Quyển: 7 Chương 9: Huyết lưu thành hà Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Còn cách ước hẹn mười ngày, quanh Trường Sinh cốc, cảm nhận dao động năng lượng trong đó. Bên ngoài tuyết bay mịt mù, bên trong hoa rơi phơi phới. Độc Bại Thiên lặng lẽ nhìn ngàn hoa héo tàn, lòng buồn thương vô tận, tựa hồ nhìn thấy thân thể mềm oặt từ rơi xuống, rơi vào địa ngục vô tận hắc ám… Khoái lạc xa xưa, ưu thương xa xưa… Hoa tàn lụi, thiên sứ gãy cánh, gương mặt thân thuộc, thân ảnh đơn, mình nhìn ánh sáng trong bóng tối… “A…” ngửa mặt hú vang: “Cừu hận vô tận, dùng máu để trả, máu văng ngút trời…” Mặt trời mọc lên đằng đông, hôm đó là ngày lịch sử võ lâm Thiên Vũ đại lục vĩnh viễn ghi nhớ, quần hùng thiên hạ nhất tề hướng đến Trường Sinh cốc, tuyệt đại đa số từ Hán Đường đế quốc. Đại tuyết ngăn lối, người võ lâm nước khác thể đến kịp. Có người đoán Bất tử ma vương cố ý giở trò, lập thế lực võ lâm Hán Đường đế quốc, điên cuồng đồ sát trước khi võ lâm các ngươi khác tới nơi, rồi tiếp tục phá tan viện quân. Bất quá tuyệt đại đa số đều tin mình đối kháng được cả võ lâm. Băng thiên tuyết địa trắng xóa, thinh tựa hồ cũng chứa nét bất tường, dưới năm trăm người võ lâm Hán Đường đế quốc kéo tới, đằng sau còn người lục tục đến nữa. Nhìn toán người kéo đến, Độc Bại Thiên mỉm cười tàn nhẫn. vào trong cốc, mình vào bóng tối. Quần hùng rình rang đến cửa cốc, cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn đập vào mắt tất cả, ba thân thể máu thịt bầy nhầy nằm ở cửa Trường Sinh cốc, đến gần mới thấy phải máu thịt gì mà là ba khô lâu đầm đìa máu. Ba bộ xương mới trắng xóa, đàn kiến đen nghịt cắn xứ ba thi thể, những thứ từ trong bụng thi thể lòi ra khiến người ta buồn bôn. “Ộc…” Có người nhịn được nôn ọe. “Tàn nhẫn quá.” “Thảm vô nhân đạo.” “Tên ma vương đáng chém vạn đao.” “Quyết thể để đào tẩu.” “Nhất định lấy mạng .” …… Tiếng mắng chửi vang lên. Trong lúc quần hùng mắng chửi, Độc Bại Thiên thầm lạnh lùng quan sát, đánh giá mỗi cao thủ có mặt, phát trong số năm trăm người này chỉ có hai vương cấp cao thủ, còn cao thủ thứ vương cấp chỉ là năm người, cười lạnh, trận chiến này quá chênh lệch… Dê cừu tuy đông nhưng chống nổi con sư tử. Năm trăm người nhao nhao tuốt kiếm, lớn tiếng: “Cẩu tặc Độc Bại Thiên mau ra đây, bọn ta đến lấy mạng ngươi.” “Ha ha, đám tham sống sợ chết đến Trường Sinh cốc, dám vào sao? Hán Đường cẩu hùng chỉ thế mà thôi.” Năm trăm người biết ở trong cốc sâu, lo đánh lén ở cốc khẩu, bàn thận trọng tiên vào. Trong cốc là cả biển hoa, vạn đóa hoa đủ màu đua sắc, tươi tắn như nụ cười, nơi nào cũng ngát hương. Cảnh đẹp trước mắt mà ai hân thưởng, họ quên cảnh tượng đáng sợ lần trước, Bất tử ma vương xá thân thành ma đại khai sát giới, hơn ngàn người mất mạng ở đây, ai dám chắc dưới gốc những đóa hoa tươi này có máu thân nhân, có lẽ màu hoa tươi thắm kia được chính máu người võ lâm tưới tắm. Ai nấy đều khẩn trương, đến giờ Bất tử ma vương vẫn chưa thân, nỗi sợ lại lan tràn trong lòng họ. Rồi tiếp đó là … lo lắng, bất an. “Độc Bại Thiên, con chuột co đầu rút đuôi, có giỏi ra , đừng trốn trong bóng tối dám ra nhìn ai nữa.” “Bất tử ma vương ngươi ra đây, lão tử đến đấu với ngươi ba trăm hiệp, đánh cho cha mẹ ngươi phải khóc…” “Ác ma ra đây, trả mạng người thân cho ta…” “Đồ vô sỉ mau ra chịu chết…” Tiếng mắng mỏ ngớt. “Phụt.” cao thủ gục xuống, máu từ lưng y phun ra, cành cây khô cắm lên đó, xem ra khó lòng sống được. “Ác ma ra đây, a…” Lại người gục xuống, viên đá xuyên qua đầu y, não tương trắng xóa phun ra. “Độc Bại Thiên ngươi hẹn bọn ta đến quyết chiến, tự thân lại trốn tránh đánh lén, là bản lĩnh gì?” “Ha ha… đối phó các ngươi còn cần đạo lý ư? Đạo lý bị các ngươi ném sạch rồi, ta cần gì nữa.” Giọng Độc Bại Thiên lúc tả lúc hữu, phiêu hốt bất định, như quỷ mị. “Việc gì đây? ở đâu?” Có những cao thủ hoảng sợ ré lên. “Đừng sợ, đó là tuyệt học truyền Phong hồi cửu chuyển, cố lộng huyền hư, cứ mặc kệ.” cao thủ cao tuổi giải thích. “Phụt.” Máu lại phun ra, lão cao thủ vừa xong liền gục xuống vũng máu. Sát khí vô hình lan khắp Trường Sinh cốc, võ lâm quần hùng đến tru sát Độc Bại Thiên cảm thấy hơi lạnh thấu xương, tựa như lưỡi kiếm tuốt trần đặt lên ngực họ, ai nấy đều sợ hãi. “Phập.” “Phập.” “Phập.” …… Hai mươi bảy, hai mươi tám…ba mươi bảy… Quần hùng xôn xao yên tĩnh lại, ai dám lên tiếng, bốn mươi mấy cao thủ cất tiếng mắng ban nãy hoặc bị cành khô hoặc bị đá vụn đánh gục, nằm trong vũng máu. Trường Sinh cốc lặng ngắt như tờ. Chỉ còn tiếng thở hồng hộc và tiếng răng va nhau lập cập của những cao thủ hoảng sợ quá đỗi. Nỗi sợ lan rộng trong lòng người, trong quần hùng… “Độc … Bại Thiên…là nam nhi …ra …” cao thủ trung niên chịu được, kinh hoảng ré lên. “Ha ha…buồn cười , đây là cẩu hùng Hán Đường đế quốc ư? Mất mặt…” Độc Bại Thiên ở trong bóng tối cười nhạo: “Vụ phong trong Võ lâm ngũ đại thánh địa có ai đến ?” ai đáp. “Hắc hắc, đáng cười, đường đường võ lâm thánh địa lại phái ai đến tham dự tru ma, hắc hắc…” “Hừ, Bất tử ma vương đừng khoa trương, các trưởng lão Vụ phong đến, chốc nữa tới, cũng là lúc ngươi chịu trói.” “Vậy chúng ta đợi thêm.” dứt lời, người vừa gục xuống vũng máu. Thời gian qua nhanh, bên ngoài Trường Sinh cốc động tĩnh gì, quần hùng trong cốc trải qua quãng thời