, rồi đến Nam Cung Vô Địch. Vào Thiên Ma cốc, gặp mấy lão quái già đến thể già hơn, trong đầu óc mấy lão quái vật là người thường, sống được đến giờ cũng là kì tích rồi. Giờ hiểu thực lực của đế cảnh cao thủ, biết rằng hậu quả đại chiến rất đáng sợ. “Hắc hắc, mấy lão bất tử cầm lòng được rồi, đến đừng trách lão tử khách khí.” thu lại đế cảnh thần thức, tĩnh tâm ngưng thần điều tức, chuẩn bị cho trường đại chiến. Nửa đêm, đứng lên, hai mắt rực thần quang, bắn ra quang mang lãnh khốc. “Hắc hắc, đế cảnh cao thủ sao, lão tử giết tất kẻ nào cản đường. Hôm nay ta phải cho võ lâm thấy hậu quả, dù đế cảnh cao thủ trêu vào ta cũng đổ máu như thường.” Ở góc khác của tiểu trấn, đế cấp thần thức hùng hồn tràn ra, va chạm với thần thức của . đứng dậy nhanh chóng lướt ra ngoài trấn. Dưới ánh trăng, thân ảnh dài thượt đứng dưới gốc cây, đế cảnh thần thức phát ra từ người này. thầm cười lạnh: “Hắc hắc, Thanh Phong đế quốc bắt đầu đổ máu từ đây.”
Quyển: 7 Chương 17: Bại đế Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Đế cảnh cao thủ đứng đối diện là trung niên vẻ ngoài chỉ chừng hơn bốn mươi, đôi mắt sáng tựa sao. Tuy tùy ý đứng cạnh rừng cây nhưng khí thế trầm ngưng như núi, khiến người ta dám coi thường. Độc Bại Thiên bước tới ba bước, mỗi lần đặt chân đều vang động, mặt đất rung rinh, cảnh thần thức như nộ hải cuồng đào tràn tới. Trung niên đổi tư thế, hết sức ung dung, đế cảnh thần thức tràn ra nghênh đón, hai cỗ thần thức va nhau, thân thể cả hai run lên kịch liệt. Mắt Độc Bại Thiên bắn lãnh điện, thể nội cương khí điên cuồng tràn ra, quanh tựa như có sóng vỗ. Trung niên chịu kém, kình khí kinh nhân phát ra, sau lưng vang lên tiếng đổ gãy lách cách. Hai làn cương khí va nhau . “Ầm.” Tiếng nổ động trời phát ra, cả hai cùng lui lại mấy bước, hoa tuyết dưới đất tung lên, vạt rộng cây cối nghiêng ngả. Cương khí mãnh liệt tỏa ra tứ phía, sau cùng, ở khoảng giữa hai người xuất miệng hố lớn. Cả hai chưa xuất thủ nhưng hung hiểm khác gì, đối quyết giữa đế cảnh cao thủ luôn mang uy lực kinh thiên động địa. Độc Bại Thiên lạnh lùng: “Ở đâu? Sao lại cản đường lão tử?” “Hừ.” Đế cảnh cao thủ lạnh giọng: “Thanh niên năng cần nặng giọng, cẩn thận gió lớn khiến ngươi thụt lưỡi.” Độc Bại Thiên đáp: “Mỗ luôn trong mưa máu gió tanh, chút gió này có là gì, vì sao ngươi chặn đường lão tử?” Trung niên cười: “Ha ha, vì sao chặn đường ngươi chắc cần giải thích ngươi cũng hiểu, chúng ta phải ác chiến trận, ngoài ra nên gì. Thắng được ta, ngươi bước qua xác ta mà . Thua xin lỗi, ngươi để mạng lại, trả công đạo cho những người chết.” Độc Bại Thiên bật cười: “Ha ha...