gian dày vò, đều sợ hãi cùng ực. “Ha ha…võ lâm thánh địa … ha ha…” Độc Bại Thiên thư thả bước ra: “Ha ha… thánh địa? Thánh địa của các ngươi đâu? Ha ha…” Cả Trường Sinh cốc vang vọng tiếng cười như sấm của , ba khiến hoa cỏ trong cốc rào rào trút xuống, từ rụng ào ào. Quần hùng thống khổ bất kham. Độc Bại Thiên cần che giấu đế cảnh khí tức nữa, đế cấp thần thức lan tỏa như dòng nước chảy, hùng hồn tựa cơn sóng trào dâng, sát cơ vô tận cùng sát khí lạnh lùng tràn ra. Mỗi cao thủ đều cảm giác bản thân lá thuyền trong biển lớn, phiêu diêu phiêu diêu, lúc nào cũng thể chìm. “Mấy tên hư ngụy các ngươi chết …” Mấy cao thủ võ lâm đứng đầu cảm giác đầu óc như bị kim châm, rồi trào máu miệng gục xuống. Ai nấy hít sâu khí lạnh, công lực nào đây, chỉ giao chiến tinh thần thoáng chốc mà mấy chục vị võ lâm cao thủ mất mạng. Siêu cường! Đáng sợ. Ai nấy đều run rẩy, hoảng sợ vô cùng, mọi cao thủ có mặt đều tin rằng lời đồn đáng sợ Độc Bại Thiên thành đế là , lãnh huyết ma vương đứng trước mặt họ là võ đế chỉ xuất trong lời đồn đại. Bất tử ma đế hoành xuất thế trong võ lâm! “…là… đế cảnh cao thủ…” cao thủ kêu lên. “Ma đế……” Danh hiệu đáng sợ nhưng vang dội được đặt lên đầu Độc Bại Thiên. “Ha ha…” ngửa mặt cười vang, dao động tinh thần lan tràn theo tiếng cười. “Nguyệt nhi, nàng nhìn này, ta dùng máu tươi vô tận mở cửa địa ngục cho nàng.” “Mấy tên vô sỉ các ngươi chịu chết .” Hai mắt Độc Bại Thiên đỏ ngầu, hé nụ cười gần như tà ác, giơ cao thanh kiếm to bản, như hổ vào đàn dê, nơi nào qua là quang mang sáng chói, ai chống nổi tiên thiên kiếm cương, đao gãy rơi đầy dưới đất, tay chân bay loạn trung, máu rải ngập trời, sương máu mờ mịt, mùi tanh nồng khiến người ta muốn thổ. tựa hồ phi thường hưởng thụ khoái cảm máu tươi tung tóe này, ban đầu còn phát ra tiên thiên kiếm cương giết địch, sau cùng thu liễm luôn, chỉ dựa vào tốc độ quỷ mị tàn sát đám đông. Lưỡi kiếm sắc lẹm quét ngang quét dọc, vô số thân thể lành lặn gục ngã sau lưng, tạng phủ đủ màu ộc ra, mùi tanh khiến ai nấy chực hôn mê. Máu nhuộm đỏ áo , như tu la thần từ địa ngục trở về, đáng sợ cực độ. Hơn trăm cao thủ đối diện với ma vương khát máu, dần thấy bất lực, vô số đao kiếm gãy vụn , từng toán gục xuống vũng máu. Độc Bại Thiên điên cuồng giết chóc, vận chuyển Thần Hư bộ đến cực hạn, lướt như quỷ mị, thân ảnh qua nơi nào là thi thể ngả rạp. “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành.” (Vốn là hai câu thơ trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch, tạm dịch: Trong mười bước giết người bén nhạy; Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi) Đó là trận đồ sát phía, dưới đất máu chảy thành sông, hơi bốc nghi ngút. “Keng.” “Keng.” Tiếng kim loại va chạm khiến Độc Bại Thiên điên cuồng tỉnh lại, thanh trường kiếm chặn cây kiếm của lại. “Con quỷ xấu xí này là ai?” cảm nhận được đối phương đạt tới vương cấp tu vi, nhưng lần này chỉ có hai cao thủ đẳng cấp này vây bắt . Người này mặt mũi loang lổ, nhìn kĩ là vẽ con rùa đen, cười thảm: “Ngươi nhận ra ta?” “Là ngươi, Tu La thiên vương Triệu Trình.” nhờ ra địch thủ cũ, nghe cách đây lâu bị Huyết Ma tìm tới, ngờ lại thành thế này. “Cũng là báo ứng, mấy tên vương cấp cao thủ các ngươi già, mắt mũi hoa hết, hạ thiên vương tất sát lệnh khắp võ lâm để truy sát ta, hôm nay ngày chết của ngươi tới.” Độc Bại Thiên gầm lên, ma khí tím đen tràn ra. “Chịu chết .” thét. Tiên thiên kiếm cương hóa thành kinh thiên cự long lao vào vương cấp cao thủ, quang hoa sáng rực khiến tất cả đều phải nhắm mắt. “Ầm.” Trường kiếm trong tay Triệu Trình nát vụn, toàn thân như bị rút hết sinh mệnh, gục ngay xuống. lại vung kiếm, Triệu Trình bị chém thành mười sáu khúc, khi ma đế toàn lực ra tay, chưa đầy ba chiêu, nhất đại thiên vương mất mạng. Đột nhiên sát khí lờ mờ ập tới, Độc Bại Thiên thi triển Thần Hư bộ, lách trong phần vạn giây, lách khỏi bóng dáng tử thần. Lại là vương cấp cao thủ, người này che mặt, mặc hắc y. “Tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị?” Độc Bại Thiên lạnh lẽo hỏi. “Đúng vậy.” Giọng đáp cũng lạnh kém. “Chết .” Độc Bại Thiên cuồng nộ, mất lý trí, ma khí điên cuồng tràn ra, khí thế hơn hẳn lúc đấu với Triệu Trình mấy phần, sau lưng xuất ma ảnh hung ác. Cương khí vô tận, phong mang sáng rực tụ thành mà sáng trước mặt . “Nát.” quát vang, vung hữu quyền lên. “Phập” quyền cương đánh vỡ trường kiếm, chấn tan tiên thiên kiếm khí và thân thể sát thủ. Sát thủ đạt đến vương cấp cảnh giới này bị dùng quyền đánh gục, trung đọng lại hơi máu. Trường Sinh cốc như địa ngục tu la trường, chỗ nào cũng là tử thi, máu tươi, Độc Bại Thiên vẫn tru sát nghỉ. Tiếng kêu thảm, giận giữ, tiếng thét tuyệt vọng… Trường Sinh cốc bình tĩnh lại, thân ảnh cao lớn đứng vô số tử thi, máu bốc hơi nghi ngút khắp lòng cốc. Bao trùm thiên hạ, duy ngã độc tôn! Trận đó, quần hùng Hán Đường đế quốc chết sạch năm trăm người trong Trường Sinh cốc, máu chảy thành sông…
Quyển: 7 Chương 10: Huyết thủy mạn thiên Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Độc Bại Thiên đứng vô số thi thể, huyết vụ vấn vít trước mặt, từng giọt máu từ mái tóc , từ y phục xuống. lạnh tanh, hai mắt trống rỗng, tựa hồ nối liền với hư vô tận. Ma ảnh khổng lồ đứng sau lưng ngửa mặt nhìn trời, thần tình đầy bi thương, nỗi sầu dìu dịu, ai oán vô tận như gió thu thê lương phất qua Trường Sinh cốc… Hai mắt trống rỗng, nhìn vô số thi thể trong vũng máu, lẩm bẩm: “Lẽ nào ta … phải đánh bại Thiên? Thiên… thể bại? Độc Bại Thiên… có đường lùi chăng…?” Sầu thương lan khắp Trường Sinh cốc, gió thổi hiu hắt, Độc Bại Thiên tựa như tượng đá đứng đó bất động, ma ảnh sau lưng nanh ác vô cùng, nhưng cũng buồn đau như . “Nhân gian vô địch, được đến Bỉ Ngạn, nơi đó còn là vô địch chăng?” nhìn ma ảnh sau lưng, lẩn bẩm: “Tướng do tâm sinh, ma do tâm khởi, bản tôn chân ma, chân ma bản tôn…” Sau khi đối thị với ma ảnh, như trải qua cả vạn năm, có tiêu tan, có vĩnh hằng… Bi ai ngút trời, cơn giận vô biên… như con sống từ tuyên cổ chảy về… vào lòng , vào cốt tủy… ngửa mặt hú vang: “Đáng tru sát…Thiên.” Ma ảnh hung ác hóa thành ma khí đen sẫm tiến vào thân thể , khiến mất bản tính. Trường Sinh cốc đầy hơi máu, cuồng phong ào ào, thi thể đều nổi lên , ngay cả máu chảy dưới đất cũng chảy ngược. Năm trăm thi thể tan nát nổi lên cách quỷ dị, xếp dày đặc tầng Trường Sinh cốc, ro máu xuống dưới khiến cả cốc đều nhuộm đỏ, huyết thủy mạn thiên… như hóa thành ma quỷ, đến phía năm trăm thi thể, đỉnh đầu đỏ lòm máu. “Ta phải khiến thây chất thành núi, Trường Sinh cốc sóng máu ngập trời.” tuy cất giọng băng lạnh, ma diễm ngùn ngụt nhưng khóe mắt chảy xuống mấy giọt lệ. Hình ảnh khó quên lại xuất trước kẻ mất bản tính như . Thân ảnh Tư Đồ Minh Nguyệt mờ mờ phiêu đãng tầng Trường Sinh cốc, lời cũ như vang vọng. “Nếu…sau khi hồn thiếp tan… còn giữ được chút linh thức… linh thức lạc ấn, thiếp .. lang thang giữa đất trời…đợi chàng, nếu chàng lên được thiên đường, thiếp … theo chàng. Nếu chàng ở địa ngục… thiếp .. ở cạnh chàng… thiếp lòng… chàng…” Bóng hình mờ dần… Bất lực, đau lòng… Nước mắt xuống… “Thây chưa đủ vạn, máu chưa ngập trời, chưa đủ…chưa đủ…” điên cuồng gầm lên: “Trường Sinh cốc cần ma huyết, cần thánh huyết, cần cả thiên huyết…nổ.” Năm trăm thi thể nổ tung, xương thịt, máu me trộn vào nhau ngập trời. quát to: “Đừng trách ta tận diệt linh thức các ngươi, phải trách hiểu điều thiện ác, biết lượng sức. Tụ.” Máu thịt của năm trăm người sáng lên mờ mờ, sinh mệnh chi năng như thủy triều ngưng tụ tầng Trường Sinh cốc, sau cùng huyết nhục hóa thành cát bụi, còn sinh mệnh chi năng ngưng tụ thành dải năng lượng kinh nhân. “Tỏa hồn đại trận---- mở!” Dải năng lượng hóa thành quang mang nhu hòa khuếch tán vào trong cốc, Trường Sinh cốc sáng lên, mặt đất tựa hồ hưởng ứng, cũng phát ra quang mang, hai dải sáng dần hình thành , nhìn kĩ mới thấy là hai chữ theo cổ thể từ xa xưa: Tỏa hồn. Chừng nửa khắc sau, quang hoa tắt hết, tan biến trong Trường Sinh cốc. Độc Bại Thiên từ đáp xuống, thất thần lúc, hình ảnh liền mạch lúc nãy lóe lên trong óc, ngẫm nghĩ lúc rồi đầy kiên định: “ thể lùi ta cứ tiến lên, ma hành thiên hạ.” cầm kiếm ra ngoài cốc. được chừng nửa thời thần, ba thân ảnh như điện quang lao vào, gió khẽ phất là ba người xuất trong cốc. Râu tóc ba người đều trắng xóa, y phục trắng ngần nhiễm bụi trần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Nhìn xương thịt tan nát khắp nơi, họ đều biến sắc. người : “Công lực cao thâm, thủ đoạn độc ác, tiến vào đế cảnh, chúng ta ra tay, thiên hạ ai chế ngự nổi nữa.” người khác lên tiếng: “Ôi, đến chậm bước, bằng đâu đến nỗi thảm thế này.” Người thứ ba : “Tốt nhất là khuyên , bức vào tuyệt lộ chỉ e kết quả lưỡng bại câu thương” “ giết nhiều người như vậy, còn tha thứ được ư? Chúng ta tha người thiên hạ cùng các đế cảnh cao thủ khác có tha ? Giờ cũng thấy được ma tức hùng mạnh của , dần đạt lên đỉnh cao ma đạo, thể quay lại nữa.” “Đúng, chúng ta tuy tiếc tài nhưng thể để tiếp tục phát triển.” Trường Sinh cốc phất gió, ba người lại biến mất. Trong tiết trời đầy tuyết, con đường dẫn đến Trường Sinh cốc vẫn náo nhiệt, võ lâm đổ xô tới. Lúc họ vào cốc liền như thấy quỷ, vội vàng trở ra, khắp nơi toàn thi thể nát vụn, mùi tanh lợm khiến họ tan gan vỡ mật chạy mất. Trận đại chiến Trường Sinh cốc chấn kinh võ lâm, năm trao cao thủ Hán Đường đế quốc tham chiến đều mất mạng, kể cả thiên vương cao thủ Tu La thiên vương Triệu Trình, cùng mấy chục cao thủ thứ vương cấp, đương nhiên ai biết đến sát thủ thiên vương cấp. Tin tức này như thùng thuốc súng được châm ngòi, lan khắp mỗi ngóc ngách Thiên Vũ đại lục, ai nấy đều tin Độc Bại Thiên thành đế, ma đế xuất thế tất thảy kinh hãi. Trước có Nộ Đế, Huyết Đế đại loạn võ lâm, giờ Bất tử ma đế hoành xuất thế, ma đế còn tàn bạo hơn hai người trước, loạn động sắp quét qua võ lâm. Cao thủ từng tham gia vây bắt đều hoảng sợ, tìm đường trốn tránh. Giới sát thủ càng tệ, con dê báo được treo lên đầu thích sát bảng suốt ba tháng chỉ trong đêm biến thành củ khoai bỏng tay. Nhìn thấy món tiền ngàn vạn lạng, họ định đồng ý rồi lại rút lui, cứ do do dự dự mãi. Tình thế võ lâm đổi hẳn, ba tháng trước ai nấy hô hào vây bắt Độc Bại Thiên, giờ họ từ thợ săn biến thành mồi săn. Những ai truy sát Bất tử ma đế đều run rẩy, nếu đế cảnh cao thủ nhìn tới, coi như ngày chết định. Những đại gia tộc, đại thế lực có ảnh hưởng thay nhau xuất động, lại thành lập những nhóm trừ ma nhưng tiếng sấm lớ mà mưa , số người hưởng ứng kém xa trước. Các trưởng lão thở dài: “Con người mà, thực lắm.” Có những thanh niên xung động, đến báo danh còn lớn tiếng: “Trừ ma vệ đạo, ai cũng có trách nhiệm, ta muốn lấy mạng ác ma đó…” Tiếc rằng chưa xong bị trưởng bối trong nhà xách tai loi về. Ngũ đại thánh địa giữ im lặng, hề phản ứng. Mọi người nhi nhao bàn luận, biết rằng ngũ đại thánh địa bí mật xuất động đế cảnh cao thủ hạ sơn, nếu gặp Độc Bại Thiên nổ ra đế cảnh đại chiến kinh thiên động địa. Võ lâm nổi sóng ngầm, thời đại loạn động đến, chắc chắc có nhiều kẻ bị lãng quên, nhiều kẻ danh động thiên hạ…