được, nghe đầy khí, ta là ma nhân thập ác bất xá, vinh hạnh lắm mới được ngươi nể mặt đấu trận. Hắc hắc, những kẻ tử nạn hả? Trời đất thiếu gì bất công, ai có thể biện bạch mọi điều, ta thừa nhận trong số ta từng giết có người tốt, có loại khốn kiếp, ngư long hỗn tạp, tốt xấu trộn lẫn, nhưng đều do họ gây hấn trước, ta chỉ vì bảo vệ mình, chỉ vì giữ mạng nên mới ra tay. Trận chiến Trường Sinh cốc, ngươi cho rằng ta tàn nhẫn? Năm trăm cao thủ cầm đao kiếm nhất tề xông tới, ngươi lựa chọn thế nào? Lẽ nào ngươi bảo chư vị ngồi xuống bàn luận cùng nhau, được chăng? Hắc hắc, kẻ sát nhân chỉ có giết chóc thôi. Ta cần gì, chỉ muốn làm võ nhân bình thường, sống an an ổn ổn, nhưng từ khi xuất đạo bị người ta đội cho cái mũ “ma” lên đầu, buộc phải đào vong khắp nơi, bị truy sát cùng kiệt.” “Ta được chọn chăng? Ta có cách ư? Ta muốn vô duyên vô cớ sát nhân? Lần nào ta cũng bị vây công, bị truy đuổi. Hừ, nên lần này ta đổi vai diễn, ta phải cho những kẻ sát nhân hiểu rằng muốn giết ta phải đổ máu trước. Ngươi--- tự nhận mình là đế cảnh cao thủ nên hồ đồ, là tế phẩm đầu tiên của ta ở Thanh Phong đế quốc, ta phải lấy máu các ngươi nhuộm đỏ Thanh Phong.” Đế cảnh cao thủ ngửa mặt cười vang: “Ha ha... ngươi thấy mình quá cuồng vọng ư? Ta thừa nhận ngươi là thiên tài, còn trẻ đạt tới đế cảnh lĩnh vực, đáng để kiêu ngạo. Nhưng thiên tư của ngươi dù cao hơn nữa cũng thể nào so được với người bước vào đế cảnh mấy chục năm.” Độc Bại Thiên cười nhạt: “Chỉ có lão hồ đồ ngươi mới tự kiêu như thế, hôm nay ta cho ngươi mở mắt, hiểu thế nào sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước, lớp trước tan bãi cát. Tiếp chưởng, chịu chết .” Cương khí cuồng bá như hồng thủy tràn tới, quang mang sáng chói chiếu ban đêm sáng như ban ngày, sát ý lạnh lẽo, khí thế hùng hồn, đòn này hàm chứa uy thế vô song. Đế cảnh cao thủ biến sắc, vung song chưởng nghênh đón. “Ầm.” Tiếng nổ đùng đục vang lên, đế cảnh cao thủ trượt về phía sau, phong mang rực rỡ xé tan y phục ông ta, phong phạm cao thủ đương nhiên tan biến hết, trông khác nào khất cái. Đế cảnh cao thủ cuồng nộ, mái tóc dựng lên, cương khí lan tràn, lại lao vào , hai đế cảnh cao thủ quấn lấy nhau. Ánh trăng lạnh lẽo, tuyết trắng ngời ngời, hai thân ảnh như hai dải sáng quấn quýt, ai nhìn ra động tác. Quang mang rực rỡ liên tục bùng lên, hoa tuyết dưới đất lại tung bay, vạt rừng gần đó liên tục đổ xuống… Độc Bại Thiên giữ gìn nữa, thể sức mạnh tối cao, đạo kiếm cương khổng lồ hóa thành nộ long bổ vào đối phương. Đế cảnh cao thủ biến sắc, ngờ thanh niên mới vào đế cảnh lĩnh vực lại đạt đến mức đại thừa của các võ đế, bất giác lạnh buốt trong lòng, nét sợ hãi thể tả bằng lời. Đối diện với