Quyển: 7 Chương 11: Lạc Thiên phong Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) đỉnh núi phiêu diêu đọng tuyết dầy cả thước, tòa đại điện hùng vĩ tọa lạc đó, là Lạc Thiên cung vang danh ngàn năm. quảng trường trước cung điện, vô số đệ tử Lạc Thiên cung diễn luyện võ nghệ, công pháp tu luyện của môn phái này mang lại kết quả là công lực chí hàn chí , được coi là môn kì công tuyệt nghệ. Chưởng lực được phát ra chạm vào hoa tuyết liền băng phong cả hoa tuyết, hình thành tầng băng mỏng, liền đó băng bị chưởng lực đánh tan, hóa thành băng đao xạ tứ tán. Cung chủ Lãnh Phong và phu nhân thấy công phu của đệ tử tinh tiến, liền mỉm cười, nhưng nhìn kĩ thấy phía sau nụ cười là nỗi lo sâu thẳm. Hai vợ chồng lo lắng cho đứa con cưng duy nhất Lãnh Vũ, từ bé nàng được coi như báu vật. Ba tháng trước Lãnh Vũ công lực đại thành, gần đạt mức vương cấp cảnh giới, liền cầu được vào cấm địa Lạc Thiên động tìm thần công mất ---- Phi hoa phi diệp Lạc Thiên công. Vợ chồng Lãnh Phong biết cấm địa vô cùng nguy hiểm, ngàn năm nay có bao đệ tử kiệt xuất trong cung thay nhau tiến vào nhưng ai trở ra, vì thế họ cự tuyệt cầu của con . Song Lãnh Vũ quật cường vô cùng, tìm mọi cách để được vào cấm địa. Sau cùng, Lãnh Phong đành đồng ý, trước khi nàng vào, liền phái vị trưởng lão công lực cao thâm giúp nàng tay, đưa tu vi đạt đến vương cấp cảnh giới, lúc đó hai vợ chồng mới hơi yên tâm. Nhưng ba tháng rồi, Lãnh Vũ vẫn chưa trở ra, hai vợ chồng lo lắng khôn cùng. Các trưởng lão công lực cao thâm trong phái đều lắc đầu than thở, đương nhiên Lạc Thiên cung lại mất đệ tử kiệt xuất. Lạc Thiên động là nơi thần bí, chứa nhiều bí mật, từ mấy ngàn năm trước khi Lạc Thiên cung sáng lập, số người vào động mà còn sống trở ra quá mười đầu ngón tay, nhưng công lực ai nấy đều đạt đến hóa cảnh, rồi sau đó khổ tu, đạt đến thánh cấp cảnh giới. Nhưng điều đáng tiếc là mỗi thánh cấp cao thủ đều mang được bảo điển tỏng truyền thuyết ---- Lạc Thiên công trở ra, sau đó vì hậu bối hỏi gặng, vị tổ sư thánh cấp cao thủ : “Thần công phải ai cũng luyện được, muốn luyện thành Lạc Thiên công, tất phải vào đó tự thân trải qua nỗi khổ cực hàn, còn sống mới đủ tư cách, bằng đù lấy được công pháp cũng thể tu luyện.” Vợ chồng Lãnh Phong nhớ đến dáng vẻ khả ái của con liền đau lòng, lệnh cho đệ tử tan , cả hai nắm tay nhau nhìn về đỉnh núi. Đột nhiên tiếng hú từ dưới núi vang lên, như sấm động. “Võ học hậu tiến Độc Bại Thiên đến bái sơn.” Vợ chồng Lãnh Phong chấn động cõi lòng, thanh danh cao thủ siêu cấp quấy loạn võ lâm này vang như sấm bên tai họ, hà huống Ngân Nhiêm đạo nhân của Lạc Thiên cung từng xung đột với , ngay khi mới xuất đạo lừng danh ở Lạc Thiên cung. Vợ chồng Lãnh Phong biết tính khí Ngân Nhiêm đạo nhân, hiểu rằng phần sai thuộc về lão nên gây chuyện với Độc Bại Thiên. Đến khi con họ hạ sơn điều tra, họ cũng biết việc xảy ra giữa và Lãnh Vũ. Mấy hôm nay danh tiếng ma đế vang khắp ngõ ngách liễu Thiên Vũ đại lục, huyết án Trường Sinh cốc chấn kinh cả cá võ lâm, các phái đều chú ý hành động của , nhưng chợt biến mất tăm. Kì Độc Bại Thiên cố ý như vậy, muốn những kẻ từng vây đánh mình phải sống trong lo âu, trong ác mộng. có tin tức, họ càng bị nỗi sợ giày vò, cũng coi như bị hành hạ, khi họ hoảng sợ cực điểm, gần như sụp đổ là lúc xuất . nghĩ rồi, nhận thấy nên kết thúc chuyện với Lãnh Vũ, thành thử mới lên núi bái phỏng. Lạc Thiên phong xôn xao, mọi đệ tử đều tụ tập trước quảng trường, các trưởng lão tu cũng xuất quan, bước ra đại điện. Tà áo lam nhạt của tung bay phần phật trong gió, rảo bước đến quảng trường Lạc Thiên cung, đế cảnh thần thức cố ý phát ra nhưng khí thế trầm tĩnh tự nhiên lộ ra phong phạm tuyệt đỉnh cao thủ. Nhìn đến gần, chúng nhân Lạc Thiên cung hơi thấp thỏm, tuy bản phái nhiều cao thủ nhưng nhân vật đáng sợ này mang trong mình vô số truyền kì, khiến ai cũng hoảng sợ. “Võ học hậu tiến Độc Bại Thiên bái kiến các vị tiền bối.” ôm quyền với trưởng lão đứng đầu và vợ chồng họ Lãnh. Ai nấy đều thở phào, xem ra ma đế muốn động can quan, bằng khách khí thế này làm gì. “Độc công tử vượt ngàn dặm đến thăm Lạc Thiên phái, hiểu vì chuyện gì?” “Tiền bối là…” “Lão phu là Lạc Thiên cung cung chủ Lãnh Phong.” Độc Bại Thiên cả kinh, ngờ trung niên lại là phụ thân Lãnh Vũ, bất giác thấy hổ thẹn. “Tiền bối có thể dạo trò chuyện với vãn bối chăng?” Lãnh Phong ngẩn người. Độc Bại Thiên vội : “Tiền bối yên tâm, vãn bối quyết có ác ý, hà huống Lạc Thiên cung tàng long ngọa hổ, vị tiền bối sau lưng kia đạt đến đế cảnh, vãn bối muốn tung hoành ở đây cũng chưa biết hươu chết về tay ai.” Mắt bán ra hàn quang, nhìn lão nhân râu tóc bạc phơ ở sau lưng cung chủ. Lão nhân thong dong bước ra, mỉm cười với : “Hậu sinh khả úy, ngờ còn