kiếm cương như thế, ông ta chỉ còn cách tránh né. Công kích của chỉ có vậy, hóa thành trăm ngàn đạo kiếm cương mỏng mảnh lao tới tựa mưa châm, toàn thân địch thủ chìm trong mưa ánh sáng. Đế cảnh cao thủ phát cuồng, đẩy ra tầng tầng cương khí, tuyết đọng cạnh chỗ hai người đại chiến tan biến vô ảnh vô tung, toàn là những miệng hố sâu hút. Cát bay đá chạy, khói bụi mịt trời, tầng tầng cương khí như kinh đào hải lãng ngăn chặn mọi công kích của Độc Bại Thiên. Quang hoa tan , đế cảnh cao thủ tóc tai rối bời, khóe miệng rỉ máu. Độc Bại Thiên hơi nghẹt thở, lạnh lùng nhìn đế cảnh cao thủ rồi bật cười: “Ha ha, lão hồ đồ ngươi phải tự cao lắm sao, sao giờ lại trở thành thế này, hắc hắc, để xem hôm nay ngươi diệt ma hay bị ma diệt. Nhìn cho này, lão tử khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục.” Toàn thân phát ra quang mang chói lọi, cương khí phun ra như liệt diễm bừng bừng, tầng tầng vây phủ . Ma ảnh khổng lồ hình thành sau lưng , tựa như hung thần đến từ địa ngục, ma tức ngút trời bốc lên. bước tới, mỗi bước đều khiến mặt đát rung lên, vết nứt vươn xa. như ngạo thế cự nhân cười lạnh nhìn đế cảnh cao thủ. Ông ta mất sạch lòng tin, khí tức cỡ đó khiến ông ta có cảm giác bất lực, cùng là đế cảnh cao thủ mà ông ta thấy mình nhược tiểu như nhi. Thanh niên này phải là người mà là hóa thân của ma quỷ. Ông ta tuốt trường kiếm nhiều năm dùng đến từ sau lưng ra, trường kiếm lạnh lùng sáng loáng như nước hồ thu, thoạt nhìn cũng biết là thần binh giá trị liên thành. Bàn tay cầm kiếm run run, hiển nhiên người cầm khẩn trương. Đế cảnh cao thủ chưa từng nghĩ đến cảnh này, hoàng đế của võ giả, tuyệt đỉnh cao thủ của trần thế mà cũng hoảng sợ đến thế khi đối diện với thanh niên hơn mấy chục tuổi. Trường kiếm như nước thu phát ra quang mang vạn trượng, kiếm khí xung thiên, cương khí kinh hồn vút tới, bổ mạnh vào Độc Bại Thiên. Võ nhân trong vòng mấy chục dặm đều cảm nhận được sát khí xung thiên, ai nấy đều chấn kinh, hiểu là tuyệt đỉnh cao thủ đối quyết, hai võ đế tiến hành sinh tử đại chiến. Vô số người nhìn về, quang mang chiếu sáng nửa thinh , sát khí lạnh lẽo khiến ở ngoài mấy chục dặm cũng phát lạnh. Đế cảnh cao thủ phi thường mãn ý với nhát kiếm này, ngờ trong tình huống hoảng sợ lại phát ra nhát kiếm đỉnh cao. Thanh thế nhát kiếm vô hạn, phong mang khiến thiên địa thất sắc, có điều nhát kiếm này cũng như đóa hoa đàm nở rộ, tàn trong lúc đẹp nhất. Gặp phải Độc Bại Thiên như ma thần, cương khí ngoài thân thể cháy lên như lửa, ma tức bá thiên tuyệt địa. cần chiêu thức hoa dạng, cần lý lẽ võ thuật phức tạp, xuất quyền đơn giản nhất. Trong đêm đen như có vầng dương sáng lên, nhát kiếm của đế cảnh cao thủ lập tức ảm đạm, bị quyền đơn giản đánh tan ngay lúc huy hoàng nhất. Võ nhân quanh đó chưa kịp thốt ra lời ca ngợi nhát kiếm bị vầng sáng buộc phải nuốt ngược lại. Sức mạng của vầng sáng khiến họ hoảng sợ, nhát kiếm quá bé so với vầng sáng. Nhát kiếm là đóa băng hoa xán lạn quyền cương tựa vầng dương gay gắt. Đế cảnh cao thủ kinh hai trợn tròn mắt, dám tin vào mắt mình, thấy nụ cười điên cuồng như ma quỷ của địch thủ, biết rằng mình rời xa thế giới lắm rồi. quyền chí cuồng chí bá đấm tam kiếm cương, đánh tan luôn cả binh khí của ông ta, mọi phòng ngự đều bị thổi tan. Nhìn quyền đầu phát ra cương khí nóng rãy ập tới, càng lúc càng gần mặt, ông ta nhắm mắt lại. Mắt Độc Bại Thiên là sát cơ vô tận, nhưng trong phút cuối nảy ra ý niệm điên cuồng, thu quyền lại. Cương khí mãnh liệt còn cách đế cảnh cao thủ đầy tấc liền hoát thành vô số làn kiếm khí li ti, cắt thân thể ông ta đầm đìa máu. Độc Bại Thiên cười điên cuồng, vung tay cắt đứt lọn tóc lớn của đế cảnh cao thủ. Mắt ông ta toàn là lửa giận, nhưng nhìn vào đôi mắt như ma thần, rồi ma ảnh hung ác khổng lồ sau lưng , lòng ông ta lại đầy sợ hãi. cười to: “Ha ha, đế cảnh cao thủ sao, cũng chống nổi đòn. Ta cho ngươi ha lựa chọn, là chế trước mặt ta, hai là bỏ chạy. Chạy đến đâu, ta đuổi đến đấy, chỉ cần thoát được là ta tha mạng.” quyết định truy sát đế cảnh cao thủ vô địch trong lòng võ nhân Thanh Phong đế quốc đến khi ông ta chảy tới giọt máu sau cùng, ngay dưới tầm quan sát của họ.
Quyển: 7 Chương 18: Hiêu trương bạt hỗ Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Mắt đế cảnh cao thủ lóe lên thần sắc phức tạp, sau cùng ngoái lại, bỏ chạy ngay. Độc Bại Thiên cười lạnh: “Hắc hắc, đế cảnh cao thủ bảo vệ chính nghĩa, hình tượng vô địch trong võ lâm, đại hiệp coi nhiệm vụ là diệt trừ tuyệt thế hung ma mà cũng khuất phục ma uy để sống sót, hắc hắc. So với ma nhân giết người để sinh tồn như ta cao thượng hơn bao nhiêu nhỉ? Ta trải qua vô số sinh tử nhưng chưa từng tham sống sợ chết. Con người mà, miệng đằng nhưng rồi cũng làm nẻo. Hắc hắc...” Độc Bại Thiên thi triển Thần Hư bộ, lẹ làng bám theo. Máu từ những vết thương li ti mình đế cảnh cao thủ nhuộm đỏ áo, toàn thân đỏ lòm. Ông ta còn lựa chọn, người ta là dao thớt, mình là cá thịt, để sống sót phải vứt bỏ tôn nghiêm đế cảnh. Nụ cười lạnh chế nhạo của khiến ông ta giận giữ vô cùng, lửa giận lại tăng lên nhưng rồi tắt ngay… Đế cảnh cao thủ và quay lại tiểu trấn, đánh vào vào lưng ông ta, xách ông ta vào khách sạn. “Hắc hắc, ngày mai hay lắm đây.” nở nụ cười tàn nhẫn, chìm vào giấc mộng. Sáng sớm, đợi mặt trời lên ba con sào mới dậy rửa mặt, vỗ vào huyệt