trẻ như vậy đạt đến đế cảnh, càng ngờ mới nhìn nhận ra tu vi của lão phu.” Cả Lạc Thiên cung đều chấn kinh, môn nhân đệ tử chưa từng biết rằng trong cung có tuyệt đỉnh cao thủ đế cảnh, cả Lãnh Phong cũng ngờ vị sư thúc lười nhác của mình lại đạt đến cảnh giới này. Độc Bại Thiên : “Khí tức cường giả dù che giấu thế nào cũng nổi.” Lão nhân gật đầu: “Được lắm, được lắm, lão phu coi như còn thông minh, nhận lời mời của mấy lão bất tử đó hạ sơn tru sát các hạ, bằng tính mạng lão e rằng nằm lại bên ngoài. Lão phu lười nhác quen rồi, thích đa ở trong võ lâm, chỉ cần chạm đến Lạc Thiên cung, việc bên ngoài liên can đến lão phu.” Độc Bại Thiên : “Trước đây Lạc Thiên cung phái người truy sát nên vãn bối động thủ. Lần nàu đến đây có việc Lãnh cung chủ, có thể bộ trò chuyện chăng?” Lãnh Phong với môn nhân đệ tử: “Lui hết .” Môn nhân đệ tử lui xuống, chỉ còn lại mấy vị trưởng lão và vợ chồng họ Lãnh. “Độc công tử, mời vào trong đàm đạo.” Vừa , Độc Bại Thiên vừa hỏi dò: “Lãnh tiểu thư có nhà chăng?” Vợ chồng họ Lãnh tỏ vẻ đau buồn, mẫu thân Lãnh Vũ : “Vũ nhi nó…” rồi nghẹn ngào. Các trưởng lão khác đều khỏi, chỉ còn lại lão nhân tu vi đế cảnh: “Vũ nhi vào cấm địa Lạc Thiên động, ba tháng rồi vẫn chưa trở ra.” “Cái gì?” Độc Bại Thiên kinh ngạc kêu lên, từng nghe đến Lạc Thiên động của Lạc Thiên cung là nơi vô cùng đáng sợ, ngờ nàng lại vào trong động. hiểu ngay nàng muốn có được thần công nên mạo hiểm tiến vào, cố gắng tu luyện thành thần công nhanh chóng, e rằng có liên quan đến . Lãnh Vũ có lẽ nghe giang hồ đồn rằng công lực liên tục tăng cao, nếu nàng muốn báo thù tất phải đối thủ nên mới thực hạ sách đó. Lão nhân lại : “Trước khi Vũ nhi vào động, ta giúp nó tiến vào vương cấp cảnh giới, tất duy trì được thời gian trong đó, nhưng nếu mấy hôm nữa ra, chỉ e…ôi.” Lão thở dài. Độc Bại Thiên với Lãnh Phong: “Tiền bối có thể cho vãn bối đến Lạc Thiên động khẩu quan sát chăng?” “Đương nhiên có thể.” Đế cảnh cao thủ trả lời thay Lãnh Phong, trước dẫn đường. Lạc Thiên động ở điểm sâu nhất trong cung, động khẩu tối tăm như viễn cổ ác thú há hoác mồm, hung hãn như mốn nuốt chửng vạn vật đời, khí tức băng lãnh chí chí hàn khiến hơi thở của mấy cao thủ biến thành băng hoa rơi xuống. Nhìn vào Lạc Thiên động tối tăm, Độc Bại Thiên hít hơi khí lạnh, đó là khởi nguồn của võ học Lạc Thiên cung? Khác nào cửa vào địa ngục. Đế cảnh cao thủ : “Lạc Thiên động thông xuống lòng đất theo hình trôn ốc, là thế giới chưa ai biết, ngàn năm nay bản phái có vô số đệ tử kiệt xuất xuống thăm dò đều trở lại, dần dần người đời quên nơi này, hiếm khi có ai đủ dũng khí xuống đó. Họ tin đây là thông đạo nối với địa ngục, chứ phải mê cung chứa thần công.” Vợ chồng Lãnh Phong chua xót, tưởng tượng đến cảnh con còn trong địa huyệt hắc ám như ma quật này, hiểu xảy ra chuyện gì đáng sợ, càng cảm thấy rùng mình. Cửa động tối tăm chí chí hàn, hàn khí thấu xương toát ra khiến người ta khó lòng chịu nổi, loáng thoáng xuất khí tức lạnh lùng… “Đây là…” Độc Bại Thiên tỏ vẻ hồ nghi, nhìn đế cảnh cao thủ. “Đừng nhìn lão phu, lão phu cũng biết bên trong có gì, khí tức lạnh lẽo đó cách khoảng thời gian lại tràn ra, lâu sau liền tan biết. Trong đó là thế giới thể đoán nổi, ai biết là có gì, là thế nào?” Lão nhân bình thản : “Hơn ngàn năm nay, lúc mạnh nhất khí tức đó từ xuyên phá cả đại điện Lạc Thiên cung mà thoát ra, lúc yếu ớt như giờ. Lão phu từng vì hiếu kì, định vào trong nhưng lão đầu tử này trời sinh sợ chết, sau cùng dám. Có lẽ ngày nào đó khi sinh mạng lão phu sắp kết thúc, vào đó xem xét, tất còn ân hận gì nữa.” Đế cảnh thần thức của Độc Bại Thiên điên cuồng tràn vào động, muốn thử cảm nhận thế giới lạ lẫm đó. Nhưng thất vọng, trừ khí tức lạnh lẽo dày hơn ra, còn cảm nhận được gì, hình như vô cùng thông thoáng, cơ hồ là hư vô tận.
Quyển: 7 Chương 12: Lạc Thiên động Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) Độc Bại Thiên chịu bỏ cuộc, dùng thần thức cảm ứng cỗ khí tức, liên tục đan kết với nó, là hình thức linh thức giao hòa. Khiến kinh ngạc là cỗ khí tức hình như linh trí rất thấp, chỉ là dao động năng lượng, nhưng phát ra khí tức vô cùng quen thuộc, cảm giác tựa như lúc ở cung điện dưới Thông Châu thành, phảng phất có thứ gì đó nối liền với sinh mệnh . Nhưng dao động mạnh như ở Thông Châu. Độc Bại Thiên chấn kinh vô cùng, hiểu sao lại như vậy, chợt hỏi Lãnh Phong: “Lãnh tiền bối, Lạc Thiên cung lập phái bao lâu rồi?” Chợt bị hỏi như vậy, Lãnh Phong sững người nhưng vẫn kịp đáp. “Lạc Thiên cung đại khái thành lập từ năm ngàn năm trước.” “Cổ phái lâu quá rồi.” Độc Bại Thiên thở dài, lại hỏi: “Lúc lập phái có phải Lạc Thiên động tồn tại rồi?” “ sai, nghe khai phái tổ sư vi bất cẩn rơi vào Lạc Thiên động, vì họa được phúc, tu thành vô thượng thần công. Ngày luyện thành băng phong mười dặm, băng hoa tuyết diệp bay khắp trời, thần công được đệ tử đời sau xưng là Phi hoa phi diệp Lạc Thiên công, thậm chí có người đồn rằng thần công từng đánh rớt cả toàn thiên cung. Vì có thần công này nên tổ sư mở phái ở đây, nhưng chỉ dạy cho đệ tử công pháp đầy đủ, muốn tu luyện thần công hoàn chỉnh, tự thân vào động tất thành, nhưng nếu thất bại mất sinh mệnh.” tỏ vẻ nghĩ ngợi: “ vậy Lạc Thiên động là chỗ còn cổ xưa hơn nữa, tổ sư khai phái của