đạo đế cảnh cao thủ. Ông ta tức giận: “Vì sao ngươi đánh ngất ta. lời mà giữ lời?” “Nửa đêm nửa đêm chạy ngoài đường có ý vị gì, giờ hẵng . Ta rồi, chỉ cần thoát được là ngươi tự do, nhưng phải chạy đến chỗ có người, bằng ta bắt được là giết luôn. Hơn nữa mỗi lần bắt kịp là ta phải để lại vết thương cho ngươi.” Đế cảnh cao thủ hận cực độ, nền tuyết trắng, hai nhân ảnh lao như bay, để lại dấu vết. Người đường đều nhìn, tỏ vẻ chấn động. Vô số bồ câu đưa thư bay về các hướng. Nhất thời tin tức lan khắp mọi ngõ ngách Thanh Phong: “Bẩm báo đường chủ, phát hai tuyệt đỉnh cao thủ tỉ thí khinh công, hai người đạt đến cảnh giới ngàn dặm sóng dấu chân, có lẽ là đế cảnh cao thủ.” “Bẩm bang chủ, phát hai tuyệt đỉnh cao thủ đến thành X.” “Bẩm gia chủ, hai đế cảnh cao thủ rất nhanh.” “... đế cảnh cao thủ tựa hồ truy sát đế cảnh cao thủ khác...” “…Đêm qua hai đế cảnh cao thủ đại chiến, kiếm khí xung thiên, sáng nay thấy họ lao rất nhanh…” “…hai đế cảnh cao thủ đại chiến, người trọng thương bỏ chạy, người còn lại đuổi sát…” “…tối qua tiểu trấn Z xuất thân ảnh Bất tử ma đế ...” “... ma đế và đế cảnh cao thủ đại chiến...” “... ma đế đánh bại đế cảnh cao thủ vô danh, truy sát...” ... Thám tử các môn phái võ lâm đưa tin ngày càng sát , sau cùng chân tướng cũng phơi bày trong mắt võ nhân Thanh Phong đế quốc: hôm qua ở, Độc Bại Thiên đại chiến đế cảnh cao thủ tại tiểu trấn Z, kiếm khí xung thiên, sau khi khổ chiến toàn thắng. truy sát đế cảnh cao thủ đến thành X. Võ lâm đều kinh hãi, Bất tử ma đế biến mất lâu ngày tái giang hồ, hơn nữa đại chiến với đế cảnh cao thủ thành danh nhiều năm, giành được toàn thắng. Tin tức như hòn đá vạn cân ném xuống mặt hồ lặng lẽ, ngàng tầng sóng dấy lên, võ lâm hoảng sợ cực độ. Thành X, đế cảnh cao thủ đầu tóc rối bù, chạy gần trăm dặm cộng thêm thương thế nghiêm trọng nên kiệt lực, thở hồng hộc mãi. Võ nhân trong thành nhận được phi cáp truyền thư, giờ tận mắt thấy đế cảnh cao thủ vô địch bị đuổi như chó nhà có tang, hình tượng vô địch lập tức tan tành. Võ nhân toàn thành lạnh ngắt cõi lòng, cả đế cảnh cao thủ cũng phải đối thủ của ma đế thế gian còn ai đối phó được ? Lẽ nào phải đợi nhân vật trong thần thoại truyền thuyết ---- thánh cấp cao thủ xuất ư? Thấy thảm trạng của đế cảnh cao thủ, võ nhân thành X căm phẫn, hận thể xông lên chém nát xác ma đầu vạn ác, nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu. Độc Bại Thiên tăng cước bộ, đến sau lưng đế cảnh cao thủ, vung roi ra quật đánh chát vào lưng. Y phục tan nát, máu văng tứ tán, đế cảnh cao thủ loạng choạng, suýt nữa ngã gục. phần võ nhân có mặt tỏ ra khó chịu, số còn lại thản nhiên, đứng đường nhìn cảnh khuất nhục. Độc Bại Thiên ngửa mặt cười vang, tiếng cười chứa đôi phần bi thương, chỉ vào võ nhân cách đó xa: “Nhìn , nhưng kẻ ngươi liều mạng bảo vệ, những chí sĩ chính nghĩa có máu có thịt, những hiệp sĩ đạo mạo đó. Hắc hắc, chúng làm gì? Lạnh lùng nhìn ngươi chịu nhục, thấy ma nhân ta tác oai tác phúc mà chúng chỉ biết đứng đần ra. Hắc hắc, chính là gì? Cái gì là tà? Hắc hắc...? “ Lời như cái bạt tai đích đáng giáng vào mặt võ nhân thành X, họ đều hổ thẹn, nhưng chỉ thế thôi, ai dám xông lên. Mắt đế cảnh cao thủ lóe lên tia bi ai, mất mát cực độ. cười lạnh: “Lúc ta còn nhược tiểu, người võ lâm hợp lại vây công, ta trốn đến sa mạc ở phía tây Thanh Phong đế quốc mà vẫn cả đoàn người truy sát, đào vong đến đâu ta cũng thoát được người thiên hạ bám theo. Lúc đó ai cũng là đại hiệp, là hóa thân chính nghĩa. Hắc hắc... khi ta đạt đế cảnh, dương uy ở trận chiến Trường Sinh cốc, dù ta đứng ở thành thị phồn hoa trước mắt cả toán cao thủ chúng cũng truy sát, ai nấy đều trốn tránh, đại hiệp mất bóng, chính nghĩa cũng tan.” “Còn ngươi, nếu bình thường chắc chúng tôn ngươi là thần, còn tại, ngươi chỉ là võ đế vô dụng trong mắt chúng. Nhìn , ta trước mặt mà làm gì có ai bước ra, hắ hắc, nhân tính đấy thôi.” Ngày đó là ngày khuất nhục nhất với võ nhân thành X, phi cáp truyền thư truyền tin khắp Thanh Phong đế quốc. Vô số lời mắng mỏ, khiển trách đổ vào thành X, từ đây võ nhân thành này thể đứng chân giang hồ, trở thành danh từ bại loại. Nhưng nếu Độc Bại Thiên đến đó mà đến thành H, thành K sao? ngửa mặt cười vang: ““Ha ha... lão tử đứng trước mặt các ngươi đây, đến mà lấy mạng .” Có người định tiến lên, quát to: “ ai được nhúc nhích, ai nửa bước ta diệt toàn gia.” Tất cả đều bất động, kinh hãi đứng yên nhìn . “Hai bang phái lớn nhất thành X là gì?” Có người giọng: “Thiết Huyết bang và Lưu Vân phái.” Độc Bại Thiên lại : “Phụ trách hai bang phái đó đâu?” Chúng nhân nhìn nhau, sau cùng có người : “ thấy.” “Được rồi, giờ các ngươi cử ra hai ngươi thông tri cho phụ trách hai bang phái đó, nửa thời thần sau phải đến đây, bằng ta khiến cả hai phái trừ danh khỏi võ lâm.” vung tay tùy tiện chỉ hai người, cả hai như được đại xá, chạy ngay . lâu sau, đầu lãnh hai bang phái chạy tới, thần sắc giấu được nét hoảng sợ. Độc Bại Thiên : “Hai ngươi chuẩn bị cho ta cỗ xe, cần lừa ngựa, các ngươi…hắc hắc, kéo xe cho ta.” Thủ lĩnh hai phái biến sắc, sau cùng phải nhẫn nhịn, lâu sau xe được kéo tới, bất quá tại xe ngựa biến thành xe người. Trước khi lên xe, Độc Bại Thiên còn giậm mạnh chân, mặt đất rung lên, toàn thể võ nhân lảo đảo, lắc lư lúc mới ngã. Vết nứt khổng lồ xuất tại chỗ đứng lúc