quý phái tự sáng tạo thần công mà lấy ở trong này?” “Chính thị.” Độc Bại Thiên dựa vào trực giác vi diệu biết Lạc Thiên động hình như có liên quan mật thiết với mình, muốn vào xem. nghĩ rằng vì gần đây công lực đại thành, nghệ cao gan lớn, hà huống động huyệt như cửa địa ngục này hấp dẫn vô cùng, quyến rũ vào thám thính ảo diệu. “Tiền bối, vãn bối định vào trong đó xem sao, nếu thấy Lãnh tiểu thư cứu luôn ra.” Vợ chồng Lãnh Phong cả kinh, vốn họ hiểu Bất tử ma đế vì sao lại tới Lạc Thiên phong, giờ vậy càng khiến họ rối lên. Thấy họ kinh ngạc, hổ thẹn: “Vãn bối từng nợ Lãnh tiểu thư món nợ trong giang hồ, lần này đến báo ơn, tiểu thư vào hiểm địa, vãn bối phải cứu ra mới báo đáp được.” Món nhân tình lớn làm sao, lấy mạng ra đền đáp đúng là nhân tình tí nào, vợ chồng Lãnh Phong hồ nghi. Độc Bại Thiên : “Lãnh tiểu thư từng cứu mạng vãn bối, ơn này phải trả bằng mạng.” Lão nhân đạt đến đế cảnh tu vi lên tiếng: “Để y vào, lão phu thấy y quả nợ Vũ nhi nhân tình, nếu y vào đó, cả đời yên.” Rồi nhìn dầy thâm ý. Độc Bại Thiên toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hổ thẹn: “Lão bất tử này nhãn quang sắc quá, lẽ nào lão biết, ồ,… mất mặt , cứ như bị lão nhìn chân tơ kẽ tóc.” Vợ chồng Lãnh Phong chối: “Sao thế được, trong đó quá hung hiểm, Độc công tử mà vào, khó ai biết được lành dữ, vợ chồng lão phu thể an lòng.” Lão đế cảnh cao thủ : “Yên tâm, lão đầu tử bói rồi, Vũ nhi phải có quý nhân tương trợ mới thoát khốn được, quý nhân có lẽ là Độc công tử.” Vợ chồng họ Lãnh như thế thấy được ánh sáng cuối đường hầm, kích động vô cùng: “ ư?” “Đương nhiên là , thuật bói toán của ta xưa nay vẫn chuẩn xác, ai chả biết thế.” Mẫu thân Lãnh Vũ : “ thế ư? Sao tiểu điệt nghe rằng sư thúc biết bói toán?” “Môn này…ta mới học chưa lâu, chỉ bói cho mấy đệ tử thiên tài trong phái, chúng đều bảo là rất linh.” “À.” Độc Bại Thiên: “…” Vợ chồng họ Lãnh vạn phần cảm kích, nhìn theo vào Lạc Thiên động. “Lão đầu này ràng muốn ta vào, đúng là… còn tìm cớ nữa…” Trong Lạc Thiên động ảm đạm vô quang, xòe tay thấy năm ngón, động phủ hình xoáy ốc như đường núi ngoằn ngoèo uốn lượn. Dù đạt đến đế cảnh, hàn khí vẫn khiến da nổi gai ốc, có thể tưởng tượng lúc Lãnh Vũ mới đạt đến vương cấp cảnh giới vào phải chịu nỗi khổ cực hàn thế nào. hiểu bao lâu, Độc Bại Thiên cảm giác địa thế dần phẳng, nhưng lạnh hơn nhiều, nếu nhổ ra, nước bọt rời miệng liền đông thành băng ngay, rơi xuống đất vỡn vụn lập tức. thầm chặc lưỡi, lại thêm lúc nữa, địa thế phẳng dần, hình như đến lưng núi. Phía trước dần sáng lên, bước nhanh tới, chỉ thấy viên minh châu khảm vào tương băng đầu, chiếu thông đạo sáng như ban ngày. Cảnh tượng tương tự như cung điện dưới Thông Châu thành, chỉ có điều thay vào cung điện hào hoa làm bằng bạch ngọc là chất liệu hàn băng thiên nhiên. Lập tức hiểu ra gì đó, nhưng lập tức mất linh cảm. Từ bóng tối ra ánh sáng, nhiệt độ hạ hẳn xuống, dòng khí lạnh lùng như dao cắt. phát mấy chục bức tượng băng, đều là người bị đông đến chết, có già có trẻ, nam có nữ có. Đương nhiên đó đều là đệ tử kiệt xuất của Lạc Thiên cung vào tìm bảo điển rồi mất mạng ở đây. Càng vào, băng thi càng nhiều, thầm kinh hoảng, mấy ngàn năm nay hiểu bao nhiêu người chết ở đây. Hắm cảm khái, đều là tiền bối từ mấy ngàn năm trước, thần công hấp dẫn nhiều người như vậy, cũng hại nhiều người như vậy, dục vọng của con người quả… Dần dần thi thể ít , được đến cuối đều là cao thủ, ít nhất cũng đạt tới vương cấp cảnh giới. Nhưng kết cục của họ rất thảm chết rồi thân thể bị đông cứng, vỡ tan dưới đất, giữ được hoàn chảnh. Cũng may đến giờ vẫn chưa phát thi thể Lãnh Vũ. Thêm nửa tuần trà, đến đại điện, hàn khí ở đây khiến chịu nổi, cảm giác ngây ngất dâng lên, da cứng lại, còn cảm giác. Đúng lúc đó, tam đại thần quyết trong thế thể và Bất Tử ma công đột nhiên vận chuyển với tốc độ gấp mười bình thường, cảm giác quay cuồng tan biến, thần trí tỉnh lại. “Nguy hiểm, đây phải là nơi ở lâu.” hoài nghi việc Lãnh Vũ còn sống, cả đế cảnh cao thủ thân hoài thần quyết như còn chật vật như vậy, hà huống nàng mới là vương cấp cao thủ. “Chắc vẫn còn sống, nàng ta tu luyện băng công từ bé, chắc thích ứng được với nhiệt độ ở đây.” thầm an ủi. Qua đại diện đó, sang đại điện khác hiểu hùng vĩ, rộng lớn hơn bao nhiêu lần, minh châu sáng chói như mộng như ảo, tường băng khắc các loại phù chú cùng các loại đồ đằng. Ba thi thể tan vỡ dưới đất, đại điện còn bức tượng băng nữa, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân nhưng gương mặt hơi lạnh lùng bị băng phong trong đó. “Lãnh Vũ!” lạc giọng kêu lên. Lãnh Vũ hình như nghĩ ngợi, chăm chú nhìn phù hiệu bức tường băng. “Lẽ nào…ta đến chậm bước?” ngẩn ra, tuy có cảm tình với nàng, trong lòng luôn ăn năn, giờ lòng muốn cứu sống nàng. Nhìn dung nhan như ngọc trong băng, lòng nhói lên, cũng vì mà nàng mới như thế. vào giang hồ, giang hồ phụ nhiều nhưng cũng phụ người khác, chính là nàng. đưa tay, vận công lực toàn thân tống vào bưc tượng, hơi sương bốc lên, khối băng tan dần, nhưng hơi nước nhanh chóng đóng thành băng rơi xuống gần đó. Thân hình hoàn mĩ của Lãnh Vũ thoát ra, nhưng vẫn còn cứng đờ. Độc Bại Thiên định vận công lực lần nữa, chợt vang lên tiếng quát giận dữ: “Ai quấy nhiễu đồ nhi của ta luyện công.” Giọng băng lạnh như lưỡi đao khiến lạnh thấu xương, thấu tâm, ngờ trong băng điện này còn người khác. “Con cún nào sủa đấy?” bị giọng làm cho giật mình, đâm ra vui, lời lẽ hề cung kính tí nào. “Tiểu tử dám thế với trưởng bối hả?” “Ta biết ngươi là người hay quái, gì đến trưởng bối, ngươi là ai, trốn trong bóng tối mà dám thò mặt ra?” Kì lòng cực kỳ thắc thỏm, người kia cất giọng phiêu diêu bất định, khiến tìm được vị trí. Bản thân cũng biết truyền công pháp Phong hồi cửu chuyển, nên thông thương tìm được vị trí người , có điều lần này tìm ra, quả kinh ngạc, chắc chắc công lực người đó cao hơn . “Ta ư? Ha ha, e rằng đời còn ai nhớ ra tên ra. Tiểu tử, thấy ngươi quan têm đến con bé này, chắc có ác ý, nên tốt nhất mau nghe lời ta, đừng động đến nó. Nó tu luyện Lạc Thiên quyết được ta truyền thụ, có gì nguy hiểm, nhưng lúc quan trọng.” “Lạc Thiên quyết? Lạc Thiên công, Lạc Thiên quyết....” khẽ lẩm bẩm rồi tỉnh ngộ, hóa ra thần công ở đây là trong cửu đại thần quyết. “Người này là ai, phụ thân Lãnh Vũ ngàn năm nay ai thoát được khỏi đây mà? Lẽ nào là..” Độc Bại Thiên vô cùng chấn kinh, biết mình gặp võ thành trong truyền thuyết, lão quái vật mấy ngàn tuổi.
Quyển: 7 Chương 13: Băng điện Nguồn: vip.vandan.vn (http://vip.vandan.vn) “Lão quái vật... con mẹ nó là lão quái vật ngàn tuổi.” Độc Bại Thiên lẩm nhẩm thành tiếng, ngàn năm nay ai ra khỏi nơi này, tuổi lão chắc phải ngàn, đương nhiên là Võ thánh. “Tiểu tử mắng ai? Ai là lão quái vật?” “Ta mắng lão khốn kiếp, lão khốn là lão quái vật. “ “Tức chết ta thôi… tiểu quỷ khôn lỏi này ở đâu ra mà dám lớn mật như vậy, thấy lão tổ tông mà dập đầu hành lễ, dám lớn tiếng bất kính.” “Ầm, ầm, ầm.” Tiếng nổ vang lên, bức tường băng đột nhiên nứt toác, khối băng lớn từ trong lao ra, tỏa ánh sáng trắng mờ mờ, lạnh lùng thấu xương. “Ta khinh, kẻ bị đóng băng đến chết, bị giam trong đó.” Độc Bại Thiên gọi. Khối băng dừng lại cách trượng, bên trong loáng thoang thấy nhân ảnh, quang hoa liên tục lóe lên, nhân ảnh dần, ra lão nhân râu tóc bạc phơ. Lão nhân rất già, da nứt nẻ, thân thẻ giơ xương, như khô lâu bọc da, đáng sợ là toàn thân lão còn khảm trong băng mà vẫn chuyện được. “Tiểu tử là đệ tử đời bao nhiêu của Lạc Thiên cung, sao lại tôn kinh với tổ sư như thế? Sư phụ ngươi dạy dỗ hả? Thấy tổ sư sao quỳ?” Khóe môi lão động nhưng thanh vang lên trong lòng Độc Bại Thiên. “Ngươi là khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung?” “Đúng vậy.” “Ta ngất.” Độc Bại Thiên cả kinh, thấy khai phái tổ sư Lạc Thiên cung, nhân vật từ năm ngàn năm trước. “Thấy quỷ rồi, con mẹ nó chứ ta lại thấy lão quái vật từ năm ngàn năm trước.” Lúc mới gặp Huyết Ma, kinh ngạc, ngờ hôm nay lại gặp lão bất tử còn già hơn. “Tiểu tử vô lễ quá, thấy bản tổ sư mà dám lải nhải những lời bất kính. Ngươi có tư chất siêu phàm, chịu được nỗi khổ cực hàn của nơi chí ầm, ta vốn định truyền cho bản lình nhưng tên khốn ngươi lại hiểu đạo lý gì sất… Ta mên nhân tài nhưng ngươi làm ta thất vọng. Lạc Thiên cung là nơi tôn sư trọng đạo, quyết cho phép đệ tử nhục mạ tổ sư, hôm nay ta thanh lí môn hộ.” Độc Bại Thiên như tỉnh mộng: “Chuyện này… ... lão quái... à tiền bối, vãn bối có ý như thế, chẳng qua quá kinh hãi, ngờ hôm nay lại được thấy khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung.” “Hừ.” Lão nhân kì muốn lấy mạng , thấy an nhiên đến được đây cũng phải kinh ngạc, có ý muốn thu đồ đệ ban nãy chỉ dọa , thấy xin lỗi liền hoan hỉ vô cùng. Lạc Thiên cung ngàn năm có nhân vật nào xuất chúng, ngờ chỉ hai tháng nay mà lão gặp được hai thanh niên nam nữ tư chất bất phàm, nhất là nam tử này tiềm lực vô biên, ngay cả tu vi thánh cấp của lão cũng dò ra nông sâu. “Tiểu tử ngươi cổ quái , là kẻ khác quỳ xuống, xin ta dạy thần công, còn ngươi như thể ta phải cầu ngươi bằng.” Độc Bại Thiên cười: “Nếu tiền bối muốn dạy, dù vãn bối quỳ, tiền bối cũng chỉ điểm Lạc Thiên quyết.” “Hắc hắc, ngươi tự phụ .” Độc Bại Thiên đáp: “ giấy tiền bối, vãn bối phải đệ tử Lạc Thiên cung, có ý với Lạc Thiên quyết. Vãn bối đến đây là vì nàng ta.” Đoạn chỉ vào Lãnh Vũ còn cứng đờ ở gần đó. “À, ngươi phải là đệ tử Lạc Thiên cung? Chưa học qua công pháp còn thiếu Lạc Thiên quyết, làm thế nào kháng cự được chí cực hàn ở đây? Lẽ nào ngươi biết thần quyết khác.” “ giấu tiền bối, vãn bối đích xác tu luyện thần quyết khác.” Lão nhân trong băng chợt mở bừng cặp mắt nhắm chặt, hàn băng nơi hốc mắt nứt toác, hai đạo hàn quang thấu ra. “Thần quyết gì?” “Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, sau khi thể chất biến vãn bối dị xuất cả Bất Tử ma quyết.” “Cái gì?” Lão nhân kinh hãi: “Hóa ra thân hoài tam đại thần quyết, còn là bất tử ma thể, ngươi vì sao lại đến đây?” Độc Bại Thiên đáp: “Vãn bối rồi, đến vì Lãnh Vũ, cũng là toàn thân cứng đờ kia, cần phải đưa nàng ra.” Hai đạo hàn quang từ mắt lão nhân xạ ra cơ hồ hóa thành thực chất, sắc bén như lợi kiếm. “Lẽ nào ngươi đến vì mưu đồ khác nữa?” “Vãn bối thân hoài tam đại thần quyết, nơi này có gì đáng để phải mạo hiểm sinh mạng?” đoạn, các lọa thần công trong thân thể chịu khống chế, tự vận chuyển, ma khí từ thể nội hung hậu tuôn ra. Ma khí sau lưng ngưng tụ thành ma ảnh khổng lồ, bá khí lẫm liệt, uy thế vô địch, cả băng điện ngập trong ma tức. Lão nhân trong