trước, vươn xa mấy chục thước. nhảy lên xe, với thủ lĩnh hai phái: “Kéo xe mau, nào.” Đế cảnh cao thủ trước, hai bang chủ dùng tay kéo xe tiến bước. Lịch sử võ lâm vĩnh viễn ghi nhớ ngày hắc ám đó của thành X, cũng là mối sỉ nhục cả thành vĩnh viễn rửa được. Hành vi của lan khắp Thanh Phong đế quốc, chỉ khuất nhục võ nhân thành X mà khuất nhục cả đế quốc. cái bạt tai đích đáng. “Tin tức mới nhất, các vị biết chưa? Bất tử ma đế sắp đại sát bốn phương.” “Dừng, tin mới nhất gì, tối qua biết rồi.” “Tin mới nhất là đế cảnh cao thủ bị nô dịch, phải dẫn đường cho , chưởng giáo hai phái bị coi là trâu ngựa kéo xe.” lão nhân than: “Bi ai quá, đường đường Thanh Phong đế quốc, ngàn vạn người lại chịu khuất phục ma uy của kẻ, để Bất tử ma đế khoa trương đến thế, ôi.” “Tin tức mới nhất, tin tức mới nhất, Bất tử ma đế đến thành H, đồ sát phái ba trăm người, trảm thảo trừ căn tất cả.” Lão nhân than: “Loạn thế, loạn thế, đế cảnh cao thủ ở đâu, vì sao còn chưa xuất ?” ... Lúc từ thành X ra, hề đắc ý, bi ai cho người võ lâm, giang hồ trọng huyết tính, trọng nghĩa khí, nhưng thành X lại luân lạc đến thế… muốn sát nhân ở đây, vì cho rằng loại tiểu nhân đó đáng cho mình ra tay, muốn làm lớn chuyện, giết phải cỡ đại gia tộc như Nam Cung thế gia, cổ phái ngàn năm như ngũ đại thánh địa, có điều giờ sức chưa làm được. phải tạo thế, phải khiến võ lâm có cảm giác hoảng sợ, thuận ta sống, chống ta tất vong. muốn ai cũng sợ hãi, khi công kích các đại thế lực, các võ nhân tạp nhạp dám quấn chân. muốn lập các đại thế lực. Hôm đó đến thành H, sai đế cảnh cao thủ mở đường, hai chưởng giáo kéo xe, khung cảnh kinh thế hãi tục đó kinh động võ nhân toàn thành. Bang phái tổ chức lớn nhất thành tổ chức hơn trăm người mai phục ở vạt rừng hoang, đợi khi đến dùng mưa tên đón tiếp. phát ra họ từ lâu, toàn thân chìm trong cương khí như hỏa diễm, ám tiễn cách người ba tấc liền dừng lại rồi nổ tung. Trận đồ sát phía đó diễn ra, vì lập uy nên dùng thủ đoạn máu tanh, tha ai. Khi giết xong người cuối cùng, toàn thân nhuộm máu như ác quỷ tu la, huyết khí bốc lên ngùn ngụt trong rừng. Ngoại giới đồn răng giết sạch phát hơn ba trăm người chỉ là đồn đại, chỉ giết hơn trăm người. Tin tức càng lan truyền càng xa , bay khắp Thanh Phong đế quốc. Việc đó vô tình đạt thành hiệu quả kì vọng- Bất tử ma đế là cao thủ đáng sợ nhất, là ác ma chí hung chí tàn. Mưa sắp đổ nên gió ngả nghiêng, Thanh Phong đế quốc còn bình tĩnh. Ma đế hoành hành Thanh Phong, có người thấy vương cấp cao thủ từ mấy chục năm trước xuất tung tích, có vị chưởng giáo thấy tổ sư rời phái nhiều năm thoáng vào ban đêm… Họ tin rằng đế cảnh cao thủ cuối cùng cũng xuất thủ…