băng khối chấn động nhưng vẫn bất động, lặng lẽ quan sát. Trong lòng Độc Bại Thiên có mấy phần bàng hoàng, mấy phần hoang mang, chợt nảy ra cảm giác có lời hô hoán thân thiết từ xa xăm. tiến tới, lúc chạm vào tường băng, bức tường tự động tách ra, lối ảm đạm vô quang dẫn về xa xôi. kiên định cất bước, lão nhân theo sát. Dao động càng lúc càng mạnh, khí tức lạnh lẽo tràn tới, đến cuối lối liền còn băng tuyết, mà xuất thạch môn khổng lồ. nghĩ ngợi, lập tức đẩy mạnh, cảnh cửa kêu vang rồi dạch sang bên. Ánh mắt lão nhân trong băng lóe lên thần sắc chấn kinh, rồi tỏ vẻ vui mừng, lẩm bẩm: “Phong ấn chi môn chưa ai mở lại bị mở ra dễ dàng. Trời ơi, tốt quá, ha ha…” Sát na thạch môn bị đẩy ra, quang hoa rực rỡ, sát khí lạnh lẽo vút lên tận trời. Lão nhân thầm kêu ổn, lùi khỏi lối như điện quang, ra đến đại diện, khối băng phát ra quang mang trắng xóa, bảo vệ Lãnh Vũ dạt sang bên. Sát khí lạnh lẽo lướt qua, ở cửa động Lạc Thiên động bốc lên quang mang chói lòa, xuyên qua đại điện, bay lên mây xanh, trong vòng ngàn dặm đều nhìn thấy. Mọi tuyệt thế cao thủ thân thế ngoại đều cảm ứng được sát khí. Thiên Ma cốc, tượng đồng Thiên Ma lắc lư, cả sơn cốc rung chuyển, tiếng ma gào bất cam từ bức tượng vang lên tận mây xanh. Quanh hòn đảo , sóng nổi ào ào, sư phụ Huyên Huyên ngửa mặt hú vang, chấn động tầng , vân vụ tan hết. Từ mọi nơi Thiên Vũ đại lục phát ra khí tức của tuyệt thế cường giả, chỉ trong thoáng chốc, mọi đế cảnh cao thủ nơi trần thế đều cảm ứng được thánh giả khí tức. Độc Bại Thiên lúc đó ở trong thạch thất, ma ảnh sau lưng cầm vật tựa như cưa, tựa như đao lại tựa như kiếm, vạn trượng sát khí từ vật đó phát ra. Thần sắc ma ảnh càng lúc càng nanh ác, vật cổ quái trong tay dần ảm đạm theo, sau cùng biến thành binh khí bình thường. “Xoạt.” Món vũ khí cắm vào nền đá dưới chân . nhổ lên quan sát kĩ, vật này có răng cưa sắc bén, chỉ có đường nét trơn nhẵn, bảo là đao đúng, là kiếm lại càng . Độc Bại Thiên nhìn nhìn lại, từ góc độ nào cũng thấy nó giống chiếc chìa khóa cổ quái. Lão nhân trong băng lại xuất trước mặt , kích động: “Sau cùng ta cũng đợi được, sau cùng ta cũng đợi được, ha ha...” Độc Bại Thiên kinh ngạc nhìn lão, hiểu sao lão lại thất thái như vật. “Lão quái... à tiền bối sao vậy?” “Ha ha, ta sắp thoát khốn, ngao du bốn biển, ha ha...” “Vậy lão nhân gia cho , bằng người ta nóng lòng chết được.” Hồi lâu sau, lão nhân mới bình tĩnh lại: “Nếu ngươi dễ dàng mở được thạch môn bị phong ấn từ thượng cổ tức là ngươi có chỗ bất phànm, cho ngươi biết bí mật của các tuyệt thế cao thủ cũng sao.” “Lão nhân gia ta sớm đạt đến cảnh giới Cổ võ thánh, cứ ở mãi đây, nếu tự băng phong trăm năm lần tuần thiên sứ giả đến làm phiền. tại, ta được giải thoát, hoàn thành nhiệm vụ. Ha ha... sau này ta ngao du bốn biển, dễ dàng thoát được toán tuần thiên sứ giả, cần lo lắng nữa. Ha ha, vài ngàn năm nữa, lão nhân gia ta cũng sợ chúng nữa, ha ha... ta tự do rồi.” “Cái gì mà loạn xạ như vậy, vãn bối hiểu gì, lão nhân gia chút .” “Ta quá kích động, đơn giản chút vậy, năm ngàn năm trước, ta vô tình vào tòa băng điện cực hàn này, cũng là nơi ngươi và tiểu nha đầu đứng, và thấy được phù chú kì quái tường. Nhìn kĩ mới biết là loại văn tự cổ, dựa vào tạo nghệ cổ văn cao thâm, ta nhanh chóng hiểu được nội dung. Là bộ võ học công pháp thâm ảo, ta ở đây ăn băng uống giá suốt ba mươi năm, sau cùng cũn tu luyện xong.” “Nhưng lúc đó đạo ma ảnh đột nhiên xuất trước mặt, ta tuy chấn kinh nhưng hoảng loạn, vì thần công thành, dù là thần ma quỷ quái, ta cũng sợ. Nhưng ma ảnh đáng chết đó chỉ mấy câu thôi, rằng ta tập luyện Lạc Thiên quyết bị nguyền, cả đời phải ở lại đây trông coi, bằng thoát được nạn tán công. Ta chỉ coi là đánh rắm, nhưng ai ngờ…con mẹ nó…” Lão nhân kích động đến mức buột ra tiếng mắng. “Bị trúng, ta rời khỏi đây đầy tháng liền cảm giác công lực giảm dần, sinh mệnh chi năng tan biến rất nhanh, buộc phải quay lại. Về đây, tất cả lại khôi phục, con mẹ nó chứ quái đản . Sau đó ma ảnh buộc ta thề độc phải ở lại đây trông coi, cho đến khi có người tới, dùng võ lực mở được thạch môn. Rồi theo sắp xếp của sáng lập Lạc Thiên cung, chế định vài quy củ. Mấy ngàn năm nay trừ ngươi và tiểu nha đầu, chỉ có bốn người đến được băng điện. Ngoài ra còn ba người vào đến, nhưng lập tức vỡ tan thân thể.” “Ta làm theo lời dặn, truyền Lạc Thiên quyết cho chúng, kì quái là sau khi chúng rời lại xuất trạng thái như ta, hề bị nguyền. Ta bực dọc vô cùng, nhưng mấy ngày sau bị lão bất tử, lão khốn còn già hơn tìm đến. Lúc đó ta mới phát chân tướng là do lão khốn đó giở trò, lừa ta cả ngàn năm, tức chết mất…” Ngực lão nhân trong băng phập phồng, khối băng vỡ tan ít. “Ma ảnh đóa hóa ra là giả thành, công lực ta biến mất cũng do giở trò. đúng là du côn, vô lại, lưu manh. cho ta biết chân tương, đồng thời cảnh cáo rằng thánh cấp cao thủ thể tùy tiện thề độc, nếu tuần thủ, có ngày ứng nghiệm.” “Ta tất nhiên tin tên vô lại đó nhưng lúc đó hiểu từ đâu lôi bọn tuần thiên sứ giả tới, ta suýt nữa bị chúng bắt. Sau cùng tên lưu manh đó giúp ta thoát được kiếp nạn. Nhưng… nhưng uy hiếp, nếu ta ngoan ngoãn về Lạc Thiên động bảo vệ băng điện, mỗi trăm năm dẫn tuần thiên sứ giả tới, mẹ nó chứ, lão du côn, lão vô lại, lão lưu manh, ta XXXXX...”